Tính đúng ra, lần này chạy trốn thành công có một nửa công lao phải nói là của Mạn Duẫn.
"Tiểu Quận Chúa còn tính du ngoạn trong dân gian chơi bao lâu?" Dạo này trong Vương phủ dày đặc mùi thuốc súng, Cửu Vương gia luôn trưng ra khuôn mặt còn lạnh hơn cả hàn băng ngàn năm, có thể hù người chết tươi ấy chứ.
Tề Hồng cảm thấy rất thương cảm cho đám người hầu trong Vương phủ, ngày nào cũng phải nhìn sắc mặt như núi băng của Cửu Vương gia, còn phải nơm nớp lo sợ nhỡ đâu chọc giận người nọ.
Chơi...?
Nghe được từ đó, tay cầm đũa của Mạn Duẫn liền cứng đờ. Nàng chính là đang trốn, đang lẩn trốn đó nha...
Nhai hết rau cải trong miệng, Mạn Duẫn nói: "Ta chơi bao lâu không liên quan gì đến ngươi. Ngươi tính cứ thế mà mặc kệ đứa nhỏ trong bụng Doãn Linh Chỉ à?"
Nếu cứ tiếp tục như thế, đứa bé trong bụng Doãn Linh Chỉ chắc chắn sẽ trở thành vật hy sinh trong cuộc tranh đoạt quyền lợi lần này. Có câu "vợ chồng một ngày ơn nghĩa trăm ngày", Tề Hồng làm vậy thật sự là không đau lòng sao?
"Cho dù ta muốn quan tâm đứa nhỏ thì liệu ta có năng lực để đấu với Cửu Vương gia sao? Đứa bé không phải là của Cửu Vương gia, Cửu Vương gia hiển nhiên sẽ không đau lòng... Mà ta ấy à, cứ gọi là loại người trời sinh vô tình đi. Viên phòng với Doãn Linh Chỉ chẳng qua là ta nhận lệnh từ Cửu Vương gia thôi, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì cũng chẳng liên quan gì đến ta." Tề Hồng cười khẩy một tiếng, giọng cười có chút tự giễu.
Mặc dù mấy ngày nay đêm nào cũng ngủ cùng với Doãn Linh Chỉ, nhưng thật sự là hắn chẳng có chút tình cảm nào.
Nữ nhân có quan hệ cá nước thân mật với hắn đâu phải chỉ mỗi mình Doãn Linh Chỉ? Tề Hồng nhìn thẳng vào Mạn Duẫn, đây mới gọi là mỹ nhân tuyệt sắc, chỉ tiếc là danh hoa đã có chủ, chứ nếu không hắn nhất định phải tóm Tiểu Quận Chúa vào tay.
Cơ thể Mạn Duẫn nói chung vẫn còn khá non nớt, nhưng chính nhờ vẻ non nớt này mới hiển lộ rõ nét hồn nhiên ngây thơ, vô cùng đáng yêu.
Chỉ cần thật sự nhìn kỹ nàng mấy lần thì hồn phách sẽ bị nàng quyến rũ quên lối về.
Mạn Duẫn nhìn thấy ánh mắt mơ màng của Tề Hồng thì trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh lẽo, kẻ này thế mà cũng dám ảo tưởng đến chính nàng cơ đấy!
"Nếu ngươi muốn chết, bản Quận chúa có thể tiễn ngươi một đoạn đường." Mạn Duẫn tuyệt đối không phải là người thích nói đùa.
Mặc dù võ công của nàng không phải là đối thủ của tên này, nhưng cộng với kỹ xảo ám sát kiếp trước, Mạn Duẫn tuyệt đối chắc ăn trăm phần trăm, hoàn toàn có thể lợi dụng đêm khuya yên tĩnh mà xử lý hắn không gây một tiếng động nào.
Tề Hồng đương nhiên không biết Mạn Duẫn muốn tự tay lấy mạng hắn, mà chỉ cho rằng ý của nàng là nếu chọc giận nàng thì nàng liền kêu Cửu Vương gia giết hắn.
Cửu Vương gia không phải là người mà một kẻ hái hoa tặc cỏn con như hắn có thể đắc tội nha! Tề Hồng lắc đầu nguây nguẩy, "Trăm ngàn lần xin đừng nha! Cho ta một trăm một ngàn lá gan, ta cũng không dám tranh giành nữ nhân với Cửu Vương gia đâu. Ngươi yên tâm, tự chủ của ta rất mạnh."
Đối với câu nói sau cùng, Mạn Duẫn tỏ vẻ vô cùng hoài nghi.
Tề Hồng xấu hổ cầm bầu rượu lên, rót liên tục vài ly rượu, thu hồi ánh mắt từ trên người Mạn Duẫn về.
Sau một lúc, Tề Hồng dường như nghĩ đến cái gì liền ghé đầu tới trước mặt Mạn Duẫn, "Tiểu Quận Chúa, ta hỏi một bí mật nhé, ngươi trăm ngàn lần đừng tức giận nha."
Bí mật? Đôi mày thanh tú của Mạn Duẫn nhíu lại, "Bí mật gì?"
Tề Hồng vờ ho khan hai tiếng, "Ngươi mỗi ngày đều cùng tiến cùng xuất với Cửu Vương gia, thế hai người đã có thể nghiệm việc cá nước thân mật chưa?"
Đầu Mạn Duẫn nổ tung, tay vỗ mạnh lên mặt bàn, nắm ống trúc quăng về hướng Tề Hồng. Tề Hồng đang kề đầu gần sát, mà Mạn Duẫn ra tay lại nhanh, nên hoàn toàn không có khả năng tránh thoát, bị ống đũa nện thẳng vào trên trán, tím bầm một cục.
Tề Hồng bụm trán, kêu đau hai tiếng, nhưng vẫn liều mạng cười nói: "Nhìn phản ứng của tiểu Quận Chúa thì nhất định là không rồi. Bất quá... phản ứng mạnh như vậy... đừng nói là lần này rời nhà trốn đi là vì chuyện đó đó nha."
Cảm thấy khả năng này là lớn nhất, Tề Hồng bỉ ổi nhìn Mạn Duẫn thêm vài lần, khiến Mạn Duẫn bị nhìn mà tê cả da đầu...
Chuyện này nếu không lộ ra thì Mạn Duẫn còn có thể nhàn nhã ngồi đây nói chuyện trên trời dưới đất với Tề Hồng, nhưng một khi đã lộ ra thì ngay cả mặt mũi Mạn Duẫn cũng không biết nên để đi nơi nào.
"Cho ta một trăm lượng bạc, bản Quận chúa coi như không từng nhìn thấy ngươi." Mạn Duẫn vươn tay, hiện tại không muốn nói chuyện nhảm cùng Tề Hồng nữa.
Một trăm lượng bạc đối với Tề Hồng chẳng qua chỉ là một con số nhỏ xíu, nếu so với việc lại bị nhốt trong Sầm Vương phủ thì có lợi rõ ràng, nên hắn không cò kè gì mà móc bạc đưa ngay cho tiểu Quận Chúa, sau đó bàn chân như bôi dầu mà chạy khỏi chỗ này. Dù thế nào đi nữa hắn cũng không muốn phải vào Sầm Vương phủ lần nữa, tiêu diêu tự tại ngoài giang hồ tốt hơn nhiều.
Vị trí hai người ngồi ở lầu hai rất gần với một căn nhã gian. Nhã gian của Hương Nghê Lâu cũng không phải bốn bề phong kín như những nơi khác mà trên cửa chỉ được treo rèm mỏng manh để ngăn cách, chỉ đủ để người khác không nhìn rõ được tình huống bên trong mà thôi.
Thanh âm dùng trong cuộc trò chuyện giữa hai người không lớn, nhưng cũng không phải là nhỏ, ở nơi không được che chắn kỹ càng này đã toàn bộ tiến vào lỗ tai của hai người bên trong nhã gian.
Nét mặt của một trong hai nữ nhân trong phòng thể hiện vẻ vô cùng khiếp sợ, nhìn nữ nhân ngồi đối diện với ý hoài nghi nồng đậm, chỉ vào bụng nàng mà nói: "Doãn tỷ tỷ, đứa bé trong bụng của tỷ..." Rốt cuộc là của ai? Phùng Mạn Mạn lại nhìn về phía Tề Hồng đã gần như vọt ra khỏi Hương Nghê Lâu, trong đầu quay cuồng vô số câu hỏi chưa có lời đáp.
Nữ nhân ngồi đối diện Phùng Mạn Mạn chính là Doãn Linh Chỉ, nữ nhi của Doãn Thái Úy. Hôm nay Phùng Mạn Mạn hẹn nàng ra đây ăn cơm, không ngờ lại vô tình nghe được chuyện này. Lúc này, trừ sự phẫn nộ cùng không cam lòng, Doãn Linh Chỉ cũng căm hận Mạn Duẫn tới cực điểm. Nàng đã nghi rồi mà, Vương Gia sao chỉ có buổi tối mới cùng nàng chung đụng, thì ra là như vậy...
Nàng mới vừa phát hiện quan hệ giữa Vương Gia và tiểu Quận Chúa có chút quái dị thì lúc này đã bị dội thêm một tin động trời thế này.
Hèn gì mỗi lần nàng và tiểu Quận Chúa tranh đấu thì Cửu Vương gia luôn thiên vị tiểu Quận Chúa, hóa ra giữa hai người lại có loại quan hệ ám muội thế này. Cửu Vương gia thế mà lại thích chính con gái của mình! Nàng phí hết tâm tư để có được vị trí Vương phi để so kè với tiểu Quận Chúa, rốt cuộc bây giờ thì được cái gì? Doãn Linh Chỉ nắm chặt vạt áo, y phục hoa lệ bị vặn vẹo đến nhăn nhúm, gương mặt hết xanh mét lại đỏ bầm trông hết sức kinh người.
"Doãn tỷ tỷ, tỷ không sao chớ?" Phùng Mạn Mạn nhỏ giọng hỏi, bụng mang thai ưỡn cao đứng ngay trước mặt Doãn Linh Chỉ.
Trong mắt Doãn Linh Chỉ lóe lên một tia hung ác rồi biến mất ngay. Chuyện chê cười thế này sao có thể để cho người khác biết được? Nếu tin tức này truyền ra, nàng còn mặt mũi nào giơ ra với đời!
Cửu Vương gia cưới nàng, làm cho nàng mang thai, đều là vì có âm mưu khác... Chẳng lẽ tất cả những việc này đều là vì để lấy được sự trợ giúp của phụ thân, làm cho hắn thành công bước lên ngôi vị hoàng đế?
Cửu Vương gia sắp đặt đúng là rất chặt chẽ, tùy tiện quăng nàng cho một kẻ thối tha, giấu giếm kín đáo không chê vào đâu được. Nếu không phải ông Trời có mắt thì thật đúng là nàng sẽ thành vật hy sinh cho âm mưu này. Doãn Linh Chỉ sờ cái bụng, các ngươi không để yên cho ta, ta cũng sẽ không để yên cho các ngươi sống qua ngày!
Loạn luân giữa cha và con gái! Vậy mà bọn họ cũng làm được!
"Không có... Không có việc gì." Bởi vì tức giận, Doãn Linh Chỉ nói năng có hơi lắp bắp, cầm lấy tay Phùng Mạn Mạn ra vẻ tỷ muội tình thâm, "Mạn Mạn, ta và muội làm tỷ muội hơn mười năm, chuyện này trăm ngàn lần xin muội giữ bí mật dùm ta, nếu không... nếu không ta thà chết còn hơn!"
Hai hàng nước mắt trong suốt rơi xuống, làm lem phấn son trang điểm trên mặt Doãn Linh Chỉ.
Nếu phụ thân của mình không phải là do Doãn Thái Úy dìu dắt đi lên đường làm quan, Phùng Mạn Mạn cũng không cần phải nịnh bợ Doãn Linh Chỉ khắp nơi. Lần này bắt được chỗ yếu của Doãn Linh Chỉ, nàng tự nhiên sẽ lợi dụng cho thật tốt. Đợi sau khi về phủ rồi thì nàng sẽ lập tức báo tin này cho phụ thân cân nhắc mà lợi dụng.
"Phụ thân ta toàn dựa vào Doãn Thái Úy mới ngồi vững ở chức quan này, Doãn tỷ tỷ đối với chúng ta đại ân đại đức, Mạn Mạn toàn bộ ghi khắc trong lòng. Ta nhất định sẽ ngậm tăm như hến." Phùng Mạn Mạn gật mạnh đầu, nhưng vẻ tính toán trong mắt kia làm sao có thể thoát được mắt của Doãn Linh Chỉ.
Mọi người đều thấy Doãn Linh Chỉ và Phùng Mạn Mạn cùng tiến vào Hương Nghê Lâu nên Doãn Linh Chỉ không ngu đến nỗi ra tay vào ngay lúc này, cho nên kế sách tốt nhất là đầu tiên ổn định Phùng Mạn Mạn, sau đó mới tìm một cơ hội xuống tay. Dù sao, chỉ có biến mất mới có thể đảm bảo vĩnh viễn không tiết lộ bí mật.
"Trong Vương phủ còn có chuyện, ta về trước đây. Muội bụng cũng lớn rồi nên trên đường về phải cẩn thận đấy nhé." Doãn Linh Chỉ nhắc nhở, nhưng lời này lại làm cho người ta cảm thấy một tia nguy hiểm.
Trực giác của nữ nhân rất chính xác, Phùng Mạn Mạn cũng cảm giác được điều gì đó, nhưng chuyên chú suy nghĩ một hồi cũng nghĩ không ra.
"Doãn tỷ tỷ cũng thế." Phùng Mạn Mạn đáp lời, không hề biết tử vong đang đến gần nàng.
Đợi Mạn Duẫn ăn xong vài món ăn cuối cùng, lấy khăn lau miệng rồi rời đi xong, Doãn Linh Chỉ mới từ nhã gian đi ra.
Nàng gọi hai người làm đến, kề sát lỗ tai một người phân phó: "Ngươi đi theo tiểu Quận Chúa, đừng để mất dấu, sau đó tìm người báo hành tung của nàng cho ta."
"Còn về phần ngươi..." Doãn Linh Chỉ nhìn sang một nô bộc khác, ánh mắt bắn về phía Phùng Mạn Mạn vẫn còn ngồi trong nhã gian, "Biết phải làm sao rồi đấy!"
Hai gia nhân này được Doãn Thái Úy phái tới chăm sóc nàng sau khi biết tin nàng mang thai. Nói là chăm sóc nhưng thật ra là cài vào Sầm Vương phủ để chiếu ứng với Doãn Linh Chỉ khi có chuyện.
Hai kẻ này đều được Doãn Thái Úy chọn lựa kỹ càng, Doãn Linh Chỉ vừa phân phó xong thì đã hiểu ngay ý của nàng, len lén rời khỏi Hương Nghê Lâu.
Mắt Doãn Linh Chỉ lóe lên ánh tàn nhẫn, quay đầu liếc mắt nhìn lại Phùng Mạn Mạn một cái. Muốn trách thì trách chính nàng đi, ai kêu vận khí của nàng không tốt mà biết được bí mật của người khác.
Mặt trời dần dần xuống núi, đảo mắt lại đã qua mấy canh giờ.
Trong hậu viện Sầm Vương phủ, Doãn Linh Chỉ ngồi trong lương đình, móng tay cắm thật sâu vào trong thịt. Về việc Cửu Vương gia phái người làm bẩn nàng, thúc đẩy nàng mang thai, toàn bộ những chuyện này phỏng chừng đều là để tranh thủ sự tín nhiệm của phụ thân. Phần tâm kế này lừa gạt được người ta rất hoàn hảo. Nếu hôm nay nàng không tình cờ nghe được mẩu đối thoại giữa tiểu Quận Chúa cùng Tề Hồng thì có khi nàng và phụ thân bước chân vào Điện Diêm Vương rồi mà còn không hiểu rõ rốt cuộc tại sao mà chết.
Tiểu Quận Chúa... Mắt Doãn Linh Chỉ lộ ra một tia tàn nhẫn. Nàng được gả vào Vương phủ lâu như vậy rồi mà chẳng qua chỉ là một con khỉ diễn xiếc, tha hồ cho tiểu Quận Chúa đùa bỡn. Mối hận này, nàng nuốt không trôi.
Tiếng bước chân lệt quệt truyền đến, Doãn Linh Chỉ ngẩng đầu lên, "Làm xong chuyện rồi chứ?"
"Hồi Vương phi, nô tài xử lý vô cùng sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không để cho người ta điều tra được." Gia nhân kia trả lời.
Doãn Linh Chỉ nhìn hắn, phát hiện vạt áo của hắn dính một đốm máu nhỏ, "Về thay y phục đi, sau đó đi báo cho cha ta biết, nói ông ấy đến Vương phủ một chuyến."
Chuyện này, người biết được càng ít càng tốt, cho nên phương án tốt nhất vẫn là tự nàng nói cho phụ thân.
Nhưng chẳng ngờ, tên nô bộc này mới từ Vương phủ đi ra thì Doãn Thái Úy đã được người ta báo tin là Phùng Mạn Mạn chết, đã vội vã chạy đến hiện trường.
Màn đêm buông xuống, Mạn Duẫn bước đi trên đường chuẩn bị vào Hương Nghê Lâu ăn bữa cơm, khi đi ngang qua cạnh một ngõ nhỏ thì thấy một đám người đang xúm đen xúm đỏ bên ngoài, có mười mấy nha dịch đang ngăn chặn đám dân chúng muốn xem náo nhiệt không cho vào trong.
Đầu Mạn Duẫn chợt có một loại dự cảm xấu, mặt đã được xoa lọ nồi nên cũng không sợ có người sẽ nhận ra nàng, lập tức chạy chậm tới đó.
Nơi ngã tư đường lát đá có một dòng máu tươi đang len lỏi giữa những khe đá, cũng có nơi máu đã hóa khô mà biến thành màu thâm đen.
Mạn Duẫn nhíu nhíu mày suy nghĩ. Hoàng Đô từ trước đến nay đều rất yên vui, ít khi xảy ra án mạng. Đặc biệt, ngã tư đường này chính là con phố sầm uất nhất Hoàng Đô, kẻ gian ác ở những nơi như chỗ này đều phải chùn tay.
Rẽ đám người chặn trước mặt ra, Mạn Duẫn tiến dần lên phía trước. Có thể huy động nhiều nha dịch tiến đến đây như vậy thì khẳng định chuyện này không tầm thường chút nào.
Đến khi chen lên được ngay đằng đầu để nhìn thì Mạn Duẫn mới biết được thì ra không chỉ có nha dịch tập trung lại đây mà ngay cả Tần đại nhân của Hình bộ cũng có mặt. Trong chỗ sâu nhất của ngõ nhỏ, một gã mặc triều phục của quan viên đang nằm phủ phục cạnh một thi thể mà khóc lớn. Đó là Phùng Thị Lang, một kẻ thuộc bè phái của Doãn Thái Úy, bên cạnh hắn còn đứng vài đại thần. Mạn Duẫn không biết mặt nhiều quan viên cho lắm, chỉ có thể nhận ra một người trong đó là Vương Thượng thư.
Tử thi hầu như đã được che kín mít nên Mạn Duẫn không có cách nào xác định rốt cuộc là ai chết.
"Tránh ra, Doãn Thái Úy đến!"
Dân chúng bị nha dịch xô đẩy tạo thành một lối đi nhỏ, một người mặc quan phục màu xanh lá cây của đại thần đang đi đến.
Người này cứ ba ngày thì hết hai bữa là chạy đến Sầm Vương phủ rồi nên Mạn Duẫn có muốn không biết hắn thì cũng khó.
"Xin Phùng Thị Lang và Vương Thượng thư nén đau thương. Mạn Mạn từ nhỏ đã khéo léo hiểu chuyện, ai ngờ lại đoản mệnh như vậy, lại liên lụy đến đứa bé chưa chào đời trong bụng nàng." Doãn Thái Úy cũng mới vừa biết được tin này, do Phùng Thị Lang phái người thông báo.
Còn chuyện cụ thể thế nào, lão cũng không biết. Trong triều quan hệ phức tạp lại hay thay đổi, chỉ cần tính sai một nước cờ thì sẽ đưa tới họa sát thân. Doãn Thái Úy chỉ cho là Phùng Mạn Mạn chắc đắc tội với ai đó nên bị người sát hại thôi.
"Doãn... Doãn Thái Úy, ngươi phải giúp lão phu. Lão phu chỉ có một nữ nhi duy nhất thôi. Lão phu đã đoan chắc sẽ được làm ông ngoại rồi thế mà lại xảy ra chuyện này... Mạn Mạn cứ vậy mà đi, để lão phu lại trên đời này một mình, còn có thiên lý không hở Trời." Phùng Thị Lang kéo tay áo, không ngừng lau nước mắt.
Bên cạnh có vị nam tử trẻ tuổi sắc mặt cũng hết sức tái nhợt, tựa hồ như vẫn còn chưa hoàn hồn lại từ sau khi nhận được tin Phùng Mạn Mạn tử vong.
Mạn Duẫn cũng kinh hãi đến phát hoảng, Phùng Mạn Mạn thế mà đã chết? Lần trước, trong Vương phủ, nữ nhân này còn cùng với Doãn Linh Chỉ người xướng kẻ họa kia mà.
Doãn Thái Úy đi tới cạnh nam tử trẻ tuổi, vỗ vỗ vai hắn, "An táng Mạn Mạn cho chu đáo."
Người này chính là con trai của Vương Thượng thư, tướng công của Phùng Mạn Mạn.
"Dạ, Doãn Thái Úy."
"Chuyện này không thể để yên như vậy được. Tôn tử đầu tiên của Vương gia ta còn chưa ra đời nhìn ngó trần gian mà. Lão thần thật không cam lòng. Tần đại nhân, ngươi phái thêm một ít nhân thủ, nhất định phải truy bắt cho bằng được hung thủ về quy án." Vương Thượng thư vẫn còn giữ được chút lý trí, dù sắc mặt không tốt nhưng vẫn vô cùng trấn định.
Mạng của Phùng Mạn Mạn trong mắt lão không đáng là bao, nhưng đứa bé trong bụng nàng vẫn được lão coi trọng.
Kể từ khi biết được Phùng Mạn Mạn mang thai đứa bé, nụ cười trên môi Vương Thượng thư chưa từng khép lại. Thế mà chỉ mới nửa ngày đã một thi hai mệnh, làm sao người ta có thể chấp nhận cho được!
Phùng Thị Lang ngẩng đầu lên, phụ họa: "Tần đại nhân, chuyện này liền giao cho ngài. Nếu không tra ra hung thủ thì Mạn Mạn chết cũng không nhắm mắt."
Chuyện này liên quan đến hẳn ba vị đại thần, Tần đại nhân đương nhiên không dám qua loa, đáp ứng: "Hạ quan nhất định làm hết khả năng."
Nghe dân chúng chung quanh nói, bọn họ nghe tiếng một cô gái thét chói tai, tới lúc chạy đến thì cô gái đã tắt thở. Toàn bộ tiền bạc trên người Phùng Mạn Mạn đã không cánh mà bay, chắc là gặp phải kẻ xấu cướp bóc rồi.
Hiện trường không để lại một chút chứng cớ nào, cho dù Tần đại nhân có muốn tra cũng không thể nào tra ra được.
Nha dịch nâng thi thể của Phùng Mạn Mạn lên, đắp lên thi thể một tấm vải trắng, khiêng ra khỏi ngõ nhỏ. Mạn Duẫn đứng lẫn trong đám người chỉ có thể nhìn thấy dưới tấm vải trắng có cái bụng nhô cao.
Kẻ cướp bình thường cũng chỉ cướp tiền, trên căn bản sẽ không đụng đến tính mạng con người. Chuyện này tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài như vậy.
Bình luận facebook