Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65
Trong đầu lóe ra ý nghĩ, A La giơ tay tháo một bên khuyên tai, mở ra, "Làm gì còn, giấu ở đây này". Sở Nam nghi hoặc nhìn nàng, đón lấy chiếc khuyên tai ngắm nghía, bên trong nụ hoa trống rỗng quả thực không còn gì. Lúc đó mới trả lại cho nàng rồi bỗng kéo tay nàng.
"Ngươi định làm gì ?". A La giật tay lại.
"Đừng có làm loạn, ta xem nàng có bị thương không". Sở Nam xoay cổ tay, bôi thuốc lên vết tím trên cổ tay A La, "Tại nàng không nghe lời nên mới ra thế này".
Từ chỗ đau truyền ra làn hơi lạnh, rất dễ chịu. Ánh mắt Sở Nam chăm chú, tựa hồ thương xót nàng. A La quay mặt đi, mỉm cười: "Được, ta không hô hoán, ngoan ngoãn theo ngươi suốt dọc đường. Bây giờ ngươi có thể ra được rồi!".
Sở Nam chăm chú quan sát nàng. Nét mặt A La lạnh tanh vẻ coi thường, đột nhiên hắn nổi đóa, một tay tóm cổ nàng: "Không được nhìn ta như thế! Nếu không ta sẽ giết!".
A La đau điếng, vội gật đầu. Sở Nam buông tay, hừ một tiếng rồi bước ra ngoài.
A La nhìn quanh phòng, ngoài cửa sổ cũng là một vườn hoa. Bụng nghĩ, người Trần quốc cũng thật lợi hại, lại bố trí được một ngôi nhà lớn thế này ngay trong nội thành làm địa điểm liên lạc. Nàng cẩn thận lấy ra một viên trong chuỗi ngọc phỉ thúy trên cổ, nhét vào giầy, lại đến bên cửa sổ lấy ra đập mạnh, một làn khói lam tím bốc lên trên không. Nàng nghĩ, ta còn mấy viên nữa, không tin là không làm ngươi phát điên.
Tức thì cửa phòng lại bị đạp tung, Sở Nam mặt xám ngắt, hết sức đáng sợ. Mắt đã bắn ra tia lửa, giơ tay điểm huyệt A La, dùng áo choàng bọc kín ôm nàng nhanh chóng ra khỏi phòng. Ra đến cửa, lặng lẽ lên ngựa, phi thẳng về phía ngoại thành, lúc này trời đã tối.
A La còn nhớ, mười lăm thành trì phía nam đều dựa vào núi, mười lăm thành tiếp theo lại là bình nguyên. Đúng lúc cổng thành sắp đóng, Sở Nam cưỡi ngựa xông ra, đi một chặng về hướng nam, lại thúc ngựa chuyển hướng về phía tây, tiến vào vùng rừng núi. Đi được một quãng dài đến một bờ suối, hắn dừng lại, trói A La trên cây, giải huyệt, mặt hầm hầm nói: "Công chúa rất giỏi gây rối! Đây là rừng núi, cứ việc kêu cứu đi!".
"Như thế này rất khó chịu? Ta cứ tưởng ngươi có nhiều bản lĩnh cơ?". A La thong thả nói.
Sở Nam mệt suốt một ngày, bị A La quay như chong chóng, không lúc nào được yên. Hắn giơ tay tháo đôi khuyên tai của nàng. Lần trước An Thanh vương cho nàng ba viên pháo hiệu, trong hoa tai bên kia vẫn còn hai viên, A La mặc cho hắn lấy, thầm nghĩ, bỏ tốt giữ xe, trong chuỗi ngọc phỉ thúy vẫn còn một viên. Nhưng nàng lại tỏ vẻ thất vọng lo lắng.
Sở Nam lấy ra viên pháo hiệu, ngắm nghía, lại nhìn A La, vung tay ném xuống suối, cười khẩy: "Xem ra thực sự không thể hoàn toàn yên tâm về nàng!". Hắn đốt lửa, cởi cái túi trên lưng ngựa lấy ra lương khô và nước uống, đi đến bên A La, "Ta bón cho công chúa!".
"Pháo hiệu của ta đã bị ngươi lấy hết, ở đây tối mịt mù, ta chạy sao được, ngươi cởi trói, để ta ăn được không?". Nàng nhìn Sở Nam vẻ tội nghiệp.
Đôi mắt sáng hơn sao đó đã ngân ngấn ánh nước. Sở Nam không chịu nổi, lạnh lùng nói: "Nếu còn giở trò nữa, đừng trách ta không khách khí!".
A La xoay cổ tay cổ chân, ngồi xuống ăn, tay vô tình cầm lên một cành cây đang cháy. Ánh lửa chiếu lên mặt nàng ửng hồng, đôi môi đỏ thắm, Sở Nam ngơ ngẩn nhìn, lòng rung động. A La vạch chữ "W" trên nền đất. Đột nhiên hỏi Sở Nam: "Tại sao lại đi về hướng tây? Ngươi không đi Trần quốc ư?".
Sở Nam ừ hữ, không trả lời. A La lại hỏi: "Nếu ta lại bắn tín hiệu, có làm ngươi mệt đứt hơi không?".
"Từ bây giờ, ta sẽ không rời nàng nửa bước!".
A La cười, các ngón tay kẹp chặt một viên pháo hiệu vừa lấy từ trong giày, đột nhiên đập vào một thân cây, trên tầng không đen thẫm bùng ra làn khói lam tím, "Ta vẫn còn một viên, quên không nói với ngươi".
Sở Nam nghiến răng, vung tay định đánh, sắp đến gần nàng lại chuyển hướng, đấm vào thân cây. Hắn nghiến răng, nói:
"Thật không thể mềm lòng với nàng!". Nói đoạn, ôm nàng nhảy lên ngựa, phi nhanh trên đường núi.
A La ngoái nhìn, ở phía tây thành phố phía xa, cũng vọt lên một làn khói lam tím, nhìn thật đẹp mắt. Nàng cười lớn: "Ngươi chạy không xa được đâu!".
Sở Nam tức giận một tay chẻ vào sau gáy nàng, nụ cười của A La tức thì vụt tắt. Ám Dạ đi một mạch về hướng nam đến kinh thành, không lâu sau lại gặp Lưu Giác vừa dẫn quân tới. Lưu Giác nhìn chàng, biết chưa có tin tức của A La càng sốt ruột. Lúc đó thành Lâm Nam cấp báo, quân Trần đến tập kích, thủy quân bị tổn thất khá nặng, Lâm Nam sắp thất thủ.
Lưu Giác không còn tâm trạng đi tìm A La nữa, nếu Lâm Nam thất thủ, mười lăm thành trì trên thảo nguyên không được che chắn, quân Trần có thể thẳng đường đánh thốc vào. Chàng lệnh cho ba quân lập tức quay về Lâm Nam ngay trong đêm.
Cùng lúc đó, Ám Dạ cũng nhận được tin báo của Minh tổ, An thành phía trước có tín hiệu cấp báo, trong một ngày ba làn khói báo, Cáp tổ đã tập kết người ngựa đi về phía tây tìm kiếm.
Lưu Giác nhìn Ám Dạ: "A La xin giao cho ngươi".
"Chúa thượng yên tâm!".
"Ngươi cũng cẩn thận!".
Ám Dạ cười hì hì: "Phi tuyết công của chúa thượng đã luyện thành công!".
"Đúng! Thì ra sau khi lòng buồn đau tột cùng mới biết sự kỳ diệu của công pháp, đột nhiên sáng tỏ!".
"Năm xưa sư phụ từng nói, nếu chúa thượng luyện thành công Phi tuyết công, dân chúng có thể gặp họa! Nhưng Ám Dạ tin, mỗi lúc mỗi khác!".
Lưu Giác nhìn Ám Dạ: "Nếu A La có gì bất trắc, coi như sư phụ nói đúng. Ta sẽ cho nước Trần tắm máu!".
Ám Dạ thở dài: "Ám Dạ nhất định cứu được A La trở về!".
Chàng phán đoán vị trí phát tín hiệu, nghĩ A La chắc chắn đang ở vùng rừng núi, chàng quyết định đi vòng chặn đường Sở Nam.
Sở Nam đưa A La đi vào trong rừng sâu. Cách xa Yên thành, khu rừng rộng rậm rạp như mê cung nhìn hút mắt, cây cối phủ lấp lối đi. Sở Nam xuống ngựa, nhìn A La: "Nàng nói đi, ta phải làm thế nào với nàng?".
Rừng bốn bề im lìm, tĩnh lặng, cây lá ken dày, không nhìn thấy ánh trăng. A La rùng mình, đêm tối che đậy bao tội ác! Mình lại ở bên Sở Nam ác tâm, độc thủ, như thỏ non trước miệng sói. Nàng lấy hết dũng khí nói: "Ngươi đừng quên, ta là công chúa Ninh quốc, vị hôn thê của Bình Nam vương, nếu ngươi dám làm tổn thương ta, đại ca ta và Lưu Giác sẽ tiêu diệt Trần quốc các ngươi! Bắt ta ngươi không sợ gây ra chiến tranh sao?".
"Ha ha!". Tiếng cười của Sở Nam vang vọng trong rừng, ánh mắt bùng phát dục vọng mãnh liệt, "Nói thực với nàng, quân đội Trần quốc lúc này chắc là đã tấn công thành Lâm Nam! Tiêu diệt Trần quốc ư? Đại quân Khởi quốc bây giờ cũng đang tấn công Biên thành, hai nước hợp lực, Ly vương và Bình Nam vương có chống cự được không!".
Cùng với tiếng cười, một tiếng sấm ầm ầm bùng nổ trên không, tia chớp xanh lét phóng xuống như rạch đứt bầu trời, khiến khuôn mặt của Sở Nam càng ma quái. A La hoảng hốt, từ từ lùi về phía con ngựa. Cuối cùng nàng đã thấy sợ, lập tức co cẳng chạy.
Sở Nam nhìn thấy A La loạng choạng chạy trốn, cặp mày rậm nhướn lên, quăng sợi dây thừng, vòng dây chuẩn xác chụp lên người A La .
Thắt lưng bị xiết, đang chạy thục mạng về phía trước, bỗng bị dây thừng xiết chặt kéo giật lại, eo nàng bị thít đến nghẹt thở. Vừa ngoái đầu, Sở Nam từ từ kéo sợi dây thừng, cả người A La bị kéo giật từng bước, giống như thu cá trong lưới.
A La bị kéo, đành quay lại, giọng ấm ức nói: "Ngươi chẳng qua dựa vào võ công, ta... ta...".
Sở Nam đã kéo được nàng về: "Rút cục nàng có bao nhiêu trò nữa đây, khiến ngựa ta chạy đến long móng, ta họa có điên mới không giết nàng!". A La vung tay, một cái tát hướng vào Sở Nam, hắn giơ tay chặn lại, đôi mắt hoang dã xanh lét lấp lóe như chó sói đi tìm mồi trong đêm, mặt lộ nụ cười ma quái, giơ tay định ôm nàng. A La kinh hoàng, chân tay cuống cuồng giãy đạp, miệng vừa khóc vừa chửi, Sở Nam bất cần, những cái đạp của nàng chỉ như gãi ngứa, hắn ôm nàng sải bước thật nhanh.
Trong ánh chớp nhằng nhịt, mưa như trút nước, Sở Nam nhìn thấy phía trước không xa có một mỏm đá nhô lên. Bên dưới mỏm đá nhô ra khoảng một thước coi như vẫn còn khô, liền đi về đó, để A La vào trong: "Còn gây sự nữa, ngấm nước mưa bị ốm, không có ai chăm đâu!". Nói xong ngồi bên ngoài mỏm đá, thân hình to cao chắn cả nửa mỏm đá che mưa cho nàng.
A La ngây người ngồi trong khe đá, nhìn Sở Nam. Lúc này mặt hai người rất gần, đều cảm thấy hơi thở của nhau. Nàng ngoảnh sang một bên: "Nếu ngươi ốm ta càng không biết cách chăm sóc!".
Sở Nam quay lại nhìn nàng, những sợi tóc ướt dích bết trên mặt, nước mưa xối vào làn da nàng trắng trong như ngọc. Cổ họng khô đắng, nửa người nóng bừng, bỗng hắn quay người, thò đầu ngửa mặt hứng nước mưa dần dần tỉnh táo lại.
A La nhìn tấm lưng dày trước mặt. Mặc dù Sở Nam bắt nàng đi, lúc này nhìn hắn dùng thân người che mưa cho mình, nàng lại không thể nào ghét hắn được. Đột nhiên nghĩ đến Lưu Giác, khi ở cùng chàng, nàng không cần nghĩ nhiều, mọi mưa gió chàng đều che chắn hết. Vừa nghĩ như vậy, lòng đã thầm ước giá bây giờ được ở bên chàng. Nàng lặng lẽ mân mê chuỗi vòng trên cổ, lấy ra viên cuối cùng cầm trong tay. Nàng biết Sở Nam đã bị nàng làm cho khốn đốn, ngựa chạy không ngừng, hai ngày nay không được nghỉ. Nhưng, nghĩ đến Lưu Giác, tay nàng càng nắm chặt viên pháo hiệu.
Mưa vẫn không dứt. Hơi lạnh từ núi đá ập đến, mặc dù đã được Sở Nam che chắn, nhưng A La vẫn rất lạnh, co ro thu mình dựa vào vách đá, ngủ thiếp lúc nào.
Sở Nam lặng lẽ vận huyền công, chặn khí lạnh xâm nhập vào cơ thể. Khi mở mắt, ánh mặt trời đã chiếu sáng rực cả khắp khu rừng. Sở Nam đứng lên ngoái nhìn, A La vẫn ngủ. Trên mặt nổi lên những vết đỏ khác thường, hắn hốt hoảng giật mình, nhấc nàng lên ép vào người, xiêm áo nàng vẫn ướt, cơ thể nóng rẫy đang lên cơn sốt. Sở Nam lo lắng gọi: "Công chúa, Thanh La!".
A La nghe tiếng gọi, mệt mỏi mở mắt, mỉm cười với Sở Nam, cánh tay yếu ớt vừa vung lên. Mặt Sở Nam biến sắc, một tay chộp lấy vật nàng vừa vung ra, bỗng "xì" một tiếng, làn khói tỏa ra từ tay hắn lượn lờ trong không trung, lại là tín hiệu màu lam tím. Sở Nam giận sôi người, buông tay, A La mềm nhũn ngã xuống đất.
Sở Nam cúi nhìn nàng, nghiến răng ken két: "Ốm như thế mà vẫn không quên phát tín hiệu? Ta hận là không thể...".
Sở Nam trợn mắt nhìn A La nằm trên đất, cảm thấy máu xông lên não, hận là không thể một chân giẫm chết nàng. Xiêm áo A La dính đất người mềm oặt không còn sức lực. Sở Nam vừa hận vừa thương, ôm nàng nhảy lên ngựa phóng đi, nhất định phải rời khỏi đây thật nhanh.
A La mềm oặt trong lòng hắn, người vẫn sốt mê man. Sở Nam cảm thấy bất lực. Giai nhân trong vòng tay là người hắn khao khát, nhưng lại khiến hắn phát điên. Đánh, không được. Chửi mắng, nàng ta đang thoi thóp, nghe cũng không vào.
Ngày hôm nay, Sở Nam băng rừng vượt dốc không nghỉ, trời sắp tối nhìn thấy một hang núi mới xuống ngựa, đưa A La vào. Người nàng nóng hầm hập, đã sốt mê man.
Sở Nam đốt một đống lửa, ngồi nghỉ. Nỗi mệt mỏi cả ngày giờ mới ập đến, thầm tính hành trình, vượt qua ngọn núi này là sông Hán Thủy, qua sông đến vùng biên giáp ranh giữa hai nước Trần, Hạ là đã an toàn. Nhìn đăm đăm A La đang ngủ, nàng ta đúng là con ngựa bất kham, khiến hắn liên tục bại lộ tung tích. Tuy nhiên nhìn khuôn mặt đỏ rực mê man vì sốt cao của nàng, bỗng hắn lại không thể kìm, giơ tay kéo nàng vào lòng. Cơ thể A La khiến hắn hơi sợ, mệt mỏi cho thêm củi vào đống lửa, Sở Nam lặng lẽ ra khỏi hang. Lúc sau, hắn mang về một nắm lá thuốc, vắt lấy nước hòa thêm nước nguội đổ vào miệng nàng. Trong cơn sốt mơ màng, dường như A La nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc của Lưu Giác, miệng khẽ gọi: "Lưu Giác!".
Sở Nam sững người, bỗng thấy khó chịu, trợn mắt nhìn A La, thở dài một hơi, lại cởi áo ngoài trùm cho nàng. Trong lòng nàng ta chỉ có Lưu Giác! Sở Nam giận sôi người, thầm nghĩ, nhất định phải đưa bằng được nàng về nước Trần.
Trời vừa sáng, Sở Nam mở mắt đặt tay lên trán A La giật mình, nàng còn nóng hơn hôm qua, bỗng thấy lo lắng, ngồi trong hang một lát, lại đi ra ngoài tìm cây thuốc.
Ám Dạ phi ngựa đi về phía tây tiến vào khu rừng, cơn mưa ập đến cũng không dừng lại. Suốt chặng đường chỉ dừng nghỉ một canh giờ, lại vội vàng đi tiếp. Trên đường đã nhìn thấy đống tro, cũng thấy ký hiệu "W" trên mặt đất, chàng càng tin A La đang ở phía trước.
Trời sáng chưa lâu, trên bầu trời cánh rừng phía tây lại xuất hiện làn khói màu lam tím. Ám Dạ mừng thầm, thúc ngựa phi nhanh hơn. Con chim ưng dẫn đường đã tìm được hang núi, lúc này Sở Nam vừa ra khỏi hang.
Ám Dạ đứng yên một lát nghe ngóng động tĩnh, rồi lẻn vào hang như một con mèo, thấy ngay A La nằm trên đất. Biết Sở Nam ở đâu đó quanh đây, chàng đi đến xốc nàng dậy. Toàn thân A La nóng rẫy, nàng ốm không nhẹ. Chàng không nghĩ nhiều, ôm nàng đi ra. Chưa được mấy bước, có luồng gió phía sau ép tới. Ám Dạ vọt người lên, quay đầu nhìn thấy Sở Nam tay cầm đoản kiếm, trừng mắt nhìn chàng: "Để xuống!".
Sở Nam võ công cao cường, cho dù cố chống lại, cuối cùng cũng chỉ thủ hòa, đầu lóe ra ý nghĩ, chàng quắc mắt: "Ta phụng mệnh Đại điện hạ đưa công chúa đi, nhị điện hạ chống lệnh Đại điện hạ hay sao?".
"Ta bảo ngươi để nàng ấy xuống! Để xuống! Ta sẽ tha chết cho!". Giọng Sở Nam rít lên ghê rợn.
Ám Dạ cười khẩy: "Nghe đồn nhị điện hạ si mê công chúa, chúa thượng e ngại hồng nhan họa quốc đã có lệnh, nếu điện hạ không chịu để ta đưa công chúa đi, ta sẽ giết công chúa tại đây!". Tay chàng vừa động, kiếm đã kề cổ A La, tay khẽ nhích, một tia máu rỉ ra. Sở Nam sững người, hoảng hốt nhìn A La,"Về báo với đại ca, Sở Nam khắc biết chừng mực! Công chúa là người của ta, tốt nhất nên dẹp mọi ý định với nàng!".
"Nhị điện hạ, hiện giờ liên quân Trần, Hạ đã tấn công Lâm Nam nhiều ngày. Chúa thượng sốt ruột mong điện hạ quay về, điện hạ lại vì một người đàn bà mà trở mặt với đại điện hạ có đáng không?". Ám Dạ khiêu khích.
Cặp lông mày rậm của Sở Nam dựng ngược, ánh mắt thâm trầm, lạnh lùng: "Ta nói lại lần nữa, trở về báo với chủ ngươi, chuyện của ta không cần huynh ấy bận tâm".
Ám Dạ có vẻ bực, lại nói: "Điện hạ nên nhanh chóng quay về đại doanh ở Hoài thành mới phải". Chàng từ từ đặt A La xuống, lùi về sau hai bước.
Sở Nam trừng mắt nhìn chàng, sải bước tới, giơ tay định ôm A La.
Trường kiếm trong tay Ám Dạ như tia chớp bổ về phía hắn, Sở Nam né người, sau lưng đã rạch một đường máu. Hắn quay người mắng, "Đồ chuột! Dám đâm lén".
Ám Dạ cười gằn: "Chúa thượng có lệnh, chiến sự căng thẳng, sai thuộc hạ đến đưa công chúa về làm con tin".
Sở Nam cười bí hiểm, đoản kiếm vừa vẫy như con rồng bay về phía Ám Dạ. Ám Dạ vội khua kiếm gạt, cả người vọt lên. Vừa giao đấu vài chiêu, chàng đã nhận ra công lực của Sở Nam hơn mình. Nhân lúc hai kiếm giao nhau, chàng lộn người vọt ra ngoài cách ba trượng, cười ngất: "Thuộc hạ không phải là đối thủ của điện hạ, nếu điện hạ đưa công chúa về, nhất định phải nhớ lời đại điện hạ, dùng công chúa làm con tin. Thuộc hạ cáo từ, quay về phụng mệnh!".
Sở Nam đang lo cho A La, không dám đuổi theo, trong lòng từ lâu đã hận đại vương tử Sở An. Quan sát vết máu trên cổ A La, thấy chỉ rách lớp da, Sở Nam mới yên tâm, thận trọng ôm nàng trong tay, cảm thấy A La đã yếu đến mức gần như ngọc nát hương tan. Nỗi khao khát muốn bảo vệ, che chở mỹ nhân bất chợt bùng lên, chỉ muốn đặt nàng trong vòng tay nâng niu che chắn.
Trở về hang núi, Sở Nam vắt nước lá cây thuốc bón cho A La, sau đó mới xé vạt áo băng vết thương sau lưng mình. Lại ôm riết nàng vào lòng ngồi dựa vào vách hang, lòng hận vương huynh vô tình. Cảm giác mệt mỏi lại ập đến, hắn dần dần ngủ thiếp đi.
Còn lúc này Ám Dạ đã phát tín hiệu tập hợp Ô y kỵ từ An thành đến, bao vây khu vực hang núi. Ám Dạ vẫy tay, khi toán Ô y kỵ chuẩn bị tấn công vào hang, Sở Nam cõng A La trên lưng thét lên một tiếng, bất ngờ từ trong hang vọt ra. Tinh túy của nội công khiến hắn nhanh chóng khôi phục tinh lực, khí trường bất thường bên ngoài khiến hắn ta cảnh giác, lập tức phản ứng mau lẹ.
Ám Dạ lo lắng, A La bị buộc trên lưng Sở Nam nên chàng không dám dùng ám khí, cười khẩy: "Nhị điện hạ, chúng thuộc hạ đắc tội, chúa thượng có lệnh, nhất định bắt thuộc hạ đích thân đưa công chúa về!".
Sở Nam nổi cơn thịnh nộ: "Sở An bức người quá đáng!". Đoản kiếm lóe sáng, ra tay cực kỳ tàn bạo.
Ô y kỵ vốn hận Sở Nam giết huynh đệ của họ trong cung nên đều phẫn nộ xông lên.
Ám Dạ cười ranh ma, trường kiếm vừa vung lên lại nhằm vào người A La. Sở Nam lo lắng, quay người đỡ, cánh tay lại bị một nhát kiếm đả thương. Không dám tiếp tục, Sở Nam vừa đánh vừa rút, xông ra khỏi rừng, đứng trên bờ vực, dưới chân là dòng Hán Thủy cuồn cuộn, trước mặt là đám người bịt mặt ai nấy đều võ công cao cường.
Ám Dạ hét lên: "Nhị điện hạ, chúa thượng nhắn chỉ cần mang công chúa về là được, nếu không điện hạ hãy cùng thuộc hạ trở về đại bản danh ở Hoài thành! Thuộc hạ sẽ không làm khó điện hạ!".
Sở Nam cười ngất: "Sở An luôn đố kỵ bản vương được phụ vương sủng ái, sợ ta cướp ngôi của hắn, hôm nay đối xử với ta như vậy, làm gì có chuyện ta trở về giúp hắn!". Nói xong, hắn cõng A La nhảy xuống sông Hán Thủy. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Ám Dạ kinh ngạc ngó đầu nhìn. Sở Nam vừa nhảy xuống, đầu nhấp nhô trong dòng nước chảy xiết, lát sau đã theo dòng trôi ra xa mười trượng. Chàng thở dài: "Chúng ta đều không phải là đối thủ của hắn. Hôm nay cho dù hắn đem được công chúa trở về Hoài thành cũng sẽ không làm hại công chúa, ta quay về thôi!".
"Ngươi định làm gì ?". A La giật tay lại.
"Đừng có làm loạn, ta xem nàng có bị thương không". Sở Nam xoay cổ tay, bôi thuốc lên vết tím trên cổ tay A La, "Tại nàng không nghe lời nên mới ra thế này".
Từ chỗ đau truyền ra làn hơi lạnh, rất dễ chịu. Ánh mắt Sở Nam chăm chú, tựa hồ thương xót nàng. A La quay mặt đi, mỉm cười: "Được, ta không hô hoán, ngoan ngoãn theo ngươi suốt dọc đường. Bây giờ ngươi có thể ra được rồi!".
Sở Nam chăm chú quan sát nàng. Nét mặt A La lạnh tanh vẻ coi thường, đột nhiên hắn nổi đóa, một tay tóm cổ nàng: "Không được nhìn ta như thế! Nếu không ta sẽ giết!".
A La đau điếng, vội gật đầu. Sở Nam buông tay, hừ một tiếng rồi bước ra ngoài.
A La nhìn quanh phòng, ngoài cửa sổ cũng là một vườn hoa. Bụng nghĩ, người Trần quốc cũng thật lợi hại, lại bố trí được một ngôi nhà lớn thế này ngay trong nội thành làm địa điểm liên lạc. Nàng cẩn thận lấy ra một viên trong chuỗi ngọc phỉ thúy trên cổ, nhét vào giầy, lại đến bên cửa sổ lấy ra đập mạnh, một làn khói lam tím bốc lên trên không. Nàng nghĩ, ta còn mấy viên nữa, không tin là không làm ngươi phát điên.
Tức thì cửa phòng lại bị đạp tung, Sở Nam mặt xám ngắt, hết sức đáng sợ. Mắt đã bắn ra tia lửa, giơ tay điểm huyệt A La, dùng áo choàng bọc kín ôm nàng nhanh chóng ra khỏi phòng. Ra đến cửa, lặng lẽ lên ngựa, phi thẳng về phía ngoại thành, lúc này trời đã tối.
A La còn nhớ, mười lăm thành trì phía nam đều dựa vào núi, mười lăm thành tiếp theo lại là bình nguyên. Đúng lúc cổng thành sắp đóng, Sở Nam cưỡi ngựa xông ra, đi một chặng về hướng nam, lại thúc ngựa chuyển hướng về phía tây, tiến vào vùng rừng núi. Đi được một quãng dài đến một bờ suối, hắn dừng lại, trói A La trên cây, giải huyệt, mặt hầm hầm nói: "Công chúa rất giỏi gây rối! Đây là rừng núi, cứ việc kêu cứu đi!".
"Như thế này rất khó chịu? Ta cứ tưởng ngươi có nhiều bản lĩnh cơ?". A La thong thả nói.
Sở Nam mệt suốt một ngày, bị A La quay như chong chóng, không lúc nào được yên. Hắn giơ tay tháo đôi khuyên tai của nàng. Lần trước An Thanh vương cho nàng ba viên pháo hiệu, trong hoa tai bên kia vẫn còn hai viên, A La mặc cho hắn lấy, thầm nghĩ, bỏ tốt giữ xe, trong chuỗi ngọc phỉ thúy vẫn còn một viên. Nhưng nàng lại tỏ vẻ thất vọng lo lắng.
Sở Nam lấy ra viên pháo hiệu, ngắm nghía, lại nhìn A La, vung tay ném xuống suối, cười khẩy: "Xem ra thực sự không thể hoàn toàn yên tâm về nàng!". Hắn đốt lửa, cởi cái túi trên lưng ngựa lấy ra lương khô và nước uống, đi đến bên A La, "Ta bón cho công chúa!".
"Pháo hiệu của ta đã bị ngươi lấy hết, ở đây tối mịt mù, ta chạy sao được, ngươi cởi trói, để ta ăn được không?". Nàng nhìn Sở Nam vẻ tội nghiệp.
Đôi mắt sáng hơn sao đó đã ngân ngấn ánh nước. Sở Nam không chịu nổi, lạnh lùng nói: "Nếu còn giở trò nữa, đừng trách ta không khách khí!".
A La xoay cổ tay cổ chân, ngồi xuống ăn, tay vô tình cầm lên một cành cây đang cháy. Ánh lửa chiếu lên mặt nàng ửng hồng, đôi môi đỏ thắm, Sở Nam ngơ ngẩn nhìn, lòng rung động. A La vạch chữ "W" trên nền đất. Đột nhiên hỏi Sở Nam: "Tại sao lại đi về hướng tây? Ngươi không đi Trần quốc ư?".
Sở Nam ừ hữ, không trả lời. A La lại hỏi: "Nếu ta lại bắn tín hiệu, có làm ngươi mệt đứt hơi không?".
"Từ bây giờ, ta sẽ không rời nàng nửa bước!".
A La cười, các ngón tay kẹp chặt một viên pháo hiệu vừa lấy từ trong giày, đột nhiên đập vào một thân cây, trên tầng không đen thẫm bùng ra làn khói lam tím, "Ta vẫn còn một viên, quên không nói với ngươi".
Sở Nam nghiến răng, vung tay định đánh, sắp đến gần nàng lại chuyển hướng, đấm vào thân cây. Hắn nghiến răng, nói:
"Thật không thể mềm lòng với nàng!". Nói đoạn, ôm nàng nhảy lên ngựa, phi nhanh trên đường núi.
A La ngoái nhìn, ở phía tây thành phố phía xa, cũng vọt lên một làn khói lam tím, nhìn thật đẹp mắt. Nàng cười lớn: "Ngươi chạy không xa được đâu!".
Sở Nam tức giận một tay chẻ vào sau gáy nàng, nụ cười của A La tức thì vụt tắt. Ám Dạ đi một mạch về hướng nam đến kinh thành, không lâu sau lại gặp Lưu Giác vừa dẫn quân tới. Lưu Giác nhìn chàng, biết chưa có tin tức của A La càng sốt ruột. Lúc đó thành Lâm Nam cấp báo, quân Trần đến tập kích, thủy quân bị tổn thất khá nặng, Lâm Nam sắp thất thủ.
Lưu Giác không còn tâm trạng đi tìm A La nữa, nếu Lâm Nam thất thủ, mười lăm thành trì trên thảo nguyên không được che chắn, quân Trần có thể thẳng đường đánh thốc vào. Chàng lệnh cho ba quân lập tức quay về Lâm Nam ngay trong đêm.
Cùng lúc đó, Ám Dạ cũng nhận được tin báo của Minh tổ, An thành phía trước có tín hiệu cấp báo, trong một ngày ba làn khói báo, Cáp tổ đã tập kết người ngựa đi về phía tây tìm kiếm.
Lưu Giác nhìn Ám Dạ: "A La xin giao cho ngươi".
"Chúa thượng yên tâm!".
"Ngươi cũng cẩn thận!".
Ám Dạ cười hì hì: "Phi tuyết công của chúa thượng đã luyện thành công!".
"Đúng! Thì ra sau khi lòng buồn đau tột cùng mới biết sự kỳ diệu của công pháp, đột nhiên sáng tỏ!".
"Năm xưa sư phụ từng nói, nếu chúa thượng luyện thành công Phi tuyết công, dân chúng có thể gặp họa! Nhưng Ám Dạ tin, mỗi lúc mỗi khác!".
Lưu Giác nhìn Ám Dạ: "Nếu A La có gì bất trắc, coi như sư phụ nói đúng. Ta sẽ cho nước Trần tắm máu!".
Ám Dạ thở dài: "Ám Dạ nhất định cứu được A La trở về!".
Chàng phán đoán vị trí phát tín hiệu, nghĩ A La chắc chắn đang ở vùng rừng núi, chàng quyết định đi vòng chặn đường Sở Nam.
Sở Nam đưa A La đi vào trong rừng sâu. Cách xa Yên thành, khu rừng rộng rậm rạp như mê cung nhìn hút mắt, cây cối phủ lấp lối đi. Sở Nam xuống ngựa, nhìn A La: "Nàng nói đi, ta phải làm thế nào với nàng?".
Rừng bốn bề im lìm, tĩnh lặng, cây lá ken dày, không nhìn thấy ánh trăng. A La rùng mình, đêm tối che đậy bao tội ác! Mình lại ở bên Sở Nam ác tâm, độc thủ, như thỏ non trước miệng sói. Nàng lấy hết dũng khí nói: "Ngươi đừng quên, ta là công chúa Ninh quốc, vị hôn thê của Bình Nam vương, nếu ngươi dám làm tổn thương ta, đại ca ta và Lưu Giác sẽ tiêu diệt Trần quốc các ngươi! Bắt ta ngươi không sợ gây ra chiến tranh sao?".
"Ha ha!". Tiếng cười của Sở Nam vang vọng trong rừng, ánh mắt bùng phát dục vọng mãnh liệt, "Nói thực với nàng, quân đội Trần quốc lúc này chắc là đã tấn công thành Lâm Nam! Tiêu diệt Trần quốc ư? Đại quân Khởi quốc bây giờ cũng đang tấn công Biên thành, hai nước hợp lực, Ly vương và Bình Nam vương có chống cự được không!".
Cùng với tiếng cười, một tiếng sấm ầm ầm bùng nổ trên không, tia chớp xanh lét phóng xuống như rạch đứt bầu trời, khiến khuôn mặt của Sở Nam càng ma quái. A La hoảng hốt, từ từ lùi về phía con ngựa. Cuối cùng nàng đã thấy sợ, lập tức co cẳng chạy.
Sở Nam nhìn thấy A La loạng choạng chạy trốn, cặp mày rậm nhướn lên, quăng sợi dây thừng, vòng dây chuẩn xác chụp lên người A La .
Thắt lưng bị xiết, đang chạy thục mạng về phía trước, bỗng bị dây thừng xiết chặt kéo giật lại, eo nàng bị thít đến nghẹt thở. Vừa ngoái đầu, Sở Nam từ từ kéo sợi dây thừng, cả người A La bị kéo giật từng bước, giống như thu cá trong lưới.
A La bị kéo, đành quay lại, giọng ấm ức nói: "Ngươi chẳng qua dựa vào võ công, ta... ta...".
Sở Nam đã kéo được nàng về: "Rút cục nàng có bao nhiêu trò nữa đây, khiến ngựa ta chạy đến long móng, ta họa có điên mới không giết nàng!". A La vung tay, một cái tát hướng vào Sở Nam, hắn giơ tay chặn lại, đôi mắt hoang dã xanh lét lấp lóe như chó sói đi tìm mồi trong đêm, mặt lộ nụ cười ma quái, giơ tay định ôm nàng. A La kinh hoàng, chân tay cuống cuồng giãy đạp, miệng vừa khóc vừa chửi, Sở Nam bất cần, những cái đạp của nàng chỉ như gãi ngứa, hắn ôm nàng sải bước thật nhanh.
Trong ánh chớp nhằng nhịt, mưa như trút nước, Sở Nam nhìn thấy phía trước không xa có một mỏm đá nhô lên. Bên dưới mỏm đá nhô ra khoảng một thước coi như vẫn còn khô, liền đi về đó, để A La vào trong: "Còn gây sự nữa, ngấm nước mưa bị ốm, không có ai chăm đâu!". Nói xong ngồi bên ngoài mỏm đá, thân hình to cao chắn cả nửa mỏm đá che mưa cho nàng.
A La ngây người ngồi trong khe đá, nhìn Sở Nam. Lúc này mặt hai người rất gần, đều cảm thấy hơi thở của nhau. Nàng ngoảnh sang một bên: "Nếu ngươi ốm ta càng không biết cách chăm sóc!".
Sở Nam quay lại nhìn nàng, những sợi tóc ướt dích bết trên mặt, nước mưa xối vào làn da nàng trắng trong như ngọc. Cổ họng khô đắng, nửa người nóng bừng, bỗng hắn quay người, thò đầu ngửa mặt hứng nước mưa dần dần tỉnh táo lại.
A La nhìn tấm lưng dày trước mặt. Mặc dù Sở Nam bắt nàng đi, lúc này nhìn hắn dùng thân người che mưa cho mình, nàng lại không thể nào ghét hắn được. Đột nhiên nghĩ đến Lưu Giác, khi ở cùng chàng, nàng không cần nghĩ nhiều, mọi mưa gió chàng đều che chắn hết. Vừa nghĩ như vậy, lòng đã thầm ước giá bây giờ được ở bên chàng. Nàng lặng lẽ mân mê chuỗi vòng trên cổ, lấy ra viên cuối cùng cầm trong tay. Nàng biết Sở Nam đã bị nàng làm cho khốn đốn, ngựa chạy không ngừng, hai ngày nay không được nghỉ. Nhưng, nghĩ đến Lưu Giác, tay nàng càng nắm chặt viên pháo hiệu.
Mưa vẫn không dứt. Hơi lạnh từ núi đá ập đến, mặc dù đã được Sở Nam che chắn, nhưng A La vẫn rất lạnh, co ro thu mình dựa vào vách đá, ngủ thiếp lúc nào.
Sở Nam lặng lẽ vận huyền công, chặn khí lạnh xâm nhập vào cơ thể. Khi mở mắt, ánh mặt trời đã chiếu sáng rực cả khắp khu rừng. Sở Nam đứng lên ngoái nhìn, A La vẫn ngủ. Trên mặt nổi lên những vết đỏ khác thường, hắn hốt hoảng giật mình, nhấc nàng lên ép vào người, xiêm áo nàng vẫn ướt, cơ thể nóng rẫy đang lên cơn sốt. Sở Nam lo lắng gọi: "Công chúa, Thanh La!".
A La nghe tiếng gọi, mệt mỏi mở mắt, mỉm cười với Sở Nam, cánh tay yếu ớt vừa vung lên. Mặt Sở Nam biến sắc, một tay chộp lấy vật nàng vừa vung ra, bỗng "xì" một tiếng, làn khói tỏa ra từ tay hắn lượn lờ trong không trung, lại là tín hiệu màu lam tím. Sở Nam giận sôi người, buông tay, A La mềm nhũn ngã xuống đất.
Sở Nam cúi nhìn nàng, nghiến răng ken két: "Ốm như thế mà vẫn không quên phát tín hiệu? Ta hận là không thể...".
Sở Nam trợn mắt nhìn A La nằm trên đất, cảm thấy máu xông lên não, hận là không thể một chân giẫm chết nàng. Xiêm áo A La dính đất người mềm oặt không còn sức lực. Sở Nam vừa hận vừa thương, ôm nàng nhảy lên ngựa phóng đi, nhất định phải rời khỏi đây thật nhanh.
A La mềm oặt trong lòng hắn, người vẫn sốt mê man. Sở Nam cảm thấy bất lực. Giai nhân trong vòng tay là người hắn khao khát, nhưng lại khiến hắn phát điên. Đánh, không được. Chửi mắng, nàng ta đang thoi thóp, nghe cũng không vào.
Ngày hôm nay, Sở Nam băng rừng vượt dốc không nghỉ, trời sắp tối nhìn thấy một hang núi mới xuống ngựa, đưa A La vào. Người nàng nóng hầm hập, đã sốt mê man.
Sở Nam đốt một đống lửa, ngồi nghỉ. Nỗi mệt mỏi cả ngày giờ mới ập đến, thầm tính hành trình, vượt qua ngọn núi này là sông Hán Thủy, qua sông đến vùng biên giáp ranh giữa hai nước Trần, Hạ là đã an toàn. Nhìn đăm đăm A La đang ngủ, nàng ta đúng là con ngựa bất kham, khiến hắn liên tục bại lộ tung tích. Tuy nhiên nhìn khuôn mặt đỏ rực mê man vì sốt cao của nàng, bỗng hắn lại không thể kìm, giơ tay kéo nàng vào lòng. Cơ thể A La khiến hắn hơi sợ, mệt mỏi cho thêm củi vào đống lửa, Sở Nam lặng lẽ ra khỏi hang. Lúc sau, hắn mang về một nắm lá thuốc, vắt lấy nước hòa thêm nước nguội đổ vào miệng nàng. Trong cơn sốt mơ màng, dường như A La nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc của Lưu Giác, miệng khẽ gọi: "Lưu Giác!".
Sở Nam sững người, bỗng thấy khó chịu, trợn mắt nhìn A La, thở dài một hơi, lại cởi áo ngoài trùm cho nàng. Trong lòng nàng ta chỉ có Lưu Giác! Sở Nam giận sôi người, thầm nghĩ, nhất định phải đưa bằng được nàng về nước Trần.
Trời vừa sáng, Sở Nam mở mắt đặt tay lên trán A La giật mình, nàng còn nóng hơn hôm qua, bỗng thấy lo lắng, ngồi trong hang một lát, lại đi ra ngoài tìm cây thuốc.
Ám Dạ phi ngựa đi về phía tây tiến vào khu rừng, cơn mưa ập đến cũng không dừng lại. Suốt chặng đường chỉ dừng nghỉ một canh giờ, lại vội vàng đi tiếp. Trên đường đã nhìn thấy đống tro, cũng thấy ký hiệu "W" trên mặt đất, chàng càng tin A La đang ở phía trước.
Trời sáng chưa lâu, trên bầu trời cánh rừng phía tây lại xuất hiện làn khói màu lam tím. Ám Dạ mừng thầm, thúc ngựa phi nhanh hơn. Con chim ưng dẫn đường đã tìm được hang núi, lúc này Sở Nam vừa ra khỏi hang.
Ám Dạ đứng yên một lát nghe ngóng động tĩnh, rồi lẻn vào hang như một con mèo, thấy ngay A La nằm trên đất. Biết Sở Nam ở đâu đó quanh đây, chàng đi đến xốc nàng dậy. Toàn thân A La nóng rẫy, nàng ốm không nhẹ. Chàng không nghĩ nhiều, ôm nàng đi ra. Chưa được mấy bước, có luồng gió phía sau ép tới. Ám Dạ vọt người lên, quay đầu nhìn thấy Sở Nam tay cầm đoản kiếm, trừng mắt nhìn chàng: "Để xuống!".
Sở Nam võ công cao cường, cho dù cố chống lại, cuối cùng cũng chỉ thủ hòa, đầu lóe ra ý nghĩ, chàng quắc mắt: "Ta phụng mệnh Đại điện hạ đưa công chúa đi, nhị điện hạ chống lệnh Đại điện hạ hay sao?".
"Ta bảo ngươi để nàng ấy xuống! Để xuống! Ta sẽ tha chết cho!". Giọng Sở Nam rít lên ghê rợn.
Ám Dạ cười khẩy: "Nghe đồn nhị điện hạ si mê công chúa, chúa thượng e ngại hồng nhan họa quốc đã có lệnh, nếu điện hạ không chịu để ta đưa công chúa đi, ta sẽ giết công chúa tại đây!". Tay chàng vừa động, kiếm đã kề cổ A La, tay khẽ nhích, một tia máu rỉ ra. Sở Nam sững người, hoảng hốt nhìn A La,"Về báo với đại ca, Sở Nam khắc biết chừng mực! Công chúa là người của ta, tốt nhất nên dẹp mọi ý định với nàng!".
"Nhị điện hạ, hiện giờ liên quân Trần, Hạ đã tấn công Lâm Nam nhiều ngày. Chúa thượng sốt ruột mong điện hạ quay về, điện hạ lại vì một người đàn bà mà trở mặt với đại điện hạ có đáng không?". Ám Dạ khiêu khích.
Cặp lông mày rậm của Sở Nam dựng ngược, ánh mắt thâm trầm, lạnh lùng: "Ta nói lại lần nữa, trở về báo với chủ ngươi, chuyện của ta không cần huynh ấy bận tâm".
Ám Dạ có vẻ bực, lại nói: "Điện hạ nên nhanh chóng quay về đại doanh ở Hoài thành mới phải". Chàng từ từ đặt A La xuống, lùi về sau hai bước.
Sở Nam trừng mắt nhìn chàng, sải bước tới, giơ tay định ôm A La.
Trường kiếm trong tay Ám Dạ như tia chớp bổ về phía hắn, Sở Nam né người, sau lưng đã rạch một đường máu. Hắn quay người mắng, "Đồ chuột! Dám đâm lén".
Ám Dạ cười gằn: "Chúa thượng có lệnh, chiến sự căng thẳng, sai thuộc hạ đến đưa công chúa về làm con tin".
Sở Nam cười bí hiểm, đoản kiếm vừa vẫy như con rồng bay về phía Ám Dạ. Ám Dạ vội khua kiếm gạt, cả người vọt lên. Vừa giao đấu vài chiêu, chàng đã nhận ra công lực của Sở Nam hơn mình. Nhân lúc hai kiếm giao nhau, chàng lộn người vọt ra ngoài cách ba trượng, cười ngất: "Thuộc hạ không phải là đối thủ của điện hạ, nếu điện hạ đưa công chúa về, nhất định phải nhớ lời đại điện hạ, dùng công chúa làm con tin. Thuộc hạ cáo từ, quay về phụng mệnh!".
Sở Nam đang lo cho A La, không dám đuổi theo, trong lòng từ lâu đã hận đại vương tử Sở An. Quan sát vết máu trên cổ A La, thấy chỉ rách lớp da, Sở Nam mới yên tâm, thận trọng ôm nàng trong tay, cảm thấy A La đã yếu đến mức gần như ngọc nát hương tan. Nỗi khao khát muốn bảo vệ, che chở mỹ nhân bất chợt bùng lên, chỉ muốn đặt nàng trong vòng tay nâng niu che chắn.
Trở về hang núi, Sở Nam vắt nước lá cây thuốc bón cho A La, sau đó mới xé vạt áo băng vết thương sau lưng mình. Lại ôm riết nàng vào lòng ngồi dựa vào vách hang, lòng hận vương huynh vô tình. Cảm giác mệt mỏi lại ập đến, hắn dần dần ngủ thiếp đi.
Còn lúc này Ám Dạ đã phát tín hiệu tập hợp Ô y kỵ từ An thành đến, bao vây khu vực hang núi. Ám Dạ vẫy tay, khi toán Ô y kỵ chuẩn bị tấn công vào hang, Sở Nam cõng A La trên lưng thét lên một tiếng, bất ngờ từ trong hang vọt ra. Tinh túy của nội công khiến hắn nhanh chóng khôi phục tinh lực, khí trường bất thường bên ngoài khiến hắn ta cảnh giác, lập tức phản ứng mau lẹ.
Ám Dạ lo lắng, A La bị buộc trên lưng Sở Nam nên chàng không dám dùng ám khí, cười khẩy: "Nhị điện hạ, chúng thuộc hạ đắc tội, chúa thượng có lệnh, nhất định bắt thuộc hạ đích thân đưa công chúa về!".
Sở Nam nổi cơn thịnh nộ: "Sở An bức người quá đáng!". Đoản kiếm lóe sáng, ra tay cực kỳ tàn bạo.
Ô y kỵ vốn hận Sở Nam giết huynh đệ của họ trong cung nên đều phẫn nộ xông lên.
Ám Dạ cười ranh ma, trường kiếm vừa vung lên lại nhằm vào người A La. Sở Nam lo lắng, quay người đỡ, cánh tay lại bị một nhát kiếm đả thương. Không dám tiếp tục, Sở Nam vừa đánh vừa rút, xông ra khỏi rừng, đứng trên bờ vực, dưới chân là dòng Hán Thủy cuồn cuộn, trước mặt là đám người bịt mặt ai nấy đều võ công cao cường.
Ám Dạ hét lên: "Nhị điện hạ, chúa thượng nhắn chỉ cần mang công chúa về là được, nếu không điện hạ hãy cùng thuộc hạ trở về đại bản danh ở Hoài thành! Thuộc hạ sẽ không làm khó điện hạ!".
Sở Nam cười ngất: "Sở An luôn đố kỵ bản vương được phụ vương sủng ái, sợ ta cướp ngôi của hắn, hôm nay đối xử với ta như vậy, làm gì có chuyện ta trở về giúp hắn!". Nói xong, hắn cõng A La nhảy xuống sông Hán Thủy. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Ám Dạ kinh ngạc ngó đầu nhìn. Sở Nam vừa nhảy xuống, đầu nhấp nhô trong dòng nước chảy xiết, lát sau đã theo dòng trôi ra xa mười trượng. Chàng thở dài: "Chúng ta đều không phải là đối thủ của hắn. Hôm nay cho dù hắn đem được công chúa trở về Hoài thành cũng sẽ không làm hại công chúa, ta quay về thôi!".
Bình luận facebook