Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31-33
Các bạn đang đọc truyện Gả Tam Thúc – Chương 31-33 miễn phí tại yeungontinh.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện trên Facebook nhé để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 31:
Chu Oanh ngồi trên tràng kỷ bên cạnh cửa sổ vẽ lại hoa văn, Trần thị ngồi bên cạnh xúc động: “Vẫn là trẻ tuổi tốt, khéo léo linh hoạt, mắt nhìn cũng tinh tường.”
Lão phu nhân cười nàng ấy: “Con cũng có bao nhiêu đâu? Nói như mình già lắm rồi ấy, ta còn chưa than mình già mà con lại than thở.”
Trần thị cười nói: “Mẹ nhìn vẫn trẻ lắm, người ngoài không biết thấy mẫu nữ ta đứng cùng nhau có khi còn tưởng bằng tuổi ấy chứ.”
Mọi người trong phòng đều cười, lão phu nhân cầm cây đấm bằng gỗ giả bộ đánh nàng ấy, ngay vào lúc này bên ngoài truyền vào nói Hầu gia đã tới.
Đầu ngón tay Chu Oanh khẽ run lên, một cái lá phía sau bông hoa rõ ràng bị tô sai.
Trần thị và Chu Oanh đều bận. Cố Trường Quân vẫn không thay đổi sắc mặt đi vào trong, thỉnh an như thường.
Lão phu nhân nói: “Hôm nay bên phòng tẩu tử của con đưa tới mấy túi trà mới hái của Giang Nam, con nếm thử chút xem?”
Chu Oanh đã thu dọn xong cái rá đựng kim chỉ, cúi đầu đứng một bên. Cố Trường Quân khẽ liếc nàng một cái, Chu Oanh co cả người lại, cúi đầu nói: “Con đi xem thuốc của tổ mẫu đã xong chưa.”
Cố Trường Quân nhíu mày, nhìn Chu Oanh chạy trốn dưới tầm mắt mình.
Xuân Hi dâng trà, Cố Trường Quân nhấp một ngụm rồi đặt luôn sang bên cạnh: “Chưa thành vị gì.”
Lão phu nhân bật cười: “Chỗ nào không tốt? Con ấy, cái đứa trẻ này.”
Cố Trường Quân không nói, lão phu nhân lại tiếp: “Công tử nhà họ Thẩm đó ta đã gặp rồi, dáng vẻ cũng được, con người ôn hòa hiền hậu, hắn thích Oanh nha đầu, tương lai sẽ không bạc đãi con bé.”
Cố Trường Quân nhìn xuống, trầm mặc chốc lát mới nói: “Mẹ, hôn sự của Chu Oanh con trai sẽ nhúng tay vào.”
—
Bách Ảnh đường, trên tháp thêu, Cố Trường Quân ôm lấy Chu Oanh.
Môi nàng đã sưng lên, cổ cũng lưu lại nhiều dấu hồng tím.
Cố Trường Quân bóp eo nàng, hung dữ cắn môi nàng. “Công tử Thẩm gia đó như nào? Có thích không?”
Chu Oanh ngay cả cầu xin tha thứ cũng không thể nữa, Tam thúc giống như phát điên vậy, chỉ cần phát ra chút tiếng động, liền cuốn lấy không ngừng.
Đầu Chu Oanh toàn là mồ hôi, nàng khó khăn lắc đầu.
Cố Trường Quân đưa tay ra giữ lấy cằm nàng, từ trên cao đánh giá nàng, chật vật như vậy, quyến rũ như vậy, làm người ta mất hồn như vậy.
Hắn dùng giọng mỉa mai: “Nếu Thẩm gia biết, ngày nào nàng cũng ở trong phòng Tam thúc của mình, nằm trên cái tháp này bọn họ sẽ nghĩ như nào nhỉ?”
Chu Oanh khó chịu quay đầu sang chỗ khác, nước mắt rơi vào thảm dưới người.
“Tam thúc…”
Nàng cầu khẩn, tuy có một số việc không thể thay đổi, nhưng nàng còn có thể lừa mình dối người, còn mấy lời này của Cố Trường Quân thật sự là vạch trần tôn nghiêm của nàng, nàng muốn tránh cũng không được.
Cố Trường Quân chế giễu đủ rồi, hắn chậm rãi ngồi dậy, Chu Oanh thoát khỏi sự kiềm chế cũng co ro ngồi thẳng dậy.
Cố Trường Quân đi tới trước bàn, rút ra từ trong ngăn bàn một chiếc hộp đồi mồi. Lại quay lại đưa cho Chu Oanh: “Lần trước ra Bắc có mua đồ cho nàng.”
Đầu ngón tay Chu Oanh vẫn còn đang run rẩy, nàng há miệng lắp bắp mở cái hộp ra.
Một đôi hoa tai phỉ thúy.
Cố Trường Quân: “Trên đường chợt nhớ tới nàng nên ta mua.”
Chu Oanh không kịp phản ứng lại những lời này, nàng ngơ ngẩn nhìn lên, không ngờ những lời này phát ra từ trong miệng Tam thúc.
Cố Trường Quân vuốt ve tóc nàng: “Chu Oanh, cho ta chút thời gian.”
Chu Oanh nhìn hắn, hốc mắt từ từ trở nên ướt át.
“Ta sẽ không bắt nàng phải lén lút theo ta.”
Hắn nói.
Chu Oanh khẽ buông lỏng tay một chút, cái hộp kia rơi trên váy nàng.
Cố Trường Quân ôm nàng, nặng nề hôn nàng hai cái.
“Ta có lẽ phải cầm quân đi đánh giặc. Tình thế ở Bắc Mạc đã thay đổi, lần trước nói là đi Tấn Dương nhưng thực ra là đi di dời dân chúng.” Hắn thấp giọng. “Chiến sự hung hiểm, ta sợ mình không về được ngược lại còn lỡ cả đời của nàng. Chính vì thế chưa từng cam kết điều gì.”
Chu Oanh siết chặt tay áo của hắn: “Tam thúc có thể không đi được không…”
Hắn ôm lấy mặt nàng, dựa trán vào trán nàng: “La Bách Ích đã bị điều đi Bắc Quan. Hắn không thông thuộc tình hình Bắc Mạc, ta có tai mắt ở bên đó.” Chuyện rắc rối khó mà giải quyết.
“Chiến sự còn chưa nổ ra, lúc nào xuất chiến cũng chưa biết được.” Cố Trường Quân nói, “Nếu ta có thể bình an trở về, Chu Oanh, có lẽ chúng ta còn phải đánh một trận lớn hơn, nàng có tình nguyện đối mặt cùng ta hay không?”
Chu Oanh chưa từng nghĩ tới điều này. Từ ngày Cố Trường Quân không kìm được mà hôn nàng, ngày nào nàng cũng như đang sống trong huyễn cảnh không chân thật.
Tham lam vuốt ve gần gũi trong chốc lát nhưng lại không dám hy vọng quá xa vời.
Nhất là khi đây còn là một quan hệ không thấy ánh sáng.
Điều nàng có thể làm đó chính là không nghĩ ngợi gì cả.
Suy nghĩ một chút là không có cách nào đối mặt với hắn.
Danh tiếng của Cố gia, tổ mẫu, nhị thẩm, tất cả mọi người sẽ nghĩ nàng ra sao? Bên ngoài sẽ truyền thành đủ loại dáng vẻ khó nhìn, Tam thúc lên triều đường làm quan làm sao đối mặt với đồng liêu?
Nàng không có hi vọng xa vời với hắn. Hắn nhiệt tình cũng tốt, lạnh lùng cũng được, nàng đều có thể tiếp nhận.
Trong lòng nàng, đoạn quan hệ này vốn cũng không thể lâu dài.
Tam thúc là một người biết cân nhắc thiệt hơn, hắn lạnh lùng bình tĩnh như vậy tuyệt đối sẽ không cho phép những tình huống không có lợi cho mình xảy ra. Đến lúc đó, Tam thúc sẽ đối xử với nàng như nào?
Cho tới tận lúc này, nàng vẫn không dám hy vọng xa với mình sẽ trở thành người không thể thay thế trong lòng người khác. Cả đời này nàng trôi dạt như lục bình, trước giờ đều là nàng tìm mọi cách giãy dụa lại còn gặp mau. Ngay cả tổ mẫu cũng đã từng chỉ trích nàng phá hủy hết thảy những an bình của Cố gia. Đến tận lúc cha nuôi qua đời, tổ mẫu mới thay đổi thái độ với nàng. Vì bà cảm thấy nàng là ràng buộc duy nhất còn lại của cha nuôi trên cõi đời này, cho nên muốn làm hết sức để bố trí tương lai của nàng thật tốt.
Bất luận chân tướng như thế nào nàng cũng hài lòng, có người một nhà như vậy, chịu cho nàng một chỗ ở, để người khác không dám khinh thường nàng, chà đạp nàng, vậy là đủ rồi.
Còn bóng nữ nhân váy đỏ từ rất lâu trong trí nhớ đã càng ngày càng mơ hồ trong cuộc đời nàng. Nàng tự tiếp nhận danh phận dưỡng nữ Cố gia để sống tiếp, những thứ hôm nay nàng có, cùng lắm chỉ có danh phận này là có giá.
Nhưng Tam thúc nói hắn sẽ không bắt nàng phải lén lút theo hắn.
Nàng nên hiểu như thế nào?
Tam thúc sẽ cho nàng thân phận mới như nào?
Nàng từng xem qua một quyển sách, Trần Sinh vì muốn cưới tẩu tẩu ở góa mà trước hết sắp xếp cho tẩu tẩu giả vờ chết rồi ẩn nấp trong một tiểu viện ngoại ô, lén lén lút lút làm thông phòng cho Trần Sinh.
Nàng thầm suy tưởng đến cảnh tượng mình sống lén lút cả đời trong tiểu viện mà Cố Trường Quân mua cho.
Trong mắt nàng ánh lên sự sợ hãi.
Đó đúng là cuộc sống cả đời không nhìn thấy ánh sáng.
Cố Trường Quân nhẹ nhàng xoa môi nàng, thấp giọng hỏi: “Còn đau không?”
Chu Oanh bừng tỉnh khỏi suy nghĩ, những thứ ý tưởng rối tinh rối mù kia cũng không thấy tăm hơi.
Ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của hắn.
“Tam thúc…” Nàng nhẹ nhàng gọi hắn, nàng cũng không biết nên nói gì.
Cố Trường Quân hôn một cái lên môi nàng, dịu dàng nói: “Trước kia ta không thèm lấy vợ, cảm thấy nữ nhân thật phiền toái.”
“Nhưng bây giờ…” Hắn nâng cằm nàng, quyến luyến hôn rồi lại hôn: “Ta muốn danh chính ngôn thuận sớm hơn chút, bước thêm một bước cùng nàng.”
Chu Oanh ngơ ngẩn không hiểu ý hắn. Môi Cố Trường Quân dán sát tai nàng, thấp giọng nói mấy chữ.
Chu Oanh giống như mới bị sét đánh trúng vậy, nàng há hốc mồm, cứng lưỡi, gò má đỏ như bị tạt mực đỏ.
Hắn… sao hắn có thể, nói ra những lời… những lời vô liêm sỉ như vậy.
Cố Trường Quân không cho nàng trốn, hai tay hắn đè bả vai nàng, gằn từng chữ: “Chính vì thế, nàng cho ta thời gian, biết chưa?”
—
Chu Oanh trở lại Thanh La uyển, nàng vẫn còn đắm chìm trong sự sợ hãi giữa giấc mộng lâu dài.
Lúc không có ai hai người đã nói gì cũng chẳng có ai biết. Chu Oanh không thể hỏi Lạc Vân, cũng không có cách nào thoát ra được.
Những chuyện nàng chưa từng nghĩ mà Tam thúc đã nghĩ tới rồi.
Rốt cuộc hắn đã bắt đầu ôm suy tính như vậy từ bao giờ.
Nàng lùng sục trong trí nhớ của bản thân nhưng không tìm được chút đầu mối nào.
Song Cố Trường Quân chưa xuất chinh, mối nguy của hai người đã tới.
Ngày hôm đó, có người trong cung tới cầu kiến.
Cố lão phu nhân nhận ra đó là Liễu công công hầu hạ bên cạnh hoàng thượng và thái giám chưởng sự của Tú Dục cung.
Cố Trường Quân không ở nhà, Cố lão phu nhân tiếp kiến hai người.
Ngô công công của Tú Dục cung mắt cao hơn đầu, không thèm để ý ai, ngược lại Liễu công công rất khách khí, nhanh chóng kính lễ vạn phúc với Cố lão phu nhân rồi mới nói rõ ý đồ.
“Tú Dục cung cô quạnh, quý phi không con nên rất hâm mộ các cô nương trẻ tuổi, thường mới các cô nương vào cung nói chuyện, trước kia Cố tiểu thư thủ tang còn chưa xả tang nên quý phi không tiện triệu kiến, hôm nay đã đủ tang kỳ nên mới sai lão nô tới cửa thăm hỏi, muốn mới Cố tiểu thư bớt chút thì giờ vào cung.”
Cố lão phu nhân cười nói: “Cảm tạ nương nương nâng đỡ, chỉ có điều cháu gái già yếu người nhiều bệnh, mấy ngày trước mới nhiễm phong hàn, không dám đến để bệnh làm ảnh hưởng tới nương nương, đợi con bé khỏe hơn chút sẽ đưa nó vào cung dập đầu với nương nương.”
Cố gia và La gia không hợp nhau, người đời đều biết, quý phi nương nương người La gia, mời Chu Oanh vào cung liệu có phải chuyện tốt? Cố lão phu nhân từ chối bằng thái độ không mềm không rắn.
Đến khi hai người họ ngượng ngập rời khỏi, Ngô công công bên cạnh La quý phi cay độc mắng Cố gia một trận.
Chưa qua hai ngày, trong cung lại phái thái y tới, nói phụng mệnh tới chữa trị cho Cố tiểu thư.
Chu Oanh không thể giả bệnh nữa, không đến mấy ngày sau bên trên lại truyền thánh chỉ xuống, lão phu nhân cũng hết cách, chỉ đành kêu Xuân Hi theo Chu Oanh nhập cung.
Chương 32:
Lại sai Bắc Minh vào cung truyền tin tức cho Cố Trường Quân.
Đây là lần đầu Chu Oanh vào cung.
Đi về phía trước theo con đường nhỏ tường đỏ trong cung chỉ cảm thấy con đường này vừa dài vừa hẹp như thể đi cả đời cũng không xong.
Tường viện của Tú Dục cung cao rộng, bên trong treo chuông vàng, nuôi đủ trăm ngàn loài hoa, cực kì tráng lệ.
Chu Oanh không dám nhìn loạn, hai người nàng và Xuân Hi chỉ có thể cung kính cúi thấp đầu lặng lẽ chờ quý phi triệu kiến.
Tấn đế còn chưa đi, hắn đang cầm bút vẽ lông mày cho quý phi.
Quý phi vốn có một đôi mày dài như nét núi xa, màu nhàn nhạt, đặt trên gương mặt xinh đẹp nhu mì tuyệt trần vô cùng hợp, vừa đúng tăng thêm sức quyến rũ.
Tấn đế chấm thêm chút phấn vẽ lông mày, một nét lại một nét, tô hết sức tỉ mỉ.
Ông ta kẻ lông mi cho nàng không phải lần đầu tiên, lúc tâm trạng tốt, vuốt ve mái tóc giúp nàng búi tóc cũng có.
Làm xong, cung nhân bưng chậu đồng tới để Tấn đế rửa tay, bên ngoài bẩm lại: “Cố tiểu thư của phủ An Bình hầu tấn kiến, đang ở bên ngoài chờ.”
“Nhân Nhân, không nên làm quá.”
Tấn đế không nỡ mắng nàng ta, chỉ có thể buông lời nhắc nhở không nặng không nhẹ.
La quý phi quay mặt đi: “Thiếp có thể làm gì chứ? An bình hầu là sủng thần của bệ hạ, thiếp còn dám đánh cháu gái hắn hay sao? Chẳng qua thiếp nghe nói trong kinh thành có đệ nhất mỹ nhân như vậy nên muốn nhìn gần một chút mà thôi.
Tấn đế thấy nàng ta không vui vội vàng tỏ ra vui vẻ, đi lên ôm lấy nàng ta: “Ngốc, còn ai có thể đẹp hơn nàng chứ? Trẫm từng nghe lời đồn này chắc cũng không phải giả, cháu gái của hắn đó thực ra không phải nhận nuôi mà là con gái huynh trưởng hắn sinh ở bên ngoài. Nàng có chừng có mực, cũng không nên vì vậy mà trách tội Trường Quân.”
La quý phi buồn bực đẩy ông ta ra: “Hay lắm, hay lắm, trong lòng Lục ca chỉ có Trường Quân, còn chỗ nào cho tần thiếp? Người ta an phận thủ thường trong cung lâu như vậy đã từng cáu giận với ai chưa? Hoàng thượng ngày ngày giày vò người ta, Nhân Nhân cũng nhịn cơ mà? Giờ đến Cố Trường Quân, rồi đến cháu gái của hắn mà thiếp cũng phải dè dặt? Lòng bệ hạ có thiên lệch khiến người ta không phục!”
Tấn đế cười: “Ngốc, trong lòng trẫm nghĩ gì nàng còn không biết hay sao? Trẫm thiên vị hắn hay thiên vị nàng, nàng còn không biết à? Đổi thành người ngoài giả truyền thánh chỉ, nàng đoán xem trẫm có nghiêm trị hắn hay không?”
La quý phi thoái chí, nàng ta chu mỏ: “Hoàng thượng muốn trị tội vậy thì trị đi, dù sao thiếp làm đâu chỉ có mỗi chuyện này, phạm phải nhiều chỗ sai, hoàng thượng dứt khoát đếm tội luận phạt, chém đầu thiếp thôi.”
Tấn đế nựng khuôn mặt nàng, cắn răng nói: “Nàng ỷ vào trẫm thương nàng. Nàng cho là trẫm thực sự không dám xử lí nàng? Chờ tối nay trẫm tới xem nàng có còn phách lối được hay không.”
Mặt La quý phi đỏ bừng, nàng nhẹ nhàng đấm vào bả vai ông ta: “Hoàng thượng đã là người mấy chục tuổi rồi mà còn không đứng đắn như thế.”
Tấn đế vẫn không dừng lại: “Nàng đấy, an dưỡng cho tốt, lo nghĩ ít đi, trẫm còn chờ nàng sinh hoàng tử cho trẫm đấy.”
Nói đến đúng chỗ thương tâm của La quý phi, mặt mũi nàng ta rõ ràng trở nên cứng đờ, Tấn đế nhận ra đã lỡ lời nhưng Chu Oanh ở bên ngoài cũng không tiện lưu lại dỗ dành, ông ta đành thở dài, để người hầu kẻ hạ mặc long bào rồi vào triều.
Tấn đế chậm rãi đi ra ngoài đại điện, từ xa đã nhìn thấy một thiếu nữ tuyệt đẹp đứng trong khoảng sân viện đầy nắng ban mai.
Mặc lập lĩnh màu vàng lót lụa, quần màu xanh trùng điệp núi non giống như một cái cây nhỏ duyên dáng yêu kiều, đâu đâu cũng thấy mát mẻ, trẻ trung và tươi non.
Thái giám mở đường thét lên: “Hoàng thượng khởi giá.”
Cô gái kia lật đật tránh sang một bên, Tấn đế chú ý tới cái mũi nhỏ thanh tú trên gò má nàng, khuôn miệng mỏng xinh xắn, lông mi vừa dày vừa cong.
Trong lòng Tấn đế đang nghĩ gì không ai biết, tất cả ý nghĩ cùng lắm chỉ thoáng qua đầu trong nháy mắt.
Chúng triều thần vẫn còn ở trước điện Chánh Dương, đây là lần thứ bao nhiêu ông lỡ dịp lâm triều chỉ vì tham luyến sự ôn nhu của La quý phi.
Chu Oanh được triệu kiến, vừa đi vào trong viện liền ngửi được mùi thuốc nồng đậm mà mùi Long Tiên Hương cũng không đè xuống được.
Theo quy củ, nàng không thể nhìn thẳng mặt quý phi, chỉ có thể cúi đầu cung kính: “Quý phi nương nương vạn phúc.”
“Ngẩng đầu lên.”
Một giọng nữ vô cùng nhẹ, còn hơi yếu ớt.
Chu Oanh cũng từng nghe nói về sự tích của vị La quý phi này. Đây là một truyền kì. Mười sáu tuổi vào cung, một khi được hoàng thượng coi trọng, năm năm ngắn ngủi đi thẳng từ tú nữ lên thành quý phi. Tính đến nay đã vào cung mười năm, hoàng thượng vì nàng mà nhiều năm không chọn tú, chỉ có điều nàng chưa sinh được con nhưng sủng ái chưa từng suy giảm.
Trung cung không có cảm giác tồn tại, ngoại trừ chuyện nàng không quản lý phượng ấn, còn những đãi ngộ, uy nghiêm khác đều không khác gì hoàng hậu.
Chu Oanh chầm chậm ngẩng đầu lên.
La quý phi không nói, âm thầm đánh giá nàng.
Từ trên xuống dưới, một lần lại tiếp một lần.
La quý phi đã nghe qua về dung mạo của nàng, nàng ta không sững sờ trước nhan sắc ấy, điều khiến nàng ta kinh ngạc là cái khác.
La quý phi không nhìn nữa, nàng ta bảo cung nhân chỉ chỗ cho Chu Oanh ngồi, liếc Xuân Hi đầy ẩn ý, nói: “Mời vị cô nương này ra bên ngoài một chút.” Ý là muốn nói chuyện riêng với Chu Oanh.
Xuân Hi lo lắng lui xuống, cung nhân hầu hạ cũng lục tục rời đi, chỉ chừa lại cận hầu lo chuyện trà nước ở bên cạnh.
La quý phi chỉ chiếc ghế phía sau rồi nói: “Ngồi xuống đi.”
Chu Oanh tạ ơn rồi ngồi xuống, trong lòng lo lắng bất an, nàng luôn cảm thấy ánh mắt của La quý phi lộ ra chút kì quái.
“Bổn cung nghe nói.” La quý phi cười nói, “Bách Ích nhà chúng ta nhìn trúng cô nương. Đứa nhỏ Bách Ích này sinh sau đẻ muộn nhưng rất hiểu chuyện, cũng hai mươi mấy rồi mới tính đến chuyện kiếm người ràng buộc mình. Bổn cung gọi cô nương tới đây, thứ nhất là giúp Bách Ích ra mặt hỏi thăm, thứ hai cũng là muốn hỏi ý kiến của cô nương một chút.”
Chu Oanh lật đật đứng lên rồi lại quỳ xuống: “Bẩm quý phi nương nương, thần nữ không có liên quan gì với La tướng quân, quả thực không thể xứng với câu “nhìn trúng” của nương nương. Thần nữ không cố ý tiếp cận La tướng quân, cũng ngàn vạn lần không dám có suy nghĩ thiếu an phận.”
La quý phi đương nhiên không thực sự có ý hỏi nàng có muốn gả cho La Bách Ích hay không, nàng ta biết Chu Oanh không coi trọng La Bách Ích, La gia cũng không có khả năng kết tình thông gia với Cố gia.
“Thật à? Ngươi không muốn là ý của chính ngươi hay là ý của tam thúc Cố Trường Quân nhà ngươi?”
Ba chữ Cố Trường Quân khiến Chu Oanh khẽ nhếch môi, đôi môi bị hắn làm bị thương đêm đó dường như vẫn còn đang sưng nóng. Chu Oanh khẽ ngừng lại, đáp: “Là ý của thần nữ, cũng là ý của tam thúc. Hôn sự của thần nữ đều do lão thái thái và tam thúc làm chủ.”
La quý phi cười khẽ: “Vậy ngươi thì sao, ngươi chưa từng đem lòng yêu thích một thiếu niên lang nào sao? Những thiếu nữ trẻ tuổi, trong lòng ai mà lại không có người mình thích cơ chứ? Bổn cung cũng là người từng trải, ngươi cứ nói với ta, bổn cung thay ngươi giữ bí mật. Nếu ngươi đồng ý, chỉ cần ngươi cầu xin bổn cung, nói không chừng bổn cung còn có thể thay ngươi xin thánh thượng một ân điển, để người ban hôn cho các ngươi.”
Nói ra người nàng thích là có thể gả?
Nhưng suy nghĩ này chỉ thoảng qua một cái mà thôi, Chu Oanh khổ sở đè con tim mình xuống, lắc đầu một cái: “Thần nữ không có người yêu.”
La quý phi cười một tiếng: “Ngươi chưa có? Vậy tam thúc của ngươi thì sao? Ngươi có biết trong lòng hắn có ai hay không?”
Câu hỏi này khiến Chu Oanh chấn động.
Nàng suýt nữa cho rằng La quý phi biết mối quan hệ giữa nàng có Cố Trường Quân.
Chu Oanh trợn mắt há mồm nhìn La quý phi, thấy nàng ta chỉ nghịch nghịch bộ móng tay sơn đỏ thẫm của mình, có lẽ câu hỏi này cũng chỉ là một câu hỏi bình thường?
Là tùy ý hỏi chuyện thường ngày? Hay khinh nàng chỉ là một đứa nhóc con, đang muốn bẫy nàng, muốn biết tam thúc định kết thân với triều thần nào ư?
“Ta… Thần nữ…” Chu Oanh khó khăn đáp lời. “Thần nữ không biết.”
La quý phi thở dài, dường như nàng ta có chút không thoải mái nên đưa tay lên vuốt ngực, cung nhân kia vội vã mang đệm dựa tới để nàng ta gối lên.
La quý phi dựa vào đó, hô hấp mới dễ dàng hơn một chút, nàng ta kìm nén những cơn ho khan muốn xông ra khỏi cổ họng, uống một hớp trà: “Tam thúc của ngươi không có ý định thành hôn sao?”
Nàng ta ngừng một chút, lại nói: “Hoàng thượng vì chuyện này mà hao tâm tổn ý rất nhiều.”
Chu Oanh cúi thấp đầu, không dám nhìn La quý phi. Trong lòng nàng có quỷ, sợ người khác chỉ cần liếc qua nàng là lộ chuyện.
Có một số việc phải chôn giấu tận trong xương tủy. Không ai có thể thấy, không thể để bất cứ ai nhìn ra đầu mối.
Thực ra Chu Oanh rất giỏi che giấu những ưu tư của mình, nhiều năm như vậy nàng dường như đã trở thành một người không có cá tính.
“Chuyện của tam thúc, thần nữ cũng không rõ lắm.” Chu Oanh miễn cưỡng cười gượng. “Khiến hoàng thượng và quý phi bận lòng chuyện riêng của tam thúc, thần nữ thấy đây cũng là ân điển dành cho tam thúc rồi.”
La quý phi nói: “Đúng vậy, hẳn là vậy rồi.”
Đề tài tiếp tục không mặn không nhạt, La quý phi nói chuyện rất rời rạc. Ngoài vài chuyện chăm sóc chải chuốt hàng ngày, Chu Oanh không tìm được chủ đề nào khác. Dường như thực sự không ai có thể hầu chuyện với nàng ta nên mới tùy ý chọn một cô nương vào cung hầu chuyện nàng.
La quý phi hỏi gì nàng cũng đáp mấy câu một cách cẩn thận. La quý phi cũng không hề tự cao tự đại như trong truyền miệng, nàng ta rất ôn hòa, thậm chí còn có chút yếu ớt, nói chuyện uể oải, dường như nghĩ tới cái gì thì nói cái đó.
Chút xíu sợ hãi trong lòng được giải tỏa, La quý phi cũng không thả người, cung nhân bê thuốc vào, nàng ta uống từ từ, còn nói muốn giữ Chu Oanh lại đây dùng cơm trưa.
Lão phu nhân ở nhà còn đang lo lắng chờ tin tức của nàng, Chu Oanh đứng lên, chuẩn bị cáo từ trước.
Đúng lúc đó, một tiểu thái giám môi đỏ răng trắng chạy vào bên trong dập đầu với La quý phi rồi nói: “Nương nương, An Bình hầu nghe nói Cố tiểu thư đang ở trong cung, giờ đang đợi ở bên ngoài nói muốn đón tiểu thư cùng về nhà.”
Trong lòng căng thẳng không chỉ có Chu Oanh, còn có La quý phi, nàng ta cười như có như không, móng tay cắm thật chặt vào lòng bàn tay, thở hổn hển mấy hơi mới có thể chậm rãi đáp lời: “Ha, vậy à? An Bình hầu, giờ này đang ở đâu?”
Thái giám đó nói: “Ngay ngoài cửa cung, đang chờ Cố tiểu thư ạ.”
Ánh mắt của La quý phi bất chợt quét về phía Chu Oanh.
Trên gương mặt thiếu nữ thừa ra một rặng mây đỏ khả nghi.
Chu Oanh cúi thấp đầu, mi mắt cũng rũ thấp, La quý phi nhìn không ra biểu cảm của nàng lúc này là cái dạng gì, trong lòng nàng ta dường như có chút hiểu lầm mà lại không dám chắc chắn, chỉ có thể dò xét vu vơ: “Ha, bổn cung lại không biết An Bình Hầu là một người yêu quý tiểu bối như vậy.”
Bên ngoài đồn Cố Trường Quân hung bạo, ngay cả triều thần kì cựu cũng có chút kiêng dè khuôn mặt cục đá của hắn.
Hắn tự mình xin ý chỉ tới hậu cung chỉ là vì tiện đường đón dưỡng nữ của huynh trưởng? Ha, cũng có thể là cháu gái ruột, bên ngoài đồn đại nha đầu này là con gái riêng Cố Trường Lâm có bên ngoài mà.
Là sợ nàng làm khó Chu Oanh sao?
Hàng mi cong vút của La quý phi không kìm được mà rung lên, trong lòng hắn mình chính là một yêu phi, là một kẻ độc ác.
La quý phi siết chặt tay thành nắm đấm, thần sắc trên mặt không rõ ràng: “Gọi hắn vào đây đón người đi.”
Ánh mắt của thái giám kia lộ vẻ luống cuống hốt hoảng, hắn cúi đầu nói: “An Bình Hầu nói ngày ấy chờ ở bên ngoài.” Tuy được chuẩn tấu vào hậu cung nhưng cung phi không phải là người muốn gặp là gặp, nếu muốn truyền An Bình Hầu vào chẳng khác gì hại hắn hay sao?
La quý phi lại giống như vừa nghe được một trò cười nào đó thú vị lắm: “Được, vậy nói hắn cứ chờ ở ngoài đi.”
Nàng ta xoay mặt nhìn sang Chu Oanh: “Bổn cung nghe nói, ngươi ở nhà hầu bệnh bên cạnh lão thái thái?”
Chu Oanh gật đầu, nàng không hiểu rốt cuộc vị quý phi này có ý gì.
“Bệnh táo bón của bổn cung đã kéo dài nhiều năm, rất hay đau hông, tay của các nương trẻ như các ngươi lại nhẹ nhàng, bóp cho bổn cung được không?” Thấy Chu Oanh chần chừ, nàng ta lại nói: “Sao thế, Cố tiểu thư không muốn làm?”
Chu Oanh đành phải khuất phục: “Thần nữ tuân lệnh.”
Lời còn chưa dứt, bên ngoài đã vọng tới tiếng thông truyền, người trong xe đồng loạt quỳ xuống: “Hoàng thượng vạn tuế.”
La quý phi cắn răng: “Hoàng thượng đến đúng lúc thật đấy.”
Vì một nha đầu nhỏ bé, Cố Trường Quân mời cả tượng phật lớn như hoàng thượng tới để ép nàng thả người?
Được lắm, hay ho lắm. Bọn họ cho rằng nàng là ai? Nàng cẩn thận hành xử như vậy lại đi gây khó dễ cho một nha đầu ranh con?
Chu Oanh vừa đúng lúc cáo lui, Tấn đế đã vén rèm đi vào, La quý phi nhắm hai mắt, khoát tay cho nàng đi.
Tấn đế nhìn bóng lưng của Chu Oanh, dường như có điều suy nghĩ.
Chu Oanh nhìn thấy Cố Trường Quân ở bên ngoài cung, phiến đá nặng trong lòng cũng được đổ bỏ.
Cố Trường Quân đón nàng, dùng thần sắc nghiêm trọng quan sát Chu Oanh: “Không sao chứ? Nàng ta có làm khó gì không?”
Chu Oanh lắc đầu một cái, sắc mặt nàng tái nhợt: “Tam thúc, sao người lại tới đây?”
Cố Trường Quân không nói, hắn thuận thế đưa tay qua muốn dắt tay nàng.
Chu Oanh lùi một bước, nhìn hắn lắc đầu: “Tam thúc…”
Xuân Hi đuổi theo từ đằng sau: “Cô nương không sao chứ? Dọa chết nô tỳ rồi!”
Quy củ trong cung rất chặt, chỉ lỡ nói một câu không thể nói cũng có thể rơi đầu.
Tấn đế tới dùng ngọ thiện cùng quý phi rồi lại đi xử lí công việc.
La quý phi tắm sau giờ Ngọ rồi nằm nghiêng trên giường, cung nhân đảm nhiệm công việc thoa sáp thơm lên lưng cho nàng ta .
Hồi lâu sau La quý phi mới mở mắt, chậm rãi hỏi: “Xuân Dao, ngươi có cảm giác vị Cố tiểu thư đó lớn lên giống ai hay không?
Xuân Dao gật đầu: “Quý phi không hỏi nô tì còn không dám nói, vị Cố tiểu thư kia có đôi mi mắt hơi giống nương nương.”
Cảm thấy lời này có hơi lỗ mãng, nàng ta lại bối rối nói thêm một câu: “Nhưng mà không có được thần sắc tốt như nương nương.”
La quý phi lắc đầu, cắn môi nói: “Giống ta? Tướng mạo của cô nương này khiến ta luôn có cảm giác đã nhìn thấy ở đâu rồi…”
La quý phi rơi vào trầm tư, Xuân Dao không dám quấy rầy, đắp thêm thảm nỉ cho nàng ta rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
Chiếc xe ngựa màu xanh duy nhất bên ngoài cung không có gì bắt mắt phi đường dài.
Cố Trường Quân nắm tay Chu Oanh, yêu lặng ngồi trong xe.
Hồi lâu sau Chu Oanh mới ngửa đầu hỏi hắn: “Tam thúc, La gia có phải có đụng chạm gì với chúng ta không?”
Cố Trường Quân rũ mi mắt: “Chuyện triều đình tương đối phức tạp.”
Chu Oanh mím môi: “Không nói chuyện triều đình, ta cảm thấy La quý phi dường như rất hận Tam thúc?”
Cố Trường Quân không lên tiếng, giơ tay vuốt ve tóc mai của nàng.
Mới xuất cung không bao lâu, Chu Oanh lại vào cung lần nữa.
Lần này lại không phải do La quý phi bày mưu đặt kế, Thái Hậu hạ chỉ gọi tất cả những nữ quyến chưa lập gia đình của đại quan nhị phẩm trở lên vào cung bái yết.
Bắt đầu làm tiết Vạn Thọ, các phiên vương được ban đất phong đều tiếp chỉ về kinh chúc thọ. Linh vương phi vừa mới qua đời, đến nay Linh vương vẫn chưa tục huyền, mời chúng nữ vào cung lúc này chính là muốn chọn một vị phi tần cho Linh vương.
Mượn lần hội họp long trọng này, Tấn đế lại hạ xuống mấy ý chỉ.
Đầu tiên chính là gả Mẫn Tuệ quận chúa cho La Bách Ích mới từ Mạc Bắc về.
Trong Thọ Phương cung của Thái Hậu đầy những quý phụ nữ quyến quan viên ăn mặc lộng lẫy.
Chu Oanh cúi thấp đầu không nói một lời ngồi sau đám người bị gọi tên.
“Cô nương nhà họ Cố, tới đây, để bổn cung nhìn một chút.”
Chu Oanh nhìn lên thấy ánh mắt của người trong phòng đều hướng về phía mình.
La quý phi mặc lễ phục màu đỏ thẫm ngồi bên cạnh thái hậu đang cười chúm chím chờ nàng đi qua đó.
Có người cười khen: “Cô nương của phủ An Bình Hầu xinh đẹp thật đấy, nghe nói tính tình cũng lương thiện.”
Thái hậu nhìn dáng vẻ của Chu Oanh, rõ ràng có hơi kinh ngạc.
Đứa nhỏ này bà đã nhìn thấy ở đâu rồi?
Chương 33:
Thái hậu vẫy vẫy tay với nàng: “Đứa trẻ này, qua đây nào.”
Chu Oanh đứng dậy, đi từng bước một về phía trước.
Vô số ánh mắt lướt qua người nàng, sự chú ý của người khác khiến Chu Oanh cảm thấy khốn khổ. Nàng luôn cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân, không muốn làm người quá nổi bật, nhưng dường như tính một đằng ra một nẻo.
Nàng là cô nương duy nhất bị Thái Hậu gọi tới gần hơn.
Nàng đứng ở bên cạnh Thái Hậu và La quý phi, hành lễ thêm lần nữa, Thái Hậu bảo nàng đứng lên, cầm tay nàng, tỉ mỉ cẩn thận ngắm nghía, còn nói với La quý phi: “Đứa nhỏ này không thể nhận ra là lớn lên giống ai, ngược lại còn có cảm giác đã từng gặp rồi. Con thấy sao?”
La quý phi hé miệng cười, nói: “Là do lão tổ tông thích cô nương nhà người ta nên mới đặc biệt cảm thấy quen mắt cũng nên?”
Quan hệ giữa Thái Hậu và La quý phi những năm nay không tính là tốt, nhưng ở trong mắt người ngoài, vẻ hòa thuận của hoàng gia vẫn phải được duy trì.
Bên dưới có người cười nói: “Ta thấy có hơi giống Nhân Nhân.”
Người vừa nói là Trưởng công chúa Đồng Dương, bà là con gái của Tiên Đế và Thái Hậu, là vợ của Xương Bình Hầu.
Trưởng công chúa Đồng Dương năm nay đã tròn một giáp nhưng dung mạo vẫn giữ được sự tươi trẻ, bà là đứa con đầu tiên của tiên đế, được tiên đế vô cùng sủng ái, năm đó được gả cho Trạng Nguyên tân khoa, thuận hòa sống hết nửa đời người, là đối tượng hâm mộ của vô số người trong kinh thành.
Lần trước Chu Oanh suýt nữa đính hôn với thế tử Xương Bình hầu, cũng tại Tô gia sợ nàng không thể sinh con đẻ cái nên mới dừng hôn sự này, sau đó kết thân, Tô gia luôn cảm thấy thiếu nợ Chu Oanh nên ở bên ngoài ra sức bảo vệ nàng.
Thái Hậu như chợt hiểu ra: “Đúng rồi. Nhìn đôi mắt này chẳng phải không khác quý phi là bao sao.”
Bà cười với La quý phi: “Đứa nhỏ này có duyên với con đấy.”
La quý phi miễn cưỡng cười: “Lão tổ tông vừa nói như vậy, tần thiếp mới ngộ ra, thật sự rất giống, Cố tiểu thư qua đây đi.”
Chu Oanh chỉ đành khom lưng hướng về phía La quý phi: “Nương nương.”
La quý phi nói: “Chẳng trách ta vừa thấy ngươi đã thích, sau này ngươi phải thường xuyên vào cung thỉnh an bổn cung đấy.”
Nàng ta lại rút một chiếc trâm vàng từ trên đầu xuống cài lên tóc mai cho Chu Oanh, dưới đầu trâm còn có dải dài đính hạt châu bằng ngọc bích, giá trị của chiếc trâm này thực sự rất lớn.
Chu Oanh đành phải tạ ơn, đứng trước mặt nhiều người như vậy được quý phi ban thưởng mà từ chối cũng không phải phép.
Thái hậu nhìn chiếc trâm kia, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng bà nhịn được, không nói gì nữa.
Mẫn Tuệ ngồi bên kia có chút thấp thỏm, di mẫu làm gì vậy? Chẳng những không thay nàng dạy dỗ Chu Oanh kia một bài học lại còn thưởng cho Chu Oanh chiếc trâm hoàng thượng ngự ban mà di mẫu thích nhất? Cho nàng ta thể diện lớn như vậy chẳng phải để nàng ta càng đắc ý hơn hay sao?
Mẫn Tuệ tính tình bộc trực thẳng thắn, có ưu tư là không thể giấu được, Thái Hậu nhìn lướt qua nàng, cười nói: “Mẫn quận chúa của chúng ta sao vậy? Tức giận sao, tới đây, để bổn cung xem nào.”
Mẫn Tuệ vừa mới được ban hôn, tâm trạng cũng có chút phức tạp, vừa vui vẻ vì cuối cùng mình cũng có thể kết thành phu thê với biểu ca, mặt khác lại cảm thấy mất mác, cuối cùng phải đi tới bước này mới có thể ép biểu ca cưới nàng.
Chiến sự sắp tới, La Bách Ích dẫn quân đi Bắc quan, sau Vạn Thọ tiết thì quay lại, sắp xếp hôn sự cho hắn, mọi người trong nhà muốn thừa dịp giữ lại cho hắn con đường lui, chẳng qua ý tưởng này chẳng hay ho gì lắm, không ai dám nói ra miệng.
Nếu không phải tình thế ở Bắc Mạc lúc này vô cùng gấp gáp chỉ sợ nàng còn không được gả cho biểu ca.
Mẫn Tuệ bĩu môi đi lên, đầu dựa trên đầu gối của Thái Hậu, nũng nịu đáp lời: “Thái hậu nương nương, Mẫn Nhi đang âm thầm ngưỡng mộ đó ạ, di mẫu là bậc quốc sắc thiên hương vậy mà mấy tỷ muội chúng thần lại không ai giống di mẫu, đều giống phụ thân, khuôn mặt rõ là hung dữ.”
Nàng nói khiến tất cả mọi người đều nở nụ cười.
Đúng lúc này, nữ quan bên ngoài truyền lời đã chuẩn bị xong yến. Yến tiệc của nữ quyến làm ở Lăng Phong các, là một tiểu lâu hai tầng, tầng dưới sát mép nước, tầng trên có thể ngắm cảnh, là một chỗ vừa cao vừa đẹp. Thái hậu giục mọi người đi dùng yến.
Bà và trưởng công chúa Đồng Dương đi chậm một bước, đợi đến lúc mọi người ra khỏi đại điện hết, có người nhảy từ sau tấm bình phong ra.
“Mẫu hậu, ngộp chết nhi thần rồi!”
Người này khoảng hơn ba mươi tuổi, tướng mạo đường hoàng, chỉ có điều trong mắt lộ ra mấy phần tàn ác, là con nhỏ nhất của thái hậu, cũng là người được cưng chiều nhất.
Linh vương này cũng không còn nhỏ tuổi nhưng lại là người có tính cợt nhả, hắn không hề lo lắng chuyện trưởng công chúa vẫn ở đây, không thèm giữ hình tượng gì nữa gọi cung nhân mau dâng trà cho hắn.
Thái hậu bất đắc dĩ cười: “Con đó, nếu để hoàng huynh con biết con núp sau bình phong nhìn trộm nữ quyến nhà người ta, không phạt con mới là lạ.”
Linh Vương ngồi sừng sững trên ghế, uống một chung trà xong mới nói: “Cũng toàn dưa vẹo táo cong mà thôi, kinh thành không có mỹ nhân hay sao? Quận chúa Mẫn Tuệ đó người cao tướng thô, nhìn bóng lưng con còn tưởng là đàn ông đấy, thân hình như thế còn dựa vào đùi mẫu hậu nũng nịu, con cực kì ghét. Chẳng trách La Bách Ích không coi trọng nàng, phải để hoàng huynh ban hôn ép hắn cưới. Chậc chậc, những cô gái này còn không xinh đẹp bằng mỹ nhân đất Thục của con.”
Thái hậu nạt hắn: “Im miệng! Con còn dám nói à! Vương phi mới vào phủ được mấy năm thì bị con làm cho tức chết, đừng tưởng bổn cung không biết mấy cái thứ lộn xộn con nuôi ở hậu viện!”
Linh vương chẳng mảy may sợ hãi, hắn còn cười hì hì nói: “Mẫu hậu, đàn ông mà, ai mà không có hậu viện chứ? Chẳng lẽ con lại phải học hoàng huynh, vì một quý phi bị bệnh nằm thoi thóp mà để cả hậu cung thành đồ trang trí?”
Thái hậu khiển trách hắn: “Hoang đường! Hoàng huynh con là người con có thể so sánh à? Ta thấy con càng lớn càng thiếu nghiêm chỉnh! Nếu con thực sự không để những cô nương này vào mắt thì cũng tốt thôi, đi cưới một Vương Phi gầy gò ốm yếu xem người trong thiên hạ có nhạo báng con hay không, đến lúc đó ta cũng không quan tâm con nữa đâu!”
Linh vương nhăn nhó mếu máo, Đồng Dương vội vã giảng hòa: “Thái hậu, người đừng nóng giận, tiểu đệ, đệ làm vậy chẳng phải là rất đốn mạt hay sao? Là đệ làm loạn cả lên nói muốn cưới Vương Phi, thái hậu vì đệ mà vội vàng mời tất cả những khuê tú nhà quan viên nhất phẩm tới để một mình đệ chon, vậy mà đệ còn nói những lời như vậy, không phải phụ sự quan tâm của thái hậu hay sao?”
Linh vương tự biết bản thân đuối lý, ngượng ngùng nói: “Giờ không phải là không có người ngoài hay sao? Trước mặt mẫu hậu và trưởng tỷ có gì mà không thể nói?”
Hắn ngừng một chút rồi nói tiếp: “Tiểu thư phủ An Bình Hầu trông cũng được.”
Thái hậu thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì chọn nó đi.”
Đồng Dương nói: “Thái hậu, vị cô nương này…” Bà muốn nói lại thôi, Thái hậu nghe đã biết có ẩn tình.
“Đúng rồi, trước tỷ phu có từng đề cập chuyện muốn để Viễn Chi thành thân với cô nương này mà không thành phải không nhỉ?”
Đồng Dương lắc đầu: “Lầm trước gặp một thuật sĩ xem mệnh cho cô nương này, không con không cái, thọ không dài bao nhiêu, là một hồng nhan yểu mệnh, người số khổ không thể thừa tự.”
Thái hậu thầm giật mình: “Vậy cũng không tốt! Vương phi trước cũng mất sớm mà không có con, không thể cưới thêm cho hắn một người như vậy nữa.”
Linh vương xem thường: “Nữ nhân có thể sinh con thì thiếu gì, đẻ một đứa nuôi dưới gối nàng là được. Hơn nữa đàn bà sống đến chừng 40 tuổi, nhan sắc còn dư lại cũng chẳng bao nhiêu, không chết còn giữ lại làm gì?”
Vừa mới nói xong lời này, cung nhân trong điện đều cảm thấy sợ hãi. Thái hậu và trưởng công chúa Đồng Dương đều là người có tuổi vậy mà Linh vương nói chuyện cũng không biết lựa lời cho cẩn thận.
Linh vương cũng là một người thức thời, nhìn liếc qua thấy sắc mặt của mẫu hậu và trưởng tỷ không tốt liền cười ha hả: “Mẫu hậu, con không ngại chuyện đó, chỉ không biết An Bình Hầu có ngại hay không.”
Cố Trường Quân khinh bỉ Linh vương, ngày thường đến cả giả bộ cung kính hắn cũng lười, khuê nữ trong phủ mình phải gả đến Linh vương phủ, chuyện này đúng là biến họ thành châu chấu trên cùng một sợi dây.
Thái hậu nghĩ đến Cố Trường Quân cao ngạo bất tuân thì không khỏi có chút tức giận, dù sao Linh vương cũng là con trai bà, người ngoài không tôn trọng đứa con của mình, bà đương nhiên không thích. Nhưng con trai lớn làm hoàng đế lại tín nhiệm Cố Trường Quân, hắn cũng làm rất nhiều chuyện để củng cố giang sơn này, bà tuy cảm thấy bất mãn nhưng cũng chỉ giấu trong lòng.
“Hắn có gì mà không hài lòng? Cùng lắm cũng chỉ là một hầu gia mà có thể kết thân với thân vương, đấy là chuyện may mắn cầu cũng không được.”
Đồng Dương nói: “Nhưng lúc nãy ở trước mặt mọi người ai cũng nói đứa nhỏ đó lớn lên giống quý phi, nếu Linh vương cưới nàng, chỉ sợ trong lòng hoàng thượng…”
Thái hậu mím môi, chuyện này cũng khá là phiền phức. Sự yêu thích mà hoàng thượng dành cho quý phi đã có khuynh hướng hơi điên cuồng, mười năm chưa từng tuyển tú, hậu cung cũng phải tới mười năm chưa từng có hoàng tử hoàng nữ mới ra đời.
Linh vương chép chép miệng: “Ai thấy thích vì hiếm chứ?”
Thái hậu nói: “Quan tiểu thư đàn tỳ bà giúp vui lúc nãy cũng không tệ? Còn cả Tam cô nương bụng đầy thơ văn nữa, muốn phối hợp với con cũng dư sức.”
Linh vương không biết đang nghĩ gì, cười ha hả một tiếng.
Thái hậu trợn mắt nhìn hắn, nói: “Con mau nói đi, thế nào hae?”
Linh vương cười nói: “Hạ cô nương cũng không tệ. Sau này bổn vương mua vui cùng đám kỹ nữ sẽ để cho Hạ cô nương này đứng bên cạnh làm một bài thơ.” Hắn càng nghĩ càng vui vẻ: “Hay, Hạ cô nương này bổn vương thích.”
Thái hậu lo lắng: “Hoàng nhi, chuyện chọn phi là chuyện lớn, sao có thể nói giống như một trò đùa như vậy?”
Linh vương đâu thèm quan tâm đến bà nữa, hắn cười nói: “Vương phi hay không vương phi thì chẳng phải đều là đàn bà sao?” Hắn lảo đảo lắc lư đứng dậy, cũng chẳng hành lễ cáo lui, cứ nghênh ngang đi ra ngoài như vậy, còn để lại một câu: “Mẫu hậu, người tự mình quyết định đi.”
Đồng Dương thở phào nhẹ nhõm, cái bộ dạng này của Linh vương cưới ai thì đúng là gieo họa cho người đó, tính tình của cô nương Cố gia kia sợ là không chịu nổi ủy khuất như thế. Chỉ có Hạ cô nương kia số khổ, thật đáng thương, cũng không biết nhà nàng có đồng ý hay không.
Thái hậu còn muốn gọi Linh vương quay vào trách mắng mấy câu, chợt một cung nhân vội vã chạy vào, hốt hoảng bẩm: “Nương nương, bên Cẩm Tú cung lại ồn ào! Hoàng hậu… Hoàng hậu người…”
Thái hậu ngẩn ra một lúc rồi vội vã phân phó: “Mau, gọi thị vệ tuần cung đi canh giữ cửa Cẩm Tú cung, các ngươi mau dẫn người tới chắc chắn phải trấn an được hoàng hậu nghe chưa?”
Đồng Dương cũng có chút hốt hoảng: “Có chuyện gì xảy ra, đã bao lâu không náo loạn rồi sao hôm nay lại đột ngột phát bệnh?”
Cung nhân kia tỏ vẻ khó xử: “Điện hạ, hôm nay là Vạn Thọ tiết, cũng không phải…”
Còn chưa dứt lời Đồng Dương đã chợt hiểu ra: “Đi mau, đi mau, đừng để triều thần và gia quyến cười nhạo.”
Chu Oanh đương nhiên không biết chuyện phát sinh trong cung thái hậu.
Trên đầu nàng mang chiếc trâm kia, lưu tô xoay tít lởn vởn bên tai. Thân thể của lão phu nhân không tốt, sợ vào cung lại mang bệnh, phân vị của Trần thị không đủ, cho nên chỉ có mình nàng vào cung. Những người khác đều ngồi cạnh tổ mẫu, mẫu thân hoặc tỷ tỷ, chỉ có mình nàng ngồi một mình một mé, nhìn có hơi tẻ ngắt.
Mẫn Tuệ lại sáp tới gần, châm một ly rượu nói muốn mời Chu Oanh.
“Cố tiểu thư, hôm nay ai cũng chúc mừng ta, chỉ có mình cô còn chưa chúc phúc ta đâu nhé.”
Hai người ngồi cách trung tâm rất xa, bên cạnh náo nhiệt ầm ĩ, không ai chú ý hai bọn họ đang nói gì.
Chu Oanh đứng lên, cũng châm ly rượu: “Vậy ta chúc quận chúa vui vẽ mỹ mãn, cả đời như ý muốn.”
Mẫn Tuệ nhếch khóe miệng, nhấp một ngụm rượu: “Cảm ơn. Ta cũng chúc Cố tiểu thư sớm ngày tìm được lang quân như ý.”
Nàng ta sát lại: “Cố tiểu thư có biết sao hôm nay lại triệu nữ quyến của các quan viên vào cung hay không? Lại còn toàn là những tiểu thư chưa có chồng?”
Chu Oanh thực sự không biết, chỉ cảm thấy trong chuyện này có chút kì quái. Cố Trường Quân còn dặn dò lão phu nhân nếu trong cung lại ra ý chỉ nữa thì đầu tiên phải đưa Chu Oanh tới điền trang, nói là đi dưỡng bệnh. Vậy mà chưa kịp lên đường, thánh chỉ trong cung đã được hạ xuống. Cố Trường Quân dặn dò nàng mấy câu, bảo nàng đừng khoa trương quá, tự che giấu mình cho tốt.
Không ngờ thái hậu lại gọi nàng lên nói chuyện.
Mẫn Tuệ cười: “Linh vương hồi kinh rồi, vương phi của ngài ấy mới mất đầu năm nay. Những người hôm nay tới đều là tới để Linh vương xem mặt, ngay cả cô cũng vậy. Tam thúc của cô không đề cập chuyện này với cô sao?”
Mẫn Tuệ lắc đầu: “Cố tiểu thư xinh đẹp như vậy, chắc chắn là ứng cử viên đầu tiên cho vị trí Linh vương phi rồi. Ngày sau Cố tiểu thư lên như diều gặp gió, thành con dâu của hoàng tộc, xin đừng quên người quen cũ bọn ta nhé.”
Chu Oanh cụp mi mắt, nhẹ nhàng nở nụ cười trào phúng: “Hôm nay là ngày vui của Mẫn quận chúa, cô vẫn nên tính toán chuyện tương lai của mình đi.”
Mẫn Tuệ cảm thấy có gì đó không đúng, nàng ta kéo lấy tay áo của Chu Oanh: “Cô có ý gì?”
Chu Oanh biết tính nàng ta ngang ngược, nàng không định tranh chấp với nàng ta trước mặt bao người, hất tay ra rồi nói: “Đây là trong cung, Mẫn quận chúa chú ý quy tắc cho tốt.”
Mẫn Tuệ cười nói: “Quý phi là di mẫu của ta, ta còn sợ cái gì? Ta muốn khiến cô khó chịu trước mặt mọi người đấy, cô cũng phải chịu!”
Tay trái nàng ta vòng một cái, nàng ta muốn tạt rượu lên người Chu Oanh.
Chính trong nháy mắt này, chợt nghe thấy giọng ai đó vô cùng uy nghiêm đánh tới.
“Dừng tay!”
Tiếp theo là tiếng quát to của lễ quan: “Hoàng thượng giá lâm! Thái hậu giá lâm!”
Tiếng hô két thật dài giống như một con dao nhỏ khoét một lỗ thật sâu vào tim.
Tấn đế đỡ thái hậu đi tới trước cửa, khom người nói: “Con trai đưa mẫu hậu tới đây thôi.” Bên trong đều là nữ quyến của quan viên, ông ta tiếp xúc gần họ cũng không tốt lắm.
Đứng bên cạnh là La quý phi và Đồng Dương công chúa.
Nữ quyến trong phòng vội vàng quỳ xuống.
Tấn đế cao cao tại thượng liếc nhìn Chu Oanh quỳ gần nhất, chiếc trâm dài trên đầu nhẹ nhàng đung đưa theo động tác của nàng.
Kí ức chợt bừng tỉnh, quay lại một ngày nào đó trong quá khứ.
Cũng từng có người cài chiếc trâm này chậm rãi quỳ xuống trước mặt ông ta.
Thực sự đã rất lâu, lâu tới mức dường như đã chẳng thể nhớ lúc ấy họ đã nói gì.
La quý phi ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng tất cả động thái của Tấn đế, khóe miệng nàng nhếch lên thành nụ cười mỉa mai.
Liếc một lần nữa lại thấy ánh mắt như giếng cổ không sóng của thái hậu đang nhìn nàng đầy thâm ý.
La quý phi cúi đầu, giấu nụ cười đang tràn ra ngày một rõ hơn.
Hãy tham gia Group cùng chúng mình trên Facebook để cùng tương tác nhé.
Bạn có thể đọc thêm nhiều truyện Ngôn Tình Hay tại đây
Bình luận facebook