• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Duyên Đến Bất Chợt (1 Viewer)

  • Phần 7

15.

Về đến nhà, tôi thấy giữa bàn ăn có một hộp quà hình trái tim.

Bên trong hộp đầy hoa hồng đỏ đang nở rộ.

Hoa hồng là sự kết hợp của tình yêu và vẻ đẹp, và nó là ngôn ngữ chung được sử dụng để thể hiện tình yêu trên toàn thế giới.

Chu Mục Dương luôn để hoa tươi ở nhà-Đây là thói quen của anh sống trong gia đình khá giả, nhưng đây là lần đầu tiên anh mua hoa hồng đỏ.

Trái tim nhỏ bé thuần khiết của tôi lại đập lệch đi một nhịp.

Vui mừng và hồi hộp.

Bỗng nhiên, tôi mới nhớ ra mình chưa mua quà.

Tôi lục lọi trong các hộp đồ, nhưng không thể tìm thấy một món quà thích hợp cho một chàng trai.

“Sinh nhật Chu Mục Dương, tớ quên mua quà thì phải làm sao đây?” Tôi tuyệt vọng gửi tin nhắn cho bạn thân.

"Dễ lắm." Bạn thân tôi gửi một biểu tượng cảm xúc không thể nào đen tối hơn, "Lấy cơ thể đền đáp."

"Này, bạn thân à, cậu cần thanh lọc suy nghĩ trong đầu cậu đi!" Tôi lên tiếng với cô ấy.

Bạn thân cười đáp: “Cậu đừng có ngại, tiến lên đi cô gái!”

“Giang Tiểu Manh!” Tôi tức giận ậm ừ, “Chấm dứt bạn bè, chấm dứt tình bạn!”

Sau khi vứt điện thoại, tôi vào bếp ngỏ ý muốn giúp đỡ nhưng bị Chu Mục Dương "chán ghét" đẩy ra.

Tôi nhân cơ hội đó trang điểm lại, muốn thay một bộ y phục táo bạo, nhưng nghĩ lại, tôi lại thôi.

Sau khi nhìn thấy đồ trang trí trên cổ tay, tôi nảy ra một ý tưởng... Khi bữa ăn được dọn ra, tôi và Chu Mục Dương ngồi đối diện nhau.

“Nhắm mắt đưa tay.” Tôi cười nhìn Chu Mục Dương.
Anh vâng lời.

Tôi sẽ vội vàng lấy giấy vẽ và cắt bỏ những phần thừa để tạo thành chiếc "đồng hồ".

Quấn nó quanh cánh tay của anh ấy, dùng băng dính dán lại và hài lòng nói: "Được rồi, mở mắt ra đi."

Anh nhìn chiếc đồng hồ fake trên tay mà không nhịn được cười.

“Chúc mừng sinh nhật.” Hắn cười bắt tay tôi, “Em nợ anh một chiếc đồng hồ, anh muốn hiệu gì thì nói đi.”

Đồng hồ mang ý nghĩa thể hiện tình yêu, nghĩa là muốn ở bên cạnh bạn mọi lúc, suốt đời không bao giờ xa cách. Nó như thay lời tỏ tình của tôi.

Hắn cười nhìn ta, "Thứ này không thể tùy tiện cho đi, nhưng nếu đã cho đi nhất định phải có trách nhiệm."

“Em biết.” Tôi cười nhìn hắn, “Em trước đây vô ý đưa anh tới cục, cho nên dùng cái này hối lỗi anh.”

Anh chậm rãi mỉm cười, "Được, anh đồng ý."

“Đồng ý cái gì?” Tôi cố ý hỏi.

Anh ấy vươn cánh tay dài nắm lấy tay tôi, ánh mắt chân thành nghiêm túc, "Anh đồng ý lời tỏ tình làm bạn trai em. Tiểu Dương Dương, em hiểu rất rõ."

Tôi nghiêng đầu nhìn anh cười.

“Có một chuyện càng hiểu càng tốt.” Anh nhướng mày nói: “Cố Giai, tiền thuê nhà anh gửi em không quá 5200, 5 2 0, em không nghi ngờ gì về con số này sao?”

Tôi sững người một lúc, chợt nhận ra.

Từ đầu đến cuối, điều duy nhất tôi nghi ngờ về con số này chính là số tiền quá nhiều. Khó trách anh cố tính giả ngốc như vậy, còn tôi lại không hiểu ý của anh.

Anh ấy nói với tôi: “Tại ai mà anh phải dè dặt như vậy…”

Tôi tức giận lườm anh ta, “Nói thật đi, sao anh lại tốn nhiều tiền như vậy để ở cùng em?”

Anh nhoẻn miệng cười, lấy từ dưới gầm bàn ra một hộp quà nhỏ đưa cho tôi.

Tôi mở ra, bên trong là một chiếc khăn choàng của phụ nữ với hoa văn quen thuộc.

“Tặng em?” Tôi tò mò hỏi.

Anh lắc đầu, "Không, trả lại cho chủ của nó."

Tôi cẩn thận nghĩ lại, vẫn còn mơ hồ: "Cái này là của em à? Anh nhận nhầm người không đúng không?"

“Năm năm trước, ghế đá công viên,” anh gợi ý.

Tôi lắc đầu nguầy nguậy: “Em vẫn chưa có ấn tượng gì”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom