-
Chương 1436-1440
Chương 1436 Thái độ 1
Bố trí của Sở Hưu ngày trước vốn là lời nói dối, khổ nỗi chuyện này lại quá nhiều điểm trùng hợp, lại có người ‘tình cờ’ phù hợp với lời nói dối đó.
Hàn Bình giải thích cũng khá hợp lý, cho nên Phương Vân Độ chỉ suy nghĩ một chút rồi bình thường trở lại.
Dù sao mười tám năm qua giáo chủ sinh sống trong một tiểu gia tộc bất nhập lưu, đương nhiên kiến thức có hạn.
Chuyện mình có thể làm bây giờ là cố gắng giúp giáo chủ khôi phục thực lực năm xưa, có vậy thì trí nhớ của người mới hoàn toàn thức tỉnh, trở thành Độc Cô Duy Ngã ma diễm ngập trời năm xưa.
Mà cùng lúc đó, bọn Hàn Bình không biết là đại bộ phận võ giả tông môn Chính đạo đã tụ tập ở phía nam Đông Tề.
Trước đó đám người Lăng Vân Tử bỏ bao công sức và thời gian tìm chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã, kết quả vẫn không có thu hoạch gì.
Nhưng giờ thì hay rồi, người ta chủ động tới cửa, chuyện này khiến đám người Lăng Vân Tử hết sức kích động, nhưng đồng thời sâu trong lòng lại thấy khủng hoảng.
Đây chính là Độc Cô Duy Ngã, là Ma Chủ vô thượng trong truyền thuyết, là cường giả tối cao đè nén toàn bộ giang hồ.
Thứ chưa biết mới là kinh khủng nhất, ít nhất đám người Lăng Vân Tử tuy biết đối phương đang ở trong Thư Thành, tạm thời thực lực cũng không cường đại như bên mình, nhưng bọn họ lại không dám vọng động, chỉ thành lập một cứ điểm cắm chốt bên ngoài Thư Thành.
Trong doanh trướng, Lăng Vân Tử, Lục Trường Lưu, Trương Đạo Linh, ba vị chấp chưởng của Đạo môn đều có mặt. Bên phía Phật môn có người của Đại Quang Minh Tự, Tu Bồ Đề Thiền Viện thì chỉ có mình Rama, một vị chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền là Bất Không hòa thượng đang bế quan, không tới đây.
Bất Không hòa thượng tu luyện Bất Tử Thiền vừa thức tỉnh, tinh thần và nguyên thần đều bị tổn hại đôi chút, cho nên cần bế quan.
Lần trước hắn dẫn đầu mọi người tới Côn Luân Ma Giáo là vì chuyện này quá khẩn cấp, phá hủy Côn Luân Ma Giáo trước rồi bế quan cũng không muộn.
Kết quả chuyện này lại là đầu voi đuôi chuột, Bất Không hòa thượng cũng phát hiện nguyên thần của mình bị tổn hại khá nghiêm trọng, quên đi một số thứ. Ví dụ như hắn thấy Sở Hưu rất quen thuộc nhưng mãi vẫn không nhớ ra mình từng gặp ở đâu.
Cho nên lần này trở về Tu Bồ Đề Thiền Viện, hắn trực tiếp bế quan chiều sâu, không cho phép bất cứ ai quấy rầy.
Trong doanh trướng, Lăng Vân Tử nhìn Trương Đạo Linh nhíu mày nói: “Trương đạo huynh, sao lần này lão thiên sư không tới? Trên giang hồ hiện tại chỉ có ngài ấy từng gặp mặt Độc Cô Duy Ngã, vạn nhất kẻ đó là Độc Cô Duy Ngã cũng chỉ lão thiên sư mới có thể nhận ra.”
Mọi người ở đây đều nhìn sang phái Trương Đạo Linh, chờ hắn trả lời.
Lúc trước bọn họ cùng nhau lên Côn Luân Sơn, Thiên Sư Phủ không tới thì thôi, kết quả sau khi mọi chuyện xong xuôi bọn họ mới biết hóa ra Thiên Sư Phủ cũng tới nhưng không lên núi với bọn họ mà đi loanh quanh dưới chân Côn Luân Sơn. Chuyện này cũng khiến cho bọn họ hiểu được suy nghĩ của Thiên Sư Phủ, nhưng càng làm bọn họ tức tối.
Thiêln Sư Phủ làm vậy đúng là lươn lẹo, nhưng chỉ là lươn lẹo mà thôi, bọn họ cũng không tiện chỉ trích.
Nhưng nếu lần này lão thiên sư còn không tới, vậy sẽ là quá đáng.
Dù sao trên giang hồ mọi người đều biết chỉ có lão thiên sư là sống từ thời Độc Cô Duy Ngã. Bây giờ chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã xuất hiện, lão thiên sư không tới phân biệt thì ai mà phân biệt được?
Trương Đạo Linh ho khan một tiếng nói: “Chư vị cũng biết mà, lão thiên sư tuổi tác đã cao, đã sớm bỏ mặc sự vụ trong Thiên Sư Phủ, thân thể cũng càng ngày càng kém, chỉ có thể ở phía sau Thiên Sư Phủ tĩnh dưỡng.
Khổ nỗi thời gian vừa qua thân thể lão nhân gia khó chịu, đang bế quan ổn định, thật sự không thể ra ngoài được. Thế nên ngài mới không tới.”
Nghe xong câu này, mọi người ở đây không biết nên chửi thế nào.
Bọn họ cũng không ngờ một kẻ mắt rậm mày to như Trương Đạo Linh mà có thể nói dối không chớp mắt như vậy.
Lão thiên sư tuổi tác đã cao thì đúng, ngoài Bất Không hòa thượng tu luyện Bất Tử Thiền và Lục Giang Hà bị phong ấn, trên giang hồ không tìm được ai tuổi tác cao hơn hắn.
Nhưng ai mà chẳng biết lão thiên sư càng già càng dẻo dai, tuy tuổi tác không nhỏ nhưng sức chiến đấu chẳng hề suy yếu, ngược lại càng mạnh.
Trước đây ít năm hắn còn đánh với Dạ Thiều Nam một trận, tuy rơi xuống hạ phong nhưng không phải đại bại.
Hơn nữa ai cũng biết, rõ ràng lão thiên sư ngày ngày ở sau núi Thiên Sư Phủ nhàn nhã phơi nắng, có bao giờ cần tĩnh dưỡng? Vì sao hết lần này tới lần khác lại thân thể khó chịu đúng lúc đến vậy?
Tất cả mọi người đều bất đắc dĩ, nhưng cũng không tiện trở mặt với Thiên Sư Phủ trong thời khắc hiện tại.
Thấy biểu cảm của mọi người ở đây, rốt cuộc Trương Đạo Linh cũng hiểu vì sao lão thiên sư lại bảo hắn phải vô sỉ một chút.
Trong một số thời khắc có vẻ như vô sỉ rất có tác dụng. Ví dụ như hiện tại, rõ ràng mọi người đều biết hắn đang từ chối nhưng lại không thể làm gì được hắn. Không thể không nói cảm giác này đúng là thú vị.
Ngay lúc này bên ngoài lại có tiếng động ầm ĩ, mọi người ở đây đều cau mày, Hàn Cửu Tư của Chân Vũ Giáo đứng ra nói: “Ta ra ngoài xem thử.”
Hắn đứng dậy đi ra, gương mặt lập tức có thêm địch ý.
Người vừa tới trước doanh trướng của liên minh Chính đạo chính là Sở Hưu!
Sở Hưu tới đây không phải để gây chuyện mà đến tìm hiểu tin tức.
Dù sao Côn Luân Ma Giáo mới được thành lập, mạng lưới tình báo trong khu vực Trung Nguyên còn chưa hoàn thiện. Trong chuyện này chỉ có một số tin tức phiến diện được Lạc Phi Hồng và Thanh Long Hội ở Đông Tề báo cáo về, không được hoàn chỉnh.
Còn bên phía liên minh Chính đạo này, Sở Hưu dám cam đoan chắc chắn bọn họ đã nghiên cứu triệt để tên Hàn Bình kia, thậm chí đào cả tổ tông tám đời của hắn lên.
“Sở Hưu, ngươi tới đây làm gì?”
Hàn Cửu Tư sắc mặt bất thiện nhìn Sở Hưu, phải nói là cực kỳ bất thiện, thậm chí có thể nói là thù hằn.
Hàn Cửu Tư không phải người của thời đại này, cho dù Chân Vũ Giáo vẫn còn nhưng thực ra hắn vẫn thấy Chân Vũ Giáo hiện tại có phần xa lạ.
Cho nên người có quan hệ tốt nhất với hắn lại là đối thủ cũ, Vân Mộng Tử.
Kết quả sau này Vân Mộng Tử lại chết trong tay Sở Hưu, thậm chí một nửa số võ giả tám trăm năm trước đều chết trong tay Sở Hưu.
Vân Mộng Tử đã chết, đám người Ma đạo cũng chết, Sở Hưu chẳng khác nào khắc tinh của bọn họ.
Sở Hưu điềm nhiên nói: “Đừng căng thẳng như vậy, ta tới tìm các ngươi hỏi tin mà thôi. Các ngươi quan tâm tới tin tức về chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã, ta cũng quan tâm, chia sẻ chút nhé?”
Hàn Cửu Tư lạnh lùng nói: ”Sở Hưu, ngươi đừng tưởng chúng ta không làm gì được ngươi, toàn bộ võ lâm Chính đạo cũng không làm gì được ngươi!
Nếu hôm nay chúng ta chứng minh được Độc Cô Duy Ngã kia là thật, chúng ta sẽ lập tức diệt trừ hắn, để hắn không thể gây họa cho giang hồ!”
Chương 1437 Thái độ 2
Sở Hưu cũng chẳng buồn đấu khẩu với Hàn Cửu Tư, y nói thẳng: “Tránh ra!”
Đạo kiếm hiện lên trong tay Hàn Cửu Tư, từng luồng đạo uẩn dẫn dắt lực lượng thiên địa xung quanh.
Nhưng ngay khoảnh khắc hắn vừa cầm kiếm, Phá Trận Tử bên hông Sở Hưu đã rời vỏ.
Những nơi ma đao lướt qua, vạn vật đều quy về lực lượng cực âm. Cho dù là lực lượng thiên địa mà Hàn Cửu Tư dùng đạo uẩn dẫn dắt cũng đồng thời hóa thành lực lượng cực âm dưới đao của Sở Hưu, cuối cùng ầm ầm nổ tung.
Lực lượng khổng lồ đánh về phía Hàn Cửu Tư, đó là lực lượng cơ thể đơn giản trực tiếp nhất, cản cũng không cản nổi. Hắn quát lên một tiếng chói tai, tất cả lực lượng trên người hội tụ nhưng vẫn bị đao của Sở Hưu chém bay hơn mười trượng, va hỏng cửa đại trướng. Sắc mặt Hàn Cửu Tư lập tức từ trắng chuyển đỏ, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt nhìn Sở Hưu đầy kinh ngạc.
Mới cách lúc bọn họ liên thủ vây công Sở Hưu bao lâu? Sao thực lực Sở Hưu đã tăng lên tới mức độ này, thậm chí mình không đỡ nổi một đao của y!
Nếu bây giờ năm người bọn họ vây công Sở Hưu, có lẽ kết cục cuối cùng sẽ là bị áp đảo hoàn toàn, Sở Hưu xuất đao, không ai đỡ nổi!
Thật ra thời gian qua tuy Sở Hưu suy tư về con đường tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, nhưng y cũng không lãng phí thời gian.
Y truy tìm bình cảnh, đồng thời lực lượng cũng từ từng ngưng tụ, lớn mạnh.
Tuy sức chiến đấu không tăng gấp bội, nhưng khả năng khống chế lực lượng đã cao hơn.
Động tĩnh giao thủ lập tức kinh động tới đám người Lăng Vân Tử.
Bọn họ đồng loạt đi ra, bao vây Sở Hưu vào chính giữa, sắc mặt bất thiện.
Tuy Sở Hưu có Chung Thần Tú che chở, nhưng bọn họ cũng không e ngại.
Cho dù bây giờ Chung Thần Tú đích thân xuất hiện, chỉ cần chưa ép bọn họ tới giới hạn cuối cùng, bọn họ sẽ không bó tay chịu trói.
Sở Hưu điềm nhiên: “Chư vị đừng căng thẳng, ta đã nói rồi mà, lần này ta tới đây chỉ để thăm dò tình hình thôi. Xem xem rốt cuộc có phải tên kia đang giả mạo Độc Cô giáo chủ không.
Sau khi hỏi rõ ta sẽ đi ngay, nhưng có vẻ vị Hàn Cửu Tư đạo trưởng này có thành kiến với ta, nhất quyết muốn rút kiếm trước mặt ta, vậy không thể trách ta không khách khí rồi.”
Lăng Vân Tử nhìn Sở Hưu cả nửa ngày rồi đột nhiên nói: “Nếu chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã là giả, ngươi tính sao?”
Sở Hưu híp mắt nói: “Có một số lời dối trá có thể nói ra khỏi miệng, cũng có một số lời là không thể nói.
Đến lúc đó ta sẽ cho hắn biết, đôi khi nói sai là phải trả giá bằng cả tính mạng.”
Thấy dáng vẻ này của Sở Hưu, Lăng Vân Tử đột nhiên nói: “Đưa tin tức cho hắn.”
Từ thái độ của Sở Hưu, có vẻ Lăng Vân Tử đã nhìn ra vài thứ. Dường như Sở Hưu cũng không muốn chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã là thật.
Đa số võ giả Ma đạo nghe tin này, phản ứng đầu tiên là vui mừng như điên.
Nhưng Sở Hưu thì ngược lại, đầu tiên y nghi ngờ, không biết rốt cuộc đối phương là thật hay giả.
Thái độ này rất rõ ràng, hiện tại Sở Hưu đang là chủ nhân của Côn Luân Ma Giáo. Y bỏ bao công sức xây dựng lại Côn Luân Ma Giáo, bản thân cũng trở thành Ma Chủ chấp chưởng Ma đạo, về mặt uy thế y còn lớn mạnh hơn cả đệ nhất nhân trong Ma đạo đương thời, Dạ Thiều Nam.
Xét theo thực lực thì Dạ Thiều Nam đứng đầu quần hùng, nhưng nếu bàn về thế lực thì thực chất Bái Nguyệt Giáo đã không bằng Côn Luân Ma Giáo của Sở Hưu.
Sau khi chống chọi áp lực từ toàn bộ tông môn Chính đạo, Sở Hưu mới đạt được địa vị hôm nay, kết quả lại có tin chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã xuất hiện, có thể y phải giao ra tất cả mọi thứ. Với tính cách của Sở Hưu, liệu y có cam tâm?
Lăng Vân Tử đột nhiên phát hiện, có vẻ như bây giờ Sở Hưu không phải kẻ địch.
Hầu hết mọi người trong võ lâm Chính đạo đều cho rằng chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã là thật, còn một kẻ trực hệ trong Ma Giáo như Sở Hưu lại cho rằng chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã là giả. Chuyện này đúng là thú vị.
Thậm chí theo suy nghĩ của Lăng Vân Tử, cho dù chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã là thật, có lẽ Sở Hưu cũng nói hắn là giả. Thậm chí y còn có thể mượn tay Chung Thần Tú, diệt trừ chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã, chuyện này cũng rất có thể.
Dù sao, cho dù nói thế nào thì thái độ của Sở Hưu trong chuyện này cũng không đơn thuần như những võ giả Ma đạo khác, chỉ muốn đón chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã về.
Cho nên, chưa chắc lần này hai bên bọn họ đã là kẻ địch.
Mang theo suy nghĩ như vậy, Lăng Vân Tử cũng rất thoải mái lệnh cho người dưới giao tin tức cho Sở Hưu.
Sau khi đọc được tin tức, Sở Hưu nheo mắt, trực giác nói cho y, Hàn Bình này hẳn là giả.
Không chỉ vì chuyện này vốn đã là giả mà vì tính tình của tiểu tử này tuyệt đối không thể là chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã.
Mười tám năm trước, biểu hiện của Hàn Bình này rất bình thường, chỉ là một võ giả xuất thân tiểu thế gia.
Ỷ vào Hàn gia của mình là đệ nhất thế gia trong Thư Thành, lại thêm hắn gần như chưa từng ra khỏi Nam Vực của Đông Tề, cho nên ánh mắt thiển cận, chẳng khác nào ếch ngồi đáy giếng, hành xử ngang ngược bá đạo, không coi ai ra gì.
Thời gian trước hắn đột nhiên ‘thức tỉnh’ tuyên bố mình là chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã. Sau đó hắn vẫn giữ nguyên tác phong cũ, làm việc không suy nghĩ, hoành hành ương ngạnh.
Thậm chí việc đầu tiên sau khi thức tỉnh là tới tìm những con em thế gia có mâu thuẫn với mình, giết chết bọn họ. Nhưng không diệt môn mà chỉ giết những người ngăn cản.
Từ điểm này, Sở Hưu có thể nhìn ra người này vốn là kẻ hẹp hòi, có lực lượng lại đi trả thù những chuyện vốn không coi là thù hận.
Hơn nữa cách hành xử cũng chẳng có đầu óc, đã giết không ít người mà vẫn để lại một số người khác, không nhổ cỏ tận gốc, không phải thánh mẫu thì là đầu óc bã đậu.
Cho dù trong quá trình chuyển thế đầu óc của Độc Cô Duy Ngã có hỏng thì cũng không thể làm ra chuyện như vậy được.
Ngoài ra còn có phỏng đoán của các võ giả khác, nhưng theo Sở Hưu thấy đúng là nói hươu nói vượn.
Năm Giáp Thân mười tám năm trước chỉ là tin giả mà y bịa đặt linh tinh, dị tượng trên trời giáng xuống khi Hàn Bình ra đời cũng hết sức nực cười.
Phía nam Đông Tề gần với đất Nam Man, thời tiết vốn đã kỳ quái, lúc ra đời có bão hay hiện tượng tự nhiên gì khác cũng không có gì lạ.
Còn có sấm sét hóa thành hình cầu giáng xuống, nghi là chân linh chuyển thế vân vân. Sét hòn tuy không phổ biến nhưng đất Nam Man vốn nhiều mưa bão sấm chớp, không quá hiếm thấy. Chỉ cần hỏi thăm dân bản xứ là biết.
Sau khi xem xong, Sở Hưu mặt không biểu cảm ném lại tin tức cho Lăng Vân Tử.
Lúc này Lăng Vân Tử lại đột nhiên nói: “Sở đại nhân, hay là chúng ta cùng đi?”
Sở Hưu nheo mắt suy nghĩ một chút rồi nói: “Hiếm lắm mới được một lời mời của Lăng Vân Tử, tại hạ cũng không tiện cự tuyệt.”
Những người khác trong tông môn Chính đạo đều sửng sốt, không biết vì sao Lăng Vân Tử lại đột nhiên mời Sở Hưu đi cùng.
Nhưng bọn họ nghĩ lại, không ai phản đối.
Chương 1438 Chết rồi, không phải Ma Chủ
Dù sao bọn họ cũng đến tìm tên Hàn Bình kia, mục tiêu của Sở Hưu cũng là hắn, cuối cùng thể nào chẳng gặp nhau.
Lúc này trong Thư Thành, Hàn Bình còn không biết nguy cơ lớn nhất của mình đã hàng lâm. Hắn còn đang suy tư xem tiếp theo mình nên làm gì.
Hắn đã phái người đưa tin tới Côn Luân Ma Giáo. Hôm nay tên Sở Hưu kia chiếm cứ Côn Luân Sơn, sau khi nhận được tin của mình chắc chắn sẽ vội vã chạy đến, nghênh đón mình lên Côn Luân Sơn. Sau đó thì sao? Chẳng lẽ mình lại phải liều mạng với tất cả tông môn Chính đạo trên giang hồ?
Ngay lúc Sở Hưu đang suy nghĩ, vài võ giả Ma đạo hốt hoảng chạy vào hô to: “Giáo chủ, không xong rồi! Đại Quang Minh Tự, Thuần Dương Đạo Môn, Chân Vũ Giáo, Tọa Vong Kiếm Lư... tất cả các thế lực Chính đạo đều đến rồi!”
Nghe mấy cái tên này, trong lòng Hàn Bình cũng hoảng hốt.
Người như hắn cả đời chưa từng ra khỏi Nam Vực, những cái tên này vốn chỉ tồn tại trong đồn đại, chưa từng nghe tới, cũng chưa từng thấy qua.
Lúc này nhiều người như vậy tới cửa, rất có thể còn là nhân vật chí tôn trên giang hồ như tông chủ chưởng môn, chuyện này khiến trong lòng Hàn Bình run rẩy không thôi.
Nhưng không bao lâu sau hắn đã hiểu, hôm nay mình là chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã, là giáo chủ Ma Giáo. Bọn họ phải sợ hắn mới đúng, hắn sợ bọn họ làm gì?
Hàn Bình cố dốc dũng khí đi ra ngoài, kết quả chỉ trong chớp mắt đã bị đám người Lăng Vân Tử bao vây. Chuyện này khiến tâm cảnh của hắn vừa bình phục lại ra tay rối loạn.
Nhìn đông đảo cường giả trước mặt, giọng nói Hàn Bình hơi run rẩy: “Các ngươi... định làm gì?”
Đám người Lăng Vân Tử vẫn không lên tiếng, ánh mắt bọn họ nhìn Hàn Bình đều lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Vị này là chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã trong lời đồn? Có vẻ không đúng.
Khí thế này rõ là miệng cọp gan thỏ, dáng vẻ này rõ là quá sợ hãi. Đường đường là Ma Chủ thế hệ trước, cho dù chuyển thế có gì bất trắc cũng không thể như vậy được.
Lúc này Phương Vân Độ cũng cảm nhận được khí tức mạnh mẽ kia, bước một bước đã tới sau lưng Hàn Bình, nhìn mọi người ở đây lạnh lùng nói: “Chư vị, các ngươi định không chết không thôi với Thánh giáo chúng ta à?”
Đám người Lăng Vân Tử vẫn không nói gì, Sở Hưu lại dẫn người đến.
Hàn Bình nhận ra Sở Hưu, hắn từng thấy tranh vẽ Sở Hưu. Dù sao hắn cũng đang đợi Sở Hưu ‘nghênh đón’ hắn lên Côn Luân Sơn.
“Sở Hưu! Ngươi nhận được thư của bản tôn, tới đón bản tôn lên làm chủ Côn Luân à?
Bản tôn là chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã, mau ngăn cản bọn chúng!
Đợi sau khi bản tôn lên làm chủ Côn Luân, ngươi sẽ là đường chủ của Ma Giáo ta!”
Thần sắc của Sở Hưu không hề thay đổi, nhìn Hàn Bình một lúc lâu, tiếp đó y mới nói: “Nghênh đón ngươi lên Côn Luân? Ngươi nói ngươi là chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã?”
Phương Vân Độ phẫn nộ quát lớn: “Làm càn! Tục danh của giáo chủ mà ngươi dám tùy ý hò hét à?”
Lúc này Hàn Bình lại chẳng hề để ý, hắn vội vàng gật đầu nói: ”Đúng, bản tôn chính là Độc Cô Duy Ngã chuyển thế!”
Sở Hưu hiểu rõ gật nhẹ đầu, đi tới trước mặt Hàn Bình.
Người trong tông môn Chính đạo khác thấy hành động của Sở Hưu còn tưởng y định che chở cho Hàn Bình, đang định ra tay nhưng lại bị Lăng Vân Tử phát tay ngăn cản.
Ngay lúc Hàn Bình vừa vui mừng ra mặt đang định nói gì đó, một tiếng phốc phốc nhỏ lại đột nhiên vang lên.
Phá Trận Tử trong tay Sở Hưu đã rời vỏ từ lúc nào không biết, không ngờ lại cắm vào cơ thể Hàn Bình, một đao đâm chết hắn!
Khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều ngây dại.
Ngay cả người trong Chính đạo như Lăng Vân Tử cũng không thể tin nổi.
Trước đó Lăng Vân Tử đã nghi ngờ, chắc Sở Hưu sẽ không dễ dàng đón vị chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã vào trong Côn Luân Ma Giáo.
Nhưng có thế nào hắn cũng không ngờ, đang trước mặt vô số người của cả Chính đạo và Ma đạo như vậy mà Sở Hưu ngang nhiên xuất đao đâm chết vị chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã này. Rốt cuộc y định làm gì?
Phương Vân Độ ngơ ngác, sau đó rống lên giận dữ lao về phía Sở Hưu.
"Sở Hưu! Ngươi đại nghịch bất đạo!"
Quanh người Phương Vân Độ tỏa ra từng làn ma vụ, dẫn dắt lực lượng thiên địa xung quanh, nuốt trọn tất cả lực lượng đó, khiến thân thể như một lỗ đen khủng khiếp.
Sở Hưu sắc mặt không hề thay đổi, xuất đao chém ra. Thời gian và không gian đều bị ngưng đọng, dưới Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm này, Phương Vân Độ kinh hãi phát hiện thân thể của mình đã bị giam cầm, chỉ có thể trơ mắt nhìn đao của Sở Hưu chém xuống.
Ầm một tiếng, thế công của Phương Vân Độ và cương khí hộ thể của hắn đều bị Sở Hưu chém nát, thân thể cũng bị đao của Sở Hưu chém bay ra ngoài, miệng phun máu tươi.
Sở Hưu thu hồi Phá Trận Tử, lạnh lùng nói: “Đại nghịch bất đạo, ngươi tưởng
ngươi là ai, có tư cách gì mà nói năng với ta như vậy?
Trước đó Nhậm tông chủ của Vô Tâm Ma Tôn đề nghị ngươi gia nhập vào Thánh giáo của ta, ngươi không những cự tuyệt còn nhục mạ ta. Ta không thèm chấp nhà ngươi thì thôi, giờ ngươi còn dám hô to gọi nhỏ với ta?
Mắt mờ rồi thì đừng có lên mặt, bố trí một kẻ giả mạo như vậy, rốt cuộc ai đang sỉ nhục Thánh giáo ta? Đây đúng là sỉ nhục giáo chủ!”
Tuy Phương Vân Độ bị đao của Sở Hưu chém cho hộc máu, chật vật tới cực điểm, nhưng hắn vẫn gắng gượng đứng dậy hét lớn: “Nói hươu nói vượn! Dựa vào đâu mà ngươi nói giáo chủ là giả?”
Tuy trước đó Phương Vân Độ đã thấy nghi ngờ Hàn Bình, nhưng chỉ là một chút nghi ngờ, thực tế hắn vẫn rất tin tưởng Hàn Bình.
“Dựa vào đâu? Thiên mệnh bất bại, Ma Chủ bất tử. Đây là lời tiên tri mà Thiên Khốc Ma Tôn lưu lại.
Bây giờ ta có thể tùy tiện giết chết hắn, Ma Chủ bất tử ở đâu ra?
Ma Chủ là bất tử, cho nên chết rồi thì không phải là Ma Chủ, chắc chắn là kẻ giả mạo!”
Tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt, Ma Chủ bất tử còn có thể giải thích như vậy à? Nhưng nghe cũng có lý, không có gì sai sót.
Phương Vân Độ ngơ ngác, như không thể tin nổi: ”Vậy võ công trên người giáo chủ thì sao, thực lực của người đột nhiên tăng vọt. Còn vỏ thanh Ma đạo Thính Xuân Vũ nữa, mấy thứ này thì giải thích thế nào?”
Sở Hưu liếc nhìn sang phía đám người Lăng Vân Tử, vốn y không định hỏi chuyện trước mặt mọi người, nhưng bây giờ Phương Vân Độ đã nói, y cũng không thể lừa gạt.
Cho nên Sở Hưu trực tiếp vung tay lên nói với Hàn Khốc, Tống Tiếu: “Đi vào, dẫn tất cả mọi người trong giao dịch đến đây, đừng bỏ qua bất cứ ai.”
Lần này rời núi, Sở Hưu không dẫn theo quá nhiều đệ tử Côn Luân Ma Giáo, chỉ mang theo Mai Khinh Liên, Lục Giang Hà và số ít tâm phúc.
Hiện tại Côn Luân Ma Giáo đã phân bổ xong các thế lực, bên phía Đông Tề có Cửu Phân Đường của Lạc Phi Hồng và Thanh Long Hội. Sở Hưu đã tới Đông Tề, y có thể vận dụng những người này, không cần gióng trống khua chiêng dẫn theo nhiều người xuống Côn Luân.
Chỉ trong chốc lát, những sát thủ Thanh Long Hội như Hàn Khốc, Tống Tiếu đã áp giải hơn một trăm người đi tới. Đây đều là trực hệ của Hàn gia.
Thấy thi thể của Hàn Bình, một người trung niên chỉ có tu vi Tam Hoa Tụ Đỉnh hai mắt đỏ bừng, nằm rạp xuống thi thể của hắn khóc rống lên.
Chương 1439 Điểm đáng ngờ 1
Con chết cha khóc vốn là chuyện rất cảm động, nhưng những người ở đây đều rất hờ hững, kể cả bọn Hư Từ cũng vậy.
Không phải những người xuất gia như bọn họ không từ bi, mà vì bọn họ biết gần đây vị ‘chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã’ này đã hoành hành bá đạo tới nhường nào. Số người chết trên tay hắn không biết lên đến bao nhiêu, bây giờ bị Sở Hưu giết chết cũng coi như ác nhân tự có ác nhân trị.
Sở Hưu lạnh nhạt nói với phụ thân của Hàn Bình: “Rốt cuộc tu vi trên người hắn và những thứ của Thánh giáo ta là từ đâu tới. Ngươi là phụ thân của hắn, chắc phải biết, nói ra đi.
Động vào thứ mình không nên động, lại có suy nghĩ mà mình không nên có, kết cục chính là như vậy.
Hắn đáng chết nhưng người trong Hàn gia các ngươi lại vô tội. Nói ra, ta bảo đảm Hàn gia sẽ bình an vô sự.”
Hàn Bình mới mười tám tuổi, hơn nữa vừa nhìn là biết tính cách hắn rất nóng vội, vốn không phải người khéo giấu diếm.
Cho nên Sở Hưu dám cam đoan, có thể người khác không biết lai lịch những thứ này, nhưng phụ thân hắn, vị gia chủ Hàn gia này chắc chắn sẽ biết.
Nhưng ngoài dự liệu của Sở Hưu là vị gia chủ Hàn gia sau khi khóc lóc thảm thiết lại nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp lao về phía Sở Hưu.
Hắn biết Hàn Bình chết trong tay Sở Hưu, trước đó khi Hàn Khốc và Tống Tiếu dẫn hắn đến đã nói.
Hắn cũng biết Sở Hưu là cường giả ra sao, nhưng hắn vẫn chọn cách liều mạng với đối phương, hay nên nói là tự sát.
Mối thù giết con không đội trời chung.
Hàn Bình là con trai duy nhất của hắn, sao hắn có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, làm sao lại kể mọi chuyện cho đối phương được?
Thấy hành động của phụ thân Hàn Bình, Sở Hưu thoáng thấy kinh ngạc. Nhưng một khắc sau, hai mắt y đã phủ kín ma khí, hóa thành một màu đen kịt, như đầm lầy sâu thẳm, khiến cho bước chân phụ thân Hàn Bình đang đi tới ngưng bặt lại, tinh thần không nhịn được sa vào đầm lầy kia, một khắc sau đã bị xoắn nát!
Chi trong khoảnh khắc, tinh thần nguyên thần của gia chủ Hàn gia đã nát bẫy, ngã xuống dưới đất không còn hơi thở.
Sở Hưu mặt không biểu cảm, trong tình huống này y sẽ không lưu thủ.
Cho dù là đối phó với loại tiểu nhân vật như vậy thì nhổ cỏ tận gốc có hơi tàn ác, nhưng y sẽ không để cho kẻ dám ra tay với mình còn sống sót.
Y rất kính nể dũng khí của đối phương, dám ra tay trong thời điểm này. Nhưng phải giết thì y vẫn giết.
Thấy cảnh này, Hư Từ chắp tay trước ngực thở dài nói: “A Di Đà Phật!”
Lục Giang Hà ở bên cạnh nhếch miệng, đám lừa trọc này vẫn dối trá như xưa.
Vừa rồi khi Sở Hưu giết người sao các ngươi không A Di Đà Phật, giờ lại nhảy ra siêu độ?
Sở Hưu nhìn những người trong Hàn gia, lạnh lùng nói: “Có ai biết chuyện Hàn Bình là thế nào không? Người nói ra có thể được sống.”
Nửa ngày sau, đám người nơm nớp lo sợ, nhưng không ai nói gì.
“Tống Tiếu, giết một kẻ đi.”
Sau khi Sở Hưu dứt lời, Tống Tiếu mỉm cười ấm áp xuất đao chém tới, một người lập tức đầu lìa khỏi thân, thậm chí không kịp phản ứng.
“Có ai biết không? Ba, hai, một, Tống Tiếu, giết thêm.”
Không đợi đám người Hàn gia kịp phản ứng, Tống Tiếu lại vung đao, lại một cái đầu người rơi xuống đất.
Lần này tất cả mọi người trong Hàn gia đều bị dọa tới sắp tè ra quần, bọn họ chưa từng thấy ai hạ thủ độc ác như vậy!
Không ai nói thì giết người, hơn nữa còn là tùy tiện giết một người.
Bọn họ cũng không biết đao tiếp theo sẽ chém đầu ai, rốt cuộc mình có sống được thêm vài hơi không. Điều chưa biết mới là đáng sợ nhất.
Hư Từ chứng kiến cảnh này cũng không chịu nổi, hắn thở dài một tiếng nói: “Sở đại nhân, họa không lan tới người nhà, ngươi làm vậy có quá đáng không?”
Sở Hưu cười lạnh nói: “Hư Từ phương trượng, bây giờ không phải lúc từ bi. Họa không lan tới người nhà? Nực cười!
Ngươi đọc tư liệu về Hàn Bình rồi đấy, chắc ngươi cũng biết trong thời gian này Hàn Bình quật khởi đã giết bao nhiêu người trong thế lực đối địch với Hàn gia bọn chúng?
Hắn giết người chấp chưởng của nhà người ta, Hàn gia cũng xông lên tàn sát những người còn lại, cướp đoạt thế lực của họ.
Trong một tháng thôi mà Hàn gia nho nhỏ đã thành thế lực đỉnh phong trong Nam Vực, trong đó có bao nhiêu người chết, ngươi có biết không?
Bọn chúng hưởng thụ lợi ích vì thực lực của Hàn Bình tăng tiến, vì sao họa lại không lan tới bọn chúng?
Huống chi, chẳng lẽ Hư Từ phương trượng không muốn biết rốt cuộc võ công và bảo vật trên người hắn từ đâu ra à?”
Thấy bên phía Hư Từ còn định lải nhải, Sở Hưu quay đầu lại nói với Tống Tiếu: “Tống Tiếu, tiếp tục...”
Chữ ‘giết’ cuối cùng còn chưa thốt lên, bên Hàn gia đã có người tâm lý sụp đổ.
Một võ giả Hàn gia mới hơn ba mươi tuổi bị dọa tới mức ngã ngồi trên mặt đất, khóc rống lên nói: “Ta nói: “Ta nói. Ta sẽ nói hết những gì mình biết! Van xin các ngươi, đừng giết nữa!”
Sở Hưu ngồi xổm xuống trước mặt hắn, nói nhỏ: “Nam nhi đổ máu không đổ lệ, khóc không phải thói quen tốt đâu. Lau khô nước mắt đi, nói ra những gì ngươi biết, các ngươi sẽ không phải chết. Ngươi cứu được Hàn gia, ngươi chính là anh hùng của Hàn gia.”
Võ giả Hàn gia kia nhìn hai thi thể không đầu dưới mặt đất đang chảy máu không ngừng, lập tức run rẩy.
Đổ máu không đổ lệ? Đổ máu nhiều như vậy chẳng thà rơi lệ cho xong.
Võ giả Hàn gia kia dùng tốc độ nhanh nhất lau khô nước mắt, vội vàng nói: “Thật ra chúng ta cũng không biết tình hình cụ thể ra sao.
Mấy tháng trước, Hàn Bình đi theo vài tùy tùng tới Lệ Thành ở biên cảnh Nam Man du ngoạn, kết quả nửa tháng sau mới về, hơn nữa chỉ có một mình hắn trở về.
Sau khi về, Hàn Bình luôn nhốt mình trong phòng nghiên cứu gì đó. Ngoài phụ thân hắn ra, mọi người đều không biết gì.
Kết quả thời gian trước, Hàn Bình đột nhiên trở thành tông sư cảnh giới Chân Đan, hơn nữa tự xưng mình là chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã, khiến chúng ta giật nảy mình.
Sở Hưu đại nhân, chúng ta chỉ biết có thế thôi. Ngài tha cho chúng ta đi!”
Sở Hưu phất tay nói với Tống Tiếu: “Thả người.”
Y vuốt cằm, xem ra mấu chốt của việc này là ở Lê Thành.
“Lê Thành ở đâu?”
Mọi người ở đây ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều không nói gì.
Bọn họ đều là võ giả trong khu vực Trung Nguyên, nào biết một tòa thành nhỏ nơi biên cương ở nơi nào.
Thậm chí nếu không phải tên Hàn Bình này gây sóng gió, bọn họ cũng chẳng tới một tòa thành nhỏ như Lê Thành.
Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nhìn sang phía võ giả Hàn gia đang định đi khỏi nói: “Vừa hay chúng ta đang thiếu người dẫn đường, ngươi tới dẫn đường cho chúng ta đi.”
Nghe câu này võ giả Hàn gia kia thiếu chút nữa bật khóc.
Đúng là gặp xui xẻo mà, biết thế hắn thà bỏ chạy còn hơn.
Lê Thành là một tòa thành nhỏ gần đất Nam Man, nói chính xác hơn là một thành thị gần Nam Man, thậm chí không nằm trong phạm vi quản lý của triều đình Đông Tề, mà là căn cứ của một số lái buôn và người hái thuốc đi qua đất Nam Man.
Chương 1440 Điểm đáng ngờ 2
Đám người Sở Hưu và Lăng Vân Tử đến đây đã khiến Lê Thành nho nhỏ sợ hãi. Võ giả kiếm ăn trong Lê Thành có lẽ cả đời cũng chưa gặp nhiều cường giả như vậy, thậm chí còn chưa nghe tới nhiều cường giả như vậy.
Nhưng tòa thành này chỉ lớn cỡ đó, thậm chí có thể nói đây không phải tòa thành nhỏ, nói nó là trấn nhỏ thì thích hợp hơn.
Mọi người đi qua lại trong thành vài vòng, kết quả không phát hiện điều gì lạ thường.
Tới khi thăm dò đám người trong thành, bọn họ cũng có ấn tượng về Hàn Bình, dù sao loại ngu ngốc nhàn rỗi buồn chán đến Thập Vạn Đại Sơn săn bắn, lại không sợ gặp hung thú, đúng là lâu lắm mới thấy một kẻ.
Bọn họ đều có thể làm chứng, thời gian Hàn Bình đến Lê Thành, hắn chưa từng bước ra khỏi Lê Thành một bước.
Nhưng điều này rất kỳ quái, nếu đối phương chưa hề rời khỏi Lê Thành, vậy tòa thành này được xây dựng nhiều năm như vậy, hắn bới đâu ra mấy thứ đó? Chẳng lẽ có người cho hắn?
Sau khi tìm kiếm vài ngày, mọi người không thấy bóng dáng thứ gì, đã có tông môn Chính đạo quyết định rút lui. Dù sao chỉ cần không phải chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã là được, còn di tích các thứ thì người trong Ma đạo không đoạt được là tốt rồi, còn lại bọn họ không quan tâm.
Lục Giang Hà còn oán trách Sở Hưu giết người quá nhanh, biết thế thà lưu lại tra khảo.
Sở Hưu vuốt cằm nói: “Không đúng, vẫn có thứ chúng ta không để ý đến.”
Lục Giang Hà hừ nhẹ nói: “Chỗ này chỉ có thế thôi, còn bỏ qua cái gì được?
Nếu giáo chủ thật sự để lại di tích ở đây, vậy vì sao bao nhiêu năm qua, rất nhiều người qua lại trong thành mà không hề phát hiện ra?
Thậm chí bọn họ còn chưa từng nghe tin đồn giáo chủ từng tới nơi này.”
Lúc này trong lòng Sở Hưu đột hơi động, y hỏi võ giả Hàn gia dẫn đường: ”Lê Thành được thành lập bao nhiêu năm rồi?”
Võ giả Hàn gia kia nghi hoặc đáp: “Chắc là mấy trăm năm?”
“Ta cần con số chính xác.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, võ giả Hàn gia kia run rẩy, hắn suy đi nghĩ lại, cuối cùng sắc mặt như sắp khóc: “Đại nhân, ta thật sự không biết. Người bình thường cũng chẳng ai nhớ chuyện như vậy. Nhưng hình như khi Lê Thành được xây dựng có để lại một tấm bia, chắc trên đó có ghi chép.”
Sở Hưu phất tay, cho người vào trung tâm Lê Thành tra xét một phen, cuối cùng cũng nhận được con số chính xác, bốn trăm năm mươi sáu năm.
Sở Hưu thở dài một tiếng, bây giờ y có thể xác định Lục Đô không nằm trong Lê Thành, nhưng chắc hẳn nó nằm trong khu vực lân cận.
Công pháp truyền thừa của Độc Cô Duy Ngã, vỏ đao Thính Xuân Vũ đều ở đây. Rất có thể đây là nơi giao chiến cuối cùng của Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ.
Nếu là lúc bình thường, hai vị chí cường giả này giao chiến chắc chắn sẽ gây ra động tĩnh hủy thiên diệt địa, khiến cho mặt đất bị tàn phá nặng nề.
Nhưng trận chiến năm trăm năm trước chỉ có động tĩnh lúc đầu, sau đó rốt cuộc bọn họ đánh đến đâu? Không ai biết, cũng không tìm được dấu vết.
Sở Hưu chỉ tìm được đến Lục Đô, nhưng bọn họ phá vỡ không gian của Lục Đô rồi lại đánh ra, vốn không dừng lại trong Lục Đô.
Nếu bọn họ có thể phá vỡ không gian của Lục Đô, vì sao lại không thể phá vỡ những không gian khác?
Lê Thành được thành lập sau khi hai người giao chiến mấy chục năm, nhưng không khéo trước khi Lê Thành được thành lập, không gian ở nơi này từng bị Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ phá vỡ!
Những thứ liên quan tới không gian đều rất huyền diệu, Sở Hưu cũng không hiểu nổi.
Cho nên lúc này cũng thấy hối hận vì không mang theo Viên Cát đại sư. Bằng không với trình độ trận đạo và bói toán của hắn, chắc cũng có thể suy tính ra vài thứ.
Nhưng lần này bên cạnh Sở Hưu không có ai, cho dù y có đoán được điều này cũng không cách nào kiểm chứng.
Dù sao bây giờ thời gian cũng không cấp bách, y vừa phái người về Côn Luân gọi Viên Cát đại sư tới, vừa đi dạo trong Lê Thành.
Thật ra tòa thành nhỏ này cũng không có gì để đi dạo, khắp nơi đều có không khí bận rộn.
Võ giả đi vào Thập Vạn Đại Sơn đều coi nơi này là cứ điểm, thương nhân tới đây cũng thu mua một số đặc sản, thậm chí không có thế lực võ lâm nào ra dáng một chút.
Lúc này trong một quán rượu ở Lê Thành, Sở Hưu ngồi trên tầng hai vừa uống rượu với bọn Lục Giang Hà, vừa suy nghĩ quan sát cẩn thận.
Không gian giấu trong Lê Thành đã tồn tại không biết bao nhiêu năm nhưng chưa từng bị người khác phát hiện ra, vì sao Hàn Bình lại phát giác?
Lúc này Lục Giang Hà cũng có vẻ không yên lòng, Sở Hưu nhíu mày hỏi: “Ngươi có tâm sự gì à?”
Lục Giang Hà lại không nói hươu nói vượn như lúc trước, ngược lại giọng điệu nặng nề đáp: “Thật ra ta rất lo lắng, vạn nhất chúng ta tìm được điểm cuối cùng mà giáo chủ và Ninh Huyền Cơ giao thủ, kết quả lại phát hiện ra thi thể của người.”
Sở Hưu kinh ngạc nói: “Chẳng phải lúc trước ngươi còn oán trách giáo chủ phong ấn ngươi năm trăm năm à? Quan hệ giữa ngươi và hắn tốt như vậy từ
lúc nào?”
Lục Giang Hà xua tay nói: “Ngươi không hiểu cảm giác này đâu, đối với chúng ta thì giáo chủ không khác gì thần linh, ai mà nghĩ thần linh cũng có ngày gục ngã?
Ngày trước trong Huyết Hồn Châu, ta nghe đám người Địa Ma Đường nói giáo chủ đã chết, ta vẫn không tin.
Tuy lão đạo sĩ Ninh Huyền Cơ rất mạnh nhưng ta dám khẳng định, hắn cũng không thể giết được giáo chủ.
Nhưng hôm nay vạn nhất thấy thi thể giáo chủ vẫn lạc, đối với ta sẽ là chấn động cực lớn.”
Hiếm hoi lắm mới có lúc Lục Giang Hà đa sầu đa cảm, Sở Hưu đang định nói gì đó thì lại thấy vài giang hồ Hạ Hầu thị đang ngông nghênh đi trên đường, chọc cho gà bay chó chạy.
Lần này trong số võ giả tới đây có cả người của Hạ Hầu thị
Tuy tác phong của Hạ Hầu thị thường bị người khác lên án, không thể coi là người trong Chính đạo. Nhưng mỗi lần liên minh Chính đạo có hành động gì, Hạ Hầu thị luôn tham gia.
Đám người Lăng Vân Tử cũng không xua đuổi, cho hầu hết mọi chuyện của liên minh Chính đạo đều có người của Hạ Hầu thị, chẳng qua bọn chúng hết sức mờ nhạt, luôn đi phía sau mọi người.
Nhưng theo Sở Hưu, tố chất đám đệ tử Hạ Hầu thị này đúng là đáng lo lắng.
Ví dụ như lần này tới Lê Thành, người khác như Đạo môn Phật tông thì thành thật tìm kiếm, hoặc chuẩn bị rút lui.
Chỉ có Hạ Hầu thị như không có việc gì đi loanh quanh trong nội thành, đám đệ tử cấp thấp thì suốt ngày gây chuyện, khiến người ta càng ngày càng ngứa mắt.
Lục Giang Hà bĩu môi khinh thường: “Đã năm trăm năm rồi mà đám Hạ Hầu thị này vẫn chẳng đổi tính, đúng là vô tích sự.”
Sở Hưu nhìn qua rồi nói: “Hạ Hầu Trấn cũng có chút năng lực, khổ nỗi toàn bộ Hạ Hầu thị không khác gì đống cát rời rạc. Quyền lợi của các trưởng lão rất lớn cho nên đám đệ tử trực hệ của trưởng lão cũng là vàng thau lẫn lộn. Hạ Hầu Trấn thân là gia chủ, nhưng trong chuyện này thì hắn muốn quản cũng chẳng quản nổi.”
Bố trí của Sở Hưu ngày trước vốn là lời nói dối, khổ nỗi chuyện này lại quá nhiều điểm trùng hợp, lại có người ‘tình cờ’ phù hợp với lời nói dối đó.
Hàn Bình giải thích cũng khá hợp lý, cho nên Phương Vân Độ chỉ suy nghĩ một chút rồi bình thường trở lại.
Dù sao mười tám năm qua giáo chủ sinh sống trong một tiểu gia tộc bất nhập lưu, đương nhiên kiến thức có hạn.
Chuyện mình có thể làm bây giờ là cố gắng giúp giáo chủ khôi phục thực lực năm xưa, có vậy thì trí nhớ của người mới hoàn toàn thức tỉnh, trở thành Độc Cô Duy Ngã ma diễm ngập trời năm xưa.
Mà cùng lúc đó, bọn Hàn Bình không biết là đại bộ phận võ giả tông môn Chính đạo đã tụ tập ở phía nam Đông Tề.
Trước đó đám người Lăng Vân Tử bỏ bao công sức và thời gian tìm chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã, kết quả vẫn không có thu hoạch gì.
Nhưng giờ thì hay rồi, người ta chủ động tới cửa, chuyện này khiến đám người Lăng Vân Tử hết sức kích động, nhưng đồng thời sâu trong lòng lại thấy khủng hoảng.
Đây chính là Độc Cô Duy Ngã, là Ma Chủ vô thượng trong truyền thuyết, là cường giả tối cao đè nén toàn bộ giang hồ.
Thứ chưa biết mới là kinh khủng nhất, ít nhất đám người Lăng Vân Tử tuy biết đối phương đang ở trong Thư Thành, tạm thời thực lực cũng không cường đại như bên mình, nhưng bọn họ lại không dám vọng động, chỉ thành lập một cứ điểm cắm chốt bên ngoài Thư Thành.
Trong doanh trướng, Lăng Vân Tử, Lục Trường Lưu, Trương Đạo Linh, ba vị chấp chưởng của Đạo môn đều có mặt. Bên phía Phật môn có người của Đại Quang Minh Tự, Tu Bồ Đề Thiền Viện thì chỉ có mình Rama, một vị chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền là Bất Không hòa thượng đang bế quan, không tới đây.
Bất Không hòa thượng tu luyện Bất Tử Thiền vừa thức tỉnh, tinh thần và nguyên thần đều bị tổn hại đôi chút, cho nên cần bế quan.
Lần trước hắn dẫn đầu mọi người tới Côn Luân Ma Giáo là vì chuyện này quá khẩn cấp, phá hủy Côn Luân Ma Giáo trước rồi bế quan cũng không muộn.
Kết quả chuyện này lại là đầu voi đuôi chuột, Bất Không hòa thượng cũng phát hiện nguyên thần của mình bị tổn hại khá nghiêm trọng, quên đi một số thứ. Ví dụ như hắn thấy Sở Hưu rất quen thuộc nhưng mãi vẫn không nhớ ra mình từng gặp ở đâu.
Cho nên lần này trở về Tu Bồ Đề Thiền Viện, hắn trực tiếp bế quan chiều sâu, không cho phép bất cứ ai quấy rầy.
Trong doanh trướng, Lăng Vân Tử nhìn Trương Đạo Linh nhíu mày nói: “Trương đạo huynh, sao lần này lão thiên sư không tới? Trên giang hồ hiện tại chỉ có ngài ấy từng gặp mặt Độc Cô Duy Ngã, vạn nhất kẻ đó là Độc Cô Duy Ngã cũng chỉ lão thiên sư mới có thể nhận ra.”
Mọi người ở đây đều nhìn sang phái Trương Đạo Linh, chờ hắn trả lời.
Lúc trước bọn họ cùng nhau lên Côn Luân Sơn, Thiên Sư Phủ không tới thì thôi, kết quả sau khi mọi chuyện xong xuôi bọn họ mới biết hóa ra Thiên Sư Phủ cũng tới nhưng không lên núi với bọn họ mà đi loanh quanh dưới chân Côn Luân Sơn. Chuyện này cũng khiến cho bọn họ hiểu được suy nghĩ của Thiên Sư Phủ, nhưng càng làm bọn họ tức tối.
Thiêln Sư Phủ làm vậy đúng là lươn lẹo, nhưng chỉ là lươn lẹo mà thôi, bọn họ cũng không tiện chỉ trích.
Nhưng nếu lần này lão thiên sư còn không tới, vậy sẽ là quá đáng.
Dù sao trên giang hồ mọi người đều biết chỉ có lão thiên sư là sống từ thời Độc Cô Duy Ngã. Bây giờ chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã xuất hiện, lão thiên sư không tới phân biệt thì ai mà phân biệt được?
Trương Đạo Linh ho khan một tiếng nói: “Chư vị cũng biết mà, lão thiên sư tuổi tác đã cao, đã sớm bỏ mặc sự vụ trong Thiên Sư Phủ, thân thể cũng càng ngày càng kém, chỉ có thể ở phía sau Thiên Sư Phủ tĩnh dưỡng.
Khổ nỗi thời gian vừa qua thân thể lão nhân gia khó chịu, đang bế quan ổn định, thật sự không thể ra ngoài được. Thế nên ngài mới không tới.”
Nghe xong câu này, mọi người ở đây không biết nên chửi thế nào.
Bọn họ cũng không ngờ một kẻ mắt rậm mày to như Trương Đạo Linh mà có thể nói dối không chớp mắt như vậy.
Lão thiên sư tuổi tác đã cao thì đúng, ngoài Bất Không hòa thượng tu luyện Bất Tử Thiền và Lục Giang Hà bị phong ấn, trên giang hồ không tìm được ai tuổi tác cao hơn hắn.
Nhưng ai mà chẳng biết lão thiên sư càng già càng dẻo dai, tuy tuổi tác không nhỏ nhưng sức chiến đấu chẳng hề suy yếu, ngược lại càng mạnh.
Trước đây ít năm hắn còn đánh với Dạ Thiều Nam một trận, tuy rơi xuống hạ phong nhưng không phải đại bại.
Hơn nữa ai cũng biết, rõ ràng lão thiên sư ngày ngày ở sau núi Thiên Sư Phủ nhàn nhã phơi nắng, có bao giờ cần tĩnh dưỡng? Vì sao hết lần này tới lần khác lại thân thể khó chịu đúng lúc đến vậy?
Tất cả mọi người đều bất đắc dĩ, nhưng cũng không tiện trở mặt với Thiên Sư Phủ trong thời khắc hiện tại.
Thấy biểu cảm của mọi người ở đây, rốt cuộc Trương Đạo Linh cũng hiểu vì sao lão thiên sư lại bảo hắn phải vô sỉ một chút.
Trong một số thời khắc có vẻ như vô sỉ rất có tác dụng. Ví dụ như hiện tại, rõ ràng mọi người đều biết hắn đang từ chối nhưng lại không thể làm gì được hắn. Không thể không nói cảm giác này đúng là thú vị.
Ngay lúc này bên ngoài lại có tiếng động ầm ĩ, mọi người ở đây đều cau mày, Hàn Cửu Tư của Chân Vũ Giáo đứng ra nói: “Ta ra ngoài xem thử.”
Hắn đứng dậy đi ra, gương mặt lập tức có thêm địch ý.
Người vừa tới trước doanh trướng của liên minh Chính đạo chính là Sở Hưu!
Sở Hưu tới đây không phải để gây chuyện mà đến tìm hiểu tin tức.
Dù sao Côn Luân Ma Giáo mới được thành lập, mạng lưới tình báo trong khu vực Trung Nguyên còn chưa hoàn thiện. Trong chuyện này chỉ có một số tin tức phiến diện được Lạc Phi Hồng và Thanh Long Hội ở Đông Tề báo cáo về, không được hoàn chỉnh.
Còn bên phía liên minh Chính đạo này, Sở Hưu dám cam đoan chắc chắn bọn họ đã nghiên cứu triệt để tên Hàn Bình kia, thậm chí đào cả tổ tông tám đời của hắn lên.
“Sở Hưu, ngươi tới đây làm gì?”
Hàn Cửu Tư sắc mặt bất thiện nhìn Sở Hưu, phải nói là cực kỳ bất thiện, thậm chí có thể nói là thù hằn.
Hàn Cửu Tư không phải người của thời đại này, cho dù Chân Vũ Giáo vẫn còn nhưng thực ra hắn vẫn thấy Chân Vũ Giáo hiện tại có phần xa lạ.
Cho nên người có quan hệ tốt nhất với hắn lại là đối thủ cũ, Vân Mộng Tử.
Kết quả sau này Vân Mộng Tử lại chết trong tay Sở Hưu, thậm chí một nửa số võ giả tám trăm năm trước đều chết trong tay Sở Hưu.
Vân Mộng Tử đã chết, đám người Ma đạo cũng chết, Sở Hưu chẳng khác nào khắc tinh của bọn họ.
Sở Hưu điềm nhiên nói: “Đừng căng thẳng như vậy, ta tới tìm các ngươi hỏi tin mà thôi. Các ngươi quan tâm tới tin tức về chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã, ta cũng quan tâm, chia sẻ chút nhé?”
Hàn Cửu Tư lạnh lùng nói: ”Sở Hưu, ngươi đừng tưởng chúng ta không làm gì được ngươi, toàn bộ võ lâm Chính đạo cũng không làm gì được ngươi!
Nếu hôm nay chúng ta chứng minh được Độc Cô Duy Ngã kia là thật, chúng ta sẽ lập tức diệt trừ hắn, để hắn không thể gây họa cho giang hồ!”
Chương 1437 Thái độ 2
Sở Hưu cũng chẳng buồn đấu khẩu với Hàn Cửu Tư, y nói thẳng: “Tránh ra!”
Đạo kiếm hiện lên trong tay Hàn Cửu Tư, từng luồng đạo uẩn dẫn dắt lực lượng thiên địa xung quanh.
Nhưng ngay khoảnh khắc hắn vừa cầm kiếm, Phá Trận Tử bên hông Sở Hưu đã rời vỏ.
Những nơi ma đao lướt qua, vạn vật đều quy về lực lượng cực âm. Cho dù là lực lượng thiên địa mà Hàn Cửu Tư dùng đạo uẩn dẫn dắt cũng đồng thời hóa thành lực lượng cực âm dưới đao của Sở Hưu, cuối cùng ầm ầm nổ tung.
Lực lượng khổng lồ đánh về phía Hàn Cửu Tư, đó là lực lượng cơ thể đơn giản trực tiếp nhất, cản cũng không cản nổi. Hắn quát lên một tiếng chói tai, tất cả lực lượng trên người hội tụ nhưng vẫn bị đao của Sở Hưu chém bay hơn mười trượng, va hỏng cửa đại trướng. Sắc mặt Hàn Cửu Tư lập tức từ trắng chuyển đỏ, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt nhìn Sở Hưu đầy kinh ngạc.
Mới cách lúc bọn họ liên thủ vây công Sở Hưu bao lâu? Sao thực lực Sở Hưu đã tăng lên tới mức độ này, thậm chí mình không đỡ nổi một đao của y!
Nếu bây giờ năm người bọn họ vây công Sở Hưu, có lẽ kết cục cuối cùng sẽ là bị áp đảo hoàn toàn, Sở Hưu xuất đao, không ai đỡ nổi!
Thật ra thời gian qua tuy Sở Hưu suy tư về con đường tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, nhưng y cũng không lãng phí thời gian.
Y truy tìm bình cảnh, đồng thời lực lượng cũng từ từng ngưng tụ, lớn mạnh.
Tuy sức chiến đấu không tăng gấp bội, nhưng khả năng khống chế lực lượng đã cao hơn.
Động tĩnh giao thủ lập tức kinh động tới đám người Lăng Vân Tử.
Bọn họ đồng loạt đi ra, bao vây Sở Hưu vào chính giữa, sắc mặt bất thiện.
Tuy Sở Hưu có Chung Thần Tú che chở, nhưng bọn họ cũng không e ngại.
Cho dù bây giờ Chung Thần Tú đích thân xuất hiện, chỉ cần chưa ép bọn họ tới giới hạn cuối cùng, bọn họ sẽ không bó tay chịu trói.
Sở Hưu điềm nhiên: “Chư vị đừng căng thẳng, ta đã nói rồi mà, lần này ta tới đây chỉ để thăm dò tình hình thôi. Xem xem rốt cuộc có phải tên kia đang giả mạo Độc Cô giáo chủ không.
Sau khi hỏi rõ ta sẽ đi ngay, nhưng có vẻ vị Hàn Cửu Tư đạo trưởng này có thành kiến với ta, nhất quyết muốn rút kiếm trước mặt ta, vậy không thể trách ta không khách khí rồi.”
Lăng Vân Tử nhìn Sở Hưu cả nửa ngày rồi đột nhiên nói: “Nếu chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã là giả, ngươi tính sao?”
Sở Hưu híp mắt nói: “Có một số lời dối trá có thể nói ra khỏi miệng, cũng có một số lời là không thể nói.
Đến lúc đó ta sẽ cho hắn biết, đôi khi nói sai là phải trả giá bằng cả tính mạng.”
Thấy dáng vẻ này của Sở Hưu, Lăng Vân Tử đột nhiên nói: “Đưa tin tức cho hắn.”
Từ thái độ của Sở Hưu, có vẻ Lăng Vân Tử đã nhìn ra vài thứ. Dường như Sở Hưu cũng không muốn chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã là thật.
Đa số võ giả Ma đạo nghe tin này, phản ứng đầu tiên là vui mừng như điên.
Nhưng Sở Hưu thì ngược lại, đầu tiên y nghi ngờ, không biết rốt cuộc đối phương là thật hay giả.
Thái độ này rất rõ ràng, hiện tại Sở Hưu đang là chủ nhân của Côn Luân Ma Giáo. Y bỏ bao công sức xây dựng lại Côn Luân Ma Giáo, bản thân cũng trở thành Ma Chủ chấp chưởng Ma đạo, về mặt uy thế y còn lớn mạnh hơn cả đệ nhất nhân trong Ma đạo đương thời, Dạ Thiều Nam.
Xét theo thực lực thì Dạ Thiều Nam đứng đầu quần hùng, nhưng nếu bàn về thế lực thì thực chất Bái Nguyệt Giáo đã không bằng Côn Luân Ma Giáo của Sở Hưu.
Sau khi chống chọi áp lực từ toàn bộ tông môn Chính đạo, Sở Hưu mới đạt được địa vị hôm nay, kết quả lại có tin chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã xuất hiện, có thể y phải giao ra tất cả mọi thứ. Với tính cách của Sở Hưu, liệu y có cam tâm?
Lăng Vân Tử đột nhiên phát hiện, có vẻ như bây giờ Sở Hưu không phải kẻ địch.
Hầu hết mọi người trong võ lâm Chính đạo đều cho rằng chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã là thật, còn một kẻ trực hệ trong Ma Giáo như Sở Hưu lại cho rằng chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã là giả. Chuyện này đúng là thú vị.
Thậm chí theo suy nghĩ của Lăng Vân Tử, cho dù chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã là thật, có lẽ Sở Hưu cũng nói hắn là giả. Thậm chí y còn có thể mượn tay Chung Thần Tú, diệt trừ chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã, chuyện này cũng rất có thể.
Dù sao, cho dù nói thế nào thì thái độ của Sở Hưu trong chuyện này cũng không đơn thuần như những võ giả Ma đạo khác, chỉ muốn đón chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã về.
Cho nên, chưa chắc lần này hai bên bọn họ đã là kẻ địch.
Mang theo suy nghĩ như vậy, Lăng Vân Tử cũng rất thoải mái lệnh cho người dưới giao tin tức cho Sở Hưu.
Sau khi đọc được tin tức, Sở Hưu nheo mắt, trực giác nói cho y, Hàn Bình này hẳn là giả.
Không chỉ vì chuyện này vốn đã là giả mà vì tính tình của tiểu tử này tuyệt đối không thể là chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã.
Mười tám năm trước, biểu hiện của Hàn Bình này rất bình thường, chỉ là một võ giả xuất thân tiểu thế gia.
Ỷ vào Hàn gia của mình là đệ nhất thế gia trong Thư Thành, lại thêm hắn gần như chưa từng ra khỏi Nam Vực của Đông Tề, cho nên ánh mắt thiển cận, chẳng khác nào ếch ngồi đáy giếng, hành xử ngang ngược bá đạo, không coi ai ra gì.
Thời gian trước hắn đột nhiên ‘thức tỉnh’ tuyên bố mình là chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã. Sau đó hắn vẫn giữ nguyên tác phong cũ, làm việc không suy nghĩ, hoành hành ương ngạnh.
Thậm chí việc đầu tiên sau khi thức tỉnh là tới tìm những con em thế gia có mâu thuẫn với mình, giết chết bọn họ. Nhưng không diệt môn mà chỉ giết những người ngăn cản.
Từ điểm này, Sở Hưu có thể nhìn ra người này vốn là kẻ hẹp hòi, có lực lượng lại đi trả thù những chuyện vốn không coi là thù hận.
Hơn nữa cách hành xử cũng chẳng có đầu óc, đã giết không ít người mà vẫn để lại một số người khác, không nhổ cỏ tận gốc, không phải thánh mẫu thì là đầu óc bã đậu.
Cho dù trong quá trình chuyển thế đầu óc của Độc Cô Duy Ngã có hỏng thì cũng không thể làm ra chuyện như vậy được.
Ngoài ra còn có phỏng đoán của các võ giả khác, nhưng theo Sở Hưu thấy đúng là nói hươu nói vượn.
Năm Giáp Thân mười tám năm trước chỉ là tin giả mà y bịa đặt linh tinh, dị tượng trên trời giáng xuống khi Hàn Bình ra đời cũng hết sức nực cười.
Phía nam Đông Tề gần với đất Nam Man, thời tiết vốn đã kỳ quái, lúc ra đời có bão hay hiện tượng tự nhiên gì khác cũng không có gì lạ.
Còn có sấm sét hóa thành hình cầu giáng xuống, nghi là chân linh chuyển thế vân vân. Sét hòn tuy không phổ biến nhưng đất Nam Man vốn nhiều mưa bão sấm chớp, không quá hiếm thấy. Chỉ cần hỏi thăm dân bản xứ là biết.
Sau khi xem xong, Sở Hưu mặt không biểu cảm ném lại tin tức cho Lăng Vân Tử.
Lúc này Lăng Vân Tử lại đột nhiên nói: “Sở đại nhân, hay là chúng ta cùng đi?”
Sở Hưu nheo mắt suy nghĩ một chút rồi nói: “Hiếm lắm mới được một lời mời của Lăng Vân Tử, tại hạ cũng không tiện cự tuyệt.”
Những người khác trong tông môn Chính đạo đều sửng sốt, không biết vì sao Lăng Vân Tử lại đột nhiên mời Sở Hưu đi cùng.
Nhưng bọn họ nghĩ lại, không ai phản đối.
Chương 1438 Chết rồi, không phải Ma Chủ
Dù sao bọn họ cũng đến tìm tên Hàn Bình kia, mục tiêu của Sở Hưu cũng là hắn, cuối cùng thể nào chẳng gặp nhau.
Lúc này trong Thư Thành, Hàn Bình còn không biết nguy cơ lớn nhất của mình đã hàng lâm. Hắn còn đang suy tư xem tiếp theo mình nên làm gì.
Hắn đã phái người đưa tin tới Côn Luân Ma Giáo. Hôm nay tên Sở Hưu kia chiếm cứ Côn Luân Sơn, sau khi nhận được tin của mình chắc chắn sẽ vội vã chạy đến, nghênh đón mình lên Côn Luân Sơn. Sau đó thì sao? Chẳng lẽ mình lại phải liều mạng với tất cả tông môn Chính đạo trên giang hồ?
Ngay lúc Sở Hưu đang suy nghĩ, vài võ giả Ma đạo hốt hoảng chạy vào hô to: “Giáo chủ, không xong rồi! Đại Quang Minh Tự, Thuần Dương Đạo Môn, Chân Vũ Giáo, Tọa Vong Kiếm Lư... tất cả các thế lực Chính đạo đều đến rồi!”
Nghe mấy cái tên này, trong lòng Hàn Bình cũng hoảng hốt.
Người như hắn cả đời chưa từng ra khỏi Nam Vực, những cái tên này vốn chỉ tồn tại trong đồn đại, chưa từng nghe tới, cũng chưa từng thấy qua.
Lúc này nhiều người như vậy tới cửa, rất có thể còn là nhân vật chí tôn trên giang hồ như tông chủ chưởng môn, chuyện này khiến trong lòng Hàn Bình run rẩy không thôi.
Nhưng không bao lâu sau hắn đã hiểu, hôm nay mình là chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã, là giáo chủ Ma Giáo. Bọn họ phải sợ hắn mới đúng, hắn sợ bọn họ làm gì?
Hàn Bình cố dốc dũng khí đi ra ngoài, kết quả chỉ trong chớp mắt đã bị đám người Lăng Vân Tử bao vây. Chuyện này khiến tâm cảnh của hắn vừa bình phục lại ra tay rối loạn.
Nhìn đông đảo cường giả trước mặt, giọng nói Hàn Bình hơi run rẩy: “Các ngươi... định làm gì?”
Đám người Lăng Vân Tử vẫn không lên tiếng, ánh mắt bọn họ nhìn Hàn Bình đều lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Vị này là chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã trong lời đồn? Có vẻ không đúng.
Khí thế này rõ là miệng cọp gan thỏ, dáng vẻ này rõ là quá sợ hãi. Đường đường là Ma Chủ thế hệ trước, cho dù chuyển thế có gì bất trắc cũng không thể như vậy được.
Lúc này Phương Vân Độ cũng cảm nhận được khí tức mạnh mẽ kia, bước một bước đã tới sau lưng Hàn Bình, nhìn mọi người ở đây lạnh lùng nói: “Chư vị, các ngươi định không chết không thôi với Thánh giáo chúng ta à?”
Đám người Lăng Vân Tử vẫn không nói gì, Sở Hưu lại dẫn người đến.
Hàn Bình nhận ra Sở Hưu, hắn từng thấy tranh vẽ Sở Hưu. Dù sao hắn cũng đang đợi Sở Hưu ‘nghênh đón’ hắn lên Côn Luân Sơn.
“Sở Hưu! Ngươi nhận được thư của bản tôn, tới đón bản tôn lên làm chủ Côn Luân à?
Bản tôn là chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã, mau ngăn cản bọn chúng!
Đợi sau khi bản tôn lên làm chủ Côn Luân, ngươi sẽ là đường chủ của Ma Giáo ta!”
Thần sắc của Sở Hưu không hề thay đổi, nhìn Hàn Bình một lúc lâu, tiếp đó y mới nói: “Nghênh đón ngươi lên Côn Luân? Ngươi nói ngươi là chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã?”
Phương Vân Độ phẫn nộ quát lớn: “Làm càn! Tục danh của giáo chủ mà ngươi dám tùy ý hò hét à?”
Lúc này Hàn Bình lại chẳng hề để ý, hắn vội vàng gật đầu nói: ”Đúng, bản tôn chính là Độc Cô Duy Ngã chuyển thế!”
Sở Hưu hiểu rõ gật nhẹ đầu, đi tới trước mặt Hàn Bình.
Người trong tông môn Chính đạo khác thấy hành động của Sở Hưu còn tưởng y định che chở cho Hàn Bình, đang định ra tay nhưng lại bị Lăng Vân Tử phát tay ngăn cản.
Ngay lúc Hàn Bình vừa vui mừng ra mặt đang định nói gì đó, một tiếng phốc phốc nhỏ lại đột nhiên vang lên.
Phá Trận Tử trong tay Sở Hưu đã rời vỏ từ lúc nào không biết, không ngờ lại cắm vào cơ thể Hàn Bình, một đao đâm chết hắn!
Khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều ngây dại.
Ngay cả người trong Chính đạo như Lăng Vân Tử cũng không thể tin nổi.
Trước đó Lăng Vân Tử đã nghi ngờ, chắc Sở Hưu sẽ không dễ dàng đón vị chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã vào trong Côn Luân Ma Giáo.
Nhưng có thế nào hắn cũng không ngờ, đang trước mặt vô số người của cả Chính đạo và Ma đạo như vậy mà Sở Hưu ngang nhiên xuất đao đâm chết vị chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã này. Rốt cuộc y định làm gì?
Phương Vân Độ ngơ ngác, sau đó rống lên giận dữ lao về phía Sở Hưu.
"Sở Hưu! Ngươi đại nghịch bất đạo!"
Quanh người Phương Vân Độ tỏa ra từng làn ma vụ, dẫn dắt lực lượng thiên địa xung quanh, nuốt trọn tất cả lực lượng đó, khiến thân thể như một lỗ đen khủng khiếp.
Sở Hưu sắc mặt không hề thay đổi, xuất đao chém ra. Thời gian và không gian đều bị ngưng đọng, dưới Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm này, Phương Vân Độ kinh hãi phát hiện thân thể của mình đã bị giam cầm, chỉ có thể trơ mắt nhìn đao của Sở Hưu chém xuống.
Ầm một tiếng, thế công của Phương Vân Độ và cương khí hộ thể của hắn đều bị Sở Hưu chém nát, thân thể cũng bị đao của Sở Hưu chém bay ra ngoài, miệng phun máu tươi.
Sở Hưu thu hồi Phá Trận Tử, lạnh lùng nói: “Đại nghịch bất đạo, ngươi tưởng
ngươi là ai, có tư cách gì mà nói năng với ta như vậy?
Trước đó Nhậm tông chủ của Vô Tâm Ma Tôn đề nghị ngươi gia nhập vào Thánh giáo của ta, ngươi không những cự tuyệt còn nhục mạ ta. Ta không thèm chấp nhà ngươi thì thôi, giờ ngươi còn dám hô to gọi nhỏ với ta?
Mắt mờ rồi thì đừng có lên mặt, bố trí một kẻ giả mạo như vậy, rốt cuộc ai đang sỉ nhục Thánh giáo ta? Đây đúng là sỉ nhục giáo chủ!”
Tuy Phương Vân Độ bị đao của Sở Hưu chém cho hộc máu, chật vật tới cực điểm, nhưng hắn vẫn gắng gượng đứng dậy hét lớn: “Nói hươu nói vượn! Dựa vào đâu mà ngươi nói giáo chủ là giả?”
Tuy trước đó Phương Vân Độ đã thấy nghi ngờ Hàn Bình, nhưng chỉ là một chút nghi ngờ, thực tế hắn vẫn rất tin tưởng Hàn Bình.
“Dựa vào đâu? Thiên mệnh bất bại, Ma Chủ bất tử. Đây là lời tiên tri mà Thiên Khốc Ma Tôn lưu lại.
Bây giờ ta có thể tùy tiện giết chết hắn, Ma Chủ bất tử ở đâu ra?
Ma Chủ là bất tử, cho nên chết rồi thì không phải là Ma Chủ, chắc chắn là kẻ giả mạo!”
Tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt, Ma Chủ bất tử còn có thể giải thích như vậy à? Nhưng nghe cũng có lý, không có gì sai sót.
Phương Vân Độ ngơ ngác, như không thể tin nổi: ”Vậy võ công trên người giáo chủ thì sao, thực lực của người đột nhiên tăng vọt. Còn vỏ thanh Ma đạo Thính Xuân Vũ nữa, mấy thứ này thì giải thích thế nào?”
Sở Hưu liếc nhìn sang phía đám người Lăng Vân Tử, vốn y không định hỏi chuyện trước mặt mọi người, nhưng bây giờ Phương Vân Độ đã nói, y cũng không thể lừa gạt.
Cho nên Sở Hưu trực tiếp vung tay lên nói với Hàn Khốc, Tống Tiếu: “Đi vào, dẫn tất cả mọi người trong giao dịch đến đây, đừng bỏ qua bất cứ ai.”
Lần này rời núi, Sở Hưu không dẫn theo quá nhiều đệ tử Côn Luân Ma Giáo, chỉ mang theo Mai Khinh Liên, Lục Giang Hà và số ít tâm phúc.
Hiện tại Côn Luân Ma Giáo đã phân bổ xong các thế lực, bên phía Đông Tề có Cửu Phân Đường của Lạc Phi Hồng và Thanh Long Hội. Sở Hưu đã tới Đông Tề, y có thể vận dụng những người này, không cần gióng trống khua chiêng dẫn theo nhiều người xuống Côn Luân.
Chỉ trong chốc lát, những sát thủ Thanh Long Hội như Hàn Khốc, Tống Tiếu đã áp giải hơn một trăm người đi tới. Đây đều là trực hệ của Hàn gia.
Thấy thi thể của Hàn Bình, một người trung niên chỉ có tu vi Tam Hoa Tụ Đỉnh hai mắt đỏ bừng, nằm rạp xuống thi thể của hắn khóc rống lên.
Chương 1439 Điểm đáng ngờ 1
Con chết cha khóc vốn là chuyện rất cảm động, nhưng những người ở đây đều rất hờ hững, kể cả bọn Hư Từ cũng vậy.
Không phải những người xuất gia như bọn họ không từ bi, mà vì bọn họ biết gần đây vị ‘chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã’ này đã hoành hành bá đạo tới nhường nào. Số người chết trên tay hắn không biết lên đến bao nhiêu, bây giờ bị Sở Hưu giết chết cũng coi như ác nhân tự có ác nhân trị.
Sở Hưu lạnh nhạt nói với phụ thân của Hàn Bình: “Rốt cuộc tu vi trên người hắn và những thứ của Thánh giáo ta là từ đâu tới. Ngươi là phụ thân của hắn, chắc phải biết, nói ra đi.
Động vào thứ mình không nên động, lại có suy nghĩ mà mình không nên có, kết cục chính là như vậy.
Hắn đáng chết nhưng người trong Hàn gia các ngươi lại vô tội. Nói ra, ta bảo đảm Hàn gia sẽ bình an vô sự.”
Hàn Bình mới mười tám tuổi, hơn nữa vừa nhìn là biết tính cách hắn rất nóng vội, vốn không phải người khéo giấu diếm.
Cho nên Sở Hưu dám cam đoan, có thể người khác không biết lai lịch những thứ này, nhưng phụ thân hắn, vị gia chủ Hàn gia này chắc chắn sẽ biết.
Nhưng ngoài dự liệu của Sở Hưu là vị gia chủ Hàn gia sau khi khóc lóc thảm thiết lại nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp lao về phía Sở Hưu.
Hắn biết Hàn Bình chết trong tay Sở Hưu, trước đó khi Hàn Khốc và Tống Tiếu dẫn hắn đến đã nói.
Hắn cũng biết Sở Hưu là cường giả ra sao, nhưng hắn vẫn chọn cách liều mạng với đối phương, hay nên nói là tự sát.
Mối thù giết con không đội trời chung.
Hàn Bình là con trai duy nhất của hắn, sao hắn có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, làm sao lại kể mọi chuyện cho đối phương được?
Thấy hành động của phụ thân Hàn Bình, Sở Hưu thoáng thấy kinh ngạc. Nhưng một khắc sau, hai mắt y đã phủ kín ma khí, hóa thành một màu đen kịt, như đầm lầy sâu thẳm, khiến cho bước chân phụ thân Hàn Bình đang đi tới ngưng bặt lại, tinh thần không nhịn được sa vào đầm lầy kia, một khắc sau đã bị xoắn nát!
Chi trong khoảnh khắc, tinh thần nguyên thần của gia chủ Hàn gia đã nát bẫy, ngã xuống dưới đất không còn hơi thở.
Sở Hưu mặt không biểu cảm, trong tình huống này y sẽ không lưu thủ.
Cho dù là đối phó với loại tiểu nhân vật như vậy thì nhổ cỏ tận gốc có hơi tàn ác, nhưng y sẽ không để cho kẻ dám ra tay với mình còn sống sót.
Y rất kính nể dũng khí của đối phương, dám ra tay trong thời điểm này. Nhưng phải giết thì y vẫn giết.
Thấy cảnh này, Hư Từ chắp tay trước ngực thở dài nói: “A Di Đà Phật!”
Lục Giang Hà ở bên cạnh nhếch miệng, đám lừa trọc này vẫn dối trá như xưa.
Vừa rồi khi Sở Hưu giết người sao các ngươi không A Di Đà Phật, giờ lại nhảy ra siêu độ?
Sở Hưu nhìn những người trong Hàn gia, lạnh lùng nói: “Có ai biết chuyện Hàn Bình là thế nào không? Người nói ra có thể được sống.”
Nửa ngày sau, đám người nơm nớp lo sợ, nhưng không ai nói gì.
“Tống Tiếu, giết một kẻ đi.”
Sau khi Sở Hưu dứt lời, Tống Tiếu mỉm cười ấm áp xuất đao chém tới, một người lập tức đầu lìa khỏi thân, thậm chí không kịp phản ứng.
“Có ai biết không? Ba, hai, một, Tống Tiếu, giết thêm.”
Không đợi đám người Hàn gia kịp phản ứng, Tống Tiếu lại vung đao, lại một cái đầu người rơi xuống đất.
Lần này tất cả mọi người trong Hàn gia đều bị dọa tới sắp tè ra quần, bọn họ chưa từng thấy ai hạ thủ độc ác như vậy!
Không ai nói thì giết người, hơn nữa còn là tùy tiện giết một người.
Bọn họ cũng không biết đao tiếp theo sẽ chém đầu ai, rốt cuộc mình có sống được thêm vài hơi không. Điều chưa biết mới là đáng sợ nhất.
Hư Từ chứng kiến cảnh này cũng không chịu nổi, hắn thở dài một tiếng nói: “Sở đại nhân, họa không lan tới người nhà, ngươi làm vậy có quá đáng không?”
Sở Hưu cười lạnh nói: “Hư Từ phương trượng, bây giờ không phải lúc từ bi. Họa không lan tới người nhà? Nực cười!
Ngươi đọc tư liệu về Hàn Bình rồi đấy, chắc ngươi cũng biết trong thời gian này Hàn Bình quật khởi đã giết bao nhiêu người trong thế lực đối địch với Hàn gia bọn chúng?
Hắn giết người chấp chưởng của nhà người ta, Hàn gia cũng xông lên tàn sát những người còn lại, cướp đoạt thế lực của họ.
Trong một tháng thôi mà Hàn gia nho nhỏ đã thành thế lực đỉnh phong trong Nam Vực, trong đó có bao nhiêu người chết, ngươi có biết không?
Bọn chúng hưởng thụ lợi ích vì thực lực của Hàn Bình tăng tiến, vì sao họa lại không lan tới bọn chúng?
Huống chi, chẳng lẽ Hư Từ phương trượng không muốn biết rốt cuộc võ công và bảo vật trên người hắn từ đâu ra à?”
Thấy bên phía Hư Từ còn định lải nhải, Sở Hưu quay đầu lại nói với Tống Tiếu: “Tống Tiếu, tiếp tục...”
Chữ ‘giết’ cuối cùng còn chưa thốt lên, bên Hàn gia đã có người tâm lý sụp đổ.
Một võ giả Hàn gia mới hơn ba mươi tuổi bị dọa tới mức ngã ngồi trên mặt đất, khóc rống lên nói: “Ta nói: “Ta nói. Ta sẽ nói hết những gì mình biết! Van xin các ngươi, đừng giết nữa!”
Sở Hưu ngồi xổm xuống trước mặt hắn, nói nhỏ: “Nam nhi đổ máu không đổ lệ, khóc không phải thói quen tốt đâu. Lau khô nước mắt đi, nói ra những gì ngươi biết, các ngươi sẽ không phải chết. Ngươi cứu được Hàn gia, ngươi chính là anh hùng của Hàn gia.”
Võ giả Hàn gia kia nhìn hai thi thể không đầu dưới mặt đất đang chảy máu không ngừng, lập tức run rẩy.
Đổ máu không đổ lệ? Đổ máu nhiều như vậy chẳng thà rơi lệ cho xong.
Võ giả Hàn gia kia dùng tốc độ nhanh nhất lau khô nước mắt, vội vàng nói: “Thật ra chúng ta cũng không biết tình hình cụ thể ra sao.
Mấy tháng trước, Hàn Bình đi theo vài tùy tùng tới Lệ Thành ở biên cảnh Nam Man du ngoạn, kết quả nửa tháng sau mới về, hơn nữa chỉ có một mình hắn trở về.
Sau khi về, Hàn Bình luôn nhốt mình trong phòng nghiên cứu gì đó. Ngoài phụ thân hắn ra, mọi người đều không biết gì.
Kết quả thời gian trước, Hàn Bình đột nhiên trở thành tông sư cảnh giới Chân Đan, hơn nữa tự xưng mình là chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã, khiến chúng ta giật nảy mình.
Sở Hưu đại nhân, chúng ta chỉ biết có thế thôi. Ngài tha cho chúng ta đi!”
Sở Hưu phất tay nói với Tống Tiếu: “Thả người.”
Y vuốt cằm, xem ra mấu chốt của việc này là ở Lê Thành.
“Lê Thành ở đâu?”
Mọi người ở đây ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều không nói gì.
Bọn họ đều là võ giả trong khu vực Trung Nguyên, nào biết một tòa thành nhỏ nơi biên cương ở nơi nào.
Thậm chí nếu không phải tên Hàn Bình này gây sóng gió, bọn họ cũng chẳng tới một tòa thành nhỏ như Lê Thành.
Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nhìn sang phía võ giả Hàn gia đang định đi khỏi nói: “Vừa hay chúng ta đang thiếu người dẫn đường, ngươi tới dẫn đường cho chúng ta đi.”
Nghe câu này võ giả Hàn gia kia thiếu chút nữa bật khóc.
Đúng là gặp xui xẻo mà, biết thế hắn thà bỏ chạy còn hơn.
Lê Thành là một tòa thành nhỏ gần đất Nam Man, nói chính xác hơn là một thành thị gần Nam Man, thậm chí không nằm trong phạm vi quản lý của triều đình Đông Tề, mà là căn cứ của một số lái buôn và người hái thuốc đi qua đất Nam Man.
Chương 1440 Điểm đáng ngờ 2
Đám người Sở Hưu và Lăng Vân Tử đến đây đã khiến Lê Thành nho nhỏ sợ hãi. Võ giả kiếm ăn trong Lê Thành có lẽ cả đời cũng chưa gặp nhiều cường giả như vậy, thậm chí còn chưa nghe tới nhiều cường giả như vậy.
Nhưng tòa thành này chỉ lớn cỡ đó, thậm chí có thể nói đây không phải tòa thành nhỏ, nói nó là trấn nhỏ thì thích hợp hơn.
Mọi người đi qua lại trong thành vài vòng, kết quả không phát hiện điều gì lạ thường.
Tới khi thăm dò đám người trong thành, bọn họ cũng có ấn tượng về Hàn Bình, dù sao loại ngu ngốc nhàn rỗi buồn chán đến Thập Vạn Đại Sơn săn bắn, lại không sợ gặp hung thú, đúng là lâu lắm mới thấy một kẻ.
Bọn họ đều có thể làm chứng, thời gian Hàn Bình đến Lê Thành, hắn chưa từng bước ra khỏi Lê Thành một bước.
Nhưng điều này rất kỳ quái, nếu đối phương chưa hề rời khỏi Lê Thành, vậy tòa thành này được xây dựng nhiều năm như vậy, hắn bới đâu ra mấy thứ đó? Chẳng lẽ có người cho hắn?
Sau khi tìm kiếm vài ngày, mọi người không thấy bóng dáng thứ gì, đã có tông môn Chính đạo quyết định rút lui. Dù sao chỉ cần không phải chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã là được, còn di tích các thứ thì người trong Ma đạo không đoạt được là tốt rồi, còn lại bọn họ không quan tâm.
Lục Giang Hà còn oán trách Sở Hưu giết người quá nhanh, biết thế thà lưu lại tra khảo.
Sở Hưu vuốt cằm nói: “Không đúng, vẫn có thứ chúng ta không để ý đến.”
Lục Giang Hà hừ nhẹ nói: “Chỗ này chỉ có thế thôi, còn bỏ qua cái gì được?
Nếu giáo chủ thật sự để lại di tích ở đây, vậy vì sao bao nhiêu năm qua, rất nhiều người qua lại trong thành mà không hề phát hiện ra?
Thậm chí bọn họ còn chưa từng nghe tin đồn giáo chủ từng tới nơi này.”
Lúc này trong lòng Sở Hưu đột hơi động, y hỏi võ giả Hàn gia dẫn đường: ”Lê Thành được thành lập bao nhiêu năm rồi?”
Võ giả Hàn gia kia nghi hoặc đáp: “Chắc là mấy trăm năm?”
“Ta cần con số chính xác.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, võ giả Hàn gia kia run rẩy, hắn suy đi nghĩ lại, cuối cùng sắc mặt như sắp khóc: “Đại nhân, ta thật sự không biết. Người bình thường cũng chẳng ai nhớ chuyện như vậy. Nhưng hình như khi Lê Thành được xây dựng có để lại một tấm bia, chắc trên đó có ghi chép.”
Sở Hưu phất tay, cho người vào trung tâm Lê Thành tra xét một phen, cuối cùng cũng nhận được con số chính xác, bốn trăm năm mươi sáu năm.
Sở Hưu thở dài một tiếng, bây giờ y có thể xác định Lục Đô không nằm trong Lê Thành, nhưng chắc hẳn nó nằm trong khu vực lân cận.
Công pháp truyền thừa của Độc Cô Duy Ngã, vỏ đao Thính Xuân Vũ đều ở đây. Rất có thể đây là nơi giao chiến cuối cùng của Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ.
Nếu là lúc bình thường, hai vị chí cường giả này giao chiến chắc chắn sẽ gây ra động tĩnh hủy thiên diệt địa, khiến cho mặt đất bị tàn phá nặng nề.
Nhưng trận chiến năm trăm năm trước chỉ có động tĩnh lúc đầu, sau đó rốt cuộc bọn họ đánh đến đâu? Không ai biết, cũng không tìm được dấu vết.
Sở Hưu chỉ tìm được đến Lục Đô, nhưng bọn họ phá vỡ không gian của Lục Đô rồi lại đánh ra, vốn không dừng lại trong Lục Đô.
Nếu bọn họ có thể phá vỡ không gian của Lục Đô, vì sao lại không thể phá vỡ những không gian khác?
Lê Thành được thành lập sau khi hai người giao chiến mấy chục năm, nhưng không khéo trước khi Lê Thành được thành lập, không gian ở nơi này từng bị Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ phá vỡ!
Những thứ liên quan tới không gian đều rất huyền diệu, Sở Hưu cũng không hiểu nổi.
Cho nên lúc này cũng thấy hối hận vì không mang theo Viên Cát đại sư. Bằng không với trình độ trận đạo và bói toán của hắn, chắc cũng có thể suy tính ra vài thứ.
Nhưng lần này bên cạnh Sở Hưu không có ai, cho dù y có đoán được điều này cũng không cách nào kiểm chứng.
Dù sao bây giờ thời gian cũng không cấp bách, y vừa phái người về Côn Luân gọi Viên Cát đại sư tới, vừa đi dạo trong Lê Thành.
Thật ra tòa thành nhỏ này cũng không có gì để đi dạo, khắp nơi đều có không khí bận rộn.
Võ giả đi vào Thập Vạn Đại Sơn đều coi nơi này là cứ điểm, thương nhân tới đây cũng thu mua một số đặc sản, thậm chí không có thế lực võ lâm nào ra dáng một chút.
Lúc này trong một quán rượu ở Lê Thành, Sở Hưu ngồi trên tầng hai vừa uống rượu với bọn Lục Giang Hà, vừa suy nghĩ quan sát cẩn thận.
Không gian giấu trong Lê Thành đã tồn tại không biết bao nhiêu năm nhưng chưa từng bị người khác phát hiện ra, vì sao Hàn Bình lại phát giác?
Lúc này Lục Giang Hà cũng có vẻ không yên lòng, Sở Hưu nhíu mày hỏi: “Ngươi có tâm sự gì à?”
Lục Giang Hà lại không nói hươu nói vượn như lúc trước, ngược lại giọng điệu nặng nề đáp: “Thật ra ta rất lo lắng, vạn nhất chúng ta tìm được điểm cuối cùng mà giáo chủ và Ninh Huyền Cơ giao thủ, kết quả lại phát hiện ra thi thể của người.”
Sở Hưu kinh ngạc nói: “Chẳng phải lúc trước ngươi còn oán trách giáo chủ phong ấn ngươi năm trăm năm à? Quan hệ giữa ngươi và hắn tốt như vậy từ
lúc nào?”
Lục Giang Hà xua tay nói: “Ngươi không hiểu cảm giác này đâu, đối với chúng ta thì giáo chủ không khác gì thần linh, ai mà nghĩ thần linh cũng có ngày gục ngã?
Ngày trước trong Huyết Hồn Châu, ta nghe đám người Địa Ma Đường nói giáo chủ đã chết, ta vẫn không tin.
Tuy lão đạo sĩ Ninh Huyền Cơ rất mạnh nhưng ta dám khẳng định, hắn cũng không thể giết được giáo chủ.
Nhưng hôm nay vạn nhất thấy thi thể giáo chủ vẫn lạc, đối với ta sẽ là chấn động cực lớn.”
Hiếm hoi lắm mới có lúc Lục Giang Hà đa sầu đa cảm, Sở Hưu đang định nói gì đó thì lại thấy vài giang hồ Hạ Hầu thị đang ngông nghênh đi trên đường, chọc cho gà bay chó chạy.
Lần này trong số võ giả tới đây có cả người của Hạ Hầu thị
Tuy tác phong của Hạ Hầu thị thường bị người khác lên án, không thể coi là người trong Chính đạo. Nhưng mỗi lần liên minh Chính đạo có hành động gì, Hạ Hầu thị luôn tham gia.
Đám người Lăng Vân Tử cũng không xua đuổi, cho hầu hết mọi chuyện của liên minh Chính đạo đều có người của Hạ Hầu thị, chẳng qua bọn chúng hết sức mờ nhạt, luôn đi phía sau mọi người.
Nhưng theo Sở Hưu, tố chất đám đệ tử Hạ Hầu thị này đúng là đáng lo lắng.
Ví dụ như lần này tới Lê Thành, người khác như Đạo môn Phật tông thì thành thật tìm kiếm, hoặc chuẩn bị rút lui.
Chỉ có Hạ Hầu thị như không có việc gì đi loanh quanh trong nội thành, đám đệ tử cấp thấp thì suốt ngày gây chuyện, khiến người ta càng ngày càng ngứa mắt.
Lục Giang Hà bĩu môi khinh thường: “Đã năm trăm năm rồi mà đám Hạ Hầu thị này vẫn chẳng đổi tính, đúng là vô tích sự.”
Sở Hưu nhìn qua rồi nói: “Hạ Hầu Trấn cũng có chút năng lực, khổ nỗi toàn bộ Hạ Hầu thị không khác gì đống cát rời rạc. Quyền lợi của các trưởng lão rất lớn cho nên đám đệ tử trực hệ của trưởng lão cũng là vàng thau lẫn lộn. Hạ Hầu Trấn thân là gia chủ, nhưng trong chuyện này thì hắn muốn quản cũng chẳng quản nổi.”