-
Chương 566-570
Chương 566 Nơi trấn áp Ma Thần 2
Cảnh tượng như vậy đã không cần phải đoán, đám người Đổng Tề Khôn lập tức nhận ra trong ngôi mộ khổng lồ này đang trấn áp ai. Chính là kẻ tung hoành thiên hạ trong thời thượng cổ, Ma Thần - Lã Ôn Hầu!
Phát hiện này khiến Đổng Tề Khôn không nhịn được run rẩy, kích động không thôi.
Lã Ôn Hầu là người trong truyền thuyết, mặc dù đám người Đổng Tề Khôn không biết nơi này rốt cuộc có gì, nhưng hiển nhiên cho dù chỉ là vật tùy thân của Lã Ôn Hầu cũng coi là chí bảo.
Đây là còn chưa nhắc tới ba mươi sáu thanh Chân Vũ Tru Tà Kiếm ghim trên nắp quan tài đồng thau. Mặc dù lực lượng trong đó đã bị hao tổn phân nửa, nhưng vẫn lưu lại lực lượng cường đại tới cực điểm.
Còn chuỗi phật châu giam cầm Phương thiên họa kích kia, mặc dù có vẻ đã bị hao tổn nhưng lấy riêng mỗi viên ra vẫn là chí bảo.
Hơn nữa thứ trân quý nhất còn là Phương thiên họa kích. Đây là binh khí tùy thân của Ma Thần - Lã Ôn Hầu năm xưa, thần binh Vô Song, có thể xưng là chí bảo trong chí bảo.
Ba người Đổng Tề Khôn liếc mắt nhìn nhau, thần sắc trong mắt khó lòng tả nổi.
Quy củ của Khai Sơn Tế là người ngoài có thể lấy đi bất cứ thứ gì nhưng thứ không lấy đi được phải để lại cho Đổng gia.
Trong quá khứ Đổng gia cử hành Kính Hồ Sơn Trang, tùy ý chọn một hướng khai thác. Đai đa số các lần đều chỉ phát hiện tài nguyên khoáng sản, di tích chỉ là số ít. Cho dù có di tích, người ngoài cũng chỉ lấy được rất ít đồ, phần to vẫn thuộc về Đổng gia, cho nên Đổng gia không thấy tiếc nuối gì.
Nhưng lần này thì sao? Đây là nơi trấn áp Ma Thần - Lã Ôn Hầu, tùy ý chọn một thứ cũng là bảo vật, mỗi món Đổng gia đều không nỡ bỏ!
Hai người khác cũng vậy, mặc dù nói đây là Khai Sơn Tế của Đổng gia nhưng bọn họ cũng tới hỗ trợ, hơn nữa họ chỉ có hai người, Đổng gia lại chỉ có một, chẳng lẽ không nên lấy thêm vài thứ à?
Đổng Tề Khôn hít một hơi thật sâu, tràm giọng nói: “Kiều Liên Đông, Hứa Đình Nhất, chúng ta quen biết đã lâu, kết giao cũng được vài nẳm rồi. Giờ bảo vật đang phía trước, ta không muốn vì nó mà trở mặt.
Huống hồ đây là nơi trấn áp Ma Thần - Lã Ôn Hầu. Tới đây lâu như vậy chẳng lẽ các ngươi không phát giác có gì lạ ư? Trong ngôi mộ lớn này còn có vật sống!
Mặc dù nó không ra tay với chúng ta nhưng rất nhiều võ giả tiểu bối khác đã gặp nạn. Không ai biết được bao giờ nguy cơ sẽ rơi xuống đầu chúng ta.
Giờ bảo vật đang trước mặt mà chúng ta lại bị lòng tham che mắt tự giết lẫn
nhau, chẳng bằng tạm thời liên thủ, chia đều mọi thứ mang ra ngoài sau đó mới thương lượng sang chuyện khác. Các ngươi thấy sao?”
Kiều Liên Đông cùng Hứa Đình Nhất cũng là tông sư võ đạo nhiều tuổi, kinh nghiệm giang hồ vô cùng phong phú. Nơi này hiện không thích hợp để động thủ cho nên hai người đều gật nhẹ đầu, đồng ý với Đổng Tề Khôn.
Đổng Tề Khôn trầm giọng nói: “Nếu vậy chúng ta trước kia lấy thanh thần binh Vô Song kia lại đã. Bên trong quan tài đồng thau kia chắc chắn đang trấn áp Lã Ôn Hầu. Nếu rút ba mươi sáu thanh Chân Vũ Tru Tà Kiếm ra không biết hậu quả sẽ ra sao, chúng ta nên tìm cách ổn thỏa thì hơn.”
Ngay lúc Đổng Tề Khôn vừa dứt lời, trong đại sảnh bùng lên một làn sương đen. Những sương đen đó như có linh tính, không ngờ lại ngưng tụ cùng nhau, hóa thành một hình người mơ hồ mông lung, lẳng lặng đứng giữa không trung, hai mắt sáng rực đỏ tươi.
“Chỉ bằng đám gà đất chó sành các ngươi mà cũng dám có ý đồ với thần binh của Ôn Hầu đại nhân, đúng là tự tìm đường chết!”
Làn sương đen ngưng tụ thành thân người có khí tức không mấy cường đại. Có lẽ khi còn sống thực lực của hắn hết sức mạnh mẽ, nhưng giờ trong mắt ba tông sư võ đạo lại chẳng đủ khiến bọn họ kiêng dè.
Đổng Tề Khôn cau mày nói: “Ngươi là yêu vật gì vậy?”
“Yêu vật?”
Làn sương đen kia ngưng tụ thành một hình người phát ra một tiếng cười quái dị, tiếng cười khàn khàn chói tai.
“Ta chính là Huyền Cửu U, một trong tứ đại chiến tướng dưới trướng Ôn Hầu đại nhân. Hạng con sâu cái kiến như các ngươi, trong thời đình phong ta chỉ tiện tay cũng bóp chết được!”
Đổng Tề Khôn thản nhiên đáp: “Đáng tiếc giờ ngươi không ở thời đỉnh phong, chỉ là hạng yêu vật ma quỷ không có thân thể mà thôi, còn dám làm càn?”
Ba người Đổng Tề Khôn dẫu sao cũng là tông sư võ đạo từng trải qua bao sóng to gió lớn, đâu bị một kẻ không còn cả thân thể hù dọa kia chứ?
Cho dù tên này đang nói thật, trong thời đối phương hắn có thể tiện tay giết chết bản thân. Nhưng khi đó là khi đó, bây giờ là bây giờ.
Huyền Cửu U hai mắt tỏa ra ánh sáng đỏ thẫm thăm thẳm, lạnh lùng: “Khua môi múa mép cũng vô dụng, hôm nay các ngươi đều là máu thịt cho Ôn Hầu đại nhân phục sinh. Có thể tận mắt chứng kiến cảnh phục sinh của Ôn Hầu đại nhân, các ngươi nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng!”
Dứt lời ma khí quanh người Huyền Cửu U tiêu tán, một luồng khí tức truyền vào thần binh Vô Song.
Chỉ trong chớp mắt, thanh Phương thiên họa kích lóe lên ánh sáng chói mắt, ly long trên thân kích dường như sống lại.
Huyền Cửu U tiện tay vung lên, một thanh Phương thiên họa kích hoàn toàn do ma khí ngưng tụ đã tới tay hắn.
Thanh Phương thiên họa kích mặc dù được ngưng tụ hoàn toàn bằng ma khí có điều khí tức hung ác cường đại tới kinh người. Huyền Cửu U tiện tay chém ra một kích đã có uy năng thần binh toái thiên liệt địa!
Trường kiếm trong tay Đổng Tề Khôn chém ra, ánh sáng sắc bén vô biên hóa thành từng điểm sáng, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành bầu trời sao vạn trượng, triệt để bao phủ bên trong đại điện.
Còn Kiều Liên Đông cũng chẳng chậm, thanh Miêu Đao đỏ máu của hắn chém ra, đao mang đỏ rực như máu như xé tan bầu trời, đao cương hơn mười trượng bộc phát. Chỉ trong chớp mắt Kiều Liên Đông đã chém ra hơn trăm đao, đao thê Sở Hưu chi chít phủ kín bầu trời, kinh khủng tới cực điểm.
Còn tông sư võ đạo Hứa Đình Nhất không có binh khí, quanh người hắn lóng lánh ánh sáng lôi đình, cương khí hóa thành tiếng sấm động không ngừng, một quyền đánh ra, sấm sét ầm ầm nổ vang, như Thần như Ma, khí thế cường đại kinh khủng vô cùng.
Ba tông sư võ đạo đồng thời xuất thủ, uy thế thực sự bất phàm.
Có điều dưới thanh Phương thiên họa kích của Huyền Cửu U, ba người đồng loạt bị đánh bay, nhếch nhác tới cực điểm.
Đổng Tề Khôn nghiến răng nghiến lợi nói: “Không đúng! Phương thiên họa kích này tuyệt đối không thể mạnh như vậy, yêu vật này đang mượn nhờ ấn ký khí tức mà Lã Ôn Hầu lưu lại trên Phương thiên họa kích!”
Thần binh Vô Song của Lã Ôn Hầu ngày trước rốt cuộc có cấp bậc ra sao, điểm này không ai biết được.
Có điều theo mọi người suy đoán, Phương thiên họa kích của Lã Ôn Hầu hẳn là thần binh cấp bậc cửu chuyển đỉnh phong, nhưng còn chưa đạt tới mức độ tuyệt thế thần binh.
Nguyên nhân rất đơn giản, nếu Phương thiên họa kích này thật sự là tuyệt thế thần binh, vậy chuỗi phật châu kia đã chẳng trấn áp nổi.
Nhưng cho dù chỉ là thần binh cửu chuyển cũng không thể mạnh tới mức độ này được, chỉ mượn một chút khí tức cũng áp chế bọn họ tới mức này.
Chương 567 Loạn chiến
Có điều chuyện tới nước này, bất kể Huyền Cửu U đang cầm trong tay thứ gì, bọn họ cũng chẳng còn tự tin như lúc trước. Lấy ba địch một không ngờ lại bị đối phương đánh cho từng bước lui lại phía sau, căn bản không có sức hoàn thủ.
Còn lúc này Đổng Tề Khôn chợt nhìn những đệ tử Đổng gia phía sau, trực tiếp quát lớn: “Nghĩ cách đi lấy chuỗi phật châu phía trên thanh Phương thiên họa kích kia, đi đoạt Chân Vũ Tru Tà Kiếm trên quan tài lớn!”
Nghe xong lời này, đám võ giả Đổng gia nhanh chóng làm theo lệnh, trực tiếp lao lên.
Những võ giả tán tu còn lại sửng sốt một hồi rồi cùng lao tới.
Giờ ba tông sư võ đạo đang cuốn lấy yêu vật kia, lúc này không đoạt bảo thì chờ đến lúc nào?
Có điều trong lúc giao thủ Kiều Liên Đông cùng Hứa Đình Nhất lại hung hăng trợn mắt nhìn Đổng Tề Khôn, tên này không tuân thủ quy củ!
Bọn họ không mang nhiều đệ tử tới đây, đặc biệt là Hứa Đình Nhất, hắn thậm chí không có đệ tử.
Đám võ giả Đổng gia này sau khi lấy được bảo vật nhanh chóng lui ra ngoài, cho dù có phá hủy phong ấn cũng không cần gấp. Dù sao cứ đoạt bảo vật tới tay trước đã, sau này Đổng gia có rất nhiều thời gian để giải quyết những chuyện này, dù sao nơi trấn áp ngay đây, nó không bay đi được.
Nhưng Kiều Liên Đông cùng Hứa Đình Nhất lại bất đồng. Bọn họ chỉ có cơ hội duy nhất này để tiến vào đây. Lần sau nếu còn muốn vào e rằng phải mạnh mẽ tấn công vào.
Đổng Tề Khôn thản nhiên nói: “Hai vị xin đừng hiểu nhầm, ta cũng đang dùng cách phá địch mà thôi. Chẳng phải bọn chúng muốn phục sinh Lã Ôn Hầu ư? Nếu đệ tử Đổng gia ta hủy thi thể trong quan tài lớn đồng thau kia trước, chẳng phải mọi chuyện đều được giải quyết hay sao?”
Kiều Liên Đông cùng Hứa Đình Nhất thầm mắng một tiếng, có điên mới tin Đổng Tề Khôn.
Nếu thi thể Lã Ôn Hầu dễ bị hủy diệt như vậy, sao còn có ngôi mộ khổng lồ này? Đâu phải họ chưa từng nghe tới truyền thuyết về Lã Ôn Hầu.
Có điều trước mắt bên phía Huyền Cửu U lại khá nôn nóng, không phải vì bọn họ động tới quan tài Lã Ôn Hầu mà là bọn họ di động Phương thiên họa kích kia.
Quan tài Lã Ôn Hầu không dễ động chạm như vậy, nhưng Phương thiên họa kích ‘Vô Song’ mặc dù bị phật châu trấn áp nhưng cũng chính do phật châu kia mới khiến Phương thiên họa kích mang theo một luồng khí tức của Lã Ôn Hầu, không hề tiêu tán, mà Huyền Cửu U cũng có thể mượn dùng.
Không có phật châu kia mặc dù hung uy của Phương thiên họa kích sẽ được phóng thích hoàn toàn, nhưng khí tức của Lã Ôn Hầu cũng sẽ tiêu tán theo.
Đến lúc đó Vô Song sẽ là thần binh vô chủ, ngoại trừ Lã Ôn Hầu ra, không ai có thể vận dụng.
Đúng lúc này, nước đen hiện lên trên mặt đất, một cỗ quan tài máu hiện lên từ làn nước đen. Thi Cửu Linh leo ra từ trong quan tài máu, thân thể Thủy Vô Tướng cũng theo đó ngưng tụ ra.
Huyền Cửu U thấy vậy không khỏi mắng to: “Sao giờ các ngươi mới tới?”
Thi Cửu Linh cười một tiếng quái dị nói: “Đừng có gấp, ta còn phải luyện hóa đầy đủ khí huyết cho Ôn Hầu đại nhân sử dụng mới được. Nếu không chỉ dựa vào ba lão già này căn bản không đủ.”
Tứ đại chiến tướng dưới trướng Ôn Hầu đã có ba tới đây. Ngoại trừ Viêm Xích Tiêu bị giam cầm ở đại điện thật sự không cách nào động đậy, ba người khác đều đã tề tụ.
Thi Cửu Linh liên thủ với Thủy Vô Tướng, cho dù bọn họ chỉ còn lại có hai nhưng cũng đủ đối đầu với vài chục võ giả Đổng gia cùng tán tu.
Ngay trong cục diện giằng co đó, đại điện bỗng vang lên vài tiếng vỡ nát, Sở Hưu đánh nát vách tường, chứng kiến cảnh tượng trước mắt.
Thấy Sở Hưu tới, Thủy Vô Tướng lập tức biến sắc, sao tiểu tử này tới nhanh vậy?
Trước đó hắn đã chứng kiến thực lực Sở Hưu, ngay bản thân hắn cũng không nhìn thấu.
Ngay lúc này một vách tường khác cũng bị phá tan, Lã Phụng Tiên mang theo Lã Phụng Tiên cùng xuất hiện.
Thấy hai người, Thủy Vô Tướng lập tức đau đầu. Mọi chuyện phát triển vượt ngoài dự liệu của hắn, đám người Sở Hưu đánh tới quá nhanh.
Vốn dĩ đám Thủy Vô Tướng định giải quyết ba người Đổng Tề Khôn, thu gom đủ khí huyết sau đó mới giết bọn Sở Hưu, lựa chọn một thân thể thích hợp làm vật chứa cho Ôn Hầu đại nhân phục sinh, không ngờ giờ bọn họ đã cùng tới rồi.
Sở Hưu thấy Lã Phụng Tiên cùng Nhan Phi Yên cũng sửng sốt, sao hai người bọn họ lại đi cùng với nhau?
Lã Phụng Tiên đi tới nói: “Ta vừa vặn thấy Nhan cô nương đang bị quái vật trong quan tài máu tấn công nên ra tay cứu nàng.”
Nhan Phi Yên gật nhẹ đầu với Sở Hưu, thái độ khá lạnh nhạt.
Sở Hưu cùng Việt Nữ Cung dẫu sao cũng từng có xung đột. Mặc dù giờ ân oán đã qua nhưng chắc chắn Nhan Phi Yên không nhiệt tình gì với Sở Hưu rồi.
Lã Phụng Tiên nhìn sang bên đang giao đấu, nghi hoặc: “Có chuyện gì vậy?”
Sở Hưu híp mắt: “Một bên muốn giết người đoạt bảo, một bên lại muốn giết người đoạt khí huyết. Chỉ đơn giản vậy thôi. Có điều giờ chúng ta cũng nên ra
tay thôi.
Lã huynh, ngươi thấy Phương thiên họa kích kia không? Đó là thần binh cửu chuyển Vô Song của Lã Ôn Hầu năm xưa. Ta bảo hộ cho ngươi, đến cướp lấy Vô Song đi, thanh thần binh này đã định trước là dành cho ngươi.”
Nhan Phi Yên lúc này chứng kiến thanh thần binh cường đại Vô Song, không nhịn nổi quay sang hỏi Sở Hưu; “Đây là thần binh cửu chuyển của Ma Thần - Lã Ôn Hầu, ngươi cam tâm nhường lại hay sao?”
Không phải Nhan Phi Yên suy nghĩ quá đen tối mà là nàng cảm thấy Sở Hưu quá mức rộng lượng.
Đây là thần binh cửu chuyển trong truyền thuyết, tuyệt đối là chí bảo. Vì nó, cho dù huynh đệ ruột thịt còn có thể tương tàn, nói chi Sở Hưu và Lã Phụng Tiên.
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Thần binh cửu chuyển thì đã sao? Ta dùng đao chứ không dùng Phương thiên họa kích. Võ đạo của ta đã cố định, giờ vì một thanh binh khí mà chuyển tu võ đạo, chẳng phải bỏ gốc lấy ngọn à?”
Hơn nữa ta tin tưởng, nếu thứ xuất hiện tại đây không phải một thanh Phương thiên họa kích là một cây đao, Lã huynh cũng sẽ nhường cho ta.”
Nhan Phi Yên nhíu mày, vẫn cảm thấy không đúng.
Nàng và Sở Hưu tiếp xúc chưa nhiều, nhưng trực giác nói với nàng, Sở Hưu không phải người cao thượng như vậy.
Trên thực tế, Nhan Phi Yên suy đoán không sai, Sở Hưu còn chưa hào phóng tới mức độ đó.
Nhưng người thích hợp nhất với truyền thừa Lã Ôn Hầu chính là Lã Phụng Tiên. Thanh Phương thiên họa kích - Vô Song này coi như chuẩn bị sẵn cho Lã Phụng Tiên, cho dù Sở Hưu có muốn cưỡng ép đoạt lấy cũng không cách nào phát huy tác dụng lớn nhất.
Ngược lại y tặng Phương thiên họa kích Vô Song cho Lã Phụng Tiên, với quan hệ giữa hai người bọn họ, chỉ cần Sở Hưu mở miệng nhờ Lã Phụng Tiên hỗ trợ, Lã Phụng Tiên sẽ tuyệt đối không từ chối.
Một vật chết tác dụng hạn chế với một bằng hữu thực lực cường đại sẵn sàng
vì ngươi mà xông pha khói lửa, bên nào có lợi hơn, điểm này không cần nói nhiều.
Sở Hưu không phải Nhiếp Đông Lưu trong cốt truyện gốc, vì thanh danh hư vô mờ ảo mà đánh mất một bằng hữu tương lai đã được định sẵn sẽ trở thành cường giả. Y không làm chuyện lấy gùi bỏ ngọc như vậy.
Lã Phụng Tiên cũng biết tính cách của Sở Hưu, cho nên hắn không khách khí nhiều với Sở Hưu, chỉ chắp tay một cái nói: “Vậy đa tạ Sở huynh, chờ lúc ra ngoài ta sẽ mời ngươi uống rượu.”
Một thần binh cửu chuyển đương nhiên không đơn giản là một bữa rượu, nhưng tương tự sau này nếu có chuyện gì Sở Hưu cần tới hắn, cho dù không có cả rượu, Lã Phụng Tiên cũng sẽ tới hỗ trợ.
Chương 568 Tấm lòng của Doanh Bạch Lộc 1
Lã Phụng Tiên liên thủ với Sở Hưu muốn đoạt thần binh Vô Song, những người ở đây cơ hồ không ai ngăn nổi.
Hai người trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng xuất thủ, bất luận võ giả Đổng gia hay đám võ giả tán tu kia đều chỉ có thể lui bước.
Còn Thủy Vô Tướng cùng Thi Cửu Linh đối mặt với Sở Hưu cũng không đấu nổi. Phải nói cả hai đều là bại tướng dưới tay Sở Hưu và Lã Phụng Tiên, lúc này hai người liên thủ càng không cản nổi, liên tục bại lui.
Giờ trong số những người ở đây chỉ duy nhất Nhan Phi Yên có tư cách tranh phong với hai người Sở Hưu. Có điều Nhan Phi Yên vừa được Lã Phụng Tiên cứu, đương nhiên nàng không tới làm khó Lã Phụng Tiên.
Huống hồ Ngũ Đại Kiếm Phái chỉ dùng kiếm, Phương thiên họa kích tới tay nàng cũng chỉ là thứ lấy ra giao dịch, không mấy ý nghĩa với Việt Nữ Cung.
Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên đánh thẳng tới trước Phương thiên họa kích Vô Song. Sở Hưu trực tiếp chém một đao ra, trong nháy mắt ma khí vô biên bộc phát, đánh lên phật châu. Một luồng phật quang chói mắt trực tiếp khiến ma khí của Sở Hưu tan rã, không hề thay đổi chút nào.
Phương thiên họa kích trong tay Lã Phụng Tiên cũng đánh thẳng tới, vầng trăng máu rực rỡ hiện lên, cương khí cường đại ầm ầm đánh ra làm một tiếng nổ lớn vang lên. Phật châu kia mặc dù không hề biến hóa nhưng lại ảm đạm đi đôi chút.
Sở Hưu như có suy nghĩ, thu đao kết ấn, tay niết Đại Kim Cương Luân Ấn ầm ầm đánh ra, uy thế kinh người, từng ấn nối tiếp nhau. Phật quang trên phật châu ảm đạm xuống với tốc độ mắt thường thấy được.
Lực lượng của phật châu quả thật rất mạnh nhưng chỉ mạnh khi trấn áp ma khí hung ác mà thôi, không có bao nhiêu sức kháng cự khi gặp lực lượng khác.
Cuối cùng một tiếng nổ lớn vang lên, phật châu tan vỡ, Phương thiên họa kích Vô Song không có phật châu giam cầm lập tức bùng lên một vẻ sắc bén hung ác vô cùng!
Huyền Cửu U đang giao thủ cùng Đổng Tề Khôn lập tức rên khẽ một tiếng, lực lượng như không còn cội nguồn, tốc độ xuất thủ đột nhiên chậm lại.
Huyền Cửu U vẫn đang mượn khí tức Lã Ôn Hầu lưu lại trên Phương thiên họa kích, còn giờ khí tức này đã theo phong ấn của Phương thiên họa kích giải trừ mà tiêu tán, Huyền Cửu U không thể tùy ý vận dụng lực lượng này nữa. Giờ mỗi khi hắn xuất thủ, lực lượng bản thân sẽ yếu bớt một phần. Tiếp tục đánh nữa e rằng lực lượng bản thân hắn sẽ hoàn toàn tiêu hao.
Lúc này Sở Hưu chẳng quản nhiều như vậy trực tiếp quát khẽ: “Đoạt lấy thần binh!”
Dứt lời, Sở Hưu trực tiếp vẫy tay một cái, phân nửa phật châu rơi xuống rải rác dưới đất bị y thu vào lòng bàn tay.
Trong phật châu này còn lưu lại một chút lực lượng, mặc dù không cách nào xâu thành chuỗi sử dụng nhưng luyện hóa nó có thể khiến tu vi công pháp Phật tông của Sở Hưu tăng cường.
Còn lúc này Lã Phụng Tiên ko cũng không khách khí, trực tiếp giơ tay chộp về phía Phương thiên họa kích. Có điều lúc này trên Phương thiên họa kích lại tỏa ra một luồng khí tức hung ác tới cực điểm, như lưỡi đao sắc bén vô song. Cho dù với tu vi hiện giờ của Lã Phụng Tiên cũng bị khí tức này trực tiếp đánh bay.
Thần binh cửu chuyển dẫu sao cũng là thần binh cửu chuyển, một khi phong ấn giải trừ, trong thiên hạ này ngoại trừ Ma Thần - Lã Ôn Hầu rốt cuộc không ai có tư cách khiến thần binh này chủ động nhận chủ!
Còn lúc này những võ giả khác chứng kiến Lã Phụng Tiên không cầm được Vô Song, hai mắt bừng sáng, lao nhao xông về phía Phương thiên họa kích.
Mặc dù bọn họ cũng biết ngay cả Lã Phụng Tiên cũng không cầm được thần binh này, bọn họ chắc cũng chẳng hy vọng gì. Nhưng đây dẫu sao cũng là thần binh, hơn nữa còn là thần binh cửu chuyển trong truyền thuyết. Tham lam che mờ mắt, không ai không động tâm.
Một trận hỗn chiến bắt đầu. Có điều lúc này từ ngoài hành lang lại có vài người đi tới, trong đó vừa vặn có Doanh Bạch Lộc.
Thấy Nhan Phi Yên ở đây, Doanh Bạch Lộc lập tức đi tới, ân cần nói: “Nhan cô nương không sao chứ?”
Nhan Phi Yên lắc đầu chỉ vào Thi Cửu Linh nói: “Hữu kinh vô hiểm, ta bị lừa vào trong mật thất của tên kia. Có điều ngay lúc mấu chốt Lã Phụng Tiên Lã huynh đã cứu ta.”
Doanh Bạch Lộc dừng lại, hơi áy náy nói: “Là ta tới chậm rồi. Vốn ta định trở lại trong đầm nước xem ngươi đi theo hành lang này. Có điều sau khi phá vỡ phép che mắt kia lại có quá nhiều hành lang, phải chừng hơn trăm, căn bản không kịp phân rõ.”
Nhan Phi Yên thở dài: “Doanh công tử, ngươi không cần phải vậy. Ta đã nói với ngươi từ lâu rồi mà, hai ta vốn không thể đến với nhau.
Từ ngày ta gia nhập Việt Nữ Cung đã được định sẵn là người thừa kế Việt Nữ Cung, còn ngươi lại là người thừa kế Thương Thủy Doanh thị. Quy củ đặt ngay đó, hai ta đã định sẵn hữu duyên vô phận.”
Doanh Bạch Lộc không tức giận cũng chẳng nhụt chí, chỉ đứng chắp tay cuối cùng nói: “Duyên phận là do thiên định, đáng tiếc con người ta không tin trời, càng không tin số mệnh. Trên thế gian này vốn không có gì được định sẵn tuyệt đối.
Ai ai cũng nói Doanh Bạch Lộc ta vừa sinh ra đã có điềm lành, tuyệt đối không phải hạng phàm tục. Nhưng thành tựu của ta hôm nay có liên quan gì tới điềm lành? Bạch lộc chỉ ngậm linh chi là điềm lành? Mây đen ngập đầu thì
định sẵn đời này bình thường? Doanh Bạch Lộc ta có ngày hôm nay không phải vì điểm lành, chỉ vì ta là Doanh Bạch Lộc!”
Võ đạo công pháp, cầm kỳ thi họa, binh pháp mưu lược, không gì Doanh Bạch Lộc hắn không biết.
Nhưng thế gian này không có ai vừa sinh ra đã biết, đều là Doanh Bạch Lộc tự mình học được, ngộ được.
Thật ra Doanh Bạch Lộc không thích có ai bàn luận về xuất thân của hắn, vì như vậy chẳng khác nào xóa bỏ sự cố gắng của hắn. Đúng như hắn đã nói, cho dù khi hắn sinh ra mây đen ngập trời, hắn vẫn là Doanh Bạch Lộc.
Nhan Phi Yên lại thở dài một tiếng, trong thế hệ trẻ tuổi trên giang hồ, Doanh Bạch Lộc quả thật ưu tú tới cực hạn. So với những người khác trên người Doanh Bạch Lộc cơ hồ không tìm được khuyết điểm.
So với Tông Huyền tính cách ngoan cố, Phương Thất Thiếu không đáng tin cậy, Doanh Bạch Lộc đối xử với mọi người vừa hào sảng vừa khôn khéo, như làn gió xuân thổi qua, khí độ không kém gì những võ giả tiền bối.
Còn xuống chút nữa thì so với Sở Hưu sát tính quá nặng, tiếng xấu lan xa khắp nơi; thanh danh của Doanh Bạch Lộc trên giang hồ không tệ. Mặc dù hắn không thích thu gom danh tiếng như Nhiếp Đông Lưu nhưng chí ít trên người Doanh Bạch Lộc không có chút tiếng xấu nào.
Đây chính là Doanh Bạch Lộc, mặc dù trên mỗi phương diện hắn không làm được tới cực hạn, nhưng ngươi cũng không cách nào tìm ra bất cứ khuyết điểm nào trên người hắn. Đương nhiên si tình không tính là khuyết điểm.
Chỉ tiếc đúng như Nhan Phi Yên đã nói, bọn họ đã định sẵn hữu duyên vô phận.
Việt Nữ Cung tương lai đã định sẵn sẽ do nàng kế thừa, giờ việc nàng phải cân nhắc nhiều hơn những võ giả thế hệ trẻ tuổi khác nhiều.
Lúc này Doanh Bạch Lộc không quấn lấy Nhan Phi Yên, chỉ đưa mắt nhìn sang chiến trường.
Doanh Bạch Lộc mặc dù si tình, vẫn luôn biểu lộ tình yêu thương đối với Nhan Phi Yên. Nhưng trước nay hắn chưa từng quấn quít tới cùng, không khiến người ta chán ghét.
Chương 569 Tấm lòng của Doanh Bạch Lộc 2
Thấy Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên tranh đoạt thần binh Vô Song, hai mắt Doanh Bạch Lộc nheo lại, trầm giọng nói: “Là thần binh cửu chuyển Vô Song của Thượng Cổ Ma Thần - Lã Ôn Hầu? Đồ tốt!”
Nhan Phi Yên dừng lại một chút, muốn nói gì đó. Có điều Doanh Bạch Lộc lại đoạt trước lên tiếng: “Ngươi muốn nói Phương thiên họa kích vô dụng với ta, muốn ta tặng nó cho Lã Phụng Tiên?”
Nhan Phi Yên do dự một chút nhưng vẫn gật nhẹ đầu nói: “Ta chỉ đề nghị mà thôi. Nơi này chỉ có Lã Phụng Tiên thích hợp nhất với Vô Song. Huống hồ Sở Hưu cũng chẳng dễ chọc. Ở đây trong thế hệ trẻ tuổi chỉ ngươi và Phương Thất Thiếu có thể tranh phong với Sở Hưu.
Nhưng Phương Thất Thiếu giờ không có ở đây, hơn nữa hắn là người Kiếm Vương Thành, còn có quan hệ không tệ với Sở Hưu. Chắc hắn sẽ không tham gia tranh đoạt đâu. Giờ nếu ngươi đánh với Sở Hưu, long tranh hổ đấu sẽ chỉ là lưỡng bại câu thương, sẽ chỉ lợi cho những kẻ khác.”
Lã Phụng Tiên vừa cứu nàng, Nhan Phi Yên cũng muốn trả nợ ân tình cho Lã Phụng Tiên. Có điều nàng vừa cự tuyệt Doanh Bạch Lộc, lúc này ngược lại không tiện cầu khản Doanh Bạch Lộc đừng ra tay.
Doanh Bạch Lộc nhìn chiến trường, lắc đầu nói: “Nhan cô nương, quả thật ta luôn chung tình với cô nương. Cô nương muốn bất cứ thứ gì ta cũng có thể tìm cho cô nương.
Nhưng ta dù sao cũng là một nam tử. Cho dù lòng dạ rộng lớn đến đâu nhưng lúc này cô nương cầu ta đưa cơ duyên cho một nam tử khác. Xin thứ cho ta khó lòng làm theo.
Ta không cần Phương thiên họa kích nhưng không có nghĩa là Thương Thủy Doanh thị ta không cần. Nội tình của Thương Thủy Doanh thị ta sâu hơn cô nương tưởng tượng nhiều.
Hơn nữa ta cũng là võ giả, mặc dù ta coi nhẹ danh lợi nhưng không nghĩa là ta không có lòng tranh cường háo thắng.
Sở Hưu chen ta xuống một hạng trên Long Hổ Bảng. Ta không vì cái chuyện vớ vẩn như Phong Mãn Lâu đổi bảng mà đến tranh tài với hắn.
Nhưng giờ đã có cơ hội, ta cũng chẳng ngại ra tay đấu với hắn một trận, xem xem Sở Hưu mà Phong Mãn Lâu cho rằng mạnh hơn ta, rốt cuộc thực lực cao bao nhiêu.”
Sau khi nói xong Doanh Bạch Lộc trực tiếp bước ra một bước, thân hình như du long lướt qua khoảng cách hơn mười trượng, tiến vào chiến trường hỗn loạn kia.
Nhan Phi Yên phía sau chớp chớp hai mắt. Lúc này nàng mới hiểu, tuy Doanh Bạch Lộc thật sự chung tình với nàng, nhưng Doanh Bạch Lộc không phải Doanh Bạch Lộc chỉ biết theo đuổi lấy lòng nàng. Hắn cũng là một trong
những tuấn kiệt đỉnh cao trong thế hệ trẻ tuổi của võ lâm, Vô Song Công Tử - Doanh Bạch Lộc, thiên hạ vô song!
Lúc này giữa trường, đối mặt với đám võ giả tán tu xông tới tranh đoạt Phương thiên họa kích, Sở Hưu chém ra một đao, ma khí mãnh liệt như xé tan thiên địa.
Uy thế của A Tỳ Đạo Tam Đao khiến đám võ giả tán tu kinh hãi không thôi. Ngoại trừ những kẻ cũng là Thiên Nhân Hợp Nhất, những người bên dưới gặp phải đao kia chỉ có đường chết.
Song ngay lúc này một tiếng long ngâm vang lên, cương khí màu đen ngưng tụ thành vuốt rồng, trực tiếp nắm lấy đao cương của Sở Hưu, ầm ầm bóp nát.
Sở Hưu đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy Doanh Bạch Lộc mặc một bộ trường bào màu đen hoa văn hình đám mây, lay động trong cương khí. Quanh người hắn cương khí màu đen ngưng tụ, dần dần hóa thành hình hắc long phia sau lưng hắn. Dáng rồng uy nghiêm, thân hình Doanh Bạch Lộc cũng đứng thẳng tắp, ý cảnh tương hợp cùng hắc long sau lưng, tạo cho người ta một cảm giác vô cùng hài hòa.
Sở Hưu híp mắt nói: “Doanh huynh cũng thấy hứng thú với Phương thiên họa kích sao? Ngươi không dùng binh khí cơ mà?”
Doanh Bạch Lộc thản nhiên đáp: “Ta không dùng binh khí nhưng không nghĩa là những tiền bối khác trong Doanh thị ta không có cao thủ dùng Phương thiên họa kích.
Dù sao Vô Song cũng là thần binh cửu chuyển, còn là binh khí của Ma Thần - Lã Ôn Hầu ngày trước. Ta có động tâm cũng rất bình thường.
Sở huynh, ta không coi trọng thứ hạng trên Long Hổ Bảng, có điều nếu giờ đã có cơ hội, ta cũng muốn đánh thử với ngươi, xem xem ánh mắt đám người Phong Mãn Lâu rốt cuộc có đúng hay không.”
Cao thủ trong năm hạng đầu Long Hổ Bảng, Sở Hưu đã giao thủ với Phương Thất Thiếu và Tông Huyền.
Nếu bảo Sở Hưu dùng cảm giác hiện tại mà nói, giờ y đối đầu với Phương Thất Thiếu, thắng bại chưa rõ.
Nhân Quả Kiếm Đạo của Phương Thất Thiếu rất mạnh, lần trước trong Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, Sở Hưu giao thủ với Phương Thất Thiếu chỉ là thăm dò. Khi đó Phương Thất Thiếu tuyệt đối không vận dụng toàn lực.
Hơn nữa với thực lực của Phương Thất Thiếu, Sở Hưu tin rằng thủ đoạn tuyệt kỹ của hắn không chỉ đơn giản là Nhân Quả Kiếm Đạo.
Về phần Tông Huyền, với thực lực hiện tại của Sở Hưu, y cũng phải thừa nhận mình quả thật không đánh nổi Tông Huyền. Đây là chênh lệch về mặt lực lượng, ngoại trừ khổ tu tích lũy sức mạnh, điểm này tạm thời không thể bù đắp được.
Còn vị Doanh Bạch Lộc này, thanh danh của hắn trên giang hồ không kém gì Tông Huyền và Phương Thất Thiếu. Nguyên nhân hắn xếp hạng sau Tông Huyền cùng Phương Thất Thiếu chẳng qua vì số lần ra tay khá ít mà thôi.
Sở Hưu không khinh địch. Trong mắt hắn Doanh Bạch Lộc tuyệt đối là đối thủ y phải đối đãi thận trọng.
Thiên Ma Vũ được Sở Hưu chậm rãi rút ra, trường đao chỉ tới, ma khí mãnh liệt bành trướng. Không biết từ lúc nào hai mắt Sở Hưu đã biến thành màu đỏ máu, bước vào Vong Ngã Sát Cảnh.
Một đao chém ra lấy ma khí làm cơ sở, sát khí bao bọc xung quanh, khí thế mạnh mẽ ầm ầm bộc phát. Ma khí tản mát ra toàn bộ đại điện, những võ giả trước đó còn tranh đoạt Phương thiên họa kích với Sở Hưu lao nhao biến sắc.
Giờ Sở Hưu mới thật sự ra tay toàn lực. Nếu vừa rồi Sở Hưu cũng trong trạng thái như hiện tại, thậm chí không mấy ai sống được dưới tay Sở Hưu.
Thấy ánh đao đó của Sở Hưu, trong mắt Doanh Bạch Lộc toát lên thần thái khác thường.
Từ khi Doanh Bạch Lộc bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, hắn đã rất ít khi giao thủ với người khác. Chính vì vậy hắn mới bị Phong Mãn Lâu giảm xuống một hạng, nhường chỗ cho Sở Hưu.
Doanh Bạch Lộc cũng là võ giả, mặc dù hắn không có nhiều tâm tư tranh đoạt háo thắng, nhưng không nghĩa là hắn không muốn động thủ.
Trước đó Doanh Bạch Lộc không động thủ chẳng qua vì không cần thiết.
Khi đó Doanh Bạch Lộc đã là người trong năm hạng đầu Long Hổ Bảng, bốn vị trước mặt hắn đều không phải hạng vô danh. Doanh Bạch Lộc lại chẳng coi trọng thanh danh cho lắm, cho nên hắn không chọn cách ra tay khiêu chiến với mấy vị thứ hạng trên mình.
Nhưng giờ lại khác, kể cả không có thần binh Vô Song, Doanh Bạch Lộc cũng muốn tranh tài với Sở Hưu này một trận, xem xem vị Sở Hưu có thể chen hắn xuống một hạng trên Long Hổ Bảng rốt cuộc có mạnh như Phong Mãn Lâu nghĩ hay không?
Hắc long gào thét, sóng dữ ngập trời.
Cương khí của Doanh Bạch Lộc thâm hậu tới mức đáng sợ, quanh người hắn từng làn cương khí màu đen ngưng tụ như sóng lớn, không hề thua kém ma khí và sát khí cường đại của Sở Hưu.
Trong tiếng gào thét của hắc long, cương khí xé tan ma khí của Sở Hưu, chân khí hình rồng hóa thành long trảo trực tiếp đánh về phía y. Móng vuốt dài hơn mười trượng như muốn bóp nát Sở Hưu.
Chương 570 Kịch chiến
Ngẩng đầu nhìn lên, ma đao trong tay Sở Hưu tỏa ra ma khí hung ác vô biên. A Tỳ Đạo Tam Đao ầm ầm chém ra, ba đao hợp nhất, long trảo kia không những không bóp nát được Sở Hưu, ngược lại bị thế đao của y xé rách.
Có điều đúng lúc này, Doanh Bạch Lộc lại nghiêng người lao tới, quanh người lóng lánh chân khí màu đen nồng đậm, thân hình như thương long, tiện tay đánh ra một chiêu thức uy lực cường đại.
Long Chiến Vu Đã, chém giết giang hồ.
Bản thân Doanh Bạch Lộc không có binh khí, nhưng một khi hắn xuất thủ, toàn thân đều kinh khủng sánh ngang binh khí!
Hoàng Thiên Bảo Lục của Thương Thủy Doanh thị thật ra không mấy nổi danh trên giang hồ. Lý do là vì phần lớn mọi người đều không nói được rốt cuộc nó xem như loại công pháp gì, thậm chí đặc điểm của nó ra sao cũng không biết.
Còn giờ theo Doanh Bạch Lộc giao thủ với Sở Hưu, Sở Hưu cũng đã hiểu được rốt cuộc đặc điểm của Hoàng Thiên Bảo Lục ở đâu.
Đặc điểm của Hoàng Thiên Bảo Lục thật ra là không có đặc điểm, nhưng cũng đồng dạng, ngươi không thể tìm ra bất cứ thiếu hụt nào của bộ công pháp này!
Ma đao trong tay Sở Hưu liên tục chém ra, đao cương sắc bén vô song. Nhưng Doanh Bạch Lộc lại dựa vào cương khí của bản thân cứng rắn chống đỡ bảo binh mà không hề rơi xuống hạ phong chút nào. Chất lượng cương khí quả thực cứng rắn tới cực hạn.
Chỉ trong thời gian ngắn hai người đã giao thủ vài chục chiêu, hai bên không ai làm gì được ai.
Ma đao của Sở Hưu mặc dù hung ác bá đạo nhưng cương khí của Doanh Bạch Lộc lại vô cùng cường đại, hoàn toàn có thể đấu cứng với đạo sĩ.
Sở Hưu hơi nhíu mày, thu đao lui lại phía sau.
Nhưng lúc này Doanh Bạch Lộc lại chẳng hề nhượng bộ chút nào, cương khí màu đen quanh người ngưng tụ thành hình một con hắc long thân hình thẳng thắp, giống như một mũi long thương.
Một thương đâm ra, khí thế sắc bén vô biên hội tụ trên đầu rồng, phong vân tránh lui!
Doanh Bạch Lộc không dùng binh khí, nhưng cương khí của Hoàng Thiên Bảo Lục dưới sự điều khiển của hắn hóa thành mũi thương. Một thương này đâm ra không ngờ lại mang theo khí thế một người giữ ải vạn người khó qua. Cho dù những cao thủ dùng thương trong quân đội cũng chưa chắc có khí thế như Doanh Bạch Lộc.
Sở Hưu tay niết Độc Cô Ấn, thuẫn cương khí lập tức dâng lên, bất động như sơn, vạn pháp bất xâm.
Độc Cô Ấn có khả năng phòng ngự đòn tấn công cương khí cực kỳ cường đại. Theo lý mà nói khi dùng Độc Cô Ấn phòng ngự công kích của Doanh Bạch Lộc sẽ có hiệu quả hơn hẳn khi đối đầu với loại võ giả dựa vào lực lượng cơ thể cường đại như Tông Huyền.
Nhưng một thương này của Doanh Bạch Lộc hết sức kỳ quái. Long thương đánh lên Độc Cô Ấn, một luồng lực đạo không ngừng xoay tròn nhanh chóng làm hao mòn lực lượng của Độc Cô Ấn, dùng một điểm phá mặt phẳng. Tiếp đó không ngờ lại đánh tan cả Độc Cô Ấn.
Sở Hưu biến sắc, tay niết Trí Quyền Ấn, lĩnh vực cương khí như thiên la địa võng bày ra, long thương kia khi tới cách Sở Hưu không đến một trượng chợt giảm tốc độ một chút. Nhưng mũi thương vẫn không hề dừng lại đâm về phía ngực Sở Hưu.
Doanh Bạch Lộc và Sở Hưu không có thù hận, cho dù hắn thấy không thoải mái với Lã Phụng Tiên nhưng cũng không vì vậy mà cá chém thớt lây sang Sở Hưu. Mặc dù lòng dạ Doanh Bạch Lộc không lớn nhưng cũng không hẹp hòi đến mức đó.
Giờ Doanh Bạch Lộc không nương tay là vì hắn biết, thực lực Sở Hưu bày ngay đó, là kẻ có thể thật sự giao phong với hắn.
Đối mặt với đối thủ như vậy, lưu thủ mang ý nghĩa thất bại của bản thân. Cho nên Doanh Bạch Lộc sẽ không lưu thủ, ngược lại hắn sẽ ra tay toàn lực. Huống hồ hắn cũng không cho rằng Sở Hưu yếu như vậy.
Nếu không tiếp nổi một thương này của hắn, vậy Sở Hưu quá có lỗi với thứ hạng mà Phong Mãn Lâu cho y. Đối với năm hạng đầu Long Hổ Bảng, Phong Mãn Lâu coi trọng không kém gì Phong Vân Bảng.
Trên thực tế cũng đúng thật như vậy, môt thương của Doanh Bạch Lộc mặc dù chỉ chậm lại một chút trong lĩnh vực cương khí của Trí Quyền Ấn, nhưng một chút thời gian đó cũng đã đủ.
Sát cơ sát khí vô biên ngưng tụ, Sở Hưu xuất quyền đánh ra, quyền mang đỏ rực ầm ầm bộc phát, Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền!
Một tiếng cương khí nổ tung vang lên, dưới Vong Ngã Sát Quyền, long thương ầm ầm vỡ vụn, sát cơ kia khiến cả Doanh Bạch Lộc cũng phải kinh hãi.
Có điều lúc này Doanh Bạch Lộc lại vẫn không lùi. Cương khí màu đen lại ngưng tụ trên tay trái hắn, tạo thành hình rồng quay quanh, có điều lần này không ngưng tụ thành long thương nữa mà biến ảo thành một thanh trường đao.
Đây là một thanh đao với đầu rồng làm chuôi, đuôi rồng hẹp dài ngưng tụ thành lưỡi đao.
Một đao chém ra, khí thế như khai thiên, thẳng tiến không lùi!
Đao theo bá đạo, chú trọng khí thế.
Sở Hưu cũng dùng đao, đương nhiên y cảm nhận được chân ý cùng khí thế
trong nhát đao đó của Doanh Bạch Lộc, đây là tạo nghệ đao pháp không kém gì y. Chỉ có điều Sở Hưu đi theo con đường khác với Doanh Bạch Lộc mà thôi.
Chứng kiến đao kia, Sở Hưu nheo mắt, ánh mắt lộ vẻ nghiêm nghị.
Tới giờ Sở Hưu mới biết vì sao Doanh Bạch Lộc được tôn xưng làm Vô Song Công Tử. Lúc trước người đặt danh hiệu này cho Doanh Bạch Lộc có lẽ chỉ nghĩ Doanh Bạch Lộc hiểu quá nhiều thứ trên trời dưới biển. Nhưng thực chất về mặt võ đạo, Doanh Bạch Lộc cũng vậy.
Một thương vừa rồi có đặt trong các cường giả dùng thương như các thượng tướng Bắc Yên và Đông Tề thì không đáng kinh ngạc, cũng không quá mạnh.
Nhưng đặt trong số võ giả cùng cấp, thậm chí là một số tông sư võ đạo hơi yếu một chút, không mấy ai sánh nổi Doanh Bạch Lộc.
Còn giờ đao pháp của Doanh Bạch Lộc cũng giống như vậy, mặc dù không đến mức khiến người ta kinh ngạc không thôi nhưng chí ít cũng xếp trong nhóm đầu ở cùng cấp bậc.
Chẳng trách Doanh Bạch Lộc không dùng binh khí. Với năng lực của hắn, bất cứ binh khí nào tới tay hắn cũng có thể sử dụng thuần thục, còn chẳng bằng dùng Hoàng Thiên Bảo Lục biến cương khí thành binh khí.
Nếu những người khác của Thương Thủy Doanh thị cũng có thực lực như Sở Hưu, vậy Phương thiên họa kích này quả thật rất hữu dụng với Thương Thủy Doanh thị.
Còn lúc này Sở Hưu đối mặt với nhát đao của Doanh Bạch Lộc, không hề lui bước mà dùng phương thức kịch liệt nhất đối chọi lại!
Tay phải để trước ngực, hiện lên Vô Úy ấn. Trong mắt Sở Hưu sát cơ biến mất, thay vào đó là phật quang uy nghiêm rực rỡ, tôn pháp tướng của Sở Hưu lúc này trở nên trang nghiêm vô cùng.
Trong phật quang vô biên, một hư ảnh Đại Nhật Như Lai hiện lên sau lưng Sở Hưu, chỉ trong chớp mắt đã hòa làm một với y. Cùng lúc Sở Hưu, cảm giác thân thể mình như bốc cháy, lực lượng cường đại tràn ngập khắp toàn thân y.
Một chưởng đánh ra, Hoán Nhật Thâu Thiên!
Dưới Hoán Nhật Đại Pháp, đại long đao trong tay Doanh Bạch Lộc vỡ vụn, lực lượng cường đại khiến Doanh Bạch Lộc vẫn luôn lạnh nhạt cũng phải thay đổi sắc mặt.
Hơn nữa sau khi đánh vỡ đại long đao của Doanh Bạch Lộc, lực lượng của Hoán Nhật Đại Pháp không hề ngừng lại mà trực tiếp ép về phía Doanh Bạch Lộc. Ánh phật quang uy nghiêm vô biên vô tận bao phủ Doanh Bạch Lộc.
Thân là công pháp hạch tâm của cường giả Chân Hỏa Luyện Thần Đàm Uyên đại sư, uy lực của Hoán Nhật Đại Pháp không thể nghi ngờ. Thậm chí khi ra tay toàn lực không cân nhắc tới tiêu hao của bản thân, Sở Hưu có thể đấu cứng ngang hàng với Tông Huyền.
Doanh Bạch Lộc vẻ mặt nghiêm túc. Có điều hắn cũng không chọn cách lui bước mà hai mắt đột nhiên xảy ra biến hóa kỳ dị. Con ngươi đen nhánh đột nhiên hóa thành màu vàng kim, đồng tử dựng đứng như một loài rắn nào đó.
Cùng lúc đó, quanh người hắn vang lên tiếng long ngâm đinh tai nhức óc, cương khí màu đen vô biên bao phủ quanh người Doanh Bạch Lộc, hóa thành chín hư ảnh hắc long bay quanh người Doanh Bạch Lộc, gào thét vang trời, đối đầu với Hoán Nhật Đại Pháp của Sở Hưu!
Cảnh tượng như vậy đã không cần phải đoán, đám người Đổng Tề Khôn lập tức nhận ra trong ngôi mộ khổng lồ này đang trấn áp ai. Chính là kẻ tung hoành thiên hạ trong thời thượng cổ, Ma Thần - Lã Ôn Hầu!
Phát hiện này khiến Đổng Tề Khôn không nhịn được run rẩy, kích động không thôi.
Lã Ôn Hầu là người trong truyền thuyết, mặc dù đám người Đổng Tề Khôn không biết nơi này rốt cuộc có gì, nhưng hiển nhiên cho dù chỉ là vật tùy thân của Lã Ôn Hầu cũng coi là chí bảo.
Đây là còn chưa nhắc tới ba mươi sáu thanh Chân Vũ Tru Tà Kiếm ghim trên nắp quan tài đồng thau. Mặc dù lực lượng trong đó đã bị hao tổn phân nửa, nhưng vẫn lưu lại lực lượng cường đại tới cực điểm.
Còn chuỗi phật châu giam cầm Phương thiên họa kích kia, mặc dù có vẻ đã bị hao tổn nhưng lấy riêng mỗi viên ra vẫn là chí bảo.
Hơn nữa thứ trân quý nhất còn là Phương thiên họa kích. Đây là binh khí tùy thân của Ma Thần - Lã Ôn Hầu năm xưa, thần binh Vô Song, có thể xưng là chí bảo trong chí bảo.
Ba người Đổng Tề Khôn liếc mắt nhìn nhau, thần sắc trong mắt khó lòng tả nổi.
Quy củ của Khai Sơn Tế là người ngoài có thể lấy đi bất cứ thứ gì nhưng thứ không lấy đi được phải để lại cho Đổng gia.
Trong quá khứ Đổng gia cử hành Kính Hồ Sơn Trang, tùy ý chọn một hướng khai thác. Đai đa số các lần đều chỉ phát hiện tài nguyên khoáng sản, di tích chỉ là số ít. Cho dù có di tích, người ngoài cũng chỉ lấy được rất ít đồ, phần to vẫn thuộc về Đổng gia, cho nên Đổng gia không thấy tiếc nuối gì.
Nhưng lần này thì sao? Đây là nơi trấn áp Ma Thần - Lã Ôn Hầu, tùy ý chọn một thứ cũng là bảo vật, mỗi món Đổng gia đều không nỡ bỏ!
Hai người khác cũng vậy, mặc dù nói đây là Khai Sơn Tế của Đổng gia nhưng bọn họ cũng tới hỗ trợ, hơn nữa họ chỉ có hai người, Đổng gia lại chỉ có một, chẳng lẽ không nên lấy thêm vài thứ à?
Đổng Tề Khôn hít một hơi thật sâu, tràm giọng nói: “Kiều Liên Đông, Hứa Đình Nhất, chúng ta quen biết đã lâu, kết giao cũng được vài nẳm rồi. Giờ bảo vật đang phía trước, ta không muốn vì nó mà trở mặt.
Huống hồ đây là nơi trấn áp Ma Thần - Lã Ôn Hầu. Tới đây lâu như vậy chẳng lẽ các ngươi không phát giác có gì lạ ư? Trong ngôi mộ lớn này còn có vật sống!
Mặc dù nó không ra tay với chúng ta nhưng rất nhiều võ giả tiểu bối khác đã gặp nạn. Không ai biết được bao giờ nguy cơ sẽ rơi xuống đầu chúng ta.
Giờ bảo vật đang trước mặt mà chúng ta lại bị lòng tham che mắt tự giết lẫn
nhau, chẳng bằng tạm thời liên thủ, chia đều mọi thứ mang ra ngoài sau đó mới thương lượng sang chuyện khác. Các ngươi thấy sao?”
Kiều Liên Đông cùng Hứa Đình Nhất cũng là tông sư võ đạo nhiều tuổi, kinh nghiệm giang hồ vô cùng phong phú. Nơi này hiện không thích hợp để động thủ cho nên hai người đều gật nhẹ đầu, đồng ý với Đổng Tề Khôn.
Đổng Tề Khôn trầm giọng nói: “Nếu vậy chúng ta trước kia lấy thanh thần binh Vô Song kia lại đã. Bên trong quan tài đồng thau kia chắc chắn đang trấn áp Lã Ôn Hầu. Nếu rút ba mươi sáu thanh Chân Vũ Tru Tà Kiếm ra không biết hậu quả sẽ ra sao, chúng ta nên tìm cách ổn thỏa thì hơn.”
Ngay lúc Đổng Tề Khôn vừa dứt lời, trong đại sảnh bùng lên một làn sương đen. Những sương đen đó như có linh tính, không ngờ lại ngưng tụ cùng nhau, hóa thành một hình người mơ hồ mông lung, lẳng lặng đứng giữa không trung, hai mắt sáng rực đỏ tươi.
“Chỉ bằng đám gà đất chó sành các ngươi mà cũng dám có ý đồ với thần binh của Ôn Hầu đại nhân, đúng là tự tìm đường chết!”
Làn sương đen ngưng tụ thành thân người có khí tức không mấy cường đại. Có lẽ khi còn sống thực lực của hắn hết sức mạnh mẽ, nhưng giờ trong mắt ba tông sư võ đạo lại chẳng đủ khiến bọn họ kiêng dè.
Đổng Tề Khôn cau mày nói: “Ngươi là yêu vật gì vậy?”
“Yêu vật?”
Làn sương đen kia ngưng tụ thành một hình người phát ra một tiếng cười quái dị, tiếng cười khàn khàn chói tai.
“Ta chính là Huyền Cửu U, một trong tứ đại chiến tướng dưới trướng Ôn Hầu đại nhân. Hạng con sâu cái kiến như các ngươi, trong thời đình phong ta chỉ tiện tay cũng bóp chết được!”
Đổng Tề Khôn thản nhiên đáp: “Đáng tiếc giờ ngươi không ở thời đỉnh phong, chỉ là hạng yêu vật ma quỷ không có thân thể mà thôi, còn dám làm càn?”
Ba người Đổng Tề Khôn dẫu sao cũng là tông sư võ đạo từng trải qua bao sóng to gió lớn, đâu bị một kẻ không còn cả thân thể hù dọa kia chứ?
Cho dù tên này đang nói thật, trong thời đối phương hắn có thể tiện tay giết chết bản thân. Nhưng khi đó là khi đó, bây giờ là bây giờ.
Huyền Cửu U hai mắt tỏa ra ánh sáng đỏ thẫm thăm thẳm, lạnh lùng: “Khua môi múa mép cũng vô dụng, hôm nay các ngươi đều là máu thịt cho Ôn Hầu đại nhân phục sinh. Có thể tận mắt chứng kiến cảnh phục sinh của Ôn Hầu đại nhân, các ngươi nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng!”
Dứt lời ma khí quanh người Huyền Cửu U tiêu tán, một luồng khí tức truyền vào thần binh Vô Song.
Chỉ trong chớp mắt, thanh Phương thiên họa kích lóe lên ánh sáng chói mắt, ly long trên thân kích dường như sống lại.
Huyền Cửu U tiện tay vung lên, một thanh Phương thiên họa kích hoàn toàn do ma khí ngưng tụ đã tới tay hắn.
Thanh Phương thiên họa kích mặc dù được ngưng tụ hoàn toàn bằng ma khí có điều khí tức hung ác cường đại tới kinh người. Huyền Cửu U tiện tay chém ra một kích đã có uy năng thần binh toái thiên liệt địa!
Trường kiếm trong tay Đổng Tề Khôn chém ra, ánh sáng sắc bén vô biên hóa thành từng điểm sáng, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành bầu trời sao vạn trượng, triệt để bao phủ bên trong đại điện.
Còn Kiều Liên Đông cũng chẳng chậm, thanh Miêu Đao đỏ máu của hắn chém ra, đao mang đỏ rực như máu như xé tan bầu trời, đao cương hơn mười trượng bộc phát. Chỉ trong chớp mắt Kiều Liên Đông đã chém ra hơn trăm đao, đao thê Sở Hưu chi chít phủ kín bầu trời, kinh khủng tới cực điểm.
Còn tông sư võ đạo Hứa Đình Nhất không có binh khí, quanh người hắn lóng lánh ánh sáng lôi đình, cương khí hóa thành tiếng sấm động không ngừng, một quyền đánh ra, sấm sét ầm ầm nổ vang, như Thần như Ma, khí thế cường đại kinh khủng vô cùng.
Ba tông sư võ đạo đồng thời xuất thủ, uy thế thực sự bất phàm.
Có điều dưới thanh Phương thiên họa kích của Huyền Cửu U, ba người đồng loạt bị đánh bay, nhếch nhác tới cực điểm.
Đổng Tề Khôn nghiến răng nghiến lợi nói: “Không đúng! Phương thiên họa kích này tuyệt đối không thể mạnh như vậy, yêu vật này đang mượn nhờ ấn ký khí tức mà Lã Ôn Hầu lưu lại trên Phương thiên họa kích!”
Thần binh Vô Song của Lã Ôn Hầu ngày trước rốt cuộc có cấp bậc ra sao, điểm này không ai biết được.
Có điều theo mọi người suy đoán, Phương thiên họa kích của Lã Ôn Hầu hẳn là thần binh cấp bậc cửu chuyển đỉnh phong, nhưng còn chưa đạt tới mức độ tuyệt thế thần binh.
Nguyên nhân rất đơn giản, nếu Phương thiên họa kích này thật sự là tuyệt thế thần binh, vậy chuỗi phật châu kia đã chẳng trấn áp nổi.
Nhưng cho dù chỉ là thần binh cửu chuyển cũng không thể mạnh tới mức độ này được, chỉ mượn một chút khí tức cũng áp chế bọn họ tới mức này.
Chương 567 Loạn chiến
Có điều chuyện tới nước này, bất kể Huyền Cửu U đang cầm trong tay thứ gì, bọn họ cũng chẳng còn tự tin như lúc trước. Lấy ba địch một không ngờ lại bị đối phương đánh cho từng bước lui lại phía sau, căn bản không có sức hoàn thủ.
Còn lúc này Đổng Tề Khôn chợt nhìn những đệ tử Đổng gia phía sau, trực tiếp quát lớn: “Nghĩ cách đi lấy chuỗi phật châu phía trên thanh Phương thiên họa kích kia, đi đoạt Chân Vũ Tru Tà Kiếm trên quan tài lớn!”
Nghe xong lời này, đám võ giả Đổng gia nhanh chóng làm theo lệnh, trực tiếp lao lên.
Những võ giả tán tu còn lại sửng sốt một hồi rồi cùng lao tới.
Giờ ba tông sư võ đạo đang cuốn lấy yêu vật kia, lúc này không đoạt bảo thì chờ đến lúc nào?
Có điều trong lúc giao thủ Kiều Liên Đông cùng Hứa Đình Nhất lại hung hăng trợn mắt nhìn Đổng Tề Khôn, tên này không tuân thủ quy củ!
Bọn họ không mang nhiều đệ tử tới đây, đặc biệt là Hứa Đình Nhất, hắn thậm chí không có đệ tử.
Đám võ giả Đổng gia này sau khi lấy được bảo vật nhanh chóng lui ra ngoài, cho dù có phá hủy phong ấn cũng không cần gấp. Dù sao cứ đoạt bảo vật tới tay trước đã, sau này Đổng gia có rất nhiều thời gian để giải quyết những chuyện này, dù sao nơi trấn áp ngay đây, nó không bay đi được.
Nhưng Kiều Liên Đông cùng Hứa Đình Nhất lại bất đồng. Bọn họ chỉ có cơ hội duy nhất này để tiến vào đây. Lần sau nếu còn muốn vào e rằng phải mạnh mẽ tấn công vào.
Đổng Tề Khôn thản nhiên nói: “Hai vị xin đừng hiểu nhầm, ta cũng đang dùng cách phá địch mà thôi. Chẳng phải bọn chúng muốn phục sinh Lã Ôn Hầu ư? Nếu đệ tử Đổng gia ta hủy thi thể trong quan tài lớn đồng thau kia trước, chẳng phải mọi chuyện đều được giải quyết hay sao?”
Kiều Liên Đông cùng Hứa Đình Nhất thầm mắng một tiếng, có điên mới tin Đổng Tề Khôn.
Nếu thi thể Lã Ôn Hầu dễ bị hủy diệt như vậy, sao còn có ngôi mộ khổng lồ này? Đâu phải họ chưa từng nghe tới truyền thuyết về Lã Ôn Hầu.
Có điều trước mắt bên phía Huyền Cửu U lại khá nôn nóng, không phải vì bọn họ động tới quan tài Lã Ôn Hầu mà là bọn họ di động Phương thiên họa kích kia.
Quan tài Lã Ôn Hầu không dễ động chạm như vậy, nhưng Phương thiên họa kích ‘Vô Song’ mặc dù bị phật châu trấn áp nhưng cũng chính do phật châu kia mới khiến Phương thiên họa kích mang theo một luồng khí tức của Lã Ôn Hầu, không hề tiêu tán, mà Huyền Cửu U cũng có thể mượn dùng.
Không có phật châu kia mặc dù hung uy của Phương thiên họa kích sẽ được phóng thích hoàn toàn, nhưng khí tức của Lã Ôn Hầu cũng sẽ tiêu tán theo.
Đến lúc đó Vô Song sẽ là thần binh vô chủ, ngoại trừ Lã Ôn Hầu ra, không ai có thể vận dụng.
Đúng lúc này, nước đen hiện lên trên mặt đất, một cỗ quan tài máu hiện lên từ làn nước đen. Thi Cửu Linh leo ra từ trong quan tài máu, thân thể Thủy Vô Tướng cũng theo đó ngưng tụ ra.
Huyền Cửu U thấy vậy không khỏi mắng to: “Sao giờ các ngươi mới tới?”
Thi Cửu Linh cười một tiếng quái dị nói: “Đừng có gấp, ta còn phải luyện hóa đầy đủ khí huyết cho Ôn Hầu đại nhân sử dụng mới được. Nếu không chỉ dựa vào ba lão già này căn bản không đủ.”
Tứ đại chiến tướng dưới trướng Ôn Hầu đã có ba tới đây. Ngoại trừ Viêm Xích Tiêu bị giam cầm ở đại điện thật sự không cách nào động đậy, ba người khác đều đã tề tụ.
Thi Cửu Linh liên thủ với Thủy Vô Tướng, cho dù bọn họ chỉ còn lại có hai nhưng cũng đủ đối đầu với vài chục võ giả Đổng gia cùng tán tu.
Ngay trong cục diện giằng co đó, đại điện bỗng vang lên vài tiếng vỡ nát, Sở Hưu đánh nát vách tường, chứng kiến cảnh tượng trước mắt.
Thấy Sở Hưu tới, Thủy Vô Tướng lập tức biến sắc, sao tiểu tử này tới nhanh vậy?
Trước đó hắn đã chứng kiến thực lực Sở Hưu, ngay bản thân hắn cũng không nhìn thấu.
Ngay lúc này một vách tường khác cũng bị phá tan, Lã Phụng Tiên mang theo Lã Phụng Tiên cùng xuất hiện.
Thấy hai người, Thủy Vô Tướng lập tức đau đầu. Mọi chuyện phát triển vượt ngoài dự liệu của hắn, đám người Sở Hưu đánh tới quá nhanh.
Vốn dĩ đám Thủy Vô Tướng định giải quyết ba người Đổng Tề Khôn, thu gom đủ khí huyết sau đó mới giết bọn Sở Hưu, lựa chọn một thân thể thích hợp làm vật chứa cho Ôn Hầu đại nhân phục sinh, không ngờ giờ bọn họ đã cùng tới rồi.
Sở Hưu thấy Lã Phụng Tiên cùng Nhan Phi Yên cũng sửng sốt, sao hai người bọn họ lại đi cùng với nhau?
Lã Phụng Tiên đi tới nói: “Ta vừa vặn thấy Nhan cô nương đang bị quái vật trong quan tài máu tấn công nên ra tay cứu nàng.”
Nhan Phi Yên gật nhẹ đầu với Sở Hưu, thái độ khá lạnh nhạt.
Sở Hưu cùng Việt Nữ Cung dẫu sao cũng từng có xung đột. Mặc dù giờ ân oán đã qua nhưng chắc chắn Nhan Phi Yên không nhiệt tình gì với Sở Hưu rồi.
Lã Phụng Tiên nhìn sang bên đang giao đấu, nghi hoặc: “Có chuyện gì vậy?”
Sở Hưu híp mắt: “Một bên muốn giết người đoạt bảo, một bên lại muốn giết người đoạt khí huyết. Chỉ đơn giản vậy thôi. Có điều giờ chúng ta cũng nên ra
tay thôi.
Lã huynh, ngươi thấy Phương thiên họa kích kia không? Đó là thần binh cửu chuyển Vô Song của Lã Ôn Hầu năm xưa. Ta bảo hộ cho ngươi, đến cướp lấy Vô Song đi, thanh thần binh này đã định trước là dành cho ngươi.”
Nhan Phi Yên lúc này chứng kiến thanh thần binh cường đại Vô Song, không nhịn nổi quay sang hỏi Sở Hưu; “Đây là thần binh cửu chuyển của Ma Thần - Lã Ôn Hầu, ngươi cam tâm nhường lại hay sao?”
Không phải Nhan Phi Yên suy nghĩ quá đen tối mà là nàng cảm thấy Sở Hưu quá mức rộng lượng.
Đây là thần binh cửu chuyển trong truyền thuyết, tuyệt đối là chí bảo. Vì nó, cho dù huynh đệ ruột thịt còn có thể tương tàn, nói chi Sở Hưu và Lã Phụng Tiên.
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Thần binh cửu chuyển thì đã sao? Ta dùng đao chứ không dùng Phương thiên họa kích. Võ đạo của ta đã cố định, giờ vì một thanh binh khí mà chuyển tu võ đạo, chẳng phải bỏ gốc lấy ngọn à?”
Hơn nữa ta tin tưởng, nếu thứ xuất hiện tại đây không phải một thanh Phương thiên họa kích là một cây đao, Lã huynh cũng sẽ nhường cho ta.”
Nhan Phi Yên nhíu mày, vẫn cảm thấy không đúng.
Nàng và Sở Hưu tiếp xúc chưa nhiều, nhưng trực giác nói với nàng, Sở Hưu không phải người cao thượng như vậy.
Trên thực tế, Nhan Phi Yên suy đoán không sai, Sở Hưu còn chưa hào phóng tới mức độ đó.
Nhưng người thích hợp nhất với truyền thừa Lã Ôn Hầu chính là Lã Phụng Tiên. Thanh Phương thiên họa kích - Vô Song này coi như chuẩn bị sẵn cho Lã Phụng Tiên, cho dù Sở Hưu có muốn cưỡng ép đoạt lấy cũng không cách nào phát huy tác dụng lớn nhất.
Ngược lại y tặng Phương thiên họa kích Vô Song cho Lã Phụng Tiên, với quan hệ giữa hai người bọn họ, chỉ cần Sở Hưu mở miệng nhờ Lã Phụng Tiên hỗ trợ, Lã Phụng Tiên sẽ tuyệt đối không từ chối.
Một vật chết tác dụng hạn chế với một bằng hữu thực lực cường đại sẵn sàng
vì ngươi mà xông pha khói lửa, bên nào có lợi hơn, điểm này không cần nói nhiều.
Sở Hưu không phải Nhiếp Đông Lưu trong cốt truyện gốc, vì thanh danh hư vô mờ ảo mà đánh mất một bằng hữu tương lai đã được định sẵn sẽ trở thành cường giả. Y không làm chuyện lấy gùi bỏ ngọc như vậy.
Lã Phụng Tiên cũng biết tính cách của Sở Hưu, cho nên hắn không khách khí nhiều với Sở Hưu, chỉ chắp tay một cái nói: “Vậy đa tạ Sở huynh, chờ lúc ra ngoài ta sẽ mời ngươi uống rượu.”
Một thần binh cửu chuyển đương nhiên không đơn giản là một bữa rượu, nhưng tương tự sau này nếu có chuyện gì Sở Hưu cần tới hắn, cho dù không có cả rượu, Lã Phụng Tiên cũng sẽ tới hỗ trợ.
Chương 568 Tấm lòng của Doanh Bạch Lộc 1
Lã Phụng Tiên liên thủ với Sở Hưu muốn đoạt thần binh Vô Song, những người ở đây cơ hồ không ai ngăn nổi.
Hai người trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng xuất thủ, bất luận võ giả Đổng gia hay đám võ giả tán tu kia đều chỉ có thể lui bước.
Còn Thủy Vô Tướng cùng Thi Cửu Linh đối mặt với Sở Hưu cũng không đấu nổi. Phải nói cả hai đều là bại tướng dưới tay Sở Hưu và Lã Phụng Tiên, lúc này hai người liên thủ càng không cản nổi, liên tục bại lui.
Giờ trong số những người ở đây chỉ duy nhất Nhan Phi Yên có tư cách tranh phong với hai người Sở Hưu. Có điều Nhan Phi Yên vừa được Lã Phụng Tiên cứu, đương nhiên nàng không tới làm khó Lã Phụng Tiên.
Huống hồ Ngũ Đại Kiếm Phái chỉ dùng kiếm, Phương thiên họa kích tới tay nàng cũng chỉ là thứ lấy ra giao dịch, không mấy ý nghĩa với Việt Nữ Cung.
Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên đánh thẳng tới trước Phương thiên họa kích Vô Song. Sở Hưu trực tiếp chém một đao ra, trong nháy mắt ma khí vô biên bộc phát, đánh lên phật châu. Một luồng phật quang chói mắt trực tiếp khiến ma khí của Sở Hưu tan rã, không hề thay đổi chút nào.
Phương thiên họa kích trong tay Lã Phụng Tiên cũng đánh thẳng tới, vầng trăng máu rực rỡ hiện lên, cương khí cường đại ầm ầm đánh ra làm một tiếng nổ lớn vang lên. Phật châu kia mặc dù không hề biến hóa nhưng lại ảm đạm đi đôi chút.
Sở Hưu như có suy nghĩ, thu đao kết ấn, tay niết Đại Kim Cương Luân Ấn ầm ầm đánh ra, uy thế kinh người, từng ấn nối tiếp nhau. Phật quang trên phật châu ảm đạm xuống với tốc độ mắt thường thấy được.
Lực lượng của phật châu quả thật rất mạnh nhưng chỉ mạnh khi trấn áp ma khí hung ác mà thôi, không có bao nhiêu sức kháng cự khi gặp lực lượng khác.
Cuối cùng một tiếng nổ lớn vang lên, phật châu tan vỡ, Phương thiên họa kích Vô Song không có phật châu giam cầm lập tức bùng lên một vẻ sắc bén hung ác vô cùng!
Huyền Cửu U đang giao thủ cùng Đổng Tề Khôn lập tức rên khẽ một tiếng, lực lượng như không còn cội nguồn, tốc độ xuất thủ đột nhiên chậm lại.
Huyền Cửu U vẫn đang mượn khí tức Lã Ôn Hầu lưu lại trên Phương thiên họa kích, còn giờ khí tức này đã theo phong ấn của Phương thiên họa kích giải trừ mà tiêu tán, Huyền Cửu U không thể tùy ý vận dụng lực lượng này nữa. Giờ mỗi khi hắn xuất thủ, lực lượng bản thân sẽ yếu bớt một phần. Tiếp tục đánh nữa e rằng lực lượng bản thân hắn sẽ hoàn toàn tiêu hao.
Lúc này Sở Hưu chẳng quản nhiều như vậy trực tiếp quát khẽ: “Đoạt lấy thần binh!”
Dứt lời, Sở Hưu trực tiếp vẫy tay một cái, phân nửa phật châu rơi xuống rải rác dưới đất bị y thu vào lòng bàn tay.
Trong phật châu này còn lưu lại một chút lực lượng, mặc dù không cách nào xâu thành chuỗi sử dụng nhưng luyện hóa nó có thể khiến tu vi công pháp Phật tông của Sở Hưu tăng cường.
Còn lúc này Lã Phụng Tiên ko cũng không khách khí, trực tiếp giơ tay chộp về phía Phương thiên họa kích. Có điều lúc này trên Phương thiên họa kích lại tỏa ra một luồng khí tức hung ác tới cực điểm, như lưỡi đao sắc bén vô song. Cho dù với tu vi hiện giờ của Lã Phụng Tiên cũng bị khí tức này trực tiếp đánh bay.
Thần binh cửu chuyển dẫu sao cũng là thần binh cửu chuyển, một khi phong ấn giải trừ, trong thiên hạ này ngoại trừ Ma Thần - Lã Ôn Hầu rốt cuộc không ai có tư cách khiến thần binh này chủ động nhận chủ!
Còn lúc này những võ giả khác chứng kiến Lã Phụng Tiên không cầm được Vô Song, hai mắt bừng sáng, lao nhao xông về phía Phương thiên họa kích.
Mặc dù bọn họ cũng biết ngay cả Lã Phụng Tiên cũng không cầm được thần binh này, bọn họ chắc cũng chẳng hy vọng gì. Nhưng đây dẫu sao cũng là thần binh, hơn nữa còn là thần binh cửu chuyển trong truyền thuyết. Tham lam che mờ mắt, không ai không động tâm.
Một trận hỗn chiến bắt đầu. Có điều lúc này từ ngoài hành lang lại có vài người đi tới, trong đó vừa vặn có Doanh Bạch Lộc.
Thấy Nhan Phi Yên ở đây, Doanh Bạch Lộc lập tức đi tới, ân cần nói: “Nhan cô nương không sao chứ?”
Nhan Phi Yên lắc đầu chỉ vào Thi Cửu Linh nói: “Hữu kinh vô hiểm, ta bị lừa vào trong mật thất của tên kia. Có điều ngay lúc mấu chốt Lã Phụng Tiên Lã huynh đã cứu ta.”
Doanh Bạch Lộc dừng lại, hơi áy náy nói: “Là ta tới chậm rồi. Vốn ta định trở lại trong đầm nước xem ngươi đi theo hành lang này. Có điều sau khi phá vỡ phép che mắt kia lại có quá nhiều hành lang, phải chừng hơn trăm, căn bản không kịp phân rõ.”
Nhan Phi Yên thở dài: “Doanh công tử, ngươi không cần phải vậy. Ta đã nói với ngươi từ lâu rồi mà, hai ta vốn không thể đến với nhau.
Từ ngày ta gia nhập Việt Nữ Cung đã được định sẵn là người thừa kế Việt Nữ Cung, còn ngươi lại là người thừa kế Thương Thủy Doanh thị. Quy củ đặt ngay đó, hai ta đã định sẵn hữu duyên vô phận.”
Doanh Bạch Lộc không tức giận cũng chẳng nhụt chí, chỉ đứng chắp tay cuối cùng nói: “Duyên phận là do thiên định, đáng tiếc con người ta không tin trời, càng không tin số mệnh. Trên thế gian này vốn không có gì được định sẵn tuyệt đối.
Ai ai cũng nói Doanh Bạch Lộc ta vừa sinh ra đã có điềm lành, tuyệt đối không phải hạng phàm tục. Nhưng thành tựu của ta hôm nay có liên quan gì tới điềm lành? Bạch lộc chỉ ngậm linh chi là điềm lành? Mây đen ngập đầu thì
định sẵn đời này bình thường? Doanh Bạch Lộc ta có ngày hôm nay không phải vì điểm lành, chỉ vì ta là Doanh Bạch Lộc!”
Võ đạo công pháp, cầm kỳ thi họa, binh pháp mưu lược, không gì Doanh Bạch Lộc hắn không biết.
Nhưng thế gian này không có ai vừa sinh ra đã biết, đều là Doanh Bạch Lộc tự mình học được, ngộ được.
Thật ra Doanh Bạch Lộc không thích có ai bàn luận về xuất thân của hắn, vì như vậy chẳng khác nào xóa bỏ sự cố gắng của hắn. Đúng như hắn đã nói, cho dù khi hắn sinh ra mây đen ngập trời, hắn vẫn là Doanh Bạch Lộc.
Nhan Phi Yên lại thở dài một tiếng, trong thế hệ trẻ tuổi trên giang hồ, Doanh Bạch Lộc quả thật ưu tú tới cực hạn. So với những người khác trên người Doanh Bạch Lộc cơ hồ không tìm được khuyết điểm.
So với Tông Huyền tính cách ngoan cố, Phương Thất Thiếu không đáng tin cậy, Doanh Bạch Lộc đối xử với mọi người vừa hào sảng vừa khôn khéo, như làn gió xuân thổi qua, khí độ không kém gì những võ giả tiền bối.
Còn xuống chút nữa thì so với Sở Hưu sát tính quá nặng, tiếng xấu lan xa khắp nơi; thanh danh của Doanh Bạch Lộc trên giang hồ không tệ. Mặc dù hắn không thích thu gom danh tiếng như Nhiếp Đông Lưu nhưng chí ít trên người Doanh Bạch Lộc không có chút tiếng xấu nào.
Đây chính là Doanh Bạch Lộc, mặc dù trên mỗi phương diện hắn không làm được tới cực hạn, nhưng ngươi cũng không cách nào tìm ra bất cứ khuyết điểm nào trên người hắn. Đương nhiên si tình không tính là khuyết điểm.
Chỉ tiếc đúng như Nhan Phi Yên đã nói, bọn họ đã định sẵn hữu duyên vô phận.
Việt Nữ Cung tương lai đã định sẵn sẽ do nàng kế thừa, giờ việc nàng phải cân nhắc nhiều hơn những võ giả thế hệ trẻ tuổi khác nhiều.
Lúc này Doanh Bạch Lộc không quấn lấy Nhan Phi Yên, chỉ đưa mắt nhìn sang chiến trường.
Doanh Bạch Lộc mặc dù si tình, vẫn luôn biểu lộ tình yêu thương đối với Nhan Phi Yên. Nhưng trước nay hắn chưa từng quấn quít tới cùng, không khiến người ta chán ghét.
Chương 569 Tấm lòng của Doanh Bạch Lộc 2
Thấy Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên tranh đoạt thần binh Vô Song, hai mắt Doanh Bạch Lộc nheo lại, trầm giọng nói: “Là thần binh cửu chuyển Vô Song của Thượng Cổ Ma Thần - Lã Ôn Hầu? Đồ tốt!”
Nhan Phi Yên dừng lại một chút, muốn nói gì đó. Có điều Doanh Bạch Lộc lại đoạt trước lên tiếng: “Ngươi muốn nói Phương thiên họa kích vô dụng với ta, muốn ta tặng nó cho Lã Phụng Tiên?”
Nhan Phi Yên do dự một chút nhưng vẫn gật nhẹ đầu nói: “Ta chỉ đề nghị mà thôi. Nơi này chỉ có Lã Phụng Tiên thích hợp nhất với Vô Song. Huống hồ Sở Hưu cũng chẳng dễ chọc. Ở đây trong thế hệ trẻ tuổi chỉ ngươi và Phương Thất Thiếu có thể tranh phong với Sở Hưu.
Nhưng Phương Thất Thiếu giờ không có ở đây, hơn nữa hắn là người Kiếm Vương Thành, còn có quan hệ không tệ với Sở Hưu. Chắc hắn sẽ không tham gia tranh đoạt đâu. Giờ nếu ngươi đánh với Sở Hưu, long tranh hổ đấu sẽ chỉ là lưỡng bại câu thương, sẽ chỉ lợi cho những kẻ khác.”
Lã Phụng Tiên vừa cứu nàng, Nhan Phi Yên cũng muốn trả nợ ân tình cho Lã Phụng Tiên. Có điều nàng vừa cự tuyệt Doanh Bạch Lộc, lúc này ngược lại không tiện cầu khản Doanh Bạch Lộc đừng ra tay.
Doanh Bạch Lộc nhìn chiến trường, lắc đầu nói: “Nhan cô nương, quả thật ta luôn chung tình với cô nương. Cô nương muốn bất cứ thứ gì ta cũng có thể tìm cho cô nương.
Nhưng ta dù sao cũng là một nam tử. Cho dù lòng dạ rộng lớn đến đâu nhưng lúc này cô nương cầu ta đưa cơ duyên cho một nam tử khác. Xin thứ cho ta khó lòng làm theo.
Ta không cần Phương thiên họa kích nhưng không có nghĩa là Thương Thủy Doanh thị ta không cần. Nội tình của Thương Thủy Doanh thị ta sâu hơn cô nương tưởng tượng nhiều.
Hơn nữa ta cũng là võ giả, mặc dù ta coi nhẹ danh lợi nhưng không nghĩa là ta không có lòng tranh cường háo thắng.
Sở Hưu chen ta xuống một hạng trên Long Hổ Bảng. Ta không vì cái chuyện vớ vẩn như Phong Mãn Lâu đổi bảng mà đến tranh tài với hắn.
Nhưng giờ đã có cơ hội, ta cũng chẳng ngại ra tay đấu với hắn một trận, xem xem Sở Hưu mà Phong Mãn Lâu cho rằng mạnh hơn ta, rốt cuộc thực lực cao bao nhiêu.”
Sau khi nói xong Doanh Bạch Lộc trực tiếp bước ra một bước, thân hình như du long lướt qua khoảng cách hơn mười trượng, tiến vào chiến trường hỗn loạn kia.
Nhan Phi Yên phía sau chớp chớp hai mắt. Lúc này nàng mới hiểu, tuy Doanh Bạch Lộc thật sự chung tình với nàng, nhưng Doanh Bạch Lộc không phải Doanh Bạch Lộc chỉ biết theo đuổi lấy lòng nàng. Hắn cũng là một trong
những tuấn kiệt đỉnh cao trong thế hệ trẻ tuổi của võ lâm, Vô Song Công Tử - Doanh Bạch Lộc, thiên hạ vô song!
Lúc này giữa trường, đối mặt với đám võ giả tán tu xông tới tranh đoạt Phương thiên họa kích, Sở Hưu chém ra một đao, ma khí mãnh liệt như xé tan thiên địa.
Uy thế của A Tỳ Đạo Tam Đao khiến đám võ giả tán tu kinh hãi không thôi. Ngoại trừ những kẻ cũng là Thiên Nhân Hợp Nhất, những người bên dưới gặp phải đao kia chỉ có đường chết.
Song ngay lúc này một tiếng long ngâm vang lên, cương khí màu đen ngưng tụ thành vuốt rồng, trực tiếp nắm lấy đao cương của Sở Hưu, ầm ầm bóp nát.
Sở Hưu đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy Doanh Bạch Lộc mặc một bộ trường bào màu đen hoa văn hình đám mây, lay động trong cương khí. Quanh người hắn cương khí màu đen ngưng tụ, dần dần hóa thành hình hắc long phia sau lưng hắn. Dáng rồng uy nghiêm, thân hình Doanh Bạch Lộc cũng đứng thẳng tắp, ý cảnh tương hợp cùng hắc long sau lưng, tạo cho người ta một cảm giác vô cùng hài hòa.
Sở Hưu híp mắt nói: “Doanh huynh cũng thấy hứng thú với Phương thiên họa kích sao? Ngươi không dùng binh khí cơ mà?”
Doanh Bạch Lộc thản nhiên đáp: “Ta không dùng binh khí nhưng không nghĩa là những tiền bối khác trong Doanh thị ta không có cao thủ dùng Phương thiên họa kích.
Dù sao Vô Song cũng là thần binh cửu chuyển, còn là binh khí của Ma Thần - Lã Ôn Hầu ngày trước. Ta có động tâm cũng rất bình thường.
Sở huynh, ta không coi trọng thứ hạng trên Long Hổ Bảng, có điều nếu giờ đã có cơ hội, ta cũng muốn đánh thử với ngươi, xem xem ánh mắt đám người Phong Mãn Lâu rốt cuộc có đúng hay không.”
Cao thủ trong năm hạng đầu Long Hổ Bảng, Sở Hưu đã giao thủ với Phương Thất Thiếu và Tông Huyền.
Nếu bảo Sở Hưu dùng cảm giác hiện tại mà nói, giờ y đối đầu với Phương Thất Thiếu, thắng bại chưa rõ.
Nhân Quả Kiếm Đạo của Phương Thất Thiếu rất mạnh, lần trước trong Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, Sở Hưu giao thủ với Phương Thất Thiếu chỉ là thăm dò. Khi đó Phương Thất Thiếu tuyệt đối không vận dụng toàn lực.
Hơn nữa với thực lực của Phương Thất Thiếu, Sở Hưu tin rằng thủ đoạn tuyệt kỹ của hắn không chỉ đơn giản là Nhân Quả Kiếm Đạo.
Về phần Tông Huyền, với thực lực hiện tại của Sở Hưu, y cũng phải thừa nhận mình quả thật không đánh nổi Tông Huyền. Đây là chênh lệch về mặt lực lượng, ngoại trừ khổ tu tích lũy sức mạnh, điểm này tạm thời không thể bù đắp được.
Còn vị Doanh Bạch Lộc này, thanh danh của hắn trên giang hồ không kém gì Tông Huyền và Phương Thất Thiếu. Nguyên nhân hắn xếp hạng sau Tông Huyền cùng Phương Thất Thiếu chẳng qua vì số lần ra tay khá ít mà thôi.
Sở Hưu không khinh địch. Trong mắt hắn Doanh Bạch Lộc tuyệt đối là đối thủ y phải đối đãi thận trọng.
Thiên Ma Vũ được Sở Hưu chậm rãi rút ra, trường đao chỉ tới, ma khí mãnh liệt bành trướng. Không biết từ lúc nào hai mắt Sở Hưu đã biến thành màu đỏ máu, bước vào Vong Ngã Sát Cảnh.
Một đao chém ra lấy ma khí làm cơ sở, sát khí bao bọc xung quanh, khí thế mạnh mẽ ầm ầm bộc phát. Ma khí tản mát ra toàn bộ đại điện, những võ giả trước đó còn tranh đoạt Phương thiên họa kích với Sở Hưu lao nhao biến sắc.
Giờ Sở Hưu mới thật sự ra tay toàn lực. Nếu vừa rồi Sở Hưu cũng trong trạng thái như hiện tại, thậm chí không mấy ai sống được dưới tay Sở Hưu.
Thấy ánh đao đó của Sở Hưu, trong mắt Doanh Bạch Lộc toát lên thần thái khác thường.
Từ khi Doanh Bạch Lộc bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, hắn đã rất ít khi giao thủ với người khác. Chính vì vậy hắn mới bị Phong Mãn Lâu giảm xuống một hạng, nhường chỗ cho Sở Hưu.
Doanh Bạch Lộc cũng là võ giả, mặc dù hắn không có nhiều tâm tư tranh đoạt háo thắng, nhưng không nghĩa là hắn không muốn động thủ.
Trước đó Doanh Bạch Lộc không động thủ chẳng qua vì không cần thiết.
Khi đó Doanh Bạch Lộc đã là người trong năm hạng đầu Long Hổ Bảng, bốn vị trước mặt hắn đều không phải hạng vô danh. Doanh Bạch Lộc lại chẳng coi trọng thanh danh cho lắm, cho nên hắn không chọn cách ra tay khiêu chiến với mấy vị thứ hạng trên mình.
Nhưng giờ lại khác, kể cả không có thần binh Vô Song, Doanh Bạch Lộc cũng muốn tranh tài với Sở Hưu này một trận, xem xem vị Sở Hưu có thể chen hắn xuống một hạng trên Long Hổ Bảng rốt cuộc có mạnh như Phong Mãn Lâu nghĩ hay không?
Hắc long gào thét, sóng dữ ngập trời.
Cương khí của Doanh Bạch Lộc thâm hậu tới mức đáng sợ, quanh người hắn từng làn cương khí màu đen ngưng tụ như sóng lớn, không hề thua kém ma khí và sát khí cường đại của Sở Hưu.
Trong tiếng gào thét của hắc long, cương khí xé tan ma khí của Sở Hưu, chân khí hình rồng hóa thành long trảo trực tiếp đánh về phía y. Móng vuốt dài hơn mười trượng như muốn bóp nát Sở Hưu.
Chương 570 Kịch chiến
Ngẩng đầu nhìn lên, ma đao trong tay Sở Hưu tỏa ra ma khí hung ác vô biên. A Tỳ Đạo Tam Đao ầm ầm chém ra, ba đao hợp nhất, long trảo kia không những không bóp nát được Sở Hưu, ngược lại bị thế đao của y xé rách.
Có điều đúng lúc này, Doanh Bạch Lộc lại nghiêng người lao tới, quanh người lóng lánh chân khí màu đen nồng đậm, thân hình như thương long, tiện tay đánh ra một chiêu thức uy lực cường đại.
Long Chiến Vu Đã, chém giết giang hồ.
Bản thân Doanh Bạch Lộc không có binh khí, nhưng một khi hắn xuất thủ, toàn thân đều kinh khủng sánh ngang binh khí!
Hoàng Thiên Bảo Lục của Thương Thủy Doanh thị thật ra không mấy nổi danh trên giang hồ. Lý do là vì phần lớn mọi người đều không nói được rốt cuộc nó xem như loại công pháp gì, thậm chí đặc điểm của nó ra sao cũng không biết.
Còn giờ theo Doanh Bạch Lộc giao thủ với Sở Hưu, Sở Hưu cũng đã hiểu được rốt cuộc đặc điểm của Hoàng Thiên Bảo Lục ở đâu.
Đặc điểm của Hoàng Thiên Bảo Lục thật ra là không có đặc điểm, nhưng cũng đồng dạng, ngươi không thể tìm ra bất cứ thiếu hụt nào của bộ công pháp này!
Ma đao trong tay Sở Hưu liên tục chém ra, đao cương sắc bén vô song. Nhưng Doanh Bạch Lộc lại dựa vào cương khí của bản thân cứng rắn chống đỡ bảo binh mà không hề rơi xuống hạ phong chút nào. Chất lượng cương khí quả thực cứng rắn tới cực hạn.
Chỉ trong thời gian ngắn hai người đã giao thủ vài chục chiêu, hai bên không ai làm gì được ai.
Ma đao của Sở Hưu mặc dù hung ác bá đạo nhưng cương khí của Doanh Bạch Lộc lại vô cùng cường đại, hoàn toàn có thể đấu cứng với đạo sĩ.
Sở Hưu hơi nhíu mày, thu đao lui lại phía sau.
Nhưng lúc này Doanh Bạch Lộc lại chẳng hề nhượng bộ chút nào, cương khí màu đen quanh người ngưng tụ thành hình một con hắc long thân hình thẳng thắp, giống như một mũi long thương.
Một thương đâm ra, khí thế sắc bén vô biên hội tụ trên đầu rồng, phong vân tránh lui!
Doanh Bạch Lộc không dùng binh khí, nhưng cương khí của Hoàng Thiên Bảo Lục dưới sự điều khiển của hắn hóa thành mũi thương. Một thương này đâm ra không ngờ lại mang theo khí thế một người giữ ải vạn người khó qua. Cho dù những cao thủ dùng thương trong quân đội cũng chưa chắc có khí thế như Doanh Bạch Lộc.
Sở Hưu tay niết Độc Cô Ấn, thuẫn cương khí lập tức dâng lên, bất động như sơn, vạn pháp bất xâm.
Độc Cô Ấn có khả năng phòng ngự đòn tấn công cương khí cực kỳ cường đại. Theo lý mà nói khi dùng Độc Cô Ấn phòng ngự công kích của Doanh Bạch Lộc sẽ có hiệu quả hơn hẳn khi đối đầu với loại võ giả dựa vào lực lượng cơ thể cường đại như Tông Huyền.
Nhưng một thương này của Doanh Bạch Lộc hết sức kỳ quái. Long thương đánh lên Độc Cô Ấn, một luồng lực đạo không ngừng xoay tròn nhanh chóng làm hao mòn lực lượng của Độc Cô Ấn, dùng một điểm phá mặt phẳng. Tiếp đó không ngờ lại đánh tan cả Độc Cô Ấn.
Sở Hưu biến sắc, tay niết Trí Quyền Ấn, lĩnh vực cương khí như thiên la địa võng bày ra, long thương kia khi tới cách Sở Hưu không đến một trượng chợt giảm tốc độ một chút. Nhưng mũi thương vẫn không hề dừng lại đâm về phía ngực Sở Hưu.
Doanh Bạch Lộc và Sở Hưu không có thù hận, cho dù hắn thấy không thoải mái với Lã Phụng Tiên nhưng cũng không vì vậy mà cá chém thớt lây sang Sở Hưu. Mặc dù lòng dạ Doanh Bạch Lộc không lớn nhưng cũng không hẹp hòi đến mức đó.
Giờ Doanh Bạch Lộc không nương tay là vì hắn biết, thực lực Sở Hưu bày ngay đó, là kẻ có thể thật sự giao phong với hắn.
Đối mặt với đối thủ như vậy, lưu thủ mang ý nghĩa thất bại của bản thân. Cho nên Doanh Bạch Lộc sẽ không lưu thủ, ngược lại hắn sẽ ra tay toàn lực. Huống hồ hắn cũng không cho rằng Sở Hưu yếu như vậy.
Nếu không tiếp nổi một thương này của hắn, vậy Sở Hưu quá có lỗi với thứ hạng mà Phong Mãn Lâu cho y. Đối với năm hạng đầu Long Hổ Bảng, Phong Mãn Lâu coi trọng không kém gì Phong Vân Bảng.
Trên thực tế cũng đúng thật như vậy, môt thương của Doanh Bạch Lộc mặc dù chỉ chậm lại một chút trong lĩnh vực cương khí của Trí Quyền Ấn, nhưng một chút thời gian đó cũng đã đủ.
Sát cơ sát khí vô biên ngưng tụ, Sở Hưu xuất quyền đánh ra, quyền mang đỏ rực ầm ầm bộc phát, Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền!
Một tiếng cương khí nổ tung vang lên, dưới Vong Ngã Sát Quyền, long thương ầm ầm vỡ vụn, sát cơ kia khiến cả Doanh Bạch Lộc cũng phải kinh hãi.
Có điều lúc này Doanh Bạch Lộc lại vẫn không lùi. Cương khí màu đen lại ngưng tụ trên tay trái hắn, tạo thành hình rồng quay quanh, có điều lần này không ngưng tụ thành long thương nữa mà biến ảo thành một thanh trường đao.
Đây là một thanh đao với đầu rồng làm chuôi, đuôi rồng hẹp dài ngưng tụ thành lưỡi đao.
Một đao chém ra, khí thế như khai thiên, thẳng tiến không lùi!
Đao theo bá đạo, chú trọng khí thế.
Sở Hưu cũng dùng đao, đương nhiên y cảm nhận được chân ý cùng khí thế
trong nhát đao đó của Doanh Bạch Lộc, đây là tạo nghệ đao pháp không kém gì y. Chỉ có điều Sở Hưu đi theo con đường khác với Doanh Bạch Lộc mà thôi.
Chứng kiến đao kia, Sở Hưu nheo mắt, ánh mắt lộ vẻ nghiêm nghị.
Tới giờ Sở Hưu mới biết vì sao Doanh Bạch Lộc được tôn xưng làm Vô Song Công Tử. Lúc trước người đặt danh hiệu này cho Doanh Bạch Lộc có lẽ chỉ nghĩ Doanh Bạch Lộc hiểu quá nhiều thứ trên trời dưới biển. Nhưng thực chất về mặt võ đạo, Doanh Bạch Lộc cũng vậy.
Một thương vừa rồi có đặt trong các cường giả dùng thương như các thượng tướng Bắc Yên và Đông Tề thì không đáng kinh ngạc, cũng không quá mạnh.
Nhưng đặt trong số võ giả cùng cấp, thậm chí là một số tông sư võ đạo hơi yếu một chút, không mấy ai sánh nổi Doanh Bạch Lộc.
Còn giờ đao pháp của Doanh Bạch Lộc cũng giống như vậy, mặc dù không đến mức khiến người ta kinh ngạc không thôi nhưng chí ít cũng xếp trong nhóm đầu ở cùng cấp bậc.
Chẳng trách Doanh Bạch Lộc không dùng binh khí. Với năng lực của hắn, bất cứ binh khí nào tới tay hắn cũng có thể sử dụng thuần thục, còn chẳng bằng dùng Hoàng Thiên Bảo Lục biến cương khí thành binh khí.
Nếu những người khác của Thương Thủy Doanh thị cũng có thực lực như Sở Hưu, vậy Phương thiên họa kích này quả thật rất hữu dụng với Thương Thủy Doanh thị.
Còn lúc này Sở Hưu đối mặt với nhát đao của Doanh Bạch Lộc, không hề lui bước mà dùng phương thức kịch liệt nhất đối chọi lại!
Tay phải để trước ngực, hiện lên Vô Úy ấn. Trong mắt Sở Hưu sát cơ biến mất, thay vào đó là phật quang uy nghiêm rực rỡ, tôn pháp tướng của Sở Hưu lúc này trở nên trang nghiêm vô cùng.
Trong phật quang vô biên, một hư ảnh Đại Nhật Như Lai hiện lên sau lưng Sở Hưu, chỉ trong chớp mắt đã hòa làm một với y. Cùng lúc Sở Hưu, cảm giác thân thể mình như bốc cháy, lực lượng cường đại tràn ngập khắp toàn thân y.
Một chưởng đánh ra, Hoán Nhật Thâu Thiên!
Dưới Hoán Nhật Đại Pháp, đại long đao trong tay Doanh Bạch Lộc vỡ vụn, lực lượng cường đại khiến Doanh Bạch Lộc vẫn luôn lạnh nhạt cũng phải thay đổi sắc mặt.
Hơn nữa sau khi đánh vỡ đại long đao của Doanh Bạch Lộc, lực lượng của Hoán Nhật Đại Pháp không hề ngừng lại mà trực tiếp ép về phía Doanh Bạch Lộc. Ánh phật quang uy nghiêm vô biên vô tận bao phủ Doanh Bạch Lộc.
Thân là công pháp hạch tâm của cường giả Chân Hỏa Luyện Thần Đàm Uyên đại sư, uy lực của Hoán Nhật Đại Pháp không thể nghi ngờ. Thậm chí khi ra tay toàn lực không cân nhắc tới tiêu hao của bản thân, Sở Hưu có thể đấu cứng ngang hàng với Tông Huyền.
Doanh Bạch Lộc vẻ mặt nghiêm túc. Có điều hắn cũng không chọn cách lui bước mà hai mắt đột nhiên xảy ra biến hóa kỳ dị. Con ngươi đen nhánh đột nhiên hóa thành màu vàng kim, đồng tử dựng đứng như một loài rắn nào đó.
Cùng lúc đó, quanh người hắn vang lên tiếng long ngâm đinh tai nhức óc, cương khí màu đen vô biên bao phủ quanh người Doanh Bạch Lộc, hóa thành chín hư ảnh hắc long bay quanh người Doanh Bạch Lộc, gào thét vang trời, đối đầu với Hoán Nhật Đại Pháp của Sở Hưu!
Bình luận facebook