• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Gả tam thúc (9 Viewers)

  • Chương 25-27

Các bạn đang đọc truyện Gả Tam Thúc – Chương 25-27 miễn phí tại yeungontinh.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện trên Facebook nhé để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 25


Ánh mặt trời rất nóng, rất nhức mắt.


Mẫn Tuệ đứng ở trên cầu, trong bóng râm của bụi cây sau lưng, thấy Chu Oanh chậm rãi đi tới phía nàng ta.


Dưới ánh mặt trời gương mặt non nớt của thiếu nữ mạ vầng sáng nhạt, đôi mắt hạnh trắng đen rõ ràng, đôi môi tươi đẹp hơn cả anh đào.


Mẫn Tuệ chưa bao giờ cảm thấy mình thua kém bất cứ ai, phụ thân còn trẻ đã làm thượng thư, mẫu thân là tiểu thư của phủ Quốc công, di mẫu là quý phi được sủng nhất trong cung, mà quý phi còn cưng chiều nàng ta như con gái ruột. Nàng ta là quận chúa do hoàng thượng thân phong, ngay cả cái tên Mẫn Tuệ, cũng là ngự bút ban thưởng.


Từ trước đến nay không có cô gái nào không hâm mộ, không kính trọng nàng ta.


Biết được La Bách Ích có người trong lòng, phản ứng đầu tiên của nàng ta chính là nữ nhân đó không có mắt dùng thủ đoạn bỉ ổi mê hoặc La Bách Ích. Ngay cả nàng ta mà hắn ta cũng không nhìn trúng, đều không kiên nhẫn, sẽ cảm thấy hứng thú với nữ nhân thế nào?


Lúc hỏi thăm được Chu Oanh, nàng ta cũng nghe không ít người khen ngợi Chu Oanh, nói là dung mạo xinh đẹp, cử chỉ đi đứng đoan trang, kinh thành có danh tiếng sáu chữ “quý nữ không có ai xứng”?


Cho đến khi thật sự gặp Chu Oanh.


Mẫn Tuệ không thể không thừa nhận, nàng ta bị chấn động rất lớn.


Chu Oanh thật sự rất đẹp, tính tình lại tốt, vừa nãy nói chuyện ở trong phòng, không có ai không thích nàng.


Mẫn Tuệ nhất thời rối lòng, đối thủ này cách mình càng ngày càng gần, mà mình cũng chưa nghĩ xong nên nói gì với nàng.


Chu Oanh cười nói: “Sao quận chúa không đi theo đến viện tử của nhị biểu muội? Chỗ này mát mẻ, hóng gió chút cũng tốt.”


Hai người đứng trên cầu đá ngọc trắng gần nước, bên dưới là ao sen sóng biếc, hương sen lan tỏa.


Mẫn Tuệ bình tĩnh tâm trạng, tay vịn trên thành cầu, nói ngay vào điểm chính: “Không dối gạt ngươi, lần này ta tới, là vì gặp ngươi.”


Hình như Chu Oanh cũng không ngoài suy đoán, hé miệng cười cười: “Không biết quận chúa có gì chỉ giáo?”


“Ngươi quen biểu ca ta, La tướng quân La Bách Ích chứ?”


Chu Oanh khẽ cau mày: “Vô tình thấy một lần, không tính là quen biết.” Nàng là thiếu nữ trong khuê phòng, sao quen biết nam nhân bên ngoài? Nếu đáp là quen, không biết đức hạnh sẽ bị chỉ trích thành cái gì. Lúc nào Chu Oanh cũng cẩn thận, không dám chĩa vào làm loạn danh tiếng của cô nương Hầu phủ.


“Thật sao? Nhưng ta nghe nói, biểu ca ta thích ngươi.”


Lúc Mẫn Tuệ nói lời này, tim đều đau.


Xưa nay nàng ta chính là một người thẳng thắn, từ nhỏ trêu đùa với La Bách Ích, còn từng học chút bản lĩnh, không phải loại người ấm ức sẽ tự tủi thân.


“Quận chúa…” Chu Oanh nghiêm mặt nói: “Ta và La tướng quân chỉ gặp mặt một lần, nào dám gánh câu khiển trách của quận chúa?”


“Huynh ấy vì ngươi, ầm ĩ với người nhà, trốn ở nha thự không về nhà, nói lúc nào cữu mẫu chịu đến phủ An Bình Hầu cầu hôn lúc đó huynh ấy mới trở về.”


Chu Oanh thi lễ một cái: “Xin lỗi, những lời này của quận chúa, Cố Oanh không tiện nghe, cũng không dám nghe.”


Nàng cất bước muốn đi, trước mặt đột nhiên nghênh đón một thị tỳ, giơ cằm lên cản đường nàng. Lúc này Chu Oanh mới phát hiện, đều không thấy đám người Sở Yên và Lạc Vân.


Chu Oanh quay đầu lại: “Dám hỏi quận chúa đây là ý gì?”


Mẫn Tuệ khoanh tay nói: “Ta vốn không muốn làm khó Cố cô nương, Cố cô nương có mỹ danh ở ngoài, ai cũng khen ngợi, ta nghĩ cô nương cũng không cần bám biểu ca ta nữa. Tính tình của cữu mẫu ta không được tốt, nếu ngày nào đó thật sự nổi giận, đánh gãy hai chân của biểu ca ta thì xong. Nếu như Cố cô nương thật không có tình cảm của biểu ca ta, mong rằng cô nương có thể nói rõ với biểu ca ta, để huynh ấy tuyệt vọng. Mà không phải để mặc huynh ấy, vì cô nương mà chống lại người nhà.”


Chu Oanh lắc đầu: “Quận chúa đang làm khó người khác.” La Bách Ích vừa không ngay mặt cầu hôn với nàng, càng chưa từng nói thích nàng, sao nàng đi từ chối, chẳng lẽ nói “Ta biết ngài thích ta, ngài sớm hết hi vọng đi” ? Nếu người ta trả đũa “Ngươi cho rằng ngươi là ai”, nàng phải tự xử thế nào?


Mấy chuyện hôn sự, nào có bản thân tự làm chủ, cho dù từ chối, cũng phải người đứng đầu trong nhà ra mặt từ chối, đừng nói về La Bách Ích vốn chưa từng đến cửa nhắc đến hôn sự. Lấy gì từ chối?


Mẫn Tuệ thở dài: “Ta không muốn làm khó cô nương. Nhưng cữu mẫu đối xử tốt với ta, ta không thể thấy cữu mẫu vì chuyện này mà giận đến đau đầu buồn bã cả ngày, cô nương là người thông minh, trước đây cữu phụ ta và An Bình hầu có đụng chạm nhỏ, tốt hơn vẫn nên phân biệt rõ ràng với nhau.”


Chu Oanh lắc đầu cười cười: “Chuyện trên triều đình, chuyện của thúc phụ, một nữ tử nội trạch như ta, thì không thể nào nhúng tay, quận chúa, giờ không còn sớm, Cố Oanh còn có việc. . .”


“Ngươi có biết, hôm nay biểu ca ta ở ngay ngoại viện Trần gia?” Mẫn Tuệ thấy Chu Oanh rất cố chấp, không khỏi cất cao giọng: “Chuyện xảy ra vì ngươi, ngươi lại có vẻ chuyện không liên quan đến mình, Cố cô nương, ngươi như vậy không ổn.”


Nàng ta dứt khoát kéo Chu Oanh: “Cố tiểu thư, xin lỗi, hôm nay cô ở ngay trước mặt ta, nói rõ ràng với biểu ca ta. Ta không thể nhìn cữu phụ cữu mẫu không vui vì ầm ĩ giữa ngươi và biểu ca.”


Chu Oanh không vùng ra được, sức lực của Mẫn Tuệ quận chúa này rất lớn, kéo nàng đi về phía trước.


Chu Oanh rất tức giận, La Bách Ích tới Trần gia? Ngày thế này, các cô nương tụ tập chung một chỗ mà ăn xảo quả chơi đùa, nam nhân góp trò vui gì? Ngoại viện không bày tiệc, La Bách Ích đến cửa, tuyệt đối không chào hỏi trước. tại sao hắn ta tới, chẳng lẽ thật sự như Mẫn Tuệ nói, là vì nàng?


Lần trước ở Trần gia, cũng đúng lúc gặp được La Bách Ích như vậy. Hắn theo chân Lục công tử tới, mà người đổi rượu của mình thành thuốc, chính là muội muội của Lục công tử.


Hôm nay xâu chuỗi lại, suy nghĩ đáng sợ nào đó nổi lên.


Tại sao dường như mỗi lần ra ngoài, đều có thể gặp La Bách Ích ?


Gặp được ở chùa núi, gặp được ở cửa hàng tơ lụa của Ninh gia, ở Trần gia cũng gặp. . . Hôm nay hắn lại tới.


Chu Oanh dùng sức vùng vẫy: “Quận chúa, xin người buông ra, ta biết quận chúa là thiên kim của thượng thư đại nhân, cháu gái ngoại của quý phi nương nương, nhưng Tam thúc ta cũng làm quan ở triều, thiên tử cận thần, như người nói, hai nhà vốn có thù cũ, tội gì lấp thêm thù mới?”


Ngay cả uy hiếp cũng dùng tới, chỉ mong danh tiếng của Tam thúc có tác dụng.


Mẫn Tuệ lại cười nhạo một tiếng: “Sao vì ta kéo ngươi đi một đoạn đường, An Bình hầu sẽ tìm cha ta gây phiền phức? Được, vậy thì chờ nhìn xem, xem là An Bình hầu lợi hại, hay là cha ta di mẫu ta lợi hại.”


“Gia giáo của Ngô thượng thư thật tốt.”


Mẫn Tuệ vừa dứt tiếng thì nghe thấy một giọng nam trầm thuần phát, truyền tới từ bên cạnh.


Mẫn Tuệ ngẩn ra, Chu Oanh nhân cơ hội tránh thoát sự kiềm chế của nàng ta, xoa cổ tay bị cầm đau, quay đầu lại, thấy Cố Trường Quân đi theo phía sau La Bách Ích, còn có Trần lão gia Trần Khải Trí sắc mặt tái nhợt.


Hình như ba người đang muốn đến ngoại viện, cũng không biết vì sao ba người này đều xuất hiện ở trong nội trạch.


La Bách Ích hung dữ, nhìn cổ tay của Chu Oanh, thấy trên đó nổi rõ một vòng dấu tay, tiến lên trách mắng: “Ngô Mẫn Tuệ, muội muốn làm gì? Ngang ngược ở nhà người ta, xem chỗ nào cũng là địa bàn của nhà muội hả?”


Mẫn Tuệ nổi đóa: “La. . . La Bách Ích huynh. . . huynh vì người khác mà khiển trách ta?”


La Bách Ích “hừ” một tiếng nói: “Ta là biểu ca của muội, biểu muội làm ra chuyện vô lễ, ta không chỉ phải nhắc nhở muội, còn phải thay muội xin lỗi người ta!”


La Bách Ích xoay đầu lại, đôi mắt thêm dịu dàng hiếm thấy: “Cố tiểu thư, xin lỗi, biểu muội ta bị cô mẫu chiều hư, từ nhỏ đã ngang ngược buông thả, muội ấy từng học võ với đại nội cao thủ, sức lực rất lớn, Cố tiểu thư có bị thương không?”


Mẫn Tuệ tức bực giậm chân: “La Bách Ích! Cái tên ngu xuẩn chỉ nghĩ cho người ngoài nhà huynh! Ta là biểu muội của huynh, huynh lại nói ta như vậy trước mặt người khác?”


La Bách Ích không để ý tới nàng ta, chỉ chăm chú nhìn Chu Oanh: “Cố tiểu thư, cô nể mặt ta, cô đừng chấp nhặt với muội ấy, quay về ta sẽ chuẩn bị lễ trọng, đến cửa tạ tội với cô.”


Chu Oanh lui về phía sau hai bước, nhỏ giọng nói: “Không. . . Không cần.”


“Qua đây.”


Giọng nói nhẹ nhàng, giống như gió xuân phẩy hoa đào, Cố Trường Quân đứng ở đó, nhẹ nhàng nói ra hai chữ.


Chu Oanh vừa quay đầu lại, chạm vào đôi mắt sâu xa của hắn.


Chốc lát tim đập loạn, khác thường khó nói.


Nàng chưa kịp suy nghĩ vì sao mình không bình thường như vậy, bước chân đã nhanh hơn não mà đi qua đó.


“Tam thúc.”


Nàng gọi một tiếng rất nhỏ.


Cố Trường Quân tiến lên, che chắn nàng ở phía sau mình, vẻ dịu dàng bất ngờ xuất hiện trên mặt hắn biến mất không còn dấu vết.


“La tướng quân, sau này đưa gia quyến ra ngoài, nên thận trọng.”


Cố Trường Quân mỉa mai nói xong, đưa mắt ra hiệu với Chu Oanh, đưa nàng đi ra ngoài.


Mẫn Tuệ lớn tiếng gọi nàng: “Cố Oanh, ngươi chờ chút, còn chưa nói rõ ràng, ngươi có ý gì?”


La Bách Ích kéo nàng ta, tức giận nói: “Đủ rồi, còn ngại chưa đủ mất mặt sao?”


Trần Khải Trí vội vàng tiến lên nói: “Tướng quân đừng tức giận, là hàn xá để ý không chu toàn, quận chúa đừng nổi giận, đều là chúng tôi không tốt.”


Nước mắt của Mẫn Tuệ rưng rưng trong mắt, cứng cổ nói: “La Bách Ích, tên khốn kiếp nhà huynh! Huynh chờ đó cho ta, nhất định huynh sẽ hối hận!”


Chu Oanh cũng không biết Mẫn Tuệ và La Bách Ích tranh chấp thế nào.


Nàng đã nhắm mắt đi theo Cố Trường Quân lên xe ngựa.


“Sao Tam thúc lại ở đây?”


Chu Oanh nhấc ấm rót trà cho Cố Trường Quân.


Cố Trường Quân nhận trà, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ qua đầu ngón tay nàng, có chút đốm lửa nhỏ không nhìn thấy, chốc lát đùng đùng tách ra ở trong lòng.


Giọng nói của hắn mang theo chút nhẹ nhàng.


“Làm việc trở về, nghe nói La Bách Ích lại đến Trần phủ, ta không yên tâm.”


Không yên tâm cái gì?


Không yên tâm La Bách Ích? Không yên tâm Trần gia? Hay không yên tâm La Bách Ích ở Trần gia đụng vào nàng?


Chu Oanh không biết tại sao, gò má không chịu khống chế mà nóng lên.


Nghĩ lại thì nhớ đến, Cố Trường Quân nói như vậy, có phải là thể hiện những lời Mẫn Tuệ nói là thật?


La Bách Ích thích nàng?


Chu Oanh hơi khiếp sợ. Ngước mắt lên, phát hiện Cố Trường Quân đang nhìn chằm chằm nàng, hình như hắn biết nàng đang suy nghĩ gì, gật đầu đáp: “Đầu óc của La Bách Ích này không rõ ràng lắm, nhắc tới hôn sự với ta, ta từ chối.”


Im lặng một lúc lại nói: “Không để lão thái thái biết.”


Chu Oanh cúi đầu, không dám nhìn hắn. Hắn đi ra ngoài hơn hai mươi ngày, rất lâu không gặp, hình như hương bạc hà nhạt trên người hắn cũng trở nên hơi xa lạ.


Cố Trường Quân nói: “Làm sao, không vui? Ngươi thích La Bách Ích?”


Chu Oanh ngẩn ra, bất ngờ ngước mắt, thấy ánh mắt không vui của hắn. Vội nói: “Ta … Ta không có, ta vốn không quen hắn, càng … không có suy nghĩ đó.”


Cố Trường Quân không nói.


Chu Oanh nhắm mắt bảo: “Ta đã nói rõ với Tam thúc, ta không lấy chồng. . .”


Cố Trường Quân nhìn sang, gương mặt trắng nõn của thiếu nữ hơi hồng, cắn môi, đôi mắt trong veo như nước dè dặt nhìn nét mặt của hắn.


Tay của hắn không tự chủ mà siết chặt.


Đáng chết.


Chu Oanh luống cuống lại cắn môi một cái.


Cố Trường Quân chợt quay đầu sang chỗ khác, vén rèm xe không chịu để ý tới nàng.


Chương 26


“Hu hu, di mẫu, biểu ca hắn thật là quá đáng, rõ ràng cháu mới là người thân nhất của hắn, nhưng hắn lại vì người ngoài mà mở miệng nói xấu cháu, còn nói cháu làm mất mặt. . .”


Thiếu nữ ủy khuất khóc lóc kể lể, truyền tới từ bên trong cửa sổ gỗ màu đỏ thắm chạm chỗ hình hỉ thước đậu trên cành mai được mở ra một nửa.


Trước đại điện có năm sáu tên tiểu thái giám mặc sắc phục xám xanh chờ hầu, vẻ mặt nghiêm túc cúi đầu đứng đó, cung nữ lui tới qua lại cũng đều thả nhẹ bước chân, yên tĩnh, khắp nơi đều tỏa ra rõ ràng vẻ quy củ sâm nghiêm trong cung điện này.


Ánh mắt trời buổi chiều vừa vặn xuyên qua cửa sổ lưu ly bảy sắc cầu vồng chiết xạ ra màu sắc bắt mắt.


Trên giường lò trải thảm nỉ đỏ thắm thật dày, cuối hè nóng như lửa đốt, La quý phi lại giống như đang ở trời đông giá rét, trong tay ôm lò sưởi tay, bên ngoài trung y mặc ba lớp áo mỏng, lười biếng tựa vào trên đệm mềm. Móng tay nhỏ dài bôi sơn đỏ thẫm nhẹ nhàng lướt qua hoa văn trên lò sưởi tay, thỉnh thoảng giương mắt nhìn Mẫn Tuệ khóc lóc bù lu bù loa.


“Biểu ca đã thay đổi, không phải là hắn khi còn bé nữa rồi, trước kia ai ăn hiếp cháu, hắn nhất định là người đầu tiên ra mặt, hôm nay vì người khác, ngay cả mặt mũi cũng không cho cháu, An Bình Hầu châm chọc cháu không có gia giáo, hắn còn tự cho mình là đúng, mắng còn khó nghe hơn An Bình Hầu.”


Mẫn Tuệ gạt nước mắt sang mang tai, đỏ mắt nói: “Di mẫu, ngài nói biểu ca có phải bị ngốc hay không? Khuê nữ Cố gia kia căn bản là một nữ tử dối trá vô liêm sỉ, làm sao hắn còn không nhìn ra? Không xa lánh không cự tuyệt, dính biểu ca như vậy thì là cô nương tốt gì cơ chứ?”


La quý phi khẽ nhíu mày, vẫy tay kêu cung nhân lấy nước cho Mẫn Tuệ rửa mặt.


“Nhìn cháu kìa, khóc tèm lem như mèo.”


Giọng nói của nàng ta rất nhẹ, là kiểu yếu ớt, uể oải.


Là người được ân sủng, mười năm không giảm, từ tú nữ đi lên vị trí quý phi dưới một người trên vạn người này, ai cũng nói nàng là yêu nữ đạo hạnh thâm sâu nhưng ít có người biết, nàng đi đến bước đường này cũng không dễ dàng gì.


“Nữ tử trẻ tuổi các cháu khó tránh khỏi vì loại chuyện này phiền não.” La quý phi thở dài nói, “Năm đó ta cũng giống vậy, mười bốn mười lăm tuổi, ai mà không từng ái mộ thiếu niên lang? Hận những người đã cướp mất hắn, hận hắn không hiểu tình cảm, hận mình giao trái tim cho nhầm người.”


Nàng ta ngoắc ngoắc tay với Mẫn Tuệ, Mẫn Tuệ xoay mình bò qua, tựa đầu trên đầu gối nàng, La quý phi vuốt mái tóc nàng ta, nhẹ giọng nói: “Từ từ cháu sẽ hiểu, con người ta, sớm muộn sẽ biết người nào mới là đáng giá.”


Giọt nước mắt của Mẫn Tuệ rơi vào trên áo lụa mỏng manh tươi sáng của nàng ta: “Có lẽ cháu đã hiểu rõ rồi, cho tới bây giờ không ai đối xử tốt với cháu, những người khom lưng nịnh nọt mỗi khi gặp cháu kia, chẳng lẽ là thật lòng với cháu sao? Thật ra thì họ vì nể mặt di mẫu và ông ngoại nên mới lấy lòng cháu mà thôi.”


Cho tới bây giờ người đối xử thật lòng với nàng ta cũng chỉ có một mình biểu ca mà thôi.


La quý phi cười nhàn nhạt: “Cháu đó, vẫn còn quá trẻ tuổi.” Đợi đến cái tuổi này của nàng ta, cũng biết người thật lòng là không thể cưỡng cầu.


La quý phi thân thể không tốt, sau khi vào cung tuy có đủ loại thuốc quý giá để điều dưỡng, thái y y thuật cao siêu chăm sóc, cũng chỉ là miễn cưỡng chống đỡ, tính mạng không lo, nhưng cũng sống rất không thoải mái. Chính nàng ta không có con cái, cũng rất yêu thương con cái của huynh muội trong nhà, nhất là Mẫn Tuệ. Mẫn Tuệ khỏe mạnh lanh lợi, có thứ sinh lực mà nàng ta vô cùng hâm mộ kia, cho nên nàng ta đối xử với Mẫn Tuệ tốt hơn người khác, thậm chí đến mức cưng chiều.


Kim Thượng cũng nể mặt La quý phi, đối xử với Mẫn Tuệ rất là tử tế.


Được sủng ái và dung túng quá nhiều cho nên tính tình của Mẫn Tuệ khó tránh khỏi hơi ngang ngược, cho tới bây giờ chỉ có nàng ta khinh thường không cần, làm sao có thể tiếp nhận chuyện người ngoài đối xử với nàng ta không lạnh không nóng.


La quý phi xem nàng ta như là con gái ruột, làm sao không hiểu suy nghĩ của nàng ta.


Xoa tóc của Mẫn Tuệ, La quý phi nhẹ giọng nói: “Vậy cháu nghĩ thế nào?”


Mẫn Tuệ dừng lại, khóc lóc kể lể lâu như vậy chính là chờ những lời này.


“Di mẫu, cháu nghe nói Cố Oanh kia đã cùng Xương Bình Hầu phủ định này từ lâu rồi, không biết vì nguyên do gì mà ít ngày trước tung tin ra, nói không phải đính hôn mà là kết thân với Xương Bình Hầu phu nhân.” Mẫn Tuệ ở chỗ La phu nhân nghe nói chút chuyện của Chu Oanh, chuyện hai nhà nghị hôn mặc dù bí mật, nhưng La phu nhân vẫn có thể nhận được một ít tin tức.


Mẫn Tuệ vô cùng để ý đến Chu Oanh, đương nhiên cũng hết sức chú ý những chuyện này.


“Mối hôn sự thật tốt đi tong, chỉ sợ là biểu ca đã động tay động chân gì trong đó. Nếu để mặc cho biểu ca tiếp tục, sợ là sẽ gây ra họa lớn, di mẫu chịu uất ức nhiều năm mới có chỗ đứng ở trong cung, xưa nay ông ngoại cũng cẩn thận dè đặt, hành sự quy củ, cháu thật sự rất lo lắng.”


Mẫn Tuệ ngồi dậy, giương đôi mắt to long lanh, nắm tay của La quý phi nói: “Di mẫu, nếu như Cố Oanh sớm lập gia đình một chút, biểu ca cũng sẽ chết tâm phải không?”


La quý phi nhàn nhạt liếc nàng ta một cái, rút tay về, “Mẫn Tuệ, cháu nghĩ quá đơn giản. An Bình Hầu phủ muốn kết hôn với ai, cháu hay ta có thể nhúng tay vào? Đó là người bệ hạ tín nhiệm nhất!”


“Di mẫu, chính là bệ hạ tín nhiệm mới cần phải đối xử tử tế hơn không phải sao? Cháu nghe nói gần đây trong mấy vị Phiên Vương hồi kinh chúc thọ, có vị Linh Vương còn chưa có hôn phối. . .”


Sắc mặt La quý phi trầm xuống, hất tay nàng ta ra, “Ngươi làm càng rồi!”


Cơn giận không thể xả hết trong một hơi khiến La quý phi chợt ho khan.


Mẫn Tuệ luống cuống, vội vàng kêu cung nhân lấy thuốc hít tới, tự mình ôm La quý phi vỗ nhẹ lưng của nàng ta: “Di mẫu, cháu sai rồi, Mẫn Tuệ sai rồi, ngài đừng tức giận, ngài đừng có gấp, cháu không dám, cháu không dám nữa, di mẫu nói gì cháu cũng nghe.”


Sự lo lắng này không phải giả vờ, Mẫn Tuệ cuống đến sắp khóc.


Đại cung nữ quản lý Tú Dục cung vội vàng đẩy chúng cung nhân ra chạy tới, đệm một viên thuốc dưới lưỡi La quý phi trước, sau đó mới mở lọ thuốc hít được tráng men cẩm thạch đưa vào chóp mũi cho La quý phi ngửi.


Chốc lát sau, La quý phi mở mắt, hô hấp thông thuận.


Mẫn Tuệ ôm nàng ta khóc: “Di mẫu, Mẫn Tuệ có lỗi với ngài, là Mẫn Tuệ quá không hiểu chuyện.”


La quý phi yếu ớt buông tiếng thở dài: “Đứa nhỏ ngốc, di mẫu không trách cháu, là sức khỏe của di mẫu không tốt. . .”


Mẫn Tuệ lắc đầu: “Di mẫu là bị cháu chọc giận. Cháu cũng là nhất thời bối rối, thật sự là không có cách nào, cháu không lừa gạt di mẫu cái gì, từ nhỏ cháu đã quyết tâm ở bên biểu ca, nếu như cuối cùng không thể gả cho hắn, cháu chỉ có chết. . .”


Lời còn chưa dứt, La quý phi lại thở hổn hển, cô cô chưởng sự kia vuốt lưng của La quý phi, quở trách: “Quận chúa, ngài để quý phi bình tĩnh lại được không?”


Không nói có chết hay không, biết rõ quý phi xem nàng ta như con gái ruột, vậy mà Mẫn Quận chúa lại rất không hiểu chuyện.


Sắc mặt La quý phi tái nhợt, vô lực đưa tay ra, dùng đầu ngón tay lạnh như băng đè mu bàn tay của Mẫn Tuệ lại.


Tuy là giữa hè, không dùng lò sưởi tay, tay chân của nàng ta vẫn lạnh như băng.


“Mẫn Nhi, cháu ngoan, di mẫu sẽ nghĩ cách cho cháu, cháu đừng cố chấp như vậy, cuối cùng người bị thương chính là cháu.”


Thuận thế phân phó cung nữ chưởng sự kia: “Sai người đi truyền, nói ta muốn gặp La phu nhân.”


Mẫn Tuệ mím môi một cái: “Di mẫu, cữu mẫu không có cách nào, nếu như biểu ca chịu nghe lời thì đã. . .”


Thì nàng ta đã làm phu nhân của hắn ta từ lâu, há lại trì hoãn đến nay?


Không ai có thể đè đầu biểu ca ép hắn ta thành thân, nếu không trong nhà đã làm chủ rồi.


“Cháu là cô nương gia, đừng quản những chuyện này, La gia Cố gia không thể nào kết thân, cháu không hiểu chuyện này đâu.” La quý phi nói đứt quãng.


Làm cánh tay phải cánh tay trái của đương kim Thánh thượng, hai nhà La Cố kiềm chế, giám sát lẫn nhau, nếu là kết thành một, Thánh thượng làm sao có thể yên tâm ngồi lên ngôi vị hoàng đế?


Cho dù La Bách Ích có thích Chu Oanh đi chăng nữa thì cũng là ham muốn xa vời, hắn ta hiểu quan hệ lợi hại trong đó, trong nhà sẽ không đồng ý cho hắn ta cưới cô nương An Bình Hầu phủ.


“Nếu cháu tin tưởng di mẫu thì chuyện này cháu không cần lo nữa.”


Đưa Mẫn Tuệ đi, cung nữ chưởng sự kia trở lại bên giường lò. La quý phi đã thay xiêm áo, bưng trà dựa trên gối dựa.


“Nương nương, Mẫn Quận chúa đã lớn, nên thương lượng chuyện hôn sự rồi.” Ồn ào như vậy nữa thì chỉ sợ ngay cả nương nương cũng sẽ bị liên lụy. Một phi tần không con cái, giữ vững được sủng ái của đế vương dễ dàng sao?


“Trong lòng ta hiểu rõ, Thanh Nguyên, ngươi đi phân phó phòng bếp nhỏ, tối nay làm bánh sữa Hoàng thượng thích nhất. Đi mời Hoàng thượng, nói ta nhớ hắn.”


Thanh Nguyên âm thầm than thở. Trước kia Quý phi tính tình đùa nghịch được Hoàng thượng cưng chìu, mỗi khi lục đục, đều là Hoàng thượng cúi đầu trước. Lúc này vì chuyện nhà mẹ đẻ mà cầu xin Hoàng thượng, không thể không cúi đầu trước.


Nửa đêm Tấn đế mới xử lý xong chính sự, nhớ đến lời mời của La quý phi, vội vã chạy đến Tú Dục cung.


Đêm khuya sương nặng, xa xa nhìn thấy một bóng dáng thon gầy xách đèn, đứng trước Tú Dục cung nhìn sang bên này.


Trong lòng Tấn đế chùng xuống, kêu ngừng ngự liễn, đến gần thấy quả là Quý phi La thị.


Trong lòng hắn ấm áp, hắn giật lấy đèn lồng trong tay nàng ta ném qua một bên, “Ái phi sao lại ở ngoài hóng gió? Nhìn xem môi trắng bệch hết kìa.”


Trợn mắt nhìn về phía cung nhân sau lưng La quý phi, quát lên: “Phục vụ kiểu gì vậy?”


La quý phi lặng lẽ kéo hắn một cái, bàn tay nhỏ bé kéo một góc long bào của hắn, sắc mặt Tấn đế lập tức nhu hòa, khom người ôm ngang La quý phi.


Đám cung nhân cúi đầu nhường ra một con đường, con mắt không dám liếc xéo, sợ chọc giận long nhan.


Tấn đế ôm La quý phi đi thẳng vào bên trong, phân phó người nấu nước nóng đem tới giúp La quý phi ấm người.


Ánh mắt La quý phi mang theo sóng nước, ôm eo của Tấn đế khàn giọng nói: “Hoàng thượng còn giận ta?”


Tấn đế thấy nàng ta dịu dàng như vậy, vốn dĩ không tức giận thì làm sao lại lấy sự nhượng bộ của nàng ta để gây khó dễ nàng ta được?


Ánh mắt sắc bén của Tấn đế chợt sâu thẳm, ôm lấy La quý phi ngã xuống giường.


“Nhân Nhân, hai ngày nay, trẫm mắc bệnh tương tư. . .”


Cung sa đỏ thẫm thêu chỉ vàng tiện tay ném xuống đất, La quý phi ngước đầu nhỏ giọng nói: “Lục ca nhẹ một chút. . .”


Nhân Nhân, Lục ca, chính là xưng hô thân mật thuở xưa. Dù cho gặp nhau trễ một chút, nhưng trong lòng Tấn đế thỏa mãn, có thể có nàng vào lúc tuổi nàng còn xuân xanh, dáng người tuyệt sắc như vậy, chỗ nào cũng hợp tâm ý của hắn, từ khi có nàng, hắn giống như không còn cảm thấy cô đơn nữa.


La quý phi nắm tấm đệm gấm đỏ thắm bên gối, tròng mắt trống rỗng, không có một chút tình ý.


Nàng ta không thương hắn, mới có thể tỉnh táo thao túng tình cảm của hắn nhiều năm như vậy.


Nàng ta yêu người kia, vĩnh viễn vĩnh viễn, cũng không thể. . .


Trong Bách Ảnh Đường, một đĩa cuốn kim ty và một đĩa dưa ngọt ủ mật ướp băng trong tay Cố Trường Quân đã được dùng một ít. Bắc Minh đi vào, đổi trà nóng, nói: “Oanh cô nương phân phó, cuốn kim ty vào bụng dễ ngấy, kêu dùng dưa Lục An giải ngấy.”


Cố Trường Quân dừng bút một lát, ngồi thẳng người, xoa xoa mi tâm.


“Ngày mấy rồi?”


Bắc Minh nói: “Hôm nay là ngày ba mươi tháng bảy, mắt thấy vào thu rồi, Oanh cô nương còn làm mấy kiện áo choàng mùa thu, kêu cho Hầu gia dự sẵn.”


Cố Trường Quân giương mắt, liếc hắn: “Om sòm!”


Oanh cô nương dài, Oanh cô nương ngắn, nàng làm những thứ này chuẩn bị sẵn cho mình, nhưng lại không dám đến gần hắn giống như hắn muốn ăn thịt người, xem hắn làm cái gì chứ?


Bắc Minh nói: “Tháng sau là ngày giỗ của đại gia, đám người Uông tiên sinh muốn đề nghị Hầu gia, năm nay tự mình đi lăng cúng tế một phen không? Nhưng không dám tới hỏi Hầu gia, bày tiểu nhân hỏi một câu.”


Cố Trường Quân cau mày, hồi lâu, nhấp một ngụm trà: “Đi ra ngoài.”


Bắc Minh rụt cổ một cái, ảo não chạy ra ngoài.


Đại gia là vết sẹo trong lòng Hầu gia không thể đụng chạm vào.


Chu Oanh chuẩn bị một ít vàng mã, còn có quần áo vớ tự tay mình may, định đốt cho cha mẹ nuôi.


Nàng muốn đi lăng cúng tế, còn không biết Tam thúc có đồng ý hay không. Đương thời không cho phép nữ hài tử đi lăng bái lạy, đa phần là huynh đệ tôn tử đi lễ tế mà thôi. Năm ngoái nàng cũng chuẩn bị không ít thứ, cuối cùng cũng cho Bắc Minh cầm đi đốt thay.


Lạc Vân Thu Hà vẫn còn đang sửa sang lại tế phẩm thì nghe bên ngoài báo, nói lão phu nhân cho gọi.


Chu Oanh đổi xiêm áo đi Cẩm Hoa Đường, vừa vào cửa, mới phát giác Trần thị cùng Cố Trường Quân cũng ở đây.


Lão phu nhân chỉ băng ghế bên giường lò nói: “Nha đầu ngồi đây.”


Khóe mắt Cố Trường Quân lướt qua bóng dáng màu nhạt một cái, Chu Oanh tới hành lễ, lão phu nhân liền chọc Cố Trường Quân một cái: “Nha đầu hành lễ cho con kìa, con mau nói một tiếng đi.”


Cố Trường Quân ho khan một cái, quay mặt lại, ánh mắt rơi vào trên gương mặt sáng bóng của Chu Oanh nhưng rất nhanh lại dời đi.


“Ừ, ngồi đi.”


Lão phu nhân cười mắng: “Cả ngày mặt lạnh, người trong nhà đều là kẻ thù của con sao?”


Nhìn ra được, lão phu nhân rất vui vẻ. Lúc nói chuyện với Cố Trường Quân cũng bớt đi phần dè dặt kia.


Tâm tư của Chu Oanh vốn tinh tế, dường như đã nghĩ thông suốt nguyên nhân, ánh mắt nàng không khỏi cũng sáng lên mấy phần, xem ra, Tam thúc năm nay đã đồng ý đi cúng tế dưỡng phụ?


“Oanh nha đầu không làm xiêm áo vớ cho cha mẹ con hay sao? Lát nữa giao cho Tam thúc con đi.” Lão phu nhân nhanh chóng xác thực suy đoán của Chu Oanh.


Đây là một điềm tốt, nút thắt trong lòng Tam thúc đã được tháo gỡ rồi!


“Ôi, vậy con đi lấy ngay đây.” Chu Oanh nhanh chóng đứng dậy cười đáp.


Lão phu nhân kêu nàng: “Gấp cái gì? Nha đầu ngốc, còn mấy ngày nữa mà, lát nữa sai người đưa cho Tam thúc con là được.”


Chu Oanh hé miệng cười nói: “Dạ, Oanh Nhi làm thêm mấy món ăn mà cha mẹ thích, đến lúc đó nhờ Tam thúc. . .” Vừa nói, ánh mắt không tự chủ nhìn Cố Trường Quân, chỉ thấy hắn hơi nghiêng mặt sang một bên, đôi mắt thâm thúy đen láy cũng đang nhìn về phía nàng, lời nói của Chu Oanh bất giác ngừng lại, cổ họng căng lên, lòng bàn tay đầy mồ hôi, “Nhờ. . . nhờ Tam thúc mang. . . qua.”


Cố Trường Quân chú ý tới gương mặt nha đầu kia đã ửng hồng.


Nàng nửa cúi đầu, lông mi dài mà dày đổ xuống dưới vành mắt.


Cắn môi bất an nhíu ống tay áo, sau đó làm bộ như không có chuyện gì xảy ra nhìn sang hướng khác.


Cố Trường Quân ngoắc ngoắc khóe miệng, sự vui thích kỳ lạ nào đó tràn lan trong lòng.


Lão phu nhân cùng Trần thị còn đang tính toán nên cúng cái gì, không ai chú ý tới phản ứng âm thầm giữa hai chú cháu.


Ngay cả chính bọn họ cũng không phát giác. Chờ lúc nhận ra thì tình cảm đã sâu đậm, không thể dứt ra.


Không tới hai ngày, Chu Oanh lại đến thăm Bách Ảnh Đường.


Nàng không phải là tới đưa tế phẩm.


Không tự nhiên đứng ở đó mà hành lễ, sau đó cúi đầu hồi lâu không lên tiếng.


Cố Trường Quân ôm quyển sách, phụ tá mới đi, trên mặt bàn có chút lộn xộn, giữa bàn bày danh sách tế phẩm và chương trình tế lễ, còn có giờ lành đã được Khâm Thiên Giám phê duyệt. Có huynh đệ con cháu trong tộc các nhà cùng nhau muốn tới cúng tế nữa.


Cố gia chuyển đến Lỗ Nam, tuy dòng dõi của Cố Trường Quân chỉ có mình hắn nhưng trong tộc vẫn có không ít thân thích.


Thiếu nữ không nói lời nào, hắn cũng không vội hỏi rõ ý đồ, gương mặt sau cuốn sách khẽ nhíu mày, so về tính nhẫn nại, hắn chưa từng thua ai.


Chu Oanh vẫn là người thua trận trước.


Tam thúc khí thế nặng nề làm cho người ta cảm thấy đè áp.


Trong phòng quá yên tĩnh, lại cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên.


“Tam thúc, ta muốn. . .”


Nàng mở miệng, lời nói dịu dàng trầm thấp đã kinh động đến Cố Trường Quân đang đọc sách.


Hắn để sách xuống nhìn sang. Ánh mắt bình tĩnh như bao ngày nhưng luôn có thể khiến nàng không thở nổi.


Gương mặt của nàng nhanh chóng đỏ lên, mồm miệng nói không rõ: “Lần cúng tế này, ta. . . ta có thể. . .”


Cố Trường Quân nói: “Ngươi cũng muốn đi.”


Giọng điệu của hắn chắc nịch, giống như có thể nhìn thấu tất cả sự dè dặt của nàng.


Chu Oanh gật đầu một cái, buồn bực nói: “Ta muốn quét dọn bàn thờ của cha mẹ, tự mình đốt đồ cho bọn họ, nói chuyện với bọn họ.”


Nàng nói xong thì ngừng thở chờ đợi câu trả lời của hắn.


Ngoài cửa sổ truyền tới tiếng gió vù vù, xuyên qua khe cửa sổ thổi ngọn đèn trên bàn đong đưa.


Bóng dáng yểu điệu của nàng cũng theo đó mà lắc lư qua lại.


Ánh lửa chiếu vào trong con ngươi như hồ nước của nàng khiến cho đôi mắt kia càng lấp lánh hút hồn.


Hầu kết của Cố Trường Quân chợt lăn một cái, bưng trà nhanh chóng nhấp một miếng, đè xuống cảm giác khô rát trong cổ họng, “Được.”


Hắn nói rất thấp, rất nhanh, Chu Oanh thậm chí không nghe rõ.


Hàng lông mi dài của nàng khẽ ngước lên, nghi ngờ nhìn hắn. Môi anh đào khẽ mở, chần chờ kêu hắn: “Tam, tam thúc?”


Cố Trường Quân chống bàn đứng lên.


Bóng lưng của hắn che kín một mảnh vách tường, rồi sau đó chậm rãi bao phủ nàng, cánh tay kề sát sau tai nàng, đè xuống cửa sổ sau lưng nàng.


Nàng bị giam cầm ở trong khuỷu tay của hắn, giữa kẽ hở chật hẹp của thân thể hắn và cửa sổ.


Nháy mắt, tiếng hít thở ngưng đọng.


Hai gò má nàng nóng như lửa đốt, nàng ngưỡng mặt lên.


Khoảng cách gần thế này quá phận rồi. . . Đầu óc nàng trống rỗng.


Nếu lúc này hắn hôn xuống, nàng có nên thuận theo hay không?


Suy nghĩ kỳ lạ lướt qua trong đầu, đợt sóng lớn dâng trào trong lồng ngực.


Hắn giống như hiểu ra, lần lượt các phản ứng kỳ lạ gần đây của mình là sao.


Đó là một loại bản năng, là thiên tính của nam nhân.


Đối mặt với một nữ nhân xinh đẹp dịu dàng, khó tránh khỏi sẽ có cái suy nghĩ kỳ lạ kia.


Nhưng mà trong lúc sóng mắt hai người giao nhau, Cố Trường Quân thu cánh tay về, xoay người trở lại sau án.


Thư án gỗ lê là khoảng cách an toàn nhất.


Hô hấp của Chu Oanh chợt thả lỏng, cả người xụi lơ dựa vào trên tường sau lưng.


Chương 27


Ngày chín tháng tám, là ngày giỗ của Cố Trường Sâm.


Sáng sớm xe ngựa đã chạy ra từ Đức Thắng môn, đi về phía lăng tẩm Cố gia cách Kinh Thành mười dặm.


Lần trước Chu Oanh ra khỏi thành vẫn là khi còn bé, cùng cha nuôi đi bãi săn Mộc Lan xem người lớn đi săn. Nàng nấp ở một bên nhìn thấy con thỏ nhỏ, bị một võ tướng mặt đen râu ngắn dùng một mũi tên bắn thủng đầu. Sắc mặt nàng trắng bệch đứng ở đó cái gì cũng không dám nói, sau lưng vang lên tiếng vó ngựa, vừa quay đầu lại thấy Tam thúc siết dây cương ngồi ở trên ngựa.


Võ tướng kia vội vàng xách con thỏ tới, tiến lên hành lễ với Tam thúc, còn lớn tiếng nạt nàng: “Đi ra, nha đầu chết tiệt, đừng cản đường ta.”


Nàng lại liếc nhìn Tam thúc một cái, hắn không phản ứng chút nào, từ đầu đến cuối, hắn cũng không có biểu tình gì.


Võ tướng đẩy Chu Oanh ra, một tay xách thỏ rừng, một tay tới dắt ngựa của Tam thúc.


Chu Oanh đứng ở trên gò đất nhỏ, đưa mắt nhìn Tam thúc một người một con ngựa đi xa, nàng rũ mắt nhìn thấy vết máu sẫm trên bụi cỏ, đêm đó trở về thì sốt cao.


Nàng mơ thấy dáng vẻ Tam thúc xách kiếm chém người, quay mặt lại hung tợn trợn mắt nhìn nàng.


Nỗi sợ hãi kia giống như đã khắc đến tận xương tủy, khiến nàng nghĩ đến Tam thúc thì trong lòng liền không thoải mái.


Khi đó Chu Oanh làm sao cũng không nghĩ ra, nàng sẽ có một ngày cách Tam thúc gần như vậy.


Ngồi xe ngựa hơn một giờ mới tới lăng tẩm, gần lăng đã có rất nhiều người tụ tập, dựng mấy lều vải màu trắng, các trưởng bối ở bên trong uống trà, bọn tiểu bối đi qua đi lại nói chuyện phiếm, xe ngựa của Cố Trường Quân vừa đến thì đám người lập tức yên tĩnh, tự nhiên rẽ ra một con đường, đồng loạt kêu hắn là “Hầu gia” .


Chu Oanh người mặc y phục nam giới, đi theo sát sau lưng Cố Trường Quân. Sợ cho người nhìn ra manh mối, rũ mắt không dám ngẩng đầu, càng không dám nhìn lung tung.


Cố Trường Quân cùng mấy trưởng bối trong tộc và cùng đồng liêu tới cúng tế hàn huyên mấy câu, nói cảm ơn, chốc lát sau có người chủ trì tiến lên, thông báo giờ lành đã đến.


Mọi người đồng loạt đi về phía lăng tẩm, từ xa xa Chu Oanh đã nhìn thấy hai ngôi mộ phần được xây cất rất khí phái. Bia đá thon dài dựng thẳng, bên trên ghi tên phu thê Cố thị.


Chu Oanh nghĩ đến những năm ân huệ mình đã nhận sau khi tới đây, nghĩ đến cha mẹ nuôi chết sớm khi còn trẻ, trong lòng hơi chua chát, Cố Trường Quân đứng nghiêm ở trước gò đất, Bắc Minh đốt nhang đèn mang tới, Cố Trường Quân khẽ nhếch cằm, tỏ ý Chu Oanh tiến lên.


Chu Oanh nhận lấy nhang, lạy ba lạy ở trước gò rồi quỳ xuống kính cẩn cắm nhang vào trong lư, sau đó nhận lấy phất trần quét bụi đất trước mộ.


Sắc trời còn chưa sáng hẳn, sương sớm rơi trên cỏ dại từng viên như trân châu, đám mây lững lờ trôi giữa không trung nhìn tựa như trời sắp mưa.


Chu Oanh đứng dậy quay đầu lại, phút chốc nước mắt không thể kiềm chế, lăn xuống giàn dụa.


Người chủ trì cao giọng hát lễ, Cố Trường Quân dẫn đầu vái mộ. Rồi sau đó là phụ tá Uông tiên sinh bên người hắn tụng đọc điếu văn được viết dưới danh nghĩa Cố Trường Quân.


Người làm mang tới một cái rương, bên trong là vàng mã nhang đèn tiền cùng những thứ châm tuyến Chu Oanh đã làm.


Ánh lửa ngất trời, những thứ châm tuyến mất bao công sức làm thành chậm rãi hóa thành tro bụi.


Phía sau còn có một loạt nghi lễ phiền phức, Chu Oanh không tham gia, nàng đã đạt được mục đích, hết tấm lòng của mình rồi. Cặp mắt khóc sưng đỏ nên tránh ở trong xe, sợ để người nhìn ra dấu vết.


Trong rừng cây nhỏ, mấy thanh niên nam tử tụ chung một chỗ, đều là thanh niên mười bảy mười tám, một người nói: “Nhìn thấy người đi theo Tam thúc đó không?”


Một kẻ khác nói: “Làm sao, ngươi cũng nhìn ra?”


“Làm sao nhìn không ra chứ? Vừa nhìn đã biết là một nữ nhân. Loại trường hợp này đều muốn mang theo bên người, lẽ nào là ái thiếp ư?”


“Ngươi cho là Tam thúc giống như ngươi sao? Cái đó là con gái nuôi của phu thê Đại bá, tên là Oanh Nương! Khi còn bé từng gặp một lần, chính là dáng vẻ đó!”


“Ngươi đây cũng còn nhớ? Nữ tử lớn mười tám đã thay đổi, ta thấy bộ dạng của nàng cũng cực kỳ xinh đẹp đó! Nghe nói Cửu công tử Diệp gia kia vì nàng mà điên, người trở nên si ngốc. Chặc chặc, hôm nay có thể coi là tận mắt nhìn thấy, không trách, không trách! Một nhân vật như vậy cũng không biết tương lai sẽ rơi vào tay người nào, đó cũng là diễm phúc đã tu luyện mấy đời mới có được.”


“Tóm lại không phải là ngươi, ngươi họ Cố, nàng cũng họ Cố, nhận tổ tiên Cố gia thì chính là người Cố thị, ngươi có nghĩ thì cũng là không thể nào có chuyện đó. Tổ tông lễ pháp đều không cho phép ngươi.”


“Ai nói ta nghĩ? Chẳng qua chỉ là xúc động nói một câu mà thôi. Nói như như mới vừa rồi ngươi không nhìn chằm chằm người ta vậy, thấy mắt ngươi cũng đỏ lên, ngươi không phải nắm khăn mấy lần muốn lên trước hay sao? Là sợ chọc ánh mắt Tam thúc nên mới không dám? Khiến hắn biết ngươi có suy nghĩ không nên có, sẽ cắt đứt chân ngươi? Đó là một muội muội chứ không phải nữ nhân!”


“Ngươi. . .”


Lời còn chưa dứt, ánh mắt của thiếu niên này đột nhiên trợn thật lớn, mấy người nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy Cố Trường Quân chắp tay phía sau, bên người là một tộc thúc rất có uy tín, từ phía sau bụi cây chậm rãi đi tới.


Mấy người lập tức im bặt, nhanh chóng nhường ra một con đường, mời Cố Trường Quân đi trước.


Cố Trường Quân không nhìn bọn họ, cũng không nói gì, thần sắc dửng dưng bước qua bọn họ đi ra ngoài. Tộc thúc kia dừng bước chân lại, quay đầu lại lắc đầu với bọn họ một cái, cắn răng muốn khiển trách, nhưng lại ngại Cố Trường Quân còn chưa đi xa, cuối cùng cũng nhịn xuống.


Mấy người trẻ tuổi xanh cả mặt, xong rồi, chắc hẳn Tam thúc đã nghe hết rồi, tương lai của bọn họ có phải sẽ. . .


Cố Trường Quân nói chuyện với mọi người tới tế lễ một hồi, đợi lát nữa An Bình Hầu phủ chuẩn bị tiệc, nữ quyến đi theo hôm nay tạm ở sau dịch quán còn phải đến nhà viếng thăm Cố lão phu nhân.


Cố Trường Quân cáo từ trước, Bắc Minh trông nom cạnh xe ngựa thấy Cố Trường Quân đến liền xốc màn xe, vừa muốn nhắc nhở Chu Oanh trong xe thì Cố Trường Quân đã khoát tay ngăn lại.


Bên trong xe, nữ hài không biết có phải đã khóc mệt hay không mà mang đôi mắt sưng đỏ tựa vào trên thành xe ngựa ngủ thiếp đi.


Cố Trường Quân rón rén lên xe. Bắc Minh ở bên ngoài lặng lẽ phân phó lên đường. Xe ngựa thoáng cái chuyển động, đầu thiếu nữ nhẹ nhàng đụng vào trên cửa sổ xe.


Cố Trường Quân hơi mím môi, bóng dáng đối diện lắc lư theo xe khiến hắn tâm phiền ý loạn.


Hắn bỗng nhiên nghĩ đến những lời nói vừa rồi của mấy người đó.


“Nàng họ Cố, ngươi cũng họ Cố. . .”


“Gương mặt xinh đẹp như vậy không biết tương lai sẽ tiện nghi cho ai. . .”


“Vậy phải là diễm phúc tu luyện mấy đời. . .”


“Có người vợ như này, nếu là ta, tất sẽ mỗi ngày bầu bạn, tuyệt đối không nhìn người ngoài một cái. . .”


Rất kỳ quái, Cố Trường Quân nhớ rất rõ ràng từng câu từng chữ.


Thậm chí, . . .


Hắn giương mắt, chiếc khăn tay lau nước mắt trong tay nữ hài kia nhẹ nhàng bay xuống.


Lụa mỏng màu tím nhạt, thêu đám tú cầu nhỏ, một góc thêu chữ “Oanh” mờ mờ.


Hắn dừng một chút, cúi người nhặt khăn lên.


Nước mắt in lờ mờ trên khăn lụa, còn chưa khô. Tỏa ra mùi hương ngọt ngào khiến người ta vui vẻ.


Xe ngựa chạy qua một đoạn đường đá rất gập ghềnh. Dáng người thon gầy của Chu Oanh lắc lư một cái, hô hấp của Cố Trường Quân hụt hơi một cái, quỷ thần xui khiến thế nào hắn đưa cánh tay ra, ôm lưng nữ hài.


Chu Oanh đã tỉnh rồi. Nàng không dám động.


Vòng ôm thoang thoảng mùi hương bạc hà và quả mộc, nàng quen đến mức không thể quen hơn được nữa.


Lông mi của nàng bởi vì khẩn trương mà run run, nhắm thật chặt hai mặt, sợ đối mặt với tình cảnh khó xử này.


Tay của Cố Trường Quân để lên eo nàng trượt lên trên, cố định nữ hài ở trên thành xe bên người mình.


Trên gò má trắng nõn chợt đỏ ửng khả nghi, nữ hài khẩn trương đến mức trên chóp mũi đều là mồ hôi.


Nàng đã tỉnh vì sao không đẩy mình ra?


Không cự tuyệt coi như là ngầm cho phép đi.


Cố Trường Quân giữ cằm nàng ép nàng ngưỡng mặt lên.


Chu Oanh ý thức được cái gì đó, hốt hoảng mở mắt.


Nàng muốn kêu một tiếng Tam thúc nhưng khàn giọng nói không ra lời.


Ánh mắt sắc bén của hắn thăm thẳm khó mà đoán được. Môi mỏng của hắn đã dán lên.


Chu Oanh nghe được nơi nào đó trong đầu “ầm” một tiếng nổ tung, rồi sau đó lại nhanh chóng bình tĩnh lại.


Môi của hắn cuối cùng cũng rơi xuống.


Mềm mại, không hề giống với dáng vẻ lạnh lùng cứng rắn của hắn chút nào.


Nóng.


Một tấc một tấc, bao phủ bờ môi của nàng, có chút thô bạo, cạy răng nàng ra.


Hãy tham gia Group cùng chúng mình trên Facebook để cùng tương tác nhé.


Bạn có thể đọc thêm nhiều truyện Ngôn Tình Hay tại đây
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom