Mạn Duẫn tận tâm làm hết sức mọi việc, cẩn thận hầu hạ Tịch Mân Sầm suốt cả một ngày, bưng trà rót nước, mài mực thay quần áo, làm hết mọi chuyện mà tỳ nữ nên làm, mệt đến cả cánh tay cùi chỏ đều lười nâng lên.
Ánh nắng mặt trời tại Nam Trụ khá đầy đủ, đắm chìm trong sự ấm áp mà ánh mặt trời đem lại, cả thể xác và tinh thần đều muốn thả lỏng.
Trong đình, trên giường êm có hai người đang nằm ngủ. Mạn Duẫn vùi cả người ở khuỷu tay Tịch Mân Sầm, đôi mắt nhìn cảnh đẹp rực rỡ bao quanh bốn phương tám hướng.
Trong ngự hoa viên hoa tươi luôn nở suốt bốn mùa, mỗi một mùa đều có một loài hoa đặc sắc riêng. Thí dụ như mùa đông, phần lớn đóa hoa đều màu trắng. Phóng mắt nhìn quanh đều trắng nõn một khoảnh tựa như đang đứng trong một vùng tuyết trắng, còn có thể cảm thụ được ý thơ trong tuyết.
Sử Minh Phi bên kia còn chưa có động tĩnh thì Mạn Duẫn bên này cũng vui vẻ rỗi rảnh. Dù sao người phải gấp gáp không phải là bọn họ mà là Sử Minh Phi, về phần hung thủ sau màn là kẻ nào thì một ngày nào đó cũng sẽ phải hiện thân.
Mạn Duẫn ngồi dậy, duỗi lưng một cái. Xa xa có một bóng dáng màu vàng sáng đang đạp tuyết lộp xộp đi về hướng đình.
"Cửu Vương gia, Trẫm đã nghĩ thông suốt rồi." Người chưa tới, tiếng đã tới trước. Còn chưa có vào đình mà Sử Minh Phi đã cấp bách kêu lên.
Hai ngày này, bên ngoài Ngự thư phòng đông như trẩy hội. Nam Trụ đại thần hết người này đến người khác tới truy vấn hắn xem nên giải quyết việc sứ giả gặp nạn thế nào. Mà nhóm sứ giả còn sống sót lại càng phát huy tinh thần long uy hổ duyệt, suốt ngày ngồi canh giữ bên ngoài Ngự thư phòng, chỉ cần Sử Minh Phi vừa xuất hiện liền lập tức xông tới đòi hắn phải cho một cái công đạo.
Sử Minh Phi không rõ lắm Phụ Hoàng đang cất giấu âm mưu gì trong bụng, chỉ biết là nếu cứ tiếp tục như vậy thì Nam Trụ quốc không thể không bị hủy trong tay hắn. Nếu đã tiếp nhậm ngôi vị Hoàng Đế Nam Trụ quốc, Sử Minh Phi cũng phải có trách nhiệm.
Mấy ngày qua suy ngẫm kỹ càng khiến hắn đã thấy rõ ràng sự thật. Phụ Hoàng có thể không cần để ý đến sự tồn vong của Nam Trụ quốc, nhưng hắn thì không thể!
Tịch Mân Sầm đang nhắm mắt dưỡng thần, lúc Sử Minh Phi bước vào đình thì liền mở mí mắt ra, ánh mắt sắc bén giống như dao sắc trong nháy mắt được rút ra khỏi vỏ. Ngồi thẳng lên một cách lười biếng, giữa hai mày có chút không vui vì bị người quấy rầy.
"Cửu Vương gia, Trẫm quyết định sẽ ngăn cản sai lầm của Phụ Hoàng." Sử Minh Phi phất y bào sang một bên, ngồi xuống. Băng đá lạnh lẽo như đang rỉ ra hàn ý, nhưng Sử Minh Phi đã từng tập qua nội công nên điểm băng hàn nho nhỏ này không ảnh hưởng đến hắn.
Tịch Mân Sầm chậm rãi quay đầu, nhìn thẳng vào hắn. Vốn tưởng còn phải đợi mấy ngày nữa người này mới đến tìm hắn, không ngờ nhanh như vậy mà đã nghĩ thông suốt rồi.
Kéo áo choàng trên giường, Tịch Mân Sầm trùm lấy đứa bé, để cho nàng nằm yên ổn trên giường êm rồi hắn mới từ giường bước xuống, ngồi vào vị trí đối diện Sử Minh Phi.
"Nam Trụ Hoàng định Đại Nghĩa Diệt Thân?" Nâng chén trà nóng trên bàn đá lên, Tịch Mân Sầm hớp một ngụm tỉ mỉ thưởng thức. Mùi hương thuần hậu của Trà Long Tĩnh tràn đầy cả miệng.
"Trẫm cũng bị bức đến bất đắc dĩ thôi." Sử Minh Phi cau mày khổ sở, "Hôm qua Trẫm đã phái hai người tâm phúc lẻn vào Hoàng Lăng. Đúng như Cửu Vương gia nói, trong quan tài trống trơn."
Ngọc Tỷ cùng Hổ Phù không có ở trong tay hắn thì vị trí Hoàng Đế này chẳng qua cũng chỉ là cái vỏ rỗng, mặc dù có thể điều động cấm quân và ngự lâm quân của Kiền thành và các khu vực lân cận, nhưng vài chục vạn tướng sĩ đang trấn ngoài biên quan vẫn không nằm trong tầm khống chế của hắn. Nghĩ đến điểm này, Sử Minh Phi không thể không hợp tác cùng Tịch Mân Sầm.
Phụ Hoàng đã truyền ngôi cho hắn nhưng vẫn nắm chặt quân quyền trong tay nhất quyết không buông, thật sự không biết ông ấy muốn làm gì. Đặc biệt là sau khi xảy ra chuyện ám sát, Sử Minh Phi sợ hắn lại làm ra chuyện kinh thiên động địa hơn nữa.
Nhẹ nhàng gạt mép chén trà, Tịch Mân Sầm nhỏ giọng, "Muốn dẫn dụ người này ra ngoài, rất khó!"
Tịch Mân Sầm đã nhiều lần giao chiến cùng Sử Lương Sanh, kẻ này tâm kế rất nặng, những chuyện nguy hiểm kẻ này cực kỳ ít khi tự mình ra mặt, toàn bộ do cấp dưới của hắn tiến hành. Tỷ như chuyện ám sát ở Thái Thất Sơn lần này là ví dụ điển hình nhất, từ đầu đến cuối đều không thấy hắn xuất hiện lần nào.
Mạn Duẫn nằm trên giường êm, dỏng tai lắng nghe hai người đối thoại. Thấy Phụ Vương ngày ngày đều phải ưu phiền vì chuyện thế sự, nàng cũng muốn ra chút sức lực.
Tiếng bước chân loẹt xoẹt xuyên qua Ngự Hoa Viên, một nhóm cung nữ bưng điểm tâm từ hướng cung điện phía xa xa đi đến đình. Ý thức được trong Ngự Hoa Viên nhiều người thì càng nhiều miệng, Sử Minh Phi nói: "Chúng ta vào Ngự thư phòng bàn tiếp."
Trong Hoàng cung chỉ có Ngự thư phòng là được phòng vệ tốt nhất, cái gọi là tai vách mạch rừng có ở khắp nơi, đừng nói chi là ở nơi lộ thiên như Ngự Hoa Viên này.
Tịch Mân Sầm cũng muốn giải quyết việc này cho xong sớm một chút, mới vừa đưa tay muốn ôm Mạn Duẫn thì Mạn Duẫn đã nhảy xuống từ giường êm, vừa mang giày vừa nói: "Phụ Vương, ngài đi nói chuyện chánh sự đi, hôm nay ta có hẹn với Tư Mã Triều."
Trong tâm niệm của nàng lúc này toàn bộ đều đang trông ngóng tin tức của mẫu thân, đã sắp đến buổi trưa rồi, nếu không xuất cung đi đến quán rượu thì chắc Tư Mã Triều sẽ sốt ruột vì chờ đợi.
Tịch Mân Sầm nhíu mày thẳng tắp, ra lệnh Chu Dương, "Một tấc cũng không được rời Tiểu Quận chúa."
"Dạ, Vương Gia." Chu Dương cười to một tiếng, đáp ứng.
Dĩ nhiên biết Mạn Duẫn đến gặp Tư Mã Triều vì mục đích gì, nhưng Tịch Mân Sầm sẽ không ngăn cản. Giấy không thể nào gói được lửa, sự thật chính là sự thật, sẽ không thể thay đổi vì bất cứ cái gì.
Việc buôn bán tại rất tấp nập, người đến kẻ đi, Mạn Duẫn đã thuộc lòng bản đồ Kiền thành từ trước nên lúc này dựa theo trí nhớ mà đi về hướng tửu lâu lần trước.
Chiêu bài của quán rượu bay phần phật trong gió, vừa bước chân vào quán rượu thì lập tức đã có một tiểu nhị khăn lau vắt vai tiến đến chào đón. Kẻ có thể làm tiểu nhị ở các sản nghiệp của Tư Mã gia đều là người có chút nhãn lực, bởi thế tiểu nhị đã nhận ra ngay vị tiểu cô nương này là người đã đến bàn chuyện làm ăn với Thiếu Chủ tử trước đó vài ngày, liền nở nụ cười nịnh hót lấy lòng, "Vị tiểu thư này, Thiếu chủ tử đã ở trên lầu chờ ngài."
"Có muốn uống chút gì đó hay không, tiểu nhân lập tức đi lấy cho ngài."
Tục ngữ có nói, có tiền thì có thể sai khiến cả Phật, không cần biết vị tiểu thư này là bao nhiêu tuổi, nhưng nhìn vào đã thấy có địa vị hơn so với bọn hắn rồi, cứ lấy lòng thì luôn không sai.
"Ta không khát..." Mạn Duẫn vòng qua tiểu nhị, mang theo Chu Dương lên lầu. Vẫn là căn nhã gian lần trước, trang hoàng vô cùng thanh nhã. Đẩy cửa ra, Tư Mã Triều đã ngồi trên ghế, chắc là đợi đã lâu.
"Cuối cùng Tiểu Quận chúa cũng tới nhỉ. Ta còn tưởng rằng ngươi quên lần giao dịch này rồi."
Thấy Mạn Duẫn bước vào, Tư Mã Triều liền hé ra một nụ cười. Nụ cười này có chút cứng nhắc. Chẳng lẽ hắn không thể điều tra ra chuyện của mẫu phi khi còn sống sao? Nhưng nhìn vẻ mặt hắn lại không giống như vậy nha.
Trên bàn bày một xấp phong thư, tất cả đều đã được mở, giấy viết thư đều lộ ra bên ngoài. Tư Mã Triều nhìn Chu Dương đứng sau lưng Mạn Duẫn, lời nói đến khóe miệng lại nuốt trở vào.
"Tiểu Quận chúa, có một số việc, ta muốn nói riêng với người." Nhất định Tư Mã Triều đã điều tra ra tin tức gì quan trọng lắm mới muốn Chu Dương tránh đi. Chẳng lẽ thân phận của mẫu phi thật sự ám muội đến vậy sao?
"Ta là cận thân thị vệ của Tiểu Quận chúa, có cái gì mà ta không thể biết!"
Chu Dương vô cùng bất bình, gác một chân lên ghế, bộ dạng rất lưu manh. Vương Gia đã căn dặn một tấc cũng không được rời Tiểu Quận chúa, nghĩa là nhất định không thể rời đi nửa bước nào. Hơn nữa, Tư Mã Triều là một đại gian thương, ý xấu đầy bụng, nếu để cho Tiểu Quận chúa ngồi riêng cùng hắn còn không biết sẽ bị thua thiệt đến bao nhiêu.
Ở trong mắt Chu Dương, cho dù Mạn Duẫn thông minh nhưng vẫn là một đứa bé miệng còn hôi sữa, nếu đem so với một tên gian thương đã tung hoành thương trường mấy năm thì nhất định vẫn là kẻ ngốc.
Tư Mã Triều không hề mở miệng, hình như có điều gì đó rất khó nói. Mạn Duẫn chỉ ra cửa, trừng mắt nhìn Chu Dương: "Ra giữ cửa đi, trong phòng chỉ có ta và Tư Mã thiếu gia, sẽ không có chuyện gì đâu. Nếu như xảy ra chuyện gì thật thì ta sẽ hô to, đến lúc đó ngươi liền xông vào."
Giọng điệu này pha vài phần ý tứ như đang dỗ một đứa bé. Hiển nhiên, ở đây Mạn Duẫn là người lớn, còn Chu Dương là đứa bé.
Tư Mã Triều nhìn một lớn một nhỏ đang đổi vai, không biết nên có phản ứng gì, khi nhìn thấy Chu Dương ủ rũ đi ra ngoài thì rốt cuộc không nén được mà cười một tràng. Lý do càng đơn giản càng dễ khiến cho Chu Dương tin phục, Mạn Duẫn bắt được nhược điểm này của Chu Dương nên đối phó với hắn hết sức thoải mái.
Mạn Duẫn phất phất tay trước mặt hắn, bởi vì chiều cao bị hạn chế nên cả người như bò hẳn trên bàn, "Trở lại chuyện chính đi, ngươi tra được cái gì?"
Cầm mật thư trên bàn lên, tay run rẩy chậm rãi rút ra từng phong thư một, bắt đầu nhìn xem. Phía trên đều viết ra thời gian gì, địa điểm nào thì Thẩm Đậu đang làm cái gì. Tổng cộng có bảy tờ, Thẩm Đậu sống ở thành trấn lớn nhỏ thế nào, đều được viết ra rõ ràng rành mạch.
Đặt lại bảy phong thư lên trên bàn, Mạn Duẫn đối chiếu từng thời gian thì phát hiện ra vấn đề, ngẩng đầu hỏi: "Tại sao thời gian chỉ bắt đầu từ tháng bảy của chín năm trước về sau? Còn những lúc khác thì sao?"
Vấn đề mà Mạn Duẫn hỏi đã hỏi đúng tử huyệt. Tư Mã Triều hơi phe phẩy quạt giấy, một ít gió tạt đến Mạn Duẫn, gió lạnh khiến nàng run cầm cập.
"Tư Mã gia vận dụng toàn bộ tài lực vật lực chỉ tra được những nội dung này. Trước đó ta cũng rất ngạc nhiên, rốt cuộc người nào có thể xóa hẳn một đoạn cuộc đời của người khác sạch sẽ đến như vậy. Nhưng về sau, ta phát hiện sự tình cũng không giống như ta tưởng."
Ngón tay Tư Mã Triều đặt tại tờ thư có thời gian đầu tiên. "Ngươi xem ngày này, buổi chiều, đi ra khỏi nhã gian chữ Thiên gian số ba, tửu lâu Đài Danh tại Kiền thành của Nam Trụ."
Mạn Duẫn nhất thời không nhìn ra có vấn đề gì đặc biệt, lắc đầu.
Tư Mã Triều tiếp tục giải thích, "Trên thư chỉ viết đi ra mà không có viết đi vào."
"Tửu lâu Đài Danh thành lập mười năm trước, thuộc sản nghiệp của Tư Mã gia. Mà đối với phương diện làm ăn buôn bán, Tư Mã gia từ xưa đến nay đều rất hà khắc, phàm bất cứ khách quan nào vào ở đều được ghi lại toàn bộ."
Nơi nào có sản nghiệp của Tư Mã gia, chỗ đó có cơ sở ngầm của bọn họ. Nơi mà nữ nhân này xuất hiện lần đầu tiên, chính là nơi này. Nếu chỉ đơn giản như vậy, Tư Mã Triều cũng không cần đến mức phải kêu Chu Dương tránh đi. Chính vì hắn đầy lòng hiếu kỳ nên mới tiếp tục điều tra theo hướng này, cuối cùng lại điều tra ra được một bí mật không thể để cho bất kỳ ai biết.
Mạn Duẫn liếc xéo hắn, "Có gì thì cứ nói trắng ra đi." Thấy Tư Mã Triều vẫn ngậm miệng như hến, nàng đoán mò: "Ngươi muốn thêm tiền?"
Phụt... Tư Mã Triều phun hết ngụm trà trong miệng. "Tiểu Quận chúa, Tư Mã ta có tham tiền đến thế đâu?"
"Có..." Mạn Duẫn tự hỏi một chút rồi gật mạnh đầu, "Là ai nói ấy nhỉ, chỉ nhận tiền không nhận người quen?"
Tư Mã Triều khoát khoát tay, cố gắng vãn hồi hình tượng của mình, "Tiểu Quận chúa, hai triệu lượng ngân phiếu kia là đủ rồi, tin tức tiếp theo, cứ tính là ta tặng đi."
"Sau khi phát hiện ra điều kỳ quái đó, ta lập tức tìm cho ra danh sách khách nhân vào ở ngày đó. Mà trong danh sách đó, có một nữ nhân đi vào nhưng lại không thấy đi ra. Còn có một nữ nhân, không có vào ở, lại đi ra." Tư Mã Triều nói vòng vo tam quất.
Trong đầu Mạn Duẫn lẩm nhẩm lập lại từng chữ một, cặp mắt đột nhiên trợn tròn. "... Ý ngươi là..." Mạn Duẫn nghi hoặc. Nếu không có ai xóa đi vết tích mẫu phi lúc bình sinh, chỉ còn một khả năng duy nhất, đó là mẫu phi đã dịch dung, thay đổi tướng mạo! Cho nên so với khi nàng vào ở trong Tửu lâu Đài Danh và khi nàng ra khỏi tửu lâu thì dung mạo đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất. Chuyện trước đó đương nhiên cũng sẽ không tra ra được.
"Người đó là ai?" Mạn Duẫn cấp bách tiến lại gần Tư Mã Triều, dùng một đôi tròng mắt long lanh ánh nước mà nhìn chằm chằm vào Tư Mã Triều.
Tư Mã Triều đi tới bên cửa sổ, đóng cửa sổ, dường như sợ nội dung sắp được nói ra sẽ bị người khác nghe thấy, sau khi xác định mọi việc đã an toàn thì mới nói: "Đệ Nhất Mỹ Nhân Tư Đồ Du Nguyệt."
Tư Đồ Du Nguyệt! Cái tên này nổ tung trong đầu Mạn Duẫn. Nàng vẫn cho là mẫu thân là người thuộc Hoàng tộc của Nam Trụ quốc, chứ không hề nghĩ rằng hóa ra lại là nữ nhân kia, sủng phi của Nam Trụ Hoàng! Vậy cái bớt đỏ bên hông nàng là nghĩa gì đây?
Mắt Mạn Duẫn trợn to, cái miệng nhỏ nhắn khẽ há tròn, người như bị đông cứng trong nỗi khiếp sợ tột độ. Có thai... Mẫu thân... Hai sự việc này liên hệ với nhau...
Ngay sau đó, Tư Mã Triều lại ném ra một quả tin tức nặng ký, "Tiểu Quận chúa ra đời tháng Tư năm sau, nói cách khác, tháng bảy năm đó Tư Đồ Du Nguyệt đã mang thai. Mà lúc ấy, Cửu Vương gia đang trên tiền tuyến đánh nhau ngươi chết ta sống với Nam Trụ Tướng quân."
Mạn Duẫn không phải là kẻ ngu ngốc. Đáp áng đã rõ rành rành. Bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành quả đấm, bả vai run bần bật.
Không muốn người khác nhìn thấy mình rơi lệ, Mạn Duẫn cố gắng nuốt lệ đang chực tuôn trào. Dáng vẻ đáng thương tội nghiệp của Mạn Duẫn khiến trong lòng Tư Mã Triều như bị đào một cái hố, hắn lấy ra một cái khăn tay, đưa cho Mạn Duẫn.
"Muốn khóc cứ khóc, đừng nén nhịn."
Mạn Duẫn không cảm kích chút nào, pằng một tiếng đẩy ra. "Bản Quận chủ không có khóc!"
Quật cường ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt nhưng mãi vẫn không rơi xuống.
Tư Mã Triều sững sờ, mu bàn tay bị Mạn Duẫn đánh đỏ một mảnh. Nhưng hắn không cảm thấy tay đau mà ngược lại cảm thấy đau lòng. Khi hắn biết được tin tức này hắn cũng cực kỳ kích động. Cửu Vương gia từ trước đến giờ vô tình, với quyền thế của hắn thì tuyệt đối phải biết thân phận của nữ nhân này. Chuyện nuôi dưỡng một đứa bé thay người khác, với tính tình lạnh nhạt như thế của Cửu Vương gia, thế mà lại làm được! Quan trọng nhất là, đứa bé này lại là nữ nhi của Sử Lương Sanh!
"Giữ bí mật, nếu người thứ ba biết đến chuyện này..."
Một cây chủy thủ đột nhiên đặt trên cổ của Tư Mã Triều, trong mắt Mạn Duẫn tỏa ra sát ý nồng đậm. Chủy thủ hơi run run.
Tư Mã Triều cười một tiếng, không hề có một tia sợ hãi, nhẹ nhàng gạt cây chủy thủ sắc bén trên cổ ra,
"Tiểu Quận chúa, ta chỉ là một thương nhân, không muốn gây ra bất cứ phiền toái gì. Hơn nữa ta cũng có đạo đức buôn bán, tin tức mua bán cho người ta tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết. Với tình trạng của ngươi bây giờ, muốn giết một người thì khó mà làm đấy."
Tay cầm chủy thủ của Mạn Duẫn đang run bắn lên, cả người như thất hồn lạc phách. Đối phương chỉ là một đứa trẻ, Tư Mã Triều không hề cảm thấy có chút nguy hiểm nào, với bản lĩnh của hắn, trước khi chủy thủ đâm vào thì hắn đã chắc chắn tuyệt đối tránh ra được rồi.
"Dù có phải là cha ruột hay không cũng không quan trọng đến thế, Cửu Vương gia rất cưng chiều ngươi, không phải sao?"
Tư Mã Triều tận lực khuyên nhủ đứa nhỏ này, hối hận sao hắn lại đưa tin tức này cho nàng làm chi. Cửu Vương gia dù biết đứa bé không phải là của mình mà vẫn có thể yêu chiều nàng như vậy, nhất định là hắn không hề quan tâm về điểm này. Huống chi, thân tình trong hoàng gia đặc biệt là loại quan hệ rẻ tiền nhất.
Mạn Duẫn có cảm giác như linh hồn của nàng đang chậm rãi xuất khỏi người nàng, miễn cưỡng gắng gượng tinh thần, rút chủy thủ về dấu dưới giày, "Có quan trọng hay không, không đến phiên ngươi nói. Vả lại..."
Nói chưa xong, Mạn Duẫn đã quay đầu, cứng rắn đổi thành: "Ta đi đây, ngươi quản cái miệng của ngươi cho tốt đó, nếu không ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi."
Toàn thân đứa bé tản ra sát ý, chứng minh nàng đang nói thật. Vẫn nghĩ đứa nhỏ này chỉ là một con mèo nhỏ được nuông chiều sinh hư, không ngờ rằng nàng lại là một con báo nhỏ biết giương nanh múa vuốt.
"Tiểu Quận chúa yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không lắm lời. Chuyện nhà của Cửu Vương gia ta không dám trông nom đâu." Tư Mã triều vội vã đem tín thư tiêu hủy, nam nhân kia hắn không hề dám đắc tội.
Mạn Duẫn đột nhiên đạp đổ cái bàn, "Đừng gọi ta là Quận chúa!"
Nàng hoàn toàn không phải là nữ nhi của Phụ Vương! Nàng toàn tâm toàn ý muốn làm một nữ nhi tốt, nhưng hóa ra kết quả lại là, nàng và Phụ Vương không hề có quan hệ huyết thống! Cắn chặt môi, mặt Mạn Duẫn đầy nặng nề, đẩy cửa phòng ra, rồi đi ra ngoài.
Đi trên đường phố ồn ào nhưng Mạn Duẫn không nói tiếng nào, nước mắt không rơi xuống, nhưng thật lâu cũng chưa tan trong mắt. Bước đi vô định, tựa như một cái cái xác không hồn thất thểu trên đường.
Mặt trời dần dần núp vào trong đám mây, tiểu thương trên đường bắt đầu vội vàng dọn dẹp sạp hàng để lên đường về nhà. Đi mãi hai canh giờ, ngay cả một người suốt ngày vui vẻ như Chu Dương cũng bắt đầu hết chịu nổi, nhưng Mạn Duẫn vẫn mất hồn lạc phách đi về phía trước như cũ.
Cuối cùng cũng phát hiện hình như có cái gì đó không đúng, Chu Dương đưa tay đè lại đầu vai Mạn Duẫn. "Tiểu Quận chúa, mặt trời xuống núi rồi. Chúng ta nên nhanh chóng hồi cung thôi."
Mạn Duẫn chỉ nhìn thoáng qua hắn, rồi phủi mở tay hắn. "Ta không muốn trở về." Nói xong, tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này, cho dù thần kinh của Chu Dương có lơ tơ mơ đi chăng nữa cũng đã phát hiện tâm trạng của Tiểu Quận chúa không được tốt lắm, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện vẻ khổ sở rõ ràng như vậy mà.
Chu Dương vỗ đầu một cái, bước nhanh lên chặn trước mặt Mạn Duẫn, nói: "Tiểu Quận chúa, có phải Tư Mã Triều khi dễ người hay không? Ta đi đánh hắn giúp người nhé."
Chu Dương nói gió chính là gió, nói mưa chính là mưa, lập tức xắn tay áo quay về hướng ngược lại, chuẩn bị tìm Tư Mã Triều tính sổ.
Lại cái kiểu xưng hô này! Mạn Duẫn quát: "Không cho phép gọi ta là Tiểu Quận chúa!" Rồi sải bước chạy về phía trước.
Không cho phép gọi Tiểu Quận chúa? Vậy gọi là cái gì? Thấy Tiểu Quận chúa sắp chạy ra khỏi tầm mắt của hắn, Chu Dương lập tức đuổi theo.
Hoàng hôn buông xuống, tửu lâu quán rượu đều đã đốt lên đèn lồng, chợ đêm ở Kiền thành có thêm một vẻ hấp dẫn khác, đầu đường bày đủ các loại thức ăn vặt muôn hình muôn vẻ.
Điềm Uy cung, một bàn cao lương mỹ vị đã lạnh thấu. Tịch Mân Sầm mặt lạnh nghiêm nghị dựa vào ghế, ngoài cửa vẫn không hề thấy xuất hiện bóng dáng nhỏ bé kia. Canh không còn bay lên khí nóng nữa mà lạnh lẽo đến đóng màng.
"Vương Gia, có muốn đổi bữa tối khác hay không?" Một phòng toàn cung nữ thái giám yên lặng cúi đầu, chỉ có Chu Phi dám lên tiếng hỏi.
Vương Gia đã ngồi như vậy cả một canh giờ rồi! Không biết Chu Dương với Tiểu Quận chúa rốt cuộc đi đâu mà giờ này còn chưa trở lại nhỉ. Đỉnh đầu toát đầy mồ hôi lạnh, trong lòng Chu Phi không nhịn được rủa Chu Dương vài câu.
"Không cần, đem toàn bộ xuống đi." Thu hồi ánh mắt, Tịch Mân Sầm quét qua một bàn mỹ vị, trong lòng có một suy đoán mơ hồ, "Xuất cung, tìm Quận chúa."
Một chiếc đèn giấy nhỏ phiêu đãng trên mặt hồ, sóng nước gợn lăn tăn bắt ánh đèn lấp lánh. Mạn Duẫn ngồi xổm trên bờ, ôm hai chân, nhìn từng chiếc từng chiếc thuyền dập dềnh qua lại trên mặt hồ mà ngẩn người.
Chu Dương dựa lưng vào một gốc liễu, hai tay khoanh trước ngực, một nhánh liễu rủ xuống bên cạnh, hai mắt nhìn chằm chằm cô bé con bên hồ.
Chỗ này người qua lại rộn ràng, sợ Tiểu Quận chúa bị người chen lấn mà xô ngã vào trong nước nên hễ có người đến cách Tiểu Quận chúa một mét là Chu Dương liền lấy mắt trừng người ta một cách đầy hung thần ác sát. Người qua đường sợ tới mức đều phải vòng tránh lối khác mà đi. Không trở về Hoàng cung, ngồi ngẩn người ở chỗ này làm cái gì?
Mạn Duẫn không phát hiện hành động ngây thơ của tên Chu Dương nào đó, toàn bộ suy nghĩ lúc này đầy mơ mơ hồ hồ, trong đầu lần lượt hiện ra những hình ảnh ngọt ngào khi nàng sống cùng Phụ Vương. Nhưng nàng nghĩ mãi không ra, mình không phải là đứa nhỏ ruột thịt của hắn, tại sao Phụ Vương lại đối xử yêu thương chiều chuộng với mình như vậy? Thật vất vả mới tìm được một bến cảng, nhưng rồi nó cũng không thuộc về mình.
Mạn Duẫn không biết mình thuộc về nơi nào, mà nơi nào mới thật sự là của mình, nếu như Phụ Vương không cần mình, vậy nàng nên làm thế nào bây giờ? Phủi phủi tay áo, lặng lẽ tiêu sái không màng tất cả mà rời đi như một đám mây vô định sao? Mạn Duẫn không làm được như vậy, tất cả cảm tình của nàng đều đặt ở trên người Phụ Vương, nàng không thu hồi về được.
Gió bên hồ ào ào lay động. Hôm nay Mạn Duẫn ra cửa không mang theo áo choàng, thân mình ngồi bên hồ lúc này run lẩy bẩy, ngọn cờ xí treo cao trên thuyền đón gió bay phần phật cũng giống như trong lòng của Mạn Duẫn lúc này đang dao động dữ dội.
Dường như cảm ứng được cái gì, Chu Dương đang dựa vào thân cây liễu liền nghiêng trật một cái, suýt nữa té phịch trên đất. Quay đầu đánh giá chung quanh, Chu Dương lập tức hối hả vội vã như đang trốn cái gì, lắc mình nhảy lên trên cành liễu, còn dùng hai nhánh cây liễu che kín hai mắt của mình.
Mạn Duẫn đang muốn hỏi Chu Dương chuyện gì vậy thì sau lưng đột nhiên truyền tới một giọng nói trầm thấp quen thuộc.
"Duẫn nhi, ngươi ngồi chỗ này là muốn du hồ sao?"
Phụ Vương! Mạn Duẫn vừa quay đầu lại thì đã thấy Tịch Mân Sầm, theo sau là Chu Phi, đi tới bên này. Trên mặt hắn mang theo chút tức giận, Mạn Duẫn vừa thấy thế thì sợ đến mức lập tức đứng phắt lên.
Nhưng vì đã ngồi quá lâu, bắp chân đã tê cứng hết, giờ đột nhiên đứng dậy nên bị kéo căng, đau đến mức Mạn Duẫn phải nhăn mặt rên một tiếng, ngã ngửa ra sau, té vào trong nước.
Ai cũng không ngờ xảy ra một màn đột ngột này. Vốn Tịch Mân Sầm đã dùng tốc độ nhanh nhất phóng đến bên này, nhưng vẫn không kịp để kéo tay Mạn Duẫn.
Bùm một tiếng, bọt nước văng khắp nơi. Nước hồ lạnh như băng từ bốn bề vọt tới. Mạn Duẫn bị uống một ngụm nước, cũng may kiếp trước đã từng học bơi nên chỉ cần đạp chân vào cái đã ló được đầu ra khỏi mặt nước, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh cóng đến tái nhợt.
Tịch Mân Sầm tức giận càng sâu. Xẹt qua mặt hồ, đưa tay kéo một cái đã túm được đứa bé kéo vào trong ngực.
"Bổn Vương đáng sợ đến vậy sao? Sao vừa thấy Phụ Vương liền bị hù ngã vào trong nước!"
Sợ đứa bé trong ngực bị đông lạnh, Tịch Mân Sầm nhìn quanh tứ phía, trên mặt hồ xuất hiện một chiếc du thuyền. Vận khởi khinh công, lập tức bay sang hướng bên đó.
Chu Phi lòng nóng như lửa đốt đuổi theo Vương Gia, nhưng ngay sau đó lại vòng trở lại, đạp một đạp vào thân cây liễu. Nhánh cây dao động không ngừng, Chu Dương phải ôm chặt thân cây mới không bị té xuống.
"Lăn xuống đây, bộ ngươi cho là ta không biết ngươi ở trên cây sao?" Chu Phi ngẩng đầu lên nhìn người nào đó đang ở trên cây.
Chu Dương lúng túng không biết trốn chỗ nào. "Ca, đệ biết sai rồi."
Đánh cũng đánh không lại đại ca, Chu Dương mở miệng, ra dáng rất thành tâm ăn năn, nhưng trong lòng ngay cả mình đã làm sai điều gì cũng còn không biết rõ ràng.
"Đi theo Vương Gia."
Chu Dương nhảy dựng lên phóng xuống, Chu Phi cầm kiếm chưa tuốt khỏi vỏ phang cho hắn một cái.
Chu Dương đau đến nhảy dựng lên, "Ca, ngươi mưu sát đệ đệ ruột thịt à!" Suốt đường cãi nhau ầm ĩ, cả hai chạy theo Cửu Vương gia.
"Vị công tử này, thuyền này đã nhổ neo đi ra ngoài rồi."
Chiếc thuyền đang nhàn du lơ đãng trong hồ, người chèo thuyền vừa ngước lên thì đã nhìn thấy có người lên thuyền, trong thâm tâm ca ngợi vị công tử này khinh công thật là tốt, chỉ nhảy một cái mà đã từ bên bờ lên đến trên thuyền.
Tịch Mân Sầm không để ý đến hắn, đá văng cửa thuyền rồi lập tức đi vào bên trong ngăn thuyền. Người chèo thuyền muốn ngăn cản nhưng lại bị ánh mắt lạnh như băng của Tịch Mân Sầm làm cho khiếp sợ, cánh tay đang vươn ra lại run rẩy thu hồi lại.
Mạn Duẫn lạnh đến run cầm cập, y phục ướt nhẹp dán chặt lên thân thể. Gió thổi qua lạnh buốt, nàng liền chui vào lồng ngực của Tịch Mân Sầm.
Sợ đứa bé bị lạnh thành bệnh, Tịch Mân Sầm bước càng nhanh hơn. Giọt mưa va vào mái thuyền vang lạch cạch lạch cạnh.
"Tiểu thư, tiểu thư, có người xông vào thuyền."
Tiếng một cô gái kêu lên nho nhỏ truyền ra từ trong sương phòng. Tiếng đàn đang lượn lờ đột nhiên bị đứt đoạn. Trên dây đàn, một đôi tay nhỏ nhắn mềm mại ngưng lại động tác khảy đàn, cô gái toàn thân mặc một màu hồng trông vô cùng xinh đẹp quyến rũ.
"Ngươi là ai? Thuyền này ta đã bao suốt rồi."
Dung mạo cô gái cực kỳ xinh đẹp, từng ánh mắt đều quyến rũ động lòng người. Tịch Mân Sầm không hề nghiêng đầu nhìn nàng cái nào, ôm đứa bé ướt đẫm đặt xuống trên giường.
"Đi ra ngoài!"
Thấy Mạn Duẫn lạnh đến nỗi sắc môi trắng bệch, Tịch Mân Sầm hướng tới hai nữ nhân rống một tiếng.
Hai nữ nhân bị dọa cho hoảng sợ, tỳ nữ còn khúm núm nói: "Đây... Đây là thuyền tiểu thư nhà ta đã bao rồi mà."
Tiểu thư kia cũng đã nhìn thấy đứa bé bị lạnh đến phát run, liền đặt đàn xuống, "Rơi xuống nước phải không?"
Hỏi vô nghĩa thế cũng hỏi! Mạn Duẫn mắng thầm trong lòng, tung chăn ra đắp lên mình, nằm trong chăn cởi ra toàn bộ quần áo ướt sũng, ném ra ngoài. Thân mình trần trụi quấn ở trong chăn rồi, Mạn Duẫn mới tỉnh hồn lại.
"Phụ Vương, nữ nhi vẫn còn lạnh." Ôm chăn, Mạn Duẫn nói.
Tịch Mân Sầm cởi bỏ áo khoác ướt nhẹp, ôm lấy Mạn Duẫn, muốn đem nhiệt độ thân thể mình truyền cho Mạn Duẫn.
"Còn lạnh hay không?" Mặc dù Tịch Mân Sầm tức giận nhưng vẫn lo lắng đến thân thể của đứa bé hơn.
Thân thể Phụ Vương như lò lửa, Mạn Duẫn vòng tay ôm lấy thắt lưng của hắn, nhận thấy nhiệt độ thân thể chậm rãi ấm trở lại.
Cô gái áo hồng nãy giờ không ai để ý liền đi tới cái tủ cạnh bình phong lấy ra một bộ y phục, rồi ngồi vào mép giường, đưa cho Mạn Duẫn, "Y phục này tuy rằng khá lớn nhưng ít ra có thể che thân thể của ngươi, sẽ không đến nỗi quá lạnh."
Mạn Duẫn lúc này mới quan sát cô gái này, vóc người đầy đặn, vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, khóe miệng ẩn hiện một tia mỉm cười xem ra cực kỳ thông minh. Lúc bọn họ xông vào sương thuyền thế mà cô ta lại không hề kích động hét to trợn tròn mắt, ngược lại còn giang tay giúp đỡ. Trực giác nói cho nàng biết, nữ nhân này không đơn giản.
Thấy đứa bé này nhìn mình chằm chằm, cô gái sờ sờ lên tú bành, "Sao vậy? Trên mặt ta có dính gì sao?"
Lúc này Tịch Mân Sầm mới đưa mắt nhìn sang phía nữ tử. Cực đẹp. Nhưng tinh quang trong con ngươi của nàng không qua được mắt của Tịch Mân Sầm.
"Tiểu Hương, đi nâng lò lửa tới đây để tiểu cô nương này sưởi ấm thân thể."
Tiểu Hương không quen nhìn tiểu thư nhà mình tốt với người khác như vậy, hừ mũi một tiếng, nhưng lại cực kỳ nghe lời đem lò sưởi đi tới.
Mạn Duẫn vươn tay đến gần lò lửa, nhiệt độ ấm áp lập tức vây quanh nàng. Đợi hong khô thân thể xong, Mạn Duẫn nhìn về phía hai cô gái, nói: "Các ngươi xoay người sang chỗ khác, ta mặc quần áo vào."
Hai nữ tử ứng tiếng, quay lưng lại Mạn Duẫn. Mạn Duẫn liếc mắt nhìn Tịch Mân Sầm, suy nghĩ xem có nên kêu Phụ Vương xoay người sang chỗ khác hay không, dù sao sau khi biết mình không phải là nữ nhi của Phụ Vương, trong lòng nàng tựa như có chút vướng mắc.
"Phụ Vương, người cũng..." Lời nói còn chưa xong đã bị ánh mắt băng lãnh của Tịch Mân Sầm khóa chặt lại. Mạn Duẫn kịp thời ngừng lời, không dám nói nữa.
Thấy thái độ Mạn Duẫn như vậy, vẻ mặt Tịch Mân Sầm càng trở nên nặng nề, chẳng lẽ đã đoán được chân tướng rồi sao? Hắn đưa tay sắp xếp ổn thỏa vạt áo cho Mạn Duẫn, ở đây có người ngoài, chuyện này sự tình thế nào cũng không thể nói ra, chỉ có chờ sau khi hồi cung rồi sẽ chậm rãi khai thông tư tưởng cho Mạn Duẫn.
Vừa mặc xong áo choàng thì con thuyền bị dao động nghiêng trái ngã phải, tựa như có cái gì đang liên tục đụng vào chiếc thuyền nhỏ.
Tịch Mân Sầm là người phản ứng nhanh nhất, ôm lấy đứa bé, vén cửa sổ lên. Chỉ thấy bên ngoài là một chiếc du thuyền hoa lệ tinh tế, va chạm hết lần này đến lần khác vào chiếc du thuyền nhỏ này.
Ở đầu thuyền có ba vị nam tử còn trẻ mặc cẩm y hoa phục đứng đó, vừa ra lệnh cho người chèo thuyền đụng mạnh thuyền bên kia, vừa cất tiếng cười to.
"Liễu Oanh tiểu thư, ngươi mau ra đây, nếu không ra, cẩn thận thuyền sẽ lật đó."
Cô gái nghe tới thanh âm này thì sắc mặt liền trắng bệch. Rất dễ nhận thấy, chính nàng là người được kêu Liễu Oanh tiểu thư kia.
Bên ngoài thuyền, nam tử tiếp tục quát. "Chỉ theo ta một đêm chứ có nhiều nhặng gì đâu? Muốn bao nhiêu bạc, ông đây cũng cho, làm gì mà núp ở trong thuyền không thấy mặt vậy?"
Một nam tử khác cao giọng, "Bộ thật sự cho rằng mình là trinh tiết liệt nữ đấy à, đánh đàn trong cái chỗ kia mà còn sạch sẽ được sao? Tống công tử coi trọng ngươi là phúc khí của ngươi rồi, mau lăn ra đây."
Ba nam tử mắng chửi loạn lên một lúc, nữ tử tức giận nắm chặt vạt áo, lo lắng đi qua đi lại. "Thật xin lỗi, Oanh Nhi đã liên lụy hai vị." Nếu không phải bởi vì nàng thì mấy người kia cũng sẽ không xô đẩy thuyền như vậy.
"Tiểu thư..." Tiểu Hương cảm thấy uất ức dùm chủ tử.
"Bởi chúng ta tự ý lên thuyền thôi." Mạn Duẫn đáp, ý là chúng ta không liên quan đến ngươi, ngươi cũng không liên quan tới chúng ta.
Hai nữ tử hoảng hốt đến độ mồ hôi túa ra đầm đìa, con thuyền càng lúc càng lay động mãnh liệt, có mấy lần nghiêng hẳn sang một bên khiến người trên thuyền đứng cũng không vững, ấm trà, bình hoa đều bị chảo đảo lăn hết xuống sàn thuyền rơi tán loạn. Hai nữ tử nằm sấp ôm lấy cái bàn, nắm thật chặt không dám lỏng tay. Chiếc thuyền bị húc vỡ ra nhiều lỗ hổng lớn, nước hồ lập tức ào ào tràn vào.
Mạn Duẫn than trong bụng, mình vừa mới mặc quần áo khô ráo vào, chẳng lẽ lại muốn ướt lần nữa sao?
Người duy nhất bình tĩnh trên thuyền chính là Cửu Vương gia Tịch Mân Sầm, một tay giữ chặt cửa sổ, vững vàng lay động theo thuyền, không có một tia lo lắng. Khuôn mặt anh tuấn lúc này còn băng hàn hơn cả nước hồ lạnh lẽo bên ngoài.
Chiếc thuyền bị tổn hại càng lúc càng lớn, đã sắp từ từ chìm dần vào trong hồ. Liễu Oanh không muốn bởi vì mình mà hại đến tính mạng hai người này, nước mắt theo khóe mắt chảy ra ngoài, bất chấp tất cả gào khóc lên: "Các ngươi dừng tay, ta sẽ đi ra, ta đi ra đây!" Liễu Oanh dùng hết tất cả hơi sức hô to những tiếng này.
Mấy tên nam tử bên ngoài nghe vậy càng cười phóng đãng hơn. "Ta đã nói rồi mà, thiên hạ này không có nữ nhân nào mà ta không chiếm được!"
Con thuyền dần dần khôi phục thăng bằng, bên trong thuyền là cả một vùng hỗn loạn, dưới đáy thuyền nước vẫn không ngừng tràn vào. Phải nhanh chóng rời khỏi chiếc thuyền, chứ nếu không nhất định sẽ chìm xuống đáy hồ cùng thuyền mất.
"Đều tại Oanh Nhi không tốt, liên lụy hai vị suýt nữa bỏ mạng." Búi tóc của Liễu Oanh do va chạm nên có chút sai lệch. Tóc tai rối tung trên đầu, nhưng tuy vậy cũng không thể ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng.
Cắn môi dưới, Liễu Oanh bước khỏi sương thuyền, ra đứng ở đầu thuyền. Tiểu Hương thì khóc đến nhăn nhúm cả mặt, kéo tay áo Liễu Oanh ra vẻ ngăn cản.
Lúc này cũng đã thật sự xác định không thể tiếp tục ở trong lòng thuyền được nữa rồi, Tịch Mân Sầm ôm Mạn Duẫn, cũng bước theo ra ngoài.
Mấy nam tử trên thuyền đối diện huýt sáo một tiếng, vẻ mặt đầy bỉ ổi nhìn chằm chằm Liễu Oanh. Theo lời của bọn hắn, Mạn Duẫn đã đoán ra được nghề nghiệp của nàng ta chính là nữ tử đàn hát trong kỹ viện.
Lúc này, nước hồ lại văng tung tóe làm ướt đẫm quần áo Mạn Duẫn lần nữa, dính vào trên người vô cùng lạnh. Mạn Duẫn theo bản năng ôm lấy Phụ Vương để sưởi ấm.
"Mỹ nhân, chịu đi ra rồi sao? Yên tâm, đi theo lão tử, lão tử tuyệt đối sẽ thương nàng vô vàn." Nam tử đứng giữa hiển nhiên là thủ lĩnh của đám này, hay tay xoa xoa vào nhau, thèm thuồng nhìn sắc đẹp của Liễu Oanh.
Hai con thuyền dần dần cặp mạn. Ba người kia đột nhiên nhìn thấy trên thuyền còn có một vị nam tử tuấn mỹ, khinh bỉ phỉ nhổ: "Còn tưởng là ngươi bán nghệ không bán thân, hóa ra là trốn ở chỗ này gặp riêng tình lang. Nhìn nam nhân này dáng dấp không tệ, nhưng mà hắn có bạc không? Đi theo lão tử, ngươi nhất định có nhiều lợi lộc hơn."
Tịch Mân Sầm vốn đang tức giận, nghe lời này thì sắc mặt lập tức như được bao phủ bởi màn đêm đen kịt. Mạn Duẫn vô cùng chán ghét tên nam tử kia! Phụ Vương mà là tình lang của Liễu Oanh á! Thật là miệng chó không mọc ra ngà voi. Nếu so tiền, Sầm Vương phủ bọn họ so ra nhiều gấp mấy lần nhà ngươi! Mạn Duẫn thở phì phì.
Hai cái thuyền cũng đã cặp mạn xong, ba vị công tử trên chiếc thuyền đối diện nhanh chóng nhảy lên thuyền bên này. Liễu Oanh sợ hãi lui về sau mấy bước, "Chuyện này không hề liên quan đến vị công tử này... Các ngươi đừng nói lung tung."
Ba tên công tử kia làm sao có thể để cho Liễu Oanh chạy mất, một phát bắt được bả vai của nàng, "Mỹ nhân, về nhà cùng lão tử đi, lão tử khẳng định sẽ làm cho ngươi về sau không thể rời bỏ lão tử."
Liễu Oanh thét lên chói tai, giãy giụa hất ra bàn tay bẩn thỉu của bọn họ ra, "Không biết xấu hổ! Các ngươi đang cường đoạt dân nữ đấy, chẳng lẽ Kiền thành không có vương pháp rồi sao? Ta muốn đến huyện nha kiện các ngươi!"
Ba người giống như vừa nghe được một truyện cười, càng cười sằng sặc, "Ngươi cứ đi kiện đi, ra trước quan ba mặt một lời, nhưng mặc ngươi nói thế nào thì lát nữa cũng sẽ biến thành người của ta thôi!"
Hai tên công tử đứng bên cạnh kia là thiếu gia của các gia đình buôn bán lớn ở Kiền thành, suốt ngày đi theo Tống Hâm quấy nhiễu dân chúng. Hai người tiến lên tóm lấy hai cánh tay Liễu Oanh, áp giải nàng đi lên thuyền đối diện.
Liễu Oanh là một nữ tử yếu đuối, làm sao có thể là đối thủ của những kẻ chân tay mạnh bạo này, nàng giãy giụa nhưng cũng thoát không được. Tiểu Hương lấy miệng cắn cánh tay của một người trong đó liền bị hắn ném ra ngoài, đụng vào cạnh thuyền.
Mạn Duẫn không muốn xen vào việc của người khác, huống chi nữ nhân này đoán chừng cũng không đơn giản như mặt ngoài, nên nàng cũng không muốn tự mình tìm đến phiền toái. Tịch Mân Sầm càng không cần phải nói, vô tình vô tâm, từ đầu đến cuối chân mày cũng không nhíu lấy một cái, giống y như một người ngoài cuộc.
Bọn họ không muốn gây phiền toái không có nghĩa là phiền toái không tìm đến bọn họ. Tên công tử thủ lĩnh chợt quay người lại, liếc mắt nhìn Tịch Mân Sầm một cái, đột nhiên nhìn thấy hắn ôm trong ngực một cô bé. Cô bé con này bất quá chỉ khoảng tám chín tuổi, nhưng lại khoác y phục của người trưởng thành, mặc ở trên người nàng nhìn đặc biệt tức cười. Gương mặt nhỏ xinh trắng nõn, còn có đôi con ngươi lóng lánh trong suốt kia khiến hắn vừa nhìn đến mà cả tâm cang đều nhảy dựng cả lên.
Cực phẩm! Nhìn khuôn mặt và hình dáng của đứa nhỏ này thì biết ngay sau khi lớn lên nhất định sẽ là một tiểu mỹ nhân. Bọn họ suốt năm suốt tháng lưu luyến bụi hoa, hễ nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp liền đoạt lấy, nên khi nhìn thấy mặt của Mạn Duẫn lúc này thì lại bắt đầu nảy sinh ý niệm này trong đầu. Lớn cũng đoạt, mà nhỏ cũng chẳng tha. Không bằng cũng đoạt lấy tiểu cô nương này đi... Mặc dù thân thể hơi nhỏ một chút, nhưng sau khi lớn lên thì có thể hưởng dụng được ngay. Tâm tư của hắn hoàn toàn viết rõ trên mặt hắn, ánh mắt đắm đuối không chút giấu diếm nào.
"Người đâu, đoạt luôn con bé này cho ta."
Tống Hâm vẫy tay một cái, bốn năm gia đinh lại tiếp tục nhảy xuống thuyền.
Ánh mắt Tịch Mân Sầm lạnh lẽo như kiếm bắn xuyên qua khiến mấy tên kia lập tức tay chân cứng đờ. Muốn đặt chủ ý lên người của hắn đang ôm trong ngực à, thật là không muốn sống rồi!
Tống Hâm bị khí thế của Tịch Mân Sầm dọa cho chột dạ, nhưng ngay sau đó lại nghĩ, ông đây đường đường là nam nhân mà vừa bị người khác trừng mắt là đã sợ à, hèn nhát quá.
"Trừng cái gì mà trừng, ngươi cho rằng ngươi trừng lão tử thì lão tử sợ ngươi à!" Thanh âm rõ ràng đã nhỏ đi rất nhiều.
"Cha ta là Tống Thái sư, muốn động đến lão tử cũng phải nghĩ xem ngươi có phân lượng nào không!..." Tống Hâm vì muốn cho khí thế của mình thêm mạnh mẽ, lôi cả danh tiếng của cha mình ra.
Tịch Mân Sầm cười lạnh, "Chỉ mới là con của một Thái sư mà đã vô pháp vô thiên vậy sao?"
Tịch Mân Sầm đang tức giận đầy bụng, giờ có người muốn nhảy lên đầu hắn, vừa đúng có chỗ cho hắn phát tiết.
Nghe giọng điệu của hắn hiển nhiên không coi Tống Thái sư ra cái hạt cát gì. Xưa nay Tống Hâm ức hiếp dân chúng mãi thành quen mà chưa ai dám làm gì trái ý hắn, giờ bị Tịch Mân Sầm đá cho một câu như vậy, cả người liền phát điên lên.
"Con mẹ nhà ngươi, toàn bộ lên cho ta!"
Thấy mấy gia đinh vẫn còn đứng thất thần, Tống Hâm trực tiếp co cẳng đạp một tên nha đinh một cước, buộc bọn họ tấn công Tịch Mân Sầm. Mấy gia đinh có chút sợ hãi Tịch Mân Sầm, cầm gậy gộc trong tay nhưng chậm chạp không dám tấn công.
"Các ngươi không đánh hắn, tháng này sẽ không có tiền công!"
Tiền là vạn năng, vừa nghe Tống Hâm muốn trừ tiền công của họ, mấy gia đinh rốt cuộc mới giơ gậy ra đánh phát đầu tiên. Mắt thấy cây gậy sẽ đập vào người Tịch Mân Sầm, bọn gia đinh cũng cảm thấy là mình lo hão. Người này động cũng không động, chắc là chỉ có dáng vẻ to lớn để hù khiếp người thôi, chứ trên thực tế hoàn toàn không biết võ công.
Nhưng bọn chúng vui mừng quá sớm, khi thấy đám gậy gộc chỉ còn cách người Tịch Mân Sầm một tấc, bọn họ nhìn lại dưới gậy đã không có bóng người! Chỉ trong nháy mắt! Mắt thường chưa kịp nhìn thấy thì người đã biến mất. Bọn chúng khiếp sợ nhìn boong thuyền trống rỗng, đột nhiên... một tiếng thét chói tai từ phía sau bọn chúng truyền đến. Bọn chúng quay người lại, chỉ vừa kịp để nhìn thấy bóng người vừa mới biến mất trước mắt bọn chúng kia một cước đạp bay Tống Hâm, Tống Hâm vừa kịp mở miệng la một tiếng thì đã bị đạp rớt vào trong hồ.
Tốc độ cực nhanh! Tống Hâm bị lạnh kêu la om xòm, không ngừng giãy dụa trong nước. "Cứu... Cứu lão... tử..."
Tống Hâm không biết bơi, cả người chìm xuống dưới nước. Bọn gia đinh thấy vậy liền cởi quần áo nhảy xuống cứu người. Tống công tử mà có chuyện gì thì bọn họ gánh không nổi đâu.
Lại bùm bùm mấy tiếng, toàn bộ mấy gia đinh đều nhảy xuống nước, bắt được cánh tay Tống Hâm, xong lôi ngay lên trên thuyền.
Nhưng bọn chúng lại xem thường lửa giận của Tịch Mân Sầm, mới vừa kéo được người lên thuyền, Tịch Mân Sầm đã lại thò chân nhẹ nhàng đạp một cái, Tống Hâm lại bay thành một đường vòng cung, vù vù lao vào trong hồ.
Mọi người khiếp sợ nhìn một màn này, miệng há to đến nỗi có thể nhét lọt một quả trứng gà. Người này có biết mình đang làm gì không? Có biết người đang chìm trong hồ là ai không? Mấy gia đinh bất chấp tất cả, dù lạnh nổi hết cả da gà gai ốc cũng phải nhảy lại vào hồ mà cứu người.
Lại một lần nữa cứu được Tống Hâm lên, Tịch Mân Sầm lại khí định thần nhàn đạp một đạp. Người lại rơi vào trong hồ lần nữa. Lúc này, mọi người không còn là khiếp sợ, mà là sợ hãi!
"Cứ đá rớt xuống vậy nữa, Tống công tử sẽ không toàn mạng!"
Một công tử mặc cẩm y trong đám người hô lên, trong lòng hoảng hốt. Lúc này Tống Hâm rơi trong hồ hiển nhiên là tứ chi đều đã cứng ngắc không thể nhúc nhích được nữa, hơi thở sinh mạng đã dần dần biến mất từng chút một.
Tống Hâm là con trai của mệnh quan triều đình, nếu xảy ra chuyện gì thì bọn họ cũng phải chịu trách nhiệm!
Nhưng Tịch Mân Sầm là người nào cơ chứ? Hắn coi như không hề nghe thấy gì hết, cứ mỗi lần gia đinh cứu được người lên bờ, hắn liền đưa chân lên, lại một cước đạp người vào trong nước.
Mấy gia đinh cóng đến hết chịu nổi, không còn hơi sức đâu mà nhảy xuống cứu người nữa, ý vị lắc đầu, "Không được, nước quá lạnh, bắp chân rút gân hết rồi, không thể xuống nước lần nữa."
Hai vị công tử ngồi liệt ở đầu thuyền, nhìn phía trên đầu Tống Hâm dần dần được mặt nước hồ bao phủ, lúc đầu còn sủi vài bọt khí, sau đó mặt hồ không còn bất cứ động tĩnh nào nữa. Nam nhân này, ngay trước mặt bọn họ, thản nhiên giết chết Tống công tử!
Bình luận facebook