• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (15 Viewers)

  • Chương 621-625

Chương 621 Người không nên tồn tại

Nhiếp Nhân Long cau mày nói: “Ngươi thấy gì?”

Viên Cát đại sư vẫn mang vẻ mặt không thể tin nổi: “Ta thấy được một người không nên tồn tại!

Trước đó ta dùng tên họ thôi diễn ra tên Lâm Diệp kia đã chết mấy năm. Vốn ta cho rằng đó là tên giả, kết quả thôi diễn là người khác.

Nhưng vừa rồi ta dùng nhân quả của thiếu trang chủ tiến hành suy tính mới phát hiện, cái tên đó không phải là giả mà thật sự tồn tại. Nhân quả liên lụy, chính tên Lâm Diệp đã chết cách đây mấy năm đã giết thiếu trang chủ!”

Nghe xong những lời này tất cả võ giả Tụ Nghĩa Trang ở đây đều có cảm giác toàn thân phát lạnh.

Nếu tên Lâm Diệp kia đã chết mấy năm, vậy người giết thiếu trang chủ rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là quỷ ư?

Viên Cát đại sư vẫn mang sắc mặt hoảng sợ tiếp tục nói: “Loại chuyện như vậy quả thật không cách nào tưởng tượng. Ta muốn tiếp tục tính toán thôi diễn sâu hơn xem xem rốt cuộc tên Lâm Diệp kia chết như thế nào, hắn rốt cuộc là người hay quỷ. Nhưng kết quả ta lại chứng kiến một bàn tay, bàn tay đó xóa đi mọi thứ liên quan tới Lâm Diệp!

Xóa rất triệt để, cứ như Lâm Diệp chỉ là một đoạn ký ức bị bàn tay đó tùy ý xóa đi. Người này đã chết, không còn tồn tại.

Cho nên lúc đầu thôi diễn về họ tên của Lâm Diệp kia mới đưa ra kết quả là hắn đã chết mấy năm. Ta thôi diễn không sai, phải nói từ khi bàn tay kia xóa đi mọi thứ về Lâm Diệp, hắn coi như đã chết!”

Nhiếp Nhân Long nhìn Viên Cát đại sư, lông mày nhíu chặt.

Nghe mấy lời lải nhải này của Viên Cát đại sư, Nhiếp Nhân Long đã hơi mất kiên nhẫn.

Cái gì mà bàn tay, rồi xóa đi tồn tại, thứ này rốt cuộc là gì? Đám thầy bói các ngươi luôn chơi trò huyền bí với người khác, giờ tới trước mặt ta cũng dám giở cái điệu bộ này ra à?

Nhiếp Nhân Long lạnh lùng nói: “Đừng nhiều lời vô dụng như vậy. Ta không quan tâm tình huống của tên Lâm Diệp kia ra sao, ta chỉ cần cái đầu của hắn! Cho dù hắn đã chết ta cũng sẽ giết hắn thêm lần nữa! Giờ vị trí chính xác của hắn là ở đâu?”

Viên Cát đại sư chợt run rẩy, vội yêu cầu một tấm bản đồ Bắc Yên, vẽ một khu vực rồi nói: “Hẳn là ở đây. Vị trí chính xác thì lão đạo không tính toán ra, có điều theo tốc độ tên Lâm Diệp kia, trong thời gian ngắn hắn cũng không thể rời khỏi nơi này được.”

Nhiếp Nhân Long cầm bản đồ, cho người nâng quan tài băng rời đi, còn Viên Cát đại sư lúc này thở dài một hơi, ngồi trên mặt đất, trán đã phủ kín mồ hôi.

Lau máu tươi trên khóe miệng, Viên Cát đại sư nhìn những bảo vật Nhiếp Nhân Long cho mình, nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc. Lần này xem như hắn thiệt lớn rồi!

Một ngụm máu tươi vừa rồi là phun ra tận mười năm tuổi thọ của Viên Cát đại sư.

Có trời mới biết trên người tên Lâm Diệp kia rốt cuộc có bí mật gì, bàn tay xóa đi dấu vết một người là thủ đoạn kinh khủng gì. Dù sao hắn chỉ nhìn thoáng qua một chút nhưng trừng phạt còn nghiêm trọng hơn nhòm ngó thiên cơ, không ngờ khiến hắn mất đi tận mười năm tuổi thọ.

Những thứ Nhiếp Nhân Long cho hắn không bù đắp nổi tuổi thọ mất đi, dù sao lần này Viên Cát đại sư cũng xui xẻo tới tận cùng.

Hắn đã quyết định sau khi nhận được đồ hắn sẽ rời khỏi Bắc Yên, tới Tụ Nghĩa Trang, gia nhập cùng một vị đạo hữu của hắn ở Long Hổ Sơn.

Mặc dù vị kia không tính là giới cao tầng của Long Hổ Sơn, nhưng dẫu sao cũng là đệ tử Trương gia Long Hổ Sơn. Trong phạm vi Long Hổ Sơn chắc chắn không có ai như Nhiếp Nhân Long cưỡng ép bức bách hắn đi đoán mệnh chứ?

...

Trong một trấn nhỏ ở Yến Nam, Sở Hưu che mặt, không nói một lời đi về phía trước.

Mấy ngày nay Sở Hưu đều dốc toàn lực đi đường, thậm chí nếu không đói khát tới cực hạn y còn chẳng buồn ăn cơm. Dù sao với cảnh giới hiện tại của Sở Hưu, cho dù mấy ngày không ăn cơm cũng không có vấn đề gì lớn. Có điều giờ tinh thần lực của Sở Hưu đã phế bỏ, y nhất định phải duy trì thể lực của bản thân trong trạng thái đỉnh phong mới được.

Có điều khi sắp ra khỏi trấn nhỏ, trước mặt lại có vài chục võ giả Tụ Nghĩa Trang do một cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất cầm đầu nhanh chóng tiến tới kiểm tra những võ giả đi qua.

Viên Cát đại sư chỉ có thể tính toán ra vị trí đại khái của Sở Hưu, căn bản không thể tính toán chính xác tới người Sở Hưu. Thế nhưng với Tụ Nghĩa Trang như vậy đã đủ rồi.

Tại Bắc Yên chuộng võ như Đông Tề, võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất cũng không nhiều, đặc biệt là những người dùng thân phận tán tu tu luyện tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất đều là người có danh tiếng.

Cho nên giờ Tụ Nghĩa Trang chỉ cần kiểm tra một số võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất là được, cho dù vì chuyện này mà Tụ Nghĩa Trang đắc tội với một số người, Nhiếp Nhân Long cũng chẳng quản được nhiều như vậy.

Dù sao võ giả xuất thân tán tu không trêu được tới Tụ Nghĩa Trang, còn nếu vì chuyện này mà Tụ Nghĩa Trang đắc tội với một số võ giả đại phái, những người đó khi chứng kiến bộ dạng điên cuồng của Nhiếp Nhân Long có lẽ cũng chẳng chấp nhặt gì với hắn.

Trong một trấn nhỏ như vậy, võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất có vẻ cực kỳ nổi bật, có điều để đề phòng có người che giấu khí tức, Tụ Nghĩa Trang vẫn tra xét hết sức cẩn thận.

Sở Hưu đương nhiên cũng che giấu khí tức, cho nên y chỉ thể hiện tu vi Tam Hoa Tụ Đỉnh. Có điều trong mắt đám người Tụ Nghĩa Trang, tu vi của Sở Hưu vẫn rất nổi bật.

Cho nên khi thấy Sở Hưu, võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất đích thân tới, chắp tay một cái nói: “Vị huynh đệ này, Tụ Nghĩa Trang đang kiểm tra dư nghiệt Ma đạo, mong huynh đệ giúp đỡ. Nhờ ngươi tháo khăn che măt ra để ta thấy dung mạo của ngươi.”

Nhìn người trước mắt, Sở Hưu thở dài một cái.

Võ giả Tụ Nghĩa Trang kia đột nhiên cảm thấy không đúng. Tên này thở dài cái gì?

Sở Hưu thở dài đương nhiên có lý do. Y vốn muốn ẩn nấp kín tiếng trở lại Quan Trung, không muốn giết người. Như vậy sẽ dẫn tới không ít phiền phức, quả thật phiền toái.

Võ giả kia đột nhiên cảm thấy thân thể phát lạnh, như bị thứ gì rất kinh khủng để mắt tới.

Ngay lúc võ giả kia định nói gì, lãng nhân giang hồ trông rất bình thường trước mắt lại bộc phát ra ma khí ngập trời!

Võ giả Tụ Nghĩa Trang kia sợ hãi cả kinh hét lên một tiếng đồng thời cầm kiếm đâm về phía Sở Hưu, cương khí xanh nhạt ầm ầm bộc phát.

Nhưng Sở Hưu chỉ vươn tay một cái, một bàn tay mang theo ma khí ngập trời tùy ý niết một cái trên trường kiếm. Một tiếng vỡ nát vang lên, thanh trường kiếm tan thành từng mảnh.

Đồng thời tu luyện cả Đại Kim Cương Thần Lực và Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân, lúc này tuy cường độ cơ thể Sở Hưu còn chưa đối đầu được với thần binh, nhưng bảo binh bình thường y không để vào mắt.

Võ giả kia hoảng sợ định lui lại phía sau, có điều đúng lúc này khí huyết trong người hắn đột nhiên sôi trào rung động như muốn tuôn ra bên ngoài. Biến cố đột ngột này khiến thân hình hắn cứng đờ ra tại đó, mặc dù chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi nhưng một quyền kèm theo ma khí hung ác mãnh liệt của Sở Hưu đã đánh thẳng tới, xuyên thẳng qau ngực võ giả Tụ Nghĩa Trang kia!

Máu tươi bắn tung khắp nơi, võ giả Tụ Nghĩa Trang ánh mắt không dám tin tưởng ầm ầm ngã xuống, phát ra một tiếp ‘bộp’. Lúc này những võ giả Tụ Nghĩa Trang khác mới nhận ra.
Chương 622 Vây giết 1

Với tu vi hiện tại của Sở Hưu, cho dù không sử dụng những công pháp nổi bật, muốn giết chết một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất bình thường cũng rất dễ dàng.

Huống hồ đối với Sở Hưu, có một số công pháp chưa hẳn y không thể sử dụng, tỷ như Ma Huyết Đại Pháp vừa rồi. Chỉ cần Sở Hưu không dẫn dắt khí huyết ra ngoài đồng thời vận dụng Hóa Huyết Thần Đao, có ai nhận ra đó là Ma Huyết Đại Pháp?

Cho nên lúc này Sở Hưu cũng to gan lớn mật vận dụng Ma Huyết Đại Pháp, dưới ma khí che lấp, không ai nhìn ra điểm dị thường nào.

Những võ giả Tụ Nghĩa Trang bên kia ngơ ngác nhìn Sở Hưu, ai nấy kêu gào sợ hãi rồi lập tức quay người bỏ trốn!

Không trốn không được, Sở Hưu thật sự vượt ngoài dự liệu của bọn họ.

Trước đó đám võ giả Tụ Nghĩa Trang cũng chứng kiến tình cảnh lúc đó của Sở Hưu, cho nên Tụ Nghĩa Trang mới không để mọi người phân tán quá xa, chỉ có số ít võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất dẫn đội lùng bắt.

Theo lời Nhiếp Nhân Long, Sở Hưu đã bị thương nặng, thậm chí tinh thần lực phế bỏ, nhưng ai ngờ Sở Hưu này cho dù không dùng tinh thần lực cũng kinh khủng như vậy, giết một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất như giết gà.

Lần này trang chủ đại nhân lừa bọn họ tới thảm rồi!

Sở Hưu bước ra một bước, đi xa hơn mười trượng, một tay đánh ra, một quyền đơn giản, ma khí bộc phát trực tiếp phóng tới, nhanh chóng đánh chết đám người này!

Không tới nửa khắc đồng hồ sau, hơn mười võ giả đều bị Sở Hưu giết chết. Có điều y lại nhíu mày, mọi chuyện có vẻ khó giải quyết rồi.

Mặc dù y giết người của Tụ Nghĩa Trang nhưng lại không thể tàn sát hết người trong trấn này được, tin tức chắc chắn sẽ lan truyền.

Bắc Yên không phải Tây Sở, không phải nơi nào cũng là núi hoang rừng thẳm, có chỗ ẩn nấp. Lúc này Sở Hưu có thể dự đoán được phiền phức của mình e là sẽ kéo nhau tới bây giờ.

Mà sự tình cũng giống như dự đoán của Sở Hưu, y thật sự gặp phiền toái.

Tụ Nghĩa Trang dựa theo phương vị mà Viên Cát đại sư tính ra, đã tìm ra vị trí đại khái của Sở Hưu. Hôm nay hành tung của Sở Hưu bại lộ, chỉ cần y không biết bay chắc chắn người của Tụ Nghĩa Trang sẽ tìm ra y rất dễ dàng.

Hơn nữa điểm khó giải quyết nhất không phải người Tụ Nghĩa Trang tìm tới Sở Hưu mà là những người khác.

Nhiếp Nhân Long vì giết Sở Hưu đã tình nguyện nhường lại vị trí trang chủ Tụ Nghĩa Trang của mình, cái giá này thật quá mê người.

Hơn nữa người trong giang hồ cũng không lo Nhiếp Nhân Long sẽ đổi ý, vì nếu vậy trên giang hồ Nhiếp Nhân Long sẽ không còn nơi nào để sống yên ổn nữa, thanh danh hắn sẽ hoàn toàn thối nát, ngay cả Tụ Nghĩa Trang cũng vì việc này mà nhân tâm bất ổn.

Nhiếp Nhân Long dựa vào danh tiếng kiếm cơm cho nên hắn luôn phải bảo vệ thanh danh của bản thân, không thể để thanh danh chịu đả kích dù chỉ một chút.

Nếu hắn nói lời mà không giữ lời, vậy danh tiếng của hắn trên giang hồ sẽ sụp đổ.

Chính vì chuyện này nên không chỉ có người trong võ lâm Bắc Yên muốn lấu đầy ‘Lâm Diệp’, ngay cả người Đông Tề và Tây Sở cũng cố ý tới đây muốn giết ‘Lâm Diệp’.

Mặc dù bọn họ cũng biết Lâm Diệp có thực lực cường đại, Long Hổ Bảng còn ghi lại chiến tích Lâm Diệp tiêu hao cùng Nhiếp Nhân Long lâu như vậy, có điều thấy lợi tối mắt, lại thêm bọn họ đều biết Lâm Diệp giờ đã trọng thương, cho nên vẫn có kẻ không sợ chết lao tới. Người trước vừa ngã xuống kẻ sau đã tiến tới.

...

Trên con đường nhỏ của Bình Nguyên Quận ở Yến Nam, Sở Hưu thu liễm khí tức bản thân tới cực hạn, ẩn nấp kín tiếng đi đường.

Y thậm chí không dám vận dụng cương khí quá lộ liễu, sợ bị người khác phát giác điều gì.

Tinh thần lực phế bỏ, cảm giác bị áp chế tới mức như người bình thường. Chuyện này hết sức khó chịu, vì Sở Hưu không biết rốt cuộc có bao nhiêu ánh mắt lén lút theo dõi mình, thậm chí ngay cả mình rốt cuộc có bại lộ hay không, y cũng không biết.

Cảm giác mọi chuyện đều không nằm trong sự khống chế của bản thân như vậy khiến y rất không thoải mái.

Đúng lúc này thân hình Sở Hưu đột nhiên ngưng bặt, nhìn sang một hướng bên cạnh.

Không phải vì Sở Hưu nghe được động tĩnh gì mà là hướng đó không có động tĩnh gì, yên tĩnh tới đáng sợ!

Nơi này chỉ là đường nhỏ cho nên xung quanh còn có một số bụi cây lùm cỏ, lúc bình thường sẽ có chim chóc côn trùng rắn rết phát ra chút âm thanh. Nhưng giờ nơi đó lại tĩnh lặng không chút tiếng động.

Như chứng kiến ánh mắt Sở Hưu, đúng lúc này một tiếng quát chói tai vang lên từ một hướng.

“Giết!”

Theo chữ giết này vừa ra khỏi miệng, vài chục võ giả lao tới, múa binh khí, mang theo cương khí lấp lóe chém về phía Sở Hưu, uy thế vô cùng bất phàm.

Sở Hưu nheo mắt, ngay một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất cũng không có.

Đám người này đúng là thấy lợi tối mắt, với chút thực lực đó cũng đòi đánh lén mình?

Đấm ra một quyền, ma khí ầm ầm bộc phát, nhưng quanh người Sở Hưu lại lấp lóe ánh kim tựa như phật quang, vừa quỷ dị vừa mang lại chút cảm giác trang nghiêm cho Sở Hưu.

Dưới quyền này của Sở Hưu, người đi đầu bị phá tan cương khí, binh khí cũng bị đánh nát, ầm lên một tiếng, thân thể trực tiếp vỡ thành một làn sương máu.

Đây chính là đánh nổ thật sự, chỉ trong chớp mắt phương viên mười trượng đã bị làn sương mù đỏ máu che phủ.

Uy thế này của Sở Hưu đã đánh thức đám người bị lòng tham che mắt, một số kẻ rốt cuộc lộ vẻ hoảng sợ, nhưng lúc này đã chậm.

Sở Hưu như con hồng hoang cự thú lao tới, chỉ lát sau trên con đường đã chỉ còn một loạt thịt nát xương tan lưu lại, Sở Hưu sắc mặt không biểu cảm rời khỏi.

Có rất nhiều thủ đoạn giết người, có đẹp mắt, cũng có không đẹp mắt.

Thủ đoạn giết người của Sở Hưu thật ra có thể đẹp mắt hơn một chút, không cần phải để lại một đống thi thể bầy nhầy như giờ. Có điều y làm vậy cũng là muốn chấn nhiếp những kẻ đến sau, khiến đám người ngu ngốc đó nhìn cho rõ, không có thực lực thì đừng mơ mộng hão huyền, nếu không tính mạng chỉ có một, bản thân chết không toàn thây cũng đừng trách y lòng dạ độc ác.

Sau khi Sở Hưu đi khỏi nửa canh giờ, lại có mấy chục người đi tới con đường nhỏ này, có điều thực lực đám người này cao hơn nhóm trước, trong đó thậm chí có vài võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất.

Chứng kiến cảnh tượng kinh khủng trên đường, đám người đồng loạt biến sắc.

Một người trung niên mặc y phục đạo sĩ hừ lạnh nói: “Ma đầu Lâm Diệp kia đúng là thủ đoạn âm độc, xuất thủ vô cùng tàn nhẫn. Đám người này quá nôn nóng ra tay, không chờ chúng ta tới đã động thủ, kết quả gặp độc thủ của ma đầu kia!”

Người trung niên mặc đồ đạo sĩ này chính là quan chủ Diệu Ngọc Quan ở Yến Nam, Diệu Huyền Chân nhân, phía sau hắn là vài đạo cô xinh đẹp.

Diệu Ngọc Quan của hắn cũng có danh tiếng không nhỏ trên đất Yến Nam, có điều hắn không tu luyện công pháp chính thống của đạo gia, trong đó có một số đạo song tu của đạo gia. Toàn bộ đạo quan chỉ có mình hắn là nam, những người khác đều là nữ đệ tử của hắn, cũng có thể nói là đối tượng song tu của hắn.
Chương 623 Vây giết 2

Phía trước nhất là một công tử dáng vẻ phú quý tướng mạo mới hơn ba mươi, thân mặc áo gấm, dung mạo tuấn mỹ, tay cầm quạt xếp. Hắn trầm giọng nói: “Chư vị, mọi người cũng thấy thủ đoạn của tên Lâm Diệp kia rồi đấy. Ma đầu kia không hổ là người có thể giúp dư nghiệt của Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu lật bàn, thậm chí khiến trang chủ Tụ Nghĩa Trang thiếu chút nữa đồng quy vu tận, cực kỳ khó đối phó.

Lúc này chúng ta nhất định phải đồng tâm hiệp lực, như vậy mới có thể giết chết tên Lâm Diệp này. Chư vị yên tâm, chỉ cần ta giết được Lâm Diệp, đợi sau khi ta trở thành trang chủ Tụ Nghĩa Trang, chư vị đều là công thần trong trận chiến này, chúng ta cùng hưởng Tụ Nghĩa Trang!”

Người nhìn như công tử trẻ tuổi này thật ra đã hơn năm mươi, tuổi tác không nhỏ hơn Nhiếp Nhân Long bao nhiêu.

Hắn tên Thôi Nhạc, cũng có danh tiếng không nhỏ trên đất Yến Nam, biệt hiệu là Lưu Hoa Công Tử, lúc trẻ tuổi cũng là tuấn kiệt trẻ tuổi hiếm có trên đất Yến Nam. Mặc dù hắn xuất thân tán tu nhưng thiên phú bản thân không tệ. Nghe nói hắn còn từng có chút duyên phận với một công chúa của Bắc Yên, thiếu chút nữa trở thành phò mã.

Có điều sau này không biết vì sao mà việc này không giải quyết được. Thôi Nhạc vẫn luôn lăn lộn trên đất Yến Nam, có điều dao du quan hệ rộng rãi, ngược lại kết giao được không ít hảo hữu ở Yến Nam.

Nửa đời trước mặc dù Thôi Nhạc là tán tu nhưng trải qua vô cùng tiêu sái.

Hôm nay hắn đã không còn trẻ nữa, thậm chí dung mạo được bảo tồn cẩn thận cũng xuất hiện chút vẻ già nua. Chuyện này khiến Thôi Nhạc có cảm giác nguy hiểm, hắn cũng nghĩ tới bản thân không thể tiếp tục lang thang như vậy, cũng nên tìm hậu duệ với đường ra khác cho bản thân.

Vừa vặn lần này nghe nói Tụ Nghĩa Trang đang truy nã Lâm Diệp, Nhiếp Nhân Long thậm chí tình nguyện giao ra vị trí trang chủ Tụ Nghĩa Trang. Chuyện này khiến Thôi Nhạc vô cùng động tâm.

Cho nên hắn vận dụng mạng lưới quan hệ mà bản thân kết giao được mấy năm nay, định liên thủ làm một trận, giết chết Lâm Diệp kia, nhận lấy Tụ Nghĩa Trang!

Những võ giả tại đây đều xuất thân tán tu. Nếu bọn họ cứ thế gia nhập Tụ Nghĩa Trang chắc chắn Nhiếp Nhân Long sẽ không cự tuyệt, nhưng bọn họ hoặc ít hoặc nhiều đều phải chịu chút trói buộc.

Còn lần này nếu bọn họ cùng Thôi Nhạc giết chết Lâm Diệp, vậy Tụ Nghĩa Trang không phải thuộc về một mình Thôi Nhạc mà là thuộc về tất cả bọn họ, rõ ràng họ sẽ tự do hơn rất nhiều.

Cho nên bất luận vì giao tình hay vì tiền đồ, những người này đều đồng ý tới giúp Thôi Nhạc.

Sau lưng Thôi Nhạc, một người cao to cường tráng có tu vi Thiên Nhân Hợp Nhất nói với giọng ồm ồm: “Thôi huynh, ngươi cũng thấy thực lực tên Lâm Diệp kia rồi đấy, cực kỳ khó đối phó. Giờ chúng ta nên ra tay thế nào đây?”

Ánh mắt Thôi Nhạc lóe lên ánh sáng lạnh: “Mạnh Cương huynh đệ đừng lo, hiện giờ tên Lâm Diệp kia có tên trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, quả thật là tuấn kiệt Long Hổ Bảng.

Nhưng ngươi cũng đừng quên, giờ tinh thần lực của tên kia đã phế bỏ, là một con rồng mù mắt không tai.

Các ngươi nhìn dấu vết giao thủ dưới đất này. Từ nơi mai phục tới nơi bọn họ mất mạng thật ra không xa lắm. Chuyện này chứng mình điều gì? Chứng minh Lâm Diệp kia khi tới gần bọn họ như vậy mới phát hiện hành tung đám người này.

Năng lực cảm giác của kẻ này chắc hẳn đã mất. Chúng ta tăng tốc, tìm chỗ bố trí mai phục trên đường đi của tên Lâm Diệp này, chắc chắn sẽ giết chết được hắn!

Diệu Huyền đạo huynh, phương diện bày trận là ngươi am hiểu nhất. Lần này ngươi đừng giấu tài nữa, bố trí một sát trận đáng tin cậy đi!”

Diệu Huyền chân nhân kia cười lớn một tiếng, ôm lấy một đạo cô vóc dáng nở nang bên cạnh, bóp nhẹ vài cái lên chỗ phình ra trước ngực, cười cười nói: “Thôi huynh yên tâm, bần đạo ta ở đâu cũng đáng tin cậy mà. Không tin ngươi cứ hỏi thử những đệ tử bần đạo mang tới này?”

Nửa đêm canh ba, mưa to như trút nước.

Sở Hưu hành tẩu trên con đường trong đêm mưa, cương khí hộ thể quanh người, những giọt nước mưa kia rơi xuống cương khí lập tức bị chấn nát, hóa thành một làn sương mỏng.

Cho nên dọc con đường này, những chỗ Sở Hưu đi qua đều để lại một làn sương mù màu trắng, có vẻ hết sức nổi bật.

Có điều Sở Hưu cũng lười che giấu. Dù sao hành tung cũng đã bại lộ, có trời mới biết trước mặt có bao nhiêu người đang chuẩn bị chặn giết mình, phía sau lại có bao nhiêu người đang đuổi theo.

Mặc dù không còn năng lực cảm giác, có điều Sở Hưu vẫn còn giác quan thứ sáu. Dù sao giờ Sở Hưu chỉ cảm thấy trên trời dưới đất, mỗi thời mỗi khắc đều có sát cơ bao phủ bản thân.

Trong thời điểm này bất cứ mưu kế gì cũng vô dụng. Đường sống của Sở Hưu chỉ có hai, hoặc dựa vào lực lượng bản thân giết ra ngoài, hoặc có cao thủ tiền bối trong nhánh Ẩn Ma tới cứu y.

Đương nhiên Sở Hưu sẽ không đặt hy vọng vào trường hợp sau.

Trong nhánh Ẩn Ma không ai là người hiền lành, nghe tin hắn bị đuổi giết mà chạy cả ngàn dặm tới cứu viện, thậm chí không để ý bản thân có bại lộ hay không.

Huống hồ cho dù thật sự có người tới cứu bọn họ cũng không thể tới nhanh như vậy được. Dù sao bọn họ không biết vị trí của Sở Hưu, không như người của Tụ Nghĩa Trang ép một thầy tướng thôi diễn ra. Cho nên dẫu người trong nhánh Ẩn Ma thật sự muốn tới cứu Sở Hưu, bọn họ cũng chỉ có thể chờ bên phía Sở Hưu có tin tức truyền lại mới có thể xuất thủ. Khi đó không biết đã qua bao nhiêu ngày rồi.

Sở Hưu trước nay không giao tính mạng của bản thân vào tay người khác, cho nên y chỉ có thể lựa chọn cách đầu tiên, giết ra ngoài!

Mặc dù bị nhiều người truy sát như vậy nhưng muốn giết ra cũng không phải không thể.

Nhiếp Nhân Long đã tàn phế, không còn sức chiến đấu. Sau này Sở Hưu còn nghe được chút tin tức, Hàn Bá Tiên cũng đánh với Bành Hổ tới mức lưỡng bại câu thương, cho nên Tụ Nghĩa Trang không lấy ra được tông sư võ đạo tới truy sát y.

Mà trên những tông sư võ đạo tán tu trên giang hồ cũng chướng mắt với chức trang chủ Tụ Nghĩa Trang.

Tông sư võ đạo đại biểu cho lực lượng có thể khai tông lập phái. Nếu bọn họ muốn thành lập thế lực thì đã lập từ lâu rồi, cần gì phải ngồi đó chờ tiếp nhận Tụ Nghĩa Trang?

Những tông sư tán tu không thành lập thế lực thuộc về bản thân có đủ loại nguyên nhân. Một chức trang chủ Tụ Nghĩa Trang e là không đả động được bọn họ.

Cho nên Sở Hưu nắm chắc tới chín thành chín lần này trong số những người muốn giết mình sẽ không có tông sư võ đạo.

Những người còn lại chỉ cần không xông cả lên, Sở Hưu vẫn có nắm chắc nhất định giết được ra ngoài.

Ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, Sở Hưu thở dài một hơi.

Giọt mưa lớn rơi xuống, bước chân của Sở Hưu đột nhiên ngừng lại, giọt mưa đầy trời không biết từ lúc nào lại thay đổi hình dạng, nước mưa nhu thuận biến thành từng mũi nhọn, tốc độ gia tăng vô số lần bắn thẳng xuống người Sở Hưu.

Một giọt mưa rơi xuống đất làm phát ra tiếng nổ vang, trên mặt đất bị người ta nện ra một hố lớn cỡ một trượng. Có thể thấy nếu giọt mưa này đánh lên người sẽ có hậu quả ra sao.
Chương 624 Mai phục

Sở Hưu mặt không đổi sắc, tay niết ấn quyết, lập tức phật quang tỏa ra rực rỡ.

Có điều lần này pháp tướng của Sở Hưu không ngưng tụ thành phật tượng mà chỉ là một hư ảnh mông lung bao bọc thu nhận tất cả những giọt mưa đó, khiến chúng hao mòn rồi biến mất.

Đại Kim Cương Thần Lực, Hải Nạp Bách Xuyên Tướng!

Không thể không nói Đại Kim Cương Thần Lực này nếu ngưng tụ ra pháp tướng bản thân có thể nói là thiên biến vạn hóa, mỗi người tu luyện lại có kết quả khác biệt.

Giờ mặc dù Sở Hưu còn chưa thật sự ngưng tụ ra pháp tướng của bản thân nhưng y có thể tạm thời mượn dùng pháp tướng của tiền nhân ứng đối phần lớn tình huống. Ngày sau nếu Sở Hưu thật sự tu luyện Đại Kim Cương Thần Lực tới mức ngưng tụ ra pháp tướng của bản thân, có lẽ cũng không kém gì tiền nhân.

Giọt mưa vô tận bị Hải Nạp Bách Xuyên Tướng tiêu hao, lúc này mặt đất dưới chân Sở Hưu cũng phát sinh biến hóa.

Trong phương viên mười trượng mặt đất rạn nứt, ngưng tụ, hóa thành từng mũi trường thương, bí mật mang theo lực lượng thiên địa bắn thẳng về phía Sở Hưu.

Tiện tay xuất quyền đánh nát những trường thương bằng đất kia, Sở Hưu chân đạp lên đại địa, phật quang quanh người chuyển hóa thành ma khí ngập trời bao phủ Sở Hưu vào trong, khí thế hung ác vô song, như ma thần thượng cổ hàng lâm.

Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân!

Thật ra Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân không có nhiều dị tượng lộ ra, môn công pháp này tu luyện tới cực hạn cũng chỉ thể hiện ra thân thể mạnh mẽ mà thôi, cho nên giờ Sở Hưu có vận dụng cũng không sợ bị người khác phát hiện.

Hơn nữa quan trọng nhất là trên giang hồ ngoại trừ Lã Phụng Tiên cùng bốn người dưới trướng hắn, những người khác đều không biết rốt cuộc Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân rốt cuộc ra sao. Thậm chí ngay đẳng cấp công pháp cũng là bọn họ suy đoán ra.

Lúc này Sở Hưu đồng tu Đại Kim Cương Thần Lực cùng Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân, cường độ cơ thể của y thậm chí đã tới mức sánh được với tông sư võ đạo như Nhiếp Nhân Long. Theo bước chân Sở Hưu đạp mạnh xuống đất, một tiếng nổ ầm ầm vang lên, đất đai bắt đầu rạn nứt.

Sở Hưu liên tiếp bước ra chín bước, mặt đất phương viên mười trượng đã hóa thành một khoảng hỗn độn, trên mặt đất lóng lánh ánh sáng trận pháp, tiếng nổ vang lên liên tiếp, cuối cùng ầm ầm tan vỡ.

Trong khu rừng với mưa gió mịt mờ, thân hình vài chục võ giả như Thôi Nhạc xuất hiện từ trong đó. Thôi Nhạc dẫn đầu bất mãn nói: “Diệu Huyền đạo huynh, sao ngươi lại lừa ta như vậy? Đây là Thiên Tru Địa Tuyệt Đại trận mà ngươi nói đấy à? Cứ thế bị đối phương tùy ý phá hỏng? Rốt cuộc ngươi có lấy trận pháp tuyệt kỹ của mình ra không đấy?”

Diệu Huyền chân nhân vội vàng giao thủ: “Đây đã là trận pháp mạnh nhất trong Diệu Ngọc Quan của ta rồi, thời điểm này sao ta phải giấu tài làm gì?

Thôi huynh, chẳng phải ngươi nói năng lực cảm giác của Lâm Diệp này đã bị phế bỏ rồi à? Sao hắn vẫn phát hiện ra trận pháp của ta tập kích?”

Thôi Nhạc sắc mặt bình tĩnh không nói gì, ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?

Có điều rõ ràng là bước mai phục đầu tiên của bọn họ đã thất bại, vốn định dùng trận pháp lừa giết Sở Hưu, tối thiểu cũng khiến y bị thương nặng, thế nhưng giờ Sở Hưu không hề tổn hại chút nào, cứ thế tùy ý phá hoại trận pháp của Diệu Huyền chân nhân. Chuyện này rõ ràng không hợp với kế hoạch.

Thật ra Sở Hưu dễ dàng phá hỏng trận pháp như vậy không phải do y phát hiện ra từ trước mà là Sở Hưu luôn đặt lực chú ý ở bốn phía xung quanh. Phải nói kể từ khi giết chết nhóm người đầu tiên, Sở Hưu vẫn luôn trong trạng thái thần kinh căng thẳng, mặc dù không có năng lực cảm giác nhưng bất cứ công kích nào xuất hiện trong phạm vi thị lực và thính lực của Sở Hưu, y sẽ lập tức phát hiện đồng thời xuất thủ.

Nhìn đám người Thôi Nhạc, Sở Hưu lạnh nhạt nhói: “Xem ra cảnh cáo lúc trước ta để lại cho các ngươi còn chưa đủ. Đang sống tốt lành sao nhất quyết phải tự tìm đường chết như vậy?

Người chết như đèn tắt, đồ có tốt nữa, quyền thế có cao nữa, không có mạng cũng chẳng cách nào hưởng thụ được.”

Thôi Nhạc thản nhiên đáp: “Nói hay lắm, có điều còn một câu nói là cầu phú quý trong nguy hiểm!

Lâm Diệp, ta bất kể thân phận ngươi là gì, thực lực ra sao, giờ ngươi chính là phú quý của chúng ta.

Mặc dù hai ta trước đây không oán hôm nay không thù. Thậm chí nói một lời không dễ nghe, Thôi Nhạc ta không phải loại người chịu trừ ma vệ đạo hành hiệp trượng nghĩa. Nhưng giờ phú quý ngay trước mắt, giết ngươi cũng là giúp chính chúng ta!”

Thôi Nhạc nói rất ngay thẳng, không giống loại ngụy quân tử như Nhiếp Nhân Long, đây là chân tiểu nhân.

Hắn muốn giết Sở Hưu không phải để trừ ma vệ đạo, càng không phải hành hiệp trượng nghĩa mà là vì lời hứa của Nhiếp Nhân Long, vì chức vị trang chủ Tụ Nghĩa Trang mà thôi.

Đơn giản trực tiếp nhưng lại khiến người ta không cách nào phản bác.

Sở Hưu nheo mắt, thản nhiên nói: “Muốn phủ quý hả, vậy tới đây mà lấy. Ta

muốn xem xem phú quý này rốt cuộc ai cầm được tới tay?”

Sở Hưu vừa dứt lời, Thôi Nhạc đã lao thẳng tới.

Trong số những người ở đây thực lực mạnh nhất là Thôi Nhạc, đồng thời người xâu chuỗi những võ giả ở đây đồng loạt ra tay cũng là Thôi Nhạc hắn. Người muốn đoạt lấy vị trí trang chủ Tụ Nghĩa Trang cũng là Thôi Nhạc.

Cho nên bất luận ra sao Thôi Nhạc cũng là người phải ra tay đầu tiên.

Một cây quạt dùng vật liệu đặc biệt chế thành hiện lên trong tay Thôi Nhạc. Cây quạt nhìn như không đáng chú ý kia không ngờ lại là bảo binh cấp bậc lục chuyển.

Cây quạt như trường đao chém ngang ra, chỉ trong chốc lát vô số cương khí ngưng tụ thành đóa hoa nở rộ, nóng rực như lửa, đỏ bừng như máu!

Sở Hưu nheo mắt đánh ra một quyền, ma khí vô biến quấn quanh nguyền này của Sở Hưu, chỉ trong chốc lát hoa lửa tan tác, một quyền của Sở Hưu không chút trở ngại đánh lên cây quạt xếp bằng kim loại kia. Thôi Nhạc lập tức cảm thấy một luồng lực lượng hùng hồn đánh tới, cây quạt sắt trong tay hắn trực tiếp bị đánh nát, thân thể cũng bị quyền này của Sở Hưu hất bay, một tia máu tươi chảy ra nơi khóe miệng.

Một quyền, chỉ vỏn vẹn một quyền, Lưu Hoa Công Tử rất nổi danh đất Yến Nam đã thụ thương!

Thôi Nhạc kinh hãi nhìn Sở Hưu, rốt cuộc kẻ này tu luyện công pháp gì, sao lại đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm như vậy?

Vừa rồi hắn dùng cương khí ngưng tụ thành Nhật Viêm Hoa, bên trong ẩn chứa chân ý Hạo Dương Đại Nhật, có thể thiêu đốt chân khí. Một khi dính vào chắc chắn không thể gạt bỏ được.

Nhưng có trời mới biết vì sao ma khí của tên Lâm Diệp kia lại cường đại như vậy, cơ thể cũng cứng cỏi mạnh mẽ kinh người. Nhật Viêm Hoa của bản thân thậm chí không chạm tới da của đối phương đã trực tiếp bị đánh tan.

Lúc này thế công của Sở Hưu không dừng lại mà lao thẳng tới Diệu Huyền chân nhân sau lưng Thôi Nhạc.

Nói thật ra, Sở Hưu rất ít khi ngứa mắt với ai đó. Bề ngoài ra sao không phải do mình chọn, câu nói dung mạo là do tính cách cũng không phải chính xác trăm phần trăm.

Nhưng ngay khi chứng kiến Diệu Huyền chân nhân, Sở Hưu đã rất muốn đấm nát gương mặt hắn.

Diệu Huyền chân nhân bộ dáng như một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, ngũ quan ngay ngắn. Có điều gương mặt hắn luôn lộ vẻ dâm tà, ngay cả nụ cười luôn treo trên mặt cũng khiến người chứng kiến chỉ hận không đánh hắn một trận.

Lúc này thấy Sở Hưu lao về phía mình, Diệu Huyền chân nhân không chút hoang mang, tay trái phất trần tay phải đạo kiếm, một cương một nhu, một âm một dương. Trên đạo kiếm tỏa ra cương khí mạnh mẽ, phất trần lại vô cùng âm nhu, hai bên kết hợp tạo nên uy thế bất phàm.

Nhưng dưới một quyền ngưng tụ lực lượng toàn thân của Sở Hưu, phất trần của Diệu Huyền chân nhân tan nát, trường kiếm bị đánh bay, thế như chẻ tre, không gì không phá!
Chương 625 Lấy lực phá pháp 1

Khi lực lượng cường đại tới một mức độ nhất định có thể dùng lực phá cả vạn pháp.

Giờ Sở Hưu không sử dụng võ thuật chỉ đơn thuần tăng lực lượng lên tới cực hạn như vậy mặc dù có phần lãng phí sức lực nhưng hiệu quả lại rất tốt. Hơn nữa người khiến Sở Hưu có ý tưởng như vậy chính là Tông Huyền và Trần Thanh Đế.

Tông Huyền chỉ tu một môn Minh Vương Ấn nhưng lại khiến Minh Vương Ấn thiên biến vạn hóa, diễn hóa ra tu vi kinh thế.

Còn Trần Thanh Đế rốt cuộc tu luyện võ đạo ra sao, không ai biết được. Nhưng làn trước tại Đổng gia, một quyền của Trần Thanh Đế đánh ngã gia chủ Đổng gia Đổng Tề Khôn lại khiến Sở Hưu vô cùng ấn tượng.

Một quyền phá vạn pháp, nghiền nát áp đảo, không ai cản nổi!

Giờ Sở Hưu chỉ tham khảo chân ý của hắn chứ không lĩnh ngộ được quyền ý cường đại kia. Có điều dưới lực lượng cường đại của gia trì, một quyền này đã mang chút ý vị của Trần Thanh Đế.

Còn bên kia Diệu Huyền chân nhân thấy Sở Hưu chỉ tùy tiện xuất một quyền đã đánh nát cả phát trần và trường kiếm của mình, hắn lập tức kêu lên the thé: “Các đồ nhi! Kết trận xuất thủ, góp sức trợ giúp vi sư!”

Tác dụng của những đệ tử Diệu Huyền chân nhân không phải là chỉ là ngực lớn với ngủ chung. Bản thân các nàng là đối tượng song tu của Diệu Huyền. Không phải đỉnh lô đoạt khí mà là âm dương song tu, chân khí nội lực hai bên đồng nguyên bổ sung cho nhau, trong thời khắc quan trọng thậm chí có thể dễ dàng mượn dùng.

Những nữ đệ tử của hắn nghe vậy lập tức kết ấn, xếp thành một hàng, đem nội lực truyền tới người trước, lần lượt tăng cường, cuối cùng truyền tới cơ thể Diệu Huyền chân nhân.

Toàn bộ quá trình nhìn thì tương đối phức tạp nhưng tốc độ lại cực nhanh, hiển nhiên ngày thường Diệu Huyền chân nhân cũng hay tu luyện hoặc sử dụng chiêu này.

Hai tay niết thành hai ấn quyết, Diệu Huyền chân nhân miệng niệm chân ngôn, trong chớp mắt một tiếng nổ như sấm rền vang vọng lên bên tai Sở Hưu, không ngờ lại khá giống Sư Tử Hống của Phật môn cùng Ngoại Sư Tử Ấn của Sở Hưu.

Mặc dù hôm nay tinh thần lực của Sở Hưu tiêu hao và thụ thương nhưng căn cơ của y vẫn còn. Lôi âm này vang tới tai, thân hình Sở Hưu chỉ giật giật nhẹ rồi lập tức khôi phục bình thường.

Còn lúc này hai ấn pháp của Diệu Huyền chân nhân đã kết xong, một thanh một trọc, hai luồng cương khí hóa thành lực lượng âm dương thái cực hiện lên trước mặt hắn, muốn ngăn cản Sở Hưu.

Nhưng dưới thế quyền không gì không phá của Sở Hưu, tấm khiên do lực lượng âm dương thái cực ngưng tụ thành lại ầm ầm tan vỡ!

Có điều cùng lúc này, khí thế chiêu quyền của Sở Hưu rốt cuộc cũng tan hết, không cách nào tiến thêm một bước.

Mặc dù Diệu Huyền chân nhân đỡ được một quyền của Sở Hưu nhưng hắn vẫn bị lực lượng này chấn cho trọng thương, hắn cùng hơn mười nữ đệ tử phía sáu đồng loạt phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt khó nén nổi kinh ngạc.

Sở Hưu trước nay không phải người thương hoa tiếc ngọc gì, nói hắn lạt thủ tồi hoa còn tạm ổn.

Cho nên đòn này Sở Hưu không hề lưu tình, Diệu Huyền bị thương nặng, những nữ đệ tử phía sau hắn bị thương lại càng nặng, có người thậm chí trực tiếp bị lực lượng của Sở Hưu chấn động chết tươi.

Dù sao Diệu Huyền chân nhân là đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất nhưng những nữ đệ tử dưới trướng hắn thậm chí không mấy ai bước vào cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh.

Chứng kiên Sở Hưu lại lao tới, Diệu Huyền chân nhân bị dọa tới hồn phi phách tán, thậm chí chẳng lo được những nữ đệ tử đã tử trận, thân hình điên cuồng bỏ chạy theo một hướng khác.

Sở Hưu âm thần kết Nội Phược Ấn, bộc phát lực lượng, chỉ dùng không đến ba bước đã xuất hiện sau lưng Diệu Huyền chân nhân, muốn xuất quyền đánh chết hắn. Song cùng lúc, một người cao to mang theo khí tức cuồng bạo như dã thú xuất quyền đối chọi với Sở Hưu. Chỉ trong nháy mắt cương khí bùng nổ, thân hình hai người cùng lui lại phía sau. Có điều Sở Hưu chỉ lui ba bước, còn gã cao to kia thậm chí lui mấy chục bước.

Gã cao to này tên là Mạnh Cương, hắn không phải võ giả Yến Nam mà là võ giả tán tu bên Yến Tây.

Người này từng gia nhập quân ngũ, từng làm thổ phỉ, hơn nữa còn từng làm môn khách trong Hoàng Phủ thị. Có điều cái nào cũng không làm lâu.

Do tính tình hắn quá kém cỏi, rất dễ đắc tội với người khác cho nên bình thường ở lại chỗ nào cũng không được bao lâu đã đắc tội với tất cả mọi người xung quanh, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.

Thôi Nhạc là một trong những người hiếm thấy chịu được tính cách khó chịu của hắn, cho nên hai người trở thành hảo hữu.

Mạnh Cương cũng là một trong số ít những người tới giúp Thôi Nhạc không phải vì lợi ích mà vì giao tình.

Sở Hưu nhìn Mạnh Cương, hai mắt hơi nheo lại, thân hình lại lao về phía Mạnh Cương, quanh người phật quang hộ thể nhưng bên ngoài lại là ma diễm ngập trời, như thần như ma.

Từng quyền từng quyền đánh xuống, Sở Hưu dùng lực lượng cơ thể hoàn

toàn áp đảo Mạnh Cương.

Ban đầu Mạnh Cương còn miễn cưỡng ngăn cản, có điều sau đó trên người hắn phát ra từng tiếng xương gãy lách cách, cuối cùng bị Sở Hưu đánh cho miệng mũi hộc máu, ngay cánh tay cũng hoàn toàn méo mó.

Lúc này Thôi Nhạc hồi khí được một chút vội vàng quát lớn: “Mọi người cùng ra tay!”

Dứt lời Thôi Nhạc vơn tay, ngón tay mảnh khảnh liên tiếng điểm ra, một đóa hoa băng nở rộ.

Chỉ là một đóa hoa băng lớn cỡ lòng bàn tay nhưng bên trong lại không chút vết tích của cương khí, cứ như sinh ra chỉ do thiên địa này.

Nhưng đóa hoa băng này lại lập tức xuất hiện trên đỉnh đầu Sở Hưu, ầm ầm nổ tung, vạn luồng sáng lạnh như những mũi châm bắn thẳng về phía Sở Hưu.

Ma diễm vô biên bùng lên, những mũi châm băng còn chưa chạm tới thân thể Sở Hưu đã bị ma diễm hòa tan.

Có điều băng châm sau khi tan rã lại hóa thành sương băng, không chỗ nào không có, khiến xung quanh Sở Hưu như bị băng giá đông kết, tựa như trời đông giá rét, thậm chí ngay cả chân khí của Sở Hưu cũng cảm thấy chút trì trệ!

Lúc này những võ giả khác cũng lao tới, Diệu Huyền chân nhân vừa bị Sở Hưu dọa chạy cũng múa hai tay, cương khí diễn hóa thành lưỡng nghi trận bàn nệ xuống đầu Sở Hưu.

Trong sắc trời đen kịt, cương khí đủ loại màu sắc chiếu rọi phương viên trăm trượng. Giọt mưa còn chưa rơi xuống đất đã bị cương khí chấn cho nát bấy, công kích uy thế vô cùng kinh người.

Tông sư võ đạo khi đối mặt với quần chiến như vậy có ưu thế hơn. Trong cơ thể họ có Võ Đạo Chân Đan, tông sư võ đạo có thể không hề cố kỵ bộc phát ra uy lực cường đại nhất của mình, sau đó Võ Đạo Chân Đan sẽ tự động hấp thu thiên địa nguyên khí bổ sung tiêu hạo này.

Giờ Sở Hưu toàn lực bộc phát, lực lượng tạo thành không kém hơn tông sư võ đạo yếu một chút, nhưng năng lực khôi phục của y lại kém hơn tông sư võ đạo rất nhiều.

Cho nên đối với Sở Hưu, cơ hội chỉ có một lần!

Nhất định phải đánh tan tất cả những người này trong một lượt!

Chỉ trong chốc lát, hai mắt Sở Hưu đỏ bừng, đã bước vào Vong Ngã Sát Cảnh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(Full) Vô thượng luân hồi
(Full) Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Tổ Thần Chí Tôn
Chương 911-915

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom