-
Chương 1441-1445
Chương 1441 Lão ăn mày
Tuy Sở Hưu và Hạ Hầu thị có quan hệ đối địch, hai bên cũng xung đột vài lần, nhưng nếu bình phẩm về Hạ Hầu Trấn, không bàn về thực lực thì hắn vẫn có năng lực.
Lục Giang Hà kinh ngạc nói: “Hạ Hầu thị gây sự với ngươi đâu phải một hai lần, với tính cách của ngươi, Hạ Hầu thị sống tới bây giờ đã là hiếm có rồi. Đương nhiên nếu bây giờ ngươi ngứa mắt với Hắn, ngươi cũng có thể ra tay giết chết bọn chúng.”
Sở Hưu nheo mắt lắc đầu nói: “Không cần thiết, lão Lục, ngươi có biết vì sao năm xưa Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt nhanh chóng như vậy không? Không chỉ vì giáo chủ không có mặt, mà còn vì cách hành xử của Côn Luân Ma Giáo quá không nể tình.
Chỉ cần là kẻ Côn Luân Ma Giáo thấy ngứa mắt, không giết thì diệt.
Khi giáo chủ còn ở đó, chuyện này cũng không có gì lớn. Vì với thực lực của giáo chủ, cho dù hắn có tiêu diệt toàn bộ giang hồ cũng được.
Nhưng vấn đề là người khác không phải giáo chủ, không có thực lực như vậy. Ngươi làm việc gì cũng không để lại đường lui, người khác khi đối mặt với ngươi cũng sẽ làm việc quyết liệt như vậy.”
Lục Giang Hà nghi hoặc nói: “Đây đâu phải phong cách của ngươi, Sở Hưu làm việc có bao giờ để lại đường lùi?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Đó không phải để lại đường lùi, kẻ cần giết thì vẫn cứ giết, nhưng trước khi giết vẫn phải tìm lý do thích hợp mới được.
Cũng như đám tông môn Chính đạo ấy, chẳng phải lần nào cũng hô hào khẩu hiệu trừ ma vệ đạo rồi ra tay gây chuyện hay sao?
Làm việc có thể không cần mặt mũi, nhưng vẫn cần tiếng tăm. Cho dù ngươi có lấy cớ nực cười đến đâu cũng được, nhưng điều kiện bắt buộc là phải có một cái cớ.”
Lục Giang Hà sờ đầu, Hắn rất coi trọng Sở Hưu, phải nói là hắn rất coi trọng tính cách không cần thể diện của Sở Hưu.
Năm xưa trong Côn Luân Ma Giáo, có thể nói là vô số kẻ hung ác, cường giả cũng xuất hiện tầng tầng lớp lớp.
Nhưng muốn tìm ra người không cần thể diện như Sở Hưu, đúng là không dễ dàng gì.
Trong Tứ Đại Ma Tôn, Vô Tâm Ma Tôn thì điên, Chiến Vũ Ma Tôn thì cuồng, Thiên Khốc Ma Tôn tính cách quái dị, chỉ có Hồng Liên Ma Tôn bình thường hơn một chút, nhưng cũng không biết dùng nhiều âm mưu quỷ kế như vậy.
Năm xưa nếu trong Tứ Đại Ma Tôn có một người như Sở Hưu, cho dù Độc Cô Duy Ngã không có mặt, chắc cũng không thua khó coi đến vậy.
Đúng lúc này, Sở Hưu lại phát hiện điều gì, nhìn về phía đám đệ tử Hạ Hầu
thị rồi ồ khẽ một tiếng.
Trong Lê Thành có không ít tiểu thương buôn bán các đặc sản của đất Nam Man, đám Hạ Hầu thị kia chỉ đơn giản là ăn no dửng mỡ đi gây chuyện, chọn đồ ở chỗ người ta rồi ép giá lung tung, có khi còn cướp đoạt, khiến người ta giận mà không dám nói.
Đúng như lời Sở Hưu đã nói, những kẻ làm vậy không phải đệ tử trực hệ của Hạ Hầu thị mà là đám đệ tử hậu duệ của các trưởng lão, trong tộc cũng đã ngang ngược, hoành hành không kiêng nể ai.
Một lão ăn mày trốn trong góc hành lang phơi nắng, cản đường bọn chúng. Một đệ tử Hạ Hầu thị đi thẳng tới đá luôn một phát, hừ lạnh nói: “Lão già kia, đừng chặn đường!”
Lục Giang Hà cũng nhíu mày, giết loại người này hắn cũng thấy bẩn tay.
Tuy ngày trước Côn Luân Ma Giáo là đỉnh phong trong Ma đạo, nhưng Lục Giang Hà dám cam đoan, trong Côn Luân Ma Giáo không có loại người đáng ghê tởm như vậy.
Ức hiếp kẻ yếu nào phải bản lĩnh gì? Muốn ức hiếp thì ức hiếp những kẻ mạnh nhất ấy!
Nếu bị người khác phát hiện ra hành vi này, sẽ bị phế bỏ tu vi, vứt khỏi Côn Luân Sơn.
Còn là vứt ở chỗ không có bậc thang, sống chết theo mệnh trời.
Côn Luân Ma Giáo phẫn nộ không phải vì hành động ức hiếp này mà vì bọn chúng chọn sai đối tượng, sỉ nhục thực lực của bản thân và danh tiếng của Côn Luân Ma Giáo.
“Ngươi định xen vào việc này à? Chẳng phải vừa rồi ngươi còn nói có giết người cũng phải tìm một cái cớ à? Bây giờ có cớ rồi, đi diệt Hạ Hầu thị nhé?” Dáng vẻ Lục Giang Hà như không chê lớn chuyện.
Lúc này Sở Hưu lại vuốt cằm nói: “Thú vị, một tòa thành nhỏ ở Nam Man lại có một cường giả như vậy? Là ẩn cư tại đây hay có ẩn tình gì khác?”
Lục Giang Hà kinh ngạc nói: “Cường giả? Ở đâu? sao ta không thấy?”
Sở Hưu chỉ lão ăn mày kia nói: “Ngay kia thây.”
Lục Giang Hà nhìn chằm chằm vào lão ăn mày bị đệ tử Hạ Hầu thị đá sang một bên, quan sát cả nửa ngày rồi cau mày nói: ”Tiểu tử nhà ngươi không hoa mắt đấy chứ?
Lão già này chỉ là người bình thường, đâu phải cường giả gì?”
Sở Hưu điềm nhiên nói: “Người bình thường? Dù sao đệ tử Hạ Hầu thị kia cũng có vu vi cảnh giới Ngoại Cương, người bình thường mà chịu được một cú đá của hắn à? Dù sao cũng phải nôn ra chút máu chứ.
Vừa rồi ta đã thấy, tuy tên đệ tử Hạ Hầu thị kia không sử dụng cương khí, nhưng cú đá vừa rồi không hề thu lực, kết quả lão ăn mày này lại chẳng bị làm sao, chắc chắn không bình thường.
Còn nữa, đối với chúng ta thì Hạ Hầu thị không đáng nhắc tới, thậm chí phẩy tay là diệt được.
Nhưng đối với người bình thường, Hạ Hầu thị lại là thế lực cao tới không thể chạm đến.
Cho dù lão ăn mày kia không biết đối phương là người của Hạ Hầu thị, hắn cũng có thể nhìn ra chắc chắn mình không thể trêu chọc đối phương được. Nhưng trong mắt hắn không hề có vẻ e ngại, phải nói là lạnh nhạt tới cực điểm, cứ như bị con muỗi đốt một cái.”
Lục Giang Hà nghi hoặc: “Ngươi suy đoán nhiều như vậy, vạn nhất người ta chỉ là một võ giả cấp thấp tu luyện quyền cước mấy ngày thì sao?
Tâm cảnh bị kích thích tổn thương gì đó nên chạy đi làm ăn mày, rất bình thường mà?”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Cho dù có là võ giả cấp thấp, với nhãn lực của ngươi và ta chẳng lẽ không nhìn ra chút dấu vết nào à? Bản thân chuyện này đã là sơ hở lớn nhất!”
Ngay lúc Lục Giang Hà còn định nói gì đó, Sở Hưu đã nhảy xuống, đi thẳng tới trước mặt lão ăn mày.
Khi vừa thấy Sở Hưu, đám đệ tử Hạ Hầu thị lập tức sợ tới choáng váng.
Sao sát thần này lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Người khác không biết Sở Hưu còn được, nhưng Hạ Hầu thị từng có thù hận với Sở Hưu, hơn nữa thù hận còn không nhỏ, làm sao lại không nhận ra Sở Hưu?
Đám đệ tử Hạ Hầu thị này thầm nhủ sao mình lại đến đây, lần này đúng là quá xui xẻo vân vân.
Nhưng Sở Hưu lại không buồn nhìn tới bọn họ, đi thẳng tới trước mặt lão ăn mày, chắp tay nói: “Côn Luân Sở Hưu, ra mắt lão tiền bối.”
Khoảnh khắc Sở Hưu nói xong câu này, tên võ giả Hạ Hầu thị vừa đá người đứng sững tại chỗ, thân thể run lên bần bật, bị dọa tới mức sắp tè ra quần.
Chương 1442 Bang chủ Cái bang 1
Trên giang hồ hiện tại tuy Sở Hưu còn chưa đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền nhưng thực lực và thế lực của y đều là cấp bậc chí tôn.
Cho thể khiến cường giả cấp bậc này gọi một tiếng tiền bối, vậy phải là cường giả cỡ nào?
Vừa rồi mình đã làm gì? Đá vị tiền bối này một cái, còn bảo hắn cút đi?
Võ giả Hạ Hầu thị kia đúng là khóc không ra nước mắt, rốt cuộc kiếp trước mình đã gây nghiệt gì mà hôm nay lại tự tìm đường chết như vậy?
Bây giờ hắn còn chưa bị dọa ngất đã là tâm lý vững chắc rồi.
Lão ăn mày nhìn Sở Hưu bằng đôi mắt đục ngầu, sắc mặt mê man: “Côn Luân Sở cái gì?”
"Côn Luân Sở Hưu."
“Sở Hưu cái gì?” Lão ăn mày vẫn mê man.
"Côn Luân Sở Hưu."
Thấy lão ăn mày vẫn còn mê man, Sở Hưu lắc đầu nói: “Vị tiền bối này, không cần giả bộ nữa!
Cho dù trong thành trì nhỏ ở Nam Vực, ta cũng không tin ngươi chưa từng nghe tới tên của ta.
Người khác không nhận ra sơ hở, nhưng ngươi lại quên, thật ra không có sơ hở chính là sơ hở lớn nhất.”
Sở Hưu nhìn chằm chằm vào đối phương không chớp mắt, y cũng không biết đối phương có liên quan gì tới không gian mà Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ giao chiến cuối cùng không, nhưng một vị cường giả không nhìn ra sâu sạn xuất hiện trong một tòa thành nhỏ như vậy, hiển nhiên rất có vấn đề.
Đối diện với ánh mắt quan sát của Sở Hưu, khí thế trên người lão ăn mày đột nhiên trở nên mạnh mẽ. Lão ăn mày cười khổ nói: “Là vì tiểu tử của Hàn gia kia nên các ngươi mới chú ý đến đúng không?
Một bước sai, từng bước sai, nếu không phải lão già ham rượu, tạm rời nơi này, tiểu tử Hàn gia kia đã chẳng chui vào không gian đấy.
Sau này nghe nói tiểu tử kia còn tuyên bố mình là chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã gì đó, nếu lão già ta đây đủ quyết tâm, tìm cơ hội xử lý hắn, có lẽ nơi này cũng chẳng bị tiết lộ.
Côn Luân Sở Hưu, chủ nhân của Ma Giáo, chậc chậc, đương nhiên lão già ta cũng nghe danh rồi, như sấm bên tai.
Nhưng nghe lời ta đi, tốt nhất ngươi đừng đến đấy. Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ chỉ lo đánh đấm chứ chẳng để ý hậu sự, bọn họ tạo ra lỗ hổng chỉ khiến hậu nhân vò đầu bứt tai.”
Trước đó Sở Hưu không nói rõ, chỉ định lừa dối lão ăn mày này, y cũng không xác định đối phương có liên quan gì tới địa điểm chiến đấu cuối cùng của Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ hay không, không ngờ lại thành công.
Lục Giang Hà ở phía sau trợn tròn hai mắt, thế này mà cũng được? Có phải tên Sở Hưu này may mắn quá rồi không?
Trước đó lão ăn mày này ngụy trang không chút sơ hở, bằng không biết bao nhiêu người của đối phương tập trung trong lập tức, đâu có ai phát hiện.
Nhưng hôm nay mấy tên đệ tử của Hạ Hầu thị tự tìm đường chết lại tình cờ bị Sở Hưu phát hiện có điểm không đúng.
Lúc này lão ăn mày kia cũng nhìn sang phía đám đệ tử của Hạ Hầu thị, tuy ánh mắt không có sát ý nhưng lộ rõ vẻ chán ghét.
Sở Hưu cũng đã nhìn ra, lão ăn mày này không phải ác nhân gì, không phải loại người lạm sát người vô tội.
Nếu hắn thật sự muốn giữ bí mật, lúc trước cứ trực tiếp giết chết Hàn Bình là giải quyết được mọi chuyện.
Nhưng hắn không ra tay, ngược lại ở đây tự trách mình ham rượu làm hỏng việc.
Lúc này Hạ Hầu Trấn của Hạ Hầu thị cũng vội vàng chạy tới.
Hắn nghe nói đệ tử Hạ Hầu thị có xung đột với Sở Hưu nên mới vội vàng chạy tới.
Nếu là lúc trước, chắc Hạ Hầu Trấn đã chẳng buồn để ý tới loại chuyện này.
Nhưng trong thời điểm hiện tại, hắn chỉ hận không thể giết chết mấy tên ngu ngốc kia. Chọc ai không chọc, lại đi trêu chọc Sở Hưu.
Nhưng khi tới nơi hắn mới phát hiện có vẻ mọi chuyện không như tưởng tượng của hắn.
Đám đệ tử Hạ Hầu thị nấp một bên run lẩy bẩy nhưng không có chuyện gì, còn Sở Hưu lại đang giằng co với một lão ăn mày.
Hắn há miệng nhưng không biết nói gì cho phải, đành im lặng đứng một bên, muốn xem xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Nhưng khi thấy gương mặt lão ăn mày, hắn đột nhiên sửng sốt, bỗng nghĩ tới điều gì. Hắn chỉ vào lão ăn mày, giọng nói run rẩy: “Xin hỏi, có phải ngài từng là bang chủ Cái Bang, Độn Địa Kim Quang - Quách Tiếu Phong, Quách lão tiền bối?”
Lão ăn mày nhìn về phía Hạ Hầu Trấn nói: “Ngươi nhận ra ta?”
Hạ Hầu Trấn gật nhẹ đầu, thần sắc hơi kích động: “Khi còn bé tại hạ từng theo lão tổ gặp mặt tiền bối một lần.”
Quách Tiếu Phong lắc đầu nói: “Lão già ta lớn tuổi rồi, không nhớ ra ngươi. Nhưng Hạ Hầu thị các ngươi đúng là đời sau không bằng đời trước.”
Hạ Hầu Trấn chỉ cười xấu hổ, không dám nói thêm điều gì.
Còn lúc này Sở Hưu lại có phần kinh ngạc, lão ăn mày này từng là bang chủ
Cái Bang, Quách Tiếu Phong?
Nói chính xác hơn thì không phải từng là, bây giờ hắn vẫn là bang chủ Cái Bang nhưng mấy chục năm rồi chưa từng lộ diện, ngay cả Cái Bang cũng thành đống cát rời rạc, chỉ có tiếng tăm chứ cơ bản đã sụp đổ, không tính là một thế lực.
Trong tình huống này đương nhiên ai cũng cho rằng Quách Tiếu Phong đã chết, không ngờ hắn vẫn còn sống.
Lục Đại Bang Phái hiện tại ngoài Thiên Hạ Minh, những cái khác chỉ còn trên danh nghĩa, Giang Sơn Các đã biến thành hoàng tộc Vệ Quốc, tuy mất quốc hiệu nhưng cũng không giống một bang phái nữa.
Cự Linh Bang đã hoàn toàn trở thành chó săn cho Sở Hưu, trợ giúp Trấn Võ Đường trấn áp võ lâm Bắc Yên, bị giang hồ Bắc Yên thóa mạ. Nghe nói bang chủ Thẩm Phi Ưng bị chửi rất thảm, nhưng hắn lại càng thích thú. Càng có người mắng hắn càng chứng minh hắn làm chó săn rất thành công, bản thân càng hữu dụng.
Tuy Phong Mãn Lâu là một trong Lục Đại Bang Phái nhưng thực tế bọn họ vẫn luôn là kẻ buôn tin trên giang hồ, xếp bản thân vào trong Lục Đại Bang Phái chỉ vì như vậy khá kín tiếng, không khiến người khác chú ý mà thôi.
Tụ Nghĩa Trang đã bị Sở Hưu tiêu diệt, hiện giờ được bang phái khác thay thế nhưng thực lực không cách nào được bằng Tụ Nghĩa Trang, Sở Hưu cũng không nhớ tên.
Thảm nhất chính là Cái Bang, bang chủ mất tích không tìm được người, không ngăn sóng gió, cho nên mấy chục năm nay chỉ tồn tại trên danh nghĩa.
Đường đường bang chủ Cái Bang, kết quả bây giờ lại thành lão ăn mày thật, thủ hộ ở đây mấy chục năm. Rốt cuộc trận đại chiến của Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ đã đánh ra thứ gì?
Hơn nữa Sở Hưu còn nhớ, trước đó thực lực của Quách Tiếu Phong đã rất mạnh, có lẽ là cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.
Nhưng bây giờ Sở Hưu lại không thấy rõ chi tiết về Quách Tiếu Phong, chẳng lẽ hắn đã bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền?
Lúc này đám người Lăng Vân Tử cũng chạy đến.
Không phải bọn họ biết tin về Quách Tiếu Phong mà nghe nói Hạ Hầu thị và Sở Hưu có xung đột nên vội vàng chạy tới.
Tuy ấn tượng của các đại tông môn Chính đạo về Hạ Hầu thị cũng không được tốt, nhưng dù sao lúc này Hạ Hầu thị cũng đang đứng về phái tông môn Chính đạo bọn họ, bọn họ không thể bỏ mặc được.
Chương 1443 Bang chủ Cái bang 2
Còn khi đến nơi này, gặp được Quách Tiếu Phong, tất cả mọi người mới giật mình.
Vị này từng là bang chủ Cái Bang, trước khi Trần Thanh Đế quật khởi hắn là đệ nhất cao thủ trong Lục Đại Bang Phái, kết quả lại tới đây làm ăn mày thật, thế là thế nào?
Trước đó bọn họ đã đi ngang qua nơi này vài lần, cũng nhìn thấy Quách Tiếu Phong giả lão lão ăn mày ven đường.
Nhưng khi đó Quách Tiếu Phong dùng bí pháp che giấu khí tức trên người mình, thậm chí còn dùng một loại bí pháp hết sức kỳ lại khiến ánh mắt người ta nhìn về phía mình là chếch đi, cho nên mới không bị phát hiện.
Mãi tới bây giờ, Quách Tiếu Phong cho rằng mình đã bại lộ, giải trừ bí pháp trên người nên mọi người mới phát hiện ra thân phận thật sự của hắn.
Nhìn mọi người trước mắt, Quách Tiếu Phong thở dài một tiếng nói: ”Chư vị, ta biết các ngươi đang tìm chỗ đó. Nhưng ta khuyên các ngươi nên trở về đi. Ta thủ hộ nơi đó đã vài chục năm, tiếp tục thủ hộ thêm vài chục năm là không còn vấn đề gì nữa. Bây giờ mà các ngươi đi vào, thậm chí có thể gây ra kiếp nạn cho giang hồ!”
Mọi người vừa nghe câu này, ai nấy đều sững sờ.
Không ngờ Quách Tiếu Phong lại biết địa điểm giao chiến cuối cùng của Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ. Hắn còn bảo hộ nơi này mấy chục năm, chẳng lẽ định độc chiếm?
Nhưng nghĩ lại thì thấy không đúng.
Vì mấy chục năm trước danh tiếng của Quách Tiếu Phong cũng không tệ, thế lực của Cái Bang rất lớn, trừ đám ăn mày thật ra, ai đều ra tay cứu giúp những người đang gặp nguy nan, không đòi thù lao. Quách Tiếu Phong cũng là người trong chính phái, tuyệt đối không phải loại thấy bảo vật mà mờ mắt.
Sở Hưu điềm nhiêm nói: “Kiếp nạn? Quách tiền bối, rốt cuộc trong đó có thứ gì mà gây ra kiếp nạn cho giang hồ?
Ta chỉ biết địa điểm giao chiến cuối cùng của giáo chủ ở đó, ta đâu thể bỏ mặc thi hài của giáo chủ ở trong đó được?”
Quách Tiếu Phong hừ lạnh một tiếng nói: “Ai nói Độc Cô Duy Ngã đã chết? Dù sao hắn chết hay chưa ta cũng không biết nhưng chắc chắn hắn không ở nơi này.”
Lục Trường Lưu vội vàng hỏi lại: “Vậy sư tổ của Chân Vũ Giáo chúng ta thì sao?”
Quách Tiếu Phong nhún vai nói: “Cũng vậy thôi, đây là địa điểm cuối cùng bọn họ giao chiến nhưng thi thể của Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ lại không ở đây. Chư vị, mời về đi.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Nếu Hàn Bình có thể mang những thứ của Thánh giáo chúng ta ra ngoài, chứng tỏ cho dù trong đó không có giáo chủ cũng có không ít thứ thuộc về nhánh Côn Luân chúng ta. Những thứ này ta phải lấy đi.”
Quách Tiếu Phong thở dài nói: “Ta từng nghe tên của ngươi, thậm chí nghe không chỉ một lần.
Người trong giang hồ đều nói Sở Hưu ngươi làm việc quả quyết ổn thỏa, vậy vì sao lần này ngươi không chịu ổn thỏa thêm một lần?
Ngoài Hàn Bình tình cờ đi vào, chỉ cần các ngươi cho ta thêm vài chục năm, đến lúc đó cho dù là đồ vật mà Độc Cô Duy Ngã lưu lại hay những thứ Ninh Huyền Cơ lưu lại, ta đều trả cho các ngươi.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Quách tiền bối nói thì hay đấy, nhưng rất tiếc, những thứ đó thuộc về nhánh Thánh giáo chúng ta, cho nên hôm nay ta nhất định phải lấy về.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, ngay cả Quách Tiếu Phong vốn tốt tính cũng lộ vẻ tức tối: “Đám người Ma đạo các ngươi đúng là phiền toái, nói thế nào cũng không nghe.
Vậy nếu hôm nay lão già ta không cho ngươi vào, ngươi định làm thế nào?”
Sở Hưu rút Phá Trận Tử ra, điềm nhiên đáp: “Tiền bối không cho, vậy chỉ có cách xông vào!”
“Ngươi quá coi thường lão già này rồi đấy!”
Sau khi Quách Tiếu Phong dứt lời, bộ quần áo bẩn thỉu trên người hắn lay động, khí thế hùng hồn ngưng tụ, xuất chưởng đánh ra. Mặt đất rạn nứt, một khắc sau một con bàn long màu vàng từ dưới bay lên, trực tiếp há miệng táp về phía Sở Hưu!
Thủ đoạn ngưng tụ cương khí thành hình như vậy rất sơ cấp, nhưng tới trình độ của Quách Tiếu Phong, chỉ dùng cương khí thuần túy nhất ngưng tụ thành một con kim long sống động như thật, lại hiếm ai làm được.
Con kim long từ dưới đất chui lên không khác gì vật sống, thậm chí còn tỏa ra long uy khiến tâm thần người khác rung động.
Phá Trận Tử trong tay Sở Hưu chém ngang ra, chỉ trong chốc lát thời gian và không gian đều ngưng đọng, con cự long vàng kim bị khóa chặt giữa không trung. Tiếp đó Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm của Sở Hưu chém xuống, lực lượng quy nguyên của Phá Trận Tử cũng được phát huy tới cực hạn.
Cự long vàng kim bị đao của Sở Hưu chém thành hai nửa, nhưng một khắc sau cương khí màu vàng vỡ vụn đã hóa thành cự long chín đầu, trực tiếp bao phủ lấy Sở Hưu, lực lượng cường đại bắt đầu trấn áp Sở Hưu ở bên trong.
Những người khác đều lộ vẻ quái dị, không ngờ Quách Tiếu Phong lại bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, chuyện này có liên quan gì tới việc hắn trấn thủ ở đây nhiều năm?
Sở Hưu ở trong phong tỏa của cửu long, tay niết ấn quyết, chỉ trong chớp mắt một luồng ma khí mãnh liệt bùng lên, giữa không trung vang lên tiếng quỷ thần kêu khóc thê lương, trời khóc, mưa máu đột ngột hàng lâm.
Một hư ảnh ma thần màu máu mông lung thò tay ra, trực tiếp bóp nát bốn trong chín con cự long màu vàng kia.
Thi triển Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú thoát thân, ma diễm lại bùng lên quanh người Sở Hưu, bốc lên tới cực hạn.
Pháp tướng Đại Hắc Thiên Ma Thần hiển hiện sau lưng y, chỉ trong khoảnh khắc đại lượng ngọn lửa diệt thế lan tỏa, bọc lấy Quách Tiếu Phong vào trong.
Nhưng không đợi ngọn lửa diệt thế bốc cháy, Quách Tiếu Phong đã đấm ra một quyền, nộ long gào thét, cự long màu vàng quay quanh người hắn, trực tiếp xé tan ngọn lửa diệt thế của Sở Hưu.
Hai bên chỉ giao thủ vài chiêu, sắc mặt Quách Tiếu Phong đã nghiêm nghị hẳn lên.
Quách Tiếu Phong từng nghe danh hậu bối Sở Hưu này, phải nói là toàn bộ giang hồ có ai chưa từng nghe tên Sở Hưu? Cho dù là nơi bé nhỏ như Lê Thành, cái tên Sở Hưu cũng như sấm bên tai.
Nhưng Quách Tiếu Phong thật sự không ngờ thực lực của Sở Hưu còn khoa trương hơn cả lời đồn.
Còn lúc này Sở Hưu lại cảm thấy vị bang chủ Cái Bang mất tích mấy chục năm này đúng là người phúc hậu hiếm có trên giang hồ.
Tuy hắn ngăn cản Sở Hưu nhưng bản thân lại không có chút sát ý nào.
Không có sát ý, đương nhiên không thể phát huy lực lượng của bản thân tới mức cao nhất.
Hơn nữa từ khi giao thủ đến giờ, Quách Tiếu Phong cũng không sử dụng lực lượng lĩnh vực.
Có lẽ theo suy nghĩ của Quách Tiếu Phong, mình là tiền bối, đối phó với một hậu bối như Sở Hưu mà dùng thủ đoạn này thì quá thấp kém.
Lúc này Quách Tiếu Phong nhìn sang phía đám người Rama, trong lòng không ngừng thở dài.
Hắn có thể nhận ra đám người Rama cũng muốn đi vào chỗ đó, chẳng qua bọn họ không nói mà thôi.
Nhìn mọi người một lượt, Quách Tiếu Phong thở dài nói: “Chư vị, chắc các ngươi cũng biết lão già này là người thế nào. Tuy không sánh bằng Sở Cuồng Ca Sở Cự Hiệp nhưng không làm hại bất cứ ai? Nếu ta muốn chiếm cứ, sao lại ở đây mấy chục năm?
Chư vị nghe lời khuyên của ta đi, nhất quyết đòi đi vào trong đó chỉ mang tới tai họa cho giang hồ.”
Chương 1444 Một thế giới khác
Lục Trường Lưu trầm giọng nói: “Quách bang chủ, tuy trước đây chúng ta không quen biết, nhưng ta vẫn tin tưởng danh tiếng của Quách bang chủ.
Nhưng trong đó có truyền thừa của Chân Vũ Giáo chúng ta. Chân Vũ Giáo chúng ta tìm kiếm đã năm trăm năm, hôm nay thấy nó ở ngay trước mặt, làm sao từ bỏ được?
Quách bang chủ, chúng ta đều không phải loại càn rỡ, mở không gian đó ra đi. Nếu có ẩn tình khó xử gì, chúng ta sẽ cùng nhau hỗ trợ.
Một người thì kế ngắn, hai người thì kế dài. Nhiều người dù sao cũng tốt hơn một mình ngài chống đỡ.”
Quách Tiếu Phong lại thở dài một tiếng, đành phải gật đầu đồng ý.
Có lẽ Lục Trường Lưu tới đây là vì di vật của Ninh Huyền Cơ thật, nhưng những người khác đều có tâm tư riêng.
Tuy Quách Tiếu Phong là người khá hiền hậu nhưng hắn không phải người ngây thơ. Hắn cũng lăn lộn trên giang hồ hơn trăm năm, đương nhiên biết tính cách của đám người này.
Nếu chỉ có mình Sở Hưu, hắn còn có thể ngăn cản, nhưng bây giờ có nhiều người như vậy, hắn có muốn cản cũng không cản nổi.
“Đầu tiên là thanh lọc bớt người xung quanh đi, tránh cho lát nữa có sức mạnh tiết ra ngoài, làm người vô tội bị thương.”
Sau khi sơ tán những võ giả và cư dân ở Lê Thành, đồng thời phong tỏa khu vực này, Quách Tiếu Phong mới quay người đi vào một con hẻm nhỏ gần chỗ ở của hắn.
Con hẻm đó là một ngõ cụt, lúc trước mọi người cũng không phát hiện ra có gì không đúng. Nhưng lúc này được Quách Tiếu Phong dẫn đến đây, bọn họ mới cảm thấy không gian này đã tràn ngập cảm giác giả dối không chân thực, hết sức kỳ dị.
Quách Tiếu Phong vạch tay một cái, không ngờ không gian lại vỡ ra, để lộ cửa vào năm màu sặc sỡ.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều theo Quách Tiếu Phong đi vào.
Không phải bọn họ tin tưởng nhân phẩm của Quách Tiếu Phong.
Mà những người ở đây đều là cường giả đỉnh phong trên giang hồ, bọn họ có tự tin đối diện với bất cứ thứ gì.
Sau khi đi vào không gian đó, mọi người đều sửng sốt.
Không vì thứ gì khác, mà vì những điều trước mặt vượt ngoài tưởng tượng của bọn họ.
Xung quanh là một khoảng hư không tối đen, nhưng thế giới trước mặt lại như có từng gợn sóng lập lòe.
Trong cơn sóng gợn đó lại lấp lóe hư ảnh của từng thế giới.
Dường như đó là một khu rừng nguyên thủy, nhưng mọi người ở đây có thể khẳng định, chắc chắn đó không phải là thế giới của bọn họ.
Nguyên nhân rất đơn giản, không ai nhận ra cây cối trong khu rừng đó. Hơn nữa trong thế giới đó còn có một luồng khí tức mơ hồ. Khí tức đó mang theo nguyên khí đậm đặc, thậm chí chẳng khác nào động thiên phúc địa, nhưng lại là lực lượng không thuộc về thế giới này.
Cường giả Chân Hỏa Luyện Thần và Thiên Địa Thông Huyền hết sức mẫn cảm đối với thay đổi của lực lượng thiên địa, bọn họ lập tức phát hiện ra điều này.
Quách Tiếu Phong thở dài một tiếng nói: “Tuy hiện giờ ta cũng đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, nhưng ta vẫn không thể tưởng tượng nổi rốt cuộc Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ năm xưa mạnh tới mức nào. Hai người giao thủ mà đánh xuyên qua toàn bộ thiên địa! Đánh tới một thế giới khác!”
Mọi người ở đây lập tức cả kinh: “Nơi đó là thế giới khác?”
Tuy trước đó bọn họ đã có cảm giác, cũng có suy đoán mơ hồ, nhưng khi Quách Tiếu Phong tự nói ra miệng, bọn họ vẫn không thể tin nổi.
Quách Tiếu Phong gật đầu nói: “Chắc các ngươi cũng cảm giác được, đó thật sự là một thế giới khác.
Chắc chư vị cũng nghe đại kiếp nạn thời thượng cổ, ta nghi ngờ nơi này chính là đích đến của các cường giả thời thượng cổ trước khi đại kiếp nạn thượng cổ diễn ra.”
Mọi người ở đây tuy kinh hãi nhưng không tới mức chấn động.
Dù sao mọi người ở đây cũng là những người đứng đầu trên giang hồ, cũng biết được rất nhiều bí mật thời thượng cổ.
Thậm chí còn có vài người động tâm, đó là vị trí của cường giả thời thượng cổ, nếu bọn họ đến thế giới đấy thì sao?
Thấy ánh mắt của mọi người, Quách Tiếu Phong biết bọn họ đang suy nghĩ điều gì, vội vàng nói: “Chư vị, nếu các ngươi muốn tới thế giới đó, ta khuyên các ngươi nên bỏ ý định này đi.
Đừng nhìn thế giới đó chỉ cách các ngươi một chút, nhưng dù sao cũng là hai thế giới, không thể biết khoảng cách là bao xa. Có quy tắc của thiên địa ngăn cản, các ngươi vĩnh viễn không thể đến đó được.
Bây giờ các ngươi thấy thế giới đối diện là vì thế giới này đã bị Ninh Huyền Cơ và Độc Cô Duy Ngã đánh xuyên qua, không gian bạc nhược hơn bình thường nhiều, cho nên có một chút thiên địa nguyên khí xuyên qua thế giới này thẩm thấm sang.
Nói ra thì xấu hổ, lão già ta đây có thể từ cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần lên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền là phải cảm tạ nơi này.
Nhưng hai thế giới bất đồng nối liên với nhau là đi ngược lại thiên địa đại đạo, cho nên trong năm năm qua, lỗ thủng đang từ từ khép lại.
Mấy chục năm trước khi lão già ta đến nơi này, cơn sóng ở bốn phía đều hiện lên hình ảnh của thế giới khác, còn bây giờ chỉ có trước mặt chúng ta.
Tin là qua mấy chục năm nữa, quy tắc thiên địa của nơi này sẽ khiến nó hoàn toàn khép lại.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, Quách Tiếu Phong nói không sai.
Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ giao thủ không chỉ ở một chỗ, không gian ở Lục Đô cũng bị bọn họ đánh xuyên qua.
Nhưng Lục Đô không thể tính là một thế giới, chỉ có thể coi là một không gian riêng lẻ mà thôi.
Cho dù như vậy muốn vào không gian riêng lẻ đó cũng phải có chìa khóa trận pháp phá giải. Chỉ có Sở Hưu mượn lực lượng huyền bí của chìa khóa Thông Thiên mới có thể tùy ý qua lại.
Còn thế giới trước mắt lại là một thế giới thật sự, cho dù bị Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ đánh thủng cũng không dễ gì đi vào.
Lúc này Lăng Vân Tử lại kinh ngạc nói: “Nếu chúng ta không thể đi qua nơi này, sao Quách bang chủ lại trấn thủ mấy chục năm, còn ngăn chúng ta đi vào?”
Khóe miệng Quách Tiếu Phong giật một cái nói: “Chúng ta không thể tới thế giới đối diện, nhưng không nghĩa là thế giới đối diện không thể đi vào thế giới của chúng ta!
Cường giả Chí Tôn Bảng đời trước, trang chủ Thanh Lam Sơn Trang nổi danh trên giang hồ, Phi Tinh Trích Nguyệt - Phương Thanh Lam, chắc các ngươi cũng từng nghe nói.
Thanh Lam Sơn Trang của Phương trang chủ che chở cho vô số người mệnh khổ, có thể nói là nghĩa hiệp vô song.
Hơn một trăm năm trước Phương tranh chủ tình cờ phát hiện nơi này, nhưng cũng tình cờ chứng kiến có người sử dụng trận pháp, từ phía đối diện đi ra.
Thái độ của người đó rất tùy tiện, nói mình tìm được tổ địa, sẽ hùng bá một phương vân vân.
Sau khi thấy Phương trang chủ lại xông thẳng tới, hắn cũng là chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, hơn nữa thủ đoạn rất quỷ dị.
Bản thân Phương trang chủ cũng bị thương nặng mới giết chết được hắn.
Chư vị suy nghĩ kỹ lại xem, thế giới bên kia có thiên địa nguyên khí đậm đặc, truyền thừa thượng cổ cũng không đứt đoạn.
Nếu hai thế giới nối liền, khiến các cường giả thượng cổ hàng lâm. Các ngươi nói xem liệu chúng ta sẽ chung sống hòa bình, giao lưu võ đạo, hay sẽ có chuyện gì khác?”
Chương 1445 Nơi diễn ra trận chiến cuối cùng 1
Lời tường thuật lạnh nhạt của Quách Tiếu Phong khiến mọi người ở dây đều thấy không rét mà run.
Trên giang hồ hiện giờ, thật ra truyền thừa đạo thống kế thừa của thời thượng cổ, hầu như tất cả truyền thừa của các đại phái đều có thể truy ngược về thời kỳ thượng cổ.
Nhưng vạn nhất những cường giả thời thượng cổ hàng lâm trong thế giới thật, xuất hiện trước mặt bọn họ. Chắc chắn những cường giả thượng cổ sẽ không như lời Quách Tiếu Phong, không hòa thuận giao lưu võ đạo, đồng tông đồng nguyên, sư môn gặp nhau nước mắt chảy hai hàng.
Cứ nhìn những võ giả tám trăm năm trước như Hàn Cửu Tư là biết, bọn họ mới cách có tám trăm năm thôi, thậm chí bây giờ vẫn tìm được tông môn của mình. Nhưng cho dù như vậy tâm cảnh của bọn họ cũng có điểm khác biệt, nói chi những võ giả vạn năm trước.
Đương nhiên giữa bọn họ còn có mâu thuẫn nặng nề hơn, đó là những võ giả trên thế giới hiện tại thật ra đều là đám người ‘bị vứt bỏ’.
Khi đại kiếp nạn thượng cổ hàng lâm, không ai muốn chết, những kẻ sống trong thời đó có cơ hội sống nhưng lại không cho những người khác.
Vô số người ở lại đã bỏ mạng, những người may mắn sống sót mới dựng lại trật tự trên đống phế tích, trải qua vạn năm võ đạo mới lên tới thời hưng thịnh.
Nếu bọn họ không biết bí mật đại kiếp nạn thời thượng cổ còn tốt, lúc này biết được, khó tránh khỏi có người nghĩ vì sao trước đây tổ tiên của chúng ta lại bị vứt bỏ?
Tuy bọn họ cũng biết, nếu bọn họ gặp phải chuyện này, chắc chắn những người có thực lực, có thế lực mới có thể sống sót, nhưng dù sao cũng là lập trước khác biệt, trong lòng vẫn thấy khó chịu.
Mọi người ở đây đều im lặng cả nửa ngày, Quách Tiếu Phong mới tiếp tục nói: “Phương Thanh Lam Phương trang chủ đánh chết người đó xong, biết nguy cơ người từ thế giới khác đến đây, cho nên vẫn luôn trấn thủ ở chỗ này.
Mãi tới vài chục năm trước, vết thương cũ của Phương trang chủ tái phát, lại thêm tuổi thọ cũng gần tới giới hạn, lúc này mới tới tìm ta, mời ta tới trấn thủ ở đây.
May là mấy năm gần đây không có người ở thế giới khác tới, có lẽ địa điểm không gian bạc nhược bên thế giới khác cũng là nơi hết sức vắng vẻ, có rất ít người qua lại.
Tới nay chỉ còn mấy chục năm, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, không gian này sẽ từ từ khép lại nhờ tác dụng của quy tắc thiên địa.
Trương Đạo Linh vẻ mặt kỳ quái hỏi: “Vì sao trước đây Phương trang chủ và Quách bang chủ ngươi lại giấu diếm chuyện này, tự mình chống đỡ chứ không công bố cho giang hồ?
Các đại phái phối hợp trấn thủ dù sao cũng tốt hơn một mình Quách bang chủ nhà ngươi trấn thủ chứ?”
Quách Tiếu Phong nhìn hắn cau mày nói: “Đệ tử Thiên Sư Phủ? Nếu hôm nay lão thiên sư ở đây chắc chắn ngài ấy sẽ không hỏi câu này.
Càng nhiều người thì càng nhiều ý đồ riêng, Phương trang chủ có thể khống chế lòng tham của mình, ta cũng có thể khống chế lòng tham của mình, nhưng chúng ta nào dám cam đoan những người khác cũng làm được.
Có một số người chỉ vì lợi ích trước mắt, vì ham muốn những lợi ích này, thậm chí bọn chúng còn dám chọc thủng cả bầu trời. Ngươi có tin không?”
Quách Tiếu Phong nói rất đúng, ít nhất những võ giả lão luyện trên giang hồ như Lăng Vân Tử đều đã nhìn ra.
Ngày trước Phương Thanh Lam là cường giả chí tôn trên giang hồ, tuy Thanh Lam Sơn Trang chỉ có mình hắn chống đỡ nhưng cũng là thế lực đỉnh phong trên giang hồ.
Kết quả hắn vẫn từ bỏ Thanh Lam Sơn Trang, trấn thủ ở đây đến chết, đủ chứng minh tâm chí của hắn.
Còn Quách Tiếu Phong cũng vậy, Phương Thanh Lam chọn hắn làm người nối nghiệp trông coi nơi này, hắn cũng đồng ý từ bỏ cơ nghiệp Cái Bang tới đây trấn thủ. Những chuyện này đều chứng minh Quách Tiếu Phong khống chế được lòng tham của mình.
Nhưng nếu đổi lại là người khác, kết quả ra sao chưa thể nói chắc được.
Có một số người vì lợi ích và lực lượng, chuyện gì họ cũng làm được.
Mọi người ở đây bỗng thấy kính nể Quách Tiếu Phong và vị Phương Thanh Lam đã chết, kể cả Sở Hưu cũng vậy.
Nếu đổi lại là bọn họ, cho dù là cao tăng Phật môn như Hư Từ và Rama, việc đầu tiên họ làm cũng là lấy đồ đi chứ không phải lặng lẽ lưu lại trấn thủ không gian này, nhiều nhất là triệu tập đại tông môn, cùng nhau nghĩ cách, chia đều nguy hiểm.
Thậm chí nếu không phải lần này Sở Hưu phát hiện ra Quách Tiếu Phong có điểm lạ, chờ sau khi không gian này khép lại, bọn họ còn không biết có hai vị chí cường giả trên giang hồ lặng lẽ chăm lo cho thiên hạ như vậy.
Quách Tiếu Phong thành khẩn nhìn mọi người ở đây nói: “Chư vị, các ngươi cũng chứng kiến tình hình ở đây rồi đấy, tuy hiện giờ thì nơi này không có vấn đề gì.
Nhưng một khi các ngươi giao thủ ở đây, vạn nhất ảnh hưởng tới quy tắc vận chuyển của thiên địa, khiến cho hai thế giới hoàn toàn nối liền, đến lúc đó chúng ta đều thành tội nhân!”
Lúc trước Quách Tiếu Phong chọn ở lại trông coi nơi này, một phần là vì thật
lòng lo nghĩ cho muôn dân trong thiên hạ, không muốn người ở hai giới tử chiến tại đây.
Ngoài ra, hắn cũng là người trọng chữ tín tuân thủ lời hứa, đã đáp ứng Phương Thanh Lam, vậy chắc chắn sẽ trấn thủ tới tận cuối cùng.
Ngoài ra là trong thời gian này hắn không phát hiện ra có điều gì bất trắc.
Lục Trường Lưu lắc đầu nói: “Quách bang chủ, chúng ta có thể cam đoan sẽ không động thủ nhưng Chân Vũ Giáo Tiêu Tập nhất định phải lấy lại di vật của tổ tiên.”
Sở Hưu cũng điềm nhiên nói: “Những thứ gia chủ lưu lại năm xưa cũng không thể để lọt vào tay người ngoài được. Chỉ cần không ai cướp đoạt, đương nhiên ta cũng không xuất thủ.”
Thấy Sở Hưu và Lục Trường Lưu nói như vậy nhưng Quách Tiếu Phong không hề thấy yên tâm.
Hai vị này nói thì nói vậy nhưng hai giới Chính Ma vốn có mâu thuẫn, ai mà kiềm chế được?
Bây giờ Quách Tiếu Phong cũng chẳng cản được, hắn đành bỏ qua, đi theo sau lưng mọi người, cùng tiến về phía trước. Vừa đi hắn lại vừa lắc đầu thở dài: “Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ đều là chuyện quá khứ rồi, bây giờ giang hồ rộng lớn là vậy, sao cứ nghĩ về ân oán năm xưa?
Thật ra không ai biết được rốt cuộc Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ đã chết hay chưa? Nhưng địa điểm giao chiến cuối cùng của bọn họ đúng là cực kỳ khủng khiếp, ngoại trừ hộp báu tùy thân của Độc Cô Duy Ngã, còn có đạo kiếm của Ninh Huyền Cơ đã bị đánh nát, rơi lả tả ở chỗ này. Nhưng không thấy bọn họ đâu.
Trước đó Phương trang chủ cũng có suy đoán, chắc hai vị này không chết mà đánh xuyên qua hư không, tới thẳng một thế giới khác.”
Quách Tiếu Phong nói đến đây cũng thấy hơi hối hận.
Hắn còn chưa đủ hung ác, chưa hạ quyết tâm giết người.
Tung hoành giang hồ nhiều năm như vậy, Quách Tiếu Phong dám nói mỗi người bị mình giết chết đều có lý do đáng chết.
Lúc trước Hàn Bình tình cờ đi vào nơi này là vì sơ sẩy của hắn, mấy chục năm không xảy ra chuyên gì, kết quả vì hắn tham rượu không có mặt nên Hàn Bình mới đi vào lấy ra vài thứ.
Sau khi hắn biết chuyện, chỉ cần hắn hạ quyết tâm giết Hàn Bình, thậm chí diệt sạch cả Hàn gia, chắc chắn manh mối cũng bị cắt đứt, vốn dĩ không ai có thể tìm tới Lê Thành.
Tuy Sở Hưu và Hạ Hầu thị có quan hệ đối địch, hai bên cũng xung đột vài lần, nhưng nếu bình phẩm về Hạ Hầu Trấn, không bàn về thực lực thì hắn vẫn có năng lực.
Lục Giang Hà kinh ngạc nói: “Hạ Hầu thị gây sự với ngươi đâu phải một hai lần, với tính cách của ngươi, Hạ Hầu thị sống tới bây giờ đã là hiếm có rồi. Đương nhiên nếu bây giờ ngươi ngứa mắt với Hắn, ngươi cũng có thể ra tay giết chết bọn chúng.”
Sở Hưu nheo mắt lắc đầu nói: “Không cần thiết, lão Lục, ngươi có biết vì sao năm xưa Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt nhanh chóng như vậy không? Không chỉ vì giáo chủ không có mặt, mà còn vì cách hành xử của Côn Luân Ma Giáo quá không nể tình.
Chỉ cần là kẻ Côn Luân Ma Giáo thấy ngứa mắt, không giết thì diệt.
Khi giáo chủ còn ở đó, chuyện này cũng không có gì lớn. Vì với thực lực của giáo chủ, cho dù hắn có tiêu diệt toàn bộ giang hồ cũng được.
Nhưng vấn đề là người khác không phải giáo chủ, không có thực lực như vậy. Ngươi làm việc gì cũng không để lại đường lui, người khác khi đối mặt với ngươi cũng sẽ làm việc quyết liệt như vậy.”
Lục Giang Hà nghi hoặc nói: “Đây đâu phải phong cách của ngươi, Sở Hưu làm việc có bao giờ để lại đường lùi?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Đó không phải để lại đường lùi, kẻ cần giết thì vẫn cứ giết, nhưng trước khi giết vẫn phải tìm lý do thích hợp mới được.
Cũng như đám tông môn Chính đạo ấy, chẳng phải lần nào cũng hô hào khẩu hiệu trừ ma vệ đạo rồi ra tay gây chuyện hay sao?
Làm việc có thể không cần mặt mũi, nhưng vẫn cần tiếng tăm. Cho dù ngươi có lấy cớ nực cười đến đâu cũng được, nhưng điều kiện bắt buộc là phải có một cái cớ.”
Lục Giang Hà sờ đầu, Hắn rất coi trọng Sở Hưu, phải nói là hắn rất coi trọng tính cách không cần thể diện của Sở Hưu.
Năm xưa trong Côn Luân Ma Giáo, có thể nói là vô số kẻ hung ác, cường giả cũng xuất hiện tầng tầng lớp lớp.
Nhưng muốn tìm ra người không cần thể diện như Sở Hưu, đúng là không dễ dàng gì.
Trong Tứ Đại Ma Tôn, Vô Tâm Ma Tôn thì điên, Chiến Vũ Ma Tôn thì cuồng, Thiên Khốc Ma Tôn tính cách quái dị, chỉ có Hồng Liên Ma Tôn bình thường hơn một chút, nhưng cũng không biết dùng nhiều âm mưu quỷ kế như vậy.
Năm xưa nếu trong Tứ Đại Ma Tôn có một người như Sở Hưu, cho dù Độc Cô Duy Ngã không có mặt, chắc cũng không thua khó coi đến vậy.
Đúng lúc này, Sở Hưu lại phát hiện điều gì, nhìn về phía đám đệ tử Hạ Hầu
thị rồi ồ khẽ một tiếng.
Trong Lê Thành có không ít tiểu thương buôn bán các đặc sản của đất Nam Man, đám Hạ Hầu thị kia chỉ đơn giản là ăn no dửng mỡ đi gây chuyện, chọn đồ ở chỗ người ta rồi ép giá lung tung, có khi còn cướp đoạt, khiến người ta giận mà không dám nói.
Đúng như lời Sở Hưu đã nói, những kẻ làm vậy không phải đệ tử trực hệ của Hạ Hầu thị mà là đám đệ tử hậu duệ của các trưởng lão, trong tộc cũng đã ngang ngược, hoành hành không kiêng nể ai.
Một lão ăn mày trốn trong góc hành lang phơi nắng, cản đường bọn chúng. Một đệ tử Hạ Hầu thị đi thẳng tới đá luôn một phát, hừ lạnh nói: “Lão già kia, đừng chặn đường!”
Lục Giang Hà cũng nhíu mày, giết loại người này hắn cũng thấy bẩn tay.
Tuy ngày trước Côn Luân Ma Giáo là đỉnh phong trong Ma đạo, nhưng Lục Giang Hà dám cam đoan, trong Côn Luân Ma Giáo không có loại người đáng ghê tởm như vậy.
Ức hiếp kẻ yếu nào phải bản lĩnh gì? Muốn ức hiếp thì ức hiếp những kẻ mạnh nhất ấy!
Nếu bị người khác phát hiện ra hành vi này, sẽ bị phế bỏ tu vi, vứt khỏi Côn Luân Sơn.
Còn là vứt ở chỗ không có bậc thang, sống chết theo mệnh trời.
Côn Luân Ma Giáo phẫn nộ không phải vì hành động ức hiếp này mà vì bọn chúng chọn sai đối tượng, sỉ nhục thực lực của bản thân và danh tiếng của Côn Luân Ma Giáo.
“Ngươi định xen vào việc này à? Chẳng phải vừa rồi ngươi còn nói có giết người cũng phải tìm một cái cớ à? Bây giờ có cớ rồi, đi diệt Hạ Hầu thị nhé?” Dáng vẻ Lục Giang Hà như không chê lớn chuyện.
Lúc này Sở Hưu lại vuốt cằm nói: “Thú vị, một tòa thành nhỏ ở Nam Man lại có một cường giả như vậy? Là ẩn cư tại đây hay có ẩn tình gì khác?”
Lục Giang Hà kinh ngạc nói: “Cường giả? Ở đâu? sao ta không thấy?”
Sở Hưu chỉ lão ăn mày kia nói: “Ngay kia thây.”
Lục Giang Hà nhìn chằm chằm vào lão ăn mày bị đệ tử Hạ Hầu thị đá sang một bên, quan sát cả nửa ngày rồi cau mày nói: ”Tiểu tử nhà ngươi không hoa mắt đấy chứ?
Lão già này chỉ là người bình thường, đâu phải cường giả gì?”
Sở Hưu điềm nhiên nói: “Người bình thường? Dù sao đệ tử Hạ Hầu thị kia cũng có vu vi cảnh giới Ngoại Cương, người bình thường mà chịu được một cú đá của hắn à? Dù sao cũng phải nôn ra chút máu chứ.
Vừa rồi ta đã thấy, tuy tên đệ tử Hạ Hầu thị kia không sử dụng cương khí, nhưng cú đá vừa rồi không hề thu lực, kết quả lão ăn mày này lại chẳng bị làm sao, chắc chắn không bình thường.
Còn nữa, đối với chúng ta thì Hạ Hầu thị không đáng nhắc tới, thậm chí phẩy tay là diệt được.
Nhưng đối với người bình thường, Hạ Hầu thị lại là thế lực cao tới không thể chạm đến.
Cho dù lão ăn mày kia không biết đối phương là người của Hạ Hầu thị, hắn cũng có thể nhìn ra chắc chắn mình không thể trêu chọc đối phương được. Nhưng trong mắt hắn không hề có vẻ e ngại, phải nói là lạnh nhạt tới cực điểm, cứ như bị con muỗi đốt một cái.”
Lục Giang Hà nghi hoặc: “Ngươi suy đoán nhiều như vậy, vạn nhất người ta chỉ là một võ giả cấp thấp tu luyện quyền cước mấy ngày thì sao?
Tâm cảnh bị kích thích tổn thương gì đó nên chạy đi làm ăn mày, rất bình thường mà?”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Cho dù có là võ giả cấp thấp, với nhãn lực của ngươi và ta chẳng lẽ không nhìn ra chút dấu vết nào à? Bản thân chuyện này đã là sơ hở lớn nhất!”
Ngay lúc Lục Giang Hà còn định nói gì đó, Sở Hưu đã nhảy xuống, đi thẳng tới trước mặt lão ăn mày.
Khi vừa thấy Sở Hưu, đám đệ tử Hạ Hầu thị lập tức sợ tới choáng váng.
Sao sát thần này lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Người khác không biết Sở Hưu còn được, nhưng Hạ Hầu thị từng có thù hận với Sở Hưu, hơn nữa thù hận còn không nhỏ, làm sao lại không nhận ra Sở Hưu?
Đám đệ tử Hạ Hầu thị này thầm nhủ sao mình lại đến đây, lần này đúng là quá xui xẻo vân vân.
Nhưng Sở Hưu lại không buồn nhìn tới bọn họ, đi thẳng tới trước mặt lão ăn mày, chắp tay nói: “Côn Luân Sở Hưu, ra mắt lão tiền bối.”
Khoảnh khắc Sở Hưu nói xong câu này, tên võ giả Hạ Hầu thị vừa đá người đứng sững tại chỗ, thân thể run lên bần bật, bị dọa tới mức sắp tè ra quần.
Chương 1442 Bang chủ Cái bang 1
Trên giang hồ hiện tại tuy Sở Hưu còn chưa đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền nhưng thực lực và thế lực của y đều là cấp bậc chí tôn.
Cho thể khiến cường giả cấp bậc này gọi một tiếng tiền bối, vậy phải là cường giả cỡ nào?
Vừa rồi mình đã làm gì? Đá vị tiền bối này một cái, còn bảo hắn cút đi?
Võ giả Hạ Hầu thị kia đúng là khóc không ra nước mắt, rốt cuộc kiếp trước mình đã gây nghiệt gì mà hôm nay lại tự tìm đường chết như vậy?
Bây giờ hắn còn chưa bị dọa ngất đã là tâm lý vững chắc rồi.
Lão ăn mày nhìn Sở Hưu bằng đôi mắt đục ngầu, sắc mặt mê man: “Côn Luân Sở cái gì?”
"Côn Luân Sở Hưu."
“Sở Hưu cái gì?” Lão ăn mày vẫn mê man.
"Côn Luân Sở Hưu."
Thấy lão ăn mày vẫn còn mê man, Sở Hưu lắc đầu nói: “Vị tiền bối này, không cần giả bộ nữa!
Cho dù trong thành trì nhỏ ở Nam Vực, ta cũng không tin ngươi chưa từng nghe tới tên của ta.
Người khác không nhận ra sơ hở, nhưng ngươi lại quên, thật ra không có sơ hở chính là sơ hở lớn nhất.”
Sở Hưu nhìn chằm chằm vào đối phương không chớp mắt, y cũng không biết đối phương có liên quan gì tới không gian mà Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ giao chiến cuối cùng không, nhưng một vị cường giả không nhìn ra sâu sạn xuất hiện trong một tòa thành nhỏ như vậy, hiển nhiên rất có vấn đề.
Đối diện với ánh mắt quan sát của Sở Hưu, khí thế trên người lão ăn mày đột nhiên trở nên mạnh mẽ. Lão ăn mày cười khổ nói: “Là vì tiểu tử của Hàn gia kia nên các ngươi mới chú ý đến đúng không?
Một bước sai, từng bước sai, nếu không phải lão già ham rượu, tạm rời nơi này, tiểu tử Hàn gia kia đã chẳng chui vào không gian đấy.
Sau này nghe nói tiểu tử kia còn tuyên bố mình là chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã gì đó, nếu lão già ta đây đủ quyết tâm, tìm cơ hội xử lý hắn, có lẽ nơi này cũng chẳng bị tiết lộ.
Côn Luân Sở Hưu, chủ nhân của Ma Giáo, chậc chậc, đương nhiên lão già ta cũng nghe danh rồi, như sấm bên tai.
Nhưng nghe lời ta đi, tốt nhất ngươi đừng đến đấy. Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ chỉ lo đánh đấm chứ chẳng để ý hậu sự, bọn họ tạo ra lỗ hổng chỉ khiến hậu nhân vò đầu bứt tai.”
Trước đó Sở Hưu không nói rõ, chỉ định lừa dối lão ăn mày này, y cũng không xác định đối phương có liên quan gì tới địa điểm chiến đấu cuối cùng của Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ hay không, không ngờ lại thành công.
Lục Giang Hà ở phía sau trợn tròn hai mắt, thế này mà cũng được? Có phải tên Sở Hưu này may mắn quá rồi không?
Trước đó lão ăn mày này ngụy trang không chút sơ hở, bằng không biết bao nhiêu người của đối phương tập trung trong lập tức, đâu có ai phát hiện.
Nhưng hôm nay mấy tên đệ tử của Hạ Hầu thị tự tìm đường chết lại tình cờ bị Sở Hưu phát hiện có điểm không đúng.
Lúc này lão ăn mày kia cũng nhìn sang phía đám đệ tử của Hạ Hầu thị, tuy ánh mắt không có sát ý nhưng lộ rõ vẻ chán ghét.
Sở Hưu cũng đã nhìn ra, lão ăn mày này không phải ác nhân gì, không phải loại người lạm sát người vô tội.
Nếu hắn thật sự muốn giữ bí mật, lúc trước cứ trực tiếp giết chết Hàn Bình là giải quyết được mọi chuyện.
Nhưng hắn không ra tay, ngược lại ở đây tự trách mình ham rượu làm hỏng việc.
Lúc này Hạ Hầu Trấn của Hạ Hầu thị cũng vội vàng chạy tới.
Hắn nghe nói đệ tử Hạ Hầu thị có xung đột với Sở Hưu nên mới vội vàng chạy tới.
Nếu là lúc trước, chắc Hạ Hầu Trấn đã chẳng buồn để ý tới loại chuyện này.
Nhưng trong thời điểm hiện tại, hắn chỉ hận không thể giết chết mấy tên ngu ngốc kia. Chọc ai không chọc, lại đi trêu chọc Sở Hưu.
Nhưng khi tới nơi hắn mới phát hiện có vẻ mọi chuyện không như tưởng tượng của hắn.
Đám đệ tử Hạ Hầu thị nấp một bên run lẩy bẩy nhưng không có chuyện gì, còn Sở Hưu lại đang giằng co với một lão ăn mày.
Hắn há miệng nhưng không biết nói gì cho phải, đành im lặng đứng một bên, muốn xem xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Nhưng khi thấy gương mặt lão ăn mày, hắn đột nhiên sửng sốt, bỗng nghĩ tới điều gì. Hắn chỉ vào lão ăn mày, giọng nói run rẩy: “Xin hỏi, có phải ngài từng là bang chủ Cái Bang, Độn Địa Kim Quang - Quách Tiếu Phong, Quách lão tiền bối?”
Lão ăn mày nhìn về phía Hạ Hầu Trấn nói: “Ngươi nhận ra ta?”
Hạ Hầu Trấn gật nhẹ đầu, thần sắc hơi kích động: “Khi còn bé tại hạ từng theo lão tổ gặp mặt tiền bối một lần.”
Quách Tiếu Phong lắc đầu nói: “Lão già ta lớn tuổi rồi, không nhớ ra ngươi. Nhưng Hạ Hầu thị các ngươi đúng là đời sau không bằng đời trước.”
Hạ Hầu Trấn chỉ cười xấu hổ, không dám nói thêm điều gì.
Còn lúc này Sở Hưu lại có phần kinh ngạc, lão ăn mày này từng là bang chủ
Cái Bang, Quách Tiếu Phong?
Nói chính xác hơn thì không phải từng là, bây giờ hắn vẫn là bang chủ Cái Bang nhưng mấy chục năm rồi chưa từng lộ diện, ngay cả Cái Bang cũng thành đống cát rời rạc, chỉ có tiếng tăm chứ cơ bản đã sụp đổ, không tính là một thế lực.
Trong tình huống này đương nhiên ai cũng cho rằng Quách Tiếu Phong đã chết, không ngờ hắn vẫn còn sống.
Lục Đại Bang Phái hiện tại ngoài Thiên Hạ Minh, những cái khác chỉ còn trên danh nghĩa, Giang Sơn Các đã biến thành hoàng tộc Vệ Quốc, tuy mất quốc hiệu nhưng cũng không giống một bang phái nữa.
Cự Linh Bang đã hoàn toàn trở thành chó săn cho Sở Hưu, trợ giúp Trấn Võ Đường trấn áp võ lâm Bắc Yên, bị giang hồ Bắc Yên thóa mạ. Nghe nói bang chủ Thẩm Phi Ưng bị chửi rất thảm, nhưng hắn lại càng thích thú. Càng có người mắng hắn càng chứng minh hắn làm chó săn rất thành công, bản thân càng hữu dụng.
Tuy Phong Mãn Lâu là một trong Lục Đại Bang Phái nhưng thực tế bọn họ vẫn luôn là kẻ buôn tin trên giang hồ, xếp bản thân vào trong Lục Đại Bang Phái chỉ vì như vậy khá kín tiếng, không khiến người khác chú ý mà thôi.
Tụ Nghĩa Trang đã bị Sở Hưu tiêu diệt, hiện giờ được bang phái khác thay thế nhưng thực lực không cách nào được bằng Tụ Nghĩa Trang, Sở Hưu cũng không nhớ tên.
Thảm nhất chính là Cái Bang, bang chủ mất tích không tìm được người, không ngăn sóng gió, cho nên mấy chục năm nay chỉ tồn tại trên danh nghĩa.
Đường đường bang chủ Cái Bang, kết quả bây giờ lại thành lão ăn mày thật, thủ hộ ở đây mấy chục năm. Rốt cuộc trận đại chiến của Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ đã đánh ra thứ gì?
Hơn nữa Sở Hưu còn nhớ, trước đó thực lực của Quách Tiếu Phong đã rất mạnh, có lẽ là cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.
Nhưng bây giờ Sở Hưu lại không thấy rõ chi tiết về Quách Tiếu Phong, chẳng lẽ hắn đã bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền?
Lúc này đám người Lăng Vân Tử cũng chạy đến.
Không phải bọn họ biết tin về Quách Tiếu Phong mà nghe nói Hạ Hầu thị và Sở Hưu có xung đột nên vội vàng chạy tới.
Tuy ấn tượng của các đại tông môn Chính đạo về Hạ Hầu thị cũng không được tốt, nhưng dù sao lúc này Hạ Hầu thị cũng đang đứng về phái tông môn Chính đạo bọn họ, bọn họ không thể bỏ mặc được.
Chương 1443 Bang chủ Cái bang 2
Còn khi đến nơi này, gặp được Quách Tiếu Phong, tất cả mọi người mới giật mình.
Vị này từng là bang chủ Cái Bang, trước khi Trần Thanh Đế quật khởi hắn là đệ nhất cao thủ trong Lục Đại Bang Phái, kết quả lại tới đây làm ăn mày thật, thế là thế nào?
Trước đó bọn họ đã đi ngang qua nơi này vài lần, cũng nhìn thấy Quách Tiếu Phong giả lão lão ăn mày ven đường.
Nhưng khi đó Quách Tiếu Phong dùng bí pháp che giấu khí tức trên người mình, thậm chí còn dùng một loại bí pháp hết sức kỳ lại khiến ánh mắt người ta nhìn về phía mình là chếch đi, cho nên mới không bị phát hiện.
Mãi tới bây giờ, Quách Tiếu Phong cho rằng mình đã bại lộ, giải trừ bí pháp trên người nên mọi người mới phát hiện ra thân phận thật sự của hắn.
Nhìn mọi người trước mắt, Quách Tiếu Phong thở dài một tiếng nói: ”Chư vị, ta biết các ngươi đang tìm chỗ đó. Nhưng ta khuyên các ngươi nên trở về đi. Ta thủ hộ nơi đó đã vài chục năm, tiếp tục thủ hộ thêm vài chục năm là không còn vấn đề gì nữa. Bây giờ mà các ngươi đi vào, thậm chí có thể gây ra kiếp nạn cho giang hồ!”
Mọi người vừa nghe câu này, ai nấy đều sững sờ.
Không ngờ Quách Tiếu Phong lại biết địa điểm giao chiến cuối cùng của Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ. Hắn còn bảo hộ nơi này mấy chục năm, chẳng lẽ định độc chiếm?
Nhưng nghĩ lại thì thấy không đúng.
Vì mấy chục năm trước danh tiếng của Quách Tiếu Phong cũng không tệ, thế lực của Cái Bang rất lớn, trừ đám ăn mày thật ra, ai đều ra tay cứu giúp những người đang gặp nguy nan, không đòi thù lao. Quách Tiếu Phong cũng là người trong chính phái, tuyệt đối không phải loại thấy bảo vật mà mờ mắt.
Sở Hưu điềm nhiêm nói: “Kiếp nạn? Quách tiền bối, rốt cuộc trong đó có thứ gì mà gây ra kiếp nạn cho giang hồ?
Ta chỉ biết địa điểm giao chiến cuối cùng của giáo chủ ở đó, ta đâu thể bỏ mặc thi hài của giáo chủ ở trong đó được?”
Quách Tiếu Phong hừ lạnh một tiếng nói: “Ai nói Độc Cô Duy Ngã đã chết? Dù sao hắn chết hay chưa ta cũng không biết nhưng chắc chắn hắn không ở nơi này.”
Lục Trường Lưu vội vàng hỏi lại: “Vậy sư tổ của Chân Vũ Giáo chúng ta thì sao?”
Quách Tiếu Phong nhún vai nói: “Cũng vậy thôi, đây là địa điểm cuối cùng bọn họ giao chiến nhưng thi thể của Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ lại không ở đây. Chư vị, mời về đi.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Nếu Hàn Bình có thể mang những thứ của Thánh giáo chúng ta ra ngoài, chứng tỏ cho dù trong đó không có giáo chủ cũng có không ít thứ thuộc về nhánh Côn Luân chúng ta. Những thứ này ta phải lấy đi.”
Quách Tiếu Phong thở dài nói: “Ta từng nghe tên của ngươi, thậm chí nghe không chỉ một lần.
Người trong giang hồ đều nói Sở Hưu ngươi làm việc quả quyết ổn thỏa, vậy vì sao lần này ngươi không chịu ổn thỏa thêm một lần?
Ngoài Hàn Bình tình cờ đi vào, chỉ cần các ngươi cho ta thêm vài chục năm, đến lúc đó cho dù là đồ vật mà Độc Cô Duy Ngã lưu lại hay những thứ Ninh Huyền Cơ lưu lại, ta đều trả cho các ngươi.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Quách tiền bối nói thì hay đấy, nhưng rất tiếc, những thứ đó thuộc về nhánh Thánh giáo chúng ta, cho nên hôm nay ta nhất định phải lấy về.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, ngay cả Quách Tiếu Phong vốn tốt tính cũng lộ vẻ tức tối: “Đám người Ma đạo các ngươi đúng là phiền toái, nói thế nào cũng không nghe.
Vậy nếu hôm nay lão già ta không cho ngươi vào, ngươi định làm thế nào?”
Sở Hưu rút Phá Trận Tử ra, điềm nhiên đáp: “Tiền bối không cho, vậy chỉ có cách xông vào!”
“Ngươi quá coi thường lão già này rồi đấy!”
Sau khi Quách Tiếu Phong dứt lời, bộ quần áo bẩn thỉu trên người hắn lay động, khí thế hùng hồn ngưng tụ, xuất chưởng đánh ra. Mặt đất rạn nứt, một khắc sau một con bàn long màu vàng từ dưới bay lên, trực tiếp há miệng táp về phía Sở Hưu!
Thủ đoạn ngưng tụ cương khí thành hình như vậy rất sơ cấp, nhưng tới trình độ của Quách Tiếu Phong, chỉ dùng cương khí thuần túy nhất ngưng tụ thành một con kim long sống động như thật, lại hiếm ai làm được.
Con kim long từ dưới đất chui lên không khác gì vật sống, thậm chí còn tỏa ra long uy khiến tâm thần người khác rung động.
Phá Trận Tử trong tay Sở Hưu chém ngang ra, chỉ trong chốc lát thời gian và không gian đều ngưng đọng, con cự long vàng kim bị khóa chặt giữa không trung. Tiếp đó Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm của Sở Hưu chém xuống, lực lượng quy nguyên của Phá Trận Tử cũng được phát huy tới cực hạn.
Cự long vàng kim bị đao của Sở Hưu chém thành hai nửa, nhưng một khắc sau cương khí màu vàng vỡ vụn đã hóa thành cự long chín đầu, trực tiếp bao phủ lấy Sở Hưu, lực lượng cường đại bắt đầu trấn áp Sở Hưu ở bên trong.
Những người khác đều lộ vẻ quái dị, không ngờ Quách Tiếu Phong lại bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, chuyện này có liên quan gì tới việc hắn trấn thủ ở đây nhiều năm?
Sở Hưu ở trong phong tỏa của cửu long, tay niết ấn quyết, chỉ trong chớp mắt một luồng ma khí mãnh liệt bùng lên, giữa không trung vang lên tiếng quỷ thần kêu khóc thê lương, trời khóc, mưa máu đột ngột hàng lâm.
Một hư ảnh ma thần màu máu mông lung thò tay ra, trực tiếp bóp nát bốn trong chín con cự long màu vàng kia.
Thi triển Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú thoát thân, ma diễm lại bùng lên quanh người Sở Hưu, bốc lên tới cực hạn.
Pháp tướng Đại Hắc Thiên Ma Thần hiển hiện sau lưng y, chỉ trong khoảnh khắc đại lượng ngọn lửa diệt thế lan tỏa, bọc lấy Quách Tiếu Phong vào trong.
Nhưng không đợi ngọn lửa diệt thế bốc cháy, Quách Tiếu Phong đã đấm ra một quyền, nộ long gào thét, cự long màu vàng quay quanh người hắn, trực tiếp xé tan ngọn lửa diệt thế của Sở Hưu.
Hai bên chỉ giao thủ vài chiêu, sắc mặt Quách Tiếu Phong đã nghiêm nghị hẳn lên.
Quách Tiếu Phong từng nghe danh hậu bối Sở Hưu này, phải nói là toàn bộ giang hồ có ai chưa từng nghe tên Sở Hưu? Cho dù là nơi bé nhỏ như Lê Thành, cái tên Sở Hưu cũng như sấm bên tai.
Nhưng Quách Tiếu Phong thật sự không ngờ thực lực của Sở Hưu còn khoa trương hơn cả lời đồn.
Còn lúc này Sở Hưu lại cảm thấy vị bang chủ Cái Bang mất tích mấy chục năm này đúng là người phúc hậu hiếm có trên giang hồ.
Tuy hắn ngăn cản Sở Hưu nhưng bản thân lại không có chút sát ý nào.
Không có sát ý, đương nhiên không thể phát huy lực lượng của bản thân tới mức cao nhất.
Hơn nữa từ khi giao thủ đến giờ, Quách Tiếu Phong cũng không sử dụng lực lượng lĩnh vực.
Có lẽ theo suy nghĩ của Quách Tiếu Phong, mình là tiền bối, đối phó với một hậu bối như Sở Hưu mà dùng thủ đoạn này thì quá thấp kém.
Lúc này Quách Tiếu Phong nhìn sang phía đám người Rama, trong lòng không ngừng thở dài.
Hắn có thể nhận ra đám người Rama cũng muốn đi vào chỗ đó, chẳng qua bọn họ không nói mà thôi.
Nhìn mọi người một lượt, Quách Tiếu Phong thở dài nói: “Chư vị, chắc các ngươi cũng biết lão già này là người thế nào. Tuy không sánh bằng Sở Cuồng Ca Sở Cự Hiệp nhưng không làm hại bất cứ ai? Nếu ta muốn chiếm cứ, sao lại ở đây mấy chục năm?
Chư vị nghe lời khuyên của ta đi, nhất quyết đòi đi vào trong đó chỉ mang tới tai họa cho giang hồ.”
Chương 1444 Một thế giới khác
Lục Trường Lưu trầm giọng nói: “Quách bang chủ, tuy trước đây chúng ta không quen biết, nhưng ta vẫn tin tưởng danh tiếng của Quách bang chủ.
Nhưng trong đó có truyền thừa của Chân Vũ Giáo chúng ta. Chân Vũ Giáo chúng ta tìm kiếm đã năm trăm năm, hôm nay thấy nó ở ngay trước mặt, làm sao từ bỏ được?
Quách bang chủ, chúng ta đều không phải loại càn rỡ, mở không gian đó ra đi. Nếu có ẩn tình khó xử gì, chúng ta sẽ cùng nhau hỗ trợ.
Một người thì kế ngắn, hai người thì kế dài. Nhiều người dù sao cũng tốt hơn một mình ngài chống đỡ.”
Quách Tiếu Phong lại thở dài một tiếng, đành phải gật đầu đồng ý.
Có lẽ Lục Trường Lưu tới đây là vì di vật của Ninh Huyền Cơ thật, nhưng những người khác đều có tâm tư riêng.
Tuy Quách Tiếu Phong là người khá hiền hậu nhưng hắn không phải người ngây thơ. Hắn cũng lăn lộn trên giang hồ hơn trăm năm, đương nhiên biết tính cách của đám người này.
Nếu chỉ có mình Sở Hưu, hắn còn có thể ngăn cản, nhưng bây giờ có nhiều người như vậy, hắn có muốn cản cũng không cản nổi.
“Đầu tiên là thanh lọc bớt người xung quanh đi, tránh cho lát nữa có sức mạnh tiết ra ngoài, làm người vô tội bị thương.”
Sau khi sơ tán những võ giả và cư dân ở Lê Thành, đồng thời phong tỏa khu vực này, Quách Tiếu Phong mới quay người đi vào một con hẻm nhỏ gần chỗ ở của hắn.
Con hẻm đó là một ngõ cụt, lúc trước mọi người cũng không phát hiện ra có gì không đúng. Nhưng lúc này được Quách Tiếu Phong dẫn đến đây, bọn họ mới cảm thấy không gian này đã tràn ngập cảm giác giả dối không chân thực, hết sức kỳ dị.
Quách Tiếu Phong vạch tay một cái, không ngờ không gian lại vỡ ra, để lộ cửa vào năm màu sặc sỡ.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều theo Quách Tiếu Phong đi vào.
Không phải bọn họ tin tưởng nhân phẩm của Quách Tiếu Phong.
Mà những người ở đây đều là cường giả đỉnh phong trên giang hồ, bọn họ có tự tin đối diện với bất cứ thứ gì.
Sau khi đi vào không gian đó, mọi người đều sửng sốt.
Không vì thứ gì khác, mà vì những điều trước mặt vượt ngoài tưởng tượng của bọn họ.
Xung quanh là một khoảng hư không tối đen, nhưng thế giới trước mặt lại như có từng gợn sóng lập lòe.
Trong cơn sóng gợn đó lại lấp lóe hư ảnh của từng thế giới.
Dường như đó là một khu rừng nguyên thủy, nhưng mọi người ở đây có thể khẳng định, chắc chắn đó không phải là thế giới của bọn họ.
Nguyên nhân rất đơn giản, không ai nhận ra cây cối trong khu rừng đó. Hơn nữa trong thế giới đó còn có một luồng khí tức mơ hồ. Khí tức đó mang theo nguyên khí đậm đặc, thậm chí chẳng khác nào động thiên phúc địa, nhưng lại là lực lượng không thuộc về thế giới này.
Cường giả Chân Hỏa Luyện Thần và Thiên Địa Thông Huyền hết sức mẫn cảm đối với thay đổi của lực lượng thiên địa, bọn họ lập tức phát hiện ra điều này.
Quách Tiếu Phong thở dài một tiếng nói: “Tuy hiện giờ ta cũng đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, nhưng ta vẫn không thể tưởng tượng nổi rốt cuộc Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ năm xưa mạnh tới mức nào. Hai người giao thủ mà đánh xuyên qua toàn bộ thiên địa! Đánh tới một thế giới khác!”
Mọi người ở đây lập tức cả kinh: “Nơi đó là thế giới khác?”
Tuy trước đó bọn họ đã có cảm giác, cũng có suy đoán mơ hồ, nhưng khi Quách Tiếu Phong tự nói ra miệng, bọn họ vẫn không thể tin nổi.
Quách Tiếu Phong gật đầu nói: “Chắc các ngươi cũng cảm giác được, đó thật sự là một thế giới khác.
Chắc chư vị cũng nghe đại kiếp nạn thời thượng cổ, ta nghi ngờ nơi này chính là đích đến của các cường giả thời thượng cổ trước khi đại kiếp nạn thượng cổ diễn ra.”
Mọi người ở đây tuy kinh hãi nhưng không tới mức chấn động.
Dù sao mọi người ở đây cũng là những người đứng đầu trên giang hồ, cũng biết được rất nhiều bí mật thời thượng cổ.
Thậm chí còn có vài người động tâm, đó là vị trí của cường giả thời thượng cổ, nếu bọn họ đến thế giới đấy thì sao?
Thấy ánh mắt của mọi người, Quách Tiếu Phong biết bọn họ đang suy nghĩ điều gì, vội vàng nói: “Chư vị, nếu các ngươi muốn tới thế giới đó, ta khuyên các ngươi nên bỏ ý định này đi.
Đừng nhìn thế giới đó chỉ cách các ngươi một chút, nhưng dù sao cũng là hai thế giới, không thể biết khoảng cách là bao xa. Có quy tắc của thiên địa ngăn cản, các ngươi vĩnh viễn không thể đến đó được.
Bây giờ các ngươi thấy thế giới đối diện là vì thế giới này đã bị Ninh Huyền Cơ và Độc Cô Duy Ngã đánh xuyên qua, không gian bạc nhược hơn bình thường nhiều, cho nên có một chút thiên địa nguyên khí xuyên qua thế giới này thẩm thấm sang.
Nói ra thì xấu hổ, lão già ta đây có thể từ cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần lên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền là phải cảm tạ nơi này.
Nhưng hai thế giới bất đồng nối liên với nhau là đi ngược lại thiên địa đại đạo, cho nên trong năm năm qua, lỗ thủng đang từ từ khép lại.
Mấy chục năm trước khi lão già ta đến nơi này, cơn sóng ở bốn phía đều hiện lên hình ảnh của thế giới khác, còn bây giờ chỉ có trước mặt chúng ta.
Tin là qua mấy chục năm nữa, quy tắc thiên địa của nơi này sẽ khiến nó hoàn toàn khép lại.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, Quách Tiếu Phong nói không sai.
Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ giao thủ không chỉ ở một chỗ, không gian ở Lục Đô cũng bị bọn họ đánh xuyên qua.
Nhưng Lục Đô không thể tính là một thế giới, chỉ có thể coi là một không gian riêng lẻ mà thôi.
Cho dù như vậy muốn vào không gian riêng lẻ đó cũng phải có chìa khóa trận pháp phá giải. Chỉ có Sở Hưu mượn lực lượng huyền bí của chìa khóa Thông Thiên mới có thể tùy ý qua lại.
Còn thế giới trước mắt lại là một thế giới thật sự, cho dù bị Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ đánh thủng cũng không dễ gì đi vào.
Lúc này Lăng Vân Tử lại kinh ngạc nói: “Nếu chúng ta không thể đi qua nơi này, sao Quách bang chủ lại trấn thủ mấy chục năm, còn ngăn chúng ta đi vào?”
Khóe miệng Quách Tiếu Phong giật một cái nói: “Chúng ta không thể tới thế giới đối diện, nhưng không nghĩa là thế giới đối diện không thể đi vào thế giới của chúng ta!
Cường giả Chí Tôn Bảng đời trước, trang chủ Thanh Lam Sơn Trang nổi danh trên giang hồ, Phi Tinh Trích Nguyệt - Phương Thanh Lam, chắc các ngươi cũng từng nghe nói.
Thanh Lam Sơn Trang của Phương trang chủ che chở cho vô số người mệnh khổ, có thể nói là nghĩa hiệp vô song.
Hơn một trăm năm trước Phương tranh chủ tình cờ phát hiện nơi này, nhưng cũng tình cờ chứng kiến có người sử dụng trận pháp, từ phía đối diện đi ra.
Thái độ của người đó rất tùy tiện, nói mình tìm được tổ địa, sẽ hùng bá một phương vân vân.
Sau khi thấy Phương trang chủ lại xông thẳng tới, hắn cũng là chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, hơn nữa thủ đoạn rất quỷ dị.
Bản thân Phương trang chủ cũng bị thương nặng mới giết chết được hắn.
Chư vị suy nghĩ kỹ lại xem, thế giới bên kia có thiên địa nguyên khí đậm đặc, truyền thừa thượng cổ cũng không đứt đoạn.
Nếu hai thế giới nối liền, khiến các cường giả thượng cổ hàng lâm. Các ngươi nói xem liệu chúng ta sẽ chung sống hòa bình, giao lưu võ đạo, hay sẽ có chuyện gì khác?”
Chương 1445 Nơi diễn ra trận chiến cuối cùng 1
Lời tường thuật lạnh nhạt của Quách Tiếu Phong khiến mọi người ở dây đều thấy không rét mà run.
Trên giang hồ hiện giờ, thật ra truyền thừa đạo thống kế thừa của thời thượng cổ, hầu như tất cả truyền thừa của các đại phái đều có thể truy ngược về thời kỳ thượng cổ.
Nhưng vạn nhất những cường giả thời thượng cổ hàng lâm trong thế giới thật, xuất hiện trước mặt bọn họ. Chắc chắn những cường giả thượng cổ sẽ không như lời Quách Tiếu Phong, không hòa thuận giao lưu võ đạo, đồng tông đồng nguyên, sư môn gặp nhau nước mắt chảy hai hàng.
Cứ nhìn những võ giả tám trăm năm trước như Hàn Cửu Tư là biết, bọn họ mới cách có tám trăm năm thôi, thậm chí bây giờ vẫn tìm được tông môn của mình. Nhưng cho dù như vậy tâm cảnh của bọn họ cũng có điểm khác biệt, nói chi những võ giả vạn năm trước.
Đương nhiên giữa bọn họ còn có mâu thuẫn nặng nề hơn, đó là những võ giả trên thế giới hiện tại thật ra đều là đám người ‘bị vứt bỏ’.
Khi đại kiếp nạn thượng cổ hàng lâm, không ai muốn chết, những kẻ sống trong thời đó có cơ hội sống nhưng lại không cho những người khác.
Vô số người ở lại đã bỏ mạng, những người may mắn sống sót mới dựng lại trật tự trên đống phế tích, trải qua vạn năm võ đạo mới lên tới thời hưng thịnh.
Nếu bọn họ không biết bí mật đại kiếp nạn thời thượng cổ còn tốt, lúc này biết được, khó tránh khỏi có người nghĩ vì sao trước đây tổ tiên của chúng ta lại bị vứt bỏ?
Tuy bọn họ cũng biết, nếu bọn họ gặp phải chuyện này, chắc chắn những người có thực lực, có thế lực mới có thể sống sót, nhưng dù sao cũng là lập trước khác biệt, trong lòng vẫn thấy khó chịu.
Mọi người ở đây đều im lặng cả nửa ngày, Quách Tiếu Phong mới tiếp tục nói: “Phương Thanh Lam Phương trang chủ đánh chết người đó xong, biết nguy cơ người từ thế giới khác đến đây, cho nên vẫn luôn trấn thủ ở chỗ này.
Mãi tới vài chục năm trước, vết thương cũ của Phương trang chủ tái phát, lại thêm tuổi thọ cũng gần tới giới hạn, lúc này mới tới tìm ta, mời ta tới trấn thủ ở đây.
May là mấy năm gần đây không có người ở thế giới khác tới, có lẽ địa điểm không gian bạc nhược bên thế giới khác cũng là nơi hết sức vắng vẻ, có rất ít người qua lại.
Tới nay chỉ còn mấy chục năm, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, không gian này sẽ từ từ khép lại nhờ tác dụng của quy tắc thiên địa.
Trương Đạo Linh vẻ mặt kỳ quái hỏi: “Vì sao trước đây Phương trang chủ và Quách bang chủ ngươi lại giấu diếm chuyện này, tự mình chống đỡ chứ không công bố cho giang hồ?
Các đại phái phối hợp trấn thủ dù sao cũng tốt hơn một mình Quách bang chủ nhà ngươi trấn thủ chứ?”
Quách Tiếu Phong nhìn hắn cau mày nói: “Đệ tử Thiên Sư Phủ? Nếu hôm nay lão thiên sư ở đây chắc chắn ngài ấy sẽ không hỏi câu này.
Càng nhiều người thì càng nhiều ý đồ riêng, Phương trang chủ có thể khống chế lòng tham của mình, ta cũng có thể khống chế lòng tham của mình, nhưng chúng ta nào dám cam đoan những người khác cũng làm được.
Có một số người chỉ vì lợi ích trước mắt, vì ham muốn những lợi ích này, thậm chí bọn chúng còn dám chọc thủng cả bầu trời. Ngươi có tin không?”
Quách Tiếu Phong nói rất đúng, ít nhất những võ giả lão luyện trên giang hồ như Lăng Vân Tử đều đã nhìn ra.
Ngày trước Phương Thanh Lam là cường giả chí tôn trên giang hồ, tuy Thanh Lam Sơn Trang chỉ có mình hắn chống đỡ nhưng cũng là thế lực đỉnh phong trên giang hồ.
Kết quả hắn vẫn từ bỏ Thanh Lam Sơn Trang, trấn thủ ở đây đến chết, đủ chứng minh tâm chí của hắn.
Còn Quách Tiếu Phong cũng vậy, Phương Thanh Lam chọn hắn làm người nối nghiệp trông coi nơi này, hắn cũng đồng ý từ bỏ cơ nghiệp Cái Bang tới đây trấn thủ. Những chuyện này đều chứng minh Quách Tiếu Phong khống chế được lòng tham của mình.
Nhưng nếu đổi lại là người khác, kết quả ra sao chưa thể nói chắc được.
Có một số người vì lợi ích và lực lượng, chuyện gì họ cũng làm được.
Mọi người ở đây bỗng thấy kính nể Quách Tiếu Phong và vị Phương Thanh Lam đã chết, kể cả Sở Hưu cũng vậy.
Nếu đổi lại là bọn họ, cho dù là cao tăng Phật môn như Hư Từ và Rama, việc đầu tiên họ làm cũng là lấy đồ đi chứ không phải lặng lẽ lưu lại trấn thủ không gian này, nhiều nhất là triệu tập đại tông môn, cùng nhau nghĩ cách, chia đều nguy hiểm.
Thậm chí nếu không phải lần này Sở Hưu phát hiện ra Quách Tiếu Phong có điểm lạ, chờ sau khi không gian này khép lại, bọn họ còn không biết có hai vị chí cường giả trên giang hồ lặng lẽ chăm lo cho thiên hạ như vậy.
Quách Tiếu Phong thành khẩn nhìn mọi người ở đây nói: “Chư vị, các ngươi cũng chứng kiến tình hình ở đây rồi đấy, tuy hiện giờ thì nơi này không có vấn đề gì.
Nhưng một khi các ngươi giao thủ ở đây, vạn nhất ảnh hưởng tới quy tắc vận chuyển của thiên địa, khiến cho hai thế giới hoàn toàn nối liền, đến lúc đó chúng ta đều thành tội nhân!”
Lúc trước Quách Tiếu Phong chọn ở lại trông coi nơi này, một phần là vì thật
lòng lo nghĩ cho muôn dân trong thiên hạ, không muốn người ở hai giới tử chiến tại đây.
Ngoài ra, hắn cũng là người trọng chữ tín tuân thủ lời hứa, đã đáp ứng Phương Thanh Lam, vậy chắc chắn sẽ trấn thủ tới tận cuối cùng.
Ngoài ra là trong thời gian này hắn không phát hiện ra có điều gì bất trắc.
Lục Trường Lưu lắc đầu nói: “Quách bang chủ, chúng ta có thể cam đoan sẽ không động thủ nhưng Chân Vũ Giáo Tiêu Tập nhất định phải lấy lại di vật của tổ tiên.”
Sở Hưu cũng điềm nhiên nói: “Những thứ gia chủ lưu lại năm xưa cũng không thể để lọt vào tay người ngoài được. Chỉ cần không ai cướp đoạt, đương nhiên ta cũng không xuất thủ.”
Thấy Sở Hưu và Lục Trường Lưu nói như vậy nhưng Quách Tiếu Phong không hề thấy yên tâm.
Hai vị này nói thì nói vậy nhưng hai giới Chính Ma vốn có mâu thuẫn, ai mà kiềm chế được?
Bây giờ Quách Tiếu Phong cũng chẳng cản được, hắn đành bỏ qua, đi theo sau lưng mọi người, cùng tiến về phía trước. Vừa đi hắn lại vừa lắc đầu thở dài: “Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ đều là chuyện quá khứ rồi, bây giờ giang hồ rộng lớn là vậy, sao cứ nghĩ về ân oán năm xưa?
Thật ra không ai biết được rốt cuộc Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ đã chết hay chưa? Nhưng địa điểm giao chiến cuối cùng của bọn họ đúng là cực kỳ khủng khiếp, ngoại trừ hộp báu tùy thân của Độc Cô Duy Ngã, còn có đạo kiếm của Ninh Huyền Cơ đã bị đánh nát, rơi lả tả ở chỗ này. Nhưng không thấy bọn họ đâu.
Trước đó Phương trang chủ cũng có suy đoán, chắc hai vị này không chết mà đánh xuyên qua hư không, tới thẳng một thế giới khác.”
Quách Tiếu Phong nói đến đây cũng thấy hơi hối hận.
Hắn còn chưa đủ hung ác, chưa hạ quyết tâm giết người.
Tung hoành giang hồ nhiều năm như vậy, Quách Tiếu Phong dám nói mỗi người bị mình giết chết đều có lý do đáng chết.
Lúc trước Hàn Bình tình cờ đi vào nơi này là vì sơ sẩy của hắn, mấy chục năm không xảy ra chuyên gì, kết quả vì hắn tham rượu không có mặt nên Hàn Bình mới đi vào lấy ra vài thứ.
Sau khi hắn biết chuyện, chỉ cần hắn hạ quyết tâm giết Hàn Bình, thậm chí diệt sạch cả Hàn gia, chắc chắn manh mối cũng bị cắt đứt, vốn dĩ không ai có thể tìm tới Lê Thành.
Bình luận facebook