• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (7 Viewers)

  • Chương 346-350

Chương 346 Bố trí

Quan Tư Vũ kinh ngạc nhìn Sở Hưu, hắn cũng không ngờ Sở Hưu lại nhìn xa như vậy.

Đối với chưởng hình quan, bọn họ thường chỉ thấy khu vực mà mình quản lý, chỉ cần lo cho tốt khu vực của mình, vậy bọn họ đã là chưởng hình quan hợp cách.

Còn các đời đường chủ Quan Trung Hình Đường đều rất dễ nhìn ra điểm này, thậm chí mỗi thời đại, đường chủ đều cố gắng giúp Quan Trung Hình Đường thoát khỏi cảnh khốn khó này.

Nhưng một người trẻ tuổi chỉ vừa gia nhập Quan Trung Hình Đường như Sở Hưu lại có thể nhìn ra điểm này, quả thật không dễ.

Trầm ngâm một lát, Quan Trung Hình Đường trầm giọng nói: “Sở Hưu, ngươi cũng biết quy củ của Quan Trung Hình Đường rồi đấy, thưởng phạt phân minh.

Chuyện lần này là ngươi chủ động yêu cầu, làm xong không có thưởng, nhưng nếu không làm được, ảnh hưởng tới toàn bộ Quan Trung Hình Đường, vậy ta cũng không đảm bảo cho vị trí chưởng hình quan vừa tới tay ngươi đâu.”

Sở Hưu chắp tay nói: “Tại hạ thân là người của Quan Trung Hình Đường, đương nhiên phải suy nghĩ vì lợi ích của Quan Trung Hình Đường rồi. nếu người người đều bo bo giữ mình, không chịu phát triển, vậy Quan Trung Hình Đường ta sẽ càng ngày càng đi xuống mà thôi.”

Lời này của Sở Hưu dõng dạc hùng hồn, khiến Quan Tư Vũ cũng không biết được rốt cuộc y nói thật hay giả.

Có điều Sở Hưu có chí tiến thủ như vậy cũng là chuyện tốt, cho dù y nghĩ vì lợi ích của mình, nhưng nếu thành công, được lợi lại là cả Quan Trung Hình Đường.

Quan Tư Vũ trầm giọng nói: “Nếu ngươi đã có ý tưởng vậy cứ làm đi. Có điều ta phải dặn ngươi một câu cuối cùng, nghĩ cho kỹ rồi hẵng làm.”

Sở Hưu chắp tay nói: “Vâng, đa tạ đường chủ.”

Sau khi nói xong, Sở Hưu trực tiếp rời đi.

Y đến chỗ Quan Tư Vũ chỉ là để tìm một lý do thích hợp bố trí quanh Đế Dương Sơn, thực tế chút địa bàn đó Sở Hưu hoàn toàn không để trong mắt.

Đất Tây Sở nhiều rừng rậm sông núi, con đường quan trọng nhất từ Quan Tây tới Tây Sở chính là Đế Dương Sơn.

Có điều, chính vì có ngọn núi lớn nằm ngang chính giữa cho nên đa số là những đường núi không mấy rộng rãi, xung quanh chỉ có vài trấn nhỏ, không có châu phủ gì lớn.

Xung quanh Đế Dương Sơn cũng có vài thế lực, đại đa số là môn phái nhỏ cùng tiểu thế gia, nhưng trên thực tế đám gọi là tông môn thế gia này luôn vụng trộm cấu kết với sơn tặc thổ phỉ đánh cướp những khách thương qua lại, thậm chí có một thế lực bản thân là sơn tặc thổ phỉ.

Có điều khách thương từ Tây Sở tới Quan Trung đại đa số là người trong thế lực võ lâm bên Tây Sở, không dễ trêu vào. Cho nên bọn họ chỉ nhắm vào những nhóm người có vẻ yếu đuối, dễ ức hiếp, sống cũng coi là thoải mái.

Trong một điền trang phía tây Đế Dương Sơn, gia chủ Dương gia tại Hoành Đạo Sơn Trang, Dương Đình Uy nhìn Hỏa Nô trước mặt, cau mày.

Hỏa Nô đột nhiên dùng thân phận bộ đầu giang hồ của Quan Trung Hình Đường tới chơi, khiến Dương Đình Uy vô cùng ngạc nhiên.

Khu vực xung quanh Đế Dương Sơn mặc dù không phải là biên giới của Tây Sở nhưng cũng không tính là địa bàn của Quan Trung Hình Đường. Nơi này rừng núi dày đặc, không thích hợp thành lập châu phủ quá lớn, cho nên Quan Trung Hình Đường trước nay luôn chướng mắt nơi này.

Có điều ngại với thực lực của Quan Trung Hình Đường, Dương Đình Uy vẫn chắp tay nói: “Chẳng hay Hỏa Nô đại nhân tới Hoành Đao Sơn Trang có việc gì cần? Ngài muốn mua binh khí ư?”

Hoành Đao Sơn Trang của Dương gia cùng các thế lực nhỏ quanh Đế Dương Sơn đều khá giống nhau, có rất nhiều thân phận.

Bên ngoài Hoành Đao Sơn Trang của Dương gia buôn bán binh khí, hoành đao mà Dương gia rèn đúc chất lượng không tệ, mặc dù chỉ là phàm binh nhị chuyển cùng tam chuyển, nhưng sắc bén kiên cố, giá tiền cũng phải chăng.

Nhưng nếu những đội buôn đi qua khu vực Hoành Đao Sơn Trang của bọn họ có thực lực yếu, hơn nữa còn mang theo hàng hóa mê người, bọn họ cũng chẳng ngại làm thổ phỉ, cướp của giết người.

Đương nhiên giờ đang đối mặt với Hỏa Nô đại biểu cho Quan Trung Hình Đường, Dương Đình Uy cũng thu hồi tính cách thổ phỉ, thái độ vô cùng khách khí.

Hỏa Nô tùy ý chắp tay một cái nói: “Dương trang chủ, ta là người dưới trướng Quan Trung Hình Đường, là bộ đầu giang hồ thủ hạ của Sở Hưu Sở đại nhân chưởng hình quan Quan Tây. lần này ta tới đây không phải tìm ngươi làm ăn, mà là muốn báo cho ngươi một việc.

Buổi trưa ba ngày sau, trong Đông Dương Lâu, Thanh Sơn Trấn dưới chân Đế Dương Sơn, đại nhân nhà ta mời các thế lực xung quanh Đế Dương Sơn tới uống rượu bàn bạc. Mong Dương trang chủ đừng tới trễ.”

Dương Đình Uy cau mày nói: “Sở Hưu? Hắn là chưởng hình quan Quan Tây, tìm chúng ta bàn chuyện gì?”

Hỏa Nô thản nhiên nói: “Chuyện này ta cũng không biết được, dù sao đại nhân nhà ta đã mở miệng mời, Dương trang chủ có tới không thì tùy.

Đương nhiên, nếu không tới hậu quả ra sao ta cũng không rõ, chỉ cần

Dương trang chủ ngươi nghĩ rõ là được.”

Dương Đình Uy nghe vậy biến sắc, giọng điệu này của Hỏa Nô rõ là đầy ý uy hiếp.

Có điều Dương Đình Uy vẫn cố nhịn, trầm giọng nói: “Yên tâm, lúc đó ta sẽ tới!”

Hoành Đao Sơn Trang không phải thế lực mạnh mẽ gì, gia chủ là hắn cũng chỉ có thực lực Ngoại Cương cảnh mà thôi, sợ là còn không đánh nổi Hỏa Nô trước mặt.

Mà Đế Dương Sơn cách Quan Tây gần như vậy, khách thương qua lại đã sớm mang tin tức từ Quan Tây về Đế Dương Sơn. Bọn họ đều biết Ngụy Cửu Đoan bỏ mình, Sở Hưu thượng vị trở thành chưởng hình quan mới.

Đối mặt với một võ giả có thể tùy ý chém giết đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất như vậy, Dương Đình Uy không dám cự tuyệt, cũng chẳng có thực lực cự tuyệt.

Chuyện như ở Hoành Đao Sơn Trang phát sinh ở tất cả các thế lực xung quanh Đế Dương Sơn, đây cũng là một phần trong kế hoạch của Sở Hưu.

Lần này Sở Hưu cần bố trí trước khi Thông Thiên Tháp xuất thế chứ không phải để một đống sơn tặc thổ phỉ lục đục với nhau tại đây, cho nên y phải dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết hết tất cả những người này sau đó yên tâm chờ đợi bố trí trên Đế Dương Sơn.

Ba ngày sau trong quán rượu Đông Dương Lâu lớn nhất Thanh Sơn Trấn dưới chân Đế Dương Sơn, hơn mười võ giả từ Ngoại Cương cảnh đến Ngũ Khí Triều Nguyên tập trung trong đó, thấp thỏm chờ đợi.

Những người này đều là thế lực võ lâm xung quanh Đế Dương Sơn, cũng là những người được Sở Hưu phái thủ hạ tới thông báo, không ai dám không đến, cũng không ai dám đến trễ, Tất cả đều đến thật sớm chờ tại đây.

Những người này không phải kẻ ngu, tạm thời bọn họ còn không rõ chuyện gì sắp tới, nếu vì vậy mà đắc tội với một chưởng hình quan Quan Trung Hình Đường như Sở Hưu, một người đứng trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, vậy rõ ràng là bị điên rồi.

Không khí trong Đông Dương Lâu khá tĩnh lặng, lúc này Dương Đình Uy lại đột nhiên mở miệng: “Chư vị có biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra không? Sở Hưu là chưởng hình quan Quan Trung Hình Đường, vì sao lại tới Đế Dương Sơn của chúng ta?

Trần lão đại, ngươi có biết tin tức ẩn tình gì không?”

Dương Đình Uy đưa mắt sang một võ giả trung niên mặc áo đen để râu quai nón.

Người này chính là trại chủ Lôi Vân Trại, Hắc Ma Thủ - Trần vân, là sơn trại thổ phỉ lớn nhất quanh Đế Dương Sơn.

Xung quanh Đế Dương Sơn đại đa số là thổ phỉ, mà Lôi Vân Trại lại là chuyên nghiệp trong số thổ phỉ, chỉ đánh cướp khách thương cũng có thể nuôi sống bản thân, có thể thấy thực lực Lôi Vân Trại mạnh tới mức nào.

Thực tế, Lôi Vân Trại quả thật là thế lực lớn nhất xung quanh Đế Dương Sơn, bản thân Trần Vân cũng có tu vi Ngũ Khí Triều Nguyên.

Lúc này nghe Dương Đình Uy hỏi như vậy, Trần Vân khoát tay ngăn lại, dùng giọng thô hào nói: “Sở Hưu định giở trò quỷ gì, ta làm sao biết được?

Có điều ta biết, giờ Sở Hưu là người ngoài, chúng ta mới là người một nhà. Chỉ cần chúng ta đoàn kết nhất trí không để tên Sở Hưu kia chia rẽ, vậy bất luận Sở Hưu kia định làm gì, chúng ta cũng sẽ không thiệt.”

Mọi người ở đây gật nhẹ đầu, cùng đồng ý phụ họa.

Có điều đúng lúc này đột nhiên vang lên tiếng bước chân, đám người trong phòng lập tức im lặng, bất giác ngồi ngay ngắn lại.

Sở Hưu mặc một bộ áo đen, chậm rãi bước vào trong đại sảnh.

Mặc dù gương mặt y trẻ trung nhất trong số những người ở đây nhưng khí thế trên người y lại vô cùng kinh khủng, mỗi bước đạp xuống như đạp trong lòng mọi người, khiến tất cả không nhịn được thấp thỏm lo lắng.

Đi thẳng tới vị trí chủ, Sở Hưu gõ gõ bàn, trầm giọng nói: “Ta là Sở Hưu, là chưởng hình quan Quan Tây của Quan Trung Hình Đường, ta nghĩ chư vị chắc đều biết ta.”

Dương Đình Uy là người đầu tiên đứng lên chắp tay: “Sở đại nhân danh chấn giang hồ, chúng ta đương nhiên biết tiếng, tại hạ Hoành Đao Sơn Trang, Dương…”

Có điều Dương Đình Uy còn chưa nói xong đã bị Sở Hưu ngắt lời, y trực tiếp dùng giọng lạnh băng nói: “Không cần tự giới thiệu, ta không có thời gian nghe. Các ngươi chỉ cần biết ta là ai là được, còn các ngươi là ai, ta không có thời gian, cũng chẳng hứng thú biết.”

Lời này vừa nói ra, Dương Đình Uy bị nghẹn cho đỏ bừng cả mặt, ánh mắt những người khác cũng lóe lên vẻ tức giận.

Từng thấy người cuồng vọng, nhưng chưa từng gặp ai cuồng vọng như Sở Hưu!

Rõ ràng Sở Hưu ngươi gọi chúng ta tới, giờ ngươi lại chẳng muốn biết tên tuổi thân phận chúng ta? Thế này là sao? Sỉ nhục? Cố ý gọi bọn họ tới để sỉ nhục bọn họ hay sao?

Có điều, mặc gì dù những người này không cam lòng nhưng thân phận và uy danh của Sở Hưu đặt ngay đấy, bọn họ cũng không dám nói thêm lời gì.

Nhìn mọi người xung quanh, Sở Hưu thản nhiên nói: “Hôm nay ta tới đây chỉ muốn thông báo cho chư vị một việc mà thôi. Kể từ hôm nay trở đi, những con đường núi xung quanh Đế Dương Sơn nằm trong phạm vi của Quan Trung Hình Đường, nằm dưới sự quản lý của Quan Tây ta.

Những thế lực võ lâm bản xứ các ngươi cũng nằm dưới sự giám thị của Quan Trung Hình Đường ta.

Không cần phải làm chuyện sơn tặc thổ phỉ lúc trước nữa, vừa mất mặt vừa chẳng mấy lợi lộc!

Từ nay trở đi các thế lực xung quanh Đế Dương Sơn các ngươi lập trạm trên đường núi quanh Đế Dương Sơn, thu phí qua đường. Chỉ cần đội buôn trả phí qua đường, phải bảo đảm an toàn cho họ.

Phí qua đường nhiều ít ra sao, tự các ngươi thương lượng. Có điều sáu thành trong đó phải nộp lên cho phân bộ Quan Tây.”

Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức bùng nổ.

Bọn họ có thế nào cũng không ngờ, lần này Sở Hưu tới đây lại là để hợp nhất bọn họ, thậm chí chỉ một câu đã định tước đoạt tất cả lợi ích hiện tại của họ.

Một võ giả trong đó không nhịn nổi, đứng bật dậy tức giận nói: “Sở đại nhân, ngươi làm vậy chẳng phải quá…”

Võ giả này vừa đứng dậy, lời còn chưa nói xong, ánh mắt Sở Hưu nhìn qua, Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp thi triển, tinh thần lực cường đại trực tiếp đâm vào trong não đối phương. Chỉ thấy một khắc sau, võ giả Ngoại Cương cảnh kia thất khiếu chảy máu, co quắp mấy lần, ngã lăn trên mặt đất, không còn hơi thở!

Đám người lập tức câm như hến, Sở Hưu dùng giọng điệu không chút tình cảm nói: “Có chuyện các ngươi hiểu sai thì phải. Lần này ta gọi các ngươi tới không phải để bàn bạc, chỉ là để thông báo.

Cho nên việc các ngươi cần làm là phục tùng. Đương nhiên các ngươi cũng có thể lựa chọn phản kháng, đó là tự do của các ngươi.”

Thông Thiên Võ Tông
Chương 347 Thông Thiên Võ Tông

Thái độ phách lối thậm chí bá đạo này khiến mọi người xung quanh hết sức phẫn nộ.

Có điều ngoài phẫn nộ ra, họ còn làm gì được đây?

Bất luận theo thực lực hay theo thân phận địa vị, bọn họ đều không phải đối thủ của Sở Hưu, lúc này nhảy ra đối nghịch với y, dù chỉ nhiều một câu thôi như tên vừa rồi, kết cục cũng rất thê thảm.

Trần Vân của Lôi Vân Trại là người đầu tiên đứng lên chắp tay: “Nếu Sở đại nhân đã nói vậy, Lôi Vân Trại không có ý kiến, sau khi trở về lập tức phân phó thủ hạ bắt đầu chấp hành.”

Lời này của Trần Vân hết sức ngoan ngoãn nghe lời, hoàn toàn khác vị đại đương gia Hắc Ma Thủ của Lôi Vân Trại.

Đám người xung quanh cũng thầm mắng tên Trần Vân này nhìn như thô hào nhưng kỳ thật vô cùng gian xảo.

Vừa rồi người nói với mọi người đoàn kết nhất trí, đối kháng với Sở Hưu là hắn ; kết quả giờ kẻ đầu tiên nhảy ra nhận thua cũng là hắn.

Đương nhiên theo Trần Vân thấy, hắn như vậy mới là thức thời, là tuấn kiệt; ai lại đi làm chuyện chịu chết chứ?

Những người khác thấy thái độ này của Trần Vân cũng đành ngoan ngoãn cúi đầu nhận thua.

Bọn họ có tâm phục hay không, Sở Hưu mặc kệ, dù sao chỉ cần đám người này tạm thời khẩu phục là đủ.

Nhìn đám người, Sở Hưu thản nhiên nói: “Người nghe lời không chết cũng sẽ không lỗ, các ngươi sẽ thấy may vì lựa chọn hôm nay. Tất cả đi đi.”

Sở Hưu nói mời họ dự tiệc, kết quả đừng nói là rượu, ngày chút rau dưa cũng chưa từng ăn.

Đương nhiên lúc này ai lại để ý tới điểm này, với bọn họ mà nói, lần này giữ được tính mạng đã là vạn hạnh rồi.

Sau khi đuổi đám người này về, Quỷ Thủ Vương đi tới kinh ngạc nói: “Đại nhân, vậy là xong à?”

Sở Hưu gật nhẹ đầu nói: “Không thì còn thế nào? Đối với phần lớn mọi người, ngươi giảng đạo lý với hắn cũng chẳng được, chẳng bằng vừa gặp đã trực tiếp rút đao rút kiếm ra.

Không phục tùng thì chết, chỉ đơn giản vậy thôi. Có đôi khi lợi ích che mắt người ta sẽ đi nhầm lối, nhưng trong thời khắc sinh tử, lại rất dễ lựa chọn.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, Quỷ Thủ Vương bỗng cảm thấy một luồng hàn ý.

Cho dù hắn cực kỳ trung thành với Sở Hưu nhưng lúc này cũng không khỏi nói thầm, quan niệm của Sở Hưu đúng là méo mó tới cực hạn.

Đổi một cách nói khác đó là thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, có điều ngoại trừ Côn Luân Ma Giáo thời đỉnh phong nhất ra, có vẻ cho dù là hai mạch Phật Đạo đều không ai đạt tới mức độ này.

Lắc đầu, vứt hết những suy nghĩ linh tinh trong đầu đi, Quỷ Thủ Vương trầm giọng nói: “Đại nhân, những thứ ngài bảo ta chuẩn bị đều đã xong.”

Nói xong, Quỷ Thủ Vương đưa cho Sở Hưu năm cái trận bàn bỏ túi lớn cỡ bàn tay.

Quỷ Thủ Vương tinh thông một phần trận đạo, những thứ Sở Hưu bảo Quỷ Thủ Vương chuẩn bị rất đơn giản, chỉ là một bộ Ngũ Hành Trận Pháp mang tính phụ trợ.

Ngũ Hành Trận Pháp này không có lực sát thương, tác dụng duy nhất là phân chia phương vị, chỉ cần có lực lượng sung túc, trận pháp có thể không ngừng giám thị động tĩnh xung quanh truyền lại cho Sở Hưu.

Đương nhiên với phần lớn mọi người, thứ này tương đối gân gà. Có điều đối với Sở Hưu, nó cũng khá có tác dụng, vì năm khối trận bàn này có thể cung cấp phương vị rõ ràng cho Sở Hưu sau khi di tích Thông Thiên Tháp hiện thế, đồng thời nó còn có thể giám thị động tĩnh của một số người, khiến Sở Hưu không đến mức hóa thành mù mắt.

Sở Hưu đã nghe được trong cốt truyện gốc, sau khi Thông Thiên Tháp mở ra, không chỉ không phân biệt đường chủ đông tây nam bắc, thậm chí trên trời dưới đất đều không phân rõ. Đến lúc hết thời gian, những người còn lưu lại trong Thông Thiên Tháp sẽ mãi mãi bị nhốt dưới đất, khi đó ngoại trừ tự sát có vẻ như không còn cách nào.

Các thế lực võ lâm xung quanh Đế Dương Sơn đều đã bị khống chế, mấy hôm nay Sở Hưu liền bố trí trận bàn, không muốn để người khác phát hiện.

Cái tên Đế Dương Sơn rất bá đạo, nhưng thực tế Đế Dương Sơn lại không lớn.

Trong truyền thuyết Đế Dương Sơn ngày trước cũng là ngọn núi nổi danh, thậm chí từng xuất hiện đế vương một nước, cho nên mới được gọi là Đế Dương Sơn, trên núi còn từng có đại phái đỉnh cao.

Chỉ tiếc sau kiếp nạn vạn năm trước, Đế Dương Sơn vốn nguy nga hùng vĩ đã trở thành bộ dáng hiện tại, chỉ là một ngọn núi nhỏ không có gì lạ thường.

CÓ điều Sở Hưu biết, mặc dù truyền thuyết có phần sai lệch, nhưng không có lửa làm sao có khói.

Trên Đế Dương Sơn không có môn phái đỉnh cao trên giang hồ, nhưng lại có thứ mà môn phái đỉnh phong trên giang hồ lưu lại, đó chính là Thông Thiên Tháp.

Người xây dựng Thông Thiên Tháp là một đại tông môn nổi tiếng thời thượng cổ, Thông Thiên Võ Tông.

Thông Thiên Võ Tông là một tông môn hết sức kỳ dị, đồng tu ba nhà đạo phật ma, ngoại trừ ba loại võ đạo chủ lưu đó, bất cứ võ công kỳ kỳ quái quái gì Thông Thiên Võ Tông đều có hứng thú tu luyện, dung nhập vào hệ thống võ đạo của mình.

Thông Thiên Tháp trên Đế Dương Sơn này không phải nơi ở của Thông Thiên Võ Tông ngày trước, chỉ là một phân bộ được Thông Thiên Võ Tông thành lập mà thôi.

Ngày trước Thông Thiên Võ Tông thành lập mấy chục tòa Thông Thiên Tháp, đệ tử Thông Thiên Võ Tông có thể vào đó tu luyện, cũng thuận tiện cho bọn họ thu thập các loại công pháp kỳ dị trên giang hồ.

Đương nhiên kỳ dị nhất không phải điểm này, mà là lý tưởng của Thông Thiên Võ Tông, đó là muốn dùng võ thông thiên!

Thông Thiên Võ Tông tin rằng võ đạo cực hạn có thể phá vỡ trói buộc của thế giới, võ toái hư không, siêu thoát thân người, thành Tiên thành Phật!”

Cái gọi là Tiên Phật đều do người tu luyện mà thành, cho nên bọn họ không cố kỵ phân chia đạo phật ma gì, dù sao theo họ thấy, những thứ này đều chỉ là công cụ trên con đường thông thiên của bọn họ mà thôi.

Võ toái hư không chỉ là một truyền thuyết, rốt cuộc có ai thành công hay không? Không người nào biết. Ngày trước Ninh Huyền Cơ danh xưng Tiên Nhân, nhưng người trong giang hồ đều biết hắn vẫn là người, không phải là tiên.

Trên võ đạo không có võ công mạnh nhất, chỉ có người mạnh nhất, cho nên cổ nhân chưa chắc đã mạnh hơn người thời nay. Chuyện Ninh Huyền Cơ không làm được, đặt tại thời thượng cổ cũng chẳng ai làm được, nếu không Thông Thiên Võ Tông đã chẳng ôm chấp niệm này lâu như vậy, mãi tới lúc đại kiếp thượng cổ hủy diệt triệt để môn phái này.

Tới ngày nay, vị trí Thông Thiên Võ Tông đã không biết tung tích, chỉ có một số di tích Thông Thiên Tháp lẻ lẻ xuất thế. Do Thông Thiên Tháp trải rộng khắp thiên hạ, mỗi tháp đều độc lập, cho nên có một số Thông Thiên Tháp có nhiều thứ tốt, có một số lại rất ít, thậm chí có nơi đã hoàn toàn hư hỏng, không có giá trị gì.

Trong kịch bản gốc, tòa Thông Thiên Tháp sắp xuất thế ở Đế Dương Sơn là tòa tháp được bảo tồn hoàn chỉnh nhất, trận pháp trong đó hầu như không tổn hại, vẫn vận hành như thường. Cho nên Thông Thiên Tháp tại Đế Dương Sơn không như những tòa tháp khác, do trận pháp tổn hại mà hiện thế, Thông Thiên Tháp này chỉ xuất hiện một bộ phận, thu nạp lực lượng thiên địa một thời gian, bổ sung lực lượng cho bản thân xong sẽ lại chìm xuống lòng đất.

Lúc đó không ai ngờ bên trong tòa Thông Thiên Tháp này còn hoàn chỉnh như vậy, còn tưởng nó giống những tòa tháp khác đã hỏng hóc, không có nhiều đồ tốt, cho nên không có tông sư võ đạo xuất thân. Kết quả đám người không vơ vét được Thông Thiên Tháp trong thời gian ngắn, chỉ lục tìm mấy tầng. Sau khi hết thời gian, một số người thoát được, số còn lại bị nhốt trong Thông Thiên Tháp dưới lòng đất.

Mãi sau này tin tức truyền lại, có vài thực lực liên thủ đào Thông Thiên Tháp lên, thậm chí có tông sư võ đạo ra tay cưỡng ép phá trận. Kết quả lại làm phát động trận pháp bên trong khiến Thông Thiên Tháp tự hủy, những thứ tốt chưa từng phát hiện cùng những người bị nhốt trong đó từ trước đều tiêu vong, có thể nói là chuyện hết sức đáng tiếc.

Đương nhiên lần này có Sở Hưu, những thứ trong Thông Thiên Tháp sẽ không bị lãng phí. Huống hồ cho dù có lãng phí, Sở Hưu cũng không định báo trước cho Quan Tư Vũ, nói cho hắn bên trong Thông Thiên Tháp này có nhiều đồ tốt.

Quan Tư Vũ không đến, mọi thứ là của y, nếu Quan Tư Vũ tới, chỉ sợ những thứ này sẽ thành của Quan Trung Hình Đường.

Bảy ngày sau, trên Đế Dương Sơn bỗng có chấn động kịch liệt như núi đổ đất tan, toàn bộ Đế Dương Sơn rung động kịch liệt.

Những thế lực trải rộng dưới chân Đế Dương Sơn ánh mắt đều lộ vẻ hoảng sợ, lập tức cho người trong nhà chuẩn bị bỏ trốn, bọn họ còn tưởng đây là địa long xoay người.

Dưới thiên tai, cho dù là võ giả cũng không dám khẳng định trăm phần trăm mình sống sót được, chỉ là tỷ lệ lớn hay nhỏ mà thôi.

Có điều không đợi bọn họ bỏ trốn, trên Đế Dương Sơn tỏa ra một luồng sáng trắng chói mắt, giữa ban ngày cũng có thể thấy rất rõ.

Lần này ngay kẻ ngu cũng đoán được, Đế Dương Sơn có bảo vật xuất thế.

Có điều ngay lúc bọn Trần Vân cùng Dương Đình Uy định lên núi, lại bị bọn Đường Nha cùng Nhạn Bất Quy cản lại.

Trần Vân ánh mắt phẫn nộ: “Đường đại nhân, các ngươi làm vậy là có ý gì? Đế Dương Sơn là nơi chúng ta ở bao đời nay, chẳng lẽ giờ không được đi lên?”

Đường Nha thản nhiên nói: “Trước kia có lẽ có, nhưng giờ thì không! Giờ Đế Dương Sơn là địa bàn của đại nhân nhà ta, ngài ấy nói không cho các ngươi đi lên thì các ngươi không thể đi lên!”

Người của mười thế lực xung quanh Đế Dương Sơn nghe vậy vô cùng phẫn nộ, mắt thấy chí bảo xuất thấy thế nhưng bọn họ còn không được đi lên xem xết, làm sao không phẫn nộ cho được?

Có điều bọn họ còn chưa kịp phát tác, Sở Hưu đã đi tới, nhìn quanh một lượt rồi lạnh lùng nói: “Các ngươi muốn vào? Có thể, chẳng qua muốn cướp bảo bối phải tự ước lượng năng lực của mình mới được.

Thứ trên Đế Dương Sơn còn chưa triệt để xuất thế. Sau này chắc chắn sẽ có một trận tranh đoạt. Giờ các ngươi muốn đoạt cũng tức là muốn trở thành địch nhân của ta? Ta có nên diệt trừ các ngươi trước không?”

Dưới uy áp của Sở Hưu, đám người Trần Vân không dám nói nhảm nửa câu, xám xịt quay người rời đi.

Có điều bọn họ cũng thầm hận Sở Hưu quá bá đạo, quyết định loan tin ra ngoài. Bọn họ không lấy được, Sở Hưu cũng đừng hòng lấy được.

Nhìn bóng lưng đám người, Đường Nha đứng sau lưng Sở Hưu nói: “Đại nhân, có cần giết hết bọn chúng không? Đám người này ghi hận trong lòng, rất có thể sẽ nói lung tung ra bên ngoài.”

Sở Hưu chỉ cột sáng ngất trời kia nói: “Thứ này quá chói mắt, hơn nữa giờ còn chưa triệt để xuất hiện, chỉ cần không mù đều thấy được.

Để bọn họ truyền tin đi thôi, mấy con tôm tép truyền tin ra ngoài thế nào đi nữa cũng chẳng dẫn mấy đại nhân vật tới được. Nếu ta nặng tay giết sạch bọn họ, có vẻ vô cùng coi trọng vật kia, ngược lại sẽ khiến những người khác để ý hơn.”

Ngươi xứng ư?
Chương 348 Ngươi xứng ư?

Tin tức Đế Dương Sơn có bảo vật xuất thế được đám người Trần Vân tuyên truyền ác ý, nhanh chóng theo đội buôn Tây Sở lan truyền ra xung quanh. Chuyện này cũng do Sở Hưu không ngăn cản, cố ý bỏ qua.

Sau đại kiếp thượng cổ, giang hồ xuất hiện vô số di tích chí bảo, trong đó có trân phẩm hay không, phần lớn người giang hồ đã tìm ra một quy luật.

Theo những tư liệu từ thời thượng cổ truyền lại, phần lớn di tích xuất thế không bao lâu sau, mọi người cũng đoán được căn nguyên đại khái của nó, sau đó lại phân tích ra bên trong liệu có đồ tốt hay không, cuối cùng lại nghĩ xem nên điều động cao thủ cấp bậc nào tới tham gia tranh đoạt.

Nếu không, tông sư võ đạo đâu phải không có việc gì, ngày ngày chạy tới chạy lui trên giang hồ? Cho dù có thời gian rỗi cũng không thể để việc tu hành của bản thân bị chậm trễ được.

Lần này Thông Thiên Tháp xuất thế tại Đế Dương Sơn, một số thế lực xung quanh nghe xong không phát hiện tình huống có gì đặc thù, có vẻ trước kia trên Đế Dương Sơn không có đại phái đỉnh phong nào đóng quân.

Hơn nữa chuyện này do một số thế lực nhỏ bé tung tin, không có tin tức kỹ lưỡng, không đáng gióng trống khua chiêng.

Có điều mặc dù không đến mức gióng trống khua chiêng, nhưng những người nghe tin cũng không thờ ơ, cho dù phái vài người tới xem xét thăm dò một chút cũng được, vạn nhất gặp may, trong đó thật sự có đồ tốt thì sao?

Nhiều năm như vậy, phần lớn thế lực trên giang hồ đều làm theo cách này, còn một số võ giả tán tu cùng môn phái nhỏ thì chỉ cần thấy có chuyện hay là tới tụ tập. Đối với bọn họ mà nói, bất kể đồ bên trong tốt hay xấu, chỉ cần nhận được một cơ hội, vậy có hưởng thụ cả đời cũng không hết.

Cho nên trong hai ngày ngắn ngủi, không ít võ giả tán tu cùng các thế lực nhỏ đều tập trung tại đây.

Lúc này trên Đế Dương Sơn, phần lớn thổ địa đã rạn nứt, một tòa tháp lớn hình tròn xuyên qua đất đã nhô lên, đã lộ ra cao chừng vài trượng.

Trước nay phần lớn các tòa tháp đều có hình vuông, còn Thông Thiên Tháp lại có hình tròn, nó cũng đại biểu cho ý trời tròn đất vuông, đi lên tới trời.

Bề ngoài Thông Thiên Tháp vô cùng to lớn, rộng chừng hơn mười trượng, nhưng đó mới chỉ là bề ngoài, bên trong còn được bao phủ bởi trận pháp không gian, càng thêm khổng lồ.

Toàn bộ Thông Thiên Tháp được xây dựng bằng một loại đá màu trắng, không biết là do trận pháp hay do chất liệu, bên ngoài Thông Thiên Tháp lóng lánh ánh sáng màu trắng, giữa ban ngày cũng vô cùng chói mắt.

Nhiều người tới như vậy, lần này Sở Hưu không để người của mình phong tỏa Thông Thiên Tháp nữa.

Giờ mới chỉ là hạng tôm tép tới đây, phong tỏa cũng có chút tác dụng, có điều đợi một thời gian nữa nếu một số kẻ có phân lượng tới, Sở Hưu muốn phong tỏa Thông Thiên Tháp vậy chắc chắn phải tranh tài một trận với họ trước khi Thông Thiên Tháp mở ra. Làm vậy thắng bại chưa biết, lỗ vốn lại là chắc chắn.

Không có Sở Hưu phong tỏa, đám người Trần Vân cũng vội vàng lên Đế Dương Sơn, trốn trong đám người nhìn Sở Hưu, âm thầm cười lạnh.

Sở Hưu ngươi chẳng phải phách lối lắm à? Giờ thấy nhiều người đến chẳng phải cũng ngoan ngoãn buông Đế Dương Sơn ra, để những người khác tiến vào?

Hơn nữa khi biết di tích xuất thế là Thông Thiên Tháp, đám người Trần Vân trong lòng vô cùng hào hứng.

Di tích Thông Thiên Tháp xuất thế luôn có dấu vết, trong lịch sử đã từng có vài Thông Thiên Tháp xuất hiện, loại trừ mấy tòa tháp bị hư hỏng triệt để, những tháp khác hoặc nhiều hoặc ít đều có thứ tốt. Những đại phái đỉnh phong mặc dù không quá coi trọng, nhưng với những võ giả tán tu cùng thế lực nhỏ lại có thể xưng là chí bảo, nhận được một thứ thôi cũng có thể thay đổi vận mệnh của họ.

Lúc này thế cục trên Đế Dương Sơn khá vi diệu, Sở Hưu đứng trước cửa chính Đế Dương Sơn, đây là vị trí tốt nhất, chỉ cần Thông Thiên Tháp mở ra, y chắc chắn sẽ chiếm được tiên cơ.

Những người khác thấy vậy, chớp mắt, cũng có cùng ý nghĩ.

Một người trung niên mập lùn mặc áo bông màu đen đi tới, chắp tay với Sở Hưu, cười ha hả nói: “Tại hạ Doãn La Hoa ở đất Thục Tây Sở, đã sớm nghe danh Sở đại nhân trên giang hồ, lần này tới đây là mong được kết giao với ngài.”

Thấy trung niên mập lùn này, những người xung quanh nhỏ giọng bàn tán ầm ĩ. Danh tiếng người này tại Tây Sở cũng không nhỏ, Tam Độc Ma Chi - Doãn La Hoa, cũng coi là người có số má trong giới tán tu, cũng là võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất thành danh đã lâu.

Người này xuất thân dân dã, không có truyền thừa mạnh mẽ gì, điểm bắt mắt duy nhất là ba ngón tay bên trái của hắn được luyện thành độc chỉ, thu nạp vô số kịch độc, thậm chí có thể ăn mòn chân khí, người chạm vào sẽ bị độc tố ăn mòn tới tận nội phủ kinh mạch.

Cho nên võ giả giao thủ cùng hắn cho dù thực lực có mạnh hơn đi nữa cũng không muốn tử chiến. Bởi vì cho dù giết được đối phương, nhưng chỉ cần độc chỉ của Doãn La Hoa điểm trúng, bản thân cũng phải trả một cái giá cực lớn mới có thể khu trừ độc tố, rất không có lời.

Cho nên tại Tây Sở, tên này chẳng khác gì con ruồi, mặc dù thực lực không phải đỉnh phong nhưng không ai muốn động thủ với hắn. Gặp chuyện gì đi nữa, chỉ cần Doãn La Hoa đừng làm quá mức, phần lớn mọi người không muốn trở mặt với hắn.

Lúc này Doãn La Hoa đứng ra lôi kéo làm quen với Sở Hưu, mục đích đã rất rõ ràng, hắn muốn đứng vào vị trí của Sở Hưu.

Đương nhiên Doãn La Hoa không nghĩ tới chuyện đuổi Sở Hưu đi, hắn chỉ muốn chiếm tiên cơ cùng Sở Hưu mà thôi.

Mặc dù nơi này không tính là địa bàn của Quan Trung Hình Đường, nhưng nghe nói Sở Hưu đã đặt nơi này vào phạm vi Quan Tây. Rồng mạnh đến đâu cũng chẳng ép nổi rắn bản địa, nơi này cách Quan Trung Hình Đường quá gần, Doãn La Hoa cũng không muốn cưỡng ép con rắn bản địa Sở Hưu.

Huống hồ sự tích giết chết cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất của Sở Hưu đã lan truyền rất rộng, Doãn La Hoa mặc dù có thực lực Thiên Nhân Hợp Nhất nhưng hắn cũng không muốn động thủ với Sở Hưu vào lúc này.

Sở Hưu nhìn thân hình Doãn La Hoa đi tới, khóe miệng nhếch lên như cười như không, nói: “Ngươi vừa nói gì cơ? Kết giao? Ngươi xứng sao?”

Bước chân của Doãn La Hoa ngừng lại, sắc mặt tối sầm nói: “Sở Hưu, ngươi có ý gì?”

Nụ cười trên mặt Sở Hưu thu lại, không chút biểu cảm nói: “Ý của ta còn chưa đủ rõ à? Ta nói ngươi không xứng!

Ngươi tự đi hỏi thăm chút đi, những người đủ tư cách làm bằng hữu với Sở Hưu ta là ai? Những kẻ đủ tư cách đối địch với Sở Hưu ta là người thế nào?

Một tên dùng thủ đoạn bỉ ổi khiến người khác không dám động vào như ngươi, khác gì con ruồi trâu vo ve xung quanh? Còn dám ra đây làm quen với ta, ngươi xứng sao?”

Những lời này của Sở Hưu quả thật sỉ nhục tới cực điểm, đừng nói Doãn La Hoa dẫu sao cũng là người có danh tiếng tại Tây Sở, cho dù là hạng tôm tép bình thường cũng không nhịn nổi.

Chỉ có điều, một số người ngẫm lại, những lời Sở Hưu nói là thật.

Ngày trước trên Thần Binh Đại Hội, những người giao hảo với Sở Hưu là Mạc Thiên Lâm, Lạc Phi Hồng, Tạ Tiểu Lâu, đều là tuấn kiệt trẻ tuổi xuất thân từ thế lực đỉnh phong trên giang hồ, còn đối thủ của Sở Hưu cũng tới cấp bậc Hạ Hầu Vô Giang.

Doãn La Hoa mặc dù có tu vi Thiên Nhân Hợp Nhất, nhưng hắn căn bản không cách nào sánh nổi những người này, tiếng tăm cũng chẳng tốt đẹp gì. Nói một câu không dễ nghe, đừng nói kết giao với Sở Hưu, cho dù muốn đối địch với Sở Hưu cũng không đủ tư cách.

Mà lúc này Doãn La Hoa cũng bị lời nói của Sở Hưu làm cho sắc mặt đỏ bừng, trong lòng đã vô cùng tức giận.

Hắn tốt xấu gì cũng là người có tiếng tăm tại Tây Sở, nơi này cũng có rất nhiều người biết hắn. Bị Sở Hưu sỉ nhục như vậy, nếu hắn nhẫn nhịn, e là sẽ bị người ta chế giễu cả đời.

Doãn La Hoa bước ra một bước, một luồng cương khí xanh đen tỏa ra, lạnh lùng quát lên: “Sở Hưu! Ngươi khinh người quá đáng!

Đừng tưởng ngươi đứng trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng là có thể không đặt tiền bối giang hồ chúng ta trong mắt. ta nể mặt ngươi mới kết giao với ngươi, không nể mặt ngươi, một tên tiểu bối trẻ tuổi vừa bước chân vào giang hồ như ngươi có là cái thá gì?”

Dứt lời, tay trái luôn bao phủ trong ống tay áo rộng lớn giơ lên. Ngón giữa, ngón trỏ, ngón áp út của hắn quả thật không như tay người, đen kịt như mực, bên trên còn có móng tay đỏ máu dữ tợn, như của dã thú.

Phương thức tu luyện cực đoan như Doãn La Hoa tương đương với hại người hại mình, đời này cũng không cách nào đột phá lên tông sư võ đạo.

Đương nhiên với võ giả tán tu như hắn, có thể bước lên cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất đã là may mắn trong may mắn, nói gì tới tông sư võ đạo xa vời.

Ngón trỏ Doãn La Hoa điểm ra, sương độc màu đen cùng ma khí bùng lên, cương khí như ngưng tụ thành hình ác quỷ lượn lờ trên cánh tay trái của hắn, có vẻ cực kỳ kinh khủng.

Thực lực bản thân của Doãn La Hoa không quá mạnh, thậm chí cường độ cương khí chẳng mạnh hơn bao nhiêu so với lão tổ Vệ gia cùng Trương Vạn Sơn đã già yếu.

Điểm khó giải quyết nhất của chỉ này là độc tố bộc phát trên ngón tay có thể ăn mòn chân khí, hao tổn nội phủ kinh mạch, khó lòng phòng bị.

Thậm chí loại độc tố này bản thân Doãn La Hoa cũng không có thuốc giải, trúng độc mặc dù không chết ngay nhưng muốn khu trừ độc tố cũng chẳng hề đơn giản.

Lần này Doãn La Hoa vừa ra tay đã vận dụng Tam Độc ma Chỉ, xem ra đã vô cùng phẫn nộ với lời nhục mạ vừa rồi của Sở Hưu, cũng bất kể Quan Trung Hình Đường sau lưng y. Dù sao sau khi đoạt được bảo vật hắn sẽ trở lại Tây Sở, Quan Trung Hình Đường đi đâu mà tìm hắn?

Mà lúc này khóe miệng Sở Hưu lại nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng, hai tay kết ấn, quyền ấn đánh ra tỏa ra quang huy thánh khiết.

Viên Mãn Bảo Bình Ấn!

Ánh sáng chói mắt cùng độc chỉ đen nhánh đụng thẳng vào nhau, đám người chỉ nghe một tiếng rú thảm thiết vang lên, Doãn La Hoa bị một chiêu Viên Mãn Bảo Bình Ấn vô cùng hùng mạnh của Sở Hưu đánh nát một ngón trỏ.

Có điều ngón trỏ của hắn mặc dù đã vỡ vụn, thậm chí vặn vẹo không ra hình dạng gì, nhưng sương độc xanh đen lại trực tiếp phá tan lực lượng cường đại của Viên Mãn Bảo Bình Ấn, đánh vào hai tay Sở Hưu. Chỉ trong nháy mắt hai tay y đã biến thành màu đen kịt!

Kẻ thù khắp thiên hạ
Chương 349 Kẻ thù khắp thiên hạ

Sở Hưu cùng Doãn La Hoa giao thủ một chiêu thôi đã khiến mọi người ở đây nhìn không chuyển mắt, thực lực của hai vị này thật kinh người, chỉ một chiêu thôi đã lưỡng bại câu thương.

Một chiêu ấn pháp Phật môn của Sở Hưu trực tiếp đánh nát một ngón tay của Doãn La Hoa, xem ra sau này cũng chẳng khôi phục lại được, e là sau này biệt hiệu phải đổi thành Nhị Độc Ma Chỉ.

Còn Sở Hưu cũng chịu thiệt không nhỏ, hai tay y đã dính phải kịch độc của Doãn La Hoa, tiếp đó e là không thể tham gia tranh đoạt trong Thông Thiên Tháp.

Còn bên này Doãn La Hoa mặc dù bị phế một ngón tay, nhưng hắn vẫn còn hai ngón.

Tính ra như vậy, Sở Hưu chịu thiệt nặng hơn.

Có điều từ điểm này cũng có thể nhìn ra, Sở Hưu thật sự có thực lực đối đầu với võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất. Có điều lần này y gặp phải kẻ mà võ giả cùng giai đều thấy đau đầu như Doãn La Hoa, chuyện này chỉ có thể coi là Sở Hưu xui xẻo.

Có điều đúng lúc này, Sở Hưu tay nắm Nội Sư Tử Ấn, trấn áp bản thân, đồng thời Lưu Ly Kim Ti Cổ trong cơ thể bùng lên một luồng sáng kim kỳ dị, trực tiếp bài trừ sạch sẽ độc tố kia.

Sở Hưu vẫy vẫy hai tay, hai đống máu tươi vẩy ra, rơi trên mặt đất, làm bốc lên một luồng khói trắng.

Lưu Ly Kim Ti Cổ là cổ trùng chí tôn của Miêu Cương Bái Nguyệt Giáo, thứ này vốn được sinh ra giữa những loại độc trùng cường đại, có thể áp chế phần lớn độc tố, chưa nói tới Sở Hưu còn có Nội Sư Tử Ấn có thể trấn áp bản thân tự chữa trị thương thế.

Thấy Sở Hưu tùy ý loại trừ độc tố của Doãn La Hoa như vậy, chỉ tổn thất một chút khí huyết mà thôi, mọi người đều hít một hơi lạnh.

Sở Hưu này bách độc bất xâm hay sao?

Nhìn Doãn La Hoa trợn mắt há hốc mồm, Sở Hưu thản nhiên nói: “Ta đã nói rồi mà, ngươi không xứng kết giao với ta. Giờ ngươi thấy kết quả rồi đấy, còn nghĩ mình xứng sao?”

Sắc mặt Doãn La Hoa đã đen như Độc Ma Chỉ của mình, có điều lúc này hắn thật sự không dám khiêu chiến Sở Hưu nữa.

Hắn dựa vào ba ngón tay độc của mình thành danh, thế nhưng hôm nay lại bị Sở Hưu đánh nát một ngón ở đây, chuyện này đã khiến trong lòng hắn rỉ máu, hai ngón khác có giữ được nữa không vẫn là ẩn số.

Dĩ vãng hắn dùng uy năng Độc Ma Chỉ của mình đe dọa mọi người, nào ngờ hôm nay lại triệt để thất bại dưới tay Sở Hưu.

Nghĩ đến đây, Doãn La Hoa đành không cam lòng lui lại, thậm chí còn loáng thoáng nghe được có người châm chọc phía sau.

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng lại vang lên: “Hắn không xứng đối địch với ngươi, vậy lão phu có xứng không?”

Theo tiếng nói kia vọng lại, một người mặc trường bào màu xanh, tuổi hơn sáu mươi tay cầm kiếm, tách đám người bước tới, phía sau còn hơn mười đệ tử Tiên Thiên, Nội Cương, cùng Ngoại Cương cảnh.

Người này khí tức hết sức cường đại, cương khí quanh người như kiếm khí sắc bén, gương mặt nho nhã bình thản như tiên sinh trong dạy học trong trường, nhưng hai mắt lại mang theo tia điện lạnh lẽo khiến người ta không khỏi nảy sinh hàn ý.

Chỉ dựa vào khí thế mà nói, người này còn mạnh hơn Doãn La Hoa kia vài lần.

Cảm giác được địch ý trên người kẻ này, Sở Hưu không khỏi cau mày: “Ngươi là ai?”

Sở Hưu dám cam đoan y chắc chắn chưa từng gặp võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất này, thậm chí khí tức trên người đối phương cũng vô cùng xa lạ.

Nhưng Sở Hưu có thể nhận ra hận ý cùng sát ý nồng đậm của đối phương, người này chắc chắn có nhân quả khúc mắc với mình.

Nhưng Sở Hưu giết quá nhiều người, nhiều tới mức chính y cũng không rõ mình đã đắc tội với bao nhiêu người.

Võ giả cầm kiếm kia lạnh lùng nói: “Lão phu Sầm Phu Tử của Ba Sơn Kiếm Phái! Sở Hưu, ngươi giết đệ tử của ta, chẳng lẽ giờ còn không nhận ra thân phận của ta nữa?”

Nghe xong lời này, mọi người ở đây đều xôn xao, người này là trưởng lão của Ba Sơn Kiếm Phái, Bi Thu Phú - Sầm Phu Tử!

Đế Dương Sơn gần phía tây nam Tây Sở cùng đông nam Đông Tề, cho nên võ giả hai nơi này tới đây nhiều nhất. Nhưng Đế Dương Sơn vẫn là ở biên giới Tây Sở, cho nên võ giả Tây Sở tới đây nhiều hơn, bọn họ đương nhiên cũng nghe nói tới vị trưởng lão tiếng tăm lừng lẫy của Ba Sơn Kiếm Phái này.

Lai lịch của Sầm Phu Tử quả thật là truyền kỳ, hơn ba mươi tuổi hắn mới chính thức bắt đầu tu luyện võ đạo, trước khi tu luyện hắn thật sự là một tiên sinh dạy học trong trường, do hắn họ Sầm cho nên các học sinh gọi hắn là Sầm Phu Tử. Thực ra tên hắn đương nhiên không phải Phu Tử.

Sau này do trong nhà xảy ra biến cố, Sầm Phu Tử bất ngờ được người của Ba Sơn Kiếm Phái cứu giúp, cũng bất ngờ gia nhập Ba Sơn Kiếm Phái.

Ai cũng biết, chuyện tôi luyện căn cơ khi còn nhỏ hết sức quan trọng trong võ đạo, Sầm Phu Tử nửa đường mới bắt đầu tu luyện như vậy, có thể nhập môn đã là không tệ.

Thế nhưng không ai ngờ thiên phú của Sầm Phu Tử quá mạnh, cho dù hắn bỏ qua giai đoạn tập võ tốt nhất, tu vi cảnh giới cũng lên như diều gặp gió, thậm chí còn nhanh hơn một số đệ tử trẻ tuổi.

Tiếp đó Sầm Phu Tử nhanh chóng bước lên cảnh giới Thiên Nhân Hợp

Nhất, trở thành trưởng lão của Ba Sơn Kiếm Phái.

Chỉ tiếc muốn trở thành tông sư võ đạo không phải chỉ có thiên phú là được mà còn cần đốn ngộ cùng tích lũy. Sầm Phu Tử thiếu mất căn cơ khi còn nhỏ tuổi, cho nên đời này hắn cũng vô duyên với cảnh giới tông sư võ đạo.

Cũng may Sầm Phu Tử không mấy coi trọng cảnh giới đó, mấy năm gần đây hắn đảm nhiệm chức vụ trưởng lão của Ba Sơn Kiếm Phái, dạy dỗ được không ít đệ tử, trong đó Trương Bách Đào bị Sở Hưu giết chết là người hắn ấn tượng nhất.

Trong số đệ tử của hắn, thiên phú của Trương Bách Đào không phải tốt nhất nhưng lại là người cố gắng nhất, điều này khiến cho Sầm Phu Tử khá tán thưởng.

Lần trước khi Trương Bách Đào về nhà thăm người thân, Sầm Phu Tử còn âm thầm cho Trương Bách Đào một chút đồ tốt, để hắn tặng cho phụ thân mình.

Có điều Sầm Phu Tử có thế nào cũng không ngờ đồ đệ nhỏ mà mình thương yêu nhất đi chuyến này rồi không còn trở về nữa. Sau đó Sầm Phu Tử nhờ người của Phong Mãn Lâu điều tra mới biết Trương Bách Đào đã chết trong tay Sở Hưu!

Trước đó Sầm Phu Tử không có cơ hội từ Tây Sở tới Bắc Yên tìm Sở Hưu báo thù, còn giờ kẻ thù giết đệ tử mình đang ngay trước mặt, lần này Sầm Phu Tử không nhịn được.

Sở Hưu ngẫm nghĩ một hồi mới nhớ ra người trước mắt rốt cuộc là ai.

“Ngươi là sư phụ của tên Trương Bách Đào gì gì đó à? Xin lỗi, ta thật sự không biết.

Người chết trong tay ta quá nhiều, nếu ta còn phải kiểm tra cả thất cô bát đại di gì gì của hắn, rồi thứ A Miêu A Cẩu gì cũng phải nhớ, vậy chẳng mệt chết à?”

Ánh mắt Sầm Phu Tử lóe lên sát ý, cương khí trong tay lấp loáng ánh sáng tím, tay đã đặt lên chuôi kiếm.

Có điều lúc này một đệ tử lại đột nhiên kéo tay áo Sầm Phu Tử, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, đừng xúc động, đợi lát nữa vào Thông Thiên Tháp chúng ta hẵng ra tay báo thù cho sư đệ, giờ động thủ chỉ khiến người khác chế giễu thôi!”

Lần này Sầm Phu Tử dẫn đệ tử ra ngoài du lịch giang hồ, vừa vặn nghe được tin Đế Dương Sơn có bảo vật xuất thế nên vội vàng chạy tới, không ngờ lại gặp Sở Hưu.

Bình thường Sầm Phu Tử rất hiền lành, có điều hôm nay gặp phải kẻ địch sát hại đồ đệ mình, hắn mới hơi xúc động mà thôi.

Đưa mắt nhìn xung quanh, đám người đều ôm tâm trạng xem trò hay. Đối với bọn họ mà nói, Sở Hưu cùng Sầm Phu Tử đều là người của thực lực lớn, thực lực lại cường đại, tốt nhất là giờ đánh tới kẻ sống người chết ngay tại đây luôn đi. Chết một người thì ít một người, bọn họ cũng thêm một phần cơ hội.

Sầm Phu Tử buông lỏng thanh kiếm, đúng lúc này lại có người cười lạnh nói: “Ba Sơn Kiếm Phái các ngươi đúng là kém cỏi, người ta giết đồ đệ của ngươi, ngươi vẫn còn đứng đây do dự được.”

Hai người trong đám người bước tới, đều mặc áo gấm hoa lệ, người trẻ tuổi là Hạ Hầu Vô Giang, còn người lớn tuổi là một trung niên Thiên Nhân Hợp Nhất.

Lúc này Hạ Hầu Vô Giang cũng đã bước vào cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên, khiến Sở Hưu hết sức ngạc nhiên.

Không phải Sở Hưu coi thường Hạ Hầu Vô Giang, mà vì con đường của y và Hạ Hầu Vô Giang không giống nhau.

Sở Hưu đi theo con đường chiến đấu sát phạt, trong khi kịch chiến sinh tử càng dễ đột phá.

Còn Hạ Hầu Vô Giang chủ tu Ngự Thần Thuật, tinh thần lực tăng trưởng chậm chạp hơn so với thực lực nội lực cùng cơ thể nhiều. Thế nhưng giờ Hạ Hầu Vô Giang cũng đã bước vào Ngũ Khí Triều Nguyên, tốc độ này thật kinh khủng.

Nhìn Sở Hưu, hai mắt Hạ Hầu Vô Giang bừng lên sát ý lạnh lẽo.

Lần trước hắn chịu thiệt nặng dưới tay Sở Hưu, thị nữ Thiền Nhi của mình cũng bị giết. Chuyện này lại còn bị toàn bộ giang hồ biết đến, khiến danh tiếng của Hạ Hầu Vô Giang suy giảm, kéo theo vô số phiền toái, cuối cùng bị cha mình cấm túc.

Có điều phụ thân Hạ Hầu Trấn của hắn dẫu sao cũng là gia chủ Hạ Hầu thị, vẫn khá thương hắn. Mặc dù hạ lệnh cưỡng ép Hạ Hầu Vô Giang bế quan tự ngẫm lại, nhưng Hạ Hầu Trấn lại cố ý tìm tới dị bảo Đại Nhật Đàm Hoa có thể giúp tăng cường tinh thần lực, cứ trăm năm mới nở lúc giữa trưa; giao cho Hạ Hầu Vô Giang luyện hóa, cuối cùng giúp hắn bước vào Ngũ Khí Triều Nguyên, cho phép Hạ Hầu Vô Giang đi ra.

Có điều mặc dù Hạ Hầu Vô Giang đã không bị cấm túc nữa nhưng Hạ Hầu Trấn vẫn không yên tâm về đứa con trai này, chỉ lo hắn lại gây họa gì nên mới phái một võ giả tâm phúc đi theo, danh nghĩa là bảo hộ, thực chất là giám thị.

Võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất này không phải chuyện gì cũng nghe Hạ Hầu Vô Giang, một khi hắn làm ra chuyện nguy hiểm, võ giả này sẽ ra tay ngăn cản.

Sở Hưu nheo mắt nhìn Hạ Hầu Vô Giang, thản nhiên nói: “Hóa ra là ngươi, lần này không trốn trong góc nhà tính toán nữa, chịu ló mặt ra rồi à?

Lần trước ta đã nói rồi, ngươi muốn chơi, ta sẽ chơi với ngươi đến cùng.

Hạ Hầu Vô Giang, giờ ngươi còn không biết xấu hổ nói người khác, thật ra ngươi thì khác quái gì? Cũng trốn trong góc tối không dám ló mặt, để một nữ nhân xung phong, bị ta giết xong ngay một cái rắm cũng không dám thả. Ngươi nói xem, rốt cuộc là ai kém cỏi?”

“Sở Hưu! Ngươi muốn chết à!”

Hạ Hầu Vô Giang bước lên một bước, khí tức quanh người huyền ảo linh động, ánh mắt nhìn về phía Sở Hưu mang theo sát ý dữ tợn.

Có điều không đợi hắn xuất thủ, một tiếng thét đinh tai nhức óc lại vang lên từ dưới chân núi.

“Sở Hưu! Hôm nay ta chắc chắn sẽ giết ngươi để tế lễ linh hồn Hằng Thiện sư huynh trên trời!”q

Nghe tiếng quát này, mọi người đều ngạc nhiên. Sở Hưu này rốt cuộc đắc tội với bao nhiêu người? sao ai ai cũng có thù với y?”

Sở Hưu cũng nhíu mày, y cũng thấy mình có vẻ hơi xúi quẩy.

Y cũng không biết trong cốt truyện gốc rốt cuộc có những ai tới Thông Thiên Tháp lần này, nhưng sao lại trùng hợp như vậy, đều là kẻ thù của hắn? Lần này người tới là ai?

Giết Sở Hưu, trừ ác quả
Chương 350 Giết Sở Hưu, trừ ác quả

Người hô hào muốn giết Sở Hưu là một hòa thượng hơn bốn mươi tuổi, mặc tăng y màu xanh nhạt, thân hình cao lớn, có thực lực Ngũ Khí Triều Nguyên.

Lúc này gương mặt hắn lửa giận ngập trời, sát ý lẫm liệt, sát khí đối với Sở Hưu còn mạnh hơn cả Sầm Phu Tử cùng Hạ Hầu Vô Giang.

Có điều ngay khi chứng kiến hòa thượng này, mọi người đều hít một hơi lạnh, kinh ngạc nói: “Là người của Đại Quang Minh Tự.”

Hòa thượng Đại Quang Minh Tự có thêu phật ấn màu vàng kim trên tăng y và cà sa, bên ngoài khảm một vòng vàng, đại diện cho đại nhật quang minh.

Trong Nam Bắc Phật Tông, xét theo uy thế, Đại Quang Minh Tự còn lớn hơn Tu Bồ Đề Thiền Viện, Sở Hưu này đúng là to gan bằng trời, ngay đệ tử Đại Quang Minh Tự cũng dám giết.

Sở Hưu nhíu mày: “Trong thiên hạ này rất nhiều kẻ muốn giết ta, ngươi có là gì? Có điều hình như ta chưa từng giết hòa thượng Đại Quang Minh Tự, muốn báo thù cũng phải nhận đúng người mới được.”

Hòa thượng đột nhiên xuất hiện này chính là Minh Trần, giáo đầu võ tăng Kim Cương Viện, một trong Lục Đại Võ Viện của Đại Quang Minh Tự. Ngày trước khi Sở Hưu làm sát thủ Thanh Long Hội, từng thi hành nhiệm vụ, giết một lão hòa thượng tên là Hằng Thiện. Lão hòa thượng kia là bạn vong niên với Minh Trần, mặc dù không phải người của Đại Quang Minh Tự nhưng được Minh Trần gọi là sư huynh.

Mặc dù lúc đó Sở Hưu làm sát thủ Thanh Long Hội, thi hành nhiệm vụ, giết ai đi nữa cũng không phải do y lựa chọn, nhưng rõ ràng Minh Trần đã tính món nợ này lên đều Sở Hưu.

Lúc trước khi tin tức về cái chết của Hằng Thiện được đưa đến, Minh Trần đã rất muốn tìm Sở Hưu báo thù. Có điều lúc đó Sở Hưu vẫn là sát thủ Thanh Long Hội, mà Đại Long Thủ - Bộ Thiên Nam của Thanh Long Hội vừa động thủ với người của Đại Quang Minh Tự. Quan hệ hai bên tương đối mẫn cảm cho nên Minh Trần bị sư phụ ngăn cản, buộc phải nhẫn nhịn đến giờ.

Lần này Minh Trần tu luyện tới cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên, phụng mệnh xuống núi tìm đệ tử có thiên phú cho Đại Quang Minh Tự, hắn cũng nghe được tin đồn về Sở Hưu, không nhịn được bèn đi theo hướng tới Quan Trung Hình Đường.

Nếu nói Sầm Phu Tử cùng Hạ Hầu Vô Giang chỉ nghe tiếng Thông Thiên Tháp xuất thế mà tình cờ gặp phải Sở Hưu, vậy Minh Trần lại là cố tình tới gây sự với y.

Minh Trần giọng căm hận nói: “Sở Hưu, chẳng lẽ ngươi quên chuyện Diêu gia ở Bắc Yên rồi sao? Ngày trước ngươi làm sát thủ chó săn cho Thanh Long Hội, giết chóc vô số người ở Bắc Yên, tay dính đầy máu tươi.

Diêu Nam Khiêm sắp rời giang hồ rồi mà Thanh Long Hội các ngươi cũng không buông tha, diệt cả nhà hắn ngay trong nghi thức rửa tay chậu vàng.

Vị sư huynh Hằng Thiện của ta cũng vì tham gia nghi thức rửa tay chậu vàng đó mà bị đám hung đồ các ngươi giết chết, chẳng lẽ ta không nên tìm các ngươi báo thù hay sao?”

Ngày trước Sở Hưu là sát thủ Thanh Long Hội, chuyện này không ít người trên giang hồ đều biết.

Chỉ có điều bọn họ không ngờ Sở Hưu còn có chiến tích ‘vinh quang’ như vậy.

Sở Hưu nhíu mày: “Diêu gia trang? Ngươi tới báo thù cho lão hòa thượng Hằng Thiện thích xen vào việc của người khác?

Đúng là nực cười! Thanh Long Hội chỉ là thanh kiếm trong tay người khác, không phải Thanh Long Hội không muốn buông tha cho Diêu Nam Khiêm mà là người thuê Thanh Long Hội xuất thủ không muốn buông tha cho hắn.

Còn lão hòa thượng Hằng Thiện kia lại càng nực cười, mục tiêu của Thanh Long Hội vốn không phải hắn, tự dưng lại xen vào việc của người khác, chết còn trách ai?

Lúc trước thiếu gì người đến dự lễ rửa tay chậu vàng của Diêu Nam Khiêm, vì sao chỉ có lão hòa thượng Hằng Thiện chết? Chẳng phải do hắn xen vào việc của người khác ư?”

Sở Hưu nói vậy, mọi người xung quanh còn thấy có lý.

Chỉ có điều đối với Minh Trần, những lời này của Sở Hưu lại là khiêu khích bản thân hắn và nhục mạ Hằng Thiện sư huynh.

Cương khí vàng kim bùng lên quanh người Minh Trần, hắn nhìn Sở Hưu trầm giọng nói: “Ngày trước sư phụ bảo ta suy nghĩ cho đại cục, không cho ta tìm ngươi báo thù. Kim Cương Nộ Mục là để trấn tà tru ma, giết một người mà cứu mười người, không phải vì chém giết báo thù đơn thuần.

Nhưng giờ xem ra, sư phụ sai rồi!

Mấy năm nay, không biết bao nhiêu người vô tội chết trong tay Sở Hưu ngươi, mặc dù ngươi không phải ma đạo nhưng thủ đoạn đó còn tàn nhẫn ngoan độc hơn cả võ giả Ma đạo!

Hôm nay ta giết ngươi không chỉ để tế lễ linh hồn Hằng Thiên sư huynh trên trời, còn là vì người trong giang hồ diệt trừ tên tai họa nhà ngươi.

Giết một người, có thể cứu ngàn người, vạn người!”

Dứt lời Minh Trần không buồn nói thêm, quanh người lóe lên ánh kim chói mắt, một quyền mang theo tiếng rồng ngâm khổ gầm trực tiếp đánh về phía Sở Hưu.

Bí kỹ Đại Quang Minh Tự, Hàng Long Phục Hổ Quyền!

Đối với những người khác mà nói, Thông Thiên Tháp quả thật rất hấp dẫn, cho dù Sầm Phu Tử là trưởng lão Ba Sơn Kiếm Phái cũng vậy.

Nhưng đối với Minh Trần mà nói, đệ tử Đại Quang Minh Tự căn bản không cần để ý tới công pháp bảo vật trong tháp.

Cho dù Thông Thiên Võ Tông thời thượng cổ, truyền thừa chưa chắc đã mạnh hơn Đại Quang Minh Tự bọn họ.

Cho nên Minh Trần không quan tâm tới Thông Thiên Tháp, lần này hắn tới đây chỉ để báo thù Sở Hưu, hơn nữa những lời nói muốn giết Sở Hưu trừ hại cho giang hồ cũng không phải chỉ để lấy cớ, mà là trong lòng hắn thật sự nghĩ như vậy.

Minh Trần xuất thân Kim Cương Viện, một trong Lục Đại Võ Viện của Đại Quang Minh Tự, công pháp tu luyện cũng là Nộ Mục Kim Cương Tâm Kinh nổi tiếng khắp nơi của Đại Quang Minh Tự. Sau khi tu luyện đại thành, cơ thể vô cùng cường đại, như Hộ Pháp Kim Cương của Phật môn, nộ mục khiển trách, phá tà tru ma, là một môn công pháp luyện thể hết sức cường đại.

Chỉ có điều môn công pháp này khá cực đoan, Kim Cương Nộ Mục, mặc dù trợn mắt nhưng là vì giết hay hận, đó là đi vào đường tà đạo, rất dễ kích phát sân niệm dẫn tới tẩu hỏa nhập ma.

Cho nên người tu luyện Nộ Mục Kim Cương Tâm Kinh nhất định phải có thủ đoạn của Kim Cương, tâm địa của Bồ Tát.

Giờ Minh Trần giết Sở Hưu, mặc dù phần lớn là để báo thù cho Hằng Thiện nhưng chính hắn lại cho rằng mình đang trừ hại cho giang hồ.

Trước đó tại Bắc Yên, hắn đã muốn giết Sở Hưu, kết quả lại bị sư phụ ngăn cản, khiến cho Sở Hưu gây ra sát nghiệp lớn như vậy trên giang hồ. Còn giờ, hắn muốn để cho Sở Hưu này không cách nào làm ác được nữa!

Mọi người xung quanh thấy Minh Trần trực tiếp xuất thân bất kể hậu quả như vậy đều sửng sốt, thầm nghĩ Đại Quang Minh Tự không hổ là thế lực đứng đầu Phật môn, hành sự quả quyết to gan tới cực điểm.

Chỉ có điều bọn họ cũng vui mừng chứng kiến cảnh tượng này. Dù sao giờ Sở Hưu độc chiếm vị trí tốt, nếu y bị Minh Trần giết chết, đám người này còn vỗ tay khen hay.

Mặc dù Sở Hưu có thực lực đối đầu với một số võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất yếu một chút, nhưng không nghĩa là hắn vô địch trong cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên.

Những người trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng cùng những cao thủ tích lũy trong cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên vô cùng thâm hậu vẫn có thể làm y bị thương, tỷ như Minh Trần hiện tại.

Minh Trần là đệ tử hạch tâm của Đại Quang Minh Tự, giáo đầu võ tăng của Kim Cương Viện, thực lực bản thân đã không cần nói nhiều. Nếu chỉ xét truyền thừa, thậm chí hắn còn mạnh hơn Sở Hưu.

Một quyền này đánh ra, tiếng long ngâm hổ khiếu ầm ầm vang vọng, uy thế không hề kém hơn Viên Mãn Bảo Bình Ấn của Sở Hưu. Nếu đổi thành Doãn La Hoa chắc lại bị đánh nát một ngón tay.

Đúng lúc này Doãn La Hoa đứng bên cười nhạt cũng phải biến sắc.

Mặc dù hắn không phải ếch ngồi đáy giếng nhưng vẫn là tán tu, kiến thức không nhiều.

Trước đó Sở Hưu xuất ấn pháp đánh nát một ngón tay của hắn đã khiến hắn vô cùng kinh hãi, mà giờ Minh Trần xuất quyền như vậy, hắn cũng không khỏi run sợ.

Hôm nay coi như hắn được thấy, cảnh giới không đại biểu cho sức chiến đấu, có một số người tuy cảnh giới thấp hơn hắn nhưng lực chiến đấu lại kinh khủng tới mức biến thái!

Lúc này đối mặt với thế quyền của Minh Trần, ánh mắt Sở Hưu lại lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Thời gian vừa qua đúng là y đắc tội với rất nhiều người giang hồ, chỉ có điều người lên vị trí cao, có ai không chất đầy xương trắng dưới chân?

Oan oan tương báo đến khi nào? Cách đơn giản nhất là diệt sạch tất cả những người liên quan tới đối phương, giết tới mức đối phương không tìm ra ai báo thù cho mình, ân oán đó mới coi như giải quyết.

Sở Hưu không muốn chọc tới Đại Quang Minh Tự một trong Nam Bắc Nhị Phật Tông. Y giết một Hằng Thiện thì có một Minh Trần nhảy ra đòi báo thù, vậy nếu giờ y giết Minh Trần, tương lai liệu có sư phụ của Minh Trần tới tìm y báo thù hay không?

Đây là chuyện rất có thể xảy ra, nhưng Sở Hưu lại chẳng lo được nhiều như vậy. Người ta muốn giết y, y sẽ giết lại. Chuyện trên giang hồ đôi khi chỉ đơn giản như vậy, nhượng bộ thỏa hiệp trước nay đều không phải phong cách của Sở Hưu.

Cho nên ngay khi Minh Trần xuất thủ, Sở Hưu cũng lập tức ra tay, hơn nữa vừa lên đã là sát chiêu, không hề lưu thủ!

Bước ra một bước, quanh người Sở Hưu tràn ngập sát ý, đã bước vào Vong Ngã Sát Cảnh.

A Tỳ Ma Đao chém ra, ma khí màu đen kết hợp cùng Huyết Luyện Thần Cương, chém ra một chiêu A Tỳ Ma Đao mang theo thần tính, ma khí cùng sát ý mãnh liệt ầm ầm bộc phát, khiến cho âm phong gầm thét, dường như có tiếng quỷ khóc ma tru vang lên.

Uy thế chiêu đao này của Sở Hưu khiến tất cả mọi người giật mình.

Doãn La Hoa lại thầm hô may mắn, may mà vừa rồi đánh với mình Sở Hưu không bộc phát ra uy năng như vậy, nếu không cái giá phải trả chắc chắn không chỉ một ngón tay.

Sầm Phu Tử cũng lộ vẻ nghiêm nghị, sức chiến đấu của Sở Hưu vượt ngoài dự liệu của hắn, uy thế này nếu đổi thành hắn liệu có thắng được Sở Hưu hay không?

Hạ Hầu Vô Giang bên kia sắc mặt lại hết sức khó coi.

Ngày trước trong Thần Binh Đại Hội, hắn còn cùng giao thủ với Sở Hưu, giờ mới qua bao lâu mà thực lực Sở Hưu lại tăng vọt tới nước này?

Chẳng lẽ y lại nhận được cơ duyên gì hay sao?

Khác với những người khác vô cùng kinh sợ trước uy thế đao chiêu của Sở Hưu, ngay khi chứng kiến lực lượng của Sở Hưu khi xuất đao, Minh Trần ngược lại càng kiên định với suy nghĩ phải giết chết Sở Hưu của mình.

Hắn thấy, kẻ có sát ý như vậy lại có thể tu luyện võ công Ma đạo cao như thế, làm sao có thể là người lương thiện? Đương nhiên là loại ma đầu hai tay dính đầy máu tươi!

Giết Sở Hưu là thiện quả, Kim Cương nộ mục, giết người, cũng là cứu người!

Cương khí vàng kim mãnh liệt đánh thẳng vào đao chiêu của Sở Hưu, tiếng long ngâm hổ khiếu ầm ầm vang vọng, không ngừng quanh quẩn trong ma khí, tạo thành chấn động kịch liệt.

PS: Đoạn trước tác giả có sơ hở, người đứng thứ hai là đệ tử của Đại Quang Minh Tự, Minh Vương - Tông Huyền, tác giả nhớ nhầm. Giờ đổi thành truyền nhân phi đao hạng tư trên Long Hổ Bảng.

Kim Cương Chi Tướng (1)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom