Nước suối róc rách va chạm mạnh từng đợt vào những tảng đá trong dòng nước. Giữa dòng suối lổn nhổn hàng đống những hòn đá lớn nhỏ, nước đánh vào tạo thành từng đám hoa nước trắng xóa.
Một đường mòn nhỏ gấp khúc chạy giữa hẻm núi, những chiếc xe ngựa nối tiếp nhau đi qua, tiến về phía trước.
Khung cảnh núi non hùng vĩ nhưng lại không hề thấy một điểm vui mắt nào bởi bất cứ nơi nào xung quanh đều là những tảng đá gồ ghề. Dãy núi cao này sừng sững nằm phía ngoài Kiền thành, thập phần cao lớn.
Lúc trên đường tới, Mạn Duẫn không quan sát cẩn thận xung quanh, nên bây giờ xe vừa vào núi thì lập tức vén màn xe lên, nhìn quang cảnh bên ngoài.
Sườn núi bên kia của sơn cốc có rất nhiều cây đại thụ to lớn cành đan vào nhau rậm rạp, còn sườn mà xe ngựa chạy bên này lại trụi lủi trống không, không hề có cây cối nào che lấp. Hẳn là Nam Trụ quốc đã sai người chặt trụi cây cối.
Quang cảnh tuy độc đáo, nhưng địa hình chỗ này lại cực kỳ nguy hiểm. Dễ công khó thủ. Con đường không rộng lắm, nếu có kẻ địch công kích thì đoàn người hoàn toàn sẽ không làm gì được, dễ dàng trở nên hỗn loạn, khiến số người thương vong càng cao.
Mạn Duẫn nhìn vách núi, hẳn nhiên là nghiêng rồi. Nếu có người đánh từ trên xuống sẽ dễ dàng thành công. Tại sao Nam Trụ quốc lại có thể tạo ra một địa hình quá hiểm nghèo như vậy? Không sợ sẽ có người đột nhiên đánh tới sao?
Nhìn ra được sự lo lắng của Mạn Duẫn, một vị đại thần ngồi đối diện trong xe nói: "Ngay cả một đứa trẻ như ngươi mà còn nghĩ đến, Nam Trụ quốc đương nhiên sẽ nghĩ đến. Trên đỉnh sơn cốc từ một tháng trước khi Tân Hoàng lên ngôi đã bố trí một vạn quân đội. Cho nên về vấn đề an toàn không cần lo lắng."
Không cần lo lắng? Mạn Duẫn đúng là rất lo lắng, ngộ nhỡ Sử Minh Phi muốn giải quyết hết những kẻ liên can cùng một lần, đây chẳng phải là thời cơ tốt nhất đó sao.
Tịch Mân Sầm vỗ nhẹ lưng Mạn Duẫn, bế nàng lên ngồi trên đùi. "Hắn còn chưa có cái lá gan để đắc tội với hầu hết các quốc gia khác đâu."
Đến dự ở đây toàn là sứ giả của các quốc gia khác, nếu sứ giả chết, từng quốc gia nhất định sẽ truy cứu. Hắn vừa lên ngôi, quan trọng nhất là củng cố quyền lực của bản thân ở Nam Trụ, chứ không phải là gây thù hằn với các nước khác.
Mạn Duẫn vừa định gật đầu, bên tai truyền tới một tiếng nổ long trời. Từ trên truyền xuống... Tịch Mân Sầm lúc này cũng đồng thời cảnh giác hẳn lên.
Đột nhiên, bên trên sơn cốc, một loạt những tảng đá lớn ầm ầm vừa va chạm vào nhau vừa lăn xuống. Nhìn về phía sau, có mấy chiếc xe ngựa bị đập nát bét. Mà từ phía trên, đá vẫn lăn xuống không ngừng.
Cùng lúc này, Chu Phi Chu Dương vén rèm xe lên. Không đợi hai người mở miệng, Tịch Mân Sầm đã nói: "Bảo vệ bốn vị đại thần."
Bốn vị này là đại thần trung lương báo quốc, có cống hiến vô cùng to lớn với Phong Yến quốc. Đặc biệt, bốn vị này là người hiểu rõ nhất sự tình nội bộ của Nam Trụ quốc, nếu mất mạng ở chỗ này, tổn thất của Phomg Yến quốc sẽ rất lớn.
Tịch Mân Sầm ôm lấy Mạn Duẫn, tung người nhảy ra khỏi xe ngựa. Chu Phi Chu Dương mỗi tay túm cổ áo của một vị đại thần, lôi họ ra ngoài.
Vừa ra khỏi, xe ngựa bùm một tiếng, bị đá đụng vào lăn xuống khe suối. Những xe ngựa còn nguyên không bị hao tổn gì chỉ còn lại mấy chiếc.
Không biết từ lúc nào, Sử Minh Phi cũng đã ra khỏi xe ngựa. Võ quan lúc này phát huy tác dụng của mình, vây bên ngoài và đẩy toàn bộ quan văn vào bên trong một chỗ để bảo vệ.
"Mỗi võ thần mang theo hai quan văn, cưỡi ngựa lao ra khỏi vùng nguy hiểm". Sử Minh Phi lâm vào nguy hiểm nhưng không loạn, hạ lệnh.
Rất nhiều người đi theo, nếu xe ngựa của họ không bị lật vào trong khe suối, thì chính họ cũng bị đá đè, những phần còn lại của chân tay bị đè cụt văng khắp nơi, máu tụ lại chảy xuống sườn dốc, nhiễm đỏ một khoảnh dòng suối.
Quan văn chưa từng thấy trường hợp máu chảy đầm đìa thành dòng như vậy, sợ đến nỗi hai mắt tròn xoe, khủng khiếp tột cùng.
Thời gian vô cùng gấp gáp, số những con ngựa không bị thương không nhiều lắm. Mỗi vị quan võ tùy tiện kéo hai quan văn, thúc ngựa tránh đá lăn, chạy về hướng xuống núi.
"Hoàng Thượng, xin ngài nên rời đi trước". Các vị võ thần đều trăm miệng một lời.
Đến lúc này các vị đại thần mới hoàn hồn từ trong hoảng sợ, nói phụ họa: "Hoàng Thượng, van cầu ngài nên rời đi trước, mạng chúng lão thần bé nhỏ không đáng kể đâu."
Tiên hoàng vừa mới qua đời không lâu, nếu Tân Hoàng lại ra đi tiếp, Nam Trụ quốc nhất định sẽ loạn. Cho dù không có nước khác tiến vào thôn tính Nam Trụ thì cũng sẽ bị nội loạn dẫn đến tổn thất nguyên khí nặng nề.
Đội ngũ đi trước là xe của các đại thần, đội ngũ phía sau là sứ giả các quốc gia. Một đống đá lăn xuống cản trở đường đi vừa vặn ngăn Sử Minh Phi và Tịch Mân Sầm ở hai bên.
Sử Minh Phi bước lên mấy bước, nhảy lên đứng trên một khối đá vừa lăn xuống, đúng lúc nhìn thấy Tịch Mân Sầm ôm Mạn Duẫn đang chạy lên phía trên đầu đội hình.
Đảo con ngươi một vòng, Sử Minh Phi nhìn về phía các đại thần Nam Trụ, nói: "Nhanh chóng lên ngựa, toàn bộ người ngựa rút lui."
Các vị đại thần nghe câu này liền cả kinh, nhưng bởi vì những hòn đá lăn xuống chất chồng lên nhau cao gần hai trượng (khoảng 6m), bọn họ lại đứng trên mặt đất nên hoàn toàn không nhìn thấy được tình hình của đoàn người phía sau.
Một vị quan văn khúm núm hỏi: "Hoàng Thượng, còn cứu đội ngũ sứ giả phía sau nữa không?" Vấn đề này khiến tất cả các vị đại thần không nề hà tình huống đang nguy hiểm mà lâm vào một trận tranh cãi.
Sứ giả luôn liên quan mật thiết đến sự hòa thuận giữa hai quốc gia, nếu thấy chết mà không cứu sợ là sẽ đưa đến một phen chỉ trích nặng nề. Sứ giả tử vong ở Nam Trụ... sợ là Nam Trụ khó mà trốn tránh trách nhiệm.
Mày kiếm Sử Minh Phi dựng lên: "Các ngươi cho là Trẫm không muốn cứu sao? Đá lăn xuống đều là từ đỉnh núi lăn đến đằng sau kia, Trẫm nhìn thoáng qua rồi, chẳng thấy người nào còn sống cả!"
"Cửu Vương gia cũng không may mắn thoát khỏi sao?" Nam tử đó là một vị võ thần anh dũng, rong ruổi chiến trường biết bao lâu nay.
"Nếu lúc này không đi, đá cũng sắp lăn xuống tới phía trước này rồi! Trẫm chẳng thấy bóng dáng của Cửu Vương gia đâu cả." Sử Minh Phi nhảy lên lưng ngựa, mím môi, suy nghĩ trong đầu không biết đã bay đi đến đâu.
Bùm một tiếng long trời lở đất, đá lại lăn xuống thêm một loạt nữa, đập chết mấy vị đại thần. Những đại thần còn đang muốn hỏi tiếp lập tức bị dọa đến run lên bần bật, không dám nói gì nữa.
Võ quan lập tức bắt lấy các quan văn, ra roi thúc ngựa chạy thoát theo hướng xuống núi.
Trước khi rời đi, Sử Minh Phi quay đầu lại liếc mắt nhìn. Đá không ngừng lăn xuống, mặt đất rung lắc theo từng đợt đá lăn. Một con đường nhỏ xưa nay vốn bằng phẳng giờ trở nên lổn nhổn nhấp nhô hỗn loạn kinh khủng.
Tay nắm roi ngựa căng thẳng vô cùng. Mặc dù trong lòng rất muốn cứu đứa bé kia, nhưng hắn lại không thể. Bởi vì nếu cứu nàng... tương đương với cứu Cửu Vương gia. Cứu Cửu Vương gia, đồng nghĩa với việc chắp tay dâng Nam Trụ quốc cho người ta. Vì Nam Trụ, quyết định cứu người này hắn không thể nào làm được.
Ra roi quất ngựa, con ngựa nhanh chóng chạy như điên. Coi như là, Trẫm... thật xin lỗi ngươi thôi...
Bình luận facebook