Đột nhiên một hôm người nhà nó xuất hiện ở ký túc xá, bà thằng Thức cũng đến, mọi người nói chuyện rất bình thường, không ai nhắc đến việc lên chùa, sau đó tất cả nhà ấy cùng rời đi. Bên phía nhà trường gia đình thằng Thức cũng đã xin phép nghỉ một tuần để chữa bệnh. Cứ tưởng chuyện sẽ ầm ĩ thế nào, nhưng thực tế chỉ êm êm như vậy mà giải quyết.
Cho tới lúc thằng Thức quay lại, phòng tớ nhao nhao lên hỏi nó. Thằng bé thần sắc đã tốt lên rất nhiều, đốm đen ở mi tâm cũng không còn, tính khí đã vui vẻ hơn trước. Nó bảo thực chất lúc nó xin ngủ nhờ là đã có biểu hiện giao tiếp với người âm rồi, nhưng dường như là nó chỉ có thể nói trong vô thức, vì vậy phải có người ở bên cạnh nghe ngóng rồi thông báo với nó.
Đã có thể nghe và nói thì rất nhanh sẽ nhìn thấy, quả nhiên chỉ sau đó hơn một tuần, thằng Thức đã rõ được hình dạng của vong. Vẫn là cái bóng màu xám trắng, nhưng có thể phân biệt được tay chân, mặt mũi, vong rất ít khi hành động, chủ yếu là ngồi hoặc rúc vào một góc tường đừng quay lưng ra. Tính tình đứa trẻ đó không được hòa hợp lắm, nó rất hay đòi hỏi, thích ngủ và cáu bẳn như cơm bữa.
Về việc lên chùa hôm ấy, thằng Thức chỉ âm thầm liên lạc với gia đình, chủ yếu là bà nó để bà xem ngày hộ. Vong là trẻ con nên tính khí thất thường, nếu để nó biết chuyện bị ép lên chùa, không đời nào nó chịu đi theo, về sau còn bị nó hành cho bằng chết. Suốt chặng đường tới chùa, thằng Thức luôn trong trạng thái nửa tỉnh nữa mê, không nhận ra ai với ai, đầu óc trì trệ.
Tiếp theo là đùng một cái, nó tỉnh dậy, người cứ nâng nâng, cảm giác chân tay bây giờ mới có lực, ngực cũng không còn nặng nề gì nữa. Đặc biệt là cái bóng đen ám ảnh trong lòng đã tan biến, thằng Thức giống như người chết hồi sinh, tuy có đau đớn âm ỉ vì bị người âm đè lên nhưng nhìn chung là nó đã tỉnh táo.
Bấy giờ nó ngồi ở điện thờ chính trong chùa Hàm Long, sư thầy vừa làm lễ nhốt vong, đang ở trước mặt nó đọc kinh, thằng cu nghe nốt mấy tiếng chuông thì hồn vía cũng về đủ. Hỏi ra mới biết nó ngồi đây đã bốn tiếng đồng hồ, hai chân gần như tê bại không đứng dậy nổi. Vong cũng đã bị nhốt, duyên cũng đã giải xong, gia đình liền đem thằng Thức về nhà tầm bổ.
Theo lời sư thầy dặn, ra đường nên tránh làm việc sát sinh, có điều kiện thì làm chút việc thiện để tích đức. Từ đấy đến nay, thằng Thức không còn bị quấy nhiễu, nhưng nó vẫn phải đến bệnh viện điều trị di chứng thần kinh, tính ra cũng đã ba năm.
Duyên âm vốn không phải trò đùa, muốn biết mình có bị vong theo hay không, ít nhất cũng nên tìm hiểu căn nguyên của nó. Hơn nữa, ngày nay có rất nhiều người kiếm tiền từ cái nghề tâm linh này. Nếu cứ cảm tính mà nghe theo thì chỉ có thể tốn tiền oan, không khéo lúc đó bản mệnh đang nguyên lành lại bị động thành khiếm khuyết.
Xin nhớ cho là âm dương rất gần nhau, bước chân khỏi cửa liền thấy người chết, tới khi thật sự bị bắt vía mà không biết, có bị lôi theo chết cùng cũng chẳng thể kêu ai. Tốt nhất là cứ tĩnh tâm mà sống, tin thần tin phật chẳng bằng tin mình.
Người cũng có trăm nghìn loại, đâu phải ai cũng bị vong ám như ai, cố gắng sống lạc quan, gặp vận rủi thì đừng nghĩ là do vong ám. Ma quỷ do tâm sinh, nghĩ nhiều tự khắc thành chuyện, chi bằng cứ cầu cho sống hết phần đời yên ổn, chuyện của cõi âm, có muốn cũng không quản được đâu.
____Hết___
Bình luận facebook