• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (12 Viewers)

  • Chương 671-675

Chương 671 Quái vật 2

Thế nhưng lúc này mọi người đảo mắt một vòng lại phát hiện trong số họ không ngờ lại thiếu mất hơn mười ng. !

Chỉ có điều những võ giả ở đây thân phận hỗn tạp, có đủ loại môn phái cho nên cho dù trong đám người mất đi một vài kẻ, mọi người cũng không mấy để ý. Bọn họ còn tưởng những người này không nghe lời khuyên của Quảng Ninh đạo nhân, một mình hành động.

Mãi tới khi sư huynh của võ giả này biến mất, mọi người mới cảm thấy không đúng, sợ là đã xảy ra vấn đề.

Có điều đúng lúc này trong làn sương mù vang lên tiếng gặm nhấm, khiến mọi người ở đây không rết mà run.

Một vệt đen nhanh chóng hiện lên trong làn sương. Một võ giả lập tức rú lên thảm thiết, thân hình biến mất trong làn sương mù.

Đám người sợ hãi cả kinh, Quảng Ninh đạo nhân quát lớn: “Chú ý xung quanh!”

Hắn vừa dứt lời, trong làn sương lại có vài chục cái bóng đen nhanh chóng đánh về phía bọn họ, tốc độ nhanh chóng tới cực hạn, thậm chí những võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất ở đây cũng chi miễn cưỡng nhìn thấy bóng dáng bọn chúng mà thôi.

Đối mặt với đòn tập kích này, Uất Trì Phong hừ lạnh một tiếng, quanh người bùng lên Bạch Hổ Sát Thần Cương , một bóng đen đánh tới người hắn lập tức bị cương khí sắc bén cường đại vô cùng kia chém thành một đống máu đen, có vẻ vô cùng ghê tởm.

Quảng Ninh đạo nhân vung phất trần trong tay, nhìn như hời hợt nhưng lại trực tiếp hất văng bóng đen kia.

Trong này chỉ có Hoàng Phủ Duy Minh thực lực hơi kém một chút, có điều có kém hắn vẫn là tông sư võ đạo. Những bóng đen kia có uy hiếp rất lớn với võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên, kém hơn võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất một chút. Còn đối với tông sư võ đạo, bọn chúng căn bản không phải uy hiếp gì.

Còn khi Sở Hưu đối mặt với những thứ này, y càng chiếm ưu thế lớn hơn. Thứ Sở Hưu không sợ nhất chính là tốc độ nhanh.

Khi Thiên Tử Vọng Khí Thuật được thi triển, tốc độ những bóng đen kia trong mắt y quả thật chẳng khác gì rùa bò.

Ma khí vô biên trong tay bộc phát, Sở Hưu trực tiếp nắm lấy bóng đen kia trong tay. Có điều vừa thấy vật kia, ngay cả Sở Hưu cũng giật mình ồ lên một tiếng.

Đó là một ‘thứ’ hình người cao chỉ bằng nửa người bình thường.

Nói nó là ‘thứ’ vì nó mặc dù có hình người nhưng lại không giống con người.

Vật kia hai tay hai chân đều có móng vuốt cực kỳ sắc bén, đầu cũng lớn hơn người bình thường một chút, bụng phồng lên thậm chí còn to hơn đầu.

Tướng mạo bọn chúng dữ tợn, làn da khô quắt tới mức chỉ còn một lớp da, miệng mọc răng nanh sắc bén, ánh mắt khát máu điên cuồng, căn bản không chút màu máu nào.

Kỳ dị nhất là đầu của bọn chúng, làn da nơi đó không ngờ lại trong suốt, trong đầu có chất lỏng đen nhánh, cực kỳ bắt mắt.

Dáng dấp thứ này cực kỳ giống quỷ đói trong Địa Ngục Đạo, rốt cuộc đám người Cực Lạc Ma Cung kia luyện chế được thứ gì đây?

Thứ kia còn không ngừng giãy dụa trong tay Sở Hưu, nhưng đúng lúc này trong trái tim Sở Hưu lại xuất hiện dao động. Lưu Ly Kim Ti Cổ không ngừng phóng thích ý niệm, có vẻ hết sức khao khát thứ trong tay Sở Hưu.

Lưu Ly Kim Ti Cổ là vật sống nhưng cho dù lực lượng của nó có mạnh hơn cũng chỉ là cổ trùng mà thôi, cho nên không có linh trí, chỉ có bản năng.

Lúc này Sở Hưu có thể cảm nhận rõ rệt khát vọng của Lưu Ly Kim Ti Cổ đối với vật này nhưng lại không biết rốt cuộc Lưu Ly Kim Ti Cổ mong chờ thứ gì.

Sở Hưu vận sức định bóp chết thứ này, có điều không ngờ lại không thành công.

Thứ này mặc dù có vẻ yếu ớt nhưng thân thể sánh ngang sát thép, còn có khả năng chống cự lại cương khí.

Ma khí ầm ầm bộc phát, thứ như quỷ đói kia bị Sở Hưu vặn gãy cổ, có điều nó vẫn không chết, thân thể lại co quắp.

Sở Hưu nhíu mày, trực tiếp giơ ngón tay điểm ra, ma khí cường đại ngưng tụ tại một điểm, đánh nát đầu thứ quỷ quái kia.

Có điều đúng lúc này chất lỏng màu đen trong đầu con quái vật không tự chủ được rót vào cơ thể Sở Hưu, chạy dọc kinh mạch huyết mạch Sở Hưu, chảy vào trong Lưu Ly Kim Ti Cổ, bị nó nuốt lấy.

Tình huống này không phải Sở Hưu chủ động mà là bị động của Lưu Ly Kim Ti Cổ. Thậm chí Sở Hưu giật mình kêu lên, muốn ngăn cản nhưng không kịp.

Lưu Ly Kim Ti Cổ cùng Sở Hưu cộng sinh một thể, tương đương với một phần thân thể Sở Hưu. Thân thể mình vô thức phản ứng, mình ngăn cản thế nào đây?

Có điều giọt chất lỏng kỳ dị màu đen kia không khiến Sở Hưu tổn thương, một phần lực lượng trong đó bị Lưu Ly Kim Ti Cổ thôn phệ, khiến nhịp đập của Lưu Ly Kim Ti Cổ bỗng mạnh lên một chút.

Còn một phần lực lượng lại dung nhập vào tinh thần lực Sở Hưu, không ngờ lại khiến tinh thần lực của y tăng cường một ít. Cùng lúc đó còn có một loại cảm giác khó tả khiến Sở Hưu không biết nên diễn tả ra sao xuất hiện. Có điều Sở Hưu cũng đoán được một chút, giết thứ này cướp đoạt chất lỏng màu đen bên trong rất có ích với Lưu Ly Kim Ti Cổ trong cơ thể cùng tinh thần lực bản thân.

Mà lúc này giữa sân, thứ như ác quỷ kia lại nhào tới, khiến cho phần lớn võ giả thực lực yếu kém hơn lao nhao trúng chiêu.

Quảng Ninh đạo nhân cau mày, trực tiếp ném ra một trận bàn. Chỉ trong chốc lát trong trận bàn âm dương lưỡng cực xoay chuyển, hai thanh trường kiếm một đen một trắng rơi vào trong trận bàn làm bùng lên kiếm khí mãnh liệt. Phương viên vài trăm trượng sương mù đều tan rã, làm lộ ra một khủng cảnh khiến người ta kinh hãi tới cực điểm.

Chỉ thấy bên ngoài sương mù, từng con ác quỷ diện mạo dữ tợn đang ôm lấy thi thể những võ giả mất tích, ra sức cắn xé. Còn có vài con ác quỷ cắn chung một cỗ thi thể, cảnh tượng chẳng khác nào địa ngục.

Ngay cả Uất Trì Phong chứng kiến cảnh tượng này cũng cảm thấy da đầu tê dại, không khỏi lên tiếng hỏi: “Lão đạo, chúng là gì vậy? Có hung thú nào trông thế này không?”

Quảng Ninh đạo nhân sắc mặt khó coi nói: “Hung thú quái gì! Những thứ này trước kia đều là người! Cực Lạc Ma Cung gì chứ, phải gọi là Địa Ngục Ma Cung mới đúng. Cái lũ điên này! Không ngờ bọn chúng lại định chuyện chế ra ác quỷ của Ngạ Quỷ Đạo!

Ta từng đọc được từ điển tịch thượng cổ trong Chân Vũ Giáo. Thời thượng cổ có một ma đầu gây hại khắp giang hồ tên là Lục Đạo Ma Tôn. Kẻ này là một người kiên, còn là kẻ điên thực sự có vấn đề về đầu óc!

Hắn lại dám ảo tưởng ra sáu nhân cách của bản thân, hơn nữa mỗi nhân cách đều là thiên tài trong võ đạo.

Người này muốn dùng bí pháp luyện chế ra hóa thân Lục Đạo Luân Hồi, sau đó chém hồn phách bản thân ra sáu phần, dung nhập vào trong hóa thân.

Vì vậy Lục Đạo Ma Tôn giết vô số người để thí nghiệm, trong đó bộ dáng của hóa thân Ngạ Quỷ Đạo cũng y hệt như thứ này. Bắt lấy hài nhi còn nhỏ, bố trí trận pháp toàn thân, dần đần hủy diệt thần trí, sau đó từ từ dùng linh dược nuôi dưỡng.
Chương 672 Ngạ Quỷ Đạo

Sau khi thần hồn bị hủy diệt sẽ trở thành cái xác không hồn chỉ còn lại bản năng. Tiếp đó lại ném vào trong không gian bịt kín, không cho ăn cơm uống nước, để chúng tự giết lẫn nhau, lấy máu thịt của nhau làm thức ăn. Thứ được nuôi ra cuối cùng như nuôi cổ chính là hóa thân Ngạ Quỷ Đạo!

Ta từng thấy hình vẽ trong sách cổ, bộ dáng của hóa thân Ngạ Quỷ Đạo cũng hệt như vậy. Có điều theo như trong sách nó to hơn những thứ này nhiều, lực lượng cũng cường đại hơn nhiều, thật sự là quỷ đói trong Địa Ngục.

Có điều trong điển tịch cũng ghi chép lại, hành động của Lục Đạo Ma Tôn này thật sự không còn nhân tính, bị các cao thủ trong giang hồ liên thủ vậy giết. Không biết người của Cực Lạc Ma Cung lấy được bí pháp này từ đâu, lại còn luyện chế thứ mất hết nhân tính này!”

Sau lưng mỗi con quỷ đói ở đây đều đại biểu cho vô số tính mệnh hài nhi vô tội, cho dù là những người từ vạn năm trước nhưng Quảng Ninh đạo nhân vẫn vô cùng phẫn nộ đối với chuyện này.

Sở Hưu nghe xong cũng nhíu mày, tuy y cũng tu luyện ma công nhưng sẽ không tu luyện những ma công mất hết nhân tính như vậy.

Ma tồn tại giữa thiên địa, ma công chính thống mặc dù đại biểu cho lực lượng tiêu cực của thiên địa, có điều mọi thứ có dương sẽ có âm, công pháp chỉ là một loại thuộc tính mà thôi. Bất luận công pháp Chính đạo hay ma công pháp Đạo môn, ngươi dùng nó cứu ngươi nó là thiện, dùng nó giết người, nó sẽ là ác.

Bất cứ công pháp nào cũng không có nhân tính nhưng như cần là người tu luyện nó, vậy cho dù thế nào cũng lưu lại chút nhân tính.

Những kiêu hùng ma đạo danh chấn thiên hạ ngày nay, bất luận là Độc Cô Duy Ngã uy áp thiên hạ hay giáo chủ Dạ Thiều Nam của Bái Nguyệt Giáo, trong tay bọn họ đều có không ít tính mạng. Có điều máu bọn họ dính là máu của võ giả, chưa từng nghe có kiêu hùng Ma đạo nào dựa vào việc đồ sát người bình thường để nổi danh trên giang hồ.

Người như vậy thậm chí ngay bản thân Ma đạo cũng muốn phỉ nhổ. Bọn họ đã không thể coi như Ma đạo, coi là hạng yêu tà còn tạm.

Lúc này Uất Trì Phong nhìn những con quỷ đói kia, nhíu mày nói: “Những thứ này là từ thời thượng cổ rồi, sao đã vạn năm rồi mà vẫn còn sống?”

Quảng Ninh đạo nhân cau mày nói: “Ta cũng không hiểu điểm này. Những thứ này còn chưa thôn phệ tiến hóa hoàn toàn, nói cách khác chúng còn chưa thật sự trở thành hóa thân Ngạ Quỷ Đạo. Muốn chúng sống được vạn năm thì có thể vận dụng một số thủ đoạn để hồn phách của chúng ngủ đông là được. có điều người của Cực Lạc Ma Cung đã trốn đi, ai động thủ khiến chúng ngủ đông?”

Đúng lúc này một tiếng sáo du dương đột nhiên truyền tới. Tiếng sáo kia

uyển chuyển ríu rắt nhưng lại mang theo oán khí vô biên, khiến người ta nghe xong bỗng có cảm giác tâm phiền ý loạn.

Có điều đám quỷ đói kia nghe được tiếng địch này lại như nhận được mệnh lệnh gì, lập tức tụ tập lại một chỗ, thậm chí không để ý tới thi thể đang ăn.

Trong làn sương mù, một bóng người áo trắng từ từ bước ra.

Người mặc áo trắng kia là một thanh niên tướng mạo anh tuấn, tóc tết kiểu cổ, tay cầm cây sáo trúc xanh biếc, làn da trắng bệch dọa người, có vẻ rất giống màu da của đám quỷ đói kia.

Thanh niên kia chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng xoa đầu những con quỷ đối kia. Đám yêu vật quỷ dị này đến bên hắn không ngờ lại ngoan ngoãn đứng im, cực kỳ nghe lời.

Chứng kiến những thi thể bị quỷ đói gặm nhấm tan thành từng mảnh nhỏ, ánh mắt người thanh niên lập tức lộ vẻ khác lạ.

Hắn nhặt một cánh tay tương đối hoàn chỉnh lên, khóe miệng đột nhiên nở một nụ cười.

Nụ cười kia phối hợp với gương mặt anh tuấn rõ ràng là một cánh tượng hết sức rực rỡ, nhưng chỉ khiến người ta có cảm giác tà ác quỷ dị.

Cầm cánh tay gãy lên đặt trước mặt, thanh niên anh tuấn kia đột nhiên há miệng ra. Miệng của hắn há rất lớn, góc độ cực kỳ kinh khủng. Trong miệng là một hàm răng chỉnh tề nhưng lại sắc nhọn rậm rạp chẳng khác gì răng lũ quỷ đói kia.

Chỉ trong chớp mắt thanh niên kia đã nuốt trọn cánh tay vào bụng, phát ra từng tiếng nhai nuốt khiến người ta ghê tởm.

Một lát sau hắn mới lau máu tươi trên khóe miệng, gương mặt lộ vẻ mê say, dùng giọng điệu quái dị nói: “Cảm giác ăn máu thịt thât tốt. Một vạn năm, rốt cuộc cũng được nếm vị máu vị thịt rồi!”

Trước đó mọi người còn tưởng thanh niên này là người sống dùng bí pháp gì tồn tại từ thời thượng cổ đến giờ. Thế nhưng giờ xem ra, kẻ này đâu phải là người, rõ ràng là con quỷ đói thực lực mạnh nhất tại đây.

Quảng Ninh đạo nhân vừa nắm Âm Dương Lưỡng Nghi Kiếm Trận trong tay, vừa trầm giọng nói: “Ngươi là thứ gì?”

Thanh niên kia xoa xoa đầu nói: “Thứ gì à? Hình như ta quên mất rất nhiều thứ rồi. Lão đạo sĩ, ngươi là người hiểu chuyện, chắc cũng biết quỷ đói vốn không có thần hồn linh trí, hoàn toàn là cái xác không hồn. Ta bỏ bao công sức mới chuyển hóa thành quỷ đói mà vẫn giữ được linh trí, có rất nhiều thứ đã không nhớ được nữa, kể cả tên của mình.

Ta chỉ là một kẻ đáng thương bị Cực Lạc Ma Cung lãng quên mà thôi, ta chỉ nhớ mình phụ trách đám người khiến kẻ khác ghê tởm này mà thôi.

Thế nhưng bọn họ đều đi cả, sư phụ sư bá sư huynh sư tỷ, đi hết cả. Ta bị lãng quên, bị bỏ quên trong Cực Lạc Ma Cung vườn không nhà trống này!

Để giữ mạng ta chỉ có thể chủ động chuyển hóa mình thành những kẻ mà ngày thường chính ta cũng thấy ghê tởm này.

Một vạn năm, ta ngủ say, tỉnh ngủ, sửa chữa trận pháp, sửa chữa Cực Lạc Ma Cung muốn đợi bọn sư phụ trở về. Các ngươi có biết tin về đám người trong môn phái ta không?”

Thanh niên kia vẻ mặt chân thành tha thiết nhìn đám người Quảng Ninh đạo nhân, dáng vẻ đó nào có chút ma quy như vừa rồi?

Mọi người nghe xong đã hiểu mọi chuyện, đây quả thật là một kẻ đáng thương.

Cực Lạc Ma Cung đã rời khỏi trước khi đại kiếp nạn thượng cổ diễn ra. Thế nhưng không biết vô tình hay cố ý, chỉ lưu lại một mình hắn.

Kết quả kẻ này vì giữ mạng không ngờ lại tự chuyển hóa mình thành quỷ đói của Địa Ngục. Chỉ cần thanh tỉnh sẽ tu sửa trận pháp trong Cực Lạc Ma Cung, cho nên nơi này mới hoàn chỉnh như vậy.

Quảng Ninh đạo nhân nhìn thanh niên kia lạnh lùng nói: “Tin tức? Cực Lạc Ma Cung của ngươi đã chết sạch từ lâu rồi, làm gì có tin tức gì? Loại bí pháp độc ác như luyện chế hoa thân Ngạ Quỷ Đạo này mà các ngươi cũng dám thử! Cái lũ Cực Lạc Ma Cung các ngươi đều chết trong đại kiếp nạn thượng cổ rồi, đúng là thiên lý bất dung!”

Thanh niên kia thất vọng thở dài nói: “Ài, hóa ra là vậy.”

Hắn vừa dứt lời, quanh người lại bùng lên từng luồng hắc khí mang theo mùi thối của thi thể, uy thế đó khiến cả ba vị tông sư võ đạo cũng cảm thấy rùng mình.

“Nếu đã vậy, các ngươi đâu còn tác dụng gì nữa. Ngoan ngoãn làm đồ ăn cho ta đi. Ta ăn các ngươi sẽ rất nhẹ nhàng, không làm bẩn thỉu man rợ như đám xấu xí kia đâu!”
Chương 673 Sở Hưu thích giúp người 1

Trong Tiểu Phàm Thiên có vô số nguy hiểm nhưng đối với những người đã mò mẫm ra đại đa số quy tắc trong di tích mà nói, thật ra điểm thật sự nguy hiểm trong Tiểu Phàm Thiên không phải những di tích đã đổ vỡ mà là những võ giả cùng tiến vào Tiểu Phàm Thiên bên cạnh.

Trong bản thân Tiểu Phàm Thiên nguy hiểm nhất chỉ là một số trận pháp rách nát còn sót lại sau đại kiếp nạn thượng cổ mà thôi, lực sát thương có hạn. Số người chết trong tay bạn đồng hành còn hơn gấp nhiều lần so với chết trong những trận pháp này.

Thế nhưng ai mà ngờ lần này bọn họ lại xui xẻo như vậy, tiến vào một ma quật, chưa lấy thấy được đồ gì tốt đã chết mất hơn mười người.

Lúc này quanh người thanh niên kia đã bị thi khí bao phủ, móng tay từ từ mọc ra, dài tới vài thước, như thanh kiếm sắc.

Đồng thời tướng mạo của hắn bắt đầu vặn vẹo, hai mắt hiện lên sắc đỏ, bộ dáng còn kinh khủng hơn những con quỷ đói kia.

Một tiếng rũ dài thê lương vang lên, thanh niên kia trực tiếp lao về phía đám người Quảng Ninh đạo nhân, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn lũ quỷ đói bình thường kia vài lần. Tựa như dịch chuyển tức thới, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt ba người.

Quảng Ninh đạo nhân tay niết kiếm chỉ, hai thanh đạo kiếm âm dương lưỡng cực hóa thành thái cực kiếm khí đánh ra. Nhưng theo móng vuốt của thanh niên kia vung lên, kiếm khí không ngờ lại lập tức bị phá tan.

Hoàng Phủ Duy Minh sau lưng Quảng Ninh đạo nhân tay niết ấn quyết, cương khí vô biên ngưng tụ thành đại ấn lớn cỡ ngọn núi nhỏ ầm ầm đánh xuống, trấn áp thiên địa, uy thế hùng hồn kinh người.

Nhưng thanh niên hóa thành quỷ đói này lại có lực lượng lớn tới kinh người, hắn không có cương khí nhưng chỉ dùng lực lượng bản thân đã trực tiếp đụng nát đại ấn bằng cương khí kia.

“Yêu vật, chết đi!”

Uất Trì Phong xuất thủ cuối cùng, quanh người hắn Bạch Hổ Sát Thần Cương ngưng tụ thành một lưỡi đao khổng lồ mang theo sát khí sắc bén không gí sánh nổi ầm ầm chém xuống, làm bùng lên một tiếng vang lớn. Thanh niên kia bị Uất Trì Phong xém bay hơn mười trượng.

Có điều đao vừa rồi của Uất Trì Phong chỉ chém rách quần áo, lộ ra làn da màu trắng xám, nhưng bên trên thậm chí chỉ có một vệt mờ, thậm chí không hề bị thương!

Thấy cảnh này, đám người Quảng Ninh đạo nhân không khỏi biến sắc.

Trong số ba người này, nếu luận tu vi tích lũy, hẳn là Quảng Ninh đạo nhân mạnh nhất, nhưng xét theo lực sát thương đơn thuần lại là Uất Trì Phong mạnh nhất.

Bạch Hổ Sát Thần Cương của Bạch Hổ Đường nổi tiếng giang hồ, ngưng tụ lực lượng Tây Phương Bạch Hổ Dữu Kim, sắc bén vô cùng. Đồng thời cương khí này còn dung nhập cát sát khí, uy thế tăng cường ba phần.

Nghe nói khi tu luyện Bạch Hổ Sát Thần Cương tới mức đỉnh phong thậm chí có thể đối chọi cả với thần binh. Thế nhưng một đao vừa rồi của Uất Trì Phong chém lên thanh niên quỷ đói kia lại chỉ để lại một vệt trắng. Rốt cuộc khả năng phòng ngự của tên này mạnh tới mức nào?

Nhưng giờ đã không còn thời gian cho họ cảm thán nữa, quanh người thanh niên hóa thân thành quỷ đói kia bừng bừng thi khí đen kịt, lao về phía bọn họ. Trong lúc nhất thời ba người Quảng Ninh đạo nhân liên thủ không ngờ chỉ miễn cưỡng ngăn cản được thế công của thanh niên hóa thân quỷ đói kia.

Đối phương không chỉ có cơ thể cường hãn, thi khí quanh người hắn ẩn chứa kịch độc, thậm chí có thể ăn mòn cương khí của những người khác. Cho nên càng đánh tình trạng ba người Quảng Ninh đạo nhân càng kém.

Còn lúc này đám quỷ đói kia cũng nhào về phía mọi người, không ngừng cắn xé. Đám người lập tức rơi vào khổ chiến.

Nhưng những người khác thì khổ chiến, hai mắt Sở Hưu lại tỏa sáng.

Quanh người y ma khí bộc phát tới cực hạn, chứng kiến một con quỷ đói bèn trực tiếp xuất quyền đánh nát đầu đối phương. Chất lỏng màu đen lập tức dung nhập vào cơ thể Sở Hưu, đầu tiên bị Lưu Ly Kim Ti Cổ cắn nuốt sau đó một phần lực lượng tăng cường tinh thần lực của Sở Hưu.

Thân thể đám quỷ đói này vô cùng cứng rắn, thế nhưng Sở Hưu đồng tu cả Đại Kim Cương Thần Lực cà Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân, lực lượng cơ thể vô cùng mạnh mẽ, một quyền giải quyết một con, hết sức nhẹ nhàng.

Sau khi giết sạch đám quỷ đói bên cạnh mình, ánh mắt y chuyển sang hướng những người khác.

Lực phòng ngự của đám quỷ đói cao tới kinh người, hết sức khó đối phó. Trừ khi có lực bộc phát kinh người như Sở Hưu, nếu không cho dù võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất cũng khó lòng gây tổn tương gì cho chúng. Cho nên phần lớn mọi người giao chiến vô cùng gian nan, kể cả Lã Phụng Tiên ở bên kia cũng vậy.

Thật ra với thực lực của Lã Phụng Tiên, muốn giải quyết đám quỷ đói này không thành vấn đề. Có điều bên cạnh hắn còn có Lạc Phi Hồng, với thực lực của Lạc Phi Hồng muốn đơn độc đối phó với mấy con quỷ đói này khá tốn công, Lã Phụng Tiên còn phải để ý chiếu cố đôi chút nên cũng phải tốn nhiều công sức hơn.

Sở Hưu lập tức hành động, không trực tiếp tới giúp Lã Phụng Tiên mà trước tiên giết chết toàn bộ đám qury đói xung quanh những võ giả bên cạnh sau đó mới giúp Lã Phụng Tiên giải vây.

Sau khi giết chết đám quỷ đói kia, Sở Hưu chỉ liếc mắt với Lã Phụng Tiên một

cái sau đó lại tiếp tục đi giết những con quỷ đói khác.

Lạc Phi Hồng mang thanh huyết thương Hồng Diên trong tay, lấy làm lạ: “Sao tên Ma đạo này lại chủ động giúp chúng ta?”

Lã Phụng Tiên cười cười nói: “Có một số người trong Ma đạo không lạm sát kẻ vô tội. Cũng có một số người trong Chính đạo chẳng bao giờ hành hiệp trượng nghĩa.”

Lạc Phi Hồng gật nhẹ đầu, nàng cũng là người bươn trải trên giang hồ rất lâu, cũng biết đạo lý này.

Còn lúc này những người khác lại chỉ cảm thấy kỳ quái, thầm nghĩ trong lòng chẳng lẽ tên Lâm Diệp này đổi tính rồi à?

Trước đó Lâm Diệp ra tay vô cùng độc ác giết chết ba đệ tử Thuần Dương Đạo Môn, cảnh tượng đó đến giờ bọn họ vẫn chưa quên. Tên này tâm địa độc ác, ra tay tàn nhẫn không hê flưu tình.

Thế nhưng giờ y lại chủ động ra tay giúp đỡ bọn họ. trên đời này còn việc gì kỳ dị hơn không?

Mặc dù mọi người không hiểu nhưng theo họ thấy, Lâm Diệp đang ra tay giúp bọn họ giết chết đám quỷ đói này, những người khác đương nhiên không thể kém hơn được. Một người không giết được thì vài người cùng giết.

Có điều bọn họ làm thế lại khiến Sở Hưu rất khó chịu.

Đám quỷ đói này nhất định phải tự mình giết chết mới có thể hấp thu chất lỏng màu đen. Chỉ muộn một giây thôi, những chất lỏng màu đen kia sẽ lập tức bốc hơi.

Cho nên hành động của đám người này nhìn thì như hỗ trợ nhưng thực tế lại làm tổn hại lợi ích của y.

“Cút hết đi cho ta!”

Sở Hưu gầm lên một tiếng với đám võ giả đang vây giết một con quỷ đói, tiếng mắng làm đám người sững sờ.

Chúng ta đang giúp ngươi giảm bớt gánh nặng, ngươi lại đứng đó chửi chúng ta. Tên Lâm Diệp này đầu óc không có vấn đề gì đấy chứ?

Thấy đám người kia còn không dừng tay, Sở Hưu trực tiếp đấm ra một quyền. Ma khí mênh mông hùng hồn vô biên, một quyền thế mạnh lực trầm này đã mang một chút thần vận một quyền phá vạn pháp của Trần Thanh Đế, trực tiếp đặt cả đám quỷ đói cùng đám võ giả kia trong phạm vi công kích của y.
Chương 674 Hưu thích giúp người 2

Mọi người xung quanh thấy cảnh này thầm chửi một tiếng thằng điên, lao nhao né tránh, mặc cho Sở Hưu đánh con quỷ đói kia thịt nát xương tan.

Liên tục giết chết vài chục con quỷ đói, tinh thần lực của Sở Hưu đã tăng vọt thêm nhiều, có thể nói đã vượt qua chín thành chín tông sư võ đạo trên giang hồ.

Có điều mặc dù tinh thần lực tăng vọt lên nhưng Sở Hưu lại phát hiện ra một vấn đề. Thứ tinh thần lực mà y nhận được thông quá chém giết này thật ra không hòa làm một thể với tinh thần lực nguyên bản của mình mà tồn tại đơn độc trong nguyên thần. Màu sắc lộ ra cũng không phải màu trong suốt mà là một màu xám đen. Thậm chí ngay cả nguyên thần của Sở Hưu cũng bị nhuộm đen.

Có điều tinh thần lực màu đen này cũng không khác gì tinh thần lực mà Sở Hưu tự mình tu luyện ra, không có bất cứ tác dụng phụ nào. Có điều Sở Hưu lại cảm thấy loại tinh thần lực này hẳn còn có cách dùng khác, chỉ có điều mình chưa ngộ ra mà thôi.

Lúc này Lưu Ly Kim Ti Cổ bám trong trái tim Sở Hưu cũng phát sinh chút biến hóa.

Sau khi nuốt lấy những chất lỏng màu đen kia, hình thể Lưu Ly Kim Ti Cổ đã lớn thêm một chút.

Vốn dĩ Lưu Ly Kim Ti Cổ trông như một con tằm vàng kim múp míp đáng yêu, thế nhưng giờ phần lưng con tằm đã sinh ra một vệt đen, có cảm giác hết sức quỷ dị.

Có điều mặc dù lực lượng bản thân Lưu Ly Kim Ti Cổ đã tăng cường nhưng nó vẫn tỏa ra một luồng dao động, chỉ thẳng vào thanh niên hóa thân quỷ đói kia.

Sở Hưu vuốt cằm, y biết Lưu Ly Kim Ti Cổ muốn làm gì. Nhưng muốn giết chết thanh niên hóa thân quỷ đói, nuốt lấy chất lỏng màu đen trong đầu hắn cũng rất khó.

Thanh niên hóa thân quỷ đói lúc trước thực lực đã không thấp, có lẽ cũng là cao thủ đã ngưng tụ Võ Đạo Chân Đan.

Còn giờ sau khi hóa thân thành quỷ đói, lực phòng ngự của hắn đã cực kỳ kinh người, thậm chí ngăn cản được cả Bạch Hổ Sát Thần Cương . Mình muốn giết đối phương rất khó.

Quan trọng nhất là giờ ba người Quảng Ninh đạo nhân đang liên thủ vây công, Sở Hưu muốn giành tiên cơ trước ba người này giết chết thanh niên hóa thân quỷ đói, càng thêm khó khăn.

Có điều Sở Hưu cũng bất chấp mọi việc, trực tiếp chạy về phía thanh niên hóa thân quỷ đói, miệng ho: “Ba vị, ta tới giúp các ngươi!”

Trước đó ba người Quảng Ninh đạo nhân đã chú ý tới hành động chém giết

quỷ đói giúp mọi người của Sở Hưu. Bọn họ cũng nghi hoặc không biết Lâm Diệp này đang suy nghĩ điều gì.

Có điều bọn họ đang giao chiến khổ cực, thật sự không có công sức lo nghĩ nhiều chuyện như vậy.

Còn giờ Lâm Diệp lại tới giúp bọn họ, hành động này thật sự khiến đám người không hiểu nổi.

Nếu lúc trước Lâm Diệp không ra tay quả quyết tàn nhẫn giết chết ba đệ tử Thuần Dương Đạo Môn, có lẽ lúc này bọn họ đã thật sự tin tưởng Lâm Diệp mặc dù là người của Ma đạo nhưng lại hết sức nhiệt tình. Còn giờ ư? Cả ba đều cho rằng hành động của tên Lâm Diệp này chắc chắn có ý đồ khác, có điều bọn họ đều không cự tuyệt.

Tên thanh niên hóa thân quỷ đói này cực kỳ khó đối phó, còn thực lực Lâm Diệp cũng đặt ngay đó. Lực bộc phát của hắn đã sánh được với tông sư võ đạo, ít ra cũng chia sẻ được chút áp lực.

Sau khi Sở Hưu tiến tới giao thủ cùng thanh niên hóa thân quỷ đói kia, y mới cảm thấy khó đối phó.

Một quyền đánh ra chỉ có thể bức lui đối phương mấy bước. Trấn Ngục Minh Vương Tướng thế mạnh lực trầm đánh ra nhưng lại bị đối phương mạnh mẽ xé tan, thậm chí không có chút tác dụng nào.

Đánh cả nửa ngày, Uất Trì Phong không nhịn được nói: “Ta nói này, tiểu tử, không dùng bảy thanh đao phía sau lưng ngươi đi, còn chờ tới khi nào nữa?

Bảy thanh đao kia của ngươi chẳng phải thần binh à? Lực phòng ngự của cơ thể tên này vô cùng kinh khủng, nhưng hắn phòng được bảo binh chứ lão tử không tin hắn chống được thần binh!

Nếu ngươi không dùng thì đưa đao đây cho lão tử, để lão tử dùng!”

Uất Trì Phong này nhìn ngoài thì thô kệch nhưng thực tế bụng đầy mưu tính.

Bảy thanh đao phía sau lưng Sở Hưu nghe nói là thần binh, từng đánh trọng thương Hư Hành. Chuyện này khiến Uất Trì Phong cũng khá hiếu kỳ.

Lúc này hắn cũng rất muốn xem xem uy lực thần binh này mạnh đến mức nào, rốt cuộc là thật hay giả.

Chẳng qua tuy Uất Trì Phong nhiều mưu tính nhưng Sở Hưu lại chẳng ngốc.

Y trưởng lão cười lạnh nói: “Chẳng lẽ Uất Trì tiền bối chưa nghe đạo lý không để lộ binh khí tốt ra ngoài à?

Bảy thanh đao này là thủ đoạn cuối của ta, nếu đơn độc đối mặt với thứ này ta sẽ xuất đao. Có điều giờ bốn chúng ta đồng loạt ra tay, ai cũng có thủ đoạn nhưng không lấy ra, lại bắt một tiểu bối như ta dùng thủ đoạn tuyệt kỹ trước, như vậy có thích hợp không?”

Uất Trì Phong cười hắc hắc hai tiếng, không tiếp tục nói gì. Còn nói nữa thì đúng thật coi Sở Hưu là ngu ngốc rồi.

Lấy một địch bốn mọi người vẫn không cách nào hàng phục thanh niên hóa thân quỷ đói kia!

Lúc này tinh thần lực của Sở Hưu ầm ầm bộc phát, thi triển Trấn Hồn U Minh Khúc. Tiếng đàn ngự hồn phóng thẳng về phía thanh niên hóa thân quỷ đói.

Trong tiếng đàn trấn hồn, hai mắt thanh niên hóa thân quỷ đói bừng bừng sắc đỏ, như phát điên đánh về phía Sở Hưu, có điều tốc độ lại chậm hơn rất nhiều.

Thấy thế tinh thần Sở Hưu lập tức phấn chấn. Hóa ra tên này sợ bí pháp nguyên thần!

Thật ra ban đầu Sở Hưu không sử dụng bí pháp nguyên thần, bởi bí pháp nguyên thần nhất định phải nhắm vào ‘người’ mới có tác dụng. Như thanh niên hóa thân quỷ đói này, hắn đã trở thành nửa người nửa quỷ, Sở Hưu cũng không dám chắc liệu bí pháp nguyên thần có tác dụng không, cho nên ban đầu y không lãng phí tinh thần lực.

Nhưng giờ vận dụng bí pháp nguyên thần, hiệu quả lại tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của Sở Hưu.

Thấy thế Sở Hưu vội vàng nói: “Ba vị, chỉ cần các ngươi giúp ta ngăn cản tên này, ta có nắm chắc dùng bí pháp nguyên thần giết chết hắn!”

Ba người Quảng Ninh đạo nhân liếc mắt nhìn nhau, đều gật nhẹ đầu.

Giờ bốn người bọn họ liên thủ nhưng thật ra chỉ mình Lâm Diệp am hiểu bí pháp nguyên thần, uy lực cũng hết sức cường đại. Ngoại trừ cách nẩy tạm thời cũng không có biện pháp nào khác.

Huống hồ có ba người bọn họ ở đây, Lâm Diệp này cũng đừng hòng giở trò gì.

Cho nên ba người Quảng Ninh đạo nhân nghe vậy lập tức xuất thủ toàn lực, ngăn cản thanh niên hóa thân quỷ đói kia.

Sở Hưu tay niết ấn quyết, Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp cùng Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp đồng thời được y thi triển tới cực hạn, ảo cảnh vô biên bao phủ lấy thanh niên hóa thân quỷ đói kia!

Ngay trong lúc Sở Hưu chuẩn bị bày sát trận trong ảo cảnh kia, tinh thần lực màu đen bị y thu nạp trước đó đột nhiên truyền tới một luồng dao động, không ngờ lại hút tinh thần bản thân Sở Hưu vào trong ảo cảnh đó.

Khoảnh khắc đó Sở Hưu lập tức sắc, nhưng diễn biến trên tinh thần thật sự quá nhanh, suy nghĩ vừa động ảo cảnh đã bày ra, đồng thời Sở Hưu cũng không kịp phản ứng, chỉ trong chớp mắt đã nằm trong ảo cảnh.

Ảo cảnh vốn do Sở Hưu bố trí, nhưng lúc này thân đứng trong ảnh cảnh, Sở Hưu lại thấy vô cùng lạ lẫm.

Xung quanh là từng tòa cung điện, cây cối phồn hoa, cảnh sắc mỹ lệ. Có điều Sở Hưu nhìn ỹ lại thấy đây chẳng phải Cực Lạc Ma Cung ư, chẳng qua không có nhiều hoa cỏ cây cối như giờ mà thôi.
Chương 675 Bí mật

Thanh niên cầm sáo trúc kia đi ra từ trong cung điện, lúc này hắn ko còn không có bộ dáng hóa thân quỷ đói dữ tợn kia, gương mặt mang nụ cười ấm áp, ngay cả màu da cũng là bình thường.

Sở Hưu ánh mắt lạnh lùng nhìn thanh niên kia, cau mày nói: “Ngươi kéo ta vào trong ảo cảnh này à? Xem ra ta đã coi thường ngươi rồi.”

Thanh niên kia lắc đầu nói: “Người kéo ngươi vào ảo cảnh không phải là ta mà chính là ngươi. Ngươi hấp thu quá nhiều tinh hồn của quỷ đói kia, những lực lượng kia lại đồng nguyên với ta cho nên ngươi mới xuất hiện ở đây.

Còn Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp mà ngươi tu luyện thực ra chính là công pháp bí truyền của Cực Lạc Ma Cung chúng ta. Mấy trăm năm trước, ta cũng không nhớ lúc nào, khi đó có một vị cường giả Ma đạo tới đây, lấy đi Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp trong võ khố ngay trước mặt ta. Những công pháp khác có vẻ hắn chướng mắt nên không lấy đi.

Người kia tu luyện hỗn tạp nhưng lại rất giống ngươi, đạo phật ma không gì không biết, cường đại tới mức khiến người ta kinh hãi. Cho dù trong thời đại của ta hắn cũng là cường giả đứng trên đỉnh phong!”

Sở Hưu đột nhiên nghĩ ra, hỏi: “Người đó là Độc Cô Duy Ngã ư?”

Mai Khinh Liên từng nió Độc Cô Duy Ngã từng tiến vào Tiểu Phàm Thiên, đồng thời còn kiếm được không ít lợi ích từ đó, sáng tạo ra ma công tuyệt thế.

Sau đại kiếp nạn thượng cổ cũng có không ít kiêu hùng Ma đạo, nhưng được đánh giá là cho dù ở thời thượng cổ cũng là cường giả đỉnh phong như vậy, ngoại trừ Độc Cô Duy Ngã ra, Sở Hưu không nghĩ ra ai khác.

Thanh niên kia cười khổ lắc đầu nói: “Lúc cường giả kia tới không gặp ‘bản ngã’ của ta mà là ta khí hóa quỷ đói. Một tên nửa người nửa quỷ mà thôi, làm sao có tư cách nói chuyện với cường giả đó? Cho nên ta không biết họ tên vị cường giả đó!”

Nhìn Sở Hưu một chút, thanh niên kia mở miệng nói: “Ngươi không cần cảnh giác với ta như vậy. Ta khác với tên yêu ma bên ngoài. Huống hồ giờ ta đã thức tỉnh, cũng không định sống tạm nữa. a chỉ muốn trước khi chết có người trò chuyện một chút mà thôi, thuận tiện đưa ngươi một vài thứ.”

Sở Hưu nghi ngờ nói: “Ngươi với thân thể bên ngoài không phải một người? Ngươi rốt cuộc là ai?”

Thanh niên kia nhún vai nói: “Ta tên Ngọc Hiên, đệ tử chân truyền của Cực Lạc Ma Cung, đồng thời cũng là người khác biệt trong Cực Lạc Ma Cung, thậm chí là đệ tử bị ruồng bỏ.

Về phần yêu ma bên ngoài, hắn quả thật là ta nhưng cũng không phải là ta. Tóm lại một lời khó nói hết.”

Nhìn những cung điện lầu các xung quanh, Ngọc Hiên thở dài một tiếng nói: “Bí pháp Ngạ Quỷ Đạo tổn thương thiên hòa, có phải các ngươi nghĩ Cực Lạc Ma Cung ta rất ghê tởm không?”

Sở Hưu mặt không biểu cảm nói: “Ta tu Ma đạo cũng tu Đạo Phật. Võ đạo chỉ là một loại lực lượng, Đạo Phật là dương, Ma là âm. Ma đạo không nghĩa là tuyệt diệt nhân tính, dù sao ta chưa từng nghe nói có kiêu hùng Ma đạo nào dựa vào việc lạm sát kẻ vô tội để nổi danh trên giang hồ.

Lực lượng chỉ là một thủ đoạn, vì nhận được lực lượng mà lạc lối trong lực lượng, nếu không phải thằng điên thì là kẻ yếu. Người chủ động luyện chế những hóa thân Ngạ Quỷ Đạo này không phải là ma, nên gọi chúng là yêu tà.”

Ngọc Hiên cười khổ nói: “Đúng vậy, vì nhận được lực lượng mà bất chấp tất cả, thật ra bản thân đã lạc lối trong lực lượng.

Ngươi không phải võ giả thời kỳ thượng cổ nên không biết Lục Đạo Ma Tôn rốt cuộc mạnh tới mức nào, tài hoa kinh thế cơ não!

Bí pháp Lục Đạo Hóa Thân của hắn là dung hợp bí điển ba nhà Đạo Phật Ma, thực lực của hắn thậm chí gần với cường giả chí cường từng tiến vào nơi này mấy trăm năm trước.

Một khi hắn luyện chế thành công Lục Đạo Hóa Thân, không chừng hắn thật sự sánh ngang vị cường giả chí cường của Ma đạo kia.

Có điều Lục Đạo Ma Tôn hành xử thật sự quá mức khiến cho tất cả cường giả trên giang hồ liên thủ vây công. Lần đó không riêng gì Chính đạo thậm chí có cả người trong giới Ma đạo. Bởi vì Lục Đạo Ma Tôn khi luyện chế hóa thân A Tu La Đạo cũng đã từng đại khai sát giới với Ma đạo.

Trận chiến đó rất nhiều người chết, Lục Đạo Ma Tôn chết đi nhưng bí pháp Ngạ Quỷ Đạo cũng bị Cực Lạc Ma Cung ta đoạt được.

Ta đã đề nghị sư phụ tiêu hủy bí pháp, nhưng rất nhiều người muốn âm thầm luyện chế hóa thân Ngạ Quỷ Đạo này.

Bởi vì trong trận chiến đó, mặc dù hóa thân Ngạ Quỷ Đạo chỉ mới hoàn thành phân nửa nhưng nó cũng tạo thành thương tổn cực lớn. Bọn họ đã chứng kiến sự cường đại và kinh khủng của hóa thân Ngạ Quỷ Đạo cho nên càng khao khát loại lực lượng đó.”

Sở Hưu cau mày nói: “Cho nên cuối cùng bọn họ không nghe lời ngươi?”

Ngọc Hiên cười khổ gật đầu nói: “Đúng vậy, sư phụ không nghe ta, những người khác hầu hết đều không ủng hộ ta. Một môn bí pháp cường đại như vậy, bọn họ làm sao nỡ hủy. Cho nên mọi người âm thầm luyện chế hóa thân Ngạ Quỷ Đạo.

Còn ta khuyên can quá nhiều lần, cuối cùng ngay cả sư phụ cũng bắt đầu chán ghét ta. Để trừng phạt, ta bị bắt đi nuôi nấng những con quỷ đói kia, cả ngày ở chung với thứ ta căm ghét nhất.”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Nhưng cuối cùng ngươi lại lựa chọn hóa thân thành qủy đói, trở thành đồng loại với những con quái vật kia.”

Thế gian này nào có thánh nhân, Sở Hưu cũng không tin thế gian này có

thánh nhân. Con người đều có dục vọng riêng, thậm chí ngay Đàm Uyên đại sư từng truyền thụ Hoán Nhật Đại Pháp cho Sở Hưu cũng phải từ một tăng nhân bình thường bước từng bước một lên tới cảnh giới Thánh Tăng.

Ngọc Hiên thân là người trong Ma đạo, cho dù trong lòng mang ý thiện nhưng không thể thật sự vô tội.

Gương mặt Ngọc Hiện càng thêm cười khổ, hắn tự giễu: “Đúng vậy, thật ra ta cũng sợ chết. Ta hối hận, Lúc trước nếu không phải ta làm trái ý sư phụ, ta đã chẳng rơi vào kết cục này.

Ta cho rằng bọn họ sẽ trở lại đón ta, cuối cùng kết quả là không. Trận pháp Cực Lạc Ma Cung bị phong bế, ta không ra được. Ta muốn sống cho nên chỉ có thể nghĩ cách khác.

Hóa thân quỷ đói, ngàn năm bất phủ, phối hợp với đủ máu thịt và ngủ đông, có sống vạn năm cũng không thành vấn đề.

Chỉ có điều một suy nghĩ sai lầm lại rơi vào đường tà. Sau khi biến thành quỷ đói ta đã không phải là ta. Linh trí của ta dần dần bị ăn mòn, cuối cùng trực tiếp chia cắt ra thành một nhân cách quỷ đói khác. Còn bản thân ta chỉ có thể giấu ở nơi sâu nhất trong linh hồn.

Lần này nếu không phải ngươi dùng bí pháp nguyên thần xâm nhập triệt để vào tâm thần của ta, có lẽ cả đời này ta không còn cơ hội thấy người sống nào.

Trước đó ta vẫn rất sợ chết, nhưng giờ ta mới biết thứ kinh khủng hơn so với chết chính là sống không bằng chết.

Bí pháp nguyên thần của ngươi thật ra đã làm nhân cách quỷ đói trọng thương, ta cũng tạm thời nhận được tư cách quản lý thân thể này.

Lát nữa ta sẽ tự kết thúc bản thân. Có điều đây là việc vui, coi như ta được giải thoát.

Để cảm ơn, ta sẽ đưa ngươi một thứ.”

“Thứ gì?” Sở Hưu hỏi.

Ngọc Hiên trầm giọng nói: “Hóa thân Ngạ Quỷ Đạo, một háa thân Ngạ Quỷ Đạo chân chính, cũng là hóa thân Ngạ Quỷ Đạo cuối cùng trên thế gian này!”

Sở Hưu nhíu mày nói: “Chính thứ này hại ngươi biến thành bộ dáng hiện tại, giờ ngươi vẫn còn muốn giao nó cho ta?

Có điều ta không muốn biến thành bộ dáng như ngươi. Ta không ngại làm ma nhưng ta vẫn muốn làm người.”

Ngọc Hiên lắc đầu nói: “Thứ hại ta không phải bí pháp Ngạ Quỷ Đạo mà là lòng tham lam của con người.

Hơn nữa bí pháp Ngạ Quỷ Đạo thật sự luyện chế ra chỉ là hóa thân chứ không phải biến bản thân ngươi thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ như ta.

Tất cả những con quỷ đói hung ác bên ngoài, kể cả bản thân ta thật ra chỉ là bán thành phẩm mà thôi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(Full) Vô thượng luân hồi
(Full) Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Tổ Thần Chí Tôn
Chương 936-940

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom