• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (9 Viewers)

  • Chương 661-665

Chương 661 Đao! 1

Trước nay lý giải của Sở Hưu đối với võ thuật đều hết sực cực đoan. Đối với Sở Hưu, võ đạo chỉ là một loại công cụ của y.

Đã là công cụ vậy nhất định phải hoàn toàn nghe theo lệnh của chủ nhân, cho nên bất luận công pháp mang theo cảm xúc tiêu cực tới cực hạn như A Tỳ Đạo Tam Đao hay ma khí mãnh liệt trên Thiên Ma Vũ đều không thật sự ảnh hưởng tới Sở Hưu.

Nhưng giờ ngay khi Sở Hưu cầm tới thanh ma đao này, ý tham trong đó đâm thẳng vào lòng người, dẫn phát vô số dục niệm tâm ma, thiếu chút nữa khiến Sở Hưu không nắm giữ được.

Có thể nói trừ phi vứt bỏ thất tình lục dục, rèn luyện tâm chí như sắt thép vô dục vô cầu mới có thể hoàn toàn ngăn cản ảnh hưởng của một đao này.

Nhưng nếu ai thật sự làm được tới mức vứt bỏ thất tình lục dục, vậy đó đã không phải là người mà là thần. Có lẽ ngay cả Tông Huyền cũng không làm được tới mức này.

Sở Hưu có tham lam, hơn nữa y còn hết sức tham lam. Thấy đồ tốt y muốn cướp, thấy lợi ích y muốn đoạt. Tất cả những gì mà một kẻ ích kỷ có, Sở Hưu đều có. Cho nên một đao tham lam của hắn chém ra kơ ngừng biến lớn. Một đao chém ra như kình thôn thiên hạ, đao mang quét qua hết thảy.

Đón lấy thế đao kia, sắc mặt Hư Hành đột nhiên biến đổi.

Luồng lực lượng kia thôn tính hết thảy, thế đao chém tới không chỉ xé tan phật diễm cương khí của hắn mà còn thôn phệ tất cả, uy lực càng lúc càng lớn. Đây quả thật là đem lực lượng phòng thủ của đối phương hóa thành lực lượng tấn công của bản thân mình.

Hư Hành chưa từng thấy đao nào quỷ dị kinh khủng như vậy, trong lúc vội vàng hai tay hắn niết thành Kim Cương Ấn, quanh người bừng lên ánh sáng vàng kim lưu chuyển, muốn dùng lực lượng cơ thể chống cự lại thế đao kia.

Chắp tay trước ngực, phật quang vàng kim bừng lên, nhưng dưới ánh đao kia tất cả đều bị thôn tính. Chỉ cần là cương khí, bất luận Phật Ma, trước mặt đao này đều là hư ảo!

Một tiếng nổ lớn vang lên, Hư Hành trực tiếp bị một đao kia chém cho hộc máu bay ngược lại, thân hình đụng vào tường tháp, rơi ra bên ngoài.

Thanh ma đao quỷ dị thôn phệ hết thảy sau khi chém bay Hư Hành còn chưa vừa lòng, còn muốn chủ động thôn tính khí huyết Sở Hưu tấn công lần nữa.

Có điều đúng lúc này Lưu Ly Kim Ti Cổ trong trái tim Sở Hưu toát ra từng luồng lực lượng vàng kim truyền vào trong đầu Sở Hưu, khiến y lập tức khôi phục thanh tỉnh.

Nhìn thanh đao đen nhánh hẹp dài dữ tợn trong tay, Sở Hưu nhanh chóng cắm nó lại vỏ, thở hổn hển.

Vừa rồi nếu không phải Lưu Ly Kim Ti Cổ chủ động tỏa ra lực lượng khiến Sở

Hưu khôi phục thanh tỉnh, thậm chí Sở Hưu sẽ không chịu nổi lực lượng tham lam đó, chủ động hiến khí huyết cho thanh đao, tiếp tục chém giết Hư Hành.

Nói thật ra trước nay Sở Hưu chưa từng thấy thanh đao này quỷ dị như vậy, đúng là chưa đả thương người đã đả thương mình.

Thanh đao kia có thể dẫn phát ý tham lam trong lòng người. Cho dù tâm chí của Sở Hưu đã rất kiên định nhưng cũng bị thanh đao đó phá thủng trong lòng, hoàn toàn bị tham lam che đậy.

Đương nhiên chuyện này cũng có liên quan tới việc Sở Hưu vận dụng hết tinh thần lực thi triển Diệt Hồn Tiễn.

Nếu tinh thần lực của y vẫn giữ mức đỉnh phong đã không dễ dàng trúng chiêu như vậy.

Có điều ma đao này mặc dù tà ác quỷ dị nhưng lực lượng lại cường đại tới cực hạn, không ngờ chỉ một đao đã chém trọng thương Hư Hành. Xem cấp bậc của nó thậm chí đã đạt tới thần binh!

Lúc này Sở Hưu không tiếp tục trì hoãn nữa, cắm trường đao vào vỏ xong, Sở Hưu trực tiếp quay người bỏ trốn, thậm chí những tầng Hắc Ma Tháp bên trên chưa thăm dò y cũng không quan tâm.

Thấy được thì thôi, kết cục của kẻ tham lam trước này đều không tốt.

Lúc này mọi người bên ngoài còn đang đứng nhìn chấn động lực lượng lan tỏa trong Hắc Ma Tháp, tặc lưỡi tán thưởng không thôi.

Mặc dù bọn họ không chứng kiến cảnh tượng bên trong nhưng chỉ theo chấn động lực lượng kịch liệt ở đó cũng biết hai bên giao chiến kịch liệt tới mức nào.

Lâm Diệp kia đúng là hết sức cường hãn, còn có thể chiến đấu với một vị tông sư võ đạo thành danh đã lâu tới nước này.

Lúc này Hắc Ma Tháp nứt vỡ, một thân hình bị đánh bay ra.

Tất cả mọi người đều cho là Lâm Diệp, nhưng khi chứng kiến tăng y màu trắng mới phản ứng lại. Người bị đánh văng ra lại là Hư Hành đại sư!

Bộ dáng hiện tại của Hư Hành đại sư không thể nói là tốt, thậm chí khí tức của hắn đã khá suy yếu, khóe miệng còn chảy ra máu tươi.

Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Tên Lâm Diệp kia còn có thể đánh trọng thương Hư Hành đại sư, thực lực vị này kinh khủng như vậy sao?

Sau khi thấy Hư Hành đại sư trọng thương, Tông Huyền không tiếp tục giao đấu với Lã Phụng Tiên mà trực tiếp tới đỡ Hư Hành, giúp hắn khôi phục thương thế.

Lã Phụng Tiên nhìn một mặt khác của Hắc Ma Tháp. Hắn có thể thấy một bóng người đang bỏ chạy. Khoảng cách xa như vậy đám người Hư Hành chắc chắn không đuổi kịp, cho nên Lã Phụng Tiên cũng không định tái chiến nữa. Hắn thu hồi thần binh Vô Song, có điều sắc mặt Lã Phụng Tiên lập tức suy sụp, khí thế cũng hư ảo tới cực hạn.

Nhan Phi Yên vội vàng chạy tới hỏi: “Lã công tử, ngươi không sao chứ?”

Lã Phụng Tiên lắc đầu nói: “Không sao, tiêu hao quá độ mà thôi.”

Lúc này Tông Huyền ở bên kia đỡ Hư Hành dậy hỏi: “Thủ tọa, có chuyện gì vậy? Cho dù Lâm Diệp có mạnh hơn nữa cũng không thể đánh ngươi bị thương tới mức này chỉ trong thời gian ngắn như vậy được.”

Hư Hành cắn răng nói: “Tên Lâm Diệp kia đương nhiên không có thực lực này! Có điều hắn đoạt được bảy thanh ma đao trong Hắc Ma Tháp kia. Thanh ma đao kia rất có thể là thần binh, có hiệu quả quỷ dị thôn phệ chân khí. Ta nhất thời không kịp đề phòng mới bị đánh lén bị thương!”

Nghe Hư Hành nói vậy mọi người xung quanh lập tức đỏ mắt, thần binh?

Những võ giả ở đây đều là người có lai lịch, cho dù có vài người là tán tu nhưng cũng có thực lực có bối cảnh. Bảo binh là thứ họ kiếm được hết sức dễ dàng.

Có điều thần binh đối với bất cứ tông môn nào cũng là chí bảo.

Chỉ tiếc bọn họ là người đầu tiên phát hiện Hắc Ma Tháp này nhưng giờ bảo vật bên trong đều bị tên Lâm Diệp cướp mất, đúng là đáng hận!

Tông Huyền lại không hỏi thêm chuyện này, chỉ trầm giọng: “Có đuổi không?”

Hư Hành hừ lạnh một tiếng, mặc dù không cam lòng nhưng vẫn đành nói: “Không cần đuổi, tên Lâm Diệp kia tốc độ không chậm, không đuổi kịp đâu.

Hơn nữa trong Tiểu Phàm Thiên ày ta nhất định phải bảo trì trạng thái đỉnh phong mới được. Tông Huyền, hộ pháp giúp ta, chờ ta khôi phục chút thương thế rồi cùng lên đường.”

Tông Huyền vịn Hư Hành sang một bên, đứng đó hộ pháp cho Hư Hành.

Với thực lực của Tông Huyền, cho dù có tông sư võ đạo tới cũng đừng hòng vượt qua hắn đánh lén Hư Hành.

Mọi người xung quanh liếc mắt nhìn nhau, lần này không tiếp tục đánh lẫn nhau mà lao nhao chạy tới Hắc Ma Tháp đã gần sụp đổ kia lục lọi.

Vừa rồi Lâm Diệp lấy được thần binh trong đó nhưng Hắc Ma Tháp lớn như vậy chắc hẳn còn thứ tốt khác. Lâm Diệp kia không nhân cơ hội lấy được, bọn họ có thể nhặt nhạnh kiếm lợi.
Chương 662 Đao! 2

Nhan Phi Yên cùng Lã Phụng Tiên không tham gia tranh đoạt, huống hồ trạng thái lúc này của Lã Phụng Tiên cũng không cách nào ra tay lần nữa.

“Lã công tử, ngươi tìm một chỗ khôi phục thương thế đi, ta hộ pháp giúp ngươi.” Nhan Phi Yên nói.

Nhan Phi Yên nói rất thật lòng, dù sao vừa rồi chính nhờ Lã Phụng Tiên cứu nàng.

Lã Phụng Tiên suy nghĩ rồi lắc đầu nói: “Đa tạ hảo ý của Nhan cô nương. Trong Tiểu Phàm Thiên thời gian cấp bách, ta tự tìm một chỗ kín đáo là được.”

Thật ra cảm nhận của Lã Phụng Tiên về Nhan Phi Yên không tệ. Mặc dù lúc mới gặp mặt Nhan Phi Yên và Sở Hưu có chút xích mích, có điều theo Lã Phụng Tiên thấy đó là chuyện của tông môn, những thù hận lúc đó cũng đã được hắn hóa giải.

Một nữ nhân như Nhan Phi Yên có thể lên tới mười hạng đầu Long Hổ Bảng, gian khổ chén giết trên giang hồ, đã rất khó khăn rồi.

Có điều Lã Phụng Tiên dám khẳng định sau khi Lã Phụng Tiên chạy đi chắc chắn sẽ chạy tới phía trước chờ hắn, cho nên lúc này hắn cũng không tiện đi cùng Nhan Phi Yên.

Cho nên sau khi nói xong Lã Phụng Tiên trực tiếp rời khỏi. Nhan Phi Yên muốn nói điều gì nhưng cuối cùng lại không thốt ra miệng được.

Lã Phụng Tiên đi thẳng theo hướng đông, được chừng mười dặm quả nhiên thấy Sở Hưu đang chờ hắn trên một vách núi.

Tháo mặt nạ xuống, Sở Hưu nói: “Xin lỗi Lã huynh, giấu diếm ngươi một thời gian dài như vậy.”

Lã Phụng Tiên lắc đầu nói: “Mỗi người đều có bí mật của mình. Huống hồ Sở huynh mặc dù không bộc lộ thân phận chân chính cho ta nhưng cũng không cố ý giấu diếm. Nếu không vừa rồi ta đã không nhận ra ngươi rồi.”

Làm bằng hữu với Lã Phụng Tiên là một chuyện hết sức đơn giản, bởi vì Lã Phụng Tiên không bao giờ suy nghĩ tới thân phận địa vị gì gì của ngươi. Hắn chỉ chứng kiến chính ngươi, xem ngươi có tư cách làm bằng hữu của hắn không.

Cho nên ngày trước khi ở Bắc Yên, Lã Phụng Tiên kết giao được những bằng hữu kia, mặc dù đều là tán tu nhưng tính cách khác biệt, chính đạo ma đạo tà đạo đều có.

Sở Hưu biết tính cách của Lã Phụng Tiên nên không nói nhiều, chỉ lấy một loạt bình đan dược ra nói: “Lã huynh, lực lượng của ngươi tiêu hao nghiêm trọng. Trước tiên cứ tìm xem có đan dược nào thích hợp với ngươi hay không.”

Những đan dược này đều do Sở Hưu lấy ra từ trong Hắc Ma Tháp, ở vạn năm trước đều là trân phẩm.

Có điều giờ đã qua vạn năm, phải xem chất lượng của nó có được bảo đảm không đã.

Bất cứ thứ gì cũng không thể tồn tại vĩnh viễn được, càng không nói tới đan dược.

Cho nên phần lớn tông môn khi luyện chế đan dược đều cố ý ghi thêm thời gian bảo tồn của đan dược này.

Một số đan dược do chất liệu đặc thù nên thời gian bảo tồn cũng rất lâu, lại thêm tông môn còn khắc thêm một số trận pháp trên bình, cũng có thể kéo dài thời gian bảo đảm chất lượng của đan dược.

Nhưng phần lớn đan dược rõ ràng không để lâu được như vậy.

Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên lần lượt mở những bình đan dược kia ra. Đại đa số đan dược đã hóa thành đống bùn đất hay cặn bã, không còn chút dược lực nào.

Sở Hưu lục soát mấy chục bình đan dược nhưng chỉ có ba bình dùng được. Trong đó hai bình để tu luyện, vừa hay có một bình dùng để chữa thương.

Thật ra thương thế của Lã Phụng Tiên không quá nghiêm trọng, chủ yếu là lực lượng hắn tiêu hao quá nhiều cho nên sau khi ăn đan dược kia vào mấy canh giờ sau đã khôi phục.

“Lã huynh, binh khí của ngươi tạm thời bị hỏng, thời gian kế tiếp tốt nhất đừng xuất thủ. Ta đi xem trong Tiểu Phàm Thiên này có Phương thiên họa kích tốt hay không, để cướp lại cho ngươi một thanh.”

Trước đó Sở Hưu đã biết uy lực của Ma Thần Vô Song Kích cùng sức mạnh, của thần binh Vô Song. Thanh thần binh này căn bản không hợp sử dụng lúc thường.

Còn đối với Lã Phụng Tiên mà nói, nếu không có binh khí, thực lực hắn chí ít cũng giảm xuống ba thành.

Lã Phụng Tiên đột nhiên có một cảm giác rất kỳ dị, Sở Hưu đổi thân phận khác thậm chí ngay tính cách và phương thức làm việc của y cũng thay đổi.

Trước đó cách hành xử của Sở Hưu mặc dù không từ thủ đoạn nhưng cũng không như hiện tại, đơn giản thô bạo, bá đạo trực tiếp, mở miệng là định cướp binh khí người khác.

Lã Phụng Tiên vội vàng lắc đầu nói: “Không cần, chỗ này của ta vẫn còn binh khí.”

Nói xong Lã Phụng Tiên lại lấy từ hộp báu không gian ra năm thanh Phương thiên họa kích, phẩm cấp đều không yếu, là bảo binh ngũ chuyển hoặc lục chuyển.

Sở Hưu sửng sốt một hồi: “Ngươi lấy đâu ra nhiều Phương thiên họa kích vậy?”

Lã Phụng Tiên gãi gãi đầu một cái nói: “Đều là Trần tiền bối của Thiên Hạ Minh tặng cho ta.

Trong võ khố của Thiên Hạ Minh có không ít Phương thiên họa kích, có điều trong Thiên Hạ Minh lại không mấy ai dùng Phương thiên họa kích. Cho nên Trần tiền bối đưa hết cho ta.

Vốn dĩ ta còn định cự tuyệt, nhưng Trần tiền bối lại nói thứ hắn đưa ra sẽ không lấy về, cho nên ta chỉ có thể nhận.”

Nghe vậy Sở Hưu không khỏi lắc đầu. Trần Thanh Đế đúng là rất coi trọng Lã Phụng Tiên, người không biết còn tưởng Lã Phụng Tiên mới là đệ tử chân truyền của hắn, Tạ Tiểu Lâu chỉ là người ngoài.

“Đúng rồi, Sở huynh, kế tiếp ngươi định dùng thân phận Ma đạo làm việc ư?” Lã Phụng Tiên hỏi.

Sở Hưu gật đầu: “Trong Tiểu Phàm Thiên thân phận Ma đạo hữu dụng hơn thân phận Chính đạo nhiều. Hơn nữa người ngoài không biết quan hệ giữa hai ta, mặc dù không thể trực tiếp liên thủ nhưng trong hỗn chiến có thể âm trầm hỗ trợ, cũng như lúc vừa rồi.”

Thật ra vừa rồi Lã Phụng Tiên xuất thủ cũng có phần nguy hiểm. Nếu không có Tông Huyền mà đổi thành một tông sư võ đạo khác, hành động của Lã Phụng Tiên chắc chắn sẽ khiến người ta nghi ngờ.

Một cao thủ vừa xuất hiện trên Long Hổ Bảng đột nhiên nhảy ra khiêu chiến tông sư võ đạo, không phải đầu óc có vấn đề ắt có mưu đồ khác.

Còn Tông Huyền đứng hạng hai trên Long Hổ Bảng cho nên cũng bị không ít người khiêu chiến. Lúc này Lã Phụng Tiên đứng ra khiêu chiến cũng rất bình thường, như vậy mới không khiến người ta hoài nghi.

Lã Phụng Tiên gật đầu nói: “Nếu đã vậy để ta đi trước, hai ta một sáng một tối, tới cuối cùng tùy cơ hành sự.”

Sau khi bàn bạc xong, Lã Phụng Tiên không trì hoãn thời gian, trực tiếp lên đường đi trước.

Để tránh nghi ngờ, trong Tiểu Phàm Thiên Lã Phụng Tiên và Sở Hưu phải đề phòng xuất hiện cùng một thời gian, một trước một sau vừa vặn.

Sau khi Lã Phụng Tiên rời khỏi, Sở Hưu vừa khôi phục tinh thần lực đã tiêu hao cạn kiệt vừa lấy quyển sách da thú lấy được lúc trước ra xem xét tỉ mỉ.

Thật ra giờ Sở Hưu càng muốn nghiên cứu bảy thanh ma đao kia hơn, có điều vật đó quá mức quỷ dị, trước khi thăm dò rõ ràng căn cơ ẩn tình, Sở Hưu cũng không dám vận dụng.

Bảy thanh ma đạo này nhìn hình dáng giống nhau như đúc, chuôi đao tạo dáng hẹp dài. Điểm khác biệt duy nhất của bảy thanh đao là phía chuôi có khắc hoa văn bất đồng, tựa như văn tự nhưng lại là loại văn tự mà Sở Hưu chưa từng thấy.

Cho nên sau khi quan sát một lượt, Sở Hưu không tiếp tục nghiên cứu bảy thanh đao nữa mà cẩn thận đọc cuốn sách da thú một lượt, sau khi xem hết quyển sách Sở Hưu cũng thở dài một hơi, ánh mắt lộ vẻ hưng phấn. Lần này coi như y nhặt được bảo bối rồi, mặc dù là một món bảo bối rất phiền phức.
Chương 663 Thất tình

Quyển sách này không phải công pháp mà là một bản chép tay bên trong ghi chép chân tướng về bảy thanh đao này.

Ngày trước người rèn nên chúng nằm trong giới cao tầng của Hắc Ma Tháp, không rõ họ tên người này có điều thứ hắn am hiểu nhất không phải võ đạo mà là các thứ linh tinh như luyện khí.

Vị đại sư luyện khí của Hắc Ma Tháp này tình cờ nhận được một phần của bộ đao pháp chí cường, chỉ có một thức.

Môn đao pháp này trong thời thượng cổ có uy năng chí cường hủy thiên diệt địa, tổng cộng chia làm bảy thức. Có điều mỗi người học được môn đao pháp này đều không có kết cục tốt, dường như môn đao pháp này trời sinh mang theo nguyền rủa, các truyền nhân đều không được chết tử tế.

Đại sư luyện khí của Hắc Ma Tháp không sở trường về võ đạo, hắn cũng chẳng hứng thú gì với môn công pháp chỉ còn một thức này. Hắn không tu luyện, ngược lại căn cứ theo linh cảm của môn công pháp chí cường này luyện chế thành bảy thanh ma đao.

Bộ đao pháp chí cường kia uy lực kinh thiên động địa, dẫn dắt lực lượng thiên địa. Còn đại sư luyện khí của Hắc Ma Tháp hiển nhiên không có lực lượng mạnh mẽ như vậy, cho nên hắn mở một lối riêng, không dung nhập lực lượng thiên địa vào trong thanh đao mà dung nhập bảy cảm xúc của con người tham, nộ, si, hận, ái, ác, dục vào trong đó.

Nhân lực không cách nào so sánh với lực lượng của thiên địa, nhưng một khi cảm xúc của con người phát huy tới cực hạn uy lực cũng vô cùng kinh khủng.

Cũng như lúc trước Sở Hưu vận dụng thanh Tham Đao, cảm xúc tham lam đó trực tiếp ăn mòn ý chí của Sở Hưu, thôn tính hết thảy, vô cùng khủng khiếp.

Nhưng quá trình đại sư luyện khí của Hắc Ma Tháp chế tạo bảy thanh đao còn kinh khủng hơn.

Bảy thanh đao này cần dung nhập cảm xúc con người, cho nên vật liệu chủ yếu, chính là người!

Trong bản chép tay có ghi lại đại sư luyện khí của Hắc Ma Tháp lợi dụng lực lượng Hắc Ma Tháp bắt giữ vô số người, sàng lọc ra chín mươi chín người có cảm xúc tham lam mạnh mẽ nhất, sáu loại cảm xúc khác cũng vậy.

Lấy máu người hồn người làm tài liệu dung nhập vào bảy thanh ma đao này khiến bảy thanh ma đao dung nhập bảy loại cảm xúc, vô cùng bá đạo. Người sử dụng nếu không cách nào trấn áp bảy loại cảm xúc này, khi sử dụng ma đao thậm chí sẽ làm bị thương chính bản thân mình.

Cho nên bảy thanh ma đao này không tính là thần binh, bởi vì bên trong chúng đã bị cảm xúc cực hạn phủ kín, căn bản không cách nào sản sinh ra khí linh.

Nhưng uy lực của nó lại vô cùng cường đại, tối thiểu cũng vượt qua hầu hết bảo binh, cho dù Thiên Ma Vũ của Sở Hưu cũng chỉ kiên cố hơn nó chứ uy lực không bằng.

Tới cuối bản chép tay, vị đại sư luyện khí Hắc Ma Tháp dùng da giao long thấm ma huyết của cường giả chế thành vỏ đao này để trấn áp ma đao, bằng không thứ này căn bản không ai sử dụng được.

Còn hắn cũng chuẩn bị liên thủ với vài vị cao thủ ma đạo trong Hắc Ma Tháp định sáng tạo ra một môn ma công xứng với bảy thanh đao này.

Dù sao tác dụng phụ của bảy thanh đao này thật sự quá lớn, mặc dù uy lực kinh người có điều một khi sử dụng lại hại người hại mình, bản thân cũng bị cảm xúc cực hạn trong đó ảnh hưởng. Nhất định phải sáng tạo ra một môn công pháp tiến hành liên thông áp chế.

Chỉ tiếc đến cuối bản chép tay có vẻ phát sinh chuyện khẩn cấp gì đó, ghi chép bị ngắt đứt, phía sau không còn.

Dựa theo suy đoán của Sở Hưu, hẳn là chuyện có liên quan tới đại kiếp nạn thượng cổ, khiến cho nghiên cứu bị gián đoạn.

Sở Hưu vuốt cằm, ánh mắt nhìn bảy thanh ma đạo lộ ra sắc thái kỳ lạ.

Đây tuyệt đối là đồ tốt, không phải thần binh nhưng lại hơn hẳn thần binh.

Chỉ có điều tác dụng phụ hơi lớn, chỉ bất cẩn mất tập trung chút thôi tâm thần cũng sẽ bị ảnh hưởng, nhẹ thì lâm vào điên cuồng, nặng một chút thậm chí sẽ phá hủy tâm cảnh!

Cho nên lúc đầu đại sư luyện khí của Hắc Ma Tháp mới định tạm thời phong ấn, chờ nghiên cứu ra nguyên bộ công pháp mới sử dụng.

Trước mắt không có công pháp, Sở Hưu cũng có thể cưỡng ép vận dụng thử một chút, dùng phương pháp thô bạo nhất trấn áp.

Trước đó Sở Hưu đã từng sử dụng Tham Đao, nhưng khi đó tinh thần lực của Sở Hưu đã tiêu hao tới mức cạn kiệt cho nên không có bất cứ sức đề kháng nào, cuối cùng vẫn phải vận dụng lực lượng của Lưu Ly Kim Ti Cổ mới khôi phục thanh tỉnh.

Còn giờ tinh thần lực của Sở Hưu đã khôi phục đầy đủ, còn có Lưu Ly Kim Ti Cổ làm thủ đoạn cuối cùng. Khi chiến đấu y có thể vận dụng bảy thanh ma đao này, chỉ cần không sử dụng liên tục sẽ không có vấn đề gì.

Cho nên lúc này Sở Hưu ngưng thần tĩnh khí, bàn tay chậm rãi nắm lấy chuôi thanh Tham Đao, rút ra thăm dò.

Chỉ trong chốc lát một luồng tham niệm bao phủ lấy Sở Hưu, khiến hai mắt y đỏ bừng.

Có điều ngay khoảnh khắc sau, tinh thần lực của Sở Hưu ầm ầm bộc phát, Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp, Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp được Sở Hưu thi triển tới cực hạn, cuối cùng mới miễn cưỡng đè ép tham niệm kia xuống.

Tham Đao phát ra từng tiếng kêu vang vọng như đang chống cự, có điều

dưới uy áp tinh thần của Sở Hưu cuối cùng phải khuất phục triệt để. Luồng ý tham nam vô tận chỉ lưu lại trên thân đao, không tiếp tục ăn mòn Sở Hưu nữa.

Đem Tham Đao cắm lại vỏ đao, Sở Hưu không khỏi thở dài một tiếng.

Trấn áp Tham Đao tiêu hao tinh thần lực cực lớn, cho dù là y cũng không chịu đựng nổi.

Không có nguyên bộ công pháp để sử dụng, Sở Hưu chỉ có thể vận dụng phương thức trấn áp thô bạo nhất.

Dựa theo phù văn được ghi chép trên bản chép tay, Sở Hưu tìm tới Hận Đao, rút nó ra. Chỉ trong chốc lát, cảm xúc tiêu cực tới tận cùng bộc phát, hận thiên hận địa hận người hận mình, Hận! Hận! Hận!

Lần này Sở Hưu không bị luồng hận ý kia ăn mòn cảm xúc mà ung dung đưa đao về vỏ.

Trước đó Sở Hưu đã tu luyện A Tỳ Đạo Tam Đao tới mức độ cực hạn, môn đao pháp này mặc dù thuộc Ma đạo nhưng bên trong ẩn chứa cảm xúc cực hạn cũng là hận ý.

Có lẽ Sở Hưu trấn áp lực lượng của A Tỳ Đạo Tam Đao đã quen thuộc cho nên lúc này y sử dụng Hận Đao với lực lượng đồng nguyên cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nghĩ ra điều gì, vội vàng lục lại bản chép tay.

Bản chép tay có viết đại sư luyện khí của Hắc Ma Tháp tìm được một tàn chiêu của bộ đao pháp chí cường mới dựa theo linh cảm luyện chế thành bảy thanh ma đao.

Thế thì tàn chiêu kia giờ ở đâu?

Theo thói quen, tàn chiêu kia thường sẽ đặt ở chỗ hắn dễ nhìn thấy nhất cho nên cũng có thể kẹp trong tập ghi chép.

Nhưng vạn nhất tàn chiêu đặt ở chỗ khác, mình có nên về Hắc Ma Tháp không? Chỗ đó e là đã bị vơ vét rỗng tuếch rồi.

Đúng lúc đó, Sở Hưu đột nhiên ngưng bặt lại, y cảm nhận được một chút dị thường ở trang bìa bản ghi chép. Chân khí truyền vào trong, một quyển sách đỏ máu dường nhiên hiện lên ngoài trang bìa. Chất liệu quyển sách này vô cùng cũ kỹ, cho nên đại sư luyện khí của Hắc Ma Tháp mới dùng cách này khóa vào trong quyển ghi chép để bảo tồn.

Một hàng chữ cổ xưa hiện lên, tên là Thôn Thiên Diệt Địa Thất Đại Hạn!

Ánh mắt Sở Hưu đảo xuống, y chỉ nhìn qua đao pháp kia đã lập tức phun ra một ngụm máu tươi!
Chương 664 Thôn Thiên Diệt Địa Thất Đại Hạn 1

Sở Hưu đã từng gặp chuyện công pháp phản phệ, binh khí phản phệ y cũng từng gặp.

Nhưng giờ Sở Hưu chỉ liếc qua văn tự trên đó đã lập tức bị lực lượng bên trong phản phệ, chuyện này quả thật chưa từng nghe thấy.

Phản phệ cường đại như vậy, môn công pháp này rốt cuộc cấp bậc ra sao? là công pháp chí tôn hay tuyệt thế thần công trong truyền thuyết?

Lau máu tươi trên khóe miệng, Sở Hưu lại ngưng tụ tinh thần lực vừa khôi phục, đưa mắt nhìn về phía bộ đao pháp kia.

Vừa rồi Sở Hưu chỉ nhất thời không chú ý, đột ngột bị lực xung kích phản phệ, y căn bản không ngờ tàn thiên của bộ đao pháp này vẫn có uy lực lớn đến vậy.

Lúc này Sở Hưu ngưng tụ tất cả tinh thần lực của bản thân, nếu vẫn không thể nhìn được tàn thiên của bộ đao pháp này, vậy công pháp này thật sự quá biến thái.

Ngay khoảnh khắc Sở Hưu nhìn về phía bộ công pháp kia, một luồng khí tức thê lương cổ xưa như từ thuở hồng hoang tràn vào trong đầu Sở Hưu, hùng hồn mạnh mẽ nhưng cũng vô cùng cuồng bạo.

Cùng lúc đó vô số tin tức cũng truyền vào trong đầu Sở Hưu. Nếu không phải tinh thần lực hiện tại của Sở Hưu đã đủ cường đại thậm chí sánh ngang với tông sư võ đạo, riêng chuyện này đã có thể khiến tinh thần lực của Sở Hưu trọng thương.

Lúc này Sở Hưu không thấy được gì khác, trong đầu y chỉ có một dị tượng không ngừng tái hiện.

Đó là một thân hình mơ hồ như thần như ma cầm một thanh chiến đao quỷ dị do xương trắng chế thành, chém ra một đao phá núi đoạn ngục. Tất cả mọi thứ trước mắt đều sụp đổ trước đoa thế đó, chỉ trong chốc lát núi sông vỡ vụn, đây là lực lượng cực hạn!

Một đao đơn giản nhưng trong đó lại ẩn chứa một loại quy tắc, một loại lực lượng, một quy tắc mà Sở Hưu không hiểu được.

Thu hồi lại cương khí, bộ công pháp kia lại biến mất trong bản chép tay bằng da thú. Lúc này sắc mặt Sở Hưu đã trắng bệch, tinh thần lực vừa khôi phục đã lại tiêu hao sạch sẽ.

Đây là một thức đao pháp cực kỳ kinh khủng, kinh khủng tới mức mặc dù Sở Hưu đã xem xong nhưng y cũng không dám xác định liệu có tu luyện thành công được không, vì một số thứ trong đó đã vượt ngoài phạm vi hiểu biết của y.

Ý cảnh của thức đao pháp này có phần tiếp cận với võ đạo của Trần Thanh Đế, có điều Sở Hưu còn xem hiểu võ đạo của Trần Thanh Đế, thậm chí từ đó lĩnh ngộ được thứ thuộc về riêng mình. Nhưng giờ gặp thức đao pháp này, Sở

Hưu cũng không nắm chắc tu luyện được.

Trong Tiểu Phàm Thiên tạm thời không phải chỗ tu luyện, Lã Phụng Tiên giờ cũng đã đi được một đoạn, Sở Hưu vội vàng bổ sung tinh thần lực, chuẩn bị xuất phát.

Bảy thanh ma đao được Sở Hưu vác sau lưng. Bảy thanh đao này mặc dù mang tai họa ngầm rất lớn, có điều với lực lượng hiện tại của Sở Hưu muốn vận dụng Hận Đao không thành vấn đề, thi triển tất cả tinh thần lực trấn áp vận dụng Tham Đao chém ra một đao cũng không vấn đề.

Nhưng tình huống năm thanh đao khác rốt cuộc ra sao, giờ Sở Hưu cũng không nắm chắc.

Trong lúc Sở Hưu đang khôi phục lực lượng, bên phía khác Lã Phụng Tiên đã đi rất xa. Hắn không biết bên phía Sở Hưu xảy ra sai sót, còn tưởng y đang âm thầm theo sau lưng mình.

Lúc này phía trước vang lên từng cơn chấn động cường đại tới mức Lã Phụng Tiên tim đập chân run. Khi hắn tới gần xem xét lại phát hiện đó chỉ là một sơn cốc, có điều trong sơn cốc đó đã tập trung mấy chục người, trong đó có ba là tông sư võ đạo.

Lã Phụng Tiên tới khiến cho vài người chú ý, trong số những người này có một số vừa trải qua trận chiến ở Hắc Ma Tháp vừa rồi, có điều bọn họ không tham gia càn quét trong phế tích Hắc Ma Tháp. Cho nên khi Lã Phụng Tiên và Sở Hưu khôi phục thực lực, bọn họ đã đến nơi này.

Đám người này trước đó còn tuyên truyền về trận chiến lúc trước, mặc dù chủ yếu là tuấn kiệt Ma đạo Lâm Diệp làm trọng thương thủ tọa Đạt Ma Viện, Hư Hành của Đại Quang Minh Tự. Nhưng Lã Phụng Tiên có thể dùng tu vi vừa bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất giao chiến với Tông Huyền tới mức như vậy, chiến tích này cũng hết sức kinh người.

Cho nên lúc này chứng kiến Lã Phụng Tiên xuất hiện, thậm chí còn khiến xung quanh xao động một hồi.

“Lã huynh, thật không ngờ ngươi lại mạnh như vậy đó. Hôm nào chỉ giáo chút đi. Yên tâm, không cần lưu tình, càng hung tàn càng tốt.” Lạc Phi Hồng ở một bên tiến lại, vẻ mặt kỳ dị nhìn Lã Phụng Tiên.

So với đám người Sở Hưu, Lạc Phi Hồng là người cuối cùng quen biết Lã Phụng Tiên, cho nên nàng còn tương đối lạ lẫm với Lã Phụng Tiên.

Lúc đầu Lạc Phi Hồng chỉ cẩm thấy người này không tệ, làm bằng hữu với hắn sẽ không lỗ. Cảm giác thứ hai là ghen tị, đường đường một nam nhân, sao lại đẹp đẽ như vậy?

Mặc dù phần lớn thời điểm biểu hiện của Lạc Phi Hồng không giống nữ nhân nhưng thực tế nàng vẫn là nữ nhân, hơn nữa còn là mỹ nữ, cho nên rất chú ý tới chuyện như vậy.

Thế nhưng giờ nàng lại nghe nói Lã Phụng Tiên đấu cứng với Tông Huyền vài chục chiêu, thậm chí vận dụng thần binh Vô Song đánh lui Tông Huyền. Chiến tích này đủ cho Lã Phụng Tiên tăng thêm vài hạng trên Long Hổ Bảng.

Lã Phụng Tiên cười khổ nói: “Lạc cô nương, đừng trêu chọc ta thế.”

Lạc Phi Hồng vỗ vỗ ngực Lã Phụng Tiên nói: “Ai trêu ngươi chứ? Ta nói thật đấy. Còn nữa, đừng gọi ta là Lạc cô nương, cứ gọi Phi Hồng là được, cứ cô nương cô nương nghe khó chịu. Giờ ngươi gọi ta là cô nương, tương lai ta gả cho ai đó người gọi ta là gì dây? Vợ người ta hay thiếu phụ?”

Lã Phụng Tiên sửng sốt, hình như gọi cô nương mới là bình thường cơ mà, hơn nữa sau khi kết hôn đương nhiên gọi là phu nhân rồi, ai lại gọi mấy cách linh tinh kiểu kia? Trong đầu Lã Phụng Tiên này rốt cuộc suy nghĩ điều gì?

Hơn nữa còn một câu Lã Phụng Tiên không nói, với tính cách đó của Lạc Phi Hồng, hắn không cho rằng sẽ có ngày Lạc Phi Hồng kết hôn.

Mắt thấy chủ đề trò chuyện càng lúc càng sai lệch, Lã Phụng Tiên nhìn sang phía sơn cốc chép miệng nói: “Các ngươi đang đợi gì vậy?”

Lã Phụng Tiên nhún nhún vai nói: “Ở đó có cấm chế, mấy võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất liên thủ cũng không mở ra được.

Sau đó có vài vị tông sư võ đạo đến, bọn họ đang nghiên cứu cách mở cấm chế. Những võ giả thực lực yếu hơn như chúng ta chỉ có thể đứng ngoài nhìn, đợi cấm chế khai mở xong vào lượn một vòng, xem có uống được ngụm canh nào không.

Đúng rồi, Lã huynh, ngươi có thấy bọn Sở Hưu đâu không?”

Lã Phụng Tiên chần chừ một chút rồi nói: “Không thấy. Có điều dựa theo kế hoạch chúng ta ước định từ trước chắc chắn sẽ gặp bọn Sở huynh cùng Tạ huynh.”

Lã Phụng Tiên không đoán được rốt cuộc Sở Hưu tin tưởng Lạc Phi Hồng đến mức nào, cho nên hắn không nói thật.

Huống hồ giờ đang chỗ đông người, không thích hợp để nói thật.

Lạc Phi Hồng không nghi ngờ gì, nàng đứng cùng Lã Phụng Tiên tán gẫu, vừa đợi những tông sư võ đạo liên thủ khai mở cấm chế.

Lúc này trước mặt cấm chế của sơn cốc, ba tông sư võ đạo đang nghiên cứu cấm chế nhưng thực chất người động thủ lại chỉ có một, là lão đạo sĩ của Chân Vũ Giáo.
Chương 665 Thôn Thiên Diệt Địa Thất Đại Hạn 2

Cả ba phái của Đạo môn đều am hiểu đạo về trận pháp. Lão đạo sĩ Chân Vũ Giáo mái tóc hoa râm, mặt mũi đầy nếp nhăn, bộ dáng như đang ngái ngủ, thong thả ung dung chỉnh lý trận văn. Bộ dáng chậm chạp đó của hắn khiến tráng hán mặc chiến giáp thân hình hùng tráng bên cạnh lo lắng không thôi.

“Ta nói này, Quảng Ninh lão đọa, rốt cuộc ngươi có làm được không? Cứ lề mề thè này khéo những người khác kiếm xong cả di tích rồi ngươi vẫn còn ngồi mân mê phá trận đấy!”

Người vừa nói là một tông sư võ đạo của Bạch Hổ Đường, Huyết Liệt - Uất Trì Phong. Một cao thủ đại vị không thấp trong Bạch Hổ Đường, gần với tổng đường chủ Bạch Hổ Đường.

Hơn nữa giờ Bạch Hổ Đường đang hợp tác với triều đình Đông Tề, Uất Trì Phong còn đảm nhiệm chức vụ thượng tướng trong quân đội Đông Tề. Đương nhiên chức vụ thượng tướng của hắn chỉ là trên danh nghĩa, dưới trướng không có một binh một tốt.

Quảng Ninh lão đạo chậm rãi ngừng tay, lại chậm rãi ngẩng đầu như đang ấp ủ điều gì. Ngay lúc hắn không nhịn được định mở miệng thúc giục lần nữa, Quảng Ninh lão đạo mới chậm rãi nói: “Chê ta chậm thì ngươi tự đi mà làm. Trận pháp cấm chế có năng lực tự hủy, một khi cưỡng ép tấn công vào lực lượng vượt qua mức mà trận pháp chịu tải được, trận pháp bảo vệ sẽ lập tức biến thành trận pháp tự hủy. Đến lúc đó mọi thứ bên trong cũng bị hủy diệt, ngươi cũng đừng trách ta.”

Thời gian dài như vậy rồi lão đạo Quảng Ninh lại đột nhiên chen một câu như vậy, thiếu chút nữa khiến Uất Trì Phong nghẹn chết.

Lúc này người trung niên mặc áo gấm màu vàng kim đứng bên cạnh bọn họ nói: “Ta nói này, Uất Trì Phong, ngươi đừng quấy rầy Quảng Ninh đạo trưởng nữa, ngươi càng nói hắn càng chậm.”

Người trung niên này chính là gia chủ Bình Diêu Hoàng Phủ thị ở Yến Tây, Hoàng Phủ Duy Minh, danh tiếng trên giang hồ không lớn.

Hoàng Phủ thị trước đó cũng có thời huy hoàng, thậm chí khi huy hoàng nhất xếp hạng còn gần với Thương Thủy Doanh thị.

Có điều mấy năm qua Hoàng Phủ thị xuống dốc, nhưng điểm thông minh của Hoàng Phủ thị ở chỗ mặc dù bản thân xuống đốc nhưng lại hết sức kín tiếng giấu tài. Bọn họ không hề gây chuyện chỉ an phận trong một góc nhỏ Yến Tây, chờ khi nào thực lực bản thân lớn mạnh lại bắt đầu khuếch trương.

Uất Trì Phong buồn bực đứng bên không nói gì, đương nhiên hắn có nói gì cũng vô dụng.

Trong Tiểu Phàm Thiên những võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất đánh nhau sống chết nhưng tới cấp bậc tông sư võ đạo như bọn họ, chỉ cần không có thù oán gì lớn thường sẽ chọn phương thức hợp tác chứ không giao chiến.

Bởi vì phần lớn tông sư võ đạo đều từng trải qua Tiểu Phàm Thiên một lần. Bọn họ xuất thân đại phái, khi chưa bước vào cảnh giới tông sư từng tiến vào một lần, lần thứ hai tiến vào lợi ích sẽ ít hơn, cho nên cũng không quá cấp bách.

Ba người trước mắt, Chân Vũ Giáo ở Đông Tề, đồng thời được hoàng thất Đông Tề cung kính tôn làm quốc giáo. Còn Bạch Hổ Đường cũng coi như người của triều đình Đông Tề, cho nên hai bên chỉ đấu khẩu hai câu rồi đều nể mặt triều đình Đông Tề, sẽ không đánh nhau.

Còn Yến Tây Hoàng Phủ thị luôn kín tiếng, không có thù oán gì lớn với hai bên, ba người cũng có thể hợp tác hòa thuận.

Lại nửa ngày sau, số lượng võ giả tụ tập trong sơn cốc càng lúc càng nhiều, tất cả mọi người đều đang chờ đợi di tích trong sơn cốc khai mở.

Bất luận Quảng Ninh đạo nhân hay Hoàng Phủ Duy Minh đều không phải người bá đạo, cho nên bọn họ không đuổi những võ giả này đi. Hai người bọn họ đã không mở miệng, Uất Trì Phong đương nhiên không mở miệng.

Tiếp đó Sở Hưu chạy tới sơn cốc, mọi người xung quanh chứng kiến Sở Hưu, lập tức hạ giọng bàn tán sôi nổi.

Võ giả tuấn kiệt có chiến tích giao đấu với tông sư võ đạo vốn không nhiều.

Trước đó trận chiến giữa Lâm Diệp và Nhiếp Nhân Long đã vang vọng khắp thiên hạ, thân phận Lâm Diệp cũng theo đó leo lên mười hạng đầu Long Hổ Bảng.

Còn giờ Lâm Diệp lại đánh trọng thương thủ tọa Đạt Ma Viện của Đại Quang Minh Tự, Hư Hành đại sư. Chuyện này quả thật khó lường, đủ khiến tất cả mọi người chú ý.

Mặc dù theo lời đồn Lâm Diệp kia có thể đả thương Hư Hành là do ngoại vật. có điều cho dùng ngoại vật đó cũng là một biểu hiện của thực lực. Giờ Lâm Diệp này đeo bảy thanh đao xuất hiện ở đây khiến người ta kiêng kỵ chẳng kém gì ba tông sư võ đạo phía trước.

Lạc Phi Hồng phía dưới xoa cằm nói: “Sao ta cứ thấy tên Lâm Diệp này quen quen? Lẽ nào từng thấy hắn ở đâu rồi?”

Lã Phụng Tiên nhìn Lã Phụng Tiên một chút, thầm nghĩ chẳng lẽ trực giác của nữ nhân lại kinh khủng đến vậy ư?

Có điều Lã Phụng Tiên vẫn ho khan một tiếng nói: “Chắc là ảo giác thôi, đám người Ma đạo này hay ăn mặc giống nhau, đều ra vẻ thần thần bí bí.”

Lúc này ba tông sư võ đạo kia cũng vô thức nhìn về phía Sở Hưu.

Nếu là võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất khác bọn họ đương nhiên không để trong mắt.

Có điều người này lại là tuấn kiệt mười hạng đầu Long Hổ Bảng, đồng thời trước đó còn đánh trọng thương Hư Hành. Trong mắt bọn họ, Sở Hưu đã không khác gì tông sư võ đạo, cùng cấp với họ.

Uất Trì Phong nhìn Sở Hưu, nói với Quảng Ninh đạo nhân: “Ta nói này lão đạo, tiểu tử này là tuấn kiệt trong nhánh Ẩn Ma đấy, ngươi không định quản à?”

Quảng Ninh đạo nhân vừa phá giải trận pháp vừa chậm rãi nói: “Thiên hạ nhiều Ma đạo như vậy, Chân Vũ Giáo ta lại chỉ có một, quản hết được hay sao? Lão đạo ta từng này tuổi rồi, chuyện trừ ma vệ đạo cứ giao cho người trẻ tuổi là được.”

Uất Trì Phong cười hắc hắc nói: “Tiền bối của Chân Vũ Giáo các ngươi, Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ năm xừa vì toàn bộ võ lâm ra tay giao chiến với giáo chủ Ma Giáo, Độc Cô Duy Ngã. Hắn phóng khoáng hào hùng cỡ nào?

Ta nói này Quảng Ninh lão đạo, ngươi đúng là không kế thừa được truyền thống của tổ sư các ngươi, thấy một tiểu bối Ma đạo lợi hại như vậy xuất hiện ở đây mà không chịu ra tay.”

Quảng Ninh đạo nhân lại chậm rãi nói: “Chính vì tổ sư lão nhân gia đã giải quyết ma đầu lớn nhất cho nên những tiểu ma đầu này cứ giao cho những người khác giải quyết thôi.

Chân Vũ Giáo ta bỏ công bỏ sức đủ rồi, cũng phải cho những môn phái khác chút cơ hôi chứ.

Uất Trì Phong, thời gian trước Bạch Hổ Đường các ngươi cũng gây ra không ít sát nghiệp, bằng không ngươi ra tay đi. Giải quyết Lâm Diệp này cũng coi như tích lũy chút công đức.”

Uất Trì Phong chỉ cười hắc hắc chứ không tiếp lời. Hắn không phải kẻ ngu, sao phải làm chuyện tốn công vô ích như vậy.

Bạch Hổ Đường không tính là Chính đạo, cũng không phải Ma đạo. Phải nói toàn bộ tông môn trong Tứ Linh đều là nửa chính nửa tà.

Cho nên chuyện trừ ma vệ đạo này, Uất Trì Phong không có hứng thú.

Huống hồ lần này mặc dù tông môn Ma đạo tiến vào Tiểu Phàm Thiên không nhiều nhưng cũng chẳng hề ít, nhánh Ẩn Ma cũng có vài người tới.

Bạch Hổ Đường không thù không oán với nhánh Ẩn Ma, trêu chọc bọn họ làm gì?

Hoàng Phủ Duy Minh bên cạnh cau mày nói: “Uất Trì Phong, ngươi đừng quấy rầy Quảng Ninh đạo trưởng nữa, chính chính ma ma gì gì để sau. Trước mắt khai mở di tích mới là quan trọng nhất.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom