-
Chương 546-550
Chương 546 Vào Tây Sở
Phương Thất Thiếu sửng sốt, Sở Hưu cũng định tới Cao Lăng Đổng gia tham gia Khai Sơn Tế? Có điều không đợi hắn hỏi nhiều, Sở Hưu đã trực tiếp rời khỏi. Chuyện này khiến Phương Thất Thiếu lắc đầu, nói thầm hai câu sau đó cũng quay người rời khỏi.
Sở Hưu sẽ tới Khai Sơn Tế của Cao Lăng Đổng gia, có điều trước khi đi hắn phải tìm gặp Lã Phụng Tiên đã.
Nói tới Cao Lăng Đổng gia, Sở Hưu cũng từng tiếp xúc với người của họ, chính là Đổng Tương Nghi trong Giang Đông Ngũ Hiệp.
Mặc dù theo lý luận mà nói, Đổng Tương Nghi không phải chết trên tay Sở Hưu mà là chết do Giang Đông Ngũ Hiệp nội bộ lục đục. Nhưng dẫu sao cũng không tránh khỏi liên quan tới Sở Hưu.
Sở Hưu chỉ hy vọng lần tới Cao Lăng Đổng gia này đừng gây ra phiền toái gì vì chuyện lần này.
Có điều theo Sở Hưu phân tích, chắc hẳn không có phiền phức gì.
Lúc trước Đổng Tương Nghi rời khỏi Cao Lăng Đổng gia là do tranh đấu trong nội bộ gia tộc thất bại nên mới giận dỗi bỏ đi. Đổng gia hiện tại không khéo không mấy ai nhớ ra Đông Tề, càng không nói tới chuyện
Lúc này Lã Phụng Tiên hẳn đang ở chỗ thần y giang hồ Khí Tử Diêm La - Phong Bất Bình. Y quán của người này được mở ở một sơn cốc tại Đan Dương Quận Tây Sở, danh tiếng trên giang hồ vẫn khá lớn. Sở Hưu tùy ý nghe ngóng là biết chỗ.
Đây là lần đầu tiên Sở Hưu tới Tây Sở, ba nước trong thiên hạ, Đông Tề chiếm cứ vùng Trung Nguyên phồn hoa màu mỡ nhất, Bắc Yên mặc dù gần phương bắc cực hàn có điều cũng không kém, hơn nữa dân chúng tính cách mạnh mẽ, ưa chuộng học võ, đủ để tranh đấu với Đông Tề, mà tương lai cũng quả thật là vậy.
Còn Tây Sở lại là nơi yếu nhất trong ba nước, nhân khẩu cũng ít nhất. Thậm chí phần lớn Tây Sở bi bao phủ bởi núi hoang rừng rậm, số châu phủ quy mô lớn rất ít.
Khi ở Đông Tề và Bắc Yên, Sở Hưu trực tiếp đi trên đường lớn cũng có thể tới một địa phương nào đó, nhưng giờ sang Tây Sở lại phải đi qua đi lại trong đường nhỏ, rất tốn công sức. Nhiều chỗ thậm chí không có đường đi nghiêm chỉnh.
Chẳng trách nhiều thế lực Tây Sở có thói quen phá núi đốn rừng. Đối với bọn họ mà nói, rừng núi xung quanh không chỉ là tài nguyên mà còn là trở ngại.
Đoán chừng chỉ có những thế lực như Miêu Cương Bái Nguyệt Giáo hay Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ mới dám vào trong khu rừng sâu núi thẳm ít người lui tới khai tông lập phái, không sợ bất cứ hung thú nguy hiểm nào. Phải nói là cho dù là hung thú cũng phải tránh né bọn họ.
Y quán của Phong Bất Bình nằm trong Tử Nhân Cốc tại Đan Dương Quận. Cái tên này có vẻ rất xấu, còn thực tế nơi này cũng không tốt lành gì.
Nghe nói trước đây Tử Nhân Cốc là nơi ở của một thế gia nhỏ, nhưng toàn bộ gia tộc đã bị tàn sát không còn một ai, máu tươi rải đầy sơn cốc, cho nên nơi này tên là Tử Nhân Cốc.
Sau này Tử Nhân Cốc ngày ngày bị bao phủ trong chướng khí, người bình thường cùng động vật đều khó ra vào. Cho dù võ giả dưới Tiên Thiên cũng khó lòng chống cự chướng khí này
Nhưng mười năm trước Phong Bất Bình tới đây, hắn dùng y thuật bản thân trồng đủ loại kỳ hoa dị thảo linh dược, không chỉ khiến chướng khí nơi đây biến mất mà còn gây dựng danh tiếng cho bản thân, khiến tiếng tăm của Khí Tử Diêm La vang dội trên giang hồ.
Khi Sở Hưu tới Tử Nhân Cốc, nơi này không có chút hoang vu nào, ngược lại vô cùng náo nhiệt. Võ giả qua lại đại đa số đều đến tìm Phong Bất Bình nhờ chữa trị, một số khác chỉ đơn thuần đến mua thuốc.
Không đợi Sở Hưu vào sơn cốc, đã có một võ giả dáng người gầy gò nhỏ bé chen tới, cười hì hì chắp tay nói: “Vị công tử này, ngài cũng tới tìm Phong thần y nhờ trị thương? Có điều danh tiếng của Phong thần y rất lớn, những người này đều tới tìm hắn trị thương. Người lâu nhất đã xếp tới tận năm sau rồi.
Có điều tiểu nhân ở ngoài cốc đã mấy năm, biết rõ tính cách của Phong thần y. Vị công tử này, nếu ngài cho thêm chút xíu tiền thưởng, ta sẽ nói cho công tử sở thích của Phong thần y, cam đoan tiền chữa bệnh của ngài sẽ được Phong thần y tán thành.”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Cam đoan ta sẽ lập tức được chữa trị?”
Võ giả kia lập tức lắc đầu nói: “Cái này đương nhiên không thể rồi. Cũng phải xếp hàng thôi, nhưng nếu thứ ngươi đưa ra không hợp với tâm ý của Phong thần y, vậy ngươi thậm chí không có tư cách xếp hàng.”
Sở Hưu nhíu mày. Phong Bất Bình đã nổi tiếng tới mức này rồi, thậm chí ngay cả xếp hàng cũng phải xem tâm trạng.
Nghĩ vậy, Sở Hưu không buồn để ý tới võ giả kia nữa mà trực tiếp bước vào Tử Nhân Cốc.
Thấy thái độ đó của Sở Hưu, võ giả kia không khỏi cười lạnh sau lưng: “Hóa ra lại một tên quỷ nghèo. Chờ sau khi ngã đau ngươi sẽ hối hận thôi!”
Bên ngoài Tử Nhân Cốc rất nhiều người, bên trong Tử Nhân Cốc lại càng nhiều người. Hơn nữa đại đa số là người đã trọng thương tới mức độ nhất định.
Cái giá Phong Bất Bình yêu cầu vốn không thấp, hơn nữa điều kiện hà khắc, cho nên phần lớn võ giả chỉ cần có chút hy vọng chắc chắn sẽ không tới tìm hắn.
Phía cuối Tử Nhân Cốc là vài gian nhà tranh, xung quanh trồng đủ loại kỳ hoa
dị thảo. Trong đó có một người dáng dấp gầy yếu, tu vi chỉ có Ngũ Khí Triều Nguyên. Gương mặt hắn để lại hai hàng ria mép, dáng vẻ cũng tương đối lôi thôi đang ngồi trước gian nhà tranh. Hắn thấy có người đến bèn cẩn thận xem xét đối phương một chút, nên ra động thủ thì động thủ, nên uống thuốc thì trực tiếp kê đơn thuốc ném cho đồng tử làm việc vặt bên cạnh để bọn họ xử lý. Mặc dù thái độ chẳng tốt đẹp gì nhưng động tác lại vô cùng nhanh chóng.
Người này chính là Khí Tử Diêm La - Phong Bất Bình, thần y mà người giang hồ đồn đại có thể làm Diêm La Vương tức chết.
Sở Hưu biết thực lực Phong Bất Bình không mạnh. Trên thực tế đối với Phong Bất Bình mà nói, hắn làm nghề này cũng chẳng cần bao thực lực. Tối thiểu số lực lượng mà họ dùng ít hơn luyện khí sư nhiều.
Đương nhiên, đừng nhìn Phong Bất Bình không có thực lực, nhưng địa vị của hắn bày ngay đó. Những võ giả tới đây chữa trị không ít người hoặc xuất thân đại phái. Nhưng tất cả bọn họ đều bị Phong Bất Bình răn dạy như cháu trai mà không ai dám lên tiếng phản bác
Ngay lúc Sở Hưu định tới thẳng chỗ Phong Bất Bình, một số võ giả lại nhìn về phía y với vẻ bất thiện.
Bọn họ xếp hàng ở đây lâu như vậy rồi, có một số người thậm chí luôn đợi bên ngoài Tử Nhân Cốc, mãi mới tới lượt mình. Thế mà tiểu tử này lại định chen ngang, đây rõ ràng là phá hoại quy củ.
Cho nên một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất tính khí khá nóng nảy không nhịn được đứng ra nói: “Này, tiểu tử, ngươi có biết thế nào là quy củ không?”
Sở Hưu liếc nhìn hắn một cái, khí thế Thiên Nhân Hợp Nhất chậm rãi bùng lên, dâng lên từ từ càng ngày càng mạnh, cuối cùng cả ma khí cùng sát cơ như ngưng tụ thành thực chất, vô cùng kinh khủng.
Võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất kia nuốt nước miếng một cái, trực tiếp quay người trở lại vị trí của mình, không dám nói gì thêm.
Chưa nói khí thế kinh khủng kia, mặc dù hắn không biết Sở Hưu, nhưng võ giả trẻ tuổi như vậy đã đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, không cần nói cũng biết căn cơ lai lịch thâm hậu nhường nào. Gây sự với loại người như vậy chẳng khác gì tự tìm đường chết.
Chương 547 Phiền phức của Phong Bất Bình 1
Sở Hưu đi thẳng tới trước người Phong Bất Bình, hành động này khiến Phong Bất Bình cau mày hừ lạnh nói: “Tiểu tử, bất kể ngươi là người môn phái nào, đến chỗ ta thì phải tuân thủ quy củ của ta. Muốn chữa bệnh thì lấy tiền xem bệnh đủ khiến ta vừa lòng sau đó cút ra sau xếp hàng đi!”
Sở Hưu cuối cùng nói: “Phong thần y đừng kích động như vậy, ngươi thấy ta giống người có bệnh lắm à? Ta tới tìm người.”
Phong Bất Bình liếc mắt nhìn Sở Hưu một cái, chỉ cái nhìn này thôi nhưng Sở Hưu cảm giác toàn thân mình như bị nhìn xuyên qua.
Đây là một cảm giác vô cùng thần dị nhưng lại không có bất cứ nguy hiểm gì, cho nên Sở Hưu thậm chí không có phản ứng phòng ngự. Đợi tới khi Sở Hưu muốn điều động chân khí trong cơ thể, cảm giác đó đã lập tức biến mất.
Phong Bất Bình hiểu rõ gật đầu nói: “Cũng đúng, khí huyết ngươi tráng kiện, chân khí thâm hậu, khỏe như con giao long vậy, đúng là không bệnh tật gì. Ngươi muốn tìm ai?”
Đúng lúc này Lã Phụng Tiên từ phía sau đi tới, thấy Sở Hưu ở đây vừa vui mừng vừa kinh ngạc nói: “Sở huynh, , sao ngươi lại tới đây?”
Phong Bất Bình lúc này lại nhìn Sở Hưu kinh ngạc nói: “Ngươi chính là Sở Hưu?”
Phong Bất Bình cùng Lã Phụng Tiên tương giao tâm đầu ý hợp, đương nhiên hắn biết Sở Hưu.
Mười hạng đầu Long Hổ Bảng vốn không mấy ai xuất thân dân dã, còn giờ Sở Hưu đã lên tới hạng năm, có thể xưng là truyền thuyết.
Sở Hưu chắp tay với Phong Bất Bình nói: “Đúng vậy, tự tiện tới chơi, mong Phong thần y đừng trách.”
Nói xong Sở Hưu lại quay sang Lã Phụng Tiên: “Tìm ngươi đương nhiên là có chuyện tốt, hơn nữa còn là chuyện tốt cực lớn.”
Phong Bất Bình biết hai người bọn họ có lẽ có lời cần nói riêng cho nên trực tiếp khoát tay áo nói: “Hai người các ngươi vào trong nói là được, chỗ này của ta rất bận, không cần để ý tới ta.”
Cùng Lã Phụng Tiên vào gian phòng phía sau, Lã Phụng Tiên cuối cùng nói: “Sở huynh có chuyện tốt gì muốn tìm ta? Chẳng lẽ Sở huynh ngươi trở thành người thừa kế Quan Trung Hình Đường, định gọi ta tới làm chưởng hình quan à?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Trần Thanh Đế muốn mời ngươi vào Thiên Hạ Minh ngươi còn không đồng ý, Quan Trung Hình Đường có là gì để ngươi để mắt tới?
Ta tới tìm ngươi là chuẩn bị cùng đi đoạt một cơ duyên, trong đó có một bộ công pháp rất thích hợp với ngươi. Phải nói là nơi đó vốn chuẩn bị vì ngươi.”
Lã Phụng Tiên trực tiếp hỏi: “Lúc nào?”
Lã Phụng Tiên là người có tính cách rất dễ tin tưởng người khác, nhưng hắn không phải kẻ ngốc, cho dù có tin tưởng cũng phải phân mức độ.
Nếu đổi thành những người khác Lã Phụng Tiên chắc cũng không cự tuyệt, nhưng hắn sẽ hỏi tỉ mỉ hơn xem cơ duyên này rốt cuộc là gì, mức độ nguy hiểm ra sao, làm sao đối phương biết, vân vân.
Nhưng người nói ra lại là Sở Hưu. Lã Phụng Tiên biết Sở Hưu chắc chắn sẽ không hại mình, cho nên hắn chỉ cần thời gian chuẩn bị là đủ.
Còn Sở Hưu cũng biết tính cách Lã Phụng Tiên cho nên mới không lấy cớ gì. Vì y biết Lã Phụng Tiên sẽ không hỏi nhiều.
“Sẽ kịp, một tháng sau, Khai Sơn Tế của Cao Lăng Đổng gia. Chúng ta theo người Đổng gia cùng tiến vào là được. Đúng rồi, Lã huynh, thương thế của ngươi khỏi hẳn chưa?”
Lã Phụng Tiên hoạt động thân thể một chút nói: “Phong thần y diệu thủ hồi xuân. Thương thế của ta đặt tới nơi khác chỉ có thể dùng thời gian tĩnh dưỡng, có điều tới tay Phong thần y, một tháng là đã khỏi hẳn.”
Sở Hưu lấy làm lạ: “Vậy sao ngươi còn ở đây?”
Lã Phụng Tiên lắc đầu nói: “Ta ở đây chẳng qua là muốn bảo hộ Phong thần y mà thôi. Thời gian này chỗ Phong thần y không được yên ổn. Ta ở đây cũng có thể giúp hắn ngăn cản một số hạng trộm cắp lén lút.”
Sở Hưu lấy làm lạ: “Còn có người tới gây sự với Phong Bất Bình?”
Bình thường trên giang hồ, những thần y có thể cứu mạng mọi người như Phong Bất Bình hoặc đại sư bói toán, luyện khí sư, mặc dù đều có thực lực rất yếu nhưng không ai tới gây sự với họ, bởi vì không đáng.
Thân là võ giả, những người này không có uy hiếp gì với họ. Hơn nữa không ai biết được tương lai có lúc nào mình cần nhờ cậy đối phương hay không. Cho nên đối với những người như vậy cho dù là các đệ tử đại phái cũng phải khách khách khí khí. Đừng nói là tới gây sự, bọn họ lấy lòng con chẳng kịp nữa là.
Lã Phụng Tiên cười khổ nói: “Đổi lại là người khác đương nhiên là vậy, nhưng ngươi cũng thấy tính cách Phong thần y rồi đấy. Cho dù trị bệnh cứu người thái độ của hắn cũng rất cứng nhắc, thường xuyên đắc tội với người ta, cho nên dẫn tới không ít người ngứa mắt với Phong thần y. Mặc dù thương thế họ đã khỏi nhưng trong lòng không có chút hảo cảm nào mới Phong thần y, ngược lại còn ghi hận trong lòng.”
Sở Hưu nhíu mày, điểm này y cũng đã nhìn ra. Y sư có thể quát tháo bảo người ta cút, đương nhiên tính khí không tốt rồi.
Nhưng chuyện này chỉ có thể nói là tính cách trời sinh, cũng như Mạc Dã Tử tính tình cũng tương đối kỳ quái, nhưng chí ít người ta sẽ không đắc tội lung tung, ngược lại kết giao mở rộng mạng lưới quan hệ. Cho dù Mạc Dã Tử đắc tội với Lạc gia cũng không phải sợ.
Đúng lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng động ồn ào, Lã Phụng Tiên lập tức cau mày thở dài nói: “Lại tới.”
Sở Hưu nghi hoặc hỏi: “Ai?”
Lã Phụng Tiên bất đắc dĩ đáp: “Người tới gây sự.”
“Ngươi cũng không giải quyết được à?”
Sở Hưu biết thực lực Lã Phụng Tiên. HIện tại mặc dù Lã Phụng Tiên chỉ có Ngũ Khí Triều Nguyên nhưng với thực lực của hắn đủ để đối đầu với đa số võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất. Chẳng lẽ người tới gây sự là tông sư võ đạo?”
Lã Phụng Tiên lắc đầu nói: “Đánh thì ta đánh được, chỉ có điều lai lịch tên kia khá lớn.”
“Người của thế lực đứng đầu giang hồ?” Sở Hưu hỏi.
“Không phải thế lực đứng đầu nhưng sư phụ hắn là một vị tán tu tông sư võ đạo, hắn chính là đệ tử nhỏ nhất.”
Nghe Lã Phụng Tiên nói xong, Sở Hưu lập tức biết chuyện này khó giải quyết ở chỗ nào.
Nếu đối phương là đệ tử thế lực đỉnh phong còn có thể thông qua các mối quan hệ hay có cách khác giải quyết.
Nhưng đệ tử của tán tu tông sư võ đạo là khó giải quyết nhất, vì người như vậy thường mang ý nghĩa sư phụ cực kỳ bao che khuyết điểm.
Lã Phụng Tiên thở dài nói: “Cho dù có khó giải quyết ta cũng phải lo chuyện này. Phong thần y đã cứu ta hai lần, ta không thể bỏ mặc hắn không để ý tới được.”
Nói xong Lã Phụng Tiên trực tiếp đi ra phía cửa, Sở Hưu cũng theo sát sau lưng.
Lúc này ngoài cửa, những thảo dược mà Phong Bất Bình trồng đều đã bị giẫm đạp phá hủy, Phong Bất Bình vẻ mặt âm trầm, giận tới phát run.
Một võ giả hơn ba mươi tuổi mặc áo gấm, có tu vi Ngoại Cương cảnh đang nhìn Phong Bất Bình cười lạnh nói: “Phong thần y cái quái gì, ta thấy ngươi chỉ là tên lừa đảo trên giang hồ mà thôi!
Lúc trước ta tiêu phí bao tiền của để ngươi thu xếp lại chân khí hỗn loạn trong cơ thể ta, ngươi cũng cam đoan ta sẽ an toàn không việc gì, sẽ khôi phục lại đỉnh phong. Kết quả thế nào đây? Rốt cuộc lão tử vẫn dính thương tích ngầm!
Chương 548 Phiền phức của Phong Bất Bình 2
Phong Bất Bình, chuyện này nếu ngươi không cho ta một câu trả lời, cứ vài ngày ta lại tới đập cái Tử Nhân Cốc này một lần, để y quán của ngươi không thể mở được nữa!”
Phong Bất Bình vẻ mặt âm trầm nói: “Lúc trước ta đã nói với ngươi thế nào? Sau khi thu xếp chân khí trong một tháng không thể gần nữ sắc. Chính ngươi không quản được thứ trong đũng quần giờ còn tới trách ta?
Lúc trước đúng là ta mù mắt ham Tử Kim Huyền Sâm của sư phụ ngươi mới hao phí liền hai ngày giúp ngươi ổn định chân khí, không ngờ ngươi lại lấy oán báo ơn!
Được được được, Tử Kim Huyền Sâm kia ta từ bỏ, ngươi cút ra ngoài cho ta!”
Võ giả kia hừ lạnh nói: “Từ bỏ? Vậy ám tật trên người ta thì sao? Không chữa khỏi ám tật trên người ta, chuyện này không xong đâu!”
Phong Bất Bình giận dữ hét lớn: “Lúc đó ta đã nói rồi, sau khi ổn định chân khí, nếu ngươi phá giới gần nữ sắc tự gánh lấy hậu quả. Giờ chân khí của ngươi đã xé rách một mảng đan điền, thần tiên cũng chẳng cứu nổi. Ngươi bảo ta làm sao chữa khỏi được?”
Võ giả kia thản nhiên đáp: “Trị không khỏi thì phải lấy gì ra đền! Phong Bất Bình nhà ngươi chẳng phải tự xưng thần y giang hồ à? Lấy y điển của ngươi ra đây cho ta, để ta nhờ người khác nghiên cứu cách chữa trị cho mình.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Phong Bất Bình lập tức trở nên cực kỳ khó coi, những người khác cũng bừng tỉnh hiểu ra. Hóa ra mục tiêu cả võ giả này lại là y điển trong tay Phong Bất Bình.
Y điển của mọt thần y giang hồ đương nhiên có giá trị không nhỏ. Hơn nữa với thầy thuốc thứ này tương đương với bí tịch võ công đối với võ giả, làm sao tùy tiện giao ra được? Rõ ràng tên này định cướp đoạt.
Trong Tử Nhân Cốc cũng có một số người muốn can thiệp, dù sao võ giả này ở đây quấy rối chính là làm chậm trễ thời gian cứu chữa của họ.
Có điều không đợi họ ra tay, những người khác lập tức đè xuống, nói cho họ thân phận của người này.
Người này chính là tiểu đệ tử của một cường giả tán tu Tây Sở, Phiêu Huyết Thần Đao - Kiều Liên Đông, tên là Chu Bách Dịch. Còn Kiểu Liên ĐÔng lại nổi tiếng bao che khuyết điểm trên đất Tây Sở, mấy năm trước thậm chí đã vì ân oán của đệ tử mình mà tới Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ đòi lại công đạo.
Mọi người ở đây không muốn ra mặt không phải vì tên Chu Bách Dịch này mà là vì tông sư võ đạo Kiều Liên Đông nổi danh bao che khuyết điểm kia.
Chu Bách Dịch ung dung nhìn Phong Bất Bình như đã nắm chắc, vì hắn biết tại Tây Sở không mấy ai dám giúp Phong Bất Bình.
Người này tính tình quá khó chịu, có đôi khi cho dù hắn giúp người ta chữa khỏi thương thế, nhưng phần lớn mọi người đều không nhận ân tình của hắn.
Một số võ giả tán tu muốn giúp đỡ sau khi biết thân phận kẻ này lại không dám động thủ. Còn một số đệ tử đại phái sau khi biết thân phận của hắn lại không muốn vì Phong Bất Bình mà đắc tội với Kiều Liên Đông. Dù sao Kiều Liên Đông cũng là người có tiếng tăm trên đất Tây Sở.
Phong Bất Bình chỉ là thần y giang hồ, lại không phải thần y duy nhất trên toàn bộ giang hồ. Vì hắn mà đắc tội với một tông sư võ đạo, không đáng.
Đúng lúc này Lã Phụng Tiên đi tới, lạnh lùng nói: “Chu Bách Dịch, ngươi quá đáng rồi. Nếu không có Phong thần y, đừng nói ám thương giờ có khi ngươi đã là kẻ tàn phế rồi. Phong thần y đã không cần cả Tử Kim Huyết Sâm rồi, ngươi còn muốn thế nào?”
Chu Bách Dịch cười lạnh nói: “Tiểu Ôn Hầu Lã Phụng Tiên? Hôm nay ngươi bước lên mười hạng đầu Long Hổ Bảng đúng là cực kỳ vinh quang, tiền đồ cũng không thể ước lượng. Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng xen vào việc này, nếu không ngươi sẽ không muốn biết hậu quả đâu.”
Lã Phụng Tiên có ơn tất báo, vẫn luôn ở bên cạnh Phong Bất Bình. Chu Bách Dịch biết chuyện này, có điều hắn không sợ.
Lã Phụng Tiên xuất thân tán tu, không có chỗ dựa, hơn nữa còn từng đắc tội với Tụ Nghĩa Trang ở Bắc Yên, bị người ta đuổi giết bỏ trốn, không đáng để lo.
Lời uy hiếp này của Chu Bách Dịch khiến Lã Phụng Tiên hết sức phẫn nộ. Đừng nhìn Lã Phụng Tiên bình thường luôn khá hiền lành, thật ra Lã Phụng Tiên cũng không phải người lương thiện rồi. Ngày trước khi bị Tụ Nghĩa Trang truy sát, Lã Phụng Tiên là người giết người nhiều nhất.
Cho dù khi giải quyết vấn đề gì, mặc dù đại đa số thời điểm Lã Phụng Tiên sẽ giảng đạo lý với người ta. Nhưng khi không giảng đạo lý được, vậy hắn sẽ dùng tới Phương thiên họa kích của mình.
Nhưng lần này rõ ràng có giảng đạo lý cũng vô dụng. Hơn nữa thân phận tên Chu Bách Dịch này còn khiến Lã Phụng Tiên không thể động thủ.
Nếu Lã Phụng Tiên chỉ một thân một mình, hắn đã sớm chém tên Chu Bách Dịch này thành hai nửa. Nhừng giờ Phong Bất Bình còn ở nơi này, nếu hắn giết Chu Bách Dịch, vậy sẽ liên lụy tới Phong Bất Bình. Cho nên nói không nói được, động thủ cũng không động thủ được, chuyện này khiến Lã Phụng Tiên đắn đo bực bội không thôi.
Chu Bách Dịch ung dung nhìn Lã Phụng Tiên, hắn biết Lã Phụng Tiên không dám động thủ, cho nên trực tiếp cười lạnh nói: “Lã Phụng Tiên, ta kính ngươi là tuấn kiệt trẻ tuổi trên Long Hổ Bảng, không muốn đối địch với ngươi. Nhưng tốt nhất ngươi đừng xen vào việc của ta. Việc nên quản thì quản, không nên quản thì đừng nhúng tay vào!”
Đúng lúc này Sở Hưu nhìn Phong Bất Bình một chút, đột nhiên trong lòng nảy sinh ý nghĩ, trực tiếp đứng ra lạnh lùng nói: “Một tên Ngoại Cương cảnh mà khẩu khí ngông cuồng như vậy, đúng là không biết điều.
Ỷ vào sư phụ ngươi là tông sư võ đạo mà càn rỡ như vậy, sư phụ ngươi không dạy ngươi thế nào là tôn ti trên dưới hay sao?”
Chu Bách Dịch sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Ngươi là ai?”
“Sở Hưu.”
Theo Sở Hưu thản nhiên phun ra hai chữ này, mọi người xung quanh lập tức xôn xao.
Bọn họ chưa từng gặp Sở Hưu nhưng không ai không biết tên Sở Hưu!
Sau trận chiến với Tông Huyền lần trước, vị trí của Sở Hưu trên Long Hổ Bảng đã lên tới hạng năm. Chuyện này đã theo biến động danh sách của Phong Mãn Lâu truyền khắp giang hồ, cái tên Sở Hưu lại được mọi người biết tới.
Năm hạng đầu Long Hổ Bảng với mười hạng đầu Long Hổ Bảng là hai giai tầng, quan trọng nhất là Sở Hưu khác với Lã Phụng Tiên.
Lã Phụng Tiên chỉ là người thân đơn thế cô, nhưng sau lưng Sở Hưu lại là Quan Trung Hình Đường.
Người biết nội tình đều hiểu, mặc dù Quan Trung Hình Đường luôn ẩn nhẫn kín tiếng nhưng thật ra thực lực không kém hơn những thế lực lớn đứng đầu. Đường chủ Quan Tư Vũ với Thần Tông Cửu Biến nổi danh giang hồ, ngay cả gia chủ Hạ Hầu thị đều từng chịu thiệt trong tay Quan Tư Vũ .
Chu Bách Dịch cũng kinh ngạc khi nghe Sở Hưu ở đây, có điều hình như hắn cũng nghe nói Lã Phụng Tiên và Sở Hưu là hảo hữu.
Có điều Chu Bách Dịch cũng không để ý, Sở Hưu thì sao? Nơi này lat Tây Sở chứ không phải Quan Trung Hình Đường!
Chu Bách Dịch trực tiếp lạnh lùng nói: “Sở đại nhân của Quan Trung Hình Đường? Ngươi cứ ngồi yên ở Quan Trung Hình Đường mà giễu võ giương oai là được, tới Tây Sở chúng ta, ngươi có tư cách gì mà đòi ngông nghênh như vậy!”
Chương 549 Ra mặt
Sở Hưu lắc đầu nói: “Ta không dùng thân phận Quan Trung Hình Đường để giễu võ giương oai, ta chỉ muốn nói cho ngươi một việc mà thôi. Khi kẻ yếu đối mặt với cường giả, đầu tiên ngươi phải học cách kính sợ.
Cáo mượn oai hùm cũng được, chó cậy gần nhà cũng chẳng sao, gà cậy gần chuồng cũng thế. Tiền đề là sau lưng ngươi có hổ, có chủ nhân ở bên cạnh. Nếu không, đó gọi là tự tìm đường chết!”
Dứt lời, một luồng hàn ý dâng lên từ đáy lòng Chu Bách Dịch.
Không đợi hắn có hành động gì, quanh người Sở Hưu trước mặt đã bộc phát ra khí tức huyền ảo, hai mắt trực tiếp hóa thành đầm sâu, tinh thần lực cường đại lập tức xuyên vào trong đầu Chu Bách Dịch, hoàn toàn khống chế cơ thể của hắn.
Loại cảm giác này vô cùng kinh khủng, rõ ràng vẫn còn ý thức nhưng thân thể lại không nghe theo mệnh lệnh của bản thân, cứ như linh hồn mình biến thành người ngoài.
Lã Phụng Tiên cùng Phong Bất Bình phía sau sắc mặt cũng biến đổi. Phong Bất Bình không biết tính cách của Sở Hưu, còn Lã Phụng Tiên lại không ngờ Sở Hưu ra tay đột ngột như vậy.
Lã Phụng Tiên vừa định nói gì đó, Sở Hưu đã tiếp tục xuất thủ.
Chỉ thấy Chu Bách Dịch không ngờ bộc phát cương khí, đánh vào đan điền bản thân, phế bỏ triệt để võ công của mình!
Tiếp đó hai quyền hắn tự đánh vào nhau, trực tiếp đánh gãy cả hai cánh tay, máu tươi rải đầy đất.
Mảnh xương trắng hếu nhô ra từ tay Chu Bách Dịch, vẫn giữ nguyên tư thế tự hại mình đó. Hành động vô cùng quả quyết nhưng ánh mắt lại đầy đau đớn và kinh hãi. Cảm giác này vô cùng tà ác quỷ dị, khiến người ta không rét mà run.
Nếu Sở Hưu thẳng thắn xuất thủ phế bỏ Chu Bách Dịch còn dễ nói. Nhưng giờ Sở Hưu chỉ đơn giản nhìn một cái, Chu Bách Dịch đã lập tức tự mình hại mình. Cảnh tượng này quá mức kinh thế hãi tục.
Sau khi Sở Hưu thu hồi Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp, Chu Bách Dịch đã quỳ rạp xuống đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, vô cùng kinh khủng.
“Lúc trước nếu không có Phong thần y, tu vi của ngươi đã phế bỏ. Giờ ngươi đã nhận ơn mà lại báo oán, được, ta phế bỏ tu vi của ngươi. Hợp tình hợp lý.” Sở Hưu thản nhiên nói.
Ánh mắt Chu Bách Dịch nhìn về phía Sở Hưu đã tràn ngập ý hận, hắn không nói một lời trực tiếp quay người bỏ trốn, thậm chí không bỏ lại một lời đe dọa.
Nếu Sở Hưu dám phế hắn đi, vậy đương nhiên cũng dám giết hắn.
Lã Phụng Tiên đứng sau lưng Sở Hưu thở dài nói: “Sở huynh, lần này phiền toái rồi. Ngươi phế tên Chu Bách Dịch này đi còn dễ nói, nhưng tiếp đó chắc chắn sư phụ hắn là Kiều Liên Đông sẽ tới Tử Nhân Cốc này gây sự. E là Phong thần y không thể ở lại đây nữa.”
Sở Hưu không nói gì, thực tế y cố tình phế bỏ Chu Bách Dịch cũng là có ý muốn kéo Kiều Liên Đông tới.
Hắn với Phong Bất Bình không oán không thù, không phải cố tình hại hắn. Sở Hưu chỉ muốn kéo Phong Bất Bình về Quan Trung Hình Đường, nói chính xác hơn là về đất Quan Tây.
Với tính cách của Phong Bất Bình, Sở Hưu cũng không định để hắn thần phục, gia nhập dưới trướng mình. Nhưng chỉ cần Phong Bất Bình tới Quan Tây, vậy thế lực của Sở Hưu chắc chắn sẽ khuếch đại.
Cho nên Sở Hưu nghe vậy nói thẳng: “Lã huynh, Phong thần y. Trước kia các ngươi băn khoăn quá nhiều cho nên mới khiến cho hạng tiểu nhân như vậy tới đây gây sự.
Đối với hạng vô lại như vậy, ngươi chỉ có thể ác hơn bọn chúng, dữ hơn bọn chúng mới kiềm chế được chúng. nếu không người gặp xui sẽ luôn là các ngươi.
Phong thần y không cần lo lắng, không ở lại Tử Nhân Cốc Tây Sở được thì đã sao. Giang hồ lớn vậy, còn nơi khác mà.
Quan Trung Hình Đường nằm giữa ba nước, võ giả ba nước qua lại đông đảo. Nếu Phong thần y chịu tới, không nói những chỗ khác, chi ít ở Quan Tây ta sẽ tuyệt đối không để Phong thần y phải tức giận.”
Phong Bất Bình sắc mặt bình tĩnh, nghe vậy thở dài nói: “Với tính cách của ta có tới đâu cũng chẳng tránh nổi đắc tội với người khác. Chu Bách Dịch nhiều lần tới gây sự với ta như vậy, e là đã nhắm vào ta. Trong chuyện này chắc chắn có ý đồ của sư phụ hắn Kiều Liên Đông.
Tới Quan Trung Hình Đường thì tới Quan Trung Hình Đường, chí ít cũng có một nơi yên ổn.”
Thật ra cho dù Sở Hưu không làm vậy, Phong Bất Bình cũng có tâm tư không trêu vào được thì trốn tránh.
Chu Bách Dịch cứ hai ba ngày lại tới gây sự, sớm đã khiến Phong Bất Bình không chịu nổi nữa.
Chỉ có điều Phong Bất Bình tiếc nuối những linh dược hắn trồng trong Tử Nhân Cốc mà thôi.
Giờ Sở Hưu phế bỏ Chu Bách Dịch, đắc tội triệt để với Kiều Liên Đông, ngược lại giúp hắn hạ quyết tâm chuyển sang nơi khác. Quan Trung Hình Đường cũng là lựa chọn không tệ.
Tính cách của hắn rất kỳ quái, hay đắc tội với người khác. Nếu tới Quan Tây, mặc dù hắn không có giao tình gì với Sở Hưu, nhưng Lã Phụng Tiên và Sở Hưu lại là hảo hữu chí giao, tin rằng trên đất Quan Tây hắn có thể sống yên ổn hơn một chút.
Vị Phong thần y này thực ra cũng là người phúc hậu, không nghĩ về hành động của Sở Hưu theo hướng đen tối, còn tưởng Sở Hưu ra mặt giúp mình.
Phong Bất Bình thở dài một hơi, chắp tay với mọi người xung quanh một cái nói: “Chư vị, sau này e là ta không thể chữa trị cho mọi người rồi. Nếu có ai vẫn muốn ta chữa bệnh trị thương, mời tới Quan Trung.”
Có thể nói Phong Bất Bình rất ít khi nói năng hiền hòa như vậy, thế nhưng mọi người xung quanh lại khá bất mãn.
Bọn họ vất vả lắm mới xếp hàng được tới giờ, thế nhưng giờ lại phải tới Quan Trung xếp hàng? Chuyện này khiến đám người âm thầm chửi mắng sư đồ Chu Bách Dịch, chính vì bọn chúng tham lam nên mới ép Phong thần y phải đi khỏi.
Tử Nhân Cốc lớn như vậy, trong đó có không ít đồ của Phong Bất Bình, đều là những linh dược hắn trồng tại đây.
Một số trong đó không cách nào cấy ghép e là phải để lại tại đây. Những thứ lấy đi được Phong Bất Bình đều phân phó cho đám hạ nhân làm việc vặt ngắt lấy mang đi.
Sở Hưu đưa lệnh bài của chưởng hình quan Quan Tây cho Phong Bất Bình nói: “Phong thần y, cầm lệnh bài này của ta, chỉ cần ngươi tới Quan Tây giao nó cho bất cứ bộ đầu giang hồ nào của phân bộ Quan Tây, bọn họ sẽ mở rộng cửa cho ngươi. Muốn hành nghề tại đâu hoàn toàn theo tâm tình của ngươi.”
Phong Bất Bình nhận lấy lệnh bài, thái độ khách khí hiếm thấy, gật đầu nói với Sở Hưu: “Vậy đa tạ Sở đại nhân!!”
Dù sao theo Phong Bất Bình, Sở Hưu phế bỏ Chu Bách Dịch là ra mặt giúp mình, giờ còn chịu cho hắn lệnh bài để hắn tới Quan Trung Hình Đường phát triển, đây cũng là đang giúp hắn.
Mặc dù tính cách Phong Bất Bình không được tốt, nhưng chí ít hắn cũng hiểu chuyện.
Ngay lúc Phong Bất Bình vừa thu dọn xong, chuẩn bị rời đi, bên ngoài Tử Nhân Cốc vang lên giọng nói tức giận.
“Phế bỏ đệ tử của ta xong lại định đi khỏi, các ngươi đang nằm mơ đấy à!”
Ngoài cửa Tử Nhân Cốc, một người trung niên mặc y phục đỏ máu lẳng lặng đứng đó, tay cầm một thanh Miêu Đao dài hẹp, lưỡi đao bị máu tươi nhuộm đỏ, có vẻ tà ác dị thường.
Thấy người này, những võ giả xung quanh chưa đi khỏi lập tức giật mình. Sư phụ Chu Bách Dịch, Phiêu Huyết Thần Đao - Kiều Liên Đông. Hắn đến thật rồi!
Hơn nữa lúc này Chu Bách Dịch mới đi chưa tới nửa canh giờ, tốc độ như vậy thật sự quá nhanh. Rõ ràng Kiều Liên Đông ở ngay phụ cận, chỉ có điều hắn chưa trực tiếp nhúng tay vào việc này mà thôi.
Đám người chưa đi khỏi ôm tâm tính xem trò hay nhìn đám người Sở Hưu. Bọn họ rất hiếu kỳ, rốt cuộc đám người Sở Hưu sẽ lựa chọn ra sao, liều mạng chắc chắn đấu không lại rồi.
Đây là một vị tông sư võ đạo, hơn nữa cho dù trên đất Tây Sở, Kiều Liên Đông cũng là cao thủ cường giả có danh tiếng.
Chương 550 Dọa lùi 1
Kiều Liên Đông vẻ mặt phẫn nộ nhìn Sở Hưu cùng Phong Bất Bình, hắn thật sự không ngờ đám người này lại thực sự dám ra tay phế bỏ đệ tử của hắn.
Thật ra âm mưu đoạt y điển của Phong Bất Bình không phải ý tưởng của Chu Bách Dịch mà là chủ ý của hắn, Chu Bách Dịch cũng chẳng có lá gan đó.
Lúc trước hắn mang Chu Bách Dịch đến chữa bị còn hy vọng Phong Bất Bình nể mặt hắn, bớt chút tiền chữa bệnh, đồng thời không cần xếp hàng.
Nào ngờ Phong Bất Bình lại chẳng hề coi tông sư võ đạo là hắn ra gì, không chỉ không bớt một đồng tiền, ép mình phải giao cả Tử Kim Huyết Sâm luôn coi như trân bảo ra, lại phải xếp hàng một tháng mới chữa khỏi cho Chu Bách Dịch.
Kiều Liên Đông mặc dù là tông sư võ đạo nhưng lại không phải người rộng lượng, từ đó hắn bắt đầu ghi hận Phong Bất Bình.
Chỉ có điều dù sao hắn cũng là người có danh tiếng trong giới giang hồ Tây Sở, trực tiếp cướp đoạt y điển của Phong Bất Bình thì quá mức mất giá.
Cho nên hắn mới để đồ đệ mình là Chu Bách Dịch ra tay ép Phong Bất Bình phải giao y điển ra. Nhưng hắn thật sự không ngờ đám người này lại chẳng hề để hắn vào mắt, cứ thế biến đệ tử hắn thành kẻ tàn tật.
Đối mặt với cảnh giới tông sư võ đạo, gương mặt Phong Bất Bình không có vẻ hoảng sợ, nhưng sắc mặt hắn cũng chẳng tốt chút nào.
Y sư dù sao cũng chỉ là y sư, khi tông sư võ đạo tới cầu hắn, hắn là thần y. Khi có người muốn giết hắn, vậy hắn chẳng là cái gì.
Còn Lã Phụng Tiên lại xiết chặt Phương thiên họa kích trong tay, định bước tới ngăn cản.
Không phải hắn chưa từng đối mặt với tông sư võ đạo, ngày trước khi bị Tụ Nghĩa Trang truy sát hắn cũng không lùi nửa bước.
Có điều ngay trước lúc Lã Phụng Tiên xuất thủ, Sở Hưu đã bước lên một bước, thản nhiên nói: “Kiều tiền bối, ngươi cũng là cường giả tông sư võ đạo thanh danh hiển hách ở Tây Sở, giờ lại bỏ mặc đệ tử cướp đoạt như vậy ư? Hay nên nói, kẻ ngấp nghé y điển của Phong thần y thật ra chính là ngươi?”
Kiều Liên Đông lạnh lùng nói: “Đồ đệ của ta ra sao tự có ta quản giáo. Không tới phiên ngươi ra tay!
Sở Hưu, ngươi là chưởng hình quan Quan Trung Hình Đường, nhưng nơi này là Tây Sở. Cho dù sau lưng ngươi là Quan Tư Vũ hôm nay ngươi phế bỏ đệ tử của ta, nếu ta mặc ngươi rời đi, vậy mặt mũi ta vứt đâu?
Hôm nay ngươi không giết đệ tử của ta, vậy ta cũng không giết ngươi. Ngươi biến đệ tử ta thành ra sao, ta sẽ biến ngươi thành như vậy. Ta muốn xem xem rốt cuộc thương thế nặng như vậy Phong Bất Bình có trị liệu được không!?”
Đối với võ giả tán tu như Kiều Liên Đông, hắn thật sự không sợ Quan Trung
Hình Đường.
Hắn là võ giả tán tu, không có nơi ở cố định. Cho dù đắc tội với Quan Trung Hình Đường thì đã sao? Quan Trung Hình Đường chỉ có mình Quan Tư Vũ có thể uy hiếp được hắn, chẳng lẽ Quan Tư Vũ còn có thể mặc kệ Quan Trung Hình Đường, truy sát hắn khắp giang hồ hay sao?
Hơn nữa Kiều Liên Đông là tông sư võ đạo Tây Sở, xuất thân tán tu, hiểu biết về bí mật trên giang hồ không nhiều. Quan Trung Hình Đường chỉ cúi đầu kín tiếng nhưng hắn lại thật sự cho rằng thực lực Quan Trung Hình Đường không mạnh, thực lực Quan Tư Vũ cũng chẳng đến đâu.
Sở Hưu híp mắt nói: “Tốt, tại hạ cũng muốn lãnh giáo thực lực Kiều tiền bối. Đâu phải ta chưa từng giao thủ với tông sư võ đạo!”
Nghe xong lời này mọi người xung quanh lập tức xôn xao, Sở Hưu thật sự dám ra tay, hắn tưởng mình là Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh chắc?
Người trên giang hồ đều đồn đại năm vị tuấn kiệt năm hạng đầu Long Hổ Bảng đều có thực lực so được với tông sư võ đạo, nhưng thực chất đây chỉ là tin đồn.
Người thật sự có chiến tích giao thủ với tông sư võ đạo trước mặt mọi người chỉ có Trương Thừa Trinh.
Giờ Sở Hưu chỉ vừa mới bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất đã dám khiêu chiến tông sư võ đạo nổi danh đã lâu như Kiều Liên Đông, thật sự chẳng biết trời cao đất rộng.
Ánh mắt Kiều Liên Đông cũng lóe lên vẻ tức giận. Hắn thành danh đã lâu nhưng chưa từng có ai to gan nhìn hắn như vậy
Ngay lúc Kiều Liên Đông vừa nâng thanh Miêu Đao đỏ máu trong tay lên, Sở Hưu đã hành động. Có điều hành động không phải người của hắn mà là ‘thần’ của hắn.
Chỉ trong chớp mắt Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp cùng Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp được Sở Hưu thi triển tới cực hạn, tinh thần lực của y cũng cất cao tới đỉnh phong.
Dưới sự gia trì mạnh mẽ của tinh thần lực, Thiên Tử Vọng Khí Thuật cũng được Sở Hưu thi triển tới cực hạn. Giờ khắc này toàn bộ thân hình Sở Hưu như hòa thành một thể cùng thiên địa, ánh mắt hắn khiến người ta thật sự không cách nào nhìn thẳng vào. Thậm chí những người ngoài nhìn vào Sở Hưu còn cảm giác quỷ dị như bị lột sạch.
Kiều Liên Đông đứng mũi chịu sào càng như vậy, hắn thật sự không hiểu biến hóa hiện tại trên người Sở Hưu là sao. Nhưng hắn có một loại cảm giác, toàn bộ thiên địa trong khu vực này đều nằm trong sự khống chế của Sở Hưu.
Tông sư võ đạo chỉ là cách gọi của người ngoài, thật ra cảnh giới tông sư võ đạo phải gọi là Võ Đạo Chân Đan. Dẫn phát lực lượng thiên địa luyện hóa thành Võ Đạo Chân Đan ở đan điền, liên kết với lực lượng thiên địa. Một viên Kim Đan nằm trong bụng, mệnh ta từ đây không do trời. Võ Đạo Chân Đan được Đạo môn gọi là Nội đan, Phật môn gọi là Xá Lợi Tử. Chỉ có những cao thủ Phật tông cấp bậc tông sư võ đạo lúc lâm chung mới có thể ngưng tụ lực lượng toàn thân vào Võ Đạo Chân Đan, hóa thành Xá Lợi Tử.
Cho nên trong đẳng cấp võ đạo chỉ khi tới cảnh giới Võ Đạo Chân Đan mới có thể dựa vào Võ Đạo Chân Đan mượn dùng lực lượng thiên địa. Một đòn tùy ý cũng có uy lực khiến phong vân biến sắc. Nói đơn giản hơn thì so với võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, tông sư cảnh giới Võ Đạo Chân Đan càng gần gũi với thiên địa hơn!
Còn giờ đối mặt với Sở Hưu, cảm giác quỷ dị đó khiến Kiều Liên Đông cảm thấy mình mới là Thiên Nhân Hợp Nhất còn Sở Hưu mới là tông sư võ đạo, tất cả đều bị đối phương khống chế. Cảm giác này hết sức khó chịu.
Kiều Liên Đông hừ lạnh một tiếng, giơ thanh đao trong tay lên, nhưng Sở Hưu lại bước ra một bước. Chỉ một bước nhìn như rất đơn giản vậy thôi nhưng lại khóa chặt khí cơ trên người Kiều Liên Đông lại, cứ như tất cả mọi hành động kế tiếp của hắn đều đã bị nhìn thấu.
Kiều Liên Đông lại thay đổi động tác, Sở Hưu theo đó bước ra một bước, kết quả vẫn y hệt lúc trước.
Hai lần liên tiếp này đã khiến ánh mắt Kiều Liên Đông nhìn về phía Sở Hưu phát sinh chút thay đổi.
Không hổ là tuấn kiệt trẻ tuổi có thể dùng xuất thân dân dã đứng hạng năm Long Hổ Bảng, chẳng lẽ Sở Hưu này thật sự đối đầu được với tông sư võ đạo?
Dưới Thiên Tử Vọng Khí Thuật có thể xưng là thần dị của Sở Hưu, Kiều Liên Đông không nhịn nổi nảy sinh ý thoái lui.
Ngày trước Kiều Liên Đông thành danh thật ra không phải vì võ công của hắn mà do hắn đã từng tới Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ đòi lại công đạo cho đệ tử, hơn nữa còn thành công xuống núi. Chuyện này mới khiến danh tiếng hắn được mọi người trên giang hồ biết đến, đồng thời nói Kiều Liên Đông hắn kiên cường, dám vì đệ tử lên tân Thiên Sư Phủ.
Phương Thất Thiếu sửng sốt, Sở Hưu cũng định tới Cao Lăng Đổng gia tham gia Khai Sơn Tế? Có điều không đợi hắn hỏi nhiều, Sở Hưu đã trực tiếp rời khỏi. Chuyện này khiến Phương Thất Thiếu lắc đầu, nói thầm hai câu sau đó cũng quay người rời khỏi.
Sở Hưu sẽ tới Khai Sơn Tế của Cao Lăng Đổng gia, có điều trước khi đi hắn phải tìm gặp Lã Phụng Tiên đã.
Nói tới Cao Lăng Đổng gia, Sở Hưu cũng từng tiếp xúc với người của họ, chính là Đổng Tương Nghi trong Giang Đông Ngũ Hiệp.
Mặc dù theo lý luận mà nói, Đổng Tương Nghi không phải chết trên tay Sở Hưu mà là chết do Giang Đông Ngũ Hiệp nội bộ lục đục. Nhưng dẫu sao cũng không tránh khỏi liên quan tới Sở Hưu.
Sở Hưu chỉ hy vọng lần tới Cao Lăng Đổng gia này đừng gây ra phiền toái gì vì chuyện lần này.
Có điều theo Sở Hưu phân tích, chắc hẳn không có phiền phức gì.
Lúc trước Đổng Tương Nghi rời khỏi Cao Lăng Đổng gia là do tranh đấu trong nội bộ gia tộc thất bại nên mới giận dỗi bỏ đi. Đổng gia hiện tại không khéo không mấy ai nhớ ra Đông Tề, càng không nói tới chuyện
Lúc này Lã Phụng Tiên hẳn đang ở chỗ thần y giang hồ Khí Tử Diêm La - Phong Bất Bình. Y quán của người này được mở ở một sơn cốc tại Đan Dương Quận Tây Sở, danh tiếng trên giang hồ vẫn khá lớn. Sở Hưu tùy ý nghe ngóng là biết chỗ.
Đây là lần đầu tiên Sở Hưu tới Tây Sở, ba nước trong thiên hạ, Đông Tề chiếm cứ vùng Trung Nguyên phồn hoa màu mỡ nhất, Bắc Yên mặc dù gần phương bắc cực hàn có điều cũng không kém, hơn nữa dân chúng tính cách mạnh mẽ, ưa chuộng học võ, đủ để tranh đấu với Đông Tề, mà tương lai cũng quả thật là vậy.
Còn Tây Sở lại là nơi yếu nhất trong ba nước, nhân khẩu cũng ít nhất. Thậm chí phần lớn Tây Sở bi bao phủ bởi núi hoang rừng rậm, số châu phủ quy mô lớn rất ít.
Khi ở Đông Tề và Bắc Yên, Sở Hưu trực tiếp đi trên đường lớn cũng có thể tới một địa phương nào đó, nhưng giờ sang Tây Sở lại phải đi qua đi lại trong đường nhỏ, rất tốn công sức. Nhiều chỗ thậm chí không có đường đi nghiêm chỉnh.
Chẳng trách nhiều thế lực Tây Sở có thói quen phá núi đốn rừng. Đối với bọn họ mà nói, rừng núi xung quanh không chỉ là tài nguyên mà còn là trở ngại.
Đoán chừng chỉ có những thế lực như Miêu Cương Bái Nguyệt Giáo hay Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ mới dám vào trong khu rừng sâu núi thẳm ít người lui tới khai tông lập phái, không sợ bất cứ hung thú nguy hiểm nào. Phải nói là cho dù là hung thú cũng phải tránh né bọn họ.
Y quán của Phong Bất Bình nằm trong Tử Nhân Cốc tại Đan Dương Quận. Cái tên này có vẻ rất xấu, còn thực tế nơi này cũng không tốt lành gì.
Nghe nói trước đây Tử Nhân Cốc là nơi ở của một thế gia nhỏ, nhưng toàn bộ gia tộc đã bị tàn sát không còn một ai, máu tươi rải đầy sơn cốc, cho nên nơi này tên là Tử Nhân Cốc.
Sau này Tử Nhân Cốc ngày ngày bị bao phủ trong chướng khí, người bình thường cùng động vật đều khó ra vào. Cho dù võ giả dưới Tiên Thiên cũng khó lòng chống cự chướng khí này
Nhưng mười năm trước Phong Bất Bình tới đây, hắn dùng y thuật bản thân trồng đủ loại kỳ hoa dị thảo linh dược, không chỉ khiến chướng khí nơi đây biến mất mà còn gây dựng danh tiếng cho bản thân, khiến tiếng tăm của Khí Tử Diêm La vang dội trên giang hồ.
Khi Sở Hưu tới Tử Nhân Cốc, nơi này không có chút hoang vu nào, ngược lại vô cùng náo nhiệt. Võ giả qua lại đại đa số đều đến tìm Phong Bất Bình nhờ chữa trị, một số khác chỉ đơn thuần đến mua thuốc.
Không đợi Sở Hưu vào sơn cốc, đã có một võ giả dáng người gầy gò nhỏ bé chen tới, cười hì hì chắp tay nói: “Vị công tử này, ngài cũng tới tìm Phong thần y nhờ trị thương? Có điều danh tiếng của Phong thần y rất lớn, những người này đều tới tìm hắn trị thương. Người lâu nhất đã xếp tới tận năm sau rồi.
Có điều tiểu nhân ở ngoài cốc đã mấy năm, biết rõ tính cách của Phong thần y. Vị công tử này, nếu ngài cho thêm chút xíu tiền thưởng, ta sẽ nói cho công tử sở thích của Phong thần y, cam đoan tiền chữa bệnh của ngài sẽ được Phong thần y tán thành.”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Cam đoan ta sẽ lập tức được chữa trị?”
Võ giả kia lập tức lắc đầu nói: “Cái này đương nhiên không thể rồi. Cũng phải xếp hàng thôi, nhưng nếu thứ ngươi đưa ra không hợp với tâm ý của Phong thần y, vậy ngươi thậm chí không có tư cách xếp hàng.”
Sở Hưu nhíu mày. Phong Bất Bình đã nổi tiếng tới mức này rồi, thậm chí ngay cả xếp hàng cũng phải xem tâm trạng.
Nghĩ vậy, Sở Hưu không buồn để ý tới võ giả kia nữa mà trực tiếp bước vào Tử Nhân Cốc.
Thấy thái độ đó của Sở Hưu, võ giả kia không khỏi cười lạnh sau lưng: “Hóa ra lại một tên quỷ nghèo. Chờ sau khi ngã đau ngươi sẽ hối hận thôi!”
Bên ngoài Tử Nhân Cốc rất nhiều người, bên trong Tử Nhân Cốc lại càng nhiều người. Hơn nữa đại đa số là người đã trọng thương tới mức độ nhất định.
Cái giá Phong Bất Bình yêu cầu vốn không thấp, hơn nữa điều kiện hà khắc, cho nên phần lớn võ giả chỉ cần có chút hy vọng chắc chắn sẽ không tới tìm hắn.
Phía cuối Tử Nhân Cốc là vài gian nhà tranh, xung quanh trồng đủ loại kỳ hoa
dị thảo. Trong đó có một người dáng dấp gầy yếu, tu vi chỉ có Ngũ Khí Triều Nguyên. Gương mặt hắn để lại hai hàng ria mép, dáng vẻ cũng tương đối lôi thôi đang ngồi trước gian nhà tranh. Hắn thấy có người đến bèn cẩn thận xem xét đối phương một chút, nên ra động thủ thì động thủ, nên uống thuốc thì trực tiếp kê đơn thuốc ném cho đồng tử làm việc vặt bên cạnh để bọn họ xử lý. Mặc dù thái độ chẳng tốt đẹp gì nhưng động tác lại vô cùng nhanh chóng.
Người này chính là Khí Tử Diêm La - Phong Bất Bình, thần y mà người giang hồ đồn đại có thể làm Diêm La Vương tức chết.
Sở Hưu biết thực lực Phong Bất Bình không mạnh. Trên thực tế đối với Phong Bất Bình mà nói, hắn làm nghề này cũng chẳng cần bao thực lực. Tối thiểu số lực lượng mà họ dùng ít hơn luyện khí sư nhiều.
Đương nhiên, đừng nhìn Phong Bất Bình không có thực lực, nhưng địa vị của hắn bày ngay đó. Những võ giả tới đây chữa trị không ít người hoặc xuất thân đại phái. Nhưng tất cả bọn họ đều bị Phong Bất Bình răn dạy như cháu trai mà không ai dám lên tiếng phản bác
Ngay lúc Sở Hưu định tới thẳng chỗ Phong Bất Bình, một số võ giả lại nhìn về phía y với vẻ bất thiện.
Bọn họ xếp hàng ở đây lâu như vậy rồi, có một số người thậm chí luôn đợi bên ngoài Tử Nhân Cốc, mãi mới tới lượt mình. Thế mà tiểu tử này lại định chen ngang, đây rõ ràng là phá hoại quy củ.
Cho nên một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất tính khí khá nóng nảy không nhịn được đứng ra nói: “Này, tiểu tử, ngươi có biết thế nào là quy củ không?”
Sở Hưu liếc nhìn hắn một cái, khí thế Thiên Nhân Hợp Nhất chậm rãi bùng lên, dâng lên từ từ càng ngày càng mạnh, cuối cùng cả ma khí cùng sát cơ như ngưng tụ thành thực chất, vô cùng kinh khủng.
Võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất kia nuốt nước miếng một cái, trực tiếp quay người trở lại vị trí của mình, không dám nói gì thêm.
Chưa nói khí thế kinh khủng kia, mặc dù hắn không biết Sở Hưu, nhưng võ giả trẻ tuổi như vậy đã đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, không cần nói cũng biết căn cơ lai lịch thâm hậu nhường nào. Gây sự với loại người như vậy chẳng khác gì tự tìm đường chết.
Chương 547 Phiền phức của Phong Bất Bình 1
Sở Hưu đi thẳng tới trước người Phong Bất Bình, hành động này khiến Phong Bất Bình cau mày hừ lạnh nói: “Tiểu tử, bất kể ngươi là người môn phái nào, đến chỗ ta thì phải tuân thủ quy củ của ta. Muốn chữa bệnh thì lấy tiền xem bệnh đủ khiến ta vừa lòng sau đó cút ra sau xếp hàng đi!”
Sở Hưu cuối cùng nói: “Phong thần y đừng kích động như vậy, ngươi thấy ta giống người có bệnh lắm à? Ta tới tìm người.”
Phong Bất Bình liếc mắt nhìn Sở Hưu một cái, chỉ cái nhìn này thôi nhưng Sở Hưu cảm giác toàn thân mình như bị nhìn xuyên qua.
Đây là một cảm giác vô cùng thần dị nhưng lại không có bất cứ nguy hiểm gì, cho nên Sở Hưu thậm chí không có phản ứng phòng ngự. Đợi tới khi Sở Hưu muốn điều động chân khí trong cơ thể, cảm giác đó đã lập tức biến mất.
Phong Bất Bình hiểu rõ gật đầu nói: “Cũng đúng, khí huyết ngươi tráng kiện, chân khí thâm hậu, khỏe như con giao long vậy, đúng là không bệnh tật gì. Ngươi muốn tìm ai?”
Đúng lúc này Lã Phụng Tiên từ phía sau đi tới, thấy Sở Hưu ở đây vừa vui mừng vừa kinh ngạc nói: “Sở huynh, , sao ngươi lại tới đây?”
Phong Bất Bình lúc này lại nhìn Sở Hưu kinh ngạc nói: “Ngươi chính là Sở Hưu?”
Phong Bất Bình cùng Lã Phụng Tiên tương giao tâm đầu ý hợp, đương nhiên hắn biết Sở Hưu.
Mười hạng đầu Long Hổ Bảng vốn không mấy ai xuất thân dân dã, còn giờ Sở Hưu đã lên tới hạng năm, có thể xưng là truyền thuyết.
Sở Hưu chắp tay với Phong Bất Bình nói: “Đúng vậy, tự tiện tới chơi, mong Phong thần y đừng trách.”
Nói xong Sở Hưu lại quay sang Lã Phụng Tiên: “Tìm ngươi đương nhiên là có chuyện tốt, hơn nữa còn là chuyện tốt cực lớn.”
Phong Bất Bình biết hai người bọn họ có lẽ có lời cần nói riêng cho nên trực tiếp khoát tay áo nói: “Hai người các ngươi vào trong nói là được, chỗ này của ta rất bận, không cần để ý tới ta.”
Cùng Lã Phụng Tiên vào gian phòng phía sau, Lã Phụng Tiên cuối cùng nói: “Sở huynh có chuyện tốt gì muốn tìm ta? Chẳng lẽ Sở huynh ngươi trở thành người thừa kế Quan Trung Hình Đường, định gọi ta tới làm chưởng hình quan à?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Trần Thanh Đế muốn mời ngươi vào Thiên Hạ Minh ngươi còn không đồng ý, Quan Trung Hình Đường có là gì để ngươi để mắt tới?
Ta tới tìm ngươi là chuẩn bị cùng đi đoạt một cơ duyên, trong đó có một bộ công pháp rất thích hợp với ngươi. Phải nói là nơi đó vốn chuẩn bị vì ngươi.”
Lã Phụng Tiên trực tiếp hỏi: “Lúc nào?”
Lã Phụng Tiên là người có tính cách rất dễ tin tưởng người khác, nhưng hắn không phải kẻ ngốc, cho dù có tin tưởng cũng phải phân mức độ.
Nếu đổi thành những người khác Lã Phụng Tiên chắc cũng không cự tuyệt, nhưng hắn sẽ hỏi tỉ mỉ hơn xem cơ duyên này rốt cuộc là gì, mức độ nguy hiểm ra sao, làm sao đối phương biết, vân vân.
Nhưng người nói ra lại là Sở Hưu. Lã Phụng Tiên biết Sở Hưu chắc chắn sẽ không hại mình, cho nên hắn chỉ cần thời gian chuẩn bị là đủ.
Còn Sở Hưu cũng biết tính cách Lã Phụng Tiên cho nên mới không lấy cớ gì. Vì y biết Lã Phụng Tiên sẽ không hỏi nhiều.
“Sẽ kịp, một tháng sau, Khai Sơn Tế của Cao Lăng Đổng gia. Chúng ta theo người Đổng gia cùng tiến vào là được. Đúng rồi, Lã huynh, thương thế của ngươi khỏi hẳn chưa?”
Lã Phụng Tiên hoạt động thân thể một chút nói: “Phong thần y diệu thủ hồi xuân. Thương thế của ta đặt tới nơi khác chỉ có thể dùng thời gian tĩnh dưỡng, có điều tới tay Phong thần y, một tháng là đã khỏi hẳn.”
Sở Hưu lấy làm lạ: “Vậy sao ngươi còn ở đây?”
Lã Phụng Tiên lắc đầu nói: “Ta ở đây chẳng qua là muốn bảo hộ Phong thần y mà thôi. Thời gian này chỗ Phong thần y không được yên ổn. Ta ở đây cũng có thể giúp hắn ngăn cản một số hạng trộm cắp lén lút.”
Sở Hưu lấy làm lạ: “Còn có người tới gây sự với Phong Bất Bình?”
Bình thường trên giang hồ, những thần y có thể cứu mạng mọi người như Phong Bất Bình hoặc đại sư bói toán, luyện khí sư, mặc dù đều có thực lực rất yếu nhưng không ai tới gây sự với họ, bởi vì không đáng.
Thân là võ giả, những người này không có uy hiếp gì với họ. Hơn nữa không ai biết được tương lai có lúc nào mình cần nhờ cậy đối phương hay không. Cho nên đối với những người như vậy cho dù là các đệ tử đại phái cũng phải khách khách khí khí. Đừng nói là tới gây sự, bọn họ lấy lòng con chẳng kịp nữa là.
Lã Phụng Tiên cười khổ nói: “Đổi lại là người khác đương nhiên là vậy, nhưng ngươi cũng thấy tính cách Phong thần y rồi đấy. Cho dù trị bệnh cứu người thái độ của hắn cũng rất cứng nhắc, thường xuyên đắc tội với người ta, cho nên dẫn tới không ít người ngứa mắt với Phong thần y. Mặc dù thương thế họ đã khỏi nhưng trong lòng không có chút hảo cảm nào mới Phong thần y, ngược lại còn ghi hận trong lòng.”
Sở Hưu nhíu mày, điểm này y cũng đã nhìn ra. Y sư có thể quát tháo bảo người ta cút, đương nhiên tính khí không tốt rồi.
Nhưng chuyện này chỉ có thể nói là tính cách trời sinh, cũng như Mạc Dã Tử tính tình cũng tương đối kỳ quái, nhưng chí ít người ta sẽ không đắc tội lung tung, ngược lại kết giao mở rộng mạng lưới quan hệ. Cho dù Mạc Dã Tử đắc tội với Lạc gia cũng không phải sợ.
Đúng lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng động ồn ào, Lã Phụng Tiên lập tức cau mày thở dài nói: “Lại tới.”
Sở Hưu nghi hoặc hỏi: “Ai?”
Lã Phụng Tiên bất đắc dĩ đáp: “Người tới gây sự.”
“Ngươi cũng không giải quyết được à?”
Sở Hưu biết thực lực Lã Phụng Tiên. HIện tại mặc dù Lã Phụng Tiên chỉ có Ngũ Khí Triều Nguyên nhưng với thực lực của hắn đủ để đối đầu với đa số võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất. Chẳng lẽ người tới gây sự là tông sư võ đạo?”
Lã Phụng Tiên lắc đầu nói: “Đánh thì ta đánh được, chỉ có điều lai lịch tên kia khá lớn.”
“Người của thế lực đứng đầu giang hồ?” Sở Hưu hỏi.
“Không phải thế lực đứng đầu nhưng sư phụ hắn là một vị tán tu tông sư võ đạo, hắn chính là đệ tử nhỏ nhất.”
Nghe Lã Phụng Tiên nói xong, Sở Hưu lập tức biết chuyện này khó giải quyết ở chỗ nào.
Nếu đối phương là đệ tử thế lực đỉnh phong còn có thể thông qua các mối quan hệ hay có cách khác giải quyết.
Nhưng đệ tử của tán tu tông sư võ đạo là khó giải quyết nhất, vì người như vậy thường mang ý nghĩa sư phụ cực kỳ bao che khuyết điểm.
Lã Phụng Tiên thở dài nói: “Cho dù có khó giải quyết ta cũng phải lo chuyện này. Phong thần y đã cứu ta hai lần, ta không thể bỏ mặc hắn không để ý tới được.”
Nói xong Lã Phụng Tiên trực tiếp đi ra phía cửa, Sở Hưu cũng theo sát sau lưng.
Lúc này ngoài cửa, những thảo dược mà Phong Bất Bình trồng đều đã bị giẫm đạp phá hủy, Phong Bất Bình vẻ mặt âm trầm, giận tới phát run.
Một võ giả hơn ba mươi tuổi mặc áo gấm, có tu vi Ngoại Cương cảnh đang nhìn Phong Bất Bình cười lạnh nói: “Phong thần y cái quái gì, ta thấy ngươi chỉ là tên lừa đảo trên giang hồ mà thôi!
Lúc trước ta tiêu phí bao tiền của để ngươi thu xếp lại chân khí hỗn loạn trong cơ thể ta, ngươi cũng cam đoan ta sẽ an toàn không việc gì, sẽ khôi phục lại đỉnh phong. Kết quả thế nào đây? Rốt cuộc lão tử vẫn dính thương tích ngầm!
Chương 548 Phiền phức của Phong Bất Bình 2
Phong Bất Bình, chuyện này nếu ngươi không cho ta một câu trả lời, cứ vài ngày ta lại tới đập cái Tử Nhân Cốc này một lần, để y quán của ngươi không thể mở được nữa!”
Phong Bất Bình vẻ mặt âm trầm nói: “Lúc trước ta đã nói với ngươi thế nào? Sau khi thu xếp chân khí trong một tháng không thể gần nữ sắc. Chính ngươi không quản được thứ trong đũng quần giờ còn tới trách ta?
Lúc trước đúng là ta mù mắt ham Tử Kim Huyền Sâm của sư phụ ngươi mới hao phí liền hai ngày giúp ngươi ổn định chân khí, không ngờ ngươi lại lấy oán báo ơn!
Được được được, Tử Kim Huyền Sâm kia ta từ bỏ, ngươi cút ra ngoài cho ta!”
Võ giả kia hừ lạnh nói: “Từ bỏ? Vậy ám tật trên người ta thì sao? Không chữa khỏi ám tật trên người ta, chuyện này không xong đâu!”
Phong Bất Bình giận dữ hét lớn: “Lúc đó ta đã nói rồi, sau khi ổn định chân khí, nếu ngươi phá giới gần nữ sắc tự gánh lấy hậu quả. Giờ chân khí của ngươi đã xé rách một mảng đan điền, thần tiên cũng chẳng cứu nổi. Ngươi bảo ta làm sao chữa khỏi được?”
Võ giả kia thản nhiên đáp: “Trị không khỏi thì phải lấy gì ra đền! Phong Bất Bình nhà ngươi chẳng phải tự xưng thần y giang hồ à? Lấy y điển của ngươi ra đây cho ta, để ta nhờ người khác nghiên cứu cách chữa trị cho mình.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Phong Bất Bình lập tức trở nên cực kỳ khó coi, những người khác cũng bừng tỉnh hiểu ra. Hóa ra mục tiêu cả võ giả này lại là y điển trong tay Phong Bất Bình.
Y điển của mọt thần y giang hồ đương nhiên có giá trị không nhỏ. Hơn nữa với thầy thuốc thứ này tương đương với bí tịch võ công đối với võ giả, làm sao tùy tiện giao ra được? Rõ ràng tên này định cướp đoạt.
Trong Tử Nhân Cốc cũng có một số người muốn can thiệp, dù sao võ giả này ở đây quấy rối chính là làm chậm trễ thời gian cứu chữa của họ.
Có điều không đợi họ ra tay, những người khác lập tức đè xuống, nói cho họ thân phận của người này.
Người này chính là tiểu đệ tử của một cường giả tán tu Tây Sở, Phiêu Huyết Thần Đao - Kiều Liên Đông, tên là Chu Bách Dịch. Còn Kiểu Liên ĐÔng lại nổi tiếng bao che khuyết điểm trên đất Tây Sở, mấy năm trước thậm chí đã vì ân oán của đệ tử mình mà tới Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ đòi lại công đạo.
Mọi người ở đây không muốn ra mặt không phải vì tên Chu Bách Dịch này mà là vì tông sư võ đạo Kiều Liên Đông nổi danh bao che khuyết điểm kia.
Chu Bách Dịch ung dung nhìn Phong Bất Bình như đã nắm chắc, vì hắn biết tại Tây Sở không mấy ai dám giúp Phong Bất Bình.
Người này tính tình quá khó chịu, có đôi khi cho dù hắn giúp người ta chữa khỏi thương thế, nhưng phần lớn mọi người đều không nhận ân tình của hắn.
Một số võ giả tán tu muốn giúp đỡ sau khi biết thân phận kẻ này lại không dám động thủ. Còn một số đệ tử đại phái sau khi biết thân phận của hắn lại không muốn vì Phong Bất Bình mà đắc tội với Kiều Liên Đông. Dù sao Kiều Liên Đông cũng là người có tiếng tăm trên đất Tây Sở.
Phong Bất Bình chỉ là thần y giang hồ, lại không phải thần y duy nhất trên toàn bộ giang hồ. Vì hắn mà đắc tội với một tông sư võ đạo, không đáng.
Đúng lúc này Lã Phụng Tiên đi tới, lạnh lùng nói: “Chu Bách Dịch, ngươi quá đáng rồi. Nếu không có Phong thần y, đừng nói ám thương giờ có khi ngươi đã là kẻ tàn phế rồi. Phong thần y đã không cần cả Tử Kim Huyết Sâm rồi, ngươi còn muốn thế nào?”
Chu Bách Dịch cười lạnh nói: “Tiểu Ôn Hầu Lã Phụng Tiên? Hôm nay ngươi bước lên mười hạng đầu Long Hổ Bảng đúng là cực kỳ vinh quang, tiền đồ cũng không thể ước lượng. Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng xen vào việc này, nếu không ngươi sẽ không muốn biết hậu quả đâu.”
Lã Phụng Tiên có ơn tất báo, vẫn luôn ở bên cạnh Phong Bất Bình. Chu Bách Dịch biết chuyện này, có điều hắn không sợ.
Lã Phụng Tiên xuất thân tán tu, không có chỗ dựa, hơn nữa còn từng đắc tội với Tụ Nghĩa Trang ở Bắc Yên, bị người ta đuổi giết bỏ trốn, không đáng để lo.
Lời uy hiếp này của Chu Bách Dịch khiến Lã Phụng Tiên hết sức phẫn nộ. Đừng nhìn Lã Phụng Tiên bình thường luôn khá hiền lành, thật ra Lã Phụng Tiên cũng không phải người lương thiện rồi. Ngày trước khi bị Tụ Nghĩa Trang truy sát, Lã Phụng Tiên là người giết người nhiều nhất.
Cho dù khi giải quyết vấn đề gì, mặc dù đại đa số thời điểm Lã Phụng Tiên sẽ giảng đạo lý với người ta. Nhưng khi không giảng đạo lý được, vậy hắn sẽ dùng tới Phương thiên họa kích của mình.
Nhưng lần này rõ ràng có giảng đạo lý cũng vô dụng. Hơn nữa thân phận tên Chu Bách Dịch này còn khiến Lã Phụng Tiên không thể động thủ.
Nếu Lã Phụng Tiên chỉ một thân một mình, hắn đã sớm chém tên Chu Bách Dịch này thành hai nửa. Nhừng giờ Phong Bất Bình còn ở nơi này, nếu hắn giết Chu Bách Dịch, vậy sẽ liên lụy tới Phong Bất Bình. Cho nên nói không nói được, động thủ cũng không động thủ được, chuyện này khiến Lã Phụng Tiên đắn đo bực bội không thôi.
Chu Bách Dịch ung dung nhìn Lã Phụng Tiên, hắn biết Lã Phụng Tiên không dám động thủ, cho nên trực tiếp cười lạnh nói: “Lã Phụng Tiên, ta kính ngươi là tuấn kiệt trẻ tuổi trên Long Hổ Bảng, không muốn đối địch với ngươi. Nhưng tốt nhất ngươi đừng xen vào việc của ta. Việc nên quản thì quản, không nên quản thì đừng nhúng tay vào!”
Đúng lúc này Sở Hưu nhìn Phong Bất Bình một chút, đột nhiên trong lòng nảy sinh ý nghĩ, trực tiếp đứng ra lạnh lùng nói: “Một tên Ngoại Cương cảnh mà khẩu khí ngông cuồng như vậy, đúng là không biết điều.
Ỷ vào sư phụ ngươi là tông sư võ đạo mà càn rỡ như vậy, sư phụ ngươi không dạy ngươi thế nào là tôn ti trên dưới hay sao?”
Chu Bách Dịch sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Ngươi là ai?”
“Sở Hưu.”
Theo Sở Hưu thản nhiên phun ra hai chữ này, mọi người xung quanh lập tức xôn xao.
Bọn họ chưa từng gặp Sở Hưu nhưng không ai không biết tên Sở Hưu!
Sau trận chiến với Tông Huyền lần trước, vị trí của Sở Hưu trên Long Hổ Bảng đã lên tới hạng năm. Chuyện này đã theo biến động danh sách của Phong Mãn Lâu truyền khắp giang hồ, cái tên Sở Hưu lại được mọi người biết tới.
Năm hạng đầu Long Hổ Bảng với mười hạng đầu Long Hổ Bảng là hai giai tầng, quan trọng nhất là Sở Hưu khác với Lã Phụng Tiên.
Lã Phụng Tiên chỉ là người thân đơn thế cô, nhưng sau lưng Sở Hưu lại là Quan Trung Hình Đường.
Người biết nội tình đều hiểu, mặc dù Quan Trung Hình Đường luôn ẩn nhẫn kín tiếng nhưng thật ra thực lực không kém hơn những thế lực lớn đứng đầu. Đường chủ Quan Tư Vũ với Thần Tông Cửu Biến nổi danh giang hồ, ngay cả gia chủ Hạ Hầu thị đều từng chịu thiệt trong tay Quan Tư Vũ .
Chu Bách Dịch cũng kinh ngạc khi nghe Sở Hưu ở đây, có điều hình như hắn cũng nghe nói Lã Phụng Tiên và Sở Hưu là hảo hữu.
Có điều Chu Bách Dịch cũng không để ý, Sở Hưu thì sao? Nơi này lat Tây Sở chứ không phải Quan Trung Hình Đường!
Chu Bách Dịch trực tiếp lạnh lùng nói: “Sở đại nhân của Quan Trung Hình Đường? Ngươi cứ ngồi yên ở Quan Trung Hình Đường mà giễu võ giương oai là được, tới Tây Sở chúng ta, ngươi có tư cách gì mà đòi ngông nghênh như vậy!”
Chương 549 Ra mặt
Sở Hưu lắc đầu nói: “Ta không dùng thân phận Quan Trung Hình Đường để giễu võ giương oai, ta chỉ muốn nói cho ngươi một việc mà thôi. Khi kẻ yếu đối mặt với cường giả, đầu tiên ngươi phải học cách kính sợ.
Cáo mượn oai hùm cũng được, chó cậy gần nhà cũng chẳng sao, gà cậy gần chuồng cũng thế. Tiền đề là sau lưng ngươi có hổ, có chủ nhân ở bên cạnh. Nếu không, đó gọi là tự tìm đường chết!”
Dứt lời, một luồng hàn ý dâng lên từ đáy lòng Chu Bách Dịch.
Không đợi hắn có hành động gì, quanh người Sở Hưu trước mặt đã bộc phát ra khí tức huyền ảo, hai mắt trực tiếp hóa thành đầm sâu, tinh thần lực cường đại lập tức xuyên vào trong đầu Chu Bách Dịch, hoàn toàn khống chế cơ thể của hắn.
Loại cảm giác này vô cùng kinh khủng, rõ ràng vẫn còn ý thức nhưng thân thể lại không nghe theo mệnh lệnh của bản thân, cứ như linh hồn mình biến thành người ngoài.
Lã Phụng Tiên cùng Phong Bất Bình phía sau sắc mặt cũng biến đổi. Phong Bất Bình không biết tính cách của Sở Hưu, còn Lã Phụng Tiên lại không ngờ Sở Hưu ra tay đột ngột như vậy.
Lã Phụng Tiên vừa định nói gì đó, Sở Hưu đã tiếp tục xuất thủ.
Chỉ thấy Chu Bách Dịch không ngờ bộc phát cương khí, đánh vào đan điền bản thân, phế bỏ triệt để võ công của mình!
Tiếp đó hai quyền hắn tự đánh vào nhau, trực tiếp đánh gãy cả hai cánh tay, máu tươi rải đầy đất.
Mảnh xương trắng hếu nhô ra từ tay Chu Bách Dịch, vẫn giữ nguyên tư thế tự hại mình đó. Hành động vô cùng quả quyết nhưng ánh mắt lại đầy đau đớn và kinh hãi. Cảm giác này vô cùng tà ác quỷ dị, khiến người ta không rét mà run.
Nếu Sở Hưu thẳng thắn xuất thủ phế bỏ Chu Bách Dịch còn dễ nói. Nhưng giờ Sở Hưu chỉ đơn giản nhìn một cái, Chu Bách Dịch đã lập tức tự mình hại mình. Cảnh tượng này quá mức kinh thế hãi tục.
Sau khi Sở Hưu thu hồi Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp, Chu Bách Dịch đã quỳ rạp xuống đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, vô cùng kinh khủng.
“Lúc trước nếu không có Phong thần y, tu vi của ngươi đã phế bỏ. Giờ ngươi đã nhận ơn mà lại báo oán, được, ta phế bỏ tu vi của ngươi. Hợp tình hợp lý.” Sở Hưu thản nhiên nói.
Ánh mắt Chu Bách Dịch nhìn về phía Sở Hưu đã tràn ngập ý hận, hắn không nói một lời trực tiếp quay người bỏ trốn, thậm chí không bỏ lại một lời đe dọa.
Nếu Sở Hưu dám phế hắn đi, vậy đương nhiên cũng dám giết hắn.
Lã Phụng Tiên đứng sau lưng Sở Hưu thở dài nói: “Sở huynh, lần này phiền toái rồi. Ngươi phế tên Chu Bách Dịch này đi còn dễ nói, nhưng tiếp đó chắc chắn sư phụ hắn là Kiều Liên Đông sẽ tới Tử Nhân Cốc này gây sự. E là Phong thần y không thể ở lại đây nữa.”
Sở Hưu không nói gì, thực tế y cố tình phế bỏ Chu Bách Dịch cũng là có ý muốn kéo Kiều Liên Đông tới.
Hắn với Phong Bất Bình không oán không thù, không phải cố tình hại hắn. Sở Hưu chỉ muốn kéo Phong Bất Bình về Quan Trung Hình Đường, nói chính xác hơn là về đất Quan Tây.
Với tính cách của Phong Bất Bình, Sở Hưu cũng không định để hắn thần phục, gia nhập dưới trướng mình. Nhưng chỉ cần Phong Bất Bình tới Quan Tây, vậy thế lực của Sở Hưu chắc chắn sẽ khuếch đại.
Cho nên Sở Hưu nghe vậy nói thẳng: “Lã huynh, Phong thần y. Trước kia các ngươi băn khoăn quá nhiều cho nên mới khiến cho hạng tiểu nhân như vậy tới đây gây sự.
Đối với hạng vô lại như vậy, ngươi chỉ có thể ác hơn bọn chúng, dữ hơn bọn chúng mới kiềm chế được chúng. nếu không người gặp xui sẽ luôn là các ngươi.
Phong thần y không cần lo lắng, không ở lại Tử Nhân Cốc Tây Sở được thì đã sao. Giang hồ lớn vậy, còn nơi khác mà.
Quan Trung Hình Đường nằm giữa ba nước, võ giả ba nước qua lại đông đảo. Nếu Phong thần y chịu tới, không nói những chỗ khác, chi ít ở Quan Tây ta sẽ tuyệt đối không để Phong thần y phải tức giận.”
Phong Bất Bình sắc mặt bình tĩnh, nghe vậy thở dài nói: “Với tính cách của ta có tới đâu cũng chẳng tránh nổi đắc tội với người khác. Chu Bách Dịch nhiều lần tới gây sự với ta như vậy, e là đã nhắm vào ta. Trong chuyện này chắc chắn có ý đồ của sư phụ hắn Kiều Liên Đông.
Tới Quan Trung Hình Đường thì tới Quan Trung Hình Đường, chí ít cũng có một nơi yên ổn.”
Thật ra cho dù Sở Hưu không làm vậy, Phong Bất Bình cũng có tâm tư không trêu vào được thì trốn tránh.
Chu Bách Dịch cứ hai ba ngày lại tới gây sự, sớm đã khiến Phong Bất Bình không chịu nổi nữa.
Chỉ có điều Phong Bất Bình tiếc nuối những linh dược hắn trồng trong Tử Nhân Cốc mà thôi.
Giờ Sở Hưu phế bỏ Chu Bách Dịch, đắc tội triệt để với Kiều Liên Đông, ngược lại giúp hắn hạ quyết tâm chuyển sang nơi khác. Quan Trung Hình Đường cũng là lựa chọn không tệ.
Tính cách của hắn rất kỳ quái, hay đắc tội với người khác. Nếu tới Quan Tây, mặc dù hắn không có giao tình gì với Sở Hưu, nhưng Lã Phụng Tiên và Sở Hưu lại là hảo hữu chí giao, tin rằng trên đất Quan Tây hắn có thể sống yên ổn hơn một chút.
Vị Phong thần y này thực ra cũng là người phúc hậu, không nghĩ về hành động của Sở Hưu theo hướng đen tối, còn tưởng Sở Hưu ra mặt giúp mình.
Phong Bất Bình thở dài một hơi, chắp tay với mọi người xung quanh một cái nói: “Chư vị, sau này e là ta không thể chữa trị cho mọi người rồi. Nếu có ai vẫn muốn ta chữa bệnh trị thương, mời tới Quan Trung.”
Có thể nói Phong Bất Bình rất ít khi nói năng hiền hòa như vậy, thế nhưng mọi người xung quanh lại khá bất mãn.
Bọn họ vất vả lắm mới xếp hàng được tới giờ, thế nhưng giờ lại phải tới Quan Trung xếp hàng? Chuyện này khiến đám người âm thầm chửi mắng sư đồ Chu Bách Dịch, chính vì bọn chúng tham lam nên mới ép Phong thần y phải đi khỏi.
Tử Nhân Cốc lớn như vậy, trong đó có không ít đồ của Phong Bất Bình, đều là những linh dược hắn trồng tại đây.
Một số trong đó không cách nào cấy ghép e là phải để lại tại đây. Những thứ lấy đi được Phong Bất Bình đều phân phó cho đám hạ nhân làm việc vặt ngắt lấy mang đi.
Sở Hưu đưa lệnh bài của chưởng hình quan Quan Tây cho Phong Bất Bình nói: “Phong thần y, cầm lệnh bài này của ta, chỉ cần ngươi tới Quan Tây giao nó cho bất cứ bộ đầu giang hồ nào của phân bộ Quan Tây, bọn họ sẽ mở rộng cửa cho ngươi. Muốn hành nghề tại đâu hoàn toàn theo tâm tình của ngươi.”
Phong Bất Bình nhận lấy lệnh bài, thái độ khách khí hiếm thấy, gật đầu nói với Sở Hưu: “Vậy đa tạ Sở đại nhân!!”
Dù sao theo Phong Bất Bình, Sở Hưu phế bỏ Chu Bách Dịch là ra mặt giúp mình, giờ còn chịu cho hắn lệnh bài để hắn tới Quan Trung Hình Đường phát triển, đây cũng là đang giúp hắn.
Mặc dù tính cách Phong Bất Bình không được tốt, nhưng chí ít hắn cũng hiểu chuyện.
Ngay lúc Phong Bất Bình vừa thu dọn xong, chuẩn bị rời đi, bên ngoài Tử Nhân Cốc vang lên giọng nói tức giận.
“Phế bỏ đệ tử của ta xong lại định đi khỏi, các ngươi đang nằm mơ đấy à!”
Ngoài cửa Tử Nhân Cốc, một người trung niên mặc y phục đỏ máu lẳng lặng đứng đó, tay cầm một thanh Miêu Đao dài hẹp, lưỡi đao bị máu tươi nhuộm đỏ, có vẻ tà ác dị thường.
Thấy người này, những võ giả xung quanh chưa đi khỏi lập tức giật mình. Sư phụ Chu Bách Dịch, Phiêu Huyết Thần Đao - Kiều Liên Đông. Hắn đến thật rồi!
Hơn nữa lúc này Chu Bách Dịch mới đi chưa tới nửa canh giờ, tốc độ như vậy thật sự quá nhanh. Rõ ràng Kiều Liên Đông ở ngay phụ cận, chỉ có điều hắn chưa trực tiếp nhúng tay vào việc này mà thôi.
Đám người chưa đi khỏi ôm tâm tính xem trò hay nhìn đám người Sở Hưu. Bọn họ rất hiếu kỳ, rốt cuộc đám người Sở Hưu sẽ lựa chọn ra sao, liều mạng chắc chắn đấu không lại rồi.
Đây là một vị tông sư võ đạo, hơn nữa cho dù trên đất Tây Sở, Kiều Liên Đông cũng là cao thủ cường giả có danh tiếng.
Chương 550 Dọa lùi 1
Kiều Liên Đông vẻ mặt phẫn nộ nhìn Sở Hưu cùng Phong Bất Bình, hắn thật sự không ngờ đám người này lại thực sự dám ra tay phế bỏ đệ tử của hắn.
Thật ra âm mưu đoạt y điển của Phong Bất Bình không phải ý tưởng của Chu Bách Dịch mà là chủ ý của hắn, Chu Bách Dịch cũng chẳng có lá gan đó.
Lúc trước hắn mang Chu Bách Dịch đến chữa bị còn hy vọng Phong Bất Bình nể mặt hắn, bớt chút tiền chữa bệnh, đồng thời không cần xếp hàng.
Nào ngờ Phong Bất Bình lại chẳng hề coi tông sư võ đạo là hắn ra gì, không chỉ không bớt một đồng tiền, ép mình phải giao cả Tử Kim Huyết Sâm luôn coi như trân bảo ra, lại phải xếp hàng một tháng mới chữa khỏi cho Chu Bách Dịch.
Kiều Liên Đông mặc dù là tông sư võ đạo nhưng lại không phải người rộng lượng, từ đó hắn bắt đầu ghi hận Phong Bất Bình.
Chỉ có điều dù sao hắn cũng là người có danh tiếng trong giới giang hồ Tây Sở, trực tiếp cướp đoạt y điển của Phong Bất Bình thì quá mức mất giá.
Cho nên hắn mới để đồ đệ mình là Chu Bách Dịch ra tay ép Phong Bất Bình phải giao y điển ra. Nhưng hắn thật sự không ngờ đám người này lại chẳng hề để hắn vào mắt, cứ thế biến đệ tử hắn thành kẻ tàn tật.
Đối mặt với cảnh giới tông sư võ đạo, gương mặt Phong Bất Bình không có vẻ hoảng sợ, nhưng sắc mặt hắn cũng chẳng tốt chút nào.
Y sư dù sao cũng chỉ là y sư, khi tông sư võ đạo tới cầu hắn, hắn là thần y. Khi có người muốn giết hắn, vậy hắn chẳng là cái gì.
Còn Lã Phụng Tiên lại xiết chặt Phương thiên họa kích trong tay, định bước tới ngăn cản.
Không phải hắn chưa từng đối mặt với tông sư võ đạo, ngày trước khi bị Tụ Nghĩa Trang truy sát hắn cũng không lùi nửa bước.
Có điều ngay trước lúc Lã Phụng Tiên xuất thủ, Sở Hưu đã bước lên một bước, thản nhiên nói: “Kiều tiền bối, ngươi cũng là cường giả tông sư võ đạo thanh danh hiển hách ở Tây Sở, giờ lại bỏ mặc đệ tử cướp đoạt như vậy ư? Hay nên nói, kẻ ngấp nghé y điển của Phong thần y thật ra chính là ngươi?”
Kiều Liên Đông lạnh lùng nói: “Đồ đệ của ta ra sao tự có ta quản giáo. Không tới phiên ngươi ra tay!
Sở Hưu, ngươi là chưởng hình quan Quan Trung Hình Đường, nhưng nơi này là Tây Sở. Cho dù sau lưng ngươi là Quan Tư Vũ hôm nay ngươi phế bỏ đệ tử của ta, nếu ta mặc ngươi rời đi, vậy mặt mũi ta vứt đâu?
Hôm nay ngươi không giết đệ tử của ta, vậy ta cũng không giết ngươi. Ngươi biến đệ tử ta thành ra sao, ta sẽ biến ngươi thành như vậy. Ta muốn xem xem rốt cuộc thương thế nặng như vậy Phong Bất Bình có trị liệu được không!?”
Đối với võ giả tán tu như Kiều Liên Đông, hắn thật sự không sợ Quan Trung
Hình Đường.
Hắn là võ giả tán tu, không có nơi ở cố định. Cho dù đắc tội với Quan Trung Hình Đường thì đã sao? Quan Trung Hình Đường chỉ có mình Quan Tư Vũ có thể uy hiếp được hắn, chẳng lẽ Quan Tư Vũ còn có thể mặc kệ Quan Trung Hình Đường, truy sát hắn khắp giang hồ hay sao?
Hơn nữa Kiều Liên Đông là tông sư võ đạo Tây Sở, xuất thân tán tu, hiểu biết về bí mật trên giang hồ không nhiều. Quan Trung Hình Đường chỉ cúi đầu kín tiếng nhưng hắn lại thật sự cho rằng thực lực Quan Trung Hình Đường không mạnh, thực lực Quan Tư Vũ cũng chẳng đến đâu.
Sở Hưu híp mắt nói: “Tốt, tại hạ cũng muốn lãnh giáo thực lực Kiều tiền bối. Đâu phải ta chưa từng giao thủ với tông sư võ đạo!”
Nghe xong lời này mọi người xung quanh lập tức xôn xao, Sở Hưu thật sự dám ra tay, hắn tưởng mình là Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh chắc?
Người trên giang hồ đều đồn đại năm vị tuấn kiệt năm hạng đầu Long Hổ Bảng đều có thực lực so được với tông sư võ đạo, nhưng thực chất đây chỉ là tin đồn.
Người thật sự có chiến tích giao thủ với tông sư võ đạo trước mặt mọi người chỉ có Trương Thừa Trinh.
Giờ Sở Hưu chỉ vừa mới bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất đã dám khiêu chiến tông sư võ đạo nổi danh đã lâu như Kiều Liên Đông, thật sự chẳng biết trời cao đất rộng.
Ánh mắt Kiều Liên Đông cũng lóe lên vẻ tức giận. Hắn thành danh đã lâu nhưng chưa từng có ai to gan nhìn hắn như vậy
Ngay lúc Kiều Liên Đông vừa nâng thanh Miêu Đao đỏ máu trong tay lên, Sở Hưu đã hành động. Có điều hành động không phải người của hắn mà là ‘thần’ của hắn.
Chỉ trong chớp mắt Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp cùng Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp được Sở Hưu thi triển tới cực hạn, tinh thần lực của y cũng cất cao tới đỉnh phong.
Dưới sự gia trì mạnh mẽ của tinh thần lực, Thiên Tử Vọng Khí Thuật cũng được Sở Hưu thi triển tới cực hạn. Giờ khắc này toàn bộ thân hình Sở Hưu như hòa thành một thể cùng thiên địa, ánh mắt hắn khiến người ta thật sự không cách nào nhìn thẳng vào. Thậm chí những người ngoài nhìn vào Sở Hưu còn cảm giác quỷ dị như bị lột sạch.
Kiều Liên Đông đứng mũi chịu sào càng như vậy, hắn thật sự không hiểu biến hóa hiện tại trên người Sở Hưu là sao. Nhưng hắn có một loại cảm giác, toàn bộ thiên địa trong khu vực này đều nằm trong sự khống chế của Sở Hưu.
Tông sư võ đạo chỉ là cách gọi của người ngoài, thật ra cảnh giới tông sư võ đạo phải gọi là Võ Đạo Chân Đan. Dẫn phát lực lượng thiên địa luyện hóa thành Võ Đạo Chân Đan ở đan điền, liên kết với lực lượng thiên địa. Một viên Kim Đan nằm trong bụng, mệnh ta từ đây không do trời. Võ Đạo Chân Đan được Đạo môn gọi là Nội đan, Phật môn gọi là Xá Lợi Tử. Chỉ có những cao thủ Phật tông cấp bậc tông sư võ đạo lúc lâm chung mới có thể ngưng tụ lực lượng toàn thân vào Võ Đạo Chân Đan, hóa thành Xá Lợi Tử.
Cho nên trong đẳng cấp võ đạo chỉ khi tới cảnh giới Võ Đạo Chân Đan mới có thể dựa vào Võ Đạo Chân Đan mượn dùng lực lượng thiên địa. Một đòn tùy ý cũng có uy lực khiến phong vân biến sắc. Nói đơn giản hơn thì so với võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, tông sư cảnh giới Võ Đạo Chân Đan càng gần gũi với thiên địa hơn!
Còn giờ đối mặt với Sở Hưu, cảm giác quỷ dị đó khiến Kiều Liên Đông cảm thấy mình mới là Thiên Nhân Hợp Nhất còn Sở Hưu mới là tông sư võ đạo, tất cả đều bị đối phương khống chế. Cảm giác này hết sức khó chịu.
Kiều Liên Đông hừ lạnh một tiếng, giơ thanh đao trong tay lên, nhưng Sở Hưu lại bước ra một bước. Chỉ một bước nhìn như rất đơn giản vậy thôi nhưng lại khóa chặt khí cơ trên người Kiều Liên Đông lại, cứ như tất cả mọi hành động kế tiếp của hắn đều đã bị nhìn thấu.
Kiều Liên Đông lại thay đổi động tác, Sở Hưu theo đó bước ra một bước, kết quả vẫn y hệt lúc trước.
Hai lần liên tiếp này đã khiến ánh mắt Kiều Liên Đông nhìn về phía Sở Hưu phát sinh chút thay đổi.
Không hổ là tuấn kiệt trẻ tuổi có thể dùng xuất thân dân dã đứng hạng năm Long Hổ Bảng, chẳng lẽ Sở Hưu này thật sự đối đầu được với tông sư võ đạo?
Dưới Thiên Tử Vọng Khí Thuật có thể xưng là thần dị của Sở Hưu, Kiều Liên Đông không nhịn nổi nảy sinh ý thoái lui.
Ngày trước Kiều Liên Đông thành danh thật ra không phải vì võ công của hắn mà do hắn đã từng tới Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ đòi lại công đạo cho đệ tử, hơn nữa còn thành công xuống núi. Chuyện này mới khiến danh tiếng hắn được mọi người trên giang hồ biết đến, đồng thời nói Kiều Liên Đông hắn kiên cường, dám vì đệ tử lên tân Thiên Sư Phủ.
Bình luận facebook