-
Chương 1481-1485
Chương 1481 Người hành tẩu Đông Vực Lục Tam Kim 1
Tuy Văn Phong Các nói mình không phải người buôn tin giang hồ, nhưng thực tế bọn họ làm chính công việc của người buôn tin giang hồ.
Ghi chép của người buôn tin giang hồ cũng khác với ghi chép của các tông môn khác.
Tông môn bình thường thường ghi chép vài thứ, nhưng chỉ ghi chép những chuyện có liên quan tới mình.
Còn người buôn tin giang hồ lại ghi chép lại mọi thứ mà mình thấy được, nghe được, không biết chừng sẽ có lúc dùng đến.
Văn Phong Các có cả đống ghi chép, thậm chí với tinh thần lực như Sở Hưu, đọc liền vài ngày cũng thấy hoa mắt choáng đầu, nhưng cuối cùng cũng tìm được một chút manh mối hữu dụng.
Căn cứ theo ghi chép của Văn Phong Các, hơn năm trăm năm trước Đế La Sơn Mạch từng xảy ra một chấn động cực lớn, khu vực gần với Phương Lâm Quận bị lực lượng cường đại bao phủ, người sống không thể lại gần.
Nhưng không đợi mọi người tra xét đã có các đại phái Đông Vực là Hoàng Thiên Các, Lăng Tiêu Tông xuất thủ, tới Đế La Sơn Mạch.
Thế lực võ lâm ở Phương Lâm Quận khá nghe lời, dưới mệnh lệnh của Hoàng Thiên Các, không ai dám bước vào Đế La Sơn Mạch một bước.
Ngày thứ hai, luồng chấn động lực lượng đó hoàn toàn biến mất, di chuyển theo hướng bắc, lúc này Hoàng Thiên Các mới giải trừ lệnh cấm.
Đợi tới khi người khác vào Đế La Sơn Mạch xem xét lại không phát hiện ra thứ gì, chỉ có điều một phần của Đế La Sơn Mạch tiếp giáp với Phương Lâm Quận sau đó không có hung thú gì xuất hiện, thậm chí một số dã thú cũng đi vòng qua nơi đó.
Chuyện này không đầu không đuôi nên Văn Phong Các chỉ giải thích đơn giản vài câu, bên dưới còn ghi chú là trọng bảo xuất thế.
Vạn năm trước khi người ở hạ giới đi tới Đại La Thiên, Đại La Thiên vẫn là nơi chưa được khai khẩn, khắp nơi đều là hung thủ và đủ loại nguy cơ nguy hiểm quỷ dị.
Nhưng quỷ dị thì quỷ dị, nguy hiểm thì nguy hiểm, nhưng vẫn có rất nhiều kỳ ngộ.
Cho dù bây giờ đã qua vạn năm vẫn có một số trân bảo bí cảnh các loại... xuất thế, không như hạ giới, cùng lắm mọi người chỉ phát hiện một số di tích thời thượng cổ, ăn chút cơm thừa canh cặn.
Chuyện lần này dẫn tới nhiều đại phái như vậy cho nên bị người khác cho rằng có trọng bảo xuất thế cũng rất bình thường.
Sở Hưu gõ bàn một cái, xem ra y phải về Đế La Sơn Mạch xem thử.
Tuy Sở Hưu đi theo khe hở mà Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ đánh ra để tới Đại La Thiên, nhưng chuyện liên quan tới không gian, không ai có thể nói chính xác được. Có trời mới biết vị trí của y lúc trước có giống vị trí của bọn Độc Cô Duy Ngã hay không.
Hơn nữa nếu Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ vừa đi ra đã bị người của Đại La Thiên vây công, như vậy chắc chắn bọn họ cũng tìm kiếm một lượt, cho dù có gì hữu dụng cũng bị lấy đi. Nhưng Sở Hưu vẫn không yên lòng, muốn tự tới xem thử.
Người khác không phát hiện ra thứ gì nhưng không có nghĩa là Sở Hưu không phát hiện ra.
Quan hệ giữa y và Độc Cô Duy Ngã cực kỳ mật thiết, đã có vô số dẫn chứng chứng minh.
Ví dụ như không gian Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ đại chiến lần trước, chỉ có Sở Hưu mới có thể mượn lực lượng của Độc Cô Duy Ngã, còn chưởng môn Chân Vũ Giáo là Lục Trường Lưu lại không cách nào mượn lực lượng của Ninh Huyền Cơ.
Lần này Sở Hưu tới Đế La Sơn Mạch, y không để người của Cửu Phượng Kiếm Tông đi theo mình.
Lần này vạn nhất y gặp được thứ gì, có nhiều người cũng phức tạp, không tiện giải thích.
Người của Cửu Phượng Kiếm Tông còn tưởng Sở Hưu định đi khỏi, có thể nói là Lâm Nhai Tử khổ sở ngăn cản Sở Hưu.
Bây giờ Cửu Phượng Kiếm Tông đã đắc tội với hầu hết các thế lực võ lâm Phương Lâm Quận. Có Sở Hưu, bọn họ có thể uy phong khắp tám hướng, nhưng Sở Hưu không có mặt, bọn họ cũng bị tám hướng vây công.
Mãi tới khi Sở Hưu hứa đi hứa lại với Lâm Nhai Tử là mình không định bỏ đi, Lâm Nhai Tử mới nửa tin nửa ngờ để y đi khỏi.
Sở Hưu tới vị trí Đế La Sơn Mạch từng bị phong tỏa, khi y và Lâm Phượng Vũ đi ra khỏi Đế La Sơn Mạch từng qua nơi này.
Nhưng khi đó vội vàng đi đường, Sở Hưu cũng không biết chuyện này nên không xem xét cẩn thận.
Nơi này là một tiểu trấn vô danh, trước đó trong Đế La Sơn Mạch còn có một số loại hung thú cho nên các võ giả tới Đế La Sơn Mạch săn giết hung thú đều tới đây đóng quân.
Sau chấn động lực lượng năm trăm năm trước, toàn bộ Đế La Sơn Mạch còn khó thấy bóng dáng dã thú, cho nên tiểu trấn này cũng trở nên hoang vắng, chỉ có một số người bình thường sống nhờ việc hái thuốc tập trung ở đây.
Dù sao khu vực này cũng ít có dã thú, chỉ cần thân thể tốt một chút, học chút quyền cước thì người bình thường cũng có thể ra vào.
Sở Hưu đi dọc tiểu trấn vào trong Đế La Sơn Mạch, dốc hết lực lượng bản thân tăng cường Thiên Tử Vọng Khí Thuật lên tới cực hạn, cảm thụ lực lượng
còn sót lại trong Đế La Sơn Mạch.
Nhưng kết quả lại khiến Sở Hưu hơi thất vọng.
Nơi này không có gì dị thường, có lẽ năm trăm năm đã qua, cho dù có sức mạnh còn sót lại cũng tiêu tán gần hết rồi.
Đúng lúc này, Sở Hưu đột nhiên ngẩng đầu lên lạnh lùng nói: “Vụng trộm, lén lút, đang nhìn cái gì?”
Sau khi Sở Hưu dứt lời, sau lưng y xuất hiện một thanh niên mặc hoa phục, có tu vi Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng dưới Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu, y có thể cảm giác được trên người hắn tỏa ra một luồng khí tức khó mà tả nổi, thậm chí còn kinh khủng hơn Giải Anh Tông cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Thanh niên kia cười nói: “Vị bằng hữu này, ngươi nói vậy là không đúng rồi. Đế La Sơn Mạch không phải là nhà ngươi mở, ta đứng ở đây sao lại thành vụng trộm lén lút?”
Thanh niên này tướng mạo khá đoan chính nhưng thần sắc lấm la lấm lét, lại để hai chùm ria mép nực cười, khiến người ta có cảm giác rất không đứng đắn.
“Từ khi ta vào Đế La Sơn Mạch đến giờ, ngươi luôn đi theo phía sau ta, thế này mà bảo là trùng hợp à? Trùng ở đường nào? Định báo thù cho ai?”
Tuy Sở Hưu tới Đại La Thiên không lâu, nhưng y đúng là thiên phú dị bẩm, trong thời gian ngắn thôi đã đắc tội với người trong một quận, hơn nữa còn giết không ít người. Có kẻ tới gây chuyện với y hay tới tìm y báo thù cũng không phải chuyện lạ.
Thanh niên kia cười ha hả, chỉ lên trời nói: “Con đường nào? Đường lớn thông thiên! Người hành tẩu Đông Vực của Hoàng Thiên Các, Lục Tam Kim, ra mắt Sở huynh.”
Sở Hưu nghe vậy con mắt lập tức nheo lại, thanh niên trông có vẻ không đứng đắn này lại có lai lịch không thấp, thậm chí còn cao hơn vị Giải Anh Tông kia.
Sở Hưu không quen thuộc với những môn phái khác trong Đại La Thiên, nhưng Phương Lâm Quận nằm trong phạm vi quản lý của Hoàng Thiên Các, trong điển tịch của các thế lực lớn đều có miêu tả về Hoàng Thiên Các, có thể nói là hết sức rõ ràng.
Người hành tẩu Đông Vực của Hoàng Thiên Các đại biểu cho thể diện của Hoàng Thiên Các, mỗi thế hệ chỉ có một người, đều là đệ tử có tiềm lực và năng lực xuất chúng. Đi trong khu vực Đông Vực, giám sát các quận thuộc Hoàng Thiên Các, xem xem khu vực có chuyện gì xảy ra hay không, quận trưởng có hành động gì, không khác nào khâm sai đại thần.
Chương 1482 Người hành tẩu Đông Vực Lục Tam Kim 2
Cho nên loại quận trưởng như Giải Anh Tông tuy có thực lực rất mạnh nhưng cũng phải đối xử với hắn khách khí hết mức, bằng không đối phương đưa một báo cáo nhỏ lên trên, hắn cũng khó mà chịu nổi.
Bây giờ người hành tẩu Đông Vực của Hoàng Thiên Các tới tìm y, e là vì những chuyện y đã làm ở Phương Lâm Quận bị tên Giải Anh Tông kia báo cáo lên trên.
“Đúng là đường lớn thông thiên, chẳng hay Lục huynh tới tìm ta có chuyện gì?”
Lục Tam Kim híp đôi mắt vốn không lớn của mình nói: “Không có việc gì, hiếu kỳ thôi.
Giải Anh Tông nói Phương Lâm Quận xuất hiện một vị truyền nhân của Cổ Tôn, ta thân là người hành tẩu Đông Vực, đương nhiên không thể coi như không thấy, phải tới tiếp đón chứ.
Xin hỏi sư thừa của Sở huynh ra sao, không khéo còn có giao tình với tổ tiên Hoàng Thiên Các chúng ta thì sao.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Lúc đó ta đã nói với Giải Anh Tông rồi, trước khi đánh bại đối thủ thì ta không tiện để lộ sư thừa trong chi phái mình.”
Lục Tam Kim thản nhiên cười nói: “Là không tiện để lộ hay là không thể để lộ?
Từ khi Mạnh Tinh Hà trợ giúp Hàn Giang Thành lên làm tông môn đỉnh phong tại Đại La Thiên, truyền nhân của Cổ Tôn trong dĩ vãng vốn luôn khiêm nhượng nay lại nổi danh khắp nơi.
Tuy đây là một giai thoại nhưng cũng kéo theo không ít kẻ lừa đảo giả danh lừa bị, giả mạo truyền nhân của Cổ Tôn, lòng mang ý xấu.”
Sở Hưu lạnh lùng nói: “Ý ngươi, ta là giả mạo?”
Lục Tam Kim bước lên trước một bước nói: “Nếu Sở huynh không phải giả mạo thì nói ra sư thừa đi!”
Sở Hưu đã nắm chặt Phá Trận Tử trong tay, lạnh nhạt nói: “Ngươi bảo ta nói là ta phải nói? Ngươi nghi ta là giả vậy tìm chứng cứ chứng minh ta là giả đi. Chẳng lẽ ngươi nói ta là Tà Thần chuyển thế, ta còn phải lấy ra chứng cứ chứng minh ta không phải?”
“Che che giấu giấu, nào phải hành động của người quân tử!”
Trong đôi mắt không lớn của Lục Tam Kim không ngờ lại lóe lên từng ánh kim, xung quanh cũng dâng lên một luồng vận luật.
Trong mắt Sở Hưu cũng lóe lên một luồng sát ý.
Vốn dĩ y cho rằng mình ép lui Giải Anh Tông, mọi chuyện đã được giải quyết.
Không ngờ tên Giải Anh Tông này vẻ ngoài thì bá đạo nhưng trên thực tế lại là người cẩn thận tới cực hạn, sợ Sở Hưu có vấn đề gì nên trực tiếp đẩy y sang
bên phía Hoàng Thiên Các.
Còn Hoàng Thiên Các vốn cũng không vì một chuyện nhỏ như vậy mà cố ý phái người tới Phương Lâm Quận.
Nhưng vừa hay người hành tẩu Lục Tam Kim này đang ở xung quanh Phương Lâm Quận, cho nên Hoàng Thiên Các bèn phái hắn tới. Khổ nỗi tuy Lục Tam Kim nhìn có vẻ không đứng đắn nhưng hắn lại là đệ tử tích cực nhất trong Hoàng Thiên Các.
Nếu thật sự không được, Sở Hưu đành phải hạ thủ giết người, sau đó trốn sang nơi khác.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa Đại La Thiên và hạ giới là quan niệm khu vực của các cường giả đại phái rất sâu sắc, sẽ không tùy tiện tới khu vực của các tông môn khác.
Ngay lúc hai bên giương cung bạt kiếm, một tiếng tụng kinh mang theo đạo uẩn đột nhiên truyền tới, âm thanh trong trẻo, khiến người ta có cảm giác tâm thần tĩnh lặng.
Sâu trong Đế La Sơn Mạch, một đại nhân trẻ tuổi cưỡi một con lừa toàn thân trắng như tuyết, nhàn nhã cầm một quyển đạo kinh ngồi đọc.
Thấy Lục Tam Kim và Sở Hưu đang giằng co phía trước, gương mặt hắn mỉm cười xán lạn: “Lục huynh của Hoàng Thiên Các? Thật tình cờ, không ngờ lại được gặp ngươi ở nơi này.
Còn vị huynh đài này có vẻ lạ lẫm, tiểu đạo Ngân Linh Tử của Linh Bảo Quan, hữu lễ.”
Đạo sĩ trẻ tuổi tên Ngân Linh này vừa xuất hiện đã thu hút ánh mắt của Sở Hưu và Lục Tam Kim.
Phong thái thể hiện hai chữ tự nhiên và tiêu dao tới mức cực hạn như vậy, Sở Hưu chỉ thấy ở người trước mặt.
Những võ giả Đạo môn ở hạ giới, bất luận là Lăng Vân Tử cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền hay Lục Trường Lưu chưởng môn Chân Vũ Giáo, bọn họ đều bị hồng trần thế tục nhuốm bẩn, bản thân không có khí chất như vậy.
Lão thiên sư tuy nhìn nhận thoáng đạt, nhưng vẻ hồng trần trên người hắn càng đậm, đó là vì lão sống trong hồng trần cả đời, nên mới bị nhuộm thành khí chất thông thấu.
Về phần Trương Thừa Trinh, hắn là người cố chấp, đã nhận định mục tiêu là không buông bỏ, có lẽ cả đời này hắn cũng không tiêu dạo nổi.
Còn đạo sĩ trẻ tuổi trước mắt, cưỡi trên con lừa, tựa như toàn bộ thiên hạ chỉ có bộ đạo kinh trong tay hắn.
Lúc này Lục Tam Kim cũng thu liễm khí thế, sắc mặt yên bình chắp tay một cái: “Hóa ra là Ngân Linh Tử đạo huynh của Linh Bảo Quan.
Nghe nói Ngân Linh Tử đạo huynh chu du thiên hạ, đợi ta xử lý xong chuyện trước mắt chắc chắn sẽ mời đạo huynh tới Hoàng Thiên Các ta làm khách.”
Tuy Lục Tam Kim vẻ ngoài thiếu đứng đắn nhưng thực tế hắn là người cực kỳ kiêu ngạo.
Chưa tới ba mươi tuổi đã bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, trở thành người hành tẩu Đông Vực của Hoàng Thiên Các, đấu đá âm mưu với thổ hoàng đế một phương như Giải Anh Tông, bất luận năng lực hay thực lực đều cực kỳ bất phàm. Trong khắp Đại La Thiên không có mấy võ giả cùng cấp khiến hắn kính nể, Ngân Linh Tử trước mắt chính là người đầu tiên.
Đối phương trời sinh đã có đạo uẩn, một trái đạo tâm không sợ bất cứ tâm ma nào xâm nhập, thiên tư bậc này thậm chí khiến cho hai vị Đạo Tôn đương đại của Tam Thanh Điện đích thân tới nhận đồ đệ, hơn nữa còn hứa hẹn, chỉ cần hắn đáp ứng, vị trí Đạo Tôn đời sau chính là hắn, toàn bộ Tam Thanh Điện sẽ dốc toàn lực bồi dưỡng Ngân Linh Tử.
Nhưng điều kiện phong phú như vậy vẫn bị Ngân Linh Tử cự tuyệt, còn nguyên nhân cự tuyệt cũng rất buồn cười, vì cơm chay của Linh Bảo Quan ăn rất ngon, hắn không nỡ đi.
Nếu là người khác nói câu này chắc chắn sẽ bị cho là cố ý trêu chọc Đạo Tôn, nhưng Ngân Linh Tử nói ra lại là thật tâm thật ý.
Cuối cùng Đạo Tôn của Tam Thanh Điện đành thở dài rời khỏi, khiến cả Đại La Thiên kinh hãi không thôi.
Chính vì điều này, Lục Tam Kim cực kỳ bội phục Ngân Linh Tử.
Tuy Linh Bảo Quan cũng là đại phái Đạo môn, hơn nữa đệ tử trong môn phái đều có chiến lực kinh người, thậm chí từng xuất hiện nhân vật cấp bậc võ Tiên. Nhưng Linh Bảo Quan vẫn còn kém đại phái đỉnh phong một khoảng, chỉ có thể coi là nửa đỉnh phong, ít nhất bọn họ không cách nào so với Tam Thanh Điện chí tôn trong Đạo môn.
Nếu đổi lại là Lục Tam Kim nhận được lời hứa hẹn như vậy, hắn cũng không dám cam đoan liệu mình có còn trung thành với Hoàng Thiên Các không.
Còn lúc này Sở Hưu lại nhìn Ngân Linh Tử, trong đầu không ngừng hiện lên từng đoạt ký ức, y rất quen thuộc với ba chữ Linh Bảo Quan này!
Một lát sau Sở Hưu mỉm cười xán lạn: “Hóa ra là Ngân Linh Tử đạo huynh, tại hạ Sở Hưu, không ngờ lần này rời núi lại có thể gặp được cố nhân Linh Bảo Quan.
Gia sư từng nói, sư tổ chi phái của chúng ta từng rất thân cận với Linh Bảo Quan, thậm chí trước đại kiếp nạn thượng cổ từng ở Linh Bảo Quan khá lâu. Nhưng sau này đi vào Đại La Thiên, sư tổ chi phái của ta say mê võ đạo nên sau khi truyền thụ tất cả truyền thừa là bắt đầu bế quan, không nghĩ tới lần bế quan này là cả đời, không còn cơ hội gặp lại.”
Chương 1483 Giả làm thật, lúc thật lúc giả
Gương mặt Ngân Linh Tử cũng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói: “Ồ, sư tổ của Sở huynh là vị nào, không chừng ta đã nghe nói, truyền nhân của cố nhân gặp mặt đúng là có duyên với nhau.”
Sở Hưu lắc đầu: “Xin lỗi, vì một nguyên nhân, ta tạm thời không thể nói tên của sư tổ chi phái mình, đợi tới lúc đánh bại truyền nhân của đại địch, rửa sạch nỗi nhục mới có thể công bố họ tên.
Nhưng gia sư đã từng nói, sư tổ chi phái chúng ta từ trước đại kiếp nạn thời thượng cổ, khi còn trẻ từng sống nhờ trong Linh Bảo Quan, may mắn được quan chủ Linh Bảo Quan thời đó là Xích Hà Chân Nhân chỉ điểm.
Khi đó Xích Hà Chân Nhân là cường giả gần với cảnh giới Võ Tiên nhất, nhưng trước khi đại kiếp nạn thượng cổ giáng lâm, ngài ấy cứu trợ bách tính mà bỏ mạng, thật đáng tiếc lắm thay.
Còn có Lăng Thanh Tử tiền bối cũng thuộc Linh Bảo Quan, lúc đó ngài ấy là đại sư huynh của Linh Bảo Quan, cả thực lực lẫn cách làm người đều khiến người ta khâm phục, khiến cho sư tổ của chi phái chúng ta kính nể không thôi.
Sư tổ còn từng nói, ngày trước Linh Bảo Quan anh tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, sư tổ không ghi lại họ tên của những người đó, chỉ gọi họ theo bối phận.
Khi đó nhị sư huynh của Linh Bảo Quan tuy trông không đứng đắn nhưng thiên tư xuất chúng, tam sư huynh không thích võ đạo nhưng lại có thiên phú cực kỳ xuất sắc về mặt trận đạo.
Tứ sư huynh tuy là đạo sĩ nhưng lại thích ăn thịt, ngũ sư huynh thích uống rượu, thậm chí ngay cả đồ ăn Thôi Vân sư thúc nấu trong nhà bếp cũng rất ngon.
Những người này đều là hảo hữu của sư tổ của, nhưng tất cả đều vẫn lạc trong đại kiếp nạn thượng cổ, còn là hy sinh để cứu người, chỉ còn lại Lăng Thanh Tử tiền bối và tiểu sư đệ tuổi tác nhỏ nhất còn sống.
Sư tổ từng nói, tuy Linh Bảo Quan không phải đại phái đương thời, nhưng lòng bao dung thiên hạ này còn lớn hơn đại phái, đáng ca ngợi, đáng tiếc thay.”
Sở Hưu từng thấy không ít sự tích về Linh Bảo Quan trong Tiểu Phàm Thiên và Huyễn Hư Lục Cảnh, đủ để hắn kể lại chi tiết tình hình của Linh Bảo Quan ngày trước.
Lục Tam Kim ở bên cạnh nghe mà trợn mắt há hốc mồm.
Những chuyện mà Sở Hưu vừa nói có một phần là thật, là điều mà toàn bộ Đại La Thiên đều biết, nhưng đại đa số thì ngay cả hắn cũng không biết.
Trong số các tông môn của Đại La Thiên, Linh Bảo Quan rất nổi tiếng, nhân số ít nhất, một vạn năm qua mà tính cả sư phụ trong nhà bếp cũng không hơn hai chữ số.
Nhưng đệ tử của Linh Bảo Quan lại không kém hơn những đại phái đỉnh phong, hầu hết là người nổi bật trong cùng cấp độ, hào quang của Linh Bảo Quan vừa xuất hiện, ai dám tranh phong?
Trong trí nhớ của Lục Tam Kim, người nổi tiếng nhất của Linh Bảo Quan là hai thế hệ chưởng môn đầu tiên, ‘Thanh Vân Đạo Tôn’ Lăng Thanh Tử và sư đệ của hắn, ‘Tử Dương Đạo Tôn’ Từ Phong Hoa.
Trong đó Tử Dương Đạo Tôn vì sư phụ mất sớm chưa kịp đặt đạo hiệu nên cả đời hắn không có đạo hiệu, chỉ dùng họ tên tục gia.
Nhất môn lưỡng Đạo Tôn, song Võ Tiên.
Sau khi tới Đại La Thiên, Linh Bảo Quan chỉ có hai người mà lại quật khởi, khi huy hoàng nhất thì uy thế của hai người không kém hơn những đại phái đỉnh phong, danh tiếng của bọn họ cũng tương đối lớn.
Tuy sau này vì một số nguyên nhân, Linh Bảo Quan không phải thế hệ nào cũng có một vị Võ Tiên, nhưng không khiến thanh danh của bọn họ bị hao tổn.
Hơn nữa Lục Tam Kim còn nghe nói trong đại kiếp nạn thời thượng cổ, sư phụ của hai vị này cũng có tư cách bước lên cảnh giới Võ Tiên, chỉ tiếc là không chống cự được tới Đại La Thiên đã vẫn lạc. Vị này chắc là Xích Hà Chân Nhân trong miệng Sở Hưu.
Vị Xích Hà Chân Nhân này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, ngoài thời gian đầu còn có người nhắc tới, Lục Tam Kim dám cam đoan cả vạn năm sau cả Đại La Thiên không mấy võ giả nghe tới cái tên này, chỉ có các đệ tử đại phái như Hoàng Thiên Các mới biết được.
Lục Tam Kim nghi hoặc nhìn Sở Hưu, tên khả nghi này nói cứ như thật, chẳng lẽ hắn đúng là truyền nhân của Cổ Tôn?
Còn lúc này Ngân Linh Tử nghe xong lại kích động hẳn lên: “Sư tổ của Sở huynh còn biết cả mấy chuyện này, chắc chắn ngài ấy là người có quan hệ thân thiết với sư tổ Linh Bảo Quan của chúng ta, nếu để sư phụ và mọi người biết Linh Bảo Quan ta còn truyền nhân của cố nhân xuất thế, chắc chắn bọn họ sẽ rất vui mừng.”
Lục Tam Kim nhìn Ngân Linh Tử nói: “Những gì hắn nói đều là thật à?”
Ngân Linh Tử gật đầu nói: “Đương nhiên là thật, không sai chút nào.
Trước đây hai vị sư tổ Thanh Vân và Tử Dương từng nói bọn họ tới được Đại La Thiên, nhận được cơ hội sống sót, hoàn toàn là nhờ Xích Hà sư tổ và các sư tổ khác dùng tính mạng đổi lại.
Cho nên trong Linh Bảo Quan vĩnh viễn lưu lại hương hỏa bài vị của bọn họ, môn hạ đệ tử vĩnh viễn không được quên.
Hơn nữa Tử Dương sư tổ còn có thói quen viết nhật ký, ta đã đọc được không ít ghi chép về thời trước đại kiếp nạn thượng cổ, đều do Tử Dương sư tổ nhớ lại.
Tính cách và sở thích của các vị sư tổ đúng như những gì Sở huynh vừa nói.
Những chuyện này có lẽ ngay đệ tử trong Linh Bảo Quan cũng không phải ai cũng biết, Sở huynh có thể thuật lại cặn kẽ như vậy chứng tỏ sư tổ của chi phái Sở huynh có quan hệ cực kỳ mật thiết với Linh Bảo Quan ta.”
Sở Hưu gật đầu nói: “Có thể nói là rất thân thiết, sư tổ chi phái ta tam tu Đạo Phật Ma, năm xưa tuy không gia nhập môn phái của Xích Hà chân nhân nhưng lại sư tổ chi phái ta cũng được chỉ điểm không ít chân lý của Đạo môn, ân tình này, chi phái ta sẽ mãi mãi không quên.”
Thấy Ngân Linh Tử nói chuyện thoải mái với Sở Hưu, những gì hai bên nói ra đều được kiểm chứng, Lục Tam Kim lại thấy lúng túng.
Hắn nghi ngờ Sở Hưu nhưng không nghi ngờ Ngân Linh Tử.
Cho nên cái tên trông đáng nghi ngờ này lại là thật?
Lục Tam Kim xoa xoa bàn tay nói: “Không ngờ Sở huynh thật sự là truyền nhân của Cổ Tôn, xin thứ cho tại hạ vụng về, thiếu chút nữa hiểu lầm Sở huynh.”
Tuy hắn xấu hổ nhưng da mặt vẫn rất dày.
Mặc dù hắn không sợ Sở Hưu nhưng vô duyên vô cớ đắc tội với một vị truyền nhân của Cổ Tôn lai lịch không nhỏ cũng không phải chuyện tốt lành gì.
Sở Hưu điềm nhiên nói: “Dáng dấp ta khả nghi đến vậy à, trông giống lừa đảo lắm sao?”
Lục Tam Kim cười khà khà nói: “Cái này thì không trách ta được, tên Giải Anh Tông kia nói rõ là mơ hồ. Sở huynh yên tâm, lát nữa về ta sẽ dạy cho lão già ấy một bài học.”
Sở Hưu khẽ nhíu mày, tên này thật sự không để Giải Anh Tông cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền vào mắt.
Hơn nữa Sở Hưu có thể cảm giác được Lục Tam Kim nói lời này không phải dựa vào thân phận người hành tẩu Đông Vực của Hoàng Thiên Các mà là bản thân hắn có tư cách để không đặt Giải Anh Tông trong mắt.
Lục Tam Kim có vẻ rất quen thuộc vung tay lên nói: “Vừa hay hôm nay Ngân Linh Tử đạo huynh cũng có mặt, ta mời hai vị ăn cơm, coi như bồi tội.”
Lục Tam Kim hạ thấp thái độ như vậy khiến Sở Hưu cũng không tiện cự tuyệt, trên người kẻ này có một loại khí chất, cứ như đi với ai cũng có thể nhanh chóng làm quen.
Hơn nữa Sở Hưu cũng muốn nhân cơ hội này hỏi thăm Lục Tam Kim một số chuyện liên quan tới Độc Cô Duy Ngã năm trăm năm trước.
Theo như ghi chép của Văn Phong Các, năm trăm năm trước Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ đã gây động tĩnh rất lớn, các đại phái ở Đông Vực như Hoàng Thiên Các đều biết. Hơn nữa Hoàng Thiên Các còn đích thân hạ lệnh phong tỏa khu vực Đế La Sơn Mạch, người khác thì không biết ẩn tình trong đó chứ Hoàng Thiên Các chắc chắn sẽ biết.
Chương 1484 Đại La Thiên cuồn cuộn sóng ngầm 1
Lục Tam Kim là người rất dễ thân cận, đây coi như một ưu điểm, nhưng Sở Hưu lại phát hiện một khuyết điểm của hắn, đó là keo kiệt.
Hắn nói mời Sở Hưu và Ngân Linh Tử ăn cơm, vốn dĩ Sở Hưu còn tưởng chắc chắn hắn sẽ dẫn với bọn họ tới quán rượu lớn nhất trong An Châu Phủ dùng bữa, kết quả hắn vòng quẹo trái quẹo phải dẫn Sở Hưu và Ngân Linh Tử tới một quán cơm nhỏ vô danh trong tiểu trấn ăn lẩu gà, còn uống chùa của chủ quán một bầu rượu.
Thấy ánh mắt của Sở Hưu có vẻ quái dị, Lục Tam Kim cười hì hì nói: “Sở huynh, đây không phải ta bạc đãi ngươi, đừng nhìn quán cơm này không có gì đáng chú ý, thực ra lẩu gà của nhà này nổi tiếng lắm đó.
Mỗi lần tới Phương Lâm Quận tuần tra, Giải Anh Tông mời ta đi ăn mấy thứ sơn hào hải vị ta cũng lười đi, nhưng lần nào cũng tới nơi này ăn lẩu gà.
Sở huynh nếm thử, hương vị rất không tồi đâu.”
Sở Hưu gắp một đũa, đúng là hương vị không tồi, không biết phong thủy của Đại La Thiên tốt hay là tay nghề của chủ quán tốt, thịt gà cực kỳ tươi ngon.
Còn Ngân Linh Tử ở bên cạnh cũng bắt đầu ăn.
Ngân Linh Tử tướng mạo cũng cực kỳ tuấn tú, bộ đạo bào phối hợp với khí chất của hắn, tự có cảm giác tiêu dao xuất trần.
Nhưng lúc này hắn ăn cơm lại ngấu nghiến như hổ như sói, chẳng khác nào có người cướp đoạt với hắn, cực kỳ ảnh hưởng tới hình tượng.
Tuy đây không phải lần đầu tiên Lục Tam Kim gặp Ngân Linh Tử nhưng lại là lần đầu tiên hắn mời Ngân Linh Tử dùng cơm.
Thấy bộ dạng của hắn lúc này, Lục Tam Kim không khỏi nghi hoặc nói: “Ngân Linh Tử đạo huynh, chẳng lẽ Linh Bảo Quan còn cưỡng ép các ngươi tích cốc, không cho các ngươi ăn cơm no à?”
Ngân Linh Tử cười ngượng ngùng nói: “Khiến hai vị chê cười rồi, tuy trong Linh Bảo Quan không yêu cầu tích cốc, mà đồ ăn mà Lâm sư thúc ở nhà bếp làm cũng cực kỳ mỹ vị, nhưng mỗi bữa chỉ làm một món ngon, còn lại đều là qua loa cho xong.
Theo cách nói của sư thúc, mỗi lần tay cầm muôi thì chỉ có món ăn đầu tiên là dụng tâm nhất, khi làm món thứ hai đã không được hoàn hảo, chín phần với một phần cũng giống nhau, dù sao cũng là lấp đầy cái bụng, ăn được là được.
Cho nên mỗi lần ăn cơm chúng ta đều phải tranh nhau món ngon kia, đã thành thói quen rồi.”
Sở Hưu vuốt cằm, nhà bếp của Linh Bảo Quan đúng là nơi ở của nhân tài, cho dù là sư phụ làm bếp tay cầm muôi cũng chẳng hề đơn giản.
Mọi người vừa ăn vừa tán gẫu, đương nhiên đa số là Lục Tam Kim nói, Ngân Linh Tử thi thoảng mới xen vào, còn Sở Hưu chỉ lắng nghe.
Sở Hưu cũng tìm hiểu được những kiến thức thông thường của Đại La Thiên từ điển tịch của các thế lực lớn trong Phương Lâm Quận.
Nhưng những chuyện cao thâm hơn một chút thì mấy tông môn ở Phương Lâm Quận làm sao biết được. Tin tức thu được từ miệng đệ tử đại phái như Lục Tam Kim còn giá trị hơn tin tức từ những tông môn khác.
Ăn được một nửa, Lục Tam Kim đột nhiên thở dài: “Mấy trăm năm gần đây, Đại La Thiên đúng là không còn yên bình.
Tứ vực đông tây nam bắc, khắp nơi đều có chuyện.
Thời gian trước ta về Hoàng Thiên Các một chuyến mới biết tình hình những nơi khác ra sao.
Bên phía Nam Vực, Cực Lạc Ma Cung bắt đầu gây chuyện, lũ điên ấy suốt ngày nghiên cứu những thứ quái gở, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
Nghe nói bên phía Bắc Vực xuất hiện một cuồng đồ, khi Đạo Tôn của Tam Thanh Điện giảng đạo, hắn ngang nhiên phản bác lý lẽ của đạo tôn, nghe nói huyên náo không nhỏ.
Bên phía Tây Vực, Thiên La Bảo Tự và Phạm giáo đánh nhau túi bụi, đều là đầu trọc, sao lừa trọc lại phải làm khó lừa trọc cơ chứ?”
Sở Hưu nghe Lục Tam Kim nói những điều này, thầm nhủ có vẻ như Đại La Thiên và hạ giới cũng không có gì khác biệt, nhìn thì yên bình nhưng thực tế sóng ngầm cuồn cuộn.
“Nói vậy chỉ có Đông Vực chúng ta là bình yên nhất rồi.”
Lục Tam Kim cười lạnh nói: “Ngược lại, Đông Vực mới là huyên náo nhất.
Mấy trăm năm trước Hàn Giang Thành quật khởi, nhảy lên thành đại tông môn đỉnh phong.
Đông Vực không nhỏ nhưng diện tích chỉ có vậy, thế lực đỉnh phong chỉ có hạn, giờ đột nhiên có một Hàn Giang Thành chen vào, rốt cuộc trong chuyện này có bao nhiêu đấu đá tâm cơ và chém giết, ai biết được đây?
Xảy ra chuyện lớn như vậy, nhìn sang những chuyện khác ở Đông Vực cũng không thấy nó đáng gọi là chuyện nữa.”
Nói đến đây,Lục Tam Kim đột nhiên hỏi Ngân Linh Tử: “Đúng rồi, Ngân Linh Tử đạo huynh, gần đây động thiên phúc địa của Linh Bảo Quan các ngươi có gì dị thường không?”
Sở Hưu gõ nhẹ lên bàn một cái, y biết động thiên phúc địa là gì, đây cũng là một kiến thức thông thường trong Đại La Thiên.
Cái gọi là động thiên phúc địa, thật ra là Tiểu Phàm Thiên, Huyễn Hư Lục Cảnh của phàm giới, là không gian phụ thuộc của Đại La Thiên, thiên địa nguyên khí còn dồi dào hơn cả bên ngoài, còn có một số dị tượng do thiên địa tạo thành, có năng lực dị chủng đoạt thiên địa tạo hóa.
Tất cả các tông môn đỉnh phong trong Đại La Thiên đều có động thiên phúc địa, có một số thì sở hữu không chỉ một cái.
Nghe nói khi xưa Hàn Giang Thành quật khởi, động thiên phúc địa trong Đông Vực đã bị chia cắt hết, nhưng Mạnh Tinh Hà lại dựa vào bí thuật của chi phái Tinh Hà Tán Nhân, cưỡng ép tạo ra một động thiên phúc địa mới, dẫn tới Đại La Thiên chấn động.
Ngân Linh Tử lắc đầu nói: “Không có, tất cả đều rất bình thường.”
Lục Tam Kim thở dài nói: “Nghe nói một động thiên phúc địa của Lăng Tiêu Tông là Lang Hoàn Cảnh đã xuất hiện khuynh hướng nguyên khí khuếch tán, cho nên Lăng Tiêu Tông đã phong tỏa Lang Hoàn Cảnh, không cho phép đệ tử đi vào.
Các trưởng bối Hoàng Thiên Các ta đang lo lắng, mong là đại kiếp nạn thượng cổ đừng lặp lại ở Đại La Thiên.”
Sở Hưu hỏi: “Nguyên khí của động thiên phúc địa tiết ra ngoài có liên quan gì tới đại kiếp nạn thời thượng cổ?”
Chuyện liên quan tới đại kiếp nạn thời thượng cổ, hạ giới có vô số suy đoán, nhưng tới đại la thiên thì những môn phái nhỏ chỉ ghi chép lại mấy chuyện thông thường của Đại La Thiên, nếu có miêu tả về đại kiếp nạn thời thượng cổ cũng chỉ là mấy lời mơ hồ, không rõ ràng.
Lục Tam Kim kinh ngạc nói: “Sư phụ ngươi không nói cho ngươi mấy thứ này à? Nếu chi phái của ngươi là truyền nhân của Cổ Tôn, vậy phải biết chuyện này chứ?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Biết thì biết, nhưng gia sư vì thù hận sư môn nên giản giáo ta cực kỳ nghiêm ngặt, tu luyện như phát điên vậy, làm gì có thời gian đi đọc mấy thứ linh tinh này?
Các ngươi thấy giọng điệu của ta có vẻ kỳ quái, đó là vì mấy năm gần đây ngoài tu luyện ra ta thậm chí còn không có nhiều cơ hội nói chuyện.”
Nhậm Thiên Lý nhìn Sở Hưu bằng ánh mắt đồng cảm nói: “Sở huynh, ngươi thật đáng thương.
Lục Tam Kim cũng gật đầu đồng ý: “Đúng là rất đáng thương, không được ăn, không được uống, còn không được chạm vào nữ nhân, ngày ngày đối mặt với một lão già. Có phải Sở Hưu cảm thấy trong lòng rất ngột ngạt không? Giải Anh Tông nói ngươi ra tay tàn nhẫn, có phải vì trong lòng uất...”
Chương 1485 Đại La Thiên cuồn cuộn sóng ngầm 2
Sở Hưu ho khan một tiếng: “Thôi nói tiếp chuyện đại kiếp nạn thời thượng cổ đi.”
Sau khi cưỡng ép chuyển để tài lại, Lục Tam Kim mới nói: “Thật ra cũng không có gì để nói, dù sao theo như ghi chép của Hoàng Thiên Các chúng ta, con người có tuổi thọ, vạn vật không gì là vĩnh hằng, thiên địa này đương nhiên cũng vậy.
Đại kiếp nạn thời thượng cổ chính là tuổi thọ của thiên địa sắp hết, cho nên xảy ra các loại thiên tai, thậm chí là nhân họa.
Cách giải thích của Tam Thanh Điện rất thú vị, theo lời họ thì thực ra thiên địa không chết, chỉ là một luân hồi mà thôi, thay đổi hình dạng.
Nhưng những người chúng ta như ký sinh trùng, sống dựa vào thiên địa này, đã quen với thiên địa này, giờ hoàn cảnh thay đổi đương nhiên cũng không chịu nổi.
Cho nên đại kiếp nạn này không phải đại kiếp nạn của thiên địa mà là đại kiếp nạn đối với nhân tộc chúng ta.
May mà trước khi đại kiếp nạn thời thượng cổ diễn ra, đã có một số điềm báo và dị tượng, mà nguyên khí trong động thiên phúc địa bắt đầu tiết ra ngoài chính là một trong số đó.
Một vạn năm gần đây Đại La Thiên chưa từng xảy ra chuyện như vậy, nhưng mấy trăm năm gần đây đã có loại điềm báo này.”
Ngân Linh Tử nói: “Thật ra đây cũng là hiện tượng bình thường, không gian trong động thiên phúc địa vốn không được ổn định, rất dễ xuất hiện chấn động.
Người ngoài đi vào tu hành hay bố trí trận pháp cũng rất dễ làm cho động thiên phúc địa hư hại.”
Lục Tam Kim uống một ngụm rượu cuối cùng rồi nói: “Hy vọng là thế, nhưng có người bi quan cứ lo lắng chuyện đại kiếp nạn thượng cổ lại tái diễn.
Nhưng có đến cũng không quan trọng, đời ta không có hy vọng được chứng kiến rồi, sau khi ta chết thì sao phải quan tâm đại kiếp nạn hay không đại kiếp nạn.”
Sau khi ăn xong, Sở Hưu hỏi dò Lục Tam Kim: “Lục huynh, ngươi đã là người hành tẩu Đông Vực, chắc ngươi cũng biết không ít chuyện liên quan tới Đông Vực.
Chắc ngươi cũng biết nguyên nhân chi phái của ta không tiện để lộ họ tên từ chỗ Giải Anh Tông rồi. Không tìm được kẻ thù của sư tổ, không đánh bại được truyền nhân của hắn, thì chi phái của ta không có mặt mũi nào để lộ danh tính.
Cho nên, ngươi có biết năm trăm năm trước Đông Vực từng xuất hiện một vị
cường giả ma công thông thiên tên là Độc Cô Duy Ngã không?”
Lục Tam Kim bĩu môi nói: “Ta cũng phải nói là đám truyền nhân của Cổ Tôn các ngươi đúng là quái đản, chẳng phải thua một lần thôi à, sao lại cố chấp đến vậy, ai trên đời chẳng có lúc bại.”
Tuy nói vậy nhưng Lục Tam Kim vẫn suy nghĩ cẩn thận nửa ngày rồi lắc đầu nói: “Không có ấn tượng, quan trọng là từ lâu quá rồi. Năm trăm năm là mấy đời người rồi, nếu ngươi hỏi ta chuyện hiện tại còn tạm.
Có điều tuy ta không biết nhưng chắc là có người biết.
Các chủ đời trước của Hoàng Thiên Các ta là chí cường giả cảnh giới Võ Tiên, hắn là người thế hệ đấy, tuy không dám nói là cao tầng trong Hoàng Thiên Các nhưng địa vị cũng không thấp. Nếu thật sự có người như vậy, chắc hắn sẽ biết.”
Nói đến đây, con mắt Lục Tam Kim đột nhiên đảo một vòng nói: “Sở huynh, chẳng bằng hai ta trao đổi nhé?
Ngươi muốn tìm tin tức về người này, ta có thể giúp ngươi, dẫn ngươi tới gặp lão các chủ Hoàng Thiên Các.
Trăm năm trước lão các chủ đã nhường lại chức vụ các chủ Hoàng Thiên Các, sau đó bỏ mặc thị phi ở Đại La Thiên, người khác muốn gặp hắn cũng không dễ dàng gì.”
Sở Hưu gõ bàn một cái hỏi: “Trao đổi cái gì?”
Lục Tam Kim cười hì hì nói: “Rất đơn giản, thời gian tới Hoàng Thiên Các chúng ta và Lăng Tiêu Tông sẽ có một trận trao đổi võ đạo, hai bên sẽ phái một số đệ tử ra sân.
Ta muốn mời Sở huynh tới làm khách khanh của Hoàng Thiên Các chúng ta, tham gia luận võ.
Với thực lực của Sở huynh, làm khách khanh cho Cửu Phượng Kiếm Tông đúng là quá uất ức.
Cửu Phượng Kiếm Tông kia là cái thá gì? Cho dù Sở huynh không bằng Mạnh Tinh Hà thì Cửu Phượng Kiếm Tông có bằng được Hàn Giang Thành không? Đâu phải ai cũng là Diệp Duy Không.”
Lời mời của Lục Tam Kim khiến Sở Hưu hơi ngạc nhiên.
Trước đó tuy hai bên chưa tới mức đối địch nhưng quan hệ cũng đâu có tốt tới nước này?
Cho nên Sở Hưu nghi ngờ hỏi lại: “Nếu hai tông môn tỷ võ, vì sao Lục huynh không tham gia?
Người hành tẩu Đông Vực, chức vị này có thể coi là người thừa kế các chủ, ta không thể nghĩ ra trong Hoàng Thiên Các có ai thích hợp tham gia tỷ võ hơn Lục huynh.”
Lục Tam Kim lúng túng nói: “Ta cũng muốn tham gia, nhưng năm nay ta bị cấm tham gia tỷ võ giữa hai phái.
Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các đều là đại phái ở Đông Vực, cho nên hai bên tiến hành tỷ võ đã không phải một hai lần.
Nhưng lần trước tỷ võ, bên phía Lăng Tiêu Tông có kẻ miệng quá thối, ta nhất thời không nhịn được ra chiêu hơi mạnh, khiến hắn bị phế bỏ tu vi, cho nên bị cấm tham gia tỷ võ lần tiếp theo.
Nói một lời tự biên tự diễn thì lần tỷ võ này nếu không có ta, chắc chắn phải thua. Cho nên các chủ cũng bảo ta nghĩ cách, còn nói gì mà ta có nhiều bằng hữu, kéo một người tới làm khách khanh là có thể tham gia tỷ võ.”
Nói đến đây, Lục Tam Kim cười khổ: “Tuy bằng hữu của ta cũng không tệ, nhưng tất cả mọi người không có ai là kẻ ngốc, tuy đây chỉ là một trận tỷ võ bình thường, nhưng chuyện này liên quan tới thể diện của hai phái Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các, nếu có người đại diện cho Hoàng Thiên Các đánh bại Lăng Tiêu Tông, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới quan hệ giữa tông môn của bọn họ và Lăng Tiêu Tông.
Cũng như lúc này Ngân Linh Tử đạo huynh đang ở đây nhưng ta không mời hắn, chính là vì nguyên nhân như vậy.
Ta không thể vì một chuyện nhỏ như vậy mà khiến cho Linh Bảo Quan của Ngân Linh Tử đạo huynh kết thù kết oán với Lăng Tiêu Tông.
Nhưng Sở huynh lại khác, ngươi là truyền nhân của Cổ Tôn, một thân một mình, không phải sợ Lăng Tiêu Tông nhắm vào.
Hơn nữa Lăng Tiêu Tông sẽ không vì chút chuyện nhỏ như vậy mà chạy vào rừng sâu làm phiền sư tổ chi phái các ngươi.
Sở huynh, nếu ngươi đáp ứng ta, ta không chỉ dẫn ngươi tới gặp lão tổ Hoàng Thiên Các, còn có thể cho ngươi đãi ngộ của khách khanh đỉnh cấp trong Hoàng Thiên Các.”
Từ sau Mạnh Tinh Hà, chuyện chào mời khách khanh đã rất thịnh hành trong Đại La Thiên, nhưng các tông môn như Cửu Phượng Kiếm Tông cho dù có tìm được khách khanh thực lực cường đại cũng không giữ được người.
Còn các tông môn đỉnh phong nhưng Hoàng Thiên Các, bọn họ cũng phân chia thực lực khách khanh ra thành các cấp bậc khác biệt.
Khách khanh cấp bậc cao nhất là dành cho cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền. Về phần cảnh giới Võ Tiên, cường giả cấp bậc đó sẽ không tới làm khách khanh cho người ta.
Lục Tam Kim nói sẽ cho Sở Hưu đãi ngộ của khách khanh cấp cao nhất, chẳng khác nào đối xử với Sở Hưu như cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Khóe miệng nhếch lên thành nụ cười nói: “Đồng ý.”
Cứ cứ khiêm nhượng mãi cũng không có lợi.
Sau khi thăm dò tình hình đại khái ở Đại La Thiên, Sở Hưu ngông nghênh như vậy đã thu được thành quả, cũng như lúc này.
Tuy Văn Phong Các nói mình không phải người buôn tin giang hồ, nhưng thực tế bọn họ làm chính công việc của người buôn tin giang hồ.
Ghi chép của người buôn tin giang hồ cũng khác với ghi chép của các tông môn khác.
Tông môn bình thường thường ghi chép vài thứ, nhưng chỉ ghi chép những chuyện có liên quan tới mình.
Còn người buôn tin giang hồ lại ghi chép lại mọi thứ mà mình thấy được, nghe được, không biết chừng sẽ có lúc dùng đến.
Văn Phong Các có cả đống ghi chép, thậm chí với tinh thần lực như Sở Hưu, đọc liền vài ngày cũng thấy hoa mắt choáng đầu, nhưng cuối cùng cũng tìm được một chút manh mối hữu dụng.
Căn cứ theo ghi chép của Văn Phong Các, hơn năm trăm năm trước Đế La Sơn Mạch từng xảy ra một chấn động cực lớn, khu vực gần với Phương Lâm Quận bị lực lượng cường đại bao phủ, người sống không thể lại gần.
Nhưng không đợi mọi người tra xét đã có các đại phái Đông Vực là Hoàng Thiên Các, Lăng Tiêu Tông xuất thủ, tới Đế La Sơn Mạch.
Thế lực võ lâm ở Phương Lâm Quận khá nghe lời, dưới mệnh lệnh của Hoàng Thiên Các, không ai dám bước vào Đế La Sơn Mạch một bước.
Ngày thứ hai, luồng chấn động lực lượng đó hoàn toàn biến mất, di chuyển theo hướng bắc, lúc này Hoàng Thiên Các mới giải trừ lệnh cấm.
Đợi tới khi người khác vào Đế La Sơn Mạch xem xét lại không phát hiện ra thứ gì, chỉ có điều một phần của Đế La Sơn Mạch tiếp giáp với Phương Lâm Quận sau đó không có hung thú gì xuất hiện, thậm chí một số dã thú cũng đi vòng qua nơi đó.
Chuyện này không đầu không đuôi nên Văn Phong Các chỉ giải thích đơn giản vài câu, bên dưới còn ghi chú là trọng bảo xuất thế.
Vạn năm trước khi người ở hạ giới đi tới Đại La Thiên, Đại La Thiên vẫn là nơi chưa được khai khẩn, khắp nơi đều là hung thủ và đủ loại nguy cơ nguy hiểm quỷ dị.
Nhưng quỷ dị thì quỷ dị, nguy hiểm thì nguy hiểm, nhưng vẫn có rất nhiều kỳ ngộ.
Cho dù bây giờ đã qua vạn năm vẫn có một số trân bảo bí cảnh các loại... xuất thế, không như hạ giới, cùng lắm mọi người chỉ phát hiện một số di tích thời thượng cổ, ăn chút cơm thừa canh cặn.
Chuyện lần này dẫn tới nhiều đại phái như vậy cho nên bị người khác cho rằng có trọng bảo xuất thế cũng rất bình thường.
Sở Hưu gõ bàn một cái, xem ra y phải về Đế La Sơn Mạch xem thử.
Tuy Sở Hưu đi theo khe hở mà Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ đánh ra để tới Đại La Thiên, nhưng chuyện liên quan tới không gian, không ai có thể nói chính xác được. Có trời mới biết vị trí của y lúc trước có giống vị trí của bọn Độc Cô Duy Ngã hay không.
Hơn nữa nếu Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ vừa đi ra đã bị người của Đại La Thiên vây công, như vậy chắc chắn bọn họ cũng tìm kiếm một lượt, cho dù có gì hữu dụng cũng bị lấy đi. Nhưng Sở Hưu vẫn không yên lòng, muốn tự tới xem thử.
Người khác không phát hiện ra thứ gì nhưng không có nghĩa là Sở Hưu không phát hiện ra.
Quan hệ giữa y và Độc Cô Duy Ngã cực kỳ mật thiết, đã có vô số dẫn chứng chứng minh.
Ví dụ như không gian Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ đại chiến lần trước, chỉ có Sở Hưu mới có thể mượn lực lượng của Độc Cô Duy Ngã, còn chưởng môn Chân Vũ Giáo là Lục Trường Lưu lại không cách nào mượn lực lượng của Ninh Huyền Cơ.
Lần này Sở Hưu tới Đế La Sơn Mạch, y không để người của Cửu Phượng Kiếm Tông đi theo mình.
Lần này vạn nhất y gặp được thứ gì, có nhiều người cũng phức tạp, không tiện giải thích.
Người của Cửu Phượng Kiếm Tông còn tưởng Sở Hưu định đi khỏi, có thể nói là Lâm Nhai Tử khổ sở ngăn cản Sở Hưu.
Bây giờ Cửu Phượng Kiếm Tông đã đắc tội với hầu hết các thế lực võ lâm Phương Lâm Quận. Có Sở Hưu, bọn họ có thể uy phong khắp tám hướng, nhưng Sở Hưu không có mặt, bọn họ cũng bị tám hướng vây công.
Mãi tới khi Sở Hưu hứa đi hứa lại với Lâm Nhai Tử là mình không định bỏ đi, Lâm Nhai Tử mới nửa tin nửa ngờ để y đi khỏi.
Sở Hưu tới vị trí Đế La Sơn Mạch từng bị phong tỏa, khi y và Lâm Phượng Vũ đi ra khỏi Đế La Sơn Mạch từng qua nơi này.
Nhưng khi đó vội vàng đi đường, Sở Hưu cũng không biết chuyện này nên không xem xét cẩn thận.
Nơi này là một tiểu trấn vô danh, trước đó trong Đế La Sơn Mạch còn có một số loại hung thú cho nên các võ giả tới Đế La Sơn Mạch săn giết hung thú đều tới đây đóng quân.
Sau chấn động lực lượng năm trăm năm trước, toàn bộ Đế La Sơn Mạch còn khó thấy bóng dáng dã thú, cho nên tiểu trấn này cũng trở nên hoang vắng, chỉ có một số người bình thường sống nhờ việc hái thuốc tập trung ở đây.
Dù sao khu vực này cũng ít có dã thú, chỉ cần thân thể tốt một chút, học chút quyền cước thì người bình thường cũng có thể ra vào.
Sở Hưu đi dọc tiểu trấn vào trong Đế La Sơn Mạch, dốc hết lực lượng bản thân tăng cường Thiên Tử Vọng Khí Thuật lên tới cực hạn, cảm thụ lực lượng
còn sót lại trong Đế La Sơn Mạch.
Nhưng kết quả lại khiến Sở Hưu hơi thất vọng.
Nơi này không có gì dị thường, có lẽ năm trăm năm đã qua, cho dù có sức mạnh còn sót lại cũng tiêu tán gần hết rồi.
Đúng lúc này, Sở Hưu đột nhiên ngẩng đầu lên lạnh lùng nói: “Vụng trộm, lén lút, đang nhìn cái gì?”
Sau khi Sở Hưu dứt lời, sau lưng y xuất hiện một thanh niên mặc hoa phục, có tu vi Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng dưới Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu, y có thể cảm giác được trên người hắn tỏa ra một luồng khí tức khó mà tả nổi, thậm chí còn kinh khủng hơn Giải Anh Tông cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Thanh niên kia cười nói: “Vị bằng hữu này, ngươi nói vậy là không đúng rồi. Đế La Sơn Mạch không phải là nhà ngươi mở, ta đứng ở đây sao lại thành vụng trộm lén lút?”
Thanh niên này tướng mạo khá đoan chính nhưng thần sắc lấm la lấm lét, lại để hai chùm ria mép nực cười, khiến người ta có cảm giác rất không đứng đắn.
“Từ khi ta vào Đế La Sơn Mạch đến giờ, ngươi luôn đi theo phía sau ta, thế này mà bảo là trùng hợp à? Trùng ở đường nào? Định báo thù cho ai?”
Tuy Sở Hưu tới Đại La Thiên không lâu, nhưng y đúng là thiên phú dị bẩm, trong thời gian ngắn thôi đã đắc tội với người trong một quận, hơn nữa còn giết không ít người. Có kẻ tới gây chuyện với y hay tới tìm y báo thù cũng không phải chuyện lạ.
Thanh niên kia cười ha hả, chỉ lên trời nói: “Con đường nào? Đường lớn thông thiên! Người hành tẩu Đông Vực của Hoàng Thiên Các, Lục Tam Kim, ra mắt Sở huynh.”
Sở Hưu nghe vậy con mắt lập tức nheo lại, thanh niên trông có vẻ không đứng đắn này lại có lai lịch không thấp, thậm chí còn cao hơn vị Giải Anh Tông kia.
Sở Hưu không quen thuộc với những môn phái khác trong Đại La Thiên, nhưng Phương Lâm Quận nằm trong phạm vi quản lý của Hoàng Thiên Các, trong điển tịch của các thế lực lớn đều có miêu tả về Hoàng Thiên Các, có thể nói là hết sức rõ ràng.
Người hành tẩu Đông Vực của Hoàng Thiên Các đại biểu cho thể diện của Hoàng Thiên Các, mỗi thế hệ chỉ có một người, đều là đệ tử có tiềm lực và năng lực xuất chúng. Đi trong khu vực Đông Vực, giám sát các quận thuộc Hoàng Thiên Các, xem xem khu vực có chuyện gì xảy ra hay không, quận trưởng có hành động gì, không khác nào khâm sai đại thần.
Chương 1482 Người hành tẩu Đông Vực Lục Tam Kim 2
Cho nên loại quận trưởng như Giải Anh Tông tuy có thực lực rất mạnh nhưng cũng phải đối xử với hắn khách khí hết mức, bằng không đối phương đưa một báo cáo nhỏ lên trên, hắn cũng khó mà chịu nổi.
Bây giờ người hành tẩu Đông Vực của Hoàng Thiên Các tới tìm y, e là vì những chuyện y đã làm ở Phương Lâm Quận bị tên Giải Anh Tông kia báo cáo lên trên.
“Đúng là đường lớn thông thiên, chẳng hay Lục huynh tới tìm ta có chuyện gì?”
Lục Tam Kim híp đôi mắt vốn không lớn của mình nói: “Không có việc gì, hiếu kỳ thôi.
Giải Anh Tông nói Phương Lâm Quận xuất hiện một vị truyền nhân của Cổ Tôn, ta thân là người hành tẩu Đông Vực, đương nhiên không thể coi như không thấy, phải tới tiếp đón chứ.
Xin hỏi sư thừa của Sở huynh ra sao, không khéo còn có giao tình với tổ tiên Hoàng Thiên Các chúng ta thì sao.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Lúc đó ta đã nói với Giải Anh Tông rồi, trước khi đánh bại đối thủ thì ta không tiện để lộ sư thừa trong chi phái mình.”
Lục Tam Kim thản nhiên cười nói: “Là không tiện để lộ hay là không thể để lộ?
Từ khi Mạnh Tinh Hà trợ giúp Hàn Giang Thành lên làm tông môn đỉnh phong tại Đại La Thiên, truyền nhân của Cổ Tôn trong dĩ vãng vốn luôn khiêm nhượng nay lại nổi danh khắp nơi.
Tuy đây là một giai thoại nhưng cũng kéo theo không ít kẻ lừa đảo giả danh lừa bị, giả mạo truyền nhân của Cổ Tôn, lòng mang ý xấu.”
Sở Hưu lạnh lùng nói: “Ý ngươi, ta là giả mạo?”
Lục Tam Kim bước lên trước một bước nói: “Nếu Sở huynh không phải giả mạo thì nói ra sư thừa đi!”
Sở Hưu đã nắm chặt Phá Trận Tử trong tay, lạnh nhạt nói: “Ngươi bảo ta nói là ta phải nói? Ngươi nghi ta là giả vậy tìm chứng cứ chứng minh ta là giả đi. Chẳng lẽ ngươi nói ta là Tà Thần chuyển thế, ta còn phải lấy ra chứng cứ chứng minh ta không phải?”
“Che che giấu giấu, nào phải hành động của người quân tử!”
Trong đôi mắt không lớn của Lục Tam Kim không ngờ lại lóe lên từng ánh kim, xung quanh cũng dâng lên một luồng vận luật.
Trong mắt Sở Hưu cũng lóe lên một luồng sát ý.
Vốn dĩ y cho rằng mình ép lui Giải Anh Tông, mọi chuyện đã được giải quyết.
Không ngờ tên Giải Anh Tông này vẻ ngoài thì bá đạo nhưng trên thực tế lại là người cẩn thận tới cực hạn, sợ Sở Hưu có vấn đề gì nên trực tiếp đẩy y sang
bên phía Hoàng Thiên Các.
Còn Hoàng Thiên Các vốn cũng không vì một chuyện nhỏ như vậy mà cố ý phái người tới Phương Lâm Quận.
Nhưng vừa hay người hành tẩu Lục Tam Kim này đang ở xung quanh Phương Lâm Quận, cho nên Hoàng Thiên Các bèn phái hắn tới. Khổ nỗi tuy Lục Tam Kim nhìn có vẻ không đứng đắn nhưng hắn lại là đệ tử tích cực nhất trong Hoàng Thiên Các.
Nếu thật sự không được, Sở Hưu đành phải hạ thủ giết người, sau đó trốn sang nơi khác.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa Đại La Thiên và hạ giới là quan niệm khu vực của các cường giả đại phái rất sâu sắc, sẽ không tùy tiện tới khu vực của các tông môn khác.
Ngay lúc hai bên giương cung bạt kiếm, một tiếng tụng kinh mang theo đạo uẩn đột nhiên truyền tới, âm thanh trong trẻo, khiến người ta có cảm giác tâm thần tĩnh lặng.
Sâu trong Đế La Sơn Mạch, một đại nhân trẻ tuổi cưỡi một con lừa toàn thân trắng như tuyết, nhàn nhã cầm một quyển đạo kinh ngồi đọc.
Thấy Lục Tam Kim và Sở Hưu đang giằng co phía trước, gương mặt hắn mỉm cười xán lạn: “Lục huynh của Hoàng Thiên Các? Thật tình cờ, không ngờ lại được gặp ngươi ở nơi này.
Còn vị huynh đài này có vẻ lạ lẫm, tiểu đạo Ngân Linh Tử của Linh Bảo Quan, hữu lễ.”
Đạo sĩ trẻ tuổi tên Ngân Linh này vừa xuất hiện đã thu hút ánh mắt của Sở Hưu và Lục Tam Kim.
Phong thái thể hiện hai chữ tự nhiên và tiêu dao tới mức cực hạn như vậy, Sở Hưu chỉ thấy ở người trước mặt.
Những võ giả Đạo môn ở hạ giới, bất luận là Lăng Vân Tử cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền hay Lục Trường Lưu chưởng môn Chân Vũ Giáo, bọn họ đều bị hồng trần thế tục nhuốm bẩn, bản thân không có khí chất như vậy.
Lão thiên sư tuy nhìn nhận thoáng đạt, nhưng vẻ hồng trần trên người hắn càng đậm, đó là vì lão sống trong hồng trần cả đời, nên mới bị nhuộm thành khí chất thông thấu.
Về phần Trương Thừa Trinh, hắn là người cố chấp, đã nhận định mục tiêu là không buông bỏ, có lẽ cả đời này hắn cũng không tiêu dạo nổi.
Còn đạo sĩ trẻ tuổi trước mắt, cưỡi trên con lừa, tựa như toàn bộ thiên hạ chỉ có bộ đạo kinh trong tay hắn.
Lúc này Lục Tam Kim cũng thu liễm khí thế, sắc mặt yên bình chắp tay một cái: “Hóa ra là Ngân Linh Tử đạo huynh của Linh Bảo Quan.
Nghe nói Ngân Linh Tử đạo huynh chu du thiên hạ, đợi ta xử lý xong chuyện trước mắt chắc chắn sẽ mời đạo huynh tới Hoàng Thiên Các ta làm khách.”
Tuy Lục Tam Kim vẻ ngoài thiếu đứng đắn nhưng thực tế hắn là người cực kỳ kiêu ngạo.
Chưa tới ba mươi tuổi đã bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, trở thành người hành tẩu Đông Vực của Hoàng Thiên Các, đấu đá âm mưu với thổ hoàng đế một phương như Giải Anh Tông, bất luận năng lực hay thực lực đều cực kỳ bất phàm. Trong khắp Đại La Thiên không có mấy võ giả cùng cấp khiến hắn kính nể, Ngân Linh Tử trước mắt chính là người đầu tiên.
Đối phương trời sinh đã có đạo uẩn, một trái đạo tâm không sợ bất cứ tâm ma nào xâm nhập, thiên tư bậc này thậm chí khiến cho hai vị Đạo Tôn đương đại của Tam Thanh Điện đích thân tới nhận đồ đệ, hơn nữa còn hứa hẹn, chỉ cần hắn đáp ứng, vị trí Đạo Tôn đời sau chính là hắn, toàn bộ Tam Thanh Điện sẽ dốc toàn lực bồi dưỡng Ngân Linh Tử.
Nhưng điều kiện phong phú như vậy vẫn bị Ngân Linh Tử cự tuyệt, còn nguyên nhân cự tuyệt cũng rất buồn cười, vì cơm chay của Linh Bảo Quan ăn rất ngon, hắn không nỡ đi.
Nếu là người khác nói câu này chắc chắn sẽ bị cho là cố ý trêu chọc Đạo Tôn, nhưng Ngân Linh Tử nói ra lại là thật tâm thật ý.
Cuối cùng Đạo Tôn của Tam Thanh Điện đành thở dài rời khỏi, khiến cả Đại La Thiên kinh hãi không thôi.
Chính vì điều này, Lục Tam Kim cực kỳ bội phục Ngân Linh Tử.
Tuy Linh Bảo Quan cũng là đại phái Đạo môn, hơn nữa đệ tử trong môn phái đều có chiến lực kinh người, thậm chí từng xuất hiện nhân vật cấp bậc võ Tiên. Nhưng Linh Bảo Quan vẫn còn kém đại phái đỉnh phong một khoảng, chỉ có thể coi là nửa đỉnh phong, ít nhất bọn họ không cách nào so với Tam Thanh Điện chí tôn trong Đạo môn.
Nếu đổi lại là Lục Tam Kim nhận được lời hứa hẹn như vậy, hắn cũng không dám cam đoan liệu mình có còn trung thành với Hoàng Thiên Các không.
Còn lúc này Sở Hưu lại nhìn Ngân Linh Tử, trong đầu không ngừng hiện lên từng đoạt ký ức, y rất quen thuộc với ba chữ Linh Bảo Quan này!
Một lát sau Sở Hưu mỉm cười xán lạn: “Hóa ra là Ngân Linh Tử đạo huynh, tại hạ Sở Hưu, không ngờ lần này rời núi lại có thể gặp được cố nhân Linh Bảo Quan.
Gia sư từng nói, sư tổ chi phái của chúng ta từng rất thân cận với Linh Bảo Quan, thậm chí trước đại kiếp nạn thượng cổ từng ở Linh Bảo Quan khá lâu. Nhưng sau này đi vào Đại La Thiên, sư tổ chi phái của ta say mê võ đạo nên sau khi truyền thụ tất cả truyền thừa là bắt đầu bế quan, không nghĩ tới lần bế quan này là cả đời, không còn cơ hội gặp lại.”
Chương 1483 Giả làm thật, lúc thật lúc giả
Gương mặt Ngân Linh Tử cũng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói: “Ồ, sư tổ của Sở huynh là vị nào, không chừng ta đã nghe nói, truyền nhân của cố nhân gặp mặt đúng là có duyên với nhau.”
Sở Hưu lắc đầu: “Xin lỗi, vì một nguyên nhân, ta tạm thời không thể nói tên của sư tổ chi phái mình, đợi tới lúc đánh bại truyền nhân của đại địch, rửa sạch nỗi nhục mới có thể công bố họ tên.
Nhưng gia sư đã từng nói, sư tổ chi phái chúng ta từ trước đại kiếp nạn thời thượng cổ, khi còn trẻ từng sống nhờ trong Linh Bảo Quan, may mắn được quan chủ Linh Bảo Quan thời đó là Xích Hà Chân Nhân chỉ điểm.
Khi đó Xích Hà Chân Nhân là cường giả gần với cảnh giới Võ Tiên nhất, nhưng trước khi đại kiếp nạn thượng cổ giáng lâm, ngài ấy cứu trợ bách tính mà bỏ mạng, thật đáng tiếc lắm thay.
Còn có Lăng Thanh Tử tiền bối cũng thuộc Linh Bảo Quan, lúc đó ngài ấy là đại sư huynh của Linh Bảo Quan, cả thực lực lẫn cách làm người đều khiến người ta khâm phục, khiến cho sư tổ của chi phái chúng ta kính nể không thôi.
Sư tổ còn từng nói, ngày trước Linh Bảo Quan anh tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, sư tổ không ghi lại họ tên của những người đó, chỉ gọi họ theo bối phận.
Khi đó nhị sư huynh của Linh Bảo Quan tuy trông không đứng đắn nhưng thiên tư xuất chúng, tam sư huynh không thích võ đạo nhưng lại có thiên phú cực kỳ xuất sắc về mặt trận đạo.
Tứ sư huynh tuy là đạo sĩ nhưng lại thích ăn thịt, ngũ sư huynh thích uống rượu, thậm chí ngay cả đồ ăn Thôi Vân sư thúc nấu trong nhà bếp cũng rất ngon.
Những người này đều là hảo hữu của sư tổ của, nhưng tất cả đều vẫn lạc trong đại kiếp nạn thượng cổ, còn là hy sinh để cứu người, chỉ còn lại Lăng Thanh Tử tiền bối và tiểu sư đệ tuổi tác nhỏ nhất còn sống.
Sư tổ từng nói, tuy Linh Bảo Quan không phải đại phái đương thời, nhưng lòng bao dung thiên hạ này còn lớn hơn đại phái, đáng ca ngợi, đáng tiếc thay.”
Sở Hưu từng thấy không ít sự tích về Linh Bảo Quan trong Tiểu Phàm Thiên và Huyễn Hư Lục Cảnh, đủ để hắn kể lại chi tiết tình hình của Linh Bảo Quan ngày trước.
Lục Tam Kim ở bên cạnh nghe mà trợn mắt há hốc mồm.
Những chuyện mà Sở Hưu vừa nói có một phần là thật, là điều mà toàn bộ Đại La Thiên đều biết, nhưng đại đa số thì ngay cả hắn cũng không biết.
Trong số các tông môn của Đại La Thiên, Linh Bảo Quan rất nổi tiếng, nhân số ít nhất, một vạn năm qua mà tính cả sư phụ trong nhà bếp cũng không hơn hai chữ số.
Nhưng đệ tử của Linh Bảo Quan lại không kém hơn những đại phái đỉnh phong, hầu hết là người nổi bật trong cùng cấp độ, hào quang của Linh Bảo Quan vừa xuất hiện, ai dám tranh phong?
Trong trí nhớ của Lục Tam Kim, người nổi tiếng nhất của Linh Bảo Quan là hai thế hệ chưởng môn đầu tiên, ‘Thanh Vân Đạo Tôn’ Lăng Thanh Tử và sư đệ của hắn, ‘Tử Dương Đạo Tôn’ Từ Phong Hoa.
Trong đó Tử Dương Đạo Tôn vì sư phụ mất sớm chưa kịp đặt đạo hiệu nên cả đời hắn không có đạo hiệu, chỉ dùng họ tên tục gia.
Nhất môn lưỡng Đạo Tôn, song Võ Tiên.
Sau khi tới Đại La Thiên, Linh Bảo Quan chỉ có hai người mà lại quật khởi, khi huy hoàng nhất thì uy thế của hai người không kém hơn những đại phái đỉnh phong, danh tiếng của bọn họ cũng tương đối lớn.
Tuy sau này vì một số nguyên nhân, Linh Bảo Quan không phải thế hệ nào cũng có một vị Võ Tiên, nhưng không khiến thanh danh của bọn họ bị hao tổn.
Hơn nữa Lục Tam Kim còn nghe nói trong đại kiếp nạn thời thượng cổ, sư phụ của hai vị này cũng có tư cách bước lên cảnh giới Võ Tiên, chỉ tiếc là không chống cự được tới Đại La Thiên đã vẫn lạc. Vị này chắc là Xích Hà Chân Nhân trong miệng Sở Hưu.
Vị Xích Hà Chân Nhân này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, ngoài thời gian đầu còn có người nhắc tới, Lục Tam Kim dám cam đoan cả vạn năm sau cả Đại La Thiên không mấy võ giả nghe tới cái tên này, chỉ có các đệ tử đại phái như Hoàng Thiên Các mới biết được.
Lục Tam Kim nghi hoặc nhìn Sở Hưu, tên khả nghi này nói cứ như thật, chẳng lẽ hắn đúng là truyền nhân của Cổ Tôn?
Còn lúc này Ngân Linh Tử nghe xong lại kích động hẳn lên: “Sư tổ của Sở huynh còn biết cả mấy chuyện này, chắc chắn ngài ấy là người có quan hệ thân thiết với sư tổ Linh Bảo Quan của chúng ta, nếu để sư phụ và mọi người biết Linh Bảo Quan ta còn truyền nhân của cố nhân xuất thế, chắc chắn bọn họ sẽ rất vui mừng.”
Lục Tam Kim nhìn Ngân Linh Tử nói: “Những gì hắn nói đều là thật à?”
Ngân Linh Tử gật đầu nói: “Đương nhiên là thật, không sai chút nào.
Trước đây hai vị sư tổ Thanh Vân và Tử Dương từng nói bọn họ tới được Đại La Thiên, nhận được cơ hội sống sót, hoàn toàn là nhờ Xích Hà sư tổ và các sư tổ khác dùng tính mạng đổi lại.
Cho nên trong Linh Bảo Quan vĩnh viễn lưu lại hương hỏa bài vị của bọn họ, môn hạ đệ tử vĩnh viễn không được quên.
Hơn nữa Tử Dương sư tổ còn có thói quen viết nhật ký, ta đã đọc được không ít ghi chép về thời trước đại kiếp nạn thượng cổ, đều do Tử Dương sư tổ nhớ lại.
Tính cách và sở thích của các vị sư tổ đúng như những gì Sở huynh vừa nói.
Những chuyện này có lẽ ngay đệ tử trong Linh Bảo Quan cũng không phải ai cũng biết, Sở huynh có thể thuật lại cặn kẽ như vậy chứng tỏ sư tổ của chi phái Sở huynh có quan hệ cực kỳ mật thiết với Linh Bảo Quan ta.”
Sở Hưu gật đầu nói: “Có thể nói là rất thân thiết, sư tổ chi phái ta tam tu Đạo Phật Ma, năm xưa tuy không gia nhập môn phái của Xích Hà chân nhân nhưng lại sư tổ chi phái ta cũng được chỉ điểm không ít chân lý của Đạo môn, ân tình này, chi phái ta sẽ mãi mãi không quên.”
Thấy Ngân Linh Tử nói chuyện thoải mái với Sở Hưu, những gì hai bên nói ra đều được kiểm chứng, Lục Tam Kim lại thấy lúng túng.
Hắn nghi ngờ Sở Hưu nhưng không nghi ngờ Ngân Linh Tử.
Cho nên cái tên trông đáng nghi ngờ này lại là thật?
Lục Tam Kim xoa xoa bàn tay nói: “Không ngờ Sở huynh thật sự là truyền nhân của Cổ Tôn, xin thứ cho tại hạ vụng về, thiếu chút nữa hiểu lầm Sở huynh.”
Tuy hắn xấu hổ nhưng da mặt vẫn rất dày.
Mặc dù hắn không sợ Sở Hưu nhưng vô duyên vô cớ đắc tội với một vị truyền nhân của Cổ Tôn lai lịch không nhỏ cũng không phải chuyện tốt lành gì.
Sở Hưu điềm nhiên nói: “Dáng dấp ta khả nghi đến vậy à, trông giống lừa đảo lắm sao?”
Lục Tam Kim cười khà khà nói: “Cái này thì không trách ta được, tên Giải Anh Tông kia nói rõ là mơ hồ. Sở huynh yên tâm, lát nữa về ta sẽ dạy cho lão già ấy một bài học.”
Sở Hưu khẽ nhíu mày, tên này thật sự không để Giải Anh Tông cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền vào mắt.
Hơn nữa Sở Hưu có thể cảm giác được Lục Tam Kim nói lời này không phải dựa vào thân phận người hành tẩu Đông Vực của Hoàng Thiên Các mà là bản thân hắn có tư cách để không đặt Giải Anh Tông trong mắt.
Lục Tam Kim có vẻ rất quen thuộc vung tay lên nói: “Vừa hay hôm nay Ngân Linh Tử đạo huynh cũng có mặt, ta mời hai vị ăn cơm, coi như bồi tội.”
Lục Tam Kim hạ thấp thái độ như vậy khiến Sở Hưu cũng không tiện cự tuyệt, trên người kẻ này có một loại khí chất, cứ như đi với ai cũng có thể nhanh chóng làm quen.
Hơn nữa Sở Hưu cũng muốn nhân cơ hội này hỏi thăm Lục Tam Kim một số chuyện liên quan tới Độc Cô Duy Ngã năm trăm năm trước.
Theo như ghi chép của Văn Phong Các, năm trăm năm trước Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ đã gây động tĩnh rất lớn, các đại phái ở Đông Vực như Hoàng Thiên Các đều biết. Hơn nữa Hoàng Thiên Các còn đích thân hạ lệnh phong tỏa khu vực Đế La Sơn Mạch, người khác thì không biết ẩn tình trong đó chứ Hoàng Thiên Các chắc chắn sẽ biết.
Chương 1484 Đại La Thiên cuồn cuộn sóng ngầm 1
Lục Tam Kim là người rất dễ thân cận, đây coi như một ưu điểm, nhưng Sở Hưu lại phát hiện một khuyết điểm của hắn, đó là keo kiệt.
Hắn nói mời Sở Hưu và Ngân Linh Tử ăn cơm, vốn dĩ Sở Hưu còn tưởng chắc chắn hắn sẽ dẫn với bọn họ tới quán rượu lớn nhất trong An Châu Phủ dùng bữa, kết quả hắn vòng quẹo trái quẹo phải dẫn Sở Hưu và Ngân Linh Tử tới một quán cơm nhỏ vô danh trong tiểu trấn ăn lẩu gà, còn uống chùa của chủ quán một bầu rượu.
Thấy ánh mắt của Sở Hưu có vẻ quái dị, Lục Tam Kim cười hì hì nói: “Sở huynh, đây không phải ta bạc đãi ngươi, đừng nhìn quán cơm này không có gì đáng chú ý, thực ra lẩu gà của nhà này nổi tiếng lắm đó.
Mỗi lần tới Phương Lâm Quận tuần tra, Giải Anh Tông mời ta đi ăn mấy thứ sơn hào hải vị ta cũng lười đi, nhưng lần nào cũng tới nơi này ăn lẩu gà.
Sở huynh nếm thử, hương vị rất không tồi đâu.”
Sở Hưu gắp một đũa, đúng là hương vị không tồi, không biết phong thủy của Đại La Thiên tốt hay là tay nghề của chủ quán tốt, thịt gà cực kỳ tươi ngon.
Còn Ngân Linh Tử ở bên cạnh cũng bắt đầu ăn.
Ngân Linh Tử tướng mạo cũng cực kỳ tuấn tú, bộ đạo bào phối hợp với khí chất của hắn, tự có cảm giác tiêu dao xuất trần.
Nhưng lúc này hắn ăn cơm lại ngấu nghiến như hổ như sói, chẳng khác nào có người cướp đoạt với hắn, cực kỳ ảnh hưởng tới hình tượng.
Tuy đây không phải lần đầu tiên Lục Tam Kim gặp Ngân Linh Tử nhưng lại là lần đầu tiên hắn mời Ngân Linh Tử dùng cơm.
Thấy bộ dạng của hắn lúc này, Lục Tam Kim không khỏi nghi hoặc nói: “Ngân Linh Tử đạo huynh, chẳng lẽ Linh Bảo Quan còn cưỡng ép các ngươi tích cốc, không cho các ngươi ăn cơm no à?”
Ngân Linh Tử cười ngượng ngùng nói: “Khiến hai vị chê cười rồi, tuy trong Linh Bảo Quan không yêu cầu tích cốc, mà đồ ăn mà Lâm sư thúc ở nhà bếp làm cũng cực kỳ mỹ vị, nhưng mỗi bữa chỉ làm một món ngon, còn lại đều là qua loa cho xong.
Theo cách nói của sư thúc, mỗi lần tay cầm muôi thì chỉ có món ăn đầu tiên là dụng tâm nhất, khi làm món thứ hai đã không được hoàn hảo, chín phần với một phần cũng giống nhau, dù sao cũng là lấp đầy cái bụng, ăn được là được.
Cho nên mỗi lần ăn cơm chúng ta đều phải tranh nhau món ngon kia, đã thành thói quen rồi.”
Sở Hưu vuốt cằm, nhà bếp của Linh Bảo Quan đúng là nơi ở của nhân tài, cho dù là sư phụ làm bếp tay cầm muôi cũng chẳng hề đơn giản.
Mọi người vừa ăn vừa tán gẫu, đương nhiên đa số là Lục Tam Kim nói, Ngân Linh Tử thi thoảng mới xen vào, còn Sở Hưu chỉ lắng nghe.
Sở Hưu cũng tìm hiểu được những kiến thức thông thường của Đại La Thiên từ điển tịch của các thế lực lớn trong Phương Lâm Quận.
Nhưng những chuyện cao thâm hơn một chút thì mấy tông môn ở Phương Lâm Quận làm sao biết được. Tin tức thu được từ miệng đệ tử đại phái như Lục Tam Kim còn giá trị hơn tin tức từ những tông môn khác.
Ăn được một nửa, Lục Tam Kim đột nhiên thở dài: “Mấy trăm năm gần đây, Đại La Thiên đúng là không còn yên bình.
Tứ vực đông tây nam bắc, khắp nơi đều có chuyện.
Thời gian trước ta về Hoàng Thiên Các một chuyến mới biết tình hình những nơi khác ra sao.
Bên phía Nam Vực, Cực Lạc Ma Cung bắt đầu gây chuyện, lũ điên ấy suốt ngày nghiên cứu những thứ quái gở, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
Nghe nói bên phía Bắc Vực xuất hiện một cuồng đồ, khi Đạo Tôn của Tam Thanh Điện giảng đạo, hắn ngang nhiên phản bác lý lẽ của đạo tôn, nghe nói huyên náo không nhỏ.
Bên phía Tây Vực, Thiên La Bảo Tự và Phạm giáo đánh nhau túi bụi, đều là đầu trọc, sao lừa trọc lại phải làm khó lừa trọc cơ chứ?”
Sở Hưu nghe Lục Tam Kim nói những điều này, thầm nhủ có vẻ như Đại La Thiên và hạ giới cũng không có gì khác biệt, nhìn thì yên bình nhưng thực tế sóng ngầm cuồn cuộn.
“Nói vậy chỉ có Đông Vực chúng ta là bình yên nhất rồi.”
Lục Tam Kim cười lạnh nói: “Ngược lại, Đông Vực mới là huyên náo nhất.
Mấy trăm năm trước Hàn Giang Thành quật khởi, nhảy lên thành đại tông môn đỉnh phong.
Đông Vực không nhỏ nhưng diện tích chỉ có vậy, thế lực đỉnh phong chỉ có hạn, giờ đột nhiên có một Hàn Giang Thành chen vào, rốt cuộc trong chuyện này có bao nhiêu đấu đá tâm cơ và chém giết, ai biết được đây?
Xảy ra chuyện lớn như vậy, nhìn sang những chuyện khác ở Đông Vực cũng không thấy nó đáng gọi là chuyện nữa.”
Nói đến đây,Lục Tam Kim đột nhiên hỏi Ngân Linh Tử: “Đúng rồi, Ngân Linh Tử đạo huynh, gần đây động thiên phúc địa của Linh Bảo Quan các ngươi có gì dị thường không?”
Sở Hưu gõ nhẹ lên bàn một cái, y biết động thiên phúc địa là gì, đây cũng là một kiến thức thông thường trong Đại La Thiên.
Cái gọi là động thiên phúc địa, thật ra là Tiểu Phàm Thiên, Huyễn Hư Lục Cảnh của phàm giới, là không gian phụ thuộc của Đại La Thiên, thiên địa nguyên khí còn dồi dào hơn cả bên ngoài, còn có một số dị tượng do thiên địa tạo thành, có năng lực dị chủng đoạt thiên địa tạo hóa.
Tất cả các tông môn đỉnh phong trong Đại La Thiên đều có động thiên phúc địa, có một số thì sở hữu không chỉ một cái.
Nghe nói khi xưa Hàn Giang Thành quật khởi, động thiên phúc địa trong Đông Vực đã bị chia cắt hết, nhưng Mạnh Tinh Hà lại dựa vào bí thuật của chi phái Tinh Hà Tán Nhân, cưỡng ép tạo ra một động thiên phúc địa mới, dẫn tới Đại La Thiên chấn động.
Ngân Linh Tử lắc đầu nói: “Không có, tất cả đều rất bình thường.”
Lục Tam Kim thở dài nói: “Nghe nói một động thiên phúc địa của Lăng Tiêu Tông là Lang Hoàn Cảnh đã xuất hiện khuynh hướng nguyên khí khuếch tán, cho nên Lăng Tiêu Tông đã phong tỏa Lang Hoàn Cảnh, không cho phép đệ tử đi vào.
Các trưởng bối Hoàng Thiên Các ta đang lo lắng, mong là đại kiếp nạn thượng cổ đừng lặp lại ở Đại La Thiên.”
Sở Hưu hỏi: “Nguyên khí của động thiên phúc địa tiết ra ngoài có liên quan gì tới đại kiếp nạn thời thượng cổ?”
Chuyện liên quan tới đại kiếp nạn thời thượng cổ, hạ giới có vô số suy đoán, nhưng tới đại la thiên thì những môn phái nhỏ chỉ ghi chép lại mấy chuyện thông thường của Đại La Thiên, nếu có miêu tả về đại kiếp nạn thời thượng cổ cũng chỉ là mấy lời mơ hồ, không rõ ràng.
Lục Tam Kim kinh ngạc nói: “Sư phụ ngươi không nói cho ngươi mấy thứ này à? Nếu chi phái của ngươi là truyền nhân của Cổ Tôn, vậy phải biết chuyện này chứ?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Biết thì biết, nhưng gia sư vì thù hận sư môn nên giản giáo ta cực kỳ nghiêm ngặt, tu luyện như phát điên vậy, làm gì có thời gian đi đọc mấy thứ linh tinh này?
Các ngươi thấy giọng điệu của ta có vẻ kỳ quái, đó là vì mấy năm gần đây ngoài tu luyện ra ta thậm chí còn không có nhiều cơ hội nói chuyện.”
Nhậm Thiên Lý nhìn Sở Hưu bằng ánh mắt đồng cảm nói: “Sở huynh, ngươi thật đáng thương.
Lục Tam Kim cũng gật đầu đồng ý: “Đúng là rất đáng thương, không được ăn, không được uống, còn không được chạm vào nữ nhân, ngày ngày đối mặt với một lão già. Có phải Sở Hưu cảm thấy trong lòng rất ngột ngạt không? Giải Anh Tông nói ngươi ra tay tàn nhẫn, có phải vì trong lòng uất...”
Chương 1485 Đại La Thiên cuồn cuộn sóng ngầm 2
Sở Hưu ho khan một tiếng: “Thôi nói tiếp chuyện đại kiếp nạn thời thượng cổ đi.”
Sau khi cưỡng ép chuyển để tài lại, Lục Tam Kim mới nói: “Thật ra cũng không có gì để nói, dù sao theo như ghi chép của Hoàng Thiên Các chúng ta, con người có tuổi thọ, vạn vật không gì là vĩnh hằng, thiên địa này đương nhiên cũng vậy.
Đại kiếp nạn thời thượng cổ chính là tuổi thọ của thiên địa sắp hết, cho nên xảy ra các loại thiên tai, thậm chí là nhân họa.
Cách giải thích của Tam Thanh Điện rất thú vị, theo lời họ thì thực ra thiên địa không chết, chỉ là một luân hồi mà thôi, thay đổi hình dạng.
Nhưng những người chúng ta như ký sinh trùng, sống dựa vào thiên địa này, đã quen với thiên địa này, giờ hoàn cảnh thay đổi đương nhiên cũng không chịu nổi.
Cho nên đại kiếp nạn này không phải đại kiếp nạn của thiên địa mà là đại kiếp nạn đối với nhân tộc chúng ta.
May mà trước khi đại kiếp nạn thời thượng cổ diễn ra, đã có một số điềm báo và dị tượng, mà nguyên khí trong động thiên phúc địa bắt đầu tiết ra ngoài chính là một trong số đó.
Một vạn năm gần đây Đại La Thiên chưa từng xảy ra chuyện như vậy, nhưng mấy trăm năm gần đây đã có loại điềm báo này.”
Ngân Linh Tử nói: “Thật ra đây cũng là hiện tượng bình thường, không gian trong động thiên phúc địa vốn không được ổn định, rất dễ xuất hiện chấn động.
Người ngoài đi vào tu hành hay bố trí trận pháp cũng rất dễ làm cho động thiên phúc địa hư hại.”
Lục Tam Kim uống một ngụm rượu cuối cùng rồi nói: “Hy vọng là thế, nhưng có người bi quan cứ lo lắng chuyện đại kiếp nạn thượng cổ lại tái diễn.
Nhưng có đến cũng không quan trọng, đời ta không có hy vọng được chứng kiến rồi, sau khi ta chết thì sao phải quan tâm đại kiếp nạn hay không đại kiếp nạn.”
Sau khi ăn xong, Sở Hưu hỏi dò Lục Tam Kim: “Lục huynh, ngươi đã là người hành tẩu Đông Vực, chắc ngươi cũng biết không ít chuyện liên quan tới Đông Vực.
Chắc ngươi cũng biết nguyên nhân chi phái của ta không tiện để lộ họ tên từ chỗ Giải Anh Tông rồi. Không tìm được kẻ thù của sư tổ, không đánh bại được truyền nhân của hắn, thì chi phái của ta không có mặt mũi nào để lộ danh tính.
Cho nên, ngươi có biết năm trăm năm trước Đông Vực từng xuất hiện một vị
cường giả ma công thông thiên tên là Độc Cô Duy Ngã không?”
Lục Tam Kim bĩu môi nói: “Ta cũng phải nói là đám truyền nhân của Cổ Tôn các ngươi đúng là quái đản, chẳng phải thua một lần thôi à, sao lại cố chấp đến vậy, ai trên đời chẳng có lúc bại.”
Tuy nói vậy nhưng Lục Tam Kim vẫn suy nghĩ cẩn thận nửa ngày rồi lắc đầu nói: “Không có ấn tượng, quan trọng là từ lâu quá rồi. Năm trăm năm là mấy đời người rồi, nếu ngươi hỏi ta chuyện hiện tại còn tạm.
Có điều tuy ta không biết nhưng chắc là có người biết.
Các chủ đời trước của Hoàng Thiên Các ta là chí cường giả cảnh giới Võ Tiên, hắn là người thế hệ đấy, tuy không dám nói là cao tầng trong Hoàng Thiên Các nhưng địa vị cũng không thấp. Nếu thật sự có người như vậy, chắc hắn sẽ biết.”
Nói đến đây, con mắt Lục Tam Kim đột nhiên đảo một vòng nói: “Sở huynh, chẳng bằng hai ta trao đổi nhé?
Ngươi muốn tìm tin tức về người này, ta có thể giúp ngươi, dẫn ngươi tới gặp lão các chủ Hoàng Thiên Các.
Trăm năm trước lão các chủ đã nhường lại chức vụ các chủ Hoàng Thiên Các, sau đó bỏ mặc thị phi ở Đại La Thiên, người khác muốn gặp hắn cũng không dễ dàng gì.”
Sở Hưu gõ bàn một cái hỏi: “Trao đổi cái gì?”
Lục Tam Kim cười hì hì nói: “Rất đơn giản, thời gian tới Hoàng Thiên Các chúng ta và Lăng Tiêu Tông sẽ có một trận trao đổi võ đạo, hai bên sẽ phái một số đệ tử ra sân.
Ta muốn mời Sở huynh tới làm khách khanh của Hoàng Thiên Các chúng ta, tham gia luận võ.
Với thực lực của Sở huynh, làm khách khanh cho Cửu Phượng Kiếm Tông đúng là quá uất ức.
Cửu Phượng Kiếm Tông kia là cái thá gì? Cho dù Sở huynh không bằng Mạnh Tinh Hà thì Cửu Phượng Kiếm Tông có bằng được Hàn Giang Thành không? Đâu phải ai cũng là Diệp Duy Không.”
Lời mời của Lục Tam Kim khiến Sở Hưu hơi ngạc nhiên.
Trước đó tuy hai bên chưa tới mức đối địch nhưng quan hệ cũng đâu có tốt tới nước này?
Cho nên Sở Hưu nghi ngờ hỏi lại: “Nếu hai tông môn tỷ võ, vì sao Lục huynh không tham gia?
Người hành tẩu Đông Vực, chức vị này có thể coi là người thừa kế các chủ, ta không thể nghĩ ra trong Hoàng Thiên Các có ai thích hợp tham gia tỷ võ hơn Lục huynh.”
Lục Tam Kim lúng túng nói: “Ta cũng muốn tham gia, nhưng năm nay ta bị cấm tham gia tỷ võ giữa hai phái.
Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các đều là đại phái ở Đông Vực, cho nên hai bên tiến hành tỷ võ đã không phải một hai lần.
Nhưng lần trước tỷ võ, bên phía Lăng Tiêu Tông có kẻ miệng quá thối, ta nhất thời không nhịn được ra chiêu hơi mạnh, khiến hắn bị phế bỏ tu vi, cho nên bị cấm tham gia tỷ võ lần tiếp theo.
Nói một lời tự biên tự diễn thì lần tỷ võ này nếu không có ta, chắc chắn phải thua. Cho nên các chủ cũng bảo ta nghĩ cách, còn nói gì mà ta có nhiều bằng hữu, kéo một người tới làm khách khanh là có thể tham gia tỷ võ.”
Nói đến đây, Lục Tam Kim cười khổ: “Tuy bằng hữu của ta cũng không tệ, nhưng tất cả mọi người không có ai là kẻ ngốc, tuy đây chỉ là một trận tỷ võ bình thường, nhưng chuyện này liên quan tới thể diện của hai phái Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các, nếu có người đại diện cho Hoàng Thiên Các đánh bại Lăng Tiêu Tông, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới quan hệ giữa tông môn của bọn họ và Lăng Tiêu Tông.
Cũng như lúc này Ngân Linh Tử đạo huynh đang ở đây nhưng ta không mời hắn, chính là vì nguyên nhân như vậy.
Ta không thể vì một chuyện nhỏ như vậy mà khiến cho Linh Bảo Quan của Ngân Linh Tử đạo huynh kết thù kết oán với Lăng Tiêu Tông.
Nhưng Sở huynh lại khác, ngươi là truyền nhân của Cổ Tôn, một thân một mình, không phải sợ Lăng Tiêu Tông nhắm vào.
Hơn nữa Lăng Tiêu Tông sẽ không vì chút chuyện nhỏ như vậy mà chạy vào rừng sâu làm phiền sư tổ chi phái các ngươi.
Sở huynh, nếu ngươi đáp ứng ta, ta không chỉ dẫn ngươi tới gặp lão tổ Hoàng Thiên Các, còn có thể cho ngươi đãi ngộ của khách khanh đỉnh cấp trong Hoàng Thiên Các.”
Từ sau Mạnh Tinh Hà, chuyện chào mời khách khanh đã rất thịnh hành trong Đại La Thiên, nhưng các tông môn như Cửu Phượng Kiếm Tông cho dù có tìm được khách khanh thực lực cường đại cũng không giữ được người.
Còn các tông môn đỉnh phong nhưng Hoàng Thiên Các, bọn họ cũng phân chia thực lực khách khanh ra thành các cấp bậc khác biệt.
Khách khanh cấp bậc cao nhất là dành cho cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền. Về phần cảnh giới Võ Tiên, cường giả cấp bậc đó sẽ không tới làm khách khanh cho người ta.
Lục Tam Kim nói sẽ cho Sở Hưu đãi ngộ của khách khanh cấp cao nhất, chẳng khác nào đối xử với Sở Hưu như cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Khóe miệng nhếch lên thành nụ cười nói: “Đồng ý.”
Cứ cứ khiêm nhượng mãi cũng không có lợi.
Sau khi thăm dò tình hình đại khái ở Đại La Thiên, Sở Hưu ngông nghênh như vậy đã thu được thành quả, cũng như lúc này.