9 .
Thật tiếc là sau kỳ nghỉ Tết dương lịch, tôi lại bắt đầu công việc chăm chỉ cứu vớt bản thân của mình với tư cách là một động vật linh trưởng của xã hội.
Việc đánh giá KPI của bộ phận vận hành vốn đã nặng nề, còn phải tính đến việc giám sát hoạt động truyền thông mới của từng chi nhánh, tôi lại một lần nữa hóa thân thành nhân viên ưu tú, làm thêm giờ đã trở thành chuyện thường ngày.
Cuối năm, những kế hoạch cần làm dày đặc. Nhưng dù muộn thế nào, để đảm bảo an toàn, tôi sẽ rời công ty trước chín giờ tối.
Thật bất ngờ, bất kể ngày nào tôi về muộn, trong nồi sẽ có cháo với nhiệt độ vừa phải.
Một ngày nọ, gần cuối giờ làm việc, người điều hành chính thức của một chi nhánh địa phương nhỏ đã gửi yêu cầu trợ giúp. Nói rằng tài khoản mà anh ta điều hành đã nhận được một tin nhắn và đối phương cho rằng một bài báo mà anh ta xuất bản đã xúc phạm danh tiếng của họ. .
Mặc dù đã xóa bài viết nhưng đối phương vẫn đòi bồi thường lên đến bảy con số cho việc tổn hại danh tiếng.
Sau khi tìm hiểu, tôi mới biết bài báo đó viết về phóng sự của một tên tuổi lớn trong lĩnh vực kinh tế, nội dung được tổng hợp từ thông tin trên mạng, không có chuyện nói lung tung.
Tôi đã đăng nhập vào tài khoản do anh ta điều hành và yêu cầu bên kia cung cấp bằng chứng nhận dạng.
Bên kia từ chối và đe dọa rằng nếu khoản tiền bồi thường không được gửi đến tài khoản mà họ yêu cầu, họ sẽ gửi thư luật sư.
Tôi tìm kiếm trên Internet. Biết được rằng người làm kinh doanh này cũng có danh tính của một giảng viên và tôi cũng đã liên lạc thành công với trợ lý của ông ta.
Cuối cùng, sự thật là bên kia không biết về chuyện bồi thường. Tôi ngay lập tức nhận ra rằng tài khoản của tin nhắn riêng tư kia là một kẻ giả mạo …
Vụ việc được xử lý xong cũng đã gần mười giờ.
Tôi nhanh chóng dọn dẹp và chuẩn bị bắt chuyến xe buýt. Thật may mắn, tôi cũng bắt kịp chuyến xe buýt cuối cùng để về nhà.
Lúc xuống xe đã là mười một giờ đêm, trên đường không có một bóng người.
Lúc tôi băng qua đường, tôi đã kiểm tra lòng đường xem có xe cộ nào chạy qua không. Bỗng nhiên, tôi phát hiện ra một người đàn ông đang đứng trong bóng tối cách đó không xa.
Hắn không làm bất cứ hành động gì kì quái. Nhưng tôi cảm giác lo sợ, cứ như hắn đang quan sát nhất cử nhất động của tôi vậy.
Trong lòng tôi sợ hãi, bước nhanh hướng về chổ đông người.
Có tiếng bước chân phía sau, tôi vội quay đầu nhìn lại, thì thấy hắn đang đi theo hướng của tôi.
Hắn mặc một chiếc áo khoác bông đã cũ, có mũ trùm đầu, chiếc mũ rộng che gần hết khuôn mặt, chỉ mơ hồ nhìn thấy bộ râu rối bù trên cằm.
Trong lòng tôi vô cùng kinh hãi, quay người bỏ chạy, lao về phía cổng phụ của khu phố gần tôi nhất.
Tuy nhiên, tiếng bước chân phía sau lưng tôi cũng trở thành tiếng chạy.
Tôi càng lúc tôi càng hoảng loạn, vừa chạy vừa không nhịn được quay đầu lại. Chỉ còn cách cửa hông mấy bước thì tôi lại vấp vào bậc thềm mà ngã xuống
Tôi cảm nhận được cơn đau từ đầu gối nhưng tôi không có thời gian để ý đến nó.
Tôi kinh hoàng quay lại, người đàn ông chỉ cách tôi mười bước chân.
Trong cơn hoảng loạn, tôi mở danh bạ điện thoại và bấm số của Chu Mục Dương...
10.
Cách đó không xa vang lên tiếng chuông điện thoại quen thuộc, tôi giật mình ngước lên.
Ở góc đường bên kia, ngọn đèn đường kéo dài một bóng người.
Cùng lúc đó, giọng nói của Chu Mục Dương từ trong micro truyền đến, giọng điệu trùng khớp với người ở cách đó không xa.
“Chu Mục Dương, em ở đây.” Tôi gọi Chu Mục Dương.
Anh xoay người bước nhanh về phía tôi, đưa tay về phía tôi: “Sao em lại ngồi dưới đất, mau đứng dậy đi.”
Tôi ngoảnh lại, phía sau không có gì, người vừa nảy đi theo tôi cũng đã biến mất.
Nghĩ đến mối nguy hiểm vừa cận kề, nước mắt tôi không khỏi rơi xuống.
“Làm sao vậy?” Chu Mục Dương cau mày liếc về phía sau tôi.
“Vừa rồi có người theo dõi em…” Giọng tôi nghẹn lại.
Anh nhìn xung quanh, ngồi xổm trước mặt tôi: "Không sao nữa rồi, em tự mình đi được không?"
Tôi cố gắng đứng dậy bằng đôi chân của mình.
Nhưng thật không may, tôi đã thất bại.
“Chân em đau quá.” Tôi ấm ức nhìn anh, “Em đi không nổi…”
Anh đút điện thoại vào túi, xắn tay áo khóa lên, cúi xuống bế tôi lên.
Cơ thể tôi đột nhiên mất trọng tâm, tôi lập tức ôm lấy cổ anh ấy.
Mặc dù lớn như vậy nhưng tôi chỉ được Đô Đô bế tư thế này đúng một lần.
Cơ thể anh lạnh như băng, và cái lạnh trên cổ anh thật ngột ngạt.
“Sao anh lạnh thế?” Tôi hỏi anh.
“Tôi lo em chưa về, ra ngoài đợi một chút.” Anh ho nhẹ một tiếng, “Sao hôm nay em về muộn thế?”
“Có chuyện quan trọng, em phải tăng ca…” Tôi rất xấu hổ vì đã mất mặt trước mặt anh, “Cảm ơn anh đã đợi em về .”
Anh ấy tiếp tục bước đi, nhưng nhìn xuống tôi, "Em có biết tại sao tôi hay luyện tập không?"
“Tại sao?” Tôi tò mò hỏi.
“Vì tự vệ.” Giọng anh lạnh lùng, “Bất luận là ở Úc hay Mỹ, du học sinh bị cướp là chuyện bình thường. Cộng với quyền tự do cầm súng, thực ra rất khó bảo vệ tài sản và an toàn cá nhân củabản thân. Lúc ở Úc, tôi từng bị bọn côn đồ cướp , còn chứng kiến cảnh du học sinh bị đâm chết ở Mỹ..."
Dựa theo lời nói của anh, kết hợp với một số tin tức tôi thấy trên Internet, tôi thở dài, "Bố mẹ anh không lo lắng cho anh sao?"
Anh lắc đầu: "Tôi không nói với họ."
“Anh sợ họ lo lắng à?” Tôi hỏi.
“Không.” Anh hừ lạnh một tiếng, “Bọn họ cho rằng du học sinh bị cướp giết là chuyện hiếm gặp, chỉ cần cẩn thận là sẽ không gặp phải bọn họ, hơn nữa bọn họ chỉ quan tâm tới điểm số của anh, bởi vậy nói với họ điều này rất vô nghĩa.”
Đây là lần thứ hai anh nhắc đến bố mẹ và thái độ vẫn thờ ơ như cũ. Những gì đã xảy ra trong quá khứ không thể thay đổi. Với vị trí hiện tại của tôi, tôi không thể can thiệp quá nhiều.
Tôi chỉ có thể không chút do dự vỗ vào ngực anh ta, an ủi nói: "Yên tâm đi, anh đã trở về Trung Quốc rồi, an ninh trong nước vẫn rất tốt."
“Thật sao?” Trong giọng nói của anh mang theo một tia cười nhẹ, “Vừa rồi ai sợ đến phát khóc?”
Tôi ngượng nghịu cười: "Chỉ là...chuyện hiếm gặp..."
Khi tôi về đến nhà, Chu Mục Dương khăng khăng kiểm tra đầu gối của tôi. Đầu gối chỉ trầy xước nhẹ và hơn sưng mà thôi.
Nhưng dưới sự giám sát của anh ấy, tôi phải cẩn thận bôi iodoform, rồi gọi điện cho cảnh sát, phản ánh trung thực tình trạng bị theo dõi.
*Iodoform:nó được sử dụng trong y học như một loại thuốc chữa bệnh và sát trùng cho vết thương và vết loét, mặc dù việc sử dụng này hiện đang được thay thế bởi thuốc sát trùng cao cấp.
Cảnh sát cho biết họ sẽ điều tra giám sát gần đó và tăng cường tuần tra ban đêm. Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, đầu gối của tôi đã có thể hoạt động bình thường.
“Ngày hôm qua tôi cứu em một mạng, em muốn báo đáp cho tôi như thế nào đây?” Ăn sáng xong, Chu Mục Dương tranh thủ dò hỏi.
Bình luận facebook