• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (8 Viewers)

  • Chương 1186-1190

Chương 1186 Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ 2

Đương nhiên chuyện này cũng chẳng liên quan tới Sở Hưu, y quyết định sau khi nhờ Mạc Dã Tử rèn lại thần binh, y sẽ ở lại trong Kính Hồ Sơn Trang. Một là đợi thần binh, hai là khiêm nhượng một thời gian.

Khi Mạc Dã Tử nhận được Lưu Quang Tà Nguyệt trong tay Sở Hưu, ngay cả lão cũng rất kinh ngạc.

Thật ra lão cũng nghe được chuyện về Sở Hưu từ miệng đám người buôn tin trong giang hồ. Nhưng hắn thật sự không ngờ Sở Hưu lại lấy được thần kiếm từ Tàng Kiếm Sơn Trang.

Ai cũng biết chuyện Tàng Kiếm Sơn Trang coi kiếm như mạng, thậm chí khi Mạc Dã Tử còn là các chủ Thần Binh Các, hắn muốn mượn danh kiếm của Tàng Kiếm Sơn Trang xem thử, hy vọng có thêm linh cảm đúc kiếm, nhưng lại bị Tàng Kiếm Sơn Trang kiên quyết cự tuyệt.

Kết quả bây giờ Sở Hưu dùng vũ lực uy hiếp khiến Tàng Kiếm Sơn Trang phải giao Lưu Quang Tà Nguyệt ra, xem ra mạng người vẫn quan trọng hơn kiếm.

Mạc Dã Tử nói: “Lưu Quang Tà Nguyệt vốn là thần binh, muốn hòa tan nó phải tốn công một chút. Cho nên nếu ngươi muốn rèn ra Thiên Đạo Chiến Hạp bản đầy đủ, e là phải mất một thời gian, ít cũng phải hơn tháng.”

Sở Hưu gật đầu: “Vậy thì vừa vặn, thời gian này ta sẽ ở lại trong Kính Hồ Sơn Trang.”

Quãng thời gian vừa rồi y quá ngông nghênh, tuy hiện giờ đại thế của Sở Hưu đã thành, nhưng y vẫn chưa chuẩn bị để thành kẻ địch chung của võ lâm.

Hai nhánh Đạo Phật, Ngũ Đại Kiếm Phái liên tục thất thế dưới tay y, trước mắt danh tiếng của Sở Hưu đã lên tới tột đỉnh. Nếu bị nhiều cường giả vây công như Dạ Thiều Nam, e là Sở Hưu có mạnh hơn cũng thành thi thể.

Đúng lúc này, bên ngoài có người bẩm báo nói là Tiêu Bạch Vũ của Tắc Hạ Học Cung tới chơi.

Tiêu Bạch Vũ đến Kính Hồ Sơn Trang là để nhờ Mạc Dã Tử chế tạo binh khí.

Hiện giờ Tiêu Bạch Vũ đã bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, uy thế của hắn ở triều đình Đông Tề đã tăng cường, Tắc Hạ Học Cung đã trở thành một bộ phận hết sức quan trọng của triều đình Đông Tề.

Cho nên Tiêu Bạch Vũ xin được không ít vật liệu ở chỗ triều đình Bắc Yên, định chế tạo một số binh khí.

Tuy triều đình Đông Tề cũng có một số đại sư luyện khí nhưng Tiêu Bạch Vũ lại thấy chướng mắt. Mà Thần Binh Các lại ra giá quá cao, Kính Hồ Sơn Trang lại thành lựa chọn tốt nhất.

Hơn nữa Tiêu Bạch Vũ là thầy của Lạc Phi Hồng, Mạc Dã Tử lại là nghĩa phụ của Lạc Phi Hồng. Có một tầng quan hệ như vậy nên hai bên cũng khá thân thiết.

Thấy Sở Hưu cũng ở đây, Tiêu Bạch Vũ ngạc nhiên, có vẻ không ngờ lại gặp y ở đây.

“Tiêu tế tửu, đã lâu không gặp.” Sở Hưu lên tiếng chào hỏi.

Đối phương là thầy của Lạc Phi Hồng, tuy y không quen biết nhưng cũng không có thù oán.

Tiêu Bạch Vũ cũng đáp lễ: “Không ngờ Sở đại nhân lại ở đây, nói vậy ngươi định nhờ Mạc Dã Tử đại sư chế tạo vũ khí?”

Sở Hưu gật đầu: “Vừa rồi nhận được một thanh thần kiếm ở chỗ Tàng Kiếm Sơn Trang, định dùng nó để thăng cấp binh khí của mình.”

Tiêu Bạch Vũ nghe vậy, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

Dùng một thanh thần binh để nâng cấp một thanh thần binh khác, chuyện xa xỉ như vậy mà Sở Hưu cũng dám làm.

Hơn nữa ngươi có chắc mình nhận được thần kiếm từ Tàng Kiếm Sơn Trang không? Không phải cướp à?

Thật ra Sở Hưu cũng không có nhiều ác cảm với Tiêu Bạch Vũ, nguyên nhân rất đơn giản, lập trường quyết định tất cả.

Sở Hưu và Lạc Phi Hồng là bạn tốt, còn hắn là thầy của Lạc Phi Hồng, tuy hắn không chỉ có một học sinh Lạc Phi Hồng nhưng người có quan hệ thân mật nhất với hắn chính là Lạc Phi Hồng.

Ngoài ra, Tiêu Bạch Vũ chỉ có thể coi là nửa người giang hồ.

Căn cơ của hắn đều ở bên triều đình Bắc Yên, đại đa số thời điểm hắn cũng ở trong Tắc Hạ Học Cung dạy đệ tử. Tiêu Bạch Vũ rất thờ ở với mấy chuyện chém chém giết giết, phân tranh trên giang hồ, rất ít khi tham dự.

Cho nên hắn không có ác cảm với Sở Hưu, phần nhiều là hiếu kỳ, hiếu kỳ về võ đạo của Sở Hưu.

Sau khi nói chuyện với Mạc Dã Tử về việc rèn một số binh khí, Tiêu Bạch Vũ và Sở Hưu ngồi trong phòng khách bắt đầu tán gẫu.

“Sở đại nhân, ngươi là bằng hữu của Phi Hồng, không phải người ngoài, ta có một câu không biết có nên nói hay không.” Tiêu Bạch Vũ đột nhiên nói.

“Tiêu tế tửu cứ nói.”

Tiêu Bạch Vũ trầm giọng nói: “Ta cũng nghe được mấy chuyện gần đây trên giang hồ. Sở đại nhân bức bách Tàng Kiếm Sơn Trang giao Lưu Quang Tà Nguyệt, khiến Tàng Kiếm Sơn Trang chịu thiệt nặng nề. Tất cả mọi người đều nói uy danh của ngươi đang như mặt trời ban trưa, nhưng thật ra đây không phải chuyện tốt lành gì.

Vì có một số người đang nói hành động của ngươi rất có phong thái của Côn Luân Ma Giáo năm trăm năm trước.”

Sở Hưu lấy tay gõ bàn một cái, híp mắt nói: “Lời nói gây xích mích.”

Côn Luân Ma Giáo đại diện cho điều gì? Đại điện cho uy hiếp, đại diện cho

thời đại mà người trong Ma Đạo tung hoành không ề e ngại ai.

Bây giờ có người móc nối y và Côn Luân Ma Giáo, hiển nhiên bọn họ định kéo người khác nghĩ sai lệch đi, làm cho cả giang hồ căm thù và cảnh giác với Sở Hưu, thậm chí liên kết lại diệt trừ y.

Đương nhiên đây chỉ là tưởng tượng, dù sao hiện giờ đại thế của Sở Hưu đã được thành lập, muốn diệt trừ Sở Hưu, không bỏ chút máu ra thì đừng hòng.

Sở Hưu cũng không thể tra ra người nói những lời này, vì y có quá nhiều kẻ thù. Thậm chí không tính kẻ thù vẫn có rất nhiều người ngứa mắt với y. Tra xét thế nào đây?

Sở Hưu chắp tay một cái: “Đa tạ Tiêu tế tửu đã báo cho ta. Ta biết thời gian vừa qua mình hơi ngông nghênh, cho nên ta đã quyết định, thời gian tới ta sẽ ở lại trong Kính Hồ Sơn Trang, đợi Mạc Dã Tử đại sư rèn luyện binh khí.”

Tiêu Bạch Vũ nghe Sở Hưu nói vậy cũng gật đầu.

Sở Hưu có thể đi từ tầng chót lên tới địa vị hiện giờ, đương nhiên y không phải là kẻ ngu, biết lúc nào nên cấp tiến, lúc nào nên kín tiếng. Cho dù hắn không nói những lời này, Sở Hưu cũng tự cảm giác được.

Hơn nữa nghe Sở Hưu nói sẽ ở lại Kính Hồ Sơn Trang một thời gian, Tiêu Bạch Vũ lập tức hứng thú, hắn phấn khởi nói: “Sở đại nhân, vừa hay gần đây ta cũng không có việc gì, chẳng hay ngươi có đồng ý thôi diễn võ đạo với ta không?”

Xét theo sức chiến đấu, tuy bây giờ Tiêu Bạch Vũ đã lên tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần nhưng rất có thể hắn không bằng Sở Hưu đã luyện thành chân hỏa luyện thân.

Nhưng xét tới lý giải và trình độ võ đạo, Tiêu Bạch Vũ nghiên cứu vô số điển tịch võ đạo, học trò khắp thiên hạ, đương nhiên sẽ vượt xa Sở Hưu. Thậm chí toàn bộ giang hồ không mấy ai có tư cách sánh vai với Tiêu Bạch Vũ.

Vị này mới là tông sư võ đạo hàng thật giá thật.

Mà thứ khiến hắn hứng thú với Sở Hưu chính là phương pháp đồng tu ba nhánh Đạo Phật Ma trên người y.

Từ trước tới nay trên giang hồ có không ít người tu luyện nhiều loại công pháp, nhưng phải lo tới chuyện các công pháp thuộc tính khác nhau xung đột, cho dù khắc phục được xung đột cũng phải nghĩ tới chuyện các công pháp ảnh hưởng qua lại. Dù sao tâm cảnh của công pháp Ma đạo và tâm cảnh của công pháp Phật môn chắc chắn sẽ khác biệt.
Chương 1187 Phiền toái của Mạc Thiên Lâm

Cho dù ngươi có thể vượt qua những thứ này, vậy còn mối quan hệ tương hỗ giữa các loại công pháp. Có thể ngươi tu luyện hai môn công pháp đồng thời, kết quả lại phát hiện hiệu quả còn không bằng tập trung tu luyện một loại công pháp.

Cho nên đại đa số võ giả trên giang hồ chỉ tu luyện một môn công pháp. Không phải không thể mà là hạn chế quá nhiều, không có ích.

Trải mắt ra khắp các võ giả cảnh giới Chân Đan trên giang hồ, người duy nhất có sở học hỗn tạp nhưng có thể khiến tất cả dung hội quán thông chỉ có mình Sở Hưu.

Cho nên Tiêu Bạch Vũ rất hiếu kỳ về Sở Hưu, muốn được thảo luận với y, xem xem rốt cuộc y tu luyện ra sao.

Đối mặt với yêu cầu của Tiêu Bạch Vũ, Sở Hưu cũng rất thoải mái.

Trình độ võ đạo của y đã được công nhận, nhưng Sở Hưu không cho rằng những người khác không bằng mình.

Đặc biệt là về mặt võ đạo, sức chiến đấu là sức chiến đấu, còn lý giải về võ đạo là lý giải võ đạo. Thôi diễn võ đạo cùng người có trình độ võ đạo cực cao như Tiêu Bạch Vũ sẽ rất có ích đối với việc lý giải võ đạo của bản thân Sở Hưu.

Cho nên trong thời gian một tháng này, Sở Hưu chỉ tập trung thôi diễn nghiên cứu thảo luận cùng Tiêu Bạch Vũ.

Tuy một tháng này Sở Hưu gần như không tu luyện, nhưng y có thể cảm giác được lý giải của bản thân đối với võ đạo đã tiến triển thêm một bậc.

Thân là viện trưởng của Tắc Hạ Võ Viện, Tiêu Bạch Vũ tuy không tinh thông võ công ba nhánh Đạo Phật Ma như Sở Hưu nhưng hắn lại nghiên cứu thâm sâu về võ công của ba nhánh này.

Theo Tiêu Bạch Vũ, trong võ giả ba nhánh Đạo Phật Ma, Đạo giang giảng giải thiên địa tự nhiên là công chính bình thản nhất; Phật môn tu luyện lực lượng phật quang dương cương, là một trong những thứ chí cương giữa thiên địa. Còn công pháp Ma đạo lại vô cùng âm tà, tập hợp của tất cả lực lượng mặt trái trên thế gian.

Bản thân ba loại công pháp này là lực lượng trong thiên địa diễn hóa ra, không quan trọng chính là, nó chỉ có khác biệt về thuộc tính mà thôi.

Sở Hưu có thể tu luyện cả ba loại công pháp này tới đại thành, thậm chí là cực hạn. Theo Tiêu Bạch Vũ, chuyện này có liên hệ rất lớn với tâm cảnh của y.

Theo những người khác thấy, Sở Hưu là đại ma đầu, hành xử cực kỳ hung ác.

Nhưng theo Tiêu Bạch Vũ, tuy Sở Hưu không thể coi là người tốt nhưng ngươi cũng không thể nói y là người xấu tuyệt đối được, trong lòng y chỉ có bản thân mình, không có thiện ác.

Phật ở trong lòng, hắn không tin, ma ở trong tay, hóa thành lưỡi đao, đạo

pháp tự nhiên, người cũng thuận theo tự nhiên.

Cho tới nay, Sở Hưu chỉ coi các loại công pháp võ đạo là một công cụ, một công cụ giúp thực lực bản thân tăng cường. Chỉ có y điều khiển công pháp đương nhiên không bị công pháp ảnh hưởng.

Một tháng sau, Mạc Dã Tử đã thăng cấp cho Thiên Đạo Chiến Hạp lên mức đỉnh phong như trong bản vẽ, Sở Hưu cũng chuẩn bị rời khỏi Đông Tề.

Nhưng đúng lúc này, Lạc Phi Hồng lại tìm tới cửa.

Sở Hưu thấy Lạc Phi Hồng có vẻ rất nóng ruột bèn lên tiếng hỏi: “Bên Cửu Phân Đường xảy ra chuyện gì à?”

Tiêu Bạch Vũ cũng hỏi: “Lại có người tới gây sự với ngươi à?”

Lúc trước khi ở Tôn gia, Tôn thị Tôn Trường Minh tới gây chuyện với Lạc Phi Hồng, bị Tiêu Bạch Vũ ngăn cản. Sau đó không ít người trong giang hồ đã biết quan hệ giữa Lạc Phi Hồng và Tiêu Bạch Vũ, bọn họ không phải thầy giáo và học trò bình thường, mà gần như sư phụ và đệ tử.

Một ngày làm sư phụ, cả đời làm cha. Sư phụ và thầy giáo mang ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.

Tiêu Bạch Vũ có học trò khắp thiên hạ, nhưng không mấy ai được hắn coi là đồ đệ.

Lạc Phi Hồng lắc đầu nói: “Không phải ta gặp chuyện mà tên Mạc Thiên Lâm gặp nạn rồi.

Lúc bình thường trông hắn rất ôn hòa, không ngờ lại rất cố chấp. Mạc gia xảy ra chuyện mà hắn không cầu viện, còn định tự gánh vác.”

Lạc Phi Hồng nhắc tới Mạc Thiên Lâm, lúc này Sở Hưu mới nhớ ra hình như đã lâu rồi mình không gặp Mạc Thiên Lâm.

Chuyện này cũng do cảnh giới của Sở Hưu lên cao quá. Những người liên hệ với hắn đều là tông sư võ đạo trở lên, thậm chí còn có cả chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền ra tay. Còn Mạc Thiên Lâm, đến giờ hắn vẫn chưa lên được cảnh giới Chân Đan, theo lý mà nói hắn vẫn là thế hệ trẻ tuổi, đương nhiên không liên hệ nhiều với Sở Hưu.

Chuyện này không phải do thực lực của Mạc Thiên Lâm quá yếu, chỉ có thể nói là thực lực của thế hệ Sở Hưu quá biến thái mà thôi.

Năm nay Mạc Thiên Lâm mới ngoài ba mươi, thực lực cũng đã lên tới Thiên Nhân Hợp Nhất đỉnh phong, bước và cảnh giới Chân Đan trước bốn mươi tuổi đã là thiên phú cực cao.

“Mạc Thiên Lâm? Thương Dương Mạc gia xảy ra chuyện? Cho dù không thể dùng danh tiếng của ta nhưng sao ngươi không tới Thanh Long Hội nhờ người giúp?”

Có thể nói thế lực của Sở Hưu đã trải rộng khắp giang hồ, rất nhiều người biết y và Mạc Thiên Lâm là bạn tốt. Có người muốn động tới Mạc Thiên Lâm, dù sao cũng phải nể mặt Sở Hưu.

Đương nhiên Sở Hưu không tự phụ tới mức nghĩ ràng tất cả mọi người trong giang hồ đều phải nể mặt mình. Nhưng bản thân Cửu Phân Đường của Lạc Phi Hồng đã không yếu, cho dù không dùng tới Cửu Phân Đường, Lạc Phi Hồng cũng có thể tới Thanh Long Hội nhờ người giúp.

Sắc mặt Lạc Phi Hồng khá khó coi đáp: “Bên ra tay là Hạ Hầu thị, không biết rốt cuộc Hạ Hầu thị nổi điên kiểu gì, bọn họ như muốn hủy diệt triệt để Mạc gia. Thời gian gần đây Mạc gia rất khiêm nhượng, đâu có làm gì trêu chọc Hạ Hầu thị.

Thậm chí ta ra mặt nhưng vẫn không gặp được Hạ Hầu Trấn, về sau mời cả Đoan Mộc Thiên Sơn tiền bối ra tay nhưng lão tổ của Hạ Hầu thị lại tự mình ra mặt từ chối, thái độ cực kỳ ương ngạnh.

Bên phía ta cũng không có cách nào, đành phải tới nhờ ngươi giải quyết.”

Nghe Lạc Phi Hồng nói vậy, Sở Hưu lập tức nhíu mày nói: “Mọi chuyện có vẻ không đúng.”

Trong Cửu Đại Thế Gia, thực lực Mạc gia của Mạc Thiên Lâm trong nhóm yếu nhất, có thể nói là không có lực uy hiếp. Nếu không có lý do, vì sao Hạ Hầu thị lại muốn ra tay diệt trừ Mạc gia? Chỉ là để thể hiện uy phong?

Quan trọng là thái độ của Hạ Hầu thị quá ương ngạnh, ương ngạnh tới mức khó tin.

Không nể mặt Lạc Phi Hồng đã đành, còn không nể mặt cả Thanh Long Hội.

Người của Hạ Hầu thị đã biết Thanh Long Hội ra mặt đại biểu cho điều gì, chẳng lẽ Hạ Hầu thị không sợ y? Hay bọn họ có chỗ dựa gì đó?

Chắc chắn trong chuyện này còn ẩn tình không muốn người khác biết.

Tình hình đã nguy cấp tới mức này, Sở Hưu cũng không định trì hoãn. Y mang theo Lạc Phi Hồng, trực tiếp chạy tới Mạc gia.

Dù sao y và Mạc Thiên Lâm cũng là bạn tốt, chuyện này y không thể không quản.

Huống chi y muốn xem xem, dựa vào đâu mà Hạ Hầu thị dám không nể mặt y!
Chương 1188 Chỗ dựa của Hạ Hầu thị 1

Trong Nam Thương Hạ Hầu thị, Hạ Hầu Trấn đang ngồi chỉ huy một số đệ tử trong tộc bố trí, chuẩn bị ra tay với Mạc gia, tranh thủ dốc sức hủy diệt Mạc gia.

Sau khi phân phó xong mọi chuyện, Hạ Hầu Trấn trở lại trong nội đường, vừa lúc gặp phải lão tổ Hạ Hầu thị, Hạ Hầu Tục.

Hạ Hầu Tục bế quan trong Hạ Hầu thị đã hơn mười năm, lúc này tuy đã có vẻ già nua nhưng không ảnh hưởng tới chiến lực của hắn.

Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị có ưu điểm cũng có nhược điểm. Nhược điểm là Hạ Hầu thị tu luyện Ngự Thần Thuật cho nên thể chất của võ giả Hạ Hầu thị thường yếu hơn võ giả cùng cấp.

Dẫn tới khí huyết của võ giả Hạ Hầu thị suy yếu nhanh hơn võ giả cùng cấp.

Nhưng cũng có lợi ích, đó là thân thể suy yếu không ảnh hưởng tới sức chiến đấu của võ giả Hạ Hầu thị.

Cơ thể suy yếu nhưng nguyên thần tới trước khi chết mới tiêu tán triệt để nên võ giả Hạ Hầu thị cho dù già yếu nhưng không ảnh hưởng tới sức chiến đấu.

“Sắp xếp xong xuôi chưa?” Hạ Hầu Tục trầm giọng hỏi.

Hạ Hầu Trấn gật đầu nói: “Lão tổ yên tâm, đã bố trí thỏa đáng.”

Nhưng nói xong, Hạ Hầu Trấn lại ngừng một chút rồi nói: “Nhưng lão tổ, sao ta cứ có cảm giác bất an. Mạc gia và Hạ Hầu thị chúng ta cùng là một trong Cửu Đại Thế Gia, chúng ta tùy tiện ra tay như vậy liệu Thương Thủy Doanh thị có nhúng tay vào không?

Mạc Thiên Lâm của Mạc gia là bằng hữu của Sở Hưu. Trước đó khi chúng ta ra tay thăm dò ngay cả Thanh Long Hội cũng ra mặt. Ta sợ tới cuối cùng cả Sở Hưu cũng xuất hiện.”

Trước đây Hạ Hầu thị do trưởng lão hội và Hạ Hầu Trấn cùng quản lý, sự tổn tại của trưởng lão hội cũng hạn chế Hạ Hầu Trấn.

Bây giờ Hạ Hầu Tục xuất quan, chuyển hết cho Hạ Hầu Trấn chỉ huy, nhưng Hạ Hầu Trấn lại không vui vẻ gì.

Có nhìn thế nào Hạ Hầu Trấn cũng cảm thấy mọi chuyện không đúng.

Hạ Hầu Tục trầm giọng nói: “Thương Thủy Doanh thị thì sao? Sở Hưu thì thế nào? Với bối cảnh vị sau lưng Hạ Hầu thị chúng ta, đừng nói Sở Hưu, ngay cả Thương Thủy Doanh thị cũng chẳng sánh bằng.

Quan trọng nhất là năm xưa Hạ Hầu thị chúng ta quật khởi như thế nào. Không phải ngươi không biết, nhân quả năm xưa đã nợ, giờ người ta đến đòi, ngươi dám không trả ư?

Bây giờ vị đại nhân kia vẫn trong Hạ Hầu thị đấy, nói chuyện cẩn thận một chút. Người của Thiên Môn làm việc rất thất thường, chọc giận hắn thì toàn bộ Hạ Hầu thị chúng ta không có kết cục tốt đâu.

Chuẩn bị xong rồi thì tới hỏi vị đại nhân kia xem bao giờ thì ra tay.”

Hạ Hầu Trấn gật đầu, đi theo Hạ Hầu Tục tới một căn nhà lớn trong khu vườn sau của Hạ Hầu thị.

Đẩy cửa bước vào, một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Đã chuẩn bị ổn thỏa chưa?”

Hạ Hầu Tục thân là lão tổ của Hạ Hầu thị nhưng lúc này lại vô thức cúi người, nói với giọng rất cung kính: “Đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ đợi Lâm đại nhân ra lệnh một tiếng, Hạ Hầu thị sẽ ra tay.”

Trong đại sảnh là một người trung niên mặc áo bào đen thêu hình rồng vàng, ngồi ngay ngắn ở chính giữa. Dẫu hắn chỉ ngồi một lúc nhưng cũng khiến người ta có cảm giác vô cùng uy nghiêm bá đạo.

Áo bào đen thêu hình rồng vàng trên người hắn không phải Ngũ Trảo Kim Long mà hoàng thất sử dụng mà là Thương Long vô cùng dữ tợn, răng và móng nhọn như nhuốm máu, sinh động như thật.

Vị này chính là một trong Cửu Đại Thần Tướng của Thiên Môn, Lâm Thương Long!

Tuy Hạ Hầu thị là một trong Cửu Đại Thế Gia nhưng thực chất chỉ có số ít cao tầng của Hạ Hầu thị mới biết, thật ra Hạ Hầu thị quật khởi có liên quan rất lớn tới THiên Môn.

Năm xưa khi Hạ Hầu thị còn chưa phải một trong Cửu Đại Thế Gia, bọn họ đã từng tham gia một trận tranh đoạt bí cảnh.

Lúc đó, với thực lực của Hạ Hầu thị chỉ có thể coi như người qua đường.

Nhưng một vị thần tướng của Thiên Môn cũng tham gia trận tranh đoạt bí cảnh đó, Hạ Hầu thị còn dẫn đường cho người này.

Trong trận tranh đoạt đó, vị thần tướng Thiên Môn nhận được một bộ bí pháp nhưng đối phương chướng mắt nên tiện tay ném sang cho tổ tiên Hạ Hầu thị.

Bộ bí pháp này chính là Ngự Thần Thuật nổi tiếng của Hạ Hầu thị.

Có thể nói đây là bí mật của Hạ Hầu thị, dù sao dựa vào thành tựu mà người ta ban cho xây dựng cơ nghiệp, nói thì dễ mà nghe thì khó.

Nhưng cho dù không dễ nghe nhưng sự thật là vậy. Bây giờ thần tướng của Thiên Môn tìm tới cửa, yêu cầu Hạ Hầu thị phối hợp hỗ trợ hắn, Hạ Hầu thị sao dám cự tuyệt? Bất luận là chuyện gì, chỉ có thể đáp ứng.

Lúc này Hạ Hầu Trấn thận trọng nói: “Lâm đại nhân, tại hạ có một đề nghị nho nhỏ.

Ngài muốn đồ của Thương Dương Mạc gia, với thực lực của Hạ Hầu thị chúng ta, chỉ cần cho chúng ta chút thời gian thôi, bất luận uy hiếp hay dụ dỗ, chúng ta có thể lấy cho ngài.

Nhưng bây giờ ngài muốn ra tay diệt trừ Mạc gia cướp đoạt bảo vật, như vậy sẽ gây ra động tĩnh quá lớn, ta sợ sẽ có người khác nhúng tay vào.

Ví dụ như Thương Thủy Doanh thị đứng đầu Cửu Đại Thế Gia, còn có tên Sở Hưu kia, đối phương là bằng hữu của Mạc Thiên Lâm đệ tử Mạc gia.

Vạn nhất bọn họ nhúng tay vào, ta lo tới cuối cùng mọi chuyện sẽ bất ổn.”

Thật ra điều Hạ Hầu Trấn thật sự lo lắng là Lâm Thương Long đi khỏi, Hạ Hầu thị bọn họ sẽ gặp phiền toái.

Diệt Thương Dương Mạc gia thì dễ, nhưng vạn nhất ngày sau Thương Thủy Doanh thị tới hỏi, bọn họ biết trả lời ra sao?

Hơn nữa tương lai Sở Hưu tới báo thù, Lâm Thương Long nhà ngươi thản nhiên mang đồ trở lại Thiên Môn, Hạ Hầu thị bọn họ tự lực cánh sinh?

Lâm Thương Long híp mắt nhìn về phía Hạ Hầu Trấn, một luồng uy áp cực hạn ập tới.

Tướng mạo của Lâm Thương Long hết sức bình thường, bình thường tới mức người ta không nhớ được.

Nhưng tướng mạo của hắn có bình thường đến đâu đi nữa thì luồng khí phách kia vẫn đủ khiến người ta sợ vỡ mật. Tuy hắn không nói một lời nhưng trái tim của Hạ Hầu Trấn đã đập điên cuồng, như sắp vỡ tung. Chỉ vài giây thôi nhưng đầu hắn đã đầy mồ hôi.

Hạ Hầu Tục ở bên cạnh vội vàng nói: “Lâm đại nhân bớt giận. Hạ Hầu Trấn không hiểu tình hình, Hạ Hầu thị chúng ta sẽ ra tay ngay, tuyệt đối không làm đại nhân chậm trễ chút nào.”

Lâm Thương Long thu hồi khí thế trên người mình, gương mặt vẫn không chút biểu cảm.

Lâm Thương Long chăm chú quan sát Hạ Hầu Trấn, thản nhiên nói: “Nhớ cho kỹ, đây không phải yêu cầu mà là mệnh lệnh!

Không cho phép các ngươi làm trễ nải thời gian của bản tọa. Việc các ngươi phải làm không phải chất vấn mà là phục tùng!

Mọi thứ của Hạ Hầu thị các ngươi là do Thiên Môn ban cho các ngươi. Bây giờ các ngươi không nghe lời, Thiên Môn lấy hết mọi thứ trên người các ngươi cũng là hợp tình hợp lý, đúng không?”

Hạ Hầu Trấn siết chặt nắm đấm, vẫn thấy không phục.

Năm xưa Thiên Môn chỉ cho bọn họ một bộ Ngự Thần Thuật mà thôi, tuy Hạ Hầu thị quật khởi dựa vào Ngự Thần Thuật này nhưng chỉ có thể mà đòi gạt bỏ công sức chém giết mấy đời của Hạ Hầu thị? Vứt Ngự Thần Thuật cho đám rác rưởi, bọn họ cũng chẳng thành Hạ Hầu thị được!

Hạ Hầu Tục sợ Hạ Hầu Trấn lại nói ra điều gì chọc giận đối phương nên vội vàng kéo Hạ Hầu Trấn đi khỏi.
Chương 1189 Chỗ dựa của Hạ Hầu thị 2

Hạ Hầu Tục sợ Hạ Hầu Trấn lại nói ra điều gì chọc giận đối phương nên vội vàng kéo Hạ Hầu Trấn đi khỏi.

Hạ Hầu Trấn chỉ là cảnh giới Chân Đan, tuy mấy năm gần đây hắn làm gia chủ phát triển Hạ Hầu thị không tệ, nhưng những thứ hắn tiếp xúc cũng chỉ giới hạn trong cấp bậc này.

Hạ Hầu Trấn không biết sự kinh khủng của Thiên Môn nhưng Hạ Hầu Tục lại biết.

Trước mặt Thiên Môn, toàn bộ Hạ Hầu thị đều không có tư cách ra điều kiện, chỉ có thể phục tùng.

Mà lúc này bên trong Thương Dương Mạc gia ở Đông Tề, toàn bộ Mạc gia đang trong tình cảnh bi thảm.

Có thể nói thực lực của Thương Dương Mạc gia là áp chót trong Cửu Đại Thế Gia. Trong Mạc gia cũng chỉ có một võ giả cảnh giới Chân Đan là lão tổ Mạc Thành Danh.

Mạc gia sinh sống được đến bây giờ là nhờ cách ứng xử của mình, xưa nay không trêu chọc bất cứ ai, không kết thù kết oán với bất cứ người nào.

Kết quả, Mạc gia không ngờ mình đã khiêm nhượng tới nước này rồi nhưng vẫn rước lấy họa sát thân.

Trước đó Mạc gia đã bị người của Hạ Hầu thị tấn công thăm dò. Sau lần đó Lạc Phi Hồng tới giúp, người của Thanh Long Hội tới giúp, nhưng đều bị Hạ Hầu thị ngăn cản.

Bây giờ đã có tin tức đưa tới nói người của Hạ Hầu thị chuẩn bị tấn công quy mô lớn, thậm chí bỏ qua thăm dò, cứ như muốn thừa thế xông lên diệt sạch Mạc gia bọn họ. Thời điểm này toàn bộ Mạc gia như sắp gặp tận thế.

Trong đại sảnh của Mạc gia, tất cả mọi người chi chính lẫn chi phụ già trẻ lớn bé đều tập trung ở đây, nhưng gương mặt ai nấy đều lộ vẻ khủng hoảng.

Có ít người nói mau mau bỏ trốn, có ít người lại muốn nhờ Thương Thủy Doanh thị giúp đỡ.

Mạc Tâm Đường ngồi trên ghế chủ, ho ra một tia máu.

Hắn đã bị thương khi Hạ Hầu thị tấn công thăm dò lần trước, thậm chí lần đó không phải Hạ Hầu Trấn ra tay mà chỉ là một trưởng lão Hạ Hầu thị, nhưng hắn cũng không ngăn được. Nếu không nhờ người của Thanh Long Hội tới kịp thời, e rằng Mạc gia bọn họ còn không chịu được lần thăm dò đó.

Mạc Thành Danh thở dài một tiếng rồi nói: “Trốn? Chủ lực của Hạ Hầu thị đang trên đường tới đây, trong số bọn họ không có một số đệ tử không theo nhóm chủ lực mà phân bổ xung quanh Mạc gia chúng ta. Chúng ta trốn được sao?

Còn nhờ Thương Thủy Doanh thị giúp đỡ ư, chưa nói tới chuyện kịp hay

không, các ngươi tưởng Thương Thủy Doanh thị sẽ quan tâm tới chuyện này à?

Lúc trước Lục gia và Giang Đông Tôn thị đại chiến một trận, tới tận phút cuối Thương Thủy Doanh thị mới tới nhìn, nhưng bọn họ có nhúng tay không?

Vô ích thôi, vô ích thôi!”

Nghe Mạc Thành Danh nói vậy, trong lòng mọi người càng thêm tuyệt vọng.

Lúc này Mạc Thành Danh lại quay sang Mạc Thiên Lâm nói: “Thiên Lâm, ta biết con và Sở Hưu là bằng hữu. Con có thể tới nhờ Sở Hưu hay không? Với uy thế của Sở Hưu, chắc chắn hắn sẽ ngăn được Hạ Hầu thị.”

Mạc Thiên Lâm thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Lão tổ, lúc trước Lạc Phi Hồng đã ra tay, Thanh Long Hội cũng đã xuất thủ, bọn họ đều là người dưới trướng của Sở huynh. Ngài bảo con tới làm phiền Sở huynh, con không mở miệng nổi.

Trước đó Sở huynh từng nói với con, trên thế giới này yếu cũng là tội!

Khi đó con cảm thấy Sở huynh hành xử quá cực đoan, không đồng ý với quan điểm của hắn. Nhưng bây giờ rốt cuộc ta cũng hiểu, Sở huynh nói đúng.

Thương DƯơng Mạc gia chúng ta có thiện chí giúp đỡ mọi người, chưa từng đặc tội với bất cứ ai, nhưng cuối cùng vẫn rơi vào tình cảnh như vậy. Nên oán ai? Trách ai? Chỉ trách mình quá yếu!

Lão tổ, không cần đặt hy vọng lên người kẻ khác. Lần này Mạc gia chúng ta không cầu người, sống hay chết gì cũng phải tự gánh lấy!”

Có người nhà họ Mạc lớn tiếng nói: “Tự gánh lấy? Lấy gì ra gánh? Ai gánh?”

Mạc Thiên Lâm đứng dậy đi ra bên ngoài, xung quanh hắn là kiếm khí chi chít hiện lên.

“Ta sẽ gánh!”

Bên ngoài trang viên của Mạc gia, mấy trăm đệ tử Hạ Hầu thị đã tập trung tại đây. Nhưng bọn chúng chỉ là tiên phong phụ trách trông chừng, đề phòng người nhà Mạc gia đào tẩu, tinh nhuệ của Hạ Hầu thị vẫn ở phía sau.

Nửa ngày sau, mấy ngàn đệ tử Hạ Hầu thị đã tới Mạc gia. Nhưng Hạ Hầu Tục không ra mặt, Lâm Thương Long cũng không ra mặt, giải quyết một Mạc gia, thực lực Hạ Hầu thị đã đủ áp đảo rồi.

Nhìn gian nhà Mạc gia trước mắt, Hạ Hầu Trấn thở phào một tiếng trầm giọng nói: “Phá trận, tiêu diệt Mạc gia!”

Lần này Hạ Hầu thị nhận lệnh tới tiêu diệt Mạc gia, giết sạch tất cả mọi người, Lâm Thương Long muốn cái gì cũng lấy được, cho nên trực tiếp giết chóc là được, cần gì phải nói nhiều?

Mạc gia thân là một trong Cửu Đại Thế Gia, cũng có đại trận hộ tông nhưng không phải trận pháp uy lực cường đại gì, chẳng mấy chốc đã bị mấy tên trưởng lão Hạ Hầu thị liên thủ phá vỡ.

Đúng lúc này, cửa lớn Mạc gia lại chủ động mở ra, đi đầu không phải Mạc Thành Danh là là Mạc Thiên Lâm, phía sau hắn còn có một số đệ tử Mạc gia đang kinh hãi.

Hạ Hầu Trấn khẽ cau mày cười lạnh nói: “Sao vậy, lão tổ Mạc Thành Danh của các ngươi sắp chết rồi à? Sao toàn bộ Mạc gia chỉ có một tên tiểu bối như ngươi đứng ra.”

Khác với những đệ tử Mạc gia đang kinh hãi, Mạc Thiên Lâm lại hết sức bình tĩnh, không sợ hãi, cũng không phẫn nộ hay hận thù.

“Đang lúc sinh tử tồn vong, làm gì còn tiểu bối hay trưởng bối? Lão tổ bị thương, ta đứng ra, ta chết đi, những người khác của Mạc gia cũng sẽ đứng ra, cho tới khi không còn ai đứng ra nữa mới thôi.”

Hạ Hầu Trấn nhìn bộ dáng lúc này của Mạc Thiên Lâm, trong lòng bỗng đau xót.

Hắn nghĩ tới Hạ Hầu Vô Giang.

Hạ Hầu Vô Giang và Mạc Thiên Lâm là người cùng bối phận, thậm chí ngày trước thiên phú của Hạ Hầu Vô Giang còn cao hơn Mạc Thiên Lâm, từng ỷ vào cảnh giới chèn ép Mạc Thiên Lâm khổ không thể tả.

Kết quả tới ngày hôm nay Mạc Thiên Lâm đã trưởng thành, phát triển tới mức đối mặt với nguy cơ sinh tử mà mặt không đổi sắc, còn con trai hắn đã chẳng còn sống.

Bây giờ Hạ Hầu Trấn đã biết con trai mình chết trong tay Sở Hưu nhưng hắn lại không thể làm gì, vì đối mặt với Sở Hưu lúc này, đừng nói là báo thù, thậm chí hắn không dám gây chuyện với đối phương.

Tuy hắn không chỉ có mình Hạ Hầu Vô Giang là con trai, nhưng người hắn bồi dưỡng nhiều nhất lại là Hạ Hầu Vô Giang. Con người đâu phải cỏ cây, con trai bầu bạn bên mình lâu nhất đã chết, Hạ Hầu Trấn làm sao mà quên được?

Hạ Hầu Trấn lắc đầu, biết bây giờ không phải lúc nghĩ mấy chuyện này, hắn hừ lạnh nói: “Được, ngươi đi ra tự nhận lấy cái chết, ta cũng cho ngươi cơ hội này, cho ngươi làm anh hùng của Mạc gia trước lúc chết!”

Vừa dứt lời, Hạ Hầu Trấn vung tay, một chấp sự của Hạ Hầu thị lập tức đứng ra, quanh người lóng lánh cương khí nóng rực, tay cầm trường đao chém về phía Mạc Thiên Lâm.

Chấp sự này không phải người của Hạ Hầu thị mà là một trong những môn khách tâm phúc của hắn, có thực lực cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất đỉnh phong, đồng thời đã đứng trên cảnh giới này rất nhiều năm, căn cơ thâm hậu, giải quyết một võ giả trẻ tuổi như Mạc Thiên Lâm không thành vấn đề.
Chương 1190 Tàng Kiếm Thuật

Kiếm khí sắc bén lạnh lẽo thấu xương bộc phát từ mắt Mạc Thiên Lâm, khiến chấp sự Hạ Hầu thị vô thức nhắm mắt lại.

Không đợi hắn mở mắt lại, trước ngực bỗng cảm thấy đau xót, không biết từ lúc nào một luồng kiếm khí đã xuyên thủng ngực hắn, máu tươi nhỏ xuống, thân thể đổ sập xuống đất.

Mọi người ở đây lập tức lặng ngắt như tờ, kể cả người của Mạc gia với vẻ mặt hoảng sợ.

Trước đó Mạc Thiên Lâm nói hắn sẽ gánh Mạc gia, những người khác còn tưởng hắn đang nói nhảm, ai ngờ lúc này Mạc Thiên Lâm lại thể hiện ra lực lượng kinh khủng như vậy, một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất thực lực không kém cũng bị hắn dùng một chiêu giết chết. Mạc Thiên Lâm có thực lực như vậy từ lúc nào?

Đám người phía sau nghi hoặc nói: “Thiên Lâm học kiếm pháp này từ đâu vậy?”

Thật ra võ công của Mạc gia hết sức bình thường, tuy không yếu nhưng công pháp và kiếm pháp của họ hết sức bình thường. Võ công mà Mạc Thiên Lâm sử dụng lúc này tuyệt đối không phải võ công của Mạc gia.

Những người xung quanh cũng lắc đầu, võ công mà Mạc Thành Danh cũng không biết, đương nhiên bọn họ càng không biết.

Hạ Hầu Trấn thở dài một tiếng, ánh mắt co lại, nhưng không đợi hắn lên tiếng, một trưởng lão cảnh giới Chân Đan trong Hạ Hầu thị đã tức giận quát: “Tiểu bối làm càn!”

Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị được thi triển, chấn động nguyên thần cường đại điều động cả lực lượng thời tiết.

Ngự Thần Thuật dùng uy lực của nguyên thần khống chế lực lượng của thiên địa, quanh người trưởng lão Hạ Hầu thị kia gió bão quét qua, phương viên trăm trượng cuồng phong gầm thét, trực tiếp đánh về phía Mạc Thiên Lâm.

Nhưng Mạc Thiên Lâm lại không tránh không né, tiến lên một bước, quanh người bùng lên luồng kiếm khí.

Kiếm khí kia như ngưng tụ từ cơ thể Mạc Thiên Lâm, luồng kiếm khí thứ nhất bị gió bão phá tan, luồng kiếm khí thứ hai ngăn cản gió bão, luồng kiếm khí thứ ba lại trực tiếp xé tan gió bão!

Nhưng còn chưa hết, luồng kiếm khí thứ tư theo sát, trưởng lão Hạ Hầu thị nổi giận gầm lên một tiếng, ánh kim nguyên thần hóa thành một thanh kiếm nhỏ ngăn cản.

Luồng kiếm khí thứ năm lại đánh tới, tốc độ nhanh tới cực hạn, trưởng lão Hạ Hầu thị chỉ có thể vận cương khí hộ thể ngăn cản.

Khi tới luồng kiếm khí thứ sáu, cương khí hộ thể vỡ vụn. Kiếm thứ bảy, trưởng lão Hạ Hầu thị bị ép phải thiêu đốt lực lượng nguyên thần ngăn cản. Kiếm thứ tám trực tiếp đánh hắn hộc máu bỏ chạy.

Bên phía Hạ Hầu Trấn đã cảm thấy không đúng từ lâu, ngay lúc kiếm thứ sáu phát ra hắn đã định ra tay cứu viện nhưng kiếm khí của Mạc Thiên Lâm lại là từng chiêu nối tiếp nhau, tốc độ nhanh tới cực hạn. Khi tới kiếm thứ chín, Hạ Hầu Trấn đã sắp tới trước mặt trưởng lão Hạ Hầu thị nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bị chiêu kiếm xuyên thủng!

Chín kiếm giết chết một trưởng lão cảnh giới Chân Đan, tuy trưởng lão Hạ Hầu thị này đã già nhưng chiến tích này vẫn cực kỳ kinh khủng.

“Được, được lắm!”

Hạ Hầu Trấn sắc mặt âm trầm, nói ba chữ rồi trực tiếp vung tay lên, phẫn nộ quát lớn: “Đồng loạt ra tay! Giết cho ta!”

Lần này Hạ Hầu Trấn tới là để giết người, ai ngờ lại bị đối phương giết hai người trước.

Bất luận Mạc Thiên Lâm này có thủ đoạn gì, hôm nay hắn cũng khó thoát được cái chết!

Sau tiếng nói của Hạ Hầu Trấn, hàng loạt võ giả Hạ Hầu thị lập tức ra tay, điên cồng tấn công Mạc gia.

Còn Hạ Hầu Trấn cũng dẫn theo mấy trưởng lão Hạ Hầu thị đồng loạt ra tay với Mạc Thiên Lâm.

Vừa giao thủ, Hạ Hầu Trấn lập tức hiểu vì sao trước đó trưởng lão Hạ Hầu thị chết thảm như vậy.

Quả nhiên tên Mạc Thiên Lâm này có gì đó quái lạ.

Kiếm khí của hắn không có năng lực kỳ lạ gì nhưng lại tinh thuần tới cực điểm, chỉ là lực lượng kiếm khí đơn giản nhất nhưng lại như được chiết suất vô số lần.

Loại lực lượng đơn thuần nhất như vậy là khó phòng ngự nhất, mấy cường giả cảnh giới Chân Đan vây công Mạc Thiên Lâm, trong đó còn có cao thủ cảnh giới Chân Đan đang lúc tráng niên như Hạ Hầu Trấn, nhưng vẫn không bắt được Mạc Thiên Lâm. Chuyện này khiến hắn nghĩ mà sợ.

Cùng là cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, Sở Hưu, Trương Thừa Trinh trong thời đỉnh phong cũng có trình độ như vậy, Mạc Thiên Lâm này có thiên phú tốt như vậy từ lúc nào?

Nhưng trận chiến càng kéo dài, Mạc Thiên Lâm tung ra vài trăm luồng kiếm khí, uy lực của kiếm khí cũng càng lúc càng yếu, đồng thời thân hình càng lúc càng già nua. Cứ như kiếm khí mà hắn tung ra là sinh mệnh của bản thân.

Đến cuối cùng, kiếm khí kia đã yếu tới mức không khác gì võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất bình thường. Ánh mắt Hạ Hầu Trấn lóe lên ánh lạnh, xuất quyền đánh ra. Ánh kim nguyên thần khuấy động phong vân, mắt thấy sẽ giết chết Mạc Thiên Lâm tại chỗ.

Nhưng ngay lúc này hắn bỗng cảm thấy một luồng sát ý cực hạn đang tập trung vào mình. Luồng lực lượng đó khiến hắn run rẩy từ tận đáy lòng, ngăn không ngăn nổi, tránh không tránh được!

Chỉ trong chớp mắt, Hạ Hầu Trấn nổi giận gầm lên một tiếng, ánh kim nguyên thần bùng lên quanh người hắn. Ngự Thần Thuật được hắn thi triển tới cực hạn, nhưng không phải ngăn cản mà là truyền tất cả lực lượng nguyên thần vào một trưởng lão Hạ Hầu thị bên cạnh.

Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị có thể vận dụng lực lượng nguyên thần cưỡng ép điều khiển người khác. Tên trưởng lão Hạ Hầu thị kia không kịp chuẩn bị lập tức trúng chiêu, bị Hạ Hầu Trấn kéo tới trước mặt, còn bản thân Hạ Hầu Trấn lại nhanh chóng lùi về phía sau.

Trong một chớp mắt này, một mũi ma tiễn màu đen đã xuyên thẳng qua cơ thể trưởng lão Hạ Hầu thị, khiến hắn lập tức hóa thành tro bụi!

Diệt Tam Liên Thành Tiễn!

Những trưởng lão Hạ Hầu thị khác đều bị dọa tới mức lui lại phía sau, ánh mắt Hạ Hầu Trấn cũng toát lên vẻ sợ hãi.

Không ngoài dự liệu của hắn, quả nhiên tên Sở Hưu kia đã tới!

Ở một phía khác của Mạc gia; Sở Hưu, Lạc Phi Hồng và hơn ngàn tinh nhuệ của Cửu Phân Đường đang nhanh chóng tới trợ giúp, thanh trường cung ma khí trong tay y biến mất, thản nhiên nói: “Không tới chậm, vừa đúng lúc!”

Lạc Phi Hồng ở bên cạnh kinh ngạc nói: “Nếu không có Mạc Thiên Lâm ngăn cản thì chậm thật rồi. Mà thằng nhóc Mạc Thiên Lâm kia trở nên lợi hại như vậy từ bao giờ vậy?”

Lúc này Lục Giang Hà trong Huyết Hồn Châu lại tặc lưỡi thở dài: “Đúng là bên cạnh thằng nhóc nhà ngươi không có ai bình thường. Thằng nhóc của Mạc gia này đúng là hung ác, hắn tu luyện Tàng Kiếm Thuật!”

“Tàng Kiếm Thuật? Là cái gì?”

Cái tên này nghe rất bình thường, chỉ có ba chữ, xem số lượng từ cũng chẳng thấy giống võ công lợi hại gì.

Lục Giang Hà giải thích: “Tàng Kiếm thuật, nói trắng ra là giấu kiếm khí trong cơ thể mình, ngày ngày dồn tất cả lực lượng của bản thân ngưng tụ một luồng kiếm khí, dùng bí pháp Tàng Kiếm Thuật ẩn giấu trong cơ thể mình.

Dùng thân người để giấu kiếm, mỗi ngày đều bị kiếm khí sắc bén xé rách tra tấn, mỗi ngày đều phải lặp lại, dùng thân thể để chăm sóc kiếm khí. Thời gian càng dài thì kiếm khí càng mạnh, bản thân cất giữ kiếm khí càng nhiều, lượng biến sẽ dẫn tới chất biến.

Nói đơn giản hơn thì Tàng Kiếm Thuật là không coi bản thân như con người mà coi như một cái vỏ kiếm để cất giữ kiếm khí, không ngừng chăm sóc kiếm khí. Tuy lúc xuất thủ có uy lực cường đại nhưng chỉ là hàng dùng một lần thôi.”

“Nếu kiếm khí hao hết thì sao?”

Lục Giang Hà cười âm hiểm: “Vỏ kiếm không có kiếm thì là cái gì? Là rác rưởi, kiếm khí cạn sạch, đương nhiên người cũng bị phế bỏ.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom