Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-107
Chương 108: Thanh lý môn hộ
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hà Tư Ca bị dọa run tay, đồ trên tay suýt nữa rơi xuống. Cô giận dữ trừng Phó Cẩm Hành một cái, hình như vì câu nói vừa rồi của hắn mà có chút không vui.
“Này, em tặng quà cho anh, anh còn làm em ghét bỏ, có phải muốn em thu lại mới vui không?”
Hà Tư Ca giơ tay ra, giả bộ tức giận, dùng sức vỗ lên mu bàn tay Phó Cẩm Hành một cái. Hẳn cũng hết sức phối hợp lớn tiếng kêu lên: “Vợ đại nhân tha mạng! Là anh sai rồi! Nên là nợ tình trả thịt, nợ tình trả thịt!”
Nói xong, Phó Cẩm Hành cướp lấy cái hộp nhung nhỏ kia. Hắn đặt luôn vào trong túi áo khoác, còn là cái túi ở phía cách xa Hà Tư Ca, giống như sợ cô sẽ đổi ý.
Cô nhìn thấu tâm tư của hắn, không nhịn được cười: “Chẳng lẽ anh còn sợ em đòi lại à? Đồ mua cho anh đương nhiên là của anh rồi, hừ, lòng dạ hẹp hòi!”
Đổi lại thành trước kia, Hà Tư Ca chỉ dám nghĩ trong lòng như vậy thôi, nhưng bây giờ, cô đã rất tự nhiên nói ra, nói vô cùng bình thường.
Phó Cẩm Hành cũng phát hiện ra, hắn xoa loạn tóc cô lên, cười nói: “Nhóc con, càng ngày càng lớn gan.” Về đến bệnh viện, Hà Tư Ca giặt qua quần áo mới mua cho Tân Tân một lần, phơi từng cái một lên. Lúc cô làm việc, Phó Cẩm Hành đi tới đi lui bên cạnh cô. “Anh đã xử lý được Tâm Tân rồi.”
Hắn nóng lòng muốn thử nói.
Hà Tư Ca khựng lại, nghi ngờ nhìn hắn: “Anh đánh nó hay là mắng nó?” Phó Cẩm Hành: “.” Hắn giận đến nỗi suýt nữa phát điên, chẳng lẽ mình ở trong lòng cô chính là một tên đàn ông cặn bã đến đứa bé mấy tuổi cũng bắt nạt à?! “Anh chỉ dùng sức quyến rũ của nhân cách để chứng minh mình, cho nó vui vẻ khuất phục anh thôi! Đánh mắng gì chứ, sao đến giáo dục ba con tối thiểu anh cũng không hiểu được?”
Phó Cẩm Hành kéo cánh tay Hà Tư Ca, để cô nhìn vào mắt mình, nhất định phải tranh luận phải trái.
Liếc Tân Tân đang xem phim hoạt hình ở trên giường, Hà Tư Ca chỉ đành nhận thua: “Được được được, anh lợi hại nhất, để em giặt hai đôi tất này đã, có được không?”
Cô qua loa lấy lệ quá rõ ràng, Phó Cẩm Hành có chút hậm hực, chỉ nghe hắn hừ một tiếng, vẫn buông Hà Tư Ca ra. “Haiz, cũng không biết sau khi xuất viện Cẩm Thiềm thế nào rồi?”
Hắn như vô tình hỏi. Hà Tư Ca theo bản năng tiếp lời: “Rất tốt, đã tháo bột, có thể thử hoạt động rồi...”
Cô chột dạ ngậm miệng lại, thầm nói, sao miệng mình lại nhanh như vậy chứ. Quả nhiên, Phó Cẩm Hành truy hỏi: “Em gặp nó rồi à?”
Cô đóng vòi nước, vẩy tay, không biết làm sao trả lời: “Ừm, anh ấy qua đây thăm Tân Tân, chính là hôm mẹ anh đến đó. Mẹ anh chân trước vừa đi, anh ấy chân sau đã đến, cũng không biết hai người bọn họ có gặp nhau không.” Chuyện Mai Lan đến bệnh viện ầm ĩ, sau này Phó Cẩm Hành mới biết. Đương nhiên hắn rất tức giận, nhất là nghe nói không biết bà ta còn lấy ở đâu ra một bản thoả thuận ly hôn, bên trong viết rõ, mỗi tháng cho mẹ con Hà Tư Ca và Tân Tân hai mươi nghìn tệ phí nuôi dưỡng. Bắt nạt người quá đáng! Lúc đó Phó Cẩm Hành định về nhà tìm Mai Lan tính sổ, có điều Hà Tư Ca đã ngăn cản hắn.
“Không phải em nhát gan sợ phiền phức, thật ra em không sợ bà ấy, chỉ là em thật sự không muốn thêm ấm ức cho mình vào lúc này.” Cô nói như vậy. Cuối cùng, Phó Cẩm Hành vẫn nghe lời Hà Tư Ca.
“Ừ, nó không sao là tốt rồi, anh cũng yên tâm. Đợi nó nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian nữa là có thể trở về công ty, bộ phận thị trường thiếu nó thật sự hơi khó khăn.” Nghe giọng hắn, chắc là vô cùng coi trọng Phó Cẩm Thiêm. Hà Tư Ca hơi ngẩn ra, thăm dò hỏi: “Đúng rồi, không phải anh có không ít em trai em gái họ à? Sao em lại cảm thấy hình như anh chỉ đối xử với Phó Cẩm Thiêm không tệ lắm, những người khác thì sao?” Không chỉ chưa từng gặp, thậm chí trong cuộc sống hằng ngày Phó Cẩm Hành cũng rất ít nhắc đến bọn họ.
Bọn họ cũng không đảm nhiệm bất cứ chức vụ nào ở Phó thị, chẳng trách ở trong mắt người ngoài, Phó Cẩm Hành là một nhân vật chuyển quyền độc đoán, nói hắn không thể dung nạp người khác, ngay cả thân thích cũng không chịu dìu dắt.
“Những người khác? Hoặc là vô dụng, hoặc là có dã tâm, anh không có sở thích làm giá áo cho người khác!” Phó Cẩm Hành cau mày, giọng nói khó chịu. So sánh ra, người duy nhất coi như được hắn tin cậy, cũng chỉ có Phó Cẩm Thiêm. “Ồ, em thuận miệng hỏi thế thôi.”
Hà Tư Ca phơi quần áo xong, nhìn đồng hồ, đã không còn sớm nữa.
Ngày mai còn phải đi làm, cô dặn dò chị Bình mấy câu, sau đó hôn lên mặt Tân Tân, tạm biệt con: “Tạm biệt mẹ nào.” Tân Tân hơi buồn ngủ rồi, nó chớp đôi mắt to, cố gắng vẫy tay với cô, giọng nói nhỏ nhẹ, “Tạm biệt mẹ!” Phó Cẩm Hành ở bên cạnh họ một tiếng, chỉ thấy Tân Tân do dự một chút, vẫn vẫy tay với hắn, ấp a ấp úng nói: “Tạm biệt ba...”
Con người của Hà Tư Ca suýt nữa rơi ra ngoài. Không đợi cô phản ứng lại, Phó Cẩm Hành đã ôm vai cô kéo cô ra khỏi phòng bệnh.
Đến tận lúc hai người đi vào thang máy rồi, cô mới hoàn hồn lại, kinh ngạc nhìn Phó Cẩm Hành: “Sao anh lại làm được thể: Tính Tận Tân thật ra rất quật cường, cũng không biết giống ai...”
Mặc dù nó cũng coi như nghe lời, nhưng tương đối bướng, chuyện mình kiên trì, cho dù người khác nói thế nào cũng chưa chắc sẽ chấp nhận đề nghị. Đối với tính cách này của con trai, có một dạo Hà Tư Ca vô cùng không biết làm sao, còn đặc biệt để trưng cầu ý kiến chuyên gia trẻ em, hy vọng có thể thay đổi. Đáng tiếc, mặc dù tính cách có thể đắp nặn, có thể đào tạo, nhưng một số nhân tố di truyền bên trong rất khó loại bỏ.
Chuyên gia rất khéo léo bày tỏ, có thể đứa bé bị ảnh hưởng từ ba mẹ hoặc là một trong hai người, trời sinh chính là như vậy, không thể tận lực thay đổi, chỉ có thể cố gắng dẫn dắt. “Có phải là em ngốc không, đương nhiên là giống anh rồi!”
Phó Cẩm Hành xem thường nói.
Về đến nhà, hắn cũng không đi tắm, chui vào trong phòng đồ, cũng không biết đang lục tung lên tìm cái gì. Hà Tư Ca có chút buồn bực: “Này, đã muộn lắm rồi, rốt cuộc anh đang làm cái trò gì thế hả?” Nghe thấy tiếng, Phó Cẩm Hành tất tả chạy ra, tóc rối bù xù, trên tay là một cái hộp khuy măng sét bằng thạch anh tự nhiên. “Tìm thấy rồi!” Hẳn không còn vẻ nghiêm túc thường ngày, trên mặt là nụ cười ngây thơ, Hà Tư Ca nhìn mà ngẩn ra, lại không nói ra được bất cứ lời trách móc nào. Cô khẽ ho một tiếng, ngước mắt lên nhìn: “Đây là cái gì?” Một cái hộp hình chữ nhật nhỏ, còn chưa bằng bàn tay, lóng lánh trong suốt, bên trong là lớp da trong dầy, chia thành bốn ô đều nhau. Hà Tư Ca đi lên phía trước, cầm lấy, nhìn mãi không rời ra được, tấm tắc khen: “Tinh xảo quá, đây là dùng nguyên một khối thạch anh cắt mài ra, không đề cập đến giá cả, chỉ nhìn bên ngoài thôi đã rất quý giá rồi.” Nghe thấy cô nói thế, Phó Cẩm Hành đột nhiên cụp mắt xuống, trầm giọng nói: “Đúng thế, rất quý giá, đây là năm đó mẹ anh đặc biệt mua từ Ý về, coi nó như vật đính ước tặng cho ba anh.”
Hà Tư Ca hơi khựng lại, hình như không ngờ Mai Lan còn có một mặt lãng mạn đa tình như vậy.
Lại nghĩ đến dáng vẻ bây giờ của bà ta, khác nhau một trời một vực. “Đáng tiếc, ba anh lại xem thường, nghe nói mới chỉ dùng hai lần là vứt qua một bên.” Phó Cẩm Hành mở nắp hộp ra, chỉ bên trong, lại nói: “Ở đây có thể đặt tổng cộng bốn bộ khuy măng sét, em mới tặng anh một bộ, còn ba bộ nữa, em đừng có quên đấy.”
Hà Tư Ca há miệng, dở khóc dở cười nhìn hắn: “Nào có ai mặt dày như anh hả, lại còn chủ động đòi quà người khác?”
Hắn chỉ mình: “Anh chính là mặt dày như vậy, không cần người khác giống anh.” Nhìn Phó Cẩm Hành vui mừng hớn hở đặt bộ khuy măng sét mình tặng vào trong hộp, động tác cẩn thận từng li từng tí, Hà Tư Ca cũng không nhịn được có chút cảm động. Cô chỉ nhất thời nổi hứng tùy tiện mua một món quà mà thôi, nhưng lại khiến hắn vui mừng quá sức, nói mãi cả tối.
Tắm xong đi ra, nhìn thấy Phó Cẩm Hành vẫn còn đang phấn khởi, Hà Tư Ca không nhịn được hỏi: “Chẳng lẽ bình thường rất ít người tặng quà cho anh à, nhìn anh kia, ai không biết còn tưởng là em đã tặng cho anh một núi vàng nữa!”
Cô vừa lau tóc, vừa nói.
Im lặng hai giây, Phó Cẩm Hành lộ ra vẻ mặt tổn thương, hắn không nói gì, xoay người đi tắm.
Hà Tư Ca ngây ra tại chỗ, không biết có phải câu nói vừa rồi của mình đã làm tổn thương hắn không. Sáng sớm hôm sau, cô vừa mở mắt, phát hiện Phó Cẩm Hành đã dậy rồi.
Nhớ đến tối qua hắn im lặng trèo lên giường, cũng không quấn lấy mình đòi hỏi, dáng vẻ nặng nề tâm sự, Hà Tư Ca không tránh được có chút lo lắng.
Cô vội vàng bò dậy, tìm một vòng ở nhà. “Người đâu rồi?”
Hà Tư Ca cầm điện thoại lên, gọi cho Phó Cẩm Hành. Tiếng chuông vang lên, hình như truyền từ cửa đến. Cô nghi ngờ mở cửa ra, quả nhiên nhìn thấy Phó Cẩm Hành mặc quần áo bình thường đang xách hai cái túi giấy, đang chuẩn bị vào nhà
“Anh đi mua đồ ăn sáng, đậu hũ và bánh quẩy nhà này đã có lịch sử hơn trăm năm rồi, ngày nào cũng có bao nhiêu người xếp hàng, bán xong là đóng cửa, nhất định phải dậy sớm mới có thể mua được.” Hắn đặt đồ xuống, giục cô: “Mau đi rửa tay đi, nhân lúc còn nóng ăn mới ngon.” Hà Tư Ca lật túi giấy, vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Anh lái xe đi mua à! Em muốn đi từ lâu rồi, đáng tiếc quá nhiều người, chậm một chút là không mua được.” Phó Cẩm Hành chỉ má mình: “Còn không mau hơn một cái đi à, mới sáng sớm anh đã ra ngoài rồi đấy.” Cô hơi do dự, vẫn hôn một cái, sau đó vội vàng chạy đi, cười to nói: “Ha ha, em vẫn chưa đánh răng đầu!”
Hai người ăn sáng, cùng nhau đến công ty. Vốn tưởng là bầu không khí thoải mái vui vẻ này sẽ kéo dài mãi, ai ngờ Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca vừa đi ra khỏi thang máy đã phát hiện Tào Cảnh Đồng và Lạc Tuyết lại đang đợi ở cửa thang máy rồi.
“Sao thế?”
Vừa nhìn thấy vẻ mặt bọn họ, Phó Cẩm Hành đã hiểu ngay, sợ rằng có chuyện không hay xảy ra rồi.
“Cái đó...”
Dù sao Tào Cảnh Đồng cũng đã đi theo Phó Cẩm Hành rất nhiều năm, khả năng đoán ý qua lời nói và sắc mặt là hạng nhất.
Cậu ta uyển chuyển nói: “Có phóng viên quay được cô Phó, cũng không liên lạc với chúng ta mà đăng luôn lên mạng. Tôi đã bảo bộ phận quan hệ xã hội đi liên lạc với bên truyền thông đó rồi.” Hà Tư Ca có chút kinh ngạc: “Anh nói... tôi hả?” Cô không phải là minh tinh tai to mặt lớn gì, cả ngày trừ ở công ty chính là ở bệnh viện, không nữa thì về nhà ngủ, có cái gì mà quay?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Này, em tặng quà cho anh, anh còn làm em ghét bỏ, có phải muốn em thu lại mới vui không?”
Hà Tư Ca giơ tay ra, giả bộ tức giận, dùng sức vỗ lên mu bàn tay Phó Cẩm Hành một cái. Hẳn cũng hết sức phối hợp lớn tiếng kêu lên: “Vợ đại nhân tha mạng! Là anh sai rồi! Nên là nợ tình trả thịt, nợ tình trả thịt!”
Nói xong, Phó Cẩm Hành cướp lấy cái hộp nhung nhỏ kia. Hắn đặt luôn vào trong túi áo khoác, còn là cái túi ở phía cách xa Hà Tư Ca, giống như sợ cô sẽ đổi ý.
Cô nhìn thấu tâm tư của hắn, không nhịn được cười: “Chẳng lẽ anh còn sợ em đòi lại à? Đồ mua cho anh đương nhiên là của anh rồi, hừ, lòng dạ hẹp hòi!”
Đổi lại thành trước kia, Hà Tư Ca chỉ dám nghĩ trong lòng như vậy thôi, nhưng bây giờ, cô đã rất tự nhiên nói ra, nói vô cùng bình thường.
Phó Cẩm Hành cũng phát hiện ra, hắn xoa loạn tóc cô lên, cười nói: “Nhóc con, càng ngày càng lớn gan.” Về đến bệnh viện, Hà Tư Ca giặt qua quần áo mới mua cho Tân Tân một lần, phơi từng cái một lên. Lúc cô làm việc, Phó Cẩm Hành đi tới đi lui bên cạnh cô. “Anh đã xử lý được Tâm Tân rồi.”
Hắn nóng lòng muốn thử nói.
Hà Tư Ca khựng lại, nghi ngờ nhìn hắn: “Anh đánh nó hay là mắng nó?” Phó Cẩm Hành: “.” Hắn giận đến nỗi suýt nữa phát điên, chẳng lẽ mình ở trong lòng cô chính là một tên đàn ông cặn bã đến đứa bé mấy tuổi cũng bắt nạt à?! “Anh chỉ dùng sức quyến rũ của nhân cách để chứng minh mình, cho nó vui vẻ khuất phục anh thôi! Đánh mắng gì chứ, sao đến giáo dục ba con tối thiểu anh cũng không hiểu được?”
Phó Cẩm Hành kéo cánh tay Hà Tư Ca, để cô nhìn vào mắt mình, nhất định phải tranh luận phải trái.
Liếc Tân Tân đang xem phim hoạt hình ở trên giường, Hà Tư Ca chỉ đành nhận thua: “Được được được, anh lợi hại nhất, để em giặt hai đôi tất này đã, có được không?”
Cô qua loa lấy lệ quá rõ ràng, Phó Cẩm Hành có chút hậm hực, chỉ nghe hắn hừ một tiếng, vẫn buông Hà Tư Ca ra. “Haiz, cũng không biết sau khi xuất viện Cẩm Thiềm thế nào rồi?”
Hắn như vô tình hỏi. Hà Tư Ca theo bản năng tiếp lời: “Rất tốt, đã tháo bột, có thể thử hoạt động rồi...”
Cô chột dạ ngậm miệng lại, thầm nói, sao miệng mình lại nhanh như vậy chứ. Quả nhiên, Phó Cẩm Hành truy hỏi: “Em gặp nó rồi à?”
Cô đóng vòi nước, vẩy tay, không biết làm sao trả lời: “Ừm, anh ấy qua đây thăm Tân Tân, chính là hôm mẹ anh đến đó. Mẹ anh chân trước vừa đi, anh ấy chân sau đã đến, cũng không biết hai người bọn họ có gặp nhau không.” Chuyện Mai Lan đến bệnh viện ầm ĩ, sau này Phó Cẩm Hành mới biết. Đương nhiên hắn rất tức giận, nhất là nghe nói không biết bà ta còn lấy ở đâu ra một bản thoả thuận ly hôn, bên trong viết rõ, mỗi tháng cho mẹ con Hà Tư Ca và Tân Tân hai mươi nghìn tệ phí nuôi dưỡng. Bắt nạt người quá đáng! Lúc đó Phó Cẩm Hành định về nhà tìm Mai Lan tính sổ, có điều Hà Tư Ca đã ngăn cản hắn.
“Không phải em nhát gan sợ phiền phức, thật ra em không sợ bà ấy, chỉ là em thật sự không muốn thêm ấm ức cho mình vào lúc này.” Cô nói như vậy. Cuối cùng, Phó Cẩm Hành vẫn nghe lời Hà Tư Ca.
“Ừ, nó không sao là tốt rồi, anh cũng yên tâm. Đợi nó nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian nữa là có thể trở về công ty, bộ phận thị trường thiếu nó thật sự hơi khó khăn.” Nghe giọng hắn, chắc là vô cùng coi trọng Phó Cẩm Thiêm. Hà Tư Ca hơi ngẩn ra, thăm dò hỏi: “Đúng rồi, không phải anh có không ít em trai em gái họ à? Sao em lại cảm thấy hình như anh chỉ đối xử với Phó Cẩm Thiêm không tệ lắm, những người khác thì sao?” Không chỉ chưa từng gặp, thậm chí trong cuộc sống hằng ngày Phó Cẩm Hành cũng rất ít nhắc đến bọn họ.
Bọn họ cũng không đảm nhiệm bất cứ chức vụ nào ở Phó thị, chẳng trách ở trong mắt người ngoài, Phó Cẩm Hành là một nhân vật chuyển quyền độc đoán, nói hắn không thể dung nạp người khác, ngay cả thân thích cũng không chịu dìu dắt.
“Những người khác? Hoặc là vô dụng, hoặc là có dã tâm, anh không có sở thích làm giá áo cho người khác!” Phó Cẩm Hành cau mày, giọng nói khó chịu. So sánh ra, người duy nhất coi như được hắn tin cậy, cũng chỉ có Phó Cẩm Thiêm. “Ồ, em thuận miệng hỏi thế thôi.”
Hà Tư Ca phơi quần áo xong, nhìn đồng hồ, đã không còn sớm nữa.
Ngày mai còn phải đi làm, cô dặn dò chị Bình mấy câu, sau đó hôn lên mặt Tân Tân, tạm biệt con: “Tạm biệt mẹ nào.” Tân Tân hơi buồn ngủ rồi, nó chớp đôi mắt to, cố gắng vẫy tay với cô, giọng nói nhỏ nhẹ, “Tạm biệt mẹ!” Phó Cẩm Hành ở bên cạnh họ một tiếng, chỉ thấy Tân Tân do dự một chút, vẫn vẫy tay với hắn, ấp a ấp úng nói: “Tạm biệt ba...”
Con người của Hà Tư Ca suýt nữa rơi ra ngoài. Không đợi cô phản ứng lại, Phó Cẩm Hành đã ôm vai cô kéo cô ra khỏi phòng bệnh.
Đến tận lúc hai người đi vào thang máy rồi, cô mới hoàn hồn lại, kinh ngạc nhìn Phó Cẩm Hành: “Sao anh lại làm được thể: Tính Tận Tân thật ra rất quật cường, cũng không biết giống ai...”
Mặc dù nó cũng coi như nghe lời, nhưng tương đối bướng, chuyện mình kiên trì, cho dù người khác nói thế nào cũng chưa chắc sẽ chấp nhận đề nghị. Đối với tính cách này của con trai, có một dạo Hà Tư Ca vô cùng không biết làm sao, còn đặc biệt để trưng cầu ý kiến chuyên gia trẻ em, hy vọng có thể thay đổi. Đáng tiếc, mặc dù tính cách có thể đắp nặn, có thể đào tạo, nhưng một số nhân tố di truyền bên trong rất khó loại bỏ.
Chuyên gia rất khéo léo bày tỏ, có thể đứa bé bị ảnh hưởng từ ba mẹ hoặc là một trong hai người, trời sinh chính là như vậy, không thể tận lực thay đổi, chỉ có thể cố gắng dẫn dắt. “Có phải là em ngốc không, đương nhiên là giống anh rồi!”
Phó Cẩm Hành xem thường nói.
Về đến nhà, hắn cũng không đi tắm, chui vào trong phòng đồ, cũng không biết đang lục tung lên tìm cái gì. Hà Tư Ca có chút buồn bực: “Này, đã muộn lắm rồi, rốt cuộc anh đang làm cái trò gì thế hả?” Nghe thấy tiếng, Phó Cẩm Hành tất tả chạy ra, tóc rối bù xù, trên tay là một cái hộp khuy măng sét bằng thạch anh tự nhiên. “Tìm thấy rồi!” Hẳn không còn vẻ nghiêm túc thường ngày, trên mặt là nụ cười ngây thơ, Hà Tư Ca nhìn mà ngẩn ra, lại không nói ra được bất cứ lời trách móc nào. Cô khẽ ho một tiếng, ngước mắt lên nhìn: “Đây là cái gì?” Một cái hộp hình chữ nhật nhỏ, còn chưa bằng bàn tay, lóng lánh trong suốt, bên trong là lớp da trong dầy, chia thành bốn ô đều nhau. Hà Tư Ca đi lên phía trước, cầm lấy, nhìn mãi không rời ra được, tấm tắc khen: “Tinh xảo quá, đây là dùng nguyên một khối thạch anh cắt mài ra, không đề cập đến giá cả, chỉ nhìn bên ngoài thôi đã rất quý giá rồi.” Nghe thấy cô nói thế, Phó Cẩm Hành đột nhiên cụp mắt xuống, trầm giọng nói: “Đúng thế, rất quý giá, đây là năm đó mẹ anh đặc biệt mua từ Ý về, coi nó như vật đính ước tặng cho ba anh.”
Hà Tư Ca hơi khựng lại, hình như không ngờ Mai Lan còn có một mặt lãng mạn đa tình như vậy.
Lại nghĩ đến dáng vẻ bây giờ của bà ta, khác nhau một trời một vực. “Đáng tiếc, ba anh lại xem thường, nghe nói mới chỉ dùng hai lần là vứt qua một bên.” Phó Cẩm Hành mở nắp hộp ra, chỉ bên trong, lại nói: “Ở đây có thể đặt tổng cộng bốn bộ khuy măng sét, em mới tặng anh một bộ, còn ba bộ nữa, em đừng có quên đấy.”
Hà Tư Ca há miệng, dở khóc dở cười nhìn hắn: “Nào có ai mặt dày như anh hả, lại còn chủ động đòi quà người khác?”
Hắn chỉ mình: “Anh chính là mặt dày như vậy, không cần người khác giống anh.” Nhìn Phó Cẩm Hành vui mừng hớn hở đặt bộ khuy măng sét mình tặng vào trong hộp, động tác cẩn thận từng li từng tí, Hà Tư Ca cũng không nhịn được có chút cảm động. Cô chỉ nhất thời nổi hứng tùy tiện mua một món quà mà thôi, nhưng lại khiến hắn vui mừng quá sức, nói mãi cả tối.
Tắm xong đi ra, nhìn thấy Phó Cẩm Hành vẫn còn đang phấn khởi, Hà Tư Ca không nhịn được hỏi: “Chẳng lẽ bình thường rất ít người tặng quà cho anh à, nhìn anh kia, ai không biết còn tưởng là em đã tặng cho anh một núi vàng nữa!”
Cô vừa lau tóc, vừa nói.
Im lặng hai giây, Phó Cẩm Hành lộ ra vẻ mặt tổn thương, hắn không nói gì, xoay người đi tắm.
Hà Tư Ca ngây ra tại chỗ, không biết có phải câu nói vừa rồi của mình đã làm tổn thương hắn không. Sáng sớm hôm sau, cô vừa mở mắt, phát hiện Phó Cẩm Hành đã dậy rồi.
Nhớ đến tối qua hắn im lặng trèo lên giường, cũng không quấn lấy mình đòi hỏi, dáng vẻ nặng nề tâm sự, Hà Tư Ca không tránh được có chút lo lắng.
Cô vội vàng bò dậy, tìm một vòng ở nhà. “Người đâu rồi?”
Hà Tư Ca cầm điện thoại lên, gọi cho Phó Cẩm Hành. Tiếng chuông vang lên, hình như truyền từ cửa đến. Cô nghi ngờ mở cửa ra, quả nhiên nhìn thấy Phó Cẩm Hành mặc quần áo bình thường đang xách hai cái túi giấy, đang chuẩn bị vào nhà
“Anh đi mua đồ ăn sáng, đậu hũ và bánh quẩy nhà này đã có lịch sử hơn trăm năm rồi, ngày nào cũng có bao nhiêu người xếp hàng, bán xong là đóng cửa, nhất định phải dậy sớm mới có thể mua được.” Hắn đặt đồ xuống, giục cô: “Mau đi rửa tay đi, nhân lúc còn nóng ăn mới ngon.” Hà Tư Ca lật túi giấy, vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Anh lái xe đi mua à! Em muốn đi từ lâu rồi, đáng tiếc quá nhiều người, chậm một chút là không mua được.” Phó Cẩm Hành chỉ má mình: “Còn không mau hơn một cái đi à, mới sáng sớm anh đã ra ngoài rồi đấy.” Cô hơi do dự, vẫn hôn một cái, sau đó vội vàng chạy đi, cười to nói: “Ha ha, em vẫn chưa đánh răng đầu!”
Hai người ăn sáng, cùng nhau đến công ty. Vốn tưởng là bầu không khí thoải mái vui vẻ này sẽ kéo dài mãi, ai ngờ Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca vừa đi ra khỏi thang máy đã phát hiện Tào Cảnh Đồng và Lạc Tuyết lại đang đợi ở cửa thang máy rồi.
“Sao thế?”
Vừa nhìn thấy vẻ mặt bọn họ, Phó Cẩm Hành đã hiểu ngay, sợ rằng có chuyện không hay xảy ra rồi.
“Cái đó...”
Dù sao Tào Cảnh Đồng cũng đã đi theo Phó Cẩm Hành rất nhiều năm, khả năng đoán ý qua lời nói và sắc mặt là hạng nhất.
Cậu ta uyển chuyển nói: “Có phóng viên quay được cô Phó, cũng không liên lạc với chúng ta mà đăng luôn lên mạng. Tôi đã bảo bộ phận quan hệ xã hội đi liên lạc với bên truyền thông đó rồi.” Hà Tư Ca có chút kinh ngạc: “Anh nói... tôi hả?” Cô không phải là minh tinh tai to mặt lớn gì, cả ngày trừ ở công ty chính là ở bệnh viện, không nữa thì về nhà ngủ, có cái gì mà quay?
Bình luận facebook