-
Chương 1426-1430
Chương 1426 Thay đổi về tâm cảnh
Sở Hưu sẽ không sợ chết, ngược lại nếu chọc giận y, chuyện có điên cuồng thế nào y cũng làm. Hành động lúc này của Sở Hưu không đúng với tính cách của y.
Hơn nữa đánh tới giờ phút này, Sở Hưu không vội nhưng hắn lại nóng ruột. Bên phía tông môn Chính đạo đã có người hạ giọng bàn luận, nói đã lâu như vậy rồi hắn vẫn không thắng được Sở Hưu, rõ ràng là bọn họ đến tiêu diệt Ma Giáo, kết quả lại khiến vị Ma Chủ này diễu võ giương oai.
Đương nhiên người nói câu này không phải đệ tử Thuần Dương Đạo Môn, nhưng hắn cũng không thể quản được miệng lưỡi của người môn phái khác.
Sau lưng người ta cũng có cường giả, bọn họ không quản tức là cũng bất mãn đối với việc Lăng Vân Tử kéo dài thời gian ở đây.
Lăng Vân Tử cắn răng đành phải dốc toàn bộ lực lượng, chuẩn bị đánh bại Sở Hưu triệt để.
Hắn còn tưởng lần này mình có thể bỏ qua nhân tố bên ngoài, quang minh chính đại đánh bại Sở Hưu, kết quả không ngờ đến cuối cùng vẫn bị người ngoài ảnh hưởng.
Sở Hưu ở đối diện cũng thở dài một tiếng, Lăng Vân Tử đã không nhịn được, xem ra y không thể kéo dài thời gian thêm rồi.
Sở Hưu vô thức nhìn về phía tây, chẳng lẽ người của Thiên Môn giữ bình tĩnh được đến vậy?
Hai bên lại giao thủ thêm vài chiêu, uy thế cường đại thậm chí khiến cho trên đỉnh Côn Luân Sơn tạo thành một luồng khí xoáy khổng lồ, không biết bao giờ sẽ bùng nổ.
Đúng lúc này Lăng Vân Tử cắn nát ngón tay, nhanh chóng vẽ hàng loạt phù văn lên Thuần Dương Đạo Kiếm, tinh huyết nóng bỏng như chảy trên chuôi kiếm. Chỉ trong chớp mắt, trường kiếm chỉ lên trời, dẫn dắt phong lôi trong thiên địa!
Ánh sáng mặt trời rực rỡ tạo thành cột sáng khổng lồ được Lăng Vân Tử dẫn từ trên không trung xuống thanh trường kiếm của mình. Luồng lực lượng nóng bỏng đó đến từ vầng mặt trời trên đỉnh đầu, thậm chí ngay cả thần binh trong tay hắn cũng không chịu được luồng lực lượng này, khí linh khẽ kêu rên.
Nhát kiếm này chém ra, lực lượng nóng bỏng đã bao phủ toàn bộ đỉnh núi chính của Côn Luân Sơn, phương viên mười dặm băng tuyết bao phủ đã bắt đầu tan rã, tạo thành núi lở ầm ầm.
Khoảnh khắc này, Sở Hưu lại không dùng Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp để liều mạng, Phá Trận Tử xoay chuyển, thân đao tỏa ra vô số ngọn lửa diệt thế.
Cứ như đốm lửa nhỏ thiêu trụi cả thảo nguyên, một đao xuất ra khiến cho ngọn lửa diệt thế vốn chỉ có một điểm nhỏ đốt cháy cả đỉnh núi, bao phủ lấy Lăng Vân Tử!
"Lĩnh vực!"
Tất cả chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền ở đây đều giật mình.
Không ngờ thứ Sở Hưu thi triển bây giờ lại giống hệt lĩnh vực của cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền!
Ngọn lửa diệt thế vô biên bao phủ hoàn toàn Lăng Vân Tử vào trong. Lĩnh vực do ngọn lửa diệt thế hình thành cũng ngăn cản nhát kiếm của Lăng Vân Tử và liên kết của hắn với ánh mặt trời, khiến cho uy lực giảm sút.
Một tiếng nổ lớn vang lên, sức nổ giữa không trung khiến hư không cũng vặn vẹo, gió bão cường đại quét qua ép lui cả võ giả dưới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.
Ngay cả tông sư cảnh giới Chân Đan cũng không thể chống nổi dư âm này.
Thuần Dương Đạo Kiếm chói mắt chém rách lĩnh vực do ngọn lửa diệt thế hình thành. Tuy uy lực của nó vẫn rất cường đại nhưng không còn khung cảnh hủy thiên diệt địa như vừa rồi.
Đao ý Phá Tự Quyết lại chém ra, ánh sáng Thuần Dương tiêu biến, thân hình Sở Hưu lùi lại phía sau hơn mười trượng. Lăng Vân Tử không lui bước nhưng vẻ kinh ngạc trên gương mặt lại không cách nào giấu nổi.
Sát chiêu chí cường của hắn lại bị Sở Hưu ngăn cản, hơn nữa còn dùng lĩnh vực chống lại, không thể nào?
Sở Hưu vừa bị đánh bay cũng thở dài một tiếng, y có thể tạo ra uy thế lớn đến vậy thật ra nguyên nhân chính là nhờ Lăng Vân Tử.
Phá Trận Tử có thể quy nguyên tất cả mọi lực lượng. Vừa rồi khi bọn họ chậm rãi giao thủ, hầu hết lực lượng mà Lăng Vân Tử thi triển đều bị quy nguyên thành lực lượng cực âm, nhưng Lăng Vân Tử không hề để ý.
Trước đó Thương Thiên Lương đã phát hiện biến hóa từ lực lượng quy nguyên của Phá Trận Tử là vì hắn quen với Sở Hưu, hơn nữa có thời gian quan sát cẩn thận.
Nhưng Lăng Vân Tử đang giao chiến kịch liệt, sao có thể nghĩ tới chi tiết vụn vặt này?
Huống chi nơi này là Côn Luân Sơn, là đại bản doanh của Côn Luân Ma Giáo, lực lượng cực âm có nồng đậm hơn một chút cũng rất bình thường?
Kết quả hắn không ngờ lực lượng cực âm nhỏ bé mà hắn không để ý tới lại từ từ tích lũy trong khi bọn họ giao thủ, càng lúc càng nhiều, càng ngày càng đậm đặc. Cuối cùng lực lượng này bị Sở Hưu trực tiếp dùng ngọn lửa diệt thế thiêu đốt, tọa thành một thứ tương tự như lĩnh vực.
Thật ra đó không phải lĩnh vực nhưng lực lượng cực âm quá cường thịnh, trong khu vực này trừ lực lượng cực âm ra không thể thu nạp bất cứ lực lượng nào.
Lăng Vân Tử nhìn về phía Sở Hưu, khóe miệng bỗng nở nụ cười: “Trước đó ta luôn cho rằng tâm cảnh của bản thân đã rất cường đại. Nhưng hai lần thua dưới tay ngươi, lại thêm lời bàn tán bên ngoài khiến tâm cảnh của ta càng lúc càng mất cân đối.
Nhưng giờ ta đã hiểu, giang sơn đời nào cũng có nhân tài. Nếu không xét tới phe phái, Sở Hưu ngươi đúng là tuấn kiệt hiếm có đương thời. Nếu cùng tuổi thì ta cũng không thể bằng ngươi, thậm chí nếu cho ngươi thêm thời gian chắc ta cũng không bằng.
Thuần Dương Đạo Môn ta đối địch với ngươi có thua cũng rất bình thường, đổi lại là người khác cũng thất bại như vậy thôi.
Vì chuyện này mà dẫn tới tâm cảnh mất cân bằng đúng là nực cười.
Lúc trước ngươi chém tâm ma của ta khiến ta bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, trận chiến hôm nay ngươi lại giúp ta ổn định lại tâm cảnh. Ta cũng không biết nên cám ơn ngươi hay nên giết ngươi nữa.”
Lăng Vân Tử đã thông suốt, hóa giải tâm cảnh mất thăng bằng. Tuy chuyện này không giúp gì nhiều cho thực lực của hắn nhưng lại khiến cho việc tu luyện của hắn sau này càng thêm bình thản.
Nhưng Lăng Vân Tử nghĩ thông hết thảy, bên phía Sở Hưu lại không ổn.
Lăng Vân Tử trầm giọng nói: “Trận chiến này đã không có bất cứ ý nghĩa gì nữa, ta thắng hay ta thua thì kết cục cũng giống nhau.
Sở Hưu, đừng lãng phí thời gian nữa. Ta cũng không hỏi ngươi bó tay chịu trói hay ngoan cố đến cùng, vì ta biết ngươi không phải loại người cúi đầu nhận thua.
Sau khi ngươi chết, ta sẽ lập bia mộ phía sau núi của Thuần Dương Đạo Môn ta, nhân quả giúp ta thăng cấp lên Thiên Địa Thông Huyền, sau khi ngươi chết ta sẽ trả.
Tuy ngươi là đối thủ nhưng là đối thủ đáng kính nể.”
Sau khi tâm cảnh của Lăng Vân Tử thông suốt, cách hành xử cũng rộng rãi hơn nhiều, những câu này khiến một số võ giả ở đây khen hay lia lịa.
Ngay lúc hắn định bảo người khác đồng loạt tấn công, bên dưới Côn Luân Sơn lại có một luồng khí tức vô cùng khủng khiếp xuất hiện. Khí tức này cường đại tới mức vài vị chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền không nhịn được run rẩy, chỉ có mình Dạ Thiều Nam ngẩng đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ hưng phấn.
Áo đỏ tóc đen, khí thế thông thiên.
Quân Vô Thần không đi theo đường núi mà bước từng bước lên không trung đi tới. Mỗi nơi hắn đi qua, những võ giả khác lao nhao tránh né, ánh mắt nhìn Quân Vô Thần như nhìn một vị thần thực sự.
Thấy Quân Vô Thần xuất hiện, Sở Hưu lại thở dài một tiếng, cười với Lăng Vân Tử nói: “Lăng Vân Tử chưởng giáo đã rộng lượng rồi, nhưng tạm thời ta không cần mộ miếc gì cả.
Nếu ngày sau ngươi chết trong tay ta, ta cũng làm cho ngươi một ngôi mộ trên Côn Luân Sơn.”
Chương 1427 Lá bài tẩy của Sở Hưu 1
Thật ra Quân Vô Thần có xuất hiện ở đây cũng không khiến người khác cảm thấy ngạc nhiên.
Côn Luân Sơn tuy lớn nhưng không thể chứa được hai môn phái.
Trước đó khi Độc Cô Duy Ngã vẫn còn, trên Côn Luân chỉ có Ma Giáo, Thiên Môn thiếu chút nữa bị Độc Cô Duy Ngã tàn sát sạch sành sanh.
Còn sau khi Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt, từ Đông Tây Nhị Trọng Thiên chậm rãi thay thế Tây Côn Luân Ma Giáo thành Tây Côn Luân Thiên Môn.
Cho nên chỉ cần Sở Hưu dựng lại Ma Giáo trên Côn Luân Sơn, người đầu tiên có phản ứng phải là Thiên Môn. Cho dù Sở Hưu chưa từng giết thần tướng Thiên Môn, chắc chắn Thiên Môn cũng không cho phép chuyện này phát sinh.
Cho nên lúc đầu đám người Lăng Vân Tử không có phản ứng gì thật ra là đang chờ người của Thiên Môn có hành động.
Nếu Thiên Môn ra tay giải quyết Sở Hưu, vậy là chuyện tốt tới không thể tốt hơn. Bọn họ cũng bớt lo bớt việc, tập trung tìm kiếm manh mối chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã.
Kết quả không ai ngờ bao lâu như vậy rồi mà người của Thiên Môn vẫn không xuất thủ, cứ như chấp nhận chuyện Sở Hưu xây dựng lại Ma Giáo, cho nên bọn họ đành phải tự tay giải quyết Sở Hưu.
Giờ còn chưa đánh mà Quân Vô Thần đã tới, hơn nữa xem khí thế của Quân Vô Thần có thể thấy hắn muốn đuổi tận giết nhánh của Sở Hưu, cho nên đám người Lăng Vân Tử vô thức thối lui.
Nếu Quân Vô Thần định ra tay, đương nhiên bọn họ sẽ không ngăn cản, thậm chí Quân Vô Thần mà ra tay thì số đệ tử hy sinh cũng ít hơn một chút. Dù sao những người dưới trướng Sở Hưu đều không phải kẻ yếu, quan trọng nhất là còn có Dạ Thiều Nam.
Lúc này Dạ Thiều Nam cũng đang nhìn Quân Vô Thần, ánh mắt lóe lên chiến ý.
Lần trước trong Nguyên Thủy Ma Quật, nói thật tuy Dạ Thiều Nam thấy Quân Vô Thần và Chung Thần Tú xuất thủ nhưng hắn không thể thấy rõ, có thể nói chỉ hiểu được một phần mà thôi.
Đương nhiên cho dù chỉ hiểu một phần cũng mạnh hơn người khác nhiều, vì ngoài Dạ Thiều Nam ra, những người khác còn không hiểu được gì.
Sau khi luyện hóa Thiên Thiên Ma Chủng, thực lực và cảnh giới của Dạ Thiều Nam đã tăng lên nhiều, thậm chí lên tới mức Sở Hưu cũng không nhìn thấu.
Tới thời điểm này, Dạ Thiều Nam đã có tư cách tiến thêm một bước, nhìn lên cảnh giới Võ Tiên chỉ tồn tại trong truyền thuyết!
Nhưng khổ nỗi, Dạ Thiều Nam hoàn toàn không có manh mối gì về bước này.
Đối với cảnh giới bên trên Thiên Địa Thông Huyền, các tông môn đỉnh phong được truyền thừa từ thời thượng cổ đều có ghi chép, thậm chí cả cách xưng hô Võ Tiên cũng được lưu lại trong một số điển tịch thượng cổ, nhưng không miêu tả rõ ràng về cảnh giới này. Cho nên mọi người cũng không biết rốt cuộc hai chữ Võ Tiên đại diện cho một loại cảnh giới hay là cách gọi khi chiến lực đạt tới cực hạn.
Nhưng bọn họ dám khẳng định có người đạt tới cảnh giới Võ Tiên, chiến lực cấp bậc này hoàn toàn vượt trên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Bây giờ trên giang hồ, chỉ có hai người được tất cả võ lâm công nhận hoàn toàn vượt qua cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền. Một là Độc Cô Duy Ngã, người còn lại chính là Ninh Huyền Cơ.
Nhưng sau chuyện ở Nguyên Thủy Ma Quật, tận mắt chứng kiến Chung Thần Tú và Quân Vô Thần xuất thủ, bọn họ lại phải thêm hai vị này vào.
Tuy không biết rốt cuộc hai vị này có đạt tới trình độ của Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ năm xưa hay không, nhưng hiển nhiên bọn họ đã vượt qua những chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền trên giang hồ hiện tại một bước dài. Mà trong số những chí cường giả này có cả Dạ Thiều Nam.
Dạ Thiều Nam cũng muốn bước thêm một bước, chắc chắn không có công pháp điển tịch hay kinh nghiệm gì cho nên chỉ có cách là bản thân tự cảm nhận, tự lĩnh ngộ.
Ngoài ra là quan sát cường giả cấp bậc này giao thủ, thậm chí đi khiêu chiến bọn họ, tích lũy kinh nghiệm cho cảnh giới này.
Lần trước trong Nguyên Thủy Ma Quật, Chung Thần Tú và Quân Vô Thần giao chiến, Dạ Thiều Nam chỉ có thể hiểu được một phần nhỏ, còn bây giờ hắn có tự tin mình sẽ hiểu được phần lớn.
Lần này là Sở Hưu mời hắn tới, nếu Sở Hưu không mở miệng, với tính cách của Dạ Thiều Nam, thậm chí hắn sẽ lên cả Thiên Môn khiêu chiến Quân Vô Thần.
Nếu không có trái tim sáng nghe đạo tối chết cũng cam tâm, chắc chắn Dạ Thiều Nam không thể nào sáng tạo ra Bổ Thiên Tâm Kinh, cũng không thể trở thành đệ nhất nhân trong giới Ma đạo đương thời.
Lúc này Quân Vô Thần cũng cảm nhận được chiến ý trong mắt Dạ Thiều Nam nhưng hắn không để ý.
Sư tử sẽ không để ý tới lời khiêu chiến của mèo hoang, cũng không cần để ý tới dã tâm của nó. Huống chi lần này hắn tới đây chỉ là để giết Sở Hưu.
Trước đó Sở Hưu cũng không biết Quân Vô Thần lại bị thương nặng như vậy, phải bế quan liên tục. Y cũng không hoặc không hiểu vì sao Thiên Môn lại phản ứng chậm chạp như vậy, ngay cả La Thần Quân bị giết cũng vậy.
Thực ra Quân Vô Thần phản ứng như vậy đã là nhanh chóng.
Sau khi xuất quan hắn biết tin La Thần Quân cũng chết trong tay Sở Hưu, chuyện đầu tiên hắn làm là tới Đông Côn Luân, đến giết Sở Hưu.
Quan sát Sở Hưu một hồi, Quân Vô Thần chậm rãi mở miệng: “Ngươi rất may mắn, lần trước ngươi giết Huống Tà Nguyệt, ta bị Chung Thần Tú ngăn cản. Lần này ngươi giết La Thần Quân lại đúng lúc ta đang bế quan.
Nhưng ngươi cũng rất xui xẻo, vì sao ngươi lại động tới Thiên Môn chúng ta? Thần tướng Thiên Môn không phải thần linh chân chính, có thể bị giết, nhưng kẻ giết thần tướng Thiên Môn cũng không sống lâu được.”
Lục Giang Hà cười khà khà nói: “Thế giáo chủ thì sao?”
Quân Vô Thần đột nhiên nhìn sang, chỉ trong nháy mắt Lục Giang Hà đã cảm thấy Lục Đạo Luân Hồi xoay chuyển biến ảo trước mắt mình. Chỉ trong nháy mắt hắn như bị đánh vào Lục Đạo Luân Hồi, trải qua một đợt luân hồi.
Nếu không phải hắn bị nhốt năm trăm năm mà không phát điên, ý chí lực cũng khá cường đại, sau khi trải qua một lần luân hồi là né tránh được, thậm chí hắn sẽ bị nhốt vĩnh viễn trong luân hồi vô biên, trở thành người ngu ngốc.
Nhưng cho dù như vậy tâm cảnh nguyên thần của Lục Giang Hà cũng bị tổn hại, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
“Mẹ nó! Lỗ to!”
Ngụm máu này phun ra, không luyện hóa một cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, e là không thể hồi phục được.
Những người quen với Lục Giang Hà như Chử Vô Kỵ và Mai Khinh Liên, khóe miệng giật giật.
Vị này đúng là không biết giữ miệng, năm trăm năm qua rồi mà tính cách vẫn không thay đổi. Bọn họ cảm thấy sớm muộn gì Lục Giang Hà cũng chết vì cái miệng của mình.
Lục Giang Hà cũng rất bất đắc dĩ, lần trước hắn thấy Quân Vô Thần xuất thủ, hết sức hùng vĩ khoáng đạt, kết quả ai ngờ hắn còn biết cả bí pháp nguyên thần, hơn nữa trình độ vượt ngoài tưởng tượng, lập tức làm cho Lục Giang Hà trọng thương.
Sở Hưu đứng ra lắc đầu nói: “Nói chính xác hơn là thần tướng Thiên Môn gặp phải ta là không may mắn.
Bao năm qua tuy thần tướng Thiên Môn từng bị giết, nhưng số người chết ở bên ngoài chỉ đếm trên đầu ngón tay. Có điều hết lần này tới lần khác bọn chúng gặp phải ta, chết mất hai người chẳng phải là bọn chúng quá xui xẻo hay sao?
Còn Quân môn chủ, ta cảm thấy ngươi cũng rất xui xẻo, vì chỉ cần gặp ta, ngươi cũng sẽ gặp người ngươi không muốn gặp nhất.”
Chương 1428 Lá bài tẩy của Sở Hưu 2
Quân Vô Thần sửng sốt, nhưng không nói gì, Lục Đạo Luân Hồi ngưng tụ sau lưng hắn, hư ảnh đó vặn vẹo không gian, như cả thiên địa này đều bị bao phủ trong uy thế cường đại của hắn.
Hắn vốn không giỏi đấu khẩu, lúc bình thường cũng không nhiều lời với các thần tướng Thiên Môn.
Làm đúng thì thưởng, làm sai thì phạt, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Sở Hưu giết liền hai vị thần tướng Thiên Môn, chắc chắn y phải chết, huống chi hôm nay y còn dám lên Côn Luân!
Nhưng vì một loại quan hệ nào đó, hay nên nói vì e ngại một điều gì đó, sau khi Độc Cô Duy Ngã biến mất Thiên Môn cũng không ra tay với Côn Luân Ma Giáo, cho dù bọn họ có đại thù.
Thậm chí trong khoảng thời gian năm trăm năm sau khi Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt, người của Thiên Môn vẫn không bước sang Đông Côn Luân, chiếm cứ nơi này.
Nhưng Sở Hưu trùng kiến Côn Luân Ma Giáo, hành động này vẫn là khiêu khích giới hạn cuối cùng của Thiên Môn, chắc chắn phải giết!
Uy thế của Lục Đạo Phù Đồ Huyễn Diệt Hoa Luân bắt đầu thể hiện, lần trước trong Nguyên Thủy Ma Quật, tuy Quân Vô Thần thua dưới tay Chung Thần Tú nhưng Lục Đạo Phù Đồ Huyễn Diệt Hoa Luân vẫn khiến người ta cực kỳ ấn tượng, quả thật cường đại tới mức người người run sợ.
Tất cả mọi người ở đây đều cho rằng tuy Sở Hưu có thể tử chiến ngang sức ngang tài với Lăng Vân Tử nhưng y sẽ không đỡ nổi một chiêu của Quân Vô Thần.
Có điều, ngay lúc này, hư không bỗng có rung động quỷ dị.
Hư không tĩnh lặng bỗng như tấm vải nhăn nheo, bị người ta xé rách từ giữa. Chung Thần Tú toàn thân mặc áo trắng bước từ trong ra, nói theo thói quen: “Cho hỏi...”
Nhưng khi thấy Sở Hưu, Chung Thần Tú lại nuốt nửa câu sau về, gật đầu có vẻ rất hài lòng: “Lần này rất chính xác.”
Vừa nghe câu này của Chung Thần Tú, Sở Hưu thiếu chút nữa đổ mồ hôi lạnh, hóa ra trước kia cũng có lúc hắn đi sai đường?
Sự tồn tại của Chung Thần Tú chính là lá bài tẩy của Sở Hưu.
Hắn nợ Sở Hưu một nhân quả, lần này Sở Hưu dám chơi lớn như vậy cũng là vì có Chung Thần Tú.
Sức người khó thắng được trời, nhưng hiển nhiên thực lực của Chung Thần Tú có thể thắng cả trời!
Y bảo Chung Thần Tú đi giết Quân Vô Thần không được, đi giết Hư Từ, Rama cũng không được, cho rằng trên người bọn họ có nhân quả.
Vậy Sở Hưu cũng lùi lại một bước nhờ việc khác, chỉ cần bảo vệ mình lần này, chắc không ảnh hưởng tới nhân quả chứ?
Trừ phi nhân quả yêu cầu hôm nay Sở Hưu phải chết ở đây, vậy Sở Hưu đành nhận bản thân xui xẻo thôi
Còn bây giờ Chung Thần Tú đã xuất hiện, vậy chứng minh kế hoạch của y đã thành công.
Nhưng câu nói cuối cùng của Chung Thần Tú vẫn dọa y giật nảy mình.
Từ khi Quân Vô Thần xuất hiện đến giờ, Sở Hưu đã khởi động ấn ký mà Chung Thần Tú lưu lại trong đầu, nhờ đối phương giúp đỡ.
Tuy Sở Hưu không biết rốt cuộc Chung Thần Tú làm thế nào để dịch chuyển tức thời từ khu vực Đông Hải đến đây, nhưng cường giả như Chung Thần Tú chắc chắn sẽ có cách.
Chẳng qua Sở Hưu lại quên mất, hình như vị này là kẻ mù đường, nếu hắn đến muộn hơn mấy giây e là Sở Hưu phải chống chọi một đòn Lục Đạo Phù Đồ Huyễn Diệt Hoa Luân của Quân Vô Thần.
Trước đó, Sở Hưu rất bình tĩnh đứng đối diện với Quân Vô Thần, nhưng nếu y nhớ ra chuyện Chung Thần Tú mù đường, khéo cũng chẳng bình tĩnh nổi.
Quả nhiên đặt hy vọng lên người kẻ khác là chuyện rất nguy hiểm, đây là lần đầu tiên Sở Hưu làm vậy, chắc cũng là lần cuối cùng.
Thân hình lùi lại phía sau, Sở Hưu nhường sân nhà cho Chung Thần Tú. Vai chính tiếp theo không phải y mà tới phiên vị thiên chủ Tự Tại Thiên này biểu diễn.
Trong quá khứ Sở Hưu có bố trí gì thì sau khi chắc chắn mới bắt tay vào làm.
Nhưng lần này tuy Sở Hưu cũng rất chắc chắn, nhưng cái chắc chắn này có điều kiện là Chung Thần Tú có ra tay kịp thời hay không.
Cho nên Sở Hưu mới nói đặt hy vọng lên người kẻ khác là chuyện rất nguy hiểm, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.
Hơn nữa tuy Chung Thần Tú nợ nhân quả từ Sở Hưu, nhưng hắn chỉ nợ Sở Hưu một nhân quả, cơ hội chỉ đến có một lần, dùng hết cơ hội này thì tất cả kẻ địch và nguy hiểm đều đối diện trực tiếp với bản thân. Phải mượn uy thế của Chung Thần Tú, giải quyết toàn bộ chuyện này trong một lần, có vậy mới xem là an toàn.
Lúc này ở giữa sân, Quân Vô Thần thấy không ngờ Chung Thần Tú lại xuất hiện, sắc mặt hắn đã hơi thay đổi. Thậm chí Sở Hưu còn thấy được khóe miệng hắn hơi giật giật.
Bây giờ hắn đã hiểu vì sao Sở Hưu nói vận may của hắn không được tốt, đúng là bây giờ hắn không muốn gặp lại Chung Thần Tú.
Lần trước trong Nguyên Thủy Ma Quật, Chung Thần Tú đã khiến hắn bị thương, hắn chỉ vừa chữa thương xong, vừa xuất quan là lại gặp phải Chung Thần Tú. Đúng là vận may của hắn không được tốt.
Sắc mặt những người khác ở đây thậm chí còn khó coi hơn Quân Vô Thần.
Trước đó Quân Vô Thần xuất hiện, bọn họ còn thấy may vì Quân Vô Thần xuất thủ, bọn họ cũng đỡ tốn công tốn sức.
Kết quả chỉ chớp mắt sau Chung Thần Tú đã xuất hiện, hơn nữa còn đứng về phía Sở Hưu. Bọn họ thật sự không thể tưởng tượng nổi rốt cuộc Sở Hưu làm như thế nào.
Trên khắp giang hồ, vị cường giả thần bí nhất chính là thiên chủ Tự Tại Thiên, Chung Thần Tú.
Không ai biết Tự Tại Thiên ở nơi nào, cũng không ai quen biết Chung Thần Tú, không tính hỏi đường thì thậm chí số câu hắn nói với người khác chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Một cường giả như vậy lại đột ngột xuất hiện ở đây, còn đứng về phía Sở Hưu, mọi người thật sự không thể hiểu nổi.
Bất Không hòa thượng nhìn về phía Chung Thần Tú và Quân Vô Thần, ánh mắt đầy mờ mịt.
Năm trăm năm trước vai chính là Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ, bất luận Thiên Môn hay Tự Tại Thiên đều không có cơ hội ra sân.
Hắn tưởng rằng thiên hạ bây giờ đã có ít cường giả hơn quá khứ, không ngờ lại xuất hiện hai vị như vậy.
Nhìn Chung Thần Tú, Quân Vô Thần hạ giọng quát khẽ: “Chung Thần Tú! Lần này ta không ra khỏi Thiên Môn, Côn Luân Thiên Môn, Côn Luân Sơn này cũng nằm trong phạm vi của Thiên Môn ta!”
Chung Thần Tú gật đầu nói: ”Ta biết, nhưng ngươi vẫn phải về Thiên Môn thôi, ngươi không thể giết hắn.”
"Vì sao!?"
"Nhân quả."
Chung Thần Tú trả lời hai chữ ngắn gọn nhưng lại khiến Quân Vô Thần thiếu chút nữa phát điên.
“Nhân quả!? Lại là nhân quả, rốt cuộc nhân quả mà ngươi nói là thứ quái quỷ gì?”
Nếu những võ giả khác trong Thiên Môn thấy dáng vẻ như sắp phát điên của Quân Vô Thần, chắc sẽ cực kỳ sửng sốt.
Phải biết từ xưa tới nay khi đối diện với những thần tướng Thiên Môn khác, Quân Vô Thần luôn giữ vẻ bình tĩnh, thậm chí là lạnh lùng. Trong thiên hạ này có lẽ người duy nhất có thể khiến hắn thất thố chỉ có mình Chung Thần Tú.
Chung Thần Tú nhìn Quân Vô Thần bằng ánh mắt kỳ quái: “Nhân quả là nhân quả, còn là gì nữa?”
“Vậy nếu hôm nay ta nhất định phải giết hắn, phá nhân quả của ngươi thì sao?”
Chương 1429 Lực lượng của cá nhân
Lục Đạo Phù Đồ Huyễn Diệt Hoa Luân sau lưng Quân Vô Thần càng lúc càng xoay nhanh, những võ giả chưa tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần nhìn vào đều có cảm giác mê man.
Chung Thần Tú điểm nhẹ lên hư không, như tạo thành từng gợn sóng trên mặt hồ tĩnh lặng. Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ bầu trời bị che kín bởi đủ loại lực lượng.
Địa phong thủy hỏa, âm dương phong lôi, đủ loại lực lượng nổi lên.
Lục Đạo Phù Đồ Huyễn Diệt Hoa Luân sau lưng Quân Vô Thần bị chấn động bởi đủ loại lực lượng, lập tức vỡ vụn!
Chung Thần Tú bình tĩnh mở miệng nói: “Ngươi biết, ngươi không phá được.”
Dạ Thiều Nam ở bên dưới nhìn lực lượng biến ảo trên bầu trời, trong mắt lóe lên ma khí, còn có vẻ hưng phấn.
Hắn biết Sở Hưu kéo hắn tới là lợi dụng uy thế của hắn, nhưng chỉ với chiêu thức mà Chung Thần Tú vừa để lộ đã rất đáng giá rồi!
Lúc này đứng nói Dạ Thiều Nam, tất cả mọi người ở đây đều bị lực lượng này làm cho kinh ngạc, ai nấy im lặng không thể nói nổi một câu, trong lòng chấn động như biển gầm.
Khống chế thiên địa? Thủ đoạn khống chế thiên địa của bọn họ đứng trước Chung Thần Tú thì không khác gì một trò cười!
Quân Vô Thần nhìn Chung Thần Tú trước mặt, lại nhìn Lục Đạo Phù Đồ Huyễn Diệt Hoa Luân đã vỡ vụn sau lưng mình. Hắn im lặng một lát, chân đạp hư không, trực tiếp quay người xuống núi.
Câu nói vừa rồi của Chung Thần Tú là sự thật, không phải kiêu ngạo cũng không phải chế nhạo.
Có hắn ở đây, mình không thể giết được Sở Hưu.
Khoảng cách giữa hắn và Chung Thần Tú luôn lớn như vậy.
Quân Vô Thần không thể hiểu nổi Chung Thần Tú, nhưng ít nhất hắn cũng hiểu biết nhiều hơn những người khác trong giang hồ.
Cho nên hắn biết Chung Thần Tú cố chấp đối với nhân quả tới mức nào.
Nếu trên người Sở Hưu có nhân quả, vậy hắn mà muốn giết Sở Hưu thì phải qua cửa của Chung Thần Tú.
Nhưng Quân Vô Thần lại hiểu sai, nhân quả mà Chung Thần Tú nói chỉ là nhân quả một lần chứ không phải nhân quả vĩnh viễn.
Sau khi thấy Quân Vô Thần u ám bỏ đi, đám người Lăng Vân Tử hay Hư Từ đều bó tay.
Tới cuối cùng, mọi người vung tay, không nói một lời rút lui khỏi Côn Luân Sơn, bên phía Sở Hưu cũng không ngăn cản.
Khi chứng kiến lực lượng cường đại tới tuyệt vọng của Chung Thần Tú, bọn họ đã biết trận chiến này không thể đánh tiếp.
Tuy bọn họ không biết nhân quả mà Chung Thần Tú nói là gì, nhưng bọn họ đã nhìn ra Chung Thần Tú đến đây là vì Sở Hưu, là để đứng về phía y.
Môn chủ Thiên Môn Quân Vô Thần cường đại tới nhường nào? Kết quả vẫn bị Chung Thần Tú ép lui, nếu đã vậy bọn họ ở lại đây có tác dụng gì?
Hơn nữa trong lòng bọn họ cũng không nắm chắc, vì bọn họ không biết rốt cuộc tính cách của Chung Thần Tú ra sao, đối phương là người điềm đạm hay hiếu sát?
Dù sao đối phương cũng đứng về phía tên ma đầu Sở Hưu kia, chắc không liên quan gì tới Chính đạo rồi. Vạn nhất đối phương hiếu sát, đám người bên mình mà ra tay, chọc giận đối phương thì ai ngăn nổi Chung Thần Tú?
Hung hăng đánh đến tận cửa, kết quả lại u ám rút lui, cảm giác này chẳng hề tốt đẹp.
Khó chịu hơn nữa là bây giờ Chung Thần Tú đã là thiên hạ đệ nhất nhân, có Chung Thần Tú che chở, ai động được vào Sở Hưu?
Chẳng lẽ ông trời không phù hộ cho võ lâm Chính đạo bọn họ, trước thì có tin Độc Cô Duy Ngã chuyển thế, sau thì Sở Hưu leo lên Côn Luân thành lập Ma Giáo. Chẳng lẽ bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Ma đạo quật khởi hay sao?
Khoảnh khắc này, tất cả các tông môn Chính đạo đều cảm thấy bi quan.
Sở Hưu thấy vậy chỉ thở dài một tiếng.
Bố cục này còn hoàn hảo hơn cả tưởng tượng của y.
Nói lại thì, lần này Sở Hưu mượn Chung Thần Tú, cáo mượn oai hùm, lửa cả Quân Vô Thần và các tông môn Chính đạo.
Thật ra cũng may người này là Chung Thần Tú cho nên bọn họ mới tin tưởng.
Đổi lại là người khác, chắc bọn họ sẽ tìm hiểu kiểm chứng, nhưng người này là Chung Thần Tú nên bọn họ mới tin tưởng.
Hơn nữa bản thân Chung Thần Tú cũng góp sức rất lớn, thói quen nói năng của hắn vốn như vậy, chỉ cần mình hiểu chứ không quan tâm người khác có hiểu hay không.
Hai chữ nhân quả vô cùng đơn giản nhưng lại khiến người ta mơ hồ, không ai đoán được rốt cuộc nó có ý nghĩa ra sao.
Chính vì chưa biết nên mới sợ hãi.
Dạ Thiều Nam ở bên kia chắp tay với Sở Hưu rồi trực tiếp quay người rời khỏi.
Có thể nói lần này hắn đã được lợi rất lớn.
Chỉ ra mặt có một lần, thậm chí còn không ra tay nhưng lại được quan sát cường giả cấp bậc Chung Thần Tú xuất thủ, đối với hắn đây đã là lợi ích rất
lớn.
Còn lúc này dưới Côn Luân Sơn, cũng có người đang lấy làm may mắn, chính là Trương Đạo Linh.
Trước đó Trương Đạo Linh vẫn làm theo lời dặn của lão thiên sư, không lên núi mà đợi dưới Côn Luân Sơn, kiểm tra tình hình.
Nếu liên minh Chính đạo chiến thắng, Long Hổ Sơn mới lên núi cũng không muộn.
Kết quả lúc đầu hắn còn thấy Thuần Dương Cương Khí nhấp nháy trên đỉnh Côn Luân Sơn, tưởng đã đánh nên định dẫn người lên núi.
Không ngờ tiếp đó trên núi lại có một luồng khí tức khiến người người run rẩy, hắn cũng không dám vọng động.
Tới khi hắn không nén nổi hiếu kỳ định lên trên điều tra tình hình, hắn lại thấy toàn bộ liên minh Chính đạo cúi đầu ủ rũ xuống núi, nhưng không ai bị thương.
Chuyện này khiến Trương Đạo Linh hết sức khó hiểu, hắn không biết có chuyện gì xảy ra cũng không dám tới hỏi, đành dẫn người về Tây Sở.
Nhưng hắn thấy may mắn, dù sao chuyện này cũng không liên quan tới Thiên Sư Phủ của hắn. Đợt sóng gió này quét khắp giang hồ nhưng không dính tới Thiên Sư Phủ.
Lúc này trên Côn Luân Sơn, Chung Thần Tú nhìn Sở Hưu nói: “Nhân quả ngươi ta, đã xong.”
Sở Hưu gật đầu nói: “Đa tạ Chung... thiên chủ.”
Sở Hưu không biết nên xưng hô với Chung Thần Tú ra sao, gọi tiền bối có vẻ không thích hợp, đành gọi tạm là thiên chủ.
Nói xong câu này Chung Thần Tú gật nhẹ đầu một cái, bước lên không trung, chỉ vài bước đã biến mất trên đỉnh Côn Luân Sơn.
Nhưng Sở Hưu lại phát hiện, hình như Chung Thần Tú không đi theo hướng đông mà là hướng nam.
Y định nhắc Chung Thần Tú nhưng Chung Thần Tú đi quá nhanh, hơn nữa ai biết người ta có chuyện gì khác không, cho nên Sở Hưu đành bỏ qua.
Nhìn qua mọi người sau lưng, Sở Hưu trầm giọng nói: “Ta đã nói mà, Thánh hỏa bất diệt, ma đạo vĩnh tồn!
Chính đạo chèn ép Ma đạo ta đã năm trăm năm, Côn Luân Sơn hiện tại không dễ san bằng đâu!”
Sau khi Sở Hưu dứt lời, tất cả đệ tử Côn Luân Ma Giáo, bất luận là gia nhập lúc đầu hay sau này đều lao nhao lên tiếng hoan hô.
Không thể trách bọn họ thất thố được, vừa rồi áp lực quá lớn, bị bao nhiêu cường giả tông môn Chính đạo bao vây như vậy, thậm chí còn có sáu vị chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền. Bọn họ không thất thố tới mức xin tha đã là hiếm có rồi.
Ai ngờ bọn họ cắn răng chịu đựng mà lại vượt qua được.
Côn Luân Ma Giáo bọn họ không tốn một binh một tốt mà ép đối phương phải rút lui.
Đương nhiên không phải bên phía Sở Hưu không có ai bị thương. Người duy nhất thụ thương không phải Sở Hưu vừa giao chiến kịch liệt với Lăng Vân Tử mà là Lục Giang Hà bị Quân Vô Thần trừng mắt làm cho hộc máu.
Chương 1430 Nhân quả của Sở Hưu 1
Trận chiến mà Côn Luân Ma Giáo vừa trải qua thực ra không thể coi là một trận đấu, vì dù sao cũng chỉ có mình Sở Hưu đánh một trận.
Nhưng nó giúp Côn Luân Ma Giáo đoàn kết còn hơn cả một trận đại chiến.
Dù sao Ma đạo đã bị chèn ép tận năm trăm năm. Trong năm trăm năm này toàn bộ giang hồ đều bị tông môn Chính đạo định đoạt, đại đa số võ giả Ma đạo đều có cảm giác mình không bằng Chính đạo.
Thậm chí trong nhánh Ẩn Ma có không ít người có suy nghĩ như vậy, cho rằng bản thân không bằng tông môn Chính đạo.
Bây giờ tất cả tông môn Chính đạo liên hợp vây công Côn Luân, kết quả vẫn không thể triệt hạ bọn họ. Cảm giác tự tin này hết sức hiếm có.
Sở Hưu nhìn qua Lục Giang Hà sắc mặt trắng bệch, nói với người khác: “Dẫn lão Lục tới chỗ Phong thần y, bảo hắn chữa cho.”
Nói lại thì Lục Giang Hà cũng chẳng trách được người khác, chỉ trách cái miệng của hắn thôi.
Trước đó mục tiêu của Quân Vô Thần chỉ có Sở Hưu, thậm chí không để ý tới Dạ Thiều Nam bừng bừng chiến ý, đương nhiên sẽ không quan tâm tới một con kiến hôi như Lục Giang Hà.
Nhưng lực sát thương từ cái miệng của Lục Giang Hà đúng là vượt quá lẽ thường, chuyên vạch trần khuyết điểm, đâm đao vào chỗ đau của Thiên Môn, cuối cùng chọc giận cả Quân Vô Thần.
Hắn không có tu vi nguyên thần cường đại như Sở Hưu, chỉ dựa vào ý chí của bản thân mới miễn cưỡng tránh được lực lượng của Lục Đạo Luân Hồi.
Cho nên lần này Lục Giang Hà rất ‘vẻ vang’ trở thành người duy nhất dưới trướng Sở Hưu bị thương, tuy hắn thụ thương cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Thương Thiên Lương ở bên cạnh Sở Hưu thở dài nói: “Trên người còn có người, trên trời còn có trời, e là thực lực của hai vị này đã chạm tới bầu trời rồi?”
Lục Giang Hà bên cạnh được người khác đỡ dậy, nghe vậy hừ lạnh khinh thường: “Lần đầu à, có gì lạ đâu?
Nếu ngươi thấy giáo chủ ra tay, ngươi mới biết thế nào là trời!”
Thương Thiên Lương nhìn sang phía hắn, đợi tới lúc hắn được dìu đi khuất mới nói: “Năm trăm năm trước kẻ này không bị người ta đánh chết đúng là kỳ tích.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Cho nên hắn nên cám ơn Độc Cô giáo chủ, bằng không chắc hắn chẳng sống được tới ngày Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt.”
Nguy cơ lớn nhất trước mắt đã giải trừ, tất cả mọi người dưới trướng y đều buông lỏng cảm xúc, kể cả Sở Hưu cũng vậy.
Ban đầu khi phát hiện ra di tích của Vô Tâm Ma Tôn và Thiên Khốc Ma Tôn, Sở Hưu đã có ý tưởng như vậy. Nhưng thật ra chính y cũng biết ý tưởng của mình tương đối mạo hiểm, nói chính xác hơn là y tương đối mạo hiểm.
Nhưng đây là cơ hội hiếm có, sớm muộn gì y cũng phải đi bước này, lần này đi nước cờ hiểm không khéo còn giải trừ được nguy cơ trong tương lai. Ít nhất khoác tấm da hổ Chung Thần Tú thì cả Thiên Môn hay những tông môn Chính đạo khác đều không tới gây sự với y.
“Tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?” Mai Khinh Liên ở bên cạnh hỏi.
“Có hứng thú gây dựng lại Âm Ma Tông không?”
Mai Khinh Liên đầu tiên là kinh ngạc, sau đó đôi mắt mỹ miều của cô nàng lóe lên vẻ kích động nói: “Bây giờ ư?”
Sở Hưu gật đầu nói: “Bây giờ là được rồi, thời gian tới cả Chính đạo lẫn Thiên Môn đều không tới gây chuyện với chúng ta, cho nên không nhân cơ hội nhanh chóng phát triển Thánh giáo thì đợi tới lúc nào?
Một tháng sau, triệu tập tất cả thế lực dưới trướng tạo tới Côn Luân Sơn nghị sự. Tới lúc thương thảo bộ khung cho Thánh giáo ta rồi.”
Xây dựng lại Âm Ma Tông, đây không phải giấc mơ của Mai Khinh Liên mà là trách nhiệm luôn đặt trên vai cô nàng.
Khi nào hoàn thành trách nhiệm này, cô mới có thể thả lỏng một chút.
Nhưng khó khăn lắm mới tới lúc này mà Mai Khinh Liên lại lộ vẻ do dự.
“Ngươi cũng biết trình độ của ta ra sao rồi đấy, bảo ta quản lý mấy chuyện vặt thì được, nhưng đây là cả một tông môn, ta lấy gì ra quản?”
Sở Hưu nói: ”Ta chuẩn bị khôi phục lại thể chế của Thánh giáo năm xưa, đến lúc đó Âm Ma Tông vẫn là tông môn phụ thuộc của Thánh giáo, chẳng qua không cần phải thành lập sơn môn bên ngoài. Cứ xây dựng sơn môn trong nội bộ Thánh giáo là được.
Đến lúc đó ngươi muốn làm gì thì cứ làm, chỉ cần thu nhận đệ tử, truyền thụ công pháp Âm Ma Tông là được, còn quản lý tông môn các loại sẽ đã có ta giúp. Chọn vài người đáng tin cậy là được, cơ bản thì ngươi không cần quan tâm tới chuyện gì, Âm Ma Tông cũng có thể vận hành bình thường.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Mai Khinh Liên cũng thở dài một tiếng.
Có thể khiến truyền thừa của tông môn được kế tục, coi như mình hoàn thành trách nhiệm với sư phụ và các trưởng bối trong tông môn.
Bên phía Sở Hưu quyết định quy hoạch lại bộ khung cho Ma Giáo, nhưng thực tế y không muốn thay đổi điều gì, cứ dựa theo quy củ năm trăm năm trước là được.
Quy củ mà Độc Cô Duy Ngã thiết lập năm xưa rất thích hợp với Côn Luân Ma Giáo, có thể nói là hải nạp bách xuyên.
Người trong Ma đạo đều có tính cách riêng, không dễ gì quản giáo.
Cho nên Độc Cô Duy Ngã chỉ yêu cầu có một điều, hai chữ: phục tùng.
Các đường khẩu trong Côn Luân Ma Giáo đều nằm dưới sự quản lý trực tiếp của Côn Luân Ma Giáo, những người này là Côn Luân Ma Giáo tự bồi dưỡng.
Còn những thế lực như Âm Ma Tông và Vô Tướng Ma Tông, tuy trước đó đã có truyền thừa nhưng sau khi gia nhập Côn Luân Ma Giáo thì cũng là phụ thuộc của Côn Luân Ma Giáo. Những người chấp chưởng các môn phái này như chưởng môn đều được phong làm Ma Sứ, địa vị tương đương với đường chủ trực thuộc Côn Luân Ma Giáo, hai bên không chia cao thấp. Làm như vậy có chỗ lợi là Côn Luân Ma Giáo không cần khống chế kỹ lưỡng mỗi cá nhân, bọn họ chỉ cần khống chế những Ma Sứ của tông môn này là được. Chỉ cần bọn họ phục tùng thì toàn bộ tông môn cũng phục tùng.
Chiêu này rất hữu dụng, cứ nhìn nhánh Ẩn Ma hiện tại là biết. Thật ra trong nhánh Ẩn Ma, đa số mọi người không xuất thân từ các đường khẩu trực thuộc Côn Luân Ma Giáo mà là người từ các tông môn phụ thuộc.
Nhưng cho dù đã qua năm trăm năm, vẫn có những người trung thành tuyệt đối với Côn Luân Ma Giáo, như vậy đã rất hiếm có.
Lúc này dưới trướng Sở Hưu, tuy cũng có rất nhiều thế lực, mọi người cũng coi Sở Hưu là chủ nhân, nhưng ai cũng có suy nghĩ riêng, có truyền thừa riêng, rất giống Côn Luân Ma Giáo năm xưa.
Nếu Sở Hưu quy hoạch toàn bộ vào Côn Luân Ma Giáo thì có phần không thực tế, chẳng bằng tiến hành theo quy củ năm trăm năm trước.
Ngay lúc Sở Hưu suy nghĩ những điều này, Tây Côn Luân, vô số mây đen giăng kín bầu trời Thiên Môn, khí thế nặng nề như muốn nhỏ ra nước.
Đó là khí thế mà Quân Vô Thần vô thức tỏa ra, phải nói là cường đại tới mức kinh khủng.
Tất cả thần tướng Thiên Môn, kể cả những võ giả khác trong Thiên Môn đều trốn trong cung điện của mình, không dám lên tiếng, sợ làm môn chủ nổi giận.
Bọn họ không biết có chuyện gì cũng không dám hỏi, tốt nhất là ngoan ngoãn trông coi trận pháp phong ấn, có vậy mới an toàn.
Sở Hưu sẽ không sợ chết, ngược lại nếu chọc giận y, chuyện có điên cuồng thế nào y cũng làm. Hành động lúc này của Sở Hưu không đúng với tính cách của y.
Hơn nữa đánh tới giờ phút này, Sở Hưu không vội nhưng hắn lại nóng ruột. Bên phía tông môn Chính đạo đã có người hạ giọng bàn luận, nói đã lâu như vậy rồi hắn vẫn không thắng được Sở Hưu, rõ ràng là bọn họ đến tiêu diệt Ma Giáo, kết quả lại khiến vị Ma Chủ này diễu võ giương oai.
Đương nhiên người nói câu này không phải đệ tử Thuần Dương Đạo Môn, nhưng hắn cũng không thể quản được miệng lưỡi của người môn phái khác.
Sau lưng người ta cũng có cường giả, bọn họ không quản tức là cũng bất mãn đối với việc Lăng Vân Tử kéo dài thời gian ở đây.
Lăng Vân Tử cắn răng đành phải dốc toàn bộ lực lượng, chuẩn bị đánh bại Sở Hưu triệt để.
Hắn còn tưởng lần này mình có thể bỏ qua nhân tố bên ngoài, quang minh chính đại đánh bại Sở Hưu, kết quả không ngờ đến cuối cùng vẫn bị người ngoài ảnh hưởng.
Sở Hưu ở đối diện cũng thở dài một tiếng, Lăng Vân Tử đã không nhịn được, xem ra y không thể kéo dài thời gian thêm rồi.
Sở Hưu vô thức nhìn về phía tây, chẳng lẽ người của Thiên Môn giữ bình tĩnh được đến vậy?
Hai bên lại giao thủ thêm vài chiêu, uy thế cường đại thậm chí khiến cho trên đỉnh Côn Luân Sơn tạo thành một luồng khí xoáy khổng lồ, không biết bao giờ sẽ bùng nổ.
Đúng lúc này Lăng Vân Tử cắn nát ngón tay, nhanh chóng vẽ hàng loạt phù văn lên Thuần Dương Đạo Kiếm, tinh huyết nóng bỏng như chảy trên chuôi kiếm. Chỉ trong chớp mắt, trường kiếm chỉ lên trời, dẫn dắt phong lôi trong thiên địa!
Ánh sáng mặt trời rực rỡ tạo thành cột sáng khổng lồ được Lăng Vân Tử dẫn từ trên không trung xuống thanh trường kiếm của mình. Luồng lực lượng nóng bỏng đó đến từ vầng mặt trời trên đỉnh đầu, thậm chí ngay cả thần binh trong tay hắn cũng không chịu được luồng lực lượng này, khí linh khẽ kêu rên.
Nhát kiếm này chém ra, lực lượng nóng bỏng đã bao phủ toàn bộ đỉnh núi chính của Côn Luân Sơn, phương viên mười dặm băng tuyết bao phủ đã bắt đầu tan rã, tạo thành núi lở ầm ầm.
Khoảnh khắc này, Sở Hưu lại không dùng Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp để liều mạng, Phá Trận Tử xoay chuyển, thân đao tỏa ra vô số ngọn lửa diệt thế.
Cứ như đốm lửa nhỏ thiêu trụi cả thảo nguyên, một đao xuất ra khiến cho ngọn lửa diệt thế vốn chỉ có một điểm nhỏ đốt cháy cả đỉnh núi, bao phủ lấy Lăng Vân Tử!
"Lĩnh vực!"
Tất cả chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền ở đây đều giật mình.
Không ngờ thứ Sở Hưu thi triển bây giờ lại giống hệt lĩnh vực của cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền!
Ngọn lửa diệt thế vô biên bao phủ hoàn toàn Lăng Vân Tử vào trong. Lĩnh vực do ngọn lửa diệt thế hình thành cũng ngăn cản nhát kiếm của Lăng Vân Tử và liên kết của hắn với ánh mặt trời, khiến cho uy lực giảm sút.
Một tiếng nổ lớn vang lên, sức nổ giữa không trung khiến hư không cũng vặn vẹo, gió bão cường đại quét qua ép lui cả võ giả dưới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.
Ngay cả tông sư cảnh giới Chân Đan cũng không thể chống nổi dư âm này.
Thuần Dương Đạo Kiếm chói mắt chém rách lĩnh vực do ngọn lửa diệt thế hình thành. Tuy uy lực của nó vẫn rất cường đại nhưng không còn khung cảnh hủy thiên diệt địa như vừa rồi.
Đao ý Phá Tự Quyết lại chém ra, ánh sáng Thuần Dương tiêu biến, thân hình Sở Hưu lùi lại phía sau hơn mười trượng. Lăng Vân Tử không lui bước nhưng vẻ kinh ngạc trên gương mặt lại không cách nào giấu nổi.
Sát chiêu chí cường của hắn lại bị Sở Hưu ngăn cản, hơn nữa còn dùng lĩnh vực chống lại, không thể nào?
Sở Hưu vừa bị đánh bay cũng thở dài một tiếng, y có thể tạo ra uy thế lớn đến vậy thật ra nguyên nhân chính là nhờ Lăng Vân Tử.
Phá Trận Tử có thể quy nguyên tất cả mọi lực lượng. Vừa rồi khi bọn họ chậm rãi giao thủ, hầu hết lực lượng mà Lăng Vân Tử thi triển đều bị quy nguyên thành lực lượng cực âm, nhưng Lăng Vân Tử không hề để ý.
Trước đó Thương Thiên Lương đã phát hiện biến hóa từ lực lượng quy nguyên của Phá Trận Tử là vì hắn quen với Sở Hưu, hơn nữa có thời gian quan sát cẩn thận.
Nhưng Lăng Vân Tử đang giao chiến kịch liệt, sao có thể nghĩ tới chi tiết vụn vặt này?
Huống chi nơi này là Côn Luân Sơn, là đại bản doanh của Côn Luân Ma Giáo, lực lượng cực âm có nồng đậm hơn một chút cũng rất bình thường?
Kết quả hắn không ngờ lực lượng cực âm nhỏ bé mà hắn không để ý tới lại từ từ tích lũy trong khi bọn họ giao thủ, càng lúc càng nhiều, càng ngày càng đậm đặc. Cuối cùng lực lượng này bị Sở Hưu trực tiếp dùng ngọn lửa diệt thế thiêu đốt, tọa thành một thứ tương tự như lĩnh vực.
Thật ra đó không phải lĩnh vực nhưng lực lượng cực âm quá cường thịnh, trong khu vực này trừ lực lượng cực âm ra không thể thu nạp bất cứ lực lượng nào.
Lăng Vân Tử nhìn về phía Sở Hưu, khóe miệng bỗng nở nụ cười: “Trước đó ta luôn cho rằng tâm cảnh của bản thân đã rất cường đại. Nhưng hai lần thua dưới tay ngươi, lại thêm lời bàn tán bên ngoài khiến tâm cảnh của ta càng lúc càng mất cân đối.
Nhưng giờ ta đã hiểu, giang sơn đời nào cũng có nhân tài. Nếu không xét tới phe phái, Sở Hưu ngươi đúng là tuấn kiệt hiếm có đương thời. Nếu cùng tuổi thì ta cũng không thể bằng ngươi, thậm chí nếu cho ngươi thêm thời gian chắc ta cũng không bằng.
Thuần Dương Đạo Môn ta đối địch với ngươi có thua cũng rất bình thường, đổi lại là người khác cũng thất bại như vậy thôi.
Vì chuyện này mà dẫn tới tâm cảnh mất cân bằng đúng là nực cười.
Lúc trước ngươi chém tâm ma của ta khiến ta bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, trận chiến hôm nay ngươi lại giúp ta ổn định lại tâm cảnh. Ta cũng không biết nên cám ơn ngươi hay nên giết ngươi nữa.”
Lăng Vân Tử đã thông suốt, hóa giải tâm cảnh mất thăng bằng. Tuy chuyện này không giúp gì nhiều cho thực lực của hắn nhưng lại khiến cho việc tu luyện của hắn sau này càng thêm bình thản.
Nhưng Lăng Vân Tử nghĩ thông hết thảy, bên phía Sở Hưu lại không ổn.
Lăng Vân Tử trầm giọng nói: “Trận chiến này đã không có bất cứ ý nghĩa gì nữa, ta thắng hay ta thua thì kết cục cũng giống nhau.
Sở Hưu, đừng lãng phí thời gian nữa. Ta cũng không hỏi ngươi bó tay chịu trói hay ngoan cố đến cùng, vì ta biết ngươi không phải loại người cúi đầu nhận thua.
Sau khi ngươi chết, ta sẽ lập bia mộ phía sau núi của Thuần Dương Đạo Môn ta, nhân quả giúp ta thăng cấp lên Thiên Địa Thông Huyền, sau khi ngươi chết ta sẽ trả.
Tuy ngươi là đối thủ nhưng là đối thủ đáng kính nể.”
Sau khi tâm cảnh của Lăng Vân Tử thông suốt, cách hành xử cũng rộng rãi hơn nhiều, những câu này khiến một số võ giả ở đây khen hay lia lịa.
Ngay lúc hắn định bảo người khác đồng loạt tấn công, bên dưới Côn Luân Sơn lại có một luồng khí tức vô cùng khủng khiếp xuất hiện. Khí tức này cường đại tới mức vài vị chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền không nhịn được run rẩy, chỉ có mình Dạ Thiều Nam ngẩng đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ hưng phấn.
Áo đỏ tóc đen, khí thế thông thiên.
Quân Vô Thần không đi theo đường núi mà bước từng bước lên không trung đi tới. Mỗi nơi hắn đi qua, những võ giả khác lao nhao tránh né, ánh mắt nhìn Quân Vô Thần như nhìn một vị thần thực sự.
Thấy Quân Vô Thần xuất hiện, Sở Hưu lại thở dài một tiếng, cười với Lăng Vân Tử nói: “Lăng Vân Tử chưởng giáo đã rộng lượng rồi, nhưng tạm thời ta không cần mộ miếc gì cả.
Nếu ngày sau ngươi chết trong tay ta, ta cũng làm cho ngươi một ngôi mộ trên Côn Luân Sơn.”
Chương 1427 Lá bài tẩy của Sở Hưu 1
Thật ra Quân Vô Thần có xuất hiện ở đây cũng không khiến người khác cảm thấy ngạc nhiên.
Côn Luân Sơn tuy lớn nhưng không thể chứa được hai môn phái.
Trước đó khi Độc Cô Duy Ngã vẫn còn, trên Côn Luân chỉ có Ma Giáo, Thiên Môn thiếu chút nữa bị Độc Cô Duy Ngã tàn sát sạch sành sanh.
Còn sau khi Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt, từ Đông Tây Nhị Trọng Thiên chậm rãi thay thế Tây Côn Luân Ma Giáo thành Tây Côn Luân Thiên Môn.
Cho nên chỉ cần Sở Hưu dựng lại Ma Giáo trên Côn Luân Sơn, người đầu tiên có phản ứng phải là Thiên Môn. Cho dù Sở Hưu chưa từng giết thần tướng Thiên Môn, chắc chắn Thiên Môn cũng không cho phép chuyện này phát sinh.
Cho nên lúc đầu đám người Lăng Vân Tử không có phản ứng gì thật ra là đang chờ người của Thiên Môn có hành động.
Nếu Thiên Môn ra tay giải quyết Sở Hưu, vậy là chuyện tốt tới không thể tốt hơn. Bọn họ cũng bớt lo bớt việc, tập trung tìm kiếm manh mối chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã.
Kết quả không ai ngờ bao lâu như vậy rồi mà người của Thiên Môn vẫn không xuất thủ, cứ như chấp nhận chuyện Sở Hưu xây dựng lại Ma Giáo, cho nên bọn họ đành phải tự tay giải quyết Sở Hưu.
Giờ còn chưa đánh mà Quân Vô Thần đã tới, hơn nữa xem khí thế của Quân Vô Thần có thể thấy hắn muốn đuổi tận giết nhánh của Sở Hưu, cho nên đám người Lăng Vân Tử vô thức thối lui.
Nếu Quân Vô Thần định ra tay, đương nhiên bọn họ sẽ không ngăn cản, thậm chí Quân Vô Thần mà ra tay thì số đệ tử hy sinh cũng ít hơn một chút. Dù sao những người dưới trướng Sở Hưu đều không phải kẻ yếu, quan trọng nhất là còn có Dạ Thiều Nam.
Lúc này Dạ Thiều Nam cũng đang nhìn Quân Vô Thần, ánh mắt lóe lên chiến ý.
Lần trước trong Nguyên Thủy Ma Quật, nói thật tuy Dạ Thiều Nam thấy Quân Vô Thần và Chung Thần Tú xuất thủ nhưng hắn không thể thấy rõ, có thể nói chỉ hiểu được một phần mà thôi.
Đương nhiên cho dù chỉ hiểu một phần cũng mạnh hơn người khác nhiều, vì ngoài Dạ Thiều Nam ra, những người khác còn không hiểu được gì.
Sau khi luyện hóa Thiên Thiên Ma Chủng, thực lực và cảnh giới của Dạ Thiều Nam đã tăng lên nhiều, thậm chí lên tới mức Sở Hưu cũng không nhìn thấu.
Tới thời điểm này, Dạ Thiều Nam đã có tư cách tiến thêm một bước, nhìn lên cảnh giới Võ Tiên chỉ tồn tại trong truyền thuyết!
Nhưng khổ nỗi, Dạ Thiều Nam hoàn toàn không có manh mối gì về bước này.
Đối với cảnh giới bên trên Thiên Địa Thông Huyền, các tông môn đỉnh phong được truyền thừa từ thời thượng cổ đều có ghi chép, thậm chí cả cách xưng hô Võ Tiên cũng được lưu lại trong một số điển tịch thượng cổ, nhưng không miêu tả rõ ràng về cảnh giới này. Cho nên mọi người cũng không biết rốt cuộc hai chữ Võ Tiên đại diện cho một loại cảnh giới hay là cách gọi khi chiến lực đạt tới cực hạn.
Nhưng bọn họ dám khẳng định có người đạt tới cảnh giới Võ Tiên, chiến lực cấp bậc này hoàn toàn vượt trên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Bây giờ trên giang hồ, chỉ có hai người được tất cả võ lâm công nhận hoàn toàn vượt qua cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền. Một là Độc Cô Duy Ngã, người còn lại chính là Ninh Huyền Cơ.
Nhưng sau chuyện ở Nguyên Thủy Ma Quật, tận mắt chứng kiến Chung Thần Tú và Quân Vô Thần xuất thủ, bọn họ lại phải thêm hai vị này vào.
Tuy không biết rốt cuộc hai vị này có đạt tới trình độ của Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ năm xưa hay không, nhưng hiển nhiên bọn họ đã vượt qua những chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền trên giang hồ hiện tại một bước dài. Mà trong số những chí cường giả này có cả Dạ Thiều Nam.
Dạ Thiều Nam cũng muốn bước thêm một bước, chắc chắn không có công pháp điển tịch hay kinh nghiệm gì cho nên chỉ có cách là bản thân tự cảm nhận, tự lĩnh ngộ.
Ngoài ra là quan sát cường giả cấp bậc này giao thủ, thậm chí đi khiêu chiến bọn họ, tích lũy kinh nghiệm cho cảnh giới này.
Lần trước trong Nguyên Thủy Ma Quật, Chung Thần Tú và Quân Vô Thần giao chiến, Dạ Thiều Nam chỉ có thể hiểu được một phần nhỏ, còn bây giờ hắn có tự tin mình sẽ hiểu được phần lớn.
Lần này là Sở Hưu mời hắn tới, nếu Sở Hưu không mở miệng, với tính cách của Dạ Thiều Nam, thậm chí hắn sẽ lên cả Thiên Môn khiêu chiến Quân Vô Thần.
Nếu không có trái tim sáng nghe đạo tối chết cũng cam tâm, chắc chắn Dạ Thiều Nam không thể nào sáng tạo ra Bổ Thiên Tâm Kinh, cũng không thể trở thành đệ nhất nhân trong giới Ma đạo đương thời.
Lúc này Quân Vô Thần cũng cảm nhận được chiến ý trong mắt Dạ Thiều Nam nhưng hắn không để ý.
Sư tử sẽ không để ý tới lời khiêu chiến của mèo hoang, cũng không cần để ý tới dã tâm của nó. Huống chi lần này hắn tới đây chỉ là để giết Sở Hưu.
Trước đó Sở Hưu cũng không biết Quân Vô Thần lại bị thương nặng như vậy, phải bế quan liên tục. Y cũng không hoặc không hiểu vì sao Thiên Môn lại phản ứng chậm chạp như vậy, ngay cả La Thần Quân bị giết cũng vậy.
Thực ra Quân Vô Thần phản ứng như vậy đã là nhanh chóng.
Sau khi xuất quan hắn biết tin La Thần Quân cũng chết trong tay Sở Hưu, chuyện đầu tiên hắn làm là tới Đông Côn Luân, đến giết Sở Hưu.
Quan sát Sở Hưu một hồi, Quân Vô Thần chậm rãi mở miệng: “Ngươi rất may mắn, lần trước ngươi giết Huống Tà Nguyệt, ta bị Chung Thần Tú ngăn cản. Lần này ngươi giết La Thần Quân lại đúng lúc ta đang bế quan.
Nhưng ngươi cũng rất xui xẻo, vì sao ngươi lại động tới Thiên Môn chúng ta? Thần tướng Thiên Môn không phải thần linh chân chính, có thể bị giết, nhưng kẻ giết thần tướng Thiên Môn cũng không sống lâu được.”
Lục Giang Hà cười khà khà nói: “Thế giáo chủ thì sao?”
Quân Vô Thần đột nhiên nhìn sang, chỉ trong nháy mắt Lục Giang Hà đã cảm thấy Lục Đạo Luân Hồi xoay chuyển biến ảo trước mắt mình. Chỉ trong nháy mắt hắn như bị đánh vào Lục Đạo Luân Hồi, trải qua một đợt luân hồi.
Nếu không phải hắn bị nhốt năm trăm năm mà không phát điên, ý chí lực cũng khá cường đại, sau khi trải qua một lần luân hồi là né tránh được, thậm chí hắn sẽ bị nhốt vĩnh viễn trong luân hồi vô biên, trở thành người ngu ngốc.
Nhưng cho dù như vậy tâm cảnh nguyên thần của Lục Giang Hà cũng bị tổn hại, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
“Mẹ nó! Lỗ to!”
Ngụm máu này phun ra, không luyện hóa một cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, e là không thể hồi phục được.
Những người quen với Lục Giang Hà như Chử Vô Kỵ và Mai Khinh Liên, khóe miệng giật giật.
Vị này đúng là không biết giữ miệng, năm trăm năm qua rồi mà tính cách vẫn không thay đổi. Bọn họ cảm thấy sớm muộn gì Lục Giang Hà cũng chết vì cái miệng của mình.
Lục Giang Hà cũng rất bất đắc dĩ, lần trước hắn thấy Quân Vô Thần xuất thủ, hết sức hùng vĩ khoáng đạt, kết quả ai ngờ hắn còn biết cả bí pháp nguyên thần, hơn nữa trình độ vượt ngoài tưởng tượng, lập tức làm cho Lục Giang Hà trọng thương.
Sở Hưu đứng ra lắc đầu nói: “Nói chính xác hơn là thần tướng Thiên Môn gặp phải ta là không may mắn.
Bao năm qua tuy thần tướng Thiên Môn từng bị giết, nhưng số người chết ở bên ngoài chỉ đếm trên đầu ngón tay. Có điều hết lần này tới lần khác bọn chúng gặp phải ta, chết mất hai người chẳng phải là bọn chúng quá xui xẻo hay sao?
Còn Quân môn chủ, ta cảm thấy ngươi cũng rất xui xẻo, vì chỉ cần gặp ta, ngươi cũng sẽ gặp người ngươi không muốn gặp nhất.”
Chương 1428 Lá bài tẩy của Sở Hưu 2
Quân Vô Thần sửng sốt, nhưng không nói gì, Lục Đạo Luân Hồi ngưng tụ sau lưng hắn, hư ảnh đó vặn vẹo không gian, như cả thiên địa này đều bị bao phủ trong uy thế cường đại của hắn.
Hắn vốn không giỏi đấu khẩu, lúc bình thường cũng không nhiều lời với các thần tướng Thiên Môn.
Làm đúng thì thưởng, làm sai thì phạt, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Sở Hưu giết liền hai vị thần tướng Thiên Môn, chắc chắn y phải chết, huống chi hôm nay y còn dám lên Côn Luân!
Nhưng vì một loại quan hệ nào đó, hay nên nói vì e ngại một điều gì đó, sau khi Độc Cô Duy Ngã biến mất Thiên Môn cũng không ra tay với Côn Luân Ma Giáo, cho dù bọn họ có đại thù.
Thậm chí trong khoảng thời gian năm trăm năm sau khi Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt, người của Thiên Môn vẫn không bước sang Đông Côn Luân, chiếm cứ nơi này.
Nhưng Sở Hưu trùng kiến Côn Luân Ma Giáo, hành động này vẫn là khiêu khích giới hạn cuối cùng của Thiên Môn, chắc chắn phải giết!
Uy thế của Lục Đạo Phù Đồ Huyễn Diệt Hoa Luân bắt đầu thể hiện, lần trước trong Nguyên Thủy Ma Quật, tuy Quân Vô Thần thua dưới tay Chung Thần Tú nhưng Lục Đạo Phù Đồ Huyễn Diệt Hoa Luân vẫn khiến người ta cực kỳ ấn tượng, quả thật cường đại tới mức người người run sợ.
Tất cả mọi người ở đây đều cho rằng tuy Sở Hưu có thể tử chiến ngang sức ngang tài với Lăng Vân Tử nhưng y sẽ không đỡ nổi một chiêu của Quân Vô Thần.
Có điều, ngay lúc này, hư không bỗng có rung động quỷ dị.
Hư không tĩnh lặng bỗng như tấm vải nhăn nheo, bị người ta xé rách từ giữa. Chung Thần Tú toàn thân mặc áo trắng bước từ trong ra, nói theo thói quen: “Cho hỏi...”
Nhưng khi thấy Sở Hưu, Chung Thần Tú lại nuốt nửa câu sau về, gật đầu có vẻ rất hài lòng: “Lần này rất chính xác.”
Vừa nghe câu này của Chung Thần Tú, Sở Hưu thiếu chút nữa đổ mồ hôi lạnh, hóa ra trước kia cũng có lúc hắn đi sai đường?
Sự tồn tại của Chung Thần Tú chính là lá bài tẩy của Sở Hưu.
Hắn nợ Sở Hưu một nhân quả, lần này Sở Hưu dám chơi lớn như vậy cũng là vì có Chung Thần Tú.
Sức người khó thắng được trời, nhưng hiển nhiên thực lực của Chung Thần Tú có thể thắng cả trời!
Y bảo Chung Thần Tú đi giết Quân Vô Thần không được, đi giết Hư Từ, Rama cũng không được, cho rằng trên người bọn họ có nhân quả.
Vậy Sở Hưu cũng lùi lại một bước nhờ việc khác, chỉ cần bảo vệ mình lần này, chắc không ảnh hưởng tới nhân quả chứ?
Trừ phi nhân quả yêu cầu hôm nay Sở Hưu phải chết ở đây, vậy Sở Hưu đành nhận bản thân xui xẻo thôi
Còn bây giờ Chung Thần Tú đã xuất hiện, vậy chứng minh kế hoạch của y đã thành công.
Nhưng câu nói cuối cùng của Chung Thần Tú vẫn dọa y giật nảy mình.
Từ khi Quân Vô Thần xuất hiện đến giờ, Sở Hưu đã khởi động ấn ký mà Chung Thần Tú lưu lại trong đầu, nhờ đối phương giúp đỡ.
Tuy Sở Hưu không biết rốt cuộc Chung Thần Tú làm thế nào để dịch chuyển tức thời từ khu vực Đông Hải đến đây, nhưng cường giả như Chung Thần Tú chắc chắn sẽ có cách.
Chẳng qua Sở Hưu lại quên mất, hình như vị này là kẻ mù đường, nếu hắn đến muộn hơn mấy giây e là Sở Hưu phải chống chọi một đòn Lục Đạo Phù Đồ Huyễn Diệt Hoa Luân của Quân Vô Thần.
Trước đó, Sở Hưu rất bình tĩnh đứng đối diện với Quân Vô Thần, nhưng nếu y nhớ ra chuyện Chung Thần Tú mù đường, khéo cũng chẳng bình tĩnh nổi.
Quả nhiên đặt hy vọng lên người kẻ khác là chuyện rất nguy hiểm, đây là lần đầu tiên Sở Hưu làm vậy, chắc cũng là lần cuối cùng.
Thân hình lùi lại phía sau, Sở Hưu nhường sân nhà cho Chung Thần Tú. Vai chính tiếp theo không phải y mà tới phiên vị thiên chủ Tự Tại Thiên này biểu diễn.
Trong quá khứ Sở Hưu có bố trí gì thì sau khi chắc chắn mới bắt tay vào làm.
Nhưng lần này tuy Sở Hưu cũng rất chắc chắn, nhưng cái chắc chắn này có điều kiện là Chung Thần Tú có ra tay kịp thời hay không.
Cho nên Sở Hưu mới nói đặt hy vọng lên người kẻ khác là chuyện rất nguy hiểm, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.
Hơn nữa tuy Chung Thần Tú nợ nhân quả từ Sở Hưu, nhưng hắn chỉ nợ Sở Hưu một nhân quả, cơ hội chỉ đến có một lần, dùng hết cơ hội này thì tất cả kẻ địch và nguy hiểm đều đối diện trực tiếp với bản thân. Phải mượn uy thế của Chung Thần Tú, giải quyết toàn bộ chuyện này trong một lần, có vậy mới xem là an toàn.
Lúc này ở giữa sân, Quân Vô Thần thấy không ngờ Chung Thần Tú lại xuất hiện, sắc mặt hắn đã hơi thay đổi. Thậm chí Sở Hưu còn thấy được khóe miệng hắn hơi giật giật.
Bây giờ hắn đã hiểu vì sao Sở Hưu nói vận may của hắn không được tốt, đúng là bây giờ hắn không muốn gặp lại Chung Thần Tú.
Lần trước trong Nguyên Thủy Ma Quật, Chung Thần Tú đã khiến hắn bị thương, hắn chỉ vừa chữa thương xong, vừa xuất quan là lại gặp phải Chung Thần Tú. Đúng là vận may của hắn không được tốt.
Sắc mặt những người khác ở đây thậm chí còn khó coi hơn Quân Vô Thần.
Trước đó Quân Vô Thần xuất hiện, bọn họ còn thấy may vì Quân Vô Thần xuất thủ, bọn họ cũng đỡ tốn công tốn sức.
Kết quả chỉ chớp mắt sau Chung Thần Tú đã xuất hiện, hơn nữa còn đứng về phía Sở Hưu. Bọn họ thật sự không thể tưởng tượng nổi rốt cuộc Sở Hưu làm như thế nào.
Trên khắp giang hồ, vị cường giả thần bí nhất chính là thiên chủ Tự Tại Thiên, Chung Thần Tú.
Không ai biết Tự Tại Thiên ở nơi nào, cũng không ai quen biết Chung Thần Tú, không tính hỏi đường thì thậm chí số câu hắn nói với người khác chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Một cường giả như vậy lại đột ngột xuất hiện ở đây, còn đứng về phía Sở Hưu, mọi người thật sự không thể hiểu nổi.
Bất Không hòa thượng nhìn về phía Chung Thần Tú và Quân Vô Thần, ánh mắt đầy mờ mịt.
Năm trăm năm trước vai chính là Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ, bất luận Thiên Môn hay Tự Tại Thiên đều không có cơ hội ra sân.
Hắn tưởng rằng thiên hạ bây giờ đã có ít cường giả hơn quá khứ, không ngờ lại xuất hiện hai vị như vậy.
Nhìn Chung Thần Tú, Quân Vô Thần hạ giọng quát khẽ: “Chung Thần Tú! Lần này ta không ra khỏi Thiên Môn, Côn Luân Thiên Môn, Côn Luân Sơn này cũng nằm trong phạm vi của Thiên Môn ta!”
Chung Thần Tú gật đầu nói: ”Ta biết, nhưng ngươi vẫn phải về Thiên Môn thôi, ngươi không thể giết hắn.”
"Vì sao!?"
"Nhân quả."
Chung Thần Tú trả lời hai chữ ngắn gọn nhưng lại khiến Quân Vô Thần thiếu chút nữa phát điên.
“Nhân quả!? Lại là nhân quả, rốt cuộc nhân quả mà ngươi nói là thứ quái quỷ gì?”
Nếu những võ giả khác trong Thiên Môn thấy dáng vẻ như sắp phát điên của Quân Vô Thần, chắc sẽ cực kỳ sửng sốt.
Phải biết từ xưa tới nay khi đối diện với những thần tướng Thiên Môn khác, Quân Vô Thần luôn giữ vẻ bình tĩnh, thậm chí là lạnh lùng. Trong thiên hạ này có lẽ người duy nhất có thể khiến hắn thất thố chỉ có mình Chung Thần Tú.
Chung Thần Tú nhìn Quân Vô Thần bằng ánh mắt kỳ quái: “Nhân quả là nhân quả, còn là gì nữa?”
“Vậy nếu hôm nay ta nhất định phải giết hắn, phá nhân quả của ngươi thì sao?”
Chương 1429 Lực lượng của cá nhân
Lục Đạo Phù Đồ Huyễn Diệt Hoa Luân sau lưng Quân Vô Thần càng lúc càng xoay nhanh, những võ giả chưa tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần nhìn vào đều có cảm giác mê man.
Chung Thần Tú điểm nhẹ lên hư không, như tạo thành từng gợn sóng trên mặt hồ tĩnh lặng. Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ bầu trời bị che kín bởi đủ loại lực lượng.
Địa phong thủy hỏa, âm dương phong lôi, đủ loại lực lượng nổi lên.
Lục Đạo Phù Đồ Huyễn Diệt Hoa Luân sau lưng Quân Vô Thần bị chấn động bởi đủ loại lực lượng, lập tức vỡ vụn!
Chung Thần Tú bình tĩnh mở miệng nói: “Ngươi biết, ngươi không phá được.”
Dạ Thiều Nam ở bên dưới nhìn lực lượng biến ảo trên bầu trời, trong mắt lóe lên ma khí, còn có vẻ hưng phấn.
Hắn biết Sở Hưu kéo hắn tới là lợi dụng uy thế của hắn, nhưng chỉ với chiêu thức mà Chung Thần Tú vừa để lộ đã rất đáng giá rồi!
Lúc này đứng nói Dạ Thiều Nam, tất cả mọi người ở đây đều bị lực lượng này làm cho kinh ngạc, ai nấy im lặng không thể nói nổi một câu, trong lòng chấn động như biển gầm.
Khống chế thiên địa? Thủ đoạn khống chế thiên địa của bọn họ đứng trước Chung Thần Tú thì không khác gì một trò cười!
Quân Vô Thần nhìn Chung Thần Tú trước mặt, lại nhìn Lục Đạo Phù Đồ Huyễn Diệt Hoa Luân đã vỡ vụn sau lưng mình. Hắn im lặng một lát, chân đạp hư không, trực tiếp quay người xuống núi.
Câu nói vừa rồi của Chung Thần Tú là sự thật, không phải kiêu ngạo cũng không phải chế nhạo.
Có hắn ở đây, mình không thể giết được Sở Hưu.
Khoảng cách giữa hắn và Chung Thần Tú luôn lớn như vậy.
Quân Vô Thần không thể hiểu nổi Chung Thần Tú, nhưng ít nhất hắn cũng hiểu biết nhiều hơn những người khác trong giang hồ.
Cho nên hắn biết Chung Thần Tú cố chấp đối với nhân quả tới mức nào.
Nếu trên người Sở Hưu có nhân quả, vậy hắn mà muốn giết Sở Hưu thì phải qua cửa của Chung Thần Tú.
Nhưng Quân Vô Thần lại hiểu sai, nhân quả mà Chung Thần Tú nói chỉ là nhân quả một lần chứ không phải nhân quả vĩnh viễn.
Sau khi thấy Quân Vô Thần u ám bỏ đi, đám người Lăng Vân Tử hay Hư Từ đều bó tay.
Tới cuối cùng, mọi người vung tay, không nói một lời rút lui khỏi Côn Luân Sơn, bên phía Sở Hưu cũng không ngăn cản.
Khi chứng kiến lực lượng cường đại tới tuyệt vọng của Chung Thần Tú, bọn họ đã biết trận chiến này không thể đánh tiếp.
Tuy bọn họ không biết nhân quả mà Chung Thần Tú nói là gì, nhưng bọn họ đã nhìn ra Chung Thần Tú đến đây là vì Sở Hưu, là để đứng về phía y.
Môn chủ Thiên Môn Quân Vô Thần cường đại tới nhường nào? Kết quả vẫn bị Chung Thần Tú ép lui, nếu đã vậy bọn họ ở lại đây có tác dụng gì?
Hơn nữa trong lòng bọn họ cũng không nắm chắc, vì bọn họ không biết rốt cuộc tính cách của Chung Thần Tú ra sao, đối phương là người điềm đạm hay hiếu sát?
Dù sao đối phương cũng đứng về phía tên ma đầu Sở Hưu kia, chắc không liên quan gì tới Chính đạo rồi. Vạn nhất đối phương hiếu sát, đám người bên mình mà ra tay, chọc giận đối phương thì ai ngăn nổi Chung Thần Tú?
Hung hăng đánh đến tận cửa, kết quả lại u ám rút lui, cảm giác này chẳng hề tốt đẹp.
Khó chịu hơn nữa là bây giờ Chung Thần Tú đã là thiên hạ đệ nhất nhân, có Chung Thần Tú che chở, ai động được vào Sở Hưu?
Chẳng lẽ ông trời không phù hộ cho võ lâm Chính đạo bọn họ, trước thì có tin Độc Cô Duy Ngã chuyển thế, sau thì Sở Hưu leo lên Côn Luân thành lập Ma Giáo. Chẳng lẽ bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Ma đạo quật khởi hay sao?
Khoảnh khắc này, tất cả các tông môn Chính đạo đều cảm thấy bi quan.
Sở Hưu thấy vậy chỉ thở dài một tiếng.
Bố cục này còn hoàn hảo hơn cả tưởng tượng của y.
Nói lại thì, lần này Sở Hưu mượn Chung Thần Tú, cáo mượn oai hùm, lửa cả Quân Vô Thần và các tông môn Chính đạo.
Thật ra cũng may người này là Chung Thần Tú cho nên bọn họ mới tin tưởng.
Đổi lại là người khác, chắc bọn họ sẽ tìm hiểu kiểm chứng, nhưng người này là Chung Thần Tú nên bọn họ mới tin tưởng.
Hơn nữa bản thân Chung Thần Tú cũng góp sức rất lớn, thói quen nói năng của hắn vốn như vậy, chỉ cần mình hiểu chứ không quan tâm người khác có hiểu hay không.
Hai chữ nhân quả vô cùng đơn giản nhưng lại khiến người ta mơ hồ, không ai đoán được rốt cuộc nó có ý nghĩa ra sao.
Chính vì chưa biết nên mới sợ hãi.
Dạ Thiều Nam ở bên kia chắp tay với Sở Hưu rồi trực tiếp quay người rời khỏi.
Có thể nói lần này hắn đã được lợi rất lớn.
Chỉ ra mặt có một lần, thậm chí còn không ra tay nhưng lại được quan sát cường giả cấp bậc Chung Thần Tú xuất thủ, đối với hắn đây đã là lợi ích rất
lớn.
Còn lúc này dưới Côn Luân Sơn, cũng có người đang lấy làm may mắn, chính là Trương Đạo Linh.
Trước đó Trương Đạo Linh vẫn làm theo lời dặn của lão thiên sư, không lên núi mà đợi dưới Côn Luân Sơn, kiểm tra tình hình.
Nếu liên minh Chính đạo chiến thắng, Long Hổ Sơn mới lên núi cũng không muộn.
Kết quả lúc đầu hắn còn thấy Thuần Dương Cương Khí nhấp nháy trên đỉnh Côn Luân Sơn, tưởng đã đánh nên định dẫn người lên núi.
Không ngờ tiếp đó trên núi lại có một luồng khí tức khiến người người run rẩy, hắn cũng không dám vọng động.
Tới khi hắn không nén nổi hiếu kỳ định lên trên điều tra tình hình, hắn lại thấy toàn bộ liên minh Chính đạo cúi đầu ủ rũ xuống núi, nhưng không ai bị thương.
Chuyện này khiến Trương Đạo Linh hết sức khó hiểu, hắn không biết có chuyện gì xảy ra cũng không dám tới hỏi, đành dẫn người về Tây Sở.
Nhưng hắn thấy may mắn, dù sao chuyện này cũng không liên quan tới Thiên Sư Phủ của hắn. Đợt sóng gió này quét khắp giang hồ nhưng không dính tới Thiên Sư Phủ.
Lúc này trên Côn Luân Sơn, Chung Thần Tú nhìn Sở Hưu nói: “Nhân quả ngươi ta, đã xong.”
Sở Hưu gật đầu nói: “Đa tạ Chung... thiên chủ.”
Sở Hưu không biết nên xưng hô với Chung Thần Tú ra sao, gọi tiền bối có vẻ không thích hợp, đành gọi tạm là thiên chủ.
Nói xong câu này Chung Thần Tú gật nhẹ đầu một cái, bước lên không trung, chỉ vài bước đã biến mất trên đỉnh Côn Luân Sơn.
Nhưng Sở Hưu lại phát hiện, hình như Chung Thần Tú không đi theo hướng đông mà là hướng nam.
Y định nhắc Chung Thần Tú nhưng Chung Thần Tú đi quá nhanh, hơn nữa ai biết người ta có chuyện gì khác không, cho nên Sở Hưu đành bỏ qua.
Nhìn qua mọi người sau lưng, Sở Hưu trầm giọng nói: “Ta đã nói mà, Thánh hỏa bất diệt, ma đạo vĩnh tồn!
Chính đạo chèn ép Ma đạo ta đã năm trăm năm, Côn Luân Sơn hiện tại không dễ san bằng đâu!”
Sau khi Sở Hưu dứt lời, tất cả đệ tử Côn Luân Ma Giáo, bất luận là gia nhập lúc đầu hay sau này đều lao nhao lên tiếng hoan hô.
Không thể trách bọn họ thất thố được, vừa rồi áp lực quá lớn, bị bao nhiêu cường giả tông môn Chính đạo bao vây như vậy, thậm chí còn có sáu vị chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền. Bọn họ không thất thố tới mức xin tha đã là hiếm có rồi.
Ai ngờ bọn họ cắn răng chịu đựng mà lại vượt qua được.
Côn Luân Ma Giáo bọn họ không tốn một binh một tốt mà ép đối phương phải rút lui.
Đương nhiên không phải bên phía Sở Hưu không có ai bị thương. Người duy nhất thụ thương không phải Sở Hưu vừa giao chiến kịch liệt với Lăng Vân Tử mà là Lục Giang Hà bị Quân Vô Thần trừng mắt làm cho hộc máu.
Chương 1430 Nhân quả của Sở Hưu 1
Trận chiến mà Côn Luân Ma Giáo vừa trải qua thực ra không thể coi là một trận đấu, vì dù sao cũng chỉ có mình Sở Hưu đánh một trận.
Nhưng nó giúp Côn Luân Ma Giáo đoàn kết còn hơn cả một trận đại chiến.
Dù sao Ma đạo đã bị chèn ép tận năm trăm năm. Trong năm trăm năm này toàn bộ giang hồ đều bị tông môn Chính đạo định đoạt, đại đa số võ giả Ma đạo đều có cảm giác mình không bằng Chính đạo.
Thậm chí trong nhánh Ẩn Ma có không ít người có suy nghĩ như vậy, cho rằng bản thân không bằng tông môn Chính đạo.
Bây giờ tất cả tông môn Chính đạo liên hợp vây công Côn Luân, kết quả vẫn không thể triệt hạ bọn họ. Cảm giác tự tin này hết sức hiếm có.
Sở Hưu nhìn qua Lục Giang Hà sắc mặt trắng bệch, nói với người khác: “Dẫn lão Lục tới chỗ Phong thần y, bảo hắn chữa cho.”
Nói lại thì Lục Giang Hà cũng chẳng trách được người khác, chỉ trách cái miệng của hắn thôi.
Trước đó mục tiêu của Quân Vô Thần chỉ có Sở Hưu, thậm chí không để ý tới Dạ Thiều Nam bừng bừng chiến ý, đương nhiên sẽ không quan tâm tới một con kiến hôi như Lục Giang Hà.
Nhưng lực sát thương từ cái miệng của Lục Giang Hà đúng là vượt quá lẽ thường, chuyên vạch trần khuyết điểm, đâm đao vào chỗ đau của Thiên Môn, cuối cùng chọc giận cả Quân Vô Thần.
Hắn không có tu vi nguyên thần cường đại như Sở Hưu, chỉ dựa vào ý chí của bản thân mới miễn cưỡng tránh được lực lượng của Lục Đạo Luân Hồi.
Cho nên lần này Lục Giang Hà rất ‘vẻ vang’ trở thành người duy nhất dưới trướng Sở Hưu bị thương, tuy hắn thụ thương cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Thương Thiên Lương ở bên cạnh Sở Hưu thở dài nói: “Trên người còn có người, trên trời còn có trời, e là thực lực của hai vị này đã chạm tới bầu trời rồi?”
Lục Giang Hà bên cạnh được người khác đỡ dậy, nghe vậy hừ lạnh khinh thường: “Lần đầu à, có gì lạ đâu?
Nếu ngươi thấy giáo chủ ra tay, ngươi mới biết thế nào là trời!”
Thương Thiên Lương nhìn sang phía hắn, đợi tới lúc hắn được dìu đi khuất mới nói: “Năm trăm năm trước kẻ này không bị người ta đánh chết đúng là kỳ tích.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Cho nên hắn nên cám ơn Độc Cô giáo chủ, bằng không chắc hắn chẳng sống được tới ngày Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt.”
Nguy cơ lớn nhất trước mắt đã giải trừ, tất cả mọi người dưới trướng y đều buông lỏng cảm xúc, kể cả Sở Hưu cũng vậy.
Ban đầu khi phát hiện ra di tích của Vô Tâm Ma Tôn và Thiên Khốc Ma Tôn, Sở Hưu đã có ý tưởng như vậy. Nhưng thật ra chính y cũng biết ý tưởng của mình tương đối mạo hiểm, nói chính xác hơn là y tương đối mạo hiểm.
Nhưng đây là cơ hội hiếm có, sớm muộn gì y cũng phải đi bước này, lần này đi nước cờ hiểm không khéo còn giải trừ được nguy cơ trong tương lai. Ít nhất khoác tấm da hổ Chung Thần Tú thì cả Thiên Môn hay những tông môn Chính đạo khác đều không tới gây sự với y.
“Tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?” Mai Khinh Liên ở bên cạnh hỏi.
“Có hứng thú gây dựng lại Âm Ma Tông không?”
Mai Khinh Liên đầu tiên là kinh ngạc, sau đó đôi mắt mỹ miều của cô nàng lóe lên vẻ kích động nói: “Bây giờ ư?”
Sở Hưu gật đầu nói: “Bây giờ là được rồi, thời gian tới cả Chính đạo lẫn Thiên Môn đều không tới gây chuyện với chúng ta, cho nên không nhân cơ hội nhanh chóng phát triển Thánh giáo thì đợi tới lúc nào?
Một tháng sau, triệu tập tất cả thế lực dưới trướng tạo tới Côn Luân Sơn nghị sự. Tới lúc thương thảo bộ khung cho Thánh giáo ta rồi.”
Xây dựng lại Âm Ma Tông, đây không phải giấc mơ của Mai Khinh Liên mà là trách nhiệm luôn đặt trên vai cô nàng.
Khi nào hoàn thành trách nhiệm này, cô mới có thể thả lỏng một chút.
Nhưng khó khăn lắm mới tới lúc này mà Mai Khinh Liên lại lộ vẻ do dự.
“Ngươi cũng biết trình độ của ta ra sao rồi đấy, bảo ta quản lý mấy chuyện vặt thì được, nhưng đây là cả một tông môn, ta lấy gì ra quản?”
Sở Hưu nói: ”Ta chuẩn bị khôi phục lại thể chế của Thánh giáo năm xưa, đến lúc đó Âm Ma Tông vẫn là tông môn phụ thuộc của Thánh giáo, chẳng qua không cần phải thành lập sơn môn bên ngoài. Cứ xây dựng sơn môn trong nội bộ Thánh giáo là được.
Đến lúc đó ngươi muốn làm gì thì cứ làm, chỉ cần thu nhận đệ tử, truyền thụ công pháp Âm Ma Tông là được, còn quản lý tông môn các loại sẽ đã có ta giúp. Chọn vài người đáng tin cậy là được, cơ bản thì ngươi không cần quan tâm tới chuyện gì, Âm Ma Tông cũng có thể vận hành bình thường.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Mai Khinh Liên cũng thở dài một tiếng.
Có thể khiến truyền thừa của tông môn được kế tục, coi như mình hoàn thành trách nhiệm với sư phụ và các trưởng bối trong tông môn.
Bên phía Sở Hưu quyết định quy hoạch lại bộ khung cho Ma Giáo, nhưng thực tế y không muốn thay đổi điều gì, cứ dựa theo quy củ năm trăm năm trước là được.
Quy củ mà Độc Cô Duy Ngã thiết lập năm xưa rất thích hợp với Côn Luân Ma Giáo, có thể nói là hải nạp bách xuyên.
Người trong Ma đạo đều có tính cách riêng, không dễ gì quản giáo.
Cho nên Độc Cô Duy Ngã chỉ yêu cầu có một điều, hai chữ: phục tùng.
Các đường khẩu trong Côn Luân Ma Giáo đều nằm dưới sự quản lý trực tiếp của Côn Luân Ma Giáo, những người này là Côn Luân Ma Giáo tự bồi dưỡng.
Còn những thế lực như Âm Ma Tông và Vô Tướng Ma Tông, tuy trước đó đã có truyền thừa nhưng sau khi gia nhập Côn Luân Ma Giáo thì cũng là phụ thuộc của Côn Luân Ma Giáo. Những người chấp chưởng các môn phái này như chưởng môn đều được phong làm Ma Sứ, địa vị tương đương với đường chủ trực thuộc Côn Luân Ma Giáo, hai bên không chia cao thấp. Làm như vậy có chỗ lợi là Côn Luân Ma Giáo không cần khống chế kỹ lưỡng mỗi cá nhân, bọn họ chỉ cần khống chế những Ma Sứ của tông môn này là được. Chỉ cần bọn họ phục tùng thì toàn bộ tông môn cũng phục tùng.
Chiêu này rất hữu dụng, cứ nhìn nhánh Ẩn Ma hiện tại là biết. Thật ra trong nhánh Ẩn Ma, đa số mọi người không xuất thân từ các đường khẩu trực thuộc Côn Luân Ma Giáo mà là người từ các tông môn phụ thuộc.
Nhưng cho dù đã qua năm trăm năm, vẫn có những người trung thành tuyệt đối với Côn Luân Ma Giáo, như vậy đã rất hiếm có.
Lúc này dưới trướng Sở Hưu, tuy cũng có rất nhiều thế lực, mọi người cũng coi Sở Hưu là chủ nhân, nhưng ai cũng có suy nghĩ riêng, có truyền thừa riêng, rất giống Côn Luân Ma Giáo năm xưa.
Nếu Sở Hưu quy hoạch toàn bộ vào Côn Luân Ma Giáo thì có phần không thực tế, chẳng bằng tiến hành theo quy củ năm trăm năm trước.
Ngay lúc Sở Hưu suy nghĩ những điều này, Tây Côn Luân, vô số mây đen giăng kín bầu trời Thiên Môn, khí thế nặng nề như muốn nhỏ ra nước.
Đó là khí thế mà Quân Vô Thần vô thức tỏa ra, phải nói là cường đại tới mức kinh khủng.
Tất cả thần tướng Thiên Môn, kể cả những võ giả khác trong Thiên Môn đều trốn trong cung điện của mình, không dám lên tiếng, sợ làm môn chủ nổi giận.
Bọn họ không biết có chuyện gì cũng không dám hỏi, tốt nhất là ngoan ngoãn trông coi trận pháp phong ấn, có vậy mới an toàn.
Bình luận facebook