-
Chương 656-660
Chương 656 Ma uy 2
Lúc này quanh người Sở Hưu ma khí lượn lờ, huyết khí từ những thi thể trên mặt đất dung nhập vào ma khí quanh người Sở Hưu, hóa thành một tôn Sát Sinh Ma Phật Tướng vô cùng tà ác quỷ dị, đánh thẳng về phía Trình Viễn Đông!
Vốn dĩ Trình Viễn Đông còn cách Sở Hưu khá xa, chỉ cần những võ giả khác ngăn cản Sở Hưu một chút, hắn vẫn có cơ hội bỏ trốn.
Thế nhưng những lời tự tìm đường chết vừa rồi của Trình Viễn Đông lại khiến những võ giả ở đây khó chịu, hơn nữa thực lực Sở Hưu bày ngay đó, ai dám chống lại Sở Hưu trong thời điểm này?
Cho nên sau khi Sở Hưu xuất thủ, đám người này thậm chí vô thức lựa chọn né tránh.
Ma khí vô biên cùng mùi máu tanh gay mũi đánh tới sau lưng Trình Viễn Đông. Trong tình huống nguy cấp, Trình Viễn Đông kinh hãi trực tiếp lựa chọn thiêu đốt tinh huyết, muốn bỏ trốn.
Có điều ngay thời khắc vừa thiêu đốt tinh huyết, hắn lại hoảng sợ phát hiện khí huyết bản thân không chịu khống chế của bản thân. Tinh huyết cơ thể hắn bắt đầu thiêu đốt kịch liệt, qua lại tán loạn, căn bản không cách nào sử dụng để tăng tốc.
Không đợi Trình Viễn Đông phản ứng lại, dưới một đao đầy ma uy của Sát Sinh Ma Phật Tướng, Trình Viễn Đông đã trực tiếp bị chém thành hai nửa!
Hư Hành ở phía sau chứng kiến cảnh tượng này lập tức bừng bừng lửa giận, phẫn nộ quát: “To gan! Lại dám làm ra thứ tà ma quỷ quái như vậy sỉ nhục Phật môn ta, nên giết! Đáng chết!”
Trước đó Hư Hành nghe Trình Viễn Đông nói còn chưa kịp phản ứng, hắn không nhận ra Lâm Diệp là ai.
Thân là thủ tọa Đạt ma Viện, Hư Hành là người trong giới cao tầng ở Đại Quang Minh Tự. Mặc dù hắn có nghe nói tới võ giả trẻ tuổi trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, có điều cái tên Lâm Diệp chỉ vừa xuất hiện trên mười hạng đầu Long Hổ Bảng, Hư Hành không thể cả ngày chú ý tới động tĩnh của bọn tiểu bối trên Long Hổ Bảng, cho nên hắn cũng rất xa lạ với cái tên Lâm Diệp này.
Thế nhưng không đợi hắn suy nghĩ rõ ràng, Lâm Diệp lại dám ra tay ngay trước mặt hắn, xuất đao chém chết Trình Viễn Đông, đây rõ ràng là đang khiêu khích hắn.
Đồng thời Sát Sinh Ma Phật Tướng của Sở Hưu mặc dù thoát thai từ Đại Kim Cương Thần Lực, có điều cuối cùng Sở Hưu lại đem cả ma công của bản thân dung nhập vào Đại Kim Cương Thần Lực, trong lúc giết chóc sáng tạo ra Sát Sinh Ma Phật Tướng. Mặc dù đây là võ công Ma Phật hợp nhất nhưng trước mặt tăng nhân chính tông Phật môn như Hư Hành, từ tà ma quỷ quái như Sát Sinh Ma Phật Tướng này rõ ràng là báng bổ và sỉ nhục Phật môn bọn họ!
“Tông Huyền! Cùng ta ra tay, diệt trừ tà ma này!”
Dứt lời, quanh người Hư Hành bừng bừng phật quang chói mắt, đánh về phía Sở Hưu.
Bước chân Tông Huyền chậm hơn một chút nhưng cũng theo đó đánh tới.
Mắt thấy Hư Hành và Tông Huyền cùng xông lên, Sở Hưu thầm hô không ổn. Đụng phải hai vị này, lớn chuyện rồi.
Sở Hưu biết thực lực Tông Huyền, vô cùng đáng sợ, đủ sánh vai với một số tông sư võ đạo thực lực cường đại.
Còn Hư Hành kia mặc dù y không biết thực lực ra sao nhưng nếu đối phương đã là thủ tọa của Lục Đại Võ Viện trong Đại Quang Minh Tự, vậy chắc chắn không yếu.
Một người đến Sở Hưu còn miễn cưỡng giao thủ được, nhưng hai người, Sở Hưu không hề nắm chắc.
Có điều đúng lúc này Lã Phụng Tiên trước đó vẫn không xuất thủ lại đột nhiên cười lớn, bước chân đạp ra, cầm Phương thiên họa kích trong tay chỉ vào Tông Huyền trầm giọng nói: “Từng nghe danh Minh Vương - Tông Huyền của Đại Quang Minh Tự, trong lòng vẫn mong mỏi không thôi. Tại hạ tán tu Bắc Yên, Lã Phụng Tiên, lần này tới đây muốn khiêu chiến Minh Vương. Mong Tông Huyền đại sư chỉ giáo thêm!”
Thấy hành động này của Lã Phụng Tiên, mọi người ở đây đều biến sắc. Không ai ngờ Lã Phụng Tiên lại ra mặt khiêu chiến Tông Huyền ngay lúc này. Nhan Phi Yên đứng bên cạnh muốn kéo Lã Phụng Tiên lại, đáng tiếc đã chậm.
Lã Phụng Tiên đột nhiên nhảy ra khiêu chiến Tông Huyền, chuyện này quả thật vượt ngoài dự đoán mọi người.
Lã Phụng Tiên nhận được truyền thừa của Lã Ôn Hầu, đứng trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, . trên giang hồ cũng có chút danh tiếng. Có điều so với Tông Huyền, hai người vẫn là một trên trời một dưới đất.
Quan trọng nhất là Lã Phụng Tiên nhảy ra khiêu chiến đúng lúc Tông Huyền chuẩn bị đối phó với Lâm Diệp kia. Mọi người xung quanh ngược lại không nghi ngờ Lã Phụng Tiên có quan hệ gì với Lâm Diệp, có điều theo bọn họ thấy Lã Phụng Tiên này đúng là không biết điều.
Có lẽ đột nhiên từ võ giả tán tu không xu dính túi trở thành người trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, còn nhận được đại cơ duyên đại truyền thừa khiến cho tâm địa Lã Phụng Tiên bành trướng, không phân rõ đông tây nam bắc nữa. Lúc này hắn thấy Tông Huyền đến lập tức nhảy ra mở miệng khiêu chiến.
Chuyện như vậy trên giang hồ cũng không hiếm thấy. Hơn nữa người gặp chuyện này nhiều nhất chính là Trương Thừa Trinh cùng Tông Huyền. Thậm chí một số hạng tôm tép không xu dính túi suốt ngày bám theo sau mông bọn họ khiêu chiến, ảo tưởng mình có thể đánh bại người mạnh nhất trong thế hệ
trẻ tuổi hiện tại, dương danh giang hồ.
Lã Phụng Tiên này trông rất thanh tỉnh cơ mà, sao giờ lại không chịu suy nghĩ như vậy?
Nhan Phi Yên nhìn Lã Phụng Tiên, nhíu chặt lông mày. Nàng muốn ngăn cản nhưng Lã Phụng Tiên đã mở miệng, đã không kịp nữa rồi.
Mặc dù Nhan Phi Yên và Lã Phụng Tiên mới gặp mặt không nhiều, có điều theo nàng thấy Lã Phụng Tiên không phải loại người trầm mê trong danh lợi, cũng không phải võ sĩ vừa thấy cao thủ cường giả là bất chấp tất cả mở miệng khiêu chiến.
Giờ hắn mở miệng khiêu chiến Tông Huyền là thật sự không biết điều, sẽ gây ảnh hưởng không tốt tới thanh danh của hắn.
Còn lúc này giữa trận, Hư Hành ra tay trước đã giao thủ cùng Sở Hưu.
Thấy Lã Phụng Tiên đứng ra khiêu chiến Tông Huyền, Sở Hưu thở dài một tiếng. Y biết Lã Phụng Tiên đã nhận ra thân phận của y.
Chuyện này Sở Hưu sẽ ghi nhớ, có điều giờ không phải lúc nói những thứ này. Sở Hưu thậm chí không nhìn sang Lã Phụng Tiên một cái, cũng giả vờ là người lạ, trực tiếp đón đánh Hư Hành.
Quanh người Hư Hành cương khí phật diễm bừng bừng, lực lượng nóng rực tỏa ra vô số ánh sáng. Theo một quyền của Hư Hành đánh xuống, lửa giận ngập trời, chiếu sáng vạn cổ!
Thân hình Sở Hưu không hề lui bước, trước đó y chém giết nhiều võ giả như vậy, lại lấy Ma Huyết Đại Pháp thu nạp huyết khí của đối phương. Giờ đối mặt với Hư Hành, ma khí cùng huyết khí quanh người Sở Hưu đã hòa thành một thể, đấm ra một quyền, cũng là ma diễm ngập trời, sát cơ bừng bừng!
Một bên là ma diễm huyết khí màu đỏ thẫm quỷ dị, một bên lại là phật diễm rực rỡ chiếu sáng vạn cổ.
Hai loại lực lượng hoàn toàn khác biệt giao đấu. Mặc dù cảnh giới của Sở Hưu kém hơn Hư Hành nhiều, có điều uy thế lại chẳng hề kém cạnh.
Mọi người xung quanh lao nhao biến sắc.
Hóa ra tên Sở Hưu kia lúc trước còn chưa ra tay toàn lực. Nếu vừa rồi hắn cũng sử dụng uy thế như vậy, mọi người xung quanh không nói toàn bộ bị diệt sạch nhưng chắc chắn sẽ chết thêm vài người.
Còn lúc này Tông Huyền thấy Lã Phụng Tiên đứng ra khiêu chiến, trong mắt hắn lóng lánh ánh sáng, dừng lại một chút như đang tự hỏi.
Một lát sau, Tông Huyền phun ra một chữ: “Được!”
Chương 657 Phượng Tiên chiến Tông Huyền
Dứt lời Tông Huyền lập tức đấm một quyền về phía Lã Phụng Tiên. Trong ánh phật quang vô biên, cương khí đột nhiên bùng nổ, thế quyền như Thái Sơn áp đỉnh, những nơi nó đi qua vạn pháp tan vỡ!
Đối với Tông Huyền mà nói, hai người vây công một Lâm Diệp, hắn không chút hứng thú.
Nếu không phải Hư Hành là trưởng bối của hắn, ra lệnh cho hắn xuất thủ, Tông Huyền chắc chắn không ra tay.
Cho nên giờ thấy Lã Phụng Tiên khiêu chiến, Tông Huyền không hề do dự đáp ứng.
Nắm chặt Phương thiên họa kích trong tay, Lã Phụng Tiên không vui không buồn, thậm chí trong mắt dường như còn có chiến ý cùng hưng phấn.
Thật ra Lã Phụng Tiên không phải loại võ si, thích đi lung tung khiêu chiến linh tinh, thích giao thủ với những người khác. Cả chiến ý và sát ý của hắn đều kém xa Sở Hưu.
Lần này này Lã Phụng Tiên đứng ra mặc dù có ý giải vây cho Sở Hưu, có điều được giao thủ với Minh Vương - Tông Huyền trong đồn đại cũng khiến Lã Phụng Tiên cảm thấy hưng phấn.
Lúc này đón lấy một quyền uy thế vô song của Tông Huyền, quanh người Lã Phụng Tiên tràn ngập ma khí đen nhánh, có điều không như Sở Hưu ma diễm ngập trời mà lại vô cùng tinh khiết, chỉ bám lên quanh người hắn cùng thanh Phương thiên họa kích.
Phương thiên họa kích ầm ầm chém xuống, khí thế hùng hồn tăng lên tới cực hạn, lưỡi đao hình mặt trăng trên thân kích lóe lên vẻ sắc bén khiến những võ giả quan chiến đều cảm thấy chói mắt.
Cơ thể máu thịt và Phương thiên họa kích cấp bậc bảo binh va chạm. Lực lượng đơn thuần giao đấu, phật quang hóa giải ma khí quanh người Lã Phụng Tiên, lực lượng cường đại theo đó ập tới, thậm chí khiến Lã Phụng Tiên không cầm được Phương thiên họa kích trong tay, thân hình không ngờ lại bay ngược ra ngoài, lui lại hơn mười trượng mới miễn cưỡng ngừng lại.
Nhìn Tông Huyền, ánh mắt Lã Phụng Tiên lóe lên vẻ kinh ngạc.
Lực lượng thật cường đại!
