• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (2 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-189

Chương 190: Bê bối gia tộc




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
69361.png

Xem ảnh 2
69361_2.png
Không ngờ, vừa nghe thấy Hà Tư Ca nói thể, Mạnh Gia Nhàn lại bình tĩnh lại.



“Tôi có cái gì mà nén bị thương, thật ra tôi không đau lòng.” Cô ta ngồi thẳng người lên, đồng thời thu lại vẻ mặt đau buồn



Hà Tư Ca lập tức ngẩn ra



“Thật ra bà ấy không phải là mẹ ruột của tôi



Cô không ngờ đúng không? Lần này về nhà chịu tang tôi mới biết, không ngờ bọn họ lại giấu tôi hai mươi mấy năm trời!” Mạnh Gia Nhân nghẹn ngào, trong ánh mắt xuất hiện vẻ căm hờn.



“Bà Mạnh...”



Hà Tư Ca hồi tưởng lại, trong ấn tượng của cô, hình như gia thể của bà Mạnh không đủ để môn đăng hộ đối với nhà họ Mạnh.



Nhìn cô em gái ruột với dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của bà ấy thì biết.



“Trước kia cô cũng không biết à?”



Cô có chút mờ mịt



Xem ra, cái câu chị Bình nói quá có lý, đúng là mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, phía sau cánh cửa đóng kín, không biết có bao nhiêu chuyện chẳng ai biết được



“Không biết



Từ nhỏ tôi đã được đưa đến một trường học quý tộc, nơi đó phỏng theo học viện nữ sinh hoàng gia ở châu u, mỗi tháng chỉ cho phép học sinh về nhà hai ngày, tôi không biết nhiều chuyện trong nhà.” Mặc dù Mạnh Gia Nhân nói chậm rãi, nhưng rõ ràng đã khôi phục bình tĩnh, không còn kích động giống như vừa rồi nữa



“Mặc dù không phải mẹ ruột, nhưng công ơn nuôi dưỡng cũng đáng để cảm kích



Hơn nữa, tôi thấy bà ấy vẫn đủ tốt với cô, nếu không có cũng sẽ không thể nào không nghi ngờ gì.” Nghe được chuyện thể này, trừ an ủi ra, Hà Tư Ca cũng không biết còn có thể nói gì nữa



“Tôi thừa nhận, quả thật bà ấy đối với thật không tệ



Có điều, bây giờ biết tôi không phải con ruột của bà ấy mà mẹ ruột vừa mất, bà ấy đã cướp lấy tôi, tôi thật sự không nuốt nổi cục tức này!” Mạnh Gia Nhàn cắn mạnh môi, hừ lạnh một tiếng: “Cô biết không, bà ấy vốn dĩ là người chăm sóc mẹ tôi, ba tôi không chịu thừa nhận hai người bọn họ đã sớm yêu nhau, chỉ lấy cớ là vì chăm sóc tôi nên mới lấy bà ấy!” Nghe vậy, Hà Tư Ca rất ngạc nhiên.



Suy nghĩ một lát, cô thấp giọng hỏi: “Những lời này cô chỉ nói vì oán trách thôi thì cứ nói.” Mạnh Gia Nhàn ngẩn ra, trên mặt thoáng qua một tia nhếch nhác



“Tôi nói với cô mấy câu mà thôi, cô không muốn nghe thì thôi, cần gì phải châm biếm tội?” Cô ta lập tức nóng nảy



Hà Tư Ca cụp mắt xuống, khẽ nói: “Cô nghe ra tôi châm biếm có chỗ nào? Tôi nói là, bình thường có quá kiêu ngạo, ngay cả lời như vậy cũng không biết nói với ai, suy nghĩ một vòng lại tìm đến tôi.” Nghe lời này, Mạnh Gia Nhàn theo bản năng muốn phản bác



Nhưng cô ta mấp máy môi, vẫn không nói nên lời



Hồi lâu, cô ta mới cười khổ một tiếng: “Thật sự bị cô nói trúng rồi, trải qua chuyện này, cuối cùng tôi cũng đã nhìn thấu, hóa ra bạn bè bên cạnh tôi đều chỉ có thể cùng hưởng phúc, không thể chung hoạn nạn



Nếu như tôi nói chuyện này ra, sau lưng bọn họ sẽ giễu cợt nhà họ Mạnh chúng tôi ngay...”



Hà Tư Ca bình tĩnh nghe.



Bản chất giới thượng lưu vốn giống nhau cả thôi, ở Nam Bình hay Trung Hải thì có gì khác nhau chứ?



Ghen tỵ với người có tất cả, cười nhạo người không có gì, chỉ cần là nơi có người thì đều không thiếu được những chuyện này



“Vậy tôi thì sao? Cô không sợ tôi cười nhạo cô à?” Suy nghĩ một chút, cô hỏi ngược lại



Mạnh Gia Nhàn cười nhạo một tiếng: “Tôi không sợ



Tôi nhìn cô thể nào cũng không vừa mắt, nhưng tôi cảm thấy cô không giống với người khác.” Hà Tư Ca bật cười: “Không giống? Chắc là không vừa mắt giống người khác.” “Thật sự không nghĩ là ba tôi lại thâm tình với bà ấy như vậy, bà ấy vừa đi, ông ấy dường như gặp phải cú sốc lớn, rồi đổ bệnh.”



Mạnh Gia Nhàn cầm cốc trà lên, uống một ngụm trà đã hơi nguội, cảm khái nói.



Không đợi Hà Tư Ca nói gì, cô ta lại nói: “Ba tôi bảo tôi đến Trung Hải tìm cô, cô cùng tôi về, ông ấy muốn gặp cô một lần.” “Gặp tôi?”



Hà Tư Ca kinh ngạc: “Gặp tôi làm gì?” Mạnh Gia Nhân nhắc nhở: “Không phải cô quên rồi chứ, mẹ cô là em họ của ông ấy, có lẽ ở trong lòng ông ấy, vẫn muốn gặp người nhà...” “Cũng đúng.” Dù sao Mạnh Nhị cũng là người nhà họ Mạnh, mặc dù bà đã không còn nữa, nhưng suy cho cùng bà cũng họ Mạnh, dã là xuất thân thì chẳng thể thay đổi được



“Đợi sau này tôi bớt chút thời gian đến Nam Bình một chuyển.” Hà Tư Ca gật đầu



Có điều, đối với cô mà nói thì trước nay vốn cũng chẳng có tình cảm gì với cái gọi là họ hàng nhà mẹ đẻ này, cho nên lời cô cũng chỉ mang tính chất qua loa cho có



Hiển nhiên Mạnh Gia Nhàn cũng hiểu, cô ta đặt cốc trà xuống, túm lấy cánh tay Hà Tư Ca.



“Sau này là lúc nào? Tôi cũng không hiểu, ba tôi nhất định bảo tôi đưa cô về! Bây giờ cô hãy cùng tôi đi, dù sao đây cũng là công ty của chồng cô, cô rời đi mấy ngày cũng đâu thể có vấn đề gì!” Cô ta vừa kéo vừa nói nhanh



“Cô đừng như vậy, lúc nào tôi đi là chuyện của tôi!” Hà Tư Ca gạt tay Mạnh Gia Nhàn ra, lạnh lùng nói



“Cô đi thăm ông ấy đi, ông ấy bị ung thư phổi, chỉ còn ba tháng thôi, cả nhà tôi đều biết rồi, mọi người vẫn giấu ông ấy, bây giờ chỉ có mình ông ấy là vẫn không biết.” Hết cách, Mạnh Gia Nhàn chỉ đành nói thật



Vốn dĩ cô ta không muốn nói chuyện này với Hà Tư Ca, sợ cô làm lộ ra



Nhưng Hà Tư Ca không chịu đi cùng mình, Mạnh Gia Nhàn cũng chỉ có thể cúi đầu, dùng tình để lay động cô



Quả nhiên, Hà Tư Ca cứng người tại chỗ



“Tôi biết cô không có tình cảm gì với nhà tôi, đây cũng là chuyện đương nhiên, dẫu sao từ trước đến nay chúng ta đều không qua lại gì



Nhưng ba tôi thật sự sắp không gắng gượng được nữa rồi, nhất là sự ra đi của mẹ tôi đã khiến ông ấy chịu đả kích rất lớn...”



Mạnh Gia Nhàn từ từ buông lỏng cái tay đang kéo Hà Tư Ca ra, vẻ mặt mệt mỏi.



Nhìn dáng vẻ cô ta, không giống giả vờ.



“Cho dù tôi đi cũng phải chuẩn bị một chút



Mặc dù không xa, nhưng cô biết đấy, tôi còn có con nhỏ, cũng không thể nhấc chân là đi ngay được.”



Hà Tư Ca suy nghĩ một chút rồi nói.



Trước khi đi, hình như Mạnh Gia Nhàn không yên tâm lắm, liên tục quay đầu lại.



“Cô đi về trước đi, tôi sẽ liên lạc với cô.”



Hà Tư Ca đích thân tiễn cô ta ra thang máy, sau đó mới đi tìm Phó Cẩm Hành.



“Anh nghe ngóng giúp em xem lời cô ta nói có phải là thật không.”



Cô khẽ cau mày, hình như trong lòng Hà Tư Ca vẫn không dám hoàn toàn tin tưởng lời Mạnh Gia Nhân nói.



Phó Cẩm Hành nghe xong lời cô, vẻ mặt cũng nghi ngờ



Hẳn lập tức cầm điện thoại lên, gọi một cuộc



Chỉ lát sau, Phó Cẩm Hành cúp điện thoại, nhìn về phía Hà Tư Ca: “Lời cô ta nói đều là thật, bà Mạnh mới qua đời nửa tháng, còn ông Mạnh cũng đúng là bị ung thư phổi giai đoạn cuối, người nhà đều giấu ông ta.” Vừa nghe vậy, trái tim Hà Tư Ca thắt lại



“Tại sao ông ấy phải gặp em?” Cô mờ mịt hỏi



“Anh không biết.” Phó Cẩm Hành cũng không nghĩ ra được lý do



Từ lập trường của hắn, Hà Tư Ca không nên qua đó, tránh lại gây ra phiền phức không cần thiết



“Bỏ đi, em cứ qua đó xem xem



Thật ra em vẫn có một chuyện muốn hỏi ông ấy.”



Suy nghĩ nửa ngày, Hà Tư Ca đã quyết định



Phó Cẩm Hành có chút bất ngờ: “Chuyện gì thế?” Cô đến gần một chút, khoác lấy cánh tay hắn, nhẹ giọng nhắc nhở: “Anh quên rồi à, em luôn rất muốn biết, tại sao lúc mới sinh em ra không lâu thì mẹ em lại đặc biệt đến Nam Bình một chuyến.” Từ trước đến giờ Mạnh Nhị không có liên lạc gì với người nhà họ Mạnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến một người phụ nữ vừa mới sinh con lại vượt nghìn dặm xa xôi đến đó? Quả thực Hà Tư Ca nghĩ mãi cũng không hiểu được



Cô biết, chắc chắn Hà Nguyễn Chính không biết, cho nên cũng không cần đi hỏi ông ta làm gì



“Anh đi cùng em.” Phó Cẩm Hành biết, nếu như không hỏi rõ ràng thì khúc mắc đó sẽ luôn tồn tại trong lòng Hà Tư Ca



“Không cần đâu, công ty bận như vậy, nếu như anh rời đi dăm ba ngày thì còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.” Hà Tư Ca không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt



Cố rõ hơn ai hết, tập đoàn Minh Thị khua chiêng gióng trống cản trở Phó Thị, Minh Duệ Tư lại cố chấp muốn trả thù Mai Lan



Càng đừng nói là còn có đám người Phó Trí Hán rục rịch ngóc đầu dậy, lúc nào cũng có thể gây sóng gió, không thể không cẩn thận để phòng



“Không sao, chỉ dăm ba hôm là về rồi...” Phó Cẩm Hành không coi là gì, hắn thật sự không yên tâm để Hà Tư Ca đến Nam Bình một mình



“Em sợ anh vừa đi, bên này sẽ xảy ra chuyện



Đừng tưởng em không biết, bên chú Ba đã bắt đầu có hành động rồi, chiêu vây khốn này không kéo dài được bao lâu...” Hà Tư Ca thở dài một cái, dựa đầu vào lòng hắn, nhắm mắt lại



Tuy nói như vậy, nhưng Phó Cẩm Hành vẫn bố trí, sai người cùng Hà Tư Ca đến Nam Bình



Dù sao sớm muộn cũng phải đi một chuyển, vậy thì mau đi đi



Đi sớm về sớm, anh đợi em.” Hắn cúi đầu hôn lên trán cô một cái, dịu giọng nói



Hà Tư Ca gọi điện thoại cho cho Mạnh Gia Nhàn, nói với cô ta chiều nay mình sẽ xuất phát, chạng vạng tối là có thể đến Nam Bình



Vừa nghe nói Phó Cẩm Hành sai vệ sĩ đi theo Hà Tư Ca, lại bố trí cả máy bay tư nhân, Mạnh Gia Nhàn vô cùng vui vẻ: “Được, tôi sẽ nói với ba tôi để ông ấy yên tâm!” Về đến nhà, Hà Tư Ca thu dọn đồ đạc đơn giản, dù sao cũng chỉ hai ba ngày mà thôi, không cần chuẩn bị quá nhiều, đặt hết đồ vào một cái túi đựng hành lý



Hai vệ sĩ theo bên cạnh Hà Tư Ca



Lúc ra ngoài, cô vừa định lên xe thì nhà bên cạnh truyền tới một tiếng hô lớn: “Chị, chị đi đâu thế?” Nghe thấy tiếng, Hà Tư Ca ngẩng đầu nhìn lên, chính là Minh Duệ Viễn đứng ở trên ban công phòng ngủ tầng hai đang nhìn mình



“A Viễn hả, tôi có việc cần ra ngoài mấy hôm.”



Cô cười, vẫy tay với cậu ta: “Về rồi nói chuyện.” Thấy cô định đi, Minh Duệ Viễn vội vàng truy hỏi: “Chị đi đâu thế?” Hà Tư Ca cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng nói: “Tôi đi Nam Bình, mấy ngày sẽ về ngay, cậu chú ý vết thương trên chân, nhớ uống thuốc đúng giờ đấy.” Nói xong, cố lên xe rời đi.



Đợi chiếc xe kia hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, ý cười trên mặt Minh Duệ Viễn mới biến mất



“Nam Bình..



mình vẫn chưa từng đến Nam Bình!” Cậu ta lẩm bẩm, ánh mắt trở nên có chút dọa người



Vừa đến sân bay, Phó Cẩm Hành đã gọi điện thoại cho cô



Hắn dặn dò đủ thứ, ngay cả Hà Tư Ca cũng cảm thấy hắn quá cẩn thận, có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn kiên nhẫn lắng nghe



Nghe một lúc lâu, đợi cô cúp máy rồi, Mạnh Gia Nhân ngồi ở bên cạnh không nhịn được mà nói: “Đã sớm nghe nói Phó Cẩm Hành có thủ đoạn ác liệt, tung hoành trong giới kinh doanh, không ngờ lại là một người nhiều lời như vậy.”



Hà Tư Ca có chút ngượng ngùng: “Anh ấy không yên tâm, cứ muốn đi cùng tôi, đáng tiếc công ty quá bận, thật sự không đi được.” “Nếu như tôi là cô, tôi cũng muốn ở bên người đàn ông như vậy



Cô có biết không, tôi và Tưởng Thành Hủ trừ nói với nhau mấy câu vào hôm tang lễ ra thì vẫn chưa liên lạc với nhau lần nào.” Mạnh Gia Nhàn khẽ thở dài một cái.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom