• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (5 Viewers)

  • Chương 996-1000

Chương 996 Hành động lớn 1

Thật ra Sở Hưu không định trở mặt với Hạng Long sớm như vậy.

Y sống ở Bắc Yên cũng không tệ, bên phía triều đình chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ Hạng Long giao phó là được.

Còn trong giang hồ, võ lâm Bắc Yên ngoại trừ đại phái như Đại Quang Minh Tự khá khó chơi, những thế lực khác đều không cường đại như võ lâm Đông Tề, Sở Hưu cũng ứng phó thuận buồm xuôi gió.

Cho nên nếu không có gì bất ngờ, Sở Hưu thật sự muốn kinh doanh tấm bảng hiệu Trấn Võ Đường này, lặng lẽ phát triển thế lực.

Thậm chí Sở Hưu đã để người của Trấn Võ Đường chia ra các chức vụ, phát triển đủ loại bộ ngành, mặc dù còn non trẻ nhưng chim sẻ tuy nhỏ mà lục phủ ngũ tạng đều đủ cả.

Có người chuyên lo chuyện tình báo, mặc dù nguồn tin tức và tốc độ truyền tin không sánh nổi người buôn tin của Phong Mãn Lâu.

Cũng có thể chế tạo binh khí, mặc dù không chế được tới bảo binh.

Còn có người chuyên chế đan dược, mặc dù giờ chỉ tạo được Hồi Huyết Đan.

Hiệu quả mặc dù hơi kém nhưng ít nhất cũng rất toàn diện, dưới trướng Sở Hưu đã có một mô hình thế lực hoàn chỉnh, không chỉ có vũ lực.

Ai mà ngờ Hạng Long lại chơi y một vố như vậy, thỏ còn chưa chết đã bắt đầu tính cách làm thịt chó săn.

Lần này do Sở Hưu cũng muốn tới vùng Cực Bắc đào bảo vật Lục Giang Hà lưu lại cho nên không thể không đáp ứng. Nhưng lần tiếp theo không biết được Hạng Long còn định làm chuyện gì nữa, cho nên Sở Hưu cũng phải chuẩn bị từ sớm.

Bên này của Sở Hưu tạm thời không cách nào rời khỏi Bắc Yên, cho nên sau khi Mai Khinh Liên báo cho Ngụy Thư Nhai, Ngụy Thư Nhai bèn tự tới đây.

Trong mật thất của Trấn Võ Đường, Sở Hưu thi lễ với Ngụy Thư Nhai nói: “Ngụy lão, thời điểm này mà còn phải phiền lão nhân gia ngài tới đây, vãn bối thật sự xấu hổ.”

Sau khi Đại chiến chính ma kết thúc, nhưng cường giả Chân Hỏa Luyện Thần hầu hết đều bế quan, xem như dưỡng thương, coi như bế quan tiêu thụ những thứ kinh nghiệm linh cảm nhận được từ trận chiến đó.

Lần này Sở Hưu vừa mở miệng, Ngụy Thư Nhai bèn lập tức tới, coi như nể mặt Sở Hưu.

Ngụy Thư Nhai gõ gõ chân nói: “Không sao không sao, lão già ta số khổ, nhân lúc còn hoạt động được thì làm thêm vài việc. Nếu không thêm mấy năm nữa khéo có muốn làm gì cũng chẳng được nữa rồi.

Sao nào, ta nghe Mai nha đầu nói ngươi bị tiểu tử Hạng Long kia gài bẫy, giờ còn muốn tính kế ngược lại triều đình Bắc Yên?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Không phải tính kế Bắc Yên, mà là tên Hạng Long này quá mức bạc bẽo, còn chưa qua sông đã định hủy cầu rồi.

Hắn bất nhân đương nhiên ta cũng không cần làm theo đạo nghĩa gì rồi.

Hạng Long của Bắc Yên không hổ danh hùng chủ thế hệ này, hắn còn sống cho dù ta muốn gây chuyện tại Bắc Yên cũng chẳng có năng lực này.

Nhưng giờ theo ta được biết, Hạng Long không sống được lâu nữa. Nhánh Ẩn Ma ta có lẽ có cơ hội chiếm lấy Bắc Yên!”

Ngụy Thư Nhai nhíu mày thật sâu, suy nghĩ một hồi rồi mới nói: “Nếu Hạng Long sắp chết, có lẽ Bắc Yên sẽ rối loạn một thời gian.

Nhưng lực lượng hoàng tộc Bắc Yên không yếu, lại thêm những hoàng tử Bắc Yên kia mặc dù dù không ai sánh được với Hạng Long nhưng cũng chẳng quá kém, loạn thế này chỉ loạn một thời gian cuối cùng sẽ bình ổn lại.

Cho nên cơ hội cho chúng ta nhúng tay không nhiều.

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Trong tình huống bình thường thì đúng, nhưng nếu chúng ta nhúng tay, Bắc Yên sẽ không chỉ đơn thuần là loạn một thời gian như vậy.”

Ngụy Thư Nhai sửng sốt một hồi sau đó cười ha hả nói: “Suýt nữa quên mất, tiểu tử ngươi trước nay luôn âm hiểu, ham hiểu mấy chuyện thế này nhất.”

Ngụy Thư Nhai đánh giá Sở Hưu âm hiểm không phải là đang mắng y. Lời này trong Ma đạo lại là khen ngợi.

Nếu hắn không khen Sở Hưu âm hiểm chẳng lẽ lại khen y lương thiện?

Ngụy Thư Nhai vung tay lên nói: “Chuyện động não cứ giao cho người trẻ tuổi các ngươi. Lão phu già rồi, đầu óc phản ứng không theo kịp, không xen vào nữa. Chỉ cần ngươi thấy nắm chắc là được, còn cần làm gì cứ nói thẳng với ta.”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Giờ Hạng Long chưa chết, có điều chúng ta phải chuẩn bị thật tốt mới được.

Ta mời Ngụy lão tới thật ra có một yêu cầu, đó là cần nhờ Ngụy lão dùng mạng lưới quan hệ của mình khiến người bên phía ngài hay những người có quan hệ tốt với ngài âm thầm tập trung tại Bắc Yên. Để ta nghĩ cách lặng lẽ thu xếp bọn họ vào triều đình Bắc Yên.

Tạm thời những người này không cần làm gì, chỉ cần ẩn nấp thật kỹ là được, chờ khi ta đưa tin báo, mọi người cùng hd. !”

Mai Khinh Liên ở bên cạnh nghe vậy rùng mình.

Nàng không biết kế hoạch của Sở Hưu là gì, có điều xếp nhiều người như vậy vào triều đình Bắc Yên, rõ ràng Sở Hưu không có hảo tâm gì, một khi phát động uy thế tuyệt đối vượt ngoài tưởng tượng.

Hơn nữa đối với Ngụy Thư Nhai, chuyện này cũng là một lựa chọn cần suy tính kỹ.

Sở Hưu chơi lớn như vậy, thực lực hoàng tộc và triều đình Bắc Yên lại không yếu, một khi xảy ra vấn đề sẽ là đả kích nghiêm trọng đối với nhánh Ẩn Ma. Nói chính xác hơn là đả kích nặng nề đối với chi của Ngụy Thư Nhai.

Thật ra bao năm như vậy, Ngụy Thư Nhai không như những đại lão khác của nhánh Ẩn Ma khai tông lập phái hay thu nhận đệ tử, nhưng số người dưới trướng hắn lại không ít.

Những người này không tính là thủ hạ của Ngụy Thư Nhai, cũng không tính là đệ tử của hắn, nhưng đều hết sức cung kính với hắn.

Những người này hoặc kính ngưỡng bản thân Ngụy Thư Nhai, dù sao ngày trước hắn cũng là một trong Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma. Đây là sống lưng cuối cùng của nhánh Ẩn Ma, chỉ với thân phận đó Ngụy Thư Nhai cũng đáng được bọn họ kính ngưỡng.

Còn có những người như Chử Vô Kỵ, là võ giả nhánh Ẩn Ma từng nhận ân tình của Ngụy Thư Nhai, cũng cam tâm tình nguyện đi theo Ngụy Thư Nhai làm tùy tùng.

Chỉ cần Ngụy Thư Nhai mở miệng, những người này sẽ không cự tuyệt.

Nhưng chính vì vậy đối với đại sự như vậy Ngụy Thư Nhai lại càng phải cẩn thận, nếu không sẽ chôn vùi tính mạng của rất nhiều võ giả trong chi của hắn, đặc biệt còn là những người tin tưởng mình như vậy; Ngụy Thư Nhai sẽ rất đau lòng.

Nửa ngày sau Ngụy Thư Nhai mới trầm giọng hỏi: “Ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Nói không chính xác được, mọi chuyện xảy ra không ai dám chắc trăm phần trăm thành công.

Ba phần dựa vào mình, bảy phần dựa vào trời, ta chỉ có thể nói sẽ làm hết sức mình, còn lại do ý trời.

Tuy nhiên một khi mọi chuyện thành công, nhánh Ẩn Ma ta sẽ đặt chân triệt để tại Bắc Yên, trở thành căn cơ sau này.”

Ngụy Thư Nhai thở dài một tiếng nói: “Được rồi, không vấn đề gì, ta sẽ về bố trí.

Có điều tiểu tử Sở Hưu, chuyện này ngươi nhất định phải thật cẩn thận.

Bọn họ tin tưởng lão phu, giờ lão phu cũng tin tưởng ngươi, hy vọng ngươi không khiến ta thất vọng.”

Sở Hưu nhẹ nhàng khom người nói: “Ngụy lão yên tâm, ngài xem có lúc nào ta làm việc mà không chuẩn bị?”

Nói xong, Ngụy Thư Nhai trực tiếp quay người đi khỏi, trong mật thất chỉ còn lại Mai Khinh Liên và Sở Hưu.
Chương 997 Hành động lớn 2

Nhìn Sở Hưu, ánh mắt Mai Khinh Liên vô cùng kỳ quái nói: “Ta nói này, lần này ngươi định chơi lớn thật đấy à?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Không phải ta định mà là tên đã trên dây, không thể không bắn.

Nếu ta không chuẩn bị, e rằng có bị lão già Hạng Long lừa chết cũng không biết chết thế nào.”

Mai Khinh Liên khoát tay áo nói: “Được rồi, ta không nhiều lời nữa, tự ngươi có chuẩn bị là được. Theo như lời Ngụy lão ngươi là người am hiểu mấy chiêu âm mưu quỷ kế này nhất.”

Sở Hưu vẻ mặt chân thành nói: “Ta giỏi nhất thực ra là dùng lý lẽ thuyết phục người khác, khổ cái là giờ rất nhiều người không chịu nói lý, cho nên ta chỉ có thể móc đao ra nói chuyện với họ.”

“Vậy sao lúc đối mặt với Hạng Long ngươi không móc đao ra?”

Vẻ mặt Mai Khinh Liên như muốn nói, ta tin ngươi mới là lạ.

“Giờ mà ta dám móc đao với Hạng Long, khéo còn chẳng ra được khỏi hoàng cung.

Chính vì có những người thậm chí có lôi đao ra cũng vô dụng cho nên mới cần sử dụng mưu kế.”

Mai Khinh Liên hừ khẽ một tiếng rồi nói: “Mấy lời ngụy biện của ngươi ta nghe phát chán ra rồi. Ngụy lão đã đi sắp xép người, ngươi định làm sao để nhét người vào triều đình Bắc Yên?

Sở Hưu trầm giọng nói: “Ta không có căn cơ nào trong triều đình Bắc Yên, trừ nhét người vào Trấn Võ Đường, những chỗ khác ta không làm được. Cho nên chuyện này phải giao cho người khác xử lý.”

“Ai?”

“Hạng Võ cùng một vị hoàng tử.”

Sở Hưu không hề nghĩ ngợi nói ngay, hiển nhiên y đã có kế sách từ trước.

Mai Khinh Liên cau mày nói: “Hạng Võ? Cái tên thích ăn chuối tiêu kia? Ta nhớ hắn cũng là người trong hoàng tộc Bắc Yên cơ mà, có đáng tin cậy không?

Mà ngươi nói hoàng tử rốt cuộc là ai? Ngươi dám khẳng định mấy tên hoàng tử kia sẽ nghe lời ngươi?”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Nếu Hạng Võ không đáng tin cậy, hành động dã chẳng lên tới vị trí đại tướng quân Tây Lăng Quân.

Còn là vị hoàng tử nào thì ta phải thăm dò một lượt đã. Có điều ta tin hầu hết các hoàng tử đều muốn ngồi lên ngai vàng kia.

Hơn nữa trong số những hoàng tử này cũng không ít người trong lòng ôm thù hận với Hạng Long. Dù sao chỉ cần thăm dò lần lượt từng người là tìm được lựa chọn thích hợp.”

Sau khi báo lại với Mai Khinh Liên, Sở Hưu định tới chỗ Hạng Võ trước.

Hạng Võ và Sở Hưu hợp tác đã lâu, ban đầu chính Hạng Võ giúp Sở Hưu ngăn cản lão tổ Hoàng Phủ thị.

Còn sau đó Sở Hưu cũng hợp tác với Hạng Võ, giúp Hạng Võ nhận được con đường buôn bán của Cự Linh Bang, giúp hắn nuôi sống tướng sĩ thủ hạ.

Đại đa số mọi người sau khi thấy Hạng Võ đều có cảm giác người này không đáng tin cậy, tỷ như Mai Khinh Liên.

Nhưng thực tế Hạng Võ hiểu chuyện hơn bất cứ ai, làm việc lại hết sức trầm ổn.

Một đại tướng quân không đáng tin cậy không có dã tâm đã không hay tranh thủ lợi ích cho tướng sĩ thủ hạ dưới trướng mình như hắn.

Khi Sở Hưu chạy tới chỗ Hạng Võ còn cố ý mua một rổ chuối tiêu coi như quà tặng, y biết Hạng Võ thích ăn món này.

Có điều ở Bắc Yên thứ này rất khó kiếm, Sở Hưu phải phái người tìm gần nửa Yên Kinh Thành mới ra.

Kết quả sau khi tới phủ đệ của Hạng Võ, Sở Hưu lại vồ hụt, hạ nhân nói hắn tới binh doanh ngoài thành.

Sau khi Sở Hưu tới binh doanh, Hạng Võ lại như đã biết tin từ sớm, chờ trước ngoài cửa doanh. Thấy Sở Hưu mang chuối tiêu tới, hắn trực tiếp nhận lấy, ngoài miệng còn ra vẻ trách cứ: “Đến chơi thì cứ đến thôi còn mang quà làm gì, Sở đại nhân ngươi khách khí quá.”

Hạng Võ đón tiếp Sở Hưu vào quân doanh, vẻ mặt kiêu hãnh chỉ những binh lính thao luyện trong quân doanh nói: “Sở đại nhân, đây Tây Lăng Quân của ta có lịch sử ngắn nhất trong Trấn Quốc Ngũ Quân. Qua tay ta bồi dưỡng hơn mười năm mới phát triển thành bộ dáng như ngày hôm nay, ngươi thấy sao?”

“Binh cường mã tráng!”

Sở Hưu chỉ nói bốn chữ, Hạng Võ đã vui vẻ ra mặt.

Đối với hắn mà nói, bốn chữ này đã là lời khen tốt nhất.

Hơn nữa Sở Hưu không phải cố tình tâng bốc Hạng Võ mà là Tây Lăng Quân dưới trướng Hạng Võ quả thật không yếu.

Người giang hồ với võ giả quân đội mặc dù đều tu luyện võ đạo, có điều con đường của hai bên hoàn toàn khác biệt, đặc biệt là giai đoạn trước.

Giai đoạn trước người trong giang hồ đều tu luyện võ đạo dùng để giao thủ một đối một cho nên phát triển tương đối toàn diện. Cái gì mà áp sát cận chiến, binh khí ám khí, thân pháp tốc độ, không cần ngươi tinh thông toàn bộ nhưng ít ra cái gì ngươi cũng phải biết một chút.

Nhưng võ giả quân đội lại khác.

Quân đội bồi dưỡng võ giả không có thời gian cho ngươi phát triển toàn diện, cho nên võ giả quân đội chỉ tu luyện hai thứ, một là rèn luyện gân cốt thân thể, hai là tu luyện những kỹ thuật giết người đơn giản nhất nhưng uy lực lớn nhất.

Trên chiến trường vạn người đối chiến, học mấy võ thuật lung tung kia cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ cần kỹ thuật giết người tốt là đủ.

Giờ võ giả Tây Lăng Quân dưới trướng Hạng Long tập trung lại một chỗ, khí huyết dâng cao, sát ý ngập trời, có thể xưng là tinh nhuệ.

Sau khi dẫn Sở Hưu vào doanh trướng, trong đó còn có một võ giả trung niên tướng mạo trắng trẻo, dáng vẻ như một nho sinh.

Sở Hưu khẽ truyền âm: “Ta có chuyện bí mật cần trao đổi với Hầu gia ngài.”

Hạng Võ xua tay nói: “Có chuyện gì Sở đại nhân cứ nói thắng là được. Vị này là Ân La Hoa, thủ hạ tâm phúc của ta, bí mật có lớn hơn nữa cũng không cần giấu diếm hắn.

Nói lại thì lão Ân và Sở đại nhân ngày trước cũng coi như quen biết. Ngày xưa Sở đại nhân vừa thành danh trên đất Yến Đông, lão Ân đang đóng quân tại đó, đảm nhiệm chức vụ thượng tượng.”

Ân La Hoa cười ha hả chắp tay với Sở Hưu nói: “Tại hạ nghe danh Sở đại nhân đã lâu.

Ban đầu tại hạ đã cảm thấy Sở đại nhân quả thật bất phàm giờ xem ra ánh mắt ta đúng là không sai.”

“Ân đại nhân khách khí rồi.”

Sở Hưu khẽ nhíu mày, chắp tay với Ân La Hoa nói.

Chuyện y muốn nói quá mẫn cảm, thật ra không muốn để người khác nghe.

Có điều nếu Hạng Võ đã giữ Ân La Hoa lại tại đây, Sở Hưu cũng không thể đuổi người đi được.

Cho nên Sở Hưu trực tiếp nói với Hạng Võ: “Hầu gia, chuyện hôm nay ta muốn nói với ngươi thật sự đại nghịch bất đạo, chỉ được vài tai hai người các ngươi nhưng không thể ra đằng miệng được.

Đương nhiên cho dù hai người có tiết lộ tin tức này ra, ta cũng không thừa nhận.”

Nghe Sở Hưu cực kỳ nghiêm trọng như vậy, Hạng Võ cùng Ân La Hoa đều hơi biến sắc.

Đại nghịch bất đạo? Sở Hưu này rốt cuộc muốn làm gì?

Nhìn hai người, Sở Hưu trầm giọng nói: “Trước đây không lâu, bệ hạ ép Trấn Võ Đường của ta làm tiên phong tới vùng Cực Bắc đóng quân. Các ngươi cũng biết kết quả của hành động này là gì rồi đấy, đây rõ ràng là khiêu khích Đại Quang Minh Tự.”

Hạng Võ cùng Ân La Hoa liếc nhau, bọn họ không phải kẻ ngu, đương nhiên nhận ra có điểm không đúng.

Hạng Võ xoa cằm nói: “Sở đại nhân, ngươi định đắc tội với bệ hạ đấy à?

Ngươi yên tâm, chờ có cơ hội ta sẽ giúp ngươi cầu xin bệ hạ cho.”
Chương 998 Lựa chọn của Hạng Võ

Sở Hưu lắc đầu nói: “Đương nhiên là không rồi, Hầu gia, có phải đã lâu rồi ngươi không gặp bệ hạ không?”

Hạng Võ nhíu mày nói: “Đúng vậy, đã mấy tháng rồi. Sao vậy, bệ hạ có vấn đề gì à?”

Thật ra xét theo thân phận Hạng Võ là người đáng để Hạng Long tin tưởng nhất, dù sao hắn cũng trong hoàng tộc Bắc Yên.

Đương nhiên thực tế cũng là vậy, tất cả mọi chuyện dù lớn dù nhỏ, Hạng Long đều hay giao cho Hạng Võ làm.

Nhưng thực tế Hạng Võ lại biết loại tin tưởng này phải trả giá rất lớn. Cái giá chính là mối quan hệ của hắn trong triều đình Bắc Yên thật ra không nhiều.

Trong mắt các cao thủ của quân đội Bắc Yên, bọn họ là một loại người, còn người xuất thân hoàng tộc Bắc Yên như Hạng Võ là một loại người khác, hắn đại biểu cho lợi ích của hoàng tộc Bắc Yên.

Nhưng trên thực tế chỉ mình Hạng Võ biết, thật ra hắn cũng bị hoàng tộc Bắc Yên bài xích.

Mặc dù hắn là người của hoàng tộc, nhưng thân phận là chi phụ trong chi phụ, quan hệ huyết thống với hoàng tộc Bắc Yên đã cực kỳ mỏng manh, thực chất đôi bên không có tình cảm gì.

Cho nên Hạng Long gọi hắn tới giao cho trách nhiệm chẳng qua chỉ là coi trọng thân phận bên ngoài và năng lực của hắn. Nói trắng ra Hạng Long chỉ muốn lợi dụng Hạng Võ phân hóa thế lực trong quân đội Bắc Yên, không để bọn họ bền chắc như thép, tác dụng của hắn cũng như Ngũ Ương đạo nhân và Sở Hưu.

Hạng Võ bị trong quân đội cho là người của hoàng tộc Bắc Yên, nhưng người của hoàng tộc Bắc Yên lại không coi hắn là người một nhà. Cho nên chỗ dựa duy nhất của Hạng Võ chỉ có mình Hạng Long mà thôi.

Đừng nhìn Hạng Võ phần lớn thời điểm đều rất không đáng tin cậy, trên thực tế hắn đã nhìn thấu mọi việc.

Đổi lại là người khác không khéo còn muốn nịnh bợ Hạng Long để địa vị bản thân được củng cố thêm, nhưng với tính cách của Hạng Võ, hắn không phải người sẽ đi nịnh bợ.

Hạng Võ biết vị trí của mình, chỉ cần thực lực của hắn vẫn giữ ở đỉnh cao, Hạng Long vẫn sẽ trọng dụng hắn, thậm chí còn coi trọng hơn những người khác.

Ngược lại nếu hắn không có thực lực, vậy hắn có nịnh bợ hết lời với Hạng Long cũng vô dụng.

Nói tóm lại, giữa hắn và Hạng Long thật ra chỉ là giao dịch. Đã là giao dịch vậy phải đơn thuần một chút, không cần nghĩ mấy chuyện lung tung kia. Ngày thường đương nhiên hắn không nghiêng về phía Hạng Long.

“Lần này e là bệ hạ không chống cự nổi bao lâu nữa, lần trước khi ta gặp bệ hạ, trên người hắn đã có tử khí rồi.

Cho nên lúc này bệ hạ mới vội vàng muốn ta đi giải quyết Đại Quang Minh Tự. Ta nghĩ hắn muốn giải quyết hết mọi nhân tố không xác định trong nội bộ Bắc Yên, để lai một Bắc Yên vô cùng yên ổn cho đời sau.”

Nghe Sở Hưu nói vây, Hạng Võ cũng dấy lên cảm xúc phức tạp.

Hạng Long đã có dấu hiệu sắp hết tuổi thọ, chỉ cần hắn tới hoàng cung một chuyến sẽ lập tức biết rõ thật giả. Cho nên hắn không nghi ngờ Sở Hưu sẽ lừa gạt mình.

Hăn không có tình cảm gì với Hạng Long, hai bên chỉ giao dịch mà thôi.

Chỉ có điều nếu còn muốn tìm được một hoàng đế hiểu hắn như Hạng Long, quân thần hai bên lại hợp tác ăn ý như vậy, chuyện này thật sự không dễ.

“Cho nên ngươi định nói gì?” Hạng Võ nhìn chằm chằm vào Sở Hưu hỏi.

Sở Hưu gõ bàn đáp: “Chuyện ta muốn nói rất đơn giản thôi, mỗi triều thiên tử mỗi triều thần tử. Hầu gia, ngươi nên suy nghĩ tới chuyện sau này.

Bệ hạ là hùng chủ thế hệ này, khi ngài ấy còn tại vị, Bắc Yên sẽ không rối loạn. Nhưng sau khi ngài ấy không còn, Bắc Yên chắc chắn sẽ đại loạn!

Cho nên lúc này lập trường hết sức quan trọng.

Nhưng giờ lập trường của Hầu gia là đứng về phía bệ hạ, chờ sau khi bệ hạ đi khỏi, ngươi định đứng dâu?

Có vẻ Hầu gia ngươi không có quan hệ gì với các vị hoàng tử, giờ bệ hạ cũng không cho phép ngươi liên hệ với bất cứ hoàng tử nào.”

Nụ cười trên mặt Hạng Võ dần dần biến mất, Ân La Hoa ở bên cạnh vẫn dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Sở Hưu.

Vị này cũng thật to gan, còn dám đứng ngay tại Yên Kinh Thành thảo luận chuyện hoàng đế Hạng Long bao giờ sẽ chết. Vấn đề này thật sự rất mẫn cảm.

Thật ra vấn đề này Ân La Hoa cũng đã nói với Hạng Võ, bảo hắn cố gắng phát triển thế lực của mình, không thể chỉ giới hạn ở Tây Lăng Quân.

Khi bệ hạ còn tại vị, Hạng Võ muốn làm gì thế nào cũng được, nhưng một khi Hạng Long quy thiên, chưa chắc hoàng đế tân nhiệm đã khoan dung cho Hạng Võ. Lúc này chỉ có lực lượng và quyền thế mới là thứ bảo toàn được cho bản thân.

Hạng Võ híp mắt nói: “Vậy ý ngươi là sao? Ngươi định bảo ta đứng về phía ngươi hay sao?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Hầu gia đừng đùa, cho dù ta đổi thành họ Hạng ta cũng chẳng làm hoàng đế Bắc Yên được.

Ta chỉ muốn tạm thời liên thủ với hầu gia ngài đề phòng vạn nhất mà thôi.

Lực lượng Trấn Võ Đường ở mặt ngoài, lực lượng của nhánh Ẩn Ma cùng một bộ phật lực lượng khác ẩn nấp tại một nơi bí mật gần đó. Cho nên ta muốn

nhờ hầu gia ngươi hỗ trợ giúp ta bố trí những người này vào trong triều đình Bắc Yên, bất cứ vị trí nào cũng được, không cần phải quá quan trọng.”

Vừa nghe Sở Hưu nói những lời này, sắc mặt Hạng Võ lập tức trầm xuống, lạnh lùng nói: “Ngươi định tạo phản ư?”

Sở Hưu mặt không đổi sắc đáp: “Tại Bắc Yên này ta không tạo phản nổi.

Bên trên có hoàng tộc Bắc Yên trấn giữ, bên dưới còn có nhiều cường giả trong quân đội triều đình như vậy, nếu ta muốn phá vỡ Bắc Yên, chút người này làm sao mà đủ?

Ta đã nói rồi, đây chỉ là để phòng ngừa vạn nhất mà thôi.

Hầu gia, đừng quên bất luận lúc nào, lực lượng bản thân mới là căn bản.”

Nói xong, Sở Hưu trực tiếp đứng lên nói: “Hầu gia, những chuyện này ta chỉ nói hôm nay thôi, sau này sẽ không thưa fnhận. Ta cho ngươi một thời gian suy nghĩ, nếu ngươi nghĩ xong phái người tới Trấn Võ Đường báo cho ta là được.”

Nói xong Sở Hưu trực tiếp đi khỏi, để lại Hạng Võ và Ân La Hoa vẻ mặt trầm tư.

Sau khi Sở Hưu rời khỏi quân doanh, Lục Giang Hà lại đột nhiên lên tiếng: “Tiểu tử, ngươi nghĩ tên kia sẽ đồng ý với điều kiện của ngươi ư? Đừng quên tên kia cũng họ Hạng.

Ngày trước sao đám đại phái thế gia Chính đạo lại hao tâm tổn sức truy sát Thánh giáo ta cùng một số tông môn có quan hệ với Thánh giáo ta? Chính vì chúng sợ giữa chúng ta vẫn còn liên hệ gì đó, lại đoàn kết lại gây chuyện.”

Sở Hưu híp mắt đáp: “Đúng là hắn họ Hạng, nhưng họ của hắn không phải là Hạng của Hạng Long. Danh nghĩa thì là họ xa của hoàng tộc, thực chất Hạng Võ chẳng có bao nhiêu cảm tình hay trung thành với Bắc Yên.

Chúng ta có lựa chọn nhưng Hạng Võ không có lựa chọn.

Hắn lựa chọn coi như không thấy, vậy một thời gian nữa đến lúc Hạng Long đột nhiên xảy ra chuyện, kẻ bị động thiếu chuẩn bị nhất chính là hắn.

Nếu hắn lựa chọn nghiêng về phía các hoàng tử cũng không được.

Bất luận Ân La Hoa hay Hạng Võ đều không phải người ngu ngốc, không làm chuyện này.

Hạng Long còn chưa chết hắn đã vội vàng đi tìm nhà mới, rõ ràng là phạm vào đại kỵ.

Cho nên hợp tác với ta chính là lựa chọn tốt nhất của Hạng Long.”
Chương 999 Không thể không tranh đoạt 1

Lựa chọn của Hạng Võ quan trọng đối với Sở Hưu nhưng cũng không quan trọng.

Giờ Hạng Long còn chưa chết, Sở Hưu còn thời gian bố trí rất nhiều thứ.

Cho dù cuối cùng Hạng Võ lựa chọn không liên thủ với y, chắc chắn Hạng Võ cũng sẽ không làm ‘trung thần’ cho Hạng Long nữa.

Phải nói từ đầu Hạng Võ đã chẳng phải người ngu trung, bằng không lúc trước hắn đã chẳng bảo Sở Hưu mình muốn con đường buôn bán của Cự Linh Bang.

Sau khi qua chỗ Hạng Võ, Sở Hưu còn định thăm dò thái độ vài vị hoàng tử Bắc Yên.

Nhưng Sở Hưu không quen biết với bọn họ, tùy tiện gặp mặt có phần mẫn cảm.

Ai cũng biết quan hệ giữa Sở Hưu và Hạng Võ không tệ, hai bên vẫn có liên hệ. Lúc này Sở Hưu có tới gặp Hạng Võ, cho dù Hạng Long biết cũng không sao.

Nhưng nếu Sở Hưu tùy tiện tới gặp các hoàng tử khác sẽ cực kỳ nhạy cảm.

Cho nên Sở Hưu còn phải nhờ tới Lã Phụng Tiên.

Mang Lã Phụng Tiên cùng đi, lấy cớ là kiếm một thân phận trong triều đình Bắc Yên cho Lã Phụng Tiên, cái cớ này không tệ.

Dù sao ai cũng biết Lã Phụng Tiên là hảo hữu của Sở Hưu, Sở Hưu không muốn Lã Phụng Tiên dùng thân phận thủ hạ gia nhập Trấn Võ Đường, muốn tìm một chức quan cho hắn, như vậy rất bình thường.

Lã Phụng Tiên nghe được tính toán của Sở Hưu xong không chút nghĩ ngợi lập tức đáp ứng. Chỉ có điều trên đường Lã Phụng Tiên lại nói với Sở Hưu; “Sở huynh, giờ ta đã hiểu, ngươi có thể gây dựng được cơ nghiệp mạnh mẽ như vậy, đạt được địa vị hiện tại cũng không dễ dàng gì, phải tính toán khắp nơi.

Chỉ có điều Sở huynh không cảm thấy như vậy mệt mỏi lắm à? Người sống trên đời việc gì phải ép mình như vậy?”

Lã Phụng Tiên cùng Sở Hưu quen biết nhau từ khi còn nhỏ, lúc đó hai người đều chỉ là hạng vô danh mà thôi.

Còn giờ, một là Tiểu Ôn Hầu đã được người trong giang hồ biết là một vị ôm mối tình si không hối hận, là một trong những tuấn kiệt trẻ tuổi rực rỡ nhất.

Một người khác lại là Sở Hưu có thể so với võ giả đời trước, hung uy hiển hách, đã dần có uy thế của kiêu hùng ma đạo.

Lã Phụng Tiên có thể nói là tận mắt chứng kiến Sở Hưu bước từng bước một tới cảnh giới ngày hôm nay, trong đó còn có bao lần tìm đường sống trong cõi chết, bao lần Sở Hưu phải mấp mé giữa bờ vực sinh tử. Cho nên hắn rất không hiểu vì sao Sở Hưu lại còn muốn tính toán như vậy, thậm chí tính toán

tới mức cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.

Sở Hưu lắc đầu nói: “Không phải ta đang ép mình, mà là thời thế đang ép ta phải tiến lên.

Giang hồ loạn lạc, ngươi không giết người, người sẽ giết ngươi.

Ngươi chậm một bước, người ta sẽ vượt qua ngươi hai bước.

Ai cũng muốn tiêu dao tự tại, nhưng trừ phi ngươi trốn tới nơi hoang vu ít người bế quan, nếu không nơi nào có người nơi đó có người. Ngươi lấy gì ra tiêu dao tự tại?

Hơn nữa tới nơi đó bế quan trong mắt ta cũng chẳng phải là tiêu dao, chẳng qua là trốn tránh mà thôi, đặt bản thân trong một lồng giam, chẳng có ý nghĩa gì cả.

Lã huynh, bao năm như vậy ngươi còn chưa thấy rõ ư? Trong giang hồ này không có người tốt, cho dù là một số người nổi danh hào hiệp khắp giang hồ, nhưng một số hành động vô tình của bọn họ vẫn có thể gây ra tai họa lớn.

Một mai anh hùng rút kiếm tiến lên, lại là kiếp nạn mười năm cho thiên hạ.

Thân đứng trong giang hồ, không thể nào không đếm xỉa tới mọi việc được.

Cũng như chuyện lần này của Lã huynh ngươi, vì sao Nhan Phi Yên của Việt Nữ Cung dám tính toán ngươi mà không dám tính kế ta, tính kế Doanh Bạch Lộc? Bởi vì bọn chúng không dám!

Bọn chúng dám tính toán Doanh Bạch Lộc, ngay hôm sau Thương Thủy Doanh thị sẽ khiến giang hồ không còn cái tên Việt Nữ Cung nữa.

Nếu Việt Nữ Cung dám tính toán ta, ta sẽ khiến Việt Nữ Cung biết có chuyện còn đáng sợ hơn cả tử vong.

Còn bọn chúng đi tính toán Lã huynh ngươi, cái giá phải trả sẽ nhỏ hơn nhiều.

Cho nên đôi khi không phải ta muốn tranh đoạt mà là thời thế khiến ngươi hay ta không thể không tranh đoạt!”

Lã Phụng Tiên nhìn Sở Hưu, lập tức nghẹn lời.

Vốn dĩ hắn muốn khuyên Sở Hưu, kết quả lại bị Sở Hưu khuyên ngược lại.

Có điều cũng chẳng cách nào, nếu luận mồm mép, hắn ăn nói không được như Sở Hưu.

Huống hồ chuyện Việt Nữ Cung cũng đúng là do hắn ngu ngốc, đây có lẽ sẽ là vết đen cả đời của hắn, gặp ai cũng sẽ bị người ta lôi ra nói vài câu.

Biết mình không thể thuyết phục Sở Hưu, Lã Phụng Tiên không tiếp tục khuyên.

Là bằng hữu, nhiều lúc không phải ngươi nói thế nào mà ở chỗ ngươi làm thế nào.

Lần này Sở Hưu chủ động tới Nghênh Kiếm Đại Hội cứu hắn, vậy tương lai cho dù Sở Hưu thật sự tạo phản, hắn cũng dám đứng ra đối chọi với triều đình Bắc Yên.

Sở Hưu mang theo Lã Phụng Tiên, đầu tiên tìm tới thập tam hoàng tử Bắc Yên, Hạng Xung. Vị này có quan hệ không tệ với Sở Hưu, hai bên cũng có nhiều hợp tác.

Huống hồ đầu tư vào Hạng Xung là một lựa chọn rất tốt. Trong cốt truyện gốc, người chiến thắng cuối cùng trong vụ tranh đoạt hoàng vị Bắc Yên chính là Hạng Xung.

Mặc dù Sở Hưu không biết Hạng Xung làm thế nào, có điều giờ nếu có Sở Hưu hỗ trợ, y tin Hạng Xung vẫn có thể làm được, thậm chí làm được càng tốt.

Có điều khi Sở Hưu gặp Hạng Xung, y lại phát hiện có vẻ mình nghĩ sai một việc.

Hạng Xung vẫn rất khách khí với Sở Hưu, hắn đón tiếp Sở Hưu vào trong nhà rồi cười ha hả nói: “Sở đại nhân vừa được phụ hoàng phó thác trách nhiệm sao vẫn còn thời gian tới chỗ ta?”

Sở Hưu nhíu mày nói: “Điện hạ biết nhiệm vụ mới nhất của Trấn Võ Đường?”

Hạng Xung gật đầu nói: “Đương nhiên biết, hai ngày trước ta vừa từ chỗ phụ hoàng trở về, phụ hoàng đã nói cho ta chuyện này.

Sở đại nhân, Trấn Võ Đường càng ngày càng cường thịnh, cũng đến lúc khuếch trương thêm một chút rồi. Nếu có thể giải quyết Đại Quang Minh Tự, vậy Trấn Võ Đường sẽ ngang hàng với Trấn Quốc Ngũ Quân, đến lúc đó ta phải chúc mừng Sở đại nhân rồi.”

“Điện hạ không nghĩ tới với thực lực hiện tại của Trấn Võ Đường đi khiêu khích Đại Quang Minh Tự, kết cục sẽ không tốt ư?” Sở Hưu không mặn không nhạt nói.

Hạng Xung cười hai tiếng lúng túng nói: “Sở đại nhân là người có năng lực mày. Ngày trước Trấn Võ Đường một nghèo hai trắng Sở đại nhân còn có thể mở ra một cục diện mới. Ta tin Sở đại nhân cũng sẽ giải quyết tốt chuyện này thôi. Đúng rồi, lần này Sở đại nhân tới có chuyện gì vậy?”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Không có việc gì, chỉ phiền điện hạ chút việc vặt mà thôi, muốn cầu một chức vị trong triều đình Bắc Yên cho Lã huynh đây thôi.”

Hạng Xung kinh ngạc nói: “Sở đại nhân không để một chức vụ gì trong Trấn Võ Đường cho Lã huynh à?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Lã huynh là bằng hữu của ta, không phải thủ hạ của ta, cho nên chức vụ trong Trấn Võ Đường không thích hợp với Lã huynh.”

Hạng Xung trực tiếp gật đầu nói: “Sở đại nhân yên tâm, chuyện này cứ giao cho ta.”

Lã huynh từng là tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng, giờ còn là tông sư võ đạo. Lã huynh chịu gia nhập triều đình Bắc Yên, chắc chắn phụ hoàng sẽ rất vui mừng.

Chờ lần sau gặp phụ hoàng ta sẽ nói với phụ hoàng, chắc chắn sẽ cho Lã

huynh một vị trí khiến Lã huynh hài lòng>“
Chương 1000 Không thể không tranh đoạt 2

Sở Hưu chắp tay một cái nói: “Vậy đa tạ điện hạ.”

Nói xong Sở Hưu từ chối lời mời khách của Hạng Xung, tiếp tục dẫn Lã Phụng Tiên đi khỏi.

Sau khi rời khỏi vương phủ của Hạng Xung, Lã Phụng Tiên kinh ngạc hỏi: “Sao vừa rồi ngươi không nói với Hạng Xung những chuyện kia?”

Sở Hưu híp mắt nói: “Chủ quan, ta không nghĩ tới tình cảm giữa Hạng Xung và Hạng Long, thật ra hắn rất sùng bái phụ hoàng của mình.”

Trong số các hoàng tử Bắc Yên, Hạng Long yêu quý nhất là Hạng Xung có tướng mạo rất giống hắn lúc trẻ.

Cho nên Hạng Xung cũng mang tình cảm con trai sâu đậm với Hạng Long.

Hạng Xung là người hiểu chuyện, hắn biết Hạng Long làm vậy có ý nghĩa ra sao. Thế nhưng hắn vẫn cho là Hạng Long làm không sai, còn lên giọng với Sở Hưu. Có thể thấy nếu Sở Hưu nói kế hoạch cho Hạng Xung hắn sẽ làm sao. Chỉ sợ chuyện đầu tiên chính là tới tìm Hạng Long tố cáo.

Không biết có phải trong cốt truyện gốc Hạng Xung ‘nghe lời’ nên mới đoạt được hoàng vị không.

“Vậy giờ làm sao đây?” Lã Phụng Tiên hỏi.

Sở Hưu híp mắt nói: “Hạng Xung không được, vậy đổi lại người khác. Vị kia bất mãn với Hạng Long đã lâu rồi.

Có điều lần này tự ta đi là được. Thời gian tới Lã huynh cứ bế quan ổn định lại cảnh giới đi.”

...

Đêm xuống nhị hoàng tử Hạng Lê mang theo mùi rượu nồng nặc trở về vương phủ của mình.

Không giống với Hạng Xung, Hạng Lê thể hiện dã tâm bừng bừng. Mấy năm gần đây hắn vẫn không ngừng lôi kéo trọng thân trong triều đình Bắc Yên, bất luận lấy lòng lợi dụng hay các thủ đoạn gì khác. Do Hạng Long không ngăn cản, hắn thật sự kiếm được không ít mối quan hệ.

Tương lai nếu mình có thể đăng cơ, những người này đều là trợ thủ.

Chỉ có điều điểm duy nhất Hạng Lê bất mãn chính là thái độ của phụ hoàng.

Trong số nhiều hoàng tử như vậy, xét theo năng lực, ai sánh được với hắn? Thái tử bị phế, nhị hoàng tử hắn chính là thái tử hàng thật giá thật. Thế nhưng bao năm như vậy rồi hắn vẫn không được phong làm thái tử, vẫn là nhị hoàng tử.

Ngược lại tên đệ đệ kia của hắn chẳng có bản lĩnh gì, chẳng qua bộ dáng giống Hạng Long lúc trẻ nên cực kỳ được sủng ái, chuyện này khiến Hạng Lê hết sức bất mãn.

Mình cố gắng như vậy rồi, kết quả lại kém gương mặt người ta?

Trong lúc giận dữ, hắn vô thức đẩy cửa phòng ra, đột nhiên nhìn thấy một bóng đen ngồi trong phòng. Hạng Lê giật mình, cơn say rượu lập tức tỉnh phân nửa, vừa định la lên đã cảm thấy một luồng khí thế cực mạnh bao phủ trên người, khiến câu hét của hắn nuốt lại trong họng.

“Nhị hoàng tử, ta không có ác ý với ngươi. Ta chỉ muốn bàn bạc chút chuyện với ngươi mà thôi.” Sở Hưu lạnh nhạt mở miệng nói.

“Sở Hưu! Sao ngươi lại ở đây?”

Hạng Lê đóng cửa phòng lại, vẻ mặt kinh ngạc, trong bụng lại chửi mắng đám cung phụng của Cung Phụng Đường không tiếc lời.

Hạng Lê thân là hoàng tử, địa vị rất nặng, thế lực mạnh mẽ, trong vương phủ đều có một tông sư võ đạo của Cung Phụng Đường trực thuộc hoàng thất Bắc Yên trấn thủ, đề phòng xảy ra bất trắc gì.

Thế nhưng giờ người ta nấp hẳn trong nhà mình rồi, vị tông sư võ đạo cung phụng kia vẫn đang ngủ ngon. Rốt cuộc Sở Hưu quá mạnh hay vị cung phụng kia quá kém cỏi?

Nhìn Hạng Lê, Sở Hưu gằn từng chữ một: “Ta ở đây là muốn giúp nhị hoàng tử ngươi tranh đoạt hoàng vị này!”

Hạng Lê nhìn Sở Hưu, vẻ mặt kinh ngạc.

Vừa rồi Sở Hưu đang nói gì? Giúp hắn tranh đoạt hoàng vị? Chẳng phải hắn là người của lão thập tam à?

Hạng Lê không khỏi cười lạnh nói: “Vị thập tam đệ kia của ta có ngây thơ quá không? Còn phái ngươi tới chơi trò hề này hay sao, ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi chắc?”

Không thể trách Hạng Lê nghi ngờ, là do hắn và Sở Hưu có ân oán.

Ngày trước Hạng Lê lôi kéo Tụ Nghĩa Trang, thế nhưng hắn còn chưa thành công, Tụ Nghĩa Trang đã bị Sở Hưu hủy diệt.

Sau này Sở Hưu còn giao hảo với Hạng Xung, thậm chí Sở Hưu có thể trở thành đại đô đốc Trấn Võ Đường của Bắc Yên còn là nhờ Hạng Xung móc nối giúp.

Cho nên Hạng Lê cũng vô thức cho rằng Sở Hưu tới là để thực hiện kế phản gián của vị hoàng đệ kia.

Sở Hưu lắc đầu nói: “Ngươi có tin ta hay không không quan trọng. Quan trọng là giờ nhị hoàng tử ngươi cần nắm chắc bất cứ lực lượng nào, nếu không tương lai hoàng vị này trăm phần trăm không phải của ngươi.”

Hạng Lê cười lạnh nói: “Nực cười! Ngươi nói không phải ta thì không phải ta

chắc? Bản vương mới là nhị hoàng tử Bắc Yên, luận theo vị trí kế thừa, tên thập tam đệ kia của ta còn kém xa lắc!”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Nhưng đến giờ ngươi vẫn không được lập làm thái tử.”

Gương mặt Hạng Lê lộ vẻ giận dữ, xuất đây chính là nỗi đau lớn nhất trong lòng của hắn.

“Bản vương kinh doanh phát triển thế lực sớm hơn tên thập tam đệ mười năm, bất luận triều đình hay giang hồ, thế lực bản vương đều mạnh hơn h. !”

Sở Hưu vẫn lạnh nhạt nói: “Nhưng đến giờ ngươi vẫn không được lập làm thái tử.”

Hạng Lê quát khẽ: “Từ lâu rồi bản vương đã bắt đầu giúp đỡ phụ hoàng xử lý một số sự vụ trong hoàng tộc. Hạng Xung hắn biết cái gì? Chỉ biết lêu lổng cùng mấy tên giang hồ không tự biết mình, không làm được việc lớn!”

Sở Hưu vẫn lạnh nhạt nói: “Nhưng đến giờ ngươi vẫn không được lập làm thái tử.”

Hạng Lê lúc này sắp phát điên đến nơi: “Ngươi có thể đổi câu khác không?”

Sở Hưu lắc đầu: “Không thể, câu nói này mới là điểm mấu chốt nhất.

Bất cứ điểm nào của ngươi cũng tốt hơn vị thập tam đệ kia, tuổi tác thân phận đều có ưu thế. Thế nhưng đến giờ ngươi vẫn không được lập làm thái tử, thậm chí lúc ngươi tranh đoạt cùng Hạng Xung, Hạng Long còn hơi thiên vị thập tam đệ của ngươi một chút. Những chuyện này mang ý nghĩa ra sao, chẳng lẽ ngươi còn không biết ư?

Những thứ này trong mắt người khác là ưu thế của ngươi, nhưng trong mắt Hạng Long những cái ngươi gọi là ưu thế lại chẳng bằng cái rắm!

Ưu thế của ngươi có lớn nữa cũng không hơn được gương mặt của Hạng Xung, gương mặt giống hệt Hạng Long lúc còn trẻ tuổi.

Truyền thừa có khi rất kỳ diệu, đặc biệt là với hùng chủ thế hệ này Hạng Long. Hắn truyền hoàng vị cho Hạng Xung cũng đại biểu cho một cuộc sống mới của hắn.

Cho nên điện hạ, giờ những thứ ngươi đã chuẩn bị còn thiếu rất nhiều. Ngươi có tính trời tính bể nhưng rất có thể đến cuối cùng còn chẳng tác dụng bằng một câu trước lúc chết của Hạng Long.”

Câu nói này của Sở Hưu như đâm sâu vào đáy lòng Hạng Lê.

Những thứ này hắn đều biết, có điều xưa nay chưa từng nói với người ngoài.

Hắn hao hết tâm sức đi chèn ép Hạng Xung là vì sao? Chỉ vì Hạng Long bất công!

Mình làm nhiều việc như vậy, chuẩn bị nhiều thứ như vậy, kết quả hoàng vị thuộc về ai vẫn khó mà biết được. Chuyện này khiến Hạng Lê có cảm giác tất cả những việc mình làm bao năm nay đều lãng phí, không hề có chút tác dụng gì.

Im lặng cả nửa ngày, sau đó Hạng Lê mới nói: “Quan hệ giữa ngươi và thập tam đệ của ta không tệ, sao giờ ngươi lại muốn giúp ta?

Theo lời ngươi nói, ngươi tới giúp vị thập tam đệ kia của ta chẳng phải tỷ lệ đoạt được hoàng vị càng lớn hơn ta à?”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Đơn giản thôi, ta trở mặt với bệ hạ. Chắc ngươi cũng biết chuyện Đại Quang Minh Tự, bệ hạ không hổ là hùng chủ thế hệ này, thủ đoạn quyền mưu cực kỳ thuần thục.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom