• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (8 Viewers)

  • Chương 296-300

Chương 296 Đổi trắng thay đen

Cảm giác của Giang Đông Ngũ Hiệp về Thu Đông Mậu đều không tệ.

Theo bọn họ, Thu Đông Mậu làm người khiêm tốn lễ độ, lại chí tình chí hiếu, ngoại trừ thực lực bản thân hơi thấp, còn lại đều tốt hơn con trai cả của Thu Chấn Thanh là Thu Đông Ninh.

Trước đó trên đường tới Tế Châu Phủ bọn họ ở chung cũng khá hòa hợp, cho nên khi Thu Đông Mậu nhờ họ đưa tới Mạc Lưu Thành, bọn họ không hề do dự đáp ứng Thu Đông Mậu, bị hắn thúc giục cũng không hỏi lý do.

Lúc này Ngô Thiên Đông hỏi như vậy, những người khác cũng dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Thu Đông Mậu.

Thấy mọi người nhìn mình, Thu Đông Mậu cũng không bối rối, thời gian dài như vậy, hắn đã sớm nghĩ cớ xong.

Thu Đông Mậu thở dài nói: “Thật ra khi Khương Văn Nguyên chết ta đã đoán ra nguyên nhân cái chết của gia phụ. Không phải do Khương Văn Nguyên giết chết mà do nội đấu trong hoàng thất Đông Tề.

Gia phụ thân là trường chủ Phi Mã Mục Trường, vô cùng quan trọng đối với Đông Tề, cho nên cả Thái tử điện hạ cùng Nhị hoàng tử đều muốn mời chào.

Chỉ có điều gia phụ rất coi trọng quy củ, Thái tử điện hạ là Thái tử, đương nhiên ông ấy cũng phải đứng về phía Thái tử.

Như vậy đương nhiên sẽ bị Nhị hoàng tử ghi thù, không chỉ phái người tới giết gia phụ còn mời tên Sở Hưu của Quan Trung Hình Đường kia tới, đem mọi chuyện đổi trắng thành đen.

Tên Sở Hưu kia trước đó đã âm thầm tới điền trang, bí mật liên lạc với tham tướng Phương Trấn Kỳ của Long Kỵ Cấm Quân, còn Phương Trấn Kỳ kia là người của Nhị hoàng tử!

Chuyện sau đó mọi người cũng biết rồi đó, dưới âm mưu quỷ kế của Nhị hoàng tử, An Nhạc Vương - Khương Văn Nguyên bị giết chết, Thái tử điện hạ bị bệ hạ trách cứ, nghiêm lệnh bắt bế quan, kẻ thật sự được lợi chỉ có Nhị hoàng tử cùng tên Sở Hưu kia.

Chư vị cũng biết thanh danh của An Nhạc Vương rồi mà, là người hiền lành chiêu hiền đãi sĩ như vậy, sao lại làm chuyện cấu kết với Ma đạo sát hại gia phụ cho được? Cho nên tất cả chỉ là lấy cớ mà thôi.

Giờ An Nhạc Vương đã chết, thái tử điện hạ cũng bị phạt nặng, ta lo thủ hạ của Nhị hoàng tử sẽ cấu kết với tên Sở Hưu kia ra tay với ta, cho nên ta mới vội vàng muốn tới Mạc Lưu Thành như vậy.

Nơi đó là đất phong của Thái tử điện hạ, có đông đảo cao thủ dưới trướng Thái tử điện hạ bảo hộ, bất luận Nhị hoàng tử hay Sở Hưu đều không dám làm loạn.”

Thu Đông Mậu cũng thật là nhân tài, trong thời gian ngắn đã nghĩ cớ xong, còn hoàn toàn đảo ngược mọi chuyện.

Những lời hắn nói đều là sự thật nhưng lập trường đều được chỉnh sửa lại, cho nên có vẻ rất chân thực.

Hơn nữa liên tưởng tới những việc xảy ra trong thời gian vừa qua, Thu Đông Mậu nói cũng không sai, Thái tử đúng là bị phạt nặng, mà ngày đó Sở Hưu cũng tới điền trang gặp riêng Phương Trấn Kỳ, bọn họ đều đã thấy.

Còn Khương Văn Nguyên, thanh danh của hắn trong giới võ lâm Đông Tề quả thật không nhỏ, quan trọng nhất là danh tiếng chiêu hiền đãi sĩ của Khương Văn Nguyên rất lớn, chí ít với những võ giả tán tu, An Nhạc Vương là người đáng để đi theo.

Giang Đông Ngũ Hiệp cũng rất ngưỡng mộ thanh danh của Khương Văn Nguyên, nếu không phải bọn họ quyết chí hành hiệp trượng nghĩa, cứu khốn giúp nguy, không chừng bọn họ đã gia nhập dưới trướng vào Khương Văn Nguyên.

Lần này nghe nói Sở Hưu giết Khương Văn Nguyên, bọn họ càng thêm căm ghét y.

Chỉ có điều triều đình Đông Tề tuyên bố Khương Văn Nguyên cấu kết với Ma đạo, cho nên Sở Hưu giết Khương Văn Nguyên ngược lại là trừ hại cho võ lâm. Chuyện này khiến bọn họ còn không có cớ để mắng chửi Sở Hưu, giờ nghe Thu Đông Mậu nói, vậy tất cả đều là âm mưu của Nhị hoàng tử cùng Sở Hưu.

Giang Đông Ngũ Hiệp hai mặt nhìn nhau, bọn họ cũng không nghĩ tới mọi chuyện còn có ẩn tình như vậy, cái chết của Thu Chấn Thanh không ngờ còn liên quan tới nội đấu trong hoàng thất Đông Tề.

Bọn họ đều là tán tu, thực lực cũng không tệ, nhưng chưa từng thấy cục diện lớn, chuyện hoàng thất nội đấu như vậy bọn họ chỉ xem trong kịch, không ngờ mình lại gặp phải.

Trình Bất Húy thở dài nói: “Thu công tử xin nén bi thương, chỉ hận chúng ta không có bản lãnh, chẳng cách nào báo thù cho ân công.”

Theo lời của Thu Chấn Thanh, hung thủ chính là Nhị hoàng tử, nhưng chẳng lẽ bọn họ lại đi giết Nhị hoàng tử Đông Tề rồi để bị truy sát khắp nơi?

Huống hồ cho dù bọn họ có lòng cũng chẳng có thực lực.

Thu Đông Mậu hai mắt đỏ bừng lắc đầu nói: “Trình đại hiệp xin đừng để ý, Thái tử điện hạ là người quảng đại bao dung, tương lai khi Thái tử điện hạ đăng lâm đại bảo, chắc chắn người sẽ báo thù cho gia phụ.”

Trình Bất Húy gật nhẹ đầu, nhìn sắc trời rồi nói: “Đã không sớm nữa rồi, nếu ta nhớ không sai phía trước có một quán trọ, tới đó nghỉ ngơi đi.”

Thu Đông Mậu suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý.

Mấy ngày trước hắn lên đường vội vã, chỉ sợ Sở Hưu tra tới đầu mình.

Có điều giờ nghe người qua đường nói hoàng thất Đông Tề đã kết

thúc bản án, xác định Thu Chấn Thanh bị Khương Văn Nguyên giết chết, nếu vậy có phải hắn đã an toàn rồi không?

Hơn nữa mấy ngày nay vẫn không có ai đuổi theo, chuyện này khiến Thu Đông Mậu thở phào một hơi, cũng thấy nên nghỉ ngơi đôi chút.

Bọn Trình Bất Húy có thực lực cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên cùng Tam Hoa Tụ Đỉnh, đừng nói đi liền vài ngày, cho dù có chạy cả tháng cũng không thành vấn đề.

Nhưng Thu Đông Mậu chỉ có Ngưng Huyết, hơn nữa thực lực bản thân hắn cũng cực kỳ kém cỏi, đi đường mấy ngày như vậy đã khiến hắn không chịu nổi.

Theo đường lớn đi về phía trước, không tới một canh giờ sau bên rìa đường quả nhiên có một quán trọ không lớn.

Đám người Trình Bất Húy đẩy cửa bước vào, người không nhiều, chỉ có một số khách thương cũng tán tu đơn độc hành tẩu giang hồ.

Thấy bọn Trình Bất Húy đến, đám giang hồ trong quán trọ hai mắt sáng lên, có người chủ động tới chắp tay hành lễ nói: “Xin hỏi, người tới có phải Giang Đông Ngũ Hiệp không?”

Năm người Trình Bất Húy mỉm cười chắp tay nói: “Đúng vậy.”

Thu Đông Mậu phía sau hơi nhíu mày, hắn không muốn nhóm người mình để lộ hành tung, vạn nhất sau lưng có người truy tung bọn họ, vậy rất dễ biết tin từ miệng đám võ giả tán tu này.

Có điều giờ bọn Trình Bất Húy đã mở miệng, hắn cũng không ngăn cản được.

Mấy võ giả tán tu kia nghe vậy vui mừng nói: “Đã sớm nghe danh Giang Đông Ngũ Hiệp, hôm nay gặp mặt mới thấy năm vị tuấn kiệt quả thực bất phàm, thật sự là vinh hạnh lớn cho chúng ta.”

Đám người lập tức tâng bốc.

Năm người Trình Bất Húy không chỉ có danh tiếng tại đất Giang Đông, thanh danh tại Đông Tề cũng không nhỏ.

Hơn nữa năm người bọn họ có đặc điểm hết sức rõ ràng, rất dễ bị người ta nhận ra.

Đám võ giả tán tu này thậm chí còn chưa tới Tiên Thiên, nếu tới chào hỏi những cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh hay Ngũ Khí Triều Nguyên khác, không khéo người ta còn chẳng buồn để ý tới. Nhưng Trình Bất Húy cũng đều là tán tu, không có nhiều tật xấu như vậy, ngược lại thái độ hòa ái dễ gần, lần lượt chào hỏi mọi người.

Thấy thái độ này của bọn Trình Bất Húy, đám võ giả tán tu cũng âm thầm than thở, quả không hổ danh Giang Đông Ngũ Hiệp, chỉ riêng khí chất này đã khác xa đám võ giả khác.

Sau khi hàn huyên cùng những võ giả tại đây, Trình Bất Húy gọi một đống lớn đồ ăn, bảo chưởng quỹ quán trọ để cho mấy gian phòng loại tốt, chuẩn bị ăn uống nghỉ ngơi.

Có điều ngay lúc cơm nước xong xuôi, cánh cửa lớn quán trọ đột nhiên bị đẩy ra, một khí tức âm lãnh mang theo mùi máu tươi đột nhiên phiêu tán, khiến tất cả mọi người bên trong không rét mà run.

“Thu Đông Mậu, ngươi thật thú vị, cha ngươi thi thể chưa lạnh, giờ còn chưa hạ táng. Ngươi không ở lại thủ linh nhập táng cho hắn, còn tâm tư ngồi đây ăn uống như vậy sao?”

Một bóng người bước vào quán trọ, thân mặc áo đen như hòa cùng bóng đêm thành một thể, ngay cả trường đao bên hông hắn cũng có ma khí xoay chuyển, tỏa ra cảm giác chết chóc.

“Sở Hưu!”

Thu Đông Mậu kêu lên sợ hãi, đôi đũa trên tay rơi cạch xuống đất.

Mọi người xung quanh nghe thấy hai chữ Sở Hưu cũng không nhịn được run lên lẩy bẩy.

Hôm nay bọn họ không chỉ gặp được Giang Đông Ngũ Hiệp thanh danh vang vọng Đông Tề, mà còn thấy được Sở Hưu hung danh hiển hách khắp nơi, rốt cuộc hôm nay là ngày gì mà mấy vị này đều tới đây?

Hiện giờ Thần Binh Đại Hội mới qua chưa được bao lâu, những việc Sở Hưu làm tại Tế Châu Phủ vẫn còn lưu truyền tại Đông Tề, thậm chí nói khoa trương một chút thì tiếng tăm hắn tại Đông Tề còn lớn hơn ở Quan Trung.

Ngay khi thấy Sở Hưu, Trình Bất Húy lập tức rút thanh trọng kiếm phía sau ra, bốn người còn lại cũng lấy binh khí, sắc mặt cảnh giác nhìn Sở Hưu.

Nhìn Giang Đông Ngũ Hiệp, Sở Hưu thản nhiên nói: “Các ngươi có biết mình đang bao che cho ai không?

Hắn là kẻ ngay phụ thân mình cũng dám giết, muốn hại ca ca ruột của mình để thượng vị, tâm địa vô cùng tàn nhẫn.

Giờ bản án của Thu Chấn Thanh còn chưa kết thúc đâu. Mặc dù Thu Chấn Thanh chết trong tay Khương Văn Nguyên, nhưng cũng phải nhờ công của vị Thu công tử đang nấp phía sau các người đấy.

Giờ ta đại biểu cho Quan Trung Hình Đường cùng triều đình Đông Tề muốn bắt hắn về quy án. Các ngươi bao che cho hắn là định chống lại mệnh lệnh triều đình Đông Tề?”

Ngô Thiên Đông nghe vậy hừ lạnh một tiếng: “Sở Hưu, chúng ta đã biết chân tướng mọi việc rồi. Mấy lý do nghe có vẻ đường đường chính chính kia của ngươi lừa được những người khác chứ đừng hòng lừa được chúng ta!”

Trình Bất Húy cũng trầm giọng nói “Sở Hưu, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, ngươi hợp tác cùng Nhị hoàng tử đã lấy được nhiều thứ lắm rồi. An Nhạc Vương đã chết, Thái tử điện hạ cũng đã bị trách phạt, ngươi cũng cầm rất nhiều khen thưởng rồi.

Giờ Thu công tử đã không còn uy hiếp gì với các ngươi, hắn chỉ là

người nối dõi cuối cùng của ân công mà thôi, chẳng lẽ các ngươi nhất định phải đuổi tận giết tuyệt hay sao?”

Nghe bốn người Trình Bất Húy nói như thật mà thực chất là giả, Sở Hưu nhướn mày nhìn về phía Thu Đông Mậu.

Chắc chắn tên này đã nói gì đó với Giang Đông Ngũ Hiệp, bằng không thái độ năm người này đã chẳng như vậy.

Thu Đông Mậu lúc này cũng chẳng hề sợ hãi nhìn lại Sở Hưu, hắn không sợ Sở Hưu nói thật mọi chuyện.

Vào trước là chủ, năm người Giang Đông Ngũ Hiệp liệu sẽ tưởng người vốn chung dụng rất hợp với họ là hắn, hay sẽ đi tin một kẻ tiếng xấu rành rành, còn từng có xung đột với họ như Sở Hưu? Việc này vốn chẳng cần phải nghĩ.

Hy vọng ngày sau các ngươi sẽ không hối hận!
Chương 297 Hy vọng ngày sau các ngươi sẽ không hối hận!

Nghe Sở Hưu và đám người Trình Bất Húy nói vậy, tất cả mọi người ngây ngẩn, có vẻ họ đang nghe được chuyện gì rất ghê gớm.

Những lời bảy người kia nói không chỉ bao gồm vụ án của Thu Chấn Thành trường chủ Phi Mã Mục Trường còn cả tranh đấu giữa các hoàng tử Đông Tề, cái chết của An Nhạc Vương Khương Văn Nguyên. Có vẻ đều là chuyện không tầm thường, nhưng đại sự như vậy, bọn họ quả thật không dám nghe tiếp.

Sở Hưu híp mắt nhìn Thu Đông Mậu thản nhiên nói: “Ngươi cũng thông minh đấy, năm tên thiếu đầu óc này đều bị ngươi lừa cả rồi?

Ngươi đã có chuẩn bị, vậy thì tốt, ta cũng cho ngươi một cơ hội. Ta có thể đáp ứng không giết ngươi, nhưng ngươi phải nói cho ta biết, những thứ Thu Chấn Thanh lưu lại đang ở đâu?

Khương Văn Nguyên phái người giết Thu Chấn Thanh, còn ta giết Khương Văn Nguyên, cũng coi như báo thù cho hắn, thu chút thù lao cũng là chuyện bình thường, không phải sao?”

Thu Đông Mậu sửng sốt, hắn còn tưởng Sở Hưu do Nhị hoàng tử phái tới giết hắn hay do chuyện hắn hạ độc Thất Nguyệt Hải Đường vào nhà họ Thu đã bị bại lộ, nhưng giờ xem ra tất cả chỉ là hành động tự tung tự tác của Sở Hưu.

Có điều càng như vậy, Thu Đông Mậu càng không định thừa nhận.

Giờ Thu Chấn Thanh đã chết, hắn là con trai duy nhất của Thu Chấn Thanh, những thứ đó đương nhiên cũng để lại cho hắn. Đây là vốn liếng tương lai của hắn, làm sao giao cho Sở Hưu được?

Hơn nữa hắn còn không biết Sở Hưu nói thật hay giả, cho dù Sở Hưu nói thật, một khi hắn thừa nhận, không chừng năm vị bên cạnh sẽ lập tức xuất thủ, xé tan hắn thành từng mảnh.

Giang Đông Ngũ Hiệp mặc dù nhân nghĩa nhưng cũng là võ giả xông pha giang hồ nhiều năm, cũng giết không ít người. Nếu bọn họ biết mình lừa gạt bọn họ, vậy hậu quả tiếp đó sẽ ra sao, không cần nghĩ nhiều.

Có điều không đợi Thu Đông Mậu lên tiếng, Ngô Thiên Đông đã cầm đao chỉ thẳng vào Sở Hưu nói: “Khốn kiếp! Ngươi nói ai là ngu ngốc?”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Đúng là tự bôi nhọ mình, ta không nói các ngươi ngu ngốc, ta chỉ nói các ngươi không có đầu óc mà thôi.”

Mặc dù Ngô Thiên Đông không hiểu bôi nhọ là gì, có điều từ thái độ và giọng điệu của Sở Hưu cũng đoán ra được những lời y nói chắc cũng chẳng tốt đẹp gì.

Thu Đông Mậu kéo Ngô Thiên Đông chỉ Sở Hưu nói: “Sở Hưu, ngươi đừng hòng lừa ta. Ta đã nói hết âm mưu của ngươi và Nhị hoàng tử cho các vị đại hiệp rồi, đừng hòng giở thủ đoạn câu chữ gì!

Giờ gia phụ thi thể chưa lạnh, đương nhiên ta cũng thấy thẹn trong

lòng. Có điều nếu ta còn ở lại trong Tế Châu Phủ chắc đã phải xuống Địa Phủ gặp phụ thân rồi.

Nhưng giờ có năm vị bảo hộ, chỉ mình Sở Hưu ngươi đừng hòng động tới ta!”

Sở Hưu lắc đầu cười nói: “Rượu mời không uống thích uống rượu phạt, thật ra không phải lúc nào ta cũng làm việc không còn đường lui, lần này ta đã cho ngươi cơ hội, chỉ có điều ngươi không tự quý trọng, vậy chẳng trách được ta.”

Rút Thiên Ma Vũ bên hông ra, ma khí lạnh lẽo lập tức bùng lên khắp quán trọ, khiến những võ giả khác trong quán trọ hoảng hốt lui lại phía sau, nếu chỉ vì xem chuyện hay mà bị thương, vậy không đáng.

Kỳ thực Sở Hưu thật sự định cho Thu Đông Mậu cơ hội, y chẳng qua chỉ muốn có công pháp trong tay Thu Chấn Thanh, còn những thứ khác Sở Hưu không hứng thú.

Có lẽ trước khi chết Thu Chấn Thanh cũng không ngờ môn công pháp mình tình cờ nhận được lại có uy lực lớn đến vậy. Thu Đông Mậu đương nhiên cũng không biết, Sở Hưu càng không lo hắn tiết lộ điều gì ra ngoài. Chỉ cần đối phương chịu phối hợp, Sở Hưu cũng chẳng để ý tha cho hắn một con đường sống.

Nhưng đáng tiếc, Thu Đông Mậu lại chọn đường chết, vậy cũng chẳng thể trách Sở Hưu lòng dạ ác độc.

Thấy Sở Hưu rút đao, năm người Trình Bất Húy lập tức đứng ra trước người Thu Đông Mậu, không lùi nửa bước.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Các ngươi định ngăn ta thật ư? Các ngươi phải biết, sau lưng ta là Quan Trung Hình Đường cùng triều đình Đông Tề, ta nói Thu Đông Mậu chính là một trong những hung thủ sát hại Thu Chấn Thanh. Mặc kệ có chứng cứ hay không, dù sao triều đình Đông Tề cũng sẽ tin, Quan Trung Hình Đường cũng sẽ tin, mà người trong giang hồ cũng sẽ tin.

Nhưng giờ chỉ có các ngươi không tin, đến cuối cùng, thanh danh Giang Đông Ngũ Hiệp các ngươi cũng sẽ bị hủy hoại.”

Trình Bất Húy trầm giọng nói: “Khi năm người chúng ta kết bái đã từng nói, đời này gặp chuyện bất bình, hành hiệp trượng nghĩa, không cầu thanh danh chỉ mong thanh thản!

Danh hiệu Giang Đông Ngũ Hiệp không phải chúng ta mong muốn chẳng qua do đồng đạo giang hồ ưu ái mà thôi. Giờ họ có thu hồi nó lại chúng ta cũng không ý kiến, chỉ cầu không thẹn với lương tâm.

Trình Bất Húy ta kiếp này kính nể nhất chính là đường chủ đời trước của Quan Trung Hình Đường, Cự Hiệp Sở Cuồng Ca, dùng võ đình chiến, mặc ngàn vạn người ta vẫn dũng cảm xông pha.

Nhưng Sở Hưu ngươi hôm nay lại vì tư lợi bản thân lợi dụng tên tuổi Quan Trung Hình Đường, tham lam vô độ, lạm sát kẻ vô tội, uổng cho ngươi là người của Quan Trung Hình Đường!”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Cứng đầu cố chấp!”

Dứt lời, thân hình Sở Hưu lập tức phát động, không chút dấu hiệu báo trước trực tiếp chém một đao về phía năm người, ma khí dâng trào mãnh liệt kết hợp cùng khí huyết sát vô biên vô tận, uy lực một đao quỷ dị tà ác tới cực hạn.

Trình Bất Húy quát lên chói tai: “Lão nhị, lão tam, các ngươi xuất thủ!”

Dứt lời, lão nhị Cao Sơn Lưu Thủy -Đổng Tương Nghi cùng lão tam Tị Huyết Kiếm - Lã Đồng đã cùng xông tới.

Trước đó khi Sở Hưu xuất thủ, Trình Bất Húy cũng chứng kiến. Lão tứ Ngô Thiên Đông mặc dù thực lực không phải đỉnh cao trong Tam Hoa Tụ Đỉnh nhưng cũng không tệ, kết quả lại chẳng cản nổi một chiêu của Sở Hưu.

Cho nên lần này Trình Bất Húy không bảo Ngô Thiên Đông cùng Liễu Khanh Khanh động thủ mà trực tiếp kêu lão nhị và lão tam có thực lực Ngũ Khí Triều Nguyên cũng ra tay, hắn lại ở phía sau phối hợp tác chiến, sợ còn có truy binh khác đuổi tới.

Giang Đông Ngũ Hiệp có danh tiếng lớn tại Đông Tề như vậy không chỉ vì bọn họ hành hiệp trượng nghĩa mà còn vì thực lực bản thân họ cũng không kém.

Binh khí của lão nhị Đổng Tương Nghi hết sức kỳ quái, bình thường hắn luôn cầm một cây quạt, mặc cẩm bào trông như công tử thế gia.

Nhưng lúc xuất thủ chuôi quạt xếp của hắn nhô ra từng lưỡi nhọn đỏ rực như máu, khi chém ra cương khí huyết sắc dài tới mấy trượng. Nội tình cương khí của Đổng Tương Nghi cũng hết sức cường đại, đã tới đỉnh phong của cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên!

Còn lão tam Tị Huyết Kiếm - Lã Đồng khi ra tay lại theo con đường kiếm khách tiêu chuẩn, kiếm pháp mau chóng quỷ dị, thanh kiếm mỏng trong tay liên tiếp đâm ra, thế đao nhanh chóng kinh người, khiến người ta không thấy rõ vết tích.

Nói công bằng thì thực lực hai người đều không yếu. Sở Hưu từng giao thủ với võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên, tỷ như Vệ Mặc Cù của Cửu Nguyên Vệ gia.

Nhưng luận thực lực, Đổng Tương Nghi cùng Lã Đồng đều trên Vệ Mặc Cù.

Sở Hưu tay nắm Nội Phược Ấn, thân hình nhanh chóng thối lui, thế đao nhanh chóng vô cùng của Lã Đồng vừa thất bại, cây quạt xếp mang theo cương khí huyết sắc vô cùng sắc bén của Đổng Tương Nghi đã đánh tới.

Có điều lần này Sở Hưu không lùi, Thiên Ma Vũ trong tay y chém ra một đường vòng cung mỹ lệ, Huyết Luyện Thần Cương kèm theo ma khí tinh khiết, trực tiếp phá nát cương khí của Đổng Tương Nghi.

Trường đao liên tiếp chém ra, quạt xếp trong tay Đổng Tương Nghi

vung vẩy, cương khí huyết sắc hóa thành gió lốc xoay vòng trước người hắn, mặc dù bị thế đao của Sở Hưu ép cho không ngừng lui lại phía sau nhưng vẫn ngăn được thế công của Sở Hưu.

Nhưng lúc này sắc mặt Đổng Tương Nghi lại vô cùng khó coi. Phải biết hắn mới là Ngũ Khí Triều Nguyên, còn Sở Hưu chỉ là Tam Hoa Tụ Đỉnh, thấp hơn hắn một cảnh giới. Kết quả giờ người bị áp chế lại là hắn, hỏi hắn bực bối tới mức nào?

Đúng lúc này, sau lưng Sở Hưu lại lóe lên một luồng sát khí, thân hình Lã Đồng như mũi tên bắn tới sau lưng Sở Hưu, thân thể cùng kiếm trong tay như hòa làm một thể, vô cùng sắc bén, sát ý vô song!

Sở Hưu quay người niết ấn quyết, Trí Quyền Ấn, buông lưới thậm phương trời đất không chỗ trốn!

Chỉ trong chớp mắt, cương khí quanh người Sở Hưu đã phong tỏa xung quanh, thế đao vô cùng mau lẹ sắc bén của Lã Đồng chìm vào Trí Quyền Ấn của Sở Hưu, chiêu kiếm vốn vô cùng mau chóng lập tức chậm lại.

Sở Hưu quay người xuất đao, ma khí A Tỳ Địa Ngục ầm ầm bộc phát, trực tiếp đánh bay Lã Đồng.

Trình Bất Húy đứng sau cau mày, võ giả giương danh giang hồ tại Thần Binh Đại Hội, đứng trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, quả nhiên danh bất hư truyền. Hắn đã coi thường Sở Hưu rồi.

Với cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh đối mặt với Ngũ Khí Triều Nguyên, hơn nữa còn lấy một địch hai, Sở Hưu này không hề rơi xuống hạ phong, ngược lại cực kỳ thành thạo điêu luyện, thực lực quả thật vô cùng kinh khủng.

Trình Bất Húy trầm giọng nói với Ngô Thiên Đông và Liễu Khanh Khanh: “Hai người các ngươi bảo vệ Thu công tử, ta ra tay đây!”

Dứt lời Trình Bất Húy trực tiếp tháo trọng kiếm sau lưng ra, thân kiếm rơi trên mặt đất khiến tất cả mọi người đều cảm thấy rung động. Đám võ giả tán tu âm thầm líu lưỡi, thanh trọng kiếm này rốt cuộc dùng gì chế ra, bộ dáng không quá khoa trương sao trọng lượng lại kinh khủng như vậy?

Trình Bất Húy hai tay cầm kiếm, trực tiếp chém về phía Sở Hưu.

Bình thường kiếm đều dùng để đâm, võ công thường cũng theo hướng sắc bén linh động.

Nhưng thanh trọng kiếm này trong tay Trình Bất Húy lại chẳng khác gì một thanh đại khảm đao, vô cùng nặng nề. Chỉ một chiêu Lực Phách Hoa Sơn vô cùng đơn giản, không có cương khí phóng thích bên ngoài, cương khí vô hình chất phác tự nhiên ngưng tụ trên thân kiếm của hắn, không hề tiêu tán, giống như thực chất.

Một kiếm này chém ra, không khí xung quanh cũng như bị đè nén lại, mang theo lực lượng nặng nề, phát ra một tiếng nổ kịch liệt.

Sở Hưu cũng cảm nhận được lực lượng từ chiêu kiếm của Trình Bất Húy, thân hình phát lực, tay nắm Nội Phược Ấn, nhanh chóng lui về phía sau. Chỉ trong chớp mắt y đã tới cửa quán trọ.

Chiêu kiếm của Trình Bất Húy đánh lên mặt đất, mọi người trong quán trọ chỉ cảm thấy bản thân như gặp phải một trận động đất. Chiêu kiếm kia trực tiếp chém thành một cái hố lớn lớn cỡ vài trượng, vết nứt chi chít chằng chịt kéo dài tới ngoài quán trọ, nửa trước quán trọ ầm ầm sụp đổ!

Lúc này giọng nói của Sở Hưu lại vang lên từ ngoài: “Giang Đông Ngũ Hiệp, các ngươi quyết tâm muốn bảo vệ tên Thu Đông Mậu này phải không? Không cần gấp, trò hay còn chưa bắt đầu đâu. Hy vọng ngày sau các ngươi sẽ không hối hận!”

Ngô Thiên Đông
Chương 298 Ngô Thiên Đông

Trình Bất Húy chống thanh trọng kiếm đứng trong sảnh lớn của quán trọ, ánh mắt nghiêm nghị.

Câu nói của Sở Hưu mang theo cảnh giác lạnh lẽo thấu xương, khiến hắn rợn cả người.

Có điều lần giao thủ vừa rồi, chỗ tốt duy nhất là bọn họ xác định được chỉ có một mình Sở Hưu đuổi theo.

Tình huống như vừa rồi, mình Sở Hưu đã đối phó được lấy hai người, nếu y còn đem theo những võ giả Quan Trung Hình Đường khác hoặc dẫn theo người của triều đình Đông Tề, năm người bọn họ tuyệt đối không ngăn nổi.

Nhìn quán trọ đã bị đánh nát, Trình Bất Húy thò tay vào trong ngực, có điều gương mặt lại lộ vẻ xấu hổ.

Thu Đông Mậu rất tinh mắt, thấy vậy lập tức lấy ra một tờ ngân phiếu nhét vào tay chưởng quỹ quán trọ, chắp tay nói: “Làm hỏng quán trọ của chủ quán, rất xin lỗi, chút tiền này coi như đền bù.”

Chưởng quỹ nhìn thoáng qua số tiền trên ngân phiếu, vội vàng mỉm cười gật đầu nói: “Đủ rồi đủ rồi, đa tạ công tử.”

Chỗ ngân phiếu Thu Đông Mậu đưa ra đừng nói đền bù tổn thất của hắn, cho dù mua cả quán trọ của hắn cũng đủ.

Những người khác trong Giang Đông Ngũ Hiệp thấy vậy lại càng thêm hảo cảm với Thu Đông Mậu.

Thật ra năm người Giang Đông Ngũ Hiệp trước nay tương đối tiết kiệm, dù sao bọn họ đều là tán tu, hơn nữa còn dốc lòng hành hiệp trượng nghĩa, cứu khốn trợ nguy, cơ bản không có thu nhập gì.

Phần lớn tiền bạc của họ là do giết đám hung đồ ác tặc hoặc tiêu diệt một số sơn tặc giặc cướp thu được.

Có điều trong số những thứ thu được, tài nguyên tu luyện đương nhiên phải tự giữ lại, dù sao họ cũng là võ giả, cũng cần đại lượng tài nguyên để nâng cao tốc độ tu luyện.

Nhưng một số vàng bạc bảo vật lại được bọn họ đổi thành tiền bạc, phân phát cho người nghèo, cũng coi như cướp của người giàu chia cho người nghèo, cho nên trước nay bọn họ sống rất đơn giản tiết kiệm.

Trình Bất Húy ho khan một tiếng nói: “Giờ Sở Hưu chỉ có một mình nhưng không ai dám cam đoan sau hắn còn có ai không. Để tránh đêm dài lắm mộng, chúng ta lên đường luôn đi.”

Những người còn lại đều gật đầu, lập tức quay người rời đi.

Trong quán trọ, những tán tu khác đưa mắt nhìn nhau, Sở Hưu đứng hạng sau Long Hổ Bảng đối đầu với Giang Đông Ngũ Hiệp, đây quả thật là đại sự. Nếu bọn họ bán được tin này cho Phong Mãn Lâu không chừng còn kiếm được một khoản to.

Đương nhiên, mặc dù Thu Đông Mậu là mục tiêu chủ yếu nhưng lại không ai để ý tới hắn. Trước mặt Sở Hưu cùng Giang Đông Ngũ Hiệp, Thu Đông Mậu cũng chỉ là vai phụ mà thôi.

Lên đường ngay trong đêm, lại đi thêm một ngày, bọn Trình Bất Húy vẫn có thể kiên trì. Nhưng tới nửa đêm hôm sau Thu Đông Mậu đã kiệt quệ sức lực, cho dù những người khác cõng Thu Đông Mậu, tinh thần hắn cũng không kiên trì nổi.

Cho nên khi đêm xuống, Trình Bất Húy không cảm giác được Sở Hưu đuổi theo bèn thở phào nhẹ nhõm nói: “Nghỉ ngơi một chút, ăn thứ gì đó đi.”

Nghe Trình Bất Húy nói vậy, những người khác cũng tìm một gốc đại thụ, tựa lưng nghỉ ngơi, đốt một đống lửa nướng lương khô.

Lúc này bọn họ ngược lại không sợ Sở Hưu phát hiện, vì dọc đường này bọn họ không hề che dấu vết tích.

Dù sao thực lực Sở Hưu cũng đặt ngay đó, y lại chỉ có một mình, chỉ cần bọn mình bảo vệ tốt Thu Đông Mậu, không để hắn bị giết là được.

Bên cạnh đống lửa, Ngô Thiên Đông nướng một cái bánh đưa cho Liễu Khanh Khanh: “Ngũ muội, muội ăn đi.”

Những người khác cũng biết Ngô Thiên Đông ái mộ Liễu Khanh Khanh, không ai tỏ vẻ gì, dù sao cũng đã quen thuộc.

Liễu Khanh Khanh cầm bánh mỉm cười nói: “Cám ơn tứ ca.”

Mặc dù nàng là nữ nhưng cùng những người khác xông xáo giang hồ bao năm như vậy, đã sớm quen với cuộc sống lang bạt khắp nơi, cho nên cũng không ghét bỏ, nhận lấy bánh bắt đầu ăn.

Ngô Thiên Đông tựa người bên cạnh Liễu Khanh Khanh nói: “Ngũ muội, ăn xong thì nghỉ ngơi một lát đi, có năm người chúng ta, tên Sở Hưu kia không dám ra tay đâu.”

Liễu Khanh Khanh lắc đầu nói: “Không cần đâu, muội không cần chiều chuộng như vậy.”

Ngay lúc này, Liễu Khanh Khanh đột nhiên nhỏ giọng truyền âm nói: “Tứ ca, nếu Thu Đông Mậu nói hắn là người bên phía Thái tử, vậy lần này chúng ta tới Mạc Lưu Thành liệu có gia nhập dưới trướng Thái tử không?”

Ngô Thiên Đông kinh ngạc nói: “Ngũ muội, sao muội lại nghĩ như vậy?”

Liễu Khanh Khanh nhìn lên bầu trời, thần thái u ám: “Chúng ta kết bái đã nhiều năm, hành tẩu giang hồ đã lâu, xem như có chút danh tiếng.

Có điều danh tiếng trước sau gì vẫn chỉ là danh tiếng, chúng ta còn tính là trẻ tuổi, nhưng mười năm sau, hai mươi năm sau thì sao? Chúng ta cứ tiếp tục như vậy sao?

Nữ nhân bọn muội đôi khi suy nghĩ nhiều hơn nam nhân các huynh nhiều.”

Ngô Thiên Đông chần chừ nói: “Chuyện này huynh thực sự chưa nghĩ tới, có điều huynh nghe đại ca, đại ca nói thế nào huynh làm thế đấy là được.”

Ngô Thiên Đông tính cách lỗ mãng hay kích động, cho nên phần lớn thời điểm hắn chỉ nghe Trình Bất Húy. Dù sao theo hắn thấy, đại ca đã nói chắc chắn là đúng, mọi thứ chỉ cần nghe đại ca chắc chắn không sai, chỉ đơn giản như vậy thôi.

Liễu Khanh Khanh mỉm cười miễn cưỡng, Ngô Thiên Đông lại không phát hiện, bất luận là nữ nhân như thế nào đều không thích những nam nhân kích động thiếu suy nghĩ, không có chủ kiến riêng của mình.

Hai người bí mật truyền âm trò chuyện, bọn Trình Bất Húy không để ý. Dù sao mọi người đều biết chuyện của Ngô Thiên Đông cùng Liễu Khanh Khanh, bọn họ còn tưởng hắn đang dỗ ngon dỗ ngọt gì Liễu Khanh Khanh.

Chỉ có điều bọn Trình Bất Húy lại không biết thân hình Sở Hưu đang ngay trên một cây đại thụ cách họ chừng trăm trượng, thân thể mặc áo đen hòa cùng bóng đêm, ánh mắt lóe lên sắc thái lạnh lùng tĩnh mịch.

Chỉ mình y quả thật rất khó giải quyết Giang Đông Ngũ Hiệp.

Trước đó khi giao thủ trong quán trọ y đã có đối sách, nhưng chỉ bằng mình hắn, nếu xuất thủ toàn lực muốn đối phó với lão nhị Đổng Tương Nghi cùng lão tam Lã Đồng đều không vấn đề, nhưng nếu thêm vào Trình Bất Húy, Sở Hưu chắc chắn thất bại.

Thực lực Trình Bất Húy này sợ là chỉ cách Thiên Nhân Hợp Nhất một bước, một chọi một với Trình Bất Húy, Sở Hưu còn không nắm chắc tất thắng.

Còn Ngô Thiên Đông cùng Liễu Khanh Khanh mạc dù thực lực chẳng ra sao nhưng cũng chẳng phải cọc gỗ, chỉ ở cạnh đánh lén cũng có thể uy hiếp được Sở Hưu.

Cho nên Sở Hưu chưa hề nghĩ tới chuyện chính diện đối chiến, hơn nữa y cũng không định tìm thêm người đến giúp.

Với những mối quan hệ của Sở Hưu tại Đông Tề, y có thể tìm Mạc Thiên Lâm, có điều lần này y đến chủ yếu là vì công pháp của Thu Chấn Thanh. Môn công pháp này y không định chia sẻ với ai khác.

Nếu từ bên ngoài không cách nào công phá bọn họ, vậy mình đánh nát từ ngay bên trong. Thân phận ẩn giấu của Giang Đông Ngũ Hiệp này cũng là chuyện cực kỳ thú vị, trong cốt truyện gốc cũng là một câu chuyện vô cùng đặc sắc. Giờ Sở Hưu cũng chẳng để ý đẩy nhanh thời điểm mở màn.

...

Ăn bánh xong, Liễu Khanh Khanh đứng dậy nói: “Muội đi qua có chút chuyện riêng.”

Trình Bất Húy nói: “Cẩn thận chút, đừng đi xa, để tứ đệ đi cùng muội.”

Ngô Thiên Đông nghe vậy lập tức đứng dậy nói: “Giao cho huynh.”

Hắn từng giao chiến với Sở Hưu, mặc dù biết mình đánh không lại Sở Hưu, nhưng Sở Hưu cũng đừng hòng dùng một chiêu giết được hắn, hắn còn chưa kém cỏi đến mức đó.

Trình Bất Húy gật nhẹ đầu, không mấy để ý, năm người bọn họ đều đang ở đây, chỉ cần Liễu Khanh Khanh đừng đi quá xa, nếu Sở Hưu ra tay bọn họ cũng có thể cứu viện kịp thời. Sở Hưu có mạnh hơn nữa cũng chẳng đến mức một đòn giết chết được họ.

Liễu Khanh Khanh cũng biết phân tấc, giờ không biết Sở Hưu đang ở đâu, đương nhiên cô nàng sẽ không đi quá xa. Thân là nữ lưu giang hồ, không phải tiểu thư khuê các, không cần chú ý nhiều như vậy.

Cho nên Liễu Khanh Khanh chỉ đi ra khoảng hơn hai mươi trượng, có điều lại thấy Ngô Thiên Đông không ngờ vẫn theo phía sau mình, Liễu Khanh Khanh không khỏi sẵng giọng nói: “Sao huynh còn đi theo, định đứng xem à?”

Ngô Thiên Đông đỏ mặt gãi đầu nói: “Huynh đi qua chỗ kia trông coi giúp muội nhé.”

Nói xong Ngô Thiên Đông đi khỏi hơn mười trượng, đứng dưới một gốc cây đưa lưng về phía Liễu Khanh Khanh.

Có điều ngay lúc này một giọng nói trêu ngươi lại đột nhiên vang lên: “Chậc chậc, xem ra ngươi thật sự coi cô nàng Liễu Khanh Khanh này như nữ thần, không đành lòng khinh nhờn. Nhưng ngươi có biết không, chỗ cô ta từng có không ít người tới ‘tham quan’ thậm chí đều là người quen của ngươi đấy.”

Sở Hưu!

Ngô Thiên Đông kinh hãi, vô thức nắm lấy chuôi Thu Nguyệt Đao, định hét lớn.

Có điều lúc này Sở Hưu lại không xuất thủ, chỉ giơ tay ra dấu im lặng thản nhiên nói: “Đừng lên tiếng, ta không muốn ra tay, bằng không vừa rồi ta đã khai đao rồi. Chẳng lẽ ngươi không muốn nghe một số bí mật liên quan tới vị ngũ muội kia của ngươi sao?”

Ngô Thiên Đông cánh tay buông lỏng, lời vừa muốn hô lên lại nhanh chóng nuốt lại.

Lúc này Sở Hưu thu liễm khí tức, thậm chí hai tay đều khoanh lại trước ngực, quả thật không định xuất thủ. Bằng không với thực lực của Sở Hưu, nếu y đánh lén hắn không trọng thương cũng chịu thiệt nặng.

Nghĩ tới những lời vừa rồi của Sở Hưu, Ngô Thiên Đông cau mày, thấp giọng quát: “Ngươi vừa nói vậy là sao?”

Sở Hưu cười nói: “Có ý gì ư? Nói rất rõ rồi mà. Đừng nói với ta ngươi hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy vẫn là thân đồng tử nhé, định lưu lại nguyên dương để tư luyện Đồng Tử Công à?”

Gương mặt Ngô Thiên Đông lộ vẻ xấu hổ, cả giận nói: “Sở Hưu! Ngươi

rốt cuộc có ý gì?”

Sở Hưu giang tay nói: “Đừng để tâm, ta chỉ nói đùa chút thôi. Nhưng nếu ta nói, cô nàng ngũ muội mà ngươi vẫn luôn thầm mến, vị nữ thần trong lòng mà ngươi không đành khinh nhờn kia, thực chất lại thông đồng với cả ba vị huynh trưởng mà ngươi kết bái, ngươi sẽ nghĩ sao?”

Ngô Thiên Đông nghe vậy trợn tròn hai mắt, hai tay trực tiếp đặt lên Thu Nguyệt Đao, nhỏ giọng phẫn nộ quát lên: “Nói hươu nói vượn!”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Đừng kích động, nghe ta nói xong đã. Nếu khiến những người khác tới ngươi làm sao nghe được mấy chuyện hay ho tiếp đó.”

Châm ngòi
Chương 299 Châm ngòi

Ngô Thiên Đông tay vẫn nắm chặt chuôi đao, ánh mắt trừng trừng nhìn Sở Hưu.

Chuyện Sở Hưu nói, có thế nào hắn cũng không tin.

Năm huynh muội bọn họ kết nghĩa kim lan, mọi người đều chiếu cố Liễu Khanh Khanh, nhưng đó là loại quan tâm chăm sóc của ca ca đối với muội muội, tuyệt đối không bao hàm tư tình nam nữ.

Huống hồ đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ hắn không hiểu huynh đệ tỷ muội mình bằng người ngoài như Sở Hưu hay sao?

Ngô Thiên Đông lạnh lùng nói: “Sở Hưu, ngươi đánh trực diện không lại chúng ta, lại định dùng âm mưu quỷ kế châm ngòi ly gián quan hệ giữa chúng ta hay sao? Ai mà tin được lời ngươi nói?”

Sở Hưu chậm rãi đáp: “Mặc dù năm người các ngươi kết nghĩa kim lan nhưng thời gian quen biết lại có khác biệt.

Mười năm trước còn chưa có danh xưng Giang Đông Ngũ Hiệp, khi đó chỉ có ba người Trình Bất Húy, Lã Đồng cùng Liễu Khanh Khanh quen biết nhau.

Liễu Khanh Khanh xuất thân từ tiểu thế gia, bản thân thực lực thấp kém, thiếu chút nữa bị coi như công cụ thông gia gả cho một tên phế nhân, là Trình Bất Húy cứu cô nàng.

Mỹ nhân yêu anh hùng, lúc đó trước mặt Liễu Khanh Khanh, Trình Bất Húy chính là anh hùng, hơn nữa còn xuất hiện lúc Liễu Khanh Khanh tuyệt vọng nhất, ngươi nói xem cô nàng sẽ nghĩ thế nào?

Cho nên từ đó Liễu Khanh Khanh bắt đầu chủ động theo đuổi Trình Bất Húy. Có điều Trình Bất Húy cự tuyệt, lý do là trong lòng hắn có chí hướng lớn, không muốn bị nhi nữ tình trường ràng buộc.

Nhưng vị nữ thần trong lòng ngươi cũng cực kỳ to gan. Trình Bất Húy cự tuyệt, cô nàng bèn chủ động bò lên giường Trình Bất Húy. Trình Bất Húy dẫu sao cũng chỉ là một nam nhân bình thường, ngươi nói xem hắn sẽ làm sao?”

Sở Hưu nở một nụ cười quái dị nhìn Ngô Thiên Đông, Ngô Thiên Đông cắn răng đáp: “Ngươi nói bậy!”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Ta có nói bậy không lát ngươi hỏi Lã Đồng là biết, hắn là một trong số những người biết chuyện này.

Chỉ có điều Trình Bất Húy này đúng là ý chí sắt đá, cô nương nhà người ta đã trao thân cho hắn, hắn lại chẳng buồn nhận, ngược lại thu Liễu Khanh Khanh làm em gái nuôi. Ừm, đấy cũng là một cách tốt.

Đúng rồi, nhắc tới Lã Đồng rồi nhỉ. Vị này thật ra vô tội, hắn không có ý đồ gì với Liễu Khanh Khanh, nhưng bảy năm trước ba người Trình Bất Húy liên thủ truy nã tên đạo tặc hái hoa Thiên Diện Ngọc Hồ - Tống Tang Xung. Kết quả ba người phân tán, mặc dù Lã Đồng giết chết Tống Tang Xung nhưng bản thân lại trúng dâm độc, không phát tiết sẽ tổn

thương kinh mạch.

Vị ngũ muội của ngươi quả thật vô cùng nghĩa khí, rõ ràng chỉ cần cõng đối phương đi một canh giờ là có thể tới châu phủ gần đó tìm thanh lâu kỹ viện, nhưng cô nàng nhất quyết đích thân ra trận. Chậc chậc, thật nghĩa khí.

Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ư? Cho dù các ngươi là huynh đệ kết nghĩa nhưng hắn đối xử với bất cứ ai cũng lạnh băng, chỉ với Liễu Khanh Khanh là khác? Lý do không phải vì cô ta là người nhỏ tuổi nhất trong số các ngươi đâu.”

Ngô Thiên Đông xanh mặt, chuyện bảy năm trước hắn cũng không biết, vì lúc đó hắn còn chưa quen bọn Trình Bất Húy.

Trước đó Ngô Thiên Đông còn không phát hiện điều gì không đúng, nhưng giờ nghe Sở Hưu nói, một số chuyện khi ở chung lại bất giác hiện lên trong đầu hắn, khiến hắn nghi ngờ.

Sở Hưu tiếp tục nói: “Về phần Đổng Tương Nghi cuối cùng ư, thật ra hắn lại đơn giản hơn nhiều. Ngươi tưởng hắn là tán tu thật ư? Thật ra vị nhị ca của ngươi là con em thế gia hàng thật giá thật, phong độ ưu nhã, cầm kỳ thi họa không gì không biết, thực lực còn gần với Trình Bất Húy.

Nam nhân như vậy chẳng lẽ không đủ thu hút nữ nhân? Đáng tiếc vị nhị ca của ngươi là người vượt vạn bụi hoa không vương một chiếc lá, số nữ nhân từng lên giường với hắn nhiều vô số kể, nhưng không một ai trở thành nữ nhân chân chính của hắn.

Chẳng lẽ ngươi không phát hiện, khi ngươi vừa kết giao với những người này, thái độ của Liễu Khanh Khanh với vị nhị ca này khác hẳn với những người khác à?”

Thuật lại hết mọi chuyện, ngay Sở Hưu cũng cảm thấy Liễu Khanh Khanh này rõ là một kỹ nữ.

Nếu nói cô nàng lẳng lơ thật ra cũng không đúng, Liễu Khanh Khanh chỉ lựa chọn như phần lớn những nữ nhân khác mà thôi, chọn một cường giả đủ ưu tú làm bạn đời.

Trình Bất Húy đủ ưu tú, đủ cường đại. Đáng tiếc trong lòng hắn không chứa nổi bất cứ nữ nhân nào.

Tính cách của Đổng Tương Nghi lại đại biểu cho chuyện nữ tử được hắn để ý thường đều ưu tú hơn so với hắn, Liễu Khanh Khanh không được, chỉ có thể làm muội muội.

Về phần Lã Đồng, trong cốt truyện gốc cũng không nói cụ thể mọi chuyện, có điều xác suất rất lớn là chuyện tình cờ. Liễu Khanh Khanh khi đó chỉ vừa bước chân vào giang hồ mà thôi, có thể gấp tới phát điên, quên hết những cách khác. Đương nhiên điểm này Sở Hưu sẽ không nói.

Chuyện của Liễu Khanh Khanh đặt ở những nơi khác rất bình thường, nhưng cái sai ở chỗ nàng có quan hệ với tất cả mọi người trong Giang Đông Ngũ Hiệp. Nếu phát triển theo cốt truyện bình thường, Liễu Khanh Khanh cuối cùng sẽ đáp ứng sự theo đuổi nhiệt liệt của Ngô Thiên Đông, đó cũng là lúc Giang Đông Ngũ Hiệp bắt đầu phân liệt.

Liễu Khanh Khanh chỉ là một ngòi nổ. Giang Đông Ngũ Hiệp được giới giang hồ Đông Tề khen ngợi bao năm như vậy, người ngoài không thể tưởng tượng bên trong bọn họ có bao nhiêu bí mật cùng rạn nứt. Trong đó Liễu Khanh Khanh chỉ là dây dẫn nổ tất cả những xích mích mà thôi. Chỉ có điều giờ Sở Hưu đốt nó sớm hơn.

“Nói hươu nói vượn! Ngươi chỉ nói hươu nói vượn! Một người ngoài như ngươi làm sao biết được chuyện này?” Ngô Thiên Đông nghiến răng nghiến lợi nói.

Sở Hưu thản nhiên nói: “Muốn người ta không biết trừ phi mình đừng có làm. Giang Đông Ngũ Hiệp các ngươi danh tiếng cũng không nhỏ, người chú ý tới các ngươi cũng chẳng ít.

Trước đó Khương Văn Nguyên đã có ý muốn mời chào các ngươi, cho nên cố tình thu thập một chút tư liệu. Các ngươi cũng biết chuyện ta giết Khương Văn Nguyên mà. Những thứ này là do ta phát hiện khi lục soát An Nhạc Vương Phủ!”

Dù sao giờ Khương Văn Nguyên cũng đã chết, toàn bộ An Nhạc Vương Phủ cũng bị dọn trống, ai biết được Sở Hưu tìm được gì trong An Nhạc Vương Phủ?

Nhìn bộ mặt xanh xám đan xen của Ngô Thiên Đông, Sở Hưu chậm rãi nói tiếp: “Thật ra có một chuyện ngươi nói rất đúng, lần này ta đến nói chuyện với ngươi là định châm ngòi ly gián.

Có điều ngươi nghĩ kỹ thử xem, nếu huynh đệ các ngươi thật sự thân mật không chút khoảng cách, ta làm sao châm ngòi, làm sao ly gián?

Dù sao những gì muốn nói ta cũng nói xong rồi, có định nói lại với những người khác không, vậy tùy ngươi.”

Sau khi nói xong, thân hình Sở Hưu lui lại phía sau, trực tiếp biến mất trong bóng tối, chỉ để lại mình Ngô Thiên Đông sắc mặt âm trầm bất định.

Lúc này Liễu Khanh Khanh cũng đã xong chuyện, có điều lúc cô nàng đi tới lại thấy Ngô Thiên Đông sắc mặt có vẻ không đúng, không khỏi nghi ngờ nói: “Tứ ca, xảy ra chuyện gì à?”

Ngô Thiên Đông miễn cưỡng cười cười nói: “Không sao, chúng ta về thôi.”

Liễu Khanh Khanh nghe vậy cũng chẳng để ý, cùng Ngô Thiên Đông trở về.

Có điều lúc này trong lòng Ngô Thiên Đông ngày càng hỗn loạn, ánh mắt nhìn về phía đám người Trình Bất Húy cũng mang theo vẻ mất tự nhiên.

Nghĩ tới chuyện nữ nhân mà mình yêu không ngờ lại có quan hệ với tất cả các huynh đệ tốt nhất của mình, trong lòng hắn vô cùng khó chịu.

Ai cũng nói huynh đệ như chân tay, nữ nhân như quần áo, nhưng Ngô Thiên Đông còn xa mới đạt tới cảnh giới đó.

Mặc dù trong lòng hắn không ngừng nói, chuyện này chỉ là giả, là Sở Hưu cố ý bịa ra để châm ngòi ly gián quan hệ huynh đệ bọn họ, nhưng chính hắn cũng không tự thuyết phục được bản thân.

Cuối cùng Ngô Thiên Đông thậm chí còn muốn mở miệng hỏi bọn Trình Bất Húy mọi chuyện rốt cuộc là thế nào. Có điều hắn lại không có dũng khí nói ra thành lời.

Bởi vì hắn sợ, sợ một khi hỏi, vậy mình cùng bọn đại ca sẽ hoàn toàn tan rã!

Cứ ôm mối tâm sự đó trong lòng, ngày hôm sau bọn Trình Bất Húy lại lên đường.

Sở Hưu đi theo phía sau bọn họ, chỉ có điều trước khi bọn họ nghỉ ngơi, Sở Hưu đi lên trước bọn họ, lưu lại vài ấn ký trên đường họ phải đi qua.

Đêm xuống, khi Đổng Tương Nghi nhìn thấy những ấn ký đó, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, có điều không để lộ ra mà đứng dậy đi về phía ấn ký kia.

Trình Bất Húy thấy Đổng Tương Nghi rời đi, còn tưởng hắn định giải quyết nỗi lòng, còn thuận miệng căn dặn: “Nhị đệ, cẩn thận một chút, đừng để tên Sở Hưu kia đánh lén.”

Đổng Tương Nghi gật đầu nói: “Đại ca yên tâm, mặc dù đệ đánh không lại Sở Hưu nhưng trong tình huống này hắn cũng đừng hòng đánh lén đệ”

Ngoài miệng nói rất đơn giản nhưng sắc mặt Đổng Tương Nghi lại khá nghiêm nghị.

Nhìn ấn ký được giấu trên cây, Đổng Tương Nghi đi thẳng theo một hướng tới hơn mười trượng, lúc này ấn ký mới biến mất. Hắn nhỏ giọng quát lớn: “Sở Hưu, ngươi lấy Đổng gia dẫn ta ra đây làm gì? Định đánh tan từng người hay sao? Đừng có mơ, nếu ngươi dám động thủ, bọn đại ca sẽ chạy tới ngay lập tức, hơn nữa trong thời gian ngắn ngươi cũng đừng hòng giết được ta!”

Thân hình Sở Hưu nhảy từ trên cây xuống, thản nhiên nói: “Không phải ta dẫn ngươi ra, mà là trong lòng ngươi có thứ không bỏ xuống được.”

Người giang hồ đều cho rằng Đổng Tương Nghi ngươi là tán tu, nhưng họ lại không biết, vị võ giả nhìn như tán tu nhà ngươi thực tế lại là đệ tử Cao Lăng Đổng gia ở Tây Sở, một trong Cửu Đại Thế Gia.

Lịch sử Đổng gia còn lâu đời hơn cả hoàng thất Tây Sở, kéo dài mấy ngàn năm, huyết mạch cao quý, những võ giả tán tu kia làm sao sánh nổi?”

Đổng Tương Nghi ngược lại hết sức bình tĩnh, hắn hừ lạnh một tiếng nói: “Phải thì đã sao? Ta là người của Đổng gia có điều đó là chuyện từ rất nhiều năm trước rồi, giờ ta đã không còn quan hệ gì với Đổng gia nữa. Mọi thứ khi đó đều đã buông bỏ, giờ ta chỉ là Đổng Tương Nghi một trong Giang Đông Ngũ Hiệp chứ không phải người của Cao Lăng Đổng gia, huống hồ xuất thân Đổng gia chẳng lẽ lại mất mặt à?”

Sở Hưu híp mắt: “Đương nhiên không mất mặt, chỉ có điều giờ ngươi đang nói đối, có nhiều thứ ngươi không bỏ xuống được, cũng không muốn buông bỏ.

Bằng không sao lúc trước khi phát hiện ấn ký do ta để lại, ngươi không tới nói rõ với Trình Bất Húy mà lại lén lút tới gặp ta?

Sự thật đã chứng minh, ngươi vẫn rất để ý tới xuất thân của mình. Thân là đệ tử Cao Lăng Đổng gia, giờ lại là một trong Giang Đông Ngũ Hiệp, nhưng ta cảm thấy mục đích của ngươi không chỉ có vậy.

Bọn Trình Bất Húy dốc lòng hành hiệp trượng nghĩa, cứu khốn trợ nguy. Ngươi một công tử Cao Lăng Đổng gia cũng có sở thích này chắc? Thứ ngươi muốn e rằng không chỉ có vậy?”

Vết rách tâm cảnh
Chương 300 Vết rách tâm cảnh

Lời này của Sở Hưu khiến sắc mặt Đổng Tương Nghi Đổng Tương Nghi trở nên cực kỳ khó coi, hắn lạnh lùng nói: “Rốt cuộc ngươi có ý gì?”

Sở Hưu lạnh lùng: “Ý của ta rất rõ ràng, Đổng Tương Nghi, mục đích của ngươi không đơn thuần. Giang Đông Ngũ Hiệp ư, những người khác có lẽ còn xứng với chữ hiệp này, nhưng ngươi thì không.”

Trình Bất Húy hành hiệp trượng nghĩa là vì thỏa mãn ước nguyện của mình, còn ngươi, lại chỉ trông ngóng hiệu quả và lợi ích mà thôi.

Đổng Tương Nghi ngươi xuất thân Cao Lăng Đổng gia, còn là trực hệ, chẳng qua khi tranh đoạt chức người thừa kế gia chủ cùng tuấn kiệt trẻ tuổi Đổng gia đời trước bị vu oan hãm hại, bị trong tộc trách phạt.

Ngươi tức giận trực tiếp rời khỏi Đổng gia, muốn tự gây dựng cơ nghiệp ở bên ngoài, muốn quang minh chính đại trở lại Đổng gia, muốn nói cho bọn họ biết lựa chọn của họ là sai.

Lúc đó ngươi gặp Trình Bất Húy, kết bái với họ, cùng họ hành hiệp trượng nghĩa, tạo dựng thanh danh lớn như vậy. Chẳng lẽ ngươi không muốn lợi dụng thanh danh đó làm chút chuyện hay sao?

Đám người Trình Bất Húy xuất thân dân dã, bọn họ càng hiểu rõ những đau xót trong lòng người giang hồ tầng chót. Còn ngươi thân là công tử thế gia, đào đâu ra nhiều cảm xúc như vậy?”

Lời của Sở Hưu làm toàn thân Đổng Tương Nghi lạnh buốt, khiến hắn bỗng có cảm giác bị nhìn thấu từ trong ra ngoài.

Thật ra thân phận của hắn không phải bí mật gì lớn, hắn cũng không định che giấu.

Nhưng hôm nay những suy nghĩ trong lòng bị Sở Hưu nói ra công khai khiến Đổng Tương Nghi vô cùng kinh hãi. Những chuyện này hắn chưa từng nói với bất cứ ai, sao Sở Hưu lại biết?

Đổng Tương Nghi hít sâu một hơi nói: “Vậy giờ ngươi có ý gì? Ngươi muốn nói hết cho bọn đại ca, châm ngòi ly gián quan hệ giữa chúng ta? Có điều e rằng ngươi nghĩ sai mất rồi, huynh đệ chúng ta tương giao mấy năm, những lời đó của ngươi có nói toạc ra cũng vô ích cả thôi. Ta muốn xem xem bọn họ sẽ tin ta, hay tin kẻ tâm địa khó lường là ngươi?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Không, ngươi nói sai rồi, giờ không phải ta châm ngòi ly gián bọn Trình Bất Húy mà là ngươi.

Đổng Tương Nghi, ngươi muốn mượn nhờ Giang Đông Ngũ Hiệp để giương danh giang hồ, khiến Giang Đông Ngũ Hiệp trở thành Đông Tề Ngũ Hiệp, thậm chí như Sở Cuồng Ca thành đại hiệp được toàn bộ giang hồ ca tụng, có vinh quang và thanh danh vô thượng.

Đến lúc đó ngươi có thể quang minh chính đại trở lại Đổng gia, thậm chí là người Đổng gia phải tự mình mời ngươi về.

Chỉ tiếc ngươi không phát hiện ư, tính toán này của ngươi sai rồi!

Giang Đông Ngũ Hiệp các ngươi là một chỉnh thể, người ngoài nhắc tới các ngươi chỉ nói Giang Đông Ngũ Hiệp, còn nói rõ hơn thì chỉ nhắc tới một người. Người đó chính là Trình Bất Húy lão đại của Giang Đông Ngũ Hiệp các ngươi, chứ không phải ngươi, Đổng Tương Nghi!

Nghĩ lại xem, dọc đường này các ngươi gặp bao người, bao chuyện? Tất cả đều do Trình Bất Húy ra mặt, hắn là người xây dựng Giang Đông Ngũ Hiệp, cũng là người thanh danh lớn nhất trong Giang Đông Ngũ Hiệp.

Tới cuối cùng, thế nhân sẽ chỉ biết tới Trình Bất Húy hắn, còn Đổng Tương Nghi ngươi cho dù thực lực có mạnh hơn cũng chỉ là một trong Giang Đông Ngũ Hiệp, là vật làm nền, chẳng khác gì ba kẻ kia cả!”

Lời nói của Sở Hưu như mũi đao nhọn, mỗi câu mỗi từ đều ghim sâu vào lồng ngực hắn, khiến hắn không thể không nhìn nhận lại những chuyện này.

Kết quả lại rất bi ai, hắn phát hiện những lời Sở Hưu nói đều là sự thật.

Người trên giang hồ chỉ biết Giang Đông Ngũ Hiệp, chỉ biết Trình Bất Húy.

Trên đường nếu báo danh tự, nếu Trình Bất Húy nói mình là Trình Bất Húy, vậy đối phương sẽ như rất ngạc nhiên: “Ồ, hóa ra là Trình đại hiệp trong Giang Đông Ngũ Hiệp!”

Còn nếu Đổng Tương Nghi báo tên của mình, vậy đối phương chắc chắn sẽ vô cùng nghi hoặc. Nếu hắn nhắc tới Giang Đông Ngũ Hiệp đối phương mới có thể ồ một tiếng, biết hắn là một trong Giang Đông Ngũ Hiệp.

Không sai, hắn chỉ là một trong.

Giang Đông Ngũ Hiệp là Trình Bất Húy, Trình Bất Húy mới là đại biểu cho Giang Đông Ngũ Hiệp, còn hắn chỉ là một trong, vì chỉ cần một người đại biểu là đủ, không cần người thứ hai!

Sở Hưu chậm rãi nói: “Đổng Tương Nghi, nghe nói khi xưa các ngươi kết nghĩa là học Tụ Nghĩa Trang?

Ngươi có nghĩ tới không, ngày trước năm người Tụ Nghĩa Trang kết nghĩa kim lan, trên giang hồ thanh danh vang rất xa, cũng là một câu chuyện lưu truyền mấy chục năm.

Nhưng ngươi cứ nghĩ kỹ hơn xem, ngày trước năm người tụ nghĩa tại Tụ Nghĩa Trang, bốn người còn lại tên là gì?

Không nghĩ ra đúng không? Ta tin không riêng gì ngươi không biết, toàn bộ giang hồ chín thành chín đều không biết. Bọn họ chỉ nhớ được có một người, đó chính là trang chủ Tụ Nghĩa Trang, Phúc Thủ Càn Khôn - Nhiếp Nhân Long!

Bất kể bao nhiêu người tụ nghĩa, chỉ có người đi tới sau cùng mới có

thể giương danh giang hồ, thanh danh cũng chỉ đặt lên một người duy nhất mới có hiệu quả.

Chỉ cần có Trình Bất Húy, cả đời này ngươi cũng chẳng có ngày nổi danh!”

Sau khi nói xong, Sở Hưu trực tiếp xoay người bỏ đi, để lại Đông Tề ở lại tại chỗ, sắc mặt âm trầm bất định, trong lòng đã vô cùng hỗn loạn.

Hắn biết Sở Hưu đang châm ngòi ly gián, muốn để năm người bọn họ có hiềm khích với nhau, muốn khiến họ lục đục. Chính diện y đánh không lại bọn họ cho nên mới định thi triển âm mưu quỷ kế như vậy.

Nhưng vấn đề là con ruồi không lọt được vào quả trứng không kẽ hở, trong lòng hắn có lỗ thủng, vậy cũng đừng trách Sở Hưu nhắm vào hắn.

Đổng Tương Nghi biết tất cả, hắn muốn mình nghĩ thoáng hơn, nhưng câu nói cuối cùng của Sở Hưu lại quẩn quanh bên tai hắn.

“Chỉ cần có Trình Bất Húy, cả đời này ngươi cũng chẳng có ngày nổi danh!”

Ngơ ngơ ngác ngác trở lại chỗ tập trung với mọi người, Trình Bất Húy thấy sắc mặt hắn có vẻ khó coi bèn hỏi: “Nhị đệ, đệ sao vậy?”

Đổng Tương Nghi cười khổ lắc đầu nói: “Không sao, do lâu không tắm rửa nên thấy không thoải mái thôi.”

Trình Bất Húy bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Tên công tử thế gia nhà đệ cũng nên sửa cái thói quen ấy đi, chúng ta hành tẩu giang hồ, đừng quá quan trọng chuyện đó.”

Trình Bất Húy không biết thân phận chân chính của Đổng Tương Nghi, có điều hắn cũng đoán được Đổng Tương Nghi xuất thân thế gia. Điểm này chỉ nhìn biểu hiện thường ngày của Đổng Tương Nghi là thấy.

Chẳng qua Trình Bất Húy không hề để ý, mọi người đã kết bài, vậy cũng đã là huynh đệ, đã kết nghĩa kim lan thì không cần hỏi xuất thân, chỉ cần trong lòng mọi người có hai chữ hiệp nghĩa là được.

Chỉ có điều Trình Bất Húy không hề phát hiện, đêm hôm nay có hai người ngủ không ngon, một là Ngô Thiên Đông, một lại chính là Đổng Tương Nghi.

Sáng sớm hôm sau, Lã Đồng dậy sớm ra suối múc nước, đám người Trình Bất Húy cũng không mấy lo lắng.

Kiếm của Lã Đồng là nhanh nhất trong số bọn họ, thân pháp tốc độ cũng vậy. Cho nên cho dù hắn không đánh nổi Sở Hưu cũng không sợ Sở Hưu đánh lén.

Mang theo túi nước tới dòng suối, Lã Đồng mặt không biểu cảm múc nước.

Có điều đúng lúc này, tay cầm túi của hắn cứng đờ, khí thế vốn nội liễm đã lập tức bùng lên sát khí.

Bởi vì thông qua cái bóng trên mặt nước, hắn thấy được một người mặc áo đen, đầu đội mũ trùm thép đen, đeo mặt nạ sắt đang lẳng lặng đứng trên tán cây nhìn hắn.

Trang phục này Lã Đồng rất quen thuộc, bởi vì chính hắn từng ăn mặc như vậy, một lần mặc là hơn mười năm. Đồng thời hắn cũng vô số lần mơ thấy ác mộng, thấy những người đội mũ trùm sắt đen đeo mặt nạ sát dùng ánh mắt trống rỗng vô thần nhìn hắn, muốn đem hắn về nơi mà hắn không bao giờ muốn trở lại.

“Đừng kích động, nói ra thì ta với ngươi cũng là đồng bệnh tương liên, đều là sát thủ phản bội Thanh Long Hội. Gặp mặt trước tiên đừng động binh đao, ôn chút chuyện được chứ?”

Sở Hưu tháo mũ trùm cùng mặt nạ ra, mỉm cười ấm áp nhìn Lã Đồng.

Giang Đông Ngũ Hiệp mỗi người có thân phận khác nhau, trong đó xuất thân của Lã Đồng là thú vị nhất, vì hắn cũng từng là sát thủ Thanh Long Hội.

Hơn nữa hắn không phải như bọn Quỷ Thủ Vương, theo trình tự bình thường, trả giá rất lớn mới được rời khỏi Thanh Long Hội. Hắn giống Sở Hưu, phản bội chạy trốn khỏi Thanh Long Hội.

Chỉ có điều lúc hắn phản bội thực lực không mạnh cho nên không bị truy sát với quy mô lớn, chỉ có người của một phân đà đuổi giết hắn.

Hơn nữa Thanh Long Hội cũng không ngờ một sát thủ hai tay dính đầy máu tươi lại trở thành một trong Giang Đông Ngũ Hiệp hành hiệp trượng nghĩa, cứu khốn trợ nguy. Cho nên qua bao năm rồi người của Thanh Long Hội đều không phát hiện ra Lã Đồng.

Lã Đồng mặt không biểu cảm nói: “Ngươi định lấy thân phận phản đồ Thanh Long Hội ra uy hiếp ta?

Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, những năm gần đây ta đã bố trí vô số phương án ứng đối chuyện đuổi giết của Thanh Long Hội, có thể sống yên ổn được tới hiện giờ cũng là may mắn lắm rồi.

Ngươi muốn nói cứ nói, đến lúc đó ta sẽ chủ động rời khỏi, không gây thêm phiền toái cho bọn đại ca. Ngươi đừng hòng dùng chuyện này uy hiếp ta!”

Sở Hưu như cười như không nhìn Lã Đồng, trên thực tế trong Giang Đông Ngũ Hiệp, Lã Đồng là người lỗ thủng nhỏ nhất.

Hắn là phản đồ của Thanh Long Hội, sát thủ của Thanh Long Hội không sợ chết, cho dù Sở Hưu có dùng cái chết uy hiếp hắn cũng vô dụng.

Hơn nữa Lã Đồng được Trình Bất Húy cứu, ban đầu lúc hắn bị sát thủ Thanh Long Hội truy sát sắp chết là Trình Bất Húy ra tay cứu giúp, còn không hỏi xuất thân của hắn.

Nhưng kể từ đó trở đi, Lã Đồng đã đi theo Trình Bất Húy, hắn nói gì Lã Đồng làm nấy, có thể nói là trung thành tới mức nguyện trả bằng cả tính mạng.

Một sát thủ Thanh Long Hội không biết hiệp nghĩa là gì, thậm chí tới

giờ Lã Đồng còn không hiểu vì sao trong giang hồ mạnh được yếu thua này, Trình Bất Húy lại không hề để ý tới lợi ích bản thân, luôn giúp đỡ người khác như vậy.

Có điều những chuyện đó đều không quan trọng, vì Trình Bất Húy đã nói với hắn, thân là võ giả lòng phải mang hiệp nghĩa, vậy lòng hắn sẽ mang hiệp nghĩa.

Thân là võ giả phải trừ gian diệt ác, vậy hắn sẽ giơ thanh kiếm từng giết người vì lợi ích của mình về phía đám hung đồ ác tặc.

Lã Đồng không hiểu hiệp nghĩa, cũng không muốn hành hiệp trượng nghĩa. Hắn làm tất cả chỉ là vì Trình Bất Húy.

Cho nên đây là người không cách nào ly gián, cho dù lần quan hệ với Liễu Khanh Khanh hắn cũng không quan tâm, không thẹn với Ngô Thiên Đông, vì hắn chỉ để ý tới cảm thụ của mình Trình Bất Húy.

Chỉ có điều, người có tâm cảnh hoàn mỹ vốn không tồn tại, có lẽ có, nhưng như vậy người này sợ là đã thành thần thành thánh.

Lã Đồng không phải thánh nhân, hắn không sợ chết, không quan tâm tới hầu hết mọi thứ, nhưng Trình Bất Húy chính là lỗ thủng trong tâm cảnh của hắn!

Công tâm
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(Full) Vô thượng luân hồi
(Full) Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Tổ Thần Chí Tôn
Chương 946-950

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom