• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (7 Viewers)

  • Chương 341-345

Chương 341 Bá đạo

Trong phân bộ đường khẩu Quan Trung Hình Đường, Tư Đồ Hành, Phương Hoa, Dương Lăng, Khương Đào Nhiên, bốn người đều có mặt.

Có điều bốn người bọn họ lại là ba loại trạng thái.

Dương Lăng là đắc ý, bởi vì cuối cùng hắn thành công, đứng về phía Sở Hưu không phải quyết định sai lầm. Giờ Sở Hưu trở thành chưởng hình quan, hắn vẫn luôn đứng về phía Sở Hưu, chắc chắn sẽ nhận được phần thưởng giá trị.

Còn Tư Đồ Hành cùng Phương Hoa lại ôm thái độ thờ ơ.

Bọn họ đều là tuần sát sứ có thâm niên, cho dù Sở Hưu chơi chiêu mỗi triều thiên tử mỗi triều thần tử cũng chẳng đuổi họ đi được.

Huống hồ quan hệ của họ với Sở Hưu trước đó mặc dù không phải quá tốt nhưng cũng không xấu, không đến mức trở mặt. Bọn họ cũng không lo chuyện Sở Hưu tính sổ với mình.

Về phần Khương Đào Nhiên cuối cùng lại hết sức lo lắng.

Mặc dù những chuyện hắn làm trong bóng tối đều đã xóa hết mọi vết tích, nhưng Khương Đào Nhiên vẫn lo bị người ta nhìn ra manh mối gì.

Bốn người trong phòng nghị sự mỗi người mang tâm tư riêng, chẳng nói với nhau một lời. Nửa ngày sau Sở Hưu mới đẩy cửa phòng nghị sự bước vào, thân mặc trường bào màu đen đại biểu cho chưởng hình quan, khí thế áp lực tới cực điểm, thậm chí còn cường đại hơn Ngụy Cửu Đoan ngày xưa. Chuyện này khiến Phương Hoa cùng Tư Đồ Hành vô thức ngồi thẳng người, không dám làm càn.

Đi thẳng tới ghế chủ ngồi xuống, đám người Tư Đồ Hành nhanh chóng đứng dậy, cung kính chắp tay nói: “Tham kiến đại nhân!”

Trước đó Tư Đồ Hành cùng Phương Hoa còn đang suy nghĩ, hai người mình thân là tuần sát sứ có thâm niên, kết quả lại bị một hậu bối như Sở Hưu bò lên trên đầu, liệu lúc hành lễ với Sở Hưu có thấy khó chịu không?

Nhưng đến lúc thật sự gặp được Sở Hưu, bọn họ mới biết lo lắng của mình chỉ là dư thừa. Chỉ bằng khí thế cùng thực lực mà Sở Hưu thể hiện đã hoàn toàn áp đảo bọn họ.

Đương nhiên cả hai vẫn còn chút tâm tư phức tạp.

Ngày trước khi Sở Hưu vừa tới Quan Tây, bọn họ thậm chí không buồn nhìn tới Sở Hưu, lười đi chào hỏi. Kết quả mới qua mấy năm bọn họ lại phải chủ động hành lễ vấn an Sở Hưu, chuyện này cũng khiến bọn họ âm thầm khó chịu.

Sở Hưu vung tay, thản nhiên nói: “Ngồi cả đi. Mọi người đều là người quen cũ, ta cũng không nói thêm gì. Trước kia khi Ngụy Cửu Đoan còn tại thế, đất Quan Tây bị hắn làm cho rối loạn khắp nơi, giờ người thay đổi, quy củ đương nhiên cũng phải thay đổi.”

Tư Đồ Hành cùng Phương Hoa đều gật nhẹ đầu, quan mới đến đốt ba đống lửa. Với tính cách của Sở Hưu, nếu hắn giữ hòa khí, để Quan Tây duy trì trạng thái lúc trước, đó mới là chuyện lạ.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Thật ra yêu cầu của ta chỉ có một, đó là đối ngoại phải thật mạnh bạo! Đừng quên ai mới là chủ nhân đất Quan Trung này!

Về sau bất luận là ai, nếu để ta phát hiện hắn nhượng bộ thỏa hiệp với thế lực võ lâm khác, vậy đừng trách ta không khách khí. Ngươi không có năng lực, vậy đổi người khác có năng lực tới làm tuần sát sứ!”

Tư Đồ Hành cau mày nói: “Nhưng vạn nhất ép những thế lực võ lâm đó quá mức thì sao? Chỉ một thế lực võ lâm đơn độc chúng ta không sợ, nhưng nếu họ liên thủ, lực lượng Quan Tây này chưa chắc đã trấn áp được đối phương. Nếu gây rối tới tai đường chủ đại nhân, chúng ta đều sẽ bị trách phạt.”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Không cần sợ làm lớn chuyện, có lớn chuyện cũng có ta chịu trách nhiệm, việc các ngươi phải làm chỉ là chấp hành mà thôi.”

Tư Đồ Hành đang định nói tiếp điều gì nhưng lại nhanh chóng nuốt lại.

Giờ danh tiếng Sở Hưu đang thịnh, chống đối lại Sở Hưu không phải chuyện tốt lành gì, cùng lắm thì lá mặt lá trái là được. Dù sao hắn cũng không muốn xung đột với những thế lực võ lâm.

Những thế lực võ lâm đó mỗi tháng đều biếu xén cho hắn rất nhiều bảo vật cùng tài nguyên tu luyện, giờ Tư Đồ Hành không thiếu tiền, việc gì phải khổ sở đi đắc tội với bọn họ?

Đúng lúc này, Sở Hưu lại nói: “Thứ cần nói ta đã nói xong, cũng đến lúc tính nợ rồi.”

Mọi người ở đây đều sửng sốt, không ai hiểu lời của Sở Hưu có ý gì.

Có điều tiếp đó Sở Hưu lại quay sang Khương Đào Nhiên, cười lạnh nói: “Khương đại nhân, ngươi thấy sao?”

Khương Đại Nhân vẫn luôn thất thần sợ hãi cả kinh, vội vàng đứng dậy, miễn cưỡng nở một nụ cười nói: “Sở đại nhân có ý gì ạ?”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Có ý gì nên là ta hỏi ngươi mới đúng.

Khương Đào Nhiên, ngươi với ta trước là đồng liêu, cũng không có thù hằn gì lớn? Vì sao ngươi âm thầm rải lời đồn, muốn đẩy ta vào chỗ chết? Nói ta nghe, ngươi có ý gì?”

Khương Đào Nhiên biến sắc, vội vàng nói: “Sở đại nhân, oan uổng quá! Ngài đã nói rồi mà, ngài và ta không oán không cừu, sao ta lại làm chuyện hại người không lợi mình như vậy?”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Cái này phải hỏi chính ngươi. Nói thật, ta cũng rất hiếu kỳ đây.”

Khương Đào Nhiên sắc mặt nghiêm nghị nói: “Sở đại nhân, nếu ngài có thể đưa ra chứng cứ chứng minh chuyện này là do ta làm, vậy ta cũng không nói hai lời, đại nhân muốn xử trí thế nào cũng được. Nhưng giờ Sở đại nhân ngài tự dưng lôi chuyện này ra nói, ta không phục!”

Lúc này Khương Đào Nhiên cũng toát mồ hôi lạnh, hắn tự thấy mình

đã làm rất cẩn thận, tuyệt đối không để lại chứng cứ, giờ cũng đang đánh cược Sở Hưu chỉ suy đoán, không có chứng cứ trực tiếp.

Tư Đồ Hành cùng Phương Hoa ở bên cạnh đều yên lặng, thật ra họ cũng hiểu chuyện này quá nửa là do Khương Đào Nhiên làm.

Từ khi lời đồn truyền ra, bọn họ đã đoán được, ngoại trừ Khương Đào Nhiên, những người khác không có lý do để làm vậy.

Chỉ có điều bọn họ không định xen vào chuyện này, ngược lại muốn xem xem Sở Hưu sẽ xử lý ra sao.

Sở Hưu ngưng thần nhìn Khương Đào Nhiên, ánh mắt không mang theo chút sát ý nào nhưng áp lực vô hình lại khiến Khương Đào Nhiên đầu đầy mồ hôi lạnh.

“Ngươi không phục? Ta cũng chẳng cần ngươi phục.

Ta không có chứng cứ, Sở Hưu ta làm việc cũng không có thói quen dùng chứng cứ.

Thời gian vừa qua phân bộ Quan Tây chết quá nhiều người, ta không muốn tạo thêm sát nghiệp nữa.

Giờ ta cho ngươi hai lựa chọn, một là ngươi tự phế võ công, cút khỏi Quan Trung Hình Đường.

Hai là, nếu ngươi không xuống tay được, ta giúp ngươi phế!”

Sở Hưu vừa nói xong, ngoại trừ Dương Lăng, ba người còn lại đều ngây ra như phỗng, có thế nào bọn họ cũng không ngờ Sở Hưu lại làm quyết liệt tới như vậy.

Khương Đào Nhiên dẫu sao cũng là tuần sát sứ quản lý hai châu phủ, giờ không chỉ cách chức, Sở Hưu còn định phế bỏ võ công của Khương Đào Nhiên, vậy có khác gì giết hắn?

Khương Đào Nhiên phẫn nộ quát lớn: “Sở Hưu! Ta dẫu sao cũng là tuần sát sứ Quan Trung Hình Đường, ngươi chẳng có bằng chứng gì mà đòi phế võ công của ta, đá ta ra khỏi Quan Trung Hình Đường, dựa vào cái gì? Ta sẽ tới chỗ đường chủ đại nhân đòi lại công bằng! Ta không tin trong Quan Trung Hình Đường này, Sở Hưu ngươi có thể một tay che trời!”

Tư Đồ Hành cùng Phương Hoa bên cạnh cũng đứng ngồi không yên, hai người vội vàng khuyên can: “Đại nhân, trừng phạt như vậy có nặng quá không, mong ngài nghĩ lại!”

Hai người bọn họ không có quan hệ gì với Khương Đào Nhiên, giờ khuyên Sở Hưu chẳng qua chỉ vì cảm giác thỏ chết cáo buồn thay mà thôi.

Hôm nay Sở Hưu đối xử với Khương Đào Nhiên như vậy, ngày sau liệu có đối xử với họ tương tự không? Tư Đồ Hành cùng Phương Hoa đều không biết, cho nên lúc này mới mở miệng khuyên can.

Có điều giờ Sở Hưu lại như không nghe được lời họ nói, gương mặt không chút biểu cảm nói với Khương Đào Nhiên: “Xem ra ngươi chọn cách thứ hai? Được, vậy ta giúp ngươi.”

Dứt lời, thân hình Sở Hưu phát động, chớp mắt đã tới trước người Khương Đào Nhiên.

Một luồng sáng kim bừng lên, Đại Kim Cương Luân Ấn ầm ầm đánh xuống, kim quang chói mắt phủ kín phòng nghị sự.

Với thực lực hiện tại của Sở Hưu hoàn toàn có thể chính diện chém giết võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất yếu một chút, tỷ như lão tổ Vệ gia.

Thực lực Khương Đào Nhiên trước mặt Sở Hưu đã hoàn toàn không có đường hoàn thủ, dưới Đại Kim Cương Luân Ấn, Khương Đào Nhiên muốn tránh cũng chẳng được, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.

Nhưng chút cương khí đáng thương của hắn thậm chí không kiên trì nổi một hơi trước Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu, trực tiếp bị đánh tan, thân thể cũng bay ngược về phía sau.

Có điều không đợi hắn bay ra bao xa, Sở Hưu đã đuổi sát tới, một chưởng đánh lên đan điền, chưởng lực cường đại trực tiếp phá nát đan điền Khương Đào Nhiên, xé tan kinh mạch trong cơ thể hắn.

Khương Đào Nhiên miệng phun máu tươi, ánh mắt đầy vẻ không cam lòng cùng hối hận, nhưng cuối cùng không chịu nổi thương thế như vậy trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Sở Hưu thản nhiên nói: “Kéo Khương đại nhân ra ngoài. Khương đại nhân quan tâm công vụ khiến cho vết thương cũ tái phát, cần tu dưỡng một thời gian, sợ là không thể tiếp tục đảm nhiệm chức vụ tuần sát sứ.”

Vừa dứt lời, lập tức có vài bộ đầu giang hồ tiến vào, kéo Khương Đào Nhiên ra ngoài như kéo một con chó đã chết.

Thấy cảnh này, Tư Đồ Hành cùng Phương Hoa đều phát run, cũng hiểu thêm về mức độ bá đạo của Sở Hưu.

Có điều nghĩ lại, ngay cả Ngụy Cửu Đoan Sở Hưu cũng dám giết, có gì mà hắn không dám làm?

Khương Đào Nhiên kia tự tìm đường chết, những thủ đoạn vặt vãnh của hắn nếu đặt trên người kẻ biết phân biệt phải trái còn đỡ; nhưng đụng phải kẻ không cần nói đạo lý như Sở Hưu. Bất kể ngươi có chứng cứ hay không, ta muốn giết ngươi, ngươi nhất định phải chết. Ta muốn phế ngươi, vậy ngươi cũng không cách nào vừa đứng vừa rời phân bộ Quan Tây!

Quay người lại, Sở Hưu mỉm cười sáng lạn với Tư Đồ Hành cùng Phương Hoa: “Hai vị không cần để ý, thật ra ta vẫn luôn giảng đạo lý. Người không phạm ta, ta cũng chẳng phạm người. Các ngươi khác với Khương Đào Nhiên, đương nhiên ta sẽ không đối xử như với hắn.”

Tư Đồ Hành cùng Phương Hoa đều lộ một nụ cười khó coi. Lúc này cho dù họ có không tin cũng phải ép mình tin, nếu không sẽ chết hết sức thê thảm.

Sở Hưu vung tay, gọi bọn Đỗ Quảng Trọng cùng Quỷ Thủ Vương vào, trầm giọng nói: “Trước mắt đất Quan Tây ta xảy ra một số chuyện bất ngờ, cho nên ta quyết định đề bạt một số người lên vị trí tuần sát sứ,

hoạch định lại trật tự của toàn bộ Quan Tây này.”

Nghe đến đây, Dương Lăng ở bên cạnh tinh thần phấn chấn hẳn lên.

Nên giết đã giết, nên phế đã phế, cũng đã đến lúc thu hoạch.

Tiệc mừng thọ
Chương 342 Tiệc mừng thọ

Mỗi triều thiên tử mỗi triều thần tử, Tư Đồ Hành cùng Phương Hoa đều là kẻ già đời trong Quan Trung Hình Đường, bọn họ không chọc tới Sở Hưu, Sở Hưu đương nhiên không động tới bọn họ. Nếu giết sạch hết người, ai tới làm việc cho y nữa?

Có điều Sở Hưu cũng chẳng yên tâm sử dụng hai người đó, người của y phải chiếm đa số mới được.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Châu phủ của Vệ Trường Lăng trước đó giao cho Dương Lăng quản lý.”

Chuyện này Dương Lăng đã bỏ công rất lớn, đồng thời cũng chứng minh lòng trung thành của hắn đối với Sở Hưu, cho nên châu phủ này là Dương Lăng nên có.

Thực lực Dương Lăng mặc dù không được tốt, nhưng lại thắng ở chỗ làm người cơ trí linh hoạt, năng lực cũng có. Hắn theo làm tùy tùng cho Ngụy Cửu Đoan đã lâu, giúp Ngụy Cửu Đoan xử lý nhiều tạp vụ, đều chu đáo rõ ràng, bằng không hắn đã chẳng thể ở cạnh Ngụy Cửu Đoan lâu như vậy.

Dương Lăng nghe vậy lập tức đứng dậy thi lễ với Sở Hưu nói: “Đa tạ đại nhân!”

Tiếng cám ơn này của hắn là thật tâm thật lòng, từ điểm này đã đủ nhìn ra điểm khác biệt giữa Sở Hưu và Ngụy Cửu Đoan.

Ngày trước hắn theo Ngụy Cửu Đoan lâu như vậy, Ngụy Cửu Đoan lại chỉ hứa hươu hứa vượn, không cho hắn chút lợi lộc thực tế nào.

Thậm chí cho dù tuyệt kỹ thành danh của Ngụy Cửu Đoan là Truy Long Thủ, tới chết hắn cũng chẳng truyền cho Dương Lăng một chiêu nửa thức.

Còn sau khi gia nhập dưới trướng Sở Hưu, hắn lại liên tục nhận được hai châu phủ, mặc dù mọi chuyện quả thật rất nguy hiểm, thế nhưng lợi ích lại vô cùng to lớn.

Sở Hưu tiếp tục nói: “Khương Đào Nhiên tạm thời không thể đảm nhiệm tuần sát sứ, thu hồi hai châu phủ dưới tay hắn. Phân cho Quỷ Thủ Vương cùng Đỗ Quảng Trọng quản lý.”

Quỷ Thủ Vương cùng Đỗ Quảng Trọng luôn là hai người xử lý nhiều việc nhất trong hai thế lực dưới trướng Sở Hưu. Hai người này mặc dù thực lực võ đạo không phải mạnh nhất, nhưng năng lực tổng hợp lại là cao nhất.

“Còn vị trí tuần sát sứ Kiến Châu Phủ do Đường Nha nắm giữ.”

Trong số thủ hạ của Sở Hưu, Đường Nha cùng Nhạn Bất Quy là hai người mạnh nhất. Có điều Sở Hưu cảm giác được thực lực Đường Nha không phải chỉ có như vậy, hắn đang giấu tài, còn thủ đoạn cuối chưa hề sử dụng.

Sở Hưu không có thói quen nhìn lén tư mật của người khác, thực lực của Đường Nha như vậy đã đủ ngồi lên vị trí tuần sát sứ.

Thật ra theo lý mà nói Nhạn Bất Quy cũng đủ thực lực lên làm tuần sát sứ, lúc này hắn đang bế quan, sau khi xuất quan sẽ là cao thủ Tam Hoa Tụ Đỉnh.

Nhưng tính cách Nhạn Bất Quy vẫn đó, bảo hắn giết người còn được, làm tuần sát sứ thì thôi.

Sau khi phong thưởng xong, đất Quan Tây có sáu tuần sát sứ thì bốn là tâm phúc của Sở Hưu. So với khi Ngụy Cửu Đoan cầm quyền, giờ Sở Hưu mới tính là thật sự khống chế toàn bộ Quan Tây.

Sở Hưu nhìn mọi người xung quanh, giọng nói mang theo ý lạnh: “Giờ đất Quan Tây đang có loạn trong giặc ngoài. Lúc trước ta đã nói, muốn diệt giặc ngoài trước trừ thù trong. Giờ những vấn đề nội bộ đều đã được giải quyết, cũng đã tới lúc xử lý vấn đề bên ngoài. Mấy ngày tới các ngươi chấn chỉnh lại lực lượng trong tay mình, tập trung lại, giải quyết một lần cho xong đi.”

Mọi người trong lòng run sợ, đất Quan Tây này muốn bình tĩnh sợ là còn phải trải qua một trận chém giết.

Hành động của Sở Hưu trong phân bộ Hình Đường không ảnh hưởng gì tới thế lực võ lâm, đây chỉ là điều chỉnh nội bộ Quan Tây, không dính dáng gì tới thế lực võ lâm.

Cho nên theo Trương gia và những thế lực võ lâm khác thấy, thời gian này chắc hẳn Sở Hưu đang củng cố thế lực bản thân, cố gắng tiêu hóa lực lượng mà vị chưởng hình quan tiền nhiệm Ngụy Cửu Đoan để lại, tạm thời sẽ không tới gây sự với họ.

Vì vậy mấy ngày sau, Trương gia bắt đầu sắp xếp tổ chức tiệc mừng đại thọ một trăm tám mươi tám tuổi cho lão tổ Trương gia Trương Vạn Sơn.

Trên giang hồ, bình thường ngoại trừ những tiền bối giang hồ tuổi tác đã khá cao hay đức cao vọng. một số võ giả tông môn thế gia thật ra rất ít khi tổ chức tiệc mừng thọ.

Võ giả tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất có tới hai trăm năm tuổi thọ, nếu mỗi năm đều chúc một lần, vậy còn ra thể thống gì? Quả thật là cố ý đòi tiền mừng thọ của những người khác.

Cho nên phần lớn võ giả chỉ tổ chức tiệc mừng thọ trong điều kiện tuổi thọ sắp hết nhưng vẫn giữ được sức chiến đấu nhất định.

Năm nay Trương Vạn Sơn một trăm tám mươi tám tuổi, là con số may mắn, lại thêm khí huyết của hắn còn chưa suy bại tới mức không thể đánh nổi, có tổ chức tiệc mừng thọ cũng rất bình thường.

Đương nhiên Trương gia tổ chức tiệc mừng thọ như vậy cũng một phần là do bị Sở Hưu bức ép.

Trước đó Sở Hưu thăng chức làm chưởng hình quan, người của Trương gia cúi đầu nhận thua, không dám gây sự nữa, điều này cũng khiến uy danh của Trương gia giảm sút.

Còn lần này Trương gia tổ chức mừng thọ, mời tất cả thế lực võ lâm Quan Tây tới đây cũng là muốn họ chứng kiến: Trương gia ta mặc dù

nhượng bộ thối lui trước mặt Sở Hưu, nhưng đó là vì thân phận Sở Hưu. Trương gia bọn họ không phải cố kỵ Sở Hưu mà là cố kỵ Quan Trung Hình Đường.

Hiện giờ Vệ gia đã bị hủy diệt, Trương gia bọn họ đã thật sự trở thành đại tộc đệ nhất Quan Tây. Trương gia gia có thể nhận thua lui bước trước mặt Sở Hưu nhưng vẫn là danh gia vọng tộc mà các thế lực võ lâm Quan Tây khác chỉ có thể ngước nhìn.

Ba ngày sau, tiệc mừng thọ Trương Vạn Sơn chính thức bắt đầu. Nguyên Châu Phủ vô cùng náo nhiệt, rất nhiều người võ lâm tới tham gia đại tiệc chúc thọ Trương Vạn Sơn.

Vệ gia bị diệt, Trương gia đã là thế lực võ lâm mạnh nhất Quan Tây, Trương gia tự mình phát thiệp mời, thế lực võ lâm Quan Tây ai dám không nể mặt?

Còn các võ giả tán tu khác đại đa số tới tham gia náo nhiệt, đương nhiên cũng có một số người định lẩn vào tạo thêm các mối quan hệ mới.

Lúc này trong một quán rượu phía đông Nguyên Châu Phủ, một võ giả tuổi chưa tới hai mươi sắc mặt nhàm chán xoay xoay chén rượu.

Võ giả kia mặc dù chưa tới hai mươi nhưng đã có tu vi Tiên Thiên, đặt trên giang hồ, tu vi đó trong tầm tuổi này đã là khá nhanh.

Một người trung niên Ngoại Cương cảnh bên cạnh hắn cau mày nói: “Thiếu gia, giữa trưa là tiệc mừng thọ lão tổ bắt đầu rồi, giờ ngài còn chưa chịu về à? Đã chuẩn bị xong lễ mừng thọ chưa?”

Người trẻ tuổi kia chính là đệ tử được sủng ái nhất trong thế hệ trẻ của Trương gia, Trương Đông Lai. Hắn không phải con cháu của Trương Khôn Trạch nhưng thiên tư lại là xuất sắc nhất, từ nhỏ đã được Trương Vạn Sơn yêu mến.

Khi còn bé các đệ tử Trương gia thấy Trương Vạn Sơn đều run lẩy bẩy, không dám nói một lời, chỉ hắn mới có thể ngồi trên đùi Trương Vạn Sơn nũng nịu gọi lão tổ.

Theo tuổi tác Trương Đông Lai lớn dần, thiên phú cũng càng ngày càng xuất sắc, ngoại trừ tính cách khá lười biếng ăn chơi, Trương Vạn Sơn vẫn rất hài lòng. Thậm chí nếu không phải lo gia chủ Trương Khôn Trạch bất mãn, Trương Vạn Sơn còn muốn chọn Trương Đông Lai làm người thừa kế gia chủ.

Lúc này nghe võ giả trung niên kia nói vậy, Trương Đông Lai lười biếng nói: “Gấp cái gì, cho dù tiệc mừng thọ kết thúc ta mới tới lão tổ cũng không trách móc gì ta.”

Thấy bộ dáng biếng nhác này của Trương Đông Lai, võ giả trung niên kia không khỏi lo lắng: “Thiếu gia, mấy vị công tử khác đều vắt hết óc nghĩ đủ loại lễ vật muốn lấy lòng lão tổ, ngài lại ở đây uống rượu vui chơi, bị những người khác đoạt mất danh tiếng thì sao?”

Trương Đông Lai khinh thường nói: “Đám rác rưởi kia mà cũng đòi đoạt mất danh tiếng của ta chắc? Khôn thúc, không cần lo lắng, cho dù ta không tặng gì thì người lão tổ sủng ái nhất vẫn là ta.”

Thấy Khôn thúc còn định lải nhải, Trương Đông Lai vội vàng nói: “Thôi, Khôn thúc, đừng nói nữa, ta đã sớm có ý tưởng về lễ mừng thọ rồi.

Trần gia tại Lăng Châu Phủ gần đây vừa nhận được một thanh tiểu kiếm bằng hàn ngọc không tệ, nghe nói họ định hiến lên cho lão tổ, đổi lấy sự ủng hộ giúp đỡ của Trương gia ta.

Ta chuẩn bị đoạt thanh kiếm đó lại làm quà cho lão tổ.”

Khôn thúc chần chừ rồi nói: “Nhưng thiếu gia, thanh kiếm hàn ngọc đó rất quý giá, Trần gia còn muốn nhân cơ hội này gây ít tiếng tăm, họ sẽ đưa thứ này cho ngươi ư?”

Trương Đông Lai cười lạnh nói: “Không cho á? Trần gia nếu dám không cho, ta chỉ cần nói xấu trước mặt lão tổ vài câu là khiến Trần gia gặp xui xẻo ngay!

Ta muốn xem xem, rốt cuộc trước mặt lão tổ phân lượng của thanh kiếm hàn ngọc đó nặng hơn, hay lời của Trương Đông Lai ta nặng hơn?

Nếu Trần gia thức thời, sau này ta sẽ nói tốt cho Trần gia vài câu. Nếu không, ta sẽ khiến lễ vật của Trần gia thành ra tặng không!”

Lúc này dưới lầu đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay, Đường Nha vừa vỗ tay vừa chậc chậc thở dài: “Trương công tử quả nhiên biết chơi, đoạt quà chúc thọ lão tổ của người khác coi như quà chúc thọ của mình. Thế này gọi là mượn hoa hiến Phật à? Không đúng, mượn hoa hiến lão tổ mới đúng. Lão già Trương Vạn Sơn đâu đủ tư cách thành Phật.”

Nghe xong lời này, Khôn thúc cùng Trương Đông Lai đồng loạt biến sắc.

Trương Đông Lai quát lớn: “To gan! Ngươi là ai?”

Đường Nha chậm rãi đáp: “Tuần sát sứ tân nhiệm Kiến Châu Phủ Đường Nha, vừa hay đại nhân nhà ta định tới tham gia tiệc mừng thọ của Trương Vạn Sơn, cho nên cố ý tới đây mượn một thứ của Trương công tử làm lễ vật mừng thọ.”

Khôn thúc biến sắc, hắn đương nhiên biết Đường Nha là ai, đây là một con chó dữ dưới trướng Sở Hưu, còn là con chó dữ thực lực vô cùng kinh khủng, Vệ Trường Lăng chết ngay trên tay hắn!

Có điều Trương Đông Lai lại chưa kịp phản ứng lại, còn vô thức hỏi: “Mượn cái gì?”

Đường Nha mặt vẫn mỉm cười biếng nhác, nhưng lời nói lại khiến người ta rùng mình: “Mượn đầu của Trương công tử làm lễ mừng!”

“Thiếu gia chạy mau!”

Khôn thúc nghe vậy lập tức xuất thủ, kéo Trương Đông Lai định bỏ trốn. Đáng tiếc tốc độ này trước mặt Đường Nha, bọn họ muốn trốn cũng chỉ là chuyện cười.

Hai mũi Long Vĩ Truy Hồn Tiêu lóng lánh kéo theo một đường cong kỳ dị bắn về phía Khôn thúc, trong nháy mắt đã phá tan cương khí hộ thể của hắn. Trường đao trên tay Khôn thúc dùng hết khí lực mới chém

được hai mũi Long Vĩ Truy Hồn Tiêu này xuống.

Có điều không đợi hắn buông lỏng, thân hình đột nhiên ngưng bặt, thần sắc không thể tin nổi. Một mũi Long Vĩ Truy Hồn Tiêu không biết từ lúc nào đã xuyên qua sau lưng hắn!

Thân hình Đường Nha phát lực, chớp mắt đã lao tới trước người Trương Đông Lai.

Trương Đông Lai ánh mắt hoảng sợ hô lớn: “Đừng giết ta! Ta là…”

Hắn còn chưa dứt lời, thanh đoản đao trong tay Đường Nha đã lướt qua cổ hắn, chỉ trong chớp mắt đã bêu đầu, cất vào một hộp gấm, không nhiễm chút máu nào.

Khép chiếc hộp lại, khóe miệng Đường Nha nhếch lên thành một nụ cười lười biếng: “Lễ mừng tới tay, hoàn mỹ!”

Ngày mừng thọ cuối cùng
Chương 343 Ngày mừng thọ cuối cùng

Trong một ngọn núi nhỏ sơn thanh thủy tú ngoài Nguyên Châu Phủ của Nguyên Châu Trương gia, toàn bộ ngọn núi đều là trang viên của Trương gia.

Lúc này đã gần trưa, tiệc mừng thọ sắp bắt đầu, người muốn lên núi cũng đã lên, dưới chân núi hầu như không có bóng người.

Sở Hưu mang theo hơn trăm tinh nhuệ của phân bộ Quan Tây chờ đợi trong khu rừng. Một lát sau thân hình Đường Nha mới xuất hiện, tay bưng một hộp gấm đựng đầu người.

“Đại nhân, quà mừng đã tới tay.”

Đường Nha cười cười đưa hộp gấm cho Sở Hưu, chỉ như hắn vừa làm một chuyện bé nhỏ không đáng kể.

Ánh mắt Sở Hưu lóe lên sắc thái lạnh lùng, nhìn về phía ngọn núi, giọng nói không chút dao động: “Chuẩn bị xong xuôi chưa, chúng ta lên ‘chúc thọ’ cho Trương Vạn Sơn thôi. Dù sao đây cũng là ngày mừng thọ cuối cùng của hắn.”

Trương gia không cảm nhận được sát khí dưới chân núi. Trên đỉnh núi trang viên Trương gia giăng đèn kết hoa, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Người tới dự tiệc rất đông, đại sảnh Trương gia cùng phòng ốc cũng không chứa nổi, cho nên tiệc rượu được cử hành trong sân.

Trương Vạn Sơn ngồi tận cùng phía bắc, xung quanh là người của các thế lực võ lâm tới chúc thọ, đồng thời đưa lễ mừng.

Những người này như đang ganh đua so sánh với nhau, lễ vật mỗi lúc một giá trị, người tiếp khách Trương gia lần lượt đọc tên lễ vật. Người đưa quà càng quý giá gương mặt cũng càng hãnh diện, cảnh tượng này khiến đám người bên dưới bàn tán sôi nổi.

Có người thở dài: “Chậc, Trương gia thật uy phong. Hôm nay Vệ gia đã bị diệt, Trương gia đã trở thành đại tộc đệ nhất Quan Tây. Trước đó còn có người nói Trương gia nhượng bộ nhận thua trước mặt chưởng hình quan tân nhiệm, đã không xong, xem ra chỉ là nói hươu nói vượn mà thôi.”

Người bên cạnh tiếp lời: “Xem ra Trương gia này thông minh hơn Vệ gia nhiều. Sở Hưu mới nhậm chức, quan mới đến đốt ba đống lửa, lúc này Trương gia không tới gây chuyện là đúng, tạm thời ẩn nhẫn cúi đầu một chút. Thực lực Trương gia bày ngay đó, xem uy thế hiện tại là biết, Vệ gia bị diệt nhưng thực lực Trương gia không hề tổn thất chút nào.”

Đám người bên dưới sôi nổi bàn tán về uy thế của Trương gia hôm nay, ai nấy tán thưởng không thôi.

Cảnh tượng này khiến Trương Vạn Sơn cùng Trương Khôn Trạch đều hài lòng gật đầu, mục đích vãn hồi uy danh của Trương gia họ đã đạt được.

Lúc này Trương Vạn Sơn nhìn bốn phía, hỏi: “Đông Lai đâu? Sao lại không thấy thằng nhóc ấy?”

Trương Khôn Trạch lắc đầu nói: “Lão tổ, Đông Lai được ngài chiều quá hóa hư rồi, lúc này mà cũng chạy lung tung được.

Có điều cũng sắp tới giờ tiệc rồi, đâu thể để nhiều người như vậy chờ một mình hắn được?”

Trương Vạn Sơn gật đầu nói: “Vậy được, không đợi nó nữa, mở tiệc thôi.”

Trương Vạn Sơn ngoài miệng nói vậy nhưng không biết vì sao trong lòng đột nhiên có cảm giác kinh hãi, như sắp có chuyện không hay sắp xảy ra.

Trương Khôn Trạch đứng ra, chắp tay với mọi người nói: “Cám ơn chư vị đã tới tham gia lễ mừng thọ một trăm tám mươi tám tuổi của lão tổ nhà ta, Trương gia ta vô cùng cảm kích.

Thời gian gần đây Trương gia ta gặp một số chuyện, khiến một số kẻ giá áo túi cơm âm thầm chửi bới Trương gia ta. Có điều tiệc mừng thọ này cũng giúp Trương gia ta thấy được sự ủng hộ của chư vị đồng đạo võ lâm, Trương gia ta vô cùng cảm kích.

Người tới là khách, các vị đồng đạo giang hồ bên ngoài chưa có chỗ ngồi xin cũng đừng vội, ta sẽ cho người chuẩn bị bàn ghế, mọi người cùng tham gia tiệc mừng thọ.”

Lời này vừa nói ra, những võ giả tán tu bên ngoài bắt đầu lớn tiếng tán dương Trương gia nhân nghĩa khí độ vân vân.

Dù sao đối với đại đa số thế lực võ lâm, những võ giả tán tu bọn họ đều là kẻ bị coi thường, giờ Trương gia vẫn nhớ tới bọn họ đã đủ rộng lượng rồi.

Thấy cảnh này, Trương Vạn Sơn cũng đè cảm giác bất an trong lòng xuống, vuốt vuốt chòm râu mỉm cười hài lòng.

Giờ Trương gia còn có uy thế như vậy, hắn đã hài lòng.

Có điều lúc này một giọng nói lại vang lên từ bên ngoài.

“Lão tổ Trương gia ngươi mở tiệc mừng thọ như vậy mà không mời ta. Lẽ nào coi thường Sở Hưu ta?”

Theo giọng nói truyền tới, đám người trực tiếp tránh ra một con đường. Sở Hưu mang theo gần trăm người dưới trướng trực tiếp tiến vào Trương gia. Những võ giả Quan Tây khác lao nhao né tránh, ánh mắt nhìn Sở Hưu đầy sợ hãi cùng kinh ngạc.

Kẻ tới bất thiện!

Lúc này trong lòng mọi người đều hiện lên bốn chữ đó!

Đám người Trương gia sắc mặt vô cùng nghiêm nghị, bọn họ cũng không ngờ Sở Hưu lại tới gây sự vào lúc này.

Trước đó Trương gia tính toán Sở Hưu một lần, hai bên đã có thù oán sâu đậm, tình huống như vậy Trương gia làm sao lại mời Sở Hưu tới tham gia tiệc mừng thọ? Ai ngờ Sở Hưu không mời cũng tới.

Hơn nữa y còn mang theo nhiều người như vậy, dáng vẻ này còn là chúc thọ hay sao? Gây chuyện còn tạm được.

Trương Khôn Trạch cố nén cơn giận trong lòng, vừa định nói gì lại bị Trương Vạn Sơn giơ tay ngăn lại.

Nhìn Sở Hưu, Trương Vạn Sơn cười cười nói: “Sở đại nhân ngày bận trăm công ngàn việc, ta sợ làm trễ nải công vụ của Sở đại nhân nên mới không cho người tới báo, mong đại nhân thông cảm.

Nhưng nay đại nhân đã tới, vậy mời ngài ngồi. Hôm nay Sở đại nhân tới là vinh hạnh cho Trương gia ta, chúng ta cũng nhiệt liệt hoan nghênh.”

Thái độ của lão tổ Trương gia rất nhún nhường, khiến mọi người trợn tròn hai mắt, Trương Vạn Sơn dẫu sao cũng là người tiếng tăm lừng lẫy trong giới võ lâm Quan Tây, sao phải khúm núm như vậy?

Sở Hưu như cười như không nhìn Trương Vạn Sơn, hắn không quen biết gì với lão tổ Trương gia Trương Vạn Sơn, có điều giờ xem ra lão già này nhẫn nhịn giỏi hơn lão tổ Vệ gia nhiều.

Nhún nhường trước mặt mình như vậy, nếu mình còn động thủ, vậy sẽ thành mình bá đạo không nói lý.

Chỉ tiếc Trương Vạn Sơn vẫn không hiểu rõ tính cách của Sở Hưu, một khi Sở Hưu đã quyết định việc gì, y sẽ không dễ từ bỏ.

Sở Hưu cười cười nói: “Trương lão gia tử ngươi không mời ta, vậy ta chỉ có thể không mời mà tới. Có điều ta đến đây quá vội vã, không kịp chuẩn bị lễ vật gì quý giá cho Trương lão gia tử, mong lão gia tử ngươi thứ lỗi.”

Trương Vạn Sơn vội vàng xua tay nói: “Sở đại nhân khách khí, không cần như vậy đâu.”

Sở Hưu sắc mặt nghiêm túc lắc đầu nói: “Đâu có được, đã là tiệc mừng thọ, vậy đương nhiên phải có quà mừng thọ rồi. Những người khác đều đưa tặng, Sở Hưu ta không tặng chẳng thành hẹp hòi hay sao?”

Nói xong, Sở Hưu ném hộp gấm trong tay sang phía Trương Vạn Sơn.

Trương Vạn Sơn vô thức tiếp lấy, mùi máu tươi mơ hồ tỏa ra từ trong hộp khiến Trương Vạn Sơn càng cảm thấy không đúng.

Mở hộp gấm ra, một cái đầu người chết không nhắm mắt hiện lên trước mặt Trương Vạn Sơn, khiến hắn đau đớn gầm lên một tiếng: “Đông Lai!”

Đối với những võ giả tuổi như Trương Vạn Sơn, con của hắn, cháu của hắn, thậm chí chắt của hắn cũng phải khoảng hơn trăm người, thứ gọi là huyết mạch tình thân thật ra đã sớm phai nhạt.

Trong số con cháu hắn, người duy nhất khiến Trương Vạn Sơn thật sự thương yêu chỉ có mình Trương Đông Lai, hắn cũng được bọn Trương Vạn Sơn cho là hy vọng tương lai của Trương gia, được bồi dưỡng từ nhỏ.

Thế nhưng giờ đầu Trương Đông Lai xuất hiện trước mắt Trương Vạn Sơn, cảm giác đau đớn đó còn nặng nề hơn con trai hắn qua đời.

Khóe miệng Sở Hưu nhếch lên thành một nụ cười trêu tức: “Ai cũng nói Trương lão gia tử thương yêu nhất là cậu chắt trai này, nhưng kết quả ngày mừng thọ của ngươi sắp tới, vị cháu trai thương yêu nhất này lại không có mặt. Giờ ta cố ý đưa hắn tới cho ngươi, ngươi có vui không?”

“Sở Hưu! Trương gia ta và ngươi không đội trời chung!”

Trương Vạn Sơn gầm lên một tiếng, một thanh trường kiếm cổ kính bên tay rời vỏ, mang theo thế đao hùng hồn nặng nề ầm ầm chém về phía Sở Hưu!

Trước đó Trương Vạn Sơn thật sự không định động thủ với Sở Hưu. Vì thể diện nhất thời mà ra tay tử chiến với vị chưởng hình quan Quan Tây tân nhiệm này là chuyện rất không đáng giá.

Nhưng giờ Sở Hưu đưa đầu đứa cháu hắn yêu mến nhất đến, chuyện này cũng biểu lộ thái độ của Sở Hưu, không chết không thôi với Trương gia bọn họ.

Nếu đã vây, Trương Vạn Sơn còn nhẫn nhịn nỗi gì? Còn lui làm gì? Chẳng bằng buông tay đánh cược, tử chiến với Sở Hưu!

Những võ giả tại đây thấy cảnh này lập tức thối lui, ánh mắt sợ hãi.

Sở Hưu này quả thật hung ác tới bất thường, vừa diệt môn Vệ gia xong, giờ lại giết đến Trương gia. Y làm vậy là sao? Định tàn sát hết các thế lực võ lâm trên đất Quan Tây này à?

A Tỳ Ma Đao chém ra, ma khí ngập trời mang theo khí huyết sát đỏ thẫm ầm ầm bộc phát, va chạm với thế đao của Trương Vạn Sơn, tạo ra một luồng chấn động vô cùng cường đại.

Chỉ xét theo lực lượng đơn thuần, Trương Vạn Sơn này thậm chí còn mạnh hơn lão tổ Vệ gia.

Nói ra cũng thật nực cười, lão tổ Vệ gia bế quan tu luyện vài chục năm, muốn bảo tồn khí huyết kéo dài tuổi thọ, kết quả lực lượng còn không cường đại bằng Trương Vạn Sơn.

Chỉ có điều với lực chiến đấu hiện tại của Sở Hưu, lực lượng của Trương Vạn Sơn có mạnh hơn lão tổ Vệ gia đi nữa, giết hắn cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Sở Hưu cầm đao đứng đó, giọng nói lạnh lùng nói: “Trương gia âm mưu phản nghịch, tội đáng chém đầu. Tru di toàn tộc, gà chó không tha!”

Dứt lời, đám người Đường Nha cùng Nhạn Bất Quy lập tức xuất thủ, mang theo thủ hạ đồng loạt xông tới.

Trương gia thân là đại tộc Quan Tây sánh ngang Vệ gia trước kia, trong tộc nhân số không ít, chừng hơn nghìn người.

Nhưng hơn nghìn người đó lại chẳng thể sánh nổi tinh nhuệ dưới trướng Sở Hưu.

Bất luận võ giả Quan Trung Hình Đường hay những người xuất thân sát thủ Thanh Long Hội như Nhạn Bất Quy và Đường Nha, năng lực chiến đấu đều mạnh hơn đệ tử Trương gia. Mặc dù nhân số chỉ bằng một

phần mười đối phương nhưng khi thật sự giao thủ, kết quả lại hoàn toàn áp đảo. Chỉ vừa giao chiến, bên phía Trương gia đã chết tới vài chục người.

Lão tổ Trương gia hai mắt đỏ ngầu nhìn Sở Hưu, lạnh giọng nói: “Sở Hưu! Trương gia ta đã biểu thị mình nhượng bộ nhận thua rồi, vì sao ngươi còn muốn đuổi tận giết tuyệt?”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Trương Vạn Sơn, ngươi mới bước chân vào giang hồ hay sao mà ngây thơ như vậy?

Nếu nhận thua xin lỗi hữu dụng thì còn cần đao kiếm với nắm đấm làm gì?

Hôm nay ta tha cho ngươi, tương lai những thế lực Quan Tây khác sẽ cho là Sở Hưu ta dễ ức hiếp, cho rằng có ra tay với Sở Hưu ta cũng chẳng phải trả giá bao nhiêu, cho nên to gan khiêu khích uy nghiêm của ta.

Trương gia ngươi sẽ thành ví dụ sống, để những người khác biết dám to gan khiêu khích Sở Hưu ta sẽ phải trả giá lớn đến mức nào!”

Giết hổ dọa khỉ
Chương 344 Giết hổ dọa khỉ

Trương Vạn Sơn là người giang hồ thế hệ trước, cũng thích dùng suy nghĩ của người giang hồ thế hệ trước suy nghĩ vấn đề.

Thỏa hiệp cùng nhượng bộ là thứ mà thế gia truyền thừa mấy trăm năm bọn họ am hiểu nhất, cũng như lúc trước bọn họ làm với Sở Hưu.

Đầu tiên ngoài sáng trong tối xuất thủ tính toán, nếu thành công thì bỏ đá xuống giếng, không thành công thì nhượng bộ nhận thua. Khi hai bên chưa chân chính giao thủ, không ai thật sự ra đòn tuyệt sát, cá chết rách lưới.

Thế nhưng phương thức làm việc của Sở Hưu lại hoàn toàn ngược lại, đã không xuất thủ thì thôi, một khi xuất thủ là làm tới cùng, đứt đoạn hẳn mới thôi.

Quan Tư Vũ chỉ cho y cơ hội một tháng, một tháng này Sở Hưu cũng muốn chứng minh giá trị chưởng hình quan của mình, giải quyết triệt để mọi việc, khiến Quan Tây hoàn toàn yên ổn.

Về phần làm thế nào mới khiến Quan Tây yên ổn, rất đơn giản, giết trên đất Quan Tây khiến mọi người đều sợ hãi, đương nhiên bọn họ sẽ ‘yên ổn’.

Bên tai vang lên tiếng kêu gào thảm thiết của mọi người trong Trương gia, Trương Vạn Sơn đau đớn nhắm mắt lại.

Một nước bất cẩn thua cả bàn cờ.

Trước đó hắn chỉ nghĩ môi hở răng lạnh, nào ngờ Sở Hưu lại phách lối như vậy.

Kết quả giờ hắn mới biết rốt cuộc mình chọc phải người như thế nào.

Lúc Vệ gia bị diệt, hắn còn âm thầm mỉa mai Vệ gia ra tay quá mức lỗ mãng, kết quả chưa được bao lâu đã tới Trương gia hắn tự chuốc lấy đau khổ.

Trương Vạn Sơn thở dài một hơi, ánh mắt bùng lên vẻ điên cuồng, giọng căm hận nói: “Sở Hưu, ngươi muốn diệt Trương gia ta. Ta cũng sẽ cho ngươi biết, Trương gia ta không phải thứ ngươi nói diệt là diệt, cho dù liều mạng ta cũng phải nhổ mấy cái răng của Sở Hưu ngươi!”

Sở Hưu lạnh lùng nói: “Xin lỗi, răng lợi ta tốt lắm, thứ có cứng hơn cũng nhai nát được. Trương gia ngươi còn chưa đủ cứng đâu!”

Trương Vạn Sơn không tiếp tục nói nhảm với Sở Hưu, một luồng huyết khí từ cơ thể hắn truyền vào trường kiếm, khiến thanh trường kiếm cổ kính bỗng chốc đỏ rực quỷ dị.

Trên giang hồ rất ít người sợ chết đến mức như lão tổ Vệ gia, phần lớn người trong giang hồ vẫn có dũng khí liều mạng.

Trương Vạn Sơn cũng là người như vậy, hắn đã biết Sở Hưu có sát ý, lúc này đương nhiên không ôm hy vọng gì nữa.

Không cầu bảo toàn Trương gia, chỉ cầu trọng thương Sở Hưu, tốt nhất là đồng quy vu tận!

Huyết kiếm bay lên không, thế đao chém ra hùng vĩ nặng nề, nơi mũi kiếm đi qua, mặt đất chấn động, như dẫn động lực lượng cả ngọn núi.

Địa thế khôn, quân tử dĩ hậu đức tái vật.

Khôn Nguyên Kiếm Quyết của Trương gia hùng hồn nặng nề, thế đao vô cùng trầm ổn nhưng lúc này lại tràn ngập sát khí, đồng thời trực tiếp dẫn động lực lượng đại địa chém về phía Sở Hưu.

Một kiếm này uy thế kinh người, nhưng cái giá phải trả cũng cực kỳ khủng khiếp, cơ hồ mỗi một hơi xuất thủ điều tiêu hao một phần sinh mệnh của Trương Vạn Sơn.

Lực lượng áp đảo hoàn toàn có thể xưng là không có kẽ hở, cho dù Sở Hưu vận dụng Thiên Tử Vọng Khí Thuật cũng không thể thấy chút sơ hở nào.

Có điều Sở Hưu cũng chẳng cần nhìn ra sơ hở, ma khí hội tụ mãnh liệt trong tay y, một đao chém ra, sát ý ngập trời, trực tiếp tiến vào Vong Ngã Sát Cảnh!

Ma khí cùng sát ý xen lẫn, Sở Hưu trực tiếp chém ra đao cuối cùng trong A Tỳ Đạo Tam Đao, ma đao mang theo thần tính thẩm phán cường đại.

Một đao chém ra, ma khí mãnh liệt đụng vào thế đao mang theo lực lượng đại địa hùng hồn kia, không ngờ lại từ từ sụp đổ, ép ngược về phía Sở Hưu.

Ưu thế của võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất là mỗi khi xuất thủ sẽ bị động thêm vào một chút uy thế của thiên địa.

Giờ Trương Vạn Sơn thiêu đốt tinh huyết chém ra chiêu kiếm này lại dẫn dắt thêm lực lượng đại địa phát động cùng Khôn Nguyên Kiếm Quyết, khiến uy thế càng thêm mãnh liệt, cho dù A Tỳ Đạo Tam Đao của Sở Hưu cũng không cách nào chống lại.

Có điều lúc này giữa ma khí ngập trời lại bùng lên một luồng sáng chói mắt, mang theo Phật quang thánh khiết.

Viên Mãn Bảo Bình Ấn!

Từ Ma chuyển Phật, biến hóa mãnh liệt khiến mọi người xung quanh đều bất ngờ, kể cả Trương Vạn Sơn đứng mũi chịu sào.

Không phải không có võ giả đồng tu hai loại võ công thuộc tính hoàn toàn khác biệt, thậm chí còn có không ít, nhưng có thể như Sở Hưu, vận chuyển công pháp hai mạch Phật Ma trôi chảy như vậy lại cực kỳ hiếm thấy.

Sở Hưu trong lòng không Phật cũng không Ma, đối với y mà nói, bất cứ võ công nào cũng chỉ là một thủ đoạn giết người mà thôi, có lẽ chính vì vậy y mới có thể thi triển hai loại công pháp không chút trở ngại.

Dưới ánh sáng rực rỡ đó, thân hình Trương Vạn Sơn bị ép lui, nhưng hắn lại lập tức múa kiếm xông tới, thế đao chém ra như Thái Sơn áp đỉnh.

Lúc này Trương Vạn Sơn thậm chí đã bỏ qua phòng ngự, mỗi thế đao

đánh ra đều mượn nhờ lực lượng địa khôn bộc phát ra uy lực mạnh nhất, khiến cho Sở Hưu chỉ có thể cứng rắn chống đỡ.

Từng kiếm chém ra, cho dù là Sở Hưu cũng bị lực lượng mạnh mẽ này chấn động tới thương tổn nội phủ, khí huyết rung động, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ.

Trương Vạn Sơn cắn răng, Sở Hưu muốn diệt Trương gia hắn, hắn cũng muốn Sở Hưu phải trả giá đắt!

Có điều lúc này, đang lúc giao chiến kịch liệt Sở Hưu lại đột nhiên ngẩng đầu, ngữ khí điềm nhiên nói: “Đánh đủ chưa? Giờ tới phiên ta!”

Dứt lời, hai mắt Sở Hưu lập tức hóa thành vực sâu, ngay lúc đối mặt với Sở Hưu đã trực tiếp kéo tinh thần hắn vào hố sâu không đáy đó, vặn xoắn giày vò!

Vốn võ công chủ tu tinh thần lực như Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp không quá thích hợp sử dụng với người có cảnh giới cao hơn mình.

Cho dù đối phương không tu luyện bí pháp tinh thần, nhưng chỉ bằng lực lượng khí huyết cường đại đó cũng đủ triệt tiêu tinh thần lực của Sở Hưu.

Nhưng giờ Trương Vạn Sơn đang thiêu đốt khí huyết liều mạng với Sở Hưu, vừa rồi xuất kiếm nhiều như vậy, Trương Vạn Sơn đã gần đến lúc dầu hết đèn tắt, khí huyết suy bại tới cực hạn, lấy gì ra ngăn cản Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp của Sở Hưu?

Tinh thần chìm sâu trong đáy vực, thủ đoạn điên cuồng giãy dụa, không cam lòng bỏ cuộc, có chết cũng muốn kéo Sở Hưu đi cùng!

Nhưng sau khi hắn rời khỏi vực sâu lại cảm thấy lồng ngực mát lạnh.

Cúi đầu nhìn lại, Thiên Ma Vũ đen nhánh đã cắm sâu vào lồng ngực của hắn, theo trường đao rút ra, thân đao đen nhánh không dính chút máu tươi nào, ánh mắt Trương Vạn Sơn chỉ có thể toát lên vẻ không cam lòng, cuối cùng ầm ầm ngã xuống đất, không còn hơi thở.

“Lão tổ!”

Thấy Trương Vạn Sơn bị giết, những võ giả Trương gia kêu rên một tiếng, ánh mắt vô cùng bi thương.

So với lão tổ Vệ gia, uy vọng của Trương Vạn Sơn tại Trương gia vẫn rất cao.

Dù sao lão tổ Vệ gia mười mấy năm nay vẫn luôn ẩn cư bế quan, ít khi quản lý việc trong gia tộc, còn Trương Vạn Sơn vẫn xử lý sự vụ gia tộc. Mặc dù hắn không phải gia chủ nhưng cũng đã bảo vệ Trương gia trong bao năm qua.

Song cũng chính vì vậy, sau khi Trương Vạn Sơn chết, người Trương gia bại như núi lở, không còn dũng khí chống cự, bắt đầu bỏ chạy tán loạn.

Dũng khí đã mất, đặc biệt là dưới tay tinh nhuệ như Đường Nha và Nhạn Bất Quy, có trốn cũng vô dụng, tiếp đó là đồ sát nghiêng hẳn một bên.

Thấy cảnh tượng tanh máu đó, nhưng võ giả tông môn khác đứng ngồi không yên, định bỏ trốn.

Nào ngờ Sở Hưu lại thản nhiên nói: “Không ai được phép nhúc nhích, tiệc mừng thọ còn chưa kết thúc mà các ngươi đã đòi về, như vậy đâu hợp quy củ?”

Mọi người ở đây thấy động tác này lập tức cứng đờ, đồng loạt nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc.

Sở Hưu định làm gì đây? Chẳng lẽ còn định tung lưới hốt gọn bọn họ hay sao?

Sở Hưu nhìn mọi người xung quanh, giọng điệu bình tĩnh nói: “Lư gia, Vương gia, Thanh Bình Kiếm Tông, Chiến Thiết Đường… Phiền mười người của nhà này đứng ra nói chuyện nào.”

Lời này vừa nói ra, mười nhà bị điểm danh đều biến sắc, vì bọn họ chính là những người liên hợp cùng Trương gia gây áp lực cho tổng đường, muốn tổng đường trừng trị Sở Hưu.

Giờ Trương gia đã bị diệt, nghe ý Sở Hưu, chẳng lẽ muốn tính nợ tất cả?

Nhìn mười người đó, Sở Hưu không nói một lời, xung quanh chỉ có tiếng kêu la thảm thiết của đệ tử Trương gia đang bị tàn sát. Bầu không khí áp lực tới cực điểm, mười người không nhịn nổi đều toát mồ hôi lạnh.

Nửa ngày sau, Sở Hưu mới thản nhiên nói: “Thời gian vừa qua, người chết ở Quan Tây đã đủ nhiều rồi, ta cũng không muốn tạo thêm sát nghiệp nữa, các ngươi có thể không chết.”

Nghe xong câu này, mọi người đều thở phào một hơi.

Xem ra Sở Hưu còn chưa điên cuồng tới cực hạn, không định diệt sạch bọn họ.

Nào ngờ còn chưa đợi bọn họ thở xong, Sở Hưu đã nói tiếp: “Có điều, tội chết có thể miễn, tội sống khó mà tha. Là người, cũng nên trả giá cho hành động của mình, không phải sao?

Mỗi nhà các ngươi lấy ra một nửa gia sản giao cho phân bộ Quan Tây, chuyện này dừng ở đây.”

Lời này vừa nói ra, đám người đồng loạt biến sắc lần nữa, Sở Hưu quả thật là há miệng sư tử, đây nào phải cắt thịt bọn họ, rõ ràng là chặt mất một chân!

Có người vừa định phản bác, Sở Hưu lạnh lùng duỗi một ngón tay ra nói: “Cơ hội, ta đã cho các ngươi. Nhưng chỉ có một lần, có chọn hay không, tùy các ngươi.”

Người vừa định phản bác lập tức ỉu xìu, không dám nói nhảm nửa câu.

Có vết xe đổ Trương gia tại đó, ai trong bọn họ dám làm trái ý Sở Hưu?

Lần này diệt Trương gia, Sở Hưu đã không phải là giết gà dọa khỉ nữa, rõ ràng là làm thịt một con hổ trước mặt bầy khỉ, hiệu quả cực kỳ mãnh liệt.

Nửa canh giờ sau, người của Trương gia đã đền tội hết, ngẫu nhiên có vài dư nghiệt trốn thoát cũng không ảnh hưởng tới toàn cục.

Cho người vơ vét trong Trương gia xong, Sở Hưu vung tay, trực tiếp dẫn người xuống núi, chỉ để lại một đống võ giả hai mặt nhìn nhau, nhìn Trương gia máu chảy thành sông, tất cả không khỏi lạnh buốt.

Chỉ sợ từ nay về sau bình an trên đất Quan Tây đã qua, mọi người đều phải sống dưới bóng ma của Sở Hưu.

Chỉ có một số lão nhân giang hồ nhớ lại, ngày trước khi Quan Tư Vũ vừa chấp chưởng Quan Trung Hình Đường cũng ra tay rất ác, chém giết rất nhiều người. Mà Sở Hưu này thủ đoạn tàn nhẫn ngoan độc thậm chí còn nặng hơn Quan Tư Vũ!

Nhìn lại võ đạo
Chương 345 Nhìn lại võ đạo

Trong tổng bộ Quan Trung Hình Đường, Quan Tư Vũ xem tin tức về Sở Hưu mà mật thám Tập Hình Ti đưa tới, im lặng không nói gì.

Chưa tới một tháng, Sở Hưu đã giết tới mức đất Quan Tây sợ hãi, hoàn toàn ‘yên ổn’.

Tin tức Sở Hưu nộp lên cũng không khác lắm với tình báo Tập Hình Ti điều tra được, Sở Hưu không hề giấu diếm thủ đoạn của mình.

Có điều lúc này Quan Tư Vũ cũng không biết nên đánh giá Sở Hưu ra sao nữa, mặc dù mục đích bình định Quan Tây đã đạt được, có điều thủ đoạn lại khiến rất nhiều người lên án.

Lúc này Mai Khinh Liên nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, thấy dáng vẻ đó của Quan Tư Vũ, nàng nói khẽ: “Lão gia có chuyện gì phiền lòng à?”

Quan Tư Vũ đưa tình báo về Sở Hưu cho Mai Khinh Liên nói: “Ta cho Sở Hưu một tháng để bình định Quan Tây, kết quả hắn thật sự làm được. Có điều thủ đoạn này đúng là khiến người ta khó mà bình phẩm.”

Trước kia Quan Tư Vũ rất ghét những người khác nhúng tay vào công vụ Quan Trung Hình Đường, tính cách hắn vốn vô cùng cường ngạnh, cái danh Thiết Diện Phán Quan đâu phải gọi không.

Chỉ có điều, không biết từ lúc nào, khi gặp một số việc lớn lớn nhỏ nhỏ, hắn đều theo thói quen nói với Mai Khinh Liên một câu, bàn bạc đôi lời.

Xem xong tình báo, cặp mắt thanh tú của Mai Khinh Liên lóe sáng, nói: “Lão gia đừng để ý, trước kia trong Quan Trung đâu có chưởng hình quan nào tính cách bá đạo. Sở Tư Ma tính cách ẩn nhẫn giấu tài, mặc dù thực lực cường đại, dùng cách vô vi cai trị. Tiêu Tập mặc dù thực lực cường đại nhưng tính cách lại khá mềm, ít khi hạ sát thủ.

Ân Bá Thông mặc dù âm độc nhưng lại chỉ là thông minh vặt, tính toán quá nhiều, không dùng vào đường chính.

Giờ Sở Hưu này thủ đoạn tàn nhẫn quả quyết, có thể coi là thanh kiếm sắc của Quan Trung Hình Đường ta. Đến lúc cần phái hắn ra chắc chắn sẽ có tác dụng không thể tưởng tượng nổi.

Lão gia ngài là đường chủ, ân uy đều cần xem trọng, đến khi ngài cần biểu lộ uy nghiêm cũng là lúc vận dụng Sở Hưu này.”

Quan Tư Vũ gật đầu nói: “Vẫn là phu nhân suy nghĩ chu đáo, vậy coi như Sở Hưu tạm thời ngồi vững chức chưởng hình quan này.”

Nói xong, Quan Tư Vũ gọi Uất Trì tới, giao các loại công văn ấn tín chưởng hình quan Quan Tây cho hắn, bảo hắn đưa qua cho Sở Hưu.

Trước đó Quan Tư Vũ chỉ cho Sở Hưu một tháng để ngồi vững vị trí chưởng hình quan, cho nên không chuẩn bị những thứ này.

Vạn nhất Sở Hưu không giải quyết được thế lục hỗn loạn ở Quan Tây trong vòng một tháng, mấy thứ đó chẳng phải uổng phí hay sao? Cho nên giờ Sở Hưu nhận được những thứ này mới thật sự trở thành chưởng quỹ Quan Tây.

Trong phân bộ Quan Tây, Sở Hưu vuốt vuốt ấn tín chưởng hình quan mà Uất Trì đưa tới, lật xem vài cái rồi tiện tay ném sang một bên.

Mặc dù đây là thứ mà vô số võ giả Quan Trung Hình Đường tha thiết ước mơ, nhưng Sở Hưu lại chẳng mấy để ý.

Bất cứ nơi nào cũng tôn thực lực lên đầu, chỉ cần Sở Hưu có thực lực, đương nhiên sẽ đạt được vị trí nên có, cho nên giờ tăng cường thực lực mới là quan trọng nhất.

Đất Quan Tây đã hoàn toàn an ổn, thời gian này Sở Hưu cũng tương đối nhàn nhã, y không bế quan, ngược lại kiểm tra lại lực lượng thực lực bản thân.

Đừng nhìn hiện tại thành tựu của Sở Hưu rất kinh người, chém giết Thiên Nhân Hợp Nhất dễ như trở bàn tay. Nhưng những võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất chết trong tay y ngoại trừ Phong Vô Lãnh ra, còn lại đều là những kẻ tuổi cao sức yếu như lão tổ Vệ gia cùng Trương Vạn Sơn. Mười hạng đầu trên Long Hổ Bảng chưa chắc đã không giết được họ.

Giết hai lão già khú đế không phải chuyện vinh quang gì, tối thiểu Sở Hưu không vì chuyện này mà tự tin quá độ.

Trừ phi Sở Hưu có thể chính diện tranh đấu với võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất cấp bậc như Phong Vô Lãnh, khi đó y mới xem như ngạo thị quần hùng trong cùng cấp bậc.

Có điều trên giang hồ chắc cũng chẳng mấy ai làm được điều này. Vị thiên tài kiếm đạo kiếm pháp thiên thành của Kiếm Vương Thành, Kiếm Thủ - Phương Thất Thiếu có thể làm được, vị kỳ tài tuyệt diễm của Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ, Tiểu Thiên sư - Trương Thừa Trinh cũng có thể làm được.

Còn người đứng thứ hai trên Long Hổ Bảng, một kẻ thần bí tới cực điểm chắc hẳn cũng làm được. Chiến tích của hắn trên Long Hổ Bảng chỉ có mười, xuất đao mười một lần, dùng phi đao ghim chết mười người. Kẻ duy nhất hắn phải dùng tới đao thứ hai mới giết chết được là người từng đứng thứ hai trên Long Hổ Bảng, một đệ tử thiên tài của Thuần Dương Đạo Môn, khiến cho thế hệ trẻ tuổi của Thuần Dương Đạo Môn không gượng dậy nổi.

Sở Hưu đều đã nghe về những nhân vật thiên tài này, con đường của họ ra sao, y không biết, giờ y lại đang suy nghĩ tới những điểm thiếu thốn trong võ đạo của mình.

Võ đạo của Sở Hưu rất tạp, nhưng lại không phải tạp mà không tinh. Bất cứ võ đạo nào trong tay y cũng chỉ có một tác dụng, đó là giết người, tất cả đều được chuẩn bị cho việc giết người. Cho nên nếu tổng hợp lại, Sở Hưu tu theo sát đạo, cũng là đạo của chiến đấu.

Có điều bất cứ võ đạo nào cũng là hoàn mỹ, cho dù Sở Hưu hiện tại cũng vậy. Giờ thứ y thiếu là một môn công pháp luyện thể.

Con đường võ đạo phải tiến hành theo chất lượng, trong đó cơ thể chính là căn bản.

Bước chân vào võ đạo là Luyện Thể Tam Cảnh, từ đó có thể thấy tầm quan trọng của luyện thể.

Nhất định phải củng cố thân thể, như vậy mới khống chế được càng nhiều nội lực cùng chân khí, bộc phát ra được lực lượng cường đại hơn.

Nói đơn giản hơn, thân thể như sông suối biển hồ. Chân khí nội lực lại như nước trong đó, muốn chứa nhiều nước hơn nhất định phải biến suối với hồ thành sông với biển mới được.

Một số cường giả tông sư võ đạo không tận lực tu luyện công pháp luyện thể, nhưng cơ thể bọn họ cũng dần dần mạnh lên, cũng cùng một đạo lý.

Giờ lực lượng của Sở Hưu đã đủ mạnh, có Tiên Thiên Công xây dựng căn cơ, lực lượng của Lưu Ly Kim Ti Cổ cùng Thiên Trọc Địa Độn Đại Hỗn Nguyên Công gia tăng nội lực. Về mặt lực lượng đơn thuần, Sở Hưu đã có thể sánh vai Với cường giả Thiên Nhân Hợp Nhất tuổi cao sức yếu như Trương Vạn Sơn.

Có điều như vậy vẫn chưa đủ, so với lực lượng này, cơ thể Sở Hưu vẫn quá yếu.

Chuyện này cũng dẫn tới việc mỗi khi Sở Hưu bộc phát lực lượng, bản thân cơ thể y cũng chịu lực phản phệ nhất định. Đây không phải chuyện tốt lành gì.

Cho nên giờ Sở Hưu hết sức cần một môn công pháp luyện thể, một môn công pháp luyện thể cường đại.

Trong đầu Sở Hưu có rất nhiều công pháp luyện thể còn chưa xuất thế, có điều những nơi đó hoặc thực lực Sở Hưu không đủ, không lấy được; hoặc thời gian còn chưa tới, với lực lượng hiện tại của Sở Hưu còn chưa có tư cách cưỡng ép chúng xuất thế.

Nghĩ lại, cũng có một chỗ phù hợp với yêu cầu của Sở Hưu.

Nơi đó không bao lâu nữa sẽ xuất thế, bên trong còn có không ít đồ tốt. Trong cốt truyện gốc có người nhận được một bộ công pháp luyện thể không tệ tại đó.

Quan trọng nhất là, nơi đó cách chỗ Sở Hưu hiện tại rất gần, có thể để Sở Hưu bố trí trước, chiếm được ưu thế.

Cho người lấy bản đồ từ Quan Tây tới Tây Sở, Sở Hưu đặt ngón tay vào một vị trí. Đây chính là nơi di tích kia xuất thế, Thông Thiên Tháp tại Đế Dương Sơn!

Đế Dương Son này thật ra không thuộc về Quan Trung Hình Đường nhưng cũng không tính là ở Tây Sở. Có thể coi nó là một trong những con đường nối liền Quan Trung Hình Đường với Tây Sở, lại là loại đường nhỏ, không phải con đường quan trọng gì, cho nên không có người Tây Sở trấn giữ.

Di tích Thông Thiên Tháp xuất thế chắc chắn sẽ dẫn tới rất nhiều cao thủ. Sở Hưu muốn chiếm cứ ưu thế vậy nhất định phải mau chóng bố trí xung quanh nơi này.

Nhưng nếu không có lý do, Sở Hưu đột nhiên tới nơi chẳng liên quan gì tới mình bố trí một vài thứ, chắc chắn sẽ bị người ta nghi ngờ. Cho nên y vuốt cằm, suy nghĩ một phen, cuối cùng trực tiếp tới tổng bộ Hình Đường.

Tại tổng bộ Hình Đường, Quan Tư Vũ nghe tin Sở Hưu tới đây còn nghi hoặc không thôi, đất Quan Tây đã vững vàng rồi, Sở Hưu này còn tới đây làm gì?

Bước vào thư phòng Quan Tư Vũ, Sở Hưu hành lễ: “Tham kiến đường chủ.”

Quan Tư Vũ gật đầu nói: “Lần này ngươi tới đây có chuyện gì?”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Đường chủ, hiện tại Quan Tây đã hoàn toàn yên ổn, ta có một ý tưởng có thể khiến khu vực Quan Tây càng thêm phồn vinh cường đại.”

Quan Tư Vũ nhíu mày nói: “Ồ? Ý tưởng gì?”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Đường chủ, diện tích Quan Tây ta chỉ lớn có chừng đó, tiềm lực phát triển cũng chỉ có hạn.

Nhưng ta phát hiện một số con đường nhỏ từ Tây Sở tới Quan Tây không có ai quản lý, là khu vực rất hỗn loạn.

Những thế gia nhỏ, môn phái nhỏ cùng một số sơn tặc giặc cướp các loại đều ở đó.

Nếu Quan Trung Hình Đường ta có thể khống chế những con đường này, biến đường buôn nhỏ thành đường buôn lớn, như vậy đầu tiên là gia tăng lực ảnh hưởng của Quan Trung Hình Đường ta, thứ hai là khiến đất Quan Tây trở nên phồn hoa thịnh vượng hơn trước.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, Quan Tư Vũ thật sự rất kinh ngạc.

Bởi mấy năm gần đây, Quan Trung Hình Đường chỉ cần an ổn, trong giai đoạn củng cố thực lực, kể cả Quan Tư Vũ hắn, không ai có ý khuếch trương ra bên ngoài.

Một người mới gia nhập Quan Trung Hình Đường lại có dã tâm như vậy thật sự khiến Quan Tư Vũ kinh ngạc.

Quan Tư Vũ suy nghĩ một hồi rồi trầm giọng nói: “Ý tưởng không tệ, nhưng ngươi có biết kế hoạch của ngươi cực kỳ nguy hiểm không?

Quan Trung Hình Đường ta không phải không muốn phát triển mà là ở trong kẽ hở của ba nước, phát triển theo hướng nào cũng là đắc tội với quốc gia hướng đó.

Thực lục Quan Trung Hình Đường ta không yếu, nhưng còn không mạnh tới mức chống lại cả một quốc gia.”

Lời của Quan Tư Vũ là thật, Quan Trung vốn nằm trong khe hẹp giữa ba nước, trước đó thậm chí còn là nơi hỗn loạn không ai quản lý.

Kết quả Quan Trung Hình Đường quật khởi, trở thành trung tâm thương mại mậu dịch giữa ba nước, chuyện này đã rất không dễ rồi, không nói sau này còn ai làm được không, chí ít trước giờ chưa từng có.

Cho nên dưới tình huống như vậy, Quan Trung Hình Đường có làm bất

cứ chuyện gì cũng phải thận trọng, không dám có gì quá phận.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Đương nhiên ta biết chuyện này, cho nên ta mới chọn một nơi hẻo lánh mà Tây Sở không quan tâm tới, không chỉ để gia tăng thực lực khu vực Quan Tây của ta mà còn để thủ hạ của ta có thêm đấu chí.

Đất Quan Tây chỉ lớn như vậy, một số tuần sát sứ cùng bộ đầu giang hồ lên tới chức vị nhất định lại trở nên lười biếng, không muốn phát triển. Dẫu sao có cố đến đâu châu phủ của họ cũng chỉ lớn như vậy mà thôi.

Giờ ta tìm cho họ một mục tiêu mới. Chỉ có lợi ích trước mắt mới khiến người ta có thêm động lực.”

Bố trí
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom