• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (1 Viewer)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-109

Chương 110: Thương lượng đối sách




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
66754.png

Xem ảnh 2
66754_2.png
Hình như nhận ra ánh mắt nóng bỏng của Hà Tư Ca, Phùng Thư Dương giơ tay đẩy gọng kính. Ông ta không trả lời ngay câu hỏi của Phó Cẩm Hành, mà nhìn cô trước.



“Phó tổng, cô đây là...” Ông ta chưa từng gặp cô gái trước mặt này, nhưng hình như đối phương rất căng thẳng, luôn nhìn chằm chằm vào mình, chuyện này khiến Phòng Thư Dương sinh ra một chút hứng thú.



“Đây là Hà Tư Ca vợ tôi, cô ấy là con gái của Hà Nguyên Chính. Tôi đoán, chắc ông cũng biết Hà Nguyên Chính và người vợ đầu tiên có một cô con gái đúng không?” Phó Cẩm Hành trả lời tự nhiên. Nghe hắn nói như vậy, Phùng Thư Dương theo bản năng cau mày lại.



Ông ta vốn còn tưởng là người có tiền nào đó bị bệnh nan y gì, đặc biệt chạy đến tìm mình cầu thẩy hỏi thuốc, không ngờ lại là vì việc riêng.



Hơn nữa, còn có liên quan với mình!



“Xin lỗi, thời gian của tôi rất quý báu, không muốn lãng phí vào chuyện cũ ngày xưa. Tôi còn có việc, mời hai người đi cho.”



Dứt lời, Phùng Thư Dương định gọi trợ lý vào dẫn bọn họ rời đi. Thấy cho dù gặp được ông ta vẫn không có bất cứ ý nghĩa gì, Hà Tư Ca không nén nổi sốt ruột. Cô dứt khoát đi ra ngoài, lớn tiếng nói: “Phùng Thư Dương, ông là cái kiểu đàn ông gì thế hả! Đừng tưởng là mọi người không biết, ông không chỉ không tinh thông y thuật, còn nát rượu, đánh phụ nữ!”



Vừa nói xong, Phó Cẩm Hành đã thấy Phùng Thư Dương hung hăng cau mày lại, cả khuôn mặt cũng sầm xuống.



Hắn lo lắng xảy ra chuyện, cho nên không chút do dự tiến lên một bước, chặn ở trước mặt Hà Tư Ca. Ngộ nhỡ Phùng Thư Dương thẹn quá hoá giận, làm ra hành động gì bất lợi với cô, Phó Cẩm Hành tin mình có thể kịp thời phản ứng, bảo đảm Hà Tư Ca không sao.



Chi tiết này rơi vào trong mắt Phùng Thư Dương, ông ta cười lạnh: “Phó tổng rất thương yêu vợ mình, chỉ có điều, trên thế giới này có quá nhiều người phụ nữ không biết xấu hổ, làm sao anh biết liệu cô ta có vừa quay đầu đã trèo lên giường của người khác không?”



Đối với bất cứ một người đàn ông nào mà nói, lời như vậy đều đã coi như rất độc ác rồi.



Phó Cẩm Hành cũng không ngoại lệ.



Nhưng, hắn không hề lộ ra một tia tức giận nào, bởi vì hắn biết, nếu Phùng Thư Dương nói ra lời này, chứng minh ở trong lòng ông ta, thật ra vẫn oán hận đối cẩu nam nữ Đỗ Uyển Thu và Hà Nguyên Chính.



Nếu như bọn họ muốn biết rõ chuyện năm đó, phải dựa vào oán hận của Phòng Thư Dương.



Nếu như ông ta thật sự buông xuống rồi, không muốn nói chuyện trước đây nữa, vậy mới thật sự là không thu hoạch được gì.



“Ông bớt nói vớ nói vẩn đi, tôi lại không phải là Đỗ Uyển Thu! Tôi biết, năm đó bà ta cắm sừng ông, nhưng ông cũng đừng có vơ đũa cả nắm!”



Hà Tư Ca cảm thấy lời của Phòng Thư Dương thật sự là làm nhục phái nữ, không nhịn được tức giận trong lòng, nói lớn. Cô thật sự không ngờ, một thiên tài y học, còn có tiếng tăm lừng lẫy ở nước ngoài, lại kỳ thị giới tính mãnh liệt như vậy. Không phải nói người nước ngoài rất để ý đến vấn đề bình đẳng sao, nếu ông ta đã là người có tiếng tăm rồi, nhưng lại là một kẻ coi nam quyền là cao nhất, vậy thì thật không thể tưởng tượng nổi! “Cô biết không ít đâu.” Phùng Thư Dương nheo mắt lại, trong giọng nói tràn đầy sự chế giễu: “Tôi ghét nhất người chỉ biết một không biết hai, việc gì cũng biết qua qua, đã tưởng là mình nắm giữ toàn bộ chân tướng, vô cùng ngu xuẩn!” Giọng điệu của ông ta khiến người ta khó chịu, Hà Tư Ca vừa định phản bác, Phó Cẩm Hành ở bên cạnh đã đưa mắt ra hiệu cho cô, bảo cô đừng vội tức giận. “Xem ra, giữa ông và Đỗ Uyển Thu vẫn có một món nợ khó đòi phải tính, như vậy vừa khéo, chúng tôi chính là vì chuyện năm đó mà đến, muốn hỏi rõ ngay trước mặt ông.” Phó Cẩm Hành không nhanh không chậm nói. “Hóa ra, anh quyên góp hai triệu tệ cho quỹ riêng của tôi chính là vì cái này!” Phùng Thư Dương bừng tỉnh hiểu ra nhìn hắn. Chẳng trách trợ lý nói với mình, có một thương nhân giàu có ném hai triệu tệ vào quỹ, chỉ đưa ra yêu cầu muốn gặp mặt.



Trước đó ông ta còn khó hiểu, rốt cuộc là người như nào mới làm ra loại hành động khác thường này. “Rất đơn giản, chúng tôi chỉ muốn biết rõ, ông biết loại thuốc này có tác dụng phụ đối với tim từ lúc nào?” Phó Cẩm Hành vừa nói vừa móc một hộp thuốc ra khỏi túi áo vest, ném qua chỗ Phùng Thư Dương. Phùng Thư Dương cũng phản ứng rất nhanh, ông ta giơ tay nhận lấy, vững vàng bắt được hộp thuốc kia. Bởi vì nghiên cứu mới nhất của Phòng Thư Dương, trước mắt loại thuốc này đã bị tổ chức y dược quyền uy trên thế giới báo ngừng, cho dù là trong nước hay là nước ngoài, bệnh viện chính quy đều đưa nó vào danh sách thuốc cấm.



Có điều, chỉ cần sử dụng một chút thủ đoạn, vẫn có thể mua được.



“Liên quan đến nghiên cứu y học của mình, tôi không thể tùy tiện tiết lộ.” Phùng Thư Dương nhìn một cái, đặt đồ xuống. “Ông bớt vòng vo đi! Ông có biết là trong khoảng thời gian trước khi chết mẹ tôi luôn uống loại thuốc này không! Tôi nghi ngờ, nếu như không phải là bị nó ảnh hưởng, mẹ tôi cũng sẽ không qua đời trẻ tuổi như vậy!” Hà Tư Ca tức giận quát lên, vành mắt ửng đỏ.



Lời của cô khiến vẻ mặt Phòng Thư Dương hơi thay đổi: “Đó là chuyện từ lúc nào?”



Thật ra, Hà Tư Ca cũng không nhớ được. Nhưng Bạch Hải Đường không hề quên chuyện trước đây. Trước đó hai người lại gặp nhau một lần, xâu chuỗi thời gian và các tình tiết hiện đang nắm giữ lại với nhau, vì vậy khi nghe Phùng Thư Dương hỏi, Hà Tư Ca cũng không hoảng loạn. Cô nói ngày tháng, đã là hơn mười năm trước.



Phùng Thư Dương cau mày, hình như đang suy nghĩ cái gì. Thấy vẻ mặt ông ta nghiêm túc, Hà Tư Ca mím môi. Nhìn Phó Cẩm Hành đứng sóng vai với mình, cô phát hiện hắn cũng đang nghiêm túc suy nghĩ.



Nếu như không phải là hai triệu kia của hắn trở thành nước cờ đầu gặp Phùng Thư Dương, chỉ dựa vào cô và Bạch Hải Đường, sợ rằng căn bản không thể thực hiện được. Nhất thời, lòng cảm kích của Hà Tư Ca đối với Phó Cẩm Hành hình như lại tăng thêm mấy phần.



Con người chính là động vật kỳ quái như vậy, một khi ghét một người, cho dù nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt, hình như ngay cả thở cũng là sai.



Ngược lại, cũng là như thế



Thích một người, cho dù anh ta làm gì, mình đều cảm thấy thích. Cho dù không khiến người ta vui vẻ, cũng sẽ tìm được một cái lý do có thể giải thích cho anh ta.



“Tôi có thể nói cho cô biết, tôi đã bắt đầu chú ý đến loại thuốc này chính vào khoảng thời gian đó. Nhưng rất đáng tiếc, lúc đó tôi chỉ nghi ngờ, lại không có điều kiện để tiến hành thí nghiệm lâm sàng. Phải biết, nếu như chỉ là một bác sĩ bình thường, sẽ tuyệt đối không có Tư Cách này.”



Phùng Thư Dương chậm rãi nói, hình như rất thận trọng.



“Chuyện này là thật sao?”



Hà Tư Ca mở to mắt, lấy được một câu trả lời chắc chắn, nhưng sự kinh hoàng trong lòng cô không hề giảm đi, ngược lại còn nhiều hơn!



“Tôi lừa cô làm gì? Đây là nghiên cứu của tôi, cả thế giới đều biết, không ai cướp đi được!”



Nói đến đây, Phùng Thư Dương lập tức kích động. Có thể đoán ra được, mấy năm ông ta mới ra nước ngoài kia, nhất định cũng từng sống một khoảng thời gian rất khổ cực. Một bác sĩ sầu não thất bại tinh thần sa sút muốn đứng vững ở nơi đất khách quê người, nỗ lực phải bỏ ra gấp trăm lần thậm chí nghìn lần so với người khác. “Đương nhiên không có ai cướp với ông rồi, thành quả nghiên cứu của ông rất thành công, cũng nhận được sự khẳng định trong nghề. Nếu không, bên phía Trung Hải cũng sẽ không đặc biệt mời ông qua đây, đúng không?” Không muốn kích động Phùng Thư Dương vào lúc này, Hà Tư Ca vội vàng trấn an ông ta, trong giọng nói tràn đầy vẻ kính phục: “Giáo sư Phùng, ông đừng kích động, chúng tôi chỉ tùy tiện trò chuyện chút thôi.” Lúc này ông ta mới bình tĩnh lại. “Thật không dám giấu, tôi nghi ngờ lúc mẹ tôi còn sống, Đỗ Uyển Thu và ba tôi đã có quan hệ bất chính”



Đến khi vẻ mặt Phòng Thư Dương khôi phục lại bình thường, Hà Tư Ca mới nhẹ giọng nói.



Vốn cho là ông ta sẽ tránh né cái vấn đề này, không ngờ, chỉ nghe thấy Phùng Thư Dương hừ lạnh một tiếng, lại dứt khoát khẳng định suy đoán của cô.



“Cô đoán đúng rồi! Nếu không, cô cho là vừa rồi tại sao tôi lại nói cô chỉ biết một mà không biết hai?”



Vẻ mặt ông ta căm hận, hình như bị chuyện này làm tổn thương rất sâu.



“Các người chỉ biết tôi là một người đàn ông bạo lực, uống rượu say sẽ đánh vợ. Vậy các người có biết, sau khi kết hôn với tôi chưa đến ba tháng, Đỗ Uyển Thu đã bắt đầu lăng nhăng, hết người này đến người khác không?” Trong ánh mắt Phùng Thư Dương tràn đầy vẻ đau khổ. Có lẽ trong đoạn hôn nhân này, Đỗ Uyển Thu thật sự đã làm rất nhiều chuyện khiến ông ta tổn thương. “Cái gì? Chẳng lẽ ba tôi lại không phải là đối tượng đầu tiên bà ta lăng nhăng à...” Hà Tư Ca cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng cho lắm.



Không ngờ, người phụ nữ nhìn dịu dàng xinh đẹp như Đỗ Uyển Thu lại là loại phụ nữ này. Phan Kim Liên dù sao cũng chỉ có một gian phu là Tây Môn Khánh, mà bà ta lại lăng nhăng hết lần này đến lần khác, hoàn toàn chính là kẻ “ngựa quen đường cũ”!



“Đương nhiên không phải rồi! Vào lần đầu tiên tôi phát hiện bà ta có đàn ông ở bên ngoài, tôi rất đau khổ, tôi hỏi bà ta, tại sao phải làm như vậy. Bà ta chế tối cả ngày làm việc trong bệnh viện, không thể ở bên bà ta, bà ta quá cô đơn lạnh lẽo. Câu trả lời của bà ta khiến tôi cảm thấy vô cùng tự trách. Tôi thừa nhận, tôi luôn say mê công việc, chểnh mảng gia đình và bà ta. Cho nên, tôi lựa chọn tha thứ, tôi tưởng là bà ta chỉ là nhất thời kích động, sẽ vẫn yên ổn ở bên tôi...”



Phùng Thư Dương vừa nói, vừa tháo kính xuống, dùng tay day ấn đường.



“Một người phụ nữ thích vụng trộm, làm sao có thể chỉ nhìn chằm chằm vào một con cá? Trừ phi, bà ta tìm được một con cá béo đủ lớn.”



Phó Cẩm Hành phủ đầu.



“Đúng là như vậy, đúng lúc tôi quyết định quên đi chuyện này, cố gắng cân bằng công việc và gia đình, bà ta lại ở bên một người đàn ông khác. Khoảng thời gian đó, tôi đang chuẩn bị một cuộc thi, quả thực không có sức đâu mà quan tâm, cũng không vạch trần. Không bao lâu, tôi thi đỗ, hình như bà ta cũng cắt đứt liên lạc với người đàn ông đó, chúng tôi đều cảm thấy cuộc sống sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn, nên định sinh một đứa con.”



Lúc nói đến con gái, vẻ mặt Phòng Thư Dương hình như dịu dàng hơn.



“Sau này Phùng Thiên Nhu đổi họ, tên là Hà Thiên Nhu rồi, rốt cuộc cô ta có phải là con gái của ông hay không? Ông đừng để bị Đỗ Uyển Thu lừa!”



Hà Tư Ca không nhịn được nói.



Sinh hoạt cá nhân của Đỗ Uyển Thu hỗn loạn như vậy, ai biết con gái rốt cuộc có phải là con của Phòng Thư Dương hay không. “Đương nhiên Tiểu Thu là con gái của tôi rồi!”



Phùng Thư Dương có chút không vui trách mắng một câu, nhưng rất nhanh ông ta đã bình tĩnh lại, u ám nói: “Cô tưởng là tôi chưa từng nghi ngờ à? Con bé vừa ra đời, vì yên tâm, tôi đã lén đi làm giám định người thân. Đợi có kết quả, chứng minh Tiểu Thu thật sự là con gái của tôi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, dù sao đó cũng là cốt nhục ruột thịt của tôi.”



Ông ta lại đeo kính lên, nhìn về phía Hà Tư Ca: “Sự nghi ngờ của cô không phải dư thừa, thật ra thì vào hơn mười năm trước tôi đã bắt đầu để ý đến các loại phản ứng của người bệnh đang uống loại thuốc này do tôi phụ trách, tôi còn ghi hết lại, lưu trong USB.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom