• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (2 Viewers)

  • Chương 1256-1260

Chương 1256 Dọa!

Lần này ngay cả bọn Du Ma Nhai cũng không còn gì để nói.

Nếu tính như vậy, đúng là không nên trách tội Sở Hưu.

Dù sao đối với các đại lão ma đạo tu luyện hơn trăm năm như Du Ma Nhai, mấy thứ tình yêu đều là vớ vẩn.

Vì một tên tình nhân mà tử chiến với đồng môn, có đáng không?

Tư Đồ Khí lạnh lùng nói: “Sở Hưu, ngươi cãi chày cãi cối nhiều như vậy nhưng có một điểm ngươi vẫn không thể giải thích được.

Tàn sát đồng liêu, nếu bỏ qua cho ngươi thì quy củ của nhánh Ẩn Ma vứt đâu?”

Sở Hưu cười ha hả: “Quy củ? Quy củ gì?

Ngươi muốn quy củ, vậy ta nói cho ngươi biết, quy củ của Sở Hưu ta là gì!”

Sở Hưu lạnh lùng nhìn Tư Đồ Khí, nói: “Nếu chư vị chịu giúp ta mưu đồ đại sự, ta coi chư vị là đồng môn, sau khi mọi chuyện thành công thì cùng chia chác lợi lộc.

Nhưng nếu có người cản đường ta, vậy xin lỗi, kẻ cản đường không phải đồng môn mà là người chết!”

Sở Hưu vung tay, Thương Thiên Lương mặc bộ trường bào bằng vải bố chắp tay sau lưng bước ra, trong tay còn cầm một cây cuốc nhỏ.

Vốn dĩ hắn đang trồng rau trong Thương Thành, kết quả đám người nhánh Ẩn Ma đột nhiên chạy tới, cho nên hắn cũng bị Sở Hưu gọi tới ra vẻ.

Sở Hưu nhìn dám người bên dưới, lạnh lùng nói: “Lý Thu Dịch là ta giết, mọi chuyện chỉ có vậy, tình hình cũng chỉ có thế.

Bây giờ ai còn cần giải thích, ta và vị Thương thành chủ này sẽ giải thích kỹ lưỡng cho chư vị.”

Thấy cảnh này Vu Mã Giao trực tiếp đứng dậy chắp tay nói: “Cáo từ.”

Du Ma Nhai cũng chắp tay nói: “Đã quấy rầy rồi.” Nói xong trực tiếp quay người đi khỏi.

Quy củ là để cho người tuân thủ quy củ, nếu có ai thậm chí không muốn tuân thủ quy củ, vậy nhắc tới quy củ còn có tác dụng gì?

Chuyện tàn sát đồng liêu thì Sở Hưu có nói gì đi nữa cũng không giải thích được. Nhưng bây giờ Sở Hưu lôi cả cường giả Thiên Địa Thông Huyền ra, ai dám nghe y giải thích?

Đám người Tư Đồ Khí giận tới đỏ bừng cả mặt, nhưng không ai dám nói tiếp, trực tiếp quay người bỏ đi.

Vì bọn họ cũng không chắc, liệu Sở Hưu có ra tay giết bọn họ không.

Trước đó bọn họ còn cho rằng Sở Hưu sẽ e ngại thân phận của các đại lão trưởng bối trong nhánh Ẩn Ma, nhưng bây giờ bọn họ đã hiểu, đối với Sở Hưu

thì thân phận chẳng khác nào cái rắm!

Y đã giết Lý Thu Dịch, cũng chẳng ngại giết kẻ thứ hai.

Đồng thời bọn họ cũng thầm mắng đám người Du Ma Nhai đúng là kém cỏi, bị người ta dọa cái đã bỏ chạy.

Bằng nói bọn họ có nhiều đại lão của nhánh Ẩn Ma như vậy, nếu cùng lên tiếng uy hiếp thì Sở Hưu có dám phách lối như vậy không?

Sau khi ra khỏi Yên Kinh Thành, Tư Đồ Khí phát hiện đám người Du Ma Nhai vẫn đang đứng chờ, hắn bèn hừ lạnh một tiếng nói: “Chư vị, trước đó chúng ta đã nói thế nào? Chẳng phải đã bàn là bắt Sở Hưu giải thích cho bằng được à? Bằng không thì quy củ của nhánh Ẩn Ma vứt đâu?

Kết quả các ngươi lại cứ thế bỏ đi, tự dưng thành trò cười cho người ngoài!”

Sắc mặt Du Ma Nhai đỏ lên, hừ lạnh một tiếng nói: “Còn cần giải thích gì nữa? Con mụ Lý Thu Dịch kia tự gây chuyện mới bị giết, chúng ta còn làm gì được? Nếu mụ không xuất hiện trước mặt Sở Hưu, chẳng lẽ Sở Hưu lại đi truy sát mụ khắp giang hồ?

Huống chi người ta gọi cả cường giả Thiên Địa Thông Huyền ra mặt, ngươi bảo chúng ta làm sao bây giờ, chẳng lẽ lại đi vạch mặt nhau?

Tuy Sở Hưu không tuân thủ quy củ, nhưng ít nhất bây giờ hắn vẫn là người của nhánh Ẩn Ma. Đối với hắn Ngụy lão ân trọng như núi, hắn có cuồng vọng lớn lối hơn nữa cũng không ngang nhiên làm phản nhánh Ẩn Ma.

Không vạch mặt thì vẫn là người mình, còn không nể mặt mới là bị người ngoài chê cười, còn thành trò cười cho toàn bộ người trong giang hồ!”

Tư Đồ Khí bị Du Ma Nhai chặn họng như vậy, cuối cùng chỉ có thể ra vẻ lạnh lùng nói: “Tên Sở Hưu này là loại người tham lam vô pháp vô thiên.

Bây giờ hắn đã dám bỏ qua quy củ của nhánh Ẩn Ma mà các người vẫn còn ngại cái này ngại cái kia, không dám phát tác. Ta sợ là đến cuối cùng toàn bộ nhánh Ẩn Ma sẽ bị hủy trong tay hắn!”

Sau khi nói xong câu này, Tư Đồ Khí trực tiếp quay người bỏ đi.

Hung hăng tới cửa chất vấn, kết quả bị cự tuyệt, tâm trạng của hắn tốt mới gọi là lạ.

Lúc này trong Trấn Võ Đường, Thương Thiên Lương không đi ngay mà cầm cuốc hỏi: “Nghe ta nói này, bọn họ và ngươi là đồng môn à? Nếu là đồng môn thì sao lại đi quấy rối ngươi? Đã thành ra như vậy rồi mà các ngươi còn chia rẽ, nhưng vẫn cùng trong một thế lực?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Chuyện này quá phức tạp, Thương thành chủ sẽ không hiểu đâu.

Trong Lục Đô, người ta không sống một mình được, nhưng ở thế giới bên ngoài có một mình vẫn sống rất thoải mái.

Cho nên thời gian dài không có mục tiêu, đám người này chỉ còn thấy lợi ích trước mắt mình chứ không thấy lợi ích chỉnh thể.

Năm xưa khi Côn Luân Ma Giáo bị tiêu diệt, người của nhánh Ẩn Ma còn coi là đoàn kết, tất cả mọi người dốc hết sức lực muốn đợi tới khi Độc Cô Duy Ngã trở về xây dựng lại Côn Luân Ma Giáo.

Nhưng năm trăm năm qua đi, Độc Cô Duy Ngã vẫn chưa về. Ý chí của đám người này đã tiêu tan, mỗi người có tâm tư riêng, đoàn kết được mới là lạ.”

Thương Thiên Lương gật nhẹ đầu, tổng kết lại: “Nói trắng ra là đám người các ngươi ăn no dửng mở, sống thoải mái quá nên mới đấu đá lẫn nhau.”

Sở Hưu sửng sốt, câu này của Thương Thiên Lương tuy không dễ nghe nhưng hình như không có gì sai.

Nếu bây giờ thế giới của bọn họ cũng biến thành như Lục Đô, có lẽ không ai đấu đá lẫn nhau. Sống sót cũng khó rồi, ai quan tâm tới thể diện, ai để ý tới quy củ nữa?

“Đúng rồi, Thương thành chủ, nghe nói thời gian gần đây ngươi vẫn trồng trọt trong Thương Thành? Chuyện này cứ để một số người già trẻ em làm là được, sao ngươi còn đích thân làm?”

Thương Thiên Lương thản nhiên đáp: “Trong Thương Thành, thành chủ cũng phải đích thân ra trận chém giết, bây giờ làm ruộng thì thành chủ cũng phải đi đầu.

Hơn nữa thời gian vừa qua ta đọc lại điển tịch mà tổ tiên Thương gia lưu lại, ôn lại truyền thừa võ đạo của tổ tiên Thương gia thời thượng cổ.

Thiên Địa Thông Huyền không chỉ tu luyện bản thân, còn là cả thiên địa này.

Trong Lục Đô, thiên địa vỡ nát, thiên địa mà ta tu ra không hoàn chỉnh.

Nhưng ở đây ta có thể bắt đầu lại từ đầu, cảm ngộ ra thiên đường này, cũng đã ngộ được một số thứ bất đồng.”

Nói đoạn, Thương Thiên Lương giơ tay, một luồng sáng xanh lá hiện lên, truyền vào mặt đất.

Một khắc sau, không ngờ lại có thứ như cỏ dại mọc lên đục nát cả viên gạch, ngoan cố ngóc đầu lên.

“Một mồi lửa nhỏ có thể đốt cháy cả cánh đồng, một gốc cỏ dại mà lửa đốt mãi chẳng hết. Chỉ cần có sinh cơ là lại có thể sinh trưởng.

Thiên địa này quá lớn, lớn tới mức ngươi chỉ cần lĩnh ngộ một chút thôi cũng hưởng thụ không hết.

Tuy ta trồng trọt nhưng thứ cầy cấy lại là đan điền.”

Sau khi nói xong Thương Thiên Lương tiếp tục cầm cây cuốc nhỏ ra ngoài, trên người đã không có khí tức hung ác lúc ở Thương Thành, ngược lại mang theo vẻ phiêu dật xuất trần như thế ngoại cao nhân.

Sở Hưu nhìn viên gạch vỡ vụn dưới đất và cọng cỏ cao nửa người, vuốt cằm như có suy nghĩ.

Đại sảnh của Trấn Võ Đường mới được trang hoàng không lâu, mình có nên bắt hắn đền hay không đây?
Chương 1257 Băng hà và đăng cơ 1

Trong đại điện hoàng cung Bắc Yên.

Bắc Yên chuộng màu đen cho nên đa số cung điện có vẻ cực kỳ âm tràm áp lực.

Nhưng hôm nay bầu không khí của toàn bộ hoàng cung Bắc Yên lại càng trầm trọng, vì Hạng Long sắp không trụ nổi.

Vài chục nhân vật quan trọng trong hoàng tộc Hạng thị của Bắc Yên đang tụ tập trong cung điện. Hạng Long nằm trên giường, hơi thở đã yếu tới cực hạn, vài thái y luống cuống chân tay, mệt tới mức mồ hôi đầy đầu nhưng không dám ngừng nghỉ, chỉ sợ sơ sót một chút là bị kéo đi chôn cùng.

Nếu quan sát kỹ sẽ thấy trong số hoàng tộc Bắc Yên ở đây, trừ em trai ruột hận thù Hạng Long ra, những người khác không có vẻ đau buồn gì, thậm chí cực kỳ hờ hững.

Hoàng đế và hoàng tộc là hai khái niệm khác biệt.

Trên đất Bắc Yên này, chỉ có trực hệ của Hạng Long mới có thể nhận được hoàng vị, cho dù người trong trực hệ của hắn đều là rác rưởi, vậy tên rác rưởi đó cũng được đưa lên tiếp quản hoàng vị, vì bọn họ mới là trực hệ.

Còn những người khác trong hoàng tộc Bắc Yên tuy cũng từng là trực hệ, nhưng từ khi tổ tiên bo bị cắt đất phong hầu, bọn họ chỉ là người trong hoàng tộc Hạng gia.

Đối với bọn họ mà nói, cái gọi là hoàng triều càng giống một thế gia hơn.

Bọn họ liều mạng cho hoàng triều Hạng gia, cống hiến sức lực. Còn hoàng đế thì giữ vững điạ vị của mình, dùng toàn bộ lực lượng hoàng triều để nuôi dưỡng bọn họ, quan hệ giữa đôi bên chỉ đơn giản như vậy.

Cho nên thấy Hạng Long sắp từ trần, bọn họ không vui không buồn, chỉ cần hoàng đế tiếp theo đăng cơ vẫn cấp cho họ đủ lợi ích là được.

Nhưng bọn họ không đau buồn không nghĩa là Hạng Sùng không đau buồn.

Xưa nay Hạng Sùng không phải người máu lạnh, cho nên khi thấy Hạng Long tranh đoạt hoàng vị với đại ca, hắn rất đau lòng, cũng rất thù hận Hạng Long. Nhưng bây giờ tận mắt thấy Hạng Long sắp chết, tuy hắn vẫn hận Hạng Long, nhưng cũng rất thương tâm.

Sau khi bận rộn cả nửa ngày, đám thái y liếc nhau, đành nói với Hạng Sùng: “Vương gia, chúng thần đã dốc hết sức lực, bệ hạ dầu hết đèn tắt, tinh thần đã bắt đầu tiêu tán, thuốc cũng không chữa được, cho dù có cửu chuyển thần đan cũng vô dụng.”

“Có thể giúp hoàng huynh nói vài lời không?” Hạng Sùng cố nén bi thương trong lòng nói.

Một thái y trong số đó gật đầu nói: “Chuyện này thì có thể, nhưng cưỡng ép kích thích tinh thần của bệ hạ sẽ khiến tinh thần bệ hạ tiêu tán nhanh hơn.”

Hạng Sùng chần chừ một lát nhưng vẫn gật đầu nói: “Được rồi, để hoàng huynh lưu lại vài lời cuối cùng.”

Thái y kia gật nhẹ đầu, cầm châm bạc đâm vào mấy đại huyệt trên người Hạng Long. Hạng Long vốn như người sắp chết ho khan hai tiếng, ánh mắt vô thần nhìn sang phía Hạng Sùng, khóe miệng nhếch lên một chút, nói yếu ớt: “Rốt cuộc ngươi cũng gọi ta là hoàng huynh lần nữa.”

Nghe Hạng Long nói câu đầu tiên như vậy, con mắt Hạng Sùng lập tức đỏ lên.

“Hoàng huynh, ngươi còn gì muốn nói không?” Hạng Sùng nắm tay Hạng Long hỏi.

Hạng Long lắc đầu hư nhược nói: “Đã bố trí hết rồi, không còn gì để nói. Trẫm đã cố gắng hết sức, đợi sau khi Xung Nhi lên ngôi phải dựa vào chính nó.”

Nói đến đây, Hạng Long đột nhiên nắm chặt lấy tay Hạng Sùng, như dùng hết tất cả sức lực, thốt lên những lời cuối cùng: “Trẫm không cam lòng! Nhưng cũng không hối hận!”

Dứt lời, sinh cơ trên người Hạng Long hoàn toàn tiêu tán, Hạng Sùng không nhịn được, nước mắt trào ra.

"Hoàng huynh!"

Cuộc đời Hạng Long đầy thị phi công tội, khó mà nói rõ.

Là người anh người em, hắn giết huynh trưởng đoạt vị, ra tay với anh trai ruột thịt cùng mẹ mà không hề chùn tay, có thể nói máu lạnh tới cực điểm.

Là người cha, hắn bận rộn quốc gia đại sự, thậm chí Hạng Xung mà hắn yêu chiều nhất cũng không được hắn dạy bảo mấy, thậm chí còn khiến các con mình mâu thuẫn, huynh đệ bất hòa.

Nhưng là hoàng đế Bắc Yên, hắn lại là người hợp lệ, thậm chí có thể nói là ưu tú.

Bắc Yên vốn chỉ là nước nhỏ trong thiên hạ rộng lớn này, nếu không có Hạng Long, cho dù Đông Tề có một hoàng đế kém cỏi, với diện tích của Đông Tề hoàn toàn có thể quét hang bốn phía, trực tiếp hủy diệt các tiểu quốc trong thiên hạ, thống nhất giang sơn.

Nhưng chính vì có Bắc Yên, có Hạng Long, hắn liên kết võ lâm Bắc Yên, liên hợp với Tây Sở, liên hợp với mọi thế lực có thể, cuối cùng chặn được con đường khuếch trương của Đông Tề, tạo thành thế chân vạc ngày hôm nay.

Hắn không cam lòng là vì hôm nay đế vương trong thiên hạ đều là loại tầm thường. Chỉ cần cho hắn thời gian, Đông Tề không thể càn quét bốn phương nhưng hắn có thể! Đông Tề chưa thể thống nhất thiên hạ, nhưng hắn có thể!

Hắn không hối hận là vì tuy Hạng Long bị ngàn vạn người phỉ nhổ, tuy bị em trai ruột căm thù cả đời, nhưng nếu để hắn lựa chọn lại lần nữa, hắn vẫn sẽ chọn như vậy.

Thị phi công tội lưu lại cho đời sau bình luận, dù sao đời này Hạng Long không hối hận!

Bắc Yên, năm Chiêu Võ thứ sáu mươi hai, Hạng Long băng hà.

Trước khi Hạng Long chết, Bắc Yên trải qua một thời gian yên bình, nhưng sau khi hắn chết, sóng ngầm đã nổi cuồn cuộn khắp Bắc Yên.

Trước khi chết Hạng Long không gọi bất cứ hoàng tử nào đến. Di chiếu của hắn đã được viết song từ trước, nếu không có gì bất ngờ, tiếp theo là Hạng Xung lên ngôi. Nhưng mọi chuyện liệu có thuận lợi như vậy?

Trong cung thái tử, Hạng Xung cũng đau buồn, nhưng phần lớn cảm xúc là vui mừng, rốt cuộc ngày này cũng đến!

Trong phủ của Hạng Lê, sau khi nghe tin này hắn tự giam mình trong một căn phòng tối, không gặp bất cứ ai.

Cuối cùng thời khắc này cũng tới. Thắng, hắn sẽ lên tới đỉnh cao, bại, chẳng thà hắn tự sát luôn, thậm chí Hạng Xung sẽ khiến hắn chết rất khó coi.

Trong Trấn Võ Đường, Sở Hưu mặt không biểu cảm, vì y đã tính toán ngày này rất lâu rồi, thắng thua thành bại phải xem lần này!

Sau khi Hạng Long băng hà, đương nhiên phải cử thành tang lễ trước đã.

Sau tang lễ mới là nghi thức đăng cơ của Hạng Xung.

Trong hoàng cung, hoàng tộc, quân đội Bắc Yên và giới quyền quý đều có mặt đầy đủ.

Sở Hưu thân là đại đô đốc của Trấn Võ Đường, đương nhiên đứng ở vị trí cao nhất.

Thậm chí ngoài những người lệ thuộc vào triều đình, cả Tịch Vân Tử, Thủ Chân Tử của Thuần Dương Đạo Môn và Hư Ngôn của Đại Quang Minh Tự cũng tới.

Nhưng hai bên vẫn còn thương tích, đến đây chỉ là để tham dự lễ tang, còn căm thù lẫn nhau.

Còn chưa công bố hoàng vị, trên đài cao một lão già râu tóc bạc trắng được những người khác đỡ lên, chậm rãi mở di chiếu của Hạng Long.

Hắn là người trong thế hệ già nhất của hoàng tộc Hạng thị, tuy thực lực không ra sao, thậm chí tuổi thọ cũng sắp cạn, nhưng trường hợp này vẫn phải nhờ hắn chủ trì.

Hạng Xung quỳ dưới đất, hắn thân là thập tam hoàng tử nhưng lại quỳ đầu tiên, ánh mắt những hoàng tử khác nhìn về phái Hạng Xung có vẻ rất phức tạp.

Tuy trước đây vị thập tam hoàng tử này rất đặc biệt, được Hạng Long yêu mến nhất, nhưng không ai ngờ cuối cùng người leo lên hoàng vị lại là hắn.

Đương nhiên ngoài ghen ghét ra, bọn họ cũng không có suy nghĩ gì khác.
Chương 1258 Băng hà và đăng cơ 2

Trong số con cái của Hạng Long, trước đây ưu thế của Hạng Lê là lớn nhất, cho dù Hạng Lê không được hoàng vị thì cũng không tới phiên bọn họ. Cho nên những hoàng tử ở đây chỉ ghen tị chứ không căm thù.

Còn lúc này tuy Hạng Xung vẫn cúi đầu nhưng trong mắt hắn chỉ có một thứ, đó là ghế rồng lóng lánh ánh vàng kia, là vị trí sắp thuộc về hắn!

Tuy ghế rồng kia không dễ nhìn, cũng không hoa lệ, thậm chí nó được sử dụng quanh năm suốt tháng nên một số hoa văn đã bị mài mòn.

Nhưng vị trí này lại đại diện cho quyền thế, cho quyền lực đế vương khống chế toàn bộ Bắc Yên!

Trước đây nó chỉ nằm trong giấc mơ, còn bây giờ giấc mơ xuất hiện trong hiện thực, hỏi làm sao Hạng Xung không căng thẳng cho được? Bây giờ hắn đã căng thẳng tới mức khẽ run rẩy.

Vị lão tổ tông của hoàng tộc Hạng thị đứng dầu, giọng nói như dùng hết sức lực nhưng lại trầm trầm có lực: “Hạng Xung, bệ hạ đã băng hà. Trước khi ra đi ngài đã lập ngươi làm thái tử, hy vọng ngươi không làm ngài thất vọng.

Trong tam quốc đương thời, Bắc Yên ta không chiếm được cả thiên thời địa lợi nhân hòa, nhưng được bệ hạ dẫn dắt, giữ gìn được giang sơn này.

Bây giờ bệ hạ đã đi, tiếp đó gánh nặng sẽ đặt lên người của ngươi. Ngươi có tự tin không?”

Hạng Xung vội vàng cúi người nói: “Đương nhiên ta tự tin, trước di mệnh của phụ hoàng, chắc chắn bản cung sẽ kế thừa di chỉ của phụ hoàng, dẫn đắt Bắc Yên, càn quét bốn phương, thống nhất Trung Nguyên!”

Lão tổ của hoàng tộc Hạng thị gật nhẹ đầu, đang định tuyên đọc di chiếu của Hạng Xung, để Hạng Xung chính thức đăng cơ.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói không hợp thời lại vang lên: “Thái tử điện hạ tự tin, nhưng ta lại không tin.

Càn quét bốn phương? Ta sợ là thái tử điện hạ đăng cơ chưa được mấy năm Bắc Yên đã bị ngươi làm cho sụp đổ!”

Mọi người ở đây cùng ngẩng đầu lên nhìn vê một hướng.

Sở Hưu vẫn thản nhiên đứng ra, không chút e ngại, lập tức thu hút ánh mắt mọi người.

Thủ Chân Tử và Hư Ngôn cùng ngẩng đầu lên, nhìn nhau một cái?

Sở Hưu nổi điên rồi à? Y ngang nhiên phản đối Hạng Xung đăng cơ, nhúng tay vào sự vụ trong hoàng tộc Bắc Yên, làm vậy là đối địch với toàn bộ triều đình Bắc Yên!

Hạng Sùng phẫn nộ quát: “Sở Hưu! Ngươi định làm gì? Đây là đại điển đăng cơ của triều đình, không phải nơi cho ngươi phát ngôn bừa bãi! Ngươi định tạo phản hay sao?”

Sở Hưu lạnh lùng nói: “Tạo phản? Vương gia, hoàng tộc Hạng thị các ngươi là hoàng tộc Bắc Yên, là người khống chế cả Bắc Yên. Nhưng đừng quên chúng ta cũng sinh sống ở Bắc Yên, cũng là một bộ phận của Bắc Yên!

Ta làm vậy không phải tạo phản. Khi bệ hạ còn sống, tuy ta và bệ hạ có một số suy nghĩ không hợp nhau, nhưng ngươi có thấy ta nói nửa chữ không nào không?

Bệ hạ là hùng chủ thế hệ này, Bắc Yên nằm trong tay người thì chúng ta đều yên tâm.

Nhưng vị thái tử điện hạ này không phải đế vương hợp lệ, hắn khống chế Bắc Yên sẽ là một tai họa.

Ta không muốn tạo phản, cũng không thể tạo phản. Chỉ có điều, ta muốn mời chư vị suy nghĩ kỹ càng, người như vậy có thích hợp kế vị đại thống hay không?

Trước khi chết bệ hạ đã mờ mắt, không thấy rõ lòng người nên mới chọn một kẻ như vậy.

Một đế vương hợp lệ có thể dẫn dắt Bắc Yên từ một nước nhỏ tới mức ngang hàng với Đông Tề như bây giờ.

Nhưng một đế vương không hợp lệ thì sao? Đó là một tai nạn!

Chư vị đừng quên chuyện họ Lữ thay họ Khương ở Đông Tề.

Hoàng đế có thể họ Hạng, nhưng chưa chắc đã phải là Hạng Xung!”

Thật ra Hạng Sùng cũng không ngạc nhiên khi thấy Sở Hưu đột nhiên nhảy ra gây chuyện.

Vì Hạng Long đã nói từ trước, chắc chắn Sở Hưu sẽ không ngồi chờ chết.

Nhưng không sao, chỉ mình Sở Hưu còn chưa thể rung chuyển toàn bộ triều đình Bắc Yên, cho dù hắn kéo cả nhánh Ẩn Ma ra cũng chẳng sao.

Hạng Long dẫn hai nhánh Đạo Phật tới vốn là để đề phòng Sở Hưu.

Nhưng lúc này nghe Sở Hưu nhắc tới chuyện họ Lữ thay họ Khương ở Đông Tề, tất cả hoàng tộc Bắc Yên đều biến sắc.

Có thể nói chuyện này là một cấm kỵ, cấm kỵ trong tất cả hoàng tộc.

Trong quá khứ chuyện tranh đoạt hoàng vị chỉ là giữa những người trực hệ với nhau. Cả hoàng tộc họ Hạng lẫn hoàng tộc của quốc gia khác đều không ngăn cản chuyện này.

Tranh đoạt hoàng vị có máu chảy không? Chỉ có người chém giết đẫm máu đoạt được hoàng vị mới là đế vương kiệt xuất.

Đương nhiên cũng có lúc không thấy máu, nhưng như vậy chỉ có hai tình huống, một là người đoạt được hoàng vị quá mạnh, nhưng người khác không tự tin để cạnh tranh.

Còn trường hợp khác là thế hệ này mọi người đều quá kém cỏi, kém tới mức không đánh nổi.

Cho nên đối với hoàng thất mà nói, đoạt vị rất bình thường, lúc trước khi Hạng Long giết đại ca của mình để đoạt lấy hoàng vị, vị lão tổ hoàng tộc Hạng thị đang chuẩn bị đọc di chiếu thậm chí không hề tham dự, không nói tới nửa câu.

Chỉ khi đại cục đã định, Hạng Long giải quyết hết các đối thủ cạnh tranh, hắn mới ra mặt chủ trì một số nghi thức đăng cơ của Hạng Long, đọc vài thứ linh tinh, coi như một linh vật.

Chuyện tranh đoạt hoàng vị này có đánh kịch liệt tới đâu, tanh máu tới mức nào, cũng là người trong dòng họ của bọn họ tranh đoạt. Còn chuyện ở Đông Tề thì hay rồi, thuộc hạ trực tiếp đổi một hoàng đế, Đông Tề to lớn cũng thay đổi quốc tính, chuyện này khiến người ta khó mà chấp nhận nổi

Bây giờ Sở Hưu nói như vậy là có ý gì? Hạng Sùng lạnh lùng nói: “Sở Hưu, ngươi định để Bắc Yên này mang họ Sở à?”

Hạng Xung còn trực tiếp nhảy ra quát lớn: “Người đâu! Bắt tên Sở Hưu này lại cho ta! Giam tên loạn thần tặc tử này lại!”

Lúc này Hạng Xung đã cực kỳ thù hận Sở Hưu.

Vốn mình đã chuẩn bị đăng cơ, kết quả tên này còn nhảy ra gây chuyện, nên giết, đúng là nên giết quách đi!

Lúc này Hạng Xung đã là thái tử, đương nhiên lời nói cũng rất có tác dụng.

Một loạt cường giả Cung Phụng Đường của hoàng thất bước ra từ đâu không biết, nhìn chằm chằm vào Sở Hưu và người của Trấn Võ Đường, thần sắc lạnh lùng.

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Sao nào? Không để ta nói vài câu được à?

Vương gia, không phải ta muốn Bắc Yên mang họ Sở, ta không hứng thú gì với giang sơn của Hạng gia.

Hôm nay ta chỉ muốn nói với vương gia, tuy Hạng Xung được bệ hạ lựa chọn, nhưng không phải quyết định nào của bệ hạ cũng đúng.

Ít nhất về người thừa kế, hắn đã sai, sai hoàn toàn!

Cung Phụng Đường của hoàng thất vẫn luôn nằm dưới quản lý của ngài, nhưng ngài đừng quên gần đây Hạng Xung đã xếp người vào Cung Phụng Đường hoàng thất.

Nhược điểm lớn nhất của Hạng Xung chính là thiếu bao dung! Hắn còn không tin tưởng vị hoàng thúc là ngài, vậy hắn tin ai?

Bắc Cung địa tướng quân, chẳng lẽ chư vị không thể hiện thái độ à?”

Vừa nghe câu này, sắc mặt đám người Bắc Cung Bách Lý hơi đổi.

Hôm nay nếu Sở Hưu không đứng ra nói chuyện, bọn họ cũng không nhiều lời.

Nhưng Hạng Xung nhúng tay vào quyền lực của bọn họ, chuyện này luôn như một mũi gai cắm vào đáy lòng bọn họ.

Nghi ngờ người thì không dùng người, dùng người thì không nghi kỵ người.
Chương 1259 Phản ứng của các bên

Hạng Long là kẻ đa nghi, nhưng hắn cũng không bố trí người trong quân đội. Lý do là vì hắn biết giang sơn Bắc Yên là dựa vào quân đội, hạ bệ những người này, bức ép họ quá mức, cuối cùng người chịu thiệt vẫn là mình.

Cái đinh duy nhất là Hạng Võ, nhưng Hạng Võ dựa vào năng lực của mình để đi lên vị trí này. Những người khác trong Trấn Quốc Ngũ Quân cũng công nhận hắn.

Tuy nói mỗi triều thiên tử mỗi triều thần, nhưng trước mắt Hạng Xung còn chưa trở thành thiên tử mà đã hành động quá đáng như vậy, đến khi hắn lên ngôi liệu đám người bọn mình có còn đường sống không?

Bắc Cung Bách Lý mặt không đổi sắc nói: “Chỉ cần Sở Hưu ngươi không tạo phản, còn lại đều dễ bàn.”

Sở Hưu cười lớn một tiếng nói: “Ta đã nói rồi, ta không hứng thú với giang sơn của Hạng gia. Trấn Võ Đường cũng là một phần của triều đình Bắc Yên, ta chỉ muốn triều đình Bắc Yên được an ổn mà thôi.

Hạng Xung không thích hợp để lên làm hoàng đế, nhưng phía sau còn có người chờ đó. Hạng Lê điện hạ, ngươi nói xem có đúng không?”

Hạng Lê vẫn đứng trong số hoàng tức lại đứng dậy, sửa sang lại quần áo một chút, sắc mặt bình tĩnh, không nói một lời đứng bên cạnh Sở Hưu.

Trước đó, khi đại điển đăng cơ còn chưa bắt dầu, trong lòng hắn rất bối rối, như muốn phát điên.

Nhưng khi ngày này đến thật, hắn đột nhiên bình tĩnh lại.

Sinh tử thành bại, phú quý do trời!

Không làm là chết, làm thì chỉ có thể chết. Vậy thì được, dứt khoát bỏ qua tất cả, đánh cược vào Sở Hưu một lần!

Còn lúc này mọi người thấy không ngờ Hạng Lê lại đúng sau lưng Sở Hưu, ai nấy đều rất kinh ngạc, thậm chí cả Hạng Sùng cũng bất ngờ.

Quan hệ của hai người này quá bí ẩn, nên nói bọn họ vốn không liê

n lạc với nhau được mấy lần.

Cho nên trong mắt những người khác, hai kẻ này vốn không có liên hệ gì với nhau, rốt cuộc bọn họ cấu kết với nhau như thế nào?

Hơn nữa bọn họ từng nghe nói, hình như Sở Hưu từng có thù hận với Hạng Lê, sao bây giờ hắn lại muốn giúp Hạng Lê leo lên hoàng vị?

Sở Hưu không quan tâm tới suy nghĩ của những người ở đây, y chỉ vào Hạng Lê nói: “Ta tin là chư vị rất quen thuộc với nhị hoàng tử, ta cũng không cần nói nhiều.

Trước đó chư vị đã biết về nhị hoàng tử rồi, vậy bây giờ nếu so sánh với Hạng Xung, rốt cuộc ai là người thích hợp lên làm hoàng đế?”

Những võ giả trong quân đội và giới quyền quý liếc mắt nhìn nhau, thần sắc mỗi người một khác.

Đương nhiên bọn họ rất quen với Hạng Lê, trong quá khứ bọn họ đều cho rằng người kế vị chính là Hạng Lê, cho nên tuy không tỏ ý trung thành với Hạng Lê, nhưng bọn họ rất thân cận với Hạng Lê

Nếu nói công bằng ra, bất luận tâm cơ hay thủ đoạn năng lực, Hạng Lê đều kém xa Hạng Long cả vạn dặm.

Nếu nói làm hoàng đế Bắc Yên, năng lực của hắn không coi là xuất chúng, chỉ có thể đánh giá là không quá ngu mà thôi. Cho nên thực tế mọi người cũng không có cảm giác gì đặc biệt, chẳng qua hắn là người có hy vọng kế thừa hoàng vị nhất nên mọi người mới đứng về phía hắn.

Nhưng khi đem ra so sánh với Hạng Xung, mọi người lại cảm giác được ưu điểm của Hạng Lê.

Ưu điểm của Hạng Lê chính là tuy hắn không xuất sắc nhưng cũng không có nhiều tâm tư và thủ đoạn lặt vặt.

Trước đó hắn vẫn coi bản thân là người thừa kế Bắc Yên, cho nên mọi hành động đêu dựa theo tiêu chuẩn của thái tử Bắc Yên, không có sai lầm gì lớn.

Hạng Xung lại là tấm gương phản diện điển hình, càng làm càng sai.

Sau khi trầm ngâm trong chốc lát, Bắc Cung Bách Lý nói thẳng: “Ta sẽ không tham gia tranh chấp của hoàng thất, Đông Sơn Quân vĩnh viễn trung thành với Bắc Yên, trung thành với bệ hạ.”

Nghe Bắc Cung Bách Lý nói như vậy, Sở Hưu không khỏi nói nhỏ, thông minh.

Cuồng Đồ - Bắc Cung Bách Lý rất nổi danh trong tam quốc đương thời, là sát thần trên chiến trường.

Nhưng vị này cũng không phải kẻ lỗ mãng, ngược lại còn rất thông minh.

Chỉ cần họ Hạng tranh đoạt hoàng vị, đó là tranh chấp của nội bộ hoàng tộc. Bất kể sau lưng bọn họ là ai, hắn cũng không tham dự.

Dù sao chỉ cần người ngồi trên ngai vàng cuối cùng vẫn họ Hạng, Đại Sơn Quận sẽ tuyên thệ trung thành với triều đình Bắc Yên, trung thành với hoàng đế. Còn rốt cuộc hoàng đế Bắc Yên là ai, thật ra chuyện này không quan trọng.

Thấy Bắc Cung Bách Lý nói vậy, trong lòng Hạng Xung lạnh buốt.

Chuyện khiến Hạng Xung ớn lạnh hơn nữa là những đại tướng quân khác trong Trấn Quốc Ngũ Quân đều biểu thị thái độ của mình giống với Bắc Cung Bách Lý.

Hạng Xung không khỏi đưa mắt sang phía Hạng Võ, vị này là người của Hạng gia, khác với những người ngoài khác.

Nhưng Hạng Võ chỉ cười ha hả nói: “Ta biết ngay mà, lần nào chọn hoàng đế cũng có chuyện, đã thành quen rồi.

Chư vị muốn đánh thì cứ đánh thỏa thích. Đến lúc đó ai thắng sẽ là cửu ngũ

chí tôn, chúng ta đang chờ kết quả đây.”

Trước đó khi ở trong quán rượu, Hạng Võ đã nói với Sở Hưu vài lời oán trách Hạng Xung.

Tuy vị này cũng họ Hạng, nhưng đáng tiếc, xưa nay hắn không coi mình là người trong hoàng tộc Hạng thị.

Hạng Võ không có dã tâm gì lớn. Hắn sống ngoài giang hồ từ nhỏ, lần mò bước ra, như một con chó hoang, nếu có ai dám động tới khay chuối tiêu trong tay hắn, cho dù người này mang họ Hạng, hắn cũng dám cắn.

Thấy Trấn Quốc Ngũ Quân và giới cầm quyền đều không nói một lời, Hạng Xung không khỏi chửi thầm trong lòng. Quả nhiên không thể tin tưởng đám người này được! May mà mình đã chuẩn bị trước!

“Ngũ Ương đạo nhân!” Hạng Xung nổi giận gầm lên một tiếng.

Ngũ Ương đạo nhân từ phía sau bước ra không nhanh không chậm. Với thực lực và địa vị của hắn bây giờ, trong tình thế này hắn không được đứng trên chỗ cao, chỉ có thể chờ ở bên dưới.

“Điện hạ có gì cần làm?” Ngũ Ương đạo nhân chắp tay nhìn Hạng Xung, thậm chí ánh mắt mang vẻ trêu tức.

Lúc này Hạng Xung lại chẳng hề chú ý tới điểm lạ của Ngũ Ương đạo nhân, hắn lập tức nói: “Lệnh cho tất cả mọi người của cung thái tử ra tay. Cầm lệnh bài của bản cung, triệu tập Trấn Quốc Ngũ Quân, giết chết kẻ phản nghịch!”

Trước đó hắn đã bố trí không ít người vào Trấn Quốc Ngũ Quân, giờ rốt cuộc cũng có đất dụng võ!

Vừa nghe câu này, sắc mặt đám người Bắc Cung Bách Lý càng thêm khó coi.

Tuy bọn họ rất tự tin Trấn Quốc Ngũ Quân đã được bọn họ quản lý tới như thành đồng vách sắt, những người khác không cách nào điều động.

Nhưng thái độ của Hạng Xung không coi bọn họ ra gì, mấy vị đại tướng quân đều cực kỳ bất mãn và phẫn nộ.

Ngũ Ương đạo nhân nghe Hạng Xung nói vậy chỉ đứng đó cười lạnh chứ không có hành động gì.

Hạng Xung cau mày: “Còn không đi truyền lệnh à, ngươi đang chờ cái gì?”

Sở Hưu đứng ra, lạnh nhạt nói: “Hắn, đương nhiên là chờ mệnh lệnh của ta.”

Gương mặt Ngũ Ương đạo nhân mỉm cười, đi tới bên cạnh Sở Hưu, cung kính chắp tay với Hạng Lê: “Sở đại nhân, nhị hoàng tử.”

Thấy cảnh này, Hạng Xung như bị sét đánh, sắc mặt lập tức trắng bệch!
Chương 1260 phản bội 1

Hạng Xung không thể tưởng tượng được chuyện Ngũ Ương đạo nhân phản bội, hắn đờ ra tại chỗ, sắc mặt âm trầm bất định, mang đầy căm hận.

Hắn tự nhận là mình đã đối xử với Ngũ Ương đạo nhân như tâm phúc, kết quả bây giờ Ngũ Ương đạo nhân lại phản bội hắn!

Những người khác cũng không khỏi bất ngờ, sao Ngũ Ương đạo nhân cũng cấu kết với Sở Hưu?

Tương tự như Bắc Cung Bách Lý, mọi người ở đây đều không lạ gì Ngũ Ương đạo nhân, đối phương đã ở Bắc Yên vài chục năm.

Nhớ khi xưa Sở Hưu vừa tới Bắc Yên, Ngũ Ương đạo nhân còn đánh một trận với Sở Hưu vì quyền lực ở Trấn Võ Đường. Tuy Ngũ Ương đạo nhân chịu thiệt, nhưng vì sao hai người này lại cấu kết?

Hạng Xung như nghĩ ra điều gì, căm tức nhìn Ngũ Ương đạo nhân: “Nói vậy tất cả những người ngươi tìm tới đều là gián điệp phản bội!”

Ngũ Ương đạo nhân lạnh nhạt nói: “Không thể dùng từ phản bội được, bọn họ chưa bao giờ trung thành với ngươi, làm gì có chuyện phản bội?”

Hạng Xung cắn răng, đột nhiên nói với đám người Bắc Cung Bách Lý: “Bắc Cung đại tướng quân, trước đó ta đã càn rỡ rồi. Những chuyện ta làm đều là vì tên Ngũ Ương đạo nhân kia mê hoặc!

Bây giờ mọi người cũng thấy rồi đó, những người ta bố trí ở chỗ các ngươi không phải tâm phúc của ta mà là gián điệp mà Sở Hưu phái tới!”

Nghe xong câu này tất cả mọi người ở đây lắc đầu, ngay cả những người trong hoàng tộc Hạng thị cũng cau mày.

Hạng Xung đã luống cuống, bối rối tới mức làm bừa rồi, chuyện như vậy mà hắn cũng dám nói.

Tuy bây giờ Sở Hưu đứng ra trắng trợn ủng hộ Hạng Lê đoạt vị, nhưng Hạng Xung vẫn là thái tử, vẫn là người thừa kế Bắc Yên.

Kết quả thái tử một nước lại xin lỗi và thỉnh cầu thần tử của mình, như vậy quá uất ức.

Tuy đối với những người có thực lực như Bắc Cung Bách Lý, năm xưa ngay cả Hạng Long cũng phải đối xử khách khí. Nhưng Hạng Long thân là đế vương, hắn chỉ trao đổi lợi ích với Bắc Cung Bách Lý chứ không phải cầu xin thần tử của mình.

Dáng vẻ hoảng hốt làm bừa của Hạng Xung bây giờ đúng là làm mất mặt Hạng thị.

Hơn nữa Hạng Xung còn nói gián điệp đều do Sở Hưu phái tới, không liên quan gì tới hắn, chuyện này càng nực cười.

Người sáng suốt ai chẳng nhìn ra, cho dù chuyện này là do Ngũ Ương đạo nhân mê hoặc, cho dù gián điệp đều là người của Sở Hưu, nhưng Hạng Xung

nhà ngươi đã không phát hiện thì thôi còn coi bọn họ là tâm phúc. Thế này là gì? Là nhãn lực kém.

Hơn nữa khi đó ngươi đâu có biết bọn họ là gián điệp, kết quả bị người ta mê hoặc, ngươi đã đồng ý bố trí nhân thủ, đây không phải muốn tranh quyền đoạt lợi ư?

Vậy nếu những người này thật sự là tâm phúc của ngươi, ngươi xếp họ vào đoạt quyền là đương nhiên?

Hạng Xung không nói câu này còn đỡ, nói xong thì ấn tượng của đám người Bắc Cung Bách Lý về hắn lại càng tệ.

Sở Hưu nói với Hạng Lê: “Điện hạ, tới phiên ngươi, nói vài lời đi.”

Hạng Lê gật nhẹ đầu, hít một hơi thật sâu rồi trực tiếp bước ra nói: “Hoàng thúc, ta vẫn luôn nghĩ rằng vị trí này là của ta. Bây giờ phụ hoàng trao cho Hạng Xung, ta không phục, cũng không cam lòng!

Bây giờ ngài tận mắt chứng kiến rồi đấy, rốt cuộc Hạng Xung là người ra sao.

Phụ hoàng làm việc anh minh thần võ, nhưng dù sao người cũng không phải thần. Người cũng có lúc làm sai!”

Hạng Sùng hừ lạnh nói: “Ý ngươi là để ngươi lên hoàng vị mới là chính xác?

Hạng Lê, ngươi cấu kết với Sở Hưu đoạt vị, không biết đã bán bao nhiêu lợi ích của Bắc Yên, ngươi tưởng ta là kẻ ngu chắc?”

Hạng Lê lắc đầu nói: “Hoàng thúc, xưa nay ta chưa từng bán rẻ lợi ích của Bắc Yên, ta chỉ hợp tác với Sở đại nhân mà thôi.

Ta đã nói rồi, những chuyện phụ hoàng đã làm chưa chắc đã đúng, đặc biệt là thời điểm cuối cùng, người còn dùng thủ đoạn để nhiều thế lực kiềm chế lẫn nhau. Đặt ở bây giờ, cách làm này đã vô dụng.

Chư vị đều biết thực lực và thế lực sau lưng Sở đại nhân. Ép Sở đại nhân làm phản chẳng bằng cùng nhau hợp tác!

Giang sơn là của Hạng gia ta, giang hồ là của Sở đại nhân.

Đến lúc đó hai bên liên thủ, Sở đại nhân thống lĩnh giang hồ Bắc Yên, cho dù Đông Tề có đánh tới thì Bắc Yên chúng ta vẫn có sức chống trả!”

“Ngươi không sợ tên Sở Hưu kia không tuân thủ lời hứa à?”

Hạng Lê gật đầu: “Sợ chứ, đương nhiên là sợ rồi. Nhưng trên đời này làm gì có chuyện chắc chắn trăm phần trăm?

Năm xưa phụ hoàng quyết định liên thủ với võ lâm Bắc Yên, chẳng phải cũng có cả đống người phản đối hay sao? Chưa thử thì làm sao biết được?

Hoàng thúc, lão tổ tông, các ngươi mới là rường cột của hoàng tộc Hạng thị, nêu ta làm sai, các ngươi chấp chưởng Cửu Long Ấn có thể phế bỏ ta bất cứ lúc nào. Chẳng lẽ như vậy rồi mà các người còn lo lắng hay sao?”

Hạng Lê nói câu này rất thành khẩn, thậm chí đưa ra cả chuyện phế bỏ hoàng đế.

Hoàng đế Bắc Yên có thể bị phế bỏ, hơn nữa còn rất đơn giản.

Cửu Long Ấn là một trong những thủ đoạn chủ chốt của Bắc Yên, hoàng đế và Cửu Long Ấn liên hợp, có thể giao cho Cửu Long Ấn lực lượng long mạch, khiến uy lực của Cửu Long Ấn tăng cường.

Nhưng thân là hoàng đế, trước khi đăng cơ chỉ có một chút cơ sở võ đạo. Đợi tới khi lên ngôi ai cũng bỏ bê, vốn không thể khống chế Cửu Long Ấn, cho nên Cửu Long Ấn vẫn luôn nằm trong tay cường giả hoàng tộc Hạng thị.

Một khi phát hiện hoàng đế thế hệ này là loại ngu ngốc, có nguy cơ dẫn vương triều theo hướng suy yếu, hoàng tộc Hạng thị có thể biểu quyết xem nên phế bỏ hoàng đế hay không.

Kết quả của chuyện này là Cửu Long Ấn tạm thời mất hiệu lực, cho tới khi đế vương kế nhiệm đăng cơ mới có thể vận dụng Cửu Long Ấn, hơn nữa đế vương cũng phải là trực hệ Hạng thị mới được.

Quy củ này là tổ tiên khai quốc của Bắc Yên lập ra, từ khi chế tạo Cửu Long Ấn đã là như vậy, chính là để đề phòng hậu nhân ngu ngốc, làm cho Bắc Yên suy vong.

Chuyện này vẫn là mũi gai trong lòng các đời đế vương của Bắc Yên, lúc bình thường thậm chí không ai dám nhắc tới.

Đương nhiên hoàng tộc Hạng thị cũng không dám dùng quyền lực này một cách bất cẩn. Dù sao bọn họ đều là hoàng tộc, có nhục cùng nhục, có vinh cùng vinh.

Vô duyên vô cớ phế bỏ hoàng đế, khiến cho Cửu Long Ấn tạm thời mất hiệu lực, bản thân gặp nguy cơ. Như vậy là không đáng.

Bây giờ Hạng Lê đã tới bước đường cùng, hắn chỉ có hai con đường hoặc lên làm hoàng đế hoặc là chết. Vì vậy hắn bán hết giang hồ Bắc Yên cho Sở Hưu, lại giao cả tiền đồ sinh tử của mình cho hoàng tộc Hạng thị, không gì là không thể.

Sở Hưu nhìn Hạng Sùng nói: “Vương gia, Hạng Lê còn dám bố trí nhân thủ vào Cung Phụng Đường của hoàng thất, tranh quyền đoạt lợi. Có thể thấy rốt cuộc hắn suy nghĩ ra sao.

Đây là điển hình của nội đấu nội, ngoại đấu ngoại.

Thân là đế vương, ánh mắt không thể chỉ giới hạn trong một mẫu ba phần đất mà phải trải rộng ra khắp thiên hạ!

Chọn một kẻ như vậy làm người thừa kế của Bắc Yên, rốt cuộc có đáng hay không?

Di chiếu trong tay các ngươi, nói một câu thôi là hoàng vị của Bắc Yên có thể đổi chủ!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom