-
Chương 1496-1500
Chương 1496 Hiên Viên Vô Song xui xẻo 1
Sở Hưu từng tìm được không ít võ kỹ trong đống đồ mà Độc Cô Duy Ngã vứt lại, đáng tiếc không phải sát chiêu như Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm mà chỉ là một số võ kỹ hắn từng sử dụng trước khi hùng bá giang hồ.
Sở Hưu không tập trung học những võ kỹ này, nhưng cũng lý giải nhập môn, không biết chừng lúc nào đó lại cần dùng tới. Thiên Ma Chưởng hiện giờ cũng là như vậy.
Nhưng chuyện mà Sở Hưu khiến người khác khiếp sợ không phải Thiên Ma Chưởng của y mà là ngọn lửa diệt thế.
Tại hạ giới, không ai nhận ra ngọn lửa diệt thế, sau khi Sở Hưu sử dụng nó đã là một trong những tiêu chí của Sở Hưu.
Nhưng trong Đại La Thiên, ngọn lửa diệt thế lại là công pháp bí truyền của Đại Hắc Thiên Thần Cung trong Phạm Giáo ở Tây Vực, quỷ dị khó lường.
Xưa nay Phạm Giáo không thu nhận đệ tử ngoại môn, hình như Sở Hưu này đâu phải hòa thượng, sao y lại dùng ngọn lửa diệt thế?
Lệnh Hồ Tiên Sơn lạnh nhạt nói: “Tư liệu vừa rồi đã nói, chi phái truyền thừa của Sở Hưu này có thể truy ngược tới trước đại kiếp nạn thời thượng cổ, không khéo lúc đó công pháp của Phạm Giáo bị lộ ra ngoài, trong thời kỳ đó đây là chuyện rất bình thường.”
Tần Bách Nguyên cũng gật nhẹ đầu, chuyện này không có gì lạ.
Trước đại kiếp nạn thượng cổ, toàn bộ thiên hạ giao chiến hỗn loạn, thậm chí để tranh đoạt danh ngạc đi vào Đại La Thiên, các phái còn chém giết lẫn nhau.
Trong thời kỳ đó đừng nói để lộ công pháp, chỉ cần giữ mạng thì thứ gì cũng vứt lại được.
Nhưng trong sân đấu, đột nhiên ra tay như vậy lại đánh cho Hiên Viên Vô Song trở tay không kịp.
Trước đó Hiên Viên Vô Song luôn cho rằng võ đạo của Sở Hưu giống như mình, đều theo phong cách cương mãnh hùng dũng, kết quả ai ngờ Sở Hưu lại quay người thi triển ngọn lửa diệt thế quỷ dị như vậy.
Ngọn lửa diệt thế thiêu đốt cương khí nguyên thần, khiến Hiên Viên Vô Song chật vật không thôi, tiếp đó lại bị một chưởng của Sở Hưu đánh bay, trong lòng hắn đã tức giận tới cực độ.
Lúc trước hắn còn nói không khống chế được cơn giận của mình chỉ là kẻ yếu, kết quả bây giờ tới phiên hắn không khống chế được cơn giận của mình.
Lúc này, Hiên Viên Vô Song không tiếp tục nói nhảm, hai tay hắn nắm chặt lấy Tăng Tiêu Trấn Long Kích, quanh người ẩn hiện hoa văn kỳ dị, lực lượng thiên địa điên cuồng tràn vào cơ thể hắn. Đổi lại là người bình thường thì hành động này không khác gì tự nổ, nhưng Hiên Viên Vô Song lại cưỡng ép dung nạp những thiên địa nguyên khí kia vào cơ thể.
Cảm nhận được luồng lực lượng kia, Sở Hưu cũng hơi biến sắc.
Ma khí tinh thuần hiện lên trong tay y, Diệt Tam Liên Thành Tiễn liên tiếp bắn ra, muốn ngăn cản Hiên Viên Vô Song tiếp tục hấp thu thiên địa nguyên khí.
Nhưng hoa văn kỳ dị trước người Hiên Viên Vô Song lại ngăn cản những mũi tên này, dùng nguyên khí tinh thuần nhất tịnh hóa lực lượng tịch diệt trên Diệt Tam Liên Thành Tiễn.
Một khắc sau, quanh người Hiên Viên Vô Song đã là ánh kim nguyên khí chói mắt, hai tay hắn niết ấn quyết, quát lớn: “Xin chiến hồn nhập thể!”
Chỉ trong tích tắc, một lực lượng nào đó trong cõi u minh như bị lay động, một khắc sau ma khí giữa không trung điên cuồng tràn vào người Hiên Viên Vô Song. Sau lưng hắn một hư ảnh mông lung cao tới vài trăm trượng hiển hiện, thân mặc giáp Khắc Long, tay cầm Phương Thiên Họa Kích, ma diễm ngập trời, uy thế vô cùng kinh khủng.
Ánh mắt mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc, Hiên Viên Vô Song đã dốc toàn lực.
Nói chính xác thì thứ Hiên Viên Vô Song đang dùng đã vượt ngoài phạm vi võ kỹ mà là một loại bí thuật, một loại bí thuật năm xưa Lăng Tiêu Tông nhận được, có thể dùng những thứ mà ma thần thái cổ truyền lại, tiếp dẫn lạc ấn của ma thần trong cõi u minh nhập thể, đổi lại lực lượng cường đại.
Loại bí thuật này bắt nguồn từ man tộc thời thượng cổ, nay đã bị diệt sạch. Lăng Tiêu Tông sửa lại, dùng vật dụng thân cận của cường giả năm xưa để dẫn dắt ý chí lạc ấn trong thiên địa, tên là Chiến Hồn Quyết.
Đạt tới đỉnh phong của ảnh giới Võ Tiên sẽ là chí cường giả thật sự sánh vai với thiên địa. Năm trăm năm trước lực lượng của Độc Cô Duy Ngã có thể lạc ấn vào hư không, những cường giả trong truyền thuyết khác cũng có thể làm được.
Nhưng điều kiện bắt buộc là ngươi phải chịu được lực lượng phản ngược lại, dù sao đây cũng là lực lượng mà cường giả cấp bậc đỉnh phong lưu lại lạc ấn, cho dù ngươi dùng vật dụng thân cận của họ dẫn dắt, sau khi đi vào cơ thể cũng gây ra lực cắn trả cực mạnh. Cho nên sau khi nghiên cứu xong Chiến Hồn Quyết nó cũng bị gác xó, trong các thế hệ của Lăng Tiêu Tông số võ giả luyện thành không quá ba người.
Hiên Viên Vô Song thiên phú dị bẩm, trực tiếp hấp thu thiên địa nguyên khí cường đại để tẩm bổ chiến hồn nhập thể, có vậy mới tu luyện thành công.
Những người khác đều hết sức kinh hãi, chỉ có Sở Hưu sắc mặt quái dị.
Y đã nhận ra chiến hồn mà Hiên Viên Vô Song gọi tới là ai.
Thượng Cổ Ma Thần Lã Ôn Hầu!
Thân là Đại Ma Thần hung danh hiển hách năm xưa, có thể khiến toàn bộ võ giả trong thiên hạ cùng nhau vây quét, vị Lã Ôn Hầu này có thể so sánh với Độc Cô Duy Ngã, đương nhiên có tư cách trở thành chiến hồn để người khác
dẫn dắt.
Chỉ có điều, bây giờ truyền thừa của Lã Ôn Hầu đang trên người Sở Hưu!
Ngày trước Lã Phụng Tiên lấy được truyền thừa của Lã Ôn Hầu, hắn đã tặng công pháp luyện thể của Lã Ôn Hầu là Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân cho Sở Hưu, Sở Hưu cũng tu luyện công pháp này tới cảnh giới đại thành.
Bây giờ Hiên Viên Vô Song lại dẫn dắt chiến hồn của Lã Ôn Hầu tới giao chiến với y, rốt cuộc ai mới là kẻ giả mạo?
Cương khí màu bạc quanh người Hiên Viên Vô Song đã biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó mà ma khí sâu thẳm.
Hắn chăm chú nhìn Sở Hưu, lạnh lùng nói: “Tốt, rất tốt. Đã nhiều năm rồi Đông Vực không có ai có thể ép ta tới mức này. Ngươi nên cảm thấy vinh hạnh!”
“Thật sao?”
Sở Hưu thu hồi Phá Trận Tử, bước từng bước một lên, mỗi một bước là ma khí quanh người y lại cường đại thêm một phần.
Tới cuối cùng quanh người Sở Hưu đã là ma diễm ngập trời, thiêu đốt quanh thân thể cường đại của y, một luồng chấn động lực lượng bộc phát.
Một số võ giả có nhãn lực ở đây đã nhìn ra, khí tức mà Sở Hưu tỏa ra không ngờ lại giống hệt Hiên Viên Vô Song sau khi dẫn dắt chiến hồn nhập thể.
Không, nói chính xác hơn là ma khí trên người y còn tinh thuần hơn so với Hiên Viên Vô Song.
Dù sao ma khí trên người Hiên Viên Vô Song chỉ là sau khi chiến hồn Lã Ôn Hầu nhập thể tự động hấp thu một số ma khí trong thiên địa xung quanh. Còn ma khí trên người Sở Hưu lại là khí tức sau khi tu luyện Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân tới đại thành.
Đương nhiên Hiên Viên Vô Song cũng cảm giác được luồng khí tức này, thậm chí chiến hồn trong cơ thể hắn cũng bắt đầu bất ổn.
Hắn vẻ mặt ngạc nhiên, không biết chuyện này là thế nào.
Nhưng lúc này Sở Hưu lại lao tới xuất quyền, quanh người ma diễm ngập trời, quyền ý như muốn xé tan hết thảy.
Chương 1497 Hiên Viên Vô Song xui xẻo 2
Hiên Viên Vô Song cầm Phương Thiên Họa Kích định nghênh chiến nhưng hư ảnh Lã Ôn Hầu sau lưng hắn lại không ngừng rung chuyển, chẳng những không phát huy năng lực của Chiến Hồn Quyết mà còn liên lụy tới hắn, khiến động tác của hắn trở nên cực kỳ chậm chạp, phải tốn đa số tinh lực trấn áp chiến hồn đaNG xao động bất an trong người, cho nên lại bị một quyền của Sở Hưu đánh bay.
Thân hình Sở Hưu không hề dừng lại, y cũng cực kỳ am hiểu phương thức chém giết cận chiến như vậy.
Dưới thế công liên tục đó, Hiên Viên Vô Song bị áp đảo hoàn toàn, không có sức hoàn thủ, biểu hiện còn chẳng bằng lúc trước.
Thật ra Hiên Viên Vô Song cũng xui xẻo, hắn xuất thân Lăng Tiêu Tông, thủ đoạn vẫn còn nhiều, không phải chỉ có mỗi Chiến Hồn Quyết.
Nếu hắn thành thật giao thủ với Sở Hưu, cho dù cuối cùng có thất bại cũng không chật vật như hiện giờ.
Nhưng hắn lại quá đen đủi vận dụng Chiến Hồn Quyết, hơn nữa vừa vặn dẫn dắt ấn ký Lã Ôn Hầu, vậy đừng trách Sở Hưu không khách khí.
Lã Ôn Hầu đã chết từ lâu, chút chân linh cuối cùng cũng bị Lã Phụng Tiên hấp thu.
Cho nên ấn ký của hắn lưu lại chỉ là bản năng, nếu có thể bị món đồ thân cận của bản thân ngày trước ảnh hưởng, được tiếp dẫn đến, đương nhiên cũng sẽ bị công pháp năm xưa của mình ảnh hưởng, hơn nữa ảnh hưởng còn lớn hơn.
Bị Sở Hưu áp đảo tới cực hạn, Hiên Viên Vô Song muốn rách cả mí mắt, gần như phát điên.
Đúng như trước đó Tần Bách Nguyên lo lắng, xưa nay Hiên Viên Vô Song chưa từng thất bại, nếu lần này thua chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới tâm cảnh của hắn.
Còn bây giờ Hiên Viên Vô Song chưa hoàn toàn thất bại, nhưng bị áp đảo tới nước này ngay trước mặt mọi người, lý trí của hắn đã mất dần.
Một khắc sau, Hiên Viên Vô Song dùng Phương Thiên Họa Kích chống lại một quyền của Sở Hưu, hai tay hắn kết ấn. Chỉ trong chớp mắt, khí tức quanh người hắn đột nhiên co lại, một khắc sau hư ảnh Lã Ôn Hầu phía sau hắn bắt đầu nổ tung.
Không phải vỡ vụn mà là dẫn dắt khí tức tạo thành vụ nổ lớn!
Sở Hưu lập tức biến sắc, thằng điên này!
Hiên Viên Vô Song không chỉ là tinh thần có vấn đề, hắn đúng là thằng điên!
Thấy mình không khống chế được chiến hồn, không ngờ hắn lại trực tiếp dẫn nổ chiến hồn trong cơ thể.
Phải biết vừa rồi để tiếp dẫn chiến hồn, Hiên Viên Vô Song đã hấp thu lượng
thiên địa nguyên khí mà ngay cả Sở Hưu cũng phải khiếp sợ. Những lực lượng này được hắn dung nạp vào cơ thể của mình, sau đó dẫn nổ cùng chiến hồn. Hắn định làm gì, kéo Sở Hưu đồng quy vu tận hay sao?
Lần trước Lục Tam Kim chỉ nặng tay phế bỏ đối thủ mà đã bị trách phạt, còn lần này Hiên Viên Vô Song thì hay rồi, hắn đã biến trận tỷ võ thành trận chiến sinh tử!
Hiên Viên Vô Song định liều mạng nhưng Sở Hưu lại không muốn liều mạng với hắn.
Một khắc sau, thân hình Sở Hưu bỗng lùi lại phía sau, Hiên Viên Vô Song thì chỉ cười gằn một tiếng đuổi theo.
Nhưng Sở Hưu vừa lùi lại vừa đưa hai tay ra kết ấn, chỉ nháy mắt sau vô số khí tức âm tà lạnh lẽo đã hội tụ quanh người Sở Hưu, ma khí tinh thuần lượn lờ, tiếng quỷ thần kêu khóc vang vọng hư không, trời khóc đổ mưa máu hàng lâm. Hư không bị xé rách, hư ảnh ma thần hờ hững nhìn xuống, một bàn tay thò ra, trực tiếp nắm lấy Hiên Viên Vô Song, định kéo hắn vào thế giới âm trầm vô biến đó.
Giờ khắc này, võ giả trên khán đài của Lăng Tiêu Tông đã không thể ngồi yên.
Tần Bách Nguyên bước lên trước một bước, tới trước sân đấu, tiện tay điểm một cái, Lăng Tiêu Nam Thiên Môn hiển hiện, phong tỏa hoàn toàn Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú của Sở Hưu, khiến hư ảnh ma thần hoàn toàn biến mất.
Một khắc sau, hắn điểm vài cái lên người Hiên Viên Vô Song, khiến tên này rên khẽ một tiếng, ngất xỉu, nhưng cũng khiến lực lượng sắp bùng nổ trong người hắn bình ổn trở lại.
Tần Bách Nguyên nhìn về phía Sở Hưu, lạnh lùng nói: “Ngưng tụ ma khí âm tà trên thế gian tới cực hạn, công pháp thật âm độc!
Hoàng Thiên Các không nói với ngươi trong trận tỷ võ không được hạ thủ giết người à?”
Hiên Viên Vô Song có thể thua nhưng hắn không thể chết, dù sao Hiên Viên Vô Song cũng là đệ tử kiệt xuất nhất trong thế hệ này của Lăng Tiêu Tông.
Thậm chí chỉ xét riêng thiên phú võ đạo và tu vi, cho dù nhìn khắp lịch sử của Lăng Tiêu Tông cũng không tìm được mấy người sánh ngang với hắn.
Cho nên khi tỷ võ có quy định, võ giả thế hệ trước không thể ra tay, lần tỷ võ trước, đệ tử Lăng Tiêu Tông đã bị Lục Tam Kim phế bỏ nhưng Lăng Tiêu Tông vẫn cố nhịn không xuất thủ, thế nhưng lần này Tần Bách Nguyên thật sự không nhịn được, vì người này là Hiên Viên Vô Song.
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Vị tiền bối Lăng Tiêu Tông này, nói chuyện phải có lý chứ.
Ở đây có bao nhiêu con mắt chứng kiến, không phải ta muốn hạ thủ giết người mà là có kẻ nổi điên muốn kéo ta đồng quy vu tận.
Hắn muốn chết, ta không muốn chết, rốt cuộc là ai hạ thủ giết người trước, còn cần ta nhiều lời hay sao?”
Tần Bách Nguyên đưa mắt nhìn Sở Hưu nửa ngày, cuối cùng hừ lạnh một tiếng nói: “Lần tỷ võ này, Lăng Tiêu Tông ta thua.”
Tuy Lăng Tiêu Tông hành xử bá đạo nhưng không phải không nói lý.
Đang có bao nhiêu người chứng kiến, thua chính là thua, Lăng Tiêu Tông bọn họ thua được.
Sở Hưu nhíu mày, vừa định đi khỏi, y lại đột nhiên có cảm giác có người đang quan sát mình, còn là loại quan sát mang thâm ý.
Nhưng khi Sở Hưu quay đầu lại, y phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn mình.
Sở Hưu có đánh bại Hiên Viên Vô Song cũng không có gì, dù sao tuy Hiên Viên Vô Song rất mạnh nhưng không ai nói hắn là đệ nhất cao thủ trong thế hệ trẻ của Đại La Thiên.
Nhưng sức chiến đấu mà Sở Hưu thể hiện lại cực kỳ khủng khiếp, cho dù là các truyền nhân của Cổ Tôn xuất thế gần đây cũng không mấy ai sánh được với y, cho nên lúc này mọi người tập trung quan sát y cũng rất bình thường.
Sở Hưu khẽ nhíu mày.
Y có thể cảm giác được, ánh mắt vừa rồi không giống với ánh mắt của mọi người, rõ ràng nó mang chú ý vị khác thường. Nhưng nơi này quá đông người, Sở Hưu cũng không phân biệt được, đành âm thầm cảnh giác.
Lục Tam Kim hưng phấn lôi kéo Sở Hưu, cười ha hả nói: “Ha ha ha! Thực lực của Sở huynh đúng là bất phàm, đánh cho tên Hiên Viên Vô Song kia không có sức hoàn thủ.
Đáng tiếc tên kia ngất rồi, bằng không ta rất muốn xem biểu cảm của hắn.
Mà lần này gặp được Sở huynh đúng là vận may, là cơ duyên của ta.”
Lục Tam Kim thật sự cho rằng mình đã gặp may.
Nếu không phải hắn tình cờ đi loanh quanh gần Phương Lâm Quận, Hoàng Thiên Các đã chẳng phái hắn tới xử lý chuyện này.
Nếu không phải Ngân Linh Tử xuất hiện kịp thời, chắc chắn bây giờ hắn và Sở Hưu đã trở mặt, không khéo còn đánh nhau, dù sao lúc đầu biểu hiện của tên này cũng rất khả nghi.
Nếu không phải da mặt hắn đủ dày, kịp thời kéo Sở Hưu vào Hoàng Thiên Các làm khách khanh, cũng chẳng có ngày hôm nay.
Nhiều chuyện trùng hợp như vậy đặt chung vào, có thể nói là vận may của Lục Tam Kim cao bằng trời.
Sở Hưu chỉ cười nhạt một cái rồi nói: “May mắn thôi.”
Không phải y khiêm tốn mà thật sự là may mắn.
Chương 1498 Lời hứa của Lục Tam Kim
Thực lực của Hiên Viên Vô Song không yếu đến vậy, nếu ra tay toàn lực thì thủ đoạn của hắn không chỉ có mình Chiến Hồn Quyết.
Nhưng ai mà ngờ hắn lại xui xẻo đến vậy, đã sử dụng Chiến Hồn Quyết mà còn kéo ấn ký do Lã Ôn Hầu lưu lại tới, đúng là tạo cơ hội cho Sở Hưu.
Bằng không, nếu đổi đấu pháp khác tuy Sở Hưu tự tin sẽ không thua nhưng cũng không thắng dễ dàng như vậy.
Chuyện tiếp theo thì đơn giản, lần này Lăng Tiêu Tông tỷ võ thua, không chỉ tổn thất một số thiên tài địa bảo mà còn thua mất vài điều kiện vào tay Hoàng Thiên Các.
Còn những điều kiện này rốt cuộc là gì thì cần đám người Xung Thu Thủy bàn luận, đừng nói tới Sở Hưu, ngay cả Lục Tam Kim cũng không có tư cách tham dự.
Sở Hưu và đám người Hoàng Thiên Các ở lại Lăng Tiêu Tông thêm vài ngày, sau khi xử lý xong xuôi mọi chuyện lại theo đám người Lục Tam Kim trở về tổng bộ Hoàng Thiên Các. Ngân Linh Tử từ biệt hai người tiếp tục du lịch Đại La Thiên.
Hoàng Thiên Các cũng như Lăng Tiêu Tông, có một tòa thành lớn của riêng mình.
Hình như đây là thói quen của các tông môn khi vừa tới Đại La Thiên, vì trong thời điểm đó Đại La Thiên chưa được khai phá, khắp nơi đều là hung thú. Xây dựng một tòa thành lớn như vậy cũng có thể bảo vệ những võ giả trẻ tuổi.
So với Lăng Tiêu Thành thì tòa thành tổng bộ của Hoàng Thiên Các có vẻ bình thường hơn nhiều. Nhưng đây chỉ là so với Lăng Tiêu Thành mà thôi, thực tế Hoàng Thiên Các được xây dựng trên đỉnh một ngọn núi cao ngàn trượng, chỉ có một con đường gần như thẳng đứng dẫn lên đỉnh núi.
Tòa thành lớn trên đỉnh núi cũng cực kỳ bắt mắt, thậm chí đứng cách vài chục dặm cũng có thể thấy được.
Khi đám người Sở Hưu tới trước cửa lớn của Hoàng Thiên Các, đã có người đứng đó chờ đón bọn họ, chính là các chủ Hoàng Thiên Các, Thiên Vương - Lý Vô Tướng.
Lý Vô Tướng không thẹn với danh hiệu của mình, thân hình cao lớn uy mãnh tướng mạo đoan chính nghiêm nghị, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta có cảm giác uy nghiêm.
Thấy đám người Lục Tam Kim trở về, Lý Vô Tướng mới mỉm cười nói: “Tốt lắm, lần này các ngươi làm không tệ, Hoàng Thiên Các ta đã tỷ võ thua ba lần liền, cuối cùng lần này cũng thắng lại một ván.”
Tuy lần tỷ võ trước Lục Tam Kim phát huy không tệ, nhưng khổ nỗi biểu hiện của hai đệ tử Hoàng Thiên Các khác lại không được tốt.
Hai lần trước còn thảm hại hơn, khi đó Lục Tam Kim còn chưa quật khởi, Hoàng Thiên Các bị Lăng Tiêu Tông áp đảo hoàn toàn, có lần còn thua cả ba trận.
Xung Thu Thủy chỉ lạnh nhạt nói: “Các chủ, bên Lăng Tiêu Tông đã bàn bạc điều kiện xong, bọn họ cũng khá lưu loát, không từ chối.”
Lý Vô Tướng gật đầu nói: “Vậy thì tốt rồi.”
Sở Hưu nheo mắt, quan hệ giữa hai vị chính phó các chủ này đúng là vi diệu.
Nghe nói trước đó quan hệ giữa Lý Vô Tướng và Xung Thu Thủy rất tốt, Hoàng Thiên Các Song Hùng chẳng khác nào huynh đệ.
Kết quả một chức vị các chủ lại gây ra tình hình như hiện tại.
Đương nhiên trong chuyện này Sở Hưu cũng chỉ là người đứng ngoài, không định tìm hiểu sâu.
Lúc này Lục Tam Kim cũng nhìn về phía Sở Hưu, cười nói: “Vị này là Sở tiểu hữu à? Lần này Sở tiểu hữu đại diện cho Hoàng Thiên Các ta đạt được thắng lợi trong tỷ võ, có thể nói là đệ nhất đại công thần của Hoàng Thiên Các ta. Đợi tới khi tổ chức tiệc, Hoàng Thiên Các sẽ hậu tạ.”
Thái độ của Lý Vô Tướng rất tốt, chiêu hiền đãi sĩ mà không mất uy nghiêm, nhưng Sở Hưu có thể thấy được vẻ thăm dò và quan sát trong mắt hắn.
Đây cũng là chuyện bình thường, Sở Hưu không để ý, y chỉ chắp tay một cái nói: “Tại hạ đã trở thành khách khanh của Hoàng Thiên Các, đã nhận hậu đãi như vậy đương nhiên phải làm việc hết lòng rồi.”
Lý Vô Tướng lại động viên Sở Hưu vài câu rồi tới chào hỏi người khác.
Bữa tiệc buổi tối cũng vậy, tuy trên danh nghĩa là bày tiệc chiêu đãi đám người Lục Tam Kim, nhưng bầu không khí lại hết sức khó xử.
Phó các chủ Xung Thu Thủy là người dẫn đoàn người tham gia tỷ võ, kết quả thái độ của hắn lại cực kỳ lạnh nhạt.
Hơn nữa trong Hoàng Thiên Các không phải Xung Thu Thủy không có chút căn cơ nào.
Tuy tính cách hắn lạnh nhạt nhưng đối đãi với người mình rất không tệ, cực kỳ hào phóng, lại thêm lúc chỉ điểm võ kỹ cho thủ hạ hay đệ tử cũng không giấu diếm. Cho nên tuy hắn không phải các chủ nhưng vẫn có không ít người chịu theo hắn.
Những người này ngồi tách riêng với các chủ Lý Vô Tướng, thái độ đối lập, cảnh tượng muốn khó xử đến đâu cũng có.
Sở Hưu cũng không để ý, y quan tâm tới lời hứa của Lục Tam Kim hơn, dẫn y tới gặp các chủ, hỏi chuyện về Độc Cô Duy Ngã.
Lục Tam Kim làm việc đúng là đáng tin cậy, sáng sớm hôm sau hắn đã tới tìm Sở Hưu, nói là đã báo cho lão các chủ, Sở Hưu có thể tới hỏi bất cứ lúc nào.
Thấy thần sắc Lục Tam Kim khá hưng phấn, Sở Hưu bèn hỏi: “Lục huynh rất thân cận với lão các chủ à?”
Lục Tam Kim gật đầu nói: “Tất cả mọi người trong Hoàng Thiên Các đều cho rằng ta là người của các chủ, nhưng thực ra ta phải tính là người của lão các chủ.
Tuy ta rất ngứa mắt với tên Hiên Viên Vô Song kia nhưng không thể không thừa nhận thiên phú của hắn cao hơn ta, có nói là cao hơn gấp trăm lần cũng không quá đáng.
Ngày trước ta chỉ là một đệ tử bình thường trong Hoàng Thiên Các, may là lão các chủ chọn ta, cho ta cơ hội, ta mới có chức vị như ngày hôm nay.
Các chủ tin tưởng ta là vì ngài ấy biết tình cảm của ta đối với lão các chủ.
Còn ta sẽ toàn tâm toàn lực giúp các chủ, cũng vì ngài ấy là người mà lão các chủ lựa chọn.”
Những chuyện này không phải là bí mật của Hoàng Thiên Các, cho nên Lục Tam Kim nói thẳng ra.
Sở Hưu là khách khanh mà hắn dẫn vào Hoàng Thiên Các, đương nhiên không cần giấu diếm mấy chuyện này.
Địa điểm mà lão các chủ ẩn cư là một ngóc ngách trên vách núi của Hoàng Thiên Các.
Có lẽ lão nhân lớn tuổi đều không thích mấy thứ xa hoa, Sở Hưu từng tới nhà tranh của lão thiên sư, hết sức bình thường, nơi lão các chủ ẩn cư cũng là một tòa tứ hợp viện của nhà nông bình thường, chẳng qua là kề sát vách núi.
“Lão các chủ, ta dẫn người tới rồi.”
Lục Tam Kim nói xong trực tiếp đẩy cửa tứ hợp viện, có vẻ rất tùy ý.
Bên trong tứ hợp viện, một lão già râu tóc bạc trắng mặc trường bào bằng vải bố đang ngồi trên ghế đọc sách, thấy hai người đến, hắn vung tay lên, không thấy cương khí hiển hiện nhưng cơn gió như có linh tính nâng hai bồ đoàn tới dưới chân hai người.
Lão các chủ cười nói: “Nào, ngồi đi.”
Sở Hưu chắp tay nói: “Ra mắt lão các chủ.”
Lão các chủ gật nhẹ đầu, đánh giá Sở Hưu một lúc rồi mới nói: “Không tệ, không tệ, ta từng gặp tiểu tử Hiên Viên Vô Song một lần, tuy kiêu ngạo cuồng vọng tới không giới hạn, nhưng đúng là kỳ tài ngút trời.
Ngươi có thể đánh bại hắn, cũng rất hiếm có. Sư tổ chi phái của ngươi nên cảm thấy kiêu ngạo vì ngươi.”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Nhưng gia sư có chấp niệm, ta cũng vậy, ngày nào chưa đánh bại truyền nhân của kẻ thù, chi phái của ta còn ngại không thể để lộ danh tính truyền thừa, đây là sỉ nhục.”
Sở Hưu hao tâm tổn trí tới gặp lão các chủ là vì chuyện này nên y cũng không quanh co lòng vòng, hỏi thẳng vào vấn đề.
Vị lão các chủ Hoàng Thiên Các này đã hơn năm trăm tuổi, bản thân cũng là chí cường giả cảnh giới Võ Tiên, là người đứng trên đỉnh của toàn bộ Đại La Thiên.
Nếu ngay cả hắn cũng không có manh mối gì về Độc Cô Duy Ngã, vậy Sở Hưu cũng không còn phương hướng nào khác.
Chương 1499 Tung tích của Độc Cô Duy Ngã 1
Lão các chủ nhìn Sở Hưu, trong đôi mắt đục ngầu lộ vẻ phức tạp.
Đương nhiên vẻ phức tạp này không phải vì Sở Hưu mà vì những chuyện mà hắn hồi tưởng lại.
Lão các chủ thở dài một tiếng rồi lắc đầu nói: “Tuy ta không đoán ra rốt cuộc vị sư tổ của chi phái các ngươi là vị nào, nhưng đám người các ngươi suốt ngày tu luyện trong rừng sâu, đầu óc đều có vấn đề rồi à, sao cứ cố chấp như vậy?
Nếu không phải tiểu tử Tam Kim này hứa sẽ giúp ngươi, ta thật sự không muốn nhớ lại những chuyện đó.
Độc Cô Duy Ngã, lão già ta tung hoành Đại La Thiên cả đời nhưng lại không muốn nhắc tới cái tên này.”
Nghe lão các chủ nói vậy, trong lòng Sở Hưu thầm chấn động, quả nhiên lão các chủ biết Độc Cô Duy Ngã.
Ánh mắt lão các chủ lóe lên vẻ hồi tưởng: “Hơn năm trăm năm trước, tuy lúc đó ta vẫn còn trẻ nhưng vẫn là đệ tử tinh anh của Hoàng Thiên Các.
Độc Cô Duy Ngã xuất hiện chính vào lúc đó, không ai biết hắn từ đâu tới, cũng không ai biết vì sao thực lực của hắn lại cường đại như vậy.
Sau đó chúng ta mới suy tính, có lẽ hắn tới từ... tổ địa.”
Nói tới tổ địa, lời nói của lão các chủ dừng lại một chút, không giải thích nhiều mà nhanh chóng nói tiếp: “Lúc hắn xuất hiện còn đang giao chiến kịch liệt với kẻ khác, gây ra sóng gió rất lớn. Nhưng sau này chúng ta cũng không tìm được người giao chiến với hắn.”
Nói đến đây lão các chủ lại cười khổ nói: “Trận chiến lúc đó ta cũng không có tư cách tham gia, mà bị Hoàng Thiên Các phái đi phong tỏa Đế La Sơn Mạch.
Thật ra trận chiến đó diễn ra, cũng phải trách người bên phía chúng ta quá nóng nảy, giọng điệu hơi kịch liệt.
Còn tính cách của Độc Cô Duy Ngã lại mạnh mẽ bá đạo tới cực điểm, vừa ra tay đã chém chết kẻ đã buông lời kiêu ngạo đó, hai bên lập tức giao chiến.”
Nhớ lại chuyện này, ánh mắt lão các chủ vẫn mang vẻ sợ hãi.
Hắn chỉ vào người mình nói: “Bây giờ ta đã đạt tới cảnh giới Võ Tiên, nhưng đối với ta lúc đó, cường giả Võ Tiên không khác gì tiên nhân. Kết quả trước mặt người kia lại như phàm phu tục tử, bị một đao chém thành hai nửa, cảnh tượng đó có thể khiến người ta phát điên.
Võ giả Đông Vực đã không ngăn cản nổi, vừa sử dụng thủ đoạn, vừa ép hắn về phái Bắc Vực.
Các thế lực lớn bên Bắc Vực như Huyền Thiên Cảnh ra tay kịp thời nhưng vẫn không thể ngăn cản đối phương.
Tới cuối cùng, các thế lực đỉnh phong của Tây Vực và Nam Vực cũng gia nhập. Đúng rồi, còn một số Cổ Tôn ẩn cư nơi rừng núi như các ngươi nữa.
Không biết chi phái của ngươi giao thủ với Độc Cô Duy Ngã khi hắn vừa xuất hiện ở Đông Vực hay sau này mới tham dự.
Nhưng sư tổ của chi phái các ngươi có thể sống sót sau khi giao chiến đã là hiếm có lắm rồi.
Một người mà khuấy động toàn bộ Đại La Thiên, có thể nói là đối địch với toàn bộ thiên hạ.
Quá trình này nói thì dài nhưng thực ra chỉ có không đến mười ngày, cho nên trừ những đại phái đỉnh phong ra, đa số mọi người trên giang hồ đều không biết có chuyện gì xảy ra.
Cuối cùng mọi người dốc hết thủ đoạn, không biết trả giá lớn tới nhường nào, chúng ta mới thắng được, thắng thảm.”
Nói tới đây, lão các chủ khép hờ con mắt, hiển nhiên không muốn nhớ lại trận chiến thảm khốc đó.
Lục Tam Kim ở bên kia đã há hốc miệng, sắc mặt kinh hãi.
Hắn cũng chưa từng nghe tới chuyện này, ai mà ngờ năm trăm năm trước Đại La Thiên lại xuất hiện cường giả khủng khiếp như vậy, đao chém Võ Tiên, tu vi của hắn ra sao? Ma thần tái thế à?
Sở Hưu âm thầm tiêu hóa những lời này, thật ra y lại thấy trận chiến khó hiểu giữa Độc Cô Duy Ngã và các thế lực ở Đại La Thiên là chuyện rất bình thường.
Đối với các tông môn ở Đại La Thiên, đang yên đang lành trong nhà mình, ai tu luyện thì tu luyện, ai dạy đệ tử thì dạy đệ tử, kết quả đột nhiên xuất hiện một chấn động lực lượng cường đại như vậy, còn xuất hiện một cường giả lai lịch bất minh, chắc chắn người ta phải tới chất vấn một phen.
Thân là người đứng đầu một phái, là chưởng môn, khó mà đảm bảo không có ai tính cách nóng nảy.
Nhưng đáng tiếc, người mà bọn họ phải đối mặt lại là Độc Cô Duy Ngã.
Tại hạ giới, Độc Cô Duy Ngã là nhân vật nhường nào? Là Ma Chủ mà một lời nói có thể quyết định sinh tử của ngàn vạn người, là đại nhân vật áp đảo toàn bộ giang hồ. Ngoài Ninh Huyền Cơ, ai dám tranh phong?
Người như vậy chỉ có thể ngưỡng mộ, sao có thể để kẻ khác chất vấn? Thậm chí dưới hạ giới không ai có dũng khí chất vấn hắn.
Cho nên Độc Cô Duy Ngã xuất đao chém kẻ đó cũng rất bình thường.
Có thể nói hai bên đều không sai, nhưng đã chạm mặt thì một trận huyết chiến là điều khó mà tránh khỏi.
Thấy cả nửa ngày rồi mà lão các chủ vẫn không nói gì, Sở Hưu không khỏi lên tiếng: “Vậy sau đó thì sao? Độc Cô Duy Ngã chết rồi?’
Sở Hưu vẫn rất nghi ngờ mình là Độc Cô Duy Ngã chuyển thế.
Nếu Độc Cô Duy Ngã đã chết thật, vậy chuyện này đã gần như chắc chắn, đây cũng là điều Sở Hưu muốn biết nhất.
Không cần biết y là ai, Độc Cô Duy Ngã hay Lâm Diệp, bây giờ y chính là Sở Hưu, đây mới là điều Sở Hưu luôn tin tưởng, cho nên y muốn có đáp án chính xác nhất.
Lão các chủ hỏi ngược lại: “Chi phái của ngươi muốn đánh bại truyền nhân của Độc Cô Duy Ngã để rửa nhục?”
Sở Hưu gật đầu nói: “Dù sao sư phụ ta cũng nói vậy.”
Lão các chủ lắc đầu nói: “Vậy đợi lúc nào về, ngươi khuyên sư phụ nhà ngươi buông bỏ đi, vì đây là chuyện không thể.
Độc Cô Duy Ngã không chết mà chỉ bị phong ấn, hắn cũng chưa từng có truyền nhân. Ít nhất trong năm trăm năm vừa qua hắn không thể có truyền nhân.”
Nghe lão các chủ nói Độc Cô Duy Ngã chưa chết, không biết vì sao Sở Hưu lại âm thầm thở dài một tiếng.
Độc Cô Duy Ngã không chết, đương nhiên là không có chuyện chuyển thế rồi. Nhưng như vậy lại sinh ra một nghi vấn, nếu y không phải Độc Cô Duy Ngã chuyển thế thì y là ai?
Sở Hưu cố nén cảm giác chấn động trong lòng, trầm giọng nói: “Nếu các ngươi có thể phong ấn Độc Cô Duy Ngã, vậy vì sao không giết hắn? Nhổ cỏ tận gốc, vất vả một lần mà nhàn nhã cả đời, như vậy không tốt hơn ư?”
Lão các chủ cười khổ nói: “Không phải không thể giết mà là không dám giết.
Các loại bí thuật trên người Độc Cô Duy Ngã này có thể gọi là tuyệt thế, gần như không thể giết chết. Cho dù cơ thể của hắn bị Phạm Giáo và Thiên La Bảo Tự liên thủ dùng Vạn Phật Minh Tông Trận luyện hóa thành tro bụi, nhưng không ngờ chân linh của hắn vẫn không bị hủy hoại, cưỡng ép đoạt xá một vị Võ Tiên của Cực Lạc Ma Cung, chớp mắt đã chuyển hóa thành thân thể của mình.
Cơ thể của hắn còn khủng khiếp như vậy, nguyên thần của hắn có gì kỳ quái, không ai dám khẳng định.
Cho nên nếu giết hắn như vậy, mọi người cho rằng hắn chết rồi nhưng vạn nhất hắn lại dùng phương thức quỷ dị nào đó sống lại, vậy chắc chắn sẽ là một đại kiếp nạn cho Đại La Thiên ta.
Cho nên các phái thương lượng với nhau, sử dụng thủ đoạn mạnh mẽ nhất phong ấn nguyên thần và cơ thể hắn, định ép hắn tới lúc hao hết thọ nguyên.
Nhưng năm trăm năm đã qua, cho dù là cường giả võ tiên, đa số cũng không sống được tới giờ."
Chương 1500 Tung tích của Độc Cô Duy Ngã 2
"Theo ta được biết, những cường giả Võ Tiên tham gia trận chiến kia cũng không mấy người sống được tới hiện tại. Thậm chí không những người không có tư cách tham chiến như ta cũng không mấy ai sống lâu như vậy.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, Ma Đan bất diệt, chân linh bất tử. Đám người Đại La Thiên làm vậy cũng không sai.
Có Bất Diệt Ma Đan, đúng là Độc Cô Duy Ngã đã gần như bất tử, giết hắn thật ra còn phiền toái hơn.
“Bây giờ Độc Cô Duy Ngã bị phong ấn ở đâu?”
“Ngay trong Lăng Tiêu Thành mà các ngươi từng tới.” Lão các chủ nói.
Sở Hưu lập tức ngạc nhiên, có thế nào y cũng không ngờ mình từng tới gần Độc Cô Duy Ngã đến vậy.
Lão các chủ giải thích: “Theo bàn bạc lúc trước, Độc Cô Duy Ngã nên bị phong ấn trong Đại La Thần Cung.
Nhưng đối với Đại La Thiên chúng ta, Đại La Thần Cung là cực kỳ quan trọng, không cho phép xuất hiện bất cứ sai lầm nào.
Cho nên mọi người bàn bạc, quyết định phong ấn Độc Cô Duy Ngã trong động thiên phúc địa quan trọng nhất của Lăng Tiêu Tông, Linh Tiêu Cảnh.
Trong Lăng Tiêu Tông có Vạn Nguyên Thông Thiên Đại Trận với uy lực vô cùng hùng mạnh, nhưng mỗi lần mở trận đều tiêu tốn vật liệu kinh người.
Sau đại kiếp nạn thượng cổ, Lăng Tiêu Tông đã mở một lần, sau đó vạn năm rồi không động tới. Đương nhiên các vật liệu phát động trận pháp là các thế lực lớn tập hợp lại cho Lăng Tiêu Tông.”
Nói đến đây, lão các chủ còn hừ nhẹ một tiếng: “Nhưng lão phu dám chắc Lăng Tiêu Tông không cần nhiều tài liệu như vậy, chắc chắn trong đó có không ít thứ là bọn chúng tham ô.”
Sở Hưu không để ý tới tiếng oán trách của lão các chủ, bây giờ y chỉ thấy khó xử.
Nếu đổi lại là nơi khác, Sở Hưu còn có thể nghĩ cách, hoặc là lẩn vào trong hoặc là tìm cách khác, chỉ cần thấy được mặt Độc Cô Duy Ngã, hỏi cho ra nhẽ là được.
Nhưng ai mà ngờ Độc Cô Duy Ngã lại bị nhốt trong Lăng Tiêu Tông, lần này thì phiền phức rồi.
Trong trận tỷ võ, Sở Hưu đánh trọng thương Hiên Viên Vô Song, tuy Lăng Tiêu Tông thua, Tần Bách Nguyên cũng tuyên bố trước mặt mọi người là Lăng Tiêu Tông thua, nhưng có thể tưởng tượng thái độ của Lăng Tiêu Tông đối với y sẽ ra sao.
Đừng nói cho Sở Hưu vào động thiên phúc địa của bọn họ, lần tới mà Sở Hưu đi vào Lăng Tiêu Tông, chắc chắn thái độ của Lăng Tiêu Tông cũng chẳng
tốt lành gì.
Sở Hưu còn đang trầm tư, lão các chủ đã nói: “Bây giờ mọi chuyện đã sáng tỏ, ngươi định về thuyết phục sư phụ không?”
Sở Hưu cười khổ một tiếng nói: “Chỉ có thể thuật lại đúng sự thật thôi.
Nhưng lần này ta bước chân vào giang hồ không chỉ để rửa sạch sỉ nhục của sư môn mà còn vì hồng trần luyện tâm.
Cho nên ta định ở lại giang hồ mấy năm rồi mới về nói lại mọi chuyện cho sư phụ.”
Lão các chủ đáp lời: “Nói thật nhé, đám Cổ Tôn các ngươi đúng là quái đản, năm đó các đại phái chúng ta bị người kia giết tới máu chảy thành sông, số cao thủ cường giả bỏ mạng nhiều không đếm xuể. Sư tổ của chi phái các ngươi có thể giữ được mạng là tốt lắm rồi, còn muốn báo thù?
Nhưng lão phu có thể cho ngươi một ý kiến, giúp ngươi có câu trả lời cho sư môn, ít nhất cũng có bậc thang để quang minh chính đại tuyên bố danh tính.”
“Ý kiến gì?”
Lão các chủ nói: “Ngày trước khi người kia giao chiến, Thiên Hạ Kiếm Tông trả giá là thần binh vô thượng Thông Thiên Kiếm vỡ vụn, phá hỏng binh khí của hắn. Chắc nó rơi xuống phía nam Đông Vực ta, gần khu vực man hoang của Nam Vực.
Do lúc đấy giao chiến hỗn loạn cho nên không ai tìm, mãi tới gần đây Hoàng Thiên Các ta mới nghe được chút lời đồn, hình như binh khí của người kia xuất hiện trong tay một bộ lạc Man tộc ở phía nam.
Nếu ngươi có thể mang binh khí của người kia về, cũng coi như cho sư tổ một câu trả lời, liệu nấc thang này đã đủ chưa?”
Lời nói của lão các chủ khiến Sở Hưu sững sờ.
Binh khí mà hắn nói chắc là Thính Xuân Vũ, nhưng sao Thính Xuân Vũ lại bị hư hại?
Đây là ma binh chí cường do thiên địa sáng tạo, còn được Độc Cô Duy Ngã dùng lực lượng bản thân bồi dưỡng trong thời gian dài, chắc chắn sẽ mạnh hơn Phá Trận Tử trong tay Sở Hưu, kết quả nó lại bị tổn hại, có thể thấy trận chiến đó thảm khốc tới nhường nào.
Nhưng Sở Hưu cũng nhận ra ý tứ của lão các chủ, y híp mắt lại nói: “Lão các chủ muốn ta tới Nam Man?”
Lục Tam Kim định nói gì đó nhưng bị lão các chủ vung tay ngăn cản.
Hắn nhìn Sở Hưu, nói thẳng: “Không sai, ý của lão phu chính là như vậy.
Thật ra nếu ngươi là khách khanh bình thường, vậy Hoàng Thiên Các sẽ trực tiếp hạ lệnh cho ngươi đi là được.
Nhưng ngươi là hảo hữu của Tam Kim, lại là truyền nhân của Cổ Tôn, ta cũng không muốn lừa gạt ngươi, cho nên mới nói với ngươi chuyện này.
Đối với Hoàng Thiên Các chúng ta, tình hình bên khu vực Nam Man khá khó giải quyết, tạm thời không tìm được người ứng phó, thực lực và thân phận của ngươi lại có thể.
Tuy chuyện này khó giải quyết, nhưng đúng như trước đó ta đã nói với ngươi, binh khí của người kia xuất hiện trong tay đám Man tộc, chuyện này thì ta không lừa ngươi.
Hơn nữa ngươi là khách khanh thay Hoàng Thiên Các ta tới khu vực Nam Man, sau khi xong việc chắc chắn không thiếu chỗ tốt cho ngươi.”
Sở Hưu cũng không hỏi bên khu vực Nam Man có gì khó giải quyết, y chỉ vuốt cằm nghi vấn: “Tuy Hoàng Thiên Các không tới mức hùng bá Đông Vực nhưng cũng là đại phái hạng nhất trong Đông Vực, chẳng lẽ bây giờ cũng thiếu người à?”
Lão các chủ cười khổ nói: “Thiếu, lúc nào cũng thiếu.
Ngươi là khách khanh của Hoàng Thiên Các, còn đại diện cho Hoàng Thiên Các tham gia tỷ võ, chắc ngươi cũng thấy chênh lệch giữa Hoàng Thiên Các chúng ta và Lăng Tiêu Tông.
Trong mấy trăm năm gần đây, Hoàng Thiên Các ta vẫn không có người nối nghiệp, thậm chí trong thế hệ trẻ chỉ có mình Lục Tam Kim có thể ra mặt.
Một vạn năm trước, tuy phạm vi thế lực của Hoàng Thiên Các ta đã lớn vậy rồi, tới bây giờ vẫn chỉ có chứng đó nhưng thực lực lại suy giảm, đương nhiên không đủ người.
Ngươi xuất hiện ở Phương Lâm Quận, cũng gặp Giải Anh Tông rồi đấy.
Tiểu tử kia là ta đề bạt lên lúc còn tại vị, tuy tính cách cẩn thận quá mức nhưng có cả thực lực và năng lực.
Hắn vẫn luôn kêu khóc với ta, muốn ta gọi hắn về Hoàng Thiên Các, còn nói để một võ giả Chân Hỏa Luyện Thần trấn thủ Phương Lâm Quận là đủ.
Hắn nghĩ quá đơn giản, Phương Lâm Quận yên bình như vậy là nhờ vào đâu? Nhờ thực lực cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền của hắn và uy thế của Hoàng Thiên Các ta.
Trời ở trên cao, hoàng đế lại xa, thực lực luôn xếp trước uy thế.
Nếu thật sự phái một võ giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần tới đó, không khéo đám tông môn ở Phương Lâm Quận sẽ coi hắn như không có.”
Lục Tam Kim ở bên cạnh biểu cảm hơi quái dị.
Trước đó Phương Lâm Quận rất yên bình, nhưng từ khi Sở Hưu đưa ra ý tưởng cho Giải Anh Tông, có lẽ sẽ không yên bình nổi. Sở Hưu trầm tư một lát rồi gật đầu nói: “Không thành vấn đề, ta sẽ tới khu vực Nam Man.”
Lão các chủ vung tay, nhanh chóng tiếp lời: “Vậy thì tốt, chức vị quận trưởng Thương Ngô Quận gần khu vực Nam Man sẽ do ngươi đảm nhiệm, lát nữa ta sẽ bảo Lý Vô Tướng thông báo cho tất cả các võ giả Hoàng Thiên Các.”
Sở Hưu từng tìm được không ít võ kỹ trong đống đồ mà Độc Cô Duy Ngã vứt lại, đáng tiếc không phải sát chiêu như Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm mà chỉ là một số võ kỹ hắn từng sử dụng trước khi hùng bá giang hồ.
Sở Hưu không tập trung học những võ kỹ này, nhưng cũng lý giải nhập môn, không biết chừng lúc nào đó lại cần dùng tới. Thiên Ma Chưởng hiện giờ cũng là như vậy.
Nhưng chuyện mà Sở Hưu khiến người khác khiếp sợ không phải Thiên Ma Chưởng của y mà là ngọn lửa diệt thế.
Tại hạ giới, không ai nhận ra ngọn lửa diệt thế, sau khi Sở Hưu sử dụng nó đã là một trong những tiêu chí của Sở Hưu.
Nhưng trong Đại La Thiên, ngọn lửa diệt thế lại là công pháp bí truyền của Đại Hắc Thiên Thần Cung trong Phạm Giáo ở Tây Vực, quỷ dị khó lường.
Xưa nay Phạm Giáo không thu nhận đệ tử ngoại môn, hình như Sở Hưu này đâu phải hòa thượng, sao y lại dùng ngọn lửa diệt thế?
Lệnh Hồ Tiên Sơn lạnh nhạt nói: “Tư liệu vừa rồi đã nói, chi phái truyền thừa của Sở Hưu này có thể truy ngược tới trước đại kiếp nạn thời thượng cổ, không khéo lúc đó công pháp của Phạm Giáo bị lộ ra ngoài, trong thời kỳ đó đây là chuyện rất bình thường.”
Tần Bách Nguyên cũng gật nhẹ đầu, chuyện này không có gì lạ.
Trước đại kiếp nạn thượng cổ, toàn bộ thiên hạ giao chiến hỗn loạn, thậm chí để tranh đoạt danh ngạc đi vào Đại La Thiên, các phái còn chém giết lẫn nhau.
Trong thời kỳ đó đừng nói để lộ công pháp, chỉ cần giữ mạng thì thứ gì cũng vứt lại được.
Nhưng trong sân đấu, đột nhiên ra tay như vậy lại đánh cho Hiên Viên Vô Song trở tay không kịp.
Trước đó Hiên Viên Vô Song luôn cho rằng võ đạo của Sở Hưu giống như mình, đều theo phong cách cương mãnh hùng dũng, kết quả ai ngờ Sở Hưu lại quay người thi triển ngọn lửa diệt thế quỷ dị như vậy.
Ngọn lửa diệt thế thiêu đốt cương khí nguyên thần, khiến Hiên Viên Vô Song chật vật không thôi, tiếp đó lại bị một chưởng của Sở Hưu đánh bay, trong lòng hắn đã tức giận tới cực độ.
Lúc trước hắn còn nói không khống chế được cơn giận của mình chỉ là kẻ yếu, kết quả bây giờ tới phiên hắn không khống chế được cơn giận của mình.
Lúc này, Hiên Viên Vô Song không tiếp tục nói nhảm, hai tay hắn nắm chặt lấy Tăng Tiêu Trấn Long Kích, quanh người ẩn hiện hoa văn kỳ dị, lực lượng thiên địa điên cuồng tràn vào cơ thể hắn. Đổi lại là người bình thường thì hành động này không khác gì tự nổ, nhưng Hiên Viên Vô Song lại cưỡng ép dung nạp những thiên địa nguyên khí kia vào cơ thể.
Cảm nhận được luồng lực lượng kia, Sở Hưu cũng hơi biến sắc.
Ma khí tinh thuần hiện lên trong tay y, Diệt Tam Liên Thành Tiễn liên tiếp bắn ra, muốn ngăn cản Hiên Viên Vô Song tiếp tục hấp thu thiên địa nguyên khí.
Nhưng hoa văn kỳ dị trước người Hiên Viên Vô Song lại ngăn cản những mũi tên này, dùng nguyên khí tinh thuần nhất tịnh hóa lực lượng tịch diệt trên Diệt Tam Liên Thành Tiễn.
Một khắc sau, quanh người Hiên Viên Vô Song đã là ánh kim nguyên khí chói mắt, hai tay hắn niết ấn quyết, quát lớn: “Xin chiến hồn nhập thể!”
Chỉ trong tích tắc, một lực lượng nào đó trong cõi u minh như bị lay động, một khắc sau ma khí giữa không trung điên cuồng tràn vào người Hiên Viên Vô Song. Sau lưng hắn một hư ảnh mông lung cao tới vài trăm trượng hiển hiện, thân mặc giáp Khắc Long, tay cầm Phương Thiên Họa Kích, ma diễm ngập trời, uy thế vô cùng kinh khủng.
Ánh mắt mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc, Hiên Viên Vô Song đã dốc toàn lực.
Nói chính xác thì thứ Hiên Viên Vô Song đang dùng đã vượt ngoài phạm vi võ kỹ mà là một loại bí thuật, một loại bí thuật năm xưa Lăng Tiêu Tông nhận được, có thể dùng những thứ mà ma thần thái cổ truyền lại, tiếp dẫn lạc ấn của ma thần trong cõi u minh nhập thể, đổi lại lực lượng cường đại.
Loại bí thuật này bắt nguồn từ man tộc thời thượng cổ, nay đã bị diệt sạch. Lăng Tiêu Tông sửa lại, dùng vật dụng thân cận của cường giả năm xưa để dẫn dắt ý chí lạc ấn trong thiên địa, tên là Chiến Hồn Quyết.
Đạt tới đỉnh phong của ảnh giới Võ Tiên sẽ là chí cường giả thật sự sánh vai với thiên địa. Năm trăm năm trước lực lượng của Độc Cô Duy Ngã có thể lạc ấn vào hư không, những cường giả trong truyền thuyết khác cũng có thể làm được.
Nhưng điều kiện bắt buộc là ngươi phải chịu được lực lượng phản ngược lại, dù sao đây cũng là lực lượng mà cường giả cấp bậc đỉnh phong lưu lại lạc ấn, cho dù ngươi dùng vật dụng thân cận của họ dẫn dắt, sau khi đi vào cơ thể cũng gây ra lực cắn trả cực mạnh. Cho nên sau khi nghiên cứu xong Chiến Hồn Quyết nó cũng bị gác xó, trong các thế hệ của Lăng Tiêu Tông số võ giả luyện thành không quá ba người.
Hiên Viên Vô Song thiên phú dị bẩm, trực tiếp hấp thu thiên địa nguyên khí cường đại để tẩm bổ chiến hồn nhập thể, có vậy mới tu luyện thành công.
Những người khác đều hết sức kinh hãi, chỉ có Sở Hưu sắc mặt quái dị.
Y đã nhận ra chiến hồn mà Hiên Viên Vô Song gọi tới là ai.
Thượng Cổ Ma Thần Lã Ôn Hầu!
Thân là Đại Ma Thần hung danh hiển hách năm xưa, có thể khiến toàn bộ võ giả trong thiên hạ cùng nhau vây quét, vị Lã Ôn Hầu này có thể so sánh với Độc Cô Duy Ngã, đương nhiên có tư cách trở thành chiến hồn để người khác
dẫn dắt.
Chỉ có điều, bây giờ truyền thừa của Lã Ôn Hầu đang trên người Sở Hưu!
Ngày trước Lã Phụng Tiên lấy được truyền thừa của Lã Ôn Hầu, hắn đã tặng công pháp luyện thể của Lã Ôn Hầu là Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân cho Sở Hưu, Sở Hưu cũng tu luyện công pháp này tới cảnh giới đại thành.
Bây giờ Hiên Viên Vô Song lại dẫn dắt chiến hồn của Lã Ôn Hầu tới giao chiến với y, rốt cuộc ai mới là kẻ giả mạo?
Cương khí màu bạc quanh người Hiên Viên Vô Song đã biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó mà ma khí sâu thẳm.
Hắn chăm chú nhìn Sở Hưu, lạnh lùng nói: “Tốt, rất tốt. Đã nhiều năm rồi Đông Vực không có ai có thể ép ta tới mức này. Ngươi nên cảm thấy vinh hạnh!”
“Thật sao?”
Sở Hưu thu hồi Phá Trận Tử, bước từng bước một lên, mỗi một bước là ma khí quanh người y lại cường đại thêm một phần.
Tới cuối cùng quanh người Sở Hưu đã là ma diễm ngập trời, thiêu đốt quanh thân thể cường đại của y, một luồng chấn động lực lượng bộc phát.
Một số võ giả có nhãn lực ở đây đã nhìn ra, khí tức mà Sở Hưu tỏa ra không ngờ lại giống hệt Hiên Viên Vô Song sau khi dẫn dắt chiến hồn nhập thể.
Không, nói chính xác hơn là ma khí trên người y còn tinh thuần hơn so với Hiên Viên Vô Song.
Dù sao ma khí trên người Hiên Viên Vô Song chỉ là sau khi chiến hồn Lã Ôn Hầu nhập thể tự động hấp thu một số ma khí trong thiên địa xung quanh. Còn ma khí trên người Sở Hưu lại là khí tức sau khi tu luyện Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân tới đại thành.
Đương nhiên Hiên Viên Vô Song cũng cảm giác được luồng khí tức này, thậm chí chiến hồn trong cơ thể hắn cũng bắt đầu bất ổn.
Hắn vẻ mặt ngạc nhiên, không biết chuyện này là thế nào.
Nhưng lúc này Sở Hưu lại lao tới xuất quyền, quanh người ma diễm ngập trời, quyền ý như muốn xé tan hết thảy.
Chương 1497 Hiên Viên Vô Song xui xẻo 2
Hiên Viên Vô Song cầm Phương Thiên Họa Kích định nghênh chiến nhưng hư ảnh Lã Ôn Hầu sau lưng hắn lại không ngừng rung chuyển, chẳng những không phát huy năng lực của Chiến Hồn Quyết mà còn liên lụy tới hắn, khiến động tác của hắn trở nên cực kỳ chậm chạp, phải tốn đa số tinh lực trấn áp chiến hồn đaNG xao động bất an trong người, cho nên lại bị một quyền của Sở Hưu đánh bay.
Thân hình Sở Hưu không hề dừng lại, y cũng cực kỳ am hiểu phương thức chém giết cận chiến như vậy.
Dưới thế công liên tục đó, Hiên Viên Vô Song bị áp đảo hoàn toàn, không có sức hoàn thủ, biểu hiện còn chẳng bằng lúc trước.
Thật ra Hiên Viên Vô Song cũng xui xẻo, hắn xuất thân Lăng Tiêu Tông, thủ đoạn vẫn còn nhiều, không phải chỉ có mỗi Chiến Hồn Quyết.
Nếu hắn thành thật giao thủ với Sở Hưu, cho dù cuối cùng có thất bại cũng không chật vật như hiện giờ.
Nhưng hắn lại quá đen đủi vận dụng Chiến Hồn Quyết, hơn nữa vừa vặn dẫn dắt ấn ký Lã Ôn Hầu, vậy đừng trách Sở Hưu không khách khí.
Lã Ôn Hầu đã chết từ lâu, chút chân linh cuối cùng cũng bị Lã Phụng Tiên hấp thu.
Cho nên ấn ký của hắn lưu lại chỉ là bản năng, nếu có thể bị món đồ thân cận của bản thân ngày trước ảnh hưởng, được tiếp dẫn đến, đương nhiên cũng sẽ bị công pháp năm xưa của mình ảnh hưởng, hơn nữa ảnh hưởng còn lớn hơn.
Bị Sở Hưu áp đảo tới cực hạn, Hiên Viên Vô Song muốn rách cả mí mắt, gần như phát điên.
Đúng như trước đó Tần Bách Nguyên lo lắng, xưa nay Hiên Viên Vô Song chưa từng thất bại, nếu lần này thua chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới tâm cảnh của hắn.
Còn bây giờ Hiên Viên Vô Song chưa hoàn toàn thất bại, nhưng bị áp đảo tới nước này ngay trước mặt mọi người, lý trí của hắn đã mất dần.
Một khắc sau, Hiên Viên Vô Song dùng Phương Thiên Họa Kích chống lại một quyền của Sở Hưu, hai tay hắn kết ấn. Chỉ trong chớp mắt, khí tức quanh người hắn đột nhiên co lại, một khắc sau hư ảnh Lã Ôn Hầu phía sau hắn bắt đầu nổ tung.
Không phải vỡ vụn mà là dẫn dắt khí tức tạo thành vụ nổ lớn!
Sở Hưu lập tức biến sắc, thằng điên này!
Hiên Viên Vô Song không chỉ là tinh thần có vấn đề, hắn đúng là thằng điên!
Thấy mình không khống chế được chiến hồn, không ngờ hắn lại trực tiếp dẫn nổ chiến hồn trong cơ thể.
Phải biết vừa rồi để tiếp dẫn chiến hồn, Hiên Viên Vô Song đã hấp thu lượng
thiên địa nguyên khí mà ngay cả Sở Hưu cũng phải khiếp sợ. Những lực lượng này được hắn dung nạp vào cơ thể của mình, sau đó dẫn nổ cùng chiến hồn. Hắn định làm gì, kéo Sở Hưu đồng quy vu tận hay sao?
Lần trước Lục Tam Kim chỉ nặng tay phế bỏ đối thủ mà đã bị trách phạt, còn lần này Hiên Viên Vô Song thì hay rồi, hắn đã biến trận tỷ võ thành trận chiến sinh tử!
Hiên Viên Vô Song định liều mạng nhưng Sở Hưu lại không muốn liều mạng với hắn.
Một khắc sau, thân hình Sở Hưu bỗng lùi lại phía sau, Hiên Viên Vô Song thì chỉ cười gằn một tiếng đuổi theo.
Nhưng Sở Hưu vừa lùi lại vừa đưa hai tay ra kết ấn, chỉ nháy mắt sau vô số khí tức âm tà lạnh lẽo đã hội tụ quanh người Sở Hưu, ma khí tinh thuần lượn lờ, tiếng quỷ thần kêu khóc vang vọng hư không, trời khóc đổ mưa máu hàng lâm. Hư không bị xé rách, hư ảnh ma thần hờ hững nhìn xuống, một bàn tay thò ra, trực tiếp nắm lấy Hiên Viên Vô Song, định kéo hắn vào thế giới âm trầm vô biến đó.
Giờ khắc này, võ giả trên khán đài của Lăng Tiêu Tông đã không thể ngồi yên.
Tần Bách Nguyên bước lên trước một bước, tới trước sân đấu, tiện tay điểm một cái, Lăng Tiêu Nam Thiên Môn hiển hiện, phong tỏa hoàn toàn Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú của Sở Hưu, khiến hư ảnh ma thần hoàn toàn biến mất.
Một khắc sau, hắn điểm vài cái lên người Hiên Viên Vô Song, khiến tên này rên khẽ một tiếng, ngất xỉu, nhưng cũng khiến lực lượng sắp bùng nổ trong người hắn bình ổn trở lại.
Tần Bách Nguyên nhìn về phía Sở Hưu, lạnh lùng nói: “Ngưng tụ ma khí âm tà trên thế gian tới cực hạn, công pháp thật âm độc!
Hoàng Thiên Các không nói với ngươi trong trận tỷ võ không được hạ thủ giết người à?”
Hiên Viên Vô Song có thể thua nhưng hắn không thể chết, dù sao Hiên Viên Vô Song cũng là đệ tử kiệt xuất nhất trong thế hệ này của Lăng Tiêu Tông.
Thậm chí chỉ xét riêng thiên phú võ đạo và tu vi, cho dù nhìn khắp lịch sử của Lăng Tiêu Tông cũng không tìm được mấy người sánh ngang với hắn.
Cho nên khi tỷ võ có quy định, võ giả thế hệ trước không thể ra tay, lần tỷ võ trước, đệ tử Lăng Tiêu Tông đã bị Lục Tam Kim phế bỏ nhưng Lăng Tiêu Tông vẫn cố nhịn không xuất thủ, thế nhưng lần này Tần Bách Nguyên thật sự không nhịn được, vì người này là Hiên Viên Vô Song.
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Vị tiền bối Lăng Tiêu Tông này, nói chuyện phải có lý chứ.
Ở đây có bao nhiêu con mắt chứng kiến, không phải ta muốn hạ thủ giết người mà là có kẻ nổi điên muốn kéo ta đồng quy vu tận.
Hắn muốn chết, ta không muốn chết, rốt cuộc là ai hạ thủ giết người trước, còn cần ta nhiều lời hay sao?”
Tần Bách Nguyên đưa mắt nhìn Sở Hưu nửa ngày, cuối cùng hừ lạnh một tiếng nói: “Lần tỷ võ này, Lăng Tiêu Tông ta thua.”
Tuy Lăng Tiêu Tông hành xử bá đạo nhưng không phải không nói lý.
Đang có bao nhiêu người chứng kiến, thua chính là thua, Lăng Tiêu Tông bọn họ thua được.
Sở Hưu nhíu mày, vừa định đi khỏi, y lại đột nhiên có cảm giác có người đang quan sát mình, còn là loại quan sát mang thâm ý.
Nhưng khi Sở Hưu quay đầu lại, y phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn mình.
Sở Hưu có đánh bại Hiên Viên Vô Song cũng không có gì, dù sao tuy Hiên Viên Vô Song rất mạnh nhưng không ai nói hắn là đệ nhất cao thủ trong thế hệ trẻ của Đại La Thiên.
Nhưng sức chiến đấu mà Sở Hưu thể hiện lại cực kỳ khủng khiếp, cho dù là các truyền nhân của Cổ Tôn xuất thế gần đây cũng không mấy ai sánh được với y, cho nên lúc này mọi người tập trung quan sát y cũng rất bình thường.
Sở Hưu khẽ nhíu mày.
Y có thể cảm giác được, ánh mắt vừa rồi không giống với ánh mắt của mọi người, rõ ràng nó mang chú ý vị khác thường. Nhưng nơi này quá đông người, Sở Hưu cũng không phân biệt được, đành âm thầm cảnh giác.
Lục Tam Kim hưng phấn lôi kéo Sở Hưu, cười ha hả nói: “Ha ha ha! Thực lực của Sở huynh đúng là bất phàm, đánh cho tên Hiên Viên Vô Song kia không có sức hoàn thủ.
Đáng tiếc tên kia ngất rồi, bằng không ta rất muốn xem biểu cảm của hắn.
Mà lần này gặp được Sở huynh đúng là vận may, là cơ duyên của ta.”
Lục Tam Kim thật sự cho rằng mình đã gặp may.
Nếu không phải hắn tình cờ đi loanh quanh gần Phương Lâm Quận, Hoàng Thiên Các đã chẳng phái hắn tới xử lý chuyện này.
Nếu không phải Ngân Linh Tử xuất hiện kịp thời, chắc chắn bây giờ hắn và Sở Hưu đã trở mặt, không khéo còn đánh nhau, dù sao lúc đầu biểu hiện của tên này cũng rất khả nghi.
Nếu không phải da mặt hắn đủ dày, kịp thời kéo Sở Hưu vào Hoàng Thiên Các làm khách khanh, cũng chẳng có ngày hôm nay.
Nhiều chuyện trùng hợp như vậy đặt chung vào, có thể nói là vận may của Lục Tam Kim cao bằng trời.
Sở Hưu chỉ cười nhạt một cái rồi nói: “May mắn thôi.”
Không phải y khiêm tốn mà thật sự là may mắn.
Chương 1498 Lời hứa của Lục Tam Kim
Thực lực của Hiên Viên Vô Song không yếu đến vậy, nếu ra tay toàn lực thì thủ đoạn của hắn không chỉ có mình Chiến Hồn Quyết.
Nhưng ai mà ngờ hắn lại xui xẻo đến vậy, đã sử dụng Chiến Hồn Quyết mà còn kéo ấn ký do Lã Ôn Hầu lưu lại tới, đúng là tạo cơ hội cho Sở Hưu.
Bằng không, nếu đổi đấu pháp khác tuy Sở Hưu tự tin sẽ không thua nhưng cũng không thắng dễ dàng như vậy.
Chuyện tiếp theo thì đơn giản, lần này Lăng Tiêu Tông tỷ võ thua, không chỉ tổn thất một số thiên tài địa bảo mà còn thua mất vài điều kiện vào tay Hoàng Thiên Các.
Còn những điều kiện này rốt cuộc là gì thì cần đám người Xung Thu Thủy bàn luận, đừng nói tới Sở Hưu, ngay cả Lục Tam Kim cũng không có tư cách tham dự.
Sở Hưu và đám người Hoàng Thiên Các ở lại Lăng Tiêu Tông thêm vài ngày, sau khi xử lý xong xuôi mọi chuyện lại theo đám người Lục Tam Kim trở về tổng bộ Hoàng Thiên Các. Ngân Linh Tử từ biệt hai người tiếp tục du lịch Đại La Thiên.
Hoàng Thiên Các cũng như Lăng Tiêu Tông, có một tòa thành lớn của riêng mình.
Hình như đây là thói quen của các tông môn khi vừa tới Đại La Thiên, vì trong thời điểm đó Đại La Thiên chưa được khai phá, khắp nơi đều là hung thú. Xây dựng một tòa thành lớn như vậy cũng có thể bảo vệ những võ giả trẻ tuổi.
So với Lăng Tiêu Thành thì tòa thành tổng bộ của Hoàng Thiên Các có vẻ bình thường hơn nhiều. Nhưng đây chỉ là so với Lăng Tiêu Thành mà thôi, thực tế Hoàng Thiên Các được xây dựng trên đỉnh một ngọn núi cao ngàn trượng, chỉ có một con đường gần như thẳng đứng dẫn lên đỉnh núi.
Tòa thành lớn trên đỉnh núi cũng cực kỳ bắt mắt, thậm chí đứng cách vài chục dặm cũng có thể thấy được.
Khi đám người Sở Hưu tới trước cửa lớn của Hoàng Thiên Các, đã có người đứng đó chờ đón bọn họ, chính là các chủ Hoàng Thiên Các, Thiên Vương - Lý Vô Tướng.
Lý Vô Tướng không thẹn với danh hiệu của mình, thân hình cao lớn uy mãnh tướng mạo đoan chính nghiêm nghị, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta có cảm giác uy nghiêm.
Thấy đám người Lục Tam Kim trở về, Lý Vô Tướng mới mỉm cười nói: “Tốt lắm, lần này các ngươi làm không tệ, Hoàng Thiên Các ta đã tỷ võ thua ba lần liền, cuối cùng lần này cũng thắng lại một ván.”
Tuy lần tỷ võ trước Lục Tam Kim phát huy không tệ, nhưng khổ nỗi biểu hiện của hai đệ tử Hoàng Thiên Các khác lại không được tốt.
Hai lần trước còn thảm hại hơn, khi đó Lục Tam Kim còn chưa quật khởi, Hoàng Thiên Các bị Lăng Tiêu Tông áp đảo hoàn toàn, có lần còn thua cả ba trận.
Xung Thu Thủy chỉ lạnh nhạt nói: “Các chủ, bên Lăng Tiêu Tông đã bàn bạc điều kiện xong, bọn họ cũng khá lưu loát, không từ chối.”
Lý Vô Tướng gật đầu nói: “Vậy thì tốt rồi.”
Sở Hưu nheo mắt, quan hệ giữa hai vị chính phó các chủ này đúng là vi diệu.
Nghe nói trước đó quan hệ giữa Lý Vô Tướng và Xung Thu Thủy rất tốt, Hoàng Thiên Các Song Hùng chẳng khác nào huynh đệ.
Kết quả một chức vị các chủ lại gây ra tình hình như hiện tại.
Đương nhiên trong chuyện này Sở Hưu cũng chỉ là người đứng ngoài, không định tìm hiểu sâu.
Lúc này Lục Tam Kim cũng nhìn về phía Sở Hưu, cười nói: “Vị này là Sở tiểu hữu à? Lần này Sở tiểu hữu đại diện cho Hoàng Thiên Các ta đạt được thắng lợi trong tỷ võ, có thể nói là đệ nhất đại công thần của Hoàng Thiên Các ta. Đợi tới khi tổ chức tiệc, Hoàng Thiên Các sẽ hậu tạ.”
Thái độ của Lý Vô Tướng rất tốt, chiêu hiền đãi sĩ mà không mất uy nghiêm, nhưng Sở Hưu có thể thấy được vẻ thăm dò và quan sát trong mắt hắn.
Đây cũng là chuyện bình thường, Sở Hưu không để ý, y chỉ chắp tay một cái nói: “Tại hạ đã trở thành khách khanh của Hoàng Thiên Các, đã nhận hậu đãi như vậy đương nhiên phải làm việc hết lòng rồi.”
Lý Vô Tướng lại động viên Sở Hưu vài câu rồi tới chào hỏi người khác.
Bữa tiệc buổi tối cũng vậy, tuy trên danh nghĩa là bày tiệc chiêu đãi đám người Lục Tam Kim, nhưng bầu không khí lại hết sức khó xử.
Phó các chủ Xung Thu Thủy là người dẫn đoàn người tham gia tỷ võ, kết quả thái độ của hắn lại cực kỳ lạnh nhạt.
Hơn nữa trong Hoàng Thiên Các không phải Xung Thu Thủy không có chút căn cơ nào.
Tuy tính cách hắn lạnh nhạt nhưng đối đãi với người mình rất không tệ, cực kỳ hào phóng, lại thêm lúc chỉ điểm võ kỹ cho thủ hạ hay đệ tử cũng không giấu diếm. Cho nên tuy hắn không phải các chủ nhưng vẫn có không ít người chịu theo hắn.
Những người này ngồi tách riêng với các chủ Lý Vô Tướng, thái độ đối lập, cảnh tượng muốn khó xử đến đâu cũng có.
Sở Hưu cũng không để ý, y quan tâm tới lời hứa của Lục Tam Kim hơn, dẫn y tới gặp các chủ, hỏi chuyện về Độc Cô Duy Ngã.
Lục Tam Kim làm việc đúng là đáng tin cậy, sáng sớm hôm sau hắn đã tới tìm Sở Hưu, nói là đã báo cho lão các chủ, Sở Hưu có thể tới hỏi bất cứ lúc nào.
Thấy thần sắc Lục Tam Kim khá hưng phấn, Sở Hưu bèn hỏi: “Lục huynh rất thân cận với lão các chủ à?”
Lục Tam Kim gật đầu nói: “Tất cả mọi người trong Hoàng Thiên Các đều cho rằng ta là người của các chủ, nhưng thực ra ta phải tính là người của lão các chủ.
Tuy ta rất ngứa mắt với tên Hiên Viên Vô Song kia nhưng không thể không thừa nhận thiên phú của hắn cao hơn ta, có nói là cao hơn gấp trăm lần cũng không quá đáng.
Ngày trước ta chỉ là một đệ tử bình thường trong Hoàng Thiên Các, may là lão các chủ chọn ta, cho ta cơ hội, ta mới có chức vị như ngày hôm nay.
Các chủ tin tưởng ta là vì ngài ấy biết tình cảm của ta đối với lão các chủ.
Còn ta sẽ toàn tâm toàn lực giúp các chủ, cũng vì ngài ấy là người mà lão các chủ lựa chọn.”
Những chuyện này không phải là bí mật của Hoàng Thiên Các, cho nên Lục Tam Kim nói thẳng ra.
Sở Hưu là khách khanh mà hắn dẫn vào Hoàng Thiên Các, đương nhiên không cần giấu diếm mấy chuyện này.
Địa điểm mà lão các chủ ẩn cư là một ngóc ngách trên vách núi của Hoàng Thiên Các.
Có lẽ lão nhân lớn tuổi đều không thích mấy thứ xa hoa, Sở Hưu từng tới nhà tranh của lão thiên sư, hết sức bình thường, nơi lão các chủ ẩn cư cũng là một tòa tứ hợp viện của nhà nông bình thường, chẳng qua là kề sát vách núi.
“Lão các chủ, ta dẫn người tới rồi.”
Lục Tam Kim nói xong trực tiếp đẩy cửa tứ hợp viện, có vẻ rất tùy ý.
Bên trong tứ hợp viện, một lão già râu tóc bạc trắng mặc trường bào bằng vải bố đang ngồi trên ghế đọc sách, thấy hai người đến, hắn vung tay lên, không thấy cương khí hiển hiện nhưng cơn gió như có linh tính nâng hai bồ đoàn tới dưới chân hai người.
Lão các chủ cười nói: “Nào, ngồi đi.”
Sở Hưu chắp tay nói: “Ra mắt lão các chủ.”
Lão các chủ gật nhẹ đầu, đánh giá Sở Hưu một lúc rồi mới nói: “Không tệ, không tệ, ta từng gặp tiểu tử Hiên Viên Vô Song một lần, tuy kiêu ngạo cuồng vọng tới không giới hạn, nhưng đúng là kỳ tài ngút trời.
Ngươi có thể đánh bại hắn, cũng rất hiếm có. Sư tổ chi phái của ngươi nên cảm thấy kiêu ngạo vì ngươi.”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Nhưng gia sư có chấp niệm, ta cũng vậy, ngày nào chưa đánh bại truyền nhân của kẻ thù, chi phái của ta còn ngại không thể để lộ danh tính truyền thừa, đây là sỉ nhục.”
Sở Hưu hao tâm tổn trí tới gặp lão các chủ là vì chuyện này nên y cũng không quanh co lòng vòng, hỏi thẳng vào vấn đề.
Vị lão các chủ Hoàng Thiên Các này đã hơn năm trăm tuổi, bản thân cũng là chí cường giả cảnh giới Võ Tiên, là người đứng trên đỉnh của toàn bộ Đại La Thiên.
Nếu ngay cả hắn cũng không có manh mối gì về Độc Cô Duy Ngã, vậy Sở Hưu cũng không còn phương hướng nào khác.
Chương 1499 Tung tích của Độc Cô Duy Ngã 1
Lão các chủ nhìn Sở Hưu, trong đôi mắt đục ngầu lộ vẻ phức tạp.
Đương nhiên vẻ phức tạp này không phải vì Sở Hưu mà vì những chuyện mà hắn hồi tưởng lại.
Lão các chủ thở dài một tiếng rồi lắc đầu nói: “Tuy ta không đoán ra rốt cuộc vị sư tổ của chi phái các ngươi là vị nào, nhưng đám người các ngươi suốt ngày tu luyện trong rừng sâu, đầu óc đều có vấn đề rồi à, sao cứ cố chấp như vậy?
Nếu không phải tiểu tử Tam Kim này hứa sẽ giúp ngươi, ta thật sự không muốn nhớ lại những chuyện đó.
Độc Cô Duy Ngã, lão già ta tung hoành Đại La Thiên cả đời nhưng lại không muốn nhắc tới cái tên này.”
Nghe lão các chủ nói vậy, trong lòng Sở Hưu thầm chấn động, quả nhiên lão các chủ biết Độc Cô Duy Ngã.
Ánh mắt lão các chủ lóe lên vẻ hồi tưởng: “Hơn năm trăm năm trước, tuy lúc đó ta vẫn còn trẻ nhưng vẫn là đệ tử tinh anh của Hoàng Thiên Các.
Độc Cô Duy Ngã xuất hiện chính vào lúc đó, không ai biết hắn từ đâu tới, cũng không ai biết vì sao thực lực của hắn lại cường đại như vậy.
Sau đó chúng ta mới suy tính, có lẽ hắn tới từ... tổ địa.”
Nói tới tổ địa, lời nói của lão các chủ dừng lại một chút, không giải thích nhiều mà nhanh chóng nói tiếp: “Lúc hắn xuất hiện còn đang giao chiến kịch liệt với kẻ khác, gây ra sóng gió rất lớn. Nhưng sau này chúng ta cũng không tìm được người giao chiến với hắn.”
Nói đến đây lão các chủ lại cười khổ nói: “Trận chiến lúc đó ta cũng không có tư cách tham gia, mà bị Hoàng Thiên Các phái đi phong tỏa Đế La Sơn Mạch.
Thật ra trận chiến đó diễn ra, cũng phải trách người bên phía chúng ta quá nóng nảy, giọng điệu hơi kịch liệt.
Còn tính cách của Độc Cô Duy Ngã lại mạnh mẽ bá đạo tới cực điểm, vừa ra tay đã chém chết kẻ đã buông lời kiêu ngạo đó, hai bên lập tức giao chiến.”
Nhớ lại chuyện này, ánh mắt lão các chủ vẫn mang vẻ sợ hãi.
Hắn chỉ vào người mình nói: “Bây giờ ta đã đạt tới cảnh giới Võ Tiên, nhưng đối với ta lúc đó, cường giả Võ Tiên không khác gì tiên nhân. Kết quả trước mặt người kia lại như phàm phu tục tử, bị một đao chém thành hai nửa, cảnh tượng đó có thể khiến người ta phát điên.
Võ giả Đông Vực đã không ngăn cản nổi, vừa sử dụng thủ đoạn, vừa ép hắn về phái Bắc Vực.
Các thế lực lớn bên Bắc Vực như Huyền Thiên Cảnh ra tay kịp thời nhưng vẫn không thể ngăn cản đối phương.
Tới cuối cùng, các thế lực đỉnh phong của Tây Vực và Nam Vực cũng gia nhập. Đúng rồi, còn một số Cổ Tôn ẩn cư nơi rừng núi như các ngươi nữa.
Không biết chi phái của ngươi giao thủ với Độc Cô Duy Ngã khi hắn vừa xuất hiện ở Đông Vực hay sau này mới tham dự.
Nhưng sư tổ của chi phái các ngươi có thể sống sót sau khi giao chiến đã là hiếm có lắm rồi.
Một người mà khuấy động toàn bộ Đại La Thiên, có thể nói là đối địch với toàn bộ thiên hạ.
Quá trình này nói thì dài nhưng thực ra chỉ có không đến mười ngày, cho nên trừ những đại phái đỉnh phong ra, đa số mọi người trên giang hồ đều không biết có chuyện gì xảy ra.
Cuối cùng mọi người dốc hết thủ đoạn, không biết trả giá lớn tới nhường nào, chúng ta mới thắng được, thắng thảm.”
Nói tới đây, lão các chủ khép hờ con mắt, hiển nhiên không muốn nhớ lại trận chiến thảm khốc đó.
Lục Tam Kim ở bên kia đã há hốc miệng, sắc mặt kinh hãi.
Hắn cũng chưa từng nghe tới chuyện này, ai mà ngờ năm trăm năm trước Đại La Thiên lại xuất hiện cường giả khủng khiếp như vậy, đao chém Võ Tiên, tu vi của hắn ra sao? Ma thần tái thế à?
Sở Hưu âm thầm tiêu hóa những lời này, thật ra y lại thấy trận chiến khó hiểu giữa Độc Cô Duy Ngã và các thế lực ở Đại La Thiên là chuyện rất bình thường.
Đối với các tông môn ở Đại La Thiên, đang yên đang lành trong nhà mình, ai tu luyện thì tu luyện, ai dạy đệ tử thì dạy đệ tử, kết quả đột nhiên xuất hiện một chấn động lực lượng cường đại như vậy, còn xuất hiện một cường giả lai lịch bất minh, chắc chắn người ta phải tới chất vấn một phen.
Thân là người đứng đầu một phái, là chưởng môn, khó mà đảm bảo không có ai tính cách nóng nảy.
Nhưng đáng tiếc, người mà bọn họ phải đối mặt lại là Độc Cô Duy Ngã.
Tại hạ giới, Độc Cô Duy Ngã là nhân vật nhường nào? Là Ma Chủ mà một lời nói có thể quyết định sinh tử của ngàn vạn người, là đại nhân vật áp đảo toàn bộ giang hồ. Ngoài Ninh Huyền Cơ, ai dám tranh phong?
Người như vậy chỉ có thể ngưỡng mộ, sao có thể để kẻ khác chất vấn? Thậm chí dưới hạ giới không ai có dũng khí chất vấn hắn.
Cho nên Độc Cô Duy Ngã xuất đao chém kẻ đó cũng rất bình thường.
Có thể nói hai bên đều không sai, nhưng đã chạm mặt thì một trận huyết chiến là điều khó mà tránh khỏi.
Thấy cả nửa ngày rồi mà lão các chủ vẫn không nói gì, Sở Hưu không khỏi lên tiếng: “Vậy sau đó thì sao? Độc Cô Duy Ngã chết rồi?’
Sở Hưu vẫn rất nghi ngờ mình là Độc Cô Duy Ngã chuyển thế.
Nếu Độc Cô Duy Ngã đã chết thật, vậy chuyện này đã gần như chắc chắn, đây cũng là điều Sở Hưu muốn biết nhất.
Không cần biết y là ai, Độc Cô Duy Ngã hay Lâm Diệp, bây giờ y chính là Sở Hưu, đây mới là điều Sở Hưu luôn tin tưởng, cho nên y muốn có đáp án chính xác nhất.
Lão các chủ hỏi ngược lại: “Chi phái của ngươi muốn đánh bại truyền nhân của Độc Cô Duy Ngã để rửa nhục?”
Sở Hưu gật đầu nói: “Dù sao sư phụ ta cũng nói vậy.”
Lão các chủ lắc đầu nói: “Vậy đợi lúc nào về, ngươi khuyên sư phụ nhà ngươi buông bỏ đi, vì đây là chuyện không thể.
Độc Cô Duy Ngã không chết mà chỉ bị phong ấn, hắn cũng chưa từng có truyền nhân. Ít nhất trong năm trăm năm vừa qua hắn không thể có truyền nhân.”
Nghe lão các chủ nói Độc Cô Duy Ngã chưa chết, không biết vì sao Sở Hưu lại âm thầm thở dài một tiếng.
Độc Cô Duy Ngã không chết, đương nhiên là không có chuyện chuyển thế rồi. Nhưng như vậy lại sinh ra một nghi vấn, nếu y không phải Độc Cô Duy Ngã chuyển thế thì y là ai?
Sở Hưu cố nén cảm giác chấn động trong lòng, trầm giọng nói: “Nếu các ngươi có thể phong ấn Độc Cô Duy Ngã, vậy vì sao không giết hắn? Nhổ cỏ tận gốc, vất vả một lần mà nhàn nhã cả đời, như vậy không tốt hơn ư?”
Lão các chủ cười khổ nói: “Không phải không thể giết mà là không dám giết.
Các loại bí thuật trên người Độc Cô Duy Ngã này có thể gọi là tuyệt thế, gần như không thể giết chết. Cho dù cơ thể của hắn bị Phạm Giáo và Thiên La Bảo Tự liên thủ dùng Vạn Phật Minh Tông Trận luyện hóa thành tro bụi, nhưng không ngờ chân linh của hắn vẫn không bị hủy hoại, cưỡng ép đoạt xá một vị Võ Tiên của Cực Lạc Ma Cung, chớp mắt đã chuyển hóa thành thân thể của mình.
Cơ thể của hắn còn khủng khiếp như vậy, nguyên thần của hắn có gì kỳ quái, không ai dám khẳng định.
Cho nên nếu giết hắn như vậy, mọi người cho rằng hắn chết rồi nhưng vạn nhất hắn lại dùng phương thức quỷ dị nào đó sống lại, vậy chắc chắn sẽ là một đại kiếp nạn cho Đại La Thiên ta.
Cho nên các phái thương lượng với nhau, sử dụng thủ đoạn mạnh mẽ nhất phong ấn nguyên thần và cơ thể hắn, định ép hắn tới lúc hao hết thọ nguyên.
Nhưng năm trăm năm đã qua, cho dù là cường giả võ tiên, đa số cũng không sống được tới giờ."
Chương 1500 Tung tích của Độc Cô Duy Ngã 2
"Theo ta được biết, những cường giả Võ Tiên tham gia trận chiến kia cũng không mấy người sống được tới hiện tại. Thậm chí không những người không có tư cách tham chiến như ta cũng không mấy ai sống lâu như vậy.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, Ma Đan bất diệt, chân linh bất tử. Đám người Đại La Thiên làm vậy cũng không sai.
Có Bất Diệt Ma Đan, đúng là Độc Cô Duy Ngã đã gần như bất tử, giết hắn thật ra còn phiền toái hơn.
“Bây giờ Độc Cô Duy Ngã bị phong ấn ở đâu?”
“Ngay trong Lăng Tiêu Thành mà các ngươi từng tới.” Lão các chủ nói.
Sở Hưu lập tức ngạc nhiên, có thế nào y cũng không ngờ mình từng tới gần Độc Cô Duy Ngã đến vậy.
Lão các chủ giải thích: “Theo bàn bạc lúc trước, Độc Cô Duy Ngã nên bị phong ấn trong Đại La Thần Cung.
Nhưng đối với Đại La Thiên chúng ta, Đại La Thần Cung là cực kỳ quan trọng, không cho phép xuất hiện bất cứ sai lầm nào.
Cho nên mọi người bàn bạc, quyết định phong ấn Độc Cô Duy Ngã trong động thiên phúc địa quan trọng nhất của Lăng Tiêu Tông, Linh Tiêu Cảnh.
Trong Lăng Tiêu Tông có Vạn Nguyên Thông Thiên Đại Trận với uy lực vô cùng hùng mạnh, nhưng mỗi lần mở trận đều tiêu tốn vật liệu kinh người.
Sau đại kiếp nạn thượng cổ, Lăng Tiêu Tông đã mở một lần, sau đó vạn năm rồi không động tới. Đương nhiên các vật liệu phát động trận pháp là các thế lực lớn tập hợp lại cho Lăng Tiêu Tông.”
Nói đến đây, lão các chủ còn hừ nhẹ một tiếng: “Nhưng lão phu dám chắc Lăng Tiêu Tông không cần nhiều tài liệu như vậy, chắc chắn trong đó có không ít thứ là bọn chúng tham ô.”
Sở Hưu không để ý tới tiếng oán trách của lão các chủ, bây giờ y chỉ thấy khó xử.
Nếu đổi lại là nơi khác, Sở Hưu còn có thể nghĩ cách, hoặc là lẩn vào trong hoặc là tìm cách khác, chỉ cần thấy được mặt Độc Cô Duy Ngã, hỏi cho ra nhẽ là được.
Nhưng ai mà ngờ Độc Cô Duy Ngã lại bị nhốt trong Lăng Tiêu Tông, lần này thì phiền phức rồi.
Trong trận tỷ võ, Sở Hưu đánh trọng thương Hiên Viên Vô Song, tuy Lăng Tiêu Tông thua, Tần Bách Nguyên cũng tuyên bố trước mặt mọi người là Lăng Tiêu Tông thua, nhưng có thể tưởng tượng thái độ của Lăng Tiêu Tông đối với y sẽ ra sao.
Đừng nói cho Sở Hưu vào động thiên phúc địa của bọn họ, lần tới mà Sở Hưu đi vào Lăng Tiêu Tông, chắc chắn thái độ của Lăng Tiêu Tông cũng chẳng
tốt lành gì.
Sở Hưu còn đang trầm tư, lão các chủ đã nói: “Bây giờ mọi chuyện đã sáng tỏ, ngươi định về thuyết phục sư phụ không?”
Sở Hưu cười khổ một tiếng nói: “Chỉ có thể thuật lại đúng sự thật thôi.
Nhưng lần này ta bước chân vào giang hồ không chỉ để rửa sạch sỉ nhục của sư môn mà còn vì hồng trần luyện tâm.
Cho nên ta định ở lại giang hồ mấy năm rồi mới về nói lại mọi chuyện cho sư phụ.”
Lão các chủ đáp lời: “Nói thật nhé, đám Cổ Tôn các ngươi đúng là quái đản, năm đó các đại phái chúng ta bị người kia giết tới máu chảy thành sông, số cao thủ cường giả bỏ mạng nhiều không đếm xuể. Sư tổ của chi phái các ngươi có thể giữ được mạng là tốt lắm rồi, còn muốn báo thù?
Nhưng lão phu có thể cho ngươi một ý kiến, giúp ngươi có câu trả lời cho sư môn, ít nhất cũng có bậc thang để quang minh chính đại tuyên bố danh tính.”
“Ý kiến gì?”
Lão các chủ nói: “Ngày trước khi người kia giao chiến, Thiên Hạ Kiếm Tông trả giá là thần binh vô thượng Thông Thiên Kiếm vỡ vụn, phá hỏng binh khí của hắn. Chắc nó rơi xuống phía nam Đông Vực ta, gần khu vực man hoang của Nam Vực.
Do lúc đấy giao chiến hỗn loạn cho nên không ai tìm, mãi tới gần đây Hoàng Thiên Các ta mới nghe được chút lời đồn, hình như binh khí của người kia xuất hiện trong tay một bộ lạc Man tộc ở phía nam.
Nếu ngươi có thể mang binh khí của người kia về, cũng coi như cho sư tổ một câu trả lời, liệu nấc thang này đã đủ chưa?”
Lời nói của lão các chủ khiến Sở Hưu sững sờ.
Binh khí mà hắn nói chắc là Thính Xuân Vũ, nhưng sao Thính Xuân Vũ lại bị hư hại?
Đây là ma binh chí cường do thiên địa sáng tạo, còn được Độc Cô Duy Ngã dùng lực lượng bản thân bồi dưỡng trong thời gian dài, chắc chắn sẽ mạnh hơn Phá Trận Tử trong tay Sở Hưu, kết quả nó lại bị tổn hại, có thể thấy trận chiến đó thảm khốc tới nhường nào.
Nhưng Sở Hưu cũng nhận ra ý tứ của lão các chủ, y híp mắt lại nói: “Lão các chủ muốn ta tới Nam Man?”
Lục Tam Kim định nói gì đó nhưng bị lão các chủ vung tay ngăn cản.
Hắn nhìn Sở Hưu, nói thẳng: “Không sai, ý của lão phu chính là như vậy.
Thật ra nếu ngươi là khách khanh bình thường, vậy Hoàng Thiên Các sẽ trực tiếp hạ lệnh cho ngươi đi là được.
Nhưng ngươi là hảo hữu của Tam Kim, lại là truyền nhân của Cổ Tôn, ta cũng không muốn lừa gạt ngươi, cho nên mới nói với ngươi chuyện này.
Đối với Hoàng Thiên Các chúng ta, tình hình bên khu vực Nam Man khá khó giải quyết, tạm thời không tìm được người ứng phó, thực lực và thân phận của ngươi lại có thể.
Tuy chuyện này khó giải quyết, nhưng đúng như trước đó ta đã nói với ngươi, binh khí của người kia xuất hiện trong tay đám Man tộc, chuyện này thì ta không lừa ngươi.
Hơn nữa ngươi là khách khanh thay Hoàng Thiên Các ta tới khu vực Nam Man, sau khi xong việc chắc chắn không thiếu chỗ tốt cho ngươi.”
Sở Hưu cũng không hỏi bên khu vực Nam Man có gì khó giải quyết, y chỉ vuốt cằm nghi vấn: “Tuy Hoàng Thiên Các không tới mức hùng bá Đông Vực nhưng cũng là đại phái hạng nhất trong Đông Vực, chẳng lẽ bây giờ cũng thiếu người à?”
Lão các chủ cười khổ nói: “Thiếu, lúc nào cũng thiếu.
Ngươi là khách khanh của Hoàng Thiên Các, còn đại diện cho Hoàng Thiên Các tham gia tỷ võ, chắc ngươi cũng thấy chênh lệch giữa Hoàng Thiên Các chúng ta và Lăng Tiêu Tông.
Trong mấy trăm năm gần đây, Hoàng Thiên Các ta vẫn không có người nối nghiệp, thậm chí trong thế hệ trẻ chỉ có mình Lục Tam Kim có thể ra mặt.
Một vạn năm trước, tuy phạm vi thế lực của Hoàng Thiên Các ta đã lớn vậy rồi, tới bây giờ vẫn chỉ có chứng đó nhưng thực lực lại suy giảm, đương nhiên không đủ người.
Ngươi xuất hiện ở Phương Lâm Quận, cũng gặp Giải Anh Tông rồi đấy.
Tiểu tử kia là ta đề bạt lên lúc còn tại vị, tuy tính cách cẩn thận quá mức nhưng có cả thực lực và năng lực.
Hắn vẫn luôn kêu khóc với ta, muốn ta gọi hắn về Hoàng Thiên Các, còn nói để một võ giả Chân Hỏa Luyện Thần trấn thủ Phương Lâm Quận là đủ.
Hắn nghĩ quá đơn giản, Phương Lâm Quận yên bình như vậy là nhờ vào đâu? Nhờ thực lực cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền của hắn và uy thế của Hoàng Thiên Các ta.
Trời ở trên cao, hoàng đế lại xa, thực lực luôn xếp trước uy thế.
Nếu thật sự phái một võ giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần tới đó, không khéo đám tông môn ở Phương Lâm Quận sẽ coi hắn như không có.”
Lục Tam Kim ở bên cạnh biểu cảm hơi quái dị.
Trước đó Phương Lâm Quận rất yên bình, nhưng từ khi Sở Hưu đưa ra ý tưởng cho Giải Anh Tông, có lẽ sẽ không yên bình nổi. Sở Hưu trầm tư một lát rồi gật đầu nói: “Không thành vấn đề, ta sẽ tới khu vực Nam Man.”
Lão các chủ vung tay, nhanh chóng tiếp lời: “Vậy thì tốt, chức vị quận trưởng Thương Ngô Quận gần khu vực Nam Man sẽ do ngươi đảm nhiệm, lát nữa ta sẽ bảo Lý Vô Tướng thông báo cho tất cả các võ giả Hoàng Thiên Các.”