• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (2 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-81

Chương 82: Chim trĩ muốn làm phượng hoàng




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
66359.png

Xem ảnh 2
66359_2.png
Đến khi Phó Cẩm Hành tỉnh lại, hắn đã trở về phòng ngủ, nằm ở trên giường của mình.



Hai người Tào Cảnh Đồng và Tiểu Triệu khiêng Phó Cẩm Hành lên tầng, bác sĩ gia đình cũng đã tới.



Máu của hắn đã ngừng chảy, chỉ có điều do mất máu quá nhiều, hơn nữa vẫn luôn không được nghỉ ngơi tử tế, cho nên mới ngất đi, nhưng tình hình cũng không quá xấu.



Lúc mở mắt ra, Phó Cẩm Hành nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của Hà Tư Ca.



Dễ thấy cô đã khóc rất lâu, hai mắt đỏ hoe, nước mắt không ngừng rơi xuống, nước mắt khô rồi lại ướt, ướt rồi lại khô.



“Đồ ngốc, anh không sao, em khóc cái gì?”



Phó Cẩm Hành giơ tay lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.



“Không phải anh đã hứa với em… nói… nói sẽ không có chuyện gì sao… anh gạt người… anh là đồ lừa đảo… Anh nói mặc áo chống đạn thì tất cả đều sẽ ổn thỏa… hu hu…”



Hà Tư Ca nghẹn ngào, cô nắm tay Phó Cẩm Hành, dùng móng tay đâm mạnh vào mu bàn tay hắn, trút ra hết nỗi sợ hãi và lo lắng trong lòng mình.



Hắn không tránh né, để mặc cô phát tiết.



Đến khi bàn tay Phó Cẩm Hành đỏ lên, Hà Tư Ca mới dừng lại.



Nếu không phải bác sĩ cam đoan hết lần này tới lần khác là hắn chỉ cần nghỉ ngơi, sẽ không có chuyện gì thì cô tuyệt đối sẽ không để ông ta đi như thế.



“Đúng vậy, ai biết Minh Đạt lại giở trò, ông ta không nổ súng, lại đổi thành chơi dao… khụ khụ… anh muốn uống nước.” Chưa nói xong, Phó Cẩm Hành nói xong đã ho khan.



Hà Tư Ca vội đỡ hắn ngồi dậy, còn kê một cái gối ở phía sau Phó Cẩm Hành, để hắn dựa vào.



Sau đó, cô mới lấy một cốc nước đã rót từ trước, đưa cho hắn uống.



Uống hết nửa cốc, cuối cùng Phó Cẩm Hành cũng ngừng ho.



Hắn điều chỉnh hô hấp, chờ mình bình tĩnh lại mới bảo Hà Tư Ca gọi Tào Cảnh Đồng và Đoàn Phù Quang tới, nói với mọi người đầu đuôi ngọn ngành chuyện đã xảy ra trước đó.



Ba người vây quanh giường, nghiêm túc lắng nghe Phó Cẩm Hành kể xong, ai nấy đều cảm thấy vô cùng kinh hãi.



Bọn họ không chỉ cảm thấy sợ hãi trước những việc Minh Đạt đã làm, mà còn cảm thấy kinh ngạc với sự chủ động ra tay cứu giúp của Mộ Kính Nhất.



“Nói như vậy, nếu như lúc đó không phải Mộ Kính Nhất ra tay, có lẽ kết quả sẽ không thể tưởng tượng nổi?” Tào Cảnh Đồng kinh ngạc hỏi.



“Đúng vậy, không ngờ lại có thể giấu lưỡi dao trong miệng, đúng là xảo quyệt quá mức? Nghe thôi đã cảm thấy hãi hùng, người tôi nổi hết cả gai ốc rồi, thật sự không ngờ mà. Hơn nữa, trước đó ông ta còn nói với anh nhiều như vậy!”



Đoàn Phù Quang vừa nói, vừa dùng hai tay xoa cánh tay, dường như thật sự nổi rất hết cả da gà.



“Minh Đạt được huấn luyện đặc biệt trong nhiều năm, bản lĩnh phi phàm, có thể làm được chuyện này thì cũng không ngạc nhiên lắm. Chỉ là…” Nói tới đây, Tào Cảnh Đồng dừng lại một chút. “Ông ta đã bị khống chế rồi mà còn dám liều lĩnh như vậy, chứng minh thù hận trong lòng rất sâu đậm, đã không thể hóa giải được nữa rồi. Người như thế, nếu giữ ông ta lại thì quả thật là một mối đe dọa vô cùng lớn.”



Từ mức độ nào đó, Tào Cảnh Đồng cũng tán thành với cách nói của Hà Tư Ca.



Không thể để Minh Đạt tiếp tục sống, nếu như ông ta không chết, vậy thì nhất định vẫn sẽ tìm cơ hội trả thù.



“Đúng vậy, tâm lý của ông ta đã quá mức méo mó rồi. Anh Phó, anh nhất định đừng ôm ý tưởng sẽ cảm hóa được ông ta.” Đoàn Phù Quang tiếp lời.



“Tôi chưa từng nghĩ như thế, kể cả việc đi gặp ông ta lần này, tôi cũng không định khiến ông ta cải tà quy chính. Tôi chỉ cảm thấy, tôi nên có một cơ hội mặt đối mặt nói chuyện rõ ràng với ông ta. Trước đó luôn không có cơ hội như vậy, chỉ sợ sau này cũng sẽ không có nữa.”



Im lặng một lát, Phó Cẩm Hành mới thở dài.



“Cho dù là ai làm anh bị thương thì em cũng sẽ khiến kẻ đó phải trả giá!”



Hà Tư Ca nửa ngày không mở miệng, lúc này sắc mặt u ám nói.



Đôi mắt vô cùng xinh đẹp của cô cũng đã mất đi sự dịu dàng trước kia, chỉ còn lại thù hận sâm đậm.



Minh Duệ Viễn cũng nhanh chóng chạy đến.



Cậu ta không ngờ, còn chưa đến một ngày mà sự việc lại phát triển đến nông nỗi này!



“Tòa nhà đỏ là chỗ nào?” Nghe Tào Cảnh Đồng nói tình hình, Minh Duệ Viễn tò mò hỏi.



“Một nơi rất thần bí, chuyên dùng để cách ly và điều tra những nhân vật có thân phận không tầm thường, ví dụ như quan chức, doanh nhân lớn. Bây giờ Minh Đạt đang ở đó, chờ kết thúc điều tra, mới có sự can thiệp của cơ quan pháp luật, coi như là vì thân phận của bọn họ đặc biệt nên cần phải đối đãi đặc biệt.” Tào Cảnh Đồng giải thích.



“Tôi biết rồi. Bây giờ Phó Cẩm Hành thế nào rồi? Tôi đi lên xem xem.”



Nói xong, Minh Duệ Viễn định lên tầng.



Tào Cảnh Đồng ngăn cản cậu ta: “Đợi đã! Tôi vẫn có chuyện muốn hỏi cậu.”



“Sao thế?”



Minh Duệ Viễn không quá khách sáo nhìn cậu ta.



“Để tôi hỏi đi. Cảnh Đồng, cậu qua chỗ Tiểu Phù đi, hình như cô ấy cũng sợ, sắc mặt không tốt lắm.” Hà Tư Ca đứng trên cầu thang, bình tĩnh nói.



“Được.” Tào Cảnh Đồng không nói gì thêm, xoay người về phòng mình.



Nhìn thấy Minh Duệ Viễn, Hà Tư Ca bước từng bước xuống cầu thang.



“Tôi không muốn phí lời với cậu, tôi chỉ hỏi cậu một câu, chuyện cậu hứa với Minh Duệ Tư, vẫn muốn giữ lời sao?”



Cô đi thẳng đến trước mặt cậu ta, hỏi thẳng vào vấn đề.



Nhìn thấy khuôn mặt mà mình ngày nhớ đêm mong này, nhất thời Minh Duệ Viễn không nói được gì.



Trong bao nhiêu giấc mơ, cô đứng ở trước mặt mình, dịu dàng mỉm cười.



Cô giơ tay về phía mình, dắt cậu ta bước từng bước đi đến nơi tuyệt đẹp nhất.



Biết rõ chỉ là một giấc mơ mà thôi, nhưng mà mỗi khi tỉnh lại, Minh Duệ Viễn vẫn cảm thấy hạnh phúc hư ảo.



“Tôi…”



Cậu ta há miệng, cảm thấy cổ họng khô khốc, suýt nữa không nói nên lời.



“Qua đây.” Hà Tư Ca đi đến xô pha, cầm một cái cốc không, rót nước, đưa cho Minh Duệ Viễn.



“Uống đi, uống xong rồi nói.”



Cậu ta nhận lấy cốc nước, uống từng ngụm từng ngụm, dường như chỉ có thể dùng việc uống nước để che giấu sự căng thẳng trong lòng, còn có một chút phấn khích khó có thể nói thành lời.



“Bây giờ cậu có thể nói rồi chứ? Tôi cũng không vòng vo nữa, tôi chỉ hỏi cậu một câu, vì sao Minh Duệ Tư lại bảo cậu giết cô ta?”



Chờ Minh Duệ Viễn uống nước xong, Hà Tư Ca lạnh lùng mở miệng hỏi.



Cậu ta sửng sốt, dường như không ngờ cô sẽ hỏi mình câu hỏi như thế.



“Chị… không phải là chị không nhớ nữa rồi sao? Chuyện hôm đó…” Giọng Minh Duệ Viễn có chút cay đắng.



“Tôi không nhớ, không có nghĩa là người khác cũng không nhớ rõ. Chúng tôi đã từng điều tra, thật ra lúc đó Minh Duệ Tư đã biết mình mắc bệnh nan y, cho nên với tính cách của cô ta, dù có chết thì cũng sẽ khiến cái chết đó có lợi nhất, không phải sao?”



Hà Tư Ca dứt khoát vạch trần, không cho Minh Duệ Viễn cơ hội có thể phản bác lại cô.



“Nếu chị đã biết rồi, vậy tôi cũng không có gì để giấu nữa, phải, chị nói không sai.”



Đối mặt với thái độ nghiêm túc của Hà Tư Ca, cậu ta cảm thấy mình không có khả năng nói dối cô, đó là chuyện căn bản không làm được.



“Cô ấy biết mình không sống được bao lâu nữa, cho nên mới đến tìm tôi, hỏi tôi dự định sau này. Cô ấy nói, nếu tôi muốn giành Tập đoàn Minh Thị, cô ấy sẽ không ngăn cản tôi, nhưng yêu cầu tôi nhất định phải thề, nếu như thật sự có một ngày như thế, cũng phải giữ lại mạng sống của Minh Đạt, xem như là báo đáp ân tình nhiều năm của ông ta. Tôi… tôi đồng ý với cô ấy rồi.”



Minh Duệ Viễn nói đầu đuôi ngọn ngành cho Hà Tư Ca.



Nghe cậu ta nói xong, cô cũng im lặng.



Nhìn từ góc độ đạo đức, cách làm của Minh Duệ Tư thật ra cũng không coi là quá đáng.



Cho dù Minh Đạt làm gì với người khác, nhưng ông ta quả thật đã cứu hai mẹ con bọn họ.



Hơn nữa, gần hai mươi năm qua, Minh Đạt hết lòng chiếu cố bọn họ, còn giao công ty cho Minh Duệ Tư quản lý, vô cùng tín nhiệm cô ta.



“Cho nên, cho dù xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ không đẩy Minh Đạt vào chỗ chết, đây là ranh giới cuối cùng của tôi.”



Lấy lại tinh thần lần nữa, Minh Duệ Viễn nghiêm túc nói.



“Vậy nếu bây giờ tôi muốn cậu phải phá vỡ ranh giới cuối cùng này thì sao?” Hà Tư Ca nhìn chằm chằm cậu ta, lạnh lùng hỏi.



Minh Duệ Viễn sửng sốt: “Chỉ vì ông ta làm Phó Cẩm Hành bị thương à?”



“Chẳng lẽ như thế còn chưa đủ sao? Hay phải đợi ông ta giết một trong những người chúng tôi thì mới không coi là quá đáng?” Cô tức giận gầm nhẹ.



Minh Duệ Viễn tránh nặng tìm nhẹ trả lời: “Không phải chúng ta vẫn ổn sao? Sau này ông ta cũng không còn cơ hội ra tay nữa…”



“Cho nên, ý của cậu là, cậu vẫn sẽ giữ đúng lời hứa, cho Minh Đạt một con đường sống? Hoặc là, tôi dứt khoát nói rõ một chút, nếu như tôi nhất định muốn mạng của ông ta, cậu cũng sẽ là kẻ thù của tôi, đúng không?”



Hà Tư Ca nói thẳng, không vòng vo với cậu ta nữa.



Đã nói đến nước này rồi, muốn uyển chuyển là chuyện không thể.



“Chị… sao chị lại nhất định muốn ông ta chết? Tôi có thể cam đoan, sau này ông ta sẽ không…”



Nhìn ra thái độ kiên quyết của Hà Tư Ca, Minh Duệ Viễn vội vàng tiến lên hai bước, vẻ mặt lo lắng, vẫn muốn thuyết phục cô.



“Cậu không cần bảo đảm, lời bảo đảm của cậu chẳng có bất cứ ý nghĩa gì cả.”



Dừng một chút, Hà Tư Ca lại nói: “Huống hồ, bây giờ tôi không xin ý kiến của cậu, tôi chỉ nói với cậu, nếu cậu muốn ông ta sống, tôi muốn ông ta chết, chúng ta sẽ trở lại vị trí đối địch, cậu hiểu chưa?”



Minh Duệ Viễn mấp máy môi, nhất thời không nói nên lời.



“Đứng ép cậu ta, cậu ta cũng không có lựa chọn.”



Không ngờ, Phó Cẩm Hành đáng lẽ phải nghỉ ngơi trong phòng ngủ trên tầng lại đi xuống.



Nghe thấy tiếng hắn, Hà Tư Ca vội vàng quay đầu lại: “Sao anh lại xuống đây? Bác sĩ bảo anh nghỉ ngơi cẩn thận, anh không thể đi tự ý lại được!”



Nói xong, cô vội đỡ Phó Cẩm Hành tới xô pha, để hắn ngồi xuống trước.



Nhìn thấy sắc mặt Phó Cẩm Hành khó coi như thế, Minh Duệ Viễn cũng bị dọa sợ, vội vàng đi qua, muốn xem vết thương của hắn.



“Không cần đâu. Đây đều là một tay người cha nuôi tốt của cậu làm, cậu xem cũng vô dụng.” Hà Tư Ca giơ tay ngăn cản Minh Duệ Viễn.



“Đã bị cách ly thẩm tra rồi lại vẫn có thể làm ra chuyện điên rồ như vậy, người như thế cho dù còn sống, cũng sẽ không biết ơn, sẽ chỉ nghĩ đủ mọi cách để làm chuyện xấu!” Cô căm hận nói.



“Lúc ông ta… ông ta bị đưa đến nơi đó, chẳng lẽ không bị soát người sao?” Minh Duệ Viễn cũng kinh ngạc.



“Giấu lưỡi dao mỏng trong miệng, lợi hại chứ?” Hà Tư Ca cười lạnh một tiếng.



“Bỏ đi, em ép cậu ta cũng không có ích lợi gì. Đối với chúng ta mà nói, Minh Đạt quả thật tội ác tày trời, nhưng đối với một số người mà nói, Minh Đạt lại là ân nhân cứu mạng. Không thể dùng tiêu chuẩn của mình đi áp đặt lên người khác, huống hồ, không ai có quyền lựa chọn xuất thân của mình, điểm này, không phải hai chúng ta đều rõ hơn người khác sao?”



Phó Cẩm Hành kiên nhẫn khuyên nhủ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom