• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Duyên Đến Bất Chợt (3 Viewers)

  • Phần 1

1

“Lớn già đầu như vậy, đây là lần đầu tiên tớ đến cục cảnh sát đón người đó!” Bên ngoài sở cảnh sát, bạn thân của tôi - Tưởng Tiểu Manh không ngừng than thở, kể cho tôi toàn bộ sự việc.

“Không cần đón tao đâu.” Cơn gió lạnh chợt ập đến, tôi siết chặt áo khoác, bước sang bên đường.

“Cố Giai, tớ có chìa khóa dự phòng của nhà cậu, cậu không thể gọi điện thoại hỏi bà đây một chút trước khi báo cảnh sát sao?” Cô ấy than vãn rồi sải bước đuổi theo.

Tôi mở phần mềm gọi xe, nhập điểm đến và xác nhận cuộc gọi.

Làm xong, tôi cười nhìn cô ấy, "Cậu tự ý cho thuê nhà của tớ, có gọi điện báo trước cho tớ biết không?"

“Không phải là muốn cho cậu bất ngờ sao…” Bạn thân nháy mắt với tôi, “Không phải cậu nói áp lực trả nợ quá lớn nên muốn cho thuê phòng ngủ thứ hai sao?”

“Cậu có chắc là bất ngờ chứ không phải sợ hãi chứ?” Dưới ánh đèn đường, tôi liếc nhìn cô ấy một cách lạnh lùng.

Một người đàn ông cao hơn tôi cả cái đầu, lúc bình thường gặp ở ngoài cũng khiến tôi rất áp lực, huống hồ là đột nhiên xuất hiện trong nhà tôi.

Nếu thật sự là người có ý đồ xấu, chỉ sợ tôi ngay cả năng lực đánh trả cũng không có.

Bạn thân của tôi nhìn tôi từ trên xuống dưới, vẻ mặt phức tạp, "Cố Giai, cậu sống một mình lâu như vậy, có phải mắc chứng hoang tưởng bị bức hại không?"
*Hoang tưởng bị bức hại:bệnh nhân hoang tưởng thường ở trong trạng thái sợ hãi, cảm thấy mình bị bàn tán, gài bẫy, âm mưu, cướp tài sản, cưỡng hiếp,...
Tôi nghẹn lời.

“Mày xem phim “Căn phòng trống” của Hàn Quốc chưa?” Tôi dừng lại bên đường và hỏi cô ấy.
* “Căn phòng trống” ra mắt vào năm 2004 của tác giả người Hàn quốc Kim Ki-duk, nói về một chàng trai hay đột nhập vào nhà người khác khi họ đi vắng nhưng không lấy bất cứ tài sản nào,...

Cô ấy sững người một lúc, "Cậu nói gì cơ? Đang nói cái gì vậy?"

"Tóm lại, có một tên biến thái đột nhập vào nhà cậu khi cậu không ở nhà, ăn cơm của cậu và sử dụng điện nước của cậu, lục tung tủ quần áo của cậu và ngủ trên giường của cậu." Tôi hếch cằm nói. Cô ấy nhìn chằm chằm, "Không chỉ vậy, hắn còn mặc quần áo của cậu, uống nước trong cốc nước mà cậu đã từng, nhìn vào album ảnh của cậu hơn cả thế sử dụng bàn chải đánh răng của cậu từng dùng qua."

Cô ấy trợn to mắt, lớn tiếng nói: "Bây giờ là xã hội pháp quyền, sao có loại người như thể!"

“Không tin à?” Tôi hất cằm về phía sau cô ấy, “Hỏi anh ta đi”.

Dù sao anh cũng là người ở nước mấy năm trở về nên chắc đã chứng kiến nhiều chuyện như thế.

Bạn thân ngơ ngác quay đầu lại, ánh mắt rơi vào trên người Chu Mục Dương: "Có người như vậy sao?"

“Ừ.” Chu Mục Dương khẳng định gật đầu, đồng thời giơ tay phải lên, cười nhìn tôi, “Nhưng tôi thề với trời, tôi không phải biến thái.”

“Ai mà biết được.” Tôi cười khẩy, không ý kiến.

Một chiếc ô tô dừng lại trước mặt, tôi kiểm tra biển số xe, sau đó tạm biệt bạn thân, "Tớ về đây."

"Nhớ đối xử với người ta tốt hơn nhé", cô bạn thân ghé vào tai tôi thì thầm: "Chọn theo tiêu chí chọn chồng của cậu rồi đấy, đẹp trai không? Coi như quà Tết mà tớ tặng cậu đi nha."

Mặt tôi bị cứng đơ. Trong chốc lát, tôi không biết phải nói gì.

“Thôi câu về nhà đi, cần gì cứ liên hệ với tớ.” Con bạn thân đẩy nhẹ tôi.

Tôi mở cửa sau và bước vào, đồng thời báo số cuối điện thoại di động của mình cho tài xế.

Không ngờ, cửa phụ lái mở ra, Chu Mục Dương trực tiếp ngồi vào.

2

“Đi xuống xe.” Tôi bực mình.

“Cùng nhau về đi.” Anh ta đóng cửa xe lại, bình tĩnh thắt dây an toàn, “Tôi trả tiền.”

Nghĩ đến khoản thế chấp hàng tháng hơn 8.000 nhân dân tệ và đoạn đường dài về nhà, tôi ngay lập tức bị cuốn theo.

Lúc này, khóa an toàn cửa xe đã bị khóa, xe bắt đầu lái vào đường lớn.

Tôi:"……"

“Hai vợ chồng trẻ có mâu thuẫn à?” Ông chủ tài xế cười he he, “Mùa đông khó lái xe, bạn trai cháu đã cúi đầu trước nhận sai rồi. Cô gái nhỏ, cháu cũng nên xuống một bậc đi.”
"Anh ấy không phải bạn trai của tôi." Miệng tôi hầm hừ tỏ vẻ không zui, nói ra sự thật.

“Hắc hắc, ta hiểu, ta hiểu.” Ông chủ tài xế vui vẻ tiếp lời.
Thái độ mập mờ của ông chủ tài xế, t thật sự không hiểu.

Thôi bỏ đi, hệ thống trong xe được bật đầy đủ. Cảm giác mệt mỏi khi vừa đi công tác lại dâng lên. Tôi bị hun đến mức buồn ngủ, nhất thời không còn sức để tranh cãi với ông chủ tài xế ấy.

Xuống xe, Chu Mục Dương không nói hai lời trả tiền vé.

Về đến nhà, tôi treo áo khoác lông vũ trong tủ quần áo độc ở cửa ra vào, lừ đừ đi vào toilet.

“Chúng ta cần nói chuyện.” Đôi chân dài Chu Mục Dương bước lên, chắn trước mặt tôi.

Buồn ngủ quá cực độ khiến cho tôi chậm đi vài nhịp. Muốn phanh lại nhưng người đã đụng vào người hắn.

Trong nháy mắt thân thể ngả ngửa ra sau, hắn một tay ôm lấy eo tôi.

Mùi hương của đàn ông lại thoang thoảng vây quanh lấy tôi, tôi sửng sờ ngẩng đầu.

Đầu tiên đập vào mắt chính là yết hầu sắc bén của hắn, cằm góc cạnh rõ ràng. Xa hơn nữa là đôi môi mỏng cong rõ ràng của hắn, chóp mũi cao thẳng cùng với gương mặt thâm thúy.

Tôi nhìn thẳng vào trong mắt anh ta. Tôi thấy mình thật nhỏ bé. Tôi bất ngờ bị sắc đẹp bạo kích, tim tôi bỗng lệch một nhịp.

“Xin lỗi.” Hắn buông tay ra, chủ động lui về phía sau một bước, cùng tôi kéo ra khoảng cách an toàn.

“Không có việc gì.” Tôi vẫy tay, giống như có thể xua đi xấu hổ. “Hôm nay, tôi hơi mệt. Có thể nhường đường cho tôi được không?”

Mới đi công tác hơn nửa tháng, đi đường dài trở về lại giày vò một lần như vậy. Năng lượng của tôi sớm đã tiêu hao hầu như không còn nữa, thầm nghĩ tí nữa đi ngủ có thể mơ thấy Chu Công.
*Chu Công tên thật là Cơ Đán còn được gọi là Thúc Đán hay Chu Đán Chu Văn Công. Ông là công thần khai quốc nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc. Ông có công giúp Chu Vũ Vương Cơ Phát lập ra nhà Chu, giành quyền thống trị Trung Hoa từ tay nhà Thương.

“Được.” Khóe miệng hắn lộ ra nụ cười nhàn nhạt, mang theo vài phần sủng nịnh như có như không.

Cưng chiều???

Về đến nhà, tôi hơi thất thần suy nghĩ. Bởi vì tôi đã độc thân trong một thời gian dài nên đầu óc không còn được trong sáng chăng?

Tôi lắc đầu nguầy nguậy và quay vào phòng tắm...

Tôi vội vàng tẩy trang và đi tắm, rồi gục đầu vào gối ngủ thiếp đi.

Trong giấc mơ, tôi được ôm trong vòng tay của một người đàn ông với nửa thân trên gần như không mặc gì trông rất nóng bỏng. Bị ma xui quỷ khiến mà hôn lên...

Tôi ngủ say cho đến khi bị đánh thức bởi một loạt tiếng động lớn từ căn nhà bên cạnh.

Tôi lấy điện thoại ra xem, đã hơn một giờ sáng.

Sau chuyến công tác hơn 20 ngày mới trở về, đôi vợ chồng nhà bên không quản ngày đêm vẫn gây sự đúng giờ.

Tôi đeo bịt tai chống ồn nhưng vẫn không chặn được tiếng ồn.

Tôi trằn trọc mãi không ngủ được, mắt đờ đẫn đi ra phòng khách tìm nước uống.

Nhưng lại bị một bóng người trên ghế sofa làm cho sửng sốt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom