-
Chương 1
Trái lại chú của Đồng Hiểu Lượng lại đưa tay ra hướng về phía Cảnh Giai Tuệ, khóe miệng hơi nhếch lên nói: "Xin chào!"
Cảnh Giai Tuệ hơi giật mình đưa tay ra, lập tức bị một bàn tay to dày vững vàng nắm lấy, tay cô bị siết chặt, chặt tới mức đau nhức, không đợi cô nhíu mày, bàn tay kia đã nhanh chóng buông ra.
"Thì ra đây là cô gái đã khiến cháu tôi thần hồn điên đảo, Cảnh...... Cảnh......"
"Cảnh Giai Tuệ ạ!" Thấy chú nhất thời không nói được, Đồng Hiểu Lượng vội vàng nhắc nhở.
Hắn mỉm cười gật đầu: "Hai cháu tới bất ngờ quá, làm chú không kịp chuẩn bị gì, mong hai cháu bỏ qua cho nếu chú có chiêu đãi không tốt”.Nói xong cũng không chờ bọn họ trả lời, liền xoay người ra khỏi phòng khách, mơ hồ nghe thấy hắn hô: "Mẹ Trần, kêu nhà bếp chuẩn bị cơm tối!"
Đồng Hiểu Lượng nghe xong có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng kéo Cảnh Giai Tuệ đang thất thần ngồi xuống: "Hôm nay thật sự là nhờ phúc của em, chú anh lại muốn giữ chúng ta lại ăn cơm, cho dù là ba mẹ anh đến thì chú anh cũng không có tâm tình mà tiếp đãi đâu!"
Thấy cô vẫn còn thất thần, Đồng Hiểu Lượng nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng của cô, nghi hoặc hỏi: "Em làm sao vậy?" lúc này Cảnh Giai Tuệ mới tỉnh táo lại, miễn cưỡng gượng cười, lắc đầu nói: "Không có gì. Hôm nay đơn đặt hàng của công ty tương đối nhiều, vừa rồi em cảm thấy đầu có chút choáng váng mà thôi...... Đúng rồi, chú của anh tên là gì?"
Đồng Hiểu Lượng nghe bạn gái nói đau đầu, vốn muốn ân cần hỏi han một chút, lại bị Cảnh Giai Tuệ đánh trống lảng, cũng bỏ qua nói:"Sao em còn chưa biết tên chú anh? Chú anh chính là Đồng Nhiên đó! Là nhân vật đã làm mưa làm gió trong giới kinh doanh thời gian gần đây, mới đây đã gây náo động ở châu Âu bằng dự án mua bán khí thiên nhiên do chính chú thực hiện đã khiến vài tập đoàn sụp đổ......"
Nhắc tới chú, Đồng Hiểu Lượng y như cái máy hát đang phát. Sự ngưỡng mộ đối với chú mình không ngừng tuôn trào như một trận đại hồng thủy.
Có điều suy nghĩ của Cảnh Giai Tuệ sớm đã phiêu tán. Kỳ thật người trưởng bối kiệt xuất công tích vĩ đại từ miệng bạn trai cô, cô đã nghe không dưới trăm lần. Nhưng người này lại không thể nào hòa vào hình ảnh trong trí nhớ của cô, chẳng lẽ là mình đã nhận lầm người? Nhưng mà......
Ánh mắt của Cảnh Giai Tuệ di chuyển về phía bức tường thủy tinh trong suốt. Nơi đó ánh mặt trời về chiều chiếu vào hết sức thê lương, cứ như vậy mà len vào mắt cô, kia chẳng phải là căn nhà cô đã ở ba năm học học đại học để thuận tiện cho việc làm thêm nên đã thuê sao......
Kiến trúc căn nhà lúc này, càng lộ rõ không khí u ám, cô đứng lặng tại chỗ cũ, cúng tế cái gì chứ.
Không bao lâu sau, Đồng Nhiên lại nhớ tới bên trong phòng khách, mỉm cười tiếp đón bọn họ đi vào nhà ăn dùng cơm.
Mặc dù đồ ăn được chuẩn bị gấp gáp, nhưng phong phú đến nỗi đủ để làm người ta cứng lưỡi. Thịt bò Kobe Nhật Bản được cắt thành miếng lớn, trắng hồng xen lẫn như đường vân đá cẩm thạch ở dưới ánh đèn, nhìn vô cùng mềm mại và đáng yêu. Một cái chảo bằng sắt tinh xảo được đặt trên bếp điện, lúc này nấm trong chảo dầu đã bắt đầu kêu xèo xèo. Bên cạnh là những cái đĩa nhỏ, bên trong là những hạt cơm tròn trịa, ánh sáng trong veo chiếu xuyên qua trứng cá muối cùng những miếng bánh mì vừa được nướng xong tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Đồng Nhiên là chủ nhà nên tác phong vô cùng tự nhiên, tự tay mở một chai rượu đỏ, dòng nước đỏ sẫm chảy vào từng ly rượu.
"Đây đều là món ăn gia đình, chủ yếu là có gì ăn đó thôi, bữa tối này thực ra cũng chẳng là gì, Trung Tây kết hợp, hi vọng hai cháu bỏ qua." Kiểu thái độ khách sáo nói về những nguyên liệu xa xỉ này, thực sự làm cho khách muốn chê trách chủ nhà chậm trễ cũng không được.
Sau khi ăn uống linh đình, Đồng Nhiên liền hỏi Đồng Hiểu Lượng tình hình gần đây.
Đồng Hiểu Lượng nhu thuận đáp là anh đang trợ giúp cho công ty của gia đình, quan trọng hơn là đang chuẩn bị hôn lễ, đợi sau khi hôn lễ kết thúc sẽ ra ở riêng, mở một công ty thương mại nho nhỏ.
"Giai Tuệ, còn cô thì sao? Sau khi kết hôn sẽ làm gì?"
Cảnh Giai Tuệ đang ăn dở miếng bánh mì trứng cá muối liền lau miệng. Xa xỉ đến mức có thể so sánh với bảo vật trong truyền thuyết, vừa chạm vào đầu lưỡi quả nhiên ngon vô cùng. Đáng tiếc loại thực phẩm này không phải loại Cảnh Giai Tuệ thích, thậm chí nuốt xuống có chút khó. Nghe thấy Đồng Nhiên hỏi mình, cô vội vã nuốt miếng bánh mì, sau đó hé miệng, nói: "Sau khi kết hôn cháu tính sẽ từ chức, giúp đỡ tiểu Lượng thu xếp việc ở công ty của anh ấy......"
Đồng Nhiên nghe xong, gật gật đầu, đột nhiên hỏi: "Giai Tuệ, cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"...... Hai mươi sáu tuổi"
Đồng Nhiên sâu xa khó hiểu nhìn cô, rồi lại quay sang nhìn cháu mình, nói: "À, thì ra cô lớn hơn Tiểu Lượng ba tuổi”.
"Chú, tục ngữ có nói, nữ lớn hơn ba tuổi thì kinh nghiệm cũng nhiều hơn. Không lẽ chú lại cổ hủ giống mẹ cháu?" Đồng Hiểu Lượng hơi nóng nảy nói.
Đồng Nhiên là người làm chuyện lớn, bình thường cũng không quan tâm mấy tới chuyện nhà, nhưng đối với đứa cháu mình không quá vừa lòng này cùng cô cháu dâu không ngờ tới thì lại khác. Thấy cháu mình không khác gì con nhím đang xù lông, tự nhiên trong lòng hiểu rõ, chỉ mỉm cười giơ ly rượu lên nói: "Làm sao giống được, chỉ cần nhìn qua Giai Tuệ thì biết là người khôn khéo rồi, sau này hãy giúp đỡ đứa cháu ngốc của tôi nhiều một chút, chỉ sợ sau này bị người ta lừa, còn ngốc nghếch thay người ta kiếm tiền......"
Bữa cơm này Cảnh Giai Tuệ ăn mà thấy nghẹn ở cổ họng, vô cùng vất vả mới xong bữa cơm, Đồng Nhiên trông không giống như người có việc gấp phải bay qua Thượng Hải giải quyết công việc, còn muốn giữ hai người lại ra sau hoa viên thưởng thức trà.
Lúc này Cảnh Giai Tuệ nhẹ nhàng kéo tay Đồng Hiểu Lượng một chút. Đồng Hiểu Lượng thấy bạn gái mặt tái nhợt, tự nhiên ngầm hiểu: "Chú, cháu không quấy rầy chú nữa. Tuệ Tuệ cảm thấy không khỏe, cháu phải đưa cô ấy về nhà rồi."
Nghe nói như thế, Đồng Nhiên đứng lên, đi đến bên cạnh hai người bọn họ, tự nhiên cúi đầu, nhìn người bạn trai kia đứng bên cạnh cô gái -- đôi mắt hạnh trên gương mặt với những đường nét hoàn mỹ hơi hơi hếch lên, khẽ nâng mắt nhìn, mang theo chút ôn nhuận, có chút điềm đạm đáng yêu.
Hắn tiện tay cầm tấm thảm len mỏng làm bằng lông dê treo bên cạnh, đưa cho Đồng Hiểu Lượng, nói: "Nếu đã như vậy, chú cũng không giữ hai đứa nữa, bên ngoài ban đêm gió lớn, giữ ấm cho cô ấy, không thì lại cảm lạnh." Đồng Hiểu Lượng cầm lấy rồi nhanh chóng khoác tấm thảm lông dê mỏng manh lên vai Cảnh Giai Tuệ. Tấm thảm lông dê mềm mại truyền đến mùi hương nước hoa pha lẫn mùi thuốc lá—— cùng mùi hương trên cơ thể người đàn ông kia đều là một, làm cô có cảm giác như đang bị người đàn ông này gắt gao ôm lấy.
Cố nén lại cảm giác không khoẻ, Cảnh Giai Tuệ cúi đầu bước nhanh ra khỏi biệt thự, cùng bạn trai lên xe. Ô tô chậm rãi chạy ra khỏi biệt thự thì Cảnh Giai Tuệ liền buông tấm thảm lông dê ra, một tay lấy nó bỏ ra ghế đằng sau.
"Giai Tuệ, hôm nay em đừng về nhà, đến nhà anh đi. Nếu không ban đêm em không khỏe thì lại không có người chăm sóc em." Nói xong, Đồng Hiểu Lượng tuy đang lái xe, tay lại tự nhiên hướng về phía cặp đùi trắng nõn của bạn gái mà sờ.
Cảnh Giai Tuệ biết nếu như mình đến nhà bạn trai, thì việc người bạn trai này cần làm không chỉ đơn giản là chăm sóc cho cô. Cô nhẹ nhàng đẩy bàn tay đang sờ mó kia ra: "Thật muốn được anh “chăm sóc”, nhưng chỉ sợ ngày mai em lại không thể đi làm được...... Chúng ta đâu phải là không thể, nhưng trước khi kết hôn thì không được......"
Đồng Hiểu Lượng tức giận, tự nhiên có chút mất hứng, giẫm mạnh chân ga, đưa Cảnh Giai Tuệ đến dưới lầu, sau đó lại đưa cô lên trên lầu, hôn cô triền miên, sau đó hắn mới lưu luyến đi về.
Cảnh Giai Tuệ đóng cửa phòng thì lại đối mặt với căn phòng lạnh lùng, rốt cuộc không cần phải ngụy trang nữa, cô suy sụp ngã quỵ ở trên giường.
Chú Đồng Hiểu Lượng làm sao có thể là anh ta? Vốn tưởng rằng người kia trong trí nhớ của bản thân sớm đã bị thời gian nghiền nát, nhưng hiện tại khi trí nhớ đã ngủ vùi kia bừng tỉnh như mới ngày hôm qua, không gì có thể cản lại được.
Chính là...... Biểu hiện của người đó ngày hôm nay, tựa hồ cũng không có chút ý định cùng cô nói lại chuyện xưa...... Đúng vậy, mình cùng cháu anh ta đã bàn đến chuyện cưới gả, chuyện xấu hổ như vậy thì phải tìm cách xử lý thỏa đáng, chuyện cũ ngày xưa tốt nhất là để cho nó qua đi, ai cũng không cần nhắc lại.
Dù lúc ở biệt thự uống rượu đỏ không nhiều lắm, nhưng tác dụng thực mãnh liệt, trong lúc miên man suy nghĩ, Cảnh Giai Tuệ cứ thiếp đi mặc kệ quần áo hỗn độn......
Cũng không biết ngủ tới khi nào thì tỉnh, yết hầu khô rát, đầu có chút co rút đau đớn, làm cho cô phải từ từ nhắm mở mắt rồi mới động đậy thân mình, đầu giường có để ly nước.
Tay chậm rãi lần mò nhưng không thấy ly nước đâu mà thay vào đó là một bàn tay to.
"A ——" Cảnh Giai Tuệ sợ tới mức quát to một tiếng, vội vàng mở mắt ra.
Ngay lúc này, từ trong bóng đêm hiện ra một bóng người khôi ngô đang ngồi ở bên giường, bóng đêm đen tối cũng không che giấu được đôi mắt hung ác kia.
Cảnh Giai Tuệ vội vàng mở đèn tường trên đầu giường.
Chú của Đồng Hiểu Lượng—— Đồng Nhiên thản nhiên ngồi trên giường ngủ, bất động thanh sắc nhìn cô, cứ như đang ngồi trong phòng mình.
"Anh...... Anh vào bằng cách nào!"
Trong phòng đột nhiên xuất hiện người đàn ông này, làm cho cả người Cảnh Giai Tuệ trở nên cứng ngắc, liền hỏi theo phản xạ, sau đó lại thầm mắng mình ngốc, cũng không chờ hắn trả lời, liền xoay người nhảy xuống giường chạy ra khỏi phòng.
Hành động của cô trở nên khác thường, một cô gái độc thân khi ra ngoài thuê phòng trừ việc lo lắng tiền thuê nhà, thì sự an toàn còn quan trọng hơn. Hiện tại cô là cô gái độc thân thuê phòng ở, tuy rằng phòng không lớn, chỉ có hơn 20 mét vuông, nhưng ở đây cũng được bảo vệ tương đối tốt, phòng của cô ở lầu hai, chỉ cần vừa ra cửa xuống nửa tầng, là có phòng bảo vệ trực ngày đêm.
Đáng tiếc chính mình tính cũng không nhanh bằng hành động của người đàn ông kia, đôi bàn tay to kia một phát liền bắt được cô, không giống như ban ngày quần áo chỉnh tề, tính tình hòa nhã, cách tay thô bạo giữ chặt lấy cô vô cùng mạnh mẽ, làm cho Cảnh Giai Tuệ đau đến thiếu chút nữa hít thở không thông.
"Sao? Không phải cháu tôi vào nên cô thất vọng rồi sao? Cháu tôi còn trẻ nên không hiểu chuyện tình cảm cho lắm, bạn gái xinh đẹp như vậy, sao có thể tùy tiện để ở đây một mình thế này?"
Người đàn ông lộ vẻ tàn nhẫn mỉm cười túm lấy Cảnh Giai Tuệ quăng lên trên giường: "Nó không hiểu, giống như cô vậy đồ đê tiện, nên đặt cô ở trên giường, tách đùi ra, hung hăng trừng phạt, thì cô mới biết đến tột cùng mình là loại phụ nữ gì!"
Cảnh Giai Tuệ hơi giật mình đưa tay ra, lập tức bị một bàn tay to dày vững vàng nắm lấy, tay cô bị siết chặt, chặt tới mức đau nhức, không đợi cô nhíu mày, bàn tay kia đã nhanh chóng buông ra.
"Thì ra đây là cô gái đã khiến cháu tôi thần hồn điên đảo, Cảnh...... Cảnh......"
"Cảnh Giai Tuệ ạ!" Thấy chú nhất thời không nói được, Đồng Hiểu Lượng vội vàng nhắc nhở.
Hắn mỉm cười gật đầu: "Hai cháu tới bất ngờ quá, làm chú không kịp chuẩn bị gì, mong hai cháu bỏ qua cho nếu chú có chiêu đãi không tốt”.Nói xong cũng không chờ bọn họ trả lời, liền xoay người ra khỏi phòng khách, mơ hồ nghe thấy hắn hô: "Mẹ Trần, kêu nhà bếp chuẩn bị cơm tối!"
Đồng Hiểu Lượng nghe xong có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng kéo Cảnh Giai Tuệ đang thất thần ngồi xuống: "Hôm nay thật sự là nhờ phúc của em, chú anh lại muốn giữ chúng ta lại ăn cơm, cho dù là ba mẹ anh đến thì chú anh cũng không có tâm tình mà tiếp đãi đâu!"
Thấy cô vẫn còn thất thần, Đồng Hiểu Lượng nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng của cô, nghi hoặc hỏi: "Em làm sao vậy?" lúc này Cảnh Giai Tuệ mới tỉnh táo lại, miễn cưỡng gượng cười, lắc đầu nói: "Không có gì. Hôm nay đơn đặt hàng của công ty tương đối nhiều, vừa rồi em cảm thấy đầu có chút choáng váng mà thôi...... Đúng rồi, chú của anh tên là gì?"
Đồng Hiểu Lượng nghe bạn gái nói đau đầu, vốn muốn ân cần hỏi han một chút, lại bị Cảnh Giai Tuệ đánh trống lảng, cũng bỏ qua nói:"Sao em còn chưa biết tên chú anh? Chú anh chính là Đồng Nhiên đó! Là nhân vật đã làm mưa làm gió trong giới kinh doanh thời gian gần đây, mới đây đã gây náo động ở châu Âu bằng dự án mua bán khí thiên nhiên do chính chú thực hiện đã khiến vài tập đoàn sụp đổ......"
Nhắc tới chú, Đồng Hiểu Lượng y như cái máy hát đang phát. Sự ngưỡng mộ đối với chú mình không ngừng tuôn trào như một trận đại hồng thủy.
Có điều suy nghĩ của Cảnh Giai Tuệ sớm đã phiêu tán. Kỳ thật người trưởng bối kiệt xuất công tích vĩ đại từ miệng bạn trai cô, cô đã nghe không dưới trăm lần. Nhưng người này lại không thể nào hòa vào hình ảnh trong trí nhớ của cô, chẳng lẽ là mình đã nhận lầm người? Nhưng mà......
Ánh mắt của Cảnh Giai Tuệ di chuyển về phía bức tường thủy tinh trong suốt. Nơi đó ánh mặt trời về chiều chiếu vào hết sức thê lương, cứ như vậy mà len vào mắt cô, kia chẳng phải là căn nhà cô đã ở ba năm học học đại học để thuận tiện cho việc làm thêm nên đã thuê sao......
Kiến trúc căn nhà lúc này, càng lộ rõ không khí u ám, cô đứng lặng tại chỗ cũ, cúng tế cái gì chứ.
Không bao lâu sau, Đồng Nhiên lại nhớ tới bên trong phòng khách, mỉm cười tiếp đón bọn họ đi vào nhà ăn dùng cơm.
Mặc dù đồ ăn được chuẩn bị gấp gáp, nhưng phong phú đến nỗi đủ để làm người ta cứng lưỡi. Thịt bò Kobe Nhật Bản được cắt thành miếng lớn, trắng hồng xen lẫn như đường vân đá cẩm thạch ở dưới ánh đèn, nhìn vô cùng mềm mại và đáng yêu. Một cái chảo bằng sắt tinh xảo được đặt trên bếp điện, lúc này nấm trong chảo dầu đã bắt đầu kêu xèo xèo. Bên cạnh là những cái đĩa nhỏ, bên trong là những hạt cơm tròn trịa, ánh sáng trong veo chiếu xuyên qua trứng cá muối cùng những miếng bánh mì vừa được nướng xong tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Đồng Nhiên là chủ nhà nên tác phong vô cùng tự nhiên, tự tay mở một chai rượu đỏ, dòng nước đỏ sẫm chảy vào từng ly rượu.
"Đây đều là món ăn gia đình, chủ yếu là có gì ăn đó thôi, bữa tối này thực ra cũng chẳng là gì, Trung Tây kết hợp, hi vọng hai cháu bỏ qua." Kiểu thái độ khách sáo nói về những nguyên liệu xa xỉ này, thực sự làm cho khách muốn chê trách chủ nhà chậm trễ cũng không được.
Sau khi ăn uống linh đình, Đồng Nhiên liền hỏi Đồng Hiểu Lượng tình hình gần đây.
Đồng Hiểu Lượng nhu thuận đáp là anh đang trợ giúp cho công ty của gia đình, quan trọng hơn là đang chuẩn bị hôn lễ, đợi sau khi hôn lễ kết thúc sẽ ra ở riêng, mở một công ty thương mại nho nhỏ.
"Giai Tuệ, còn cô thì sao? Sau khi kết hôn sẽ làm gì?"
Cảnh Giai Tuệ đang ăn dở miếng bánh mì trứng cá muối liền lau miệng. Xa xỉ đến mức có thể so sánh với bảo vật trong truyền thuyết, vừa chạm vào đầu lưỡi quả nhiên ngon vô cùng. Đáng tiếc loại thực phẩm này không phải loại Cảnh Giai Tuệ thích, thậm chí nuốt xuống có chút khó. Nghe thấy Đồng Nhiên hỏi mình, cô vội vã nuốt miếng bánh mì, sau đó hé miệng, nói: "Sau khi kết hôn cháu tính sẽ từ chức, giúp đỡ tiểu Lượng thu xếp việc ở công ty của anh ấy......"
Đồng Nhiên nghe xong, gật gật đầu, đột nhiên hỏi: "Giai Tuệ, cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"...... Hai mươi sáu tuổi"
Đồng Nhiên sâu xa khó hiểu nhìn cô, rồi lại quay sang nhìn cháu mình, nói: "À, thì ra cô lớn hơn Tiểu Lượng ba tuổi”.
"Chú, tục ngữ có nói, nữ lớn hơn ba tuổi thì kinh nghiệm cũng nhiều hơn. Không lẽ chú lại cổ hủ giống mẹ cháu?" Đồng Hiểu Lượng hơi nóng nảy nói.
Đồng Nhiên là người làm chuyện lớn, bình thường cũng không quan tâm mấy tới chuyện nhà, nhưng đối với đứa cháu mình không quá vừa lòng này cùng cô cháu dâu không ngờ tới thì lại khác. Thấy cháu mình không khác gì con nhím đang xù lông, tự nhiên trong lòng hiểu rõ, chỉ mỉm cười giơ ly rượu lên nói: "Làm sao giống được, chỉ cần nhìn qua Giai Tuệ thì biết là người khôn khéo rồi, sau này hãy giúp đỡ đứa cháu ngốc của tôi nhiều một chút, chỉ sợ sau này bị người ta lừa, còn ngốc nghếch thay người ta kiếm tiền......"
Bữa cơm này Cảnh Giai Tuệ ăn mà thấy nghẹn ở cổ họng, vô cùng vất vả mới xong bữa cơm, Đồng Nhiên trông không giống như người có việc gấp phải bay qua Thượng Hải giải quyết công việc, còn muốn giữ hai người lại ra sau hoa viên thưởng thức trà.
Lúc này Cảnh Giai Tuệ nhẹ nhàng kéo tay Đồng Hiểu Lượng một chút. Đồng Hiểu Lượng thấy bạn gái mặt tái nhợt, tự nhiên ngầm hiểu: "Chú, cháu không quấy rầy chú nữa. Tuệ Tuệ cảm thấy không khỏe, cháu phải đưa cô ấy về nhà rồi."
Nghe nói như thế, Đồng Nhiên đứng lên, đi đến bên cạnh hai người bọn họ, tự nhiên cúi đầu, nhìn người bạn trai kia đứng bên cạnh cô gái -- đôi mắt hạnh trên gương mặt với những đường nét hoàn mỹ hơi hơi hếch lên, khẽ nâng mắt nhìn, mang theo chút ôn nhuận, có chút điềm đạm đáng yêu.
Hắn tiện tay cầm tấm thảm len mỏng làm bằng lông dê treo bên cạnh, đưa cho Đồng Hiểu Lượng, nói: "Nếu đã như vậy, chú cũng không giữ hai đứa nữa, bên ngoài ban đêm gió lớn, giữ ấm cho cô ấy, không thì lại cảm lạnh." Đồng Hiểu Lượng cầm lấy rồi nhanh chóng khoác tấm thảm lông dê mỏng manh lên vai Cảnh Giai Tuệ. Tấm thảm lông dê mềm mại truyền đến mùi hương nước hoa pha lẫn mùi thuốc lá—— cùng mùi hương trên cơ thể người đàn ông kia đều là một, làm cô có cảm giác như đang bị người đàn ông này gắt gao ôm lấy.
Cố nén lại cảm giác không khoẻ, Cảnh Giai Tuệ cúi đầu bước nhanh ra khỏi biệt thự, cùng bạn trai lên xe. Ô tô chậm rãi chạy ra khỏi biệt thự thì Cảnh Giai Tuệ liền buông tấm thảm lông dê ra, một tay lấy nó bỏ ra ghế đằng sau.
"Giai Tuệ, hôm nay em đừng về nhà, đến nhà anh đi. Nếu không ban đêm em không khỏe thì lại không có người chăm sóc em." Nói xong, Đồng Hiểu Lượng tuy đang lái xe, tay lại tự nhiên hướng về phía cặp đùi trắng nõn của bạn gái mà sờ.
Cảnh Giai Tuệ biết nếu như mình đến nhà bạn trai, thì việc người bạn trai này cần làm không chỉ đơn giản là chăm sóc cho cô. Cô nhẹ nhàng đẩy bàn tay đang sờ mó kia ra: "Thật muốn được anh “chăm sóc”, nhưng chỉ sợ ngày mai em lại không thể đi làm được...... Chúng ta đâu phải là không thể, nhưng trước khi kết hôn thì không được......"
Đồng Hiểu Lượng tức giận, tự nhiên có chút mất hứng, giẫm mạnh chân ga, đưa Cảnh Giai Tuệ đến dưới lầu, sau đó lại đưa cô lên trên lầu, hôn cô triền miên, sau đó hắn mới lưu luyến đi về.
Cảnh Giai Tuệ đóng cửa phòng thì lại đối mặt với căn phòng lạnh lùng, rốt cuộc không cần phải ngụy trang nữa, cô suy sụp ngã quỵ ở trên giường.
Chú Đồng Hiểu Lượng làm sao có thể là anh ta? Vốn tưởng rằng người kia trong trí nhớ của bản thân sớm đã bị thời gian nghiền nát, nhưng hiện tại khi trí nhớ đã ngủ vùi kia bừng tỉnh như mới ngày hôm qua, không gì có thể cản lại được.
Chính là...... Biểu hiện của người đó ngày hôm nay, tựa hồ cũng không có chút ý định cùng cô nói lại chuyện xưa...... Đúng vậy, mình cùng cháu anh ta đã bàn đến chuyện cưới gả, chuyện xấu hổ như vậy thì phải tìm cách xử lý thỏa đáng, chuyện cũ ngày xưa tốt nhất là để cho nó qua đi, ai cũng không cần nhắc lại.
Dù lúc ở biệt thự uống rượu đỏ không nhiều lắm, nhưng tác dụng thực mãnh liệt, trong lúc miên man suy nghĩ, Cảnh Giai Tuệ cứ thiếp đi mặc kệ quần áo hỗn độn......
Cũng không biết ngủ tới khi nào thì tỉnh, yết hầu khô rát, đầu có chút co rút đau đớn, làm cho cô phải từ từ nhắm mở mắt rồi mới động đậy thân mình, đầu giường có để ly nước.
Tay chậm rãi lần mò nhưng không thấy ly nước đâu mà thay vào đó là một bàn tay to.
"A ——" Cảnh Giai Tuệ sợ tới mức quát to một tiếng, vội vàng mở mắt ra.
Ngay lúc này, từ trong bóng đêm hiện ra một bóng người khôi ngô đang ngồi ở bên giường, bóng đêm đen tối cũng không che giấu được đôi mắt hung ác kia.
Cảnh Giai Tuệ vội vàng mở đèn tường trên đầu giường.
Chú của Đồng Hiểu Lượng—— Đồng Nhiên thản nhiên ngồi trên giường ngủ, bất động thanh sắc nhìn cô, cứ như đang ngồi trong phòng mình.
"Anh...... Anh vào bằng cách nào!"
Trong phòng đột nhiên xuất hiện người đàn ông này, làm cho cả người Cảnh Giai Tuệ trở nên cứng ngắc, liền hỏi theo phản xạ, sau đó lại thầm mắng mình ngốc, cũng không chờ hắn trả lời, liền xoay người nhảy xuống giường chạy ra khỏi phòng.
Hành động của cô trở nên khác thường, một cô gái độc thân khi ra ngoài thuê phòng trừ việc lo lắng tiền thuê nhà, thì sự an toàn còn quan trọng hơn. Hiện tại cô là cô gái độc thân thuê phòng ở, tuy rằng phòng không lớn, chỉ có hơn 20 mét vuông, nhưng ở đây cũng được bảo vệ tương đối tốt, phòng của cô ở lầu hai, chỉ cần vừa ra cửa xuống nửa tầng, là có phòng bảo vệ trực ngày đêm.
Đáng tiếc chính mình tính cũng không nhanh bằng hành động của người đàn ông kia, đôi bàn tay to kia một phát liền bắt được cô, không giống như ban ngày quần áo chỉnh tề, tính tình hòa nhã, cách tay thô bạo giữ chặt lấy cô vô cùng mạnh mẽ, làm cho Cảnh Giai Tuệ đau đến thiếu chút nữa hít thở không thông.
"Sao? Không phải cháu tôi vào nên cô thất vọng rồi sao? Cháu tôi còn trẻ nên không hiểu chuyện tình cảm cho lắm, bạn gái xinh đẹp như vậy, sao có thể tùy tiện để ở đây một mình thế này?"
Người đàn ông lộ vẻ tàn nhẫn mỉm cười túm lấy Cảnh Giai Tuệ quăng lên trên giường: "Nó không hiểu, giống như cô vậy đồ đê tiện, nên đặt cô ở trên giường, tách đùi ra, hung hăng trừng phạt, thì cô mới biết đến tột cùng mình là loại phụ nữ gì!"
Bình luận facebook