• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (1 Viewer)

  • Chương 651-655

Chương 651 Nhật ký

“Hôm trước đại sư huynh bước vào cảnh giới Chân Đan, ngưng tụ ra ba mươi sáu luồng Linh Bảo Hào Quang. Sư phụ nói võ công của đại sư huynh đã đạt tới tiểu thành, có tư cách hành tẩu giang hồ. Thật hâm mộ đại sư huynh, lúc nào ta mới ngưng tụ được Chân Đan đây? Chắc phải rất lâu nữa. Dù sao trong quan đại sư huynh là người tu luyện khắc khổ nhất, lúc chúng ta đang chơi đại sư huynh cũng tu luyện. Khi nhị sư huynh nhìn lén Vương quả phụ tắm rửa, đại sư huynh cũng vẫn tu luyện.”

Vốn dĩ Sở Hưu còn đang vui vẻ đọc nhật ký, có điều khi tới đoạn này y lại chợt giật mình.

Trong nhật ký này đại sư huynh chỉ là đệ tử lứa trẻ, nhưng hắn lại bước vào cảnh giới Chân Đan, trở thành tông sư võ đạo. Cho dù như vậy sư phụ hắn mới chỉ nói võ công của hắn tiểu thành, có tư cách hành tẩu giang hồ. Rốt cuộc là trong thời thượng cổ đạo quan này uy danh hiển hách hay võ đạo thời thượng cổ kinh khủng như vậy, tông sư võ đạo mới xem như tiểu thành?

Có điều theo suy nghĩ của Sở Hưu, hẳn là trường hợp trước, vì đám người Thủy Vô Tướng cũng đã nói trong thời thượng cổ nguyên khí nồng đậm, trình độ bình quân của võ giả khi đó mạnh hơn hiện tại một chút nhưng lại không tới mức trái với lẽ thường như vậy. Chí ít thời đỉnh phong đám người Thủy Vô Tướng nằm giữa cảnh giới Chân Đan và Chân Hỏa Luyện Thần.

Đẳng cấp võ đạo thời thượng cổ cũng có chút khác biệt so với hiện tại, tối thiểu trong thời thượng cổ cảnh giới Chân Đan chỉ là cảnh giới Chân Đan, không ai gọi võ giả cảnh giới Chân Đan là tông sư võ đạo.

Sở Hưu tiếp tục xem, nội dung tiếp đó khiến y càng hứng thú.

“Đại sư huynh bước vào cảnh giới Chân Đan có vẻ càng kích thích các vị sư huynh khác. Nhị sư huynh không lén lút đi tìm Vương quả phụ nữa, ban đêm cũng bắt đầu tu luyện. Tam sư huynh không đi nghiên cứu những võ công trận pháp lung tung nữa, bắt đầu chuyên tâm tu luyện. Bọn họ đều cố gắng khắc khổ như vậy, ta cũng nên cố gắng mới đúng!”

“Hôm nay sư phụ giảng tới Thiên Nhân Hợp Nhất, nói muốn hiểu rõ thiên địa trước hết phải hiểu rõ bản thân. Tam Hoa Tụ Đỉnh vốn là ảo, đằng vân dưới chân cũng không phải thật. Tu hành vốn do chính bản thân mình, không nhìn thấu chính mình sao thấy rõ được thiên địa...”

Đoạn nhật ký này rất dài, cũng may chủ nhân quyển nhật ký vốn là người lắm lời cho nên hắn ghi lại tất cả những lời sư phụ đã nói không sót một chữ, khiến Sở Hưu xem tới nhập thần.

Trước nay Sở Hưu xuất thân dân dã, không có sư phụ chỉ điểm, con đường võ đạo y theo đuổi là đạo chiến đấu sát phạt, nhưng hạch tâm bản nguyên võ đạo lại hơi yếu.

Sở Hưu đồng tu ba nhà đạo phật ma, thế nhưng thú phù hợp với tâm tính căn cơ của y chỉ có ma công. Riêng điểm này Sở Hưu không cần người dạy.

Vài thứ trong võ công Phật môn khi Sở Hưu tiếp nhận truyền thừa của Đàm Uyên đại sư cũng bù đắp đôi chút, chỉ có võ công Đạo môn Sở Hưu học được ít, lĩnh ngộ lại càng ít.

Lần duy nhất Sở Hưu có lĩnh ngộ là khi y tham gia Thần Binh Đại Hội, đi ngang qua Thủy Vân Quan nghe Huyền Thành đạo trưởng của Thủy Vân Quan giảng đạo về Ngũ Khí Triều Nguyên, từ đó mới có lĩnh ngộ.

Còn sư phụ chủ nhân quyển nhật ký này cũng là quan chủ Linh Bảo Quan. Người này rõ ràng là một vị cao nhân trong Đạo gia, lý giải đối với Đạo gia đã tới mức phản phức quy chân.

Trong nhật ký này chỉ ghi chép một số cảm ngộ của sư phụ hắn đối với chân lý của Đạo gia, không phải công pháp, thế nhưng lại cho Sở Hưu một cảm giác như thể hồ quán đỉnh, khiến cho khí thế quanh người Sở Hưu cũng dần dần sôi trào, từng luồng chân khí lượn lờ lay động. Toàn thân Sở Hưu chìm vào một trạng thái kỳ dị.

Khí tức mờ ảo lượn lờ quanh người Sở Hưu, Thiên Tử Vọng Khí Thuật bất giác thi triển, có điều không phải nhìn người khác mà là nhìn bản thân.

Tam Hoa Tụ Đỉnh vốn là ảo, đằng vân dưới chân cũng không phải là thật.

Một giấc mộng dài rồi cũng tỉnh, vô căn vô cực bản quy trần.

Đại đạo chí lý, phiêu miểu hư vô, chỉ có bản thân mới là tồn tại chân thật nhất.

Từ cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh tới Ngũ Khí Triều Nguyên, Sở Hưu kiểm tra lại hai cảnh giới quan trọng nhất đối với bản thân.

Khí thế trên người Sở Hưu cũng từ Thiên Nhân Hợp Nhất rơi xuống Ngũ Khí Triều Nguyên, lại rơi xuống tới Tam Hoa Tụ Đỉnh, cuối cùng lại nhảy trở lại Thiên Nhân Hợp Nhất. Có điều lúc này khí thế của y càng thêm ngưng thực thâm hậu hơn hẳn trước kia, hơn nữa tai họa ngầm về nguyên thần của y đã đột ngột bù đắp.

Thần y Phong Bất Bình nói Sở Hưu phải đột phá tới tông sư võ đạo hoặc dựa vào linh dược hoặc công pháp, thế nhưng giờ Sở Hưu không dùng cả ba cách này đã chữa trị được tai họa ngầm, có thể nói đây cũng là một cơ duyên.

Cuốn nhật ký này tăng cường thực lực Sở Hưu còn nhiều hơn một bộ công pháp.

Nhật ký sắp bị Sở Hưu lật hết, thế nhưng những trang cuối nhật ký lại khiến Sở Hưu rợn cả tóc gáy. Đại kiếp nạn thượng cổ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

“Đại sư huynh trở về mang theo tin tức của Tam Thanh Điện. Sắc mặt sư phụ rất khó coi, mấy sư huynh khác cũng rất bối rối. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”

“Địa long xoay người, Thanh Cương Trấn hoàn toàn bị hủy diệt, còn có đá lửa từ trên bầu trời đánh xuống thôn nhưng đều bị Linh Bảo Hào Quang của sư phụ đánh tan. Người trong thôn tới bái tạ sư phụ, nói sư phụ là thần tiên

sống, nhưng sắc mặt sư phụ vẫn rất khó coi.”

“Sư phụ nói, ‘kiếp’ đã bắt đầu. Linh Bảo Quan được hương hỏa một phương che chở, giờ kiếp nạn bắt đầu vậy phải che chở cho những người khác. Đại sư huynh, nhị sư huynh, tam sư huynh, tứ sư huynh... Bọn họ đi cả rồi, ta cũng muốn đi nhưng sư phụ nói ta còn nhỏ, đi chỉ thêm phiền.”

“Chết! Nhị sư huynh chết rồi, trước khi chết còn bảo ta đem di vật giao cho Vương quả phụ.”

“Tam sư huynh cũng chết, trước khi chết còn nói muốn giao tổng cương Ngũ Hành Trận Pháp mà sư huynh nghiên cứu ra cho ta. Nhưng ta không muốn học! Tam sư huynh, ngươi có thể sống lại không, sống lại rồi tự mình dạy ta?”

“Tứ sư huynh thích ăn thịt cũng chết rồi, ngũ sư huynh thích uống trộm rượu cũng đã chết. Vì sao các ngươi lại chết?”

“Sư phụ... chết rồi, vì sao? Vì sao? Vì sao? !”

“Đại sư huynh trở về, không còn tay nữa. Sư huynh nói chúng ta phải đi. Do Linh Bảo Quan che chở cho một phương, do sư phụ đã chết nên Tam Thanh Điện cho Linh Bảo Quan hai danh ngạch rời khỏi. Nhưng sao lại chỉ có hai danh ngạch? Chúng ta chết mất nhiều người như vậy sao mới chỉ có hai danh ngạch? Ta không muốn đi!”

“Ta vẫn phải đi. Đại sư huynh hỏi ta có muốn lưu lại hộp báu không, có lưu lại chút hương hỏa cho Linh Bảo Quan hay không? Ta cự tuyệt. Hương hỏa Linh Bảo Quan ở trên người đại sư huynh, trên người ta, không ở trên những công pháp đó.”

“Ta đi đây... Tạm biệt, Tiểu Hoa cô nương...”

Khép quyển nhật ký lại, Sở Hưu thở dài một hơi.

Quyển nhật ký này ghi chép lại rất nhiều. Đại kiếp nạn thượng cổ rốt cuộc là kiếp thế nào? Linh Bảo Quan này rốt cuộc định đi đâu? Những thứ này đều là câu đố, câu đố liên quan tới thượng cổ.
Chương 652 Hắc Ma Tháp 1

Sở Hưu rất hứng thú với những bí ẩn thời thượng cổ như vậy, tin rằng cũng nhiều người hứng thú như y.

Có điều hiện tại Tiểu Phàm Thiên không phải thời điểm nghiên cứu những chuyện này, Sở Hưu cũng là người hết sức thực tế.

Hắn rất hứng thú với những chuyện này, nhưng lại không quan trọng bằng lợi ích trước mắt.

Cho nên Sở Hưu trực tiếp thu nhật ký vào trong hộp báu không gian, ra khỏi đạo quan.

Vốn dĩ Sở Hưu định trực tiếp rời đi, có điều khi thấy những thi thể của Hạ Hầu thị và Lục gia trên mặt đất y lại vỗ mạnh lên đầu, đột nhiên nghĩ ra điều gì. Sở Hưu lập tức lục soát thi thể, thu thập chìa khóa Tiểu Phàm Thiên trong tay đám người này.

Thật ra trước kia Sở Hưu rất ít khi lục soát thi thể, một là vì đại đa số người chết trong tay y đều có thực lực yếu hơn y, trên người không có gì tốt.

Còn những kẻ mạnh hơn hắn, nếu xuất thân tán tu đương nhiên không có gì tốt, xuất thân tông môn cũng chỉ lác đác vài thứ.

Những đệ tử đại tông môn ngoại trừ những thứ thường dùng còn lại phần lớn đan được tài nguyên đều đặt trong tông môn, không ai mang cạnh người rêu rao. Nếu là công pháp càng như vậy, lúc thường họ sẽ ghi nhớ trong đầu, cho dù có người mang theo bên người cũng chỉ là một quyển trong công pháp chứ không phải toàn bộ.

Các đại tông môn vì đề phòng công pháp mất đi nên đệ tử tới cảnh giới nào mới được nhận công pháp cảnh giới đó, lo ngại nhất là chuyện đánh mất công pháp.

Nếu chỉ một quyển công pháp thì cho dù có bị người khác đoạt mất cũng chẳng mấy tác dụng. Nếu có ai thông qua một quyền công pháp thôi diễn ra toàn bộ công pháp hoàn chỉnh, vậy người này chắc chắn là cường giả tuyệt đỉnh trên giang hồ. Số người trong tay hắn chắc chắn còn mạnh hơn cả vạn lần so với công pháp bị đoạt. Nếu đã vậy, hắn làm thế còn nghĩa lý gì nữa?

Cho nên đừng nhìn Sở Hưu giết nhiều người, nhưng số lượng bảo vật mà y đoạt được lại không có bao nhiêu. Nhưng giờ chìa khóa Tiểu Phàm Thiên lại là thứ rất khó lường.

Trong Tiểu Phàm Thiên nếu ngươi bị người khác giết chết, vậy chìa khóa cũng sẽ bị người ta đoạt mất. Cho nên mỗi lần tiến vào Tiểu Phàm Thiên nhân số các tông môn lại bất đồng.

Lần trước ngươi có năm chiếc chìa khóa, thế nhưng lần này ngươi bị giết mất bốn người, ngươi lại không giết được ai. Vậy lần tiếp theo ngươi tiến vào Tiểu Phàm Thiên chỉ có một cái, cũng tức là một thế lực bị suy yếu.

Cho nên tông môn cường thịnh sẽ càng ngày càng nhiều chìa khóa, còn tông

môn suy yếu càng lúc càng ít.

Giờ Sở Hưu tìm được tới chín cái chìa khóa, xem như thu hoạch tương đối khá, đương nhiên cũng là y phá hoại quy củ.

Quy củ ngầm của Tiểu Phàm Thiên là đầu tiên tranh đoạt tài nguyên, không ai chủ động giết người, coi việc cướp đoạt chìa khóa là mục đích chủ yếu.

Thế nhưng Sở Hưu lại ngược lại, sau khi y lấy thân phận Lưu gia xuất hiện, thậm chí không nói một chữ đã lập tức ra tay tàn sát. Chuyện này rõ ràng không hợp quy củ. Đương nhiên từ khi Sở Hưu quyết định dùng thân phận Lâm Diệp xuất thủ, y đã không định tuân thủ quy củ.

Lúc này ở một nơi cách Sở Hưu trăm dặm, một tòa tháp nghiêng cao hơn trăm trượng sừng sững giữa đại địa.

Mặc dù ma tháp này có vẻ đã tổn hại không còn hình dáng năm xưa nhưng rõ ràng toa ma pháp cao cả trăm trượng này cũng không phải vật phàm tục. Lúc này vài chục võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất đang tranh đoạt trong tầng đầu tiên của ma tháp.

Mấy chục võ giả này thậm chí của mười mấy thế lực, rất hiếm người cùng thế lực, căn bản không thể liên thủ. Cho nên lúc này chứng kiến một di tích khổng lồ như vậy bọn họ đều không nhịn được, lao nhao giao chiến.

Trong số những người này có Lã Phụng Tiên, có điều cho dù thực lực Lã Phụng Tiên không yếu nhưng cũng không thể giết khỏi vòng chiến đấu hỗn loạn này.

Thật ra trong số những võ giả tiến vào Tiểu Phàm Thiên, số võ giả thế hệ trẻ tuổi như Sở Hưu và Lã Phụng Tiên không nhiều. Đại đa số là những võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất tuy không còn trẻ tuổi nhưng cũng không quá già.

Về mặt tuổi tác và tiềm lực bọn họ không cách nào sánh nổi với Sở Hưu và Lã Phụng Tiên, nhưng tương lai bọn họ cũng có tiềm lực thăng cấp lên tông sư võ đạo, đồng thời về mặt tích lũy lực lượng, bọn họ cũng không yếu hơn những tuấn kiệt trẻ tuổi quá nhiều.

Thậm chí số võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất cấp bậc như Lục tiên sinh ngày trước cũng không ít.

Cho nên lúc này cho dù Lã Phụng Tiên đã bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất đồng thời tu luyện cả Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân cùng Ma Thần Vô Song Kích nhưng trong thời gian ngắn hắn cũng không cách nào đánh bại tất cả những người này, chiếm hạng đầu.

Hắn vẫn còn thủ đoạn khác, đó chính là thần binh của Lã Ôn Hầu năm xưa, Vô Song.

Có điều Vô Song là thần binh cửu chuyển, đồng thời ngày trước được Lã Ôn Hầu rót quá nhiều lực lượng vào tôi luyện, khiến cho lúc này Lã Phụng Tiên vận dụng Vô Song quá tốn sức, tiêu hao rất lớn.

Cho nên Vô Song chỉ được Lã Phụng Tiên coi như thủ đoạn ẩn giấu, binh khí lúc thường của hắn vẫn là thanh Phương thiên họa kích trước kia.

Trong số những võ giả này, Lã Phụng Tiên là một trong những người mạnh nhất, nhưng hắn cũng là một trong những người bị nhắm tới nhiều nhất. Tương tự tuấn kiệt trẻ tuổi khác cũng bị nhắm vào và đả kích, chuyện này cũng có nguyên nhân là môn phái khác muốn chèn ép đối phương. giống như Nhan Phi Yên.

Nhan Phi Yên còn chưa tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, nàng vẫn là Ngũ Khí Triều Nguyên. Có điều dựa vào kiếm pháp của Việt Nữ Cung cùng một số thủ đoạn khác, nàng cũng không sợ võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất bình thường.

Chỉ có điều, rất đáng tiếc, trong Tiểu Phàm Thiên không có võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất bình thường. Người có tư cách tiến vào nơi này hoặc có tiềm lực hoặc có thực lực, cho nên Nhan Phi Yên giao chiến cũng vô cùng gian khổ.

Đặc biệt là có một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất của Tàng Kiếm Sơn Trang nhắm vào Nhan Phi Yên.

Đừng tưởng trong Ngũ Đại Kiếm Phái không có tranh chấp, trên thực tế giữa Ngũ Đại Kiếm Phái tranh chấp mới là lớn nhất.

Giết người trước mặt mọi người cũng là triệt để vạch mặt, có điều trong quần chiến như vậy muốn chèn ép lại không thành vấn đề.

Nhan Phi Yên thở dốc một tiếng nhìn người trung niên trước mặt lạnh lùng nói: “Trình Viễn Đông, ngươi tốt xấu gì cũng là tiền bối giang hồ, thế nhưng cứ đứng đây nhắm vào một nữ tử nhu nhược như ta, không thấy xấu hổ hay sao?”

Trình Viễn Đông kia cười lớn: “Nếu ta nhắm vào những người khác chắc chắn đã thấy xấu hổ rồi. Có điều Nhan cô nương ngươi đâu có phải là nữ tử nhu nhược.

Ngày trước Lâm cung chủ của quý phái gây không ít chuyện khó xử cho Tàng Kiếm Sơn Trang chúng ta. Trang chủ đã căn dặn chúng ta, sau khi tiến vào Tiểu Phàm Thiên phải chú ý ‘chăm sóc’ các sư muội Việt Nữ Cung một chút.”

Cung chủ Việt Nữ Cung Lâm Phong Nhã tính tình vốn không tốt. Về mặt thanh danh, giang hồ cũng không ưu đãi gì đối với nữ nhân.

Lâm Phong Nhã tính khí không tốt, đắc tội với không ít người. Những người đó có lẽ thấy nàng là nữ nhân, bên ngoài thì không chấp nhặt, nhưng sau lưng lại có lúc trả thù.
Chương 653 Hắc Ma Tháp 2

Trường kiếm trong tay Trình Viễn Đông mang theo một loạt kiếm quang, một giết một kiếm thậm chí ngưng tụ thành một kiếm trận cỡ nhỏ, ỷ vào lực lượng áp đảo áp chế Nhan Phi Yên khổ sở không thể tả.

Ngay lúc Nhan Phi Yên sắp không chịu đựng nổi nữa, một thanh Phương thiên họa kích thế mạnh lực trầm đánh tới từ một hướng khác. Một tiếng nổ lớn vang lên, trực tiếp đánh lui Trình Viễn Đông.

Lắc lắc cánh tay phát run, Trình Viễn Đông nhìn về phía người vừa tới, ánh mắt đầy kiêng kỵ: “‘Tiểu Ôn Hầu’ Lã Phượng Tiên!”

Danh tiếng của ‘Tiểu Ôn Hầu’ Lã Phượng Tiên mặc dù không lớn như hảo hữu chí giao của hắn, Sở Hưu. Có điều người đứng trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng có ai là hạng đơn giản?

Huống hồ trên người kẻ này còn có truyền thừa của Thượng Cổ Ma Thần - Lã Ôn Hầu, không phải hạng dễ đối phó.

Trình Viễn Đông nhìn Nhan Phi Yên cười lên quái dị: “Việt Nữ Cung không có nam đệ tử nhưng thời khắc mấu chốt nhất vẫn phải dựa vào nam nhân thôi.

Mị lực của Nhan cô nương đúng là rất lớn, trước thì có người thừa kế Thương Thủy Doanh thị, Doanh Bạch Lộc trồng cây si mãi không rời. Giờ lại có ‘Tiểu Ôn Hầu’ Lã Phượng Tiên ra tay anh hùng cứu mỹ nhân. Chậc chậc, đúng là không thể trêu vào, không thể trêu vào. Tiếp tục đánh nữa liệu hòa thượng Tông Huyền kia có động phàm tâm với ngươi hay không?”

Nói xong Trình Viễn Đông trực tiếp xoay người rời đi. Dù sao hắn cũng không định hạ thủ giết Nhan Phi Yên, giờ thấy Lã Phụng Tiên tới, hắn cũng biết khó mà lui.

Có điều lúc này Nhan Phi Yên lại bị những lời của Trình Viễn Đông làm cho giận tới mức mặt mũi đỏ bừng. Những lời vừa rồi của hắn căn bản là châm chọc bản thân ai cũng có thể làm chồng, chỉ biết khoe khoang tư sắc tìm nam nhân làm chỗ dựa.

Định lực của Nhan Phi Yên không tệ nhưng lúc này nàng cũng bị Trình Viễn Đông chọc cho nổi giận.

Có điều sau khi tỉnh táo lại, Nhan Phi Yên vẫn thi lễ với Lã Phụng Tiên nói: “Đa tạ Lã công tử đã cứu ta lần nữa.”

Lã Phụng Tiên gật đầu nói: “Nhan cô nương không cần khách khí, cô nương cũng không cần để ý mấy lời của tên kia.

Vốn không nhiều nữ nhân xông xáo giang hồ, nếu cứ nghe mấy câu khích bác của những kẻ như hắn, vậy còn làm được việc gì nữa?

Không cần quan tâm thị phi bên mép kẻ khác, làm tốt việc của mình là đủ.”

Nhan Phi Yên gật nhẹ đầu, có điều vẫn thở dài một tiếng.

Lã Phụng Tiên thấy Nhan Phi Yên có vẻ không vui, bèn chuyển đề tài: “Nhan cô nương, lần này Việt Nữ Cung các ngươi có bao nhiêu người tới Tiểu Phàm Thiên? Ngươi không tới tụ họp với các nàng à?”

Nhan Phi Yên lắc đầu nói: “Không cần tụ họp, chỉ mình ta tới thôi.”

Lã Phụng Tiên nghe vậy giật mình: “Chỉ mình ngươi tới thôi? Ngay cả sư phụ ngươi cũng không tới à?”

Theo suy nghĩ của Lã Phụng Tiên, mặc dù thế hệ này thực lực Việt Nữ Cung không đủ, có điều căn cơ vẫn còn, sao lại chỉ có một chiếc chìa khóa được, chuyện này không hợp lý.

Nhan Phi Yên nhìn ra suy nghĩ của Lã Phụng Tiên, bèn giải thích: “Gia sư thương thế chưa khỏi. Lần trước nhờ ơn của Lã công tử, mặc dù ta mời Phong Bất Bình Phong thần y tới chẩn đoán chữa trị cho gia sư nhưng vẫn phải tĩnh dưỡng một thời gian mới lành.

Trong Tiểu Phàm Thiên tranh đấu kịch liệt. Những võ giả tiểu bối chúng ta đã giao đấu kịch liệt như vậy, nếu tông sư võ đạo giao thủ chắc chắn còn khốc liệt hơn.

Cho nên sư phụ dứt khoát từ bỏ cơ hội Tiểu Phàm Thiên lần này. Còn trong Việt Nữ Cung ta, những đệ tử khác thực lực không đáng nhắc tới, có tiến vào Tiểu Phàm Thiên sợ chỉ là tới đưa chìa khóa cho kẻ khác, cho nên cũng không tới.”

Lã Phụng Tiên gật nhẹ đầu, tỏ ý đã hiểu.

Đây là lần đầu tiên hắn tiến vào Tiểu Phàm Thiên, nhưng cũng nhìn ra mức độ cạnh tranh kịch liệt của nơi này. Ngay cả thực lực như Nhan Phi Yên cũng không cách nào bảo hộ cho bản thân, nói chi những võ giả yếu hơn.

Đúng lúc này phương xa truyền tới một luồng chấn động ma khí, thân hình Sở Hưu xuất hiện trước trận chiến, lập tức khiến mọi người rối loạn.

Còn khi Lã Phụng Tiên thấy Sở Hưu dùng thân phận Lâm Diệp xuất hiện, trong mắt lại lóe lên vẻ khác lạ, rõ ràng là nghĩ tới điều gì.

Sở Hưu không chủ động nói thân phận Lâm Diệp trong nhánh Ẩn Ma với Lã Phụng Tiên, nhưng tương tự y cũng không hề giấu diếm chuyện này.

Sau lần trước Sở Hưu bị trọng thương, thật ra Lã Phụng Tiên đã mơ hồ đoán được thân phận của Sở Hưu.

Dù sao chuyện lần trước huyên náo rất lớn, đồng thời Sở Hưu lại vừa vặn ‘bế quan’ khiến nguyên thần bản thân bị tổn thương vĩnh viễn. Trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy?

Cho nên lúc này Sở Hưu dùng thân phận Lâm Diệp xuất hiện, Lã Phụng Tiên đã khẳng định người này chính là Sở Hưu.

Còn lúc này mọi người xung quanh thấy Sở Hưu tới không hẹn mà cùng tạm thời ngừng tay, ánh mắt nhìn về phía Sở Hưu đầy vẻ kiêng kỵ.

Trước đó bọn họ không kiêng kỵ Nhan Phi Yên là do Nhan Phi Yên chỉ là hạng nữ lưu, phần lớn danh tiếng là do thân phận chứ không phải do thực lực.

Còn đối mặt với Lã Phụng Tiên, mặc dù bọn họ cũng khá kiêng kỵ nhưng lại không quá nặng. Nguyên nhân là vì Lã Phụng Tiên chỉ vừa bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, hơn nữa chiến tích của hắn trên Long Hổ Bảng cũng không quá chói mắt.

Nhưng vị Lâm Diệp trước mặt lại bất đồng, đây là người đã ép trang chủ Tụ Nghĩa Trang Nhiếp Nhân Long phải đem cả vị trí trang chủ ra đổi lấy đầu y.

Sau chuyện ở Bắc Yên, vô số cao thủ Tụ Nghĩa Trang chết trong tay y, vô số tán tu nổi danh tại Bắc Yên cũng chết trong tay y.

Cuối cùng thậm chí mọi người còn nghe nói Nhiếp Nhân Long vô cùng tức giận mời cả Thanh Long Hội xuất thủ, thế nhưng vẫn không giết được đối phương.

Lâm Diệp này không hổ danh tuấn kiệt do nhánh Ẩn Ma bồi dưỡng ra, thực vô cùng kinh khủng, cũng khiến bọn họ hết sức kiêng kỵ.

Có điều ngay lúc bọn họ định nói gì đó, Sở Hưu lại mở miệng trước.

“Đây là một tòa ma tháp.”

Mọi người ở đây đều sửng sốt, cái này còn cần ngươi nói chắc? Có là thằng ngu cũng nhìn ra phong cách kiến trúc này rõ ràng không phải Đạo gia và Phật gia.

“Nếu ta không nhìn lầm, trong số những người ở đây chỉ mình ta thuộc về Ma đạo. Cho nên tòa ma tháp này có duyên với ta, cũng nên thuộc về ta. Chư vị giải tán đi.”

Mọi người ở đây sửng sốt, không ai ngờ Lâm Diệp lại nói như vậy.

Trình Viễn Đông của Tàng Kiếm Sơn Trang cười lạnh một tiếng nói: “Lâm Diệp, rốt cuộc bản thân ngươi ngu ngốc hay ngươi coi chúng ta là thằng ngu đây?

Ngươi với ma tháp này có duyên, ta còn nói toàn bộ Tiểu Phàm Thiên có duyên với ta đấy!

Ngươi tưởng ngươi là Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh chắc, chỉ nói một câu đã đòi chúng ta rút lui. Với chút chiến tích đó của ngươi còn chưa đủ tư cách!”

Thế nhân đều công nhận Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh đã có thực lực sánh ngang với đại đa số tông sư võ đạo. Nếu Trương Thừa Trinh ở đây, lại nhất quyết lên tiếng bá đạo như vậy, thêm vào uy danh của Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ có lẽ còn dùng một lời dọa lui hơn mười người được.

Nhưng rõ ràng bất luận thân phận vốn có của bản thân Sở Hưu hay thân phận Ma đạo Lâm Diệp này đều không đạt tới hiệu quả đó.

Sở Hưu nhíu mày nói: “Vậy ý các ngươi là nhất quyết cướp đồ của ta?”
Chương 654 Có duyên với ta

Mọi người ở đây không khỏi cau mày. Rốt cuộc tên Lâm Diệp này có ý gì, tu luyện ma công tới hỏng cả đầu óc rồi à?

Có điều không đợi mọi người phản ứng lại, Sở Hưu đã bước ra một bước, quanh người ma diễm ngập trời. Một quyền đánh ra, ma diễm vô biên bao phủ lấy cương khí vàng nhạt ập xuống, tôn lên Sở Hưu như thần như ma.

Một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất đứng phía trước y lập tức cảm thấy áp lực cường đại như ngọn núi lớn đè xuống.

Đối mặt với lực lượng cường đại như vậy, võ giả đứng mũi chịu sào kia rất muốn trốn, nhưng một quyền của Sở Hưu đã phong tỏa tất cả mọi đường né tránh xung quanh hắn, khiến hắn có muốn trốn cũng chẳng trốn được, tránh cũng chẳng tránh xong.

Võ giả kia cũng quyết định rất nhanh chóng. Thấy mọi phương vị né tránh đều bị phong tỏa, hắn không lùi mà tiến, quanh người bộc phát huyết khí nồng đậm dung nhập vào cương khí bản thân, phát ra lực lượng cực hạn của bản thân muốn ngăn cản thế quyền này của Sở Hưu.

Nhưng rất đáng tiếc, hắn vẫn đánh giá thấp lực lượng hiện tai của Sở Hưu.

Một quyền đánh xuống, chấn động mạnh mẽ tới mức mặt đất rung động hai lần. Một làn sương máu bùng lên, võ giả kia bị Sở Hưu đánh chết tại chỗ!

Vừa rồi trong Linh Bảo Quan, Sở Hưu thông qua vài lời giảng đạo trong nhật ký đền bù căn cơ Đạo môn của bản thân. Chuyện này không chỉ khiến tai họa ngầm về nguyên thần của Sở Hưu được loại bỏ mà còn khiến căn cơ cùng cảnh giới võ đạo của y tiến thêm một bước.

Sở Hưu đồng tu cả đạo phật ma, như tạo thành thùng nước ba mặt. Mặt nào thấp nhất chính là giới hạn của thùng nước.

Còn giờ Sở Hưu đã bù đắp hạn cuối của bản thân cho nên thực lực của y cũng tăng thêm nhiều.

Nhìn mọi người xung quanh, Sở Hưu thản nhiên nói: “Người trong Ma đạo chúng ta làm việc tương đối gọn gàng linh hoạt. Nếu các ngươi muốn cướp đồ của ta, vậy ta chỉ có thể giết sạch các ngươi thôi.

Vừa rồi ta đã cho các ngươi cơ hội, để các ngươi tự đi khỏi. Giờ nếu các ngươi không đi, được, ta tự mình tiễn các ngươi lên đường!”

Nếu đổi thành một đám người ô hợp, một quyền lập uy vừa rồi của Sở Hưu có thể dọa lui không ít người.

Có điều đám người này đều là tuấn kiệt trẻ tuổi trong các phái hoặc tinh nhuệ trong các thế lực lớn của võ lâm. Tố chất bọn họ đương nhiên hơn xa đám ô hợp kia.

Sở Hưu lớn tiếng dọa người như vậy không những không khiến đám người lùi bước, ngược lại làm cho bọn họ càng thêm phẫn nộ vì hành động bá đạo của y.

Cho nên lập tức có người giận dữ hét lớn: “Hung đồ Ma đạo dám ngông cuồng như vậy, đúng là vô pháp vô thiên!

Chư vị, cùng tiến lên, trước tên giết chết tên hung đồ Ma đạo này đã rồi cùng nhau tranh đoạt Hắc Ma Tháp này!”

Vài chục võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất đồng loạt đánh tới, hơn nữa không ai là hạng tầm thường. Uy thế tạo thành cho dù tông sư võ đạo bình thường cũng cảm thấy sợ hãi khó giải quyết. Thế nhưng Sở Hưu lại không hề e ngại.

Không phải Sở Hưu quá mức tự tin mà võ công Ma đạo của y am hiểu nhất chính là cục diện quần chiến như hiện tại!

Nhan Phi Yên đứng bên cạnh cũng định xuất thủ.

Trước đó mặc dù nàng bị Trình Viễn Đông chèn ép nhưng dẫu sao nàng cũng là đệ tử Việt Nữ Cung, cũng có trách nhiệm trừ ma vệ đạo. Nếu không động thủ, sau này ra ngoài không biết những người trong giang hồ sẽ nói nàng ra sao.

Có điều không đợi Nhan Phi Yên đông thủ, Lã Phụng Tiên đã kịp thời cản lại.

“Nhan cô nương, nếu ngươi tin ta xin chớ xuất thủ. Nếu không ngay cả ta cũng không cứu được ngươi.”

Nhan Phi Yên chỉ vào giữa trận kinh ngạc nói: “Lâm Diệp kia làm việc quá mức điên cuồng, dám lấy một địch vài chục người như vậy, cho dù có là tông sư võ đạo cũng chẳng dễ chịu gì. Chắc chắn hắn sẽ chết.

Lã huynh, giờ ngươi không tính là Chính đạo cũng không tính là Ma đạo. Nhưng chỉ cần ngươi cùng ta giết chết vài tên hung đồ Ma đạo trong Tiểu Phàm Thiên, sau khi thanh danh lan truyền ngươi cũng sẽ có thêm chút uy danh trên giang hồ. Dù sao cũng tốt hơn đi theo cái tên Sở Hưu tiếng xấu khắp nơi kia!”

Lã Phụng Tiên trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Lã Phụng Tiên ta không đi theo đường chính cũng chẳng theo đường tà, chỉ đi con đường của chính ta, không quan tâm người khác nói thế nào.

Về phần Lâm Diệp. Ta chỉ có thể nói đối phương còn mạnh hơn ta gấp mười lần, thậm chí trăm lần. Ta không hề khoa trương đâu. Nhan cô nương tốt nhất nghĩ kỹ rồi hẵng làm.”

Nghe Lã Phụng Tiên nói vậy, Nhan Phi Yên lập tức biến sắc.

Nàng và Lã Phụng Tiên mới chỉ tiếp xúc vài lần, có điều nàng cũng đã hiểu khá rõ về Lã Phụng Tiên.

Lã Phụng Tiên là người rất kiêu ngạo, trong thiên hạ số người khiến hắn thừa nhận bản thân không bằng, rất ít.

Hơn nữa Nhan Phi Yên cũng biết thực lực của Lã Phụng Tiên, thế nhưng giờ Lã Phụng Tiên lại nói tên Lâm Diệp kia mạnh hơn hắn gấp mười, thậm chí gấp trăm lần. Rốt cuộc thực lực tên Lâm Diệp này cường đại tới mức nào?

Có điều mạnh đến đâu Nhan Phi Yên cũng nhanh chóng chứng kiến.

Đối mặt với đám võ giả lao tới, tinh thần lực trong đầu Sở Hưu ngưng tụ thành thực chất, hóa thành bảy dây đàn huyền cầm.

Tiếng đàn êm tai lan truyền, nhưng những võ giả xung quanh nghe được lại như ma âm rót vào tai, lao nhao kêu rên. Bọn họ kẻ chậm lại người ngưng bặt, tu vi yếu một chút, thậm chí lỗ tai đã chảy máu.

Trước đó Sở Hưu dùng Trấn Hồn U Minh Khúc đối phó với người của Hạ Hầu thị, do bản thân bọn họ là người sử dụng tinh thần lực nên Sở Hưu mới có thể khiến tinh thần lực của đối phương phản phệ. Không cần mình ra tay cũng khiến đối phương tự sụp đổ.

Cho nên hiện giờ Trấn Hồn U Minh Khúc của Sở Hưu không giết được nhiều người như vậy, nhưng thủ đoạn giết người của y không chỉ có một!

Trong lúc mọi người xung quanh đều bị Trấn Hồn U Minh Khúc chấn cho thất điên bát đảo, Sở Hưu lại dùng hai tay kết ấn, chỉ trong chớp mắt ma khí vô biên bao phủ một phần lực lượng tinh thần của y, ngưng tụ thành hình người lao về phía võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất gần nhất.

Võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất kia hoảng hốt định thiêu đốt tinh huyết liều mạng, có điều không đợi hắn hành động, tấm lưới tinh thần lực vô biên đã bao phủ lấy hắn, cưỡng ép kéo nguyên thần của hắn ra, khiến võ giả kia gào lên đau đớn thê lương.

Khiên Ti Hồn Võng!

Bị Khiên Ti Hồn Võng kéo như vậy, hình người màu đen trực tiếp xông vào cơ thể đối phương. Chỉ trong chớp mắt, thân hình võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất kia cứng đờ tại chỗ, thần sắc đờ đẫn.

Đây là Đoạt Phách Di Hồn trong Nhiếp Hồn Cửu Đại Thức, cũng là thủ đoạn bá đạo nhất, cần phối hợp với Khiên Ti Hồn Võng sử dụng.

Trước tiên dùng Khiên Ti Hồn Võng lôi kéo một phần nguyên thần đối phương ra, sau đó dùng tinh thần lực bản di hồn đoạt phách, khiến đối phương hoàn toàn trở thành con rối của mình.

Hơn nữa Sở Hưu cũng phát hiện đặc tính của chiêu này cùng loại với Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp. Không biết lúc trước tổ sư Côn Luân Ma Giáo sáng tạo ra Nhiếp Hồn Cửu Đại Thức này rốt cuộc có tham khảo Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp hay không.

Có điều giờ không phải lúc suy nghĩ chuyện này. Võ giả kia dưới sự điều khiển của Sở Hưu đã trực tiếp xoay người đánh tới người phía sau. Hắn không chết, vẫn giữ lại bản năng chiến đấu, hơn nữa hung hãn không sợ tử vong, chẳng khác gì lấy mạng đổi mạng. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi hắn đã trả giá bằng thân thể trọng thương đổi lại hai mạng người, hoàn toàn không để ý tới thương thế bản thân, không để mọi người tới gần Sở Hưu một bước.

Có điều hắn chỉ có một người, rõ ràng không đối phó với tất cả được. Ngay

lúc hắn phát hiện áp lực của bản thân càng lúc càng lớn, Sở Hưu cũng cảm thấy bộ thân thể này sắp tới lúc đầu hết đèn tắt, cho nên y trực tiếp điều khiển võ giả này tự bạo!

Một tiếng nổ lớn vang lên, sương máu bắn ra đầy trời. Những võ giả gần nhất không tránh kịp bị chấn động tới mức hộc máu trọng thương!
Chương 655 Ma uy 1

Ma đạo có vô số thủ đoạn quỷ dị nhưng Nhiếp Hồn Cửu Đại Thức của Sở Hưu cho dù trong số rất nhiều công pháp của Côn Luân Ma Giáo ngày trước cũng là một trong những môn quỷ dị nhất.

Lúc này tai họa ngầm của Sở Hưu về mặt nguyên thần đã được bù đắp, lực lượng nguyên thần của y thậm chí nâng cao một bước. Võ giả cùng cấp cho dù là người chuyên tu tinh thần lực như Nam Thương Hạ Hầu thị cũng không cánh nào sánh nổi Sở Hưu.

Cho nên những võ giả này không ai ngăn được Khiên Ti Hồn Võng và Đoạt Phách Di Hồn của Sở Hưu.

Một võ giả tự bạo xong, Sở Hưu lại trực tiếp thay đổi mục tiêu, dùng Khiên Ti Hồn Võng lôi kéo nguyên thần rồi thi triển Đoạt Phách Di Hồn khống chế tinh thần đối phương, dùng phương pháp thô bạo cưỡng ép biến người khác thành con rối, lao lên liều mạng chém giết.

Đây là lần đầu Sở Hưu dùng cách này, còn chưa quá thuần thục, sau khi người đầu tiên tự bạo, Sở Hưu trực tiếp bộc phát tất cả tinh thần lực của bản thân, không ngờ lại khống chế tới ba người, cùng đám người xung quanh chém giết.

Chết một lại khống chế một, nếu thụ thương quá nặng thì trực tiếp tự bạo. Phương thức giao chiến quỷ dị này khiến đám người càng đánh càng ít. Bọn họ còn chưa chạm tới người Sở Hưu đã vẫn lạc gần mười người.

Cũng có người mặc kệ những con rối kia tấn công Sở Hưu, dù sao ba con rối cũng không thể ngăn cản được mấy chục người.

Có điều chỉ vài người lẻ tẻ, nếu tới trước người Sở Hưu, vậy chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Dưới lực lượng cường đại của Sở Hưu, một quyền đánh không chết thì hai quyền, hai quyền đánh không chết thì ba quyền. Lực lượng hoàn toàn áp đảo khiến tất cả mọi người tuyệt vọng. Bọn họ chưa từng gặp kẻ nào kinh khủng như vậy.

Trên giang hồ võ đạo phong phú, mỗi người am hiểu theo hướng bất đồng.

Đại đa số võ giả am hiểu tinh thần lực, độc vật hay thủ đoạn quỷ dị khác thì năng lực cận chiến sát phạt không mạnh, thậm chí có thể nói là vô cùng yếu ớt.

Thế nhưng tới tên Lâm Diệp này lại ngược lại. Tu vi thân thể đối phương cũng vô cùng cường đại, lực lượng cực kỳ khủng khiếp. Đối mặt với người như vậy, bọn họ không tìm ra được chút hy vọng chiến thắng nào. Một tâm tình tuyệt vọng không khỏi dâng lên từ trong đáy lòng mọi người.

Nhan Phi Yên bên cạnh kinh hãi nhìn Sở Hưu giữa trận dùng sức một mình đồ sát mấy chục người, gương mặt vẫn còn nguyên biểu cảm sợ hãi.

Rốt cuộc nhánh Ẩn Ma kiếm đâu ra con quái vật nào? Vừa bước vào giang hồ

đã có thực lực kinh khủng đến thế?

Với thực lực của Nhan Phi Yên, nếu nàng xông lên chắc chắc cũng không phải đối thủ của Lâm Diệp, cho dù có đủ loại thủ đoạn của Việt Nữ Cung có lẽ cũng chỉ miễn cưỡng giữ được mạng mà thôi.

Mãi tới lúc này Nhan Phi Yên mới nhớ tới những lời Lâm Phong Nhã khuyên bảo mình trước khi tiến vào Tiểu Phàm Thiên, những lời khuyên liên quan tới mức độ cạnh tranh tàn khốc trong Tiểu Phàm Thiên và những nguy hiểm trong đó.

Trong này cao thủ tụ tập, tất cả mọi người đều đến vì lợi ích, không quan tâm tới thanh danh và địa vị của ngươi trong thế giới bên ngoài, ngoại trừ cẩn thận chỉ có càng thêm cẩn thận. Trong Tiểu Phàm Thiên không có bất cứ bí quyết gì khác.

“Lã công tử, ngươi lại cứu ta lần nữa.” Nhan Phi Yên thở dài một hơi, nói cám ơn Lã Phụng Tiên bên cạnh.

Lã Phụng Tiên nhìn tình cảnh giữa trận, sửng sốt một hồi rồi mới lắc đầu nói: “Không sao, trong Tiểu Phàm Thiên nguy cơ tứ phía, Nhan cô nương chỉ có một mình, phải chú ý thật cẩn thận mới có thể đi tới cuối cùng.”

Thật ra lúc này trong lòng Lã Phụng Tiên kinh hãi chẳng kém gì Nhan Phi Yên.

Mặc dù hắn biết thực lực Sở Hưu nhưng lại không biết Sở Hưu dùng thân phận Lâm Diệp có thể bộc lộ bao nhiêu thực lực.

Thế nhưng giờ xem ra Sở Hưu có đổi thân phận khác thực lực vẫn kinh khủng như vậy. Sở huynh không hổ là Sở huynh.

Còn lúc này trong trận chiến đã có hơn mười người chết trong tay Sở Hưu, đám người đã nảy sinh ý thoái lui.

Lâm Diệp này đúng là quá bá đạo, nếu hắn không có thực lực mọi người cũng chẳng ngại liên thủ giết chết hắn, coi như trừ ma vệ đạo.

Thế nhưng bọn họ không ngờ thực lực của Lâm Diệp này lại kinh khủng tới mức độ này, thế này còn đánh gì nữa? Chịu chết chắc?

Tòa Hắc Ma Tháp này tuy có vẻ không phải vật phàm nhưng rõ ràng bọn họ không lấy được rồi.

Tiểu Phàm Thiên lớn như vậy chắc chắn có thứ sánh được với Hắc Ma Tháp, thậm chí có di tích tốt hơn Hắc Ma Tháp. Bọn họ không muốn chết tại đây.

Có điều đúng lúc này có người đột nhiên hô lớn: “Cao tăng Đại Quang Minh Tự tới rồi!”

Mọi người nhìn sang, quả nhiên thấy hai đệ tử Đại Quang Minh Tự mặc tăng y màu trắng đang chạy về phía này.

Hai tăng nhân áo trắng trong đó một trẻ tuổi ở trần, tùy ý choàng một chiếc áo tăng, có điều mọi người vẫn thấy được những cơ bắp hùng tráng như được đúc từ sắt thép.

Vị này không phải ai khác, chính là Minh Vương - Tông Huyền.

Còn đi theo bên cạnh Tông Huyền là một hòa thượng trung niên để râu quai nón, cao lớn uy vũ, xem khí thế trên người rõ ràng là tông sư võ đạo.

Ở đây đã có người nhận ra, hòa thượng trung niên này chính là thủ tọa Đạt Ma Viện của Đại Quang Minh Tự, Phật Diễm Tôn Giả - Hư Hành, cũng là người tương đối trẻ tuổi trong số thủ tọa Lục Đại Võ Viện của Đại Quang Minh Tự.

Thấy Đại Quang Minh Tự không chỉ có Tông Huyền tới mà cả một vị tông sư võ đạo cũng tới, đám võ giả ở đây lập tức hưng phấn hẳn lên.

Trình Viễn Đông của Tàng Kiếm Sơn Trang lại trực tiếp hô lớn: “Hư Hành thủ tọa! Ma đầu kia ngấp nghé Hắc Ma Tháp sau lưng chúng ta, ra tay tàn ác sát hại hơn mười người của chúng ta rồi, mong Hư Hành thủ tọa đứng ra làm chủ cho chúng ta, diệt trừ tà ma!”

Mọi người vô thức liếc nhìn Trình Viễn Đông, thầm nghĩ sao kẻ này lại ăn nói khép nép như vậy?

Mặc dù bọn họ cũng muốn Đại Quang Minh Tự xuất thủ đối phó với Lâm Diệp, có điều tên Trình Viễn Đông này nói chuyện thật chẳng xuôi tai, thế nào là đứng ra làm chủ? Nói như thể địa vị bọn họ đều dưới Đại Quang Minh Tự vậy.

Mặc dù thực tế đúng là như vậy, nhưng bọn họ dẫu sao cũng là tinh nhuệ của những đại phái đứng đầu giang hồ, bản thân vẫn có chút ngạo khí.

Có điều đúng lúc này, Trình Viễn Đông lại đột nhiên cảm giác được hàn ý bao phủ quanh người.

Trình Viễn Đông vô thức nhìn lại, vừa vặn đối mặt với ánh mắt âm trầm của Sở Hưu, chuyện này khiến Trình Viễn Đông âm thầm run rẩy trong lòng, thầm hô một tiếng không ổn.

Trước đó trong lúc giao thủ thật ra Sở Hưu không nhắm vào ai, dù sao đều là kẻ địch, ai ở gần y hơn thì y giết kẻ đó trước, giết người tùy duyên.

Còn Trình Viễn Đông này lại là hạng người tương đối gian xảo, hắn vô thức cảm thấy không đúng cho nên từ khi xuất thủ luôn ở sau cùng, thậm chí không hề thụ thương.

Còn lúc này sau khi hắn lắm miệng xong, ánh mắt Sở Hưu đã đặt lên người hắn.

Trong phương diện bỏ chạy giữ mạng, Trình Viễn Đông cũng thật quả quyết. Vừa phát giác không đúng hắn thậm chí không có tâm tư ở lại đối đầu, trực tiếp quay người bỏ trốn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom