• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (3 Viewers)

  • Chương 966-970

Chương 966 Kết quả cuối cùng 1

Lời này của Kính Nguyên Tử ẩn chứa ý uy hiếp, đối với các tông môn trên giang hồ, bị nói là cấu kết với Bái Nguyệt Giáo chẳng khác nào bị gán mác Ma đạo.

Trần Thanh Đế ngẩn người, khóe miệng bỗng nhếch lên thành một nụ cười, cuối cùng nụ cười nhẹ kia biến thành cười lớn, cười tới mức Kính Nguyên Tử trong lòng hoảng hốt.

“Cấu kết? Trần Thanh Đế ta mà cần phải cấu kết với người khác chắc? Lão mũi trâu nhà ngươi đang uy hiếp ta ư? Bình sinh mỗ hận nhất chính là có người uy hiếp mỗ!”

Dứt lời Trần Thanh Đế đấm ra một quyền, chỉ trong chớp mắt, mây đổi gió dời, trời đất sụp đổ.

Quyền ý của Trần Thanh Đế vô cùng bá đạo, cũng như con người hắn.

Chỉ một quyền đơn giản như vậy, không có bất cứ biến hóa nào, cũng không bao hàm bất cứ cương khí dị chủng nào.

Một quyền đơn thuần, lực lượng đơn thuần, nhưng lại vô cùng bá đạo, một quyền phá tan cả sơn hà!

Dưới một quyền này của Trần Thanh Đế, không gian xung quanh cũng bắt đầu vặn vẹo, tiếng nổ như sấm rền.

Kính Nguyên Tử gầm lên một tiếng, tay niết đạo ấn, Thuần Dương Cương Khí ngưng tụ thành ấn quyết dẫn phát thiên địa, toàn thân hóa thành vầng mặt trời hàng lâm, uy thế vô cùng kinh khủng.

Kính Nguyên Tử mặc dù tuổi tác đã cao, có điều hắn đã xuất hiện ở đây cũng đại biểu cho hắn vẫn còn chiến lực, còn chưa già tới mức khí huyết suy yếu.

Nhưng dưới quyền này của Trần Thanh Đế, vầng mặt trời còn không chịu nổi trong thời gian một hơi thở đã lập tức ầm ầm tan vỡ!

Kính Nguyên Tử phun ra một ngụm máu tươi, bị một quyền của Trần Thanh Đế đánh bay mấy trăm trượng, rơi xuống đất tạo thành một hố sâu mười trượng, hôn mê bất tỉnh.

Bất luận chiến trường Đại chiến chính ma hay xung quanh Trần Thanh Đế đều tĩnh lặng như tờ.

Mọi người dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Trần Thanh Đế.

Một quyền đánh cường giả Chân Hỏa Luyện Thần trọng thương hộc máu, Trần Thanh Đế mạnh tới mức nào?

Vừa rồi Sở Hưu lấy một địch tám ít nhất còn trong lẽ thường, còn thực lực này của Trần Thanh Đế rõ ràng là bất hợp lý.

Mọi người đều cảm nhận được thế quyền của Trần Thanh Đế đã vượt qua đại đa số võ giả Chân Hỏa Luyện Thần, thế nhưng cảnh giới của hắn vẫn là tông sư võ đạo.

Nhưng vấn đề là các ngươi có từng thấy tông sư võ đạo mạnh như vậy bao giờ chưa?

Nhìn Kính Nguyên Tử trong hố, Trần Thanh Đế cười lạnh một tiếng: “Không tự biết mình!”

Nói xong Trần Thanh Đế trực tiếp dẫn Tạ Tiểu Lâu đi khỏi.

Không phải hắn sợ mà là thắng bại đã phân, có xem tiếp cũng chẳng nghĩa lý gì.

Tông môn Chính đạo phái tới đều là mấy lão già không tự biết mình như Kính Nguyên Tử, dựa vào bọn họ có thể tiêu diệt được Bái Nguyệt Giáo mới gọi là lạ.

Lúc này đám người trong trận chiến vẫn còn chìm trong chấn động mà Trần Thanh Đế gây ra.

Một số võ giả Tọa Vong Kiếm Lư không khỏi bĩu môi, lão đạo sĩ Thuần Dương Đạo Môn này rõ là lú lẫn, tới nước này rồi lại đi trêu chọc Trần Thanh Đế, rõ là tự tìm đường chết.

Thật ra dùng đạo lý đơn giản nhất để suy nghĩ là hiểu, Thiên Hạ Minh quật khởi tại Tây Sở không lâu, hơn nữa Trần Thanh Đế hành xử cấp tiến ương ngạnh. Tính cách đó của hắn sao có thể không đắc tội với ai?

Thế nhưng Trần Thanh Đế ở Tây Sở bao lâu như vậy, bất luận Bái Nguyệt Giáo hay Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ, hai đại tông môn một Chính một Ma đều không làm khó Trần Thanh Đế.

Đương nhiên không phải Bái Nguyệt Giáo và Thiên Sư Phủ dễ chuyện mà là Trần Thanh Đế có thực lực này.

Ngày trước do chuyện của Đổng gia, Thiên Sư Phủ từng có người tới gây sự với Trần Thanh Đế, kết quả bị một cường giả Chân Hỏa Luyện Thần khác của Thiên Sư Phủ ngăn cản.

Có thể thấy Thiên Sư Phủ có lẽ biết một chút về thực lực của Trần Thanh Đế, không không có xung đột tuyệt đối về mặt lợi ích, không ai muốn khiêu chiến với một con quái vật như Trần Thanh Đế.

Còn khi bên Bái Nguyệt Giáo sắp phân định thắng bại, bên phía Đoạn Trường Nhai cũng đã có kết quả.

Cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền giao chiến chẳng khác nào diệt thế.

Phương viên mười dặm đã bị đánh thành một mớ hỗn độn, thậm chí Đoạn Trường Nhai cũng đã biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là một cái hố lớn.

Ba người của Kiếm Vương Thành thần sắc uể oải, mặc dù không chết nhưng đã trọng thương.

Đặc biệt là Nhân Vương Kiếm trong tay bọn họ, đã không còn khí thế gì nữa,

rõ ràng linh tính bị tổn thương, không biết có thể dưỡng thương được hay không.

Lục Trường Lưu của Chân Vũ Giáo cũng cực kỳ thê thảm.

Phất trần mà Ninh Huyền Cơ lưu lại đã hoàn toàn bị hủy, thân thể trắng bệch, hơi thở yếu ớt.

Vừa rồi nếu không phải phát trần đỡ một đòn thay hắn, có lẽ hắn đã chết.

Lão tổ Doanh gia, Doanh Tự đứng đó thở hổn hển không ngừng, mái tóc vốn chải chuốt tỉ mỉ lúc này đã rối tung, hai tay không ngừng run rẩy, máu tươi từ từ nhỏ xuống.

Trong số những người ở đây người duy nhất khá một chút chính là Hư Từ của Đại Quang Minh Tự.

Nhìn ngoài có vẻ hắn không bị thương gì, có điều phật quang vàng kim quanh người đã vô cùng ảm đạm, thậm chí không nhìn kỹ còn chẳng nhận ra nổi.

Đông Hoàng Thái Nhất nói đúng, cho dù bị nhiều người vây công như vậy, với người khác có lẽ là đường chết, nhưng Dạ Thiều Nam không thua, không bại.

Tuy nhiên mặc dù hắn không thua nhưng cũng chẳng thắng.

Lúc này áo trắng của Dạ Thiều Nam phất phơ trong gió, trước ngực còn dính một vệt máu, không biết là của hắn hay của ai khác.

Quan trọng nhất là khí tức của Dạ Thiều Nam lúc này đã suy yếu tới cực hạn, cứ như chỉ một khắc sau sẽ lập tức ngã xuống.

Nhưng ở đây không ai hành động, bởi vì lúc trước mọi người cũng cho là vậy, thế nhưng tiếp tục đánh nữa Dạ Thiều Nam lại vẫn còn sức. Không ai biết cực hạn của hắn rốt cuộc ở đâu.

Hư Từ thở dài một tiếng nói: “Số mệnh rồi, năm trăm năm trước Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt, Chính đạo áp chế được Ma đạo năm trăm năm, giờ rốt cuộc không áp chế nổi nữa.”

Lưỡi nguyệt nhận bay lượn quanh người Dạ Thiều Nam, bên trên còn dính máu tươi, không biết là của ai.

“Số mệnh? Dạ Thiều Nam ta xưa nay không tin số mệnh.”

Nhìn Hư Từ, giọng điệu Dạ Thiều Nam bình tĩnh nói: “Nếu ta sinh sớm năm trăm năm, Ma đạo đã không bị Chính đạo áp chế năm trăm năm.”

Dạ Thiều Nam nói lời này rất phách lối nhưng giọng điệu của hắn lúc này lại chỉ như thuật lại một sự thật, không hề nghe ra ý ngông cuồng nào.

Hư Từ im lặng lắc đầu, trực tiếp quay người đi khỏi.

Mặc dù bọn họ không bại nhưng đã không giết nổi Dạ Thiều Nam.

Đám người bọn họ không chuẩn bị liều chết đánh cược một lần, cũng không có quyết tâm liều chết đánh cược một lần, càng không có lý do liều chết đánh cược một lần.

Đánh tới mức này đã là cực hạn.

Không thua nhưng cũng không ai thắng, lưỡng bại câu thương.

Có điều với Bái Nguyệt Giáo, bọn họ đã thắng.

Mặc dù Dạ Thiều Nam trọng thương, Bái Nguyệt Giáo cũng tổn thất nặng nề, nhưng bọn họ chịu được lần này vậy trong thời gian ngắn tới sẽ không có ai gây ra Đại chiến chính ma lần nữa.

Phương Phi Phàm cùng Tề Nguyên Lễ ở mười dặm phía xa quan chiến cũng toát mồ hôi lạnh, thấm đẫm quần áo trên người.

Không phải bọn họ không có kiến thức mà là trận chiến giữa đám người kia thật quá kinh khủng.

Cho dù cách hơn mười dặm bọn họ cũng phải cẩn thận từng chút một, chỉ sợ tai bay vạ gió.
Chương 967 Kết quả cuối cùng 2

Sau khi tất cả mọi người đi khỏi, Phương Phi Phàm mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng nói: “Mau mau truyền tin cho đám người bên Bái Nguyệt Giáo, nói cho bọn họ đại chiến đã kết thúc!”

Phương Phi Phàm vẫn khá nhân từ, mặc dù hắn muốn chứng kiến một trận Đại chiến chính ma nhưng sẽ không trơ mắt ngồi nhìn những võ giả khác chết vô nghĩa.

Giờ bên Dạ Thiều Nam đã đánh xong, trận chiến bên Bái Nguyệt Giáo đã không cần thiết.

Mà thực tế không cần người của Phong Mãn Lâu đưa tin, bên Bái Nguyệt Giáo đã nhận được tin.

Chuyện quan trọng như vậy đương nhiên Hư Từ phải dùng bí pháp báo cho Hư Vân, tiếp tục đánh nữa đã không còn ý nghĩa.

Nhận được tin này, Hư Vân đột nhiên bứt lui về phía sau, ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Đông Hoàng Thái Nhất, quát lớn: “Đệ tử Đại Quang Minh Tự, lui!”

Tiếng hô này vang lên, mọi người sửng sốt, có điều chỉ chớp mắt đã hiểu chuyện gì xay ra.

Trận chiến bên Đoạn Trường Nhai cho dù Dạ Thiều Nam không thắng nhưng chắc chắn không chết.

Nhóm của Hư Từ đại sư e là không làm gì được hung đồ Ma đạo kia!

Sau khi Đại Quang Minh Tự đi khỏi, những võ giả tông môn Chính đạo khác cũng rút lui, người của Bái Nguyệt Giáo không truy kích.

Bái Nguyệt Giáo đã dốc toàn lực ngăn cản, có thể nói là tổn thất nặng nề, lúc này chẳng ai còn sức nữa, đuổi cái nỗi gì?

Có điều tất cả đệ tử Bái Nguyệt Giáo đều đang hoan hô. Từ nay về sau địa vị của Bái Nguyệt Giáo trên giang hồ sẽ lên cao thêm một nấc.

Người của tông môn Chính đạo chuẩn bị rút lui, Ngụy Thư Nhai cũng mang người thối lui.

Nói thật sau trận chiến lần này mùi khói lửa giữa Bái Nguyệt Giáo cùng nhánh Ẩn Ma có vẻ đã không còn dày đặc như lúc trước.

Dù sao vừa rồi còn sóng vai chiến đấu, hơn nữa bất luận rao sao, mặc kệ Minh Ma hay Ẩn Ma, hai bên đều trong giới Ma đạo. Khi đối mặt với đám tông môn Chính đạo liên thủ vây giết, người duy nhất dựa vào được chỉ có đối phương.

Nói cách khác nếu giờ bên bị vây công là nhánh Ẩn Ma, thật ra Bái Nguyệt Giáo cũng sẽ ra tay, đương nhiên cũng không phải làm việc xuông, cũng phải đánh đổi một số thứ.

Có điều ngay lúc này Viên Thiên Phóng lại tức giận đi tới lạnh lùng nói: “Sở Hưu! Ngươi giết đệ tử của ta, giờ dẫu sao cũng phải trả lại công đạo cho ta chứ? Đơn giản lắm, đền mạng đi!”

Vừa rồi đang trong thời khắc mấu chốt, Ngụy Thư Nhai ngăn cản hắn. Giờ Đại chiến chính ma đã kết thúc, cũng đã tới lúc tính sổ.

Thấy cảnh này, mọi người ở đây đều đưa mắt nhìn sang.

Trước đó Sở Hưu kia phóng tên bắn chết Hình Tư Đồ, bọn họ đều đã chứng kiến.

Nói thật ra, mọi người đều rất hiếu kỳ, không biết vì sao Sở Hưu lại hạ thủ với người mình như vậy.

Ngụy Thư Nhai đứng bên cạnh Sở Hưu, lạnh nhạt nói: “Nói đi, có chuyện gì xảy ra.

Yên tâm, có lão phu ở đây, đen sẽ là đen, trắng sẽ là trắng, không ai có thể đổi trắng thay đen!”

Sở Hưu gật nhẹ đầu nói thẳng: “Ta không phải thằng điên, sao lại lạm sát kẻ vô tội trong lúc quan trọng như vậy được?

Do tên Hình Tư Đồ kia thù hận ta vi chuyện lúc trước, cố ý dẫn hai tông sư võ đạo của Chân Vũ Giáo tới định hại ta.

Người muốn giết ta, ta không giết người được chắc?”

Viên Thiên Phóng lạnh lùng nói: “Chứng cứ đâu?”

Sở Hưu cười lạnh một tiếng nói: “Chứng cứ? Đúng là nực cười! Có người muốn giết ta còn cần chứng cứ gì?

Chẳng lẽ ta phải để người tại hại cho trọng thương gần chết mới coi như chứng cứ hay sao?”

Đang trước mặt nhiều người như vậy, những lời của Sở Hưu đều là thật, hiếm có lúc y thành thật một lần, bản thân chiếm lý.

Có điều vấn đề là bình thường y ngụy biện đều có lý lẽ có chứng cứ, hiếm thấy nói thật được một lần lại không có chứng cứ.

Đương nhiên có chứng cứ hay không cũng không quan trọng, Sở Hưu không phải Hình Tư Đồ, làm việc không suy nghĩ tới hậu quả. Từ khi giết Hình Tư Đồ Sở Hưu đã không hề lo lắng, lão già Viên Thiên Phóng này không làm gì được y.

Xét theo thân phận, Hình Tư Đồ là thứ gì? Có tư cách so sánh với Sở Hưu hay sao?

Đại biểu cho thế hệ trẻ của nhánh Ẩn Ma là ai? Chính là Sở Hưu.

Người góp sức lớn nhất khiến nhánh Ẩn Ma dương danh trên giang hồ là ai? Cũng là Sở Hưu.

Ngoại trừ thâm niên ra, Hình Tư Đồ không có gì để so sánh với Sở Hưu.

Còn nhìn lại chỗ dựa cùng quan hệ của đối phương, Viên Thiên Phóng đúng là đại lão của nhánh Ẩn Ma, thực lực của hắn cũng là Chân Hỏa Luyện Thần.

Nhưng Ngụy Thư Nhai lại hơn một bậc so với Viên Thiên Phóng, bất luận thực lực hay tư lịch đều như vậy.

Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma không phải gọi xuông, trong nhánh Ẩn Ma bất cứ ai gặp Ngụy Thư Nhai cũng phải cung kính gọi một tiếng Ngụy lão. Một khi có tranh chấp cũng chỉ Ngụy Thư Nhai mới có tư cách cân bằng quan hệ giữa các phe.

Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma, đây là sống lưng cuối cùng của nhánh Ẩn Ma, bất kể đám người này có thừa nhận hay không, địa vị vẫn để đó, không ai có thể rung chuyển.

Hơn nữa xét theo mối quan hệ khác, Viên Thiên Phóng tính cách kỳ quặc quái gở, phần lớn thời điểm đều ẩn cư trong Ma Nhai Động ở Đông Cực Sơn, rất ít hảo hữu.

Còn bên này chưa nói tới Ngụy Thư Nhai, chỉ xét riêng Sở Hưu thôi cũng có Vô Tướng Ma Tông cùng Mai Khinh Liên đại biểu cho Âm Ma Tông đứng về phía y.

Dù sao bất luận tính toán thế nào, Sở Hưu cũng hoàn toàn không sợ Viên Thiên Phóng.

“To gan! Ngươi còn dám ngụy biện!”

Viên Thiên Phóng bước tới một bước, quanh thân ma khí ngập trời, khí thế vô cùng hùng hồn.

Nhưng không đợi Sở Hưu ra tay, Ngụy Thư Nhai đã ngăn trước mặt Sở Hưu, lạnh lùng nói: “Viên Thiên Phóng, ngươi nói ai to gan? Sao nào, mọi chuyện đều do ngươi định đoạt chắc? Đồ đệ ngươi là người thế nào chẳng lẽ ngươi không biết hay sao?”

Nói thật, mặc dù Sở Hưu không có bằng chứng nhưng Ngụy Thư Nhai vẫn tin tưởng y, bởi vì lấy tính cách Hình Tư Đồ, hắn có thể làm ra chuyện như vậy thật.

Ngay lúc Viên Thiên Phóng còn định nói gì đó, Đông Hoàng Thái Nhất ở bên cạnh xem trò hay lại nói: “Ta nói này Viên lão ma, không phải ta chê ngươi nhưng sao ngươi thu đồ đệ kém quá vậy, chẳng ra gì cả.

Ngày trước hắn còn từng giết đệ tử Tọa Vong Kiếm Lư ở Tây Sở, thủ đoạn chẳng biết xấu hổ, giết xong là chạy, còn liên lụy khiến Bái Nguyệt Giáo ta xung đột với Tọa Vong Kiếm Lư.

Vừa rồi khi giao chiến, đồ đệ ngươi bỏ công không bỏ sức, đối mặt với hai tông sư võ đạo thực lực còn không bằng hắn mà còn không buồn sử dụng toàn lực.

Thanh danh Sở tiểu hữu khắp giang hồ ai ai chẳng biết. Nói một câu không dễ nghe, nếu hắn thật sự muốn giết Hình Tư Đồ, hoàn toàn không cần động thủ trước mặt mọi người. Hắn chỉ âm thầm tính toán thôi, tên đồ đệ kia của ngươi có chết thế nào cũng không tự biết.”

Mọi người ở đây đều sửng sốt, không ai ngờ Đông Hoàng Thái Nhất lại đứng ra nói giúp Sở Hưu.

Thật ra lý do Đông Hoàng Thái Nhất giúp Sở Hưu rất đơn giản, hắn tán thưởng Sở Hưu.

Vừa rồi khi giao chiến, hắn đã có hảo cảm với Sở Hưu.

Đầu tiên Sở Hưu đánh trọng thương ba người, sau đó lại lấy một địch tám, giúp Bái Nguyệt Giáo thu hút không ít hỏa lực.
Chương 968 Mối quan hệ của Sở Hưu

Theo Đông Hoàng Thái Nhất, giờ đã rất hiếm người phúc hậu như Sở Hưu. Mặc dù đối phương là người của nhánh Ẩn Ma, mình không thể đào đối phương đi được. Nhưng Đông Hoàng Thái Nhất là người quang minh lỗi lạc, tán thưởng không chỉ là tán thưởng xuông, hắn cũng không ngại ra mặt nói giúp Sở Hưu.

Sau khi Đông Hoàng Thái Nhất mở miệng, những người khác nhìn về phía Sở Hưu đã mang ánh mắt bất đồng.

Được Đông Hoàng Thái Nhất của Bái Nguyệt Giáo mở miệng tán dương che chở, đối phương còn là người của Minh Ma, nhân cách mị lực của Sở Hưu lớn đến vậy sao?

Viên Thiên Phóng tức tới mức sắc mặt lúc đen lúc đỏ, cứ như trúng độc.

Ngụy Thư Nhai che chở cho Sở Hưu thì cũng thôi, không ngờ Đông Hoàng Thái Nhất lại tham gia náo nhiệt.

Thật ra Viên Thiên Phóng có không ít đồ đệ.

Lúc hắn ẩn cư tại Ma Nhai Động tại Đông Cực Sơn, do quá nhàm chán đã thu không ít đệ tử.

Nhưng trong số những đệ tử này, Hình Tư Đồ là người giống hắn nhất, cũng được Viên Thiên Phóng ưa thích nhất, tương tự cũng là người cố gắng nhất.

Thế nhưng giờ trước mặt bao người, đệ tử của hắn lại bị Sở Hưu giết chết, bảo Viên Thiên Phóng nuốt giận sao nổi?

Có điều cơn giận ngày hôm nay hắn có không muốn nuốt cũng phải nuốt.

Ngụy Thư Nhai bảo vệ Sở Hưu thì thôi, không ngờ Đông Hoàng Thái Nhất cũng xen vào, hắn muốn giết Sở Hưu đã là chuyện không thể.

“Được! Được! Được!”

Viên Thiên Phóng gằn ba chữ từ kẽ răng ra, sau đó quay người bỏ đi.

Ngụy Thư Nhai quay sang nói với Sở Hưu bên cạnh: “Cẩn thận một chút, lão già này lòng dạ cũng chẳng lớn đâu.”

Viên Thiên Phóng nói liền ba chữ được liên tục, nhưng tâm trạng hắn giờ chẳng được chút nào.

Sở Hưu nhíu mày: “Không sao, ta cũng chẳng phải người bao dung gì.”

Sóng gió tạm thời được bình ổn, hai bên trực tiếp cáo từ đi khỏi.

Sở Hưu lại cảm thấy đáng tiếc, vì hắn không thấy Dạ Thiều Nam, không được chiêm ngưỡng đệ nhất nhân trong giới Ma đạo.

Có điều sau trận Đại chiến chính ma này, có thể nói giang hồ rốt cuộc cũng tiến vào một thời gian bình ổn hiếm thấy.

Đương nhiên hai bên đều đã tổn thất nặng nề, muốn không bình ổn cũng không được.

Sau trận Đại chiến chính ma này, cả Dạ Thiều Nam cùng bọn Hư Từ đều lưỡng bại câu thương.

Bên phía Bái Nguyệt Giáo cũng tử thương không ít.

Tông môn Chính đạo cũng chết mất hơn mười tông sư võ đạo, cấp bậc thấp hơn căn bản không thể tính toán, thậm chí cường giả Chân Hỏa Luyện Thần cũng có người trọng thương.

Bên phía Bái Nguyệt Giáo cũng chẳng dễ chịu gì, cũng chết mất số tông sư võ đạo tương đương. Hơn nữa bốn người trong Cửu Đại Thần Vu Tế hy sinh, thời gian ngắn không tìm được ai thay thế, có thể nói là cực kỳ thê thảm.

Phe duy nhất tổn thất tương đối nhỏ là nhánh Ẩn Ma, lý do là nhánh Ẩn Ma không liều mạng, phần lớn mọi người đều giả bộ.

Còn sau trận chiến này biến đổi lớn nhất trên giang hồ lại là Long Hổ Phong Vân Chí Tôn Bảng.

Trong ba danh sách này chỉ có Long Hổ Bảng thường xuyên thay đổi, mười hạng đầu của Phong Vân Bảng rất ít khi biến hóa, còn về Chí Tôn Bảng thay đổi không phải tính theo năm, thậm chí có khi mười năm không hề thay đổi gì.

Nhưng lần Đại chiến chính ma này lại khiến một loạt cường giả xuất hiện, khiến Phong Mãn Lâu sửa chữa Long Hổ Phong Vân Chí Tôn Bảng quy mô lớn.

Trong Long Hổ Bảng, Tông Huyền thăng cấp lên tông sư võ đạo, trực tiếp xếp hạng ba mươi bốn trên Phong Vân Bảng, là vị trí cũ của Sở Hưu, xếp sau Trương Thừa Trinh.

Những tuấn kiệt khác trên Long Hổ Bảng đều theo đó thăng bậc, Phương Thất Thiếu rốt cuộc cũng thành hạng nhất Long Hổ Bảng, có điều Kiếm Vương Thành đương nhiên không cao hứng.

Trước đó Sở Hưu từng nghe Phương Thất Thiếu nói, có vẻ Kiếm Vương Thành hy vọng Phương Thất Thiếu có thể trở thành người thứ ba bước vào cảnh giới tông sư võ đạo trong số võ giả thế hệ trẻ tuổi, đáng tiếc giờ lại bị Tông Huyền vượt lên trước.

Người ta thăng cấp ngươi mới lên hạng, vị trí hạng nhất Long Hổ Bảng này có nhìn thế nào cũng chẳng vẻ vang gì.

Hơn nữa lần này ba vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần của Kiếm Vương Thành đều trọng thương, thậm chí nghe nói chí bảo Nhân Vương Kiếm của Kiếm Vương Thành cũng xảy ra chút vấn đề khi giao thủ với Dạ Thiều Nam. Không biết giới cao tầng của Kiếm Vương Thành có bực bội trút giận lên đầu Phương Thất Thiếu hay không.

Trừ Long Hổ Bảng ra, biến hóa lớn nhất là Phong Vân Bảng.

Vị trí hạng nhất Phong Vân Bảng không hề thay đổi, chính là Doanh Tam Thư của Thương Thủy Doanh thị, vị này thành danh trên giang hồ từ mười mấy năm trước, chiến tích vô cùng kinh khủng. Từ trước đến nay hắn chỉ thua ba lần, của ho nên bị người ta gọi là Doanh Tam Thua.

Cho dù Đại chiến chính ma khiến nhiều cường giả xuất hiện, nhưng Phong Mãn Lâu vẫn không thay thế vị trí của Doanh Tam Thư.

Hạng hai là Hư Vân của Đại Quang Minh Tự, trước đó Hư Vân đứng hạng bảy, lần này rốt cuộc Hư Vân cũng thể hiện toàn bộ thực lực, chọi cứng với Đông Hoàng Thái Nhất, uy thế vô cùng cường đại, cho nên hắn xếp hạng hai cũng là danh xứng với thực.

Chỉ có điều Đông Hoàng Thái Nhất giao chiến ngang tay với Hư Vân lại không xuất hiện trên Phong Vân Bảng.

Không phải Phong Mãn Lâu cố ý chèn ép Bái Nguyệt Giáo mà là Phong Mãn Lâu không dám làm vậy.

Lần Đại chiến chính ma này tuy nhìn ngoài vào là giao chiến ngang tay lưỡng bại câu thương nhưng thực tế bên chiếm thượng phong vẫn là Bái Nguyệt Giáo.

Dạ Thiều Nam đã gây náo loạn như vậy, chẳng lẽ còn để cả Đông Hoàng Thái Nhất lên bảng?

Do Đông Hoàng Thái Nhất giao chiến ngang tay với Hư Vân, cho nên nếu để Hư Vân đứng hạng hai, Đông Hoàng Thái Nhất đứng hạng ba, như vậy còn đắc tội với Bái Nguyệt Giáo hơn cả chuyện không cho hắn lên bảng.

Nhưng nếu để Đông Hoàng Thái Nhất đứng hạng hai, vậy rõ ràng đầu Phương Phi Phàm bị cửa kẹp rồi, hắn có ngu ngốc đến đâu cũng không thể làm chuyện như vậy được.

Cho nên hạng hai cũng hạng ba đều khó xử lý, chẳng bằng dứt khoát không cho Đông Hoàng Thái Nhất lên bảng. Dù sao chuyện này đã thành thông lệ, một số võ giả Ma đạo thanh danh quá lớn ngược lại sẽ không xuất hiện trên bảng. Chuyện này đã diễn ra không phải lần một lần hai.

Còn hạng ba Phong Vân Bảng lại khiến người ta kinh ngạc, vì người này là Trần Thanh Đế.

Đại chiến chính ma, Trần Thanh Đế là người qua đường đứng coi náo nhiệt, chỉ đánh một quyền, thế nhưng lại đánh ra hạng ba Phong Vân Bảng. Chuyện hài hước nhất chính là cảnh này.

Quan trọng nhất là không ai chỉ trích được gì, ai cũng biết thực lực Trần Thanh Đế thâm sâu khó lường, thậm chí không thể đo lường theo cách bình thường. Giờ hắn cũng trở thành người duy nhất trong mười hạng đầu Phong Vân Bảng chưa đạt tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.

Còn đằng sau biến hóa không lớn, Hư Từ đột phá lên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, bản thân cũng từ Phong Vân Bảng thăng cấp lên Chí Tôn Bảng.

Xếp hạng của Sở Hưu trên Phong Vân Bảng cũng tăng lên, từ hạng hai mươi hai lên tới hạng mười chín.

Lần Đại chiến chính ma này biểu hiện của Sở Hưu rất bắt mắt, thậm chí còn rực rỡ hơn cả võ giả Bái Nguyệt Giáo.

Nhưng thực tế nếu phân tích theo sức chiến đấu và ảnh hưởng chân chính, hành động lần này của Sở Hưu lại không có sức thuyết phục như lần trước y giáo chủ Phương Kim Ngô.

Cho nên lần này Phong Mãn Lâu tăng hai lên ba hạng, thật ra không phải sức chiến đấu của y tăng mà là tiếng tăm y gây dựng trong trận chiến lần này khiến y thăng ba hạng.
Chương 969 Lục Giang Hà 1

Phong Vân Bảng của Phong Mãn Lâu mang ý khuấy động phong vân, còn Chí Tôn Bảng lại là tất cả những cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền còn sống trên giang hồ từ xưa tới nay.

Hư Từ bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, tự động thăng lên Chí Tôn Bảng. Lão tổ Doanh gia cũng vậy, hai người này cũng chen mất hai vị cường giả chí cường lâu rồi không xuất hiện trong giang hồ.

Danh sách của Phong Mãn Lâu cực kỳ công bằng, ngoại trừ Độc Cô Duy Ngã cùng Ninh Huyền Cơ không thể động tới, những người khác trên Chí Tôn Bảng chỉ cần qua một thời gian nhất định không xuất hiện trên giang hồ sẽ bị kẻ đến sau thay thế.

Nếu không một khi cường giả chí cường như họ bế quan thường lấy đơn vị là mười năm, thậm chí bế sinh tử quan vài chục năm, sống chết ra sao không rõ. Nếu họ còn lưu lại trên bảng, vậy số cường giả Chí Tôn Bảng khéo còn nhiều hơn Phong Vân Bảng.

Sau khi trở lại Trấn Võ Đường, Sở Hưu bế quan, bảo người khác tạm thời đừng quấy rầy mình.

Thật ra lần này không phải Sở Hưu muốn bế quan, cảnh giới của y đã ổn định, lần giao chiến này cũng chỉ giết vài võ giả không bằng mình, trong chiến đấu lại không đột phá gì, bế quan cũng không có tác dụng gì lớn. Thật ra y muốn nghiên cứu viên huyết châu kia rốt cuộc là gì.

Bình thường những thứ có ý thức tự chủ đều là có khí linh, có điều Sở Hưu nhìn viên huyết châu kia, thứ này có trông thế nào cũng không giống như có khí linh.

Hơn nữa sau khi hấp thu đủ khí huyết của võ giả, huyết châu này ngoại trừ càng trong suốt óng ánh ra, còn lại không có biến hóa gì khác. Thậm chí Sở Hưu không cảm thấy có lực lượng gì đáng nói trong đó.

Truyền một chút cương khí vào, không có phản ứng.

Sở Hưu do dự một chút, đem một chút tinh thần lực của mình truyền vào huyết châu. Chỉ trong nháy mắt, tinh thần lực của Sở Hưu bị kéo vào, tốc độ nhanh chóng tới mức Sở Hưu không kịp phản ứng.

Một khắc sau, hiện lên trước mắt Sở Hưu là một biển máu, mặc dù đều là hư ảo nhưng mùi máu tươi lại cực kỳ gay mũi, cứ như trước mắt đều là biển máu vô biên hóa hành.

Đúng lúc này, biển máu sôi trào , một cây cột khổng lồ bằng đồng xanh chậm rãi nhô lên từ biển máu.

Cây cột đồng xanh kia điêu khắc hoa văn thần bí phức tạp, xung quanh còn từng sợi xích đồng xanh dài, trên đó còn trói một người.

Sở Hưu chưa kịp thấy rõ mặt người kia, người kia đã mở miệng dùng giọng diệu uy nghiêm nói: “Tiểu bối hậu thế! Dâng hồn huyết lên, bản tôn sẽ truyền cho ngươi ma công vô thượng, đủ khiến ngươi tung hoành đương thời, quyền thế tiền của mỹ nhân, muốn gì cũng...”

Người kia nói tới cuối chợt thấy gương mặt Sở Hưu, giọng điệu vốn uy nghiêm lập tức như con vịt bị người ta bóp cổ, mấy lời cuối kẹt trong họng có làm thế nào cũ không thốt lên được.

Lúc này Sở Hưu cũng thấy được gương mặt người này.

Đó là một người cao lớn tướng mạo mới hơn bốn mươi, người để trần, toàn thân đầy cơ bắp, trên lớp da phủ đầy đường vân đỏ máu.

Tướng mạo hắn âm trầm bất thường, lông mi mang theo sát khí sát cơ sâu nặng, vừa nhìn là biết không phải hạng dễ đối phó.

“Độc Cô đại nhân!”

Gã cao to kia vẻ mặt mang theo ba phần sợ hãi, năm phần thấp thỏm, lại có hai phần nịnh bợ thốt lên bốn chữ này. Có điều chỉ trong giây lát hắn lại chợt lớn tiếng nói: “Không đúng! Ngươi không phải Độc Cô đại nhân! Phi! Ngươi không phải Độc Cô Duy Ngã, tên kia đã sớm đồng quy vu tận với Ninh Huyền Cơ, tên tiểu bối nhà ngươi chỉ trùng hợp trông giống giống thôi.”

Sở Hưu cau mày nói: “Ngươi từng gặp Độc Cô Duy Ngã?”

Gã cao to kia cười lạnh một tiếng nói: “Giờ đừng nói nhảm nữa, tiểu bối, dâng hồn huyết của ngươi lên cho ta, những thứ bản tôn có thể cho ngươi còn nhiều hơn tưởng tượng của ngươi.”

Sở Hưu bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Nói chuyện với kẻ không hiểu tiếng người, rõ là khó.”

Dứt lời ma khí quanh người Sở Hưu vận chuyển hóa thành hai cánh tay ma khí.

Ma cung dữ tợn hiện lên trong tay y, một tay cầm cung, ba tay kéo dây, trực tiếp nhắm vào người cao to kia.

“Diệt Tam Liên Thành Tiễn! Rốt cuộc ngươi là ai?”

Gã có to hét lớn, lần này hắn thật sự e ngại.

Sở Hưu cười lạnh nói: “Coi ta là thằng ngu chắc? Một tàn hồn mà thôi cũng dám phô trương thanh thế trước mặt ta? Ngày trước trong thời đỉnh phong có lẽ thực lực của ngươi còn thâm sâu khó lường, nhưng giờ ngươi còn không ra khỏi một viên huyết châu nho nhỏ được, lại dám giở thủ đoạn trước mặt ta?”

Gã cao to này khả năng diễn kịch chẳng hề tốt, đương nhiên cũng không quá tệ, chỉ có điều hắn đánh giá quá thấp Sở Hưu.

Nếu là võ giả trẻ tuổi không có kinh nghiệm bị hắn dẫn dụ như vậy không khéo thật sự nghĩ mình nhặt được một lão gia gia, vội vàng nhỏ máu nhận chủ.

Chỉ có điều từ khi tiến vào nơi này Sở Hưu đã cảm giác được, đây chẳng qua

là một ảo cảnh khá chân thực mà thôi.

Nói nó chân thực là vì nơi này quả thật là một biển máu đã từng tồn tại, nói nó là ảo cảnh vì biển máu nơi này chỉ là mô phỏng.

Gã cao to này khi đỉnh phong có lẽ có thực lực tạo ra một biển máu, nhưng giờ hắn chỉ có thể dùng tinh thần lực tạo ảo cảnh mô phỏng ngày trước, hù dọa người khác mà thôi.

Nếu không phải Sở Hưu hấp thu nhiều khí huyết kích hoạt, không khéo tàn hồn gã cao to này còn đang ngủ say, hiện giờ cũng không có chút lực lượng nào.

Còn với tinh thần lực cường đại của Sở Hưu, y có thể tùy ý mô phỏng tất cả mọi võ thuật của bản thân, tùy ý giết chết kẻ này.

Gã cao to kia biến sắc, vội vàng nói: “Tiểu huynh đệ đừng xúc động, ngươi là người phương nào? Ngươi là trực hệ của Thánh giáo ta? Chẳng lẽ ngươi là truyền nhân tái thế của Độc Cô đại nhân?”

Sở Hưu mặt không biểu cảm nói: “Giờ không tới phiên ngươi đặt câu hỏi. Ta hỏi, ngươi đáp, nếu không ta khiến ngươi không giữ được cả tàn hồn nữa.

Nếu ngươi đã nhận ra Diệt Tam Liên Thành Tiễn, vậy chắc ngươi cũng biết mũi tên này cho dù chỉ dùng tinh thần lực diễn hóa cũng có uy lực mạnh mẽ tới mức nào.”

Gã cao to kia gật đầu lia lịa, bộ dáng cực kỳ thức thời, hết sức biết điều.

Thực tế nếu hắn không biết điều, có lẽ giờ thậm chí chẳng còn tàn hồn nữa.

“Họ tên.”

Gã cao to kia nghiêng đầu rất mất tự nhiên, có điều vẫn dùng giọng điệu ngạo nghễ nói: “Huyết Hải Ma Tôn - Lục Giang Hà chính là bản tôn. Ngày trước bản tôn chấp chưởng Huyết Ma Đường mạnh nhất trong mấy chục đường khẩu của Côn Luân Ma Giáo, cho dù là Tứ Đại Ma Tôn cũng phải khách khách khí khí với bản nôn, không dám làm càn.”

Sở Hưu nhíu mày, nếu thật sự như vậy, lai lịch tên này e là không nhỏ.

Gia nhập nhánh Ẩn Ma một thời gian dài như vậy rồi, tin đồn cùng với một số ghi chép tư liệu, Sở Hưu cũng hiểu khá rõ về cấu tạo của Côn Luân Ma Giáo.

Ngày trước Côn Luân Ma Giáo chủ yếu do hai thế lực lớn tạo thành, một là thế lực lớn như Vô Tướng Ma Tông của Lục tiên sinh, Âm Ma Tông của Mai Khinh Liên, là phân nhánh của Côn Luân Ma Giáo. Cường giả trong môn phái bọn họ thậm chí còn được xưng hào Ma Sứ của Côn Luân Ma Giáo.

Còn một lại là đường khẩu dưới trướng Côn Luân Ma Giáo, mặc dù chỉ là một đường nhưng thực lực của nó thậm chí sánh vai với một đại môn phái trên giang hồ.
Chương 970 Lục Giang Hà 2

Tỷ như Ma Tâm Đường mà Sở Hưu nhận được truyền thừa, đường chủ Nam Cung Vô Minh thậm chí có thực lực đứng đầu trong cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.

Còn Địa Ma Đường mà Sở Hưu dẫn người tới diệt môn, khi đỉnh phong đường khẩu này cũng là chủ lực trong Côn Luân Ma Giáo, thậm chí không chỉ có một cường giả Chân Hỏa Luyện Thần.

Về phần mấy vị Ma Tôn của Côn Luân Ma Giáo, không ai nói thực lực bọn họ mạnh tới mức nào, nhưng Sở Hưu suy đoán, có thể đã tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.

Bằng không vì sao sau khi Độc Cô Duy Ngã mất tích, bọn họ có thể chống cự lại thế công của tất cả tông môn Chính đạo liên thủ trong thời gian dài như vậy?

Lục Giang Hà này nói mình là đường chủ Huyết Ma Đường vậy hẳn là người yếu nhất trong cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần. Còn hắn nói Tứ Đại Ma Tôn đều phải khách khách khí khí với hắn, chuyện này quá nửa là dát vàng lên mặt.

Nếu thực lực của hắn sánh được với Tứ Đại Ma Tôn, vậy Côn Luân Ma Giáo ngày trước chắc đã có Ngũ Đại Ma Tôn.

Lục Giang Hà như nhìn ra suy nghĩ trong đầu Sở Hưu, hắn hừ lạnh một tiếng rất nói: “Nếu là giao chiến chính diện, bản tôn quả thật không phải đối thủ của bốn người bọn họ. Nhưng nếu thật sự tử chiến, cho dù cả bốn người bọn họ liên thủ cũng đừng hòng giết chết bản tôn!”

“Bớt nói nhảm đi, vì sao vừa rồi ngươi nhận nhầm ta thành Độc Cô Duy Ngã? Chẳng lẽ tướng mạo ta giống hệt Độc Cô Duy Ngã à?”

Ngày trước Sở Hưu từng thấy hình dáng một nam tử trong ảo cảnh minh hà huyết hải vô biên. Lúc đó Sở Hưu đã suy đoán, đó là Độc Cô Duy Ngã.

Có điều giờ Lục Giang Hà lại nhận nhầm y thành Độc Cô Duy Ngã, chẳng lẽ y đoán sai, tướng mạo bản thân hiện gì tại giống Độc Cô Duy Ngã như đúc?

Lục Giang Hà chần chừ một chút rồi lắc đầu nói: “Nói thế nào đây nhỉ. Độc Cô đại nhân có một bộ bí pháp tạo thành ba hóa thân.

Ngày trước ngài ấy tiêu diệt một đại phái Đạo Môn là Thiên Nguyên Đạo Cung, nhận được một bộ bí điển Đạo môn, bí thuật chuyên tu luyện tam hồn của con người.

Hai hồn thiên địa thường xuyên ra ngoài, chỉ có mệnh hồn ở trong người.

Môn bí thuật này của Thiên Nguyên Đạo Cung chỉ là để tăng cường tinh thần lực, Độc Cô đại nhân lại phát triển nó thành một loại bí pháp hóa thân, khiến hai hồn thiên địa có thể rời khỏi thân thể một thời gian dài, đồng thời chế tạo hai hóa thân không hồn không phách. Chỉ cần truyền hai hồn vào đó, nó sẽ trở thành phân thân của Độc Cô đại nhân, cũng có chín thành sức chiến đấu của

Độc Cô đại nhân.

Tướng mạo của ngươi giống hệt hóa thân Địa Hồn của Độc Cô đại nhân, nhưng ta dám khẳng định ngươi tuyệt đối không phải Độc Cô đại nhân.”

Sở Hưu nhíu nhíu mày hỏi: “Vì sao?”

Lục Giang Hà nói rất chắc chắn: “Một người có thể thay đổi tướng mạo, nhưng khí tức trên người, linh hồn, rất nhiều chi tiết nhỏ ngươi không thể nào thay đổi. Dù sao ngươi cũng không phải Độc Cô đại nhân là được.”

Sở Hưu càng nhíu mày chặt hơn.

Liên hệ giữa y và Độc Cô Duy Ngã luôn tồn tại, nhưng lại như một đống dây rối, không cách nào phân biệt rõ ràng.

Giờ điểm duy nhất Sở Hưu có thể khẳng định là mình chuyển sinh sang thế giới này chắc chắn có liên quan tới Độc Cô Duy Ngã.

Trước đó Sở Hưu còn nghi ngờ mình là Độc Cô Duy Ngã chuyển thế, còn nhờ Viên Cát đại sư giúp tính toán một hồi, nhưng vẫn không có kết quả.

Còn giờ y lại biết tướng mạo bản thân không ngờ lại giống hệt một hóa thân của Độc Cô Duy Ngã, mọi chuyện càng khó phân biệt.

Tam thời bỏ qua những chuyện khó hiểu này, Sở Hưu tiếp tục dùng Diệt Tam Liên Thành Tiễn chỉ thẳng vào Lục Giang Hà nói: “Giờ thì nói tiếp, rốt cuộc vì sao ngươi lại bị cầm tù ở chỗ này ?”

Đang lúc Lục Giang Hà định nói, Sở Hưu lại âm trầm lên tiếng: “Nói thật đi, bằng không tay ta mà lỏng ra, ngươi cũng biết hậu quả rồi đấy.

Cho dù ngươi là đường chủ Huyết Ma Đường năm xưa, nhưng chắc chưa từng được nếm thử uy lực của Diệt Tam Liên Thành Tiễn? Giờ ngươi đang có cơ hội được thử đấy!”

Đối mặt với uy hiếp của Diệt Tam Liên Thành Tiễn, khóe miệng Lục Giang Hà giật giật.

Nhớ năm xưa hắn cũng là người có quyền có thế, cho dù là những võ giả trong đại phái đỉnh cao khi gặp hắn cũng phải khách khí, thế nhưng giờ lại bị một tiểu bối uy hiếp như vậy, rõ là nực cười.

Nhưng người này cũng biết thời biết thế, trong tình huống hiện tại chỉ cần Sở Hưu nhẹ nhàng buông tay ra, ngay cái tàn hồn của chết cũng chẳng còn.

Cho nên Lục Giang Hà chỉ đành nói: “Bản tôn bị cầm tù ở đây đơn giản vì Độc Cô đại nhân bất công!

Ngày trước lực lượng một mình Huyết Ma Đường ta còn bằng mấy đường khẩu khác cộng lại, đây đều là nhờ một mình bản tôn dốc sức gây dựng nên.

Ta tới xin Độc Cô đại nhân một vị trí Ma Tôn, thế nhưng Độc Cô đại nhân lại không cho ta.”

Sở Hưu nghi hoặc: “Sau đó thì sao?”

Nếu chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà Độc Cô Duy Ngã đánh nát cơ thể Lục Giang Hà, chỉ để lại một chút tàn hồn cầm tù ở đây, như vậy có vẻ quá nhỏ mọn.

Lục Giang Hà sắc mặt đỏ lên nói: “Sau đó ta tới Phong Mãn Lâu, uy hiếp lâu chủ Phong Mãn Lâu thế hệ đó, bắt hắn đổi danh hiệu của ta thành Huyết Hải Ma Tôn, thứ hạng còn trên Tứ Đại Ma Tôn kia.

Kết quả Độc Cô đại nhân tức giận phá hủy thân thể ta, cầm tù tàn hồn tại đây.

Có điều Độc Cô đại nhân biết ta tu luyện Huyết Ma Thần Công, năng lực khôi phục cực mạnh, gần với Bất Diệt Ma Đan.

Vốn ta chỉ bị cầm tù một trăm năm rồi được thả, tái tạo thân thể, ai ngờ Côn Luân Ma Giáo xảy ra chuyện, ta vẫn luôn bị giam ở đây tới tận bây giờ.”

Lúc nói lời này Lục Giang Hà còn lộ vẻ tiếc nuối, dường như chính hắn cũng biết việc mình làm năm đó ngu ngốc tới mức nào.

Sở Hưu hiểu ra gật nhẹ đầu, nếu vậy có vẻ rất bình thường.

Theo Sở Hưu, tên Lục Giang Hà này năm đó tâm địa bành trướng quá mức, hành động này của hắn đối với cấp trên nào cũng là khiêu khích, nói chi Độc Cô Duy Ngã.

Bất luận vị trí Ma Tôn là gì, ta cho ngươi mới là của ngươi, nhưng ngươi không được phép đòi.

Thế nhưng Lục Giang Hà này lại hay rồi, không đòi được thì thôi còn tự tung tự tác đi đoạt, rõ ràng là đang tự tìm đường chết, khiêu khích khả năng chịu đựng của Độc Cô Duy Ngã.

Sở Hưu gật đầu nói: “Cho nên năm trăm năm nay ngươi vẫn luôn bị nhốt ở đây?”

Lục Giang Hà buồn bực gật đầu nói: “Không khác lắm, có điều phần lớn thời gian bản tôn đều ngủ say.

Huyết Hồn Châu cần lực lượng khí huyết tẩm bổ mới có thể thấm tới tàn hồn bản tôn, khiến bản tôn giữ được thanh tỉnh.

Vốn dĩ lúc trong Thánh giáo bản tôn chỉ bị phạt, cũng không bị khai trừ khỏi Thánh giáo cho nên cứ đúng hạn lại có người bổ sung khí huyết cho bản tôn.

Thế nhưng đám nhãi ranh Địa Ma Đường lại lấy Huyết Hồn Châu đi, sau đó thậm chí không buồn dâng lên một chút xíu lực lượng khí huyết nào, khiến năm trăm năm nay bản tôn hầu hết là ngủ rồi tỉnh, tỉnh lại ngủ.

Nếu để bản tôn gặp bọn chúng chắc chắn sẽ chém chúng thành muôn mảnh!”

Nói tới đây Lục Giang Hà càng hận Địa Ma Đường tới nghiến răng nghiến lợi .
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom