Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-112
Chương 113: Sinh hoạt cá nhân hỗn loạn
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Mặc dù mang thai khiến hai chân sưng phù, có điều nhìn từ phía sau lưng, tay chân Hoàng Anh vẫn vô cùng nhỏ nhắn. Bà ta như phát điên lao từ giữa phòng bệnh đến cạnh bệ cửa sổ cẩm thạch, độ cao đó ngang tầm với bụng Hoàng Ảnh, bà ta muốn làm cái gì, có thể tưởng tượng được! “Bà làm gì thế hả?” Phó Cẩm Hành lại quát to một tiếng, đồng thời hắn cất bước đuổi theo, muốn ngăn cản hành động điên rồ của Hoàng Anh lại. Nghe thấy tiếng, Tào Cảnh Đồng luôn đứng ở bên ngoài phòng bệnh cũng vội vàng đi vào. Cậu ta không nhìn thấy cảnh Hoàng Ảnh xông về phía cửa sổ, chỉ nhìn thấy Phó Cẩm Hành đuổi sau lưng Hoàng Ảnh, khoảng cách giữa hai người khoảng mấy mét. “Anh Phó, xảy ra chuyện gì.” Không đợi Tào Cảnh Đồng nói hết, cậu ta đã ngây ra, bị cảnh tượng kinh khủng trước mắt dọa cho không nói ra lời...
Chỉ thấy cái bụng nhô cao của Hoàng Ảnh và vào cạnh bệ cửa sổ, sức lực to lớn khiến cơ thể bà ta gần như bắn ra phía sau, sau đó mới ngã xuống đất.
Mà Phó Cẩm Hành vẫn chậm một bước, chỉ kịp túm lấy lưng bà ta, hắn loạng choạng lùi về phía sau hai bước, miễn cưỡng mới đứng vững được. “A... con tôi, con tôi.” Hoàng Ảnh lấy tay che bụng, đau đớn gào lên, ngũ quan vặn vẹo. Bà ta khó khăn dùng tay phải ấn lên cái vòng tay màu trắng đeo trên cổ tay trái, làm xong động tác này, Hoàng Ảnh thở phào một hơi, đột nhiên lập tức bình tĩnh lại.
Phó Cẩm Hành hiểu rồi, người phụ nữ này không tiếc dùng đứa bé để ra sức đặt cược một phen, cũng phải kéo mình xuống nước!
Kẻ điên!
Hắn tự nhận mình không phải thiện nam tín nữ gì, chỉ cần có thể thắng sẽ không từ thủ đoạn nào, nhưng so sánh với cách làm vừa rồi của Hoàng Anh, Phó Cẩm Hành biết, hắn vẫn quá non nớt. Ít nhất, hắn vẫn chưa tàn nhẫn đến nỗi dùng cốt nhục ruột thịt của mình làm vũ khí tấn công người khác. “Tại sao bà phải làm như vậy? Bà đúng là kẻ điên!” Phó Cẩm Hành đứng ở bên cạnh Hoàng Ảnh, vành mắt sắp nút ra trưng bà ta...
Mục đích của bà ta, hắn hiểu rồi.
Chỉ là, không chịu nổi...
“Ha ha, chỉ cần có thể quật ngã mày và mẹ mày, một đứa bé coi là cái gì?”
Hoàng Anh khẽ mấp máy môi, dùng giọng nói chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy, khẽ nói. Không đợi Phó Cẩm Hành mở miệng, trong hành lang bên ngoài phòng bệnh truyền đến một trận tiếng bước chân vội vàng nhốn nháo, có y tá trực ban vội vàng chạy vào. Nghe thấy có người đến, Hoàng Anh lại rên rỉ đau đớn, còn đứt quãng nói: “Cứu mạng... ai đến cứu con tôi với... người đâu... hắn muốn giết con tôi.”
Y tá vừa thấy cảnh tượng này, sắc mặt lập tức trắng bệch, hoảng sợ hô lên: “Các anh là ai?” Trong phòng bệnh đột nhiên có hai người đàn ông, phụ nữ có thai lại nằm dưới đất, không cần hỏi cũng biết, nhất định là xảy ra chuyện rồi.
“Là hắn đẩy tôi... y tá, bụng tôi đau quá, tôi cảm thấy có gì đó chảy ra... mau cứu tôi...” Hoàng Ảnh nghẹn ngào, yếu ớt nói. Y tá vội vàng ngồi xuống bên cạnh bà ta, vén gấu váy của Hoàng Ảnh lên, giơ tay thăm dò, sắc mặt càng kém hơn. Trên tay cô ta toàn là máu, còn xen lẫn nước ối hơi đục, mùi tanh nồng. “Tình hình không ổn...”
Đã qua ngày dự sinh của Hoàng Ảnh mấy ngày rồi, mặc dù giấu người ngoài tin tức này, nhưng bác sĩ và y tá vô cùng rõ ràng. Trước đó bà ta từ chối tiêm trợ sản, nói là đợi thêm, không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
Tình hình sau đó vô cùng hỗn loạn,
Hoàng Ảnh được đẩy đến phòng phẫu thuật. Phó Trí Uyên nhận được tin vội vàng chạy đến bệnh viện. Đầu tiên ông ta biết được Phó Cẩm Hành tự tiện xông vào phòng bệnh từ miệng chị Vương là người chăm sóc, lại nghe y tá nói trước khi hôn mê chính miệng Hoàng Ảnh nói là Phó Cẩm Hành đẩy bà ta. Ông ta tức giận không chịu nổi, lập tức vung nắm đấm qua!
“Không phải tôi!”
Phó Cẩm Hành tránh nắm đấm của Phó Trí Uyên, lớn tiếng phân trần: “Không phải tôi làm!” Vào giờ phút này, hắn cũng nếm được mùi vị bị người khác vu tội, trong lòng nhất thời đủ loại cảm xúc. “Đúng vậy, anh Phó sẽ không làm loại chuyện như vậy!” Mặc dù không tận mắt nhìn thấy tất cả quá trình, nhưng Tào Cảnh Đồng cũng đứng ra nói thay cho Phó Cẩm Hành. Có điều, thật ra cậu ta cũng thầm nghi ngờ trong lòng. Bởi vì lúc đó mình thật sự thấy Phó Cẩm Hành và Hoàng Ảnh ở rất gần nhau, phân tích từ góc độ đó, Phó Cẩm Hành rốt cuộc là giơ tay đẩy bà ta hay là giơ tay kéo bà ta, thẳng thắn mà nói, Tào Cảnh Đồng không chắc chắn lắm.
Nhưng người sống chung với người đều có nhận thức của mình, dựa vào sự hiểu biết của mình về Phó Cẩm Hành, Tào Cảnh Đồng cảm thấy, cho dù Phó Cẩm Hành thật sự muốn ra tay, cũng sẽ không đợi đến lúc Hoàng Anh sinh đứa thứ ba, thấy sắp sinh rồi mới chạy đến giết người.
Cho nên, cho dù nghĩ như thế nào, chuyện này cũng rất kỳ lạ. “Mẹ kiếp! Chẳng lẽ Tiểu Ảnh sẽ tự đụng vào, muốn hại chết con của chính cô ấy sao? Cái tên súc sinh này, quả nhiên lòng dạ ác độc y như mẹ mày, mày chính là giải quyết Tiểu Ảnh và con của cô ấy thay mẹ mày...”
Phó Trí Uyên giận đến nỗi cả người run rẩy, lại cũng không nói nốt được nữa.
Tuổi ông ta không còn nhỏ nữa, vốn tưởng rằng lần này có thể có một đứa con trai, còn là con của người phụ nữ mình yêu nhất, đương nhiên trong lòng vô cùng mong đợi.
Chuyện ngày dự sinh đã khiến Phó Trí Uyên vô cùng tức giận rồi. Ông ta đang chuẩn bị đi trưng cầu ý kiến của chuyên gia, xem xem giải quyết vấn đề này như thế nào, không ngờ, ở trên đường lại nhận được điện thoại của người chăm sóc, nói Hoàng Anh xảy ra chuyện rồi.
“Ông nói đúng, chính là bà ta tự đụng vào, sau đó giá họa cho tôi! Tôi ngu như vậy à? Trước mắt mọi người, nhiều người nhìn thấy tôi đi vào phòng bệnh của bà ta như vậy, sau đó đợi các người đến bắt tại trận!” Phó Cẩm Hành sầm mặt, lạnh lùng hỏi ngược lại. Mặc dù lời hắn cũng có lý, nhưng đến tai Phó Trí Uyên căn bản là ngụy biện!
“Bởi vì mày không nhịn được, bởi vì mày bí quá hóa liều! Nhất định là con đàn bà để tiện Mai Lan đó bảo mày đến đây. Mày cứ đợi đó, tạo sẽ khiến bà ta xem xem, động đến người phụ nữ và con trai của tao sẽ có kết cục gì?” Phó Trí Uyên tức giận lấy điện thoại ra, gọi cho Mai Lan. Mai Lan mới vừa nhấc máy, ông ta đã chửi lấy chửi để: “Đồ để tiện, bà tưởng là Tiểu Ảnh xảy ra chuyện, tôi sẽ mặc cho bà thao túng à? Bà lại sai con trai bà ra tay với Tiểu Ảnh, đây chính là một xác hai mạng! Tôi nói cho bà biết, Mai Lan, bà lập tức đến đây cho tôi, nếu như Tiểu Ảnh và đứa bé có mệnh hệ gì, tôi sẽ bắt hai mẹ con bà cùng đền mạng!”
Phó Trí Uyên hung hăng nói xong, cũng không đợi xem Mai Lan có nghe rõ hay không, trực tiếp cúp điện thoại.
Từ lúc Hoàng Ảnh được đẩy đến phòng phẫu thuật, đã hơn nửa tiếng rồi mà vẫn không có tin tức gi. Nhưng không ngừng có y tá lục tục ra vào, đủ để chứng minh tình hình bên trong không ổn. Cùng lúc đó, Hà Tư Ca đang ngủ say đột nhiên bị một cơn ác mộng làm tỉnh giấc.
Cô lập tức ngồi dậy khỏi giường, đầu đầy mồ hôi, sau lưng cũng ướt đẫm, quần áo ngủ dính trên người, rất khó chịu. Hà Tư Ca cầm điện thoại đặt ở đầu giường lên, nhìn đồng hồ.
Vẫn sớm, cô cũng không biết tại sao mình lại nằm mơ thấy Phó Cẩm Hành xảy ra chuyện, hơn nữa còn bị dọa cho tỉnh dậy.
Ổn định lại, Hà Tư Ca vẫn bấm số của Phó Cẩm Hành, muốn hỏi xem hắn đang ở đâu.
Không gọi được. Cô cắn môi, do dự một chút, lại gọi cho Tào Cảnh Đồng. Kết quả, Tào Cảnh Đồng úp úp mở mở, nói nửa ngày cũng không hiểu rốt cuộc bây giờ bọn họ đang ở đâu. Phản ứng đầu tiên của Hà Tư Ca là, Tân Tân xảy ra chuyện rồi, mà Phó Cẩm Hành không muốn để cho cô biết, vẫn muốn tiếp tục giấu.
Cô nâng cao giọng, hai tay không tự chủ được siết thành nắm đấm, trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an: “Có phải là Tân Tân xảy ra vấn đề gì không?” Thấy cô hiểu lầm, Tào Cảnh Đồng chỉ đành nói thật, thuật lại tình hình nơi này cho Hà Tư Ca.
Cô ngẩn ra: “Trời ạ, sao lại như vậy được? Đợi đó, tôi sẽ qua đó ngay.”
Đặt điện thoại xuống, Hà Tư Ca không chút chậm trễ, gấp rút thay quần áo, đi đến bệnh viện Hoàng Anh đang nằm. Cô và Mai Lan gần như là chân trước chân sau cùng đến. Tình hình đặc biệt, Mai Lan nhìn thấy Hà Tư Ca cũng không có hơi sức đâu đấu khẩu với cô, mà làm rõ xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì đã. Phó Trí Uyên nói không đầu không đuôi trong điện thoại, bà ta chỉ biết là Hoàng Anh xảy ra chuyện, có thể có liên quan đến Phó Cẩm Hành, nhưng cụ thể thế nào thì bà ta không biết. Vừa thấy bà ta đến, Phó Trí Uyên không chút nghĩ ngợi xông lên, muốn động thủ.
Đương nhiên Phó Cẩm Hành sẽ không cho ông ta cơ hội như vậy, hắn chặn ở trước người Mai Lan.
Cho dù nói thế nào, Mai Lan cũng là mẹ ruột của hắn, nuôi dưỡng hắn lớn lên, mà Phó Trí Uyên thân là ba nhưng lại thiếu sót. Hắn thậm chí còn có một loại ảo giác hình như mình không có ba.
“Ông đánh đi, nào, đánh chết tôi đi! Để tất cả mọi người nhìn xem cái gì gọi là yêu thiếp diệt thê! Đúng là trò cười, đã là thời đại nào rồi ông còn muốn chơi trò ra mặt thay vợ bé! Ông đến đánh đi, tôi muốn xem xem ông có thể ra tay không?” Mai Lan đẩy Phó Cẩm Hành ra. Bà ta đứng thẳng người, khẽ ngẩng đầu lên, toàn thân tỏa ra sự uy nghi.
Nói ra thật thú vị, Phó Trí Uyên lại thật sự không dám đánh bà ta.
Là người đứng xem, Hà Tư Ca đứng ở cái góc gần nhất, cô không nói một câu, chỉ lặng lẽ nhìn chăm chú cảnh hỗn loạn trước mắt.
Ban đầu, cô cũng không nghĩ ra, tại sao Phó Trí Uyên không dám ra tay.
Rất nhanh, cô đã hiểu, bởi vì nhiều năm như vậy, trong gia tộc, Phó Trí Uyên vẫn luôn là một người con trưởng hữu danh vô thực. Ông ta không thiếu tiền tiêu, nhưng không giỏi làm ăn, cũng không cảm thấy hứng thú với việc kiếm tiền.
So sánh ra, Mai Lan mới là nữ chủ nhân có thực quyền của nhà họ Phó.
Không hề khoa trương, chỉ cần bà ta đến Phó thị một chuyến, cắt đứt tiền lãi của gia tộc cho Phó Trí Uyên sau này, cũng không phải là hoàn toàn không thể. Nghĩ như vậy, Hà Tư Ca không nhịn được thở dài trong lòng. Cho dù là vợ chồng, anh em, vẫn không vượt qua được hai điểm mấu chốt là tiền bạc và quyền lợi. Có lẽ là nghĩ đến hoàn cảnh bây giờ của mình, Phó Trí Uyên tuổi đã cao lại thu tay về, ôm đầu, ngồi xụi lơ dưới đất, nghẹn ngào khóc nức nở. Một y tá đẩy cửa phòng phẫu thuật, đi ra ngoài, cô ta bình tĩnh nói: “Vị nào là người nhà? Đứa bé đã được sinh ra rồi, là con trai, có điều vừa sinh ra đã không thở, chúng tôi cấp cứu hai mươi phút, không có hiệu quả. Trước đó sản phụ có dấu hiệu băng huyết, nhưng đã cầm được máu ngay rồi, bác sĩ đang khâu lại.” Nghe thấy lời này, Phó Trí Uyên ngừng khóc lóc, ngẩn ra nhìn y tá. Mai Lan cũng cau mày, nhưng rất nhanh đã giãn ra, còn thở một hơi dài.
Trong mắt bà ta có chút vui vẻ, nghiêng đầu nhìn về phía Phó Cẩm Hành.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Chỉ thấy cái bụng nhô cao của Hoàng Ảnh và vào cạnh bệ cửa sổ, sức lực to lớn khiến cơ thể bà ta gần như bắn ra phía sau, sau đó mới ngã xuống đất.
Mà Phó Cẩm Hành vẫn chậm một bước, chỉ kịp túm lấy lưng bà ta, hắn loạng choạng lùi về phía sau hai bước, miễn cưỡng mới đứng vững được. “A... con tôi, con tôi.” Hoàng Ảnh lấy tay che bụng, đau đớn gào lên, ngũ quan vặn vẹo. Bà ta khó khăn dùng tay phải ấn lên cái vòng tay màu trắng đeo trên cổ tay trái, làm xong động tác này, Hoàng Ảnh thở phào một hơi, đột nhiên lập tức bình tĩnh lại.
Phó Cẩm Hành hiểu rồi, người phụ nữ này không tiếc dùng đứa bé để ra sức đặt cược một phen, cũng phải kéo mình xuống nước!
Kẻ điên!
Hắn tự nhận mình không phải thiện nam tín nữ gì, chỉ cần có thể thắng sẽ không từ thủ đoạn nào, nhưng so sánh với cách làm vừa rồi của Hoàng Anh, Phó Cẩm Hành biết, hắn vẫn quá non nớt. Ít nhất, hắn vẫn chưa tàn nhẫn đến nỗi dùng cốt nhục ruột thịt của mình làm vũ khí tấn công người khác. “Tại sao bà phải làm như vậy? Bà đúng là kẻ điên!” Phó Cẩm Hành đứng ở bên cạnh Hoàng Ảnh, vành mắt sắp nút ra trưng bà ta...
Mục đích của bà ta, hắn hiểu rồi.
Chỉ là, không chịu nổi...
“Ha ha, chỉ cần có thể quật ngã mày và mẹ mày, một đứa bé coi là cái gì?”
Hoàng Anh khẽ mấp máy môi, dùng giọng nói chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy, khẽ nói. Không đợi Phó Cẩm Hành mở miệng, trong hành lang bên ngoài phòng bệnh truyền đến một trận tiếng bước chân vội vàng nhốn nháo, có y tá trực ban vội vàng chạy vào. Nghe thấy có người đến, Hoàng Anh lại rên rỉ đau đớn, còn đứt quãng nói: “Cứu mạng... ai đến cứu con tôi với... người đâu... hắn muốn giết con tôi.”
Y tá vừa thấy cảnh tượng này, sắc mặt lập tức trắng bệch, hoảng sợ hô lên: “Các anh là ai?” Trong phòng bệnh đột nhiên có hai người đàn ông, phụ nữ có thai lại nằm dưới đất, không cần hỏi cũng biết, nhất định là xảy ra chuyện rồi.
“Là hắn đẩy tôi... y tá, bụng tôi đau quá, tôi cảm thấy có gì đó chảy ra... mau cứu tôi...” Hoàng Ảnh nghẹn ngào, yếu ớt nói. Y tá vội vàng ngồi xuống bên cạnh bà ta, vén gấu váy của Hoàng Ảnh lên, giơ tay thăm dò, sắc mặt càng kém hơn. Trên tay cô ta toàn là máu, còn xen lẫn nước ối hơi đục, mùi tanh nồng. “Tình hình không ổn...”
Đã qua ngày dự sinh của Hoàng Ảnh mấy ngày rồi, mặc dù giấu người ngoài tin tức này, nhưng bác sĩ và y tá vô cùng rõ ràng. Trước đó bà ta từ chối tiêm trợ sản, nói là đợi thêm, không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
Tình hình sau đó vô cùng hỗn loạn,
Hoàng Ảnh được đẩy đến phòng phẫu thuật. Phó Trí Uyên nhận được tin vội vàng chạy đến bệnh viện. Đầu tiên ông ta biết được Phó Cẩm Hành tự tiện xông vào phòng bệnh từ miệng chị Vương là người chăm sóc, lại nghe y tá nói trước khi hôn mê chính miệng Hoàng Ảnh nói là Phó Cẩm Hành đẩy bà ta. Ông ta tức giận không chịu nổi, lập tức vung nắm đấm qua!
“Không phải tôi!”
Phó Cẩm Hành tránh nắm đấm của Phó Trí Uyên, lớn tiếng phân trần: “Không phải tôi làm!” Vào giờ phút này, hắn cũng nếm được mùi vị bị người khác vu tội, trong lòng nhất thời đủ loại cảm xúc. “Đúng vậy, anh Phó sẽ không làm loại chuyện như vậy!” Mặc dù không tận mắt nhìn thấy tất cả quá trình, nhưng Tào Cảnh Đồng cũng đứng ra nói thay cho Phó Cẩm Hành. Có điều, thật ra cậu ta cũng thầm nghi ngờ trong lòng. Bởi vì lúc đó mình thật sự thấy Phó Cẩm Hành và Hoàng Ảnh ở rất gần nhau, phân tích từ góc độ đó, Phó Cẩm Hành rốt cuộc là giơ tay đẩy bà ta hay là giơ tay kéo bà ta, thẳng thắn mà nói, Tào Cảnh Đồng không chắc chắn lắm.
Nhưng người sống chung với người đều có nhận thức của mình, dựa vào sự hiểu biết của mình về Phó Cẩm Hành, Tào Cảnh Đồng cảm thấy, cho dù Phó Cẩm Hành thật sự muốn ra tay, cũng sẽ không đợi đến lúc Hoàng Anh sinh đứa thứ ba, thấy sắp sinh rồi mới chạy đến giết người.
Cho nên, cho dù nghĩ như thế nào, chuyện này cũng rất kỳ lạ. “Mẹ kiếp! Chẳng lẽ Tiểu Ảnh sẽ tự đụng vào, muốn hại chết con của chính cô ấy sao? Cái tên súc sinh này, quả nhiên lòng dạ ác độc y như mẹ mày, mày chính là giải quyết Tiểu Ảnh và con của cô ấy thay mẹ mày...”
Phó Trí Uyên giận đến nỗi cả người run rẩy, lại cũng không nói nốt được nữa.
Tuổi ông ta không còn nhỏ nữa, vốn tưởng rằng lần này có thể có một đứa con trai, còn là con của người phụ nữ mình yêu nhất, đương nhiên trong lòng vô cùng mong đợi.
Chuyện ngày dự sinh đã khiến Phó Trí Uyên vô cùng tức giận rồi. Ông ta đang chuẩn bị đi trưng cầu ý kiến của chuyên gia, xem xem giải quyết vấn đề này như thế nào, không ngờ, ở trên đường lại nhận được điện thoại của người chăm sóc, nói Hoàng Anh xảy ra chuyện rồi.
“Ông nói đúng, chính là bà ta tự đụng vào, sau đó giá họa cho tôi! Tôi ngu như vậy à? Trước mắt mọi người, nhiều người nhìn thấy tôi đi vào phòng bệnh của bà ta như vậy, sau đó đợi các người đến bắt tại trận!” Phó Cẩm Hành sầm mặt, lạnh lùng hỏi ngược lại. Mặc dù lời hắn cũng có lý, nhưng đến tai Phó Trí Uyên căn bản là ngụy biện!
“Bởi vì mày không nhịn được, bởi vì mày bí quá hóa liều! Nhất định là con đàn bà để tiện Mai Lan đó bảo mày đến đây. Mày cứ đợi đó, tạo sẽ khiến bà ta xem xem, động đến người phụ nữ và con trai của tao sẽ có kết cục gì?” Phó Trí Uyên tức giận lấy điện thoại ra, gọi cho Mai Lan. Mai Lan mới vừa nhấc máy, ông ta đã chửi lấy chửi để: “Đồ để tiện, bà tưởng là Tiểu Ảnh xảy ra chuyện, tôi sẽ mặc cho bà thao túng à? Bà lại sai con trai bà ra tay với Tiểu Ảnh, đây chính là một xác hai mạng! Tôi nói cho bà biết, Mai Lan, bà lập tức đến đây cho tôi, nếu như Tiểu Ảnh và đứa bé có mệnh hệ gì, tôi sẽ bắt hai mẹ con bà cùng đền mạng!”
Phó Trí Uyên hung hăng nói xong, cũng không đợi xem Mai Lan có nghe rõ hay không, trực tiếp cúp điện thoại.
Từ lúc Hoàng Ảnh được đẩy đến phòng phẫu thuật, đã hơn nửa tiếng rồi mà vẫn không có tin tức gi. Nhưng không ngừng có y tá lục tục ra vào, đủ để chứng minh tình hình bên trong không ổn. Cùng lúc đó, Hà Tư Ca đang ngủ say đột nhiên bị một cơn ác mộng làm tỉnh giấc.
Cô lập tức ngồi dậy khỏi giường, đầu đầy mồ hôi, sau lưng cũng ướt đẫm, quần áo ngủ dính trên người, rất khó chịu. Hà Tư Ca cầm điện thoại đặt ở đầu giường lên, nhìn đồng hồ.
Vẫn sớm, cô cũng không biết tại sao mình lại nằm mơ thấy Phó Cẩm Hành xảy ra chuyện, hơn nữa còn bị dọa cho tỉnh dậy.
Ổn định lại, Hà Tư Ca vẫn bấm số của Phó Cẩm Hành, muốn hỏi xem hắn đang ở đâu.
Không gọi được. Cô cắn môi, do dự một chút, lại gọi cho Tào Cảnh Đồng. Kết quả, Tào Cảnh Đồng úp úp mở mở, nói nửa ngày cũng không hiểu rốt cuộc bây giờ bọn họ đang ở đâu. Phản ứng đầu tiên của Hà Tư Ca là, Tân Tân xảy ra chuyện rồi, mà Phó Cẩm Hành không muốn để cho cô biết, vẫn muốn tiếp tục giấu.
Cô nâng cao giọng, hai tay không tự chủ được siết thành nắm đấm, trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an: “Có phải là Tân Tân xảy ra vấn đề gì không?” Thấy cô hiểu lầm, Tào Cảnh Đồng chỉ đành nói thật, thuật lại tình hình nơi này cho Hà Tư Ca.
Cô ngẩn ra: “Trời ạ, sao lại như vậy được? Đợi đó, tôi sẽ qua đó ngay.”
Đặt điện thoại xuống, Hà Tư Ca không chút chậm trễ, gấp rút thay quần áo, đi đến bệnh viện Hoàng Anh đang nằm. Cô và Mai Lan gần như là chân trước chân sau cùng đến. Tình hình đặc biệt, Mai Lan nhìn thấy Hà Tư Ca cũng không có hơi sức đâu đấu khẩu với cô, mà làm rõ xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì đã. Phó Trí Uyên nói không đầu không đuôi trong điện thoại, bà ta chỉ biết là Hoàng Anh xảy ra chuyện, có thể có liên quan đến Phó Cẩm Hành, nhưng cụ thể thế nào thì bà ta không biết. Vừa thấy bà ta đến, Phó Trí Uyên không chút nghĩ ngợi xông lên, muốn động thủ.
Đương nhiên Phó Cẩm Hành sẽ không cho ông ta cơ hội như vậy, hắn chặn ở trước người Mai Lan.
Cho dù nói thế nào, Mai Lan cũng là mẹ ruột của hắn, nuôi dưỡng hắn lớn lên, mà Phó Trí Uyên thân là ba nhưng lại thiếu sót. Hắn thậm chí còn có một loại ảo giác hình như mình không có ba.
“Ông đánh đi, nào, đánh chết tôi đi! Để tất cả mọi người nhìn xem cái gì gọi là yêu thiếp diệt thê! Đúng là trò cười, đã là thời đại nào rồi ông còn muốn chơi trò ra mặt thay vợ bé! Ông đến đánh đi, tôi muốn xem xem ông có thể ra tay không?” Mai Lan đẩy Phó Cẩm Hành ra. Bà ta đứng thẳng người, khẽ ngẩng đầu lên, toàn thân tỏa ra sự uy nghi.
Nói ra thật thú vị, Phó Trí Uyên lại thật sự không dám đánh bà ta.
Là người đứng xem, Hà Tư Ca đứng ở cái góc gần nhất, cô không nói một câu, chỉ lặng lẽ nhìn chăm chú cảnh hỗn loạn trước mắt.
Ban đầu, cô cũng không nghĩ ra, tại sao Phó Trí Uyên không dám ra tay.
Rất nhanh, cô đã hiểu, bởi vì nhiều năm như vậy, trong gia tộc, Phó Trí Uyên vẫn luôn là một người con trưởng hữu danh vô thực. Ông ta không thiếu tiền tiêu, nhưng không giỏi làm ăn, cũng không cảm thấy hứng thú với việc kiếm tiền.
So sánh ra, Mai Lan mới là nữ chủ nhân có thực quyền của nhà họ Phó.
Không hề khoa trương, chỉ cần bà ta đến Phó thị một chuyến, cắt đứt tiền lãi của gia tộc cho Phó Trí Uyên sau này, cũng không phải là hoàn toàn không thể. Nghĩ như vậy, Hà Tư Ca không nhịn được thở dài trong lòng. Cho dù là vợ chồng, anh em, vẫn không vượt qua được hai điểm mấu chốt là tiền bạc và quyền lợi. Có lẽ là nghĩ đến hoàn cảnh bây giờ của mình, Phó Trí Uyên tuổi đã cao lại thu tay về, ôm đầu, ngồi xụi lơ dưới đất, nghẹn ngào khóc nức nở. Một y tá đẩy cửa phòng phẫu thuật, đi ra ngoài, cô ta bình tĩnh nói: “Vị nào là người nhà? Đứa bé đã được sinh ra rồi, là con trai, có điều vừa sinh ra đã không thở, chúng tôi cấp cứu hai mươi phút, không có hiệu quả. Trước đó sản phụ có dấu hiệu băng huyết, nhưng đã cầm được máu ngay rồi, bác sĩ đang khâu lại.” Nghe thấy lời này, Phó Trí Uyên ngừng khóc lóc, ngẩn ra nhìn y tá. Mai Lan cũng cau mày, nhưng rất nhanh đã giãn ra, còn thở một hơi dài.
Trong mắt bà ta có chút vui vẻ, nghiêng đầu nhìn về phía Phó Cẩm Hành.
Bình luận facebook