• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (3 Viewers)

  • Chương 1056-1060

Chương 1056 Thần kiếm xuất thế 1

Sở Hưu nghĩ không sai, tâm địa Diệp Thiên Tà bành trướng quá mức, đương nhiên chuyện này cũng do Sở Hưu cả thôi.

Mặc dù thời gian vừa qua Sở Hưu không có xung đột chính diện nào với Diệp Thiên Tà, nhưng do Sở Hưu, Diệp Thiên Tà lại uất mức bằng chết.

Lúc trước trong Đại chiến chính ma ở Bái Nguyệt Giáo, Diệp Thiên Tà dẫu sao cũng đại biểu Tà Cực Tông tới giúp Bái Nguyệt Giáo, kết quả thánh nữ Bái Nguyệt Giáo lại cho rằng hắn còn chẳng bỏ công nhiều bằng một người ngoài như Sở Hưu, còn bị chế nhạo một hồi lâu.

Sau đó tại Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành dẫu sao hắn cũng là người nổi danh trên Long Hổ Bảng, kết quả lại bị Bạch Khiếu Thiên vừa bước vào cảnh giới Chân Đan đánh cho vô cùng chật vật.

Dẫn người tới báo thù, kết quả Yến Lưu Băng lại bị người bên Sở Hưu tùy ý đánh bại.

Uất ức bao lâu như vậy, vận may của Diệp Thiên Tà vẫn không tệ, sau khi vào bí cảnh còn nhận được một cơ duyên, khiến hắn bước vào cảnh giới Chân Đan thành công.

Hơn nữa hắn tu luyện Huyết Giao Tâm Kinh, là công pháp hung thú cho nên không như đại đa số các võ giả cần bế quan tĩnh dưỡng sau khi bước vào cảnh giới Chân Đan.

Lúc này thấy Sở Hưu kịch chiến cùng Trương Thừa Trinh và Tông Huyền, lúc bình thường quả thật hắn không dám tới gần.

Nhưng giờ rõ ràng Sở Hưu đã kiệt sức, giờ không ra tay thì còn chờ tới khi nào?

Diệp Thiên Tà tính toán rất tốt, đáng tiếc là hắn quá đề cao mình hay nên nói hắn đánh giá Sở Hưu quá thấp.

Ngay khoảnh khắc Sở Hưu chém ra đao đó, Diệp Thiên Tà lập tức cảm thấy một luồng lực lượng hùng hồn không thể ngăn cản nổi đánh về phía mình.

Luồng lực lượng đó rất mạnh, cho dù hắn dốc hết sức ngăn cản nhưng vẫn bị thế đao đánh bay. Nếu không nhờ hắn tu luyện Huyết Giao Tâm Kinh, cơ thể cực kỳ cường hãn, không khéo dưới đao đó hắn đã trọng thương.

Ánh mắt những người khác nhìn về phía Diệp Thiên Tà cũng mang vẻ trêu ngươi.

Trong thế hệ trẻ, thực lực rõ ràng đã chia thành mấy cấp bậc.

Sở Hưu, Trương Thừa Trinh cùng Tông Huyền đương nhiên đứng trong nhóm đầu tiên.

Diệp Thiên Tà thậm chí không tính là nhóm thứ hai, thế nhưng tên ngu ngốc này còn định khiêu chiến Sở Hưu, rõ ràng là gợi đòn.

Có điều đúng lúc này Phương Thất Thiếu đang kịch chiến cùng con rối kiếm lại đột nhiên hét lớn: “Mẹ nó! Cái gì đây?”

Sau khi hắn dứt lời, một luồng kiếm quang chói mắt bay lên, hàn quang chiếu rọi khắp nơi, khiếp khí tỏa khắp trăm dặm.

Ngay khoảnh khắc này, ánh mắt tất cả mọi người đều bị thu hút. Chỉ thấy trên đỉnh núi, dưới chân Phương Thất Thiếu còn mảnh vỡ của con rối kiếm kia, rõ ràng con rối đã bị Phương Thất Thiếu đánh nát.

Nhưng giữa không trung lại là một thanh trường kiếm lơ lửng, xung quanh tỏa ra kiếm khí lẫm liệt.

Trường kiếm kia như được đúc bằng đồng xanh, toàn thân tỏa ra cảm giác cổ kính thê lương.

Nhưng mũi kiếm lại có màu đỏ tươi như màu máu, đỏ rực như lửa, tỏa ra sát ý lẫm liệt tới cực hạn.

Ngay khi thấy chuôi kiếm này, Phương Thất Thiếu lập tức phản ứng lại, trực tiếp lao về phía thanh trường kiếm. Nhưng hắn còn chưa tới nơi đã bị luồng kiếm ý cường đại đánh bay.

Nhưng đúng lúc này người khác cũng phản ứng lại, quát khẽ: “Là Trảm Xích Long! Trảm Xích Long hạng bảy trên Thiên Hạ Danh Kiếm Phổ!”

Đây là một thần binh chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Nghe nói thời thượng cổ có một hung thú Xích Long làm mưa làm gió khắp nơi, rất nhiều hiệp khách muốn giết chết nó nhưng đều bị nó nuốt vào bụng.

Con gái một đại sư đúc kiếm cũng bất hạnh chết trong miệng Xích Long, cho nên trong cơn nóng giận hắn lấy khí huyết bản thân rèn kiếm, đưa tặng cho một vị hảo hữu, để người này dùng nó giết chết con Xích Long kia.

Khi kiếm đúc thành, đại sư chế kiếm kia cũng tiêu hao hết khí huyết mà chết. Sau đó hảo hữu của vị đại sư này cũng dùng thanh kiếm chém chết Xích Long, sau đó mai táng cùng vị đại sư đúc kiếm này. Từ đó trở đi thanh kiếm không rõ tung tích.

Mọi người vốn tưởng đây chỉ là một truyền thuyết, không ngờ thanh thần binh chỉ tồn tại trong truyền thuyết này lại thật sự xuất hiện trước mắt bọn họ.

Lúc này Phương Thất Thiếu đã hối hận tới phát điên.

Nếu sớm biết trong con rối này còn một thanh thần kiếm xếp trong mười hạng đầu Thiên Hạ Danh Kiếm Phổ, vừa rồi hắn đã lưu thủ, không phá hủy triệt để con rối kiếm này.

Thiên Hạ Kiếm Tông này đang giở trò quỷ gì vậy? Đây không phải con rối cho đệ tử thí luyện à? Cho dù muốn cho người thí luyện thành công một chút thủ đoạn giữ mạng nhưng cũng không đến mức ném thanh thần binh này ra chứ? Đây rốt cuộc là thủ đoạn ẩn giấu hay tuyệt kỹ siêu cường đây?

Trảm Xích Long hiện thế, những võ giả trước đó còn đứng xem hai mắt sáng bừng lên, lao thẳng lên đỉnh núi.

Trước đó bọn họ chỉ đứng xem vì không thấy có thứ gì tốt, tương đương với xem trò hay. Bọn họ không muốn nhúng tay vào tranh đoạt của thế hệ trẻ.

Nhưng giờ thần binh chí bảo xuất thế, bọn họ nào nghĩ được thế hệ trẻ với không trẻ gì nữa. Cho dù là võ giả không dùng kiếm cũng không chịu được sự cám dỗ của thần kiếm hạng bảy trong Danh Kiếm Phổ.

Đám người ùa lên, Phương Thất Thiếu cùng Lã Phụng Tiên cũng không cách nào ngăn cản.

Có điều lưỡi kiếm Trảm Xích Long đột nhiên sáng bừng lên, khiến người xung quanh trong thời gian ngắn không cách nào đắc thủ.

Thần binh có linh, muốn trở thành chủ nhân của thần binh cũng không phải chuyện dễ.

Đang lúc Sở Hưu định lao lên đoạt lấy Trảm Xích Long, một tiếng gầm mang theo ý hận lại vang lên: “Sở Hưu!”

Sở Hưu quay đầu lại, dưới chân núi có hai người leo lên. Một trong số đó gương mặt tái nhợt, thậm chí đã tới mức không còn chút sắc máu nào, chính là Đoàn Thiên Lang trước đó bị Sở Hưu truy sát, vận dụng bí pháp bỏ chạy.

Giờ Đoàn Thiên Lang có dũng khí xuất hiện trước mặt y đương nhiên là vì Bộ Thiên Nam đang đứng bên cạnh.

Nhìn Sở Hưu, Bộ Thiên Nam cười lạnh nói: “Tiểu tử, ngươi to gan thật đấy. Hắn là ngũ long thủ của Thanh Long Hội chúng ta. Ta đã nói thế nào? Ngươi giết hắn, ta sẽ giết ngươi!”

Sở Hưu nhướn mày, tên điên Bộ Thiên Nam cũng tới, chuyện này đúng là khó giải quyết.

Y không thích nhất là giao tiếp với loại điên điên khùng khùng như Bộ Thiên Nam, bởi vì đối phương rõ ràng không e ngại điều gì.

Nhưng đúng lúc này Sở Hưu lại chợt nhìn thấy gì đó, thân hình trực tiếp thối lui về phía sau.

Bộ Thiên Nam cười lạnh nói: “Mấy lão già của nhánh Ẩn Ma các ngươi tới? Trừ Ngụy lão ra đám còn lại chỉ là gà đất chó sành, ta ngại cái quái gì!”

Không phải Sở Hưu phát hiện người của nhánh Ẩn Ma mà là Kiếm Nam Vương - Độc Cô Ly của Kiếm Vương Thành.

Thấy Sở Hưu chạy về phía mình, lông mày Độc Cô Ly lập tức cau lại.

Hắn còn tưởng tên Sở Hưu kia lợi dụng quan hệ giữa y và Phương Thất Thiếu để mình cứu y.

Mặc dù Kiếm Vương Thành không phải loại tông môn Chính đạo cực đoan như Đại Quang Minh Tự, nhưng dẫu sao cũng phân rõ giới hạn với Ma đạo.

Phương Thất Thiếu làm hảo hữu với Sở Hưu thì cũng thôi, Độc Cô Ly không quản được chuyện này. Nhưng muốn Độc Cô Ly cứu Sở Hưu, tên này nằm mơ chắc?

Ngay lúc Độc Cô Ly định mở miệng cự tuyệt, Sở Hưu đột nhiên nói: “Độc Cô tiền bối, làm một giao dịch nhé? Ngươi giúp ta ngăn cản Bộ Thiên Nam, ta tới giúp Phương huynh tranh đoạt Trảm Xích Long. Lã Phụng Tiên Lã huynh cũng sẽ giúp Phương huynh.
Chương 1057 Thần kiếm xuất thế 2

Ngươi cũng biết giao tình giữa ta và Phương huynh rồi đấy, ta và Lã huynh không dùng kiếm, chỉ cần ngươi đáp ứng thần kiếm hạng bảy trong Thiên Hạ Danh Kiếm Phổ sẽ là của Phương Thất Thiếu!”

Độc Cô Ly sửng sốt, hắn còn tưởng Sở Hưu tới cầu cứu, không ngờ Sở Hưu lại nói giao dịch.

Có điều Trảm Xích Long hạng bảy trong Thiên Hạ Danh Kiếm Phổ vẫn có sức hấp dẫn rất lớn, lớn tới mức hắn hoàn toàn có thể bỏ qua thân phận Sở Hưu.

Cho nên Độc Cô Ly chỉ suy nghĩ vài giây rồi lập tức mở miệng đáp ứng: “ Được!”

Nói xong Độc Cô Ly trực tiếp ngăn cản trước người Bộ Thiên Nam.

Phương Thất Thiếu đang tranh đoạt Trảm Xích Long cùng một đám võ giả không khỏi vỗ đầu.

Vị sư thúc tổ nhà mình đúng là ngây thơ, cứ thế bị Sở Hưu lừa mất.

Hắn còn chưa phát hiện mục tiêu đầu tiên của Bộ Thiên Nam là Sở Hưu, tiếp đó mới là tranh đoạt Trảm Xích Long này.

Cho nên dù Độc Cô Ly không giúp Sở Hưu ngăn cản Bộ Thiên Nam, hắn cũng có thể tới tranh giành Trảm Xích Long trước.

Chỉ có điều nơi này chỉ có hắn và Bộ Thiên Nam là Chân Hỏa Luyện Thần, cho nên hắn cũng vô thức coi Bộ Thiên Nam là uy hiếp lớn nhất.

Hơn nữa Sở Hưu tới còn lén đổi lại giọng điệu, nói lệch sang Trảm Xích Long mới là mấu chốt khiến Độc Cô Ly không kịp phản ứng.

Đương nhiên cho dù Phương Thất Thiếu nhìn ra cũng không vạch trần, thậm chí vừa rồi hắn còn định nhờ lão tổ nhà mình giúp Sở Hưu một chút.

Thấy Độc Cô Ly ngăn cản trước người mình, Bộ Thiên Nam nhíu mày nói: “Độc Cô lão quỷ, từ bao giờ mà Kiếm Vương Thành các ngươi cũng ưa xen vào chuyện của người khác như vậy? Ngươi có chắc mình muốn ra tay với ta không?”

Trong số các võ giả Chân Hỏa Luyện Thần, Độc Cô Ly cũng là người lão làng, hơn nữa tính tình cũng khá nóng nảy, nghe câu này xong lập tức phát tác.

“Bộ Thiên Nam, người khác sợ Thanh Long Hội của ngươi, ngươi nghĩ Kiếm Vương Thành ta cũng sợ ngươi chắc? Nếu có bản lĩnh sao không tới Tây Vực mở phân đà Thanh Long Hội đi?”

Bộ Thiên Nam mỉm cười lạnh lẽo, vừa dứt lời thân hình của hắn đã hóa thành một luồng sáng xanh, như rồng uốn lượn. Một trảo đánh ra, cương khí màu xanh hóa thành long trào ầm ầm móc xuống, sát khí dữ tợn dung nhập vào trảo này khiến thiên địa xung quanh đều lạnh toát!

Độc Cô Ly hừ lạnh một tiếng, Phân Thiên Kiếm Quyết được thi triển, kiếm ảnh đầy trời mang theo ngọn lửa hừng hực đánh tới. Một nóng một lạnh, hai luồng sức mạnh va chạm, chấn động tạo ra khiến người người nhìn sang.

Hai người chỉ giao thủ một chiêu thôi, Độc Cô Ly đã rên khẽ một tiếng, ánh mắt không thể tin nổi.

Không ngờ thực lực Bộ Thiên Nam lại kinh khủng tới mức này.

Ngày trước Độc Cô Ly thua dưới tay Đông Hoàng Thái Nhất của Bái Nguyệt Giáo. Hiện giờ trên giang hồ, trong số cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, Đông Hoàng Thái Nhất cũng là một trong những người mạnh nhất.

Còn giờ đối mặt với Bộ Thiên Nam, Độc Cô Ly lại có cảm giác như đối đầu với Đông Hoàng Thái Nhất. Vị này cho dù thực lực không bằng Đông Hoàng Thái Nhất có lẽ cũng không kém bao nhiêu.

Mình đáp ứng điều kiện của Sở Hưu có vẻ lỗ mất rồi.

Có điều giờ Độc Cô Ly đã chẳng thể đổi ý, Bộ Thiên Nam này một khi chiến đấu quả thật chẳng khác nào người điên. Sát cơ tỏa ra tứ tán, không buồn thăm dò gì trực tiếp dốc toàn lực xuất thủ, vài chiêu sau đã ép Độc Cô Ly khổ sở tới không thở nổi!

Bên này Độc Cô Ly khổ sở chống cực lại Bộ Thiên Nam, bên kia Sở Hưu lại giúp Phương Thất Thiếu tranh đoạt Trảm Xích Long.

Loạn chiến như vậy lại vừa vặn là cục diện Sở Hưu am hiểu nhất, Huyết Ảnh Đại Pháp được y thi triển với cực hạn, xung quanh là vô số huyết ảnh bay tán loạn, thậm chí ngay Trương Thừa Trinh hay Tông Huyền đều không có lực sát thương lớn bằng Sở Hưu.

Phương Thất Thiếu vừa xung phong trong đám người vừa mắng Trương Thừa Trinh: “Ta nói này Trương đạo huynh, dẫu sao ta với ngươi cũng quen biết đã lâu, khó khăn lắm mới xuất hiện một thanh thần kiếm, ngươi không nhường ta một lần được à?

Ngươi có Thắng Tà rồi còn tranh thanh kiếm này với ta làm gì? Nể mặt huynh đệ ta một chút không được à?”

Đãi ngộ của Trương Thừa Trinh là tốt nhất trong võ giả thế hệ trẻ tuổi.

Kể từ khi hắn được sinh ra, chỉ cần không chết yểu dọc đường, vậy tương lai hắn chính là người thừa kế Thiên Sư Phủ.

Kể từ đó trở đi thần binh được Thiên Sư Phủ cất giữ, Thắng Tà đứng hạng mười trong Danh Kiếm Phổ đã được cất giữ, chuẩn bị để tương lai Trương Thừa Trinh sử dụng.

So với đãi ngộ này của Trương Thừa Trinh, bất luận Phương Thất Thiếu hay Sở Hưu đều như được dì ghẻ nuôi dưỡng.

Nhưng lúc này Trương Thừa Trinh không trả lời Phương Thất Thiếu mà tiện tay vung lên, ánh sét vô tận trút xuống, coi như trả lời Phương Thất Thiếu.

Đúng lúc này Sở Hưu đột nhiên truyền âm cho Phương Thất Thiếu nói: “Đừng làm trò nữa, lát nữa nhìn theo động tác của ta, nhất định phải theo kịp đấy.

Nể mặt lão tổ nhà ngươi giúp ta ngăn cản Bộ Thiên Nam, ta tặng ngươi một món quà lớn!”

Phương Thất Thiếu sửng sốt nhìn Sở Hưu.

Nhiều người tranh đoạt Trảm Xích Long như vậy mà Sở Hưu cũng có nắm chắc?

Có điều không đợi Phương Thất Thiếu suy nghĩ nhiều, bên này Sở Hưu đã xuất thủ.

Ma khí tinh khiết ngưng tụ sau lưng Sở Hưu huyễn hóa thành hai cánh tay.

Tiếp đó hai tay Sở Hưu kết ấn, một luồng khí tức kinh người ngưng tụ trong tay y, ma khí huyễn hóa thành trường cung dữ tợn, một tay cầm cung, ba cánh tay kéo dây, Diệt Tam Liên Thành Tiễn ầm ầm bắn ra!

Mũi tên này Sở Hưu đã dốc hầu hết sức lực, không bắn về phía Trương Thừa Trinh, cũng không bắn vào Tông Huyền hay ai đó mà trực tiếp nhắm vào Trảm Xích Long.

Những nơi mũi tên đi qua, vạn vật tịch diệt, lực lượng cường đại tới mức khiến người ta run rẩy, vô thức tránh lui.

Ngay khi Sở Hưu bắn ra mũi tên, Phương Thất Thiếu đã hiểu ý Sở Hưu.

Diệt Tam Liên Thành Tiễn bắn ra, những nơi nó đi qua trực tiếp hóa thành một khu vực trống rỗng, thiên địa nguyên khí cũng liên tiếp tiêu tan, ngay cả những võ giả trên đường bay cũng mũi tên cũng lao nhao rút lui.

Thân hình Phương Thất Thiếu trực tiếp hóa thành một luồng kiếm quang, dùng tốc độ nhanh nhất theo sau Diệt Tam Liên Thành Tiễn, mũi tên kia như mở đường cho hắn, suốt dọc đường không ai cản trở.

Ngay cả kiếm khí cường đại mà Trảm Xích Long tỏa ra cũng bắt đầu sụp đổ, kiếm linh thậm chí phát ra một tiếng rên rỉ. Trong tiếng rên rỉ của kiếm linh đó còn mang rõ vẻ không dám tin.

Kiếm linh cấp bậc Trảm Xích Long đã có linh trí cực cao, thậm chí có khả năng chọn chủ.

Cũng như thần binh Vô Song của Lã Phụng Tiên, trước khi Lã Phụng Tiên nhận được mảnh vỡ nguyên thần của Lã Ôn Hầu, hắn cũng không cách nào đến gần thần binh Vô Song.

Mãi tới khi hắn dung hợp mảnh vỡ nguyên thần Lã Ôn Hầu, thần binh Vô Song mới tự nguyện để Lã Phụng Tiên nắm giữ.

Giờ Trảm Xích Long cũng vậy, sau khi hiện thế Trảm Xích Long cũng muốn chọn một chủ nhân xứng với mình.

Người rèn ra nó là đại sư đúc kiếm đỉnh cao trong thời thượng cổ, người sử dụng nó cũng là anh tài đương thế có thực lực giết rồng.

Giờ nếu ai muốn nhận được thanh thần kiếm nổi tiếng từng dính máu Xích Long này, hạng tầm thường không có tư cách.
Chương 1058 Phương Thất Thiếu giả heo ăn thịt hổ

Cho nên theo Trảm Xích Long những võ giả xung quanh như lũ cổ trùng được nuôi dưỡng, người giết tới cuối cùng mới có tư cách khống chế nó.

Thế nhưng không ngờ lại xuất hiện một kẻ không làm theo lẽ thường, không đi giết người khác ngược lại tấn công mình. Ngươi không sợ làm tổn thương bản thần kiếm à?

Sở Hưu không ngờ một kiếm linh thôi cũng lắm suy nghĩ như vậy.

Đương nhiên cho dù biết y cũng không quan tâm.

Bất kể kiếm hay binh khí gì khác, khi nằm trong tay võ giả nó mới thật là binh khí.

Binh khí là để dùng, không phải để thờ. Y không phải người của Tàng Kiếm Sơn Trang, không có tật xấu này.

Thấy vậy Thắng Tà Kiếm trong tay Trương Thừa Trinh đã rời vỏ.

Chỉ trong chớp mắt kiếm quang bùng lên, lôi quang rực rỡ.

Kiếm mang như sấm động chín tầng trời chém liền bảy lần, chặt đứt hầu hết mọi con đường tiến lên của Phương Thất Thiếu.

Diệt Tam Liên Thành Tiễn của Độc Cô Duy Ngã năm xưa mạnh mẽ nổi tiếng khắp giang hồ.

Có lẽ do thời gian quá xa xưa, những tông môn khác không nhớ rõ, nhưng lão thiên sư đã kể cho Trương Thừa Trinh chiến tích kinh khủng ngày trước Độc Cô Duy Ngã bắn một mũi tên phá hủy Thiết Hoàng Bảo.

Cho nên Trương Thừa Trinh không ngăn cản mũi tên kia, hắn chỉ chặn đường Phương Thất Thiếu.

Nhưng ngoài dự liệu là biểu cảm trên gương mặt Phương Thất Thiếu lại nghiêm túc dị thường, Kinh Nghê trong tay hắn cũng tỏa ra từng điểm sáng, cũng là bảy điểm rơi xuống, bảy luồng kiếm quang nhìn như không đáng chú ý nhưng lại như xuyên qua thời gian và không gian, đột ngột va chạm với bảy chiêu kiếm của Trương Thừa Trinh.

Chỉ trong chốc lát, cả điểm sáng lẫn ánh sao đều chôn vùi vào hư không, như trước nay chưa từng tồn tại.

Gương mặt luôn bình tĩnh của Trương Thừa Trinh rốt cuộc cũng lộ vẻ kinh ngạc, một lát sau hắn mới mỉm cười lẩm bẩm: “Coi thường ngươi rồi!”

Trương Thừa Trinh thất thủ, hắn không thất thủ trong tay Sở Hưu mà thất thủ trong tay Phương Thất Thiếu. Hắn phạm vào tối kỵ: đánh giá thấp đối phương.

Thật ra với cái biểu hiện đó của Phương Thất Thiếu, ai cũng sẽ đánh giá thấp hắn.

Thậm chí người không hiểu về hắn còn không tưởng tượng nổi, tên này là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ tuổi của giới kiếm đạo, Kiếm Thủ - Phương Thất

Thiếu đây sao? Đúng là nỗi sỉ nhục của kiếm đạo.

Mặc dù Trương Thừa Trinh không đến mức như vậy, không nghĩ tính cách một người đại biểu cho thực lực của hắn, thế nhưng hắn lại vô thức coi nhẹ Phương Thất Thiếu.

Cho nên trước đó lúc hắn giao thủ với Phương Thất Thiếu thậm chí không vận dụng toàn lực, mãi tới khi Sở Hưu xuất hiện hắn mới dốc hết sức ra tay.

Thế nên giờ Trương Thừa Trinh mới biết, mình sai.

Lĩnh ngộ của Phương Thất Thiếu đối với kiếm đạo đã dính tới thời gian và không gian. Bảy kiếm của đối phương đã trực tiếp chặn giết bản nguyên bảy kiếm của Trương Thừa Trinh.

Cắt đứt thế công của Trương Thừa Trinh ngay từ ngọn nguồn!

Trước đó Trương Thừa Trinh không dùng toàn lực, nhưng Phương Thất Thiếu có dùng toàn lực?

Trương Thừa Trinh suy nghĩ cẩn thận lại, nhiều năm như vậy đã nhiều người thấy Trương Thừa Trinh xuất thủ toàn lực, cũng từng thấy Sở Hưu liều mạng với người khác, nhưng có ai từng thấy Phương Thất Thiếu vận dụng toàn lực?

Giả heo ăn thịt hổ cũng không đáng sợ, đáng sợ là có người vốn là hổ lại trời sinh khoác một bộ da heo, không cần giả vờ cũng là lớp ngụy trang tốt nhất!

“Ầm!”

Diệt Tam Liên Thành Tiễn đánh vào Trảm Xích Long, vô số kiếm khí tiêu tán, thậm chí kiếm quang trên Trảm Xích Long cũng ảm đạm đi đôi chút.

Phương Thất Thiếu theo sát phía sau lập tức nắm chặt lấy chuôi kiếm. Trên thanh trường kiếm lập tức bộc phát một sức mạnh kháng cự tới cực hạn, nhưng lại bị Phương Thất Thiếu trực tiếp truyền kiếm khí vào trong, thu phục triệt để.

Cầm được Trảm Xích Long, lúc này Phương Thất Thiếu mới thở phào một hơi, có điều hắn vẫn u oán trách cứ Sở Hưu: “Này, Sở huynh, ngươi có thể cẩn thận chút không? Đây là thần kiếm hạng bảy trong Danh Kiếm Phổ đấy, ngươi đối xử với thần kiếm thế đấy à?”

Sở Hưu lườm hắn một cái, lạnh nhạt nói: “Ngươi nên thỏa mãn đi, cầm được kiếm là tốt lắm rồi, lấy đâu ra lắm yêu cầu như vậy?”

Độc Cô Ly đang kịch chiến với Bộ Thiên Nam, nói chính xác hơn là bị Bộ Thiên Nam áp đảo hoàn toàn, thấy vậy hắn cũng thở phào một hơi.

Không uổng công hắn ngăn cản Bộ Thiên Nam giúp Sở Hưu lâu như vậy, cuối cùng Trảm Xích Long đã rơi vào tay Kiếm Vương Thành.

Có điều giờ Độc Cô Ly mới đột nhiên phản ứng lại, sao hắn phải giúp Sở Hưu ngăn cản Độc Cô Ly? Cứ mặc kệ Sở Hưu, tự mình đi đoạt Trảm Xích Long chẳng cũng được cơ mà?

Nhưng không đợi Độc Cô Ly nói gì, trên đỉnh núi lại vang lên tiếng chấn động kịch liệt, ánh sáng trận đạo yếu ớt bùng lên nhưng lại lập tức tiêu biến.

Đại điện trên đỉnh núi nứt ra hình thành một con đường, bên trong còn vết tích trận pháp mơ hồ.

Phương Thất Thiếu cách đó gần nhất, một khắc sau mọi người mới kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra. Hóa ra ngọn núi này đã bị người ta đào rỗng, bên trong lại là một di tích khác!

Chỉ có điều di tích này ẩn giấu quá sâu, sâu tới mức mọi người ở đây cả nửa ngày cũng không phát hiện còn một di tích ẩn giấu như vậy!

Vừa rồi Sở Hưu dùng Diệt Tam Liên Thành Tiễn tấn công Trảm Xích Long, mũi tên va chạm cùng kiếm khí của Trảm Xích Long tạo thành chấn động kịch liệt phá hủy triệt để trận pháp vốn đã tổn hại. Lúc này con đường vào di tích mới lộ ra.

Phương Thất Thiếu suy nghĩ, thân hình lui lại hai bước, không định chiếm tiên cơ.

Thật ra hắn là người rất cẩn thận, gặp thứ không biết thà để người khác đi trước hai bước, mình không giành được đồ tốt cũng không làm chuyện dò đường.

Đúng lúc này xung quanh lại có vài luồng khí tức truyền tới, hơn mười võ giả liên tiếp lên núi.

Trước đó khi Trảm Xích Long rời vỏ, kiếm quang kia đã xông thẳng tới chân trời, cho dù đứng ngoài trăm dặm cũng chứng kiến, đã thu hút rất nhiều võ giả tới đây.

Đương nhiên giờ họ tới cũng đã muộn, thần kiếm đã có chủ.

Người lên núi đại đa số là tông sư võ đạo, còn có ba cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, trong đó một là Ngụy Thư Nhai. Sở Hưu cũng thở phào một hơi, đi về phía Ngụy Thư Nhai.

Hai người còn lại một là Thẩm Bão Trần của Tọa Vong Kiếm Lư, một lại là đại tướng quân Đông Sơn Quân của Bắc Yên, Cuồng Đồ - Bắc Cung Bách Lý.

Bắc Cung Bách Lý là một người trung niên mặc y phục nhà nho màu trắng, khí chất ôn hòa. Người không biết chắc chắn không ngờ số người chết gián tiếp trong tay vị đại tướng quân này e rằng lên tới vài chục vạn.

Hơn nữa Sở Hưu còn chú ý tới trong số người đến còn có hai huynh đệ Giang Đông Tôn thị, Tôn Khải Lễ và Tôn Khải Phàm.

Ánh mắt Sở Hưu không khỏi nhìn sang phía hai người, mang theo chút âm trầm.

Lúc trước y đã chú ý tới, khi Huống Tà Nguyệt đuổi giết y, những người này đều ở bên cạnh, rõ ràng là kẻ dẫn đường.
Chương 1059 Mê trận 1

Ngụy Thư Nhai thấy Sở Hưu đi đến, lập tức tới hỏi: “Sao ngươi lại đánh với người ta tới hao hết lực lượng như vậy? Trong bí cảnh này làm vậy không tốt đâu.”

Trong bí cảnh này có nguy cơ rất lớn sẽ gặp phải kẻ địch, tiêu hao hết lực lượng bản thân là chuyện rất nguy hiểm, đây là lời nói kinh nghiệm của Ngụy Thư Nhai.

Sở Hưu cười khổ một tiếng nói: “Ta cũng không muốn, có điều ta gặp Bộ Thiên Nam, nếu không nghĩ cách khéo tên điên này thật sự ra tay giết chết ta.”

Ngụy Thư Nhai khẽ lắc đầu nói: “Có phải ngươi còn chọc phải Huống Tà Nguyệt không?”

Sở Hưu nói: “Lần này không phải ta chọc vào Huống Tà Nguyệt mà là Huống Tà Nguyệt chọc ta. Ngụy lão, ngài thấy Huống Tà Nguyệt à?”

Ngụy Thư Nhai nói: “Ta không gặp Huống Tà Nguyệt, có điều Tần Triều Tiên lại thấy. Hắn tìm ngươi như phát điên vậy, chẳng lẽ ngươi làm Huống Tà Nguyệt trọng thương?”

Sở Hưu vuốt mũi nói: “Không đến mức trọng thương, chỉ là ta lừa hắn một lần thôi.”

Trước đó Sở Hưu dùng một luồng huyết ảnh dẫn Huống Tà Nguyệt đi, có lẽ sau khi lực lượng trong huyết ảnh bị tiêu hao hết nó sẽ bị Huống Tà Nguyệt đuổi kịp, đến lúc đó Huống Tà Nguyệt đương nhiên sẽ biết mình bị chơi xỏ.

Với tính cách của Huống Tà Nguyệt, sau khi biết mình bị chơi xỏ chắc chắn sẽ nổi giận, Sở Hưu cũng không thấy lạ.

Lúc này Ngụy Thư Nhai cũng bó tay.

Thực lực Sở Hưu đúng là tỷ lệ thuận với năng lực gây chuyện của y. Giờ mới tiến vào đây được mấy ngày y đã trêu chọc hai vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, hơn nữa cả hai vị này đều không phải loại dễ trêu.

“Thời gian tới ngươi đi theo ta, đừng có chạy loạn.

Tấm biển nhánh Ẩn Ma cũng không nhỏ, nhưng không nghĩa là ai cũng nể mặt nhánh Ẩn Ma.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, thật ra Ngụy Thư Nhai không nói y cũng định làm như vậy.

Thời gian vừa qua có vẻ mình thu hút thù hận quá nhiều, cần khiêm nhượng một chút. Mặc dù có một số thời điểm không cho phép Sở Hưu khiêm nhượng.

Tạm thời không ai đi vào con đường thông vào trong núi, ngược lại mọi người đều đứng một bên quan sát.

Lần này những võ giả tiến vào di tích đều có trình độ tương đối cao, ít nhất cũng là tông sư võ đạo. Cho dù có một số người thực lực hơi yếu nhưng kinh nghiệm cực kỳ phong phú, không như một số võ giả tiểu bối nôn nóng thiếu kiên nhẫn, thấy lợi ích là ào ào như ong vỡ tổ, không quan tâm trong đó rốt cuộc có nguy hiểm gì hay không. Những người ở đây lại vô cùng trầm ổn.

Sở Hưu vừa hồi phục chân khí tiêu hao vừa tiến tới lối vào quan sát, có điều chỉ nhìn một chút thôi Sở Hưu đã nhíu mày, biểu cảm của những người khác cũng vậy.

Lối đi này là một cầu thang sâu không thấy đáy, kéo dài thẳng xuống dưới. Trong lối đi dùng đường vân màu máu khắc họa một số thứ như thật mà không phải thật, có thứ như tranh, có thứ lại như văn tự.

Chuyện khiến người ta cảm giác run sợ nhất là khí tức từ trong đó truyền ra.

Đó là một luồng khí tức xen lẫn cả oán độc, hận ý, tanh máu, giết chóc, đủ loại cảm xúc tiêu cực hợp nhất. Thậm chí nó còn từ từ khơi dậy ác niệm trong lòng mọi người, có vẻ cực kỳ quỷ dị.

Nhưng vấn đề là khí tức này xuất hiện ở chỗ khác còn không có gì lạ, điểm lạ là nó xuất hiện ở đây.

Đây là đâu? Đây là một trong những phân bộ của Thiên Hạ Kiếm Tông tại không gian này, dùng để huấn luyện hay dạy bảo đệ tử. Trên ngọn núi này còn lưu lại con rối kiếm để thử thách các đệ tử, cấp tư cách hành tẩu giang hồ.

Còn khí tức trong lối đi này lại cực kỳ không hợp với Thiên Hạ Kiếm Tông. Nếu nó xuất hiện trong một ma quật có lẽ mọi người đã chẳng thấy lạ.

Đám người liếc mắt nhìn nhau, lần lượt đi vào.

Trong số những người này có người cẩn thận, có người lão luyện thành thục, nhưng không có kẻ hèn nhát thấy cơ duyên trước mặt mà không dám ra tay.

Nhìn vách đá xung quanh, Sở Hưu đột nhiên cảm thấy những văn tự này quen mắt, trong đó còn xen lẫn một số văn tự của tiên dân thượng cổ, giống những văn tự Sở Hưu thấy trong cung điện lần trước. Có điều những văn tự này như thật mà không phải thật, cho dù Lục Giang Hà tinh thông văn tự tiên dân thượng cổ cũng không hiểu, cứ như có người khắc lại những thứ này trong trạng thái điên cuồng, càng nhìn càng khiến người ta rùng mình.

Sở Hưu hạ giọng nghi ngờ nói: “Viết thế này là sao?

Vì sao không phải chúng ta?

Bất công! Bất công! Bất công!

Cùng là kiếp, sao bọn họ là độ kiếp, chúng ta lại là ứng kiếp?

Báo thù! Báo thù! Báo thù!”

Sở Hưu hạ giọng đọc như vậy lập tức khiến người khác chú ý, Ngụy Thư Nhai cùng Độc Cô Ly đều kinh ngạc nhìn Sở Hưu một hồi.

Văn tự tiên dân thượng cổ giờ đã rất ít võ giả biết, chỉ một số đại sư trận đạo hay một số đại sư bói toán mới hay tiếp xúc với những thứ này, mới biết một

chút.

Trong số những người ở đây có vài người từng học được một chút văn tự loại này trên sách cổ, nhưng người thật sự có hiểu biết về nó chỉ có hai vị Ngụy Thư Nhai cùng Độc Cô Ly.

Dù sao bọn họ cũng là người lão luyện trên giang hồ, cả tuổi tác lẫn kinh nghiệm đều cao hơn những võ giả tại đây. Hai người vừa tinh thông võ đạo vừa học qua không ít tạp học, văn tự tiên dân thượng cổ này cũng vậy.

Nhưng một người trẻ tuổi như Sở Hưu không ngờ cũng biết, đặc biệt là Sở Hưu luôn tạo cho người khác ấn tượng là kẻ bạo lực chỉ am hiểu giết chóc, không ngờ y còn rất uyên bác.

Càng đi xuống khí tức âm hàn oán độc càng dày đặc, hơn nữa con đường này như không nhìn thấy phần cuối, mọi người dần dần cảm thấy không đúng.

Cho dù ngọn núi này bị đào rỗng giờ mọi người cũng đã đi xuống lòng đất rồi, nhưng lối đi này vẫn như không có điểm cuối.

Đúng lúc này Ngụy Thư Nhai đột nhiên nói: “Chờ chút đã.”

Mọi người đều vô thức nhìn sang phía hắn, Ngụy Thư Nhai trầm giọng nói: “E là chúng ta đã đi vào trận pháp.”

Độc Cô Ly cau mày nói: “Trận pháp? Trận pháp ở trên đã bị phá hỏng, lấy đâu ra trận pháp nữa đây?”

Ngụy Thư Nhai chỉ lên vách tường có viết văn tự xung quanh nói: “Những chữ này là văn tự của tiên dân thượng cổ, bản thân đã có khả năng hấp thu lực lượng thiên địa, lại thêm nơi này tràn đầy oán khí, trải qua vạn năm e rằng đã tạo thành một trận pháp thiên nhiên. Năng lực của trận pháp này thậm chí còn khó giải quyết hơn cả trận pháp do người ta bố trí!”

Nói đến đây lông mày Ngụy Thư Nhai lại cau lại.

Nếu là trận pháp do người bố trí thật ra còn dễ giải quyết.

Phá trận chỉ đơn giản là hai loại thủ đoạn, kỹ thuật và bạo lực.

Những đại sư trận pháp như Bộc Dương Bình của Huyền Vũ Môn kia thường dùng phương pháp kỹ thuật phá giải trận văn, từ đó khai mở trận pháp. Làm vậy không những không thương tổn tới bản thân trận pháp mà còn không bị phản phệ.

Còn cách làm bạo lực lại đơn giản hơn nhiều, trực tiếp dùng lực lượng phá hủy trận văn là được, có điều làm vậy sẽ phải chịu trận pháp phản phệ.

Nhưng giờ trận pháp này lại hình thành tự nhiên giữa thiên địa, vậy phá giải thế nào? Cho dù là đại tông sư trận đạo tới đây cũng chẳng có cách nào.
Chương 1060 Mê trận 2

Không phải trận pháp do con người bày ra, vậy không có mạch suy nghĩ để dò tìm. Còn nếu dùng bạo lực phá giải, đây là trận pháp thiên nhiên được tích lũy cả vạn năm, phá thế nào?

Độc Cô Ly cười lạnh nói: “Đại trận thiên địa gì chứ, lão phu không tin thế gian này còn có trận pháp không chém ra được. !”

Dứt lời Độc Cô Ly vung tay, kiếm khí vô biên bộc phát, kiếm khí nóng rực như lửa lập tức chiếu rọi khắp nơi trong đường hầm, làm phát ra tiếng nổ vang, thậm chí khiến những võ giả cảnh giới Chân Đan đang nấp xa xa run sợ.

Nhưng sau khi kiếm khí bộc phát vách tường vẫn là vách tường, thậm chí không hề có biến hóa gì.

Lúc này Bộ Thiên Nam vẫn luôn im lặng lại đột nhiên nói: “Độc Cô lão quỷ, không cần uổng phí công sức. Đúng như Ngụy lão đã nói, e rằng chúng ta sa vào trận pháp rồi.

Hơn nữa trận pháp này đã cắt đứt không gian, chúng ta đã không còn trong ngọn núi kia nữa, không ở dưới đất mà trong một không gian độc lập.

Trừ phi kiếm của ngươi chặt đứt được không gian, nếu không cho dù ngươi chém ra một vạn kiếm cũng vô dụng.”

Độc Cô Ly trợn mắt nhìn Bộ Thiên Nam, nhưng hắn không thể không thừa nhận Bộ Thiên Nam nói có lý.

Người này mặc dù là kẻ điên hỉ nộ vô thường, nhưng khi Bộ Thiên Nam không lên cơn điên lại nhìn nhận mọi chuyện rất chuẩn.

Lúc này Sở Hưu lại phát hiện có vẻ danh vọng của Ngụy Thư Nhai trên giang hồ rất cao. Những người khác bất kể là Chính đạo hay Ma đạo, chỉ cần không có đại thù sinh tử với Ngụy Thư Nhai, đều sẽ gọi hắn một tiếng Ngụy lão.

Tiếng gọi Ngụy lão này không chỉ tôn kính bối phận của Ngụy Thư Nhai, còn là tôn kính hành động vĩ đại của Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma ngày trước.

Mặc dù Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma chỉ tồn tại không lâu đã bị võ lâm Chính đạo liên thủ tiêu diệt, nhưng cho dù những người trong võ lâm Chính đạo tiêu diệt bọn họ lúc trước cũng không thể không thừa nhận mặc dù lập trường khác biệt nhưng năm người này xứng danh hào kiệt đương thời.

Ngụy Thư Nhai trầm giọng nói: “Các vị, giờ không phải lúc cãi nhau. Chúng ta đều đã lâm vào trận pháp không gian, mặc dù không có nguy cơ, nhưng bản thân chuyện bị nhốt ở đây đã là nguy cơ lớn nhất.

Bị vây ở đây thêm một ngày, cũng là thêm một ngày chúng ta không có thu hoạch gì, chỉ có thể để mặc những người bên ngoài di tích tìm tòi nhận được lợi ích.

Đợi sau khi bí cảnh sụp đổ mà chúng ta vẫn còn lượn vòng ở đây, vậy sẽ thành trò cười cho những người khác.”

Mọi người ở đây đều gật đầu, sắc mặt khá khó coi.

Ngụy Thư Nhai nói có lý, bị vây ở đây chính là phiền toái lớn nhất.

Trương Thừa Trinh trầm giọng nói: “Ngụy lão, trong này tuổi của ngươi lớn nhất, kinh nghiệm cũng phong phú nhất, nhờ ngươi đưa ra ý tưởng vậy.”

Lời này của Trương Thừa Trinh đã đại biểu thái độ của hầu hết võ giả cảnh giới Chân Đan khác.

Buông xuống cái nhìn Chính Ma, mọi người cùng liên thủ tìm đường ra rồi tính.

Trong này người có thể đại biểu cho võ lâm Chính đạo không phải Độc Cô Ly hay Thẩm Bão Trần mà là Trương Thừa Trinh xuất thân Thiên Sư Phủ.

Ngụy Thư Nhai gật nhẹ đầu, trầm giọng nói: “Chư vị, hiện tại không gian này sâu không thấy đáy, có thể nói chúng ta vẫn luôn đi thành vòng tròn, có đi nữa cũng vô dụng.

Muốn phá vỡ trận pháp này phải giải quyết từ căn nguyên.

Còn căn nguyên nơi của trận pháp này là đâu, thật ra chính là ở những thứ khắc họa trên tường, những văn tự như thật mà không phải thật kia.

Nơi này là địa điểm thí luyện của Thiên Hạ Kiếm Tông, sao lại có một đường hầm oán khí ngất trời như vậy, chuyện này rất đáng tìm hiểu đến cùng.”

Những văn tự cùng hình vẽ kia rất loạn, cho dù là người biết văn tự của tiên dân thượng cổ cũng không cách nào dịch nó thành một nội dung hoàn chỉnh.

Có điều sau khi Ngụy Thư Nhai nói vậy, những người khác quay lại nghiên cứu tỉ mỉ bức tường, không ngờ lại thật sự phát hiện manh mối.

Những văn tự hay hình vẽ này không phải do một người viết lại mà là một đám người, bút tích có khác biệt rất nhỏ.

Dựa theo bút tích đó xâu chuỗi tổ hợp lại, mọi người cũng hiểu được một chút nội dung trong đó, rốt cuộc cũng khiến bọn họ biết nguyên nhân khiến nơi này tràn ngập oán khí như vậy. Thế nhưng càng đọc mọi người càng thấy không rét mà run.

Theo như trên đó thuật lại, đại kiếp nạn thượng cổ sắp tới, Thiên Hạ Kiếm Tông có biện pháp độ kiếp, nhưng nhân số độ kiếp chỉ rất nhỏ, còn những người khác đều bị vứt bỏ.

Một thành này lựa chọn ra sao, nói công bằng ra trừ tông chủ chưởng môn đứng trên đỉnh cao, những người khác đáng ra phải chọn cách rút thăm để quyết định, như vậy mới là công bằng nhất.

Nhưng thế gian này có mấy ai thật sự công bằng?

Thiên Hạ Kiếm Tông không làm được, cho nên trong một thành số người này có một phần là trụ cột vững chắc của tông môn, một phần lại là đệ tử trẻ tuổi có thiên phú tốt, là hạt giống tương lai cho Thiên Hạ Kiếm Tông.

Còn một phần cuối cùng thực lực không mạnh, thiên phú không tốt nhưng lại là đồ tử đồ tôn hay người thân của những trưởng lão trong Thiên Hạ Kiếm Tông.

Những người không được chọn, kết cục rất đơn giản: bọn họ sẽ bị vứt bỏ.

Nhưng cho dù vứt bỏ cũng rất khó khăn.

Bởi vì số đệ tử còn lại quá nhiều, còn một thành số người kia lại muốn mang đi mọi thứ của Thiên Hạ Kiếm Tông. Để đề phòng những người còn lại biết, người chấp chưởng Thiên Hạ Kiếm Tông thế hệ đó ra một quyết định cực kỳ ác độc.

Nơi mà đám người Sở Hưu phát hiện lúc này có tên là Huyễn Hư Lục Cảnh, là một trong rất nhiều bí cảnh không gian mà loài người phát hiện ra vào thời bí cảnh, hơn nữa có năm bí cảnh có hoàn cảnh tương tự cho nên được gọi chung là Huyễn Hư Lục Cảnh.

Thiên Hạ Kiếm Tông mở một không gian rất lớn dưới vùng đất thí luyện này, hơn nữa còn bố trí phong ấn.

Lấy cớ gọi mọi người tới họp bàn sau đó lừa tất cả vào trong, cuối cùng trực tiếp dùng trận pháp phong ấn, muốn vây chết bọn họ ở đây.

Chiêu này cực kỳ độc ác, đại kiếp nạn chưa tới, những người này còn chưa chết trong đại kiếp nạn rất có thể sẽ chết trong tay mình.

Còn tin tức cuối cùng lại không được rõ ràng.

Những người bị vây ở đây sau đó phát điên, câu chữ họ viết cũng dần mang theo vẻ điên cuồng.

Trong đó có báo thù, có huyết tế, có đủ câu chữ độc ác, không rõ bọn họ đang định biểu đạt điều gì hay chỉ đơn thuần muốn nguyền rủa.

Sau khi xem xong những thứ này, mọi người ở đây lập tức im lặng.

Nói thật chuyện này quả thật quá chấn động, cho dù đổi lại thành bọn họ, bọn họ cũng không dám tưởng tượng cảm giác mai táng chín thành đệ tử trong tông môn của mình ra sao.

Chẳng qua trái với tưởng tượng, nếu đổi lại bọn họ làm chuyện này không khéo bọn họ còn làm tốt hơn người chấp chưởng Thiên Hạ Kiếm Tông kia.

Những tông sư võ đạo ở đây đều xuất thân đại phái, mỗi người cho dù không phải giáo chủ chưởng môn cũng là trụ cột của môn phái, bọn họ cũng biết khi đại nạn thật sự rơi xuống đầu chuyện này sẽ phức tạp tới mức này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom