• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (4 Viewers)

  • Chương 231-235

Chương 231 Trí Quyền Ấn

Theo Chúc Vũ Hòa, Sở Hưu là tên điên.

Một chưởng vừa rồi của Sở Hưu đã khiến hắn trọng thương, bình thường mà nói Sở Hưu nên giết hắn trước rồi mới giết Bành Tội. Không ngờ Sở Hưu lại bỏ gần tìm xa, nhất quyết giết Bành Tội trước, giờ mới chỉ vào nói hắn là người thứ hai. Sở Hưu rốt cuộc có ý gì, đã rất rõ ràng.

Bất kể nơi này có bao nhiêu người, chỉ cần bị y nhắm vào, chắc chắn phải chết!

Đây là một thái độ điên cuồng, không so đo được mất, chỉ đơn thuần là giết người.

Lúc này Chúc Vũ Hòa bị Sở Hưu liệt vào mục tiêu thứ hai, nhìn đôi mắt bao phủ bởi ma khí của y, toàn thân rét run.

Những võ giả sau lưng đứng quan chiến đều lộ vẻ kinh hãi, bất luận thái độ điên cuồng của Sở Hưu hay tác phong cường đại tùy ý lao vào giữa trăm người chém giết của y đều khiến bọn họ vô cùng chấn động.

Mạc Thiên Lâm sắc mặt nghiêm nghị nói với Tạ Tiểu Lâu: “Đổi ngươi vào vị trí của Sở Hưu, ngươi có làm được đến mức này không?”

Im lặng nửa ngày, trong mắt Tạ Tiểu Lâu mới lộ vẻ phức tạp nói: “Làm được cái rắm! Thời điểm này người bình thường hẳn nên chọn cách giết ra khỏi vòng vây mới đúng! Tên này lại chủ động đi liều mạng với đám người kia, đúng là thằng điên!”

Ánh mắt Mạc Thiên Lâm thoáng hiện sắc thái lạ: “Thằng điên có gì không tốt? Một vị tiền bối Mạc gia ta đã từng nói, thế gian này không có người điên, chỉ có cường giả cùng kẻ yếu, không điên cuồng, không sống nổi. Một người điên đứng trên đỉnh phong sẽ chẳng phải điên nữa, mà là cường giả người người tôn sùng.

Giờ ta càng lúc càng hứng thú với Sở Hưu này, lấy một địch trăm, nếu hắn không chết lần này Thần Binh Đại Hội chính là nơi dương danh cho hắn!”

Thân là con cháu thế gia, cho dù kết giao bằng hữu cũng khó tránh khỏi mang theo chút lợi dụng lợi ích, điểm này chính Mạc Thiên Lâm cũng biết, nhưng hắn không cảm thấy bài xích. Chỉ với thực lực hiện tại Sở Hưu thể hiện đã đủ cho hắn chuẩn bị ra tay trợ giúp.

Còn Huyền Thành đạo nhân nhìn bộ dạng này của Sở Hưu, lông mày lại đột nhiên nhíu lại, lẩm bẩm: “Chủ động dẫn tâm ma nhập thể? Hắn điên rồi à? Không đúng, tâm ma này vốn tồn tại trong cơ thể hắn,

chẳng qua lúc này thuận theo tự nhiên phóng thích mà thôi. Trong cơ thể người này có ma tính trời sinh!”

Di chứng sau khi chuyển sinh, trong cơ thể Sở Hưu có ẩn tàng hai loại tích cách, nói đơn giản hơn tình huống của y chính là tâm thần phân liệt mà người ta đồn đại. Còn theo Huyền Thành đạo nhân thấy, Sở Hưu trời sinh có ma tính, nếu hắn gia nhập Ma đạo e rằng không phải tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng mà là tân tú Ma đạo thủ đoạn hung tàn.

Ma đạo không đáng sợ, đáng sợ là óc những người trong Ma đạo lại không cho mình là Ma đạo, mà theo Huyền Thành đạo nhân thấy, Sở Hưu chính là người như vậy. Ma tính ẩn tàng trong cơ thể y cũng không bị bản thân hắn bài xích, cho nên y mới có thể vận dụng bí pháp nhập ma liên tiếp hai lần mà vẫn khống chế được lực lượng trong cơ thể, không bị phản phệ.

Huyền Thành đạo nhân lắc đầu, người này nếu không chết tương lai không khéo sẽ thành một đại ma đầu họa loạn thiên hạ, nhưng hắn lại không thể ra tay ngăn cản.

Bản thân đã phát lời thề đạo, kiếp này không xuất thủ nữa, vậy chuyện này hắn cũng không quản được.

Thở dài một cái, Huyền Thành đạo nhân trực tiếp quay người, nói với mấy tiểu đạo đồng: “Đi thôi, chúng ta cũng nên dọn dẹp nhà cửa.”

Nói xong, hắn trực tiếp vung tay, mang theo những tiểu đạo đồng vào trong đạo quán. Nhưng rất quỷ dị, những võ giả ở gần Huyền Thành đạo nhân căn bản không phát hiện hành động của hắn, thậm chí bọn họ không hề hay biết Huyền Thành đạo nhân đã biến mất.

Lúc này giữa sân, hắn cười lạnh một tiếng với Chúc Vũ Hòa sau đó trực tiếp đánh thẳng về phía hắn.

Chúc Vũ Hòa thấy vậy biến sắc, thân hình vội vàng lui lại phía sau đồng thời hét lớn: “Mọi người xông lên! Mọi người cùng xông lên! Đừng để tên Sở Hưu này đánh tan từng người một!”

Những võ giả xung quanh nghe tiếng gào của Chúc Vũ Hòa nhưng không chỉ không xuất thủ, ngược lại tránh khỏi đường đi của Sở Hưu, không ai dám ngăn cản.

Không phải bọn họ ngu ngốc không biết đạo lý đánh bại từng người, chẳng qua bọn họ không muốn chịu chết mà thôi.

Ai cũng nhìn ra trạng thái tinh thần của Sở Hưu giờ không đúng, đã nhắm vào ai chắc chắn sẽ giết chết đối phương, ai cản y, y giết người đó, cũng như lúc giết Bành Tội vừa rồi.

Mà lúc này y đã nhắm vào Chúc Vũ Hòa, vậy chứng minh tạm thời họ đã an toàn, về phần Chúc Vũ Hòa chống đỡ được bao lâu thì liên quan gì tới họ?

Mỗi người đều có tâm lý may mắn, giờ khí thế của Sở Hưu đang thịnh, không ai muốn lao lên chịu chết cả. Dù sao chỉ cần Sở Hưu không nhắm vào mình, không ai trong bọn họ sẽ ra tay trước.

Dưới thế đao cuồng bạo vô cùng của Sở Hưu, Chúc Vũ Hòa không ngăn được mấy chiêu đã bị đao cương đánh trọng thương, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

Chênh lệch về thực lực không phải võ thuật nào cũng có thể bù đắp được.

Lúc này Công Tôn Lưu đứng bên quan chiến lại bỗng nhíu mày.

Hắn là kẻ âm hiểm xảo trá, am hiểu nhất là luồn cúi, bằng không giờ trên Long Hổ Bảng cũng chẳng có chỗ cho hắn.

Vốn dĩ với tính cách Công Tôn Lưu, hắn định ra tay cuối cùng chiếm lợi thế, có điều người nghĩ như hắn rõ ràng không chỉ có một.

Lấy một địch trăm, vốn dĩ chuyện này chỉ là nằm mơ nói mộng, đối thủ đã chắc chắn phải chết. Nào ngờ tên Sở Hưu này mặc dù lấy một địch trăm nhưng một trăm kẻ địch của hắn mỗi người có tâm tư riêng, một trăm người ôm một trăm toán tính, cứ như vậy đánh tiếp đừng hòng giết nổi Sở Hưu.

Cho nên lúc này Công Tôn Lưu cũng chẳng thể bình tĩnh, hắn trực tiếp đứng ra lớn tiếng nói: “Chư vị, các ngươi còn lưu thủ như vậy e rằng chỉ có nước bị Sở Hưu đánh bại từng người một, đến lúc đó đừng ai nghĩ tới chuyện giết chết được hắn!

Nếu chư vị tin ta, vậy nghe ta chỉ huy, từ mười võ giả tu luyện công pháp luyện thể trở lên đứng ra ngăn cản Sở Hưu, võ giả am hiểu ám khí cung nỏ đứng sau xuất thủ, những võ giả còn lại phối hợp tác chiến, như vậy mới có thể giết chết tên Sở Hưu này!”

Nói xong, Công Tôn Lưu rút hai thanh bảo binh trường kiếm đỏ sẫm của hắn ra, xông về phía Sở Hưu.

Mỗi người đều có tâm lý mù quáng, không có người đầu tiên lao lên, những người khác không ai ra tay.

Công Tôn Lưu mặc dù là kẻ chẳng ra sao, nhưng cũng có chút danh tiếng, thực lực cũng có, cho nên khi hắn mở miệng thật sự có không ít

võ giả nguyện nghe theo chỉ huy của hắn, tạo thành trận thế cùng đánh thẳng về phía Sở Hưu.

Hơn mười võ giả tu luyện công pháp luyện thể được Công Tôn Lưu dẫn đầu lao tới, bộc phát cương khí toàn thân ngăn cản trước người Sở Hưu. Chỉ nghe từng tiếng nổ cương khí vang lên, hơn mười người đồng loạt ra tay mới miễn cưỡng ngăn nổi thế đao cường đại của Sở Hưu.

Cùng lúc đó, từng tiếng xé gió vang lên, phía xa một loạt ám khí bắn về phía y, trong đó còn kèm theo từng mũi tên sắc bén ẩn chứa cương khí.

Trên giang hồ có không ít võ giả dùng ám khí, nhưng số người dùng cung tên lại không có mấy, đại đa số đều là võ giả xuất thân quân đội triều đình.

Mũi tên thế mạnh lực trầm cùng ám khí vô cùng âm hiểm cùng đánh tới, Sở Hưu lập tức cau mày. Huyết Luyện Thần Cương bộc phá, chém văng đám cung tên, chỗ ám khí cũng bị cương khí hộ thể của y ngăn cản. Dù sao có Thiên Di Địa Chuyển Đại Di Huyệt Pháp, cho dù Sở Hưu bị ám khí đánh trúng, chỉ cần không phải loại dính máu là chết, Sở Hưu căn bản không sợ.

Nhân cơ hội này, Công Tôn Lưu lại mang người giết tới.

Hai thanh trường kiếm trong tay Công Tôn Lưu đều là bảo binh, một thanh mang theo cương kí nóng rực, một thanh lại kèm theo khí tức âm tà.

Hai loại cương khí bất đồng, hai loại kiếm pháp bất đồng, nhưng Công Tôn Lưu sử dụng lại vô cùng tự nhiên, một âm một dương, tạo thành lại luồng thế đao ầm ầm chém về phía Sở Hưu.

Những võ giả khác cũng bộc phát cương khí đánh về phía y.

Mười mấy người đồng loạt ra tay vây công, uy thế kinh người. Đổi thành những người khác sợ là đã bị cương khí cường đại đánh cho chia năm xẻ bảy.

Nhưng ngay lúc này Sở Hưu lại dùng hai tay kết ấn, cương khí quanh người bị y điều động, khí thế lập tức trở nên vô cùng trầm ổn, bất động như núi.

Lâm Tự Quyết, Độc Cô Ấn!

Chỉ nghe một loạt tiếng nổ ầm ầm vang lên, trong vô số chấn động cương khí, thân hình Sở Hưu mau chóng thối lui, khóe miệng chảy ra một tia máu.

Mặc dù Sở Hưu dùng Độc Cô Ấn chọi cứng với Niết Không Thần Trảo của Thiên Tội đà chủ, nhưng giờ là hơn mười người đồng loạt ra tay. Độc Cô Ấn chỉ có khả năng phòng ngự công kích cương khí tương đối nổi bật, còn lực lượng phản chấn vẫn phải do Sở Hưu gánh chịu.

Cho nên sau khi dùng Độc Cô Ấn ngăn cản đòn thế đó, nội phủ Sở Hưu cũng bị chấn động, bị thương nhẹ.

Kết thành Nội Sư Tử Ấn, vừa trấn áp nội thương, Sở Hưu cũng áp chế ma khí của A Tỳ Đạo Tam Đao xuống. Hai lần dẫn ma khí nhập thể, không trấn áp phản phệ, cơ thể y cũng không chịu nổi nữa.

Mà lúc này bọn Công Tôn Lưu thấy Sở Hưu bị mình đánh lui, ánh mắt ai nấy đều lộ vẻ hưng phấn.

Trước đó Sở Hưu cường hãn tới kinh người, thần cản giết thần, phật cản giết phật, khiến người ta kinh hãi không thôi.

Còn giờ Sở Hưu đã trọng thương dưới đòn vây công của bọn họ, điều này chứng minh Sở Hưu không phải không thể đánh bại, bọn họ vẫn có cơ hội.

Cho nên lần này không cần Công Tôn Lưu chỉ huy, đám người trực tiếp xông tới đánh về phía Sở Hưu.

Công Tôn Lưu thấy cảnh này cười lạnh một tiếng, y không gấp, đợi tới khi đám người này thiêu hao hết sức lực Sở Hưu mới là thời cơ cho hắn động thủ!

Lau đi vết máu tươi trên khóe miệng, Sở Hưu nhìn đám người xông tới cười lạnh một tiếng nói: “Đã không kịp đợi nữa muốn chết cho mau phải không? Được, ta giúp các ngươi!”

Lời còn chưa dứt, tay Sở Hưu đã niết một quyền ấn, mọi người xung quanh chỉ cảm thấy thân thể mình như bị khóa lại giữa không gian, cương khí giam cầm thân hình bọn họ, như một tấm lưới lớn mà không họ không cách nào tránh nổi!

Liệt Tự Quyết Trí Quyền Ấn!

Chú trọng không gian, khóa chặt phong tỏa, lưới buông thập phương, không cón đường thoát!

Thân hình Sở Hưu phát động, xuất hiện trước người một võ giả, trong lúc hắn đang bị cương khí giam cần, một tay nhẹ nhàng xoay chuyển, đầu của đối phương lập tức bị vặn đứt, máu tươi chảy ra lênh láng

Quay người lại, Hồng Tụ Đao rời vỏ, Huyết Luyện Thần Cương bộc

phát, hai võ giả trước người Sở Hưu bị chém ngang lưng, kêu lên thê thảm.

Trong phạm vi của Trí Quyền Ấn, Sở Hưu như con nhện độc bày ra thiên la địa võng, lạnh lùng thu lượm tính mạng tất cả mọi người!

Vỡ mật
Chương 232 Vỡ mật

Trong Khoái Mạn Cửu Tự Quyết, Sở Hưu đã sử dụng thuần thục sáu ấn pháp đầu tiên, nhưng ba thức sau lại chưa bao giờ dùng tới. Không phải y không muốn vận dụng mà bản thân Khoái Mạn Cửu Tự Quyết là loại võ công cực kỳ tiêu hao nội lực, mấy thức ấn pháp phía sau còn tiêu hao nhiều hơn, còn là loại bộc phát trong một lần, tùy tiện sử dụng sẽ tạo thành áp lực cực lớn với kinh mạch Sở Hưu, sơ sót một chút thôi cũng sẽ bị phản phệ.

Nhưng trong giờ phút này y cũng chẳng lo được chuyện phản phệ, cương khí toàn thân điều động tới mức mạnh nhất, trong cơ thể y, Lưu Ly Kim Ti Cổ bám lên trái tim, theo nhịp đập không ngừng co thắt, một luồng lực lượng màu kim truyền vào kinh mạch Sở Hưu, đây là lực lượng của riêng Lưu Ly Kim Ti Cổ.

Lưu Ly Kim Ti Cổ từng được gọi là dị bảo đương nhiên có đạo lý của nó.

Cổ trùng bình thường đều tà ác tàn nhẫn dị thường, là loại âm độc, nhưng Lưu Ly Kim Ti Cổ lại không phải loại cổ trùng âm độc kia, mặc dù ngày thường dùng lực lượng tâm huyết của Sở Hưu để sinh sống trưởng thành nhưng trong lúc mấu chốt, Lưu Ly Kim Ti Cổ lại có thể tỏa ra lực lượng của bản thân để bổ sung cho Sở Hưu.

Cổ trùng bám trong trái tim Sở Hưu, hai bên là cộng sinh chứ không phải ký sinh.

Lúc này dưới uy năng cường đại phong tỏa hư không của Trí Quyền Ấn, mười võ giả lao lên đầu đều bị Sở Hưu giết sạch, thân hình Sở Hưu lại mau chóng đánh về phía Chúc Vũ Hòa, nơi y đi qua không ai dám cản!

Trước đó bọn họ thấy Sở Hưu thụ thương hộc máu, đều tưởng rằng y đã lâm vào tuyệt cảnh không còn cách nào, ai ngờ Sở Hưu lại đột nhiên bộc phát, mang đi mười mấy mạng người.

Lần này đám người cũng không dám chắc nữa, cực hạn của tên Sở Hưu này rốt cuộc là đâu? Mặc dù trông y đã tiêu hao không ít nhưng ai dám nói Sở Hưu không còn lực lượng bộc phát thêm lần nữa?

Công Tôn Lưu hò hét định tập hợp người ngăn Sở Hưu, nhưng lần này không ai hưởng ứng.

Thấy Sở Hưu bước về phía mình, Chúc Vũ Hòa ôm vết thương hoảng hốt hét lớn: “Đừng giết ta! Ta từ bỏ!”

Hắn là hy vọng duy nhất của Chúc gia, người duy nhất có tư cách bước lên giới thượng tầng trên giang hồ.

Cho dù hắn không cưới được Yến Đình Đình cũng có cách khác dương danh tại Đông Tề này, tội gì phải lội vào vũng nước đục tại đây? Lúc này Chúc Vũ Hòa đã vô cùng hối hận, đáng tiếc Sở Hưu sẽ không cho hắn cơ hội hối hận!

Đao mang đỏ thẫm lóe lên trước mắt, Hồng Tụ Đao đã thu hoạch tính mệnh hơn mười người, thân đao vẫn không dính chút vết máu nhưng mùi máu tanh lại càng lúc càng nồng đậm, khiến người ngửi thấy không khỏi biến sắc.

Chúc Vũ Hòa nổi giận gầm lên một tiếng, không lo nổi thương thế bản thân định bộc phát cương khí toàn thân định ngăn cản. Thế nhưng không đợi hắn liều mạng, thân hình Sở Hưu đã lướt thẳng qua bên cạnh hắn, đao mang đỏ rực lóe lên, nhẹ nhàng lấy đầu Chúc Vũ Hòa xuống!

Thở mạnh một hơi, Sở Hưu chỉ vào Công Tôn Lưu, dùng giọng bình tĩnh tới cực điểm nói: “Ngươi là kẻ thứ ba!”

Thấy ánh mắt tỉnh táo trong điên cuồng tới cực hạn đó nhìn mình, Công Tôn Lưu run lên một cái, một cảm giác lạnh toát xông thẳng lên đầu.

Hắn vô thức nhìn sang xung quanh, mấy võ giả khác đã chẳng còn vẻ hưng phấn lúc đầu. Không còn ai nghĩ tới chuyện giết Sở Hưu cưới Yến Đình Đình trở thành người thừa kế Thần Vũ Môn, đi tới đỉnh cao của cuộc sống nữa. Công Tôn Lưu chỉ thấy vẻ hoảng sợ trong ánh mắt họ, vô cùng hoảng sợ!

Bọn họ từng gặp kẻ giết người còn nhiều hơn Sở Hưu, nhưng phương thức điểm danh giết người phối hợp với thực lực kinh khủng nghiền nát những kẻ khác khiến bọn họ chỉ thấy tuyệt vọng.

Chỉ cần là kẻ mà Sở Hưu chỉ tay muốn giết, vậy chắc chắn không thể trốn thoát, bọn họ còn không thể ngăn cản, bằng không ai ngăn nấy chết, có thể nói thần cản giết thần phật cản giết phật.

Dưới thực lực kinh khủng như vậy, mọi phản kích của bọn họ đều có vẻ yếu đuối vô dụng, thậm chí tới giờ không ai dám chủ động ra tay nữa.

Tiếp tục như vậy sau khi Sở Hưu giết chết Công Tôn Lưu sẽ tới lượt ai? Mình hay kẻ khác? Mặc dù tỷ lệ chỉ là một phần mấy chục nhưng một khi bị Sở Hưu nhắm vào, tỷ lệ tử vong lại là trăm phần trăm!

Nghĩ vậy, lúc này thậm chí có kẻ hoảng hốt lùi khỏi đám người, trốn ra phía sau.

Chuyện cưới mỹ nhân như Yến Đình Đình quả thật mê người, trở thành người thừa kế Thần Vũ Môn càng thêm cuốn hút, ai cũng hiểu đạo lý cầu phú quý trong nguy hiểm.

Nhưng vấn đề là giờ bọn họ phải đối mặt với Sở Hưu, đây đã không phải cầu phú quý trong nguy hiểm nữa mà thật là cầu trong chỗ chết.

Cho nên đám người bị Sở Hưu dọa sợ chẳng ai còn lòng tham, lập tức bỏ chạy khỏi nơi này.

Mọi người đều có tâm lý bầy đàn, vừa rồi bọn họ cùng nhau tham gia vây công Sở Hưu, giờ có kẻ chạy trốn những người khác cũng muốn trốn. Ban đầu từ một người biến thành mấy người, rồi mười người, mười mấy người!

Nhìn thân hình Sở Hưu từ từ bước về phía mình, Công Tôn Lưu âm thầm chột dạ, hắn cũng tự biết năng lực mình đến đâu. Những tên ngu ngốc kia bị Sở Hưu dọa tới mức không dám ra tay giao chiến nữa, còn lại mình hắn thì đánh thế nào được?

Không nói hai lời, Công Tôn Lưu trực tiếp quay người bỏ trốn, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn những kẻ khác!

Nhìn bóng lưng bỏ trốn của Công Tôn Lưu, ánh mắt Sở Hưu lóe lên ánh sáng lạnh!

Thật ra trạng thái hiện tại của y cũng đã sát với cực hạn, đừng nhìn Sở Hưu đại khai sát giới tại đây như vậy, nhưng từ hai lần dẫn ma khí nhập thể tới vận dụng Trí Quyền Ấn mình chưa hoàn toàn nắm giữ, tất cả đều tạo thành tiêu hao và phản phệ tương đối lớn với y. Nếu không nhờ Lưu Ly Kim Ti Cổ dùng lực lượng bản thân trả lại cho Sở Hưu, chắc Sở Hưu cũng chẳng thể kiên trì tới giờ.

Chỉ có điều ý chí Sở Hưu vẫn nằm trong trạng thái điên cuồng với cùng cực, nếu y đã nói muốn giết Công Tôn Lưu, vậy hắn nhất định phải chết!

Cho nên chỉ trong chớp mắt Sở Hưu đã kết thành Nội Phược Ấn, thân hình xé gió lao tới, giữa thiên địa này mặc ta tung hoành!

Nội Phược Ấn có thể bộc phát tốc độ cực hạn trong cự ly ngắn. Công Tôn Lưu còn chưa chạy được bao xa đã cảm thấy một cơn cuồng phong thổi tới sau lưng. Cùng lúc đó hắn còn cảm giác được cương khí hùng hồn kèm theo lực lượng huyết sát vô tận ầm ầm đánh tới.

Công Tôn Lưu nổi giận gầm lên một tiếng, song kiếm trong tay múa

lên, trường kiếm đỏ thẫm mang theo ngọn lửa xoay chuyển, trường kiếm mang theo luồng khí âm tà lại bùng lên một luồng cương khí mang hơi hướm mục nát nhưng lại không phải ma khí, dung nhập cùng ngọn lửa kia.

Khoảng khắc đó thế đao cương mãnh bùng phát như quỷ hỏa, khí lưu nóng rực quỷ dị bùng lên bao phủ lấy người Sở Hưu.

Chiêu thức Minh La Hỏa Kiếm này do chính hắn nghĩ ra, dùng hai loại thế đao bất đồng ngưng tụ lại một chỗ, khiến uy năng bộc phát ra tăng lên gấp bội.

Võ giả tán tu như hắn không có truyền thừa cường đại gì, chỉ có thể tự mình khai mở một lối riêng, dùng phương pháp này tăng cường uy lực võ công của mình.

Cường độ cương khí của Minh La Hỏa Kiếm rất phổ thông nhưng trong đó lại mang theo tính ăn mòn cực kỳ mãnh liệt, thậm chí ăn mòn sạch sẽ Huyết Luyện Thần Cương của Sở Hưu.

Có điều không đợi hắn thở phào đã thấy trước mặt bùng lên ánh Phật quang vàng kim, Kim Cương Nộ Mục, Trấn Thế Hàng Ma!

Đại Kim Cương Luân Ấn!

Một tiếng nổ lớn vang lên, trường kiếm trong tay Công Tôn Lưu bị đánh bay, thậm chí hổ khẩu hắn cũng bị Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu đánh nứt, máu tươi chảy ra ròng ròng.

Nhìn Sở Hưu đã xuất hiện trước mắt mình, Công Tôn Lưu đã chẳng kịp hoảng sợ, trực tiếp cho tay vào ngực định lấy ra thứ gì đó. Có điều không đợi hắn kịp hành động, Sở Hưu đã nhanh chóng kết thành ấn quyết, ấn chỉ gõ vang, một âm thanh như tiếng sấm nổ vang lên!

Đấu Tự Quyết Ngoại Sư Tử Ấn!

Ấn pháp này có thể so với Cửu Biến Sư Tử Hống của Đại Quang Minh Tự, âm thanh nổ vang như lôi đình vang lên bên tai Công Tôn Lưu, chấn cho hắn đầu óc ngây dại, thậm chí thất khiếu chảy máu.

Tới khi Công Tôn Lưu khôi phục được thần chí, thứ xuất hiện trước mắt hắn lại là một quyền ấn lấp loáng ánh kim, một đòn Đại Kim Cương Luân Ấn đánh tới!

“Ầm!”

Một tiếng nổ thanh thúy vang lên, trước người Sở Hưu bùng lên sương máu, thi thể không đầu của Công Tôn Lưu ngã xuống đất, toàn trường lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng thở hổn hển của Sở Hưu chậm rãi vang lên.

Người không tham gia trận chiến đều trợn tròn hai mắt há hốc mồm nhìn Sở Hưu. Lấy một địch trăm, chuyện gần như không thể này mà Sở Hưu cũng làm được!

Giờ Thần Binh Đại Hội còn chưa bắt đầu, nhưng bọn họ dám khẳng định, sau lần này Sở Hưu chắc chắn thứ hạng Sở Hưu phải tăng lên vài bậc. Đừng nói mười lăm hạng đầu, cho dù có là mười hạng đầu cũng được!

Mạc Thiên Lâm phía sau nhìn Sở Hưu giữa sân, nửa ngày sau mới phát ra một tiếng thở dài cảm khái, lại bí mật truyền âm với Tạ Tiểu Lâu: “Ta đã nói rồi mà. Người làm được như vậy chỉ có cường giả cùng thằng điên, vừa rồi ngươi nói Sở Hưu là thằng điên nhưng giờ trong mắt mọi người, hắn chính là cường giả!”

Ánh mắt Tạ Tiểu Lâu cũng có chút phức tạp, gật nhẹ đầu. Hắn cũng là người cao ngạo, những võ giả cùng thế hệ bình thường rất khó khiến hắn khâm phục, mấy năm nay chỉ duy nhất Tiểu Ôn Hầu - Lã Phụng Tiên khiến hắn phục đôi chút, còn giờ thấy Sở Hưu, hắn cũng tin ánh mắt nhìn người của Lã Phụng Tiên. Người được Lã Phụng Tiên tôn sùng quả nhiên phi phàm.

Vừa rồi nếu đổi lại thành bọn họ, chỉ sợ cách duy nhất là liều mình giết ra một con đường máu, chật vật chạy thoát đã là may mắn.

Thế nhưng Sở Hưu này lại làm ngược lại, y điên cuồng đại khai sát giới một hồi, giết tới mức tất cả mọi người kinh sợ, giết tới khi không ai dám tới giết y nữa mới thôi.

Đừng nhìn dáng vẻ hiện tại của Sở Hưu trông như kiệt sức đến nơi, chỉ bằng biểu hiện vừa rồi của y, ai dám chắc Sở Hưu không còn sức đánh tiếp?

Lúc này điểm kinh khủng của Sở Hưu ở chỗ người khác căn bản không nhìn ra sâu cạn của y, nếu ai muốn lên chiếm lợi? Vậy được, tự đem mạng ra mà thăm dò!

Đã làm phải làm tới cùng
Chương 233 Đã làm phải làm tới cùng

Trong trận chiến này, Sở Hưu lấy một địch trăm, triệt để ổn định lại cục diện, nhưng lúc này Bạch Vô Kỵ đứng phía sau ánh mắt lại lóe lên sắc thái lạ.

Những người khác đã bị Sở Hưu dọa sợ, cho dù biết giết chết Sở Hưu là cưới được Yến Đình Đình, trở thành con rể Yến Hoài Nam nhưng bọn họ cũng không dám động thủ.

Nhưng Bạch Vô Kỵ thấy Sở Hưu giữa trận khí thế đã mơ hồ, không còn uy thế cường đại như lúc trước, trong lòng lại rục rịch.

Thật ra Bạch Vô Kỵ chẳng hứng thú gì với Yến Đình Đình, hắn cũng là võ giả Bắc Yên, đương nhiên biết Yến Đình Đình là người ra sao.

Kẻ ác liệt như hắn đương nhiên không thích loại nữ nhân điêu ngoa như Yến Đình Đình, huống hồ hắn thấy nữ nhân này rõ là điên rồi, không ngờ còn lấy Thần Vũ Môn ra làm thù lao cho người ta giết Sở Hưu, chuyện này nếu Yến Hoài Nam biết được khéo tức tới gần chết.

Hơn nữa hắn còn là đệ tử kiệt xuất nhất thế hệ này của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, việc gì phải để mắt tới vị trí người thừa kế Thần Vũ Môn. Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành còn mạnh hơn Thần Vũ Môn nhiều.

ân oán giữa Bạch Vô Kỵ cùng Sở Hưu nói trắng ra là tranh đoạt danh lợi mà thôi.

Có vài người có thể không màng danh lợi nhưng đại đa số lại không thể buông bỏ, Bạch Vô Kỵ chính là loại người sau.

Khi vừa quen Sở Hưu, lúc đó Sở Hưu chỉ là một võ giả tán tu không xu dính túi, cho dù hắn ra mặt cướp bảo vật tại Lữ Dương Sơn, Bạch Vô Kỵ cũng chẳng buồn để ý.

Nhưng không ngờ chỉ không tới hai năm Sở Hưu đã hoàn toàn cưỡi lên đầu của hắn, những chuyện trước kia sớm muộn gì cũng bị người ta lật lên. Đến lúc đó Bạch Vô Kỵ rất có thể sẽ thành hòn đá kê chân cho chiến tích của Sở Hưu trên Long Hổ Bảng.

Có điều Bạch Vô Kỵ không thể không thừa nhận, chỉ với uy thế hiện tại của Sở Hưu, nếu giao thủ một chọi một, hắn cũng chẳng phải đối thủ, cho dù vận dụng những bí pháp của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành hắn cũng không nắm chắc thắng được Sở Hưu.

Nhưng Bạch Vô Kỵ trước nay không phải người cổ hủ, đã đánh với người ta còn lo công bằng công chính nỗi gì? Trước kia không phải hắn chưa bỏ đá xuống giếng bao giờ!

Cho nên khi thấy bộ dáng đó của Sở Hưu, ánh mắt Bạch Vô Kỵ lóe lên sát khí, cuối cùng trực tiếp quyết định, trầm giọng nói với võ giả Bắc Yên bên cạnh như Phương Hoài: “Lát nữa cùng ta ra tay với tên Sở Hưu kia!”

Nghe Bạch Vô Kỵ nói vậy, Phương Hoài lập tức giật mình, vội vàng nói: “Bạch huynh, Thần Binh Đại Hội sắp đến, ngươi muốn ra tay còn nhiều cơ hội mà, sao phải gấp gáp như vậy?”

Bạch Vô Kỵ định ra tay với Sở Hưu là chuyện của Bạch Vô Kỵ, bọn họ thật sự không định xen vào.

Nếu Sở Hưu chỉ là một võ giả tán tu thì cũng thôi, ra tay với hắn còn tiện kiếm thêm chút cảm tình của vị thiếu chủ Bạch Vô Kỵ của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành này.
Chương 234 Tiêu Bạch Vũ

Trên Kính Hồ, con thuyền nhỏ theo gió lướt sóng đi tới, cương khí bùng lên, tốc độ nhanh chóng còn hơn mũi tên rời cung.

Lúc này trên thuyền có hai người, một người trung niên tướng mạo nho nhã mặc áo trắng, gương mặt luôn mỉm cười thản nhiên.

Còn một người mặc áo gấm màu trắng, thân hình cao ráo, mái tóc buộc phía sau, cạnh người là một mũi thương đỏ thẫm, bộ dáng oai hùng.

Nhưng thực tế nếu ngươi nhìn kỹ sẽ phát hiện, người này tướng mạo tuấn mỹ nhưng có những đường cong nhu hòa như nữ tử, môi đỏ hồng mũi cao thẳng, chỉ có cặp mi giương cao thanh tú, lộ rõ khí khái hào hùng. Hơn nữa trước ngực hơi nhô lên, không hề che giấu, đây rõ ràng là một cô gái.

Lúc này cô gái đó nhìn cục diện bên bờ hồ, không khỏi chậc lưỡi thở dài: “Vị tiểu muội muội này đúng là không biết nghĩ thoáng, vì một nam nhân mà liều cả mạng mình như vậy có đáng không? Cả Yến Hoài Nam môn chủ cũng vậy, không có con trai, đồ đệ kém cỏi thì bồi dưỡng con gái đi, cuối cùng lại yêu chiều quá mức khiến con gái thành cái dạng này.

Đúng rồi, Tiêu thúc, thúc vốn không thích xen vào chuyện bao đồng cơ mà, sao lần này lại ra tay giúp con gái Yến Hoài Nam?”

Người trung niên kia lắc đầu nói: “Trên đời này thứ khó trả nhất là món nợ ân tình. Ngày trước khi ta du lịch tới Bắc Yên, Yến Hoài Nam đã từng giúp ta, ta nợ hắn một món nợ ân tình.

Trước đó Yến Hoài Nam đã phái người tới báo cho ta con gái hắn sẽ tới Đông Tề, nhờ ta giúp chiếu cố một chút. Ta không thể đứng yên nhìn con gái Yến Hoài Nam xảy ra chuyện tại Đông Tề này được đúng không?

Có điều con bé này được Yến Hoài Nam cưng chiều thành ra cực đoan quá mức rồi. Không thể ở lại Đông Tề nữa, sau ta sẽ đưa nó về Bắc Yên!”

Cô gái kia gật nhẹ đầu, trong lúc nói chuyện con thuyền đã tới bên bờ. Có điều thuyền vẫn không hề ngừng lại, lên bờ vẫn lướt đi như dưới nước, trực tiếp lao thẳng tới trước người Sở Hưu.

Nhìn hai người bước xuống thuyền, ánh mắt Sở Hưu lập tức lộ vẻ nghiêm nghị.

Trên người người trung niên kia không hề có chút khí thế nào, nhưng lại như ngưng tụ cùng thiên địa này, mỗi hành động như gió xuân thành mưa, khiến không khí xung quanh vốn tràn ngập sát khí sắc bén lập tức thanh tịnh.

Nhìn Sở Hưu, người trung niên nhíu mày, đột nhiên vung tay. Sở Hưu lập tức cảm thấy một luồng gió xanh đánh tới, y vô thức ngăn cản, luồng gió xanh này lại không bao hàm chút công kích nào, ngược lại xua tan phản phệ của mấy lần vận dụng A Tỳ Đạo Tam Đao, còn triệt để áp chế cơn điên cuồng bạo ngược trong đáy lòng y.

“Vị tiểu hữu này, công pháp trên người ngươi có chính có tà. Ta không nói công pháp Chính đạo, nhưng công pháp Ma đạo lại khá cực đoan. Đối với ngươi mà nói, nếu có thể không tu luyện thì tốt nhất đừng tu luyện, nếu không tâm ma quấn thân, khó tránh khỏi rơi vào Ma đạo.”

Người trung niên kia nói với thái độ rất thành khẩn, giọng điệu cũng không hề khinh thường chán ghét gì Ma đạo, như bác sĩ đang chẩn đoán cho bệnh nhân.

Lúc này những người Đông Tề phía sau thấy người trung niên kia, đồng loạt giật mình. Mạc Thiên Lâm lại đi tới, thi lễ với người trung niên rồi cung kính nói: “Tham kiến Tiêu đại nhân.”

Thấy thái độ cung kính này của Mạc Thiên Lâm, lại liên tưởng tới họ của đối phương. Có thể được đệ tử Mạc gia cung kính gọi là đại nhân, khắp Đông Tề chỉ có một người.

Nếu Sở Hưu không đoán sai, người này là đại tế tửu của Tắc Hạ Võ Viện nơi Đông Tề, tông sư võ đạo Tiêu Bạch Vũ!

Tắc Hạ Võ Viện rất nổi tiếng ở Đông Tề, ngày xưa khi hoàng tộc họ Lữ đoạt được hoàng vị Đông Tề, để lung lạc lòng người bọn đã thành lập Tắc Hạ Võ Viện, lấy một số bí pháp võ đạo trong hoàng cung ra cho võ giả Đông Tề học tập. Chỉ cần ngươi qua được bài kiểm tra xét duyệt của Tắc Hạ Võ Viện, vậy ngươi có thể gia nhập vào Tắc Hạ Võ Viện.

Còn sau khi ngươi tốt nghiệp từ Tắc Hạ Võ Viện, muốn làm việc cho triều đình Đông Tề hay không, Tắc Hạ Võ Viện cũng không ép. Chính vì điểm cuối cùng này nên mấy năm gần đây Tắc Hạ Võ Viện thu hút được vô số tuấn kiệt trẻ tuổi gia nhập, quy mô của nó thậm chí lớn hơn lúc vừa thành lập vài chục lần, đồng thời cung cấp cho triều đình Đông Tề vô số anh tài tuấn kiệt.

Tiêu Bạch Vũ là người chấp chưởng Tắc Hạ Võ Viện đời này, là đại tế

tửu của võ viện có thực lực tông sư võ đạo, đồng thời kiến giải về võ đạo của hắn hết sức đặc biệt, làm người hiền lành. Bất cứ người võ giả trẻ tuổi nào tới thỉnh giáo, Tiêu Bạch Vũ đều không keo kiệt cẩn thận hướng dẫn, cho nên danh tiếng tại Đông Tề không tệ, thậm chí khá nổi danh trên giang hồ.

Sở Hưu nhìn Tiêu Bạch Vũ, khẽ nhíu mày.

Đòn thế vừa rồi Tiêu Bạch Vũ trực tiếp dẫn động nước trong Kính Hồ ngăn cản đao cương của y nhưng hiển nhiên không dùng toàn lực, bằng không Sở Hưu đã chẳng thể đứng đây được.

Tông sư võ đạo không phải người Sở Hưu có thể đối chọi, cho dù y xuất thủ toàn lực chắc cũng chẳng đỡ nổi một chiêu nửa thức của người ta.

Cho nên Sở Hưu trực tiếp chắp tay nói: “Tiêu đại nhân định cứu cô ta?”

Tiêu Bạch Vũ cười khổ lắc đầu nói: “Vừa rồi ta đã chứng kiến mọi chuyện, trên giang hồ ân ân oán oán thị phi báo thù, chẳng ai nói rõ được người đúng kẻ sai.

Chuyện trên giang hồ, người đứng cuối cùng là đúng, kẻ chết là sai, chỉ đơn giản vậy thôi. Cho nên trước nay ta cũng ít khi quản chuyện ân oán trên giang hồ, cũng lười quản.

Nhưng ta nợ Yến Hoài Nam một ân tình, hắn nhờ ta chiếu cố cho con gái ở Đông Tề đương nhiên ta không thể để yên nhìn Yến Đình Đình bị giết.”

Sở Hưu không nói hai lời trực tiếp chắp tay một cái nói: “Tiêu đại nhân cứ mang cô ta đi là được, hôm nay ta đã giết đủ nhiều rồi, bớt nàng đi cũng chẳng ít.”

Lời này vừa nói ra, Tiêu Bạch Vũ vốn còn định giải thích lập tức sửng sốt, ngay cả Mạc Thiên Lâm cùng Tạ Tiểu Lâu cũng kinh ngạc nhìn Sở Hưu.

Theo bọn hắn nghĩ, Sở Hưu tính cách kiệt ngạo bất tuân, thậm chí đến mức điên cuồng. Cho dù Sở Hưu chống đối với Tiêu Bạch Vũ ngay trước mặt mọi người, Mạc Thiên Lâm cũng thấy có thể.

Nhưng giờ Sở Hưu lại không nói hai lời, rất thức thời rút lui, cứ như lúc vừa rồi kẻ tà khí ngút trời đùng đùng đuổi tận giết tuyệt Yến Đình Đình không phải là y.

Thật ra bọn Mạc Thiên Lâm nghĩ sai, tính cách cao ngạo không phải ngu ngốc, tự tin cũng chẳng phải tự phụ. Sở Hưu còn chưa cuồng ngạo tới mức khiêu chiến tông sư võ đạo.

Tiêu Bạch Vũ là tông sư võ đạo, hắn tính tình hiền hòa, đối xử với mọi người đều hòa ái dễ gần, cho nên mới giải thích nhiều như vậy với Sở Hưu để y thu tay.

Đổi lại người khác, có không nể mặt Quan Tư Vũ lập tức đánh trọng thương Sở Hưu cũng có thể.

Trên giang hồ này tất cả đều cần nhờ vào thực lực, giờ thực lực Sở Hưu không bằng người ta, đương nhiên người ta nói gì là nấy. Cao thủ cường giả đã cho ngươi thể diện rồi, nếu ngươi không nhận, kết cục của kẻ đã cho mặt mũi mà không cần sẽ rất thê thảm.

Tiêu Bạch Vũ mỉm cười, tiểu bối này cũng thật thú vị, cứ như là người hoàn toàn khác so với kẻ dùng một địch trăm vừa rồi. Hơn nữa Sở Hưu đáp ứng lưu loát như vậy ngược lại còn khiến Tiêu Bạch Vũ ngại ngùng.

Nhìn Sở Hưu, Tiêu Bạch Vũ nói: “Ngươi đại diện cho Quan Trung Hình Đường tới tham gia Thần Binh Đại Hội, vậy chắc sẽ ở lại Đông Tề một thời gian. Trong lúc này nếu có phiền toái gì có thể tới tìm ta.”

Nghe Tiêu Bạch Vũ nói vậy, ánh mắt mọi người nhìn về phía Sở Hưu đều thay đổi. Tên này thật quá may mắn, không ngờ lại nhận được lời hứa của một vị tông sư võ đạo.

Đương nhiên mọi người biết, Sở Hưu nhận được đãi ngộ như vậy chỉ vì đối phương là Tiêu Bạch Vũ.

Đổi lại thành tông sư võ đạo khác, một võ giả tiểu bối mà thôi, ta đã nể mặt hắn lắm rồi, việc gì phải hứa với chả hẹn? Tiêu tế tửu không hổ danh Tiêu tế tửu.

Ngay lúc Tiêu Bạch Vũ chuẩn bị mang Yến Đình Đình rời đi, cô gái bên cạnh Tiêu Bạch Vũ bước tới, giơ tay lên chạm vào gương mặt Yến Đình Đình, giọng nói mang rõ vẻ khinh bạc: “Tiểu muội muội, nữ nhân sống trên đời không cần phải lượn quanh nam nhân làm gì. Sống đã vậy, huống chi là chết? Vì một người chết mà chôn vùi cả nửa đời còn lại, có ngu ngốc không? Nếu ngươi thật sự muốn báo thù tên kia, vậy phải tự dựa vào sức mình chứ đừng nhờ đám nam nhân vô dụng kia.”

Tiêu Bạch Vũ nhức đầu xoa xoa trán nói: “Được rồi, Lạc nha đầu, đừng đùa nữa. Ngươi muốn tham gia Thần Binh Đại Hội thì cứ tham gia, có điều đừng có gây chuyện.”

Nói xong, Tiêu Bạch Vũ dẫn Yến Đình Đình rời khỏi.

Có điều lúc này ánh mắt Yến Đình Đình không nhìn về phía Sở Hưu

nữa mà trông theo phía cô gái vừa rồi, trong lòng không ngừng vang vọng những lời nàng đã nói, gương mặt lại thoáng ửng đỏ.

Sau khi Tiêu Bạch Vũ đi khỏi, mọi người mới nhìn về phía nữ nhân kia, người Đông Tề đều thầm nhủ, sao cô ta cũng tới? Thần Binh Đại Hội này càng lúc càng phức tạp rồi.

Lúc này Sở Hưu cũng nhìn về phía cô gái đó. Nói thật, đây là lần đầu Sở Hưu chứng kiến một cô gái khí khái như vậy.

Mặc dù nàng mặc nam trang nhưng không phải giả trang thành nam, cả vóc dáng cùng dung nhan tuyệt đều có thể nhận ra là một cô gái. Nhưng luồng khí khái hào hùng đó lại khiến nàng nhiều thêm chút khí chất trung tính. Lần đầu tiên gặp nàng, thứ ngươi nghĩ tới chỉ là bản thân nàng chứ không phải giới tính của nàng.

Lúc này Mạc Thiên Lâm lại đột nhiên lên tiếng: “Lạc Phi Hồng, sao ngươi lại tới đây? Thanh Hồng Diên trong tay ngươi đã là bảo binh do Mạc Dã Tử đại sư tự tay chế tạo, có tiềm chất trở thành bảo binh, ngươi còn tới Thần Binh Đại Hội này làm gì, xem trò hay à?”

Cô gái tên Lạc Phi Hồng kia lười biếng duỗi eo, áo gấm nam trang không che nổi hai gò núi trước ngực, nhưng những võ giả Đông Tề khác căn bản không dám nhìn, đồng loạt quay đầu.

“Ngươi nói đúng, ta tới xem trò đấy, sao nào, không chào đón à? Sợ thua dưới tay ta à? yên tâm, chúng ta cũng coi như tình nhân cũ, gặp ngươi ta sẽ nương tay.” Lạc Phi Hồng dùng giọng lười biếng đáp.

Mạc Thiên Lâm bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Ai là tình nhân cũ với ngươi? Đừng có nói lung tung, người quen lâu năm còn tạm. Ngươi đúng là giống với Tạ Tiểu Lâu, đều nhàn rỗi thích gây chuyện.”

Lúc này Sở Hưu nghe tới tên Lạc Phi Hồng cũng phải nhìn đối phương một hồi. Cô gái này tương lai cũng là một vị đại nhân danh chấn giang hồ, mặc dù thực lực không mạnh như Lã Phụng Tiên nhưng thanh danh lại không hề kém hắn.

Nữ nhân cường đại
Chương 235 Nữ nhân cường đại

Lạc Phi Hồng là nữ nhân nhưng bản thân nàng lại mạnh hơn so với đại đa số nam nhân, bất luận trong cốt truyện gốc hay hiện tại đều như vậy.

Giờ Lạc Phi Hồng đã có thực lực Ngoại Cương cảnh đỉnh phong, đứng hạng mười một trên Long Hổ Bảng, thậm chí xếp hạng còn trên Tạ Tiểu Lâu.

Lạc Phi Hồng xuất thân Ngô Quận Lạc gia, một trong Cửu Đại Thế Gia. Thực lực Lạc gia tại Cửu Đại Thế Gia cũng coi là trung lưu, không khác lắm so với Thương Dương Mạc gia, thậm chí còn mạnh hơn Mạc gia đôi chút.

Bình thường những cô gái xuất thân đại thế gia như vậy đều sẽ được nuôi dạy thành các tiểu thư khuê các sau đó gả vào thế gia tông môn môn đăng hộ đối, hai bên kết thành thông gia, cùng gia tăng thực lực.

Nhưng không biết vì sao từ nhỏ Lạc Phi Hồng đã rất kháng cự chuyện như vậy, cho rằng mình không kém gì nam nhi. Mà sự thật cũng là vậy, toàn bộ thế hệ trẻ Lạc gia không ai sánh nổi Lạc Phi Hồng.

Ngày trước lão tổ Lạc gia đã từng có chút giao tình với Mạc Dã Tử, từ đó mới nhờ được Mạc Dã Tử chế tạo một món binh khí cho đệ tử Mạc gia.

Chính vì chuyện này thế hệ trẻ của Lạc gia tranh đấu kịch liệt chỉ mong đoạt được danh ngạch này. Vốn dĩ mọi người cho rằng danh ngạch sẽ rơi vào tay người nổi bật trong thế hệ trẻ Lạc gia, cũng chính là ca ca Lạc Phi Hồng, Lạc Phi Vân. Nào ngờ Lạc Phi Hồng nửa đường nhảy ra, đánh bại ca ca của mình ngay trước mặt mọi người.

Hành động này của Lạc Phi Hồng trong mắt các trưởng bối Lạc gia rõ ràng là gây chuyện, nào ngờ binh khí mà Mạc Dã Tử tự tay đúc thành lại vô cùng phù hợp với Lạc Phi Hồng. Binh khí này chính là thanh huyết thương Hồng Diên trong tay nàng.

Thậm chí Mạc Dã Tử còn khẳng định thanh Hồng Diên này trong tay người khác chỉ là bảo binh ngũ chuyển bình thường, nhưng trong tay Lạc Phi Hồng lại có tiềm lực trở thành thần binh.

Bởi vì Mạc Dã Tử luyện khí luôn theo quy củ bản thân, binh khí hắn chế tạo phải là binh khí chọn người chứ không phải người chọn binh khí, cho nên Hồng Diên đã chọn Lạc Phi Hồng vậy binh khí này là của nàng. Cho dù Lạc gia dùng thân phận trưởng bối cướp đi cũng là đắc tội với

Mạc Dã Tử.

Vì một món binh khí mà đắc tội với đại sư luyện khí, Lạc gia còn không ngu đến vậy, chỉ có thể chấp nhận.

Có điều từ đó về sau, Lạc Phi Hồng bắt đầu bộc lộ tài năng, không chỉ vô địch trong giới trẻ Lạc gia mà còn bắt đầu xông xáo, chém giết trên giang hồ.

Đương nhiên trong Lạc gia vẫn không ít người cao tuổi cổ hủ cho rằng Lạc Phi Hồng cuối cùng vẫn chỉ là nữ nhân, tương lai nhất định phải lấy chồng. Nàng có thiên phú thì bồi dưỡng theo kiểu đệ tử tinh anh là được, nhưng tài nguyên chủ yếu của gia tộc vẫn phải để bồi dưỡng những đệ tử như Lạc Phi Vân.

Mặc dù trong gia tộc không ủng hộ, nhưng Lạc Phi Hồng lại dùng thực lực bản thân thi vào Tắc Hạ Võ Viện, lợi dụng tài nguyên của Tắc Hạ Võ Viện bắt đầu tu hành. Đây cũng là lý do vì sao nàng quen thuộc với Tiêu Bạch Vũ như vậy.

Không chỉ vì Tiêu Bạch Vũ biết phụ thân nàng, coi như trưởng bối của nàng, mà còn vì Tiêu Bạch Vũ cũng là một trong những thầy dạy của Lạc Phi Hồng.

Mới vài năm như vậy, Lạc Phi Hồng đã đánh đến tận hạng mười một Long Hổ Bảng, chuẩn bị bước lên mười hạng đầu. Còn vị ca ca của nàng, người mà Lạc gia dốc toàn bộ tài nguyên bồi dưỡng ư, còn chưa chính thức bước vào giang hồ, vẫn khổ tu tại Lạc gia, không phải không dám, chỉ là không có lực lượng mà thôi.

Thân là đệ tử Cửu Đại Thế Gia, nếu bước chân vào giang hồ lại không có biểu hiện rực rỡ gì, vậy sẽ rất mất mặt.

Mặc dù Phong Mãn Lâu cũng có chút quan hệ với Lạc gia, chỉ cần hắn có đôi ba chiến tích nhỏ là được đưa lên Long Hổ Bảng. Nhưng muội muội mình còn đứng hạng mười một, mình lại chẳng vào được hạng năm mươi, như vậy quá mất mặt.

Giờ Lạc Phi Hồng đang rất huy hoàng, dùng thân phận nữ tử chiếm được địa vị trong giang hồ với đại đa số là nam, việc này cũng không dễ dàng gì.

Nhưng Sở Hưu lại biết, con đường sau này của Lạc Phi Hồng cũng chẳng dễ đi.

Thế gia tự có quy củ của mình, Ngô Quận Lạc gia thực lực mặc dù không yếu nhưng cũng chẳng mạnh. Sau này Lạc gia gặp chút nguy cơ khiến cho gia tộc suy sụp, cho nên Lạc gia quyết định gả Lạc Phi Hồng vào một trong Cửu Đại Thế Gia, Nam Thương Hạ Hầu thị.

Thực lực Nam Thương Hạ Hầu thị có thể xếp đầu trong Cửu Đại Thế Gia, người của Hạ Hầu thị cũng rất coi trọng Lạc Phi Hồng. Dù sao thực lực nàng bày ngay tại đó, nếu Lạc Phi Hồng kết hôn với tuấn kiệt trẻ tuổi của Hạ Hầu thị, vậy con cháu sinh ra chín thành chín sẽ cực kỳ xuất sắc, thậm chí tài năng kinh thiên.

Chỉ cần Lạc Phi Hồng gả vào Hạ Hầu thị, Hạ Hầu thị cũng sẽ gả một con gái cho ca ca Lạc Phi Hồng, Lạc Vân Phi. Hai bên thông gia cùng giúp đỡ lẫn nhau.

Bình tâm xét lại, Hạ Hầu thị cũng không có ý nhân lúc cháy nhà mà hôi của, cho dù thông gia hai bên vẫn là bình đẳng, cũng coi như hiền hậu, không định lừa gạt gì Lạc gia.

Nhưng bản thân Lạc Phi Hồng lại không cam tâm làm công cụ thông gia như vậy.

Theo nàng thấy, bản thân mình có xét theo mặt nào cũng mạnh hơn tên ca ca kém cỏi kia, vì sao mình lại phải bị gả đi mà hắn lại ngồi mát ăn bát vàng, kế thừa chức vị gia chủ? Chỉ vì mình là nữ nhân?

Cho nên trong một lần xung đột, Lạc Phi Hồng không ngờ nổi nóng phế bỏ Lạc Phi Vân, không chỉ phế bỏ tu vi mà còn phế bỏ tư cách nam nhân của hắn, sau đó trực tiếp phản bội bỏ trốn khỏi Lạc gia.

Chuyện này không chỉ tạo thành đả kích rất lớn đối với Lạc gia mà còn đắc tội cả với Hạ Hầu thị, khiến Lạc gia trở thành trò cười cho giang hồ. Từ đó về sau, Lạc gia phát động toàn lực truy sát Lạc Phi Hồng.

Nào ngờ Lạc Phi Hồng càng đánh càng mạnh, hành động truy sát của Lạc gia không những không bắt được Lạc Phi Hồng mà còn khiến đối phương không ngừng trưởng thành. Cuối cùng Lạc Phi Hồng thậm chí dùng hai bàn tay trắng dựng nghiệp, thành lập một thế lực lấy tên là Bất Nhị Cung, ngụ ý bản thân có nói một không hai.

Trong cốt truyện gốc Bất Nhị Cung của Lạc Phi Hồng cuối cùng còn phát triển tới mức cường thịnh hơn cả Ngô Quận Lạc gia, không biết sau này Lạc gia có hối hận hay không? Nếu họ lựa chọn cách tỷ võ thông thường để Lạc Phi Hồng thân là nữ nhân trở thành người thừa kế gia tộc, có lẽ kết cục của Lạc gia sẽ khác hẳn.

Lúc này Lạc Phi Hồng cũng cảm nhận được ánh mắt quan sát của Sở Hưu, nàng chớp chớp hai hàng mi khí khái của mình, nhìn sang phía Sở

Hưu nói: “Lấy một địch trăm, xem ra Long Hổ Bảng xếp ngươi hạng mười tám là đánh giá quá thấp rồi. Giờ ta đang rất muốn giao thủ thử với ngươi.

Nhưng ta cũng không muốn bắt nạt ngươi, ngươi vừa đại chiến một trận, trên người chịu không ít thương tích. Chờ tới khi Thần Binh Đại Hội bắt đầu hai ta lại thử giao thủ.”

Sở Hưu cười cười nói: “Lạc cô nương có nhã hứng, tại hạ đương nhiên phụng bồi.”

Bĩnh tĩnh xét lại, Sở Hưu vẫn rất tán thưởng hành động của Lạc Phi Hồng, không liên quan tới chuyện giới tính, chỉ là vì thái độ không cam lòng khuất phục của nàng.

Nếu đặt Sở Hưu vào vị trí của Lạc Phi Hồng, năng lực bản thân rõ ràng hơn xa kẻ khác nhưng lại không chiếm được thứ mình nên có được, chắc chắn cũng sẽ dốc sức phản kháng.

Công bằng trước nay không phải do người khác cho, mà phải dựa vào nắm đấm cùng đao kiếm trong tay chém giết đoạt tới.

Lạc Phi Hồng cười hai tiếng hào sảng, không hề có vẻ nhút nhát của đàn bà con gái.

“Ngươi không tệ, khá hơn tên Mạc Thiên Lâm thất tình chỉ biết mượn rượu giải sầu. Tên kia giờ thậm chí chẳng dám động thủ với ta.”

Mạc Thiên Lâm thẹn quá hóa giận nói: “Lạc Phi Hồng, ngươi lại nổi điên cái gì đấy? Đừng nhắc tới chuyện đó nữa được không?”

Mạc gia cùng Lạc gia đều là thế gia Đông Tề, hai nhà cách nhau cũng gần, cho nên từ nhỏ Mạc Thiên Lâm đã quen biết với Lạc Phi Hồng.

Ngày trước Lạc gia thậm chí còn có ý tác hợp Mạc Thiên Lâm và Lạc Phi Hồng, nhưng về sau Mạc Thiên Lâm tiếp xúc với Lạc Phi Hồng vài lần, lập tức từ bỏ, không còn suy nghĩ kia nữa.

Nữ nhân như Lạc Phi Hồng không phải người hắn có thể hàng phục, thậm chí căn bản không phải cô gái mà nam nhân hàng phục nổi. Chỉ sợ trong lòng bản thân Lạc Phi Hồng vốn không coi mình là nữ nhân.

Cho nên sau mấy lần tiếp xúc, hai bên trực tiếp chuyển thành hảo hữu. Đương nhiên Mạc Thiên Lâm vẫn có phần e ngại Lạc Phi Hồng, lý do là vì Lạc Phi Hồng luôn lôi kéo hắn tỷ thí luận bàn, thế nhưng hết lần này tới lần khác, hắn đều đánh không lại Lạc Phi Hồng.

Mặc dù hắn không coi Lạc Phi Hồng là nữ nhân nhưng theo người ngoài thấy lại là Mạc Thiên Lâm thua dưới tay một nữ nhân, đây là chuyện rất mất mặt. Chính vì vậy sau này Mạc Thiên Lâm dần dần sợ tỷ thí với Lạc Phi Hồng, mỗi lần Lạc Phi Hồng tới tìm hắn luận bàn, Mạc Thiên Lâm đều kiếm cớ cự tuyệt.

Lạc Phi Hồng tùy ý khoát tay áo nói: “Được rồi, nam nhi đại trượng phu đừng có nhỏ mọn như vậy, cùng lắm lần sau ta nhường ngươi chút là được.”

Nói xong Lạc Phi Hồng trực tiếp cầm Hồng Diên đi về phía Tế Châu Phủ, vừa đi vừa quay đầu lại nói với bọn Sở Hưu: “Ta định tới Phượng Minh Tiêu Tương Quán uống hoa tửu. Các ngươi ai đi cùng nào?”

Mạc Thiên Lâm cùng Tạ Tiểu Lâu đều lắc đầu, Lạc Phi Hồng đưa mắt sang hướng Sở Hưu, có điều không đợi Sở Hưu cự tuyệt nàng đã nói: “Được rồi, ngươi vừa đại chiến một trận, dưỡng thương đi thì hơn. Đừng làm lãng phí nguyên dương.

Huống hồ giờ khắp người ngươi đều là tà khí, tới Phượng Minh Tiêu Tương Quán lại dọa sợ mấy cô nương kia.”

Sau khi nói xong Lạc Phi Hồng tiêu sái khoát tay áo, trực tiếp quay người bỏ đi.

Sở Hưu kỳ quái quay sang Mạc Thiên Lâm nói: “Cô ta còn sở thích đó à?”

Vốn trong cốt truyện gốc y chỉ đọc thấy tính cách Lạc Phi Hồng giống với nam nhân, thậm chí có thể nói nàng vốn không coi mình là nữ nhân. Thế nhưng Sở Hưu thật sự chưa từng nghe nói cô gái này lại thích nữ nhân.

Mạc Thiên Lâm cười khổ nói: “Sở huynh xin đừng hiểu lầm, cô nàng này tuy điên điên nhưng đã nói hoa tửu là thật sự đi uống rượu, không làm chuyện khác đâu.

Theo cách cô ta nói thì " đàn ông các người thích các cô nương xinh đẹp, ta đây cũng thích. Một loạt các cô gái xinh tươi cùng uống rượu với ta đương nhiên thích chí hơn một đám nam nhân hôi thối.”

Sở Hưu sắc mặt kỳ quái gật nhẹ đầu, vị này quả thật vô cùng độc đáo.

Quay đầu lại, Sở Hưu chắp tay với Tạ Tiểu Lâu cùng Mạc Thiên Lâm nói: “Vừa rồi đa tạ hai vị xuất thủ tương trợ.”

Trước đó mặc dù ý thức y có phần điên cuồng, nhưng điên cuồng đó chỉ là trong tính cách chứ không phải thật sự không để ý tới mọi thứ. Xung quanh có động tĩnh gì y đều cảm nhận được.

Bạch Vô Kỵ định bỏ đá xuống giếng, nếu không có Mạc Thiên Lâm

cùng Tạ Tiểu Lâu ngăn cản, Bạch Vô Kỵ chắc chắn sẽ dẫn người ra tay với y.

Tam Hoa Tụ Đỉnh
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(Full) Vô thượng luân hồi
(Full) Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Tổ Thần Chí Tôn
Chương 936-940

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom