Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-108
Chương 109: Đ y là muốn làm phản à
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Mấy câu nói đó đã thành công khiến Hà Tư Ca ngậm miệng lại.
Cô cũng biết, năm đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, Minh Duệ Viễn thật sự là một người vô tội.
“Minh Duệ Tư bảo cậu ta thề, có lẽ cũng đã lường trước được sự việc sẽ từng bước phát triển đến ngày hôm nay. Cô ta mới là người nhìn xa trông rộng, tiếc là đã đi quá sớm.” Phó Cẩm Hành lẩm bẩm cảm thán.
“Nhưng bây giờ cậu cũng không lấy được Tập đoàn Minh Thị, con cáo già Minh Đạt này đã giao công ty cho con trai ruột của ông ta rồi. Ầm ĩ nửa ngày, cậu một lòng muốn để ông ta sống, nhưng ông ta lại mặc kệ sống chết của cậu!”
Thấy mãi mà Minh Duệ Viễn không nói gì, Hà Tư Ca bực bội trong lòng, cố tình chế giễu cậu ta.
“Đây cũng là một vấn đề, với tính cách của Mộ Kính Nhất, cậu phải biết, miếng ăn đã đến miệng rồi, hắn tuyệt đối sẽ không nhả ra.”
Phó Cẩm Hành quan tâm nhìn Minh Duệ Viễn.
Bản chất của cậu ta không tính là quá tệ, nếu như vì lợi ích trước mắt mà hoàn toàn lạc lối, Phó Cẩm Hành sẽ cảm thấy thương tiếc thay cho người bạn cũ của mình.
“Ngay cả anh cũng cảm thấy, tôi không xứng tiếp nhận Minh Thị sao?” Minh Duệ Viễn trừng mắt, cực kỳ giận dữ hỏi.
“Chỉ vì tôi không phải là con trai của Minh Đạt à?”
Xem ra, đối với những người này mà nói, huyết thống quan trọng hơn nhiều so với năng lực.
“Cậu cảm thấy, Minh Thị ở trong tay cậu, sẽ thích hợp hơn so với ở trong tay Mộ Kính Nhất à?” Phó Cẩm Hành không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Tất nhiên! Từ năm mười tuổi tôi đã bắt đầu lén lút tìm hiểu tình hình nội bộ Tập đoàn Minh Thị, chỉ là tất cả mọi người đều coi tôi là trẻ con, một đứa trẻ chỉ biết chơi bời! Mộ Kính Nhất căn bản không hiểu rõ Minh Thị, cho dù hắn đầu tư nhiều tiền hơn nữa, mọi người cũng sẽ không phục!” Minh Duệ Viễn thở phì phò nói.
Nhìn dáng vẻ cậu ta, ngược lại cũng không giống như đang nói đùa.
Hà Tư Ca không nhịn được mà có cái nhìn khác về cậu ta.
Đồng thời, cô cũng tò mò, nếu như Minh Duệ Viễn đối đầu với Mộ Kính Nhất, bỏ qua tuổi tác, kinh nghiệm thì cuối cùng ai sẽ thắng?
“Đạo lý là như thế, nhưng rất rõ ràng, Minh Đạt và Mộ Kính Nhất đã lén lút giao hẹn, mà chúng ta đều không biết rõ.” Phó Cẩm Hành gãi đúng chỗ ngứa, chỉ ra.
Quả nhiên, hắn vừa nói xong, Minh Duệ Viễn cũng không lên tiếng nữa.
“Nếu tình hình đã đến nước này, vậy tôi hỏi thẳng nhé, chắc chắn cậu vẫn nương tay, đúng không?”
Nghe giọng Phó Cẩm Hành, tuy đây là một câu nghi vấn, nhưng thái độ của hắn lại tương đối khẳng định.
Nghe lời này, Hà Tư Ca lập tức bùng nổ: “Minh Duệ Viễn, nói là hợp tác với mọi người, nhưng lúc nào cậu cũng che giấu tâm tư! Có phải là cậu muốn lợi dụng chúng tôi, sau đó sẽ nhân cơ hội đối phó với chúng tôi không…”
Chuyện Phó Cẩm Hành bị thương, là liều thuốc kích thích cực lớn đối với cô.
Cho nên, Hà Tư Ca nhìn ai cũng cảm thấy không có ý tốt, nhất là Minh Duệ Viễn.
“Tôi không hề! Chị nói oan cho tôi!”
Trước đó Minh Duệ Viễn vẫn miễn cưỡng duy trì sự bình tĩnh, nhưng nghe Hà Tư Ca liên tục trách móc mình, cậu ta cũng lập tức thẹn quá hóa giận.
“Chị căn bản là không tin tôi! Trong mắt chị chỉ có một mình anh ta thôi! Tôi đến nơi này hai lần rồi, chị lại hoàn toàn không phát hiện thật ra tôi cũng bị thương!”
Nói xong, Minh Duệ Viễn phẫn nộ cởi áo sơ mi trên người mình, lộ ra vết thương trước ngực.
Ngoài vết thương mới ra, trên bụng cậu ta còn có một vết sẹo đã khép miệng.
Đó là dấu vết trước kia nước ngoài, Minh Duệ Viễn bị thuộc hạ của Mộ Kính Nhất bắn vào bụng để lại.
“Cậu…” Hà Tư Ca ngẩn người.
Đúng là trước đó Minh Duệ Viễn đã tới một lần, sắc mặt cậu ta thật sự không tốt, trên trán cũng có mồ hôi lạnh.
Nhưng cô tưởng là cậu ta tức giận chuyện Minh Đạt âm thầm cấu kết với Mộ Kính Nhất.
Lại không ngờ cậu ta bị thương.
“Minh Đạt phái người ra tay với tôi trong tiệc rượu, may mà tôi mạng lớn, viên đạn chỉ sượt qua, bị chút vết thương ngoài da mà thôi!”
Minh Duệ Viễn mặc lại áo sơ mi, trầm giọng nói.
“Vậy người ra tay với cậu đâu?” Hà Tư Ca có chút sợ hãi, muốn xem kỹ.
Tiếc là, Minh Duệ Viễn đã cài xong hết cúc áo, cô không thấy được gì.
“Chết rồi.” Cậu ta lạnh lùng trả lời.
“Không phải hắn chết, chính là tôi chết, cho nên đừng trách tôi ra tay độc ác.”
Lúc nói lời này, nhìn Minh Duệ Viễn không giống như chỉ mới mười tám tuổi.
Hà Tư Ca há miệng, chỉ là lúc này, đến lượt cô không nói nên lời.
“Vậy cậu có từng nghĩ, thật ra không phải người này muốn giết cậu, mà là Minh Đạt muốn giết cậu không?” Phó Cẩm Hành nhắc nhở.
Tất nhiên Minh Duệ Viễn không thể không hiểu chuyện này.
“Tôi biết, các người muốn mượn tay tôi, diệt trừ mối họa là Minh Đạt.” Cậu ta hếch cằm lên, không chút khách sáo nói.
“Cậu nghĩ quá nhiều rồi, cho dù không có cậu thì chúng tôi cũng có thể diệt trừ Minh Đạt. Chỉ vì cậu vẫn luôn ầm ĩ muốn giữ một mạng cho ông ta, cho nên dựa vào nguyên tắc thẳng thắn khi hợp tác với nhau, tôi mới gọi cậu tới để trao đổi!”
Hà Tư Ca lấy lại tinh thần, cũng không nể mặt cậu ta.
“Còn nữa, rốt cuộc chiêu cuối của cậu là gì?” Hà Tư Ca truy hỏi.
“Giết Minh Đạt đối với tôi mà nói không có ích lợi gì, ngược lại, còn khiến tôi thất hứa, tôi cần phải suy nghĩ.”
Suy tư mấy giây, cuối cùng giọng Minh Duệ Viễn cũng dịu đi.
“Cậu muốn ích lợi gì?” Hà Tư Ca tò mò nhướng mày.
Thằng nhóc này, tuổi thì còn nhỏ nhưng mở miệng ra là lợi ích, không hổ là lớn lên bên cạnh Minh Đạt, trông bầu vẽ gáo thôi cũng học được không ít từ ông ta.
Đúng là khiến người khác nhìn mà khó chịu!
“Nếu như tôi nói, chị sẽ đồng ý sao?” Minh Duệ Viễn nhìn chằm chằm Hà Tư Ca, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Bị cậu ta nhìn như thế, cô lập tức cảm thấy khó chịu.
Cô biết, trước đó mình và Minh Duệ Viễn sống ở nước ngoài với nhau gần một năm.
May mà vào lúc đó, cậu ta vẫn chưa trưởng thành, cho nên cũng không làm ra hành động gì quá đáng với cô.
Bây giờ cậu ta đã là một người trưởng thành rồi, không biết có phải Hà Tư Ca quá nhạy cảm không, cô luôn cảm thấy ánh mắt Minh Duệ Viễn nhìn cô ngày càng giống ánh mắt một người đàn ông đang nhìn một người phụ nữ.
“Nếu vẫn là cái lời khiến người ta tức giận đó, tôi nghĩ, cậu đừng nói thì hơn.” Cô khoát tay, cảm thấy Minh Duệ Viễn miệng chó không nhả được ngà voi.
“Tôi cũng đồng ý, cậu không cần phải nói, tôi sẽ không đồng ý với cậu.” Thái độ của Phó Cẩm Hành càng kiên quyết hơn.
“Cho dù anh không đồng ý thì đã sao? Một người phụ nữ độc thân, có thể chấp nhận sự theo đuổi của bất cứ người đàn ông độc thân nào, nếu có bản lĩnh thì hai người tái hôn ngay đi, không phải như vậy là có thể chặn miệng tôi rồi à?” Minh Duệ Viễn phản bác.
Nghe cậu ta nói thế, Hà Tư Ca cũng đầy mong đợi nhìn Phó Cẩm Hành.
Đúng vậy, tình hình của Tỉnh Tỉnh đã chuyển biến tốt lên từng ngày, chứng minh thuốc Mộ Kính Nhất đưa là có tác dụng, trước kia bọn họ vốn dĩ cũng chỉ là ly hôn giả, bây giờ hoàn toàn có thể đi làm thủ tục tái hôn rồi.
Nhưng điều khiến cô không ngờ là vào lúc này, Phó Cẩm Hành lại không nói gì.
Hà Tư Ca đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là thất vọng.
Cô chủ động đề cập đến hai lần, lần nào hắn cũng im lặng.
Mà bây giờ bị Minh Duệ Viễn ép đến bước này, Phó Cẩm Hành vẫn không thể hiện thái độ gì.
Rốt cuộc là tại sao?
Cô không hiểu, lại càng đau lòng hơn.
“Chuyện tái hôn, trước hết không vội.” Qua một lúc lâu, Phó Cẩm Hành mới nhẹ giọng nói.
“Vậy anh không quản được tôi rồi, vả lại, anh cũng không có tư cách quản tôi.” Minh Duệ Viễn cười vô cùng đắc ý.
Cậu ta quay sang nhìn Hà Tư Ca, cố tình khiêu khích: “Nhìn thấy rồi chứ, đây là người đàn ông trưởng thành trầm ổn trong lòng chị đấy à? Tôi cảm thấy, còn không có trách nhiệm bằng tôi, không bằng, chị suy nghĩ lại đi?”
“Câm miệng!”
Hà Tư Ca thuận tay với lấy cái gạt tàn trên bàn trà, nắm chặt trong tay, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đập vỡ đầu Minh Duệ Viễn.
Lúc này cậu ta mới thu lại nụ cười.
“Nếu như các người không muốn để tôi nhúng tay vào chuyện của Minh Đạt, vậy thì suy nghĩ cho kỹ lời đề nghị của tôi đi. Chúng ta có thể ra nước ngoài đăng ký, tôi cũng sẽ không ngăn cản chị về nước thăm hai đứa con của chị, chỉ cần chị đồng ý với tôi, sẽ không dây dưa với người đàn ông này nữa thì tôi sẽ tin tưởng chị.”
Minh Duệ Viễn nghiêm túc nói, nhìn dáng vẻ cậu ta, không giống như đang nói đùa.
“Cậu điên rồi à? Tôi lớn hơn cậu tám tuổi! Cho dù cậu muốn phụ nữ, chẳng lẽ không thể tìm người khác sao? Con tôi cũng lớn như vậy rồi, cậu nhìn chằm chằm vào tôi làm gì? Minh Duệ Viễn, cậu thật sự khiến tôi cảm thấy buồn nôn đấy!”
Trước đó, Hà Tư Ca luôn không xé toạc lớp cửa sổ giấy này ra.
Đến bây giờ, cô đành dứt khoát nói rõ ý mình.
“Hơn tám tuổi thì sao? Nếu như đợi đến lúc bảy tám mươi tuổi, chị còn quan tâm tới sự khác biệt về tuổi tác không? Tôi không quan tâm, tôi cứ không quan tâm đấy!”
Minh Duệ Viễn cũng bị ép đến sốt ruột, thất thanh gào lên.
“Cút! Cậu cút ra ngoài cho tôi!” Hà Tư Ca giận dữ, ném cái gạt tàn trong tay ra.
Tiếc là gạt tàn không rơi trúng Minh Duệ Viễn, mà rơi xuống bên chân cậu ta, tạo ra một vết lõm trên sàn nhà.
“Tư Ca, đừng động tay!”
Phó Cẩm Hành thử ngăn cản, nhưng chậm một bước.
“Cậu có đi không? Cậu không đi thì tôi sẽ báo cảnh sát, tôi sẽ nói với cảnh sát là cậu giết người!”
Hà Tư Ca cầm điện thoại lên, nắm chặt trong tay.
Nhìn cô không giống như đang nói đùa, cho nên, Minh Duệ Viễn cũng do dự.
Cuối cùng, cậu ta lựa chọn rời đi.
“Em ép cậu ta như vậy, kết quả chưa chắc đã tốt…” Chờ Minh Duệ Viễn đi rồi, Phó Cẩm Hành có chút bất lực nói.
“Vậy sao? Thật ngại quá, bây giờ em cũng không muốn nói chuyện với anh. Anh Phó, em đột nhiên nhớ ra, tình trạng hiện tại của chúng ta là ly hôn, lại ở cùng nhau, hình như danh không chính ngôn không thuận. Nếu Minh Đạt đã không còn cơ hội ra tay với em, em muốn đi ở với Tiểu Phù, còn có thể bầu bạn.”
Hà Tư Ca ngẩng mặt lên, nói xong, cô xoay người lên tầng thu dọn đồ đạc.
Dù sao, ở nhà có chị Bình và Tiểu Triệu trông nom rồi, tuy Phó Cẩm Hành bị thương, nhưng chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày thì sẽ không có vấn đề gì.
“Em muốn dọn đi?” Phó Cẩm Hành kinh sợ, vội vàng ngồi dậy.
Hắn đột nhiên bật dậy nên động đến vết thương, cả người không còn sức, lại ngã ngồi xuống ghế.
Hà Tư Ca đang đi lên tầng dừng lại, quay đầu nhìn một cái.
Khẳng định Phó Cẩm Hành không có chuyện gì lớn, cô có chút do dự, nhưng vẫn không để ý đến hắn mà liền đi tìm Đoàn Phù Quang.
Cho dù hắn có nỗi khổ tâm gì, Hà Tư Ca cũng cảm thấy, cô không thể tiếp tục hồ đồ thế này được nữa.
“Cô muốn ở với tôi? Được thôi, tất nhiên là được rồi, tôi muốn còn không được.”
Nghe Hà Tư Ca nói rõ mục đích đến đây, Đoàn Phù Quang không nói hai lời, còn rất vui vẻ đồng ý.
Tào Cảnh Đồng thì nháy mắt với cô nàng, Đoàn Phù Quang giả vờ như không nhìn thấy, đứng dậy cùng Hà Tư Ca đi thu dọn đồ đạc.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Cô cũng biết, năm đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, Minh Duệ Viễn thật sự là một người vô tội.
“Minh Duệ Tư bảo cậu ta thề, có lẽ cũng đã lường trước được sự việc sẽ từng bước phát triển đến ngày hôm nay. Cô ta mới là người nhìn xa trông rộng, tiếc là đã đi quá sớm.” Phó Cẩm Hành lẩm bẩm cảm thán.
“Nhưng bây giờ cậu cũng không lấy được Tập đoàn Minh Thị, con cáo già Minh Đạt này đã giao công ty cho con trai ruột của ông ta rồi. Ầm ĩ nửa ngày, cậu một lòng muốn để ông ta sống, nhưng ông ta lại mặc kệ sống chết của cậu!”
Thấy mãi mà Minh Duệ Viễn không nói gì, Hà Tư Ca bực bội trong lòng, cố tình chế giễu cậu ta.
“Đây cũng là một vấn đề, với tính cách của Mộ Kính Nhất, cậu phải biết, miếng ăn đã đến miệng rồi, hắn tuyệt đối sẽ không nhả ra.”
Phó Cẩm Hành quan tâm nhìn Minh Duệ Viễn.
Bản chất của cậu ta không tính là quá tệ, nếu như vì lợi ích trước mắt mà hoàn toàn lạc lối, Phó Cẩm Hành sẽ cảm thấy thương tiếc thay cho người bạn cũ của mình.
“Ngay cả anh cũng cảm thấy, tôi không xứng tiếp nhận Minh Thị sao?” Minh Duệ Viễn trừng mắt, cực kỳ giận dữ hỏi.
“Chỉ vì tôi không phải là con trai của Minh Đạt à?”
Xem ra, đối với những người này mà nói, huyết thống quan trọng hơn nhiều so với năng lực.
“Cậu cảm thấy, Minh Thị ở trong tay cậu, sẽ thích hợp hơn so với ở trong tay Mộ Kính Nhất à?” Phó Cẩm Hành không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Tất nhiên! Từ năm mười tuổi tôi đã bắt đầu lén lút tìm hiểu tình hình nội bộ Tập đoàn Minh Thị, chỉ là tất cả mọi người đều coi tôi là trẻ con, một đứa trẻ chỉ biết chơi bời! Mộ Kính Nhất căn bản không hiểu rõ Minh Thị, cho dù hắn đầu tư nhiều tiền hơn nữa, mọi người cũng sẽ không phục!” Minh Duệ Viễn thở phì phò nói.
Nhìn dáng vẻ cậu ta, ngược lại cũng không giống như đang nói đùa.
Hà Tư Ca không nhịn được mà có cái nhìn khác về cậu ta.
Đồng thời, cô cũng tò mò, nếu như Minh Duệ Viễn đối đầu với Mộ Kính Nhất, bỏ qua tuổi tác, kinh nghiệm thì cuối cùng ai sẽ thắng?
“Đạo lý là như thế, nhưng rất rõ ràng, Minh Đạt và Mộ Kính Nhất đã lén lút giao hẹn, mà chúng ta đều không biết rõ.” Phó Cẩm Hành gãi đúng chỗ ngứa, chỉ ra.
Quả nhiên, hắn vừa nói xong, Minh Duệ Viễn cũng không lên tiếng nữa.
“Nếu tình hình đã đến nước này, vậy tôi hỏi thẳng nhé, chắc chắn cậu vẫn nương tay, đúng không?”
Nghe giọng Phó Cẩm Hành, tuy đây là một câu nghi vấn, nhưng thái độ của hắn lại tương đối khẳng định.
Nghe lời này, Hà Tư Ca lập tức bùng nổ: “Minh Duệ Viễn, nói là hợp tác với mọi người, nhưng lúc nào cậu cũng che giấu tâm tư! Có phải là cậu muốn lợi dụng chúng tôi, sau đó sẽ nhân cơ hội đối phó với chúng tôi không…”
Chuyện Phó Cẩm Hành bị thương, là liều thuốc kích thích cực lớn đối với cô.
Cho nên, Hà Tư Ca nhìn ai cũng cảm thấy không có ý tốt, nhất là Minh Duệ Viễn.
“Tôi không hề! Chị nói oan cho tôi!”
Trước đó Minh Duệ Viễn vẫn miễn cưỡng duy trì sự bình tĩnh, nhưng nghe Hà Tư Ca liên tục trách móc mình, cậu ta cũng lập tức thẹn quá hóa giận.
“Chị căn bản là không tin tôi! Trong mắt chị chỉ có một mình anh ta thôi! Tôi đến nơi này hai lần rồi, chị lại hoàn toàn không phát hiện thật ra tôi cũng bị thương!”
Nói xong, Minh Duệ Viễn phẫn nộ cởi áo sơ mi trên người mình, lộ ra vết thương trước ngực.
Ngoài vết thương mới ra, trên bụng cậu ta còn có một vết sẹo đã khép miệng.
Đó là dấu vết trước kia nước ngoài, Minh Duệ Viễn bị thuộc hạ của Mộ Kính Nhất bắn vào bụng để lại.
“Cậu…” Hà Tư Ca ngẩn người.
Đúng là trước đó Minh Duệ Viễn đã tới một lần, sắc mặt cậu ta thật sự không tốt, trên trán cũng có mồ hôi lạnh.
Nhưng cô tưởng là cậu ta tức giận chuyện Minh Đạt âm thầm cấu kết với Mộ Kính Nhất.
Lại không ngờ cậu ta bị thương.
“Minh Đạt phái người ra tay với tôi trong tiệc rượu, may mà tôi mạng lớn, viên đạn chỉ sượt qua, bị chút vết thương ngoài da mà thôi!”
Minh Duệ Viễn mặc lại áo sơ mi, trầm giọng nói.
“Vậy người ra tay với cậu đâu?” Hà Tư Ca có chút sợ hãi, muốn xem kỹ.
Tiếc là, Minh Duệ Viễn đã cài xong hết cúc áo, cô không thấy được gì.
“Chết rồi.” Cậu ta lạnh lùng trả lời.
“Không phải hắn chết, chính là tôi chết, cho nên đừng trách tôi ra tay độc ác.”
Lúc nói lời này, nhìn Minh Duệ Viễn không giống như chỉ mới mười tám tuổi.
Hà Tư Ca há miệng, chỉ là lúc này, đến lượt cô không nói nên lời.
“Vậy cậu có từng nghĩ, thật ra không phải người này muốn giết cậu, mà là Minh Đạt muốn giết cậu không?” Phó Cẩm Hành nhắc nhở.
Tất nhiên Minh Duệ Viễn không thể không hiểu chuyện này.
“Tôi biết, các người muốn mượn tay tôi, diệt trừ mối họa là Minh Đạt.” Cậu ta hếch cằm lên, không chút khách sáo nói.
“Cậu nghĩ quá nhiều rồi, cho dù không có cậu thì chúng tôi cũng có thể diệt trừ Minh Đạt. Chỉ vì cậu vẫn luôn ầm ĩ muốn giữ một mạng cho ông ta, cho nên dựa vào nguyên tắc thẳng thắn khi hợp tác với nhau, tôi mới gọi cậu tới để trao đổi!”
Hà Tư Ca lấy lại tinh thần, cũng không nể mặt cậu ta.
“Còn nữa, rốt cuộc chiêu cuối của cậu là gì?” Hà Tư Ca truy hỏi.
“Giết Minh Đạt đối với tôi mà nói không có ích lợi gì, ngược lại, còn khiến tôi thất hứa, tôi cần phải suy nghĩ.”
Suy tư mấy giây, cuối cùng giọng Minh Duệ Viễn cũng dịu đi.
“Cậu muốn ích lợi gì?” Hà Tư Ca tò mò nhướng mày.
Thằng nhóc này, tuổi thì còn nhỏ nhưng mở miệng ra là lợi ích, không hổ là lớn lên bên cạnh Minh Đạt, trông bầu vẽ gáo thôi cũng học được không ít từ ông ta.
Đúng là khiến người khác nhìn mà khó chịu!
“Nếu như tôi nói, chị sẽ đồng ý sao?” Minh Duệ Viễn nhìn chằm chằm Hà Tư Ca, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Bị cậu ta nhìn như thế, cô lập tức cảm thấy khó chịu.
Cô biết, trước đó mình và Minh Duệ Viễn sống ở nước ngoài với nhau gần một năm.
May mà vào lúc đó, cậu ta vẫn chưa trưởng thành, cho nên cũng không làm ra hành động gì quá đáng với cô.
Bây giờ cậu ta đã là một người trưởng thành rồi, không biết có phải Hà Tư Ca quá nhạy cảm không, cô luôn cảm thấy ánh mắt Minh Duệ Viễn nhìn cô ngày càng giống ánh mắt một người đàn ông đang nhìn một người phụ nữ.
“Nếu vẫn là cái lời khiến người ta tức giận đó, tôi nghĩ, cậu đừng nói thì hơn.” Cô khoát tay, cảm thấy Minh Duệ Viễn miệng chó không nhả được ngà voi.
“Tôi cũng đồng ý, cậu không cần phải nói, tôi sẽ không đồng ý với cậu.” Thái độ của Phó Cẩm Hành càng kiên quyết hơn.
“Cho dù anh không đồng ý thì đã sao? Một người phụ nữ độc thân, có thể chấp nhận sự theo đuổi của bất cứ người đàn ông độc thân nào, nếu có bản lĩnh thì hai người tái hôn ngay đi, không phải như vậy là có thể chặn miệng tôi rồi à?” Minh Duệ Viễn phản bác.
Nghe cậu ta nói thế, Hà Tư Ca cũng đầy mong đợi nhìn Phó Cẩm Hành.
Đúng vậy, tình hình của Tỉnh Tỉnh đã chuyển biến tốt lên từng ngày, chứng minh thuốc Mộ Kính Nhất đưa là có tác dụng, trước kia bọn họ vốn dĩ cũng chỉ là ly hôn giả, bây giờ hoàn toàn có thể đi làm thủ tục tái hôn rồi.
Nhưng điều khiến cô không ngờ là vào lúc này, Phó Cẩm Hành lại không nói gì.
Hà Tư Ca đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là thất vọng.
Cô chủ động đề cập đến hai lần, lần nào hắn cũng im lặng.
Mà bây giờ bị Minh Duệ Viễn ép đến bước này, Phó Cẩm Hành vẫn không thể hiện thái độ gì.
Rốt cuộc là tại sao?
Cô không hiểu, lại càng đau lòng hơn.
“Chuyện tái hôn, trước hết không vội.” Qua một lúc lâu, Phó Cẩm Hành mới nhẹ giọng nói.
“Vậy anh không quản được tôi rồi, vả lại, anh cũng không có tư cách quản tôi.” Minh Duệ Viễn cười vô cùng đắc ý.
Cậu ta quay sang nhìn Hà Tư Ca, cố tình khiêu khích: “Nhìn thấy rồi chứ, đây là người đàn ông trưởng thành trầm ổn trong lòng chị đấy à? Tôi cảm thấy, còn không có trách nhiệm bằng tôi, không bằng, chị suy nghĩ lại đi?”
“Câm miệng!”
Hà Tư Ca thuận tay với lấy cái gạt tàn trên bàn trà, nắm chặt trong tay, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đập vỡ đầu Minh Duệ Viễn.
Lúc này cậu ta mới thu lại nụ cười.
“Nếu như các người không muốn để tôi nhúng tay vào chuyện của Minh Đạt, vậy thì suy nghĩ cho kỹ lời đề nghị của tôi đi. Chúng ta có thể ra nước ngoài đăng ký, tôi cũng sẽ không ngăn cản chị về nước thăm hai đứa con của chị, chỉ cần chị đồng ý với tôi, sẽ không dây dưa với người đàn ông này nữa thì tôi sẽ tin tưởng chị.”
Minh Duệ Viễn nghiêm túc nói, nhìn dáng vẻ cậu ta, không giống như đang nói đùa.
“Cậu điên rồi à? Tôi lớn hơn cậu tám tuổi! Cho dù cậu muốn phụ nữ, chẳng lẽ không thể tìm người khác sao? Con tôi cũng lớn như vậy rồi, cậu nhìn chằm chằm vào tôi làm gì? Minh Duệ Viễn, cậu thật sự khiến tôi cảm thấy buồn nôn đấy!”
Trước đó, Hà Tư Ca luôn không xé toạc lớp cửa sổ giấy này ra.
Đến bây giờ, cô đành dứt khoát nói rõ ý mình.
“Hơn tám tuổi thì sao? Nếu như đợi đến lúc bảy tám mươi tuổi, chị còn quan tâm tới sự khác biệt về tuổi tác không? Tôi không quan tâm, tôi cứ không quan tâm đấy!”
Minh Duệ Viễn cũng bị ép đến sốt ruột, thất thanh gào lên.
“Cút! Cậu cút ra ngoài cho tôi!” Hà Tư Ca giận dữ, ném cái gạt tàn trong tay ra.
Tiếc là gạt tàn không rơi trúng Minh Duệ Viễn, mà rơi xuống bên chân cậu ta, tạo ra một vết lõm trên sàn nhà.
“Tư Ca, đừng động tay!”
Phó Cẩm Hành thử ngăn cản, nhưng chậm một bước.
“Cậu có đi không? Cậu không đi thì tôi sẽ báo cảnh sát, tôi sẽ nói với cảnh sát là cậu giết người!”
Hà Tư Ca cầm điện thoại lên, nắm chặt trong tay.
Nhìn cô không giống như đang nói đùa, cho nên, Minh Duệ Viễn cũng do dự.
Cuối cùng, cậu ta lựa chọn rời đi.
“Em ép cậu ta như vậy, kết quả chưa chắc đã tốt…” Chờ Minh Duệ Viễn đi rồi, Phó Cẩm Hành có chút bất lực nói.
“Vậy sao? Thật ngại quá, bây giờ em cũng không muốn nói chuyện với anh. Anh Phó, em đột nhiên nhớ ra, tình trạng hiện tại của chúng ta là ly hôn, lại ở cùng nhau, hình như danh không chính ngôn không thuận. Nếu Minh Đạt đã không còn cơ hội ra tay với em, em muốn đi ở với Tiểu Phù, còn có thể bầu bạn.”
Hà Tư Ca ngẩng mặt lên, nói xong, cô xoay người lên tầng thu dọn đồ đạc.
Dù sao, ở nhà có chị Bình và Tiểu Triệu trông nom rồi, tuy Phó Cẩm Hành bị thương, nhưng chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày thì sẽ không có vấn đề gì.
“Em muốn dọn đi?” Phó Cẩm Hành kinh sợ, vội vàng ngồi dậy.
Hắn đột nhiên bật dậy nên động đến vết thương, cả người không còn sức, lại ngã ngồi xuống ghế.
Hà Tư Ca đang đi lên tầng dừng lại, quay đầu nhìn một cái.
Khẳng định Phó Cẩm Hành không có chuyện gì lớn, cô có chút do dự, nhưng vẫn không để ý đến hắn mà liền đi tìm Đoàn Phù Quang.
Cho dù hắn có nỗi khổ tâm gì, Hà Tư Ca cũng cảm thấy, cô không thể tiếp tục hồ đồ thế này được nữa.
“Cô muốn ở với tôi? Được thôi, tất nhiên là được rồi, tôi muốn còn không được.”
Nghe Hà Tư Ca nói rõ mục đích đến đây, Đoàn Phù Quang không nói hai lời, còn rất vui vẻ đồng ý.
Tào Cảnh Đồng thì nháy mắt với cô nàng, Đoàn Phù Quang giả vờ như không nhìn thấy, đứng dậy cùng Hà Tư Ca đi thu dọn đồ đạc.
Bình luận facebook