-
Chương 531-535
Chương 531 Giả mạo
Có điều nếu cân nhắc cẩn thận lại, Sở Hưu mặc dù đứng hạng sáu Long Hổ Bảng nhưng vẫn có chênh lệch rất lớn với mấy vị trong năm hạng đầu Long Hổ Bảng.
Mặc dù Sở Hưu là đệ tử kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ tuổi ở Quan Trung Hình Đường, nhưng bây giờ bất luận Quan Tư Vũ hay người ngoài đều không coi Sở Hưu là người thừa kế Quan Trung Hình Đường. Chỉ có một số người phỏng đoán, Sở Hưu có khả năng nhất định sẽ kế thừa Quan Trung Hình Đường.
Còn đám người Trương Thừa Trinh và Tông Huyền thì sao? Thậm chí từ nhỏ họ đã được quyết định tương lai vận mệnh, chỉ cần họ không chết vậy chắc chắn sẽ là người thừa kế vị trí chưởng giáo hay phương trượng, tương lai cũng chắc chắn là cự pháp giang hồ.
Cho nên so với bọn họ, Sở Hưu xem như tiềm long tiền đồ chưa rõ.
Đàm Uyên đại sư trầm ngâm chốc lát rồi đột nhiên hỏi: “Sở tiểu hữu, giờ ngươi thân là chưởng hình quan Quan Trung Hình Đường, còn đứng hạng sau Long Hổ Bảng, ngươi có suy tính gì về con đường tương lai?”
Nghe Đàm Uyên đại sư hỏi vậy, mọi người đều ngây ngẩn.
Lúc này đang có nhiều người chờ Đàm Uyên đại sư như vậy, còn có thái tử Lữ Long Cơ cùng tuấn kiệt trẻ tuổi Phật tông là Tông Huyền, thế nhưng Đàm Uyên đại sư lại lôi kéo Sở Hưu nói chuyện phiếm. Rốt cuộc là sao?
Bọn họ có làm sao cũng không nhìn ra rốt cuộc Sở Hưu có tài đức gì mà được Đàm Uyên đại sư ưu ái như vậy.
Chẳng lẽ vì lễ vật Sở Hưu đưa tới? Thế nhưng lại có vẻ không đúng, cái hộp kia còn chưa mở, sao Đàm Uyên đại sư biết bên trong có gì?
Ngay cả Sở Hưu lúc này cũng sửng sốt.
Đúng là y định đoạt lấy cơ duyên của Lý Nguyên, cho nên ý định ban đầu của ý là tiếp cận với Đàm Uyên đại sư, tiếp xúc cho quen mặt rồi mới chậm rãi mưu toan. Nào ngờ Đàm Uyên đại sư lại chủ động nói chuyện với y. Chẳng lẽ y thật sự có đại khí vận trên người, sau khi giết Lý Nguyên lập tức thay thế hắn?
Có điều sau khoảnh khắc kinh ngạc ngắn ngủi, Sở Hưu lập tức bình định tâm cảnh.
Y còn chưa tự tin tới mức cho rằng mình là người có đại khí vận, đứng bất động cũng có cơ duyên rớt xuống. Mặc dù không biết vì sao Đàm Uyên đại sư lại hỏi như vậy, có điều Sở Hưu vẫn vô thức chuyển biến suy nghĩ của mình theo hướng tư duy của Lý Nguyên.
Con đường trước mắt của Lý Nguyên ra sao? Theo Sở Hưu chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung, tiền đồ không rõ.
Mặc dù hắn là con trai Quốc Công, tâm phúc thái tử, nhưng thực tế Lâm Quốc Công Phủ đã xuống đốc, thái tử lại không chỉ có mình hắn là tâm phúc,
người tín nhiệm nhất cũng không phải là hắn.
Quan trọng nhất là bản thân thái tử còn không biết tiền đồ tương lai ra sao, phía trên có Lữ Hạo Xương sống chết không từ, phía dưới có Lữ Long Quang từ từ ép sát. Cho nên tiền đồ của bản thân thái tử Lữ Long Cơ còn xa vời, nói chi người phụ thuộc vào thái tử là hắn.
Cho nên Sở Hưu cũng mang tâm tình đó thở dài một tiếng nói: “Đàm Uyên đại sư nói đùa, người xuất thân như ta nào có cái nhìn gì?
Sở Hưu ta xuất thân dân dã, danh tiếng trên giang hồ nửa khen nửa chê, không có truyền thừa của sư môn chống đỡ, lúc trước còn bị người ta truy sát tới trời cao không đường chạy, địa ngục không lối vào. May mà được Quan Trung Hình Đường thu lưu mới yên ổn đôi chút. Hôm nay cũng chỉ có thể đi tới đâu hay tới đó mà thôi.”
Nghe lời này của Sở Hưu, mọi người ở đây đều vô thức nhíu mày, nửa khen nửa chê? Sở Hưu ngươi làm gì có lời khen nào trên giang hồ?
Nghe Sở Hưu nói vậy hai mắt Đàm Uyên đại sư lại sáng lên.
Tâm cảnh của Sở Hưu này rất phù hợp với câu thứ hai trong lời sấm. Giờ hắn thiếu truyền thừa, mình cho hắn truyền thừa cũng là vẽ rồng điểm mắt, hội tụ phong vân.
Về phần câu nói cuối cùng dự đoán tương lai, Đàm Uyên đại sư cũng tìm ra lý do.
Quan Trung Hình Đường nằm trong khu vực giữa ba nước, vị trí vô cùng mẫn cảm.
Ngày trước Sở Cuồng Ca có thể đối đầu vạn quân, dùng võ đình chiến khiến quân đội hai nước tạm thời dừng tay. Vạn nhất ngày sau ba nước lại đại chiến, sau khi nhận được truyền thừa của hắn thực lực Sở Hưu sẽ tăng vọt, rất có thể sẽ làm giống như Sở Cuồng Ca ngày trước, thậm chí còn làm tốt hơn khiến cho ba nước ngưng chiến, cứu vớt vô số dân chúng.
Không thể không nói đôi khi có chuyện trùng hợp như vậy, trên người Sở Hưu chỉ có hai điểm tương tự lời sấm nhưng Đàm Uyên đại sư đã tự căn cứ theo những dấu vết tưởng tượng ra tám phần còn lại.
Phối hợp với ngọc giản tỏa ra ánh sáng yếu ớt kia, giờ Lý Nguyên đã chết, có tìm khắp giang hồ cũng chẳng thấy được ai phù hợp với yêu cầu của Đàm Uyên đại sư hơn Sở Hưu.
Có điều Đàm Uyên đại sư dẫu sao cũng là người đã chết, hắn chỉ có một cơ hội duy nhất lựa chọn truyền nhân. Mặc dù Sở Hưu hiện tại rất ‘phù hợp’ với ngọc giản và yêu cầu trong lời sấm nhưng trực giác vẫn nói cho Đàm Uyên đại sư, hắn phải thận trọng một chút.
Nhưng lúc này nội phủ Đàm Uyên đại sư lại quặn đau, mặc dù bề ngoài không việc gì nhưng trong cơ thể đã dâng lên sóng to gió lớn.
Khóe miệng Đàm Uyên đại sư nở một nụ cười khổ, xem ra hắn còn không có cơ hội cẩn thận lựa chọn.
Thương tích ngầm bộc phát nặng nề hơn tưởng tượng của hắn. Vốn dĩ Đàm Uyên đại sư còn tưởng mình sẽ chống đỡ được vài tháng nhưng giờ xem ra có chống đỡ vài ngày cũng khó.
Đàm Uyên đại sư tu luyện công pháp Phật môn chính tông, mặc dù không cường đại bằng công pháp luyện thể của Đại Quang Minh Tự nhưng cũng chẳng kém.
Nhưng những năm gần đây Đàm Uyên đại sư không ngừng bôn ba giao thủ, khiến cho thương tích ngầm càng ngày càng nặng, lúc này đã gần sát ranh giới sụp đổ, thật sự không chịu nổi nữa.
Thân thể đã không cho Đàm Uyên đại sư cơ hội lựa chọn, hắn nhìn thoáng qua ngọc giản tỏa sáng trong tay. Đàm Uyên đại sư trầm giọng nói với Sở Hưu: “Sở tiểu hữu, lần này ta về Trung Nguyên là muốn lá rụng về cội, nhưng ta không muốn một thân võ công này đưa xuống dưới đất.
Cho nên ta muốn tìm người truyền lại võ công trên người mình, để người này cứu nhân độ thế. Giúp hắn có võ cứu người chứ không phải có thuật giết người.
Giờ ta muốn truyền toàn bộ sở học bản thân cùng chút công lực cuối cùng cho ngươi. Ta không cần ngươi bái sư, ngươi và ta chỉ là thụ nghiệp chứ không phải truyền đạo, ngươi có đồng ý không?”
Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh đều sợ tới ngây người, không ai ngờ Đàm Uyên đại sư lại nói ra những lời như vậy.
Mọi người trên giang hồ đều biết Đàm Uyên đại sư không có đồ đệ.
Thậm chí Đại Quang Minh Tự cùng Tu Bồ Đề Thiền Viện có thành ý mời Đàm Uyên đại sư tới hai nơi này giảng đạo ngoại trừ kiếm thêm thanh danh và kính nể Đàm Uyên đại sư, trong đó cũng có chút mưu kế.
Đàm Uyên đại sư không có đệ tử, vậy trong quá trình giảng đạo hắn có lưu lại võ đạo của mình tại Đại Quang Minh Tự hay Tu Bồ Đề Thiền Viện không?
Thế nhưng không ai ngờ Đàm Uyên đại sư chẳng những không lưu lại võ công cho người của Tu Bồ Đề Thiền Viện, cũng chẳng để lại cho đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ của Phật tông là Tông Huyền, mà lại truyền cho Sở Hưu không thân không quen với hắn, thậm chí còn có tiếng xấu trên giang hồ!
Chương 532 Thiện và ác 1
Đàm Uyên đại sư muốn Sở Hưu kế thừa truyền thừa của hắn, ngay chính Sở Hưu cũng ngạc nhiên. Hắn không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy, chỉ có thế thôi đã thay thế Lý Nguyên, cướp được cơ duyên hóa rồng này của Lý Nguyên.
Có điều không đợi Sở Hưu nói chuyện, người xung quanh đã sục sôi.
Nếu Sở Hưu nhận được truyền thừa Ma đạo, bọn họ cũng chẳng quản được. Nhưng Đàm Uyên đại sư là Thánh Tăng như vậy, sao có thể trao sở học truyền thừa bản thân cho Sở Hưu?
Đặc biệt là những võ giả Phật tông, tiếng phản đối của họ là lớn nhất.
“Mong Đàm Uyên đại sư nghĩ lại! Tên Sở Hưu này tuyệt đối không phải người lương thiện, ngài không thể để lại truyền thừa cho hắn được.”
“Đúng vậy, xin Thánh Tăng thu hồi lại quyết định này, trong Phật tông ta có vô số anh tài tuấn kiệt, vì sao ngài nhất định phải trao lại truyền thừa cho một người ngoài.”
Không riêng gì những võ giả Phật tông thần sắc phẫn uất, ngay cả hai vị tông sư võ đạo của Tu Bồ Đề Thiền Viện cũng cau mày cho rằng hành động lần này của Đàm Uyên đại sư không được thỏa đáng.
Có điều bọn họ không nói thẳng ra như những người khác, dù sao thân phận tông sư võ đạo của Tu Bồ Đề Thiền Viện vẫn đó, bọn họ không tiện trực tiếp can thiệp vào lựa chọn của Đàm Uyên đại sư.
Về phần Tông Huyền càng không nói một chữ, thậm chí nhận xét một câu hơi cuồng vọng, hắn không để truyền thừa của Đàm Uyên đại sư vào mắt.
Cho dù thời đỉnh phong Đàm Uyên đại sư là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng dù sao hắn cũng xuất thân dân dã.
Chân Hỏa Luyện Thần rất mạnh, nhưng Đại Quang Minh Tự tồn tại bao năm như vậy, các đời cường giả Chân Hỏa Luyện Thần không có một trăm cũng phải tám mươi, nhiều người như vậy chẳng lẽ truyền thừa lưu lại không bằng Đàm Uyên đại sư ư?
Với địa vị của Tông Huyền tại Đại Quang Minh Tự, có thể nói công pháp các vị này mặc hắn lựa chọn, nhưng Tông Huyền thậm chí không buồn học..
Kể từ ngày bắt đầu học võ, Tông Huyền chỉ tu một chiêu Minh Vương Ấn, mạnh mẽ đẩy võ thuật vốn không phải đỉnh cao này lên mức xuất thần nhập hóa, một thức Minh Vương Ấn có thể diễn biến vạn pháp. Uy năng này còn mạnh hơn so với hắn đi học truyền thừa của người khác.
Đàm Uyên đại sư cau mày, những người xung quanh phản ứng kịch liệt như vậy thật sự ngoài dự liệu của hắn.
Vừa rồi Long Thiên An chỉ nói ra thân phận của Sở Hưu chứ không nói tiếng tăm của Sở Hưu trên giang hồ lại kém tới mức này.
Lúc này Lữ Long Cơ còn trực tiếp đứng ra, vô cùng căm phẫn nói: “Đàm Uyên đại sư, tên Sở Hưu này tiếng xấu nổi danh trên giang hồ, làm việc âm độc không từ thủ đoạn, giết chóc vô số người.
Ngài truyền lại võ công cho một kẻ như vậy e rằng sẽ khiến thanh danh cả đời mất hết! Để người như tên Sở Hưu này nhận được võ công truyền thừa của ngài, hắn sẽ chỉ dùng để giết người, đâu có dùng để cứu người?”
Đàm Uyên đại sư nghe vậy lập tức cau mày, hắn nhìn về phía Sở Hưu nói: “Sở tiểu hữu, thật sự như vậy à?”
Nếu một người này có thể Đàm Uyên đại sư còn không tin, nhưng giờ tất cả mọi người trước mắt đều nói vậy, ngay cả Đàm Uyên đại sư đều dao động.
Sở Hưu mặt không đổi sắc: “Đại sư, trên giang hồ đúng là tiếng tăm của Sở Hưu ta không hề tốt đẹp gì nhưng trước nay ta chưa từng lạm sát người vô tội.
Lăn lộn trên giang hồ này không phải người giết ta thì là ta giết người. Nếu ta không giết cũng chẳng có thực lực và cảnh giới hiện tại.
Hơn nữa khi ta đảm nhiệm tuần sát sứ cùng chưởng hình quan tại Quan Trung Hình Đường, những người bị ta giết chết đều là để giữ gìn trật tự cho Quan Trung Hình Đường, để cho càng nhiều người sống sót.
Chưởng hình quan tiền nhiệm của đất Quan Tây chỉ là kẻ ngồi không ăn bám khiến toàn bộ Quan Tây hỗn loạn không ngừng các thế lực lớn tranh đấu chém giết lẫn nhau, cũng khiến không ít người chết.
Là ta dùng thủ đoạn bàn tay sắt khống chế triệt để toàn bộ Quan Tây, thu nhỏ xung đột khống chế ở mức thấp nhất mới khiến đất Quan Tây càng ngày càng hòa bình.
Không quy củ không yên bình được. Nếu ta không giết một số người, sau này người chết sẽ càng nhiều!”
Lữ Long Cơ nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngụy biện! Vậy ngươi làm hỏng kế hoạch của ta ở Tây Nam, lại kích động đông đảo thế lực Tây Nam tàn sát lẫn nhau, ngươi giải thích thế nào? Ngươi vì tên nhị đệ kia của ta cũng giết không ít người trên đất Tây Nam đấy!”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Ta vẫn nói câu kia thôi, không quy củ không yên bình được. Trước kia đất Tây Nam không người thống lĩnh cho nên các thế lực tại Tây Nam chém giết tàn sát lẫn nhau, thủ đoạn vô cùng kịch liệt hung tàn.
Giờ đất Tây Nam do đã nằm dưới sự quản lý của nhị hoàng tử, mọi người không còn tùy ý chém giết, sau này chắc chắn cũng ít người chết hơn nhiều.
Có được thì có mất, dùng những người chết trước mắt đổi lấy yên ổn trên cả Tây Nam, trong mắt ta, đáng giá.
Còn thái tử điện hạ, chẳng qua vì ta phá hỏng kế hoạch của ngươi ở Tây Nam, ngươi lại chửi bới ta trước mặt Đàm Uyên đại sư. Ta thấy kẻ có tâm địa không tốt là ngươi mới đúng.”
Đàm Uyên đại sư ở bên cạnh nghe vậy lại trầm tư, những lời này của Sở Hưu thật ra cũng có đạo lý nhất định.
Tỷ như tại Đông Hải, nơi đó thù hận giữa các hải đảo thâm sâu như biển, mọi người công phạt chém giết lẫn nhau. Cho dù không có chút thù hận nào, vì lợi ích họ cũng có thể đánh nhau tới ngươi chết ta sống.
Cho nên sau khi Đàm Uyên đại sư tới Đông Hải, bước đầu tiến chính là dùng vũ lực triệt để thu phục bọn họ sau đó mới truyền bá phật pháp, thành lập trật tự.
Chỉ có điều Đàm Uyên đại sư chỉ có một mình, quá trình này lại dài đằng. Ngay cả bây giờ trật tự hắn thành lập cũng chưa truyền khắp Đông Hải.
Còn thủ đoạn của Sở Hưu và Đàm Uyên đại sư nói theo cách khác kết quả cũng như nhau, chỉ có điều cách làm của Sở Hưu tương đối khốc liệt mà thôi.
Nếu Đàm Uyên đại sư cũng ra tay tàn nhẫn như Sở Hưu, trực tiếp động thủ giết người, có lẽ đất Đông Hải đã sớm thanh tĩnh.
Đàm Uyên đại sư không phải loại lão tăng Phật môn cổ hủ, tất cả đều lấy Phật kinh làm chủ, coi thiện ác chỉ đơn giản như trong kinh.
Ngày trước khi Đàm Uyên đại sư tới Đông Hải truyền đạo, hắn từng gặp một chuyện.
Đất Đông Hải có ba hải đảo tên là Tam Ác Đảo, nơi đó đều là hạng cùng hung cực ác, ra tay tàn nhẫn, tham lam dị thường.
Còn chủ nhân ba đảo này. Thanh Mâu Huyết Ma - Hàn Đông Minh lại là đại ma đầu nổi danh trên Đông Hải, không việc ác nào không làm, hung tàn tới cực điểm.
Khi đó Đàm Uyên đại sư vừa mới bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, vừa vặn được hội chủ Kình Thiên Hội Long Thiên Anh nhờ cậy, cho nên Đàm Uyên đại sư định ra tay diệt trừ Tam Ác Đảo.
Có câu bắt giặc trước tiên phải bắt vua, cho nên Đàm Uyên đại sư tới Tam Ác Đảo đại chiến cùng Hàn Đông Minh một trận, dốc toàn lực giết chết kẻ này.
Đang lúc Đàm Uyên đại sư cho rằng kẻ cầm đầu lũ ác nhân đã diệt, Tam Ác Đảo đã được giải quyết triệt để, những ác nhân khác trên Tam Ác Đảo lại nghe tin bỏ trốn, phân tán ra khắp Đông Hải, tạo thành hậu quả càng xấu, giết người vô số. Cuối cùng Đàm Uyên đại sư phải mất mấy năm mới tiêu diệt hết đám ác nhân Tam Ác Đảo.
Cứ như vậy tổn thương mà đám ác nhân này tạo thành ở Đông Hải còn gấp mấy chục lần hồi trước!
Đoạn nhân quả này rõ ràng phải tính lên đầu Đàm Uyên đại sư, đồng thời cũng khiến Đàm Uyên đại sư tự trách không thôi.
Chương 533 Thiện và ác 2
Nếu đổi thành võ giả Phật môn khác, có lẽ giết chết Hàn Đông Minh dương danh bản thân trên giang hồ xong chẳng buồn quản chuyện khác. Nhưng Đàm Uyên đại sư lại suy nghĩ rốt cuộc mình đúng hay sai.
Hàn Đông Minh tội ác chồng chất, nhưng hắn thành lập Tam Ác Đảo, khống chế phần lớn ác nhấn trên Đông Hải vào một phạm vi nhất định, uy hiếp tạo thành chỉ có hạn.
Còn Đàm Uyên đại sư giết Hàn Đông Minh lại khiến ác nhân trên Tam Ác Đảo không bị ước thúc nữa, gây ra phá hoại càng lớn.
Từ đó trở đi, Đàm Uyên đại sư liền minh bạch một đạo lý. Thiện ác vốn không dễ dàng thấy rõ được.
Có người làm một việc rõ ràng là đại thiện trong mắt mọi người, nhưng kết quả tạo thành lại là đại ác.
Còn có vài người cho dù tội ác tày trời, nhưng sự tồn tại của hắn lại cứu vớt vô số người.
Nhân quả là thứ khó nói nhất, cho nên giờ ngay bản thân Đàm Uyên đại sư cũng không quyết định chắc chắn được, rốt cuộc có nên giao công pháp trên người mình truyền thụ cho Sở Hưu hay không?
Có điều sau khi chứng kiến ngọc giản lấp lóe tia sáng, Đàm Uyên đại sư vẫn hạ quyết tâm.
Hắn không am hiểu bói toán thôi diễn nhưng hắn lại tin tưởng năng lực bói toán thôi diễn của lão bằng hữu Thiên Xu Đạo Nhân.
Trước đó ngọc giản phát sáng khi đến gần Sở Hưu, vậy chứng minh hắn chính là người mà mình đang chờ. Ngày giờ của mình đã không còn nhiều, không thể trì hoãn nổi nữa.
Cho nên Đàm Uyên đại sư trực tiếp trầm giọng nói: “Chư vị đại sư không cần nói nhiều, tâm ý của lão tăng đã quyết. Nếu Sở tiểu hữu đồng ý làm truyền nhân của ta, so với chuyện đưa một thân võ công của ta xuống dưới đất chẳng bằng truyền cho Sở tiểu hữu.”
Thấy bộ dáng quyết tâm của Đàm Uyên đại sư, mọi người xung quanh đều lộ vẻ khó hiểu, sắc mặt Lữ Long Cơ càng âm trầm như nước.
Võ công truyền thừa đều là của bản thân Đàm Uyên đại sư, hắn muốn tặng ai thì tặng, chẳng lẽ đám người mình có thể trắng trợn cướp đoạt hay sao?
Chỉ có điều Lữ Long Cơ vẫn âm thầm chửi bới lão già Đàm Uyên này đúng là già quá hóa hồ đồ rồi. Uổng công hắn gây dựng uy danh lớn như vậy tại hải ngoại, lúc về lại có mắt như mù, không ngờ lại lựa chọn Sở Hưu làm người thừa kế. Chuyện này biết đi đâu nói lý bây giờ?
Thương thế trong cơ thể Đàm Uyên đại sư bộc phát, hắn sợ mình không kiên trì nổi bao lâu. Cho nên Đàm Uyên đại sư không muốn tiếp tục trì hoãn nữa, hắn quay người trầm giọng nói với Long Thiên Ảnh sau lưng: “Long hội
trưởng, phiền ngươi hỗ trợ tìm một nơi yên tĩnh, ta muốn truyền công cho Sở Hưu tiểu hữu.”
Kình Thiên Hội không chỉ có sản nghiệp tại Đông Hải, cho dù ở Đông Hải Quận cũng có chút sản nghiệp.
Nghe vậy Long Thiên Anh lập tức bố trí cho Đàm Uyên đại sư cùng Sở Hưu tới một quán trọ thuộc về Kình Thiên Hội, trực tiếp đuổi tất cả mọi người đi, chỉ để lại Đàm Uyên đại sư cùng Sở Hưu. Bản thân lại đích thân thủ vệ.
Các hòa thượng của Tu Bồ Đề Thiền Viện thấy Đàm Uyên đại sư tâm ý đã quyết, bọn họ chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ rời đi, kể cả Tông Huyền cũng vậy.
Phương trượng Hư Từ chỉ dặn Tông Huyền tới mời Đàm Uyên đại sư đến Đại Quang Minh Tự giảng đạo. Giờ lời cần chuyển hắn cũng đã chuyển, như vậy của hắn cũng coi như đã hoàn thành.
Đương nhiên bên ngoài quán trọ vẫn có không ít người hiếu kỳ vây quanh, muốn xem xem rốt cuộc mọi chuyện sẽ phát triển như thế nào.
Trong quán trọ, Đàm Uyên đại sư ngồi xếp bằng dưới đất, nhìn Sở Hưu, trầm giọng nói: “Sở tiểu hữu, tu vi trên người ta mặc dù không mạnh nhưng cũng không coi là yếu. Giờ ta muốn giao chúng cho ngươi, nhưng ta có thể tin tưởng ngươi được không?”
Đàm Uyên đại sư chăm chú nhìn Sở Hưu, không có uy áp, hết sức bình tĩnh.
Ở hải ngoại hắn đã gặp không ít người cũng trải qua không ít chuyện, nhưng hắn lại không nhìn thấu được về Sở Hưu.
Phải nói lòng người vốn là thứ khó lòng nhìn thấu nhất. Mặc dù ngọc giản cùng lời sấm đều chứng minh Sở Hưu là người phù hợp với yêu cầu nhất, nhưng trực giác vẫn nói với Đàm Uyên đại sư, có vẻ không đúng.
Sở Hưu không trực tiếp trả lời Đàm Uyên đại sư, y chỉ trầm giọng nói: “Thiện ác chỉ ở một ý niệm, lúc này ta có cam đoan cùng đại sư, chắc ngài cũng không tin tưởng.
Con đường võ đạo luôn rất gập ghềnh, ta chỉ có thể cam đoan sau này ta sẽ làm chuyện mình nên làm.”
Đàm Uyên đại sư gật nhẹ đầu, Sở Hưu nói vậy ngược lại khiến hắn an tâm. Nếu Sở Hưu vỗ ngực nói sau này mình chắc chắn sẽ hành thiện cứu người gì đó, Đàm Uyên đại sư ngược lại không tin được.
Hắn sống tại Đông Hải một thời gian dài như vậy, đã gặp quá nhiều chuyện nhân tính bản ác rồi. Nếu Sở Hưu giả nhân giả nghĩa ở đây, Đàm Uyên đại sư sẽ dễ dàng nhìn thấu được.
Đàm Uyên đại sư nhìn Sở Hưu trồi trầm giọng nói: “Ta chỉ hy vọng mình không truyền sai một thân tu vi này. Sở tiểu hữu, xin đừng khiến lão tăng thất vọng.
Giờ bắt đầu truyền công thôi. Một thân tu vi của ta đã định sẵn sẽ tiêu tán, trong đó một phần phải quy khư về thiên địa. Lực lượng đó ta không cách nào thu thập chỉ có thể mặc cho nó tản mất.
Có điều ta còn một phần lực lượng tinh khiết tới cực hạn có thể truyền vào cơ thể Sở tiểu hữu, giúp ngươi tiến thêm một bước. Cho nên lát nữa ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng, buông lỏng tinh thần, chuẩn bị nghênh tiếp lực lượng của ta.
Yên tâm, lực lượng này đơn thuần tới cực điểm, không bao hàm bất cứ tạp chất nào, số lượng cũng không quá lớn. Tối thiểu với cường độ cơ thể của ngươi hoàn toàn có thể khống chế nó.”
Dừng một lát Đàm Uyên đại sư tiếp tục nói: “Sở học đời này của lão tăng thật ra cực kỳ hỗn tạp. Ta xuất thân từ chùa miếu nhỏ, công pháp sở học không hề mạnh mẽ, ta đoán chắc ngươi cũng chướng mắt. Sau này trên đất Đông Hải ta lại nhận được không ít công pháp truyền thừa, trong số đó cũng có mạnh có yếu.
Cho nên ta chỉ định truyền thụ cho ngươi hai môn võ học. Trong đó một môn là công pháp thượng cổ ta tình cờ tìm được ở Đông Hải, nó thậm chí còn mang chút vết tích Mật tông. Có điều theo ta thấy uy năng của nó cũng không tệ nên tu luyện theo. Môn công pháp này tên là Hoán Nhật Đại Pháp!
Hoán Nhật Đại Pháp mang ý nghĩ thâu thiên hoán nhật, có thể đoạt lực lượng thiên đại tạo hóa hòa vào bản thân, phát huy tiềm lực bản thân tới cực hạn. Có điều uy lực của nó cực kỳ cường đại, dễ hại người hại mình.
Hoán Nhật Đại Pháp cũng mang ý Đại Nhật Như Lai. Hoán nhật cũng là đem tâm cảnh của mình tới gần Đại Nhật Như Lai. Cho nên thân thể của ngươi có chịu nổi lực lượng Đại Nhật Như Lai hay không phải xem bản thân ngươi.
Còn môn công pháp thứ hai ta truyền cho ngươi lại do ta hội tụ vô số công pháp Phật môn sáng tạo ra, Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn.
Sắc tức là không, không tức là sắc.
Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn tu luyện tới cực hạn ngũ uẩn giai không, trong chưởng ấn hội tụ sinh diệt, diễn hóa chư thiên vạn giới, giới tử tu di, biến đổi khôn lường.”
Khi nhắc tới Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn ngay bản thân Đàm Uyên đại sư cũng không nhịn nổi, giọng nói toát lên vẻ kiêu hãnh.
Chương 534 Truyền thừa
Hoán Nhật Đại Pháp mặc dù là công pháp chủ tu của hắn, có điều chỉ là thứ tiền nhân để lại. Hắn có học được cũng không có gì đáng kiêu ngạo.
Còn Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn lại là công pháp do Đàm Uyên đại sư tự mình sáng tạo ra. Theo Đàm Uyên đại sư thấy, đây là kết tinh võ đạo cả đời hắn.
Đàm Uyên đại sư chắp tay trước ngực, trên người tỏa ra phật quang, trầm giọng nói: “Sở tiểu hữu, buông lỏng tâm thần, ta sẽ truyền những lực lượng này cho ngươi. Hoán Nhật Đại Pháp cùng Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn cũng sẽ theo đó tiến vào trong đầu ngươi. Trong đó còn bao hàm một số kinh nghiệm tu luyện của ta, giúp ngươi sau khi nhận được hai môn công pháp này có thể nhảy qua giai đoạn tu luyện, lập tức vận dụng được.
Có điều võ công này nếu không phải chính ngươi tu luyện vậy đỉnh phong sẽ có hạn. Kinh nghiệm ta cho ngươi không thuộc về ngươi, cho nên nó chỉ có thể giúp ngươi diễn hóa ra tám phần thần vận của công pháp. Muốn đi ra con đường thuộc về mình vẫn phải do chính mình mới được.”
Theo đó phật quang quanh người Đàm Uyên đại sư càng ngày càng thịnh, những luồng sáng kia tràn vào cơ thể Sở Hưu, khiến trong đầu y lập tức nhiều hơn rất nhiều thứ. Cơ thể y cũng có cảm giác như bị phình to ra.
Có điều những lực lượng kia cũng đúng như lời Đàm Uyên đại sư đã nói, trực tiếp tiến vào cơ thể y, lập tức khiến Sở Hưu cảm giác mình như đang tiến vào một cảnh giới khác!
Cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất và Ngũ Khí Triều Nguyên khác biệt lớn nhất ở khả năng điều động lực lượng.
Cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên có mạnh hơn nữa cũng chỉ điều động lực lượng bản thân.
Còn tới Thiên Nhân Hợp Nhất, lực lượng bản thân đã mơ hồ tương hợp với thiên địa, khi xuất thủ có thể mượn một chút lực lượng thiên địa. Cho dù chỉ một chút thôi cũng có uy lực kinh người.
Đương nhiên lực lượng mượn được cường đại đến đâu phải xem lĩnh ngộ của bản thân về lực lượng đến mức nào, khả năng khống chế lực lượng của bản thân mạnh bao nhiêu. Nếu không cho dù ngươi có mượn nhiều lực lượng hơn ngươi cũng không cách nào khống chế, chỉ có thể lãng phí không công.
Lúc này Sở Hưu đã chìm đắm trong trạng thái hết sức kỳ dị. tinh thần lực như nửa trong cơ thể, nửa trong thiên địa.
Theo hai bên dần dần dung hợp, Sở Hưu đột nhiên mở to mắt như bước vào một thiên địa mới. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi đó không ngờ y đã bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất!
Thật ra trước đó Sở Hưu đã có dự cảm mơ hồ bước vào Thiên Nhân Hợp Nhất, chẳng qua khi đó Sở Hưu còn thiếu một chút thời cơ. Còn giờ Đàm Uyên đại sư đã cho y một chút thời cơ đó, khiến Sở Hưu rốt cuộc cũng thuận lợi bước vào cảnh giới này, hơn nữa quá trình đột phá vô cùng thuận lợi, không chút chướng ngại.
Chuyện này đương nhiên có thể nói là căn cơ của Sở Hưu vững vàng, tích lũy thâm hậu, cũng có thể nói là lực lượng của Đàm Uyên đại sư thực sự quá mạnh, thậm chí mạnh đến mức khiến Sở Hưu vô thanh vô tức nhận được nhiều thứ như vậy.
Có điều mọi chuyện còn chưa xong, Sở Hưu còn chưa tới lúc cao hứng.
Hoán Nhật Đại Pháp cùng Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn của Đàm Uyên đại sư còn chưa truyền thụ. So với chút lực lượng này, hai bộ công pháp mới là quan trọng nhất.
Tiếp đó Sở Hưu không hề làm gì mà trực tiếp mở rộng tâm thần, để văn tự cùng kinh nghiệm học tập công pháp của Đàm Uyên đại sư tràn vào trong đầu mình.
Thật ra hành động này của Đàm Uyên đại sư rất giống Quán Đỉnh Thuật của Mật tông, có thể dùng tốc độ cực nhanh tạo ra một cao thủ.
Trong Hoán Nhật Đại Pháp đã có chút khí tức Mật tông cho nên giờ Đàm Uyên đại sư sử dụng công pháp cùng loại với bí thuật Quán Đỉnh của Mật tông cũng không có gì là lạ.
Chỉ có điều hành động không giữ lại chút gì truyền thụ tất cả của Đàm Uyên đại sư cũng gây tổn thương cực lớn đối với tinh thần lực của hắn.
Giờ tuổi thọ của Đàm Uyên đại sư đã sắp hết, cho nên hắn mới yên tâm dùng cách này truyền lại công pháp của mình.
Còn lúc này trên con đường cách bến Nghênh Long mười dặm, Tông Huyền đang định về Đại Quang Minh Tự. Đúng lúc này một tăng nhân áo trắng khoảng hơn bốn mươi tuổi vội vã chạy tới từ xa, thấy Tông Huyền xong hai mắt sáng bừng, vội vàng tới gần nói: “Tông Huyền sư điệt, có thấy Đàm Uyên đại sư không?”
Tông Huyền nhìn về phía tăng nhân áo trắng đó, chắp tay trước ngực nói: “Tham kiếm Minh Kỳ sư thúc, ta đã gặp Đàm Uyên đại sư, có điều hắn từ chối tới Đại Quang Minh Tự ta.”
“Vậy giờ Đàm Uyên đại sư đang ở đâu?” Minh Kỳ vội vàng hỏi.
Tông Huyền nói: “Đàm Uyên đại sư lựa chọn Sở Hưu làm người thừa kế, lúc này đang truyền công trong khách sạn ngoài bên Nghênh Long.”
Minh Kỳ vỗ mạnh lên đùi một cái hét lớn: “Nguy rồi! Lại tới muộn một bước! Hư Tĩnh thủ tọa thôi diễn ra Đàm Uyên đại sư muốn lưu lại công pháp tại Trung Nguyên. Nếu Đại Quang Minh Tự ta có thể nhận được truyền thừa của Đàm Uyên đại sư thì cũng thuận lợi nhận được thanh danh của Đàm Uyên đại sư. Thậm chí có thể mượn nhờ thanh danh này tới Đông Hải truyền giáo.
Ngươi ở đó cơ mà, sao lại trơ mắt nhìn Đàm Uyên đại sư truyền công pháp cho người khác cơ chứ? Lại còn là Sở Hưu kia nữa chứ?”
Đại Quang Minh Tự có Tam Đại Thiền Đường cùng Lục Đại Võ Viện. Trong đó Tam Đại Thiền Đường nhân số ít nhất nhưng thực lực lại là mạnh nhất.
Nhân Quả Thiền Đường không chủ tu võ đạo mà tu hành bí thuật nhân quả của Phật tông. Thủ tọa Di Lặc Tôn Giả - Hư Tĩnh có năng lực tính toán thiên cơ, thôi diễn nhân quả sánh ngang những đại sư bói toán của Đạo môn.
Phật Di Lặc là Vị Lai Phật, danh hiệu của Hư Tĩnh là Di Lặc Tôn Giả có thể thấy tạo nghệ của hắn về đạo nhân quả rốt cuộc mạnh tới mức nào. Hơn nữa phần lớn quyết sách của Đại Quang Minh Tự, phương trượng Hư Từ đều phải thỉnh giáo Hư Tĩnh, nhờ hắn thôi diễn xong mới quyết định. Mặc dù như vậy không thể khiến Đại Quang Minh Tự vĩnh viễn không phạm sai lầm nhưng lại có thể giúp giảm tỷ lệ sai lầm xuống mức thấp nhất.
Lần này tới đây nghênh đón Đàm Uyên đại sư cũng vậy. Sau khi thôi diễn ra Đàm Uyên đại sư định lưu lại truyền thừa, Hư Tĩnh lập tức có ý tưởng.
Đại Quang Minh Tự chướng mắt với truyền thừa của Đàm Uyên đại sư nhưng lại để ý tới thanh danh của hắn.
Đàm Uyên đại sư đã xây dựng căn cơ trên đất Đông Hải. Lúc này nếu có người của Đại Quang Minh Tự dùng thân phận truyền nhân của Đàm Uyên đại sư tới Đông Hải truyền giáo, chắc chắn áp lực sẽ rất thấp.
Cho nên hòa thượng lập tức phái Minh Kỳ tới, bảo hắn nhắc nhở Tông Huyền chuyện này.
Minh Kỳ lúc đầu còn không thấy gấp gáp gì. Dù sao theo hắn thấy Đàm Uyên đại sư có muốn để lại truyền thừa chắc chắn cũng để lại cho Tông Huyền.
Trong số những võ giả Phật tông tới nghênh đón Đàm Uyên đại sư, mấy lão hòa thượng Tu Bồ Đề Thiền Viện tuổi tác còn cao hơn Đàm Uyên đại sư. Còn những võ giả Phật môn khác ai sánh được Tông Huyền?
Thế nhưng ai ngờ cuối cùng Đàm Uyên đại sư không những không truyền thụ cho Tông Huyền, còn để lại cho người ngoài Phật môn là Sở Hưu!
So với Minh Kỳ nôn nóng như vậy, Tông Huyền lại bình thản hơn nhiều. Hắn chỉ thản nhiên nói: “Phương trượng đâu có nói với ta nhất định phải lấy được truyền thừa của Đàm Uyên đại sư, sao ta lại không thể đứng nhìn?”
Chương 535 Xông vào 1
Minh Kỳ bị câu này của Tông Huyền chặn họng, không biết nên nói gì cho phải.
Với tính cách đó của Tông Huyền, không riêng gì bên ngoài, cho dù trong Đại Quang Minh Tự cũng hết sức khác biệt.
Mỗi nhiệm vụ sư môn trưởng bối giao phó, Tông Huyền đều hoàn thành một cách hoàn hảo. Nhưng chỉ cần gặp chuyện bên ngoài nhiệm vụ, cho dù trời có sập xuống Tông Huyền cũng chẳng buồn để ý.
Đối với loại người này Minh Kỳ cũng không biết nên nói gì cho phải. Dù sao thực lực Tông Huyền đặt ngay đó, cho dù tính cách Tông Huyền có kỳ quái đến đâu đi nữa, nhưng chỉ với thực lực của hắn cũng đủ trở thành người thừa kế Đại Quang Minh Tự.
Công pháp Phật tông vốn không phải tốc thành, Đại Quang Minh Tự càng là nơi coi trọng căn cơ nhất.
Mà Tông Huyền chưa tới ba mươi đã đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, chiến lực còn gần sát với tông sư võ đạo. Thực lực này cho dù đặt trong toàn bộ lịch sử Đại Quang Minh Tự cũng vô cùng hiếm hoi.
Đúng lúc này Phương Thất Thiếu lại mang theo một bình hoàng tửu từ tiểu trấn bên ngoài bến Nghênh Long đi tới, bộ dáng cà phất cà phơ.
Trước đó hắn uống chùa nửa bình hoàng tửu của Sở Hưu. Kiếm Vương Thành thân ở Tây Vực, nơi đó có rượu nho khá nổi tiếng nhưng lại không có hoàng tửu.
Sau khi nếm thử Phương Thất Thiếu còn bất ngờ phát hiện thứ này hương vị không tệ, hắn cũng tiện tay mua một bình mang đi. Dù sao hắn cũng đã đến nơi, xuất hiện một chút, cho mọi người biết sự tồn tại của mình, nhiệm vụ của Kiếm Vương Thành coi như đã hoàn thành.
Lúc này Phương Thất Thiếu cũng thấy Tông Huyền cùng Minh Kỳ ở ven đường, hắn không khỏi ngửa đầu lên, hừ lạnh một tiếng, dùng trường kiếm trong tay hất bình rượu sang hướng khác.
Thấy bộ dáng đó của Phương Thất Thiếu, Minh Kỳ lại thấy an ủi trong lòng.
So với cái dáng vẻ đó của Phương Thất Thiếu, Tông Huyền còn tính là bình thường. Chí ít bọn họ không lo mất mặt, hổ thẹn tông môn.
Nếu người Kiếm Vương Thành biết bộ dáng Phương Thất Thiếu không chút dáng vẻ của tuấn kiệt trẻ tuổi hay khí thế người thừa kế Kiếm Vương Thành như vậy, có lẽ bọn họ sẽ tức điên.
Có điều Minh Kỳ lại không biết, người của Kiếm Vương Thành sẽ không tức điên, bởi vì bọn họ đã quen với cái tính cách đó của Phương Thất Thiếu rồi.
Lúc này Minh Kỳ lại đột nhiên vỗ đầu một cái, giờ không phải lúc nghĩ mấy chuyện vô dụng này, hắn vội vội vàng vàng lôi kéo Tông Huyền nói: “Tông Huyền sư điệt, mau trở lại! Giờ ngăn cản Đàm Uyên đại sư không khéo còn
kịp.”
Biểu cảm trên mặt Tông Huyền không hề biến hóa, mặc cho Minh Kỳ lôi kéo hắn chạy về phía tiểu trấn bên cạnh bến Nghênh Long.
Đối với Tông Huyền mà nói, những thứ đó đều không quan trọng. Minh Kỳ xuất thân Nhân Quả Thiện Đường, sức chiến đấu vốn không bằng hắn, nhưng bối phận của Minh Kỳ lớn hơn hắn, là sư thúc của hắn. Vậy nên giờ Minh Kỳ bảo hắn ra tay ngăn cản Đàm Uyên truyền công cho Sở Hưu, vậy hắn xuất thủ là được.
Nhìn bóng dáng hai người kia đi khỏi, ánh mắt Phương Thất Thiếu lộ vẻ nghi hoặc, đưa bầu rượu lên miệng uống từng ngụm lớn, theo sau lưng bọn họ trở về.
Tên ngốc Phương Thất Thiếu chỉ đơn giản là muốn xem trò hay.
Nhân Quả Kiếm Đạo của hắn chủ trọng chữ ngộ chứ không phải chữ luyện, cho nên với Phương Thất Thiếu bế quan tu hành chỉ có thể tích lũy một chút nội lực chứ không mấy tác dụng đối với việc tăng cường tu vi.
Cho nên phần lớn thời gian Phương Thất Thiếu đều lang thang bên ngoài chứ không phải bế quan tu hành trong tông môn.
Cảnh giới hiện tại của hắn giống như Tông Huyền, đều đã tiếp cận tông sư võ đạo, càng cần đốn ngộ. Cho nên thời gian vừa qua hắn vẫn luôn dạo chơi trên giang hồ.
Giờ thấy hành động này của Tông Huyền, trực giác nói cho Phương Thất Thiếu, chắc chắn có trò hay để xem, hắn cũng lập tức đi theo.
Lúc này ngoài cửa quán trọ trong tiểu trấn, Long Thiên Anh cùng vài cung phụng cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất của Kình Thiên Hội canh gác ngoài cổng, hộ pháp cho Đàm Uyên đại sư.
Long Thiên Anh mặc dù là thương nhân nhưng hắn cũng biết thế nào là ân tình đạo nghĩa.
Ngày trước nếu không nhờ Đàm Uyên đại sư xuất thủ tương trợ, Kình Thiên Hội của hắn e là đã bị Tam Ác Đảo chiếm đoạt, lấy đâu ra huy hoàng hiện tại?
Hơn nữa bản thân Long Thiên Anh không phải tông sư võ đạo, một thương hội muốn mời khách khanh cung phụng cấp bậc tông sư võ đạo hết sức khó khăn. Chính nhờ có Đàm Uyên đại sư lên tiếng nên trong Đông Hải mới không ai làm khó Kình Thiên Hội, bọn họ mới thoải mái phát triển tới quy mô như hiện tại.
Giờ Đàm Uyên đại sư sắp viên tịch quy khư, Long Thiên Anh cũng muốn đưa tiễn đại sư nốt đoạn đường cuối cùng, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của hắn.
Lúc này đám người bên ngoài xem náo nhiệt lại đột nhiên tách ra, Tông Huyền cùng Minh Kỳ vội vã bước vào.
Mọi người ở đây sửng sốt, Tông Huyền đi rồi sao lại quay lại, hắn định làm gì? Hòa thượng áo trắng kia cũng là người của Đại Quang Minh Tự à?
Minh Kỳ đi tới trước người Long Thiên Anh nói: “Tại hạ Minh Kỳ của Nhân Quả Thiện Đường, Đại Quang Minh Tự, muốn gặp Đàm Uyên đại sư, mong chư vị nhường đường.”
Long Thiên Anh khẽ cau mày nói: “Đàm Uyên đại sư đang truyền công, kính mong Minh Kỳ đại sư chờ cho một lát.”
Minh Kỳ lập tức nói: “Chính vì vậy ta mới muốn gặp Đàm Uyên đại sư. Tên Sở Hưu kia tiếng xấu lan khắp giang hồ, còn có thù oán nặng nề với với Phật môn ta. Tuyệt đối không thể truyền công pháp cho tên hung đồ ác tặc này được!
Để ta vào, ta nhất định sẽ khuyên nhủ Đàm Uyên đại sư, để hắn thu hồi lại quyết định đã nói.”
Long Thiên An nghe vậy ánh mắt đầy khinh thường.
Mặc dù hắn nhận ân tình của Đàm Uyên đại sư, nhưng thực tế Long Thiên An không có hảo cảm gì với hòa thượng. Đặc biệt là hai thế lực đứng đầu Phật tông như Đại Quang Minh Tự cùng Tu Bồ Đề Thiền Viện.
Ngày trước khi Đông Hải đầy hỗn loạn giết chóc sao không thấy các ngươi tới cứu vớt? Giờ thấy Đàm Uyên đại sư dương danh giang hồ các ngươi lại lóc cóc tới nghênh đón?
Đàm Uyên đại sư là Đàm Uyên đại sư, còn các hòa thượng khác là hòa thượng khác. Điểm này Long Thiên Anh phân biệt rất rõ ràng.
Cho nên Long Thiên Anh trực tiếp lắc đầu từ chối: “Xin lỗi, Đàm Uyên đại sư đã căn dặn trong khi hắn truyền công không cho phép bất cứ ai bước vào.
Huống hồ Sở Hưu là truyền nhân do Đàm Uyên đại sư đích thân lựa chọn. Điều này bất luận Đại Quang Minh Tự hay Tu Bồ Đề Thiền Viện đều không có tư cách can thiệp mới đúng.”
Minh Kỳ nghe vậy thần sắc lập tức lạnh đi, hắn hừ lạnh nói: “Đàm Uyên đại sư có đồng ý hay không là chuyện của hắn. Ngươi tránh ra, ta tự mình đi nói rõ với Đàm Uyên đại sư!”
Trước mặt Tông Huyền, thái độ Minh Kỳ vô cùng hòa ái, không hề lên mặt trưởng bối sư thúc gì.
Nhưng thực tế Minh Kỳ là đệ tử tinh anh trong Nhân Quả Thiện Đường, được bồi dưỡng trọng điểm trong tương lai, địa vị tại Đại Quang Minh Tự cũng không thấp.
Long Thiên Anh chỉ là một hội chủ thương hội hải ngoại, nếu là lúc bình thường Minh Kỳ còn chẳng thèm để ý tới hắn, giờ việc gì phải nghe hắn nói?
Thấy thái độ của Minh Kỳ như vậy, Long Thiên Anh trực tiếp lắc đầu nói: “Xin lỗi, không tránh chính là không tránh. Khi Đàm Uyên đại sư truyền công không thể bị quấy rầy, chỉ cần có ta ở đây, không ai được bước vào quán trọ này nửa bước!”
“Cứng đầu không biết điều!”
Có điều nếu cân nhắc cẩn thận lại, Sở Hưu mặc dù đứng hạng sáu Long Hổ Bảng nhưng vẫn có chênh lệch rất lớn với mấy vị trong năm hạng đầu Long Hổ Bảng.
Mặc dù Sở Hưu là đệ tử kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ tuổi ở Quan Trung Hình Đường, nhưng bây giờ bất luận Quan Tư Vũ hay người ngoài đều không coi Sở Hưu là người thừa kế Quan Trung Hình Đường. Chỉ có một số người phỏng đoán, Sở Hưu có khả năng nhất định sẽ kế thừa Quan Trung Hình Đường.
Còn đám người Trương Thừa Trinh và Tông Huyền thì sao? Thậm chí từ nhỏ họ đã được quyết định tương lai vận mệnh, chỉ cần họ không chết vậy chắc chắn sẽ là người thừa kế vị trí chưởng giáo hay phương trượng, tương lai cũng chắc chắn là cự pháp giang hồ.
Cho nên so với bọn họ, Sở Hưu xem như tiềm long tiền đồ chưa rõ.
Đàm Uyên đại sư trầm ngâm chốc lát rồi đột nhiên hỏi: “Sở tiểu hữu, giờ ngươi thân là chưởng hình quan Quan Trung Hình Đường, còn đứng hạng sau Long Hổ Bảng, ngươi có suy tính gì về con đường tương lai?”
Nghe Đàm Uyên đại sư hỏi vậy, mọi người đều ngây ngẩn.
Lúc này đang có nhiều người chờ Đàm Uyên đại sư như vậy, còn có thái tử Lữ Long Cơ cùng tuấn kiệt trẻ tuổi Phật tông là Tông Huyền, thế nhưng Đàm Uyên đại sư lại lôi kéo Sở Hưu nói chuyện phiếm. Rốt cuộc là sao?
Bọn họ có làm sao cũng không nhìn ra rốt cuộc Sở Hưu có tài đức gì mà được Đàm Uyên đại sư ưu ái như vậy.
Chẳng lẽ vì lễ vật Sở Hưu đưa tới? Thế nhưng lại có vẻ không đúng, cái hộp kia còn chưa mở, sao Đàm Uyên đại sư biết bên trong có gì?
Ngay cả Sở Hưu lúc này cũng sửng sốt.
Đúng là y định đoạt lấy cơ duyên của Lý Nguyên, cho nên ý định ban đầu của ý là tiếp cận với Đàm Uyên đại sư, tiếp xúc cho quen mặt rồi mới chậm rãi mưu toan. Nào ngờ Đàm Uyên đại sư lại chủ động nói chuyện với y. Chẳng lẽ y thật sự có đại khí vận trên người, sau khi giết Lý Nguyên lập tức thay thế hắn?
Có điều sau khoảnh khắc kinh ngạc ngắn ngủi, Sở Hưu lập tức bình định tâm cảnh.
Y còn chưa tự tin tới mức cho rằng mình là người có đại khí vận, đứng bất động cũng có cơ duyên rớt xuống. Mặc dù không biết vì sao Đàm Uyên đại sư lại hỏi như vậy, có điều Sở Hưu vẫn vô thức chuyển biến suy nghĩ của mình theo hướng tư duy của Lý Nguyên.
Con đường trước mắt của Lý Nguyên ra sao? Theo Sở Hưu chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung, tiền đồ không rõ.
Mặc dù hắn là con trai Quốc Công, tâm phúc thái tử, nhưng thực tế Lâm Quốc Công Phủ đã xuống đốc, thái tử lại không chỉ có mình hắn là tâm phúc,
người tín nhiệm nhất cũng không phải là hắn.
Quan trọng nhất là bản thân thái tử còn không biết tiền đồ tương lai ra sao, phía trên có Lữ Hạo Xương sống chết không từ, phía dưới có Lữ Long Quang từ từ ép sát. Cho nên tiền đồ của bản thân thái tử Lữ Long Cơ còn xa vời, nói chi người phụ thuộc vào thái tử là hắn.
Cho nên Sở Hưu cũng mang tâm tình đó thở dài một tiếng nói: “Đàm Uyên đại sư nói đùa, người xuất thân như ta nào có cái nhìn gì?
Sở Hưu ta xuất thân dân dã, danh tiếng trên giang hồ nửa khen nửa chê, không có truyền thừa của sư môn chống đỡ, lúc trước còn bị người ta truy sát tới trời cao không đường chạy, địa ngục không lối vào. May mà được Quan Trung Hình Đường thu lưu mới yên ổn đôi chút. Hôm nay cũng chỉ có thể đi tới đâu hay tới đó mà thôi.”
Nghe lời này của Sở Hưu, mọi người ở đây đều vô thức nhíu mày, nửa khen nửa chê? Sở Hưu ngươi làm gì có lời khen nào trên giang hồ?
Nghe Sở Hưu nói vậy hai mắt Đàm Uyên đại sư lại sáng lên.
Tâm cảnh của Sở Hưu này rất phù hợp với câu thứ hai trong lời sấm. Giờ hắn thiếu truyền thừa, mình cho hắn truyền thừa cũng là vẽ rồng điểm mắt, hội tụ phong vân.
Về phần câu nói cuối cùng dự đoán tương lai, Đàm Uyên đại sư cũng tìm ra lý do.
Quan Trung Hình Đường nằm trong khu vực giữa ba nước, vị trí vô cùng mẫn cảm.
Ngày trước Sở Cuồng Ca có thể đối đầu vạn quân, dùng võ đình chiến khiến quân đội hai nước tạm thời dừng tay. Vạn nhất ngày sau ba nước lại đại chiến, sau khi nhận được truyền thừa của hắn thực lực Sở Hưu sẽ tăng vọt, rất có thể sẽ làm giống như Sở Cuồng Ca ngày trước, thậm chí còn làm tốt hơn khiến cho ba nước ngưng chiến, cứu vớt vô số dân chúng.
Không thể không nói đôi khi có chuyện trùng hợp như vậy, trên người Sở Hưu chỉ có hai điểm tương tự lời sấm nhưng Đàm Uyên đại sư đã tự căn cứ theo những dấu vết tưởng tượng ra tám phần còn lại.
Phối hợp với ngọc giản tỏa ra ánh sáng yếu ớt kia, giờ Lý Nguyên đã chết, có tìm khắp giang hồ cũng chẳng thấy được ai phù hợp với yêu cầu của Đàm Uyên đại sư hơn Sở Hưu.
Có điều Đàm Uyên đại sư dẫu sao cũng là người đã chết, hắn chỉ có một cơ hội duy nhất lựa chọn truyền nhân. Mặc dù Sở Hưu hiện tại rất ‘phù hợp’ với ngọc giản và yêu cầu trong lời sấm nhưng trực giác vẫn nói cho Đàm Uyên đại sư, hắn phải thận trọng một chút.
Nhưng lúc này nội phủ Đàm Uyên đại sư lại quặn đau, mặc dù bề ngoài không việc gì nhưng trong cơ thể đã dâng lên sóng to gió lớn.
Khóe miệng Đàm Uyên đại sư nở một nụ cười khổ, xem ra hắn còn không có cơ hội cẩn thận lựa chọn.
Thương tích ngầm bộc phát nặng nề hơn tưởng tượng của hắn. Vốn dĩ Đàm Uyên đại sư còn tưởng mình sẽ chống đỡ được vài tháng nhưng giờ xem ra có chống đỡ vài ngày cũng khó.
Đàm Uyên đại sư tu luyện công pháp Phật môn chính tông, mặc dù không cường đại bằng công pháp luyện thể của Đại Quang Minh Tự nhưng cũng chẳng kém.
Nhưng những năm gần đây Đàm Uyên đại sư không ngừng bôn ba giao thủ, khiến cho thương tích ngầm càng ngày càng nặng, lúc này đã gần sát ranh giới sụp đổ, thật sự không chịu nổi nữa.
Thân thể đã không cho Đàm Uyên đại sư cơ hội lựa chọn, hắn nhìn thoáng qua ngọc giản tỏa sáng trong tay. Đàm Uyên đại sư trầm giọng nói với Sở Hưu: “Sở tiểu hữu, lần này ta về Trung Nguyên là muốn lá rụng về cội, nhưng ta không muốn một thân võ công này đưa xuống dưới đất.
Cho nên ta muốn tìm người truyền lại võ công trên người mình, để người này cứu nhân độ thế. Giúp hắn có võ cứu người chứ không phải có thuật giết người.
Giờ ta muốn truyền toàn bộ sở học bản thân cùng chút công lực cuối cùng cho ngươi. Ta không cần ngươi bái sư, ngươi và ta chỉ là thụ nghiệp chứ không phải truyền đạo, ngươi có đồng ý không?”
Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh đều sợ tới ngây người, không ai ngờ Đàm Uyên đại sư lại nói ra những lời như vậy.
Mọi người trên giang hồ đều biết Đàm Uyên đại sư không có đồ đệ.
Thậm chí Đại Quang Minh Tự cùng Tu Bồ Đề Thiền Viện có thành ý mời Đàm Uyên đại sư tới hai nơi này giảng đạo ngoại trừ kiếm thêm thanh danh và kính nể Đàm Uyên đại sư, trong đó cũng có chút mưu kế.
Đàm Uyên đại sư không có đệ tử, vậy trong quá trình giảng đạo hắn có lưu lại võ đạo của mình tại Đại Quang Minh Tự hay Tu Bồ Đề Thiền Viện không?
Thế nhưng không ai ngờ Đàm Uyên đại sư chẳng những không lưu lại võ công cho người của Tu Bồ Đề Thiền Viện, cũng chẳng để lại cho đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ của Phật tông là Tông Huyền, mà lại truyền cho Sở Hưu không thân không quen với hắn, thậm chí còn có tiếng xấu trên giang hồ!
Chương 532 Thiện và ác 1
Đàm Uyên đại sư muốn Sở Hưu kế thừa truyền thừa của hắn, ngay chính Sở Hưu cũng ngạc nhiên. Hắn không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy, chỉ có thế thôi đã thay thế Lý Nguyên, cướp được cơ duyên hóa rồng này của Lý Nguyên.
Có điều không đợi Sở Hưu nói chuyện, người xung quanh đã sục sôi.
Nếu Sở Hưu nhận được truyền thừa Ma đạo, bọn họ cũng chẳng quản được. Nhưng Đàm Uyên đại sư là Thánh Tăng như vậy, sao có thể trao sở học truyền thừa bản thân cho Sở Hưu?
Đặc biệt là những võ giả Phật tông, tiếng phản đối của họ là lớn nhất.
“Mong Đàm Uyên đại sư nghĩ lại! Tên Sở Hưu này tuyệt đối không phải người lương thiện, ngài không thể để lại truyền thừa cho hắn được.”
“Đúng vậy, xin Thánh Tăng thu hồi lại quyết định này, trong Phật tông ta có vô số anh tài tuấn kiệt, vì sao ngài nhất định phải trao lại truyền thừa cho một người ngoài.”
Không riêng gì những võ giả Phật tông thần sắc phẫn uất, ngay cả hai vị tông sư võ đạo của Tu Bồ Đề Thiền Viện cũng cau mày cho rằng hành động lần này của Đàm Uyên đại sư không được thỏa đáng.
Có điều bọn họ không nói thẳng ra như những người khác, dù sao thân phận tông sư võ đạo của Tu Bồ Đề Thiền Viện vẫn đó, bọn họ không tiện trực tiếp can thiệp vào lựa chọn của Đàm Uyên đại sư.
Về phần Tông Huyền càng không nói một chữ, thậm chí nhận xét một câu hơi cuồng vọng, hắn không để truyền thừa của Đàm Uyên đại sư vào mắt.
Cho dù thời đỉnh phong Đàm Uyên đại sư là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng dù sao hắn cũng xuất thân dân dã.
Chân Hỏa Luyện Thần rất mạnh, nhưng Đại Quang Minh Tự tồn tại bao năm như vậy, các đời cường giả Chân Hỏa Luyện Thần không có một trăm cũng phải tám mươi, nhiều người như vậy chẳng lẽ truyền thừa lưu lại không bằng Đàm Uyên đại sư ư?
Với địa vị của Tông Huyền tại Đại Quang Minh Tự, có thể nói công pháp các vị này mặc hắn lựa chọn, nhưng Tông Huyền thậm chí không buồn học..
Kể từ ngày bắt đầu học võ, Tông Huyền chỉ tu một chiêu Minh Vương Ấn, mạnh mẽ đẩy võ thuật vốn không phải đỉnh cao này lên mức xuất thần nhập hóa, một thức Minh Vương Ấn có thể diễn biến vạn pháp. Uy năng này còn mạnh hơn so với hắn đi học truyền thừa của người khác.
Đàm Uyên đại sư cau mày, những người xung quanh phản ứng kịch liệt như vậy thật sự ngoài dự liệu của hắn.
Vừa rồi Long Thiên An chỉ nói ra thân phận của Sở Hưu chứ không nói tiếng tăm của Sở Hưu trên giang hồ lại kém tới mức này.
Lúc này Lữ Long Cơ còn trực tiếp đứng ra, vô cùng căm phẫn nói: “Đàm Uyên đại sư, tên Sở Hưu này tiếng xấu nổi danh trên giang hồ, làm việc âm độc không từ thủ đoạn, giết chóc vô số người.
Ngài truyền lại võ công cho một kẻ như vậy e rằng sẽ khiến thanh danh cả đời mất hết! Để người như tên Sở Hưu này nhận được võ công truyền thừa của ngài, hắn sẽ chỉ dùng để giết người, đâu có dùng để cứu người?”
Đàm Uyên đại sư nghe vậy lập tức cau mày, hắn nhìn về phía Sở Hưu nói: “Sở tiểu hữu, thật sự như vậy à?”
Nếu một người này có thể Đàm Uyên đại sư còn không tin, nhưng giờ tất cả mọi người trước mắt đều nói vậy, ngay cả Đàm Uyên đại sư đều dao động.
Sở Hưu mặt không đổi sắc: “Đại sư, trên giang hồ đúng là tiếng tăm của Sở Hưu ta không hề tốt đẹp gì nhưng trước nay ta chưa từng lạm sát người vô tội.
Lăn lộn trên giang hồ này không phải người giết ta thì là ta giết người. Nếu ta không giết cũng chẳng có thực lực và cảnh giới hiện tại.
Hơn nữa khi ta đảm nhiệm tuần sát sứ cùng chưởng hình quan tại Quan Trung Hình Đường, những người bị ta giết chết đều là để giữ gìn trật tự cho Quan Trung Hình Đường, để cho càng nhiều người sống sót.
Chưởng hình quan tiền nhiệm của đất Quan Tây chỉ là kẻ ngồi không ăn bám khiến toàn bộ Quan Tây hỗn loạn không ngừng các thế lực lớn tranh đấu chém giết lẫn nhau, cũng khiến không ít người chết.
Là ta dùng thủ đoạn bàn tay sắt khống chế triệt để toàn bộ Quan Tây, thu nhỏ xung đột khống chế ở mức thấp nhất mới khiến đất Quan Tây càng ngày càng hòa bình.
Không quy củ không yên bình được. Nếu ta không giết một số người, sau này người chết sẽ càng nhiều!”
Lữ Long Cơ nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngụy biện! Vậy ngươi làm hỏng kế hoạch của ta ở Tây Nam, lại kích động đông đảo thế lực Tây Nam tàn sát lẫn nhau, ngươi giải thích thế nào? Ngươi vì tên nhị đệ kia của ta cũng giết không ít người trên đất Tây Nam đấy!”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Ta vẫn nói câu kia thôi, không quy củ không yên bình được. Trước kia đất Tây Nam không người thống lĩnh cho nên các thế lực tại Tây Nam chém giết tàn sát lẫn nhau, thủ đoạn vô cùng kịch liệt hung tàn.
Giờ đất Tây Nam do đã nằm dưới sự quản lý của nhị hoàng tử, mọi người không còn tùy ý chém giết, sau này chắc chắn cũng ít người chết hơn nhiều.
Có được thì có mất, dùng những người chết trước mắt đổi lấy yên ổn trên cả Tây Nam, trong mắt ta, đáng giá.
Còn thái tử điện hạ, chẳng qua vì ta phá hỏng kế hoạch của ngươi ở Tây Nam, ngươi lại chửi bới ta trước mặt Đàm Uyên đại sư. Ta thấy kẻ có tâm địa không tốt là ngươi mới đúng.”
Đàm Uyên đại sư ở bên cạnh nghe vậy lại trầm tư, những lời này của Sở Hưu thật ra cũng có đạo lý nhất định.
Tỷ như tại Đông Hải, nơi đó thù hận giữa các hải đảo thâm sâu như biển, mọi người công phạt chém giết lẫn nhau. Cho dù không có chút thù hận nào, vì lợi ích họ cũng có thể đánh nhau tới ngươi chết ta sống.
Cho nên sau khi Đàm Uyên đại sư tới Đông Hải, bước đầu tiến chính là dùng vũ lực triệt để thu phục bọn họ sau đó mới truyền bá phật pháp, thành lập trật tự.
Chỉ có điều Đàm Uyên đại sư chỉ có một mình, quá trình này lại dài đằng. Ngay cả bây giờ trật tự hắn thành lập cũng chưa truyền khắp Đông Hải.
Còn thủ đoạn của Sở Hưu và Đàm Uyên đại sư nói theo cách khác kết quả cũng như nhau, chỉ có điều cách làm của Sở Hưu tương đối khốc liệt mà thôi.
Nếu Đàm Uyên đại sư cũng ra tay tàn nhẫn như Sở Hưu, trực tiếp động thủ giết người, có lẽ đất Đông Hải đã sớm thanh tĩnh.
Đàm Uyên đại sư không phải loại lão tăng Phật môn cổ hủ, tất cả đều lấy Phật kinh làm chủ, coi thiện ác chỉ đơn giản như trong kinh.
Ngày trước khi Đàm Uyên đại sư tới Đông Hải truyền đạo, hắn từng gặp một chuyện.
Đất Đông Hải có ba hải đảo tên là Tam Ác Đảo, nơi đó đều là hạng cùng hung cực ác, ra tay tàn nhẫn, tham lam dị thường.
Còn chủ nhân ba đảo này. Thanh Mâu Huyết Ma - Hàn Đông Minh lại là đại ma đầu nổi danh trên Đông Hải, không việc ác nào không làm, hung tàn tới cực điểm.
Khi đó Đàm Uyên đại sư vừa mới bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, vừa vặn được hội chủ Kình Thiên Hội Long Thiên Anh nhờ cậy, cho nên Đàm Uyên đại sư định ra tay diệt trừ Tam Ác Đảo.
Có câu bắt giặc trước tiên phải bắt vua, cho nên Đàm Uyên đại sư tới Tam Ác Đảo đại chiến cùng Hàn Đông Minh một trận, dốc toàn lực giết chết kẻ này.
Đang lúc Đàm Uyên đại sư cho rằng kẻ cầm đầu lũ ác nhân đã diệt, Tam Ác Đảo đã được giải quyết triệt để, những ác nhân khác trên Tam Ác Đảo lại nghe tin bỏ trốn, phân tán ra khắp Đông Hải, tạo thành hậu quả càng xấu, giết người vô số. Cuối cùng Đàm Uyên đại sư phải mất mấy năm mới tiêu diệt hết đám ác nhân Tam Ác Đảo.
Cứ như vậy tổn thương mà đám ác nhân này tạo thành ở Đông Hải còn gấp mấy chục lần hồi trước!
Đoạn nhân quả này rõ ràng phải tính lên đầu Đàm Uyên đại sư, đồng thời cũng khiến Đàm Uyên đại sư tự trách không thôi.
Chương 533 Thiện và ác 2
Nếu đổi thành võ giả Phật môn khác, có lẽ giết chết Hàn Đông Minh dương danh bản thân trên giang hồ xong chẳng buồn quản chuyện khác. Nhưng Đàm Uyên đại sư lại suy nghĩ rốt cuộc mình đúng hay sai.
Hàn Đông Minh tội ác chồng chất, nhưng hắn thành lập Tam Ác Đảo, khống chế phần lớn ác nhấn trên Đông Hải vào một phạm vi nhất định, uy hiếp tạo thành chỉ có hạn.
Còn Đàm Uyên đại sư giết Hàn Đông Minh lại khiến ác nhân trên Tam Ác Đảo không bị ước thúc nữa, gây ra phá hoại càng lớn.
Từ đó trở đi, Đàm Uyên đại sư liền minh bạch một đạo lý. Thiện ác vốn không dễ dàng thấy rõ được.
Có người làm một việc rõ ràng là đại thiện trong mắt mọi người, nhưng kết quả tạo thành lại là đại ác.
Còn có vài người cho dù tội ác tày trời, nhưng sự tồn tại của hắn lại cứu vớt vô số người.
Nhân quả là thứ khó nói nhất, cho nên giờ ngay bản thân Đàm Uyên đại sư cũng không quyết định chắc chắn được, rốt cuộc có nên giao công pháp trên người mình truyền thụ cho Sở Hưu hay không?
Có điều sau khi chứng kiến ngọc giản lấp lóe tia sáng, Đàm Uyên đại sư vẫn hạ quyết tâm.
Hắn không am hiểu bói toán thôi diễn nhưng hắn lại tin tưởng năng lực bói toán thôi diễn của lão bằng hữu Thiên Xu Đạo Nhân.
Trước đó ngọc giản phát sáng khi đến gần Sở Hưu, vậy chứng minh hắn chính là người mà mình đang chờ. Ngày giờ của mình đã không còn nhiều, không thể trì hoãn nổi nữa.
Cho nên Đàm Uyên đại sư trực tiếp trầm giọng nói: “Chư vị đại sư không cần nói nhiều, tâm ý của lão tăng đã quyết. Nếu Sở tiểu hữu đồng ý làm truyền nhân của ta, so với chuyện đưa một thân võ công của ta xuống dưới đất chẳng bằng truyền cho Sở tiểu hữu.”
Thấy bộ dáng quyết tâm của Đàm Uyên đại sư, mọi người xung quanh đều lộ vẻ khó hiểu, sắc mặt Lữ Long Cơ càng âm trầm như nước.
Võ công truyền thừa đều là của bản thân Đàm Uyên đại sư, hắn muốn tặng ai thì tặng, chẳng lẽ đám người mình có thể trắng trợn cướp đoạt hay sao?
Chỉ có điều Lữ Long Cơ vẫn âm thầm chửi bới lão già Đàm Uyên này đúng là già quá hóa hồ đồ rồi. Uổng công hắn gây dựng uy danh lớn như vậy tại hải ngoại, lúc về lại có mắt như mù, không ngờ lại lựa chọn Sở Hưu làm người thừa kế. Chuyện này biết đi đâu nói lý bây giờ?
Thương thế trong cơ thể Đàm Uyên đại sư bộc phát, hắn sợ mình không kiên trì nổi bao lâu. Cho nên Đàm Uyên đại sư không muốn tiếp tục trì hoãn nữa, hắn quay người trầm giọng nói với Long Thiên Ảnh sau lưng: “Long hội
trưởng, phiền ngươi hỗ trợ tìm một nơi yên tĩnh, ta muốn truyền công cho Sở Hưu tiểu hữu.”
Kình Thiên Hội không chỉ có sản nghiệp tại Đông Hải, cho dù ở Đông Hải Quận cũng có chút sản nghiệp.
Nghe vậy Long Thiên Anh lập tức bố trí cho Đàm Uyên đại sư cùng Sở Hưu tới một quán trọ thuộc về Kình Thiên Hội, trực tiếp đuổi tất cả mọi người đi, chỉ để lại Đàm Uyên đại sư cùng Sở Hưu. Bản thân lại đích thân thủ vệ.
Các hòa thượng của Tu Bồ Đề Thiền Viện thấy Đàm Uyên đại sư tâm ý đã quyết, bọn họ chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ rời đi, kể cả Tông Huyền cũng vậy.
Phương trượng Hư Từ chỉ dặn Tông Huyền tới mời Đàm Uyên đại sư đến Đại Quang Minh Tự giảng đạo. Giờ lời cần chuyển hắn cũng đã chuyển, như vậy của hắn cũng coi như đã hoàn thành.
Đương nhiên bên ngoài quán trọ vẫn có không ít người hiếu kỳ vây quanh, muốn xem xem rốt cuộc mọi chuyện sẽ phát triển như thế nào.
Trong quán trọ, Đàm Uyên đại sư ngồi xếp bằng dưới đất, nhìn Sở Hưu, trầm giọng nói: “Sở tiểu hữu, tu vi trên người ta mặc dù không mạnh nhưng cũng không coi là yếu. Giờ ta muốn giao chúng cho ngươi, nhưng ta có thể tin tưởng ngươi được không?”
Đàm Uyên đại sư chăm chú nhìn Sở Hưu, không có uy áp, hết sức bình tĩnh.
Ở hải ngoại hắn đã gặp không ít người cũng trải qua không ít chuyện, nhưng hắn lại không nhìn thấu được về Sở Hưu.
Phải nói lòng người vốn là thứ khó lòng nhìn thấu nhất. Mặc dù ngọc giản cùng lời sấm đều chứng minh Sở Hưu là người phù hợp với yêu cầu nhất, nhưng trực giác vẫn nói với Đàm Uyên đại sư, có vẻ không đúng.
Sở Hưu không trực tiếp trả lời Đàm Uyên đại sư, y chỉ trầm giọng nói: “Thiện ác chỉ ở một ý niệm, lúc này ta có cam đoan cùng đại sư, chắc ngài cũng không tin tưởng.
Con đường võ đạo luôn rất gập ghềnh, ta chỉ có thể cam đoan sau này ta sẽ làm chuyện mình nên làm.”
Đàm Uyên đại sư gật nhẹ đầu, Sở Hưu nói vậy ngược lại khiến hắn an tâm. Nếu Sở Hưu vỗ ngực nói sau này mình chắc chắn sẽ hành thiện cứu người gì đó, Đàm Uyên đại sư ngược lại không tin được.
Hắn sống tại Đông Hải một thời gian dài như vậy, đã gặp quá nhiều chuyện nhân tính bản ác rồi. Nếu Sở Hưu giả nhân giả nghĩa ở đây, Đàm Uyên đại sư sẽ dễ dàng nhìn thấu được.
Đàm Uyên đại sư nhìn Sở Hưu trồi trầm giọng nói: “Ta chỉ hy vọng mình không truyền sai một thân tu vi này. Sở tiểu hữu, xin đừng khiến lão tăng thất vọng.
Giờ bắt đầu truyền công thôi. Một thân tu vi của ta đã định sẵn sẽ tiêu tán, trong đó một phần phải quy khư về thiên địa. Lực lượng đó ta không cách nào thu thập chỉ có thể mặc cho nó tản mất.
Có điều ta còn một phần lực lượng tinh khiết tới cực hạn có thể truyền vào cơ thể Sở tiểu hữu, giúp ngươi tiến thêm một bước. Cho nên lát nữa ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng, buông lỏng tinh thần, chuẩn bị nghênh tiếp lực lượng của ta.
Yên tâm, lực lượng này đơn thuần tới cực điểm, không bao hàm bất cứ tạp chất nào, số lượng cũng không quá lớn. Tối thiểu với cường độ cơ thể của ngươi hoàn toàn có thể khống chế nó.”
Dừng một lát Đàm Uyên đại sư tiếp tục nói: “Sở học đời này của lão tăng thật ra cực kỳ hỗn tạp. Ta xuất thân từ chùa miếu nhỏ, công pháp sở học không hề mạnh mẽ, ta đoán chắc ngươi cũng chướng mắt. Sau này trên đất Đông Hải ta lại nhận được không ít công pháp truyền thừa, trong số đó cũng có mạnh có yếu.
Cho nên ta chỉ định truyền thụ cho ngươi hai môn võ học. Trong đó một môn là công pháp thượng cổ ta tình cờ tìm được ở Đông Hải, nó thậm chí còn mang chút vết tích Mật tông. Có điều theo ta thấy uy năng của nó cũng không tệ nên tu luyện theo. Môn công pháp này tên là Hoán Nhật Đại Pháp!
Hoán Nhật Đại Pháp mang ý nghĩ thâu thiên hoán nhật, có thể đoạt lực lượng thiên đại tạo hóa hòa vào bản thân, phát huy tiềm lực bản thân tới cực hạn. Có điều uy lực của nó cực kỳ cường đại, dễ hại người hại mình.
Hoán Nhật Đại Pháp cũng mang ý Đại Nhật Như Lai. Hoán nhật cũng là đem tâm cảnh của mình tới gần Đại Nhật Như Lai. Cho nên thân thể của ngươi có chịu nổi lực lượng Đại Nhật Như Lai hay không phải xem bản thân ngươi.
Còn môn công pháp thứ hai ta truyền cho ngươi lại do ta hội tụ vô số công pháp Phật môn sáng tạo ra, Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn.
Sắc tức là không, không tức là sắc.
Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn tu luyện tới cực hạn ngũ uẩn giai không, trong chưởng ấn hội tụ sinh diệt, diễn hóa chư thiên vạn giới, giới tử tu di, biến đổi khôn lường.”
Khi nhắc tới Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn ngay bản thân Đàm Uyên đại sư cũng không nhịn nổi, giọng nói toát lên vẻ kiêu hãnh.
Chương 534 Truyền thừa
Hoán Nhật Đại Pháp mặc dù là công pháp chủ tu của hắn, có điều chỉ là thứ tiền nhân để lại. Hắn có học được cũng không có gì đáng kiêu ngạo.
Còn Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn lại là công pháp do Đàm Uyên đại sư tự mình sáng tạo ra. Theo Đàm Uyên đại sư thấy, đây là kết tinh võ đạo cả đời hắn.
Đàm Uyên đại sư chắp tay trước ngực, trên người tỏa ra phật quang, trầm giọng nói: “Sở tiểu hữu, buông lỏng tâm thần, ta sẽ truyền những lực lượng này cho ngươi. Hoán Nhật Đại Pháp cùng Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn cũng sẽ theo đó tiến vào trong đầu ngươi. Trong đó còn bao hàm một số kinh nghiệm tu luyện của ta, giúp ngươi sau khi nhận được hai môn công pháp này có thể nhảy qua giai đoạn tu luyện, lập tức vận dụng được.
Có điều võ công này nếu không phải chính ngươi tu luyện vậy đỉnh phong sẽ có hạn. Kinh nghiệm ta cho ngươi không thuộc về ngươi, cho nên nó chỉ có thể giúp ngươi diễn hóa ra tám phần thần vận của công pháp. Muốn đi ra con đường thuộc về mình vẫn phải do chính mình mới được.”
Theo đó phật quang quanh người Đàm Uyên đại sư càng ngày càng thịnh, những luồng sáng kia tràn vào cơ thể Sở Hưu, khiến trong đầu y lập tức nhiều hơn rất nhiều thứ. Cơ thể y cũng có cảm giác như bị phình to ra.
Có điều những lực lượng kia cũng đúng như lời Đàm Uyên đại sư đã nói, trực tiếp tiến vào cơ thể y, lập tức khiến Sở Hưu cảm giác mình như đang tiến vào một cảnh giới khác!
Cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất và Ngũ Khí Triều Nguyên khác biệt lớn nhất ở khả năng điều động lực lượng.
Cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên có mạnh hơn nữa cũng chỉ điều động lực lượng bản thân.
Còn tới Thiên Nhân Hợp Nhất, lực lượng bản thân đã mơ hồ tương hợp với thiên địa, khi xuất thủ có thể mượn một chút lực lượng thiên địa. Cho dù chỉ một chút thôi cũng có uy lực kinh người.
Đương nhiên lực lượng mượn được cường đại đến đâu phải xem lĩnh ngộ của bản thân về lực lượng đến mức nào, khả năng khống chế lực lượng của bản thân mạnh bao nhiêu. Nếu không cho dù ngươi có mượn nhiều lực lượng hơn ngươi cũng không cách nào khống chế, chỉ có thể lãng phí không công.
Lúc này Sở Hưu đã chìm đắm trong trạng thái hết sức kỳ dị. tinh thần lực như nửa trong cơ thể, nửa trong thiên địa.
Theo hai bên dần dần dung hợp, Sở Hưu đột nhiên mở to mắt như bước vào một thiên địa mới. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi đó không ngờ y đã bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất!
Thật ra trước đó Sở Hưu đã có dự cảm mơ hồ bước vào Thiên Nhân Hợp Nhất, chẳng qua khi đó Sở Hưu còn thiếu một chút thời cơ. Còn giờ Đàm Uyên đại sư đã cho y một chút thời cơ đó, khiến Sở Hưu rốt cuộc cũng thuận lợi bước vào cảnh giới này, hơn nữa quá trình đột phá vô cùng thuận lợi, không chút chướng ngại.
Chuyện này đương nhiên có thể nói là căn cơ của Sở Hưu vững vàng, tích lũy thâm hậu, cũng có thể nói là lực lượng của Đàm Uyên đại sư thực sự quá mạnh, thậm chí mạnh đến mức khiến Sở Hưu vô thanh vô tức nhận được nhiều thứ như vậy.
Có điều mọi chuyện còn chưa xong, Sở Hưu còn chưa tới lúc cao hứng.
Hoán Nhật Đại Pháp cùng Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn của Đàm Uyên đại sư còn chưa truyền thụ. So với chút lực lượng này, hai bộ công pháp mới là quan trọng nhất.
Tiếp đó Sở Hưu không hề làm gì mà trực tiếp mở rộng tâm thần, để văn tự cùng kinh nghiệm học tập công pháp của Đàm Uyên đại sư tràn vào trong đầu mình.
Thật ra hành động này của Đàm Uyên đại sư rất giống Quán Đỉnh Thuật của Mật tông, có thể dùng tốc độ cực nhanh tạo ra một cao thủ.
Trong Hoán Nhật Đại Pháp đã có chút khí tức Mật tông cho nên giờ Đàm Uyên đại sư sử dụng công pháp cùng loại với bí thuật Quán Đỉnh của Mật tông cũng không có gì là lạ.
Chỉ có điều hành động không giữ lại chút gì truyền thụ tất cả của Đàm Uyên đại sư cũng gây tổn thương cực lớn đối với tinh thần lực của hắn.
Giờ tuổi thọ của Đàm Uyên đại sư đã sắp hết, cho nên hắn mới yên tâm dùng cách này truyền lại công pháp của mình.
Còn lúc này trên con đường cách bến Nghênh Long mười dặm, Tông Huyền đang định về Đại Quang Minh Tự. Đúng lúc này một tăng nhân áo trắng khoảng hơn bốn mươi tuổi vội vã chạy tới từ xa, thấy Tông Huyền xong hai mắt sáng bừng, vội vàng tới gần nói: “Tông Huyền sư điệt, có thấy Đàm Uyên đại sư không?”
Tông Huyền nhìn về phía tăng nhân áo trắng đó, chắp tay trước ngực nói: “Tham kiếm Minh Kỳ sư thúc, ta đã gặp Đàm Uyên đại sư, có điều hắn từ chối tới Đại Quang Minh Tự ta.”
“Vậy giờ Đàm Uyên đại sư đang ở đâu?” Minh Kỳ vội vàng hỏi.
Tông Huyền nói: “Đàm Uyên đại sư lựa chọn Sở Hưu làm người thừa kế, lúc này đang truyền công trong khách sạn ngoài bên Nghênh Long.”
Minh Kỳ vỗ mạnh lên đùi một cái hét lớn: “Nguy rồi! Lại tới muộn một bước! Hư Tĩnh thủ tọa thôi diễn ra Đàm Uyên đại sư muốn lưu lại công pháp tại Trung Nguyên. Nếu Đại Quang Minh Tự ta có thể nhận được truyền thừa của Đàm Uyên đại sư thì cũng thuận lợi nhận được thanh danh của Đàm Uyên đại sư. Thậm chí có thể mượn nhờ thanh danh này tới Đông Hải truyền giáo.
Ngươi ở đó cơ mà, sao lại trơ mắt nhìn Đàm Uyên đại sư truyền công pháp cho người khác cơ chứ? Lại còn là Sở Hưu kia nữa chứ?”
Đại Quang Minh Tự có Tam Đại Thiền Đường cùng Lục Đại Võ Viện. Trong đó Tam Đại Thiền Đường nhân số ít nhất nhưng thực lực lại là mạnh nhất.
Nhân Quả Thiền Đường không chủ tu võ đạo mà tu hành bí thuật nhân quả của Phật tông. Thủ tọa Di Lặc Tôn Giả - Hư Tĩnh có năng lực tính toán thiên cơ, thôi diễn nhân quả sánh ngang những đại sư bói toán của Đạo môn.
Phật Di Lặc là Vị Lai Phật, danh hiệu của Hư Tĩnh là Di Lặc Tôn Giả có thể thấy tạo nghệ của hắn về đạo nhân quả rốt cuộc mạnh tới mức nào. Hơn nữa phần lớn quyết sách của Đại Quang Minh Tự, phương trượng Hư Từ đều phải thỉnh giáo Hư Tĩnh, nhờ hắn thôi diễn xong mới quyết định. Mặc dù như vậy không thể khiến Đại Quang Minh Tự vĩnh viễn không phạm sai lầm nhưng lại có thể giúp giảm tỷ lệ sai lầm xuống mức thấp nhất.
Lần này tới đây nghênh đón Đàm Uyên đại sư cũng vậy. Sau khi thôi diễn ra Đàm Uyên đại sư định lưu lại truyền thừa, Hư Tĩnh lập tức có ý tưởng.
Đại Quang Minh Tự chướng mắt với truyền thừa của Đàm Uyên đại sư nhưng lại để ý tới thanh danh của hắn.
Đàm Uyên đại sư đã xây dựng căn cơ trên đất Đông Hải. Lúc này nếu có người của Đại Quang Minh Tự dùng thân phận truyền nhân của Đàm Uyên đại sư tới Đông Hải truyền giáo, chắc chắn áp lực sẽ rất thấp.
Cho nên hòa thượng lập tức phái Minh Kỳ tới, bảo hắn nhắc nhở Tông Huyền chuyện này.
Minh Kỳ lúc đầu còn không thấy gấp gáp gì. Dù sao theo hắn thấy Đàm Uyên đại sư có muốn để lại truyền thừa chắc chắn cũng để lại cho Tông Huyền.
Trong số những võ giả Phật tông tới nghênh đón Đàm Uyên đại sư, mấy lão hòa thượng Tu Bồ Đề Thiền Viện tuổi tác còn cao hơn Đàm Uyên đại sư. Còn những võ giả Phật môn khác ai sánh được Tông Huyền?
Thế nhưng ai ngờ cuối cùng Đàm Uyên đại sư không những không truyền thụ cho Tông Huyền, còn để lại cho người ngoài Phật môn là Sở Hưu!
So với Minh Kỳ nôn nóng như vậy, Tông Huyền lại bình thản hơn nhiều. Hắn chỉ thản nhiên nói: “Phương trượng đâu có nói với ta nhất định phải lấy được truyền thừa của Đàm Uyên đại sư, sao ta lại không thể đứng nhìn?”
Chương 535 Xông vào 1
Minh Kỳ bị câu này của Tông Huyền chặn họng, không biết nên nói gì cho phải.
Với tính cách đó của Tông Huyền, không riêng gì bên ngoài, cho dù trong Đại Quang Minh Tự cũng hết sức khác biệt.
Mỗi nhiệm vụ sư môn trưởng bối giao phó, Tông Huyền đều hoàn thành một cách hoàn hảo. Nhưng chỉ cần gặp chuyện bên ngoài nhiệm vụ, cho dù trời có sập xuống Tông Huyền cũng chẳng buồn để ý.
Đối với loại người này Minh Kỳ cũng không biết nên nói gì cho phải. Dù sao thực lực Tông Huyền đặt ngay đó, cho dù tính cách Tông Huyền có kỳ quái đến đâu đi nữa, nhưng chỉ với thực lực của hắn cũng đủ trở thành người thừa kế Đại Quang Minh Tự.
Công pháp Phật tông vốn không phải tốc thành, Đại Quang Minh Tự càng là nơi coi trọng căn cơ nhất.
Mà Tông Huyền chưa tới ba mươi đã đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, chiến lực còn gần sát với tông sư võ đạo. Thực lực này cho dù đặt trong toàn bộ lịch sử Đại Quang Minh Tự cũng vô cùng hiếm hoi.
Đúng lúc này Phương Thất Thiếu lại mang theo một bình hoàng tửu từ tiểu trấn bên ngoài bến Nghênh Long đi tới, bộ dáng cà phất cà phơ.
Trước đó hắn uống chùa nửa bình hoàng tửu của Sở Hưu. Kiếm Vương Thành thân ở Tây Vực, nơi đó có rượu nho khá nổi tiếng nhưng lại không có hoàng tửu.
Sau khi nếm thử Phương Thất Thiếu còn bất ngờ phát hiện thứ này hương vị không tệ, hắn cũng tiện tay mua một bình mang đi. Dù sao hắn cũng đã đến nơi, xuất hiện một chút, cho mọi người biết sự tồn tại của mình, nhiệm vụ của Kiếm Vương Thành coi như đã hoàn thành.
Lúc này Phương Thất Thiếu cũng thấy Tông Huyền cùng Minh Kỳ ở ven đường, hắn không khỏi ngửa đầu lên, hừ lạnh một tiếng, dùng trường kiếm trong tay hất bình rượu sang hướng khác.
Thấy bộ dáng đó của Phương Thất Thiếu, Minh Kỳ lại thấy an ủi trong lòng.
So với cái dáng vẻ đó của Phương Thất Thiếu, Tông Huyền còn tính là bình thường. Chí ít bọn họ không lo mất mặt, hổ thẹn tông môn.
Nếu người Kiếm Vương Thành biết bộ dáng Phương Thất Thiếu không chút dáng vẻ của tuấn kiệt trẻ tuổi hay khí thế người thừa kế Kiếm Vương Thành như vậy, có lẽ bọn họ sẽ tức điên.
Có điều Minh Kỳ lại không biết, người của Kiếm Vương Thành sẽ không tức điên, bởi vì bọn họ đã quen với cái tính cách đó của Phương Thất Thiếu rồi.
Lúc này Minh Kỳ lại đột nhiên vỗ đầu một cái, giờ không phải lúc nghĩ mấy chuyện vô dụng này, hắn vội vội vàng vàng lôi kéo Tông Huyền nói: “Tông Huyền sư điệt, mau trở lại! Giờ ngăn cản Đàm Uyên đại sư không khéo còn
kịp.”
Biểu cảm trên mặt Tông Huyền không hề biến hóa, mặc cho Minh Kỳ lôi kéo hắn chạy về phía tiểu trấn bên cạnh bến Nghênh Long.
Đối với Tông Huyền mà nói, những thứ đó đều không quan trọng. Minh Kỳ xuất thân Nhân Quả Thiện Đường, sức chiến đấu vốn không bằng hắn, nhưng bối phận của Minh Kỳ lớn hơn hắn, là sư thúc của hắn. Vậy nên giờ Minh Kỳ bảo hắn ra tay ngăn cản Đàm Uyên truyền công cho Sở Hưu, vậy hắn xuất thủ là được.
Nhìn bóng dáng hai người kia đi khỏi, ánh mắt Phương Thất Thiếu lộ vẻ nghi hoặc, đưa bầu rượu lên miệng uống từng ngụm lớn, theo sau lưng bọn họ trở về.
Tên ngốc Phương Thất Thiếu chỉ đơn giản là muốn xem trò hay.
Nhân Quả Kiếm Đạo của hắn chủ trọng chữ ngộ chứ không phải chữ luyện, cho nên với Phương Thất Thiếu bế quan tu hành chỉ có thể tích lũy một chút nội lực chứ không mấy tác dụng đối với việc tăng cường tu vi.
Cho nên phần lớn thời gian Phương Thất Thiếu đều lang thang bên ngoài chứ không phải bế quan tu hành trong tông môn.
Cảnh giới hiện tại của hắn giống như Tông Huyền, đều đã tiếp cận tông sư võ đạo, càng cần đốn ngộ. Cho nên thời gian vừa qua hắn vẫn luôn dạo chơi trên giang hồ.
Giờ thấy hành động này của Tông Huyền, trực giác nói cho Phương Thất Thiếu, chắc chắn có trò hay để xem, hắn cũng lập tức đi theo.
Lúc này ngoài cửa quán trọ trong tiểu trấn, Long Thiên Anh cùng vài cung phụng cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất của Kình Thiên Hội canh gác ngoài cổng, hộ pháp cho Đàm Uyên đại sư.
Long Thiên Anh mặc dù là thương nhân nhưng hắn cũng biết thế nào là ân tình đạo nghĩa.
Ngày trước nếu không nhờ Đàm Uyên đại sư xuất thủ tương trợ, Kình Thiên Hội của hắn e là đã bị Tam Ác Đảo chiếm đoạt, lấy đâu ra huy hoàng hiện tại?
Hơn nữa bản thân Long Thiên Anh không phải tông sư võ đạo, một thương hội muốn mời khách khanh cung phụng cấp bậc tông sư võ đạo hết sức khó khăn. Chính nhờ có Đàm Uyên đại sư lên tiếng nên trong Đông Hải mới không ai làm khó Kình Thiên Hội, bọn họ mới thoải mái phát triển tới quy mô như hiện tại.
Giờ Đàm Uyên đại sư sắp viên tịch quy khư, Long Thiên Anh cũng muốn đưa tiễn đại sư nốt đoạn đường cuối cùng, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của hắn.
Lúc này đám người bên ngoài xem náo nhiệt lại đột nhiên tách ra, Tông Huyền cùng Minh Kỳ vội vã bước vào.
Mọi người ở đây sửng sốt, Tông Huyền đi rồi sao lại quay lại, hắn định làm gì? Hòa thượng áo trắng kia cũng là người của Đại Quang Minh Tự à?
Minh Kỳ đi tới trước người Long Thiên Anh nói: “Tại hạ Minh Kỳ của Nhân Quả Thiện Đường, Đại Quang Minh Tự, muốn gặp Đàm Uyên đại sư, mong chư vị nhường đường.”
Long Thiên Anh khẽ cau mày nói: “Đàm Uyên đại sư đang truyền công, kính mong Minh Kỳ đại sư chờ cho một lát.”
Minh Kỳ lập tức nói: “Chính vì vậy ta mới muốn gặp Đàm Uyên đại sư. Tên Sở Hưu kia tiếng xấu lan khắp giang hồ, còn có thù oán nặng nề với với Phật môn ta. Tuyệt đối không thể truyền công pháp cho tên hung đồ ác tặc này được!
Để ta vào, ta nhất định sẽ khuyên nhủ Đàm Uyên đại sư, để hắn thu hồi lại quyết định đã nói.”
Long Thiên An nghe vậy ánh mắt đầy khinh thường.
Mặc dù hắn nhận ân tình của Đàm Uyên đại sư, nhưng thực tế Long Thiên An không có hảo cảm gì với hòa thượng. Đặc biệt là hai thế lực đứng đầu Phật tông như Đại Quang Minh Tự cùng Tu Bồ Đề Thiền Viện.
Ngày trước khi Đông Hải đầy hỗn loạn giết chóc sao không thấy các ngươi tới cứu vớt? Giờ thấy Đàm Uyên đại sư dương danh giang hồ các ngươi lại lóc cóc tới nghênh đón?
Đàm Uyên đại sư là Đàm Uyên đại sư, còn các hòa thượng khác là hòa thượng khác. Điểm này Long Thiên Anh phân biệt rất rõ ràng.
Cho nên Long Thiên Anh trực tiếp lắc đầu từ chối: “Xin lỗi, Đàm Uyên đại sư đã căn dặn trong khi hắn truyền công không cho phép bất cứ ai bước vào.
Huống hồ Sở Hưu là truyền nhân do Đàm Uyên đại sư đích thân lựa chọn. Điều này bất luận Đại Quang Minh Tự hay Tu Bồ Đề Thiền Viện đều không có tư cách can thiệp mới đúng.”
Minh Kỳ nghe vậy thần sắc lập tức lạnh đi, hắn hừ lạnh nói: “Đàm Uyên đại sư có đồng ý hay không là chuyện của hắn. Ngươi tránh ra, ta tự mình đi nói rõ với Đàm Uyên đại sư!”
Trước mặt Tông Huyền, thái độ Minh Kỳ vô cùng hòa ái, không hề lên mặt trưởng bối sư thúc gì.
Nhưng thực tế Minh Kỳ là đệ tử tinh anh trong Nhân Quả Thiện Đường, được bồi dưỡng trọng điểm trong tương lai, địa vị tại Đại Quang Minh Tự cũng không thấp.
Long Thiên Anh chỉ là một hội chủ thương hội hải ngoại, nếu là lúc bình thường Minh Kỳ còn chẳng thèm để ý tới hắn, giờ việc gì phải nghe hắn nói?
Thấy thái độ của Minh Kỳ như vậy, Long Thiên Anh trực tiếp lắc đầu nói: “Xin lỗi, không tránh chính là không tránh. Khi Đàm Uyên đại sư truyền công không thể bị quấy rầy, chỉ cần có ta ở đây, không ai được bước vào quán trọ này nửa bước!”
“Cứng đầu không biết điều!”
Bình luận facebook