• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (4 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-113

Chương 114: Vô tình làm đồng lõa




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
67065.png

Xem ảnh 2
67065_2.png
Hắn vừa nói xong, tất cả đám bạn bè bên cạnh đều phá lên cười.



Hình như “Tôn công tử” rất hài lòng với kết quả như vậy, trong mắt hắn, người như Tào Cảnh Đồng căn bản không xứng nói chuyện với mình.



“Vậy sao? Vậy mà tôi lại nghe thấy một đám chó giữ nhà đang cười lớn ở đây đấy.”



Tào Cảnh Đồng không đợi bọn họ cười xong, cũng sầm mặt xuống, lạnh lùng nói.



Sau khi ngẩn ra một lúc, “Tôn công tử” mới phản ứng lại.



Hắn lập tức nổi giận, lao đến trước mặt Tào Cảnh Đồng, gầm nhẹ: “Mày mới nói cái gì? Mày lặp lại lần nữa cho ông đây xem!”



“Họ Tôn kia, đừng tưởng là bình thường mọi người nể mặt anh thì anh có thể thật sự không biết tốt xấu.”



Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tào Cảnh Đồng nhanh chóng ra tay, lập tức xách cổ áo “Tôn công tử” lên, chỉ dùng một tay đã nhấc hắn lên khỏi mặt đất.



“Này, anh làm gì thế?”



Một người đàn ông muốn tới hỗ trợ, Tào Cảnh Đồng lại dùng cái tay trống không kia chỉ hắn: “Không liên quan đến anh, cút sang bên cạnh.”



Đối phương nhìn cậu ta, lại thật sự đứng im.



Những người khác cũng đều đứng im tại chỗ, chỉ kêu ầm ĩ nhưng lại không có một ai thật sự tiến lên.



“Tôn công tử” tức giận đến đỏ cả mặt, mắng chửi: “Lên đi...! Cùng lên đi! Đánh ngã hắn cho ông đây!”



Đáng giận là những người này bình thường đều nịnh nọt hắn ăn uống chơi gái đánh bạc, nhưng đến thời khắc mấu chốt lại chỉ đứng xem náo nhiệt.



“Tôn công tử, bỏ đi, ở đây cũng không có gì đặc biệt, tôi biết một chỗ thú vị, chúng ta đổi địa điểm khác đi.” Có người bên cạnh hòa giải.



Ngay lập tức nhận được sự hưởng ứng của một đống người.



Hai chân “Tôn công tử” đã rời khỏi mặt đất, hắn dùng hai cánh tay nắm lấy cổ tay Tào Cảnh Đồng, muốn thoát ra.



Đáng tiếc, hắn quanh năm say mê tửu sắc, căn bản không phải là đối thủ của Tào Cảnh Đồng.



“Thấy gái đẹp là qua quấy rối, đã thành thói quen rồi đúng không? Nếu người ta không vui, anh lập tức ỷ vào việc người đông thế mạnh mà uy hiếp? Đã là cái thời đại nào rồi mà anh còn có ý định làm vua một cõi chiếm đoạt phụ nữ hả?”



Tào Cảnh Đồng cứ nói một câu, sức lực trên tay lại tăng thêm một phần.



Mặt “Tôn công tử” đã chuyển từ màu đỏ sang màu tím, rất giống một miếng gan lợn.



“Tào tổng, cám ơn anh, anh để cho bọn họ đi đi.”



Cô gái vẫn luôn được Đoàn Phù Quang bảo vệ sau lưng bỗng nhiên nhát gan thò đầu ra, nhỏ giọng nói.



Tào Cảnh Đồng ngẩn ra, theo bản năng nhìn về phía Đoàn Phù Quang.



Hình như cô cũng không ngờ cậu ta sẽ xuất hiện ở chỗ này, lại còn là ông chủ.



Bị Tào Cảnh Đồng nhìn như vậy, Đoàn Phù Quang lập tức quay đi chỗ khác, giả vờ như không quen biết.



Cậu ta cười khổ trong lòng, quả nhiên vẫn như thế.



“Họ Tôn kia, anh nghe kỹ cho tôi, chỗ này của tôi không chào đón anh, và cả đám bạn của anh nữa. Sau này nếu anh còn dám đến đây gây sự, tôi gặp anh lần làm sẽ đánh lần đấy, nếu anh không phục, bất cứ lúc nào cũng có thể đến Thành Uy tìm tôi. Còn nữa, bây giờ đã là lúc nào rồi, anh mà còn dám làm loạn, cẩn thận cha anh bị tống vào tù, anh sẽ không còn là ‘Tôn công tử’ gì nữa đâu!”



Tào Cảnh Đồng buông lỏng tay ra, “Tôn công tử” lui về phía sau hai bước, mấy người bạn vội vàng đỡ lấy hắn.



“Mẹ kiếp... mày còn dám dạy dỗ tao à? Không phải chỉ là một con chó thôi sao? Đừng tưởng là có Phó Cẩm Hành làm chỗ dựa cho mày, thì mày muốn to gan lớn mật thế nào thì làm! Mày... mày đã sớm rời khỏi Phó Thị rồi, ông đây có đánh chết mày thì cũng dễ dàng như nghiền chết một con kiến thôi!”



“Tôn công tử” nghiến răng mắng.



Ngay cả những người bạn kia của hắn cũng đều cảm thấy lúng túng, bị đánh thành như vậy, còn nói mấy lời dữ tợn, không phải mất mặt lắm sao?



Huống hồ, vừa rồi Tào Cảnh Đồng cũng đã nhắc nhở bọn họ, bây giờ không giống với trước kia, Giám đốc Tôn là cây to đón gió, ngộ nhỡ bị con trai làm liên lụy, vậy thì cũng sẽ tan đàn xẻ nghé.



Đạo lý rõ ràng như vậy, mọi người lập tức nghĩ thông suốt.



Thế nhưng, chỉ có một mình hắn không nhận ra.



Tào Cảnh Đồng không mở miệng, chỉ tiến lên hai bước, làm như lại định giơ tay ra.



“Tôn công tử” sợ tới mức run rẩy, mặt hắn trắng bệch, vội vàng nấp ở phía sau người khác.



“Hừ. Tôi chờ anh đến nghiền chết tôi. Anh có thể cút rồi.”



Cậu ta cười khinh thường.



Đợi đến lúc đám người họ Tôn kia sợ khiếp vía chạy đi, người quản lý mới thở phào một hơi.



Anh ta vội vàng cười nói với nhóm người Đoàn Phù Quang: “Mọi người đừng để bị ảnh hưởng đến tâm trạng, tôi sẽ bảo người mang mấy đĩa hoa quả đến!”



“Không cần, chúng tôi đi ngay bây giờ.”



Đoàn Phù Quang cắt ngang, hờ hững nói.



“Chị họ...”



Cô gái kia có chút xấu hổ kéo cánh tay cô ấy, nhỏ giọng nói: “Người ta vì chúng ta mà đã đắc tội với người khác, cứ đi như vậy không hay lắm đâu.”



Những người khác cũng gật đầu theo: “Đúng vậy, hơn nữa đã mấy giờ rồi, quán bar này cũng là chỗ tốt nhất gần đây. Hôm nay lại là sinh nhật của Tuyết Nhi, chị Tiểu Phù, chúng ta đừng đi nữa được không?”



Cô gái tên Tuyết Nhi cũng gật đầu liên tục, dùng đôi mắt to long lanh vô tội nhìn Đoàn Phù Quang.



Cô bất đắc dĩ, đành phải im lặng ngồi về chỗ.



Những người khác không hiểu gì, cũng nhanh chóng chơi hăng say.



Thì ra, bọn họ định chơi trò chơi, cho nên mới cố ý không vào phòng VIP.



“Tuyết Nhi, cậu đừng có mà quỵt nợ! Người được chúc sinh nhật cũng phải chấp nhận thua cuộc! Nói đi, chọn nói thật hay là đại mạo hiểm?”



Có người cất tiếng.



Lúc “Tôn thiếu gia” tới đây gây phiền phức, Nhạc Tuyết vừa bị chỉ trúng, lúc ấy mọi người chơi rất vui vẻ vậy mà lại bị tên đáng ghét đó cắt ngang.



“Vậy được rồi, tớ... tớ chọn đại mạo hiểm!”



Không ngờ, Nhạc Tuyết thoạt nhìn ôn nhu yếu ớt như vậy mà lại không chọn nói thật.



Có người rút một tấm thẻ ra khỏi xấp thẻ bài, lật lại, sau đó hét lên một tiếng: “Woa, ha ha ha! Lựa chọn một người khác giới ở đây và hôn nồng nhiệt một phút! Một phút đó nha! Ha ha ha!”



Mọi người lập tức phát ra tiếng hoan hô nhiệt liệt.



Mặt Nhạc Tuyết hơi đỏ lên, cô ta có chút xấu hổ: “Tớ có thể tự chọn sao?”



Không biết vì sao, Đoàn Phù Quang luôn ngồi trong góc yên lặng uống rượu lại bỗng nhiên có cảm giác rất cổ quái.



Cô cũng không thân thiết với cô em họ này lắm, chẳng qua, dù sao hai nhà cũng có quan hệ với nhau, huống hồ Nhạc Tuyết cũng không xấu, vì vậy Đoàn Phù Quang mới không thể không đồng ý với mẹ cô nàng, đến mừng sinh nhật Nhạc Tuyết.



Nhạc Tuyết mới hai mươi mốt tuổi, vẫn còn học đại học, ở đây đều là bạn học của cô.



Đoàn Phù Quang lớn hơn bọn họ vài tuổi, tính tìn hoàn toàn khác biệt, nói chuyện với nhau không hợp, cô cũng tự giác, coi mình như một cái cây ATM bên đường, chỉ cần chịu trách nhiệm thanh toán là được rồi.



Ngoài ra, cô đến đây cũng là vì bảo đảm an toàn cho Nhạc Tuyết, dù sao cô nàng này vẫn chỉ là một cô gái nhỏ.



Nếu hôm nay Đoàn Phù Quang không có ở đây, lại có một tên lưu manh thối tha như “Tôn công tử” kia đến, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.



Vì vậy, cho dù cô không thoải mái thì cũng phải tiếp tục ở lại đây cho đến khi bữa tiệc kết thúc.



“Tuyết Nhi...”



Đoàn Phù Quang đặt ly rượu xuống, có ý ngăn cản: “Em còn nhỏ, đừng chơi quá muộn, chị đưa em về.”



“Chị họ, em chơi xong trò này rồi về nhà, chị cũng không muốn người khác nói em ỷ là nhân vật chính hôm nay mà chơi xấu chứ!”



Nhạc Tuyết mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng sáng, rất xinh đẹp.



Những người bạn kia của cô nàng cũng ầm ĩ lên, trong đó không thiếu người âm thầm cảm thấy bất mãn với Đoàn Phù Quang, cảm thấy cô thật sự quá bảo thủ.



Mọi người ra ngoài vui đùa một chút, mới mười một giờ, thời gian vừa đẹp, có gì mà muộn?



“Em...”



Không đợi Đoàn Phù Quang nói xong, đã thấy Nhạc Tuyết thẹn thùng đi đến trước mặt Tào Cảnh Đồng.



Nhìn cô ta khá xấu hổ, nhưng giọng vẫn kiên quyết: “Anh Tào, có thể nhờ anh phối hợp với em để hoàn thành trò chơi này không?”



Mọi người ngẩn ra một lúc, lập tức phản ứng lại.



Một cậu con trai thích Nhạc Tuyết lập tức che ngực, hô to một tiếng, hiển nhiên rất đau khổ, những người khác thì đều hét lên, vỗ tay, xung quanh vang lên những âm thanh trầm trồ khen ngợi.



Tào Cảnh Đồng chưa đi, là bởi vì cậu ta muốn gọi Đoàn Phù Quang ra ngoài nói chuyện.



Không ngờ mình lại bị một cô gái nhỏ ngắm trúng.



Cậu ta quay sang nhìn về phía Đoàn Phù Quang, cô chỉ lườm một cái, lập tức quay đi chỗ khác.



Đã đến lúc nào rồi còn giận dỗi với cậu ta làm gì?!



Chẳng lẽ cô không hề lo lắng, nếu mình thật sự hôn cô gái này thì sau này phải làm thế nào à?



Lúc nãy Tào Cảnh Đồng nghe thấy rất rõ ràng, cô gái nhỏ này gọi Đoàn Phù Quang là “chị họ”, chứng tỏ hai người có quan hệ họ hàng.



“Xin lỗi, em tìm người khác đi, tôi không thích hợp.”



Tào Cảnh Đồng thu hồi ánh mắt, chậm rãi nói, ý cười trên mặt cũng được thu lại.



Bởi vì gia thế tốt, dáng vẻ lại ngọt ngào động lòng người, từ nhỏ đã có không biết bao nhiêu người theo đuổi Nhạc Tuyết, cô nàng chưa từng nếm thử mùi vị bị người khác từ chối.



Cô nghiêng đầu, mở to mắt, tò mò hỏi: “Vì sao?”



Tào Cảnh Đồng nhìn cô nàng một cái, lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Đoàn Phù Quang đang ngồi trên xô pha, nghiến răng nói: “Bởi vì tôi là anh rể tương lai của em!”



Nói xong, cậu ta sải bước, đi thẳng đến trước mặt Đoàn Phù Quang.



Tào Cảnh Đồng giơ tay ra, lập tức nắm lấy tay cô, kéo cô rời khỏi ghế, đi thẳng lên phòng VIP trên tầng.



Sau lưng toàn tiếng xôn xao.



Nhạc Tuyết vẫn còn sững sờ tại chỗ, cô nàng không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, chỉ đành cắn môi.



“Anh làm gì thế? Thả tôi ra!”



Đoàn Phù Quang đi theo sau, không ngừng đẩy tay Tào Cảnh Đồng ra, vừa cào vừa cạy, muốn làm cậu ta buông tay.



Kết quả, làm gì cũng thất bại.



Tào Cảnh Đồng đóng cửa lại, ném cô lên xô pha.



“Anh bị điên à?”



Đoàn Phù Quang ngồi trên xô pha, không vui lườm cậu ta.



Cậu ta khoanh hai tay trước ngực, có chút tò mò hỏi: “Sao em lại ở đây? Đám nhóc điên khùng kia là ở đâu ra thế?”



Ý là sao cô lại ở cùng với đám sinh viên đó.



“Không cần anh quan tâm!” Đoàn Phù Quang tức giận trả lời.



“Tôi không muốn quan tâm, nhưng dưới tầng có một cô gái muốn hôn tôi, tôi mà không hỏi rõ thì chẳng phải là vô duyên vô cớ bị người ta chiếm hời rồi sao?”



Tào Cảnh Đồng đi qua, cười nói.



Cậu ta lấy một chai nước trái cây nhập khẩu ra khỏi tủ lạnh trong phòng VIP, đưa tới trước mặt Đoàn Phù Quang.



Cô liếc qua, kinh ngạc nói: “Quán bar của các anh còn bán cả cái này à?”



“Có thể là cảm thấy nói không chừng ngày nào đó em sẽ đến đây, tôi không ngờ thật sự có thể gặp em ở chỗ này.”



Tào Cảnh Đồng thở dài, có chút thương cảm nói.



Cậu ta biết cô thích uống cái này, trong nước không mua được, vì vậy đã nhờ bạn mua từ nước ngoài về.



Nhưng cậu ta căn bản không biết lúc nào Đoàn Phù Quang sẽ đến quán bar của mình chơi, vì vậy, đã phải vứt bỏ một đống chai nước trái cây hết hạn.



Đoàn Phù Quang im lặng, cô giơ tay nhận lấy, giật móc mở ra, uống một ngụm.



“Con bé tên là Nhạc Tuyết, là em họ của tôi. Mẹ con bé là chị em họ với mẹ tôi, mẹ tôi muốn nịnh nọt bà dì kia, nên bảo tôi đưa con bé đi chơi chút.”



Đoàn Phù Quang luôn kiêu ngạo, hôm nay lại phải dỗ dành một đứa con gái nhỏ hơn mình vài tuổi, cô tất nhiên không thể vui vẻ được.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom