• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (6 Viewers)

  • Chương 351-355

Chương 351 Kim Cương Chi Tướng (1)

Người trong giang hồ đều cho rằng võ giả Đạo môn là chú trọng căn cơ nhất, nhưng trên thực tế võ giả Phật môn còn chú trọng căn cơ hơn cả Đạo môn.

Võ giả Đạo môn ngộ đạo đốn ngộ, tích lũy tâm cảnh thậm chí còn cao hơn cảnh giới bản thân, cái gọi là một khi ngộ đạo lập tức phi thăng cũng là vậy.

Còn võ giả Phật môn, đặc biệt là võ giả Đại Quang Minh Tự lại chú trọng tiến hành theo chất lượng, trước đọc kinh phật, tu thân dưỡng tính, sau đó lại rèn luyện gân cốt tu luyện, cuối cùng mới được truyền thụ một số công pháp bí truyền của Phật môn.

Cho nên trên giang hồ rất ít người thấy đệ tử trẻ tuổi của Phật môn hành tẩu giang hồ, thậm chí nhiều khi đệ tử Đại Quang Minh Tự còn không xuất hiện trên giang hồ. Trong khi những võ giả trẻ tuổi môn phái khác đã tung hoành giang hồ, đệ tử trẻ của Đại Quang Minh Tự còn đang tu hành rèn luyện gân cốt trong chùa.

Thế hệ này trên Long Hổ Bảng, Đại Quang Minh Tự có một Minh Vương - Tông Huyền đã là hết sức ly kỳ, chỉ có thể khen thiên phú của Tông Huyền thật xuất chúng.

Cho nên những đệ tử có tư cách hành tẩu giang hồ của Đại Quang Minh Tự đều có thực lực bất phàm, có thể nói cho dù là đệ tử bình thường cũng mạnh hơn những võ giả cùng cấp nhiều.

Minh Trần là giáo đầu võ tăng của Kim Cương Viện, hắn đâu phải đệ tử bình thường.

Lấy quyền đối đao, trong ánh Phật quang vô tận cùng ma khí mãnh liệt đó, ánh đao sắc bén tới cực điểm của Sở Hưu trực tiếp xé rách cương khí Phật quang của Minh Trần, ầm ầm chém lên nắm quyền của hắn.

Nhưng ngay khi lưỡi đao tới người, nắm tay Minh Trần lại tỏa ra kim quang như thực chất, tướng mạo cũng trở nên vô cùng trang nghiêm, như Kim Cương nhập thể.

Một tiếng keng chói tai vang lên, Đao của Sở Hưu như chém lên vật gì rất cứng rắn, thiếu chút nữa nảy cả tia lửa.

Mọi người tròn mắt kinh ngạc nhìn Minh Trần, hòa thượng này dùng cơ thể mình chống cự lại bảo binh lục chuyển cực phẩm, còn là người hay không?

Hạ Hầu Vô Giang nhíu mày nói: “Hòa thượng Đại Quang Minh Tự mạnh mẽ vậy à? Thất thúc, ngươi có thắng được hắn không?”

Người được Hạ Hầu Vô Giang gọi là thất thúc không phải thất thúc của Hạ Hầu Vô Giang thật, hắn cũng không phải người Hạ Hầu thị mà là môn khách của Hạ Hầu thị, cũng là một trong những tâm phúc của Hạ Hầu Trấn. Trong số các huynh đệ, hắn xếp hạng bảy nên mới được gọi là thất thúc.

Thất thúc nghe vậy thản nhiên đáp: “Hòa thượng kia tu luyện bí pháp Nộ Mục Kim Cương Tâm Kinh của Đại Quang Minh Tự, xem ra đã đạt tới cảnh giới tiểu thành, có thể ngưng tụ Kim Cương Chi Tướng, hàng ma tru tà, đao binh lui tránh, có thể dùng cơ thể chống đỡ bảo binh lục chuyển cũng không có gì là lạ.

Có điều mặc dù cơ thể hắn tu luyện tới cảnh giới này nhưng lại không thể luyện nội phủ tới mức đao thương bất nhập, muốn giết hắn còn nhiều thủ đoạn.

Còn về ta ư, Vô Giang ngươi quá coi thường thất thúc rồi, dẫu sao ta cũng bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất nhiều năm như vậy, lại được phụ thân ngươi dạy bảo, làm sao lại thua dưới tay hòa thượng chỉ có Ngũ Khí Triều Nguyên kia được?

Đừng nói hắn chỉ tu luyện tới Kim Cương Chi Tướng, cho dù hắn tu thành Minh Vương Chi tướng cũng chẳng đỡ nổi Đoạt Phách Thập Tâm tiễn. Trong bảy mũi tên ta chắc chắn sẽ bắn chết hắn!”

Hạ Hầu Vô Giang gật nhẹ đầu, không hề thấy thất thúc khoác lác.

Bên người phụ thân hắn tổng cộng có chín vị môn khách, đều là người tuyệt đối trung thành với Hạ Hầu Trấn, cũng là lực lượng tâm phúc chân chính của phụ thân hắn, thậm chí còn đáng tin cậy hơn người của Hạ Hầu thị.

Cho nên những người này đều được lựa chọn tỉ mỉ, không ai đơn giản, đều không kém hơn những võ giả đại phái.

Mà lúc này giữa trường, Sở Hưu cũng không ngờ cường độ cơ thể của Minh Trần lại biến thái như vậy, một đòn toàn lực của Thiên Ma Vũ cũng bị đối phương chặn lại.

Ngay lúc Sở Hưu chuẩn bị thu đao lui lại, hai tay Minh Trần lại hóa quyền thành chưởng, chắp tay trước ngực kẹp lấy Thiên Ma Vũ của Sở Hưu, một luồng cương khí nóng rực của Phật môn theo Thiên Ma Vũ trực tiếp đánh về phía Sở Hưu!

Nhưng còn chưa hết, Minh Trần đột nhiên há miệng, một tiếng phật âm đinh tai nhức óc vang lên, như sấm vang chớp giật, khiến người ta không nhịn được phải che hai tay.

Tuyệt kỹ bí truyền của Đại Quang Minh Tự, Cửu Biến Sư Tử Hống, Chấn Tự Quyết!

Sư Tử Hống vừa thi triển, dưới chân Minh Trần phát lực, thân hình như thần long bãi vĩ, mang theo cương khí cường đại đá về phía Sở Hưu, uy thế bùng phát vô cùng kinh người.

Từ lúc Minh Trần kẹp lấy Sở Hưu, dùng nội lực đánh ngược lại, tiếp đó thi triển Cửu Biến Sư Tử Hống, cuối cùng lại xuất cước đá về phía Sở Hưu, biến hóa liên tiếp khiến người ta khó lòng bắt kịp, nhanh chóng tới cực hạn, khiến người người kinh hãi trước thực lực của võ giả Đại Quang Minh Tự.

Thực lực của Sở Hưu không cần nhiều lời, hạng sáu Long Hổ Bảng, hơn nữa còn có chiến tích chém giết võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, là người tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ.

Còn Minh Trần này chỉ là kẻ vô danh, chí ít mọi người ở đây chưa ai từng nghe tới tên hắn.

Kết quả một kẻ ‘vô danh’ như vậy lại ép Sở Hưu tới đường cùng, từ đó có thể thấy thực lực Đại Quang Minh Tự.

Đương nhiên chỉ là mọi người cho rằng Minh Trần đã bức Sở Hưu tới đường cùng, nhưng bản thân Sở Hưu lại không cho là vậy.

Minh Trần không hổ là giáo đầu võ tăng của Đại Quang Minh Tự, kinh nghiệm chiến đấu hết sức phong phú, mỗi loại võ công đều vô cùng thuần thục, cho dù Sở Hưu dùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật quan sát cũng không nhìn ra chút sơ hở.

Đương nhiên giờ Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu chỉ mới nhập môn,

nếu y có thể tu luyện tới tiểu thành không chừng còn nhìn ra nhiều thứ hơn, thậm chí dự đoán quỹ tích xuất thủ của đối phương. Nhưng giờ y lại không tìm ra sơ hở.

Có điều không nhìn ra cũng không quan trọng, trước nay Sở Hưu không trông cậy vào việc đối thủ phạm sai lầm.

Y muốn xem xem, rốt cuộc là Minh Trần ép y tới đường cùng hay y ép Minh Trần tới tuyệt lộ?

Ngay lúc Minh Trần xuất chiêu liên tiếp, Sở Hưu cũng phát động.

Phật quang dọc theo Thiên Ma Vũ trực tiếp bị Sở Hưu thu nạp vào cơ thể, nhưng lại nhanh chóng bị y dùng Nội Sư Tử Ấn trấn áp, Lưu Ly Kim Ti Cổ trong cơ thể bừng sáng, hòa tan luồng chân khí ẩn chứa Phật uy đó.

Đồng thời, Sở Hưu trực tiếp thu đao kết ấn, hai tay kết thành hai loại ấn pháp hoàn toàn khác biệt.

Chỉ ấn tay trái gõ vang, kết thành Ngoại Sư Tử Ấm, tiếng động tựa sấm rền lập tức vang lên, âm thanh vang vọng khắp nơi, tiếng sét đánh như thực chất đánh về phía Minh Trần.

Tay phải niết thành quyền ấn, kết Đại Kim Cương Luân Ấn, một ấn đánh ra như Kim Cương trấn ma, mang theo uy thế không gì sánh kịp trực tiếp đón lấy cú đá của Minh Trần.

Thấy cảnh này, ánh mắt Minh Trần không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.

Ngoại Sư Tử Ấn của Sở Hưu quả thật rất giống Cửu Biến Sư Tử Hống của Đại Quang Minh Tự bọn họ. Thậm chí nếu không phải chính Minh Trần tu luyện Cửu Biến Sư Tử Hống, thậm chí hắn còn cho rằng Sở Hưu học lén công pháp của Đại Quang Minh Tự.
Chương 352 Kim Cương Chi Tướng (2)

Uy thế của Ngoại Sư Tử Ấn và Cửu Biến Sư Tử Hống rốt cuộc ai mạnh ai yếu, không ai nói rõ được. Nhưng tinh thần lực của Sở Hưu lại mạnh hơn Minh Trần quá nhiều, Ngoại Sư Tử Ấn vừa xuất ra, âm thanh hùng hồn cường đại đó trực tiếp nghiền nát sóng âm của Cửu Biến Sư Tử Hống, vang vọng bên tai Minh Trần, khiến hắn rên lên một tiếng, thân hình ngưng bặt lại, cương khí quanh người đều bị Ngoại Sư Tử Ấn đánh tan.

Lúc này Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu cũng đánh vào cú đá của Minh Trần. Một tiếng nổ lại vang lên, thân hình Minh Trần bị Sở Hưu đánh bay!

Thấy cảnh này mọi người đều ngây ngẩn, không hiểu nổi.

Minh Trần là cao thủ Đại Quang Minh Tự, còn hành vi của Sở Hưu tuyệt đối không phải theo đường tốt lành gì. Vừa rồi Sở Hưu còn dùng ma đao hung tàn độc ác, thế nhưng mới lát sau y lại dùng sang võ công Phật môn đối chiến với võ công Phật môn, còn mạnh mẽ đánh bay Minh Trần. Thế này là sao? Nhìn thế nào cũng thấy châm chọc.

Sở Hưu nghiêng người lao tới, tay nắm Viên Mãn Bảo Bình Ấn, trực tiếp xuất ấn đánh xuống Minh Trần còn chưa rơi xuống đất, ánh sáng vô thượng bùng lên, tôn hình dáng Sở Hưu như cao tăng Đại Quang Minh Tự.

Minh Trần nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay như Hàng Ma Xử nghênh tiếp, Kim Cương Trấn Ma Xử!

Tiếng nổ cương khí kịch liệt lại vang lên, Minh Trần bị Sở Hưu đánh lún xuống đất, bắt chân chìm xuống nền bên dưới, hai tay mặc dù vẫn lấp loáng ánh Phật quang nhưng đã không nhịn nổi, run rẩy không thôi.

Minh Trần tích lũy hết sức thâm hậu, nhưng nội tình công pháp đạo phật ma hợp nhất của Sở Hưu còn thâm hậu hơn so với Minh Trần!

Nộ Mục Kim Cương Tâm Kinh khiến cơ thể của Minh Trần vô cùng cường đại, thậm chí đã cường đại tới mức có thể chống cự lại Thiên Ma Vũ của Sở Hưu, nhưng không đại biểu cho toàn thân hắn đã tu tu luyện thành như sắt đá. Lực chấn động cường đại vẫn có thể ảnh hưởng tới nội phủ, khiến hắn thụ thương.

Giờ Sở Hưu cũng làm theo cách như vậy, trực tiếp dùng lực lượng cường đại áp đảo Minh Trần. Viên Mãn Bảo Bình Ấn qua đi, hai tay Sở Hưu lại kết thành một ấn quyết phức tạp, năm luồng sáng như Đại Nhật Luân Bàn, xoay chuyển sinh sôi không ngừng đánh thẳng xuống đầu Minh Trần.

Nhật Luân Ấn!

Lực lượng ngũ hành luân chuyển không thôi, ầm ầm đánh xuống, cho dù Minh Trần ngưng tụ Kim Cương Chi Tướng chống đỡ, Nhật Luân Ấn cũng đánh hắn chìm vào lòng đất vài thước.

Mắt thấy Minh Trần đã bị áp chế, Sở Hưu quay người đấm ra một quyền, sát ý vô biên như ngưng tụ thành thực chất, quên trời quên ta, Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền!

Sát ý vô biên ngập trời, Minh Trần miệng niệm Phật hiệu, hai mắt trợn trừng như Kim Cương Nộ Mục, cánh tay niết thành Hàng Ma Ấn, một ấn đánh ra va chạm với Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền của Sở Hưu, lập tức phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa!

Lực lượng cường đại thấu xương lan tới, thân hình Minh Trần lui lại phía sau, mỗi bước đi đều khiến mặt đất rạn nứt, cánh tay hắn lúc này đã vặn vẹo, một tia máu tươi chảy khỏi khóe miệng.

Nhìn Sở Hưu, ánh mắt Minh Trần lộ vẻ hối hận.

Hắn không hối hận vì hôm nay tới trả thù Sở Hưu, không hối hận tử chiến với Sở Hưu. Hắn hối hận ngày trước sao mình không kiên trì, không giết Sở Hưu khi y còn chưa trưởng thành tới mức này!

Lau máu tươi bên khóe miệng, Minh Trần miệng niệm phật hiệu, huyết khí dung nhập vào Phật quang. Ai cũng có thể nhìn ra, Minh Trần đang chuẩn bị liều mạng, xem ra hắn đã bị Sở Hưu ép tới cực hạn, không liều chết chỉ có chờ chết!

Có điều ngay bên góc trận chiến, Hạ Hầu Vô Giang đang quan sát lại đột nhiên lạnh lùng nói: “Thất thúc, lát nữa khi hòa thượng này liều mạng ngươi cũng xuất thủ đi, dùng Đoạt Phách Thập Tam Tiễn bắn chết Sở Hưu!”

Hạ Hầu Vô Giang nói vậy khiến thất thúc nhướn mày.

“Vô Giang, chuyện đánh lén như vậy nói thì dễ mà nghe thì khó, một khi xuất thủ không chỉ tổn thất thanh danh của ta mà còn cả thanh danh của ngươi.

Thanh danh của ta thì cũng thôi, dẫu sao ta cũng chỉ là hạng vô danh trên giang hồ, có mất cũng được. Nhưng ngươi cùng Sở Hưu đều là tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng, ngươi chính diện đánh bại hắn hay âm thầm tính toán hắn đều được, nhưng nếu đánh lén sau lưng như vậy, danh tiếng của ngươi sẽ giảm sút rất nhiều.

Huống hồ sau lưng Sở Hưu kia là Quan Trung Hình Đường, giờ hắn còn là chưởng hình quan một vùng, nếu ta đánh lén như vậy, Quan Tư Vũ sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.”

Hạ Hầu Vô Giang gương mặt hiện lên sát ý: “Thanh danh? Sau lần trước Sở Hưu giết Thiền Nhi ta đã làm gì còn thanh danh nữa, còn cần thanh danh làm gì?

Trên giang hồ xưa nay luôn là được làm vua thua làm giặc, giờ ta đánh lén giết chết Sở Hưu đúng là tổn hại thanh danh, nhưng mấy năm sau giang hồ cũng quên luôn Sở Hưu là ai, còn ai nhớ đến chuyện này?

Về phần Quan Trung Hình Đường, thất thúc không cần lo lắng. Lần trước phụ thân đã nói với ta, Hạ Hầu thị không cần lo đắc tội với Quan Trung Hình Đường, quan trọng là đắc tội có đáng giá không mà thôi.

Lần trước ta động thủ với Sở Hưu đã kết tử thù với hắn. Giờ hắn ngồi lên vị trí chưởng hình quan, tương lai ai biết có thành đường chủ Quan Trung Hình Đường hay không?

Giết Sở Hưu chỉ là đắc tội với Quan Trung Hình Đường. Còn lưu Sở Hưu lại tức là tương lai Quan Trung Hình Đường sẽ luôn đối lập với Hạ Hầu thị ta. Dù sao kết quả cũng như nhau, chẳng bằng giờ giải quyết Sở Hưu luôn đi!”

Trước đó Hạ Hầu Trấn đã nói, Hạ Hầu Vô Giang cái gì cũng tốt, khuyết điểm duy nhất là quá kiêu ngạo tự phụ, không để cái gì trong mắt.

Lần trước Hầu Vô Giang chịu thiệt trong tay Sở Hưu, bị Hạ Hầu Trấn nhốt vào từ đường tự xét lại bản thân. Hạ Hầu Vô Giang vẫn nhớ rất kỹ giáo huấn này, tính cách cũng thay đổi không ít, nên giết thì giết, quả quyết hơn trước rất nhiều.

Thất thúc suy nghĩ, cuối cùng gật nhẹ đầu.

Hắn là môn khách của Hạ Hầu thị, nhưng chỉ trung với mình Hạ Hầu Trấn. Lần

này Hạ Hầu Trấn phái hắn đến bảo hộ Hạ Hầu Vô Giang là bao hàm cả ý giám thị.

Nếu Hạ Hầu Vô Giang làm gì quá đáng, hắn cũng không cần nghe lệnh, ngược lại còn phải quản thúc.

Nhưng giờ Hạ Hầu Vô Giang nói có lý, thậm chí suy xét cả lợi và hại trong việc giết Sở Hưu như vậy, hắn không có lý do gì để cự tuyệt.

Thất thúc mở cái bọc sau lưng, lấy ra một chiếc hộp kỳ dị. Cái hộp không quá lớn, chỉ dài cỡ cánh tay.

Theo thất thúc nhấn mấy lần lên hộp, cơ quan trong hộp kéo duỗi biến ảo kỳ dị, chỉ chớp mắt đã từ một hộp sắt biến thành bộ cung tên lớn cỡ nửa người, đúc bằng thép cứng, tỏa ra mỹ cảm kim loại kỳ dị.

Bộ cung tên này chỉ có mười ba mũi tên, cũng là mươi ba mũi tên chí cường ngưng tụ tu vi cả đời của thất thúc.

Tại cảnh giới Tiên Thiên hắn chỉ có thể bắn ra mười ba mũi tên, đến Thiên Nhân Hợp Nhất vẫn chỉ bắn được mười ba mũi tên, mười ba mũi Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn này không bắn chết được kẻ khác thì người khác sẽ giết chết hắn, đây là một môn võ công tương đối cực đoan.

Lúc này thất thúc cầm cung nhưng chưa xuất thủ, mặc dù hắn đã quyết định sẽ giết Sở Hưu nhưng trên người không lộ ra chút sát ý nào.

Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn, chỉ khi bắn ra mới có thể cảm nhận được sự kinh khủng của nó.

Lúc này giữa trận, Minh Trần đã bắt đầu thiêu đốt khí huyết liều mạng.

Ngàn cân treo sợi tóc
Chương 353 Ngàn cân treo sợi tóc

Nộ Mục Kim Cương Tâm Kinh mặc dù là công pháp luyện thể đỉnh cao trong Đại Quang Minh Tự, nhưng tác dụng phụ cũng cực kỳ kinh khủng.

Trước đó Minh Trần giết Sở Hưu, nội tâm ám chỉ mình giết y là trừ hại vì giang hồ, chính là để sát ý và hận ý không dẫn phát sân niệm.

Nhưng đánh đến giờ phút này, sân niệm của Minh Trần cuối cùng vẫn bị dẫn ra.

Lúc này nếu Minh Trần lựa chọn lý trí một chút, hắn nên cảm thấy không địch lại sau đó lập tức bỏ chạy. Đại Quang Minh Tự còn nhiều bí thuật tuyệt kỹ, chỉ cần Minh Trần một lòng muốn bỏ trốn, đánh đổi một số thứ, Sở Hưu chưa chắc đã đuổi được.

Nhưng giờ trong lòng Minh Trần đã bị sân niệm chiếm cứ, lý trí dần bị thôn phệ, không giết Sở Hưu, hắn thề không bỏ qua!

Khí huyết đỏ tươi xông vào cương khí vàng kim của Minh Trần, có vẻ vô cùng tà ác.

Minh Trần tay không cầm đao nhưng cương khí vàng kim xen lẫn huyết khí lại ngưng tụ thành một thanh trường đao như thực chất, chém ra một đao, hóa Kim Cương Chi Tướng thành Tu La Chi Tướng, biến Từ Bi Chi Đao thành Tu La Chi Trảm!

Kim Cương Nộ Mục đã hóa thành Tu La Chi Nộ, một đao này uy thế đã gần với nhập ma.

Sở Hưu vẫy tay, Thiên Ma Vũ rơi trên mặt đất lúc trước được y nắm lại trong tay, ma khí cường đại cuốn tới, quanh người Sở Hưu đã bị vô số ma khí sát ý bao phủ, một đao chém ra, đám người như thấy được ba tầng biến hóa.

Thực tế bọn họ cũng không nhìn nhầm, Sở Hưu đã lĩnh ngộ A Tỳ Đạo Tam Đao tới cực hạn, một đao chém ra bao hàm ba luồng uy năng, như Địa Ngục Môn Khai, có quỷ thần cầm đao chém xuống, vô cùng kinh khủng.

Đúng lúc này, thất thúc đứng phía xa cũng ra tay.

Cây cung kỳ dị cùng mũi tên chớp mắt đã vào thế, nhấc cung đặt tên kéo cung, một loạt cử động liền mạch khiến người ngoài chỉ thấy được một loạt tàn ảnh.

Bình thường, cương khí của võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất hết sức cường đại, khi ra tay cương khí lượn lờ, khí thế bất phàm.

Nhưng thất thúc lại không như vậy, khí tức trên người hắn nội liễm tới cực hạn, thậm chí không có chút cương khí nào tỏa ra bên ngoài, sát ý toàn thân ngưng tụ trong mũi tên đó, khiến trên mũi tên toát ra thần mang đen kịt.

Ngay lúc thất thúc nhắm tên vào Sở Hưu, Sở Hưu đã cảm thấy quanh người phát lạnh, như bị thứ gì để mắt tới.

Lúc này y còn đang nằm trong Vong Ngã Sát Cảnh, cảm giác đối với sát ý xung quanh vô cùng mẫn cảm, chỉ trong chớp mắt đã hiểu có chuyện gì đang xảy ra.

Ngay khi xuất đao, Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu cũng được thi triển. Trong mắt y, lúc này tất cả lực lượng của thất thúc đều ngưng tụ trên mũi tên, người ngoài không nhìn thấy, nhưng trong trạng thái Thiên Tử Vọng Khí Thuật, lực lượng ngưng tụ trên mũi tên có thể xưng là kinh khủng!

Thất thúc này quả thật là võ giả đứng đầu trong số những Thiên Nhân Hợp Nhất mà Sở Hưu từng gặp, thậm chí còn mạnh hơn Phong Vô Lãnh ngày xưa!

Giờ Sở Hưu đã xuất đao, Tu La Trảm của Minh Trần cũng đã tới trước mặt. Lúc này Sở Hưu có thể lựa chọn tiếp tục xuất thủ, nhưng kết quả là phải đối mặt với mũi tên đánh lén của thất thúc. Ngay chính Sở Hưu cũng không xác định sau khi ngăn cản Tu La Trảm của Minh Trần, y có còn có thể ngăn cản tiếp mũi tên của thất thúc không.

Mà giờ nếu Sở Hưu bứt ra lui lại, vậy thế đao của y vốn đã xuất giờ thu lại chắc chắn sẽ bị phản phệ ở mức độ nhất định, cũng khiến cho hai người giáp công, không cách nào giữ được trạng thái đỉnh phong. Vậy coi như lần tranh đoạt trong Thông Thiên Tháp này chưa bắt đầu, Sở Hưu đã thua mất một nửa.

Đúng lúc này Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn của thất thúc đã bắn ra, mũi tên rời dây cung phát ra tiếng nổ như sét đánh, đã bay ra ngoài một thời gian, tiếng nổ mới truyền tới tai người chứng kiến.

Trên mũi tên bao phủ một luồng cương khí hắc mang, tốc độ nhanh chóng tới cực hạn, căn bản không cho Sở Hưu thời gian suy nghĩ.

Lúc này Sở Hưu cũng chẳng kịp suy nghĩ, y không muốn bản thân lâm vào hiểm cảnh, chỉ có thể tạm thời buông tha cho thứ trong Thông Thiên Tháp.

Có điều ngay lúc Sở Hưu định thu đao lui lại, một giọng nói trong trẻo lại đột nhiên vang lên.

“Sở huynh! Ta đến giúp ngươi!”

Dứt lời, một bóng người mặc áo trắng từ dưới núi nhảy lên, Phương thiên họa kích trong tay chém ra, cương khí đỏ rực boa phủ thân kích, như ánh trăng máu giữa trời, đánh lên Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn của thất thúc, làm phát ra một tiếng nổ vang.

Thân hình áo trắng kia bị đánh lui ba bước, nhưng mũi tên của thất thúc cũng bị đòn thế hùng hồn đó làm cho nổ tung!

‘Tiểu Ôn Hầu’ Lã Phụng Tiên!

Người đột nhiên xuất hiện này chính là Lã Phụng Tiên xông xáo tại Tây Sở, đã lâu không gặp.

Lúc này Lã Phụng Tiên không ngờ cũng đã lên tới Ngũ Khí Triều Nguyên, lực lượng bản thân thậm chí không kém hơn Sở Hưu. Chống đỡ một đòn của đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất như vậy cũng không hề thua kém.

Có Lã Phụng Tiên hỗ trợ ngăn cản thất thúc, Sở Hưu vừa định thu tay lại phát lực, thế đao càng thêm mãnh liệt chém về phía Minh Trần. Ma khí tuôn trào ra bốn phía, thôn thiên phệ địa, cho dù là Tu La Trảm của Minh Trần cũng phải tịch diệt. Thế đao chém xuống, Minh Trần trực tiếp bị nhát đao chém bay, trước ngực xuất hiện một vết máu dữ tợn.

Khí huyết hao tổn, cường độ cơ thể cũng theo đó hạ xuống. Vừa rồi hắn còn có thể dùng cơ thể chống đỡ một đao của Sở Hưu, còn giờ lại bị Sở Hưu chém trọng thương.

Nhìn Minh Trần đã trọng thương, trong mắt Sở Hưu lóe lên sát khí mãnh liệt.

Đã xuất thủ, vậy không cần phải do dự. Dẫu sao y cũng đã chém Minh Trần bị thương nặng, chẳng lẽ còn trông mong hòa giải được với đối phương?

Bước ra một bước, trong chớp mắt Sở Hưu đã tới trước người Minh Trần, hai tay cùng kết thành Đại Kim Cương Luân Ấn, từng ấn liên tiếp đánh ra.

Lúc đầu Minh Trần còn có thể ngăn cản, nhưng Sở Hưu liên tục xuất ấn đánh

tới, Minh Trần phun ra một ngụm máu tươi, dáng vẻ thê thảm tới cực điểm.

Lúc này thất thúc bên kia lại nâng cây cung trong tay, nhưng dưới núi lại có hai người tiến tới, là Mạc Thiên Lâm cùng Tạ Tiểu Lâu.

Hai người bọn họ đứng bên Lã Phụng Tiên, nhìn chằm chằm về phía thất thúc, khiến hắn do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn phải buông cây cung xuống.

Trước đó Lã Phụng Tiên xuất thủ đã khiến thất thúc hết sức kinh ngạc, đối phương có thể không tốn chút công sức đỡ lấy một mũi tên của hắn.

Giờ Tạ Tiểu Lâu cùng Mạc Thiên Lâm, hắn đều nhận ra. Hai người này lai lịch không thấp, nếu đả thương hai người bọn họ, mọi chuyện sẽ rất phức tạp.

Lúc này giữa trận, không bị thất thúc quấy nhiễu, ánh mắt Sở Hưu đã lóe lên sát ý kinh người. Nhìn Minh Trần khí tức đã suy yếu tới cực hạn, Sở Hưu xuất quyền đánh ra, sát ý ngưng tụ, Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền!

Quyền ý đỏ tươi như ngưng tụ thành thực chất đánh lên ngực Minh Trần, lập tức khiến lồng ngực của hắn lõm xuống, phát ra một tiếng vang trầm trầm.

Ánh mắt Minh Trần lóe lên vẻ không cam lòng, máu tươi chảy ra nơi khóe miệng, thân hình cũng ngã gục xuống đất.

Quyền kia của Sở Hưu mặc dù không đánh tan cơ thể của hắn nhưng đã phá nát trái tim và nội phủ.
Chương 354 Viện quân (1)

Sở Hưu xuất quyền giết chết Minh Trần khiến mọi người xung quanh lặng ngắt như tờ, tất cả ngây ngốc đứng nhìn, biến hóa liên tiếp khiến bọn họ cũng không phản ứng kịp.

Trước đó thất thúc xuất thủ đánh lén đã khiến bọn họ hết sức kinh ngạc. Bọn họ thật sự không ngờ Hạ Hầu thị một trong Cửu Đại Thế Gia mà lại âm thầm đánh lén như vậy, hơn nữa còn do võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất như thất thúc ra tay đánh lén tiểu bối như Sở Hưu.

Có điều không đợi bọn họ kinh ngạc xong, lại có cường giả trẻ tuổi xuất hiện, lấy thực lực Ngũ Khí Triều Nguyên đỡ được mũi tên của thất thúc, thực lực cũng hết sức cường đại.

Đương nhiên, điều khiến họ kinh ngạc nhất là vẻ tàn nhẫn quả quyết của Sở Hưu khi xuất thủ.

Đối thủ của y là giáo đầu võ tăng của Đại Quang Minh Tự, mặc dù không có danh tiếng gì trên giang hồ nhưng dẫu sao cũng là đệ tử tinh anh của Đại Quang Minh Tự, thế nhưng Sở Hưu nói giết là giết, quyết đoán vượt xa người thường.

Sở Hưu quay đầu lại, chắp tay với Lã Phụng Tiên của nói: “Lã huynh, đã lâu không gặp.”

Khóe miệng Lã Phụng Tiên cũng mỉm cười nói: “Sau lần từ biệt ở Bắc Yên, Sở huynh trải qua đủ chuyện đặc sắc. Mặc dù ngươi ta đã lâu không gặp, nhưng giang hồ vẫn không ngừng bàn tán về ngươi đấy.”

Sở Hưu lại chào hỏi với Tạ Tiểu Lâu và Mạc Thiên Lâm rồi hỏi: “Hai người các ngươi cũng nghe được lời đồn nên tới đây à?”

Tạ Tiểu Lâu cầm Cửu Long Tệ đại biểu cho Cửu Phân Đường ra, không buồn để ý tùy tiện thưởng thức một chút rồi nói: “Sau khi ta về Tây Sở vừa vặn gặp được Lã huynh, liền dẫn Lã huynh tới tìm Mạc Thiên Lâm. Hắn vừa bước vào cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, được Mạc gia thả ra, không bị cấm túc nữa.

Hiếm lắm chúng ta mới gặp nhau như vậy nên định tới Quan Trung Hình Đường tìm ngươi, ai ngờ trên đường lại gặp chuyện thế này.”

Thấy hành động của Tạ Tiểu Lâu, Sở Hưu cũng hiểu, Tạ Tiểu Lâu gặp Lã Phụng Tiên, thuận tiện kéo hắn vào Cửu Phân Đường.

Thực lực Lã Phụng Tiên tuyệt đối không kém hơn mười hạng đầu trên Long Hổ Bảng, quan trọng nhất hắn là tán tu, sau lưng không có gì đáng lo ngại, là người thích hợp nhất để kéo vào Cửu Phân Đường. Cho dù Tạ Tiểu Lâu không lôi kéo Lã Phụng Tiên, Sở Hưu cũng sẽ tìm cơ hội khác liên lạc với Lã Phụng Tiên.

Hơn nữa giờ đám người Tạ Tiểu Lâu chỉ thấy được thực lực Lã Phụng Tiên nhưng Sở Hưu lại biết, người trẻ tuổi này trông thì rất hiền hòa, luôn khiến người ta có cảm giác ấm áp như làn gió xuân, nhưng tiềm lực lại kinh khủng tới nhường nào. Tương lai chắc chắn là đại nhân vật chúa tể một phương trên giang hồ.

Hàn huyên hai câu với đám người, Sở Hưu cười lạnh với Hạ Hầu Vô Giang: “Ta đã nói rồi, ngươi muốn ra tay, ta sẽ quang minh chính đại chơi với ngươi đến cùng. Kết quả giờ ngươi lại tiếp tục nấp trong bóng tối bắn lén, đúng là hèn hạ!”

Hạ Hầu Vô Giang cau mày, sắc mặt khá khó coi.

Nghe Sở Hưu mỉa mai như vậy, hắn chỉ cười lạnh một tiếng, không nói gì.

Vì vừa rồi thất thúc đã truyền âm cho Hạ Hầu Vô Giang, nói hắn phải tỉnh táo, chỉ dựa vào mình mình không chắc đối phó được với Sở Hưu và Lã Phụng Tiên liên thủ.

Vừa rồi thất thúc rất tự tin có thể bắn chết Minh Trần trong vòng bảy mũi tên, nhưng muốn giết Sở Hưu, cho dù bắn hết mười ba mũi tên hắn cũng không nắm chắc, cùng lắm chỉ khiến Sở Hưu trọng thương rút lui.

Còn giờ lại thêm Lã Phụng Tiên không rõ sâu cạn, vừa rồi còn ngăn cản một mũi tên của hắn. Hai người này đều là đỉnh cao trong võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên, hai người liên thủ, thất thúc càng không nắm chắc.

Hơn nữa bên kia còn Tạ Tiểu Lâu và Mạc Thiên Lâm, cùng một loạt thủ hạ của Sở Hưu. Nếu thật sự đánh nhau cùng lắm là lưỡng bại câu thương.

Sầm Phu Tử của Ba Sơn Kiếm Phái là một lão hồ ly, vừa rồi bọn họ giao thủ kịch liệt như vậy nhưng Sầm Phu Tử không hề động thủ, rõ ràng định chiếm lợi cuối cùng.

Sở Hưu nhìn thái độ của Hạ Hầu Vô Giang, không khỏi nhíu mày, xem ra trong thời gian vừa qua Hạ Hầu Vô Giang cũng thay đổi rất lớn.

Một Hạ Hầu Vô Giang kiêu ngạo tự phụ không đáng sợ. Cũng như khi gặp Hạ Hầu Vô Giang ở Thần Binh Đại Hội, Sở Hưu chỉ coi hắn như một tên hề mà thôi, cùng lắm là một tên hề thực lực tương đối cường đại, bối cảnh cũng khá có trọng lượng.

Nhưng giờ Hạ Hầu Vô Giang lại có thể buông bỏ thể diện, lúc nên xuất thủ quả quyết nhờ thất thúc đánh lén y, sau khi thất bị bị chế nhạo cũng không thẹn quá hóa giận. Hạ Hầu Vô Giang như vậy còn đáng sợ gấp mấy chục lần kẻ tự cao tự đại chỉ có thiên phú lúc trước.

Có điều Hạ Hầu Vô Giang không mở miệng, Sở Hưu cũng không chủ động xuất thân. Thất thúc kia chỉ bắn một mũi tên ra nhưng cũng đủ chứng minh thực lực bản thân, giao thủ chính diện, Sở Hưu cũng không nắm chắc tất thắng.

Cho nên trận chém giết này ngừng ở đây, mọi người cùng lâm vào bầu không khí yên tĩnh tới quỷ dị.

Đám người Sở Hưu chiếm cứ vị trí tốt nhất gần cửa Thông Thiên Tháp, còn lại bất luận Sầm Phu Tử hay Hạ Hầu Vô Giang đều không đứng ra khiêu khích Sở Hưu, càng không nói tới người khác.

Mọi người chờ đợi Thông Thiên Tháp mở cửa trong không khí yên tĩnh quỷ dị. Sở Hưu quay sang truyền âm với Lã Phụng Tiên nói: “Thời gian vừa qua chắc Lã huynh cũng gặp không ít kỳ ngộ ở Tây Sở?”

Sở Hưu cảm thấy tốc độ tu luyện của mình đã rất nhanh, chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã từ Tiên Thiên lên tới Ngũ Khí Triều Nguyên, tốc độ này vượt qua phần lớn võ giả trên Long Hổ Bảng.

Thế nhưng tốc độ của Lã Phụng Tiên không hề kém cạnh Sở Hưu, kể cả nội lực bản thân cũng tích lũy hết sức hùng hồn. Điểm này khiến Sở Hưu không thể không cảm thán, mặc dù y nhúng tay vào khiến vận mệnh Lã Phụng Tiên xảy ra chút thay đổi, nhưng đại khí vận vẫn luôn trên người hắn, không hề giảm sút.

Lã Phụng Tiên cười cười nói: “Không tính là kỳ ngộ gì, có điều cũng không ít đồ tốt. Hơn nữa Trần minh chủ của Thiên Hạ Minh đối đãi với ta không tệ. ta

chỉ giúp Thiên Hạ Minh làm chút chuyện nhỏ, Trần minh chủ lại cho ta rất nhiều thứ.”

Tạ Tiểu Lâu bên cạnh cười khổ nói: “Lã huynh, sư phụ ta cũng thật tâm mời ngươi gia nhập Thiên Hạ Minh. Nếu ngươi chịu làm đệ tử của Thiên Hạ Minh, sư phụ sẽ cho ngươi càng nhiều, cho dù sư phụ để ngươi làm người thừa kế Thiên Hạ Minh, ta cũng tâm phục khẩu phục.”

Trần Thanh Đế của Thiên Hạ Minh hết sức coi trọng Lã Phụng Tiên, điểm này Tạ Tiểu Lâu đã nói với Sở Hưu từ trước, chỉ tiếc Lã Phụng Tiên lại cự tuyệt hảo ý của Trần Thanh Đế.

Giờ nhắc lại Lã Phụng Tiên vẫn lắc đầu nói: “Con người ta sống tự do tản mạn đã quen rồi, không chịu nổi sự quản thúc của tông môn thế gia, chỉ có thể cô phụ hảo ý của Trần minh chủ.
Chương 355 Viện Quân (2)

Có điều nếu các ngươi có chuyện gì cần ta hỗ trợ cứ mở miệng là được. Cửu Phân Đường của Sở huynh không tệ, mọi người có gì cần cứ nói, chỉ cần Lã Phụng Tiên ta giúp được chắc chắn sẽ không chối từ.”

Tính cách Lã Phụng Tiên chính là như vệ, người trong giang hồ thì cầu hai chữ danh lợi, còn Lã Phụng Tiên chỉ cầu tiêu dao tự tại, trong lòng hắn không có chính tà, chỉ có ‘đúng’ và ‘sai’ do hắn nhận định.

Hắn cho rằng một kẻ nên giết, vậy cho dù người này là hiệp sĩ được giang hồ công nhận, là tông sư đức cao vọng trọng trong Phật môn, hắn cũng dám giết.

Còn nếu hắn cho rằng ngươi là bằng hữu, cho dù tương lai Sở Hưu thật sự trở thành kẻ địch chung của võ lâm, bị vạn người phỉ nhổ, Lã Phụng Tiên vẫn sẽ coi y là bằng hữu.

Tất cả theo tấm lòng mình, điểm này nói thì đơn giản nhưng làm lại cực khó. Có lẽ chính do tâm cảnh này nên Lã Phụng Tiên mới có tốc độ tu luyện nhanh chóng đến đáng sợ như vậy, thậm chí khiến Sở Hưu cũng phải kinh ngạc.

Sở Hưu quay sang Tạ Tiểu Lâu và Mạc Thiên Lâm, hàn huyên vài câu. Những chuyện hai vị này trải qua trong thời gian vừa rồi lại rất đơn giản.

Thực lực Tạ Tiểu Lâu vốn đã gần đột phá Tam Hoa Tụ Đỉnh, sau Thần Binh Đại Hội hắn dạo một vòng quanh Đông Tề, cũng thuận lợi đột phá lên Tam Hoa Tụ Đỉnh.

Còn Mạc Thiên Lâm, mặc dù sau Thần Binh Đại Hội bị Mạc gia cấm túc, nhưng dù sao hắn cũng không khiến Mạc gia mất mặt cho nên còn được thưởng rất nhiều tài nguyên tu luyện, cũng thuận lợi đột phá lên Tam Hoa Tụ Đỉnh.

Chỉ có điều bọn họ vừa đột phá lên Tam Hoa Tụ Đỉnh lại nghe tin Sở Hưu giết chết đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất. Tin tức này khiến bọn họ kinh hãi không thôi, đồng thời cũng thầm nhủ quả nhiên mình không kết giao sai bằng hữu. Với thực lực và tiềm lực của Sở Hưu, giờ bọn họ còn giúp được Sở Hưu, nhưng đợi tới sau này e rằng phải nhờ Sở Hưu dìu dắt bọn họ.

“Đúng rồi, gần đây Lạc Phi Hồng ra sao?” Sở Hưu hỏi.

Mạc Thiên Lâm cười hắc hắc nói: “Sở huynh ngươi quan tâm tới Lạc Phi Hồng như vậy, chẳng lẽ có ý gì với nàng?”

Sở Hưu khoát tay nói: “Đừng trêu ta như thế, dẫu sao nàng cũng là người trong tổ chức cơ mà, thuận miệng hỏi chút thôi.”

Mạc Thiên Lâm cũng chỉ trêu chọc hai câu, theo hắn thấy mặc dù Lạc Phi Hồng rất xinh đẹp, nhưng tính cách đó người thường làm sao khống chế nổi, vốn không thích hợp cưới về làm vợ. Chỉ có cái hạng đầu óc có vấn đề như Hạ Hầu Vô Giang mới đi theo đuổi Lạc Phi Hồng, thậm chí còn vì vậy mà giận chó đánh mèo lây sang cả hắn.

“Cái cô ả điên Lạc Phi Hồng kia sống rất thoải mái. Nghe nói lúc về La gia nàng đã bị các trưởng lão Lạc gia khiển trách một hồi, răn dạy nàng không nên đối địch với Hạ Hầu thị.

Ngươi cũng biết tính cách cô ả điên kia rồi đấy, đâu phải người chịu nén giận? Ngay hôm sau nàng đã tìm tới con cháu đám trưởng lão kia, lấy danh nghĩa là luận bàn còn thực chất là chà đạp, đánh tất cả bọn họ một trận. Ra tay rất nặng, thiếu chút nữa phế bỏ đám người kia.

Sau đó đám trưởng lão kia lại phẫn nộ gọi cô ả tới mắng thêm một trận, lại phạt tài nguyên tu luyện, phạt diện bích các thứ. Bọn họ không thể thật sự ra tay với Lạc Phi Hồng được.

Kết quả sau khi Lạc Phi Hồng diện bích xong lại quay ra đánh đám con cháu một trận, còn tuyên bố chỉ cần những trưởng lão kia dám răn dạy cô nàng lần nữa, cô nàng sẽ đánh bọn họ thêm một lượt. Đánh tới mức đám đệ tử trưởng lão Lạc gia không ai dám nói gì nữa, cuối cùng không dám lên tiếng răn dạy, còn đưa cô nàng rất nhiều tài nguyên tu luyện. Ngoại trừ tạm thời không thể ra khỏi Lạc gia, cô nàng còn sống thoải mái hơn chúng ta!”

Nghe Mạc Thiên Lâm thuật lại, Sở Hưu cũng trợn tròn hai mắt.

Chẳng trách Mạc Thiên Lâm gọi Lạc Phi Hồng là cô ả điên, hành động đó của nàng đúng là điên cuồng.

Già mắng ta thì ta đánh trẻ, dù sao đều là người trong gia tộc, những người này không thể phế bỏ Lạc Phi Hồng được.

Hành động côn đồ như vậy chắc chỉ nữ nhân như Lạc Phi Hồng mới làm ra được.

Đế Dương Sơn tạm thời chìm vào bình tĩnh ngắn ngủi, di tích Thông Thiên Tháp cũng từ từ nhô lên, có lẽ thêm khoảng một hai ngày nữa, cánh cửa tầng thứ nhất sẽ hoàn toàn mở ra.

Thời gian vừa qua lại có không ít võ giả tới đây, có võ giả tán tu, cũng có võ giả xuất thân thế lực nhỏ, có điều không ai dám tới khiêu chiến với Sở Hưu.

Người mới tới đương nhiên không ai ngu ngốc, bọn họ đều hỏi thăm xung quanh xem vừa rồi xảy ra những chuyện gì.

Sở Hưu là kẻ điên ngay người của Đại Quang Minh Tự cũng dám giết, ai dám khiêu khích Sở Hưu trong thời điểm này.

Huống hồ thực lực của đám người Sở Hưu đều không yếu.

Mặc dù Sở Hưu không phải Thiên Nhân Hợp Nhất nhưng có thêm Lã Phụng Tiên bên cạnh, y hoàn toàn có tư cách đối đầu với Sầm Phu Tử cùng Hạ Hầu Vô Giang, thất thúc, lại thêm Tạ Tiểu Lâu và Mạc Thiên Lâm thực lực cũng rất kinh người.

Ngoại trừ những kẻ không mấy danh tiếng tới sau, thời gian này không có thêm người nào có chút phân lượng đến. Có điều khi Thông Thiên Tháp sắp nhô lên khỏi mặt đất lại có vài nữ tử tới.

Tổng cộng có năm cô gái, đều mặc áo trắng, dung mạo thanh khiết, tay mang một thanh kiếm mỏng.

Đặc biệt là nữ nhân dẫn đầu, dung mạo thanh tú, dáng người uyển chuyển, mỗi đường nét trên khuôn mặt đều như được điêu khắc hết sức tinh tế, hoàn mỹ vô khuyết, như tiên tử trên Thiên Cung. Đó là một loại mỹ lệ khiến người ta không cách nào động vào, không thể khinh nhờn.

Chứng kiến những cô gái này đến đây, mọi người đều ngây ngốc trước vẻ đẹp đó, bao gồm cả Sở Hưu cũng vậy.

Trên giang hồ vô số hồng nhan tuấn kiệt, Sở Hưu cũng từng gặp không ít mỹ nữ, nhưng không mấy ai có dung nhan sánh nổi nữ tử trước mắt.

Mai Khinh Liên tính là một, chỉ có điều vẻ đẹp của Mai Khinh Liên là lạnh lùng mang theo mị hoặc, như băng hỏa lưỡng trọng thiên, hết sức mê người, khiến người ta có cảm giác mỹ lệ câu hồn đoạt phách trong thâm tâm.

Còn Lạc Phi Hồng lại kém hơn nửa bậc so với nữ tử trước mắt. Điểm hấp dẫn

của Lạc Phi Hồng là luồng khí khái hào hùng như nam tử của hàng, khiến người ta có cảm giác khác hẳn những cô gái khác.

Có điều nếu chỉ xét theo dung nhan, vậy bất luận Mai Khinh Liên hay Lạc Phi Hồng thậm chí đều kém hơn nữ nhân này nửa bậc.

Đối mặt với mỹ nữ cấp bậc này, Sở Hưu chỉ dừng lại trên gương mặt vài giây rồi ánh mắt hạ xuống bên dưới.

Đương nhiên không phải theo hướng không thể miêu tả, mà là nhìn về phái thanh kiếm của các nàng.

Thanh kiếm mỏng kia chỉ rộng cỡ ngón cái, không như trường kiếm, ngược lại rất giống gậy trúc. Sở Hưu rất quen thuộc với loại kiếm này, lúc trước chỉ thiếu chút nữa nó đã đoạt mạng của y.

Thanh kiếm này chính là Việt Nữ Kiếm của Việt Nữ Cung, nổi danh trên giang hồ.

Chỉ có điều Việt Nữ Cung ở Ngô Việt, cách đây khá xa, sao các nàng lại tới đây? Cũng tình cờ đi ngang qua?”

Ngay lúc Sở Hưu tự hỏi, những võ giả xung quanh mới như bừng tỉnh, ánh mắt vừa hâm mộ vừa mê say, chỉ trỏ bàn luận ầm ĩ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(Full) Vô thượng luân hồi
(Full) Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Tổ Thần Chí Tôn
Chương 936-940

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom