• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Dưỡng Nữ Thành Phi (1 Viewer)

  • Chương 51

"Chỉ cần Cửu Vương gia giúp Nam Trụ quốc vượt qua cửa ải khó khăn lần này, Trẫm lập tức ký kết điều ước, tuyệt không đổi ý."
Sử Minh Phi kiên quyết nói một câu này xong, im lặng chờ Tịch Mân Sầm quyết định. Bởi Sử Minh Phi chắc chắn một điều là Tịch Mân Sầm rất coi trọng Nam Trụ, nên mới dám nói như vậy.
Tịch Mân Sầm từng bước từng bước tiến tới gần hắn, nỗi tức giận hiện rõ trong mắt như bão tố cuồn cuộn. "Tại sao bổn Vương phải tin ngươi, đây đâu phải là lần đầu tiên Nam Trụ Hoàng đổi ý. Huống hồ Ngọc Tỷ không ở trong tay ngươi, ngươi làm cách nào để ký kết điều ước đây?"
Tịch Mân Sầm phất mạnh tà áo bào, dường như không hề có ý định sẽ đáp ứng đề nghị này. Trong lòng Sử Minh Phi quýnh lên, bởi nếu không thể thuyết phục được Cửu Vương gia, đám sứ giả bên ngoài kia sẽ mượn cơ hội này mà tấn công Nam Trụ quốc, sau đó sẽ chia nhau quốc thổ của Nam Trụ quốc.
Hắn ủ rũ tìm một cái ghế ngồi xuống, "Như thế nào thì Cửu Vương gia mới bằng lòng tin ta?"
Tịch Mân Sầm thờ ơ ngẩng đầu dùng ánh mắt băng hàn trực tiếp ép bức Sử Minh Phi, "Rất đơn giản, để tỏ thành ý, Nam Trụ Hoàng cắt mười tòa thành trì dâng cho Phong Yến quốc."
Cho dù Tịch Mân Sầm thật sự rất muốn Nam Trụ quốc quy phục làm chư hầu của Phong Yến quốc, nhưng kêu hắn ra tay dọn dẹp cục diện rối rắm lúc này thay Nam Trụ quốc một cách không công thì đúng là mơ mộng hão huyền. Nếu hắn không nhân cơ hội này mà lóc đi một chút thịt của Nam Trụ quốc thì có người không khỏi quá coi thường hắn rồi.
Sử Minh Phi cắn răng, mười tòa, Cửu Vương gia ấy thế mà có can đảm mở miệng đòi hỏi quá đáng như vậy. Nhưng hiện tại không giống lúc xưa, ngay cả tư cách trả giá hắn cũng không có.
"Trẫm đồng ý!" Sử Minh Phi nắm quả đấm càng lúc càng chặt.
"Bổn Vương sẽ gắng gượng giúp Nam Trụ một phen vậy. Nhưng Nam Trụ Hoàng tốt hơn hết vẫn nên mau mau tìm cho ra Ngọc Tỷ đi, nếu không một ngày nào đó tâm tình của bổn Vương mà không tốt thì sẽ lập tức không giúp nữa." Tịch Mân Sầm vô cùng thản nhiên mà nói câu này, không thèm nhìn đến nét mặt đã trở nên xanh mét của Sử Minh Phi.
Mạn Duẫn nãy giờ vẫn dựng thẳng lỗ tai lên để nghe đối thoại giữa hai người nên bất tri bất giác đi tới mặt tường cuối Ngự thư phòng treo đầy những lời răn dạy viết kiểu Thư pháp, vô ý không nhìn nên đụng đầu cái bộp.
Mạn Duẫn "ui da" một tiếng rồi đưa tay lên che trán của mình. Tịch Mân Sầm nghe tiếng kêu liền nhanh chóng bước đến cạnh Mạn Duẫn, ngồi xổm xuống xem xét cái trán bị đụng đỏ của đứa bé.
"Có đau không?" Nhẹ nhàng xoa xoa cái trán cho Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm đau lòng hỏi. Khuôn mặt mới vừa rồi còn như tạc bằng băng đàm luận việc chính sự giữa hai nước với Sử Minh Phi, chỉ chớp mắt mà đã trở nên nhu tình như nước. Sử Minh Phi gần như không tiếp thu nổi.
"Tiểu Quận chúa có sao không?" Sử Minh cũng lên tiếng hỏi.
"Cũng nhẹ, không đau." Mạn Duẫn ngẩng đầu nhìn về phía mặt tường kia. Phía trên treo một bộ Thư pháp, là danh ngôn răn dạy Đế Vương phải lao tâm khổ trí, xả thân mệt nhọc. Chữ viết bàng bạc vẻ hào hùng, vừa nhìn đã biết được viết bởi một đại tôn sư. Tấm tranh chữ này bị đụng lệch ra, còn bị rách một lỗ thủng to.
Sử Minh Phi cho dù đau lòng tranh chữ, nhưng ở trước mặt Cửu Vương gia cũng không tiện biểu lộ. Chẳng lẽ bắt Cửu Vương gia bồi thường? Hiển nhiên là không thể rồi. Sử Minh Phi đưa tay muốn sửa tranh chữ về chỗ cũ.
Tịch Mân Sầm đột nhiên lên tiếng ngăn cản, "Đợi chút, phía sau tranh chữ có cái gì đó."
Tranh chữ lệch hơn phân nửa sang một bên, từ hướng của bọn họ nhìn sang, xuyên qua cái lỗ thủng kia, thì phía sau mơ hồ có một chút màu đen. Huống chi nếu như tường này là bằng gạch thật thì đầu Mạn Duẫn nhất định sẽ bị đụng đến chảy máu.
Nghe Tịch Mân Sầm nói, Sử Minh Phi kinh ngạc, rồi bất chấp tấm tranh chữ này đã làm bạn mấy chục năm với tiên hoàng, xoẹt một cái, tranh chữ nhanh chóng bị xé tan tành. Ở một chỗ cao bằng Mạn Duẫn có một hộc nhỏ kích cỡ bằng một bàn tay, bên trong có một cái hộp nhỏ. Ý nghĩ đầu tiên trong lòng mấy người lúc này là - Ngọc Tỷ ở bên trong.
Sử Minh Phi vội vã muốn cầm lên, nhưng cái hộp nhỏ như được dính liền cùng hốc tối, cho dù hắn dùng hết sức lực cũng không nhổ lên được. Ngẩng đầu nhìn Tịch Mân Sầm, Tịch Mân Sầm cũng đang nhăn mày.
Mạn Duẫn quan sát cẩn thận cái hốc tối này, có vẻ được thiết kế rất tinh xảo. Bởi vị trí của nó ở gần mặt đất nên nếu không cẩn thận nhìn thì rất dễ bỏ qua, nàng nói, "Không phải cái hộp, mà là cơ quan!"
Một lời này của Mạn Duẫn làm những người khác bừng tỉnh hiểu ra. Bọn họ thấy cái hộp nhỏ này liền nghĩ ngay nó là đồ đựng Ngọc Tỷ, nhưng lại quên mất một chuyện, nếu tiên hoàng đã cố ý giấu Ngọc Tỷ thì làm sao lại để ở một chỗ dễ dàng cho người ta phát hiện như vậy.
Tịch Mân Sầm cũng cảm thấy điều này vô cùng có khả năng, "Ngươi thử chuyển động hai bên một chút đi."
Nam Trụ là khối thịt béo, Tịch Mân Sầm chắc chắn sẽ không chắp tay nhường cho người ta. Nếu có thể buộc Nam Trụ quốc quy thuận Phong Yến quốc thì không còn gì tốt hơn.
Sử Minh Phi xiết chặt cái hộp nhỏ, quay nó sang hướng trái một chút, nhưng nó không hề chuyển động. Lại thử quay sang hướng bên phải, một âm thanh ù ù từ hốc tường truyền đến.
Ba người lập tức nhìn về hướng tường, mặt tường lúc này đang từ từ nhấc lên trên, để lộ ra một cánh cửa nhỏ. Sau cánh cửa là một cầu thang thật dài thông xuống phía dưới.
"Tối đen tĩnh mịch, có thể là mật thất hay không?" Sử Minh Phi cảm khái đầu tiên. Vừa qua hắn dốc hết sức lực để tìm Ngọc Tỷ, nhưng mục tiêu đều đặt ở tẩm cung của tiên hoàng, lại bỏ quên Ngự thư phòng này.
Đường hầm là một khoảng không gian đen kịt, không có bất kỳ ánh sáng nào. Có thể xây ám thất ở Ngự thư phòng thì thứ gì được chứa bên trong tuyệt đối rất quan trọng.
Tịch Mân Sầm đề nghị trước tiên: "Vào xem thì chẳng phải sẽ biết hay sao?" Nói xong, móc từ trong túi áo ra một hạt châu. Ngự thư phòng tràn ngập ánh sáng mặt trời, dưới ánh sáng này hẳn không nhìn ra liệu hạt châu này có chỗ nào xuất sắc.
Nhưng lúc Tịch Mân Sầm di động hạt châu đến lối vào đường hầm thì hạt châu phát ra ánh sáng trắng lóa, chỉ trong nháy mắt đã chiếu sáng cả đường hầm tối đen như mực.
Hóa ra là Dạ Minh Châu! Mạn Duẫn giật mình nhìn viên ngọc kia. Không phải Mạn Duẫn chưa từng trông thấy dạ minh châu, nhưng một viên có thể phát ra thứ ánh sáng mãnh liệt đến thế vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy. Nhìn thấy thứ ánh sáng như ánh sáng mặt trời này, Mạn Duẫn hoài niệm vô cùng ánh đèn quỳnh quang ở hiện đại.
Tịch Mân Sầm chú ý tới thần sắc của Mạn Duẫn, nói: "Duẫn nhi thích hạt châu này à? Đợi xong việc, Phụ Vương liền đưa cho ngươi."
Ôm lấy Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm không có một chút tự giác của kẻ làm khách nào, tự nhiên đi xuống trước tiên. Khóe miệng Sử Minh Phi co rút lại, đây là quốc gia của hắn cơ mà? Hắn còn chưa đồng ý mà Cửu Vương gia đã không đợi cho phép thẳng bước tiến vào! Ngộ nhỡ bên trong là cơ mật của Nam Trụ thì sao.
Lòng hiếu kỳ càng ngày càng cao, Sử Minh Phi nhìn vào đường hầm, rốt cuộc những bậc thang này dẫn đến chỗ nào? Đáng lý ra lúc truyền ngôi vị Hoàng Đế, Phụ Hoàng sẽ phải chuyển giao cho hắn tất cả những bản vẽ mật đạo ẩn giấu trong Hoàng cung. Nhưng Phụ Hoàng chưa kịp nói câu nào thì liền qua đời, khiến cho hắn chẳng biết một chút gì về mật đạo.
Đuổi theo bước chân của Cửu Vương gia, Sử Minh Phi dò dẫm tiến từng bước vào trong đường hầm. Tiếng bước chân lẹp bẹp không ngừng vang vọng trong đường hầm nhỏ hẹp. Nhóm người Mạn Duẫn đã đi đến gần hết dãy bậc thang.
Nhưng còn chưa tới cuối thang thì đột nhiên có tiếng vun vút từ phía trước truyền đến. Lỗ tai Mạn Duẫn vừa nghe được âm thanh này thì vô số mũi tên đã bắn tới dày đặc trước mặt.
"Thì ra còn có bẫy tên nữa."
Xem ra thứ gì đó được chứa bên trong thật sự quan trọng.
Trong không gian nhỏ hẹp thế này không có chỗ để trốn tránh. Tịch Mân Sầm vọt lên đối mặt với đám tên, khí áp từ trong tay áo cuồn cuộn xuất ra ngoài. Mạn Duẫn chỉ cảm thấy toàn bộ đường hầm dường như cũng đang run bần bật theo, sau đó mưa tên rớt lộp độp xuống trên nền bậc thang.
Sử Minh Phi khiếp sợ quét mắt nhìn đám tên rớt la liệt trên đất. Nội lực hùng hậu đến bực này thì cho dù là thiên quân vạn mã cũng không thể sánh bằng một mình Cửu Vương gia.
Tịch Mân Sầm đột nhiên quay đầu nói với Sử Minh Phi: "Nhấc chân ngươi ra, đừng đạp sai chỗ nữa." Mạn Duẫn khom lưng nhìn xuống. Khối gạch nằm dưới lòng bàn chân của Sử Minh Phi đã thụt xuống, phỏng chừng vì vậy nên cơ quan của bẫy phóng tên mới bị khởi động.
"Cái gì?" Dường như còn chưa phát hiện được vấn đề, Sử Minh Phi nhấc chân lên, lúc này mới phát hiện viên gạch này khác với những nơi khác, thấp hơn một đoạn. Màu sắc khá đen, bất đồng với nền gạch xung quanh.
Sử Minh Phi cả đêm không ngủ nên tinh thần không được minh mẫn lắm, nhưng sau khi đụng phải bẫy rập thì hắn liền nâng cao tinh thần đề phòng đối với một đường hầm không tầm thường này.
Ba người tiếp tục đi về phía trước. Một cánh cửa đá dần dần hiện ra rõ nét ở trước mặt mọi người, tách biệt mọi người với thứ gì đó giấu ở bên trong. Tịch Mân Sầm hướng hạt châu để chiếu ánh sáng lên mặt tường, duỗi ngón tay ra sờ.
"Phụ Vương?" Mạn Duẫn không hiểu động tác này của Tịch Mân Sầm nghĩa là gì.
Giơ ngón tay tới trước mặt Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm nói: "Nhìn đây, bụi bậm trên ngón tay không nhiều lắm."
Nghĩa là sao? Mạn Duẫn nhìn chằm chằm ngón tay Tịch Mân Sầm, sau hồi lâu mới hiểu ra hàm nghĩa trong đó.
"Như thế có nghĩa, nơi này thường xuyên có người đến." Cho nên mới vẫn duy trì sạch sẽ như thế.
Sử Minh Phi gõ gõ cửa đá, cửa đá phát ra âm thanh bình bịch có vẻ vô cùng dày nặng, lắc đầu nói: "Việc xây dựng Lăng của Nam Trụ Hoàng chính là chọn dùng loại đá nặng ngàn cân này."
Ý nghĩa y như tên gọi, cửa đá này nặng cả ngàn cân. Thường thì khi táng nhập một thế hệ Hoàng Đế vào Hoàng lăng, một khi cửa đá khép lại sẽ không được mở ra lần nào nữa. Nhưng bên trong đến tột cùng là cất dấu thứ gì vậy? Chẳng lẽ người xây mật thất này không nghĩ có một ngày nào đó sẽ đi vào lần nữa sao?
Tịch Mân Sầm cũng nghĩ đến vấn đề này, trầm ngâm đi tới trước mấy bước, "Người kia hẳn là rất hối hận..." Bởi vì này câu, Mạn Duẫn lâm vào trầm tư.
Sử Minh Phi hỏi: "Lời này của Cửu Vương gia có ý gì?"
"Các ngươi nhìn sàn nhà này đi, có thể thấy rõ ràng những dấu chân. Nói trắng ra, người này hẳn đã thường xuyên ở chỗ này mà bồi hồi."
Người nọ bồi hồi qua lại chỗ này hiển nhiên là vì sau khi khép lại cửa đá thì sinh lòng hối hận, cực kỳ muốn đi vào nhưng lại không tìm được biện pháp, chỉ có thể đi loanh quanh bên ngoài mà lo lắng suông.
Đối với đồ vật bên trong ám thất này, ba người càng ngày càng cảm thấy hứng thú. Dù sao, nơi này là Ngự thư phòng, một nơi trọng yếu của Nam Trụ quốc, nếu như có thứ gì đó giấu trong mật thất thì lại càng thêm quan trọng.
Sử Minh Phi đầy cõi lòng là sự hiếu kỳ, một lòng đoan chắc rằng trong mật thất có lẽ chứa bí mật vô cùng ghê gớm của Hoàng thất.
"Cửu Vương gia có biện pháp đi vào không?" Sử Minh Phi xoay mặt sang hướng Tịch Mân Sầm, hỏi.
Tịch Mân Sầm cười lạnh một tiếng, "Ngươi đã xưng Đế, sao chuyện nào cũng thỉnh giáo bổn Vương hết vậy?"
Bàn về thân phận, Sử Minh Phi cao hơn hắn một bậc. Thế mà mọi việc đều hỏi ý kiến của hắn, có phải tên này rất không có chủ kiến hay không?
Mặc dù không nói rõ ra, nhưng Sử Minh Phi biết, trong thâm tâm Tịch Mân Sầm rất khinh bỉ hắn. Nhưng điều này cũng không thể trách hắn à nha, ai bảo Cửu Vương gia khí độ phi phàm làm gì, chỉ cần hắn đứng trong đám người thì không cần phải chỉ ra mà chỉ cần nhìn thôi là đã biết người này luôn giữ địa vị chủ đạo. Khi mọi người còn đang ở trong mông lung mơ hồ chưa nhận thức được thì người này đã muốn chinh phục xong mọi người rồi.
Mạn Duẫn tới Nam Trụ lần này chủ yếu vì muốn điều tra cho ra thân phận của mẫu thân, chứ không nghĩ là sẽ dính dấp tới nhiều chuyện như vậy.
Nàng tiến tới gần cửa đá, quan sát cánh cửa một hồi rồi đột nhiên nghĩ đến một biện pháp... Khuôn mặt nhỏ nhắn nở rộ vẻ tươi cười, "Phụ Vương, Duẫn nhi có biện pháp để đi vào."
Dường như Tịch Mân Sầm đã sớm đoán trước được, đi tới sau lưng Mạn Duẫn, "Lấy ra đi, cũng đến lúc nó phát huy công dụng rồi."
Sử Minh Phi ngơ ngác không hiểu mấy lời đối thoại của hai cha con nhà người ta, tuy bụng ôm nghi ngờ nhưng không chen miệng. Vốn tưởng rằng vũ khí mà Mạn Duẫn sẽ xuất ra là hỏa dược có sức công phá lớn linh tinh gì đấy, hắn không quan tâm...
Nhưng rồi hóa ra nàng móc từ trong ngực ra một con sủng vật choai choai, một con vật nhỏ trắng tinh lông mềm. Sử Minh Phi đột nhiên chợt nhớ lại những gì mà thuộc hạ của hắn được phái theo sát Tiểu Quận chúa báo lại về hành tung của nàng trong buổi đấu giá đó.
"Đây chính là Ngạo Mao trong truyền thuyết?" Sao chỉ lớn bằng một con chó con vậy?
Mạn Duẫn gật gật đầu, "Ừ."
Rồi đưa ngón tay chọc chọc vào cái bụng béo phì của Tiểu Mạo Ngao. Tiểu Mạo Ngao chậm rãi chuyển mình tỉnh lại từ trong giấc, đôi mắt nhỏ lộ ý bất mãn thấy rõ, tựa như giận dỗi Mạn Duẫn quấy phá không cho nó ngủ. Mạn Duẫn biết tiểu thú này ham ngủ, cố ý nhéo nhéo bắp chân beo béo phì phì của nó.
"Nếu không tỉnh, sau này sẽ không có thịt ăn."
Tiểu Mạo Ngao này suốt ngày ngoài ăn thì chính là ngủ, ngày nào cũng núp trong ngực áo Mạn Duẫn, cuộc sống không biết nhàn nhã đến cỡ nào. Giống như nghe hiểu Mạn Duẫn nói gì, Tiểu Mạo Ngao lập tức run xù lông lên, giẫm giẫm hai chân trong lòng bàn tay Mạn Duẫn ra vẻ ta đây tinh thần sung mãn và tình táo rồi.
Đặt Tiểu Mạo Ngao xuống đất, Mạn Duẫn chỉ vào cửa đá kia, nói, "Đào xuyên qua cửa đá."
Móng vuốt của Tiểu Mạo ngao cực kỳ sắc bén, trời sinh là dùng để đào đá, chỉ cần cào một phát vào cửa đá thì đá vụn đã rơi xuống ầm ầm. Trong đường hầm nhỏ hẹp lúc này lập tức bị bay đầy tro bụi. Mạn Duẫn che miệng lại, lui về phía sau mấy bước.
"Thuần dưỡng không tồi." Tịch Mân Sầm tán dương.
Mạo Ngao là loại động vật cao ngạo, rất ít khi nghe lệnh của người. Ở bộ lạc Mãnh Lỗ vận được tôn trọng như thần linh, tương đương với hoàng tộc ở những quốc gia khác, nên tính tình khó tránh khỏi việc khá nghênh ngang.
Thuần dưỡng ấy à? Mỗi ngày ngoài việc cho nó ăn thì Mạn Duẫn chả làm cái gì khác, nhưng tiểu Mạo Ngao thật là một loại động vật có linh tính.
Trước cửa đá chất đầy đá vụn, cả lối đi cũng bởi vì bụi đá bay tán loạn mà trở nên mờ mờ. Sợ bụi đá bay vào mắt của Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm giơ bàn tay to ra che kín cặp mắt của Mạn Duẫn, "Nhắm mắt lại, dưỡng thần một chút đi."
Tịch Mân Sầm vốn tính thích sạch sẽ nên khi thấy bốn phía đầy tro bụi thì mày nhíu lại thành chữ Xuyên (川).
Sử Minh cũng chẳng dễ chịu gì, hắn đứng gần cửa đá nhất nên không tránh khỏi hít phải bụi bậm mà ho khan mấy tiếng.
Chít chít... Một tiếng kêu thật nhỏ vang lên bên chân Mạn Duẫn, sau đó có cái gì đó kéo lấy ống quần của nàng.
Gỡ tay Phụ Vương ra, Mạn Duẫn cúi đầu nhìn thì thấy tiểu Mạo Ngao, cúi xuống ôm nó lên, đám lông xù mới vừa rồi còn trắng tinh mềm mại giờ đã trở thành màu xám bụi.
Tiểu Mạo Ngao toàn thân bẩn thỉu đột nhiên lắc mình một cái, một lớp bụi văng xuống, lông tơ lại trở nên sạch sẽ mấy phần. Mạn Duẫn cũng không ngại Tiểu Mạo Ngao bẩn thỉu, lại nhét nó vào trong lòng. Tiểu Mạo Ngao muốn tranh công nên lại chui đầu ra, nhìn hướng Mạn Duẫn kêu chít chít hai tiếng.
Mạn Duẫn chỉ cần liếc mắt một cái là hiểu ngay ý Tiểu Mạo Ngao muốn gì, "Về sẽ thưởng thịt cho ngươi ăn."
Nghe xong, tiểu Mạo Ngao khoái chí chui về trong lồng ngực của Mạn Duẫn, bắt đầu ngủ tiếp.
Sau khi tro bụi rơi xuống hết, trên cửa đá xuất hiện một cửa động cao nửa thước, người trưởng thành chỉ cần cúi người là có thể tiến vào.
Nhìn xuyên qua lỗ hổng, Mạn Duẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy trong mật thất bày mấy cái rương lớn. Chẳng lẽ là vàng bạc châu báu?
Tịch Mân Sầm khoát tay xua tan tro bụi trước mặt, kéo bàn tay nhỏ bé của Mạn Duẫn cùng chui qua động mà vào. Sử Minh Phi theo sát phía sau. Ba người vừa vào trong liền ngây ngẩn cả người mà nhìn, bốn bề là thạch bích treo đầy những bức họa của cùng một cô gái. Có cười, có khóc, có vui mừng, có khổ sở... Đủ các loại thần thái, cái gì cũng có.
Tịch Mân Sầm rung động nhìn những bức vẽ này, đôi môi mỏng quên cả khép lại. Mạn Duẫn nhíu đôi mày thanh tú, chẳng lẽ Phụ Vương biết cô gái trong tranh sao? Ít nhất dáng vẻ giật mình của Phụ Vương lúc này, cho tới bây giờ Mạn Duẫn chưa từng gặp qua.
Cô gái trong tranh chỉ có thể dùng hai chữ "vưu vật" để hình dung, ngũ quan tuyệt mỹ, dáng người quyến rũ mê hoặc chúng sinh. Đặc biệt là ánh mắt, vừa lộ vẻ thanh thuần, nhưng lại dường như có cất dấu một tia yêu mị. Rõ ràng là hai loại cảm giác hoàn toàn bất đồng, thế nhưng đặt trên người cô gái này lại vô cùng hòa hợp. Nếu như Mạn Duẫn là một nam nhân, cũng sẽ rơi vào động lòng.
Mạn Duẫn rõ ràng cảm nhận được tay Phụ Vương đang cầm tay nàng mơ hồ như mạnh thêm mấy phần.
Một mỹ nhân như vậy thật sự tồn tại trên thế gian này ư? Không cần hỏi, vẻ mặt của Phụ Vương và Sử Minh Phi đã nói cho nàng đáp án. Thật sự có người này tồn tại.
Trong lòng nàng dâng lên một chút vị chua, nếu Phụ Vương muốn cưới một nữ nhân, hẳn sẽ là người trong những bức tranh này, liệu chính mình có thể giữ lại Phụ Vương được chăng?
"Sao lại... là nàng?" Sử Minh Phi ấp a ấp úng nói.

Tịch Mân Sầm vốn cũng không ngờ được rằng bên trong mật thất lại là cảnh tượng này, dường như nghĩ đến cái gì, nhưng rồi cuối cùng chỉ hóa thành một câu: "Không ngờ Sử Lương Sanh thâm tình sâu nặng đến vậy."
Sử Lương Sanh chính là Phụ Hoàng của Sử Minh Phi, Nam Trụ Hoàng đời trước.
Toàn thân Sử Minh Phi rúng động, cũng quên truy vấn đúng sai đối với việc Cửu Vương gia gọi thẳng tục danh của tiên hoàng, "Quả nhiên Phụ Hoàng chỉ một lòng thương nhớ nữ nhân này."
Sử Minh Phi thở dài, mấy tháng trước, chính vì phụng ý chỉ của Phụ Hoàng nên hắn mới tiến vào Sầm Vương phủ để tìm người. Đáng tiếc, bọn họ cuối cùng ra về tay trắng. Mấy năm qua, Phụ Hoàng không hề sủng hạnh bất kỳ tần phi nào trong cung, bao gồm cả Hoàng hậu, mẫu hậu của hắn.
Sử Minh Phi vẫn biết trong lòng Phụ Hoàng có một người, lại không ngờ rằng Phụ Hoàng lại giấu sâu như vậy.
Mạn Duẫn có chút không hiểu lời nói giữa hai người, hỏi: "Nữ nhân này rốt cuộc là ai?"
Mạn Duẫn nhìn một vài bức họa của mỹ nhân, trong ấn tượng có loại cảm giác như đã từng quen biết. Nhưng Mạn Duẫn biết, khẳng định là nàng chưa từng thấy một người như thế, vì một nữ nhân xinh đẹp thế này đủ để cho người nào đã gặp qua nàng là không thể quên được. Mạn Duẫn vừa hỏi xong câu này thì suy nghĩ của Tịch Mân Sầm trở nên rối loạn, rồi ngay sau đó nghĩ, chuyện này dường như càng ngày càng cách chân tướng thật gần.
"Cô gái trong tranh là phi tử mà tiên hoàng Nam Trụ lúc sinh thời sủng ái nhất."
Sử Minh Phi phụ họa: "Năm đó, vì nữ nhân này mà Phụ Hoàng đều ngủ lại Du Nguyệt cung hàng đêm, trong cả lục cung chỉ độc sủng mỗi mình nàng."
Năm đó chính vì chuyện này mà mẫu hậu của hắn càu nhàu với hắn không chỉ một lần, trong lục cung cũng không thiếu những kẻ sử dụng đủ mọi thủ đoạn ti bỉ để ép chết nữ nhân này. Nhưng lần nào Phụ Hoàng cũng đều che chở cho nàng, cuối cùng mọi quyền lớn trong hậu cung đều bị nàng đoạt vào trong tay. Ngay cả mẫu hậu của hắn cũng phải nén nhịn.
"Nàng tên là gì?" Ngay sau đó, Mạn Duẫn đặt câu hỏi tiếp, tiến tới đứng trước một bức họa của mỹ nhân, đánh giá chi tiết mỹ nhân trong tranh.
"Nàng tên là Tư Đồ Du Nguyệt, là Đệ Nhất Mỹ Nhân mà chúng quốc đều công nhận. Số người ái mộ nàng đâu chỉ tính hàng vạn."
Tịch Mân Sầm mở nắp một rương lớn, bên trong chứa đầy vật dụng trang điểm của một nữ nhân, có phấn, có gương.
"Nàng không chỉ có tướng mạo bất phàm, mà kỹ thuật múa càng không ai sánh kịp." Sử Minh Phi tiếp lời, thuận tay mở ra một cái rương khác.
Khi còn bé, hắn đã từng xem nữ nhân kia nhảy múa một lần, từ đó về sau, không có bất kỳ kỹ thuật múa nào mà hắn xem vừa mắt cả.
Bên trong rương này là y phục của nữ tử, mũi thêu trên y phục đầy tinh xảo, có thể nhìn ra được năm đó Phụ Hoàng đã muốn làm cho nữ nhân này vui vẻ đến cỡ nào. Từng cái rương một được mở ra, nhưng toàn bộ đều là quần áo hằng ngày của nữ tử. Toàn bộ những món đồ này được bảo quản chu đáo, dù đã cách mười năm nhưng vẫn đẹp đẽ như mới.
"Ở trong tẩm cung Phụ Hoàng cũng có một bức họa của nàng. Mặc dù tờ giấy nhàu nát nhưng Phụ Hoàng vẫn kiên trì mỗi ngày ngắm nghía mấy lần."
Mỗi khi nhìn thấy ánh mắt thâm tình của Phụ Hoàng đều khiến cho Sử Minh Phi muốn hận mà lại không hận nổi.
Tịch Mân Sầm như sực nhớ cái gì, nhéo nhẹ vào bàn tay nhỏ bé của Mạn Duẫn, "Nàng thật sự là một nữ nhân tốt."
Mạn Duẫn cân nhắc mãi mà không biết những lời này của Phụ Vương là muốn ám chỉ cái gì, chỉ cảm thấy mùi dấm chua trong lòng càng bốc càng mạnh.
Cả căn mật thất chỉ có khoảng hai ba mươi mét vuông. Ba người đã mở tất cả những cái rương ra, nhưng trừ những thứ có liên quan với Tư Đồ Du Nguyệt thì không có bất kỳ một kiện vật phẩm nào có quan hệ đến Nam Trụ hoàng triều cả. Mọi hy vọng nảy sinh trong lòng đều bị dập tắt.
"Xem ra Ngọc Tỷ không có ở nơi này." Tịch Mân Sầm cũng gật đầu một cái, nơi này giống như là nơi Sử Lương Sanh xây dựng nên để niêm phong ký ức của mình.
Vừa mới chuẩn bị rời đi, chân Tịch Mân Sầm đá phải một chỗ hơi nhô lên. Nhìn về sàn nhà, Tịch Mân Sầm nhấn nhấn giầy vào nơi đó, đột nhiên... trên tường mật thất lại ầm ầm dời ra một đường hầm khác.
"Xem ra chúng ta đã đoán sai."
Mạn Duẫn và Sử Minh Phi cùng nghi ngờ nhìn về phía hắn, tầm mắt lại chuyển qua lối đường hầm vừa mới xuất hiện. Đường hầm này hướng thông lên phía trên, suy từ dấu vết hai bên vách thì hẳn là mới được tạo ra không bao lâu.
"Cái này... chắc là Phụ Hoàng không có buông tha ý tưởng tiến vào mật thất một lần nữa, nên sai người tạo một đường thông khác?" Khả năng này là lớn nhất, Sử Minh không thể không tin.
Tịch Mân Sầm đưa ngón tay sờ sờ mặt vách đường hầm, trong đầu lại đột nhiên hiện ra một ý tưởng mới. Khóe miệng nâng lên một tia cười lạnh như đang suy nghĩ cẩn thận một việc gì đó.
Mạn Duẫn chỉ cảm thấy nụ cười này của Phụ Vương thần bí khó lường quá đi. Còn Sử Minh Phi thì da đầu run lên. Cửu Vương gia chưa bao giờ cười, đối với bất kỳ điều gì đều giữ vẻ mặt không chút thay đổi. Giờ lại đột nhiên cười như vậy thật khiến cho hắn có dự cảm chẳng lành.
"bổn Vương nghĩ... Chúng ta nên phái người đi Hoàng Lăng một chuyến."
Dắt tay Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm Sầm tiến về phía đường hầm mới. Khi ba người ra khỏi đường hầm thì bên ngoài đã không phải là Ngự thư phòng nữa, mà là một chỗ núi giả trong Ngự Hoa Viên. Trên bầu trời xanh trong phiêu lãng vài đám mây trắng, ánh nắng tươi đẹp phủ đầy cả Ngự Hoa Viên.
"Đi Hoàng Lăng làm gì?" Trực giác cho hắn biết Cửu Vương gia đã phát hiện ra cái gì đó, nhưng Sử Minh Phi thật sự không dám nghĩ theo phương diện đó.
Tịch Mân Sầm đưa tay sờ gõ trên núi giả, tìm được một khối đá nhỏ hình củ ấy khác thường. Vừa chuyển động nó thì núi giả từ từ dịch chuyển về hướng đường hầm, cuối cùng miệng đường hầm hoàn toàn bị núi giả chận lại.
"Nam Trụ Hoàng còn chưa nhìn ra à?" Tịch Mân Sầm liếc xéo Sử Minh Phi một cái, đáp án đã bày ra rõ ràng trước mặt rồi còn gì. Chẳng lẽ còn muốn lừa mình dối người?
Mặc dù không thực sự hiểu rõ phân tranh giữa hai nước, nhưng Mạn Duẫn theo những đầu mối này cũng đã tìm ra đáp án. Nàng không tin Sử Minh Phi lại không nhìn ra, quay đầu nhìn về Sử Minh Phi, nói: "Vừa nhìn đã thấy, dấu vết để lại trên đường hầm này khẳng định là chưa tới một tháng. Nếu trong khoảng thời gian này có người đi vào bên trong, ngươi cho đó là ai?''
Mạn Duẫn đã nói trắng ra, nhưng lúc này Sử Minh Phi đã bị hàm nghĩa trong lời nói của nàng làm cho khiếp sợ đến nói không ra lời. Ý tưởng kia thật sự thật đáng sợ, ngay từ lúc hiện lên trong đầu thì đã bị hắn bác bỏ lập tức!
"Điều này không có khả năng!" Sử Minh Phi vung áo bào, "Phụ Hoàng an nghỉ là do Trẫm tự mình đưa vào an táng trong Hoàng Lăng! Đi theo có hơn một ngàn người, không thể nào làm giả được."
"Nếu như đã giả ngay từ đầu?" Tịch Mân Sầm hỏi ngược lại.
"Những thứ bày trong mật thất ngươi cũng đã thấy đó thôi. Nếu như Sử Lương Sanh không quên được Du Nguyệt, đoán chừng dù có chết cũng muốn những bức họa này chôn theo."
Nhưng Sử Lương Sanh không hề làm gì, cứ im lặng mà chết. Ngay cả Ngọc Tỷ và Hổ Phù cũng không giao vào tay Sử Minh Phi. Nếu như ý nguyện của hắn thật sự là muốn truyền ngôi cho Sử Minh Phi, hẳn là khi biết tình huống thân thể mình thì đã nhất nhất giao phó rõ ràng mọi việc. Nhưng vừa vặn lúc Sử Minh Phi chạy về tới Nam Trụ thì người này lại bất ngờ đột tử. Một đống lớn lý do như vậy đã đủ khiến cho người ta hoài nghi.
Ý nghĩ này khiến cho Sử Minh Phi rất khó tiếp nhận. Hắn nắm chặt quả đấm, vung một quyền đập vào núi giả. Một quyền này dường như đã dùng hết sức lực, Sử Minh Phi lại là người luyện võ công, núi giả ken két mấy tiếng rồi lập tức vỡ tan. Đầu quả đấm chảy ra máu tươi, từng giọt rơi xuống khiến người ta run sợ.
Mạn Duẫn biết Sử Minh Phi rất khó chịu, phụ thân mà hắn tôn kính nhất đã giả chết, thậm chí còn xem nhi tử mình sủng ái nhất như con cờ để tùy tiện bài bố. Một người cao cao tại thượng như hắn thế nhưng cũng có một ngày bị lợi dụng, điều này có thể nói là một loại sỉ nhục. Tính toán tới lui người khác, cuối cùng lại bị chính Phụ Hoàng mình tính toán mà không hề biết, buồn cười đến dường nào.
"Hoàng cung chính là như vậy. Ngươi là Hoàng Đế nên không thể thoát được." Tịch Mân Sầm chỉ rõ vận mệnh của Sử Minh Phi.
Nhìn thấy máu tươi vẫn đang chảy trên nắm đấm của Sử Minh Phi, trong lòng Mạn Duẫn không khỏi căng thẳng. Máu đang chảy trong con người này có cùng huyết mạch với nàng. Nắm tay Phụ Vương, nội tâm Mạn Duẫn thấp thỏm.
Sử Minh Phi vẫn không chịu tin, ngước mắt nhìn lên, "Trên tình và lý thì không thể nào, Phụ Hoàng là Hoàng Đế Nam Trụ, không thể nào bày ra lần ám sát này."
Ám sát đội ngũ sứ giả sẽ tạo ra bất lợi rất lớn đối với Nam Trụ. Phàm là người trong hoàng thất sẽ không làm một chuyện ngu xuẩn như vậy, nói chi là Phụ Hoàng vô cùng anh dũng uy vũ của hắn.
"Ai nói là không thể?" Tịch Mân Sầm dắt Mạn Duẫn đi ra khỏi bóng nắng của núi giả. "Nếu như ngay từ đầu Sử Lương Sanh đã không quan tâm đến sự tồn vong của Nam Trụ thì sao? Ngươi cho rằng hắn có thể làm ra một chuyện như vậy không?"
Sử Minh Phi cả kinh không khép miệng được. Đùa gì thế... Năm đó Phụ Vương thống lĩnh quân tướng đối chiến ác liệt cùng Phong Yến quốc trên sa trường, mất ăn mất ngủ, toàn tâm toàn ý đều đặt lên việc củng cố Nam Trụ, sao có thể lúc này lại không thèm để ý đến sự tồn vong của Nam Trụ?
Tịch Mân Sầm tự nhận là hắn đã nói quá nhiều rồi, còn Sử Minh Phi có tin hay không chính là chuyện của hắn. Nam nhân kia thật sự là một sự tồn tại đầy cường hãn, năm đó nếu chính hắn không sử dụng một ít ám chiêu thì có lẽ đã không đắc thắng trong trận chiến tranh kia. Người nọ tỉ mỉ bày ra lần ám sát này mục đích đơn giản chỉ có một, Tịch Mân Sầm hiểu rõ điều đó. Dù sao năm đó đã đấu cường mạnh đấu mưu trí với hắn, giữa hai người cũng đã có sự hiểu biết nhất định về nhau.
Ánh sáng ác độc khẽ lóe lên trong mắt hắn. Nếu như người nọ không chết... biết đâu lại sẽ có một cuộc gió tanh mưa máu lần nữa? Sự thù hận giữa bọn họ không phải chỉ có dùng đôi ba câu là có thể nói hết. Nếu hắn là người nọ, hắn cũng sẽ hận thấu xương y như thế... Đặc biệt, hôm nay sau khi tiến vào mật thất, Tịch Mân Sầm càng hiểu hơn việc người nọ hận mình đến thế nào.
Mạn Duẫn nhìn ra Phụ Vương đang muốn che giấu cái gì, nhưng ngại Sử Minh Phi cũng đang đứng ngay đây nên không mở miệng hỏi.
Một giọng nói lanh lảnh vọng lên từ phía sau Ngự Hoa Viên. "Hoàng Thượng, rốt cuộc Tiểu Phẩm Tử cũng tìm được ngài." Thanh âm của một thiếu niên khá ngây ngô, mặt đầy mồ hôi, vừa dừng lại liền chống hông thở hồng hộc.
Mạn Duẫn vừa quay đầu lại thì nhận ra ngay tên tiểu thái giám kia.
Tiểu thái giám hướng ba người hành lễ, khi thấy Sử Minh Phi tóc tai bù xù nhếch nhác thì vội vàng kéo ống tay áo che cho hắn, "Hoàng Thượng, sao ngài lại có bộ dạng này, nếu bị các đại thần nhìn thấy thì lại bị nói là..."
Dáng vẻ Sử Minh Phi lúc này giống như vừa tỉnh ngủ, còn chưa kịp rửa mặt chải đầu. Dáng vẻ như vậy rất khó có thể khiến người ta nghĩ đó là một Hoàng Đế vô cùng tôn quý.
Sử Minh Phi kéo tay áp của hắn xuống, "Không cần che che giấu giấu làm gì, thấy thì cứ thấy đi, Trẫm là Hoàng Thượng, đến phiên đại thần chỉ chỉ chỏ chỏ sao?"
Hôm nay đã chịu quá nhiều đả kích, hắn cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà để ý xem chính mình trông nhếch nhác thế nào.
Tiểu thái giám đi theo bên người Sử Minh Phi nhiều năm nên khá hiểu hắn. Nhìn dáng vẻ của hắn thất vọng như vậy chắc chắn là đại sự gì đó đã xảy ra. Mắt hướng sang phía Cửu Vương gia, vừa định mở miệng thì nam nhân đối diện lại giành nói trước.
"Ngươi không thừa nhận thì sự thật cũng vẫn là sự thật, nếu ngươi hoài nghi lời nói của bổn Vương, ngươi cứ phái người lẻn vào Hoàng Lăng mà mở quan tài ra, nhìn xem trong đó là gì. Còn về sau... ngươi muốn làm thế nào, cứ nghĩ kỹ đi đã rồi hãy nói với bổn Vương."
Nếu như hung thủ sau màn thật sự là Sử Lương Sanh, trước mặt Sử Minh Phi chỉ còn hai con đường. Thứ nhất, quân pháp bất vị thân, bắt Sử Lương Sanh ra để cho các vị sứ giả một cái công đạo. Còn con đường thứ hai, ủng hộ Sử Lương Sanh, đối địch cùng toàn bộ thiên hạ. Một mặt là lê dân bách tính của Nam Trụ; mặt kia, là Phụ Hoàng thân sinh. Đây là sự lựa chọn không nhân nhượng. Lựa chọn một mặt thì nhất định phải bỏ qua mặt kia.
Chớp mắt là đã đến giữa trưa, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, ánh mặt trời hoàn toàn bao lấy Ngự Hoa Viên. Tịch Mân Sầm rất chú trọng đến việc ăn uống hằng ngày của Mạn Duẫn, đã hạ quyết định phải nuôi đứa bé đến trắng trẻo mập mạp cho bằng được. Hắn đưa đôi tay vòng qua dưới nách Mạn Duẫn, ôm đứa bé vào trong ngực, sải bước quay về Điềm Uy cung, để mặc Sử Minh Phi đứng lại nơi đó một mình.
Hai mắt Sử Minh Phi đầy tơ máu, nơi bàn tay máu vẫn còn đang tích tóc rỏ xuống, nhưng hắn dường như không có cảm giác gì nên cứ để mặc cho máu tươi ra chảy đầy đất mà không có ý muốn đi vào băng bó.
Ngược lại, tiểu thái giám nhìn thấy mà nóng lòng, xé toang một bên ống tay áo, nâng tay của hắn lên bắt tay vào băng bó.
Điềm Uy cung, cung nữ thái giám đang chuẩn bị dọn bữa trưa. Nhìn thấy cái trán Mạn Duẫn dần dần hiện lên vết bầm đen, sắc mặt Tịch Mân Sầm càng thêm khó coi. Cầm trong tay một quả trứng gà luộc đã lột vỏ, hắn nhẹ nhàng ấn trên trán Mạn Duẫn, không ngừng tới tới lui lui xoa xoa. Phương pháp này là do Mạn Duẫn đề xuất, nghe nói có thể tiêu trừ máu bầm.
Mạn Duẫn nhìn không chớp mắt gương mặt tuấn tú của Tịch Mân Sầm, cánh tay đặt xuôi cạnh chân, trong bụng cứ sợ lại vô ý chọc giận Phụ Vương.
Nhận ra ánh mắt tránh né của đứa bé, Tịch Mân Sầm cố ý nhấn mạnh trên trán nàng một cái, "Còn biết sợ đấy à? Đi đường mắt lo nhìn người nào?" Giọng điệu tức giận, nhưng lại nghe ra vẻ cưng chiều nồng đậm.
Mạn Duẫn đau đến chu cái miệng nhỏ nhắn, "Ai biểu đề tài Phụ Vương nói quá hấp dẫn người khác làm gì."
Nhớ tới Sử Minh Phi từng nhắc đến chuyện thương nghị, Mạn Duẫn cảm thấy khá có lỗi với Phụ Vương. Nếu như biết trước là lúc ấy Phụ Vương đang thương nghị vấn đề quan trọng giữa hai nước, nhất định Mạn Duẫn sẽ không đi Hoa Liễu Nhai để rồi trúng kế của Sử Minh Phi.
Vì điều này nên cũng khó trách bốn vị đại thần lúc lên Thái Thất Sơn luôn trừng mắt mà nhìn nàng. Sợ rằng bốn vị đại thần này vì nhìn thấy con vịt đã bị luộc chín rồi mà còn bay đi mất nên trong lòng ghi hận nàng đến bao nhiêu không biết chừng.
Trong bụng Mạn Duẫn nghĩ cái gì đều như viết toàn bộ lên trên mặt. Tịch Mân Sầm để trứng gà xuống, cầm cái cằm nhỏ bé của Mạn Duẫn, "Đừng tự trách, dù sao sớm muộn gì Nam Trụ cũng sẽ quy thuận Phong Yến, chỉ là vấn đề thời gian thôi."
"Tự dưng không đâu mà Phụ Vương mất đi một cơ hội buộc Nam Trụ phải quy thuận, thế Duẫn nhi nghĩ kỹ xong phải lấy cái gì bồi thường Phụ Vương rồi chứ?"
Tịch Mân Sầm đòi bồi thường một cách vô liêm sỉ, trong đôi mắt thâm thúy có thể nhìn thấy ảnh ngược của khuôn mặt mềm mại của Mạn Duẫn. Hàng lông mi thật dài của Mạn Duẫn chớp chớp, Phụ Vương chẳng lẽ lại muốn trách phạt nàng nữa à? Cũng không phải nàng sợ đau da khổ thịt, nhưng vì mỗi lần Phụ Vương ra điều kiện phạt đều làm cho người ta thẹn thùng.
Tịch Mân Sầm nghiêm mặt, trầm giọng nói: "Thế nào? Ý Duẫn nhi không muốn bồi thường Phụ Vương hả?"
Mạn Duẫn nào dám nói không? Liền lắc đầu như trống bỏi, "Duẫn nhi chỉ đang nghĩ thôi mà, Phụ Vương chẳng thiếu cái gì hết." Tiền tài, quyền lợi, cái gì ngài cũng có hơn người, thế nàng phải lấy cái gì mà bồi thường đây?
Mi mắt Tịch Mân Sầm hơi nhếch lên, tâm trạng rất tốt, khóe miệng lãng đãng như có tia cười nhẹ. Rất nhạt, rất ấm áp, không lạnh lẽo giống bình thường một chút nào.
"Phụ Vương nghĩ kỹ dùm ngươi rồi." Cung nữ bưng một mâm đồ ăn dọn lên bàn. Tịch Mân Sầm lo đứa bé đói bụng, vừa gắp thức ăn cho đứa bé vừa nói: "Mọi ngày đều do Phụ Vương hầu hạ ngươi thay quần áo đi ngủ, để bồi thường Phụ Vương, Duẫn nhi hầu hạ Phụ Vương một ngày đi."
Nhận thấy được vẻ phẫn uất muốn mở miệng phản đối của Chu Dương, Chu Phi xoay người, đưa lưng về phía hắn. Hai tay Chu Dương nắm lại thành quyền, ngày nào đó nhất định phải đánh cho lão ca ca này đến cha mẹ cũng không nhận ra!
"Duẫn nhi, có chịu không?" Thấy tiểu nhân nhi không hé răng trả lời, giọng Tịch Mân Sầm như trầm hẳn xuống, tựa như nếu Mạn Duẫn dám không đồng ý thì hắn sẽ lập tức trở mặt, trách phạt nàng một cách xứng đáng.
"Duẫn nhi đồng ý." Mạn Duẫn nuốt miếng thịt trong miệng, lúng búng nói.
Tịch Mân Sầm hài lòng gật đầu, "Chi bằng bắt đầu từ bây giờ luôn đi."
Mạn Duẫn sửng sốt, Tịch Mân Sầm hạ đũa xuống, đưa cho nàng. Do do dự dự, nhìn ánh mắt ra ý của Tịch Mân Sầm, Mạn Duẫn cầm đôi đũa lên. Ngẫm lại xem Phụ Vương thích ăn gì, rồi Mạn Duẫn gắp một miếng cá hấp lên, nâng đến bên miệng Phụ Vương. Tịch Mân Sầm Sầm mỉm cười, há mồm ngậm lấy. Cảm thấy vị cá tươi dường như đậm đà hơn trước kia gấp mười lần. Đúng là qua tay Mạn Duẫn thì mùi vị đã bất đồng.
Thấy Phụ Vương vui vẻ ăn, Mạn Duẫn càng thêm ân cần, tất cả những món ăn trên bàn nàng đều lần lượt gắp từng món, đưa lên miệng Phụ Vương.
Hưởng thụ sự phục vụ đầy tôn kính của Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm nhất thời ném tất cả mọi sự ưu phiền trong cuộc sống ra xa sau ót. Chả trách người đời nói, có nữ nhi là niềm hạnh phúc, đúng là không sai.
Một bữa cơm này ăn vô cùng thoải mái. Ngay cả tiểu Mạo Ngao cũng ăn được món ngon, móng vuốt không ngừng vỗ vào cái bụng phì lủ, còn đánh cái nấc cụt nữa kìa.
Lúc Tiểu Mạo Ngao đào đá, trên người hai người dính khá nhiều bụi, Tịch Mân Sầm có cảm giác như người dinh dính nhớp nháp bèn đứng dậy khỏi ghế, nói: "Phụ Vương muốn tắm rửa, Duẫn nhi vào nhà giúp Phụ Vương cởi áo."
Tịch Mân Sầm nhíu mày, nhìn về phía Mạn Duẫn. Mạn Duẫn mở to đôi mắt trong suốt, dại ra một hồi. Cởi áo? Tắm rửa? Khuôn mặt nhỏ nhắn dâng lên nhiều đốm mây đỏ, miệng nhỏ mím lại, mặt đầy vẻ không cam lòng mà điềm đạm đáng yêu nhìn Tịch Mân Sầm một cách chờ mong. Mà người nào đó nhìn thấu do dự của nàng, khẽ lắc một ngón tay,
"Hóa ra nữ nhi của bổn Vương cũng là hạng người lật lọng à." Giọng Phụ Vương nặng vẻ thất vọng, khiến cho ngũ quan Mạn Duẫn nhăn lại một chỗ.
"Dạ, Phụ Vương. Duẫn nhi cởi áo dùm người."
Biết tránh không thoát, Mạn Duẫn đành bước ra, đi theo Tịch Mân Sầm vào nội thất.
Chu Phi nhìn bóng dáng của hai người mà giữa hai hàng lông mày có thêm một tia ngẫm nghĩ buồn rầu, vì sao hắn lại có cảm giác hình như tình cảm Vương Gia dành cho Tiểu Quận chúa không giống như tình phụ tử nhỉ?
Còn Chu Dương thì vui vẻ hớn hở đứng cạnh cười trộm, rất ít khi nhìn thấy Tiểu Quận chúa tỏ vẻ kinh ngạc, trong lòng bây giờ miễn bàn có bao nhiêu sảng khoái hơn rồi.
Bên trong phòng có hồ tắm đặc biệt, hình tròn, có một pho tượng chú tiểu nhỏ bằng đá, nước ấm không ngừng róc rách chảy từ trong miệng nó ra. Hơi nước bay bay phiêu đãng trên mặt nước như che lên một tầng lụa mỏng, mong manh mờ ảo. Gương mặt tuấn lãng mang vẻ cười như không cười, Tịch Mân Sầm duỗi đều hai cánh tay chờ Mạn Duẫn phục vụ. Đầu Mạn Duẫn chỉ cao đến giữa ngực Tịch Mân Sầm, kiễng mũi chân lên cũng mới chỉ chạm đến bả vai Phụ Vương.
Hôm nay Tịch Mân Sầm buộc đai lưng nạm vàng và ngọc, động tác Mạn Duẫn thật chậm lúng túng tại cái nút cài bên hông hắn, chậm rãi cởi ra. Tịch Mân Sầm không chịu bỏ qua bất kỳ vẻ mặt nào của nữ nhi, cúi đầu nhìn hai gò má đỏ hồng của Mạn Duẫn. Mới nhìn thoáng qua một cái mà hắn lập tức cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn kia giờ tựa như một quả táo chín chờ người ta hái xuống. Âm thầm nhắc nhở mình phải nhịn xuống, đừng ở trước mặt Duẫn nhi mà làm ra chuyện có thể trở thành trò cười cho thiên hạ.
Ho khan hai tiếng tượng trưng cho tính dục khó bình ổn. Mạn Duẫn lại nghĩ là Phụ Vương không thích động tác chậm chạp của nàng, ngón tay búng một cái, đai lưng bằng ngọc lên rơi xuống. Khi Mạn Duẫn cởi ra từng lớp y phục của Tịch Mân Sầm thì vẻ đỏ ửng đã lan hết cả cổ.
Tịch Mân Sầm nổi lên ý xấu, chạm ngón tay vào trán nàng, "Rất nóng, Duẫn nhi phát sốt đấy à?"
"Không có." Mạn Duẫn trả lời theo bản năng, phản ứng rất mau, gần như bật thốt ra trong nháy mắt.
Nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng của Mạn Duẫn, trong lòng Tịch Mân Sầm càng ngứa, hận không thể giấu biến tiểu nhân nhi này đi để không cho bất cứ kẻ nào khác nhìn thấy được nữa.
Áo khoác từng món một bỏ xuống, khuôn ngực rắn chắc của Tịch Mân Sầm từ từ lộ ra trước mặt Mạn Duẫn, bả vai ngang rộng tạo một cảm giác an toàn khó nói nên lời.
Dần dần tiểu nhân nhi dừng hẳn động tác, Tịch Mân Sầm không hề có ý định bỏ qua cho nàng dễ dàng như vậy, tiếp tục làm khó: "Duẫn nhi, quần còn chưa có cởi đó. Nếu không nhanh lên thì nước sẽ lạnh."
Thân mình bé con run rẩy thấy rõ, ánh mắt ngập nước ngẩng lên nhìn Tịch Mân Sầm, ấm ấm ức ức nói: "Phụ Vương..."
Dáng vẻ như cô dâu nhỏ đang bị bắt nạt của Mạn Duẫn lúc này suýt nữa thì khiến cho Tịch Mân Sầm cầm giữ không được. Cố ý quay mặt sang một bên không nhìn, nói: "Duẫn nhi muốn làm người không trọng chữ tín sao?"
Từng chữ từng chữ như từng hòn đá chèn vào trong lòng Mạn Duẫn, Mạn Duẫn khẽ cắn môi. Chỉ cởi y phục thôi mà, chẳng lẽ còn khó hơn so với giết người? Hai tay vươn ra nắm lấy quần của Tịch Mân Sầm, kéo xuống. Không kịp nhắm mắt, quái vật khổng lồ trong khố của Phụ Vương đã lộ ngay trước mắt nàng. Cho dù trước kia Mạn Duẫn đã từng nhìn thấy Tịch Mân Sầm ở trần, nhưng thật ra không có nhìn qua hạ thân của hắn.
Mạn Duẫn đột nhiên cảm thấy như não muốn sung huyết. Vẻ mặt muôn màu muôn vẻ của Mạn Duẫn chọc cho Tịch Mân Sầm cười thành tiếng. Ôm lấy đứa nhỏ, cởi váy nàng ra, "Trên người Duẫn nhi cũng dính một lớp bụi, cùng gột rửa với Phụ Vương đi." (Nhan: =___=!!! Đại ca Sầm, anh cho em xin đi, người ta còn là mầm non của Đảng a....)
Làm gì lúc này Mạn Duẫn còn nghe được Tịch Mân Sầm nói cái gì, hai gò má nóng rực, hận sao trên mặt đất có một cái động nào để cho nàng chui vào. Đặc biệt là tiếng cười của Phụ Vương cứ vang vọng bên tai khiến nàng xấu hổ vô cùng.
Thật thưởng thức vẻ mặt xấu hổ của Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm đưa cho nàng một cái khăn lụa. "Chà lưng cho Phụ Vương."
Nghe lời nhận lấy khăn lụa, chà xát trên lưng Phụ Vương. Chuyện mất mặt nhất trong cuộc đời cùng lắm cũng chỉ đến thế này thôi. Xong một lần tắm dài nhất này, gò má của Mạn Duẫn đã đỏ như muốn rỉ máu, hóa ra làm con gái người ta thật cũng không dễ dàng à nha.
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Mạn Duẫn ngồi dựa vào thư án trầm tư. Một viên hạt châu đột nhiên lăn đến trước mắt. Dưới ánh mặt trời, hạt châu trong suốt sáng trưng giống như một viên thủy tinh. Mạn Duẫn vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Phụ Vương.
"Chẳng phải Duẫn nhi rất thích viên dạ minh châu này đó sao? Ngươi hầu hạ Phụ Vương rất thoải mái, nên vật này liền thuộc về ngươi." Đẩy hạt châu đến trước mặt Mạn Duẫn, khóe miệng Tịch Mân Sầm phiếm nụ cười nhàn nhạt.
Mặt Mạn Duẫn đỏ lên, ý Phụ Vương là muốn lấy viên Dạ Minh Châu này làm thù lao đưa cho nàng sao? Hình như gần đây Phụ Vương tươi cười ngày càng nhiều thì phải. Tựa như núi băng từ từ tan chảy, cỏ xanh trồi lên xanh non một vùng. Phụ Vương càng cười càng thấy là người dễ dàng thân cận.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom