Mạn Duẫn cảm thấy rất kỳ quặc, ôm một bụng nghi vấn mà tiến vào Hương Nghê Lâu, kêu mấy món ăn.
Ba ngày nữa chính là ngày giỗ của tiên hoàng, toàn bột người trong hoàng thất phải đi bái tế. Xét về huyết thống, Mạn Duẫn chẳng có một chút tia liên hệ máu mủ nào với tiên hoàng hết, nhưng tên của Tiểu Quận Chúa lại thuộc về Hoàng thất. Trên đường phố, Mạn Duẫn còn nhận ra được nhiều thủ vệ thuộc Sầm Vương phủ mặc thường phục đang chung quanh tìm người.
Mấy ngày nay, Phụ Vương tăng thêm không ít nhân thủ để tìm nàng. Mạn Duẫn chống cằm nhìn đường phố nhộn nhịp, trong lòng do dự bất định. Đã qua hơn mười ngày, nàng cực kỳ nhớ Phụ Vương, nhưng một khi trở về thì lại phải sớm chiều đối mặt với Doãn Linh Chỉ. Cuộc sống kiểu này chẳng dễ chịu chút nào, thà cứ ở bên ngoài du ngoạn còn hơn, để cho lỗ tai được thanh tịnh một chút.
Trên bàn bày một bầu rượu, Mạn Duẫn cảm thấy phiền não nên rót một chén, uống một hơi cạn sạch.
Có Phụ Vương bên cạnh, Tịch Mân Sầm chỉ để cho nàng uống nhiều nhất là ba chén. May là Mạn Duẫn không thích rượu, nếu không cuộc sống này đúng là thanh tâm quả dục đến cỡ nào nha.
Mạn Duẫn ăn uống no đủ xong thì đường phố đã được bao phủ trong bóng đêm. Nếu đầu đường mà không được treo mấy cái đèn lồng thì đúng là ngay cả đường đều nhìn không rõ.
Tính tiền xong, Mạn Duẫn đi đến Khánh Khiết khách điếm nằm gần Hương Nghê Lâu. Mườn một gian phòng khách rồi liền đi vào ngủ.
Một người dáng vẻ thập thò đứng cách rất xa, nép vào một con hẻm nhỏ, sau khi ghé đầu nhìn thấy Mạn Duẫn vào khách điếm liền co cẳng, nhanh chóng chạy về hướng Sầm vương phủ.
Doãn Linh Chỉ chờ đợi một lúc lâu đến mất kiên nhẫn, gia đinh được phái đi đã lâu như vậy rồi sao còn chưa thấy trở lại bẩm báo.
"Vương phi." Gia đinh vừa đưa tay lau mồ hôi mồ kê trên trán vừa kêu, vừa rồi hắn hộc tốc chạy thẳng về đây không ngừng lại nghỉ ngơi phút nào.
Doãn Linh Chỉ thấy hắn đã trở lại thì bình tĩnh hơn hẳn, cau mày quát mắng: "Tiểu Quận Chúa bây giờ đang ở đâu?"
Gia đinh khom người thở hổn hển, nói chuyện thở không ra hơi, "Tiểu Quận Chúa vào Khánh Khiết khách điếm."
Doãn Linh Chỉ đảo tròng mắt vài vòng, gật gật đầu. Không lâu sau, lại có thêm tiếng bước chân, một gia đinh khác cũng đã trở lại, cũng mệt đến nỗi nằm rạp trên mặt đất giống như tên đến trước.
"Vương phi, nô tài đã đi Doãn phủ, nhưng lão gia đã ra cửa từ chiều, tới giờ còn chưa có trở lại." Tên gia đinh này không ngừng lấy tay áo lau mồ hôi.
Hắn đương nhiên không kịp chặn Doãn Thái Úy lại, bởi Doãn Thái Úy lúc này đang ở Phùng phủ, trấn an Phùng Thị Lang vừa mất đi nữ nhi.
"Phụ thân đi đâu vậy?" Doãn Linh Chỉ âm thầm cắn răng. Phụ thân cũng thật là, cố tình lúc này lại không có mặt ở nhà. Doãn Linh Chỉ cũng không biết nội tâm Doãn Thái Úy nghĩ gì, chỉ cho là phụ thân trợ giúp Cửu Vương gia chính là muốn đưa nàng đi lên vị trí Hoàng Hậu.
"Nghe nói buổi chiều Phùng Thị Lang đã phái người tới mời lão gia, lão gia rời khỏi nhà thì vẫn chưa trở về." Sợ Doãn Linh Chỉ phát giận, tên gia đinh rút sát đầu vào trong cổ.
Doãn Linh Chỉ giận dễ sợ mà không có chỗ phát tiết, trợn mắt nhìn hai kẻ nô tài một cái, rồi đi tới một cái tủ bên cạnh, mở ra một ngăn kéo, lấy ra một hộp đàn hương.
"Cầm lấy cái này, biết làm sao rồi đấy!" Doãn Linh Chỉ đưa thứ này cho hai người, mặt hiện lên một nụ cười lạnh lẽo tàn nhẫn.
Nếu Tiểu Quận Chúa thích rời nhà trốn đi như vậy, nàng sẽ để cho con bé có đi không có về. Dù sao Tiểu Quận Chúa đang ở bên ngoài, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không có người nào hoài nghi đến bản thân nàng.
Hai tên gia đinh đều biết đây là vật gì, đưa hai tay nhận lấy, đồng thanh: "Nô tài đã biết."
Chớ xem thường hộp đàn hương này, trong đàn hương có trộn lẫn Mê Hồn Thảo, một loại cỏ có thể khiến người ta hôn mê, giá trị ngàn vàng. Chỉ cần ngửi một chút thì dù ngươi là người hay là Đại La thần tiên cũng phải bất tỉnh hơn mấy canh giờ. Hai gia đinh thầm giật mình, chẳng qua chỉ đối phó với một con nhóc, thế mà Vương phi ngay cả vật này cũng lấy ra.
"Thất thần cái gì, còn không đi mau đi."
Hai tên gia đinh rụt cổ, "Vương phi, sau khi hôn mê, có cần bắt người mang về hay không?"
Doãn Linh Chỉ ngồi lại trên ghế, hừ lạnh một tiếng, ác độc nhìn về phía hai tên gia đinh, "Ta có nói muốn bắt đem trở lại à? Bán nó vào kỹ viện cho ta!"
Nếu Cửu Vương gia dám tùy tiện tìm một nam nhân làm bẩn tấm thân trong sạch của nàng, nàng sẽ khiến cho nữ nhi của hắn cũng nếm thử loại tư vị này. Cửu Vương gia... Nghĩ đến nam nhân này, Doãn Linh Chỉ thống hận từ tận đáy lòng. Nàng dù sao cũng được coi như mỹ nhân nổi danh tại Hoàng Đô, chẳng lẽ so ra kém cỏi với một nha đầu chưa đủ lông đủ cánh?
Hơn nữa con oắt đó lại là nữ nhi Cửu Vương gia tự tay nuôi lớn...
Nàng nên nói cái gì cho phải, cha và con gái loạn luân, một chuyện bị vạn người phỉ nhổ bực này mà bọn họ cũng làm được.
Hai tên gia đinh bị nụ cười ác độc của Doãn Linh Chỉ hù sợ, tay đang cầm hộp đàn hương không khỏi phát run.
Đó chính là Tiểu Quận Chúa đó nha! Bán vào kỹ viện? Nếu như bị Cửu Vương gia biết được, sẽ rơi đầu ngay tắp lự.
Nhìn ra hai tên gia đinh có ý khiếp sợ không muốn làm, Doãn Linh Chỉ đứng ở trước mặt bọn họ, "Thế nào? Các ngươi muốn ngỗ ngược hả? Đừng quên, các ngươi là người của Doãn phủ. Các ngươi chết không nói, người nhà của các ngươi sẽ như thế nào?"
Hai tên gia đinh mặt trắng bệch, song song quỳ xuống đất, "Nô tài chưa từng nghĩ thế, nô tài sẽ đi làm ngay."
Hai tên gia đinh hốt hoảng rút ra khỏi phòng, chạy ra Vương phủ.
Bóng đêm sâu thăm thẳm, Chu Dương tìm tòi bên ngoài cả ngày vẫn không tìm được bóng dáng của Tiểu Quận Chúa, phờ phạc rã rượi quay về phủ vừa đúng lúc nhìn thấy hai tên gia đinh hầu hạ Doãn Linh Chỉ đang vội vã đi ra Vương phủ.
Chu Dương còn bị một tên trong đó bất cẩn đụng phải, không khỏi như đổ thêm dầu vào lửa, "Mẹ nó, ngươi vội vàng đi đầu thai à!"
Không tìm được Tiểu Quận Chúa, ngày nào Chu Dương cũng phải chịu đựng băng hàn phát ra từ Vương Gia, tâm trạng vốn đã không tốt.
Tiểu Quận Chúa ở trong Vương phủ nhiều năm như vậy, vô cùng rõ ràng số lượng thủ vệ cũng như cách thức canh gác của Vương phủ là thế nào, nên muốn tránh thoát sự tìm kiếm của bọn họ hết sức đơn giản. Trừ khi Tiểu Quận Chúa tự nguyện hiện thân, không ai có thể tìm được nàng.
Chuyện khổ sai bực này đã hành hạ Chu Dương hơn mười ngày khiến hắn gầy mất một vòng.
"Có tìm được tin tức của Tiểu Quận Chúa không?"
Chu Dương mới vừa vào tiền thính đã nhìn thấy Vương Gia ngồi trên ghế mắt lạnh nhìn hắn.
"Không... Không có." Chu Dương nhắm mắt, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.
Cho dù Chu Dương có co rút lại thành một cục thì thân thể tám thước của nam nhi sao lại nhìn không thấy được đây.
Chu Phi hiếm lắm mới có cảm giác thông cảm, nhìn hắn một cái.
"Vương phủ không nuôi phế vật, bổn Vương đã nghe ngươi nói từ 'không có' hơn mười ngày rồi." Tịch Mân Sầm tiện tay cầm lên ly trà, quăng xuống đất, vừa sát bên cạnh Chu Dương. Chu Dương bị sợ đến mức thân thể run lên bần bật.
Trước kia Vương phủ điều tra người nào thì nhiều lắm là ba ngày đã có thể lôi ra đầy đủ tổ tông mười tám đời của người đó. Lần này đã qua hơn mười ngày thế mà một chút tin tức cũng không có! Tịch Mân Sầm có thể không tức giận được sao?
Tịch Mân Sầm dạo gần đây tinh thần luôn bất an, luôn lo lắng bé con kia ra ngoài lại không mang đủ bạc, ngộ nhỡ đói bụng hay cảm mạo thì làm thế nào?
Khi nào thì hắn lại trở nên dông dài như vậy mà quan tâm đến loại chuyện nhỏ này? Nhưng bé con còn rời đi ngày nào thì hắn còn suy nghĩ như thế ngày đó.
Rõ ràng là trời hè chói chang, thế mà trong Vương phủ lại giống như cánh đồng phủ băng, hễ nhìn thấy Cửu Vương gia thì trong lòng ai nấy liền toát ra một cỗ ý lạnh.
Chu Dương nhủ bụng... Cho dù mất ngủ thì cũng phải tìm cho ra Tiểu Quận Chúa, nếu không hắn không ở nổi trong Vương phủ nữa. Mỗi ngày nhìn gương mặt càng lúc càng lạnh của Vương Gia, Chu Dương thời thời khắc khắc đều phải lo lắng cho mạng nhỏ của mình. Giờ nghe Vương Gia nói vậy, hắn chột dạ ngẩng đầu, "Vương Gia, để thuộc hạ phân phó xuống bên dưới, trắng đêm tìm kiếm."
Tịch Mân Sầm không mở miệng, Chu Dương cũng không dám đứng lên.
"Hoàng Đô dạo này có truyền ra tin tức kỳ quái gì không?" Tịch Mân Sầm ngoắc tay, phân phó tỳ nữ châm trà lần nữa.
Chu Dương và Chu Phi không hiểu ý Vương Gia là gì, ngẩng đầu nhìn hắn.
"Đừng để bổn Vương phải lặp lại!" Kiên nhẫn của Tịch Mân Sầm là có hạn, lời nói lạnh đi thêm mấy phần.
Thôi, cứ kệ đó là tin tức gì đi! Chu Dương lục lọi trong đầu một lúc, nhanh chóng mở miệng nói: "Nghe nói thủ vệ cửa thành có kẻ uống rượu say, đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng, bị quan phủ bắt vào tù. Có mấy gánh xiếc ảo thuật đến Đông phố, người đã xem đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Túy Phong Lâu có mấy hồ cơ mới tới, vũ đạo nhảy múa xinh đẹp động lòng người, nhiều nam nhân chảy máu mũi ngay tại chỗ." Thấy sắc mặt của Vương Gia càng ngày càng lạnh, thanh âm của Chu Dương bất tri bất giác càng lúc càng nhỏ dần.
Sắc mặt Chu Phi tối sầm tối xì, trong đầu đệ đệ của hắn chứa đống thông tin linh tinh lang tang gì vậy không biết! Thật muốn cạy mở ra nhìn bên trong một cái.
Vương Gia chưa bảo ngừng, Chu Dương liền nói tiếp hết chuyện này đến chuyện khác, "Còn nữa, chính là Hương Nghê Lâu mỗi ngày đều bị ăn trộm, trong phòng bếp thể nào cũng biến mất vào món cao lương mỹ vị."
"Dừng --" Tịch Mân Sầm sầm mặt, dường như phát hiện ra vấn đề gì, nói: "Lặp lại lần nữa."
Chu Dương cho là Vương Gia cảm thấy hứng thú với tin tức này, giọng to lên hẳn, "Hương Nghê Lâu gần đây luôn bị ăn trộm, phòng bếp vừa làm xong cao lương mỹ vị, còn chưa kịp bưng ra liền biến mất không một tiếng động."
"Lần theo tin tức này điều tra tiếp." Khóe miệng Tịch Mân Sầm nâng lên một nét cười khó nhận thấy.
Đối với chuyển biến của Cửu Vương gia, hai huynh đệ họ Chu đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Mới vừa rồi còn mặt như hàn băng, giờ sao khóe miệng đã tươi cười rồi?
"Vương Gia, nhiệm vụ chính yếu của chúng ta không phải là tìm Tiểu Quận Chúa sao?" Chu Phi tiến lên một bước đứng bên cạnh Chu Dương, nhắc nhở.
"bổn Vương không cần ngươi nhắc! Các ngươi nói xem, Tiểu Quận Chúa trong người không có xu nào, đói bụng thì sẽ làm sao?"
Chu Phi ngộ ra, trên người Tiểu Quận Chúa không có bạc, đồ trang sức lại không thể cầm cố, chỉ có một con đường có thể đi, đó chính là trộm.
Chu Dương lập tức vui mừng, "Thuộc hạ đi ngay Hương Nghê Lâu điều tra."
Trên dưới Vương phủ cuối cùng đã được mây tan thấy trăng sáng rồi. Chu Phi cũng nhẹ thở ra một hơi.
Chu Dương tích cực nhất, kêu hai thủ vệ, lập tức chạy về hướng Hương Nghê Lâu.
Hai tên gia đinh vội vã chạy đến Khánh Khiết khách điếm, ngay trước lúc tiểu nhị đóng cửa thì chen người vào.
"Hôm nay có một tiểu cô nương vào trọ phải không? Mặt đen đen, cao cỡ này." Một gia đinh đưa tay so so ngang vai, nói với tiểu nhị.
Tiểu nhị không phối hợp lắm, buông một câu: "Không rõ lắm."
Một gia đinh móc ra một thỏi bạc vụn, đưa cho tiểu nhị, "Nói thật đi."
"Ngươi đừng nói lòng vòng, ta tận mắt nhìn thấy nàng vào Khánh Khiết khách điếm, còn giả được sao? Nói mau, người đó ở gian phòng nào." Gia đinh kia có vẻ nóng tính hơn.
Ai thấy tiền cũng sẽ sáng mắt, tiểu nhị nhận lấy bạc, cũng mặc kệ đối phương có phải là tới tìm kẻ thù hay không, dùng tay ước lượng thỏi bạc như thấy nó hơi ít.
Gia đinh nhìn vậy rất bất đắc dĩ, nhưng không thể làm gì khác hơn là lại thêm một chút bạc.
Tiểu nhị lúc này mới cười híp mắt nói: "Đúng là có người như vậy." Chỉ chỉ lên lầu hai, "Ở phòng chữ Thiên, số ba. Các ngươi có muốn ở trọ hay không? Nếu không, ta cần phải đóng cửa."
Tiểu nhị đưa tay muốn đóng cửa, một trong hai gia đinh bắt lại tay hắn, móc ra một tấm ngân phiếu, quơ quơ trước mắt hắn, "Giúp chúng ta làm một việc, ngân phiếu một trăm lượng này liền về tay ngươi."
Bình luận facebook