-
Chương 1421-1425
Chương 1421 Diệt ma! 1
Chuyện Sở Hưu giết La Thần Quân chỉ có vài người trong nội bộ Côn Luân Ma Giáo là biết, người ngoài không nghe tin này. Nhưng Đông Hoàng Thái Nhất biết Sở Hưu sẽ không lừa bọn họ trong chuyện này.
Nhưng sau khi nghe tin tức này, bọn họ vẫn khó nén nổi kinh hãi.
Thế nào là lại giết một vị thần tướng Thiên Môn?
Giọng điệu của Sở Hưu có khác gì đang nói muốn giết chó giết mèo, khiến người ta khó mà thích ứng nổi
Nhưng chuyện khiến người ta càng kinh ngạc hơn là Dạ Thiều Nam.
Nghe Sở Hưu nói Quân Vô Thần cũng sẽ ra tay, Dạ Thiều Nam chỉ suy nghĩ không tới ba giây đã trực tiếp gật đầu nói: “Cũng được, ta sẽ đến.”
Đông Hoàng Thái Nhất và Đại Tế Ti Bái Nguyệt Giáo còn định nói gì đó nhưng Dạ Thiều Nam đã trực tiếp vung tay ngăn cản bọn họ, khiến cả hai người không còn gì để nói.
Giáo chủ đã ra quyết định, hiển nhiên bọn họ không thể ngăn cản.
Sở Hưu cười nói: “Đã vậy ta sẽ ở Côn Luân Ma Giáo đợi đại giá của Dạ giáo chủ.”
Nói xong, Sở Hưu trực tiếp rời khỏi, để lại đám người Đông Hoàng Thái Nhất sắc mặt bất đắc dĩ.
Thật ra vừa nghe Sở Hưu nhắc tới ba chữ Quân Vô Thần, bọn Đông Hoàng Thái Nhất đã biết e là mình không cản được Dạ Thiều Nam.
Vị đại ma đầu danh chấn giang hồ Dạ Thiều Nam thật ra rất đơn thuần, ít nhất thái độ của hắn đối với võ đạo thuần túy hơn bất cứ ai.
Theo phân tích của Sở Hưu, Dạ Thiều Nam đã gần đạt tới đỉnh phong của cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, cho dù so sánh với Tứ Đại Ma Tôn năm xưa hắn cũng không kém cạnh chút nào, thậm chí có thể còn mạnh hơn Tứ Đại Ma Tôn.v
Đối với Dạ Thiều Nam hiện tại, có lẽ hắn cũng muốn đột phá lên cảnh giới huyền bí bên trên Thiên Địa Thông Huyền.
Hiện giờ trên giang hồ chỉ có hai người đạt tới cảnh giới này, một là Chung Thần Tú, hai là Quân Vô Thần.
Nếu Quân Vô Thần xuất thủ lần nữa, Dạ Thiều Nam sẽ rất hứng thú.
Thậm chí Sở Hưu còn nghi ngờ nếu Dạ Thiều Nam thật sự kẹt ở bậc cửa này, gặp bình cảnh không cách nào đột phá, liệu hắn có leo lên Tây Côn Luân tìm Quân Vô Thần luận bàn không.
Còn lúc này bên phía liên minh Chính đạo, tới khi Sở Hưu trở về Côn Luân Sơn, bọn họ mới tập kết xong, chuẩn bị lên Côn Luân, san bằng Ma Giáo.
Bắc Yên Tây Sở Đông Tề, võ giả Chính đạo của ba khu vực này đều đã tề tụ,
thậm chí một số thế lực không muốn tới cũng bị đại thế cuốn theo, không thể không tới.
Chỉ có thế lực cỡ Thiên Sư Phủ mới có thể chống lại đại thế này, có quyền lựa chọn khác.
Hầu hết tinh nhuệ trong võ lâm Chính đạo đều tập kết, nhân số hơn mười vạn, tất cả tụ tập dưới chân Côn Luân Sơn.
Số lượng võ giả quy mô như vậy liên hợp lại xuất thủ, tam đại cường quốc đương thời đều không thể ngăn cản, uy thế vô cùng khủng khiếp.
Nhưng cho dù uy thế của bọn họ có mạnh, nhân số có nhiều, khi bọn họ đứng dưới chân Côn Luân Sơn đối mặt với dãy núi như cự long kéo dài ngàn dặm kia, vẫn cảm thấy bản thân thật nhỏ bé.
Nhìn Long Môn Quan trống không bị Sở Hưu từ bỏ phòng thủ, Lăng Vân Tử đột nhiên thở dài một tiếng.
Năm xưa tiền bối trong Thuần Dương Đạo Môn bọn họ, hay nói đúng hơn là tất cả tiền bối trong võ lâm Chính đạo đã bước qua Long Môn Quan này tiêu diệt Côn Luân Ma Giáo, đổi lấy năm trăm năm thái bình cho võ lâm đương đại.
Bây giờ bọn họ cũng phải đi lên con đường mà tổ tiên từng đi, đối phó với kẻ địch mạnh mẽ như tổ tiên, đây đúng là luân hồi, tạo hóa trêu ngươi.
“Thiên Sư Phủ không tới à?” Lăng Vân Tử đột nhiên nói.
Lục Trường Lưu lắc đầu nói: “Sau khi Trương Đạo Linh về không có tin tức gì đưa tới, hiển nhiên Thiên Sư Phủ không định tham gia vào chuyện này.”
Lăng Vân Tử thở dài một tiếng: “Lão thiên sư già rồi, chỉ muốn nhốt Thiên Sư Phủ ở Tây Sở, cũng chỉ quan tâm tới lợi ích môn phái của mình, mặc kệ an nguy Chính đạo. Hành động như vậy đúng là khiến lòng người nguội lạnh.”
Lục Trường Lưu là người phúc hậu, hắn cười khổ nói: “Không đến mức như vậy chứ. Mỗi người có duyên phận riêng, bao năm qua Thiên Sư Phủ luôn ở Tây Sở trấn áp Bái Nguyệt Giáo. Nếu không có Thiên Sư Phủ, chỉ riêng uy thế của Bái Nguyệt Giáo thôi cũng khiến võ lâm Trung Nguyên khó lòng chống cự rồi.”
Lăng Vân Tử xua tay nói: “Được rồi, không cần nói nữa, sau trận chiến này thị phi thanh danh tự có giang hồ bình luận.”
Nhìn lên đỉnh Côn Luân Sơn, Lăng Vân Tử trầm giọng nói: “Lên núi! Diệt ma!”
Đám võ giả tông môn Chính đạo cũng hét lớn: “Diệt Ma!”
Trên đỉnh Côn Luân Sơn, Sở Hưu và các võ giả trong nhánh Ẩn Ma nhìn đám võ giả khí thế hùng hổ sát khí vô biên bên dưới, ánh mắt lóe lên sắc thái lạnh lùng.
Lục Giang Hà đứng bên cạnh Sở Hưu nhưng suy nghĩ bay đâu không biết.
Lục Giang Hà không tham gia trận đại chiến diệt môn của Côn Luân Ma Giáo năm xưa, khi đó hắn còn bị nhốt trong Huyết Hồn Châu. Sau khi phục sinh hắn phải thông qua những con đường khác mới biết được một số chi tiết, nhưng cũng không nhiều.
Phe thắng cuối cùng là tông môn Chính đạo, cho nên đại đa số chi tiết trong trận đại chiến này đều bị người ta cố ý che giấu, có vẻ không muốn để người khác biết chuyện không có Độc Cô Duy Ngã thì Côn Luân Ma Giáo vẫn hết sức cường đại, bọn họ cũng tử thương nặng nề vân vân.
“Tiểu tử Sở Hưu, lát nữa có tự tin không? Lần này sẽ có không ít chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đấy.”
Sở Hưu híp mắt nói: “Ai dám nói mình tự tin trước mặt loại lực lượng như vậy? Sinh tử thành bại đều do thiên ý, sao nào, ngươi sợ à?”
Lục Giang Hà bĩu môi một cái nói: “Bổn tọa mà sợ à?”
Lục Giang Hà không sợ nhưng không nghĩa là những người khác trong Côn Luân Ma Giáo không sợ.
Bây giờ đệ tử Côn Luân Ma Giáo lên tới vài vạn, một nửa trong số đó là đệ tử tinh nhuệ trong Trấn Võ Đường và nhánh Ẩn Ma dưới trướng Sở Hưu, một nửa còn lại là gia nhập lúc sau.
Những người này có võ giả Ma đạo, có tán tu, còn có một số đệ tử thế gia bị trưởng bối trong nhà ném vào, vốn không được coi trọng.
Bọn họ chưa từng theo Sở Hưu đánh đông dẹp bắc, ứng phó với tình cảnh nguy nan, cho nên lúc này cũng vô cùng bàng hoàng.
Sở Hưu cũng chẳng để ý tới đám võ giả này.
Vai chính trong trận chiến này không phải bọn họ, thậm chí có khi bọn họ còn không có cơ hội ra tay.
Chỉ cần chống được đợt này, cho dù bọn họ không xuất thủ thì suy nghĩ trong lòng cũng sẽ thay đổi.
Nhìn xuống dưới, những tông môn Chính đạo đã chiếm cứ toàn bộ đường núi, trải thành hàng dài, bao phủ hoàn toàn đường ra duy nhất của Côn Luân Sơn.
Vốn dĩ Côn Luân Sơn có sơn môn Long Môn Quan là cửa ải đầu tiên, nhưng Sở Hưu lại lệnh cho người dưới từ bỏ, trực tiếp nghênh địch ở Côn Luân Sơn.
Long Môn Quan đã bị hủy diệt triệt để, tuy lúc trước có xây dựng lại nhưng chỉ là hàng mẫu mà thôi.
Còn trên Côn Luân Sơn, Sở Hưu lại ra lệnh cho Viên Cát đại sư và những trận pháp sư khác của Côn Luân Ma Giáo đồng thời ra tay, dựa theo trận pháp mà Thiên Khốc Ma Tôn lưu lại để bày trận. Tuy không thể bằng trình độ của Côn Luân Ma Giáo năm xưa nhưng vẫn có thể miễn cưỡng vận dụng.
Chương 1422 Diệt ma! 2
Từng tiếng hô ‘diệt ma’ vọng lên, từng đội võ giả Chính đạo lần lượt leo lên đỉnh núi. Uy thế đó thậm chí khiến cho gió bão gầm thét trên Côn Luân Sơn, khí thế xộc thẳng tới chân trời. Đám người chưa từng trải qua chiến hỏa trên Côn Luân Sơn sắc mặt đã trắng bệch.
Nhìn mọi người ở đây, Sở Hưu bước ra cười lớn nói: “Chư vị tới chúc mừng Thánh giáo ta gây dựng lại à? Còn dẫn không ít người tới đây. May mà Côn Luân Sơn khá lớn, cũng có thể chiêu đãi được. Nhưng quà cáp đâu rồi?”
Đối mặt với lực lượng như vậy mà Sở Hưu vẫn cười được, thậm chí gương mặt không hề có vẻ nặng nề. Tuy mọi người ở đây đối địch với Sở Hưu nhưng không thể không thừa nhận Sở Hưu quả là người làm đại sự.
Lăng Vân Tử trầm giọng nói: “Quà cáp à? Quà là đao kiếm trong tay chúng ta! Sở Hưu, từ khi ngươi bước lên Côn Luân Sơn, ngươi phải nghĩ sẽ có ngày này rồi chứ. Nhưng chắc ngươi không nghĩ ngày này lại tới nhanh như vậy?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Lăng Vân Tử đạo trưởng là người xuất gia, cứ hô đánh hô giết như vậy có ổn không?”
Ánh mắt Lăng Vân Tử lóe lên vẻ sắc bé nói: “Đạo môn trấn ma trừ ác, xem như tích lũy công đức!”
Hư Từ của Đại Quang Minh Tự đứng ra, miệng niệm phật hiệu nói: ”Phật môn có Kim Cương nổi giận hàng ma, cũng có Minh Vương với ngọn lửa trấn ác.”
Lão tổ của Thương Thủy Doanh thị lắc đầu nói: “Sở Hưu, với tư chất của ngươi chắc chắn thành tựu trong tương lai không thể ước lượng được. Đáng tiếc ngươi lại lựa chọn sai lầm.
Côn Luân Ma Giáo không dễ gì dựng lại, ngươi trùng kiến được nhưng chưa chắc đã ngồi vững được, đáng tiếc.”
Vốn dĩ với tác phong của Thương Thủy Doanh thị, bọn họ sẽ không nhúng tay vào chuyện này.
Nhưng đúng như lão tổ Doanh thị đã nói, Côn Luân Sơn có ý nghĩa rất quan trọng, không ai muốn thấy ma uy lại hàng lâm trên giang hồ, kể cả Thương Thủy Doanh thị vốn luôn giữ thái độ trung lập cũng vậy.
Còn bên phía Tu Bồ Đề Thiền Viện, người đầu tiên đứng ra lại không phải Rama mà là một lão tăng tướng mạo lạ lẫm.
Thấy Rama cung kính đứng sau lưng hắn, tất cả võ giả tông môn Chính đạo khác đều sửng sốt, vì bọn họ còn không nhận ra lão hòa thượng này.
Lục Giang Hà nhìn lão hòa thượng kia lại kinh hãi tới mức bật thốt lên: “Lão lừa trọc Bất Không! Ngươi vẫn còn sống à?”
Sở Hưu nhìn về phía Lục Giang Hà nói: “Hắn là người của năm trăm năm trước? Thực lực ra sao?”
Lục Giang Hà gật nhẹ đầu nhanh chóng nói: “Cường giả Thiên Địa Thông Huyền của Tu Bồ Đề Thiền Viện năm trăm năm trước. Nói chính xác hơn hắn là người mạnh nhất trong số khổ hạnh tăng thế hệ đó, Bất Tử Thần Tăng - Bất Không hòa thượng.
Thực lực của lão lừa trọc này khó mà đánh giá, nhưng tóm lại rất khó đối phó.
Có thể nói thế này, hắn từng giao thủ với Vô Tâm Ma Tôn, là một trong số những người hiếm hoi có thể sống sót dưới tay Vô Tâm Ma Tôn.
Vô Tâm Ma Tôn đã ra tay là vô cùng điên cuồng, ngươi không chết thì là ta vong. Hắn không phải người mạnh nhất trong Tứ Đại Ma Tôn, nhưng lại là người mà tất cả các võ giả không muốn đối mặt nhất.
Lão hòa thượng này có thể giữ mạng dưới tay Vô Tâm Ma Tôn, ngươi có thể tưởng tượng rốt cuộc thực lực của hắn cường đại tới đâu.
Đúng rồi, hình như con lừa trọc này tu luyện Bất Tử Thiền của Tu Bồ Đề Thiền Viện, thứ này mà hắn cũng tu luyện thành công được, đúng là quá may mắn!”
Lúc này Bất Không hòa thượng cũng nhìn về phía đám người Sở Hưu. Ánh mắt hắn nhìn Sở Hưu mang vẻ khác lạ, vì trên người Sở Hưu có cảm giác quen thuộc nhưng hắn không nhớ ra được.
Tham thiền Bất Tử Thiền năm trăm năm cũng tương đương với ngủ say năm trăm năm.
Tuy sinh cơ khôi phục nhưng tinh thần và nguyên thần khó tránh khỏi tổn hại, khiến hắn quên đi một số chi tiết nhỏ.
Bất Không hòa thượng thấy Sở Hưu rất quen thuộc nhưng hắn cũng không để ý.
Hắn đã biết Sở Hưu nhận được một bộ phận truyền thừa của Côn Luân Ma Giáo, thậm chí có một số ma công của Độc Cô Duy Ngã trên người, không khéo có thứ gì đó của người xưa lưu lại nên hắn thấy quen thuộc cũng rất bình thường.
Cho nên Bất Không hòa thượng chỉ hơi nghi ngờ một chớp mắt rồi nhìn sang phía Lục Giang Hà, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười nhẹ: “Hóa ra là Lục đường chủ của Huyết Ma Đường.
Năm trăm năm chỉ như chớp mắt, thời gian thấm thoát thoi đưa, hôm nay còn thấy được người quen, lão tăng cũng rất vui mừng.
Nghe nói năm đó Lục đường chủ ngươi bị Độc Cô Duy Ngã phong ấn, không ngờ năm trăm năm qua đi ngươi vẫn đứng về phía Côn Luân Ma Giáo, thật không ngờ ngươi lại trung nghĩa đến vậy.”
Bất Không nói câu này đừng nói đám người Sở Hưu thấy hài hước, ngay cả Lục Giang Hà cũng hơi đỏ mặt.
Bất luận là năm trăm năm trước hay năm trăm năm sau, lần đầu tiên có
người dùng từ ‘trung nghĩa’ để đánh giá hắn.
“Nếu năm trăm năm trước ngươi đã tránh được một kiếp, vì sao hôm nay ngươi lại định bỏ mạng lại?”
Người đột nhiên nói xen vào là một lão già của Phong Vân Kiếm Trủng.
Hắn đã rất già toàn thân tỏa ra ý vị mục nát.
Trong tay hắn cầm một trường kiếm trong vỏ bằng ô mộc cũ kỹ, nói chuyện rất chậm rãi, nói vài chữ lại phải đằng hắng một cái.
Nhưng thấy người này, đám người Chử Vô Kỵ lại đột nhiên biến sắc.
"Vị này là ai?"
Giọng nói của Chử Vô Kỵ hơi kinh hãi đáp lời: “Người chấp chưởng đời trước của Phong Vân Kiếm Trủng, từng đứng hạng chín trên Chí Tôn Bảng, Kiếm Tôn - Chung Ly Mục!
Tuy tên này không phải người của năm trăm năm trước nhưng lại là đệ tử chân truyền của Phong Vân Kiếm Trủng Kiếm Hoàng - Thẩm Thương Võ năm trăm năm, tính theo tuổi tác thì bây giờ hắn đã hơn bốn trăm tuổi rồi.
Hơn một trăm năm trước Chung Ly Mục đã không còn tung tích gì trên giang hồ, Phong Vân Kiếm Trủng không đưa tin hắn đã chết nhưng mọi người đều cho rằng hắn đã qua đời.
Thậm chí hơn mười năm trước Phong Mãn Lâu đã bỏ tên hắn khỏi Chí Tôn Bảng, Phong Vân Kiếm Trủng cũng không lên tiếng, không ngờ lão già này vẫn còn sống! Đúng là vô lý!”
Tuy theo lý thuyết cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền có thể sống hơn bốn trăm năm nhưng trên giang hồ không mấy ai sống được tới tuổi tác này!
Bất Không thiền sư tu luyện Bất Tử Thiền, Lục Giang Hà bị phong ấn nguyên thần, đều không thật sự ‘còn sống’ cho nên không thể tính theo lẽ thường, tuổi thọ của bọn họ vẫn trong phạm vi của võ giả bình thường.
Trên giang hồ chỉ có vị lão thiên sư của Thiên Sư Phủ là sống lâu nhất, thậm chí đã vượt qua cực hạn của cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Còn vị Chung Ly Mục này có thể sống tới hiện giờ chẳng khác nào lão thiên sư thứ hai.
Lục Giang Hà cũng hạ giọng nói: “Lão già này rất khó đối phó, sư phụ hắn là Thẩm Thương Võ, trước đây tên kia đã rất khó giải quyết, thực lực của hắn đủ để sánh vai với Tứ Đại Ma Tôn nhưng lại cúi mình che giấu, sau khi giáo chủ chết hắn mới ra tay.
Đệ tử được Thẩm Thương Võ đích thân dạy dỗ chắc chắn không phải hạng tầm thường.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, đương nhiên y biết đối phương không phải hạng tầm thường, phải nói là chỉ cần bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, vốn không có ai là hạng tầm thường.
Chương 1423 Lăng Vân Tử xót xa
Nhìn mọi người ở đây, Sở Hưu cười to nói: “Tận sáu vị chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền tới gây sự với ta, đãi ngộ của ta đúng là còn cao hơn cả Dạ giáo chủ. Đúng rồi, nhắc tới Dạ giáo chủ, bây giờ Dạ giáo chủ cũng nên hiện thân rồi chứ?”
Sở Hưu vừa dứt lời, thân hình Dạ Thiều Nam đã nhảy lên từ Côn Luân Sơn, cứ thế đứng một bên, không nói lời nào.
Trận chiến này không liên quan tới hắn, hắn chỉ đến đợi Quân Vô Thần, cho nên toàn bộ Bái Nguyệt Giáo trừ chính hắn ra không còn ai khác đến đây.
Nhưng những người khác không biết điều này, với tính cách của Dạ Thiều Nam hắn cũng không lắm miệng giải thích.
Lúc này thấy Dạ Thiều Nam xuất hiện ở đây, tất cả mọi người đều cả kinh.
Bên phía Sở Hưu chỉ có mình Thương Thiên Lương giữ thể diện, bọn họ cũng chẳng e ngại. Nhưng lúc này có thêm Dạ Thiều Nam cũng là thêm một tầng biến số.
Mọi người ở đây, cho dù là vị Bất Không hòa thượng năm trăm năm trước từng trốn được một mạng khỏi tay Vô Tâm Ma Tôn, khi đối mặt với Dạ Thiều Nam, hắn cũng không dám cam đoan mình có thể thắng.
Lúc này Sở Hưu trông rất lạnh nhạt nhưng trong lòng lại đang nóng nảy.
Vì sao vị kia còn chưa tới? Hắn không tới thì trò vui này không cách nào tiếp diễn.
Dạ Thiều Nam đến chỉ vì Quân Vô Thần, tới lúc giao thủ hắn sẽ không ra tay giúp đỡ.
Sở Hưu hít sâu một hơi, đứng ra trầm giọng nói: “Năm trăm năm trước, Thánh giáo ta bị hủy diệt trong tay võ lâm Chính đạo, phong thủy luân chuyển, bây giờ tới phiên Ma đạo chúng ta quật khởi trở lại.
Đao kiếm tương giao là liều mạng ngươi chết ta sống, sao phải nói mấy đạo lý dối trá kia làm gì?”
Lăng Vân Tử không phản bác chỉ gật đầu nói: “Ngươi nói vậy cũng được, bây giờ giữa hai giới Chính Ma chỉ còn cách nói chuyện với nhau bằng đao kiếm.
Năm trăm năm trước các tiền bối của chúng ta có thể hủy diệt Côn Luân Ma Giáo, bây giờ chúng ta cũng có thể!”
Sau khi Lăng Vân Tử dứt lời, hắn định để mọi người cùng xông lên, trực tiếp tấn công Côn Luân Ma Giáo.
Tuy Dạ Thiều Nam rất mạnh nhưng bây giờ bọn họ đang đông người, chỉ cần ngăn chặn Dạ Thiều Nam là được.
Nhiều đại phái Chính đạo cùng nhau liên thủ, đủ để hủy diệt một Côn Luân Ma Giáo còn chưa trưởng thành.
Nhưng ngay lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nói: “Lăng Vân Tử đạo trưởng, lần
này tấn công Thánh giáo ta chắc là Thuần Dương Đạo Môn của ngươi gợi chuyện?
Mấy năm qua ta đã giết không ít người của Thuần Dương Đạo Môn các ngươi, nhưng Lăng Vân Tử đạo trưởng có nhớ không, trong những trận chiến đó, có lần nào là Sở Hưu ta chủ động gây ra?”
Lăng Vân Tử điềm nhiên nói: “Trừ ma vệ đạo, mấy vị đồng đạo của Thuần Dương Đạo Môn ta có chết cũng ý nghĩa!”
Tuy Lăng Vân Tử nói vậy nhưng trong lòng vẫn thoáng xót xa.
Khác với những võ giả Thuần Dương Đạo Môn tính cách nóng vội còn lại, Lăng Vân Tử tỉnh táo hơn nhiều.
Năm xưa Sở Hưu còn chưa cường đại như bây giờ, Thuần Dương Đạo Môn bọn họ cũng trong thời kỳ suy sụp, hoàn toàn không cần liều mạng với Sở Hưu.
Nếu năm đó đám người Chân Dương Tử có thể lý trí một chút, không đối chọi với Sở Hưu, đợi tới hiện giờ, tập hợp lực lượng của đông đảo tông môn Chính đạo, hoàn toàn có thể dùng tổn thất nhỏ nhất để giải quyết triệt để Sở Hưu.
Kết quả bây giờ hai đời người đứng đầu Hộ Điện Lục Chân Nhân của Thuần Dương Đạo Môn bọn họ đều chết trên tay Sở Hưu, số đệ tử Thuần Dương Đạo Môn chết trong tay Sở Hưu cũng nhiều vô số kể, có thể nói là tổn thất nặng nề. Nhưng những người này lại chết vô ích.
Sở Hưu cười lớn nói: “Hay cho câu chết có ý nghĩa!
Hai giới Chính Ma là khác biệt về lập trường nhưng Thuần Dương Đạo Môn các ngươi và ta lại là thù oán cá nhân.
Lăng Vân Tử chưởng giáo, ngày trước ta ngươi giao thủ không phải một hai lần, lần này, ngay trước mặt mọi người, chúng ta lại làm một trận nhé. Ngươi có dám hay không nào!”
Thấy Sở Hưu ngang nhiên khiêu chiến Lăng Vân Tử như vậy, mọi người ở đây đều ngạc nhiên.
Sở Hưu và Lăng Vân Tử giao thủ đã rất nhiều lần, nhưng những lần đó đều là bị ép giao thủ. Còn lần này ngay trước mặt mọi người, y lại dùng tu vi Chân Hỏa Luyện Thần khiêu chiến với chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, chuyện này đặt trên giang hồ là cực kỳ hiếm thấy, hay nên nói là không có mấy.
Sở Hưu định giãy dụa huy hoàng một lần trước lúc chết?
Nếu đổi lại là người khác, trong thời khắc mấu chốt này chắc chắn sẽ không đồng ý.
Bất luận Chính đạo hay Ma đạo, đây đang là thời khắc sinh tử tồn vong, chuyện giao thủ một chọi một như vậy đúng là nực cười.
Huống chi đối phó với đám người Ma đạo này sao phải công bằng? Mọi người sánh vai lao tới, trừ ma vệ đạo mới là chuyện hệ trọng.
Nhưng Sở Hưu lại khiêu chiến Lăng Vân Tử, Lăng Vân Tử chỉ do dự một giây rồi trực tiếp lạnh lùng đáp lời: “Đánh thì đánh, cho ngươi thua tâm phục khẩu phục!”
Lăng Vân Tử có thể trở thành chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, cho dù tâm cảnh của hắn không mạnh nhưng cũng không yếu. Chỉ có điều Lăng Vân Tử có chấp niệm đối với Sở Hưu.
Khi còn ở cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, Lăng Vân Tử đã không bắt được Sở Hưu, khi lên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, hắn vẫn không bắt được.
Chủ yếu là hai trận này không phải hắn không địch nổi Sở Hưu mà có nhân tố bên ngoài khiến hắn không thể không rời khỏi.
Đương nhiên người trong giang hồ sẽ không quan tâm tới ẩn tình như vậy, bọn họ chỉ lao nhao bàn tán nói Lăng Vân Tử là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền yếu nhất, vân vân.
Cho dù Lăng Vân Tử không để tâm tới lời đồn đại bên ngoài nhưng cũng không chịu nổi chuyện ngày nào cũng bị bàn luận chửi bới như vậy. Có thể thấy tâm trạng của hắn uất ức tới nhường nào.
Hôm nay Sở Hưu ngang nhiên khiêu chiến trước mặt mọi người như vậy, hắn không có lý do gì để cự tuyệt.
Sở Hưu đã là cá trong chậu, trước mắt hầu hết đại phái Chính đạo đều tụ tập trên Côn Luân Sơn, trực tiếp dùng lực ép người, hắn không tin Sở Hưu còn giở được thủ đoạn gì.
Không có ngoại lực quấy nhiễu, lần này hắn muốn người khác chứng kiến liệu mình có bắt được Sở Hưu hay không!
Đương nhiên nếu người khác biết suy nghĩ của Lăng Vân Tử, chắc họ cũng xót thay cho hắn.
Dù sao Lăng Vân Tử cũng là chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền mà lại phải dựa vào việc đánh bại một võ giả Chân Hỏa Luyện Thần như Sở Hưu để chứng minh thực lực của bản thân, có thể thấy tâm cảnh của hắn uất ức tới nhường nào.
Những người khác ở đây thấy cảnh này không khỏi nhíu mày, hiển nhiên đã hơi bất mãn.
Trong thời điểm này sao phải chơi một chọi một, trực tiếp tấn công chính diện giải quyết Sở Hưu, phá hủy Côn Luân Ma Giáo mới là chuyện quan trọng nhất, chơi trò hề này chỉ lãng phí thời gian.
Nhưng bây giờ Lăng Vân Tử đã đáp ứng, bọn họ cũng không thể nói gì.
Trong số những cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền ở đây, Lăng Vân Tử không phải người mạnh nhất, có lẽ hắn còn là người yếu nhất.
Nhưng dù sao chuyện này cũng do hắn khởi xướng, trong liên minh Chính đạo hắn cũng rất có tiếng nói. Cho nên tuy bọn họ bất mãn nhưng cũng không
tiện phản bác, dù sao cũng chỉ tốn một chút thời gian mà thôi.
Sở Hưu nắm chặt Ma đạo trong tay, thở dài một tiếng.
Trước mắt y chỉ có thể kéo dài thời gian như vậy, nếu vị kia còn chưa tới chắc mình phải sử dụng lá bài tẩy.
Chương 1424 Đánh với Thiên Địa Thông Huyền 1
Thiên Địa Thông Huyền và Chân Hỏa Luyện Thần, chênh lệch chỉ một cảnh giới mà cách biệt như trời với vực.
Lăng Vân Tử và của giao thủ đã không phải một hai lần, hắn không thể không thừa nhận căn cơ lực lượng của Sở Hưu thật sự rất cường hãn.
Tu luyện cả Chân Hỏa Luyện Thần và chân hỏa luyện thân, có thể nói trạng thái hiện giờ của y là võ giả hoàn thảo nhất.
Tâm hợp với ý, khí hợp với thân, thần hợp với trời.
Cơ thể vô cùng cường đại kết hợp với căn cơ tôi luyện tới đỉnh phong trong cùng cảnh giới, có thể nói Sở Hưu đã có tư cách giao thủ với cường giả Thiên Địa Thông Huyền.
Nhưng sức người có mạnh mấy cũng chỉ có hạn, đối mặt với chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền có thể khống chế một khoảng thiên địa, Sở Hưu có mạnh hơn nữa cũng chỉ là mạnh hơn người chứ không thể mạnh hơn cả thiên địa!
Lần này Lăng Vân Tử không sử dụng thần binh Thuần Dương, mặc dù Tịch Vân Tử cũng đi theo.
Đối phó với Sở Hưu, một võ giả Chân Hỏa Luyện Thần, nếu hắn còn sử dụng thần binh của Lã Tổ, vậy trận chiến hôm nay cho dù có thắng cũng bị người trong giang hồ chế nhạo.
Sở Hưu cũng chú ý tới điều này, y cười nói: “Lăng Vân Tử chưởng giáo có cần thay binh khí không?”
Lăng Vân Tử thản nhiên nói: “Đối phó với ngươi không cần đổi binh khí.”
Sở Hưu nắm chặt Phá Trận Tử trong tay nói: “Chưởng giáo Lăng Vân Tử không đổi binh khí nhưng hôm nay ta vừa nhận được một thanh ma đao, chưởng giáo là người đầu tiên ta thử đao.
Hôm nay ta đang muốn xem xem thanh ma đao của mình có sắc bén hay không!”
Vừa dứt lời, Sở Hưu đã lập tức xuất đao chém tới.
Gương mặt Lăng Vân Tử vẫn rất lạnh lùng, trường kiếm trong tay hắn tuy không phải thần binh của Lã Tổ nhưng cũng là thần kiếm Thuần Dương truyền thừa qua các đời của Thuần Dương Đạo Môn.
Kiếm quang rời vỏ, chỉ trong chớp mắt trên trời dưới đất tất cả đều bị ánh sáng Thuần Dương bao phủ.
Cho dù diện tích trên đỉnh Côn Luân cực lớn, ánh sáng Thuần Dương vẫn bao phủ phạm vi mười dặm, khí thế mạnh mẽ như vầng mặt trời giữa không trung, hóa thành lĩnh vực bao phủ hoàn toàn Sở Hưu vào bên trong, vạn luồng kiếm quang giáng xuống, uy thế vô cùng khủng khiếp.
Những chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền khác thấy Lăng Vân Tử xuất thủ đều khẽ gật đầu.
Nói thật, Lăng Vân Tử không kém cỏi như người ta vẫn đồn đại.
Tuy hắn vừa thăng cấp lên Thiên Địa Thông Huyền nhưng tích lũy trong cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần cũng vô cùng hùng hậu.
Tuy chỉ vừa bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền chưa được bao lâu, nhưng không có vẻ gì là gượng gạo, chẳng qua là căn cơ lực lượng còn chênh lệch so với bọn họ mà thôi.
Tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, muốn tiến bộ thêm một chút thôi cũng rất khó khăn, kể cả Rama trẻ tuổi nhất ở đây. Tuy thiên phú của hắn cực kỳ xuất chúng nhưng muốn tiến bộ một bước dài trong cảnh giới này cũng là chuyện không thể, vẫn phải như các võ giả khác, dùng thời gian từ từ tích lũy căn cơ lực lượng.
Thân ở trong lĩnh vực Thuần Dương kia, xung quanh là ánh sáng Thuần Dương giáng lâm, tuy kết quả còn chưa tới nhưng Sở Hưu như đưa mình vào vầng mặt trời thiêu đốt, ma khí quanh người y bị ép xuống khu vực xung quanh người một trượng.
Vừa ra tay Lăng Vân Tử đã vận dụng toàn lực, có thể thấy chấp niệm đánh bại Sở Hưu của hắn sâu tới mức nào.
Sở Hưu xuất đao chém ra, thân đao hẹp dài của Phá Trận Tử rung nhẹ.
Tuy nó là ma đao nhưng không có bao nhiêu ma khí, vốn không giống như một thanh ma binh.
Nhưng khi Phá Trận Tử chém xuống, Sở Hưu trực tiếp sử dụng đao thế Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm chém ra, chỉ trong khoảnh khắc toàn bộ thiên địa như ngưng đọng lại.
Biểu cảm của Lăng Vân Tử không hề thay đổi, kiếm thế trên tay càng thêm mãnh liệt.
Đương nhiên hắn cũng nhận ra Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm của Độc Cô Duy Ngã năm xưa, số cường giả vẫn lạc dưới đao này cũng không phải số ít.
Nhưng hôm nay Sở Hưu thi triển đao chiêu này cũng vô dụng!
Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm có thể giam cầm một khoảng không gian nhưng không cách nào giam cầm cả thiên địa này, vì đây là lĩnh vực của Lăng Vân Tử, là thiên địa mà hắn hoàn toàn khống chế trong tay!
Nhưng ngay lúc này, cảnh tượng khó mà tưởng tượng nổi lại phát sinh.
Những nơi đao thế của Sở Hưu chém qua, toàn bộ lĩnh vực Thuần Dương đều như bị xé rách, tạo thành một vết thương lớn, vô số lực lượng Thuần Dương tiết ra ngoài.
Kiếm mang vẩy xuống, Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm cũng chém ra.
Hai bên va chạm, lập tức tạo ra một vụ nổ kịch liệt, cương khí bộc phát lan ra khắp nơi, thậm chí hình thành một vòng xoáy khổng lồ giữa không trung,
khuấy động phong vân.
Sở Hưu ngăn cản được một chiêu của Lăng Vân Tử cũng không có gì là lạ.
Nếu không có căn cơ lực lượng như vậy, Sở Hưu cũng không dám khiêu chiến Lăng Vân Tử.
Nhưng điều khiến người ta kinh hãi là y lại chém rách lĩnh vực của Lăng Vân Tử!
Tuy mọi người vẫn đồn đại cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền có thể khống chế thiên địa, nhưng thật sự khống chế thiên địa là bản lĩnh của thần tiên.
Cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền chỉ điều động được khoảng thiên địa trong lĩnh vực của bản thân.
Xưa nay chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền giao thủ, công pháp lĩnh vực của đối phương là chuyện hết sức khó khăn. Phương pháp đơn giản nhất là dùng lĩnh vực đối phó với lĩnh vực, cưỡng ép đánh nát đối phương.
Nhưng có trời mới biết Sở Hưu dùng biện pháp gì mà một đao của y lại có thể chém rách một cái khe trong lĩnh vực của Lăng Vân Tử, khiến cho lực lượng thiên địa bên ngoài tràn vào, chỉ trong chớp mắt ánh sáng Thuần Dương tiêu tan, lĩnh vực cũng vỡ nát.
Lăng Vân Tử không thể tin nổi nhìn Sở Hưu, sao y chém rách được lĩnh vực của mình?
Đối với chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, lĩnh vực chỉ là một thủ đoạn tiêu biểu của bọn họ sau khi thăng cấp; cho dù không có lĩnh vực bọn họ vẫn là chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, thậm chí khi chiến đấu với đối thủ cùng cấp bậc, chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền rất ít khi sử dụng lĩnh vực.
Ngươi có lĩnh vực, ta có lĩnh vực, hai bên so kè lĩnh vực chẳng khác nào võ giả cấp thấp đấu sức, không có chút kỹ thuật nào, hết sức nhàm chán.
Nhưng khi đối phó với võ giả thấp hơn mình một cảnh giới, lĩnh vực lại là áp đảo hoàn toàn.
Lần này là với Sở Hưu, nếu đổi lại là người khác, khi đối diện với lĩnh vực cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, hắn sẽ bị phong tỏa tất cả mọi lực lượng, khiến cho người này không thể mượn chút lực lượng thiên địa nào.
Nhân lúc Lăng Vân Tử đang ngơ ngác, Sở Hưu đã lao thẳng về phía hắn, khí thế mạnh mẽ như muốn xé tan thiên địa, xuất đao chém ra, tất cả mọi thứ trước mắt y đều bị chia thành hai nửa chỉnh tề.
Trong mắt những cường giả khác lại như toàn bộ thiên địa chia thành ba phần.
Thiên địa bên trái và thiên địa bên phải, ngoài ra là... đao của Sở Hưu!
Đao ý Phá Tự Quyết được thi triển phối hợp với Phá Trận Tử vô cùng sắc bén, tấn công thẳng về phía Lăng Vân Tử. Uy thế đó đủ khiến cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền coi trọng.
Bất Không hòa thượng ở bên dưới đột nhiên nói: “Đao của hắn rất quen thuộc, Độc Cô Duy Ngã từng sử dụng.”
Chương 1425 Đánh với Thiên Địa Thông Huyền 2
Mọi người ở đây lập tức cả kinh, lão tổ Doanh thị nói: “Sở Hưu nhận được Thính Xuân Vũ của Độc Cô Duy Ngã năm xưa?”
Nhưng nói xong lão tổ Doanh thị lại cảm thấy không đúng.
Tuy bọn họ chưa từng thấy ma đao Thính Xuân Vũ nhưng đã đọc được miêu tả, rõ ràng là đao của Sở Hưu không giống.
Bất Không hòa thượng nói: “Không phải Thính Xuân Vũ, ta chỉ thấy khí tức thanh đao của hắn giống hệt Thính Xuân Vũ.
Hai thanh đao này có cùng nguồn gốc.
Ma binh chí tôn, đã hiện thế là phải uống máu, tàn sát thương sinh.”
Rama ở bên cạnh nói: “Đại sư yên tâm, lần này ma đao sẽ không có cơ hội uống máu đâu.”
Bất Không hòa thượng thở dài một tiếng nói: “Hy vọng thế.”
Sau khi luyện thành Bất Tử Thiền, tuy hắn tái tạo được thân thể nhưng cả nguyên thần lẫn tinh thần đều bị tổn thương, phản ứng hơi chậm chạp.
Trước kia linh giác của hắn hết sức mẫn cảm, nhưng giờ lại hơi trì trệ.
Hắn có thể cảm giác được mọi chuyện dường như có chỗ nào đó không đúng, nhưng điểm lạ là ở đâu, hắn lại không nói rõ được.
Lúc này trong trận đánh, Lăng Vân Tử nhìn Sở Hưu xuất đao chém tới, ánh mắt lóe lên sắc thái lạnh lùng.
Lúc này hắn cũng phát hiện ra điểm dị thường của Phá Trận Tử, thanh đao này lại có thể phá vỡ lĩnh vực.
Nhưng không sao, ngoài lĩnh vực ra không phải hắn không có thủ đoạn khác.
Trường kiếm liên tiếp điểm ra, giữa không trung Thuần Dương Cương Khí nóng rực ngưng tụ, hóa thành hai chữ Thuần Dương lơ lửng giữa không trung, như một phù văn khổng lồ đánh thẳng xuống đầu Sở Hưu.
Hai chữ Thuần Dương này do Lã Tổ lưu lại, mang theo chân ý Thuần Dương.
Uy thế trấn ma được hai phù văn này phát huy tới cực hạn.
Nhưng đao ý Phá Tự Quyết lại quá sắc bén, sắc bén tới cực hạn, cho dù là phù văn mang chân ý Thuần Dương giáng xuống cũng bị đao ý Phá Tự Quyết sắc bén tột đỉnh chém đứt!
Nhưng ngay lúc này, chữ Thuần bên trái chữ Dương bên phải cùng bộc phát ra ánh sáng Thuần Dương nóng rực, bên trong có kiếm khí mơ hồ bùng lên.
Nhưng kiếm khí này lại ngưng tụ thành tơ kiếm, như sợi tơ vàng quấn quanh người Sở Hưu. Chỉ trong chớp mắt y đã hãm sâu vào trong, tạo thành một cái kén vàng khổng lồ.
Bên trên kén vàng, hai chữ Thuần Dương sinh động như thật, phù văn trấn ma Thuần Dương đã thành công?
Vị Kiếm Tôn Chung Ly Mục của Phong Vân Kiếm Trủng nói với giọng trầm trầm khàn khàn đứt quãng: “Ngưng tụ kiếm ý, nhập Thuần Dương, vị chưởng giáo Lăng Vân Tử này không đơn giản.
Năng lực kiếm đạo và Thuần Dương đạo uẩn của hắn đã thâm sâu tới cực hạn. Trong Đạo môn hắn có đạo uẩn vô song, có thể làm chưởng giáo một phái.
Trong kiếm pháp, kiếm đạo bách biến, cũng có thể tôn là đại tông sư kiếm đạo, dùng kiếm mở một cõi trời riêng.”
Các đời Thuần Dương Đạo Môn đều dùng kiếm làm binh khí, nhưng dù sao Đạo môn cũng không phải kiếm phái. Đối với đại đa số đệ tử Thuần Dương Đạo Môn, bọn họ chỉ tu luyện Thuần Dương Cương Khí, còn kiếm đạo chỉ là một loại thủ pháp, một phương thức.
Nhưng Lăng Vân Tử lại tu luyện cả kiếm đạo tới mức thâm sâu, thậm chí đại nhân vật cỡ Chung Ly Mục cũng mở miệng tán dương, có thể thấy năng lực kiếm đạo của hắn thâm sâu nhường nào.
Ngưng tụ lực lượng Thuần Dương trên kiếm, ngay lúc Lăng Vân Tử định giải quyết triệt để Sở Hưu, giữa không trung bỗng vang lên tiếng quỷ khóc thần gào thê lương.
Trời khóc mưa máu hàng lâm, rơi xuống kén vàng khiến nó tan rã, để lộ ra Sở Hưu toàn thân bao phủ trong ngọn lửa diệt thế, cứ như ma diễm ngập trời.
Một khắc sau hư ảnh ma thần khổng lồ vắt ngang qua bầu trời, như xé rách thiên địa chộp về phái Lăng Vân Tử!
Thân là chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, đánh qua đánh lại với một võ giả Chân Hỏa Luyện Thần như Sở Hưu cũng không phải chuyện vinh quang gì.
Nhưng Lăng Vân Tử không thể không thừa nhận thực lực của Sở Hưu đã đạt tới đỉnh phong của cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, chỉ xét riêng uy lực của võ kỹ và lực lượng đã không kém cạnh so với cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Võ kỹ trong truyền thuyết Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú được Sở Hưu thi triển, uy thế hết sức kinh khủng.
Lăng Vân Tử tay niết đạo ấn, một khắc sau quanh người hắn lấp lóe đạo vân, ngưng tụ thành một phù văn phức tạp nghênh tiếp hư ảnh ma thần khổng lồ kia.
Từng phù văn lấp lóe lực lượng Thuần Dương cực hạn nở rộ, rốt cuộc cũng bao phủ hoàn toàn hư ảnh ma thần, trực tiếp phong ấn nó.
Sở Hưu hơi cau mày, chênh lệch giữa y và cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền không phải thứ mà một thanh đao có thể bù đắp được.
Dù sao Thiên Địa Thông Huyền cũng là Thiên Địa Thông Huyền, không có lĩnh vực cũng vẫn là Thiên Địa Thông Huyền.
Chẳng qua trước kia khi Sở Hưu giao thủ với Lăng Vân Tử, y bị ép tới mức
buộc phải sử dụng Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp để liều mạng, còn bây giờ không cần chật vật như vậy.
Nhưng hai bên tiêu hao không ở mức độ khác biệt.
Liên tục sử dụng võ kỹ như đao ý Phá Tự Quyết và Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú, ngay cả Sở Hưu cũng cảm thấy không chịu nổi.
Còn Lăng Vân Tử không cần liều mạng, chỉ cần phát huy như bình thường là có thể khiến Sở Hưu hao tổn tới mức kiệt sức.
Căn cơ lực lượng của Sở Hưu hết sức cường đại, nhưng có cường đại tới đâu cũng không chịu nổi tiêu hao như vậy.
Lăng Vân Tử dường như cũng phát hiện ra điều này, cho nên hắn ra tay không nhanh không chậm, từ từ nắm bắt tiết tấu, trên Thuần Dương Đạo Kiếm trên tay hắn bắt đầu tỏa ra ánh sáng Thuần Dương rực rỡ, điều động đạo uẩn từ mặt trời, chém về phía Sở Hưu.
Chỉ cần Sở Hưu không sử dụng loại võ kỹ cường đại như đao ý Phá Tự Quyết, hắn cũng tiếp tục kéo dài.
Hai bên cứ giao chiến như vậy một khắc đồng hồ, theo người khác thấy đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Đôi khi càng là cường giả giao thủ thì kết thúc lại càng nhanh, chuyện đại chiến ba ngày ba đêm chỉ là nói nhảm.
Cường giả giao thủ không thể dung thứ cho bất cứ sai lầm nào, huống chi căn cơ lực lượng của hai bên đều bày ra đó, ai thắng ai thua có thể nhanh chóng nhận ra.
Trừ phi căn cơ lực lượng kinh nghiệm chiến đấu của hai võ giả giống nhau như đúc, hơn nữa không ai vội vàng, cũng không muốn liều mạng mới có chuyện đánh ba ngày ba đêm.
Lăng Vân Tử vừa xuất thủ vừa từ từ nhíu mày.
Hắn cảm thấy có gì đó không đúng.
Hắn giao thủ với Sở Hưu không phải lần một lần hai, cũng biết tuy Sở Hưu còn trẻ tuổi nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại cực kỳ phong phú, chắc chắn y biết mình tính mài mòn lực lượng của y.
Hắn cũng biết Sở Hưu có một môn bí pháp, tuy bản thân hao tổn rất lớn nhưng lại có thể bộc phát ra uy lực cực mạnh để liều mạng, thậm chí bản thân mình cũng phải đối phó cẩn thận.
Nhưng trước mắt Sở Hưu lại như phối hợp theo cách thức của hắn, chậm rãi giao thủ thăm dò, tuyệt đối không nóng vội.
Chẳng lẽ y chỉ muốn sống tạm thêm một chút thời gian thôi?
Tuy Lăng Vân Tử đối địch với Sở Hưu, nhưng hắn không thể không thừa nhận Sở Hưu là kẻ địch rất mạnh, xét trên mọi phương diện đều như vậy.
Hơn nữa y có tất cả của kiêu hùng Ma đạo, tâm địa tàn độc, ẩn nhẫn quả quyết, đa mưu túc trí, còn có... điên cuồng!
Chuyện Sở Hưu giết La Thần Quân chỉ có vài người trong nội bộ Côn Luân Ma Giáo là biết, người ngoài không nghe tin này. Nhưng Đông Hoàng Thái Nhất biết Sở Hưu sẽ không lừa bọn họ trong chuyện này.
Nhưng sau khi nghe tin tức này, bọn họ vẫn khó nén nổi kinh hãi.
Thế nào là lại giết một vị thần tướng Thiên Môn?
Giọng điệu của Sở Hưu có khác gì đang nói muốn giết chó giết mèo, khiến người ta khó mà thích ứng nổi
Nhưng chuyện khiến người ta càng kinh ngạc hơn là Dạ Thiều Nam.
Nghe Sở Hưu nói Quân Vô Thần cũng sẽ ra tay, Dạ Thiều Nam chỉ suy nghĩ không tới ba giây đã trực tiếp gật đầu nói: “Cũng được, ta sẽ đến.”
Đông Hoàng Thái Nhất và Đại Tế Ti Bái Nguyệt Giáo còn định nói gì đó nhưng Dạ Thiều Nam đã trực tiếp vung tay ngăn cản bọn họ, khiến cả hai người không còn gì để nói.
Giáo chủ đã ra quyết định, hiển nhiên bọn họ không thể ngăn cản.
Sở Hưu cười nói: “Đã vậy ta sẽ ở Côn Luân Ma Giáo đợi đại giá của Dạ giáo chủ.”
Nói xong, Sở Hưu trực tiếp rời khỏi, để lại đám người Đông Hoàng Thái Nhất sắc mặt bất đắc dĩ.
Thật ra vừa nghe Sở Hưu nhắc tới ba chữ Quân Vô Thần, bọn Đông Hoàng Thái Nhất đã biết e là mình không cản được Dạ Thiều Nam.
Vị đại ma đầu danh chấn giang hồ Dạ Thiều Nam thật ra rất đơn thuần, ít nhất thái độ của hắn đối với võ đạo thuần túy hơn bất cứ ai.
Theo phân tích của Sở Hưu, Dạ Thiều Nam đã gần đạt tới đỉnh phong của cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, cho dù so sánh với Tứ Đại Ma Tôn năm xưa hắn cũng không kém cạnh chút nào, thậm chí có thể còn mạnh hơn Tứ Đại Ma Tôn.v
Đối với Dạ Thiều Nam hiện tại, có lẽ hắn cũng muốn đột phá lên cảnh giới huyền bí bên trên Thiên Địa Thông Huyền.
Hiện giờ trên giang hồ chỉ có hai người đạt tới cảnh giới này, một là Chung Thần Tú, hai là Quân Vô Thần.
Nếu Quân Vô Thần xuất thủ lần nữa, Dạ Thiều Nam sẽ rất hứng thú.
Thậm chí Sở Hưu còn nghi ngờ nếu Dạ Thiều Nam thật sự kẹt ở bậc cửa này, gặp bình cảnh không cách nào đột phá, liệu hắn có leo lên Tây Côn Luân tìm Quân Vô Thần luận bàn không.
Còn lúc này bên phía liên minh Chính đạo, tới khi Sở Hưu trở về Côn Luân Sơn, bọn họ mới tập kết xong, chuẩn bị lên Côn Luân, san bằng Ma Giáo.
Bắc Yên Tây Sở Đông Tề, võ giả Chính đạo của ba khu vực này đều đã tề tụ,
thậm chí một số thế lực không muốn tới cũng bị đại thế cuốn theo, không thể không tới.
Chỉ có thế lực cỡ Thiên Sư Phủ mới có thể chống lại đại thế này, có quyền lựa chọn khác.
Hầu hết tinh nhuệ trong võ lâm Chính đạo đều tập kết, nhân số hơn mười vạn, tất cả tụ tập dưới chân Côn Luân Sơn.
Số lượng võ giả quy mô như vậy liên hợp lại xuất thủ, tam đại cường quốc đương thời đều không thể ngăn cản, uy thế vô cùng khủng khiếp.
Nhưng cho dù uy thế của bọn họ có mạnh, nhân số có nhiều, khi bọn họ đứng dưới chân Côn Luân Sơn đối mặt với dãy núi như cự long kéo dài ngàn dặm kia, vẫn cảm thấy bản thân thật nhỏ bé.
Nhìn Long Môn Quan trống không bị Sở Hưu từ bỏ phòng thủ, Lăng Vân Tử đột nhiên thở dài một tiếng.
Năm xưa tiền bối trong Thuần Dương Đạo Môn bọn họ, hay nói đúng hơn là tất cả tiền bối trong võ lâm Chính đạo đã bước qua Long Môn Quan này tiêu diệt Côn Luân Ma Giáo, đổi lấy năm trăm năm thái bình cho võ lâm đương đại.
Bây giờ bọn họ cũng phải đi lên con đường mà tổ tiên từng đi, đối phó với kẻ địch mạnh mẽ như tổ tiên, đây đúng là luân hồi, tạo hóa trêu ngươi.
“Thiên Sư Phủ không tới à?” Lăng Vân Tử đột nhiên nói.
Lục Trường Lưu lắc đầu nói: “Sau khi Trương Đạo Linh về không có tin tức gì đưa tới, hiển nhiên Thiên Sư Phủ không định tham gia vào chuyện này.”
Lăng Vân Tử thở dài một tiếng: “Lão thiên sư già rồi, chỉ muốn nhốt Thiên Sư Phủ ở Tây Sở, cũng chỉ quan tâm tới lợi ích môn phái của mình, mặc kệ an nguy Chính đạo. Hành động như vậy đúng là khiến lòng người nguội lạnh.”
Lục Trường Lưu là người phúc hậu, hắn cười khổ nói: “Không đến mức như vậy chứ. Mỗi người có duyên phận riêng, bao năm qua Thiên Sư Phủ luôn ở Tây Sở trấn áp Bái Nguyệt Giáo. Nếu không có Thiên Sư Phủ, chỉ riêng uy thế của Bái Nguyệt Giáo thôi cũng khiến võ lâm Trung Nguyên khó lòng chống cự rồi.”
Lăng Vân Tử xua tay nói: “Được rồi, không cần nói nữa, sau trận chiến này thị phi thanh danh tự có giang hồ bình luận.”
Nhìn lên đỉnh Côn Luân Sơn, Lăng Vân Tử trầm giọng nói: “Lên núi! Diệt ma!”
Đám võ giả tông môn Chính đạo cũng hét lớn: “Diệt Ma!”
Trên đỉnh Côn Luân Sơn, Sở Hưu và các võ giả trong nhánh Ẩn Ma nhìn đám võ giả khí thế hùng hổ sát khí vô biên bên dưới, ánh mắt lóe lên sắc thái lạnh lùng.
Lục Giang Hà đứng bên cạnh Sở Hưu nhưng suy nghĩ bay đâu không biết.
Lục Giang Hà không tham gia trận đại chiến diệt môn của Côn Luân Ma Giáo năm xưa, khi đó hắn còn bị nhốt trong Huyết Hồn Châu. Sau khi phục sinh hắn phải thông qua những con đường khác mới biết được một số chi tiết, nhưng cũng không nhiều.
Phe thắng cuối cùng là tông môn Chính đạo, cho nên đại đa số chi tiết trong trận đại chiến này đều bị người ta cố ý che giấu, có vẻ không muốn để người khác biết chuyện không có Độc Cô Duy Ngã thì Côn Luân Ma Giáo vẫn hết sức cường đại, bọn họ cũng tử thương nặng nề vân vân.
“Tiểu tử Sở Hưu, lát nữa có tự tin không? Lần này sẽ có không ít chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đấy.”
Sở Hưu híp mắt nói: “Ai dám nói mình tự tin trước mặt loại lực lượng như vậy? Sinh tử thành bại đều do thiên ý, sao nào, ngươi sợ à?”
Lục Giang Hà bĩu môi một cái nói: “Bổn tọa mà sợ à?”
Lục Giang Hà không sợ nhưng không nghĩa là những người khác trong Côn Luân Ma Giáo không sợ.
Bây giờ đệ tử Côn Luân Ma Giáo lên tới vài vạn, một nửa trong số đó là đệ tử tinh nhuệ trong Trấn Võ Đường và nhánh Ẩn Ma dưới trướng Sở Hưu, một nửa còn lại là gia nhập lúc sau.
Những người này có võ giả Ma đạo, có tán tu, còn có một số đệ tử thế gia bị trưởng bối trong nhà ném vào, vốn không được coi trọng.
Bọn họ chưa từng theo Sở Hưu đánh đông dẹp bắc, ứng phó với tình cảnh nguy nan, cho nên lúc này cũng vô cùng bàng hoàng.
Sở Hưu cũng chẳng để ý tới đám võ giả này.
Vai chính trong trận chiến này không phải bọn họ, thậm chí có khi bọn họ còn không có cơ hội ra tay.
Chỉ cần chống được đợt này, cho dù bọn họ không xuất thủ thì suy nghĩ trong lòng cũng sẽ thay đổi.
Nhìn xuống dưới, những tông môn Chính đạo đã chiếm cứ toàn bộ đường núi, trải thành hàng dài, bao phủ hoàn toàn đường ra duy nhất của Côn Luân Sơn.
Vốn dĩ Côn Luân Sơn có sơn môn Long Môn Quan là cửa ải đầu tiên, nhưng Sở Hưu lại lệnh cho người dưới từ bỏ, trực tiếp nghênh địch ở Côn Luân Sơn.
Long Môn Quan đã bị hủy diệt triệt để, tuy lúc trước có xây dựng lại nhưng chỉ là hàng mẫu mà thôi.
Còn trên Côn Luân Sơn, Sở Hưu lại ra lệnh cho Viên Cát đại sư và những trận pháp sư khác của Côn Luân Ma Giáo đồng thời ra tay, dựa theo trận pháp mà Thiên Khốc Ma Tôn lưu lại để bày trận. Tuy không thể bằng trình độ của Côn Luân Ma Giáo năm xưa nhưng vẫn có thể miễn cưỡng vận dụng.
Chương 1422 Diệt ma! 2
Từng tiếng hô ‘diệt ma’ vọng lên, từng đội võ giả Chính đạo lần lượt leo lên đỉnh núi. Uy thế đó thậm chí khiến cho gió bão gầm thét trên Côn Luân Sơn, khí thế xộc thẳng tới chân trời. Đám người chưa từng trải qua chiến hỏa trên Côn Luân Sơn sắc mặt đã trắng bệch.
Nhìn mọi người ở đây, Sở Hưu bước ra cười lớn nói: “Chư vị tới chúc mừng Thánh giáo ta gây dựng lại à? Còn dẫn không ít người tới đây. May mà Côn Luân Sơn khá lớn, cũng có thể chiêu đãi được. Nhưng quà cáp đâu rồi?”
Đối mặt với lực lượng như vậy mà Sở Hưu vẫn cười được, thậm chí gương mặt không hề có vẻ nặng nề. Tuy mọi người ở đây đối địch với Sở Hưu nhưng không thể không thừa nhận Sở Hưu quả là người làm đại sự.
Lăng Vân Tử trầm giọng nói: “Quà cáp à? Quà là đao kiếm trong tay chúng ta! Sở Hưu, từ khi ngươi bước lên Côn Luân Sơn, ngươi phải nghĩ sẽ có ngày này rồi chứ. Nhưng chắc ngươi không nghĩ ngày này lại tới nhanh như vậy?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Lăng Vân Tử đạo trưởng là người xuất gia, cứ hô đánh hô giết như vậy có ổn không?”
Ánh mắt Lăng Vân Tử lóe lên vẻ sắc bé nói: “Đạo môn trấn ma trừ ác, xem như tích lũy công đức!”
Hư Từ của Đại Quang Minh Tự đứng ra, miệng niệm phật hiệu nói: ”Phật môn có Kim Cương nổi giận hàng ma, cũng có Minh Vương với ngọn lửa trấn ác.”
Lão tổ của Thương Thủy Doanh thị lắc đầu nói: “Sở Hưu, với tư chất của ngươi chắc chắn thành tựu trong tương lai không thể ước lượng được. Đáng tiếc ngươi lại lựa chọn sai lầm.
Côn Luân Ma Giáo không dễ gì dựng lại, ngươi trùng kiến được nhưng chưa chắc đã ngồi vững được, đáng tiếc.”
Vốn dĩ với tác phong của Thương Thủy Doanh thị, bọn họ sẽ không nhúng tay vào chuyện này.
Nhưng đúng như lão tổ Doanh thị đã nói, Côn Luân Sơn có ý nghĩa rất quan trọng, không ai muốn thấy ma uy lại hàng lâm trên giang hồ, kể cả Thương Thủy Doanh thị vốn luôn giữ thái độ trung lập cũng vậy.
Còn bên phía Tu Bồ Đề Thiền Viện, người đầu tiên đứng ra lại không phải Rama mà là một lão tăng tướng mạo lạ lẫm.
Thấy Rama cung kính đứng sau lưng hắn, tất cả võ giả tông môn Chính đạo khác đều sửng sốt, vì bọn họ còn không nhận ra lão hòa thượng này.
Lục Giang Hà nhìn lão hòa thượng kia lại kinh hãi tới mức bật thốt lên: “Lão lừa trọc Bất Không! Ngươi vẫn còn sống à?”
Sở Hưu nhìn về phía Lục Giang Hà nói: “Hắn là người của năm trăm năm trước? Thực lực ra sao?”
Lục Giang Hà gật nhẹ đầu nhanh chóng nói: “Cường giả Thiên Địa Thông Huyền của Tu Bồ Đề Thiền Viện năm trăm năm trước. Nói chính xác hơn hắn là người mạnh nhất trong số khổ hạnh tăng thế hệ đó, Bất Tử Thần Tăng - Bất Không hòa thượng.
Thực lực của lão lừa trọc này khó mà đánh giá, nhưng tóm lại rất khó đối phó.
Có thể nói thế này, hắn từng giao thủ với Vô Tâm Ma Tôn, là một trong số những người hiếm hoi có thể sống sót dưới tay Vô Tâm Ma Tôn.
Vô Tâm Ma Tôn đã ra tay là vô cùng điên cuồng, ngươi không chết thì là ta vong. Hắn không phải người mạnh nhất trong Tứ Đại Ma Tôn, nhưng lại là người mà tất cả các võ giả không muốn đối mặt nhất.
Lão hòa thượng này có thể giữ mạng dưới tay Vô Tâm Ma Tôn, ngươi có thể tưởng tượng rốt cuộc thực lực của hắn cường đại tới đâu.
Đúng rồi, hình như con lừa trọc này tu luyện Bất Tử Thiền của Tu Bồ Đề Thiền Viện, thứ này mà hắn cũng tu luyện thành công được, đúng là quá may mắn!”
Lúc này Bất Không hòa thượng cũng nhìn về phía đám người Sở Hưu. Ánh mắt hắn nhìn Sở Hưu mang vẻ khác lạ, vì trên người Sở Hưu có cảm giác quen thuộc nhưng hắn không nhớ ra được.
Tham thiền Bất Tử Thiền năm trăm năm cũng tương đương với ngủ say năm trăm năm.
Tuy sinh cơ khôi phục nhưng tinh thần và nguyên thần khó tránh khỏi tổn hại, khiến hắn quên đi một số chi tiết nhỏ.
Bất Không hòa thượng thấy Sở Hưu rất quen thuộc nhưng hắn cũng không để ý.
Hắn đã biết Sở Hưu nhận được một bộ phận truyền thừa của Côn Luân Ma Giáo, thậm chí có một số ma công của Độc Cô Duy Ngã trên người, không khéo có thứ gì đó của người xưa lưu lại nên hắn thấy quen thuộc cũng rất bình thường.
Cho nên Bất Không hòa thượng chỉ hơi nghi ngờ một chớp mắt rồi nhìn sang phía Lục Giang Hà, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười nhẹ: “Hóa ra là Lục đường chủ của Huyết Ma Đường.
Năm trăm năm chỉ như chớp mắt, thời gian thấm thoát thoi đưa, hôm nay còn thấy được người quen, lão tăng cũng rất vui mừng.
Nghe nói năm đó Lục đường chủ ngươi bị Độc Cô Duy Ngã phong ấn, không ngờ năm trăm năm qua đi ngươi vẫn đứng về phía Côn Luân Ma Giáo, thật không ngờ ngươi lại trung nghĩa đến vậy.”
Bất Không nói câu này đừng nói đám người Sở Hưu thấy hài hước, ngay cả Lục Giang Hà cũng hơi đỏ mặt.
Bất luận là năm trăm năm trước hay năm trăm năm sau, lần đầu tiên có
người dùng từ ‘trung nghĩa’ để đánh giá hắn.
“Nếu năm trăm năm trước ngươi đã tránh được một kiếp, vì sao hôm nay ngươi lại định bỏ mạng lại?”
Người đột nhiên nói xen vào là một lão già của Phong Vân Kiếm Trủng.
Hắn đã rất già toàn thân tỏa ra ý vị mục nát.
Trong tay hắn cầm một trường kiếm trong vỏ bằng ô mộc cũ kỹ, nói chuyện rất chậm rãi, nói vài chữ lại phải đằng hắng một cái.
Nhưng thấy người này, đám người Chử Vô Kỵ lại đột nhiên biến sắc.
"Vị này là ai?"
Giọng nói của Chử Vô Kỵ hơi kinh hãi đáp lời: “Người chấp chưởng đời trước của Phong Vân Kiếm Trủng, từng đứng hạng chín trên Chí Tôn Bảng, Kiếm Tôn - Chung Ly Mục!
Tuy tên này không phải người của năm trăm năm trước nhưng lại là đệ tử chân truyền của Phong Vân Kiếm Trủng Kiếm Hoàng - Thẩm Thương Võ năm trăm năm, tính theo tuổi tác thì bây giờ hắn đã hơn bốn trăm tuổi rồi.
Hơn một trăm năm trước Chung Ly Mục đã không còn tung tích gì trên giang hồ, Phong Vân Kiếm Trủng không đưa tin hắn đã chết nhưng mọi người đều cho rằng hắn đã qua đời.
Thậm chí hơn mười năm trước Phong Mãn Lâu đã bỏ tên hắn khỏi Chí Tôn Bảng, Phong Vân Kiếm Trủng cũng không lên tiếng, không ngờ lão già này vẫn còn sống! Đúng là vô lý!”
Tuy theo lý thuyết cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền có thể sống hơn bốn trăm năm nhưng trên giang hồ không mấy ai sống được tới tuổi tác này!
Bất Không thiền sư tu luyện Bất Tử Thiền, Lục Giang Hà bị phong ấn nguyên thần, đều không thật sự ‘còn sống’ cho nên không thể tính theo lẽ thường, tuổi thọ của bọn họ vẫn trong phạm vi của võ giả bình thường.
Trên giang hồ chỉ có vị lão thiên sư của Thiên Sư Phủ là sống lâu nhất, thậm chí đã vượt qua cực hạn của cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Còn vị Chung Ly Mục này có thể sống tới hiện giờ chẳng khác nào lão thiên sư thứ hai.
Lục Giang Hà cũng hạ giọng nói: “Lão già này rất khó đối phó, sư phụ hắn là Thẩm Thương Võ, trước đây tên kia đã rất khó giải quyết, thực lực của hắn đủ để sánh vai với Tứ Đại Ma Tôn nhưng lại cúi mình che giấu, sau khi giáo chủ chết hắn mới ra tay.
Đệ tử được Thẩm Thương Võ đích thân dạy dỗ chắc chắn không phải hạng tầm thường.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, đương nhiên y biết đối phương không phải hạng tầm thường, phải nói là chỉ cần bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, vốn không có ai là hạng tầm thường.
Chương 1423 Lăng Vân Tử xót xa
Nhìn mọi người ở đây, Sở Hưu cười to nói: “Tận sáu vị chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền tới gây sự với ta, đãi ngộ của ta đúng là còn cao hơn cả Dạ giáo chủ. Đúng rồi, nhắc tới Dạ giáo chủ, bây giờ Dạ giáo chủ cũng nên hiện thân rồi chứ?”
Sở Hưu vừa dứt lời, thân hình Dạ Thiều Nam đã nhảy lên từ Côn Luân Sơn, cứ thế đứng một bên, không nói lời nào.
Trận chiến này không liên quan tới hắn, hắn chỉ đến đợi Quân Vô Thần, cho nên toàn bộ Bái Nguyệt Giáo trừ chính hắn ra không còn ai khác đến đây.
Nhưng những người khác không biết điều này, với tính cách của Dạ Thiều Nam hắn cũng không lắm miệng giải thích.
Lúc này thấy Dạ Thiều Nam xuất hiện ở đây, tất cả mọi người đều cả kinh.
Bên phía Sở Hưu chỉ có mình Thương Thiên Lương giữ thể diện, bọn họ cũng chẳng e ngại. Nhưng lúc này có thêm Dạ Thiều Nam cũng là thêm một tầng biến số.
Mọi người ở đây, cho dù là vị Bất Không hòa thượng năm trăm năm trước từng trốn được một mạng khỏi tay Vô Tâm Ma Tôn, khi đối mặt với Dạ Thiều Nam, hắn cũng không dám cam đoan mình có thể thắng.
Lúc này Sở Hưu trông rất lạnh nhạt nhưng trong lòng lại đang nóng nảy.
Vì sao vị kia còn chưa tới? Hắn không tới thì trò vui này không cách nào tiếp diễn.
Dạ Thiều Nam đến chỉ vì Quân Vô Thần, tới lúc giao thủ hắn sẽ không ra tay giúp đỡ.
Sở Hưu hít sâu một hơi, đứng ra trầm giọng nói: “Năm trăm năm trước, Thánh giáo ta bị hủy diệt trong tay võ lâm Chính đạo, phong thủy luân chuyển, bây giờ tới phiên Ma đạo chúng ta quật khởi trở lại.
Đao kiếm tương giao là liều mạng ngươi chết ta sống, sao phải nói mấy đạo lý dối trá kia làm gì?”
Lăng Vân Tử không phản bác chỉ gật đầu nói: “Ngươi nói vậy cũng được, bây giờ giữa hai giới Chính Ma chỉ còn cách nói chuyện với nhau bằng đao kiếm.
Năm trăm năm trước các tiền bối của chúng ta có thể hủy diệt Côn Luân Ma Giáo, bây giờ chúng ta cũng có thể!”
Sau khi Lăng Vân Tử dứt lời, hắn định để mọi người cùng xông lên, trực tiếp tấn công Côn Luân Ma Giáo.
Tuy Dạ Thiều Nam rất mạnh nhưng bây giờ bọn họ đang đông người, chỉ cần ngăn chặn Dạ Thiều Nam là được.
Nhiều đại phái Chính đạo cùng nhau liên thủ, đủ để hủy diệt một Côn Luân Ma Giáo còn chưa trưởng thành.
Nhưng ngay lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nói: “Lăng Vân Tử đạo trưởng, lần
này tấn công Thánh giáo ta chắc là Thuần Dương Đạo Môn của ngươi gợi chuyện?
Mấy năm qua ta đã giết không ít người của Thuần Dương Đạo Môn các ngươi, nhưng Lăng Vân Tử đạo trưởng có nhớ không, trong những trận chiến đó, có lần nào là Sở Hưu ta chủ động gây ra?”
Lăng Vân Tử điềm nhiên nói: “Trừ ma vệ đạo, mấy vị đồng đạo của Thuần Dương Đạo Môn ta có chết cũng ý nghĩa!”
Tuy Lăng Vân Tử nói vậy nhưng trong lòng vẫn thoáng xót xa.
Khác với những võ giả Thuần Dương Đạo Môn tính cách nóng vội còn lại, Lăng Vân Tử tỉnh táo hơn nhiều.
Năm xưa Sở Hưu còn chưa cường đại như bây giờ, Thuần Dương Đạo Môn bọn họ cũng trong thời kỳ suy sụp, hoàn toàn không cần liều mạng với Sở Hưu.
Nếu năm đó đám người Chân Dương Tử có thể lý trí một chút, không đối chọi với Sở Hưu, đợi tới hiện giờ, tập hợp lực lượng của đông đảo tông môn Chính đạo, hoàn toàn có thể dùng tổn thất nhỏ nhất để giải quyết triệt để Sở Hưu.
Kết quả bây giờ hai đời người đứng đầu Hộ Điện Lục Chân Nhân của Thuần Dương Đạo Môn bọn họ đều chết trên tay Sở Hưu, số đệ tử Thuần Dương Đạo Môn chết trong tay Sở Hưu cũng nhiều vô số kể, có thể nói là tổn thất nặng nề. Nhưng những người này lại chết vô ích.
Sở Hưu cười lớn nói: “Hay cho câu chết có ý nghĩa!
Hai giới Chính Ma là khác biệt về lập trường nhưng Thuần Dương Đạo Môn các ngươi và ta lại là thù oán cá nhân.
Lăng Vân Tử chưởng giáo, ngày trước ta ngươi giao thủ không phải một hai lần, lần này, ngay trước mặt mọi người, chúng ta lại làm một trận nhé. Ngươi có dám hay không nào!”
Thấy Sở Hưu ngang nhiên khiêu chiến Lăng Vân Tử như vậy, mọi người ở đây đều ngạc nhiên.
Sở Hưu và Lăng Vân Tử giao thủ đã rất nhiều lần, nhưng những lần đó đều là bị ép giao thủ. Còn lần này ngay trước mặt mọi người, y lại dùng tu vi Chân Hỏa Luyện Thần khiêu chiến với chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, chuyện này đặt trên giang hồ là cực kỳ hiếm thấy, hay nên nói là không có mấy.
Sở Hưu định giãy dụa huy hoàng một lần trước lúc chết?
Nếu đổi lại là người khác, trong thời khắc mấu chốt này chắc chắn sẽ không đồng ý.
Bất luận Chính đạo hay Ma đạo, đây đang là thời khắc sinh tử tồn vong, chuyện giao thủ một chọi một như vậy đúng là nực cười.
Huống chi đối phó với đám người Ma đạo này sao phải công bằng? Mọi người sánh vai lao tới, trừ ma vệ đạo mới là chuyện hệ trọng.
Nhưng Sở Hưu lại khiêu chiến Lăng Vân Tử, Lăng Vân Tử chỉ do dự một giây rồi trực tiếp lạnh lùng đáp lời: “Đánh thì đánh, cho ngươi thua tâm phục khẩu phục!”
Lăng Vân Tử có thể trở thành chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, cho dù tâm cảnh của hắn không mạnh nhưng cũng không yếu. Chỉ có điều Lăng Vân Tử có chấp niệm đối với Sở Hưu.
Khi còn ở cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, Lăng Vân Tử đã không bắt được Sở Hưu, khi lên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, hắn vẫn không bắt được.
Chủ yếu là hai trận này không phải hắn không địch nổi Sở Hưu mà có nhân tố bên ngoài khiến hắn không thể không rời khỏi.
Đương nhiên người trong giang hồ sẽ không quan tâm tới ẩn tình như vậy, bọn họ chỉ lao nhao bàn tán nói Lăng Vân Tử là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền yếu nhất, vân vân.
Cho dù Lăng Vân Tử không để tâm tới lời đồn đại bên ngoài nhưng cũng không chịu nổi chuyện ngày nào cũng bị bàn luận chửi bới như vậy. Có thể thấy tâm trạng của hắn uất ức tới nhường nào.
Hôm nay Sở Hưu ngang nhiên khiêu chiến trước mặt mọi người như vậy, hắn không có lý do gì để cự tuyệt.
Sở Hưu đã là cá trong chậu, trước mắt hầu hết đại phái Chính đạo đều tụ tập trên Côn Luân Sơn, trực tiếp dùng lực ép người, hắn không tin Sở Hưu còn giở được thủ đoạn gì.
Không có ngoại lực quấy nhiễu, lần này hắn muốn người khác chứng kiến liệu mình có bắt được Sở Hưu hay không!
Đương nhiên nếu người khác biết suy nghĩ của Lăng Vân Tử, chắc họ cũng xót thay cho hắn.
Dù sao Lăng Vân Tử cũng là chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền mà lại phải dựa vào việc đánh bại một võ giả Chân Hỏa Luyện Thần như Sở Hưu để chứng minh thực lực của bản thân, có thể thấy tâm cảnh của hắn uất ức tới nhường nào.
Những người khác ở đây thấy cảnh này không khỏi nhíu mày, hiển nhiên đã hơi bất mãn.
Trong thời điểm này sao phải chơi một chọi một, trực tiếp tấn công chính diện giải quyết Sở Hưu, phá hủy Côn Luân Ma Giáo mới là chuyện quan trọng nhất, chơi trò hề này chỉ lãng phí thời gian.
Nhưng bây giờ Lăng Vân Tử đã đáp ứng, bọn họ cũng không thể nói gì.
Trong số những cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền ở đây, Lăng Vân Tử không phải người mạnh nhất, có lẽ hắn còn là người yếu nhất.
Nhưng dù sao chuyện này cũng do hắn khởi xướng, trong liên minh Chính đạo hắn cũng rất có tiếng nói. Cho nên tuy bọn họ bất mãn nhưng cũng không
tiện phản bác, dù sao cũng chỉ tốn một chút thời gian mà thôi.
Sở Hưu nắm chặt Ma đạo trong tay, thở dài một tiếng.
Trước mắt y chỉ có thể kéo dài thời gian như vậy, nếu vị kia còn chưa tới chắc mình phải sử dụng lá bài tẩy.
Chương 1424 Đánh với Thiên Địa Thông Huyền 1
Thiên Địa Thông Huyền và Chân Hỏa Luyện Thần, chênh lệch chỉ một cảnh giới mà cách biệt như trời với vực.
Lăng Vân Tử và của giao thủ đã không phải một hai lần, hắn không thể không thừa nhận căn cơ lực lượng của Sở Hưu thật sự rất cường hãn.
Tu luyện cả Chân Hỏa Luyện Thần và chân hỏa luyện thân, có thể nói trạng thái hiện giờ của y là võ giả hoàn thảo nhất.
Tâm hợp với ý, khí hợp với thân, thần hợp với trời.
Cơ thể vô cùng cường đại kết hợp với căn cơ tôi luyện tới đỉnh phong trong cùng cảnh giới, có thể nói Sở Hưu đã có tư cách giao thủ với cường giả Thiên Địa Thông Huyền.
Nhưng sức người có mạnh mấy cũng chỉ có hạn, đối mặt với chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền có thể khống chế một khoảng thiên địa, Sở Hưu có mạnh hơn nữa cũng chỉ là mạnh hơn người chứ không thể mạnh hơn cả thiên địa!
Lần này Lăng Vân Tử không sử dụng thần binh Thuần Dương, mặc dù Tịch Vân Tử cũng đi theo.
Đối phó với Sở Hưu, một võ giả Chân Hỏa Luyện Thần, nếu hắn còn sử dụng thần binh của Lã Tổ, vậy trận chiến hôm nay cho dù có thắng cũng bị người trong giang hồ chế nhạo.
Sở Hưu cũng chú ý tới điều này, y cười nói: “Lăng Vân Tử chưởng giáo có cần thay binh khí không?”
Lăng Vân Tử thản nhiên nói: “Đối phó với ngươi không cần đổi binh khí.”
Sở Hưu nắm chặt Phá Trận Tử trong tay nói: “Chưởng giáo Lăng Vân Tử không đổi binh khí nhưng hôm nay ta vừa nhận được một thanh ma đao, chưởng giáo là người đầu tiên ta thử đao.
Hôm nay ta đang muốn xem xem thanh ma đao của mình có sắc bén hay không!”
Vừa dứt lời, Sở Hưu đã lập tức xuất đao chém tới.
Gương mặt Lăng Vân Tử vẫn rất lạnh lùng, trường kiếm trong tay hắn tuy không phải thần binh của Lã Tổ nhưng cũng là thần kiếm Thuần Dương truyền thừa qua các đời của Thuần Dương Đạo Môn.
Kiếm quang rời vỏ, chỉ trong chớp mắt trên trời dưới đất tất cả đều bị ánh sáng Thuần Dương bao phủ.
Cho dù diện tích trên đỉnh Côn Luân cực lớn, ánh sáng Thuần Dương vẫn bao phủ phạm vi mười dặm, khí thế mạnh mẽ như vầng mặt trời giữa không trung, hóa thành lĩnh vực bao phủ hoàn toàn Sở Hưu vào bên trong, vạn luồng kiếm quang giáng xuống, uy thế vô cùng khủng khiếp.
Những chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền khác thấy Lăng Vân Tử xuất thủ đều khẽ gật đầu.
Nói thật, Lăng Vân Tử không kém cỏi như người ta vẫn đồn đại.
Tuy hắn vừa thăng cấp lên Thiên Địa Thông Huyền nhưng tích lũy trong cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần cũng vô cùng hùng hậu.
Tuy chỉ vừa bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền chưa được bao lâu, nhưng không có vẻ gì là gượng gạo, chẳng qua là căn cơ lực lượng còn chênh lệch so với bọn họ mà thôi.
Tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, muốn tiến bộ thêm một chút thôi cũng rất khó khăn, kể cả Rama trẻ tuổi nhất ở đây. Tuy thiên phú của hắn cực kỳ xuất chúng nhưng muốn tiến bộ một bước dài trong cảnh giới này cũng là chuyện không thể, vẫn phải như các võ giả khác, dùng thời gian từ từ tích lũy căn cơ lực lượng.
Thân ở trong lĩnh vực Thuần Dương kia, xung quanh là ánh sáng Thuần Dương giáng lâm, tuy kết quả còn chưa tới nhưng Sở Hưu như đưa mình vào vầng mặt trời thiêu đốt, ma khí quanh người y bị ép xuống khu vực xung quanh người một trượng.
Vừa ra tay Lăng Vân Tử đã vận dụng toàn lực, có thể thấy chấp niệm đánh bại Sở Hưu của hắn sâu tới mức nào.
Sở Hưu xuất đao chém ra, thân đao hẹp dài của Phá Trận Tử rung nhẹ.
Tuy nó là ma đao nhưng không có bao nhiêu ma khí, vốn không giống như một thanh ma binh.
Nhưng khi Phá Trận Tử chém xuống, Sở Hưu trực tiếp sử dụng đao thế Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm chém ra, chỉ trong khoảnh khắc toàn bộ thiên địa như ngưng đọng lại.
Biểu cảm của Lăng Vân Tử không hề thay đổi, kiếm thế trên tay càng thêm mãnh liệt.
Đương nhiên hắn cũng nhận ra Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm của Độc Cô Duy Ngã năm xưa, số cường giả vẫn lạc dưới đao này cũng không phải số ít.
Nhưng hôm nay Sở Hưu thi triển đao chiêu này cũng vô dụng!
Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm có thể giam cầm một khoảng không gian nhưng không cách nào giam cầm cả thiên địa này, vì đây là lĩnh vực của Lăng Vân Tử, là thiên địa mà hắn hoàn toàn khống chế trong tay!
Nhưng ngay lúc này, cảnh tượng khó mà tưởng tượng nổi lại phát sinh.
Những nơi đao thế của Sở Hưu chém qua, toàn bộ lĩnh vực Thuần Dương đều như bị xé rách, tạo thành một vết thương lớn, vô số lực lượng Thuần Dương tiết ra ngoài.
Kiếm mang vẩy xuống, Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm cũng chém ra.
Hai bên va chạm, lập tức tạo ra một vụ nổ kịch liệt, cương khí bộc phát lan ra khắp nơi, thậm chí hình thành một vòng xoáy khổng lồ giữa không trung,
khuấy động phong vân.
Sở Hưu ngăn cản được một chiêu của Lăng Vân Tử cũng không có gì là lạ.
Nếu không có căn cơ lực lượng như vậy, Sở Hưu cũng không dám khiêu chiến Lăng Vân Tử.
Nhưng điều khiến người ta kinh hãi là y lại chém rách lĩnh vực của Lăng Vân Tử!
Tuy mọi người vẫn đồn đại cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền có thể khống chế thiên địa, nhưng thật sự khống chế thiên địa là bản lĩnh của thần tiên.
Cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền chỉ điều động được khoảng thiên địa trong lĩnh vực của bản thân.
Xưa nay chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền giao thủ, công pháp lĩnh vực của đối phương là chuyện hết sức khó khăn. Phương pháp đơn giản nhất là dùng lĩnh vực đối phó với lĩnh vực, cưỡng ép đánh nát đối phương.
Nhưng có trời mới biết Sở Hưu dùng biện pháp gì mà một đao của y lại có thể chém rách một cái khe trong lĩnh vực của Lăng Vân Tử, khiến cho lực lượng thiên địa bên ngoài tràn vào, chỉ trong chớp mắt ánh sáng Thuần Dương tiêu tan, lĩnh vực cũng vỡ nát.
Lăng Vân Tử không thể tin nổi nhìn Sở Hưu, sao y chém rách được lĩnh vực của mình?
Đối với chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, lĩnh vực chỉ là một thủ đoạn tiêu biểu của bọn họ sau khi thăng cấp; cho dù không có lĩnh vực bọn họ vẫn là chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, thậm chí khi chiến đấu với đối thủ cùng cấp bậc, chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền rất ít khi sử dụng lĩnh vực.
Ngươi có lĩnh vực, ta có lĩnh vực, hai bên so kè lĩnh vực chẳng khác nào võ giả cấp thấp đấu sức, không có chút kỹ thuật nào, hết sức nhàm chán.
Nhưng khi đối phó với võ giả thấp hơn mình một cảnh giới, lĩnh vực lại là áp đảo hoàn toàn.
Lần này là với Sở Hưu, nếu đổi lại là người khác, khi đối diện với lĩnh vực cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, hắn sẽ bị phong tỏa tất cả mọi lực lượng, khiến cho người này không thể mượn chút lực lượng thiên địa nào.
Nhân lúc Lăng Vân Tử đang ngơ ngác, Sở Hưu đã lao thẳng về phía hắn, khí thế mạnh mẽ như muốn xé tan thiên địa, xuất đao chém ra, tất cả mọi thứ trước mắt y đều bị chia thành hai nửa chỉnh tề.
Trong mắt những cường giả khác lại như toàn bộ thiên địa chia thành ba phần.
Thiên địa bên trái và thiên địa bên phải, ngoài ra là... đao của Sở Hưu!
Đao ý Phá Tự Quyết được thi triển phối hợp với Phá Trận Tử vô cùng sắc bén, tấn công thẳng về phía Lăng Vân Tử. Uy thế đó đủ khiến cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền coi trọng.
Bất Không hòa thượng ở bên dưới đột nhiên nói: “Đao của hắn rất quen thuộc, Độc Cô Duy Ngã từng sử dụng.”
Chương 1425 Đánh với Thiên Địa Thông Huyền 2
Mọi người ở đây lập tức cả kinh, lão tổ Doanh thị nói: “Sở Hưu nhận được Thính Xuân Vũ của Độc Cô Duy Ngã năm xưa?”
Nhưng nói xong lão tổ Doanh thị lại cảm thấy không đúng.
Tuy bọn họ chưa từng thấy ma đao Thính Xuân Vũ nhưng đã đọc được miêu tả, rõ ràng là đao của Sở Hưu không giống.
Bất Không hòa thượng nói: “Không phải Thính Xuân Vũ, ta chỉ thấy khí tức thanh đao của hắn giống hệt Thính Xuân Vũ.
Hai thanh đao này có cùng nguồn gốc.
Ma binh chí tôn, đã hiện thế là phải uống máu, tàn sát thương sinh.”
Rama ở bên cạnh nói: “Đại sư yên tâm, lần này ma đao sẽ không có cơ hội uống máu đâu.”
Bất Không hòa thượng thở dài một tiếng nói: “Hy vọng thế.”
Sau khi luyện thành Bất Tử Thiền, tuy hắn tái tạo được thân thể nhưng cả nguyên thần lẫn tinh thần đều bị tổn thương, phản ứng hơi chậm chạp.
Trước kia linh giác của hắn hết sức mẫn cảm, nhưng giờ lại hơi trì trệ.
Hắn có thể cảm giác được mọi chuyện dường như có chỗ nào đó không đúng, nhưng điểm lạ là ở đâu, hắn lại không nói rõ được.
Lúc này trong trận đánh, Lăng Vân Tử nhìn Sở Hưu xuất đao chém tới, ánh mắt lóe lên sắc thái lạnh lùng.
Lúc này hắn cũng phát hiện ra điểm dị thường của Phá Trận Tử, thanh đao này lại có thể phá vỡ lĩnh vực.
Nhưng không sao, ngoài lĩnh vực ra không phải hắn không có thủ đoạn khác.
Trường kiếm liên tiếp điểm ra, giữa không trung Thuần Dương Cương Khí nóng rực ngưng tụ, hóa thành hai chữ Thuần Dương lơ lửng giữa không trung, như một phù văn khổng lồ đánh thẳng xuống đầu Sở Hưu.
Hai chữ Thuần Dương này do Lã Tổ lưu lại, mang theo chân ý Thuần Dương.
Uy thế trấn ma được hai phù văn này phát huy tới cực hạn.
Nhưng đao ý Phá Tự Quyết lại quá sắc bén, sắc bén tới cực hạn, cho dù là phù văn mang chân ý Thuần Dương giáng xuống cũng bị đao ý Phá Tự Quyết sắc bén tột đỉnh chém đứt!
Nhưng ngay lúc này, chữ Thuần bên trái chữ Dương bên phải cùng bộc phát ra ánh sáng Thuần Dương nóng rực, bên trong có kiếm khí mơ hồ bùng lên.
Nhưng kiếm khí này lại ngưng tụ thành tơ kiếm, như sợi tơ vàng quấn quanh người Sở Hưu. Chỉ trong chớp mắt y đã hãm sâu vào trong, tạo thành một cái kén vàng khổng lồ.
Bên trên kén vàng, hai chữ Thuần Dương sinh động như thật, phù văn trấn ma Thuần Dương đã thành công?
Vị Kiếm Tôn Chung Ly Mục của Phong Vân Kiếm Trủng nói với giọng trầm trầm khàn khàn đứt quãng: “Ngưng tụ kiếm ý, nhập Thuần Dương, vị chưởng giáo Lăng Vân Tử này không đơn giản.
Năng lực kiếm đạo và Thuần Dương đạo uẩn của hắn đã thâm sâu tới cực hạn. Trong Đạo môn hắn có đạo uẩn vô song, có thể làm chưởng giáo một phái.
Trong kiếm pháp, kiếm đạo bách biến, cũng có thể tôn là đại tông sư kiếm đạo, dùng kiếm mở một cõi trời riêng.”
Các đời Thuần Dương Đạo Môn đều dùng kiếm làm binh khí, nhưng dù sao Đạo môn cũng không phải kiếm phái. Đối với đại đa số đệ tử Thuần Dương Đạo Môn, bọn họ chỉ tu luyện Thuần Dương Cương Khí, còn kiếm đạo chỉ là một loại thủ pháp, một phương thức.
Nhưng Lăng Vân Tử lại tu luyện cả kiếm đạo tới mức thâm sâu, thậm chí đại nhân vật cỡ Chung Ly Mục cũng mở miệng tán dương, có thể thấy năng lực kiếm đạo của hắn thâm sâu nhường nào.
Ngưng tụ lực lượng Thuần Dương trên kiếm, ngay lúc Lăng Vân Tử định giải quyết triệt để Sở Hưu, giữa không trung bỗng vang lên tiếng quỷ khóc thần gào thê lương.
Trời khóc mưa máu hàng lâm, rơi xuống kén vàng khiến nó tan rã, để lộ ra Sở Hưu toàn thân bao phủ trong ngọn lửa diệt thế, cứ như ma diễm ngập trời.
Một khắc sau hư ảnh ma thần khổng lồ vắt ngang qua bầu trời, như xé rách thiên địa chộp về phái Lăng Vân Tử!
Thân là chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, đánh qua đánh lại với một võ giả Chân Hỏa Luyện Thần như Sở Hưu cũng không phải chuyện vinh quang gì.
Nhưng Lăng Vân Tử không thể không thừa nhận thực lực của Sở Hưu đã đạt tới đỉnh phong của cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, chỉ xét riêng uy lực của võ kỹ và lực lượng đã không kém cạnh so với cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Võ kỹ trong truyền thuyết Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú được Sở Hưu thi triển, uy thế hết sức kinh khủng.
Lăng Vân Tử tay niết đạo ấn, một khắc sau quanh người hắn lấp lóe đạo vân, ngưng tụ thành một phù văn phức tạp nghênh tiếp hư ảnh ma thần khổng lồ kia.
Từng phù văn lấp lóe lực lượng Thuần Dương cực hạn nở rộ, rốt cuộc cũng bao phủ hoàn toàn hư ảnh ma thần, trực tiếp phong ấn nó.
Sở Hưu hơi cau mày, chênh lệch giữa y và cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền không phải thứ mà một thanh đao có thể bù đắp được.
Dù sao Thiên Địa Thông Huyền cũng là Thiên Địa Thông Huyền, không có lĩnh vực cũng vẫn là Thiên Địa Thông Huyền.
Chẳng qua trước kia khi Sở Hưu giao thủ với Lăng Vân Tử, y bị ép tới mức
buộc phải sử dụng Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp để liều mạng, còn bây giờ không cần chật vật như vậy.
Nhưng hai bên tiêu hao không ở mức độ khác biệt.
Liên tục sử dụng võ kỹ như đao ý Phá Tự Quyết và Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú, ngay cả Sở Hưu cũng cảm thấy không chịu nổi.
Còn Lăng Vân Tử không cần liều mạng, chỉ cần phát huy như bình thường là có thể khiến Sở Hưu hao tổn tới mức kiệt sức.
Căn cơ lực lượng của Sở Hưu hết sức cường đại, nhưng có cường đại tới đâu cũng không chịu nổi tiêu hao như vậy.
Lăng Vân Tử dường như cũng phát hiện ra điều này, cho nên hắn ra tay không nhanh không chậm, từ từ nắm bắt tiết tấu, trên Thuần Dương Đạo Kiếm trên tay hắn bắt đầu tỏa ra ánh sáng Thuần Dương rực rỡ, điều động đạo uẩn từ mặt trời, chém về phía Sở Hưu.
Chỉ cần Sở Hưu không sử dụng loại võ kỹ cường đại như đao ý Phá Tự Quyết, hắn cũng tiếp tục kéo dài.
Hai bên cứ giao chiến như vậy một khắc đồng hồ, theo người khác thấy đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Đôi khi càng là cường giả giao thủ thì kết thúc lại càng nhanh, chuyện đại chiến ba ngày ba đêm chỉ là nói nhảm.
Cường giả giao thủ không thể dung thứ cho bất cứ sai lầm nào, huống chi căn cơ lực lượng của hai bên đều bày ra đó, ai thắng ai thua có thể nhanh chóng nhận ra.
Trừ phi căn cơ lực lượng kinh nghiệm chiến đấu của hai võ giả giống nhau như đúc, hơn nữa không ai vội vàng, cũng không muốn liều mạng mới có chuyện đánh ba ngày ba đêm.
Lăng Vân Tử vừa xuất thủ vừa từ từ nhíu mày.
Hắn cảm thấy có gì đó không đúng.
Hắn giao thủ với Sở Hưu không phải lần một lần hai, cũng biết tuy Sở Hưu còn trẻ tuổi nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại cực kỳ phong phú, chắc chắn y biết mình tính mài mòn lực lượng của y.
Hắn cũng biết Sở Hưu có một môn bí pháp, tuy bản thân hao tổn rất lớn nhưng lại có thể bộc phát ra uy lực cực mạnh để liều mạng, thậm chí bản thân mình cũng phải đối phó cẩn thận.
Nhưng trước mắt Sở Hưu lại như phối hợp theo cách thức của hắn, chậm rãi giao thủ thăm dò, tuyệt đối không nóng vội.
Chẳng lẽ y chỉ muốn sống tạm thêm một chút thời gian thôi?
Tuy Lăng Vân Tử đối địch với Sở Hưu, nhưng hắn không thể không thừa nhận Sở Hưu là kẻ địch rất mạnh, xét trên mọi phương diện đều như vậy.
Hơn nữa y có tất cả của kiêu hùng Ma đạo, tâm địa tàn độc, ẩn nhẫn quả quyết, đa mưu túc trí, còn có... điên cuồng!