• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (1 Viewer)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-114

Chương 115: Không thể cam chịu số phận




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
67066.png

Xem ảnh 2
67066_2.png
“Cô Thẩm, đây là Tiểu Phù bạn tôi.



Cô ấy rất thích Tiêu Tụng, có tiện để chúng tôi vào trong nói chuyện với cậu ta mấy câu không?” Hà Tư Ca vô cùng khách sáo hỏi.



“Đương nhiên không thành vấn đề rồi.



Anh ấy đang trang điểm ở bên trong.” Thẩm Lương Nguyệt xoay người, gõ cửa phòng trang điểm.



“Cô Thẩm này là trợ lý của Tiểu Tụng, vừa trẻ vừa được việc, những bức ảnh kia chính là cô ấy cho người mang tới, nói là để cho tôi chia sẻ với bạn bè.” Nhìn góc mặt nghiêng của Thẩm Lương Nguyệt, Hà Tư Ca nói với Đoàn Phù Quang.



“Thật sự cảm ơn sự tỉ mỉ của cô Thẩm.” Đoàn Phù Quang cười gật đầu, Thẩm Lương Nguyệt cũng khách sáo gật đầu nói: “Đây là chuyện nên làm thôi, cảm ơn mọi người đã yêu thích Tiểu Tụng.” Trong lúc nói chuyện, từ trong phòng trang điểm truyền đến tiếng nói của Tiêu Tụng: “Vào đi.”



Lúc này ba người bọn họ mới bước vào trong.



“Tiêu Tụng, Hà Tư Ca và bạn của cô ấy là Đoàn Phù Quang cùng đến tham quan, muốn nói chuyện với anh.” Thẩm Lương Nguyệt nói xong, lại nhìn về phía Hà Tư Ca nói: “Tôi đi lấy đồ uống cho hai người, trên xe không có gì cả.” Lúc mới tới, hai người đã nhìn thấy chiếc xe Nanny van chuyên dụng màu đen của Tiểu Tụng đậu ở bên ngoài.



Nghệ sĩ khi ra ngoài có xe riêng không có gì là lạ, nhưng có thể có được một chiếc xe Nanny van sang trọng hơn triệu tệ đã đủ để chứng minh thân phận và mức độ xem trọng của công ty đối với nghệ sĩ đó.



Chờ Thẩm Lương Nguyệt đi rồi, Hà Tư Ca mới nói: “Xem ra, công ty đúng là muốn dốc sức lăng xê cho cậu, cậu phải nắm chặt cơ hội tốt này đấy.” Đoàn Phù Quang ở bên cạnh cẩn thận từng ly từng tí, kích động nhìn Tiêu Tụng.



Người thật gầy hơn, trắng hơn, đẹp trai hơn so với trong ống kính và hình ảnh.



“À, đúng rồi.



Đây là Tiểu Phù, bạn tốt của tôi, cái áo T-shirt trước kia chính là của cô ấy.” Hà Tư Ca vẫn không quên chuyện chính, vội vàng lấy điện thoại ra chụp ảnh cho hai người.



Chụp trái chụp phải, chụp liên tục cả tá hình.



Ngược lại, Tiêu Tụng lại rất phối hợp.



Cậu ta còn lấy điện thoại ra, đưa cho Đoàn Phù Quang, chỉ Hà Tư Ca nói: “Cô có thể giúp chúng tôi một bức ảnh không?”



Trai đẹp đã mở miệng, cô nào có thể từ chối? Không đợi Hà Tư Ca kịp phản ứng, vai cô đã bị Tiểu Tụng bám lấy, cả người dựa vào cậu ta.



“Được rồi!” Đoàn Phù Quang ẩn chụp mấy cái, vui vẻ trả lại điện thoại cho Tiêu Tụng.



Cậu ta cúi đầu xem, hình như rất hài lòng.



“Cảm ơn cô, cô chụp rất đẹp.” Được thần tượng khen ngay trước mặt, Đoàn Phù Quang giống như say rượu, khuôn mặt đỏ bừng, cười ngây ngô.



Hà Tư Ca thì hơi lúng túng, vừa muốn nói gì đó thì Thẩm Lương Nguyệt đã mang đồ uống đến, chia cho cô và Đoàn Phù Quang.



“Buổi quay hôm nay chắc hẳn không có vấn đề gì chứ?” Hà Tư Ca uống một ngụm nước, cố tìm đề tài nói chuyện.



“Chỉ là một đoạn video tuyên truyền thôi, sau khi biên tập chỉ còn hơn một phút, có thể có vấn đề gì chứ? Cũng không khác so với quay quảng cáo là mấy.” Tiếu Tụng hờ hững trả lời.



Cậu ta nhìn thời gian, sau đó lại nói: “Sao Trương Tử Hân vẫn chưa đến thế?” Vừa nghe thấy cái tên vô cùng quen tai, Hà Tư Ca không nhịn được ngẩn ra: “Hôm nay cô ta cũng tới à? Tôi tưởng hôm nay chỉ có một mình cậu quay thôi.” Nếu cô biết hôm nay người phụ nữ kia sẽ đến, cô đã chẳng tới rồi.



Cô thực sự không muốn gặp người phụ nữ kia.



“À, là thế này, lịch trình của cô Trương hơi chồng chéo, vì vậy hôm nay cô ấy tranh thủ tới đây, muốn quay cho xong cảnh với Tiểu Tụng.” Thẩm Lương Nguyệt thấy vẻ mặt Hà Tư Ca thay đổi, lập tức cười giải thích.



Có thể khiến bất cứ ai không vui cũng được, nhưng tuyệt đối không thể để bà chủ không vui.



“Tôi biết rồi.” Hà Tư Ca bình tĩnh trả lời, sau đó cô lại nói với Đoàn Phù Quang: “Hay là chúng ta đi đi?” Gặp cũng gặp rồi, chụp hình cũng chụp rồi.



Hành trình theo đuổi thần tượng ngày hôm nay của cô ấy cũng coi như đã trọn vẹn.



Biết Trương Tử Hân sắp đến, Đoàn Phù Quang cũng không muốn ở lại lâu.



“Được, vậy chúng tôi không làm phiền hai người nữa.” Hai người vừa đi tới cửa đã nghe thấy bên ngoài truyền tới một loạt tiếng bước chân, mấy trợ lý đang vây quanh một người phụ nữ bước vào phòng trang điểm.



Hiển nhiên người đi ở giữa chính là người phụ nữ kia, Trương Tử Hân lâu ngày không gặp.



Trừ Tiêu Tụng ra, Triệu Tuyết Lệ vẫn ký với cô ta, để Trương Tử Hân đến tham gia ghi hình “Thực toàn thập mỹ” mùa hai.



Nghe nói là do người quản lý của Trương Tử Hân đích thân bày tỏ, bằng lòng hạ giá, chỉ lấy một chút thù lao mang tính tượng trưng, hy vọng có thể tiếp tục ở lại chương trình này.



“Cô Hà.” Vốn tưởng là Trương Tử Hân sẽ giả vờ không nhìn thấy, không ngờ cô ta lại chủ động chào hỏi.



Trước mặt nhiều người như vậy, Hà Tư Ca cũng chỉ đành gật đầu: “Cô Trương, đã lâu không gặp.” Nhìn cô ta, cô không khỏi cảm thấy bất ngờ.



Trương Tử Hân thay đổi rất nhiều, khí chất thay đổi không ít.



Xem ra, người đại diện ngàn vàng trong truyền thuyết kia thật sự có công lao không nhỏ.



“Tôi đến quay video tuyên truyền, còn phải trang điểm, tôi đi trước nhé!” Lúc Hà Tư Ca vẫn còn đang thầm kinh ngạc thì Trương Tử Hân đã chủ động giải thích một câu, sau đó gật đầu với cô rồi mới bước đi.



“Này, cô ta bị cái gì rơi vào đầu à? Sao đột nhiên lại khách sáo thế? Trước đây không phải cô ta chỉ hận không thể dùng mũi nhìn người sao?” Ngay cả Đoàn Phù Quang cũng không nhịn được mà mỉa mai đôi câu.



“Cô cũng cảm thấy cô ta có gì đó kỳ lạ à?” Hà Tư Ca nhìn cánh cửa chặt kia, cau mày.



“Đương nhiên! Giống như thay da đổi thịt vậy.” Nói xong, Đoàn Phù Quang kéo vạt áo Hà Tư Ca, nói nhỏ: “Dù sao tiếp theo chúng ta cũng không có chuyện gì làm, ở trường quay xem một lát đi, chuyện khác thường nhất định có điểm kỳ lạ.



Ai biết có phải cô ta cất giấu tâm tư xấu xa gì, muốn hại Tiểu Tụng nhà chúng ta không?” Câu nói cuối cùng rốt cuộc cũng nói đến trọng tâm.



Lúc này Hà Tư Ca mới phản ứng lại: “Ồ, hóa ra căn bản không phải cô lo lắng Trương Tử Hân làm ra chuyện gì, mà là sợ thần tượng của cô xảy ra chuyện à?” “Ôi dào, cũng như nhau cả thôi.



Dù sao bọn họ sắp quay rồi, chúng ta đi xem cũng đâu có vấn đề gì.” Mặt Đoàn Phù Quang đỏ lên, cô nàng kéo Hà Tư Ca đi đến phim trường.



Cũng may bọn họ đều đeo thẻ công tác, lúc nãy Thẩm Lương Nguyệt đã đưa cho hai người.



Hai người đến trường quay, nhân viên phim trường nhìn qua thẻ công tác của hai người, không để ý nhưng cũng không đuổi hai người ra ngoài.



Chẳng mấy đã bắt đầu đến phần quay của Tiểu Tụng.



“Đẹp trai quá, đẹp trai quá đi!” Đoàn Phù Quang chắp hai tay lại, vẻ mặt si mê trai đẹp.



Hà Tư Ca: “...” Có thể đừng mất mặt như thế được không? Cô để bạn trai thật của mình ở đâu hả? Hiệu quả làm việc của Tiểu Tụng rất cao, hầu như cảnh nào cũng được thông qua.



Ngay cả đạo diễn và thợ quay phim ở hiện trường cũng khen không ngớt, nói năng lực hiểu biết của cậu ta là hàng đầu, lập tức có thể thể hiện ra được cảm giác cần diễn.



Cậu ta xuống sân khấu trang điểm lại.



Đợi thợ trang điểm trang điểm lại cho Tiêu Tụng xong, Thẩm Lương Nguyệt vội vàng mang nước nóng tới.



Ai ngờ Tiêu Tụng chẳng buồn để ý, ngồi luôn xuống cái ghế bên cạnh.



“Này, không phải Tiêu Tụng muốn ra vẻ đấy chứ? Cô Thẩm đã rất tận tâm rồi, cô xem thái độ đó của cậu ta là sao hả?” Hà Tư Ca vừa vặn nhìn thấy cảnh này, không nhịn được nhỏ giọng nói với Đoàn Phù Quang.



“Không phải nhé, cô không thấy Tiêu Tụng đánh son sao? Nếu như cậu ta uống nước, lát nữa lại phải dặm lại.



Cậu ta như vậy mới gọi là chuyên nghiệp đấy, có thể nhịn không uống nước.” Dù sao trong mắt fan hâm mộ, thần tượng làm gì cũng đúng cả.



Hà Tư Ca vừa định phản bác lại, đã thấy Trương Tử Hân trang điểm, thay quần áo xong, đi đến phim trường trao đổi với đạo diễn.



“Cô phải trao đổi ánh mắt với Tiểu Tụng, cố gắng thể hiện ra được cảm giác ngọt ngào ấm áp, chuẩn bị một chút đi, chúng ta có thể bắt đầu rồi.” Đạo diễn nói với cô ta một câu, sau đó cùng với thợ quay phim đi dặn dò góc máy quay tiếp theo.



Mấy phút sau chính thức quay.



Điều khiển người ta bất ngờ chính là chỉ một phân cảnh mà thôi, nhưng đối với nghệ sĩ như Tiêu Tụng và Trương Tử Hân mà nói, chắc hẳn quá dễ, sẽ nhanh chóng hoàn thành cảnh quay mới đúng.



Nhưng Trương Tử Hân luôn không tìm được cảm giác giống như đạo diễn đã nói.



Hai mươi phút trôi qua, đã NG(*) mấy lần rồi.



(*) NG: cảnh quay hỏng, không được thông qua.



Tiêu Tụng là bạn diễn, đã phối hợp quá lâu, cũng dần dần mất kiên nhẫn.



“Tử Hân, rốt cuộc cô làm sao thế? Nếu như cô muốn nghỉ ngơi, vậy thì cho cô năm phút.” Đạo diễn nể mặt cô ta nên hơi khách sáo, không trực tiếp nổi giận.



Nếu như cô ta là người mới, có lẽ đã bị ông ta mắng đến khóc thét rồi.



“Xin lỗi, tôi sẽ quay lại ngay.” Trương Tử Hân cúi đầu, vội vàng đi sang bên cạnh.



Do dự một chút, Tiểu Tụng cũng bước qua, đứng bên cạnh cô ta, hình như đang nói gì đó.



Khoảng cách của bọn họ quá xa, không ai biết hai người đang nói gì.



Xuất phát từ tính tò mò, Hà Tư Ca luôn nhìn chằm chằm bọn họ.



“Tiểu Phù, cô có phát hiện hình như Trương Tử Hân rất sợ Tiêu Tụng không.



Cô chú ý chân của cô ta, còn cả tay cô ta nữa.



Tuy cô ta vẫn duy trì nụ cười, nhưng cả người rất căng thẳng...” Sau khi nhìn chằm chằm mấy giây, Hà Tư Ca đã phát hiện ra sự kỳ lạ.



Làm người đi trước, là tiền bối trong ngành như Trương Tử Hân, có gì mà phải sợ Tiêu Tụng? Cho dù bây giờ độ nổi tiếng của cậu ta rất cao, nhưng Trương Tử Hân cũng không kém.



Cô ta đã là cá muối lật mình rồi, dưới sự phụ tá và giúp đỡ của người quản lý mới, sự nghiệp đã bắt đầu hồi sinh.



Dù xét từ phương diện nào, cô ta cũng không cần phải sợ một người vào ngành sau mình như thế đúng không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? “Không thể nào, tôi xem xem.” Đoàn Phù Quang nghe vậy cũng theo lời Hà Tư Ca nhìn về phía Trương Tử Hân.



Ban đầu Đoàn Phù Quang vẫn không tin, nhưng sau khi quan sát một lúc, cô lại không thể không tin.



“Đúng thế, tôi cũng cảm thấy Trương Tử Hân đang rất sợ Tiểu Tụng.



Tại sao thế? Bởi vì hôm nay cô ta không có tâm trạng quay, luôn ngáng chân người khác sao?” Đoàn Phù Quang lẩm bẩm hỏi.



“Tôi thấy không phải vậy.



Trước đây, khi Trương Tử Hân quay phim, hở ra là mấy tiếng đều không quay được, nhưng cô ta chẳng hề ngán bất cứ ai cả.



Chẳng lẽ cô ta chuyên nghiệp đến nỗi sẽ bày tỏ sự áy náy với bạn diễn à?” Hà Tư Ca nhún vai.



Bọn họ lại nhanh chóng bắt đầu.



Lần này, tuy biểu hiện của Trương Tử Hân không bằng Tiêu Tụng, nhưng cũng tạm chấp nhận được.



Đạo diễn nhìn vào máy giám sát, cuối cùng cũng gật đầu: “Được rồi, cứ như vậy đi!” Thời gian của hai người đều rất eo hẹp, không thể kéo dài một phân cảnh ở đây mãi, vì vậy tàm tạm là được rồi.



Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là Trương Tử Hân.



Hà Tư Ca liên chằm chằm cô ta mãi, cô phát hiện chỉ cần nhìn thấy Tiêu Tụng, cô ta sẽ lập tức nhìn đi chỗ khác, gần như không dám nhìn vào cậu ta.



Chẳng lẽ Trương Tử Hân có nhược điểm gì mà bị Tiểu Tụng nắm được à? Sao cô ta có thể sợ Tiêu Tụng đến mức độ này? Cô nổi lên lòng nghi ngờ, sau khi về nhà, cô kể lại chuyện này từ đầu đến cuối cho Phó Cẩm Hành nghe.



“Anh có nghe em nói gì không thể?” Dường như hắn không để ý lắm, vừa nghe cô nói, vừa cầm quyển sách bên cạnh lên đọc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom