Lẩn giữa đám cây cối chạy vài canh giờ, mấy người bọn họ không hề buông lỏng một khắc nào, đến lúc đói bụng thì hái một chút trái cây rừng để ăn tạm cho đầy bụng.
Trái cây vừa chua vừa chát rất khó ăn, Lưu đại nhân vừa mới cắn được một miếng đã thấy chua đến nỗi muốn rớt cả hàm răng. Mà quay qua nhìn một Mạn Duẫn chỉ mới tám tuổi cứ cắn từng miếng từng miếng một, mày cũng không nhíu mặt cũng không nhăn lấy một cái.
Bốn vị đại thần hơi đỏ mặt, suốt khoảng thời gian mấy canh giờ này, biểu hiện của đứa bé này so ra bình tĩnh hơn bọn hắn nhiều. Sống đến từng tuổi này mà còn không thong dong bằng một đứa bé như thế, vị tiểu Quận chúa này xem ra thật là khó lường đấy. Ấn tượng trong lòng đối với vị chủ nhân nhỏ này đã từ từ thay đổi. Có lẽ Vương Gia thương đứa nhỏ này là bởi vì nàng có chỗ hơn người.
Gió thổi qua, từ trong rừng cây phát ra tiếng xàn xạt là lạ. Lỗ tai Tịch Mân Sầm thật bén nhạy, vừa nghe thấy vậy liền quay nhìn về phía sau. Tiếng lao xao càng lúc càng đến gần, giờ thì ngay cả Chu Phi Chu Dương cũng đã nghe thấy tiếng động, thần sắc hiện rõ vẻ hoảng hốt.
Mạn Duẫn quay đầu lại nhìn rừng cây phía sau, nhưng bởi vì cách khá xa nên không nhìn thấy được ánh lửa, chỉ có thể nhìn thấy khói dầy đặc cuồn cuộn bay lên bầu trời xanh trong phía trên. Rốt cuộc không nhịn được nên đã phóng hỏa rồi sao?
"Nhanh lên." Tịch Mân Sầm đã chạy vài giờ nhưng hơi thở vẫn không hề hổn hển, giọng nói vẫn lạnh lùng và vững vàng. Còn Chu Phi Chu Dương đã tuôn mồ hôi đầy đầu, hơi thở cũng vô cùng gấp gáp.
Tốc độ của Tịch Mân Sầm vượt xa Chu Phi Chu Dương, nhưng suốt dọc đường đi vẫn luôn giữ khoảng cách 3-4m so với bọn họ. Thấy Chu Dương mệt mỏi mồ hôi đầm đìa, Tịch Mân Sầm một tay túm áo Phỉ đại nhân, tay kia vẫn ôm chặt Mạn Duẫn chạy về phía trước, tốc độ vẫn giữ như cũ không hề giảm bớt chút nào.
Chu Dương cảm thấy cả người lập tức thoải mái hẳn lên, vội vàng giúp đại ca mình lôi kéo Lưu đại nhân, đuổi theo Vương Gia.
Tốc độ ngọn lửa cháy lan cực nhanh. Mới vừa rồi mới chỉ có vài sợi khói trắng, bây giờ khói mù đã bay dày đặc đầy trời. Những cây đại thụ trên sườn núi này đa số đã mấy trăm năm, chỉ cần một mồi lửa đốt một gốc cây thì cả cánh rừng đều bị hủy diệt. Gió lớn bất chợt nổi lên, thế lửa càng lan tràn hung mãnh. Trên mặt đất là cả một lớp lá khô rụng dày, chỉ cần dính vào một tia lửa thì ngay lập tức sẽ cháy điên cuồng.
"Khụ khụ..." Chu Phi vừa há mồm đã sặc một ngụm khói, "Chúng ta... Chúng ta đi xuống khe suối để tránh lửa thôi."
Sườn núi bên này thuận theo hướng gió, nên toàn bộ khói đặc đều cuồn cuộn cuốn về phía trước, cho dù không bị chết cháy cũng sẽ bị sặc khói mà chết. Chu Dương mang vẻ mặt cấp bách chờ Vương Gia ra quyết định.
"Không được, điều bọn họ muốn chính là dùng lửa để ép chúng ta xuống núi." Phía đối diện còn có không biết bao nhiêu là mũi tên chờ bọn họ ló ra khỏi rừng. Mạn Duẫn mở miệng phủ quyết, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nghiêm trang, trong con ngươi hiện rõ vẻ cứng cỏi, ngay cả Tịch Mân Sầm khi nhìn thấy cũng cảm thấy rung động.
Một người có thể ở ngay bên bờ vực sống chết mà vẫn biểu hiện được vẻ bình tĩnh như thế liệu có thật sự là một đứa bé con không? Chỉ cần vừa ló ra khỏi rừng cây thì khả năng bị biến thành con nhím rất cao. Cung tiễn trong tay bọn chúng không phải chỉ để trang trí mà thôi đâu nhé.
"Vậy... vậy bây giờ... làm thế nào?" Phỉ Đại nhân lau mồ hôi lạnh bên tai, nếu cứ tiếp tục dông dài mà không ra quyết định, bọn họ sẽ chết là điều không thể nghi ngờ.
Mạn Duẫn cắn chặt răng, giờ phút này trừ việc cấp tốc chạy xuống núi, thật ra cũng không còn biện pháp gì khác.
Tịch Mân Sầm xiết chặt chân mày, nói: "Các ngươi còn có hơi sức mà nói chuyện, còn không bằng dùng nó mà tiếp tục chạy xuống núi. Chẳng bao lâu... tự nhiên sẽ có người đến tiếp ứng."
Lời nói của Tịch Mân Sầm giống như đã cho mọi người một liều thuốc an thần. Chu Phi Chu Dương vung cánh tay, chấn chỉnh tinh thần, lại tiếp tục tăng cao tốc độ như đã thấy được hy vọng ở cuối đường hầm.
Mạn Duẫn ôm lấy cổ của Phụ Vương, thầm nhủ, chẳng lẽ thực sự sẽ có người tới tiếp ứng sao? Nếu như nơi này là Phong Yến quốc thì khẳng định sẽ có quân đội tới cứu giúp. Nhưng nơi này là Nam Trụ quốc à nha! Sử Minh Phi còn mong bọn họ chết không kịp, làm sao sẽ phái người tới cứu bọn họ cho được? Hy vọng như thế, thật nhỏ bé làm sao.
Nhìn ra nỗi lo lắng của đứa bé, Tịch Mân Sầm vỗ nhẹ sau lưng Mạn Duẫn, an ủi không một tiếng động, rồi kề miệng lại gần lỗ tai của nàng, nhỏ giọng nhưng vẫn uy nghiêm: "Duẫn nhi, ngươi lại không tin Phụ Vương đúng không?" Cho dù hắn để cho việc xấu xảy ra trên chính bản thân hắn, hắn cũng sẽ không để cho nàng bị bất cứ chuyện gì...
Mạn Duẫn nhìn Phụ Vương, ánh mắt hàm chứa ý hỏi. Tịch Mân Sầm kề môi hôn trán Mạn Duẫn một cái, trả lời bằng một ánh mắt trấn an. Xúc cảm lạnh lẽo trên trán khiến Mạn Duẫn tỉnh táo lại. Hễ Phụ Vương đã nói ra lời nào, xưa nay đều là nhất ngôn cửu đỉnh tứ mã nan truy, nếu hắn đã nói như vậy nhất định là đã nắm chắc sẽ còn sống mà ra khỏi nơi này. Sơn cùng thuỷ tận tưởng rằng hết lối, nhiều khó khăn như vậy, bọn họ cũng đã vượt qua hết thảy, lần này nhất định cũng có thể vượt qua an toàn.
Mạn Duẫn cười sáng lạn. Nếu thật sự sẽ có người tới tiếp ứng, hiện tại bọn họ chỉ cần kéo dài thời gian, chờ viện binh tới là được. Phụ Vương toàn thân cao thấp đều là một mê lộ không thể dò đoán, nam nhân này là một người thâm tàng bất lộ, Mạn Duẫn không thể nhìn thấu được. ( thâm tàng bất lộ: tính tình, mưu kế giấu sâu không để ai biết)
Rõ ràng đang đối đầu với nguy nan trùng trùng nhưng vẫn có thể thề son sắt mà cam đoan tuyệt đối sẽ có cơ hội sống sót ra khỏi nơi này. Phụ Vương giống như một vị Thần linh thực sự tồn tại trên cõi đời này, không chỉ đối với Phong Yến quốc, mà đối với Mạn Duẫn cũng vậy, giống như chỉ cần có hắn thì tất cả mọi khổ nạn cũng sẽ có thể được giải quyết dễ dàng.
Đội ngũ của Sử Minh Phi mới vừa xuống tới chân núi liền nhận được một phong thư. Vừa mở ra nhìn thấy nội dung bên trong, Sử Minh Phi liền tức giận đến nỗi vo tờ giấy thành một nắm. Sự tức giận khiến cho gương mặt tuấn tú đỏ bừng như xung huyết.
"Tần tướng quân, ngươi lập tức trở về điều động một vạn cấm quân lên Thái Thất Sơn cứu đội ngũ sứ giả. Tất cả quan văn xuống ngựa, võ quan đi cùng Trẫm."
Ném cục giấy xuống đất, Sử Minh Phi ra roi, quay đầu ngựa chạy ngược về hướng lên núi.
Các đại thần của Nam Trụ quốc vẻ mặt đầy kỳ quái nhìn bóng lưng Hoàng Thượng. Phong thư kia rốt cuộc viết cái gì mà khiến cho Hoàng Thượng mới vừa xuống núi lại không để ý tánh mạng xông thẳng lên trên trở lại? Nhưng nhìn sắc mặt Hoàng Thượng mà đoán, đây tuyệt đối là một chuyện lớn.
Võ quan để quan văn xuống ngựa, sau đó nhanh chóng đuổi theo lên núi. Con ngựa phi nhanh như gió, lời khuyên của quan văn còn chưa kịp nói ra miệng thì đã chẳng còn thấy bóng dáng của Hoàng Thượng đâu.
Trong đội ngũ Nam Trụ, một tiểu thái giám thừa dịp các đại thần không chú ý liền nhặt cục giấy lên, len lén mở ra. Khi thấy được nội dung ghi trên giấy, ái chà, chẳng trách Hoàng Thượng vội vã như thế, thì ra là bị uy hiếp...
Hóa ra Cửu Vương gia đã đoán được sẽ có một kiếp này từ sáng sớm. Bàn tay chậm rãi nắm chặt lại, tờ giấy từ từ biến thành mảnh vụn. Thì ra nam nhân này luôn mạnh mẽ như thế, Hoàng Thượng tóm lại sẽ không thể đấu lại hắn đi.
Khói mù càng lúc càng đặc, mấy người cũng bị sặc đến thở cũng không thông, chỉ có Tịch Mân Sầm là giống như chẳng bị bất cứ ảnh hưởng gì. Liếc nhìn gương mặt sặc khói đỏ bừng của Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm ném Phỉ Đại nhân sang cho Chu Dương. Chu Dương tiếp được một cách chuẩn xác.
"Các ngươi đi trước." Nói xong, không để ý tới ánh mắt sững sờ của những người còn lại, hắn ôm Mạn Duẫn vọt ra khỏi rừng cây. Vừa ra khỏi rừng cây, tên bắn về phía hai người bay đầy trời. Nhìn những mũi tên đang phóng nhanh đến gần, tâm trạng Mạn Duẫn cực kỳ bình tĩnh.
"Đừng sợ, Phụ Vương chắc chắn bảo vệ chu toàn cho ngươi." Thân thể khẽ nhảy lùi ra sau, Tịch Mân Sầm tránh được các mũi tên.
Trên đỉnh núi đối diện đứng đầy những kẻ địch. Bởi vì đã hít vào quá nhiều khói, Mạn Duẫn một câu cũng nói không ra, đành phải dụi dụi vào ngực Phụ Vương, không có một tia lo sợ.
Tránh thoát vô số mũi tên, Tịch Mân Sầm xẹt xuống khe suối, hạ mũi chân xuống trên mấy tảng đá ngổn ngang giữa dòng, ống tay áo phất một cái tạo một cỗ khí cuồn cuộn bay ra, toàn bộ các mũi tên đang phóng tới bị phản chấn đẩy ngược trở về.
Thừa dịp này, Tịch Mân Sầm kéo áo choàng của Mạn Duẫn ra, tung một vòng đáp trên mặt suối. Khi kéo áo lên, áo choàng đã được nhúng nước ướt đẫm. Sau đó không ngừng lại một khắc nào, hắn lại chạy ngược vào trong tán rừng um tùm. Hàng loạt những động tác này thật ra chỉ xảy ra trong vòng mấy giây. Tốc độ rất nhanh, như một trận gió giật thoáng qua.
Chu Phi Chu Dương chỉ cảm thấy như có một trận cuồng phong thổi qua, nhìn lại đã thấy Vương Gia đang đứng sóng vai cùng bọn họ. Roẹt một tiếng, áo choàng được xé rách thành mấy mảnh.
Mạn Duẫn nhìn thấy trong tay Phụ Vương không có bất kỳ loại vũ khí nào, thế mà vết xé áo choàng lại hết sức đều thẳng, chẳng thấy đó là do tiện tay xé ra một chút nào. Một khối vải lành lạnh ẩm ướt được đắp lên trên miệng và mũi Mạn Duẫn.
"Cố gắng hít ít khói thôi, kẻo không tốt đối với thân thể." Tịch Mân Sầm nói với Mạn Duẫn. Mạn Duẫn sửng sốt, Phụ Vương mạo hiểm, bất chấp những mũi tên được bắn đến hàng loạt kia mà đi ra ngoài thấm ướt áo choàng, chỉ vì để cho nàng ít phải hít vào một chút khói cháy? Mạn Duẫn có tài đức gì mà có thể được Phụ Vương thương yêu đến thế?
Bốn vị đại thần nhận lấy những tấm vải ướt còn lại mà bịt miệng và mũi, lập tức cảm thấy việc hít thở dễ dàng hơn rất nhiều.
Chu Phi và Chu Dương đều bận cả hai tay để nắm lấy cổ áo các vị đại thần, không còn tay trống đâu mà nhận lấy mảnh vải ướt cho mình. Cuối cùng, khi bị Chu Dương trợn mắt, Lưu đại nhân rất thức thời đưa ra một cái tay giúp hắn bịt miệng mũi.
Bình luận facebook