-
Chương 486-490
Chương 486 Lạc gia sẽ phải hối hận
Có điều sau đó hắn lại hơi hối hận, khi Lạc Cửu Niên cùng các trưởng lão Lạc gia khác định nghiêm trị Lạc Phi Hồng, Lạc Thiên Dương lại nói đỡ giúp nàng vài câu. Bằng không giờ Lạc Phi Hồng tuyệt đối không thể ngồi đó nhàn nhã cắn hạt dưa xem tiểu thuyết phong nguyệt được.
Lạc Phi Hồng không nói một lời bước ra, ngược lại khiến Lạc Thiên Dương sửng sốt.
Trước đó đám người Lạc gia không cho bọn Sở Hưu gặp Lạc Phi Hồng là sợ với tính cách của nàng rất dễ gây ra chuyện gì, cho nên mới muốn ngăn cản.
Có điều sau đó phải nể mặt Mạc Dã Tử, Lạc gia đã cho người vào thăm đương nhiên không cần giam giữ Lạc Phi Hồng tiếp nữa. Nhưng đám người Lạc Thiên Dương cũng đã chuẩn bị đề phòng Lạc Phi Hồng gây chuyện, nào ngờ Lạc Phi Hồng lại yên tĩnh như vậy. Chuyện này lại khiến Lạc Thiên Dương thấy không quen, chẳng lẽ nữ nhi nhà mình đã chấp nhận số phận?
Lạc Thiên Dương đuổi theo tận tình khuyên nhủ bên cạnh Lạc Phi Hồng: “Con gái, không phải cha độc ác gì đâu mà do lần này con thật sự rất quá đáng. Phi Vân dẫu sao cũng là ca ca của con, sao con nỡ hạ thủ nặng tay với nó như vậy?”
Lạc Phi Hồng liếc nhìn hắn một chút, giọng nói không mang theo chút tình cảm nào đáp lời: “Hắn định bán ta cho Thương Thủy Doanh thị, chẳng lẽ thế không phải quá đáng?”
Lạc Thiên Dương cau mày nói: “Thế gia thông gia sao lại gọi là bán? Huống hồ ngươi cũng biết Doanh Bạch Lộc rồi đấy, hắn là tuấn kiệt hạng năm trên Long Hổ Bảng, là người thừa kế của Thương Thủy Doanh thị, tương lai chắc chắn sẽ thành cự phách nắm giữ một phương trên giang hồ. Ngươi có biết trong thiên hạ có bao nhiêu nữ nhân muốn gà cho Doanh Bạch Lộc mà còn không được không?
Giờ ngươi có cơ hội này mà không biết quý trọng. Còn không biết cơ hội này cũng là do Lạc gia ta cầu mãi mới được đấy.”
Lạc Phi Hồng lạnh lùng nhìn Lạc Thiên Dương, thản nhiên nói: “Nếu ta nói tương lai ta sẽ mạnh hơn Doanh Bạch Lộc thì sao?”
Lạc Thiên Dương cười cười, không nói lời nào.
Cự phách trên giang hồ là sao? Có thể khống chế một phương, khuấy động phong vân giang hồ mới xưng là cự phách.
Giờ cho dù trong Cửu Đại Thế Gia cũng không mấy ai dám xưng là cự phách trên giang hồ.
Lão tổ Lạc gia bọn họ không tính, lão tổ Mạc gia cũng không tính, lão tổ Hạ Hầu thị mới miễn cưỡng tính là một người. Còn gia chủ Thương Thủy Doanh thị lại thật sự là cự phách trên giang hồ.
Với thiên phú và tiềm lực mà Doanh Bạch Lộc thể hiện lúc này, hắn còn mạnh hơn các đời gia chủ Thương Thủy Doanh thị ngày trước, thành tựu tương lai đã trong dự liệu. Giờ Lạc Phi Hồng nói ra lời này, đừng nói nàng là nữ nhân cho dù thân nam nhi cũng chỉ là nằm mơ nói mộng mà thôi.
Sở Hưu bên cạnh không nói gì, vì y biết tương lai Lạc Phi Hồng sẽ có thành tựu lớn tới mức nào.
Lạc gia vì sự ủng hộ của một cự phách giang hồ sau này mà từ bỏ cự phách có huyết mạch nhà mình, chuyện này đủ cho người giang hồ cười suốt mấy chục năm.
Đương nhiên với Lạc gia hiện tại, bọn họ còn tưởng mình làm một quyết định rất sáng suốt.
Đi tới đình viện Lạc gia, trong đình viện đã có hơn ngàn võ giả đang ngồi, bao gồm cả những người của thế lực lớn tới cổ động, một số lại là tuấn kiệt trẻ tuổi có chút danh vọng trên giang hồ.
Đương nhiên phần nhiều là các võ giả tới xem trò hay, có điều những người này thậm chí còn không có chỗ ngồi, chỉ có thể đứng ngoài rìa đình viện hay thậm chí ở ngoài hẳn, quan sát từ xa.
Thấy Lạc Phi Hồng đi ra, đám người này còn xôn xao một hồi.
Thật ra bình tĩnh xét lại, tướng mạo Lạc Phi Hồng cũng coi như mỹ nhân tuyệt sắc trên giang hồ. Nếu nàng đổi một bộ y phục nữ nhân, trang điểm đôi chút, ngồi xuống sẽ thành một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, cho dù so với Tứ Đại Mỹ Nhân trong võ lâm như Nhan Phi Yên cũng không hề kém cạnh.
Đáng tiếc chỉ cần nàng mở miệng cộng với tính cách đó của nàng, ý cảnh có đẹp tới đâu cũng hỏng mất, cũng giảm không ít điểm. Những người quen nàng đã lâu như Mạc Thiên Lâm thậm chí không coi nàng như nữ nhân.
Đương nhiên trong mắt những người chưa từng tiếp xúc với Lạc Phi Hồng, vị đại tiểu thư Lạc gia này quả thật không tệ, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn thực lực có thực lực, quả thật xứng đôi vừa lứa với Doanh Bạch Lộc của Thương Thủy Doanh thị.
Sau khi nhập tọa, Lạc Phi Hồng đương nhiên phải ngồi bên cạnh đám người Lạc gia. Bọn Sở Hưu thì ngồi bên dưới.
Mạc Thiên Lâm đảo mắt một vòng, lấy làm lạ: “Người của Thương Thủy Doanh thị còn chưa tới à?”
Tạ Tiểu Lâu bên cạnh thản nhiên đáp: “Đại nhân vật thường phải tới cuối cùng. Tới trước chẳng mất mặt à? Huống hồ lần này là Lạc gia muốn thông gia với Doanh thị, mọi chuyện còn chưa công bố chính xác, Doanh thị đương nhiên sẽ không tỏ thái độ quá rõ rệt.”
Có điều lúc này lão tổ Lạc gia Lạc Cửu Niên lại đột nhiên ra ngoài nghênh tiếp vài người vào, chuyện này khiến mọi người xung quanh đều lấy làm lạ, không biết vị đại nhân nào tới đây?
Lạc gia mặc dù đã xuống dốc nhưng Lạc Cửu Niên vẫn là tông sư võ đạo hàng
thật giá thật. Người có thể khiến hắn đích thân ra ngoài nghênh tiếp rõ ràng không phải hạng phàm.
Tiếp đó Lạc Cửu Niên tự mình dẫn chừng mười người bước vào, hai người dẫn đầu trong đó cực kỳ nổi bật.
Một người thân mặc áo hoa màu trắng, gương mặt tuấn tú mạnh mẽ, đầu đội ngọc quan, tay cầm quạt xếp.
Bên cạnh hắn là một vị thái giám mặt trắng không râu mặc trường bào màu tím, lão thái giám đó cũng có tu vi Thiên Nhân Hợp Nhất.
Sở Hưu hỏi Mạc Thiên Lâm: “Những người này là ai? Hoàng tộc Đông Tề à?”
Mạc Thiên Lâm nhỏ giọng nói: “Là người của thái tử Đông Tề Lữ Long Cơ. Thanh niên kia là con trai độc nhất của Lâm Quốc Công Đông Tề - Lý Nhượng, tên là Lý Nguyên. Lâm Quốc Công vẫn luôn ủng hộ cho thái tử, cho nên Lý Nguyên đã theo thái tử từ nhỏ, coi như tâm phúc của thái tử.
Còn lão thái giám kia là người hầu thân cận của Lữ Long Cơ tên là Trần Đậu, cũng là thân tín của hắn.
Phái hai người tâm phúc tới như vậy, Lữ Long Cơ cũng thật nể mặt Lạc gia.”
Nghe Mạc Thiên Lâm giới thiệu hai người kia xong, ánh mắt Sở Hưu lại lóe lên thần sắc kỳ lạ.
Trong hai người đó, Sở Hưu chưa từng nghe tới lão thái giám kia, nhưng cái tên Lý Nguyên lại là đại nhân vật trong triều đình Đông Tề sau này, Thiên Vương - Lý Nguyên!
Người này đã từng làm Trấn Bắc Đại Tướng Quân của Đông Tề, sau này còn được phong làm Trấn Bắc Vương, địa vị còn cao hơn phụ thân mình.
Sau này quốc lực Đông Tề suy giảm, bị Bắc Yên phản công. Chính Lý Nguyên này trấn giữ vùng đất phía bắc Đông Tề, chống cự lại Bắc Yên, là người trong giới cao tầng của Đông Tề.
Có điều đó là chuyện của hai mươi năm sau, lúc này Lý Nguyên chỉ là thủ hạ tâm phúc của Lữ Long Cơ, đảm nhiệm một chức quan nhàn tản trong triều đình Đông Tề, chỉ là tiểu quan bình thường, dáng vẻ cũng chẳng hề bắt mắt.
Hơn nữa bối cảnh quật khởi của Lý Nguyên cũng hết sức thú vị. Hắn vốn là người trong triều đình, kết quả khi du lịch giang hồ lại được một cao tăng từ Tây Vực tới để ý nói hắn là truyền nhân trong số mệnh của mình, trước khi chết còn truyền hết tu vi lại cho Lý Nguyên, khiến cho Lý Nguyên một bước lên trời. Hắn từ một quý tộc Đông Tề không mấy bắt mắt trở thành trọng thần của Đông Tề, thành Trấn Bắc Vương, đại tướng quân ngăn cơn sóng dữ bên Bắc Yên.
Chương 487 Thiên Vương Lý Nguyên cùng Thương Thủy Doanh thị -1
Thiên Vương - Lý Nguyên danh chấn thiên hạ hai mươi năm sau lúc này lại có vẻ hết sức bình thường. Có điều thực lực lúc này của hắn đã không yếu, có tu vi Ngũ Khí Triều Nguyên, chẳng qua tuổi tác hơn lớn, nhìn bộ dáng hẳn đã hơn ba mươi tuổi.
Phụ thân hắn Lâm Quốc Công là chức vị Quốc Công truyền đời, tới tới đời hắn thật ra đã khá xuống dốc.
Tổ tiên của Lý Nguyên đã từng có người trở thành tông sư võ đạo, nhưng phụ thân hắn tuổi đã cao mà chỉ tu luyện tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất mà thôi. Ngược lại Lý Nguyên còn nhỏ tuổi đã bộc lộ thiên phú không tệ, có điều cho dù Lâm Quốc Công Phủ dốc hết toàn lực cũng không cách nào giúp Lý Nguyên sánh ngang với những anh tài tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng.
Cái gọi là Quốc Công Phủ nghe thì oai phong nhưng thực tế lại xuống dốc đã lâu, nội tình còn chẳng bằng một môn phái nhỏ. Cho nên Lâm Quốc Công mới để Lý Nguyên gia nhập dưới trướng thái tử Lữ Long Cơ, định dùng công lao phụ tá long chủ lên ngôi, giúp Lâm Quốc Cong Phủ trở lại thời kỳ huy hoàng.
Mạc Thiên Lâm không biết suy nghĩ lúc này của Sở Hưu, chỉ cười lạnh nói: “Lạc gia đúng là đói bụng ăn quàng, mời cả người của triều đình tới đây rốt cuộc có ý gì? Lạc gia định gia nhập dưới trướng vào triều đình hay sao? Chẳng lẽ họ không biết đây là tối kỵ trên giang hồ à?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Ranh giới giữa giang hồ và triều đình vốn không rõ ràng như vậy, chỉ cần có lợi ích, sao lại không thể liên hợp?
Đừng quên trước đó triều đình Bắc Yên liên thủ với giang hồ mới đánh lui được Đông Tề.
Huống hồ giờ triều đình Đông Tề đã biết lợi ích khi liên thủ với người trong giang hồ, Bạch Hổ Đường một trong Tứ Linh đã liên hợp với triều đình Đông Tề, chẳng lẽ ngươi không biết?”
Mạc Thiên Lâm gật nhẹ đầu, đương nhiên hắn biết chuyện này, có điều thân là người trong giang hồ, hắn vẫn thấy bài xích triều đình mà thôi.
Lạc gia chỉ tỷ võ kén rể, lại thêm thực lực của Lạc gia, thái tử Lữ Long Cơ đương nhiên không cần đích thân ra mặt.
Nhưng hắn phái tâm phúc cùng thái giám thân cận của mình tới như vậy đã đủ coi trọng chuyện này.
Lúc này Lạc Thiên Dương đích thân dẫn Lý Nguyên cùng Trần Đậu vào chỗ ngồi. Lạc Phi Hồng cười nói: “Thiên kim của gia Lạc gia chủ nổi tiếng khắp nơi, lần tỷ võ kén rể này chắc chắn sẽ thu hút không ít tuấn kiệt trẻ tuổi. Lại nói tuổi của ta có vẻ cũng không lớn, chẳng hay có được tham gia lần này hay không?”
Lạc Thiên Dương nghe vậy gương mặt lại lộ vẻ xấu hổ.
Lời này nếu là Lữ Long Cơ nói ra, Lạc Thiên Dương chắc chắn sẽ đồng ý.
Hắn bất kể triều đình với giang hồ gì, nếu có thể làm thái tử phi, Lạc gia cầu còn chẳng được.
Nhưng vấn đề người nói lời này lại là Lý Nguyên, hắn chẳng qua chỉ là tâm phúc của thái tử mà thôi, địa vị không cánh nào so sánh. Hơn nữa Lâm Quốc Công Phủ đã xuống dốc, chỉ có danh Quốc Công mà thôi, trong số rất nhiều công hầu tại Đông Tề chỉ xếp vào hạng trung bình khá.
Lý Nguyên nhìn bộ dáng Lạc Thiên Dương là biết suy nghĩ trong lòng hắn, chuyện này khiến Lý Nguyên âm thầm cười lạnh một tiếng, ngoài miệng lại thản nhiên nói: “Lạc gia chủ đừng để ý, ta chỉ nói đùa thôi.”
Lạc Thiên Dương nghe vậy cũng cười ha hả, hàn huyên với họ vài câu rồi rời đi.
Thật ra xét theo điểm này là thấy gia chủ Lạc Thiên Dương quả thật kém cỏi, cả thực lực hay năng lực đều như vậy.
Vừa rồi Lý Nguyên nói vậy, không cần biết hắn nói thật hay nói đùa, Lạc Thiên Dương chỉ cần giả bộ nịnh nọt, đối đáp đôi câu là qua cửa.
Thế nhưng Lạc Thiên Dương lại lộ rõ vẻ chướng mắt với Lý Nguyên, chỉ ngại thân phận đối phương nên không nói toạc như vậy, rõ ràng là đã đắc tội với Lý Nguyên.
Sau khi Lạc Thiên Dương đi khỏi, sắc mặt Lý Nguyên đã lộ vẻ âm trầm.
Trần Đậu bên cạnh cười cười, dùng giọng the thé nói: “Sao vậy, bị người ta coi thường nên thấy không thoải mái à?”
Lý Nguyên cười lạnh nói: “Chẳng trách Lạc gia suy bại tới nước này. Để một tên ngu ngốc như vậy làm gia chủ, Lạc gia có khá mới là lạ!”
Trần Đậu khoát tay áo nói: “Người trẻ tuổi đừng nóng tính như vậy. Có một cường giả đã từng nói ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo.
Giờ ngươi đi theo thái tử điện hạ, tiền đồ vô lượng, đừng nhìn Lạc Thiên Dương giờ chướng mắt với thân phận của ngươi, không khéo tương lai hắn còn phải hành lễ với ngươi là khác.
Sau khi thái tử đăng lâm đại bảo, ngài sẽ đưa ngươi vào quân đội, kém cỏi nhất cũng là thượng tướng hay tổng quản. Đến lúc đó trong Lạc gia nho nhỏ này, đừng nói Lạc Thiên Dương, cho dù là lão tổ Lạc gia ngươi cũng không cần để trong mắt.”
Lý Nguyên nghe vậy chắp tay với Trần Đậu nói: “Đa tạ Trần công công đã khuyên bảo. Xin Trần công công cứ yên tâm, ta đã gia nhập dưới trướng thái tử điện đương nhiên sẽ xông pha khói lửa vì thái tử điện hạ. Chỉ có tương lai thái tử điện hạ đăng lâm đại bảo, chúng ta mới có ngày nổi danh.”
Nghe Lý Nguyên nói vậy, Trần Đậu cũng hài lòng gật nhẹ đầu.
Lý Nguyên là người tương đối có tiềm lực trong số những tâm phúc trẻ tuổi mà thái tử điện hạ mời chào.
Mặc dù thực lực hiện tại của hắn kém hơn những tuấn kiệt trẻ tuổi trên Long Hổ Bảng, nhưng Lý Nguyên làm việc can đảm cẩn trọng, hành sự ổn thỏa, cho nên rất được thái tử điện hạ yêu thích.
Đúng lúc này Trần Đậu lại lơ đãng nhìn về phía Sở Hưu, không khỏi ồ lên một tiếng.
Lý Nguyên kinh ngạc nói: “Trần công công, sao vậy?”
Trần Đậu cười lạnh một tiếng nói: “Không có gì, chẳng qua gặp phải một kẻ mà thái tử điện hạ thường xuyên nhắc tới mà thôi. Tên kia đã lừa thái tử điện hạ tới mức thê thảm.”
Lý Nguyên nghi hoặc hỏi lại: “Ai vậy, sao lại dám đối nghịch với thái tử điện hạ?”
Trần Đậu chỉ Sở Hưu nói: “Chính là tên kia, hạng sáu trên Long Hổ Bảng, Sở Hưu của Quan Trung Hình Đường.
Vốn dĩ thái tử điện hạ hợp tác với An Nhạc Vương Khương Văn Nguyên đang tốt đẹp, chính tên này lại đem tin đưa sang cho nhị hoàng tử. Sau đó nhị hoàng tử báo lại mọi chuyện cho bệ hạ, không chỉ khiến An Nhạc Vương Phủ bị hủy diệt mà còn khiến bệ hạ mắng chửi thái tử điện hạ một trận, khiến cho uy thế của thái tử điện hạ giảm sút nặng nề.”
Lý Nguyên nghi hoặc: “Tên này làm việc quá đáng như vậy chẳng lẽ thái tử điện hạ không có hành động gì sao?”
Trần Đậu hừ lạnh nói: “Lần trước chuyện An Nhạc Vương Phủ khiến cho ấn tượng của thái tử điện hạ trong mắt bệ hạ giảm sút nặng nề, đương nhiên không dám có hành động gì.
Hơn nữa Sở Hưu này là người của Quan Trung Hình Đường, rất khó đối phó.
Ngươi cũng biết Quan Trung Hình Đường đấy, không phải thế lực của Đông Tề ta, nhưng lại có rất nhiều điểm hợp tác với Đông Tề. Còn Sở Hưu này lại là người trong giới cao tầng của Quan Trung Hình Đường.
Nếu điện hạ ra tay với hắn tại Đông Tề, khiến bệ hạ biết được, chắc chắn sẽ phải chịu trách mắng nặng nề một lần nữa.
Không nhẫn nhịn chuyện nhỏ sẽ gây loạn mưu kế lớn. Hạng tôm tép như vậy muốn giáo huấn lúc nào chẳng được, không vội lúc này. Huống hồ với sự bao dung của thái tử điện hạ không khéo chỉ một chốc sau đã quên mất rồi.”
Chương 488 Thiên Vương Lý Nguyên cùng Thương Thủy Doanh thị -2
Lý Nguyên nhìn về phía Sở Hưu, híp mắt nói: “Trần công công yên tâm, nếu có cơ hội ta sẽ trút giận thay cho thái tử điện hạ.”
Đúng lúc này Sở Hưu lại cảm thấy có người đang nhìn mình. Y quay đầu lại, vừa vặn chạm mắt với Lý Nguyên, cảm nhận được ý vị trong mắt hắn. Cả hai không ai nhường ai, về mặt khí thế không ngờ Lý Nguyên có thể sánh vai với Sở Hưu, không hề lui bước.
Phát hiện ra ác ý trong mắt Lý Nguyên, Sở Hưu cũng đoán ra nguyên nhân khiến đối phương có biểu cảm như vậy.
Dù sao trong chuyện Thu Chấn Thanh của Phi Mã Mục Trường lúc trước y đã đứng về phe nhị hoàng tử, khiến thái tử tổn thất không nhẹ.
Giờ thái tử Lữ Long Cơ đối tốt với hắn mới là lạ.
Có điều tương lai Lý Nguyên quả thật có tiềm chất trở thành một vị đại nhân, tối thiểu giờ hắn dám dùng khí thế đối chọi với Sở Hưu, lại không hề rơi xuống hạ phong.
Thật ra đừng nhìn Lý Nguyên là người của thái tử, thực lực và địa vị của hắn còn chẳng bằng Sở Hưu.
Hơn ba mươi tuổi mới bước vào cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên, thực lực này trong số võ giả cùng cấp bậc đã coi như nhân tài kiệt xuất. Nhưng nếu đưa tầm mắt ra xa hơn, mười hạng đầu Long Hổ Bảng đạt tới cảnh giới như vậy không ai hơn ba mươi tuổi.
Còn xét theo thanh danh trên giang hồ, Sở Hưu cũng uy phong hơn hắn nhiều. Hiện tại Sở Hưu đã là chưởng hình quan của Quan Trung Hình Đường, còn Lý Nguyên chỉ là một quan nhỏ bất nhập lưu trong Trần Đậu Đông Tề mà thôi. Nếu không có thân phận tâm phúc của thái tử Lữ Long Cơ, hắn càng không đáng nhắc tới.
Tất cả mọi mặt đều không bằng Sở Hưu, nhưng hắn vẫn có thể bộc lộ khí thế không thua gì Sở Hưu, cũng coi như hiếm có.
Ánh mắt hai bên giao nhau một hồi rồi cùng thu lại. Đúng lúc này lão tổ Lạc gia cùng Lạc Thiên Dương lại đồng thời đứng ra nghênh đón. Người được tiếp đãi khoa trương như vậy đương nhiên là Thương Thủy Doanh thị đứng đầu Cửu Đại Thế Gia.
Tất cả mọi người nhìn ra ngoài cửa, Lạc Thiên Dương cùng lão tổ Lạc gia ở bên cạnh dẫn đường. Ba người từ ngoài bước vào nhưng mọi người chỉ vô thức nhìn vào người ở giữa.
Người ở giữa là một thanh niên tướng mạo cứng rắn tuấn lãng tới cực điểm, tỉ lệ ngũ quan như điêu khắc bằng ngọc thạch, hoàn mỹ không chút tỳ vết. Ngay cả gương mặt hắn cũng luôn treo một nụ cười thản nhiên, xưa nay chưa từng thay đổi, thậm chí không hề có chút rung động nào.
Hắn mặc một bộ trường bào màu đen, bên trên thêu hình mây trắng. Theo bước đi của hắn, những áng mây trắng kia không ngờ còn cộng hưởng cùng lực lượng thiên địa xung quanh, dao động như gợn nước, thần dị tới cực điểm. Rõ ràng chỉ riêng bộ y phục của hắn đã không phải vật phàm.
Người này chính là Vô Song Công Tử - Doanh Bạch Lộc danh chấn giang hồ, chiêm tính toán số, binh pháp thao lược, võ công bí kỹ, không gì không biết.
Trên giang hồ có không ít người tinh thông những thứ này, không ít người vượt qua Doanh Bạch Lộc về một mặt nào đó nhưng lại không ai tinh thông nhiều thứ như vậy. Nói một lời thiên hạ vô song cũng chẳng đủ.
Sau lưng Doanh Bạch Lộc lại là một thanh niên có vẻ trẻ hơn Doanh Bạch Lộc một chút. Tướng mạo người này cũng khá anh tuấn nhưng lại chẳng bằng Doanh Bạch Lộc. Gương mặt hắn lại luôn mang theo vẻ âm trầm, so với Doanh Bạch Lộc lúc nào cũng mang nụ cười, có vẻ chênh lệch rất lớn.
Phía sau hai người bọn họ là một ông lão. Ông lão kia cố tình lui lại phía sau họ một chút, thân hình hơi còng xuống, ai cũng nhìn ra ông lão này hẳn là người hầu.
Nhưng vấn đề là ông lão người hầu này lại tỏa ra khí tức vô cùng cường đại, thậm chí chẳng hề kém cạnh Lạc Cửu Niên. Vị này rõ ràng là một cường giả tông sư võ đạo!
Với thực lực của Thương Thủy Doanh thị, chắc chắn không thiếu tông sư võ đạo, cường giả Chân Hỏa Luyện Thần cũng có, đây cũng chẳng phải chuyện lạ gì.
Chuyện ly kỳ là một tông sư võ đạo như vậy lại làm người hầu đi theo phía sau. Đây đã không phải kinh người mà là kinh hãi.
Cường giả có tôn nghiêm của cường giả, tông sư võ đạo có yếu hơn nữa cũng là tông sư võ đạo. Mọi người thật sự không hiểu vì sao một tông sư võ đạo lại cam tâm tình nguyện làm người hầu như vậy. Mà Thương Thủy Doanh thị lại dám dùng một tông sư võ đạo như vậy.
Có điều lúc này mọi người đều nhận ra lão tổ Lạc gia đang khá lúng túng.
Cửu Đại Thế Gia mặc dù đều nằm chung trong ca dao giang hồ, nhưng chênh lệch trong đó cũng rất lớn.
Hạng như lão tổ Lạc gia đặt tới Thương Thủy Doanh thị chỉ có thể làm người hầu, ngươi nói xem hắn có thấy ngại không?
Doanh Bạch Lộc cũng nhìn ra vẻ lúng túng của Lạc Cửu Niên, hắn cuối cùng nói: “Lạc lão tiền bối, mọi người đều trong Cửu Đại Thế Gia, không cần khách khí. Ngài cần làm thế nào thì cứ làm thế đó là được.”
Lạc Cửu Niên vội vàng nói: “Vậy mời Doanh công tử thượng tọa. Tỷ võ kén rể sắp bắt đầu rồi, với thực lực của Doanh công tử, đủ để làm đài chủ rồi.”
Cái gọi là tỷ võ kén rể của Lạc gia thật ra chỉ là cảnh vờ vịt mà thôi.
Trong tình huống bình thường, hoặc là nữ nhi nhà mình lên lôi đài làm đài chủ, ai thắng được Lạc Phi Hồng, Lạc Phi Hồng sẽ gả cho người đó.
Có điều cân nhắc tới thực lực bản thân Lạc Phi Hồng cùng trạng thái hiện tại của nàng, chuyện này đành bỏ qua.
Đừng nói nam nhân trên giang hồ vốn không mấy ai thắng được Lạc Phi Hồng. Cho dù có, tới trạng thái hiện tại của Lạc Phi Hồng, để hắn lên lôi đài, chắc chắn Lạc Phi Hồng sẽ hạ độc thủ với người đó.
Đến lúc đó đừng nói tỷ võ kén rể, không chừng còn biến thành một vụ huyết án.
Cho nên cách thức mà Lạc gia lựa chọn là để mọi người muốn tham gia tỷ võ kén rể tự lên lôi đài tỷ thí, chọn ra một đài chủ. Bên thắng cuối cùng có thể cưới Lạc Phi Hồng.
Đương nhiên giờ Doanh Bạch Lộc đã tới, trận tỷ võ kén rể này chẳng qua chỉ là làm bộ làm tịch mà thôi. Nếu không những người ở đây có ai địch nổi Doanh Bạch Lộc?
Có điều đúng lúc này Doanh Bạch Lộc lại đột nhiên nói: “Lần này ta không lên đài, đệ đệ ta Doanh Bạch Hổ mặc dù ít khi đặt chân lên giang hồ nhưng với thực lực của hắn cũng đủ lên lôi đài tranh phong với những tuấn kiệt trẻ tuổi trên giang hồ rồi.”
Doanh Bạch Lộc vừa nói xong lời này, đám người đều ngây ra tại chỗ.
Rõ ràng là tỷ võ kén rể, hầu hết mọi người trong giang hồ đều biết mục tiêu của Lạc gia là thông gia với Doanh Bạch Lộc của Doanh thị, thế nhưng giờ lại đổi thành đệ đệ của Doanh Bạch Lộc, Doanh Bạch Hổ? Rốt cuộc có chuyện gì?
Đệ tử Doanh thị đương nhiên không phải hạng kém cỏi, Doanh Bạch Hổ là đệ đệ ruột của Doanh Bạch Lộc, thân phận càng thêm bất phàm.
Có điều có bất phàm nữa cũng chẳng phải Doanh Bạch Lộc. Tình huống này khiến Lạc gia không kịp phản ứng.
Lạc Cửu Niên nghi hoặc: “Doanh công tử có ý gì vậy? Chẳng lẽ ngươi không định tự mình lên lôi đài à?”
Doanh Bạch Lộc hỏi ngược lại: “Ai nói ta muốn đích thân lên lôi đài? Trước đó Lạc gia ngươi chỉ cố tình muốn thông gia với Doanh thị ta, các ngươi có nói nhất định phải thông gia với ta ư?
Sao nào? Chẳng lẽ các ngươi chê đệ đệ ta không xứng với Lạc gia các ngươi, coi thường đệ tử Thương Thủy Doanh thị ta à?”
Chương 489 Cách thức
Lời này vừa nói ra, Lạc Cửu Niên ngây ra tại chỗ, không biết nên trả lời ra sao cho phải.
Chẳng lẽ hắn lại công khai nói rằng mình chướng mắt với Doanh Bạch Hổ, vậy chẳng phải đắc tội nặng nề với Thương Thủy Doanh thị à?
Nhưng quan trọng nhất là Lạc Phi Hồng gả cho Doanh Bạch Lộc với gả cho Doanh Bạch Hổ là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt. Một là hạng năm Long Hổ Bảng, là người thừa kế Thương Thủy Doanh thị trong tương lai. Người còn lại chỉ là đệ tử bình thường trong Doanh thị mà thôi, chênh lệch thật sự rất lớn.
Bên dưới, Tạ Tiểu Lâu lắc đầu nói: “Lạc gia đúng là thông minh quá bị thông minh hại, kết quả bị người của Thương Thủy Doanh thị tính kế rồi.”
Sở Hưu cũng cười lạnh nói: “Tên giang hồ làm gì có chuyện chỉ một bên chiếm lợi. Lạc gia muốn dùng một cô con gái đổi lấy sự nâng đỡ trợ giúp của Doanh thị. Vậy Doanh thị ngoại trừ được một Lạc Phi Hồng, còn được thêm gì nữa? Một Lạc gia sống dở chết dở?
Dùng một Doanh Bạch Hổ thông gia với Lạc gia, để một đệ tử không quá quan trọng kết thông gia cùng gia tộc này, còn kiếm lời một Lạc Phi Hồng từng bước vào mười hạng đầu Long Hổ Bảng. Doanh thị làm vụ mua bán này quả thật không lỗ.
Đúng rồi, các ngươi có biết tên Doanh Bạch Hổ kia không? Thực lực tên kia thế nào? So với Doanh Bạch Lộc thì sao?”
Mạc Thiên Lâm lắc đầu nói: “Thương Thủy Doanh thị có Doanh Bạch Lộc, ngươi nghĩ những đệ tử Doanh thị khác còn có ngày ra mặt chắc? Doanh Bạch Hổ này trong Thương Thủy Doanh thị không phải hạng vô danh nhưng ánh sáng đều bị Doanh Bạch Lộc che lấp. Ngươi cứ nhìn vẻ mặt âm trầm của hắn là biết, rõ ràng tên này rất có ý kiến với ca ca mình.
Hơn nữa ngươi có biết cái tên Doanh Bạch Hổ từ đâu mà ra không? Doanh Bạch Lộc tên là Bạch Lộc vì có hươu trắng tới là điềm lành. Thế nhưng Doanh Bạch Hổ tên là Bạch Hổ không phải vì lúc hắn ra đời có hổ trắng xuất hiện, chỉ đơn giản là vì ca ca hắn tên là Bạch Lộc nên hắn mới tên là Bạch Hổ.
Một kẻ ngay cái tên còn dựa theo ca ca, nếu trong lòng hắn không có oán thận mới gọi là bất thường.
Đúng rồi, giờ đổi thành Doanh Bạch Hổ này xuất thủ, vậy kế hoạch của chúng ta sao giờ?”
Sở Hưu híp mắt nói: “Đương nhiên tiến hành như thường rồi. Lạc Phi Hồng đã có nắm chắc, chúng ta cứ phối hợp với nàng là được. Bất kể Doanh Bạch Lộc hay Doanh Bạch Hổ lên lôi đài, việc chúng ta cần làm chỉ có một, đó là kéo dài thời gian.”
Mạc Thiên Lâm gật nhẹ đầu, đột nhiên nói: “Lần này Doanh Bạch Lộc không
ra trận mà để đệ để tham gia lôi đài. Ta cảm thấy không chỉ vì Doanh thị muốn lừa gạt Lạc gia một phen mà còn vì bản thân Doanh Bạch Lộc không muốn cưới Phi Hồng.
Ta từng nghe nói Doanh Bạch Lộc có ý tứ với Vân Kiếm Tiên Tử - Nhan Phi Yên của Việt Nữ Cung. Có điều mọi người trong giang hồ đều biết quy củ của Việt Nữ Cung, cho nên Nhan Phi Yên chỉ có thể khéo léo từ chối lời thổ lộ của Doanh Bạch Lộc. Thế nhưng Doanh Bạch Lộc vẫn giữ tấm lòng si mê không hề thay đổi.
Có điều chuyện này chỉ là tin đồn trên giang hồ, đặc biệt là đám đàm bà con gái vốn hay đồn nhảm, ta cũng không rõ là thật hay giả.”
Tạ Tiểu Lâu bên cạnh không nhịn nổi nói: “Ta nói này, Mạc Thiên Lâm, giờ phút này rồi mà ngươi còn có tâm tư đi nghiên cứu mấy chuyện linh tinh trên giang hồ như vậy à?”
Mạc Thiên Lâm phản bác: “Thế nào là chuyện linh tinh? Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng. Vạn nhất lát nữa chúng ta phải giao thủ với Doanh Bạch Lộc, giờ lý giải hắn thêm một chút thì lúc đánh nhau càng nắm chắc, chẳng phải ư?”
Tạ Tiểu Lâu nhếch miệng, hắn vốn chẳng tin chuyện tin đồn linh tinh trên giang hồ như vậy giúp ích được gì trong chuyện này.
Trong lúc Tạ Tiểu Lâu và Mạc Thiên Lâm đấu võ mồm như vậy, Lạc Cửu Niên đã hạ quyết định.
Hắn cười lớn nói: “Nếu Doanh công tử đã nói thế, vậy tỷ võ kén rể cứ tiến hành bình thường thôi.”
Đối với Lạc gia mà nói, vấn đề đầu tiên họ quan tâm không phải thông gia với thế lực nào chứ không phải thông gia với cá thể nào.
Từ Doanh Bạch Lộc biến thành Doanh Bạch Hổ, mặc dù chênh lệch rất lớn nhưng với Lạc gia vẫn là thông gia với Doanh thị. Hơn nữa đối phương cũng là trực hệ của Doanh thị, Lạc gia không phải không được lợi lộc gì. Cho nên Lạc Cửu Niên đành gật đầu đáp ứng.
Sau khi Lạc Cửu Niên đi khỏi, Doanh Bạch Lộc quay sang nói với Doanh Bạch Hổ: “Vi huynh đã an bài chuyện hôn nhân giúp ngươi như vậy rồi, ngươi còn không hài lòng à? Ngô Quận Lạc gia mặc dù hơi kém cỏi nhưng Lạc Phi Hồng lại thật sự không tệ. Đáng tiếc đám người Lạc gia mù mắt, lấy gùi bỏ ngọc. Có điều thế càng tốt, ta đưa viên minh châu này cho ngươi, vừa xứng với thân phận của ngươi cùng vinh quang của Doanh thị chúng ta.”
Doanh Bạch Hổ cười lạnh khiến sắc mặt vốn u ám của hắn càng thêm âm trầm: “Từ nhỏ đến lớn, gia tộc luôn ưu tiên suy nghĩ cho ngươi. Thứ ngươi không muốn mới bố thí cho ta. Ngươi cứ ra vẻ huynh trưởng tốt như vậy có ý nghĩa gì sao?
Ta đã nhìn ra Lạc gia kia chướng mắt với ta. Trước đó đối tượng thông gia của họ là ngươi. ngươi không muốn nên mới chuyển sang ta, tới chuyện hôn nhân đại sự cũng vậy.
Ngươi muốn làm huynh trưởng tốt nên Nhường Lạc Phi Hồng cho ta, sao ngươi không nói nhường cả Nhan Phi Yên cho ta?”
“Bốp!”
Một cái tát vang dội vọng ra nhưng thân hình Doanh Bạch Lộc không hề nhúc nhích. Có lẽ trong số mọi người ở đây chỉ có lão bộc của Doanh thị mới thấy rõ động tác của Doanh Bạch Lộc, có điều hắn lại coi như không thấy gì.
Doanh Bạch Hổ che mặt, ánh mắt nhìn về phía Doanh Bạch Lộc đã tràn ngập hận ý, có điều lúc này hắn đã không dám nói thêm lời nào.
Gương mặt Doanh Bạch Lộc vẫn mang theo nụ cười không hề thay đổi, giọng điệu ôn hòa nói: “Từ nhỏ đến lớn, những thứ ta cho ngươi không phải bố thí mà là vì ngươi là đệ đệ của ta.
Nhưng chính vì ngươi là đệ đệ của ta nên ngươi phải biết, có nhiều thứ ngươi không nên nghĩ tới, cũng không phải thứ ngươi có thể nghĩ tới. Nếu không người làm ca ca ta đây sẽ rất tức giận.
Cái tát này là giáo huấn. Sau này nhớ cho kỹ, đừng chọc ta nổi giận.
Chuyện thông gia với Lạc gia ta đã báo lại với phụ thân, phụ thân cũng đồng ý. Giờ lôi đài đã bày ngay trước mắt ngươi, ngươi có lên hay không tùy ngươi.”
Doanh Bạch Hổ che mặt, lạnh lùng nói: “Lên! Sao lại không lên? Sớm muộn gì cũng có ngày các ngươi phải hối hận!”
Hắn không phải Doanh Bạch Lộc, có tư cách tùy ý lựa chọn cô gái mà mình thích, thậm chí không cần lo lắng chuyện thông gia, hoàn toàn dựa theo tâm tính. Cho dù Doanh Bạch Lộc muốn cưới một người bình thường, Doanh thị cũng chẳng can thiệp vào.
Nhưng Doanh Bạch Hổ hắn lại khác, hắn không lấy được lực lượng của Doanh thị nhưng sau khi cưới Lạc Phi Hồng lại có thể mượn đôi chút lực lượng của Lạc gia.
Những thứ này Doanh Bạch Lộc chướng mắt nhưng Doanh Bạch Hổ hắn sớm muộn gì cũng sẽ dùng những lực lượng này đoạt lại những thứ thuộc về bản thân!
Dùng nội lực lau bỏ vết tay trên mặt, Doanh Bạch Hổ trực tiếp bước ra, đi lên lôi đài. Tu vi Ngũ Khí Triều Nguyên của hắn bùng ra, khiến mọi người đều giật mình.
Doanh Bạch Hổ này tuổi tác không lớn, không ngờ đã lên tới cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên.
Giờ Bạch Hổ còn chưa chính thức xông xáo giang hồ, nhưng chỉ cần tạo nghệ võ đạo của hắn bằng nửa tiêu chuẩn của ca ca, vậy mười hạng đầu Long Hổ Bảng chẳng thoát nổi khỏi tay hắn. Một nhà hai người đứng trên Long Hổ
Bảng, thành tích này quả thật kinh khủng.
Chương 490 Tạ Tiểu Lâu lên đài -1
Doanh Bạch Hổ đi lên lôi đài quả thật dọa cho mọi người giật mình.
Không ai ngờ nổi đệ tử lặng lẽ vô danh của Doanh thị này lại có thực lực như vậy, Thương Thủy Doanh thị chẳng lẽ lại kinh khủng đến vậy, tùy ý lấy một đệ tử ra cũng có trình độ tới mức này?
Lúc này bên phía Doanh Bạch Lộc, lão bộc vốn không nói năng gì lại hạ giọng thở dài: “Đại công tử, nhị công tử còn trẻ, khi nhỏ tuổi lại bị gia chủ quản giáo nghiêm khắc nên suy nghĩ có phần cực đoan, mong ngài đừng để ý.”
Doanh Bạch Lộc nhìn lôi đài, sắc mặt không hề thay đổi, vẫn dùng giọng ôn hòa nói: “Phúc bá, mấy thứ đó ta biết cả mà. Nếu không ngươi nghĩ sao ta lại nhường nhiều thứ cho hắn như vậy, còn đem cả cơ hội thông gia với Lạc gia cho hắn?
Xưa nay Thương Thủy Doanh thị cường thịnh đâu phải vì một người mà là vì một nhóm người, đáng tiếc đến giờ Bạch Hổ vẫ không nhìn ra điểm này.
Có điều như vậy cũng chẳng sao, cứ để nó hận ta đi, chỉ cần nó không chạm tới giới hạn cuối cùng của ta, những hận ý đó còn có thể trở thành động lực, khiến nó càng ngày càng mạnh.
Nó mạnh lên tương đương với Thương Thủy Doanh thị mạnh lên, cớ sao không làm?”
Phúc bá gật đầu nói: “Nếu nhị công tử có thể nghĩ được như đại công tử thì tốt, Doanh thị ta tương lai sẽ càng thêm huy hoàng.”
Lòng dạ khí độ của Doanh Bạch Lộc còn lớn hơn tưởng tượng của Phúc bá, đương nhiên đây cũng là tự tin đến tự thực lực tuyệt đối.
Doanh Bạch Lộc hận hắn thì đã sao, ghen ghét hắn thì thế nào? Dù sao tên đệ đệ đời này chẳng đuổi kịp mình, đời sau cũng chẳng đuổi kịp mình. Hắn, không thể uy hiếp được mình.
Những gia tộc khác nội đấu rồi huynh đệ bất hòa là vì hai bên chênh lệch không nhiều, một bên muốn thay thế bên còn lại, một bên thì sợ bị đối phương thay thế, từ đó mới sinh ra nội đấu.
Còn Thương Thủy Doanh thị lại bất đồng, Doanh Bạch Lộc còn sợ bị người ta thay thế chắc? Hắn là Vô Song Công Tử thiên hạ vô song, trong Thương Thủy Doanh thị, không ai có thể thay thế hắn!
Chính vì có tự tin như vậy Doanh Bạch Lộc mới có thể bỏ mặc Doanh Bạch Hổ oán hận mình. Hắn thấy những hành động của đối phương chẳng qua là thái độ hờn dỗi khóc lóc vòi vĩnh của trẻ con khi không đòi được thứ mà mình thích mà thôi, không phải chuyện lớn gì.
Đương nhiên nếu Doanh Bạch Hổ lần lượt khiêu khích giới hạn cuối cùng của hắn, cũng như câu nói vừa rồi. Doanh Bạch Lộc sẽ cho hắn một chút giáo huấn, khiến hắn nhớ kỹ.
Lúc này trên lôi đài, khí thế Doanh Bạch Hổ bành trướng tới cực hạn, bễ nghễ toàn trường.
Nếu không có quầng sáng của Doanh Bạch Lộc che lấp, hắn đã chẳng phải hạng vô danh như hiện tại, không khéo đã sớm đặt chân vào võ lâm, dương danh trên giang hồ.
Hắn không sánh bằng ca ca mình Doanh Bạch Lộc, chẳng lẽ còn không bằng đám rác rưởi khác ư?
“Ai lên đài?” Doanh Bạch Hổ nhìn bên dưới lôi đài, lạnh giọng quát lớn.
Mọi người xung quanh hai mặt nhìn nhau, thật ra ai cũng nhìn ra trận tỷ võ kén rể này chỉ là màn vờ vịt mà thôi. Ngay từ khi biết Doanh Bạch Lộc sẽ tới, mọi người không ai muốn xuất trận.
Giờ đổi lại là Doanh Bạch Hổ, mọi người xung quanh ngược lại lao nhao muốn thử, có điều vẫn không ai dám lên đài đầu tiên.
Doanh Bạch Hổ này mặc dù không bằng Doanh Bạch Lộc, xen khí tức hẳn cũng chỉ mới bước vào Ngũ Khí Triều Nguyên không lâu. Nhưng vấn đề là ở đây không mấy ai sánh nổi với Doanh Bạch Hổ, huống hồ không ai biết sức chiến đấu của Doanh Bạch Hổ ra sao, không ai dám làm người đầu tiên bước lên thăm dò.
Thấy không ai lên đài, Doanh Bạch Hổ ngược lại nhíu mày.
Ca ca hắn Doanh Bạch Lộc đã sớm nổi danh trên giang hồ, hắn cũng nên có danh tiếng của mình trên giang hồ.
Võ giả tầm thường từ khi tới cảnh giới Tiên Thiên đã bắt đầu xông xáo giang hồ, một số đệ tử đại phái thì tới khoảng Nội Cương cảnh hay Ngoại Cương cảnh. Như Thẩm Bạch tu luyện tới Tam Hoa Tụ Đỉnh mới xuất hiện trong giang hồ đã coi là rất muộn. Còn tới Doanh Bạch Hổ hắn mãi tới khi đột phá Ngũ Khí Triều Nguyên mới định đặt chân lên giang hồ chính là để một lần xuất hiện chấn kinh cả thiên hạ, không để quầng sáng của Doanh Bạch Lộc che lấp bản thân lần nữa.
Kết quả giờ muốn xuất thủ lại không ai lên đài, cảnh tượng này quả thật lúng túng.
Mạc Thiên Lâm nhìn về phía Lạc Phi Hồng, lúc này hai mắt Lạc Phi Hồng khép hờ như đang suy nghĩ điều gì, rất không hợp với tính cách thường ngày của nàng.
Mạc Thiên Lâm hạ giọng: “Phi Hồng còn chưa chuẩn bị kỹ càng. Sở huynh, ngươi giải quyết tên này trước đi, Doanh Bạch Lộc không lên đài, giải quyết tên này hẳn rất đơn giản.”
Sở Hưu gật đầu, vừa định đứng dậy lại thấy Tạ Tiểu Lâu ngăn trước người hắn nói: “Sở huynh, đối phó với loại người này không cần ngươi xuất thủ. Vạn nhất sau đó Doanh Bạch Lộc lên đài hay có người mạnh hơn xuất hiện thì sao? Để ta lên đi.”
Tạ Tiểu Lâu giờ vẫn chỉ là Tam Hoa Tụ Đỉnh, Sở Hưu vô thức muốn ngăn cản.
Có điều lúc này hắn đột nhiên nghĩ ra điều gì, dùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật nhìn Tạ Tiểu Lâu, kinh ngạc nói: “Ngươi sắp bước qua bước kia rồi?”
Tạ Tiểu Lâu cuối cùng nói: “Mặc dù không sớm như Sở huynh, có điều ta cũng dừng lại ở Tam Hoa Tụ Đỉnh một thời gian dài rồi, cũng nên đột phá. Vừa hay mượn cơ hội lần này tôi luyện lại bản thân.”
Mạc Thiên Lâm bên cạnh nghe vậy không khỏi há miệng. Hắn cùng Tạ Tiểu Lâu là bạn tốt, giờ Tạ Tiểu Lâu sắp bước vào Ngũ Khí Triều Nguyên, đương nhiên hắn không thấy ganh tị gì, chỉ thấy hơi ê ẩm. Dù sao giờ hắn vẫn còn cách cảnh giới này khá xa, thậm chí chưa chạm tới cánh cửa.
Theo Tạ Tiểu Lâu bước lên lôi đài, sắc mặt Lạc Cửu Niên cùng Lạc Thiên Dương đều biến thành đen kịt. Bọn họ đều biết đám người Tạ Tiểu Lâu tới để quấy rối.
Bọn họ cũng biết quan hệ giữa đám người Tạ Tiểu Lâu và Lạc Phi Hồng, nhưng chính vì vậy họ càng biết đám người Tạ Tiểu Lâu sẽ không cưới Lạc Phi Hồng. Nhưng giờ bọn họ lại vẫn lên đài, chẳng phải quấy rối thì là gì?
Có điều cho dù bọn họ biết rõ Tạ Tiểu Lâu đang quấy rối cũng vô dụng, lôi đài bày ngay đó, Lạc gia ngươi còn không để cho người ta ra trận hay sao?
Doanh Bạch Lộc nhìn Tạ Tiểu Lâu hỏi: “Người kia là ai?”
Phúc Bá nói khẽ: “Là đồ đệ của Trần Thanh Đế Thiên Hạ Minh, Tạ Tiểu Lâu, đứng hạng mười bốn trên Long Hổ Bảng.
Doanh Bạch Lộc thật sự không biết Tạ Tiểu Lâu, không phải vì hắn quá ngông cuồng mà do bản thân Doanh Bạch Lộc thành danh đã lâu, hơn nữa cũng một thời gian dài rồi Doanh Bạch Lộc không xuất hiện trong giang hồ. Thời điểm trước thứ hạng của Tạ Tiểu Lâu còn ở ngoài hai mươi, Doanh Bạch Lộc đương nhiên chưa nghe qua tên hắn.
Doanh Bạch Lộc gật đầu nói: “Hóa ra là đệ tử Trần Thanh Đế, Trần Thanh Đế của Thiên Hạ Minh cũng là người có số má trên giang hồ. Phụ thân ta đã từng nói, thiên hạ có vô số võ giả xuất thân dân dã, nhưng chỉ số rất ít mới làm được như Trần Thanh Đế.
Tạ Tiểu Lâu này đã là đệ tử của Trần Thanh Đế chắc cũng không yếu. Có điều cảnh giới của hắn kém Bạch Hổ một bậc, ván này không cần phải lo.”
Trên giang hồ vô số người dùng tu vi Tam Hoa Tụ Đỉnh chiến thắng Ngũ Khí Triều Nguyên, nhưng chuyện này phải xem đối phương là ai.
Có điều sau đó hắn lại hơi hối hận, khi Lạc Cửu Niên cùng các trưởng lão Lạc gia khác định nghiêm trị Lạc Phi Hồng, Lạc Thiên Dương lại nói đỡ giúp nàng vài câu. Bằng không giờ Lạc Phi Hồng tuyệt đối không thể ngồi đó nhàn nhã cắn hạt dưa xem tiểu thuyết phong nguyệt được.
Lạc Phi Hồng không nói một lời bước ra, ngược lại khiến Lạc Thiên Dương sửng sốt.
Trước đó đám người Lạc gia không cho bọn Sở Hưu gặp Lạc Phi Hồng là sợ với tính cách của nàng rất dễ gây ra chuyện gì, cho nên mới muốn ngăn cản.
Có điều sau đó phải nể mặt Mạc Dã Tử, Lạc gia đã cho người vào thăm đương nhiên không cần giam giữ Lạc Phi Hồng tiếp nữa. Nhưng đám người Lạc Thiên Dương cũng đã chuẩn bị đề phòng Lạc Phi Hồng gây chuyện, nào ngờ Lạc Phi Hồng lại yên tĩnh như vậy. Chuyện này lại khiến Lạc Thiên Dương thấy không quen, chẳng lẽ nữ nhi nhà mình đã chấp nhận số phận?
Lạc Thiên Dương đuổi theo tận tình khuyên nhủ bên cạnh Lạc Phi Hồng: “Con gái, không phải cha độc ác gì đâu mà do lần này con thật sự rất quá đáng. Phi Vân dẫu sao cũng là ca ca của con, sao con nỡ hạ thủ nặng tay với nó như vậy?”
Lạc Phi Hồng liếc nhìn hắn một chút, giọng nói không mang theo chút tình cảm nào đáp lời: “Hắn định bán ta cho Thương Thủy Doanh thị, chẳng lẽ thế không phải quá đáng?”
Lạc Thiên Dương cau mày nói: “Thế gia thông gia sao lại gọi là bán? Huống hồ ngươi cũng biết Doanh Bạch Lộc rồi đấy, hắn là tuấn kiệt hạng năm trên Long Hổ Bảng, là người thừa kế của Thương Thủy Doanh thị, tương lai chắc chắn sẽ thành cự phách nắm giữ một phương trên giang hồ. Ngươi có biết trong thiên hạ có bao nhiêu nữ nhân muốn gà cho Doanh Bạch Lộc mà còn không được không?
Giờ ngươi có cơ hội này mà không biết quý trọng. Còn không biết cơ hội này cũng là do Lạc gia ta cầu mãi mới được đấy.”
Lạc Phi Hồng lạnh lùng nhìn Lạc Thiên Dương, thản nhiên nói: “Nếu ta nói tương lai ta sẽ mạnh hơn Doanh Bạch Lộc thì sao?”
Lạc Thiên Dương cười cười, không nói lời nào.
Cự phách trên giang hồ là sao? Có thể khống chế một phương, khuấy động phong vân giang hồ mới xưng là cự phách.
Giờ cho dù trong Cửu Đại Thế Gia cũng không mấy ai dám xưng là cự phách trên giang hồ.
Lão tổ Lạc gia bọn họ không tính, lão tổ Mạc gia cũng không tính, lão tổ Hạ Hầu thị mới miễn cưỡng tính là một người. Còn gia chủ Thương Thủy Doanh thị lại thật sự là cự phách trên giang hồ.
Với thiên phú và tiềm lực mà Doanh Bạch Lộc thể hiện lúc này, hắn còn mạnh hơn các đời gia chủ Thương Thủy Doanh thị ngày trước, thành tựu tương lai đã trong dự liệu. Giờ Lạc Phi Hồng nói ra lời này, đừng nói nàng là nữ nhân cho dù thân nam nhi cũng chỉ là nằm mơ nói mộng mà thôi.
Sở Hưu bên cạnh không nói gì, vì y biết tương lai Lạc Phi Hồng sẽ có thành tựu lớn tới mức nào.
Lạc gia vì sự ủng hộ của một cự phách giang hồ sau này mà từ bỏ cự phách có huyết mạch nhà mình, chuyện này đủ cho người giang hồ cười suốt mấy chục năm.
Đương nhiên với Lạc gia hiện tại, bọn họ còn tưởng mình làm một quyết định rất sáng suốt.
Đi tới đình viện Lạc gia, trong đình viện đã có hơn ngàn võ giả đang ngồi, bao gồm cả những người của thế lực lớn tới cổ động, một số lại là tuấn kiệt trẻ tuổi có chút danh vọng trên giang hồ.
Đương nhiên phần nhiều là các võ giả tới xem trò hay, có điều những người này thậm chí còn không có chỗ ngồi, chỉ có thể đứng ngoài rìa đình viện hay thậm chí ở ngoài hẳn, quan sát từ xa.
Thấy Lạc Phi Hồng đi ra, đám người này còn xôn xao một hồi.
Thật ra bình tĩnh xét lại, tướng mạo Lạc Phi Hồng cũng coi như mỹ nhân tuyệt sắc trên giang hồ. Nếu nàng đổi một bộ y phục nữ nhân, trang điểm đôi chút, ngồi xuống sẽ thành một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, cho dù so với Tứ Đại Mỹ Nhân trong võ lâm như Nhan Phi Yên cũng không hề kém cạnh.
Đáng tiếc chỉ cần nàng mở miệng cộng với tính cách đó của nàng, ý cảnh có đẹp tới đâu cũng hỏng mất, cũng giảm không ít điểm. Những người quen nàng đã lâu như Mạc Thiên Lâm thậm chí không coi nàng như nữ nhân.
Đương nhiên trong mắt những người chưa từng tiếp xúc với Lạc Phi Hồng, vị đại tiểu thư Lạc gia này quả thật không tệ, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn thực lực có thực lực, quả thật xứng đôi vừa lứa với Doanh Bạch Lộc của Thương Thủy Doanh thị.
Sau khi nhập tọa, Lạc Phi Hồng đương nhiên phải ngồi bên cạnh đám người Lạc gia. Bọn Sở Hưu thì ngồi bên dưới.
Mạc Thiên Lâm đảo mắt một vòng, lấy làm lạ: “Người của Thương Thủy Doanh thị còn chưa tới à?”
Tạ Tiểu Lâu bên cạnh thản nhiên đáp: “Đại nhân vật thường phải tới cuối cùng. Tới trước chẳng mất mặt à? Huống hồ lần này là Lạc gia muốn thông gia với Doanh thị, mọi chuyện còn chưa công bố chính xác, Doanh thị đương nhiên sẽ không tỏ thái độ quá rõ rệt.”
Có điều lúc này lão tổ Lạc gia Lạc Cửu Niên lại đột nhiên ra ngoài nghênh tiếp vài người vào, chuyện này khiến mọi người xung quanh đều lấy làm lạ, không biết vị đại nhân nào tới đây?
Lạc gia mặc dù đã xuống dốc nhưng Lạc Cửu Niên vẫn là tông sư võ đạo hàng
thật giá thật. Người có thể khiến hắn đích thân ra ngoài nghênh tiếp rõ ràng không phải hạng phàm.
Tiếp đó Lạc Cửu Niên tự mình dẫn chừng mười người bước vào, hai người dẫn đầu trong đó cực kỳ nổi bật.
Một người thân mặc áo hoa màu trắng, gương mặt tuấn tú mạnh mẽ, đầu đội ngọc quan, tay cầm quạt xếp.
Bên cạnh hắn là một vị thái giám mặt trắng không râu mặc trường bào màu tím, lão thái giám đó cũng có tu vi Thiên Nhân Hợp Nhất.
Sở Hưu hỏi Mạc Thiên Lâm: “Những người này là ai? Hoàng tộc Đông Tề à?”
Mạc Thiên Lâm nhỏ giọng nói: “Là người của thái tử Đông Tề Lữ Long Cơ. Thanh niên kia là con trai độc nhất của Lâm Quốc Công Đông Tề - Lý Nhượng, tên là Lý Nguyên. Lâm Quốc Công vẫn luôn ủng hộ cho thái tử, cho nên Lý Nguyên đã theo thái tử từ nhỏ, coi như tâm phúc của thái tử.
Còn lão thái giám kia là người hầu thân cận của Lữ Long Cơ tên là Trần Đậu, cũng là thân tín của hắn.
Phái hai người tâm phúc tới như vậy, Lữ Long Cơ cũng thật nể mặt Lạc gia.”
Nghe Mạc Thiên Lâm giới thiệu hai người kia xong, ánh mắt Sở Hưu lại lóe lên thần sắc kỳ lạ.
Trong hai người đó, Sở Hưu chưa từng nghe tới lão thái giám kia, nhưng cái tên Lý Nguyên lại là đại nhân vật trong triều đình Đông Tề sau này, Thiên Vương - Lý Nguyên!
Người này đã từng làm Trấn Bắc Đại Tướng Quân của Đông Tề, sau này còn được phong làm Trấn Bắc Vương, địa vị còn cao hơn phụ thân mình.
Sau này quốc lực Đông Tề suy giảm, bị Bắc Yên phản công. Chính Lý Nguyên này trấn giữ vùng đất phía bắc Đông Tề, chống cự lại Bắc Yên, là người trong giới cao tầng của Đông Tề.
Có điều đó là chuyện của hai mươi năm sau, lúc này Lý Nguyên chỉ là thủ hạ tâm phúc của Lữ Long Cơ, đảm nhiệm một chức quan nhàn tản trong triều đình Đông Tề, chỉ là tiểu quan bình thường, dáng vẻ cũng chẳng hề bắt mắt.
Hơn nữa bối cảnh quật khởi của Lý Nguyên cũng hết sức thú vị. Hắn vốn là người trong triều đình, kết quả khi du lịch giang hồ lại được một cao tăng từ Tây Vực tới để ý nói hắn là truyền nhân trong số mệnh của mình, trước khi chết còn truyền hết tu vi lại cho Lý Nguyên, khiến cho Lý Nguyên một bước lên trời. Hắn từ một quý tộc Đông Tề không mấy bắt mắt trở thành trọng thần của Đông Tề, thành Trấn Bắc Vương, đại tướng quân ngăn cơn sóng dữ bên Bắc Yên.
Chương 487 Thiên Vương Lý Nguyên cùng Thương Thủy Doanh thị -1
Thiên Vương - Lý Nguyên danh chấn thiên hạ hai mươi năm sau lúc này lại có vẻ hết sức bình thường. Có điều thực lực lúc này của hắn đã không yếu, có tu vi Ngũ Khí Triều Nguyên, chẳng qua tuổi tác hơn lớn, nhìn bộ dáng hẳn đã hơn ba mươi tuổi.
Phụ thân hắn Lâm Quốc Công là chức vị Quốc Công truyền đời, tới tới đời hắn thật ra đã khá xuống dốc.
Tổ tiên của Lý Nguyên đã từng có người trở thành tông sư võ đạo, nhưng phụ thân hắn tuổi đã cao mà chỉ tu luyện tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất mà thôi. Ngược lại Lý Nguyên còn nhỏ tuổi đã bộc lộ thiên phú không tệ, có điều cho dù Lâm Quốc Công Phủ dốc hết toàn lực cũng không cách nào giúp Lý Nguyên sánh ngang với những anh tài tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng.
Cái gọi là Quốc Công Phủ nghe thì oai phong nhưng thực tế lại xuống dốc đã lâu, nội tình còn chẳng bằng một môn phái nhỏ. Cho nên Lâm Quốc Công mới để Lý Nguyên gia nhập dưới trướng thái tử Lữ Long Cơ, định dùng công lao phụ tá long chủ lên ngôi, giúp Lâm Quốc Cong Phủ trở lại thời kỳ huy hoàng.
Mạc Thiên Lâm không biết suy nghĩ lúc này của Sở Hưu, chỉ cười lạnh nói: “Lạc gia đúng là đói bụng ăn quàng, mời cả người của triều đình tới đây rốt cuộc có ý gì? Lạc gia định gia nhập dưới trướng vào triều đình hay sao? Chẳng lẽ họ không biết đây là tối kỵ trên giang hồ à?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Ranh giới giữa giang hồ và triều đình vốn không rõ ràng như vậy, chỉ cần có lợi ích, sao lại không thể liên hợp?
Đừng quên trước đó triều đình Bắc Yên liên thủ với giang hồ mới đánh lui được Đông Tề.
Huống hồ giờ triều đình Đông Tề đã biết lợi ích khi liên thủ với người trong giang hồ, Bạch Hổ Đường một trong Tứ Linh đã liên hợp với triều đình Đông Tề, chẳng lẽ ngươi không biết?”
Mạc Thiên Lâm gật nhẹ đầu, đương nhiên hắn biết chuyện này, có điều thân là người trong giang hồ, hắn vẫn thấy bài xích triều đình mà thôi.
Lạc gia chỉ tỷ võ kén rể, lại thêm thực lực của Lạc gia, thái tử Lữ Long Cơ đương nhiên không cần đích thân ra mặt.
Nhưng hắn phái tâm phúc cùng thái giám thân cận của mình tới như vậy đã đủ coi trọng chuyện này.
Lúc này Lạc Thiên Dương đích thân dẫn Lý Nguyên cùng Trần Đậu vào chỗ ngồi. Lạc Phi Hồng cười nói: “Thiên kim của gia Lạc gia chủ nổi tiếng khắp nơi, lần tỷ võ kén rể này chắc chắn sẽ thu hút không ít tuấn kiệt trẻ tuổi. Lại nói tuổi của ta có vẻ cũng không lớn, chẳng hay có được tham gia lần này hay không?”
Lạc Thiên Dương nghe vậy gương mặt lại lộ vẻ xấu hổ.
Lời này nếu là Lữ Long Cơ nói ra, Lạc Thiên Dương chắc chắn sẽ đồng ý.
Hắn bất kể triều đình với giang hồ gì, nếu có thể làm thái tử phi, Lạc gia cầu còn chẳng được.
Nhưng vấn đề người nói lời này lại là Lý Nguyên, hắn chẳng qua chỉ là tâm phúc của thái tử mà thôi, địa vị không cánh nào so sánh. Hơn nữa Lâm Quốc Công Phủ đã xuống dốc, chỉ có danh Quốc Công mà thôi, trong số rất nhiều công hầu tại Đông Tề chỉ xếp vào hạng trung bình khá.
Lý Nguyên nhìn bộ dáng Lạc Thiên Dương là biết suy nghĩ trong lòng hắn, chuyện này khiến Lý Nguyên âm thầm cười lạnh một tiếng, ngoài miệng lại thản nhiên nói: “Lạc gia chủ đừng để ý, ta chỉ nói đùa thôi.”
Lạc Thiên Dương nghe vậy cũng cười ha hả, hàn huyên với họ vài câu rồi rời đi.
Thật ra xét theo điểm này là thấy gia chủ Lạc Thiên Dương quả thật kém cỏi, cả thực lực hay năng lực đều như vậy.
Vừa rồi Lý Nguyên nói vậy, không cần biết hắn nói thật hay nói đùa, Lạc Thiên Dương chỉ cần giả bộ nịnh nọt, đối đáp đôi câu là qua cửa.
Thế nhưng Lạc Thiên Dương lại lộ rõ vẻ chướng mắt với Lý Nguyên, chỉ ngại thân phận đối phương nên không nói toạc như vậy, rõ ràng là đã đắc tội với Lý Nguyên.
Sau khi Lạc Thiên Dương đi khỏi, sắc mặt Lý Nguyên đã lộ vẻ âm trầm.
Trần Đậu bên cạnh cười cười, dùng giọng the thé nói: “Sao vậy, bị người ta coi thường nên thấy không thoải mái à?”
Lý Nguyên cười lạnh nói: “Chẳng trách Lạc gia suy bại tới nước này. Để một tên ngu ngốc như vậy làm gia chủ, Lạc gia có khá mới là lạ!”
Trần Đậu khoát tay áo nói: “Người trẻ tuổi đừng nóng tính như vậy. Có một cường giả đã từng nói ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo.
Giờ ngươi đi theo thái tử điện hạ, tiền đồ vô lượng, đừng nhìn Lạc Thiên Dương giờ chướng mắt với thân phận của ngươi, không khéo tương lai hắn còn phải hành lễ với ngươi là khác.
Sau khi thái tử đăng lâm đại bảo, ngài sẽ đưa ngươi vào quân đội, kém cỏi nhất cũng là thượng tướng hay tổng quản. Đến lúc đó trong Lạc gia nho nhỏ này, đừng nói Lạc Thiên Dương, cho dù là lão tổ Lạc gia ngươi cũng không cần để trong mắt.”
Lý Nguyên nghe vậy chắp tay với Trần Đậu nói: “Đa tạ Trần công công đã khuyên bảo. Xin Trần công công cứ yên tâm, ta đã gia nhập dưới trướng thái tử điện đương nhiên sẽ xông pha khói lửa vì thái tử điện hạ. Chỉ có tương lai thái tử điện hạ đăng lâm đại bảo, chúng ta mới có ngày nổi danh.”
Nghe Lý Nguyên nói vậy, Trần Đậu cũng hài lòng gật nhẹ đầu.
Lý Nguyên là người tương đối có tiềm lực trong số những tâm phúc trẻ tuổi mà thái tử điện hạ mời chào.
Mặc dù thực lực hiện tại của hắn kém hơn những tuấn kiệt trẻ tuổi trên Long Hổ Bảng, nhưng Lý Nguyên làm việc can đảm cẩn trọng, hành sự ổn thỏa, cho nên rất được thái tử điện hạ yêu thích.
Đúng lúc này Trần Đậu lại lơ đãng nhìn về phía Sở Hưu, không khỏi ồ lên một tiếng.
Lý Nguyên kinh ngạc nói: “Trần công công, sao vậy?”
Trần Đậu cười lạnh một tiếng nói: “Không có gì, chẳng qua gặp phải một kẻ mà thái tử điện hạ thường xuyên nhắc tới mà thôi. Tên kia đã lừa thái tử điện hạ tới mức thê thảm.”
Lý Nguyên nghi hoặc hỏi lại: “Ai vậy, sao lại dám đối nghịch với thái tử điện hạ?”
Trần Đậu chỉ Sở Hưu nói: “Chính là tên kia, hạng sáu trên Long Hổ Bảng, Sở Hưu của Quan Trung Hình Đường.
Vốn dĩ thái tử điện hạ hợp tác với An Nhạc Vương Khương Văn Nguyên đang tốt đẹp, chính tên này lại đem tin đưa sang cho nhị hoàng tử. Sau đó nhị hoàng tử báo lại mọi chuyện cho bệ hạ, không chỉ khiến An Nhạc Vương Phủ bị hủy diệt mà còn khiến bệ hạ mắng chửi thái tử điện hạ một trận, khiến cho uy thế của thái tử điện hạ giảm sút nặng nề.”
Lý Nguyên nghi hoặc: “Tên này làm việc quá đáng như vậy chẳng lẽ thái tử điện hạ không có hành động gì sao?”
Trần Đậu hừ lạnh nói: “Lần trước chuyện An Nhạc Vương Phủ khiến cho ấn tượng của thái tử điện hạ trong mắt bệ hạ giảm sút nặng nề, đương nhiên không dám có hành động gì.
Hơn nữa Sở Hưu này là người của Quan Trung Hình Đường, rất khó đối phó.
Ngươi cũng biết Quan Trung Hình Đường đấy, không phải thế lực của Đông Tề ta, nhưng lại có rất nhiều điểm hợp tác với Đông Tề. Còn Sở Hưu này lại là người trong giới cao tầng của Quan Trung Hình Đường.
Nếu điện hạ ra tay với hắn tại Đông Tề, khiến bệ hạ biết được, chắc chắn sẽ phải chịu trách mắng nặng nề một lần nữa.
Không nhẫn nhịn chuyện nhỏ sẽ gây loạn mưu kế lớn. Hạng tôm tép như vậy muốn giáo huấn lúc nào chẳng được, không vội lúc này. Huống hồ với sự bao dung của thái tử điện hạ không khéo chỉ một chốc sau đã quên mất rồi.”
Chương 488 Thiên Vương Lý Nguyên cùng Thương Thủy Doanh thị -2
Lý Nguyên nhìn về phía Sở Hưu, híp mắt nói: “Trần công công yên tâm, nếu có cơ hội ta sẽ trút giận thay cho thái tử điện hạ.”
Đúng lúc này Sở Hưu lại cảm thấy có người đang nhìn mình. Y quay đầu lại, vừa vặn chạm mắt với Lý Nguyên, cảm nhận được ý vị trong mắt hắn. Cả hai không ai nhường ai, về mặt khí thế không ngờ Lý Nguyên có thể sánh vai với Sở Hưu, không hề lui bước.
Phát hiện ra ác ý trong mắt Lý Nguyên, Sở Hưu cũng đoán ra nguyên nhân khiến đối phương có biểu cảm như vậy.
Dù sao trong chuyện Thu Chấn Thanh của Phi Mã Mục Trường lúc trước y đã đứng về phe nhị hoàng tử, khiến thái tử tổn thất không nhẹ.
Giờ thái tử Lữ Long Cơ đối tốt với hắn mới là lạ.
Có điều tương lai Lý Nguyên quả thật có tiềm chất trở thành một vị đại nhân, tối thiểu giờ hắn dám dùng khí thế đối chọi với Sở Hưu, lại không hề rơi xuống hạ phong.
Thật ra đừng nhìn Lý Nguyên là người của thái tử, thực lực và địa vị của hắn còn chẳng bằng Sở Hưu.
Hơn ba mươi tuổi mới bước vào cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên, thực lực này trong số võ giả cùng cấp bậc đã coi như nhân tài kiệt xuất. Nhưng nếu đưa tầm mắt ra xa hơn, mười hạng đầu Long Hổ Bảng đạt tới cảnh giới như vậy không ai hơn ba mươi tuổi.
Còn xét theo thanh danh trên giang hồ, Sở Hưu cũng uy phong hơn hắn nhiều. Hiện tại Sở Hưu đã là chưởng hình quan của Quan Trung Hình Đường, còn Lý Nguyên chỉ là một quan nhỏ bất nhập lưu trong Trần Đậu Đông Tề mà thôi. Nếu không có thân phận tâm phúc của thái tử Lữ Long Cơ, hắn càng không đáng nhắc tới.
Tất cả mọi mặt đều không bằng Sở Hưu, nhưng hắn vẫn có thể bộc lộ khí thế không thua gì Sở Hưu, cũng coi như hiếm có.
Ánh mắt hai bên giao nhau một hồi rồi cùng thu lại. Đúng lúc này lão tổ Lạc gia cùng Lạc Thiên Dương lại đồng thời đứng ra nghênh đón. Người được tiếp đãi khoa trương như vậy đương nhiên là Thương Thủy Doanh thị đứng đầu Cửu Đại Thế Gia.
Tất cả mọi người nhìn ra ngoài cửa, Lạc Thiên Dương cùng lão tổ Lạc gia ở bên cạnh dẫn đường. Ba người từ ngoài bước vào nhưng mọi người chỉ vô thức nhìn vào người ở giữa.
Người ở giữa là một thanh niên tướng mạo cứng rắn tuấn lãng tới cực điểm, tỉ lệ ngũ quan như điêu khắc bằng ngọc thạch, hoàn mỹ không chút tỳ vết. Ngay cả gương mặt hắn cũng luôn treo một nụ cười thản nhiên, xưa nay chưa từng thay đổi, thậm chí không hề có chút rung động nào.
Hắn mặc một bộ trường bào màu đen, bên trên thêu hình mây trắng. Theo bước đi của hắn, những áng mây trắng kia không ngờ còn cộng hưởng cùng lực lượng thiên địa xung quanh, dao động như gợn nước, thần dị tới cực điểm. Rõ ràng chỉ riêng bộ y phục của hắn đã không phải vật phàm.
Người này chính là Vô Song Công Tử - Doanh Bạch Lộc danh chấn giang hồ, chiêm tính toán số, binh pháp thao lược, võ công bí kỹ, không gì không biết.
Trên giang hồ có không ít người tinh thông những thứ này, không ít người vượt qua Doanh Bạch Lộc về một mặt nào đó nhưng lại không ai tinh thông nhiều thứ như vậy. Nói một lời thiên hạ vô song cũng chẳng đủ.
Sau lưng Doanh Bạch Lộc lại là một thanh niên có vẻ trẻ hơn Doanh Bạch Lộc một chút. Tướng mạo người này cũng khá anh tuấn nhưng lại chẳng bằng Doanh Bạch Lộc. Gương mặt hắn lại luôn mang theo vẻ âm trầm, so với Doanh Bạch Lộc lúc nào cũng mang nụ cười, có vẻ chênh lệch rất lớn.
Phía sau hai người bọn họ là một ông lão. Ông lão kia cố tình lui lại phía sau họ một chút, thân hình hơi còng xuống, ai cũng nhìn ra ông lão này hẳn là người hầu.
Nhưng vấn đề là ông lão người hầu này lại tỏa ra khí tức vô cùng cường đại, thậm chí chẳng hề kém cạnh Lạc Cửu Niên. Vị này rõ ràng là một cường giả tông sư võ đạo!
Với thực lực của Thương Thủy Doanh thị, chắc chắn không thiếu tông sư võ đạo, cường giả Chân Hỏa Luyện Thần cũng có, đây cũng chẳng phải chuyện lạ gì.
Chuyện ly kỳ là một tông sư võ đạo như vậy lại làm người hầu đi theo phía sau. Đây đã không phải kinh người mà là kinh hãi.
Cường giả có tôn nghiêm của cường giả, tông sư võ đạo có yếu hơn nữa cũng là tông sư võ đạo. Mọi người thật sự không hiểu vì sao một tông sư võ đạo lại cam tâm tình nguyện làm người hầu như vậy. Mà Thương Thủy Doanh thị lại dám dùng một tông sư võ đạo như vậy.
Có điều lúc này mọi người đều nhận ra lão tổ Lạc gia đang khá lúng túng.
Cửu Đại Thế Gia mặc dù đều nằm chung trong ca dao giang hồ, nhưng chênh lệch trong đó cũng rất lớn.
Hạng như lão tổ Lạc gia đặt tới Thương Thủy Doanh thị chỉ có thể làm người hầu, ngươi nói xem hắn có thấy ngại không?
Doanh Bạch Lộc cũng nhìn ra vẻ lúng túng của Lạc Cửu Niên, hắn cuối cùng nói: “Lạc lão tiền bối, mọi người đều trong Cửu Đại Thế Gia, không cần khách khí. Ngài cần làm thế nào thì cứ làm thế đó là được.”
Lạc Cửu Niên vội vàng nói: “Vậy mời Doanh công tử thượng tọa. Tỷ võ kén rể sắp bắt đầu rồi, với thực lực của Doanh công tử, đủ để làm đài chủ rồi.”
Cái gọi là tỷ võ kén rể của Lạc gia thật ra chỉ là cảnh vờ vịt mà thôi.
Trong tình huống bình thường, hoặc là nữ nhi nhà mình lên lôi đài làm đài chủ, ai thắng được Lạc Phi Hồng, Lạc Phi Hồng sẽ gả cho người đó.
Có điều cân nhắc tới thực lực bản thân Lạc Phi Hồng cùng trạng thái hiện tại của nàng, chuyện này đành bỏ qua.
Đừng nói nam nhân trên giang hồ vốn không mấy ai thắng được Lạc Phi Hồng. Cho dù có, tới trạng thái hiện tại của Lạc Phi Hồng, để hắn lên lôi đài, chắc chắn Lạc Phi Hồng sẽ hạ độc thủ với người đó.
Đến lúc đó đừng nói tỷ võ kén rể, không chừng còn biến thành một vụ huyết án.
Cho nên cách thức mà Lạc gia lựa chọn là để mọi người muốn tham gia tỷ võ kén rể tự lên lôi đài tỷ thí, chọn ra một đài chủ. Bên thắng cuối cùng có thể cưới Lạc Phi Hồng.
Đương nhiên giờ Doanh Bạch Lộc đã tới, trận tỷ võ kén rể này chẳng qua chỉ là làm bộ làm tịch mà thôi. Nếu không những người ở đây có ai địch nổi Doanh Bạch Lộc?
Có điều đúng lúc này Doanh Bạch Lộc lại đột nhiên nói: “Lần này ta không lên đài, đệ đệ ta Doanh Bạch Hổ mặc dù ít khi đặt chân lên giang hồ nhưng với thực lực của hắn cũng đủ lên lôi đài tranh phong với những tuấn kiệt trẻ tuổi trên giang hồ rồi.”
Doanh Bạch Lộc vừa nói xong lời này, đám người đều ngây ra tại chỗ.
Rõ ràng là tỷ võ kén rể, hầu hết mọi người trong giang hồ đều biết mục tiêu của Lạc gia là thông gia với Doanh Bạch Lộc của Doanh thị, thế nhưng giờ lại đổi thành đệ đệ của Doanh Bạch Lộc, Doanh Bạch Hổ? Rốt cuộc có chuyện gì?
Đệ tử Doanh thị đương nhiên không phải hạng kém cỏi, Doanh Bạch Hổ là đệ đệ ruột của Doanh Bạch Lộc, thân phận càng thêm bất phàm.
Có điều có bất phàm nữa cũng chẳng phải Doanh Bạch Lộc. Tình huống này khiến Lạc gia không kịp phản ứng.
Lạc Cửu Niên nghi hoặc: “Doanh công tử có ý gì vậy? Chẳng lẽ ngươi không định tự mình lên lôi đài à?”
Doanh Bạch Lộc hỏi ngược lại: “Ai nói ta muốn đích thân lên lôi đài? Trước đó Lạc gia ngươi chỉ cố tình muốn thông gia với Doanh thị ta, các ngươi có nói nhất định phải thông gia với ta ư?
Sao nào? Chẳng lẽ các ngươi chê đệ đệ ta không xứng với Lạc gia các ngươi, coi thường đệ tử Thương Thủy Doanh thị ta à?”
Chương 489 Cách thức
Lời này vừa nói ra, Lạc Cửu Niên ngây ra tại chỗ, không biết nên trả lời ra sao cho phải.
Chẳng lẽ hắn lại công khai nói rằng mình chướng mắt với Doanh Bạch Hổ, vậy chẳng phải đắc tội nặng nề với Thương Thủy Doanh thị à?
Nhưng quan trọng nhất là Lạc Phi Hồng gả cho Doanh Bạch Lộc với gả cho Doanh Bạch Hổ là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt. Một là hạng năm Long Hổ Bảng, là người thừa kế Thương Thủy Doanh thị trong tương lai. Người còn lại chỉ là đệ tử bình thường trong Doanh thị mà thôi, chênh lệch thật sự rất lớn.
Bên dưới, Tạ Tiểu Lâu lắc đầu nói: “Lạc gia đúng là thông minh quá bị thông minh hại, kết quả bị người của Thương Thủy Doanh thị tính kế rồi.”
Sở Hưu cũng cười lạnh nói: “Tên giang hồ làm gì có chuyện chỉ một bên chiếm lợi. Lạc gia muốn dùng một cô con gái đổi lấy sự nâng đỡ trợ giúp của Doanh thị. Vậy Doanh thị ngoại trừ được một Lạc Phi Hồng, còn được thêm gì nữa? Một Lạc gia sống dở chết dở?
Dùng một Doanh Bạch Hổ thông gia với Lạc gia, để một đệ tử không quá quan trọng kết thông gia cùng gia tộc này, còn kiếm lời một Lạc Phi Hồng từng bước vào mười hạng đầu Long Hổ Bảng. Doanh thị làm vụ mua bán này quả thật không lỗ.
Đúng rồi, các ngươi có biết tên Doanh Bạch Hổ kia không? Thực lực tên kia thế nào? So với Doanh Bạch Lộc thì sao?”
Mạc Thiên Lâm lắc đầu nói: “Thương Thủy Doanh thị có Doanh Bạch Lộc, ngươi nghĩ những đệ tử Doanh thị khác còn có ngày ra mặt chắc? Doanh Bạch Hổ này trong Thương Thủy Doanh thị không phải hạng vô danh nhưng ánh sáng đều bị Doanh Bạch Lộc che lấp. Ngươi cứ nhìn vẻ mặt âm trầm của hắn là biết, rõ ràng tên này rất có ý kiến với ca ca mình.
Hơn nữa ngươi có biết cái tên Doanh Bạch Hổ từ đâu mà ra không? Doanh Bạch Lộc tên là Bạch Lộc vì có hươu trắng tới là điềm lành. Thế nhưng Doanh Bạch Hổ tên là Bạch Hổ không phải vì lúc hắn ra đời có hổ trắng xuất hiện, chỉ đơn giản là vì ca ca hắn tên là Bạch Lộc nên hắn mới tên là Bạch Hổ.
Một kẻ ngay cái tên còn dựa theo ca ca, nếu trong lòng hắn không có oán thận mới gọi là bất thường.
Đúng rồi, giờ đổi thành Doanh Bạch Hổ này xuất thủ, vậy kế hoạch của chúng ta sao giờ?”
Sở Hưu híp mắt nói: “Đương nhiên tiến hành như thường rồi. Lạc Phi Hồng đã có nắm chắc, chúng ta cứ phối hợp với nàng là được. Bất kể Doanh Bạch Lộc hay Doanh Bạch Hổ lên lôi đài, việc chúng ta cần làm chỉ có một, đó là kéo dài thời gian.”
Mạc Thiên Lâm gật nhẹ đầu, đột nhiên nói: “Lần này Doanh Bạch Lộc không
ra trận mà để đệ để tham gia lôi đài. Ta cảm thấy không chỉ vì Doanh thị muốn lừa gạt Lạc gia một phen mà còn vì bản thân Doanh Bạch Lộc không muốn cưới Phi Hồng.
Ta từng nghe nói Doanh Bạch Lộc có ý tứ với Vân Kiếm Tiên Tử - Nhan Phi Yên của Việt Nữ Cung. Có điều mọi người trong giang hồ đều biết quy củ của Việt Nữ Cung, cho nên Nhan Phi Yên chỉ có thể khéo léo từ chối lời thổ lộ của Doanh Bạch Lộc. Thế nhưng Doanh Bạch Lộc vẫn giữ tấm lòng si mê không hề thay đổi.
Có điều chuyện này chỉ là tin đồn trên giang hồ, đặc biệt là đám đàm bà con gái vốn hay đồn nhảm, ta cũng không rõ là thật hay giả.”
Tạ Tiểu Lâu bên cạnh không nhịn nổi nói: “Ta nói này, Mạc Thiên Lâm, giờ phút này rồi mà ngươi còn có tâm tư đi nghiên cứu mấy chuyện linh tinh trên giang hồ như vậy à?”
Mạc Thiên Lâm phản bác: “Thế nào là chuyện linh tinh? Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng. Vạn nhất lát nữa chúng ta phải giao thủ với Doanh Bạch Lộc, giờ lý giải hắn thêm một chút thì lúc đánh nhau càng nắm chắc, chẳng phải ư?”
Tạ Tiểu Lâu nhếch miệng, hắn vốn chẳng tin chuyện tin đồn linh tinh trên giang hồ như vậy giúp ích được gì trong chuyện này.
Trong lúc Tạ Tiểu Lâu và Mạc Thiên Lâm đấu võ mồm như vậy, Lạc Cửu Niên đã hạ quyết định.
Hắn cười lớn nói: “Nếu Doanh công tử đã nói thế, vậy tỷ võ kén rể cứ tiến hành bình thường thôi.”
Đối với Lạc gia mà nói, vấn đề đầu tiên họ quan tâm không phải thông gia với thế lực nào chứ không phải thông gia với cá thể nào.
Từ Doanh Bạch Lộc biến thành Doanh Bạch Hổ, mặc dù chênh lệch rất lớn nhưng với Lạc gia vẫn là thông gia với Doanh thị. Hơn nữa đối phương cũng là trực hệ của Doanh thị, Lạc gia không phải không được lợi lộc gì. Cho nên Lạc Cửu Niên đành gật đầu đáp ứng.
Sau khi Lạc Cửu Niên đi khỏi, Doanh Bạch Lộc quay sang nói với Doanh Bạch Hổ: “Vi huynh đã an bài chuyện hôn nhân giúp ngươi như vậy rồi, ngươi còn không hài lòng à? Ngô Quận Lạc gia mặc dù hơi kém cỏi nhưng Lạc Phi Hồng lại thật sự không tệ. Đáng tiếc đám người Lạc gia mù mắt, lấy gùi bỏ ngọc. Có điều thế càng tốt, ta đưa viên minh châu này cho ngươi, vừa xứng với thân phận của ngươi cùng vinh quang của Doanh thị chúng ta.”
Doanh Bạch Hổ cười lạnh khiến sắc mặt vốn u ám của hắn càng thêm âm trầm: “Từ nhỏ đến lớn, gia tộc luôn ưu tiên suy nghĩ cho ngươi. Thứ ngươi không muốn mới bố thí cho ta. Ngươi cứ ra vẻ huynh trưởng tốt như vậy có ý nghĩa gì sao?
Ta đã nhìn ra Lạc gia kia chướng mắt với ta. Trước đó đối tượng thông gia của họ là ngươi. ngươi không muốn nên mới chuyển sang ta, tới chuyện hôn nhân đại sự cũng vậy.
Ngươi muốn làm huynh trưởng tốt nên Nhường Lạc Phi Hồng cho ta, sao ngươi không nói nhường cả Nhan Phi Yên cho ta?”
“Bốp!”
Một cái tát vang dội vọng ra nhưng thân hình Doanh Bạch Lộc không hề nhúc nhích. Có lẽ trong số mọi người ở đây chỉ có lão bộc của Doanh thị mới thấy rõ động tác của Doanh Bạch Lộc, có điều hắn lại coi như không thấy gì.
Doanh Bạch Hổ che mặt, ánh mắt nhìn về phía Doanh Bạch Lộc đã tràn ngập hận ý, có điều lúc này hắn đã không dám nói thêm lời nào.
Gương mặt Doanh Bạch Lộc vẫn mang theo nụ cười không hề thay đổi, giọng điệu ôn hòa nói: “Từ nhỏ đến lớn, những thứ ta cho ngươi không phải bố thí mà là vì ngươi là đệ đệ của ta.
Nhưng chính vì ngươi là đệ đệ của ta nên ngươi phải biết, có nhiều thứ ngươi không nên nghĩ tới, cũng không phải thứ ngươi có thể nghĩ tới. Nếu không người làm ca ca ta đây sẽ rất tức giận.
Cái tát này là giáo huấn. Sau này nhớ cho kỹ, đừng chọc ta nổi giận.
Chuyện thông gia với Lạc gia ta đã báo lại với phụ thân, phụ thân cũng đồng ý. Giờ lôi đài đã bày ngay trước mắt ngươi, ngươi có lên hay không tùy ngươi.”
Doanh Bạch Hổ che mặt, lạnh lùng nói: “Lên! Sao lại không lên? Sớm muộn gì cũng có ngày các ngươi phải hối hận!”
Hắn không phải Doanh Bạch Lộc, có tư cách tùy ý lựa chọn cô gái mà mình thích, thậm chí không cần lo lắng chuyện thông gia, hoàn toàn dựa theo tâm tính. Cho dù Doanh Bạch Lộc muốn cưới một người bình thường, Doanh thị cũng chẳng can thiệp vào.
Nhưng Doanh Bạch Hổ hắn lại khác, hắn không lấy được lực lượng của Doanh thị nhưng sau khi cưới Lạc Phi Hồng lại có thể mượn đôi chút lực lượng của Lạc gia.
Những thứ này Doanh Bạch Lộc chướng mắt nhưng Doanh Bạch Hổ hắn sớm muộn gì cũng sẽ dùng những lực lượng này đoạt lại những thứ thuộc về bản thân!
Dùng nội lực lau bỏ vết tay trên mặt, Doanh Bạch Hổ trực tiếp bước ra, đi lên lôi đài. Tu vi Ngũ Khí Triều Nguyên của hắn bùng ra, khiến mọi người đều giật mình.
Doanh Bạch Hổ này tuổi tác không lớn, không ngờ đã lên tới cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên.
Giờ Bạch Hổ còn chưa chính thức xông xáo giang hồ, nhưng chỉ cần tạo nghệ võ đạo của hắn bằng nửa tiêu chuẩn của ca ca, vậy mười hạng đầu Long Hổ Bảng chẳng thoát nổi khỏi tay hắn. Một nhà hai người đứng trên Long Hổ
Bảng, thành tích này quả thật kinh khủng.
Chương 490 Tạ Tiểu Lâu lên đài -1
Doanh Bạch Hổ đi lên lôi đài quả thật dọa cho mọi người giật mình.
Không ai ngờ nổi đệ tử lặng lẽ vô danh của Doanh thị này lại có thực lực như vậy, Thương Thủy Doanh thị chẳng lẽ lại kinh khủng đến vậy, tùy ý lấy một đệ tử ra cũng có trình độ tới mức này?
Lúc này bên phía Doanh Bạch Lộc, lão bộc vốn không nói năng gì lại hạ giọng thở dài: “Đại công tử, nhị công tử còn trẻ, khi nhỏ tuổi lại bị gia chủ quản giáo nghiêm khắc nên suy nghĩ có phần cực đoan, mong ngài đừng để ý.”
Doanh Bạch Lộc nhìn lôi đài, sắc mặt không hề thay đổi, vẫn dùng giọng ôn hòa nói: “Phúc bá, mấy thứ đó ta biết cả mà. Nếu không ngươi nghĩ sao ta lại nhường nhiều thứ cho hắn như vậy, còn đem cả cơ hội thông gia với Lạc gia cho hắn?
Xưa nay Thương Thủy Doanh thị cường thịnh đâu phải vì một người mà là vì một nhóm người, đáng tiếc đến giờ Bạch Hổ vẫ không nhìn ra điểm này.
Có điều như vậy cũng chẳng sao, cứ để nó hận ta đi, chỉ cần nó không chạm tới giới hạn cuối cùng của ta, những hận ý đó còn có thể trở thành động lực, khiến nó càng ngày càng mạnh.
Nó mạnh lên tương đương với Thương Thủy Doanh thị mạnh lên, cớ sao không làm?”
Phúc bá gật đầu nói: “Nếu nhị công tử có thể nghĩ được như đại công tử thì tốt, Doanh thị ta tương lai sẽ càng thêm huy hoàng.”
Lòng dạ khí độ của Doanh Bạch Lộc còn lớn hơn tưởng tượng của Phúc bá, đương nhiên đây cũng là tự tin đến tự thực lực tuyệt đối.
Doanh Bạch Lộc hận hắn thì đã sao, ghen ghét hắn thì thế nào? Dù sao tên đệ đệ đời này chẳng đuổi kịp mình, đời sau cũng chẳng đuổi kịp mình. Hắn, không thể uy hiếp được mình.
Những gia tộc khác nội đấu rồi huynh đệ bất hòa là vì hai bên chênh lệch không nhiều, một bên muốn thay thế bên còn lại, một bên thì sợ bị đối phương thay thế, từ đó mới sinh ra nội đấu.
Còn Thương Thủy Doanh thị lại bất đồng, Doanh Bạch Lộc còn sợ bị người ta thay thế chắc? Hắn là Vô Song Công Tử thiên hạ vô song, trong Thương Thủy Doanh thị, không ai có thể thay thế hắn!
Chính vì có tự tin như vậy Doanh Bạch Lộc mới có thể bỏ mặc Doanh Bạch Hổ oán hận mình. Hắn thấy những hành động của đối phương chẳng qua là thái độ hờn dỗi khóc lóc vòi vĩnh của trẻ con khi không đòi được thứ mà mình thích mà thôi, không phải chuyện lớn gì.
Đương nhiên nếu Doanh Bạch Hổ lần lượt khiêu khích giới hạn cuối cùng của hắn, cũng như câu nói vừa rồi. Doanh Bạch Lộc sẽ cho hắn một chút giáo huấn, khiến hắn nhớ kỹ.
Lúc này trên lôi đài, khí thế Doanh Bạch Hổ bành trướng tới cực hạn, bễ nghễ toàn trường.
Nếu không có quầng sáng của Doanh Bạch Lộc che lấp, hắn đã chẳng phải hạng vô danh như hiện tại, không khéo đã sớm đặt chân vào võ lâm, dương danh trên giang hồ.
Hắn không sánh bằng ca ca mình Doanh Bạch Lộc, chẳng lẽ còn không bằng đám rác rưởi khác ư?
“Ai lên đài?” Doanh Bạch Hổ nhìn bên dưới lôi đài, lạnh giọng quát lớn.
Mọi người xung quanh hai mặt nhìn nhau, thật ra ai cũng nhìn ra trận tỷ võ kén rể này chỉ là màn vờ vịt mà thôi. Ngay từ khi biết Doanh Bạch Lộc sẽ tới, mọi người không ai muốn xuất trận.
Giờ đổi lại là Doanh Bạch Hổ, mọi người xung quanh ngược lại lao nhao muốn thử, có điều vẫn không ai dám lên đài đầu tiên.
Doanh Bạch Hổ này mặc dù không bằng Doanh Bạch Lộc, xen khí tức hẳn cũng chỉ mới bước vào Ngũ Khí Triều Nguyên không lâu. Nhưng vấn đề là ở đây không mấy ai sánh nổi với Doanh Bạch Hổ, huống hồ không ai biết sức chiến đấu của Doanh Bạch Hổ ra sao, không ai dám làm người đầu tiên bước lên thăm dò.
Thấy không ai lên đài, Doanh Bạch Hổ ngược lại nhíu mày.
Ca ca hắn Doanh Bạch Lộc đã sớm nổi danh trên giang hồ, hắn cũng nên có danh tiếng của mình trên giang hồ.
Võ giả tầm thường từ khi tới cảnh giới Tiên Thiên đã bắt đầu xông xáo giang hồ, một số đệ tử đại phái thì tới khoảng Nội Cương cảnh hay Ngoại Cương cảnh. Như Thẩm Bạch tu luyện tới Tam Hoa Tụ Đỉnh mới xuất hiện trong giang hồ đã coi là rất muộn. Còn tới Doanh Bạch Hổ hắn mãi tới khi đột phá Ngũ Khí Triều Nguyên mới định đặt chân lên giang hồ chính là để một lần xuất hiện chấn kinh cả thiên hạ, không để quầng sáng của Doanh Bạch Lộc che lấp bản thân lần nữa.
Kết quả giờ muốn xuất thủ lại không ai lên đài, cảnh tượng này quả thật lúng túng.
Mạc Thiên Lâm nhìn về phía Lạc Phi Hồng, lúc này hai mắt Lạc Phi Hồng khép hờ như đang suy nghĩ điều gì, rất không hợp với tính cách thường ngày của nàng.
Mạc Thiên Lâm hạ giọng: “Phi Hồng còn chưa chuẩn bị kỹ càng. Sở huynh, ngươi giải quyết tên này trước đi, Doanh Bạch Lộc không lên đài, giải quyết tên này hẳn rất đơn giản.”
Sở Hưu gật đầu, vừa định đứng dậy lại thấy Tạ Tiểu Lâu ngăn trước người hắn nói: “Sở huynh, đối phó với loại người này không cần ngươi xuất thủ. Vạn nhất sau đó Doanh Bạch Lộc lên đài hay có người mạnh hơn xuất hiện thì sao? Để ta lên đi.”
Tạ Tiểu Lâu giờ vẫn chỉ là Tam Hoa Tụ Đỉnh, Sở Hưu vô thức muốn ngăn cản.
Có điều lúc này hắn đột nhiên nghĩ ra điều gì, dùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật nhìn Tạ Tiểu Lâu, kinh ngạc nói: “Ngươi sắp bước qua bước kia rồi?”
Tạ Tiểu Lâu cuối cùng nói: “Mặc dù không sớm như Sở huynh, có điều ta cũng dừng lại ở Tam Hoa Tụ Đỉnh một thời gian dài rồi, cũng nên đột phá. Vừa hay mượn cơ hội lần này tôi luyện lại bản thân.”
Mạc Thiên Lâm bên cạnh nghe vậy không khỏi há miệng. Hắn cùng Tạ Tiểu Lâu là bạn tốt, giờ Tạ Tiểu Lâu sắp bước vào Ngũ Khí Triều Nguyên, đương nhiên hắn không thấy ganh tị gì, chỉ thấy hơi ê ẩm. Dù sao giờ hắn vẫn còn cách cảnh giới này khá xa, thậm chí chưa chạm tới cánh cửa.
Theo Tạ Tiểu Lâu bước lên lôi đài, sắc mặt Lạc Cửu Niên cùng Lạc Thiên Dương đều biến thành đen kịt. Bọn họ đều biết đám người Tạ Tiểu Lâu tới để quấy rối.
Bọn họ cũng biết quan hệ giữa đám người Tạ Tiểu Lâu và Lạc Phi Hồng, nhưng chính vì vậy họ càng biết đám người Tạ Tiểu Lâu sẽ không cưới Lạc Phi Hồng. Nhưng giờ bọn họ lại vẫn lên đài, chẳng phải quấy rối thì là gì?
Có điều cho dù bọn họ biết rõ Tạ Tiểu Lâu đang quấy rối cũng vô dụng, lôi đài bày ngay đó, Lạc gia ngươi còn không để cho người ta ra trận hay sao?
Doanh Bạch Lộc nhìn Tạ Tiểu Lâu hỏi: “Người kia là ai?”
Phúc Bá nói khẽ: “Là đồ đệ của Trần Thanh Đế Thiên Hạ Minh, Tạ Tiểu Lâu, đứng hạng mười bốn trên Long Hổ Bảng.
Doanh Bạch Lộc thật sự không biết Tạ Tiểu Lâu, không phải vì hắn quá ngông cuồng mà do bản thân Doanh Bạch Lộc thành danh đã lâu, hơn nữa cũng một thời gian dài rồi Doanh Bạch Lộc không xuất hiện trong giang hồ. Thời điểm trước thứ hạng của Tạ Tiểu Lâu còn ở ngoài hai mươi, Doanh Bạch Lộc đương nhiên chưa nghe qua tên hắn.
Doanh Bạch Lộc gật đầu nói: “Hóa ra là đệ tử Trần Thanh Đế, Trần Thanh Đế của Thiên Hạ Minh cũng là người có số má trên giang hồ. Phụ thân ta đã từng nói, thiên hạ có vô số võ giả xuất thân dân dã, nhưng chỉ số rất ít mới làm được như Trần Thanh Đế.
Tạ Tiểu Lâu này đã là đệ tử của Trần Thanh Đế chắc cũng không yếu. Có điều cảnh giới của hắn kém Bạch Hổ một bậc, ván này không cần phải lo.”
Trên giang hồ vô số người dùng tu vi Tam Hoa Tụ Đỉnh chiến thắng Ngũ Khí Triều Nguyên, nhưng chuyện này phải xem đối phương là ai.