Bản thân Lã Phụng Tiên cũng sở trường về lực lượng, lúc trước hắn không tập trung tu luyện công pháp luyện thể nhưng bản thân Lã Phụng Tiên có thần lực trời sinh, cho nên lực lượng bản thân hắn không kém hơn một số võ giả tu luyện công pháp luyện thể.
Sau đó Lã Phụng Tiên lại tu luyện Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân, lực lượng bản thân hắn đã tăng thêm vài lần, thế nhưng giờ đối mặt với Tông Huyền vẫn không địch lại.
Có điều chuyện này cũng có thể hiểu được. Lã Phụng Tiên chỉ mới bước vào
cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, tu luyện Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân chưa bao lâu.
Còn Tông Huyền đã rèn luyện trong cảnh giới này vài năm, hơn nữa còn là đệ tử Đại Quang Minh Tự duy nhất trong bao năm tu luyện thành công Bảo Nguyệt Quang Vương Lưu Ly Luyện Kim Thân!
Một quyền đánh bay Lã Phụng Tiên, gương mặt Tông Huyền không lộ chút biểu cảm nào, có điều trong con ngươi che phủ bởi phật quang lại lộ ra thần sắc thất vọng.
Lã Phụng Tiên này yếu hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, cũng yếu hơn nhiều so với Sở Hưu từng giao chiến khiến hắn phải xuất thủ toàn lực.
Đối với kẻ không đủ tư cách làm đối thủ của mình, Tông Huyền rất thiếu kiên nhẫn.
Một quyền đánh ra, Tông Huyền đã không còn tâm tư dây dưa với Lã Phụng Tiên, hai tay niết ấn quyết ầm ầm đánh xuống. Minh Vương Trấn Ngục, tru tà diệt ma!
Trấn Ngục Minh Vương Ấn!
Đón lấy đòn Trấn Ngục Minh Vương Ấn uy thế vô biên kia, Lã Phụng Tiên nổi giận gầm lên một tiếng, hai mắt mơ hồ lộ ra màu đỏ tươi, Phương thiên họa kích trong tay múa lên. Đó là một bộ kích pháp nhìn như đơn giản nhưng lại ẩn chứa vô số biến hóa, đại khai đại hợp. Ba mươi sáu kích hòa thành một thể, như thần như ma, ầm ầm đánh xuống!
Ngay lúc va chạm, mặt đất dưới chân Lã Phụng Tiên ầm ầm vỡ vụn, lực lượng cường đại bộc phát, bước chân Tông Huyền bất động, Lã Phụng Tiên cũng không hề lui lại nhưng hổ khẩu hắn đã rạn nứt, xuất hiện từng vệt máu, nhưng Lã Phụng Tiên vẫn không lui một bước.
Ma Thần Vô Song Kích!
Đây mới là kích pháp chí cường mà Lã Ôn Hầu từng dùng để tung hoành thiên hạ.
Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân chỉ là cơ sở, nếu không có thân thể mạnh mẽ làm cơ sở, người tu luyện thậm chí không có tư cách sử dụng Ma Thần Vô Song Kích.
Thấy Lã Phụng Tiên ngăn cản được một đòn Trấn Ngục Minh Vương Ấn của mình, ánh mắt Tông Huyền không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.
Nhưng khiến hắn càng kinh ngạc là Lã Phụng Tiên ương ngạnh vượt ngoài dự kiến của hắn.
Mặc dù Lã Phụng Tiên cứng rắn chống đỡ không hề lui bước nhưng thực tế giờ Lã Phụng Tiên đã nằm trong thế hạ phong.
Nhưng đối mặt với Tông Huyền, sau khi ngăn cản ấn quyết của đối phương, Lã Phụng Tiên lại chủ động xuất thủ. Phương thiên họa kích trong tay hắn mang theo ma khí cuồng bạo múa lên, từng vệt sáng đỏ máu dung nhập vào, kích pháp mạnh mẽ hùng hồn. Mỗi kích đánh ra Lã Phụng Tiên đều cảm giác thấy lực lượng bản thân thiêu đốt điên cuồng, nhưng lúc này hai mắt hắn đã bị ma khí đỏ thẫm che phủ, không mất đi lý trí nhưng chiến ý vô song, như thần như ma.
Ma Thần Vô Song Kích được Sở Hưu thi triển tới cực hạn, mặc dù mỗi đòn đều tiêu hao cực lớn nhưng uy lực cũng vô cùng cường đại, không ngờ giao chiến với Tông Huyền hơn mười chiêu mà bất bại, thành tích này đã rất hiếm thấy.
Có điều sau mười chiêu rõ ràng Lã Phụng Tiên đã lộ vẻ sa sút.
Ma Thần Vô Song Kích tiêu hao thật sự quá lớn. Uy lực môn kích pháp này cường hãn dị thường, người thực lực không đủ thậm chí không có tư cách sử dụng. Lã Phụng Tiên có tư cách, có điều mỗi kích hắn dùng ra đều tương đương với vận dụng một võ thuật chí cường. Hắn chỉ vừa bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, không duy trì được tiêu hao như vậy bao lâu.
Ngay khi thấy Lã Phụng Tiên lộ vẻ suy yếu, thân hình Tông Huyền lại đột nhiên tiến tới, đón lấy một kích của Lã Phụng Tiên, không hờ ngai tay hắn lại trực tiếp nắm lấy Phương thiên họa kích của Lã Phụng Tiên. Hai tay Tông Huyền tràn ngập phật quang, cánh tay thậm chí hóa thành một màu lưu ly trong suốt, thấy được cả xương cốt như kim cương bạch ngọc bên trong.
“Nát!”
Theo Tông Huyền quát khẽ một tiếng, không ngờ hắn lại trực tiếp bóp nát Phương thiên họa kích trong tay Lã Phụng Tiên.
Phương thiên họa kích trong tay Lã Phụng Tiên là do Trần Thanh Đế đưa cho, mặc dù không phải thần binh nhưng cấp bậc cũng lên tới lục chuyển, uy lực không yếu, chẳng qua không bằng Thiên Ma Vũ của Sở Hưu mà thôi.
Thế nhưng trước lực lượng cơ thể hùng mạnh của Tông Huyền, bảo binh lục chuyển cũng có thể bị bóp nát, có thể thấy lực lượng cơ thể hắn khủng khiếp nhường nào.
Binh khí bị hủy, Lã Phụng Tiên cũng bị lực lượng cường đại đó đánh bay, một luồng máu tươi chảy ra nơi khóe miệng.
Thấy cảnh này, mọi người xung quanh không khỏi lắc đầu.
Trước đó bọn họ cho rằng tâm địa của Lã Phụng Tiên quá mức bành trướng, dám tới khiêu chiến Tông Huyền. Thế nhưng giờ xem ra Lã Phụng Tiên quả thật có chút tài năng, còn có thể đánh với Tông Huyền tới mức này.
Có điều rất đáng tiếc, Tông Huyền vẫn là Tông Huyền đứng hạng hai trên Long Hổ Bảng, thực lực của hắn đã vượt qua cực hạn của cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất. Lã Phụng Tiên thua cũng không phải là lạ, hắn chống đỡ được nhiều chiêu như vậy chứ không bị một ấn của Tông Huyền đánh chết, vậy đã đủ vinh quang rồi.
Nhìn Lã Phụng Tiên hộc máu, Tông Huyền không tiếp tục xuất thủ, sắc mặt
không biểu cảm nói: “Nhận thua?”
Lã Phụng Tiên chỉ khiêu chiến chứ không phải tử chiến cho nên tuy lúc giao đấu Tông Huyền không hạ thủ lưu tình, sau đó hắn cũng không ra tay giết người.
Chỉ cần Lã Phụng Tiên nhận thua, Tông Huyền sẽ không tiếp tục xuất thủ.
Nhưng Lã Phụng Tiên quả quyết lắc đầu.
Thấy thế Tông Huyền không chú do dự, tay nắm Đại Uy Đức Minh Vương Ấn. Sau lưng hắn ngưng tụ thành Minh Vương Pháp Tướng, một ấn đánh xuống, trấn thiên tuyệt địa!
Chương 658 Ma Thần vô song 1
Lã Phụng Tiên không nhận thua, Tông Huyền chỉ có thể đánh tới khi đối phương nhận thua.
Chiêu Đại Uy Đức Minh Vương Ấn này ngày trước Tông Huyền cũng sử dụng khi giao thủ với Sở Hưu. Cho dù là Sở Hưu cũng chỉ miễn cưỡng ngăn cản. với lực lượng của Lã Phụng Tiên hiện tại, nếu cứng rắn đối chọi lại chắc chắn sẽ trọng thương.
Đại Uy Đức Minh Vương uy áp thiên địa, lực lượng cường đại khiến cả không gian cũng xuất hiện một luồng uy áp mạnh mẽ. Ấn pháp chưa tới phạm vi mười trượng xung quanh Lã Phụng Tiên đã xuất hiện đã chìm sâu xuống vài thước.
Ngay lúc tất cả mọi người cho rằng Lã Phụng Tiên đã thua chắc, Lã Phụng Tiên lại lấy một thanh Phương thiên họa kích từ trong hộp báu không gian ra.
Thanh Phương thiên họa kích này cao khoảng một trượng, ma khí đen nhánh bao phủ lấy thân kích, ly long màu đen lượn vòng quanh kích, phát ra một tiếng long ngâm ma khiếu.
Thần binh Vô Song!
Hai tay Lã Phụng Tiên nắm lên Vô Song, chỉ trong khoảnh khắc hai mắt hắn đã phủ một màu đỏ thẫm Còn trên thân kích Vô Song, hai mắt ly long không ngờ cũng trở thành một màu đỏ thẫm như Lã Phụng Tiên.
Một kích đánh ra, đơn giản tới cực hạn nhưng lại bộc phát ra uy thế khiến người ta kinh sợ.
Một tiếng nổ lớn vang lên, Đại Uy Đức Minh Vương do phật quang lưu ly tạo thành bắt đầu vỡ vụn. Phật quang cũng bị ma khí thôn phệ che lấp, cuối cùng ầm ầm vỡ tan, thậm chí ngay cả Tông Huyền cũng bị đánh lui hơn mười bước.
Mọi người xung quanh lặng ngắt như tờ, ánh mắt nhìn về phía Lã Phụng Tiên đã mang vẻ kính sợ.
Không ngờ Lã Phụng Tiên lại xuất một kích đánh lui Tông Huyền!
Tình hình này khiến tất cả mọi người thậm chí nghi ngờ đôi mắt mình.
Uy lực của thần binh cửu chuyển cường đại đến vậy ư?
Có điều mọi người ở đây không ai là hạng tầm thường, sau khi kinh ngạc cũng nhanh chóng nhận ra trạng thái hiện tại của Lã Phụng Tiên cũng không được tốt.
Thần binh Vô Song quả thật rất mạnh, nhưng nếu vận dụng thần binh Vô Song không có bất cứ gánh nặng hay tiêu hao gì chắc Lã Phụng Tiên đã dùng từ sớm, cần gì sử dụng bảo binh lúc trước?
Thần binh cửu chuyển, đặc biệt là thần binh Vô Song mà Lã Ôn Hầu lưu lại tiêu hao thật sự quá lớn.
Vừa rồi Lã Phụng Tiên chỉ xuất một kích, có điều sắc mặt hắn đã bắt đầu
trắng bệch.
Mặc dù lúc trước gương mặt Lã Phụng Tiên cũng rất trắng, có điều màu trắng hiện tại là màu nhợt nhạt của bệnh tật, suy yếu.
Tông Huyền xoa xoa cánh tay nhìn về phía Lã Phụng Tiên, dùng giọng nói không mang theo chút tình cảm nào nói: “Vì sao không nhận thua? Ngươi không dùng được lực lượng như vậy bao lần đâu.”
Lã Phụng Tiên cầm Vô Song trong tay trầm giọng nói: “Ta muốn xem xem cực hạn của chính ta ở dâu?”
Tông Huyền nói: “Nhưng sau khi ngươi thấy cực hạn của mình, có lẽ ngươi sẽ bị thương. Ngươi biết bị thương trong Tiểu Phàm Thiên này đại biểu cho điều gì rồi đấy.”
Lã Phụng Tiên không nói gì, chỉ cầm Vô Song trong tay chỉ về phía Tông Huyền.
Tông Huyền gật nhẹ đầu, hắn hiểu ý Lã Phụng Tiên. Thân hình Tông Huyền lại lao tới, phía sau là phật quang rực rỡ ngưng tụ thành một pháp tướng Dược Sư Vương Phật từ bi trang nghiêm, ngưng tụ như thật. Pháp tướng được đúc bằng cương khí này tựa như lưu ly, vô cùng chói mắt!
Uy thế này đừng nói võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, cho dù một số tông sư võ đạo yếu một chút cũng không đạt được tới trình độ này, có thể thấy lực lượng căn cơ của Tông Huyền đã cường đại tới mức nào.
Đối mặt với uy thế này, quanh người Lã Phụng Tiên bừng bừng ma khí, tay cầm thần binh. Ma Thần Vô Song Kích được hắn thi triển, chỉ trong chốc lát đã khuấy động cả phong vân biến sắc, ma khí mãnh liệt đánh tới, tôn lên Lã Phụng Tiên như thần như ma, vô cùng cuồng bạo.
Giờ đám người Thủy Vô Tướng không ở đây, nếu họ chứng kiến cảnh tượng Lã Phụng Tiên hiện tại có lẽ sẽ càng thêm trung thành, càng cho rằng Lã Phụng Tiên là Ôn Hầu đại nhân chuyển thế.
Không vì điểm gì khác, chỉ vì bộ dáng Lã Phụng Tiên hiện tại quả thật quá giống Lã Ôn Hầu năm xưa.
Nếu nói trước đó Lã Phụng Tiên chỉ giống Lã Ôn Hầu tám thành nhưng giờ hắn vận dụng thần binh Vô Song, dùng Ma Thần Vô Song Kích chém giết chính diện, quả thật giống Lã Ôn Hầu tới chín thành chín.
Thần binh cửu chuyển phối hợp với Ma Thần Vô Song Kích, Lã Ôn Hầu như thần như ma chém giết kịch liệt với Tông Huyền cùng pháp tướng Dược Sư Vương Phật phía sau. Có điều sau mỗi chiêu giao thủ sắc mặt hắn lại trắng bệch thêm một phần, sau mười chiêu mặt đất dưới chân hai người đã bị đánh nát. Pháp tướng Dược Sư Vương Phật đã bi đánh nát nhưng sắc mặt Lã Phụng Tiên dã như tờ giấy trắng, cánh tay cầm Vô Song cũng bắt đầu run rẩy, rõ ràng đã tiêu hao quá độ.
Thần sắc Tông Huyền vẫn lạnh lùng tới cực điểm, không chút thay đổi, thậm chí hắn chưa tiêu hao bao nhiêu.
Đây mới là điểm kinh khủng của Tông Huyền, lần trước khi Sở Hưu giao thủ cùng Tông Huyền, y đã phát hiện.
Sự kinh khủng của Tông Huyền không ở thân thể mạnh mẽ cũng không ở Minh Vương Ấn xuất thần nhập hóa mà mà ở căn cơ nội tình thâm hậu của hắn.
Khi ngươi dốc hết toàn lực nhưng tới cuối cùng lại phát hiện đối phương vẫn còn lực lượng, lúc đó sẽ tuyệt vọng tới mức nào?
Có điều lúc này thần sắc Tông Huyền tuy vẫn lạnh lùng nhưng trong lòng lại âm thầm chấn động.
Lực lượng chân chính của Lã Phụng Tiên kém xa chính mình.
Nhưng trên người Lã Phụng Tiên lại có tính chất vô cùng dẻo dai, bẻ không cong đánh không nát, gặp mạnh càng mạnh.
Cũng như ngày trước khi Lã Phụng Tiên bị Tụ Nghĩa Trang truy sát, mặc dù người tới mỗi lúc một mạnh nhưng Lã Phụng Tiên vẫn có thể giết ra khỏi vòng vây. Cho dù hắn đã trọng thương tới cực hạn nhưng vẫn như đánh mãi không chết.
Đúng lúc này một tiếng nổ lớn vang lên trực tiếp ngắt đứt trận chiến giữa Lã Phụng Tiên và Tông Huyền. Mọi người vô thức nhìn lại, tầng thứ nhất ầm ầm vỡ vụn, toàn bộ Hắc Ma Tháp sụp xuống một tầng, cũng nghiêng thêm một chút.
Trong lúc Lã Phụng Tiên và Tông Huyền giao thủ, Sở Hưu và Hư Hành cũng chẳng hề nhàn rỗi, bọn họ giao chiến không ngờ đánh tới bên trong Hắc Ma Tháp.
Ban đầu Sở Hưu và Hư Hành giao thủ vài chiêu, tông sư võ đạo như Hư Hành quả thật không phải cấp bậc mà hiện tại Sở Hưu có thể đối đầu, cho dù sau khi đốn ngộ thực lực Sở Hưu tăng cường cũng vậy.
Có điều nếu bảo Sở Hưu bỏ chạy như vậy, y không cam tâm.
Nếu không có Lã Phụng Tiên đứng ra ngăn cản Tông Huyền, Sở Hưu chắc chắn sẽ vận dụng bí pháp bỏ trốn. Tông Huyền cộng thêm một vị thủ tọa của Đại Quang Minh Tự, cho dù lòng tin của Sở Hưu có bành trướng tới đâu cũng không tới mức mù quáng như vậy.
Có điều giờ Lã Phụng Tiên đã đứng ra dốc hết toàn lực ngăn cản Tông Huyền giúp y, nếu Sở Hưu không vớt lại ít đồ vậy thật quá có lỗi với hành động đó của Lã Phụng Tiên.
Cho nên sau khi chống đỡ hai chiêu của Hư Hành, Sở Hưu trực tiếp bộc phát tốc độ cực hạn, trốn vào trong Hắc Ma Tháp.
Trước đó tất cả mọi người tranh đoạt trong Hắc Ma Tháp nhưng không tiến vào bên trong, cho nên sau khi Sở Hưu đi vào việc đầu tiên y làm là nhìn khắp bốn phía xem có đồ tốt gì không!
Chương 659 Ma Thần vô song 2
Tòa Hắc Ma Tháp này trước kia hẳn là tổng bộ của một tông môn chính đạo, tầng thứ nhất là đại sảnh xem ra đã tan hoang tới cực hạn. Khắp nơi trong đại sảnh đều là vết tích sụp đổ, không có gì giá trị.
Ngay lúc Sở Hưu vừa đảo mặt một lượt, Hư Hành đã theo sau tiến vào.
Sở Hưu nhíu mày, sao tốc độ lão hòa thượng này nhanh vậy?
Vừa thấy Sở Hưu, Hư Hành đã phẫn nộ quát: “Ma đạo tặc tử, ngươi trốn không thoát, chết đi cho ta!”
Dứt lời Hư Hành tay niết ấn quyết, tạo thành Vạn Tự Phật Ấn, tỏa ra phật diễm vàng kim trực tiếp trấn áp về phía Sở Hưu.
Có điều lúc này Sở Hưu lại không muốn đấu đá gì với Hư Hành, thân hình hắn lập tức lao thẳng lên tầng hai, đồng thời Sát Sinh Ma Phật Tướng bộc phát ngăn cản quyền ấn kia làm dấy lên một luồng chấn động lực lượng khổng lồ.
Theo lực lượng trong tháp hoàn toàn bộc phát, tầng thứ nhất vốn đã đổ nát không chịu nổi ầm ầm vỡ vụn. Tiếp đó là cảnh tượng mọi người đều chứng chứng kiến.
Lúc này Sở Hưu đã lên tới tầng thứ hai còn Hư Hành đã bị chôn dưới mặt đất.
Thấy cảnh này chân mày Sở Hưu càng nhíu sâu hơn, có vẻ mức độ mục nát của Hắc Ma Tháp này còn vượt ngoài dự đoán của y. Vậy chẳng phải phần lớn những thứ bên trong đều tan tành cả rồi à?
Đối với đại đa số tông môn, trong môn phái bọn họ chắc chắn có trận pháp bảo vệ, cho dù không có trận pháp cũng có một số kiến trúc quan trọng như đại sảnh, tàng kinh các được gia cố trận pháp, tránh gặp sự cố hư hại gì.
Với quy mô như Hắc Ma Tháp bên trong chắc chắn có trận pháp gia cố, không thể nào mới giao thủ có một chiêu đã bị đánh nát một tầng.
Có điều rõ ràng trong đại kiếp nạn thượng cổ, Hắc Ma Tháp đã bị trọng thương, trận pháp bên trong cũng bị hủy diệt, giờ đang vô cùng yếu ớt.
Không có trận pháp thủ hộ, vậy một số đan dược công pháp trong Hắc Ma Tháp liệu có mục nát hay không? Chuyện này cũng rất có khả năng.
Đúng lúc này Hư Hành bị chôn bên dưới gầm lên một tiếng, đá vụn gạch ngói quanh người bị hắn chấn thành bột phấn, trực tiếp đánh về phía Sở Hưu.
Sở Hưu bên kia không hề trì hoãn, tầng hai không có đồ tốt thì lên tới tầng ba, nếu thật sự không tránh khỏi thì giao thủ với Hư Hành một chiêu, tạm thời khiến đối phương ngừng lại rồi tiếp tục trốn.
Cho nên bên ngoài chỉ thấy Hắc Ma Tháp sụp đổ từng tầng một, tốc độ nhanh chóng tới cực hạn, chẳng khác gì đang tự hủy. Hắc Ma Tháp mấy chục tầng chỉ trong thời gian ngắn đã mất đi phân nửa.
Lúc này trong tháp, Sở Hưu vừa chạy vừa lục lọi cũng chẳng có bao nhiêu thu hoạch.
Mấy tầng bên trên có trụ sở, có phòng tĩnh thất luyện công, có đan phòng phòng chế thuốc, thậm chí có cả tàng thư các.
Thế nhưng phần lớn các thứ trong đó đã mục nát, các thứ linh dược trân quý trong đó đều đã tan thành tro bụi. Trong đó còn có một số đan dược, Sở Hưu cũng chẳng có thời gian mở nắp xem xét, trực tiếp phất tay thu hết vào hộp báu không gian sau đó tiếp tục chạy lên.
Tàng thư các càng khiến Sở Hưu thất vọng, nơi này đã là người đi nhà trống, dường như có người vội vàng thu dọn mất chín thành, một số thư tịch sót lại cũng đã mục nát. Cho nên sau khi Sở Hưu tiến vào tàng thư các, kình phong thổi tới, những thư tịch tản mát dưới đất lập tức biến thành tro bụi.
“Ma đạo tặc tử! Chết đi!”
Lúc này sau lưng Sở Hưu cũng vang lên tiếng gầm của Hư Hành.
Sở Hưu hừ lạnh một tiếng, ma khí huyết khí quang người bộc phát đấm ra một quyền. Lực lượng cường đại va chạm, lại sập một tầng lầu, thân hình Sở Hưu cũng bị đánh bay.
Có điều Sở Hưu lại mượn lực lượng này thuận thế lên thêm một tầng.
Nhưng ngay lúc này Sở Hưu lại đột nhiên cảm ứng được ngay trong lúc ma khí của y bộc phát, tầng trên như có thứ gì cảm ứng được ma khí của y, tỏa ra một luồng chấn động!
Cảm giác được chấn động ma khí trên Hắc Ma Tháp, thân hình Sở Hưu không hề dừng lại, trực tiếp phóng lên phía trên.
Hư Hành cũng đã nhận ra chấn động ma khí này, không khỏi hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đuổi theo Sở Hưu, trong mắt đã có ý thẹn quá hóa giận.
Vốn hắn còn tưởng mình đối phó với tiểu bối Ma đạo này chỉ dễ như trở bàn tay, nào ngờ thực lực tiểu bối Ma đạo này lại cường đại đến vậy. Mặc dù nội tình còn chưa bằng tông sư võ đạo như mình nhưng lực bộc phát đã có thể giao thủ vài chiêu với bản thân.
Hơn nữa đối phương còn am hiểu bí pháp loại thân pháp, tốc độ bản thân không chậm, khiến Hư Hành trong lúc nhất thời cũng không cách nào bắt được đối phương.
Lúc này Hư Hành cũng cảm giác được phía trên Hắc Ma Tháp tỏa ra chấn động, tiểu bối Ma đạo này muốn giành trước hắn lấy được thứ trên đó, đúng là nằm mơ nói mộng.
Quanh người Sở Hưu tràn ngập cương khí, trực tiếp đánh nát sàn nhà mấy tầng dưới, rốt cuộc mới lên tới tầng có chấn động ma khí.
Tầng này khác với những tầng dưới. Trong những tầng dưới hoặc là phòng luyện đan hoặc là mật thất, hoặc là từng dãy phòng làm nơi ở cho võ giả.
Còn tầng này xem bộ dáng cũng là nơi ở nhưng lại chiếm trọn một tầng, hiển nhiên chủ nhân tầng này địa vị bất phàm, hẳn là người nắm quyền trong Hắc Ma Tháp.
Trên tầng sau cùng treo bảy thanh đao trên vách tường.
Bảy thanh đao này đặt trong bảy vỏ đao bằng da màu đen nối liền nhau, tiện cho vác trên lưng và vận dụng.
Vừa rồi thứ tỏa ra ma khí chính là vỏ đao bằng da này, Sở Hưu thậm chí cảm giác được trong vỏ đao bằng da tỏa ra ma khí âm hàn, hiển nhiên không phải vật phàm.
Sở Hưu lập tức kết luận vỏ đao không phải vật phàm vật đao bên trong chắc chắn càng bất phàm.
Còn dưới vách tường là một bàn sách, trên bàn bày lột loạt sách bằng da thú bừa bộn.
Thời kỳ thượng cổ một số võ giả có thói quen dùng sách bằng da thú để viết lại công pháp điển tịch. Những tấm da thú này đều là da linh thú hoặc hung thú, sau khi xử lsy có thể giữ được vạn năm mà không hỏng.
Sở Hưu không hề do dự, trực tiếp nắm lấy bảy thanh đao cùng sách da thú trên bàn.
Có điều đúng lúc này phía sau y lại xuất hiện phật diễm hừng hực ầm ầm đánh xuống. Hư Hành đã xuất hiện sau lưng y, một quyền thế mạnh lực trầm trực tiếp đánh vào hậu tâm Sở Hưu.
Một quyền này tới quá nhanh, Sở Hưu căn bản không kịp cướp lấy bảy thanh đao kia, chỉ có thể tạm thời xoay người ngăn cản Hư Hành.
Huyết khí cùng ma khí ầm ầm bộc phát, Sở Hưu còn muốn mượn lực lượng của Hư Hành thừa cơ đoạt đao.
Có điều Hư Hành dẫu sao cũng là kẻ lão luyện trên giang hồ, cùng một sai lầm sao có thể phạm phải hai lần?
Ngay lúc lực lượng bộc phát, hai tay Hư Hành niết thành ấn quyết, miệng thốt lên từng âm tiết vang rền. Chấn, Minh, Phích, Lịch. Từng âm tiết chấn cho khí huyết Sở Hưu sôi trào, thân hình bất giác ngưng bặt.
Bí kỹ của Đại Quang Minh Tự, Cửu Biến Sư Tử Hống!
Sở Hưu từng lĩnh giáo Cửu Biến Sư Tử Hống này, có điều lúc đó chỉ là một chiêu.
Còn giờ Hư Hành xuất thủ dùng tới tứ biến trong cửu biến, chấn cho Sở Hưu đầu choáng mắt hoa.
“Chết đi!”
Hư Hành từ trên trời đánh xuống, phật diễm bốc lên, Bồ Đề Bảo Thụ hiển hiện trong phật diễm, quanh người vô số lực lượng thiên địa quấn quanh Bồ Đề Bảo Thụ trấn áp xuống Sở Hưu bên dưới!
Chương 660 Tham!
Phật Diễm Tịnh Thế, Bồ Đề Trấn Ma!
Áp lực cường đại đột nhiên đánh tới. Đây là một đòn toàn lực của tông sư võ đạo, cho dù Sở Hưu cũng cảm thấy một cảm giác nguy hiểm tột độ.
Trong khoảnh khắc này, khí huyết quanh người Sở Hưu thiêu đốt, huyết khí vô biên tràn vào Sát Sinh Ma Phật Tướng, khiến cho ma đao trong Sát Sinh Ma Phật Tướng không biết từ khi nào hóa thành màu đỏ máu.
Đây không đơn thuần là Sát Sinh Ma Phật Tướng nữa mà là một loại biến hóa dung hợp cả Hóa Huyết Thần Đao và Sát Sinh Ma Phật Tướng.
Trong Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, Sở Hưu đã nhận được Hóa Huyết Thần Đao. Chuyện này rất nhiều người chứng kiến, trừ phi Sở Hưu nắm chắc giết chết Hư Hành tại chỗ, bằng không y không thể trực tiếp sử dụng Hóa Huyết Thần Đao trước mặt Hư Hành.
Có điều trình độ của Sở Hưu đối với Ma Huyết Đại Pháp và Hóa Huyết Thần Đao đều không thấp. Võ thuật thiên biến vạn hóa, sao phải cố chấp cái vẻ ngoài?
Giờ Sở Hưu vận dụng cũng là Hóa Huyết Thần Đao, chẳng qua không phải tự mình sử dụng mà là kết hợp với pháp tướng bản thân sử dụng. Trừ phi là võ giả cũng tu luyện Hóa Huyết Thần Đao tới đây, bằng không không ai có thể nhìn ra được.
Sát Sinh Ma Phật Tướng quỷ dị chém ra một đao, trường đao màu máu phá tan tất cả, phật diễm bừng bừng cũng bị ma đao đỏ máu chém rách.
Trong ánh sáng đỏ máu đó, Bồ Đề Bảo Thụ cũng bị nhát đao chém đứt, sau khi thiêu đốt khí huyết sắc mặt Sở Hưu thoáng trắng bệch nhưng thân hình không hề dừng lại, lui thẳng về phía bảy thanh đao kia.
Hư Hành vừa bị Hóa Huyết Thần Đao của Sở Hưu bức lui, lúc này thấy y lao thẳng về phía bảy thanh đao bèn hừ lạnh một tiếng. Hai tay hắn niết thành ấn quyết kỳ dị, cương khí xung quanh thiêu đốt kịch liệt, ngay cả thiên địa nguyên khí xung quanh cũng bị nhen lửa.
Phật diễm vô biên thiêu đốt hết thảy, phương viên trăm trượng xung quanh tầng ma tháp này hóa thành hỏa vực vô biên!
Hơn nữa hỏa vực kia còn không ngừng thu nhỏ, mỗi khi thu nhỏ một trượng uy lực lại căng cường một phần. Phật diễm này còn có tính chất trấn ma tru tà, trong hỏa vực này một khi Sở Hưu vận dụng ma công y sẽ bị áp chế gấp bội!
Sắc mặt Hư Hành cũng hơi tái đi. Cho dù hắn là tông sư võ đạo nhưng giờ bày ra một hỏa vực cường đại như vậy cũng rất tốn sức.
Có điều Võ Đạo Chân Đan trong cơ thể hắn liên tục dẫn dắt lực lượng thiên địa tiến vào thân thể bổ sung cho lực lượng bản thân.
Lực bộc phát của tiểu bối Ma đạo trước mặt quả thật kinh người, có điều Hư Hành lại càng quyết đoán. Hắn trực tiép thiêu đốt tầng ma tháp này, hủy diệt toàn bộ đống đồ Ma đạo này đi, xem ngươi còn đoạt thế nào!
Ánh mắt Sở Hưu lóe lên một luồng sáng lạnh, lão lừa trọc này đúng là khó chơi tới cực hạn.
Mắt thấy hỏa vực đánh tới, Sở Hưu tay niết ấn quyết, tinh thần lực của y chỉ trong chớp mắt đã bị rút gần hết, chỉ còn lại một ít nhỏ nhoi.
Cảm giác tiêu hao tinh thần lực hết sức khó chịu. Giờ Sở Hưu khó khăn lắm mới bù đắp được tai họa ngầm về nguyên thần của bản thân nhưng đối mặt với lão hòa thượng Hư Hành khó dây này, y vẫn phải vận dụng toàn lực mới được.
Sức mạnh tinh thần hùng hồn quẩn quanh trong hư không ngưng tụ thành một mũi tên vô hình, dùng tâm thần Sở Hưu làm cung, bắn thẳng về phía Hư Hành.
Đây là Diệt Hồn Tiễn trong Nhiếp Hồn Cửu Đại Thức. Năng lực của nó hết sức đơn giản, chỉ là bộc phát lực lượng tinh thần tới mức cực hạn, lấy hồn đánh hồn, diệt trừ nguyên thần của đối phương.
Trong chín môn bí pháp nguyên thần trong Nhiếp Hồn Cửu Đại Thức thật ra đều thiên hướng tà ác quỷ dị như Khiên Ti Hồn Võng cùng Trấn Hồn U Minh Khúc, chỉ có Diệt Hồn Tiễn này đi theo con đường cường mãnh tới cực hạn. Mặc dù là bí pháp nguyên thần nhưng lại mạnh mẽ hung hãn như võ thuật cận chiến chém giết.
Diệt Hồn Tiễn vừa bắn ra, tiếng gào thét vô thanh đã tuyền tới, mặc dù Hư Hành không nghe được âm thanh nhưng hắn có thể cảm thấy một luồng uy áp nguyên thần cường đại đang đánh về phía mình.
Hư Hành tay niết thủ ấn Dược Sư Vương Phật, ánh kim lưu ly hộ thể, muốn trốn sang một bên.
Nhưng hắn vừa có hành động, đã lập tức cảm nhận được một luồng khí cơ khóa chặt lấy bản thân, quỹ tích của Diệt Hồn Tiễn đã biến ảo, gần như đồng thời với động tác né tránh của hắn, vô cùng quỷ dị.
Vửa rồi khi thi triển Diệt Hồn Tiễn Sở Hưu còn lưu lại một chút tinh thần lực.
Một chút tinh thần lực này chính là để y thi triển Thiên Tử Vọng Khí Thuật.
Khi vận dụng loại công pháp này lại phối hợp với Thiên Tử Vọng Khí Thuật quả thật là chiêu bài tất sát, uy lực tăng cường gấp bội.
Biến ảo thân hình mấy lần, Hư Hành rốt cuộc từ bỏ.
Bất luận hắn trốn tránh thế nào, mũi tên kia cũng như giòi bám trong xương, dán chặt không chịu buông tha.
Ngay khi Diệt Hồn Tiễn tới gần, Hư Hành nổi giận gầm lên một tiếng, kim quang lưu ly bừng lên, khí huyết bành trướng, mạnh mẽ chống chọi lại mũi tên nguyên thần này.
Nhưng giờ tinh thần lực Sở Hưu đã không kém hơn tông sư võ đạo, thậm chí
còn mạnh hơn tông sư võ đạo không tu luyện bí pháp nguyên thân như Hư Hành.
Mũi tên ngưng tụ tất cả tinh thần lực của Sở Hưu nhẹ nhàng va chạm với phật quang lưu ly, lập tức phá tan phật quang.
Lực lượng khí huyết nồng đậm cũng không thể ngăn cản hoàn toàn mũi tên này. Uy lực của Diệt Hồn Tiễn ầm ầm bộc phát, cơn bão tinh thần quét qua, Hư Hành rên lên một tiếng đau đớn, sắc mặt trắng bệch, thậm chí ngay đôi mắt cũng mất đi tiêu cự. Đây rõ ràng là biểu hiện nguyên thần thụ thương.
Vài hơi sau, Hư Hành mới tỉnh táo lại, mặc dù trong đầu vẫn đau đớn kịch liệt như bị vặn xoắn nhưng Hư Hành vẫn định xuất thủ. Đáng tiếc đã chậm!
Thời gian vài hơi thở rất ngắn nhưng cũng đủ làm rất nhiều chuyện.
Những lĩnh vực phật diễm kia không được lực lượng của Hư Hành chống đỡ nên không khuếch trương nữa. Sở Hưu cũng thuận lợi lấy được bảy thanh đao cùng quyển sách da thú.
Đến lúc Hư Hành khôi phục tinh thần, tầng này đã không chịu nổi sức mạnh cường đại của hai người, ầm ầm sụp đổ.
Mắt mắt thấy Sở Hưu lấy đi bảy thanh đao kia, Hư Hành hừ lạnh một tiếng, không để ý tới cảm giác đau đớn như bị vặn xoắn trong đầu, lại lao tới đánh một quyền về phía Sở Hưu.
Mặc dù tinh thần lực của hắn đã bị Diệt Hồn Tiễn kia làm cho trọng thương nhưng Hư Hành vốn không cần tinh thần lực, hơn nữa với nghị lực của hắn cũng có thể chịu được cảm giác đau đớn kịch liệt từ tinh thần lực.
Mang theo vỏ đao nối tiếp nhau kia, Sở Hưu vô thức nắm lấy chuôi đao, ánh mắt lóe lên luồng sáng lạnh.
Thân phận Lâm Diệp trước nay chưa từng dùng đao pháp, Sở Hưu cũng lo bị bại lộ.
Có điều lúc này y đã nhận được bảy thanh ma đao có vẻ rất bất phàm này, vậy chỉ cần không sử dụng võ thuật tiêu biểu như A Tỳ Đạo Tam Đao, vậy không lo bị nhìn ra.
Sở Hưu tiện tay nắm một chuôi đao, rút ra, có điều ngay khi trường đao rời vỏ, thần sắc Sở Hưu đột nhiên biến đổi.
Một luồng lực lượng từ trường đao truyền tới. Rời khỏi vỏ đao trường đao như giải khai phong ấn. Chỉ trong chốc lát khí tức kỳ dị bộc phát, không phải ma khí mà là một loại chấp niệm, tham! Tham trong tham lam!
Ngay khi cầm được thanh trường đao đó, ý chí Sở Hưu lập tức bị luồng ý tham lam đó bao phủ, hai mắt đỏ bừng, cảm giác tham lam vô tận bao phủ. Giờ khắc này Sở Hưu muốn có được hết thảy, muốn thôn phệ hết thảy. Một đao đó chém ra, thiên địa nguyên khí trong phương viên trăm trượng bị thu nạp sạch sẽ, tất cả đều bị thanh trường đao kia thôn phệ!
Lúc này quanh người Sở Hưu ma khí lượn lờ, huyết khí từ những thi thể trên mặt đất dung nhập vào ma khí quanh người Sở Hưu, hóa thành một tôn Sát Sinh Ma Phật Tướng vô cùng tà ác quỷ dị, đánh thẳng về phía Trình Viễn Đông!
Vốn dĩ Trình Viễn Đông còn cách Sở Hưu khá xa, chỉ cần những võ giả khác ngăn cản Sở Hưu một chút, hắn vẫn có cơ hội bỏ trốn.
Thế nhưng những lời tự tìm đường chết vừa rồi của Trình Viễn Đông lại khiến những võ giả ở đây khó chịu, hơn nữa thực lực Sở Hưu bày ngay đó, ai dám chống lại Sở Hưu trong thời điểm này?
Cho nên sau khi Sở Hưu xuất thủ, đám người này thậm chí vô thức lựa chọn né tránh.
Ma khí vô biên cùng mùi máu tanh gay mũi đánh tới sau lưng Trình Viễn Đông. Trong tình huống nguy cấp, Trình Viễn Đông kinh hãi trực tiếp lựa chọn thiêu đốt tinh huyết, muốn bỏ trốn.
Có điều ngay thời khắc vừa thiêu đốt tinh huyết, hắn lại hoảng sợ phát hiện khí huyết bản thân không chịu khống chế của bản thân. Tinh huyết cơ thể hắn bắt đầu thiêu đốt kịch liệt, qua lại tán loạn, căn bản không cách nào sử dụng để tăng tốc.
Không đợi Trình Viễn Đông phản ứng lại, dưới một đao đầy ma uy của Sát Sinh Ma Phật Tướng, Trình Viễn Đông đã trực tiếp bị chém thành hai nửa!
Hư Hành ở phía sau chứng kiến cảnh tượng này lập tức bừng bừng lửa giận, phẫn nộ quát: “To gan! Lại dám làm ra thứ tà ma quỷ quái như vậy sỉ nhục Phật môn ta, nên giết! Đáng chết!”
Trước đó Hư Hành nghe Trình Viễn Đông nói còn chưa kịp phản ứng, hắn không nhận ra Lâm Diệp là ai.
Thân là thủ tọa Đạt ma Viện, Hư Hành là người trong giới cao tầng ở Đại Quang Minh Tự. Mặc dù hắn có nghe nói tới võ giả trẻ tuổi trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, có điều cái tên Lâm Diệp chỉ vừa xuất hiện trên mười hạng đầu Long Hổ Bảng, Hư Hành không thể cả ngày chú ý tới động tĩnh của bọn tiểu bối trên Long Hổ Bảng, cho nên hắn cũng rất xa lạ với cái tên Lâm Diệp này.
Thế nhưng không đợi hắn suy nghĩ rõ ràng, Lâm Diệp lại dám ra tay ngay trước mặt hắn, xuất đao chém chết Trình Viễn Đông, đây rõ ràng là đang khiêu khích hắn.
Đồng thời Sát Sinh Ma Phật Tướng của Sở Hưu mặc dù thoát thai từ Đại Kim Cương Thần Lực, có điều cuối cùng Sở Hưu lại đem cả ma công của bản thân dung nhập vào Đại Kim Cương Thần Lực, trong lúc giết chóc sáng tạo ra Sát Sinh Ma Phật Tướng. Mặc dù đây là võ công Ma Phật hợp nhất nhưng trước mặt tăng nhân chính tông Phật môn như Hư Hành, từ tà ma quỷ quái như Sát Sinh Ma Phật Tướng này rõ ràng là báng bổ và sỉ nhục Phật môn bọn họ!
“Tông Huyền! Cùng ta ra tay, diệt trừ tà ma này!”
Dứt lời, quanh người Hư Hành bừng bừng phật quang chói mắt, đánh về phía Sở Hưu.
Bước chân Tông Huyền chậm hơn một chút nhưng cũng theo đó đánh tới.
Mắt thấy Hư Hành và Tông Huyền cùng xông lên, Sở Hưu thầm hô không ổn. Đụng phải hai vị này, lớn chuyện rồi.
Sở Hưu biết thực lực Tông Huyền, vô cùng đáng sợ, đủ sánh vai với một số tông sư võ đạo thực lực cường đại.
Còn Hư Hành kia mặc dù y không biết thực lực ra sao nhưng nếu đối phương đã là thủ tọa của Lục Đại Võ Viện trong Đại Quang Minh Tự, vậy chắc chắn không yếu.
Một người đến Sở Hưu còn miễn cưỡng giao thủ được, nhưng hai người, Sở Hưu không hề nắm chắc.
Có điều đúng lúc này Lã Phụng Tiên trước đó vẫn không xuất thủ lại đột nhiên cười lớn, bước chân đạp ra, cầm Phương thiên họa kích trong tay chỉ vào Tông Huyền trầm giọng nói: “Từng nghe danh Minh Vương - Tông Huyền của Đại Quang Minh Tự, trong lòng vẫn mong mỏi không thôi. Tại hạ tán tu Bắc Yên, Lã Phụng Tiên, lần này tới đây muốn khiêu chiến Minh Vương. Mong Tông Huyền đại sư chỉ giáo thêm!”
Thấy hành động này của Lã Phụng Tiên, mọi người ở đây đều biến sắc. Không ai ngờ Lã Phụng Tiên lại ra mặt khiêu chiến Tông Huyền ngay lúc này. Nhan Phi Yên đứng bên cạnh muốn kéo Lã Phụng Tiên lại, đáng tiếc đã chậm.
Lã Phụng Tiên đột nhiên nhảy ra khiêu chiến Tông Huyền, chuyện này quả thật vượt ngoài dự đoán mọi người.
Lã Phụng Tiên nhận được truyền thừa của Lã Ôn Hầu, đứng trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, . trên giang hồ cũng có chút danh tiếng. Có điều so với Tông Huyền, hai người vẫn là một trên trời một dưới đất.
Quan trọng nhất là Lã Phụng Tiên nhảy ra khiêu chiến đúng lúc Tông Huyền chuẩn bị đối phó với Lâm Diệp kia. Mọi người xung quanh ngược lại không nghi ngờ Lã Phụng Tiên có quan hệ gì với Lâm Diệp, có điều theo bọn họ thấy Lã Phụng Tiên này đúng là không biết điều.
Có lẽ đột nhiên từ võ giả tán tu không xu dính túi trở thành người trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, còn nhận được đại cơ duyên đại truyền thừa khiến cho tâm địa Lã Phụng Tiên bành trướng, không phân rõ đông tây nam bắc nữa. Lúc này hắn thấy Tông Huyền đến lập tức nhảy ra mở miệng khiêu chiến.
Chuyện như vậy trên giang hồ cũng không hiếm thấy. Hơn nữa người gặp chuyện này nhiều nhất chính là Trương Thừa Trinh cùng Tông Huyền. Thậm chí một số hạng tôm tép không xu dính túi suốt ngày bám theo sau mông bọn họ khiêu chiến, ảo tưởng mình có thể đánh bại người mạnh nhất trong thế hệ
trẻ tuổi hiện tại, dương danh giang hồ.
Lã Phụng Tiên này trông rất thanh tỉnh cơ mà, sao giờ lại không chịu suy nghĩ như vậy?
Nhan Phi Yên nhìn Lã Phụng Tiên, nhíu chặt lông mày. Nàng muốn ngăn cản nhưng Lã Phụng Tiên đã mở miệng, đã không kịp nữa rồi.
Mặc dù Nhan Phi Yên và Lã Phụng Tiên mới gặp mặt không nhiều, có điều theo nàng thấy Lã Phụng Tiên không phải loại người trầm mê trong danh lợi, cũng không phải võ sĩ vừa thấy cao thủ cường giả là bất chấp tất cả mở miệng khiêu chiến.
Giờ hắn mở miệng khiêu chiến Tông Huyền là thật sự không biết điều, sẽ gây ảnh hưởng không tốt tới thanh danh của hắn.
Còn lúc này giữa trận, Hư Hành ra tay trước đã giao thủ cùng Sở Hưu.
Thấy Lã Phụng Tiên đứng ra khiêu chiến Tông Huyền, Sở Hưu thở dài một tiếng. Y biết Lã Phụng Tiên đã nhận ra thân phận của y.
Chuyện này Sở Hưu sẽ ghi nhớ, có điều giờ không phải lúc nói những thứ này. Sở Hưu thậm chí không nhìn sang Lã Phụng Tiên một cái, cũng giả vờ là người lạ, trực tiếp đón đánh Hư Hành.
Quanh người Hư Hành cương khí phật diễm bừng bừng, lực lượng nóng rực tỏa ra vô số ánh sáng. Theo một quyền của Hư Hành đánh xuống, lửa giận ngập trời, chiếu sáng vạn cổ!
Thân hình Sở Hưu không hề lui bước, trước đó y chém giết nhiều võ giả như vậy, lại lấy Ma Huyết Đại Pháp thu nạp huyết khí của đối phương. Giờ đối mặt với Hư Hành, ma khí cùng huyết khí quanh người Sở Hưu đã hòa thành một thể, đấm ra một quyền, cũng là ma diễm ngập trời, sát cơ bừng bừng!
Một bên là ma diễm huyết khí màu đỏ thẫm quỷ dị, một bên lại là phật diễm rực rỡ chiếu sáng vạn cổ.
Hai loại lực lượng hoàn toàn khác biệt giao đấu. Mặc dù cảnh giới của Sở Hưu kém hơn Hư Hành nhiều, có điều uy thế lại chẳng hề kém cạnh.
Mọi người xung quanh lao nhao biến sắc.
Hóa ra tên Sở Hưu kia lúc trước còn chưa ra tay toàn lực. Nếu vừa rồi hắn cũng sử dụng uy thế như vậy, mọi người xung quanh không nói toàn bộ bị diệt sạch nhưng chắc chắn sẽ chết thêm vài người.
Còn lúc này Tông Huyền thấy Lã Phụng Tiên đứng ra khiêu chiến, trong mắt hắn lóng lánh ánh sáng, dừng lại một chút như đang tự hỏi.
Một lát sau, Tông Huyền phun ra một chữ: “Được!”
Chương 657 Phượng Tiên chiến Tông Huyền
Dứt lời Tông Huyền lập tức đấm một quyền về phía Lã Phụng Tiên. Trong ánh phật quang vô biên, cương khí đột nhiên bùng nổ, thế quyền như Thái Sơn áp đỉnh, những nơi nó đi qua vạn pháp tan vỡ!
Đối với Tông Huyền mà nói, hai người vây công một Lâm Diệp, hắn không chút hứng thú.
Nếu không phải Hư Hành là trưởng bối của hắn, ra lệnh cho hắn xuất thủ, Tông Huyền chắc chắn không ra tay.
Cho nên giờ thấy Lã Phụng Tiên khiêu chiến, Tông Huyền không hề do dự đáp ứng.
Nắm chặt Phương thiên họa kích trong tay, Lã Phụng Tiên không vui không buồn, thậm chí trong mắt dường như còn có chiến ý cùng hưng phấn.
Thật ra Lã Phụng Tiên không phải loại võ si, thích đi lung tung khiêu chiến linh tinh, thích giao thủ với những người khác. Cả chiến ý và sát ý của hắn đều kém xa Sở Hưu.
Lần này này Lã Phụng Tiên đứng ra mặc dù có ý giải vây cho Sở Hưu, có điều được giao thủ với Minh Vương - Tông Huyền trong đồn đại cũng khiến Lã Phụng Tiên cảm thấy hưng phấn.
Lúc này đón lấy một quyền uy thế vô song của Tông Huyền, quanh người Lã Phụng Tiên tràn ngập ma khí đen nhánh, có điều không như Sở Hưu ma diễm ngập trời mà lại vô cùng tinh khiết, chỉ bám lên quanh người hắn cùng thanh Phương thiên họa kích.
Phương thiên họa kích ầm ầm chém xuống, khí thế hùng hồn tăng lên tới cực hạn, lưỡi đao hình mặt trăng trên thân kích lóe lên vẻ sắc bén khiến những võ giả quan chiến đều cảm thấy chói mắt.
Cơ thể máu thịt và Phương thiên họa kích cấp bậc bảo binh va chạm. Lực lượng đơn thuần giao đấu, phật quang hóa giải ma khí quanh người Lã Phụng Tiên, lực lượng cường đại theo đó ập tới, thậm chí khiến Lã Phụng Tiên không cầm được Phương thiên họa kích trong tay, thân hình không ngờ lại bay ngược ra ngoài, lui lại hơn mười trượng mới miễn cưỡng ngừng lại.
Nhìn Tông Huyền, ánh mắt Lã Phụng Tiên lóe lên vẻ kinh ngạc.
Lực lượng thật cường đại!
Bản thân Lã Phụng Tiên cũng sở trường về lực lượng, lúc trước hắn không tập trung tu luyện công pháp luyện thể nhưng bản thân Lã Phụng Tiên có thần lực trời sinh, cho nên lực lượng bản thân hắn không kém hơn một số võ giả tu luyện công pháp luyện thể.
Sau đó Lã Phụng Tiên lại tu luyện Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân, lực lượng bản thân hắn đã tăng thêm vài lần, thế nhưng giờ đối mặt với Tông Huyền vẫn không địch lại.
Có điều chuyện này cũng có thể hiểu được. Lã Phụng Tiên chỉ mới bước vào
cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, tu luyện Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân chưa bao lâu.
Còn Tông Huyền đã rèn luyện trong cảnh giới này vài năm, hơn nữa còn là đệ tử Đại Quang Minh Tự duy nhất trong bao năm tu luyện thành công Bảo Nguyệt Quang Vương Lưu Ly Luyện Kim Thân!
Một quyền đánh bay Lã Phụng Tiên, gương mặt Tông Huyền không lộ chút biểu cảm nào, có điều trong con ngươi che phủ bởi phật quang lại lộ ra thần sắc thất vọng.
Lã Phụng Tiên này yếu hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, cũng yếu hơn nhiều so với Sở Hưu từng giao chiến khiến hắn phải xuất thủ toàn lực.
Đối với kẻ không đủ tư cách làm đối thủ của mình, Tông Huyền rất thiếu kiên nhẫn.
Một quyền đánh ra, Tông Huyền đã không còn tâm tư dây dưa với Lã Phụng Tiên, hai tay niết ấn quyết ầm ầm đánh xuống. Minh Vương Trấn Ngục, tru tà diệt ma!
Trấn Ngục Minh Vương Ấn!
Đón lấy đòn Trấn Ngục Minh Vương Ấn uy thế vô biên kia, Lã Phụng Tiên nổi giận gầm lên một tiếng, hai mắt mơ hồ lộ ra màu đỏ tươi, Phương thiên họa kích trong tay múa lên. Đó là một bộ kích pháp nhìn như đơn giản nhưng lại ẩn chứa vô số biến hóa, đại khai đại hợp. Ba mươi sáu kích hòa thành một thể, như thần như ma, ầm ầm đánh xuống!
Ngay lúc va chạm, mặt đất dưới chân Lã Phụng Tiên ầm ầm vỡ vụn, lực lượng cường đại bộc phát, bước chân Tông Huyền bất động, Lã Phụng Tiên cũng không hề lui lại nhưng hổ khẩu hắn đã rạn nứt, xuất hiện từng vệt máu, nhưng Lã Phụng Tiên vẫn không lui một bước.
Ma Thần Vô Song Kích!
Đây mới là kích pháp chí cường mà Lã Ôn Hầu từng dùng để tung hoành thiên hạ.
Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân chỉ là cơ sở, nếu không có thân thể mạnh mẽ làm cơ sở, người tu luyện thậm chí không có tư cách sử dụng Ma Thần Vô Song Kích.
Thấy Lã Phụng Tiên ngăn cản được một đòn Trấn Ngục Minh Vương Ấn của mình, ánh mắt Tông Huyền không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.
Nhưng khiến hắn càng kinh ngạc là Lã Phụng Tiên ương ngạnh vượt ngoài dự kiến của hắn.
Mặc dù Lã Phụng Tiên cứng rắn chống đỡ không hề lui bước nhưng thực tế giờ Lã Phụng Tiên đã nằm trong thế hạ phong.
Nhưng đối mặt với Tông Huyền, sau khi ngăn cản ấn quyết của đối phương, Lã Phụng Tiên lại chủ động xuất thủ. Phương thiên họa kích trong tay hắn mang theo ma khí cuồng bạo múa lên, từng vệt sáng đỏ máu dung nhập vào, kích pháp mạnh mẽ hùng hồn. Mỗi kích đánh ra Lã Phụng Tiên đều cảm giác thấy lực lượng bản thân thiêu đốt điên cuồng, nhưng lúc này hai mắt hắn đã bị ma khí đỏ thẫm che phủ, không mất đi lý trí nhưng chiến ý vô song, như thần như ma.
Ma Thần Vô Song Kích được Sở Hưu thi triển tới cực hạn, mặc dù mỗi đòn đều tiêu hao cực lớn nhưng uy lực cũng vô cùng cường đại, không ngờ giao chiến với Tông Huyền hơn mười chiêu mà bất bại, thành tích này đã rất hiếm thấy.
Có điều sau mười chiêu rõ ràng Lã Phụng Tiên đã lộ vẻ sa sút.
Ma Thần Vô Song Kích tiêu hao thật sự quá lớn. Uy lực môn kích pháp này cường hãn dị thường, người thực lực không đủ thậm chí không có tư cách sử dụng. Lã Phụng Tiên có tư cách, có điều mỗi kích hắn dùng ra đều tương đương với vận dụng một võ thuật chí cường. Hắn chỉ vừa bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, không duy trì được tiêu hao như vậy bao lâu.
Ngay khi thấy Lã Phụng Tiên lộ vẻ suy yếu, thân hình Tông Huyền lại đột nhiên tiến tới, đón lấy một kích của Lã Phụng Tiên, không hờ ngai tay hắn lại trực tiếp nắm lấy Phương thiên họa kích của Lã Phụng Tiên. Hai tay Tông Huyền tràn ngập phật quang, cánh tay thậm chí hóa thành một màu lưu ly trong suốt, thấy được cả xương cốt như kim cương bạch ngọc bên trong.
“Nát!”
Theo Tông Huyền quát khẽ một tiếng, không ngờ hắn lại trực tiếp bóp nát Phương thiên họa kích trong tay Lã Phụng Tiên.
Phương thiên họa kích trong tay Lã Phụng Tiên là do Trần Thanh Đế đưa cho, mặc dù không phải thần binh nhưng cấp bậc cũng lên tới lục chuyển, uy lực không yếu, chẳng qua không bằng Thiên Ma Vũ của Sở Hưu mà thôi.
Thế nhưng trước lực lượng cơ thể hùng mạnh của Tông Huyền, bảo binh lục chuyển cũng có thể bị bóp nát, có thể thấy lực lượng cơ thể hắn khủng khiếp nhường nào.
Binh khí bị hủy, Lã Phụng Tiên cũng bị lực lượng cường đại đó đánh bay, một luồng máu tươi chảy ra nơi khóe miệng.
Thấy cảnh này, mọi người xung quanh không khỏi lắc đầu.
Trước đó bọn họ cho rằng tâm địa của Lã Phụng Tiên quá mức bành trướng, dám tới khiêu chiến Tông Huyền. Thế nhưng giờ xem ra Lã Phụng Tiên quả thật có chút tài năng, còn có thể đánh với Tông Huyền tới mức này.
Có điều rất đáng tiếc, Tông Huyền vẫn là Tông Huyền đứng hạng hai trên Long Hổ Bảng, thực lực của hắn đã vượt qua cực hạn của cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất. Lã Phụng Tiên thua cũng không phải là lạ, hắn chống đỡ được nhiều chiêu như vậy chứ không bị một ấn của Tông Huyền đánh chết, vậy đã đủ vinh quang rồi.
Nhìn Lã Phụng Tiên hộc máu, Tông Huyền không tiếp tục xuất thủ, sắc mặt
không biểu cảm nói: “Nhận thua?”
Lã Phụng Tiên chỉ khiêu chiến chứ không phải tử chiến cho nên tuy lúc giao đấu Tông Huyền không hạ thủ lưu tình, sau đó hắn cũng không ra tay giết người.
Chỉ cần Lã Phụng Tiên nhận thua, Tông Huyền sẽ không tiếp tục xuất thủ.
Nhưng Lã Phụng Tiên quả quyết lắc đầu.
Thấy thế Tông Huyền không chú do dự, tay nắm Đại Uy Đức Minh Vương Ấn. Sau lưng hắn ngưng tụ thành Minh Vương Pháp Tướng, một ấn đánh xuống, trấn thiên tuyệt địa!
Chương 658 Ma Thần vô song 1
Lã Phụng Tiên không nhận thua, Tông Huyền chỉ có thể đánh tới khi đối phương nhận thua.
Chiêu Đại Uy Đức Minh Vương Ấn này ngày trước Tông Huyền cũng sử dụng khi giao thủ với Sở Hưu. Cho dù là Sở Hưu cũng chỉ miễn cưỡng ngăn cản. với lực lượng của Lã Phụng Tiên hiện tại, nếu cứng rắn đối chọi lại chắc chắn sẽ trọng thương.
Đại Uy Đức Minh Vương uy áp thiên địa, lực lượng cường đại khiến cả không gian cũng xuất hiện một luồng uy áp mạnh mẽ. Ấn pháp chưa tới phạm vi mười trượng xung quanh Lã Phụng Tiên đã xuất hiện đã chìm sâu xuống vài thước.
Ngay lúc tất cả mọi người cho rằng Lã Phụng Tiên đã thua chắc, Lã Phụng Tiên lại lấy một thanh Phương thiên họa kích từ trong hộp báu không gian ra.
Thanh Phương thiên họa kích này cao khoảng một trượng, ma khí đen nhánh bao phủ lấy thân kích, ly long màu đen lượn vòng quanh kích, phát ra một tiếng long ngâm ma khiếu.
Thần binh Vô Song!
Hai tay Lã Phụng Tiên nắm lên Vô Song, chỉ trong khoảnh khắc hai mắt hắn đã phủ một màu đỏ thẫm Còn trên thân kích Vô Song, hai mắt ly long không ngờ cũng trở thành một màu đỏ thẫm như Lã Phụng Tiên.
Một kích đánh ra, đơn giản tới cực hạn nhưng lại bộc phát ra uy thế khiến người ta kinh sợ.
Một tiếng nổ lớn vang lên, Đại Uy Đức Minh Vương do phật quang lưu ly tạo thành bắt đầu vỡ vụn. Phật quang cũng bị ma khí thôn phệ che lấp, cuối cùng ầm ầm vỡ tan, thậm chí ngay cả Tông Huyền cũng bị đánh lui hơn mười bước.
Mọi người xung quanh lặng ngắt như tờ, ánh mắt nhìn về phía Lã Phụng Tiên đã mang vẻ kính sợ.
Không ngờ Lã Phụng Tiên lại xuất một kích đánh lui Tông Huyền!
Tình hình này khiến tất cả mọi người thậm chí nghi ngờ đôi mắt mình.
Uy lực của thần binh cửu chuyển cường đại đến vậy ư?
Có điều mọi người ở đây không ai là hạng tầm thường, sau khi kinh ngạc cũng nhanh chóng nhận ra trạng thái hiện tại của Lã Phụng Tiên cũng không được tốt.
Thần binh Vô Song quả thật rất mạnh, nhưng nếu vận dụng thần binh Vô Song không có bất cứ gánh nặng hay tiêu hao gì chắc Lã Phụng Tiên đã dùng từ sớm, cần gì sử dụng bảo binh lúc trước?
Thần binh cửu chuyển, đặc biệt là thần binh Vô Song mà Lã Ôn Hầu lưu lại tiêu hao thật sự quá lớn.
Vừa rồi Lã Phụng Tiên chỉ xuất một kích, có điều sắc mặt hắn đã bắt đầu
trắng bệch.
Mặc dù lúc trước gương mặt Lã Phụng Tiên cũng rất trắng, có điều màu trắng hiện tại là màu nhợt nhạt của bệnh tật, suy yếu.
Tông Huyền xoa xoa cánh tay nhìn về phía Lã Phụng Tiên, dùng giọng nói không mang theo chút tình cảm nào nói: “Vì sao không nhận thua? Ngươi không dùng được lực lượng như vậy bao lần đâu.”
Lã Phụng Tiên cầm Vô Song trong tay trầm giọng nói: “Ta muốn xem xem cực hạn của chính ta ở dâu?”
Tông Huyền nói: “Nhưng sau khi ngươi thấy cực hạn của mình, có lẽ ngươi sẽ bị thương. Ngươi biết bị thương trong Tiểu Phàm Thiên này đại biểu cho điều gì rồi đấy.”
Lã Phụng Tiên không nói gì, chỉ cầm Vô Song trong tay chỉ về phía Tông Huyền.
Tông Huyền gật nhẹ đầu, hắn hiểu ý Lã Phụng Tiên. Thân hình Tông Huyền lại lao tới, phía sau là phật quang rực rỡ ngưng tụ thành một pháp tướng Dược Sư Vương Phật từ bi trang nghiêm, ngưng tụ như thật. Pháp tướng được đúc bằng cương khí này tựa như lưu ly, vô cùng chói mắt!
Uy thế này đừng nói võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, cho dù một số tông sư võ đạo yếu một chút cũng không đạt được tới trình độ này, có thể thấy lực lượng căn cơ của Tông Huyền đã cường đại tới mức nào.
Đối mặt với uy thế này, quanh người Lã Phụng Tiên bừng bừng ma khí, tay cầm thần binh. Ma Thần Vô Song Kích được hắn thi triển, chỉ trong chốc lát đã khuấy động cả phong vân biến sắc, ma khí mãnh liệt đánh tới, tôn lên Lã Phụng Tiên như thần như ma, vô cùng cuồng bạo.
Giờ đám người Thủy Vô Tướng không ở đây, nếu họ chứng kiến cảnh tượng Lã Phụng Tiên hiện tại có lẽ sẽ càng thêm trung thành, càng cho rằng Lã Phụng Tiên là Ôn Hầu đại nhân chuyển thế.
Không vì điểm gì khác, chỉ vì bộ dáng Lã Phụng Tiên hiện tại quả thật quá giống Lã Ôn Hầu năm xưa.
Nếu nói trước đó Lã Phụng Tiên chỉ giống Lã Ôn Hầu tám thành nhưng giờ hắn vận dụng thần binh Vô Song, dùng Ma Thần Vô Song Kích chém giết chính diện, quả thật giống Lã Ôn Hầu tới chín thành chín.
Thần binh cửu chuyển phối hợp với Ma Thần Vô Song Kích, Lã Ôn Hầu như thần như ma chém giết kịch liệt với Tông Huyền cùng pháp tướng Dược Sư Vương Phật phía sau. Có điều sau mỗi chiêu giao thủ sắc mặt hắn lại trắng bệch thêm một phần, sau mười chiêu mặt đất dưới chân hai người đã bị đánh nát. Pháp tướng Dược Sư Vương Phật đã bi đánh nát nhưng sắc mặt Lã Phụng Tiên dã như tờ giấy trắng, cánh tay cầm Vô Song cũng bắt đầu run rẩy, rõ ràng đã tiêu hao quá độ.
Thần sắc Tông Huyền vẫn lạnh lùng tới cực điểm, không chút thay đổi, thậm chí hắn chưa tiêu hao bao nhiêu.
Đây mới là điểm kinh khủng của Tông Huyền, lần trước khi Sở Hưu giao thủ cùng Tông Huyền, y đã phát hiện.
Sự kinh khủng của Tông Huyền không ở thân thể mạnh mẽ cũng không ở Minh Vương Ấn xuất thần nhập hóa mà mà ở căn cơ nội tình thâm hậu của hắn.
Khi ngươi dốc hết toàn lực nhưng tới cuối cùng lại phát hiện đối phương vẫn còn lực lượng, lúc đó sẽ tuyệt vọng tới mức nào?
Có điều lúc này thần sắc Tông Huyền tuy vẫn lạnh lùng nhưng trong lòng lại âm thầm chấn động.
Lực lượng chân chính của Lã Phụng Tiên kém xa chính mình.
Nhưng trên người Lã Phụng Tiên lại có tính chất vô cùng dẻo dai, bẻ không cong đánh không nát, gặp mạnh càng mạnh.
Cũng như ngày trước khi Lã Phụng Tiên bị Tụ Nghĩa Trang truy sát, mặc dù người tới mỗi lúc một mạnh nhưng Lã Phụng Tiên vẫn có thể giết ra khỏi vòng vây. Cho dù hắn đã trọng thương tới cực hạn nhưng vẫn như đánh mãi không chết.
Đúng lúc này một tiếng nổ lớn vang lên trực tiếp ngắt đứt trận chiến giữa Lã Phụng Tiên và Tông Huyền. Mọi người vô thức nhìn lại, tầng thứ nhất ầm ầm vỡ vụn, toàn bộ Hắc Ma Tháp sụp xuống một tầng, cũng nghiêng thêm một chút.
Trong lúc Lã Phụng Tiên và Tông Huyền giao thủ, Sở Hưu và Hư Hành cũng chẳng hề nhàn rỗi, bọn họ giao chiến không ngờ đánh tới bên trong Hắc Ma Tháp.
Ban đầu Sở Hưu và Hư Hành giao thủ vài chiêu, tông sư võ đạo như Hư Hành quả thật không phải cấp bậc mà hiện tại Sở Hưu có thể đối đầu, cho dù sau khi đốn ngộ thực lực Sở Hưu tăng cường cũng vậy.
Có điều nếu bảo Sở Hưu bỏ chạy như vậy, y không cam tâm.
Nếu không có Lã Phụng Tiên đứng ra ngăn cản Tông Huyền, Sở Hưu chắc chắn sẽ vận dụng bí pháp bỏ trốn. Tông Huyền cộng thêm một vị thủ tọa của Đại Quang Minh Tự, cho dù lòng tin của Sở Hưu có bành trướng tới đâu cũng không tới mức mù quáng như vậy.
Có điều giờ Lã Phụng Tiên đã đứng ra dốc hết toàn lực ngăn cản Tông Huyền giúp y, nếu Sở Hưu không vớt lại ít đồ vậy thật quá có lỗi với hành động đó của Lã Phụng Tiên.
Cho nên sau khi chống đỡ hai chiêu của Hư Hành, Sở Hưu trực tiếp bộc phát tốc độ cực hạn, trốn vào trong Hắc Ma Tháp.
Trước đó tất cả mọi người tranh đoạt trong Hắc Ma Tháp nhưng không tiến vào bên trong, cho nên sau khi Sở Hưu đi vào việc đầu tiên y làm là nhìn khắp bốn phía xem có đồ tốt gì không!
Chương 659 Ma Thần vô song 2
Tòa Hắc Ma Tháp này trước kia hẳn là tổng bộ của một tông môn chính đạo, tầng thứ nhất là đại sảnh xem ra đã tan hoang tới cực hạn. Khắp nơi trong đại sảnh đều là vết tích sụp đổ, không có gì giá trị.
Ngay lúc Sở Hưu vừa đảo mặt một lượt, Hư Hành đã theo sau tiến vào.
Sở Hưu nhíu mày, sao tốc độ lão hòa thượng này nhanh vậy?
Vừa thấy Sở Hưu, Hư Hành đã phẫn nộ quát: “Ma đạo tặc tử, ngươi trốn không thoát, chết đi cho ta!”
Dứt lời Hư Hành tay niết ấn quyết, tạo thành Vạn Tự Phật Ấn, tỏa ra phật diễm vàng kim trực tiếp trấn áp về phía Sở Hưu.
Có điều lúc này Sở Hưu lại không muốn đấu đá gì với Hư Hành, thân hình hắn lập tức lao thẳng lên tầng hai, đồng thời Sát Sinh Ma Phật Tướng bộc phát ngăn cản quyền ấn kia làm dấy lên một luồng chấn động lực lượng khổng lồ.
Theo lực lượng trong tháp hoàn toàn bộc phát, tầng thứ nhất vốn đã đổ nát không chịu nổi ầm ầm vỡ vụn. Tiếp đó là cảnh tượng mọi người đều chứng chứng kiến.
Lúc này Sở Hưu đã lên tới tầng thứ hai còn Hư Hành đã bị chôn dưới mặt đất.
Thấy cảnh này chân mày Sở Hưu càng nhíu sâu hơn, có vẻ mức độ mục nát của Hắc Ma Tháp này còn vượt ngoài dự đoán của y. Vậy chẳng phải phần lớn những thứ bên trong đều tan tành cả rồi à?
Đối với đại đa số tông môn, trong môn phái bọn họ chắc chắn có trận pháp bảo vệ, cho dù không có trận pháp cũng có một số kiến trúc quan trọng như đại sảnh, tàng kinh các được gia cố trận pháp, tránh gặp sự cố hư hại gì.
Với quy mô như Hắc Ma Tháp bên trong chắc chắn có trận pháp gia cố, không thể nào mới giao thủ có một chiêu đã bị đánh nát một tầng.
Có điều rõ ràng trong đại kiếp nạn thượng cổ, Hắc Ma Tháp đã bị trọng thương, trận pháp bên trong cũng bị hủy diệt, giờ đang vô cùng yếu ớt.
Không có trận pháp thủ hộ, vậy một số đan dược công pháp trong Hắc Ma Tháp liệu có mục nát hay không? Chuyện này cũng rất có khả năng.
Đúng lúc này Hư Hành bị chôn bên dưới gầm lên một tiếng, đá vụn gạch ngói quanh người bị hắn chấn thành bột phấn, trực tiếp đánh về phía Sở Hưu.
Sở Hưu bên kia không hề trì hoãn, tầng hai không có đồ tốt thì lên tới tầng ba, nếu thật sự không tránh khỏi thì giao thủ với Hư Hành một chiêu, tạm thời khiến đối phương ngừng lại rồi tiếp tục trốn.
Cho nên bên ngoài chỉ thấy Hắc Ma Tháp sụp đổ từng tầng một, tốc độ nhanh chóng tới cực hạn, chẳng khác gì đang tự hủy. Hắc Ma Tháp mấy chục tầng chỉ trong thời gian ngắn đã mất đi phân nửa.
Lúc này trong tháp, Sở Hưu vừa chạy vừa lục lọi cũng chẳng có bao nhiêu thu hoạch.
Mấy tầng bên trên có trụ sở, có phòng tĩnh thất luyện công, có đan phòng phòng chế thuốc, thậm chí có cả tàng thư các.
Thế nhưng phần lớn các thứ trong đó đã mục nát, các thứ linh dược trân quý trong đó đều đã tan thành tro bụi. Trong đó còn có một số đan dược, Sở Hưu cũng chẳng có thời gian mở nắp xem xét, trực tiếp phất tay thu hết vào hộp báu không gian sau đó tiếp tục chạy lên.
Tàng thư các càng khiến Sở Hưu thất vọng, nơi này đã là người đi nhà trống, dường như có người vội vàng thu dọn mất chín thành, một số thư tịch sót lại cũng đã mục nát. Cho nên sau khi Sở Hưu tiến vào tàng thư các, kình phong thổi tới, những thư tịch tản mát dưới đất lập tức biến thành tro bụi.
“Ma đạo tặc tử! Chết đi!”
Lúc này sau lưng Sở Hưu cũng vang lên tiếng gầm của Hư Hành.
Sở Hưu hừ lạnh một tiếng, ma khí huyết khí quang người bộc phát đấm ra một quyền. Lực lượng cường đại va chạm, lại sập một tầng lầu, thân hình Sở Hưu cũng bị đánh bay.
Có điều Sở Hưu lại mượn lực lượng này thuận thế lên thêm một tầng.
Nhưng ngay lúc này Sở Hưu lại đột nhiên cảm ứng được ngay trong lúc ma khí của y bộc phát, tầng trên như có thứ gì cảm ứng được ma khí của y, tỏa ra một luồng chấn động!
Cảm giác được chấn động ma khí trên Hắc Ma Tháp, thân hình Sở Hưu không hề dừng lại, trực tiếp phóng lên phía trên.
Hư Hành cũng đã nhận ra chấn động ma khí này, không khỏi hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đuổi theo Sở Hưu, trong mắt đã có ý thẹn quá hóa giận.
Vốn hắn còn tưởng mình đối phó với tiểu bối Ma đạo này chỉ dễ như trở bàn tay, nào ngờ thực lực tiểu bối Ma đạo này lại cường đại đến vậy. Mặc dù nội tình còn chưa bằng tông sư võ đạo như mình nhưng lực bộc phát đã có thể giao thủ vài chiêu với bản thân.
Hơn nữa đối phương còn am hiểu bí pháp loại thân pháp, tốc độ bản thân không chậm, khiến Hư Hành trong lúc nhất thời cũng không cách nào bắt được đối phương.
Lúc này Hư Hành cũng cảm giác được phía trên Hắc Ma Tháp tỏa ra chấn động, tiểu bối Ma đạo này muốn giành trước hắn lấy được thứ trên đó, đúng là nằm mơ nói mộng.
Quanh người Sở Hưu tràn ngập cương khí, trực tiếp đánh nát sàn nhà mấy tầng dưới, rốt cuộc mới lên tới tầng có chấn động ma khí.
Tầng này khác với những tầng dưới. Trong những tầng dưới hoặc là phòng luyện đan hoặc là mật thất, hoặc là từng dãy phòng làm nơi ở cho võ giả.
Còn tầng này xem bộ dáng cũng là nơi ở nhưng lại chiếm trọn một tầng, hiển nhiên chủ nhân tầng này địa vị bất phàm, hẳn là người nắm quyền trong Hắc Ma Tháp.
Trên tầng sau cùng treo bảy thanh đao trên vách tường.
Bảy thanh đao này đặt trong bảy vỏ đao bằng da màu đen nối liền nhau, tiện cho vác trên lưng và vận dụng.
Vừa rồi thứ tỏa ra ma khí chính là vỏ đao bằng da này, Sở Hưu thậm chí cảm giác được trong vỏ đao bằng da tỏa ra ma khí âm hàn, hiển nhiên không phải vật phàm.
Sở Hưu lập tức kết luận vỏ đao không phải vật phàm vật đao bên trong chắc chắn càng bất phàm.
Còn dưới vách tường là một bàn sách, trên bàn bày lột loạt sách bằng da thú bừa bộn.
Thời kỳ thượng cổ một số võ giả có thói quen dùng sách bằng da thú để viết lại công pháp điển tịch. Những tấm da thú này đều là da linh thú hoặc hung thú, sau khi xử lsy có thể giữ được vạn năm mà không hỏng.
Sở Hưu không hề do dự, trực tiếp nắm lấy bảy thanh đao cùng sách da thú trên bàn.
Có điều đúng lúc này phía sau y lại xuất hiện phật diễm hừng hực ầm ầm đánh xuống. Hư Hành đã xuất hiện sau lưng y, một quyền thế mạnh lực trầm trực tiếp đánh vào hậu tâm Sở Hưu.
Một quyền này tới quá nhanh, Sở Hưu căn bản không kịp cướp lấy bảy thanh đao kia, chỉ có thể tạm thời xoay người ngăn cản Hư Hành.
Huyết khí cùng ma khí ầm ầm bộc phát, Sở Hưu còn muốn mượn lực lượng của Hư Hành thừa cơ đoạt đao.
Có điều Hư Hành dẫu sao cũng là kẻ lão luyện trên giang hồ, cùng một sai lầm sao có thể phạm phải hai lần?
Ngay lúc lực lượng bộc phát, hai tay Hư Hành niết thành ấn quyết, miệng thốt lên từng âm tiết vang rền. Chấn, Minh, Phích, Lịch. Từng âm tiết chấn cho khí huyết Sở Hưu sôi trào, thân hình bất giác ngưng bặt.
Bí kỹ của Đại Quang Minh Tự, Cửu Biến Sư Tử Hống!
Sở Hưu từng lĩnh giáo Cửu Biến Sư Tử Hống này, có điều lúc đó chỉ là một chiêu.
Còn giờ Hư Hành xuất thủ dùng tới tứ biến trong cửu biến, chấn cho Sở Hưu đầu choáng mắt hoa.
“Chết đi!”
Hư Hành từ trên trời đánh xuống, phật diễm bốc lên, Bồ Đề Bảo Thụ hiển hiện trong phật diễm, quanh người vô số lực lượng thiên địa quấn quanh Bồ Đề Bảo Thụ trấn áp xuống Sở Hưu bên dưới!
Chương 660 Tham!
Phật Diễm Tịnh Thế, Bồ Đề Trấn Ma!
Áp lực cường đại đột nhiên đánh tới. Đây là một đòn toàn lực của tông sư võ đạo, cho dù Sở Hưu cũng cảm thấy một cảm giác nguy hiểm tột độ.
Trong khoảnh khắc này, khí huyết quanh người Sở Hưu thiêu đốt, huyết khí vô biên tràn vào Sát Sinh Ma Phật Tướng, khiến cho ma đao trong Sát Sinh Ma Phật Tướng không biết từ khi nào hóa thành màu đỏ máu.
Đây không đơn thuần là Sát Sinh Ma Phật Tướng nữa mà là một loại biến hóa dung hợp cả Hóa Huyết Thần Đao và Sát Sinh Ma Phật Tướng.
Trong Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, Sở Hưu đã nhận được Hóa Huyết Thần Đao. Chuyện này rất nhiều người chứng kiến, trừ phi Sở Hưu nắm chắc giết chết Hư Hành tại chỗ, bằng không y không thể trực tiếp sử dụng Hóa Huyết Thần Đao trước mặt Hư Hành.
Có điều trình độ của Sở Hưu đối với Ma Huyết Đại Pháp và Hóa Huyết Thần Đao đều không thấp. Võ thuật thiên biến vạn hóa, sao phải cố chấp cái vẻ ngoài?
Giờ Sở Hưu vận dụng cũng là Hóa Huyết Thần Đao, chẳng qua không phải tự mình sử dụng mà là kết hợp với pháp tướng bản thân sử dụng. Trừ phi là võ giả cũng tu luyện Hóa Huyết Thần Đao tới đây, bằng không không ai có thể nhìn ra được.
Sát Sinh Ma Phật Tướng quỷ dị chém ra một đao, trường đao màu máu phá tan tất cả, phật diễm bừng bừng cũng bị ma đao đỏ máu chém rách.
Trong ánh sáng đỏ máu đó, Bồ Đề Bảo Thụ cũng bị nhát đao chém đứt, sau khi thiêu đốt khí huyết sắc mặt Sở Hưu thoáng trắng bệch nhưng thân hình không hề dừng lại, lui thẳng về phía bảy thanh đao kia.
Hư Hành vừa bị Hóa Huyết Thần Đao của Sở Hưu bức lui, lúc này thấy y lao thẳng về phía bảy thanh đao bèn hừ lạnh một tiếng. Hai tay hắn niết thành ấn quyết kỳ dị, cương khí xung quanh thiêu đốt kịch liệt, ngay cả thiên địa nguyên khí xung quanh cũng bị nhen lửa.
Phật diễm vô biên thiêu đốt hết thảy, phương viên trăm trượng xung quanh tầng ma tháp này hóa thành hỏa vực vô biên!
Hơn nữa hỏa vực kia còn không ngừng thu nhỏ, mỗi khi thu nhỏ một trượng uy lực lại căng cường một phần. Phật diễm này còn có tính chất trấn ma tru tà, trong hỏa vực này một khi Sở Hưu vận dụng ma công y sẽ bị áp chế gấp bội!
Sắc mặt Hư Hành cũng hơi tái đi. Cho dù hắn là tông sư võ đạo nhưng giờ bày ra một hỏa vực cường đại như vậy cũng rất tốn sức.
Có điều Võ Đạo Chân Đan trong cơ thể hắn liên tục dẫn dắt lực lượng thiên địa tiến vào thân thể bổ sung cho lực lượng bản thân.
Lực bộc phát của tiểu bối Ma đạo trước mặt quả thật kinh người, có điều Hư Hành lại càng quyết đoán. Hắn trực tiép thiêu đốt tầng ma tháp này, hủy diệt toàn bộ đống đồ Ma đạo này đi, xem ngươi còn đoạt thế nào!
Ánh mắt Sở Hưu lóe lên một luồng sáng lạnh, lão lừa trọc này đúng là khó chơi tới cực hạn.
Mắt thấy hỏa vực đánh tới, Sở Hưu tay niết ấn quyết, tinh thần lực của y chỉ trong chớp mắt đã bị rút gần hết, chỉ còn lại một ít nhỏ nhoi.
Cảm giác tiêu hao tinh thần lực hết sức khó chịu. Giờ Sở Hưu khó khăn lắm mới bù đắp được tai họa ngầm về nguyên thần của bản thân nhưng đối mặt với lão hòa thượng Hư Hành khó dây này, y vẫn phải vận dụng toàn lực mới được.
Sức mạnh tinh thần hùng hồn quẩn quanh trong hư không ngưng tụ thành một mũi tên vô hình, dùng tâm thần Sở Hưu làm cung, bắn thẳng về phía Hư Hành.
Đây là Diệt Hồn Tiễn trong Nhiếp Hồn Cửu Đại Thức. Năng lực của nó hết sức đơn giản, chỉ là bộc phát lực lượng tinh thần tới mức cực hạn, lấy hồn đánh hồn, diệt trừ nguyên thần của đối phương.
Trong chín môn bí pháp nguyên thần trong Nhiếp Hồn Cửu Đại Thức thật ra đều thiên hướng tà ác quỷ dị như Khiên Ti Hồn Võng cùng Trấn Hồn U Minh Khúc, chỉ có Diệt Hồn Tiễn này đi theo con đường cường mãnh tới cực hạn. Mặc dù là bí pháp nguyên thần nhưng lại mạnh mẽ hung hãn như võ thuật cận chiến chém giết.
Diệt Hồn Tiễn vừa bắn ra, tiếng gào thét vô thanh đã tuyền tới, mặc dù Hư Hành không nghe được âm thanh nhưng hắn có thể cảm thấy một luồng uy áp nguyên thần cường đại đang đánh về phía mình.
Hư Hành tay niết thủ ấn Dược Sư Vương Phật, ánh kim lưu ly hộ thể, muốn trốn sang một bên.
Nhưng hắn vừa có hành động, đã lập tức cảm nhận được một luồng khí cơ khóa chặt lấy bản thân, quỹ tích của Diệt Hồn Tiễn đã biến ảo, gần như đồng thời với động tác né tránh của hắn, vô cùng quỷ dị.
Vửa rồi khi thi triển Diệt Hồn Tiễn Sở Hưu còn lưu lại một chút tinh thần lực.
Một chút tinh thần lực này chính là để y thi triển Thiên Tử Vọng Khí Thuật.
Khi vận dụng loại công pháp này lại phối hợp với Thiên Tử Vọng Khí Thuật quả thật là chiêu bài tất sát, uy lực tăng cường gấp bội.
Biến ảo thân hình mấy lần, Hư Hành rốt cuộc từ bỏ.
Bất luận hắn trốn tránh thế nào, mũi tên kia cũng như giòi bám trong xương, dán chặt không chịu buông tha.
Ngay khi Diệt Hồn Tiễn tới gần, Hư Hành nổi giận gầm lên một tiếng, kim quang lưu ly bừng lên, khí huyết bành trướng, mạnh mẽ chống chọi lại mũi tên nguyên thần này.
Nhưng giờ tinh thần lực Sở Hưu đã không kém hơn tông sư võ đạo, thậm chí
còn mạnh hơn tông sư võ đạo không tu luyện bí pháp nguyên thân như Hư Hành.
Mũi tên ngưng tụ tất cả tinh thần lực của Sở Hưu nhẹ nhàng va chạm với phật quang lưu ly, lập tức phá tan phật quang.
Lực lượng khí huyết nồng đậm cũng không thể ngăn cản hoàn toàn mũi tên này. Uy lực của Diệt Hồn Tiễn ầm ầm bộc phát, cơn bão tinh thần quét qua, Hư Hành rên lên một tiếng đau đớn, sắc mặt trắng bệch, thậm chí ngay đôi mắt cũng mất đi tiêu cự. Đây rõ ràng là biểu hiện nguyên thần thụ thương.
Vài hơi sau, Hư Hành mới tỉnh táo lại, mặc dù trong đầu vẫn đau đớn kịch liệt như bị vặn xoắn nhưng Hư Hành vẫn định xuất thủ. Đáng tiếc đã chậm!
Thời gian vài hơi thở rất ngắn nhưng cũng đủ làm rất nhiều chuyện.
Những lĩnh vực phật diễm kia không được lực lượng của Hư Hành chống đỡ nên không khuếch trương nữa. Sở Hưu cũng thuận lợi lấy được bảy thanh đao cùng quyển sách da thú.
Đến lúc Hư Hành khôi phục tinh thần, tầng này đã không chịu nổi sức mạnh cường đại của hai người, ầm ầm sụp đổ.
Mắt mắt thấy Sở Hưu lấy đi bảy thanh đao kia, Hư Hành hừ lạnh một tiếng, không để ý tới cảm giác đau đớn như bị vặn xoắn trong đầu, lại lao tới đánh một quyền về phía Sở Hưu.
Mặc dù tinh thần lực của hắn đã bị Diệt Hồn Tiễn kia làm cho trọng thương nhưng Hư Hành vốn không cần tinh thần lực, hơn nữa với nghị lực của hắn cũng có thể chịu được cảm giác đau đớn kịch liệt từ tinh thần lực.
Mang theo vỏ đao nối tiếp nhau kia, Sở Hưu vô thức nắm lấy chuôi đao, ánh mắt lóe lên luồng sáng lạnh.
Thân phận Lâm Diệp trước nay chưa từng dùng đao pháp, Sở Hưu cũng lo bị bại lộ.
Có điều lúc này y đã nhận được bảy thanh ma đao có vẻ rất bất phàm này, vậy chỉ cần không sử dụng võ thuật tiêu biểu như A Tỳ Đạo Tam Đao, vậy không lo bị nhìn ra.
Sở Hưu tiện tay nắm một chuôi đao, rút ra, có điều ngay khi trường đao rời vỏ, thần sắc Sở Hưu đột nhiên biến đổi.
Một luồng lực lượng từ trường đao truyền tới. Rời khỏi vỏ đao trường đao như giải khai phong ấn. Chỉ trong chốc lát khí tức kỳ dị bộc phát, không phải ma khí mà là một loại chấp niệm, tham! Tham trong tham lam!
Ngay khi cầm được thanh trường đao đó, ý chí Sở Hưu lập tức bị luồng ý tham lam đó bao phủ, hai mắt đỏ bừng, cảm giác tham lam vô tận bao phủ. Giờ khắc này Sở Hưu muốn có được hết thảy, muốn thôn phệ hết thảy. Một đao đó chém ra, thiên địa nguyên khí trong phương viên trăm trượng bị thu nạp sạch sẽ, tất cả đều bị thanh trường đao kia thôn phệ!
Bình luận facebook