• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (2 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-82

Chương 83: Âm mưu thất bại




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
66360.png

Xem ảnh 2
66360_2.png
Đây là thỏa thuận ngầm giữa hắn và Tào Cảnh Đồng.



Một khi hai người đều bị nghi ngờ thì phải giành khẳng định người còn lại trước.



Phó Cẩm Hành nhìn ra được Minh Duệ Viễn đang nghi ngờ Tào Cảnh Đồng, thế là hắn thuận theo lời cậu ta, để cho Tào Cảnh Đồng lĩnh đạn trước.



Như vậy thì có thể tránh bị Minh Đạt hoặc Minh Duệ Viễn phát hiện hai người bọn họ vẫn còn lén lút qua lại, hơn nữa còn là một phe.



“Anh cũng cảm thấy có thể anh ta biết đúng không? Chẳng trách…”



Minh Duệ Viễn lộ ra vẻ mặt “quả nhiên là thế”, đồng thời, đáy mắt cậu ta lóe lên tia u ám.



Mặc dù chỉ là thoáng qua, nhanh đến mức kinh người, nhưng Phó Cẩm Hành vẫn không bỏ sót, hắn nhìn thấy rất rõ ràng.



Một mình Minh Duệ Viễn đã rất khó đối phó rồi, hơn nữa còn có Minh Đạt, Mộ Kính Nhất.



“Cậu định làm thế nào?” Phó Cẩm Hành quan tâm hỏi.



“Haiz, còn có thể làm thế nào nữa? Tìm anh oán thán thôi, thật ra trong lòng tôi đã thoải mái hơn nhiều rồi. Tôi cũng không thể xung đột với anh ta được đúng không? Bỏ đi, tôi cũng chẳng có hứng với việc quản lý công ty, cứ lăn lộn cho qua ngày đi.”



Minh Duệ Viễn nói vô cùng thoải mái, lúc nói còn thể hiện mình hoàn toàn không có ý đồ gì với Tập đoàn Minh Thị.



Nhưng thật sự có phải như vậy không?



Ít nhất, Phó Cẩm Hành không tin.



Cậu ta càng ra sức rũ sạch quan hệ thì càng đáng nghi.



“Cậu có thể nghĩ như vậy, đương nhiên là tốt nhất, phát tiết tâm trạng ở đây xong, sau khi trở về nên làm cái gì thì làm cái đó đi.”



Phó Cẩm Hành cũng cười, giơ tay vỗ vai vỗ Minh Duệ Viễn.



“Tuổi còn trẻ, tiền đồ vô hạn, tôi trông chờ cậu.”



Cho dù hắn cũng trưởng thành sớm, nhưng lúc Phó Cẩm Hành còn nhỏ như Minh Duệ Viễn, hắn không làm được những chuyện máu lạnh như vậy.



“Anh đừng cười tôi nữa, dù sao tôi cũng ra ngoài rồi, cũng không vội về công ty, buổi chiều tôi đến bệnh viện thăm Tỉnh Tỉnh được không?” Minh Duệ Viễn chớp mắt, vẻ mặt vô tội hỏi.



Đối mặt với yêu cầu của cậu ta, Phó Cẩm Hành chỉ đành gật đầu: “Được, cậu đi đi. Bây giờ tình trạng của con bé ngày một tốt hơn rồi. Đúng là Mộ Nhất Kính nói được làm được, thuốc anh ta nghiên cứu điều chế ra có thể giúp con bé khôi phục thị lực.”



Nghe thấy thế, Minh Duệ Viễn càng muốn đi ngay, cậu ta muốn lập tức đi thăm Tỉnh Tỉnh.



“Nói trước, tôi không phá sân khấu của mọi người, tuyệt đối không được nói chân tướng cho tên đó đấy. Tôi đoán Mộ Kính Nhất vẫn tưởng tôi là con trai ruột của Minh Đạt, là anh em của anh ta.”



Dường như cậu ta đột nhiên nghĩ đến chuyện quan trọng gì đó, vẻ mặt như tranh công nói với Phó Cẩm Hành.



“Ừ, chuyện này vẫn phải cảm ơn cậu.”



Dù cho trong lòng hiểu rõ, sở dĩ Minh Duệ Viễn có ý giấu giếm chỉ là vì chính cậu ta mà thôi, nhưng Phó Cẩm Hành vẫn trịnh trọng gật đầu, nói cảm ơn cậu ta.



“Cảm ơn thì không cần đâu, chỉ cần đừng kéo tôi vào là được rồi. Mộ Kính Nhất kia thật sự không phải là người dễ dây vào, nói thật tôi cũng hơi sợ.” Minh Duệ Viễn rụt cổ lại, dáng vẻ sợ hãi.



Nói xong, cậu ta đi về phía cửa phòng làm việc.



Phó Cẩm Hành cũng đứng dậy tiễn cậu ta ra cửa.



Lúc Minh Duệ Viễn sắp bước ra khỏi cửa, Phó Cẩm Hành đột nhiên thở dài một tiếng, vô cùng cảm khái nói: “Qua lần người nhà bị bệnh qua đời này, tôi mới hiểu một chuyện, thì ra có một số người làm cha mẹ có thể bỏ ra tất cả vì con cái của mình, cho dù biết mình không còn sống được bao lâu nữa, nhưng họ cũng sẽ cố gắng sắp xếp thỏa đáng mọi thứ, cho dù mất mạng cũng không tiếc.” Những lời này, nghe qua thì như không đầu không đuôi.



Nếu như Minh Duệ Viễn không làm gì hổ thẹn, có lẽ cậu ta nghe cũng không cảm thấy gì.



Có điều Phó Cẩm Hành vừa nói xong, vẻ mặt cậu ta lập tức thay đổi rõ ràng.



Cậu ta trước giờ nhạy cảm, trưởng thành sớm, cho dù Phó Cẩm Hành không ý gì đặc biệt, nhưng với tính cách của Minh Duệ Viễn, ít nhiều gì cậu ta cũng sẽ nghiền ngẫm.



Càng không cần nói những lời nói này có ý ám chỉ, cậu ta càng không thể không suy nghĩ nhiều.



“Có lẽ vậy, có điều cũng có ngoại lệ.”



Minh Duệ Viễn không phải một kẻ ngốc, cậu ta gần như có thể xác định, Phó Cẩm Hành đoán được giao hẹn giữa cậu ta và Minh Duệ Tư, đây là cố ý dùng lời nói để thăm dò.



Cho nên cậu ta cũng hít sâu một hơi, cười vô tư: “Giống như Mộ Kính Nhất, không phải anh ta bị cha mẹ ruột của mình vứt bỏ sao? Nói ra, thật sự tôi rất hiểu anh ta, so với anh ta, rõ ràng tôi tốt số hơn nhiều.”



Đối với phản ứng của Minh Duệ Viễn, Phó Cẩm Hành ngược lại không hề kinh ngạc.



Hắn đã sớm đoán được tên nhóc này sẽ cố ý nhắc tới chuyện của Mộ Kính Nhất, mục đích chính là muốn nói sang chuyện khác.



“Vậy cậu thì sao? Anh ta vẫn một lòng muốn trả thù, cậu có tâm tư này không?”



Phó Cẩm Hành chống một tay lên khung cửa, nghiêng đầu như cười như không hỏi.



“Tôi? Đối với chuyện trước kia, tôi không có cố chấp gì, tôi không giống Mộ Kính Nhất. Theo tôi thấy, quá khứ mãi mãi không quan trọng bằng hiện tại và tương lai. Bây giờ tôi là cậu út của Tập đoàn Minh Thị, chuyện này quan trọng hơn bất cứ thứ gì.” Minh Duệ Viễn thu lại nụ cười, nói năng nghiêm túc.



“Tâm thái của cậu rất không tệ, nếu như Mộ Kính Nhất rộng lượng bằng một nửa của cậu, anh ta cũng sẽ không gây ra nhiều rắc rối như vậy rồi.” Phó Cẩm Hành gật đầu, khẳng định.



“Đây không phải là rộng lượng, đây là có thể thể hiện vị trí của mình. Hơn nữa...”



Minh Duệ Viễn chun mũi, vẻ mặt trẻ con nói: “Nếu anh ta quay lại, tôi phải làm thế nào? Con trai ruột hơn hay là con nuôi hơn, điều này chắc hẳn anh rõ hơn tôi nhỉ? Tôi nghe nói, trước khi chết, Phó Trí Hán đã để lại phần lớn di sản của ông ta cho anh, ngay cả người vợ sống với ông ta mấy chục năm cũng chỉ nhận được một phần nhỏ thôi!”



Thấy cậu ta nói đi nói lại một hồi lại chuyển chủ đề lên mình, Phó Cẩm Hành có chút không vui.



“Vì thế chắc hẳn cậu không hy vọng Mộ Kính Nhất quay lại nhỉ?”



Hắn nói thẳng, lười khua môi múa mép với thằng nhóc này.



“Hy vọng à, đúng là tôi không hy vọng, nhưng nếu như người ta nhất quyết trở về, tôi cũng không cản được. Dù sao người ta là con ruột, còn tôi chỉ là đứa con hoang được nhặt về.” Vẻ mặt Minh Duệ Viễn hậm hực nói.



Nhìn dáng vẻ cậu ta, dường như cũng lo lắng vì chuyện này.



Chỉ có điều Mộ Kính Nhất đã đi rồi, đối với Minh Duệ Viễn mà nói, có thể tạm thời thở phào nhẹ nhõm.



Nhưng giường của mình sao có thể để cho người khác ngủ được?



Hai người bọn họ đều rõ, tuy Mộ Kính Nhất đã đi rồi, nhưng cũng chỉ là tạm thời, sớm muộn gì hắn cũng sẽ quay lại.



“Cậu có dự định gì?” Phó Cẩm Hành truy hỏi.



“Tôi có thể có dự định gì, tôi vẫn là một đứa trẻ thôi.”



Minh Duệ Viễn lại đổi biểu cảm khác, cười hì hì hỏi: “Vậy còn anh? Anh chỉ mải hỏi tôi, anh cũng không thể để Mộ Kính Nhất uy hiếp anh mãi thế được chứ? Cẩn thận ngay cả vợ và con anh cũng bị kéo vào! Tôi chỉ là một người cô độc, cùng lắm thì một mạng người, anh thì không được đâu.”



Cậu ta nửa đùa nửa thật nói, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Phó Cẩm Hành.



“Nếu cậu và tôi đều không muốn Mộ Kính Nhất phá hủy cuộc sống của chúng ta bây giờ, tôi nghĩ chúng ta nên tìm một cơ hội cùng ngồi xuống nói chuyện.”



Phó Cẩm Hành mỉm cười, buông tay ra, đồng thời mở cửa phòng làm việc, làm ra tư thế mời Minh Duệ Viễn.



Ngoài miệng hắn nói là nói chuyện, nhưng động tác lại là đang đuổi khách.



Minh Duệ Viễn ngẩn ra, cong khóe miệng lên: “Ồ, xem ra hôm nay không bàn được rồi nhỉ?”



Phó Cẩm Hành cười nói: “Bàn bạc chuyện lớn phải có thời cơ thích hợp, hoàn cảnh thích hợp. Tuy phòng làm việc của tôi cũng coi như rộng rãi sáng sủa, nhưng không khí không tốt, hơn nữa tôi thấy hình như cậu cũng không thích uống trà.”



Hiểu rõ ý hắn, Minh Duệ Viễn cũng gật đầu: “Cũng đúng, tôi không quen uống trà, thôi thì đợi anh hẹn tôi uống cà phê đi!”



Cậu ta vẫy tay, nghênh ngang rời đi.



Nhìn bóng lưng Minh Duệ Viễn, ý cười trên môi Phó Cẩm Hành dần bay biến.



Có lẽ đã đến lúc cho Tào Cảnh Đồng ra ngoài hít thở không khí rồi, vì giúp mình mà cậu ta đã chịu oan ức quá lâu, ngày cả tình cảm cá nhân cũng bị ảnh hưởng rất lớn.



Về đến nhà, Phó Cẩm Hành không giấu giếm bất cứ thứ gì với Hà Tư Ca, nói chuyện tiếp theo hắn muốn làm với cô.



Vốn tưởng là cô sẽ phản đối, hoặc là đưa ra ý kiến gì khác.



Không ngờ sau khi nghe xong, Hà Tư Ca chỉ nhẹ nhàng nói: “Chắc chắn em sẽ ủng hộ quyết định của anh, nhưng anh phải chú ý an toàn, cẩn thận một chút.”



Phó Cẩm Hành cảm thấy hơi kinh ngạc: “Trước kia không phải em luôn phản đối anh kéo Minh Duệ Viễn xuống nước sao?”



Cô luôn cằn nhằn, đại loại như là Minh Duệ Viễn vẫn còn là một đứa trẻ, cố gắng đừng khiến cậu ta dính líu đến ân oán đời trước.



“Vấn đề là không phải chúng ta muốn kéo cậu ta xuống nước hay không, mà là cậu ta căn bản không muốn lên bờ, cho dù xảy ra chuyện thì có thể trách ai được?”



Hà Tư Ca quay lại nhìn thẳng vào mắt Phó Cẩm Hành, nghiêm túc nói: “Em cũng không thể đối xử quá lương thiện với người khác mãi được, ngược lại khiến những người thân của mình vướng vào vòng nguy hiểm, đúng không?”



Hắn bật cười: “Em có thể nghĩ như vậy đương nhiên là tốt nhất. Đúng rồi, hôm nay lúc cậu ta đi thăm Tỉnh Tỉnh, không làm gì khác chứ?”



Có lẽ cô hiểu lầm ý của Phó Cẩm Hành, oán giận nói: “Này, anh tưởng là em sẽ vui vẻ với cậu ta à?”



“Anh là sợ cậu ta hại Tỉnh Tỉnh, tuy người hạ độc Tỉnh Tỉnh là Mộ Kính Nhất, nhưng từ lúc đó cho tới bây giờ chúng ta không có bất cứ chứng cứ nào chứng minh Minh Duệ Viễn hoàn toàn không biết chuyện này. Cậu ta phát hiện ra nguy hiểm nhưng không ngăn cản, ngược lại còn để mặc Mộ Kính Nhất, điều này cũng không phải hoàn toàn không có khả năng.”



Phó Cẩm Hành nghiêm mặt nói.



Nghe hắn phân tích như vậy, Hà Tư Ca mới hiểu là mình đã hiểu lầm.



“Mặc kệ có liên quan với cậu ta hay không, dù sao em cũng đã hận cậu ta rồi. Nếu không phải cậu ta thì cũng đâu đến nỗi xảy ra nhiều chuyện như vậy. Nếu không có sự cố đụng xe ở đường hầm kia, có lẽ em sẽ mãi mãi không nhớ lại chuyện trước đây, cho đến chết vẫn là một người phụ nữ khác.” Hà Tư Ca giận dữ nói.



Chính vào mấy ngày trước, lúc cô thu dọn đồ đạc, tìm thấy một số đồ cá nhân, nhìn thấy cái tên lạ lẫm, thông tin lạ lẫm, Hà Tư Ca khó tránh khỏi hãi hùng khiếp vía.



Quá nguy hiểm!



Nếu như cô mãi không nhớ ra, nếu như cô không tìm được Phó Cẩm Hành, qua mấy năm nữa nói không chừng Minh Duệ Viễn sẽ nghĩ ra cách xấu xa gì đó ép cô trở thành người phụ nữ của cậu ta, nói không chừng còn chiếm Tỉnh Tỉnh làm của riêng.



Nói tới đây, Hà Tư Ca không nhịn được rùng mình.



“Nhưng tính cảnh giác của Minh Duệ Viên rất cao, anh định làm sao để thuyết phục được cậu ta, làm thế nào khiến cậu ta bắt tay với anh được?” Cô lo lắng hỏi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom