• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (1 Viewer)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-83

Chương 84: Tai nạn xe




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
66361.png

Xem ảnh 2
66361_2.png
Cô không hiểu nổi vì sao những người vốn không quen biết này lại căm ghét Tỉnh Tỉnh sâu đậm đến vậy.



Thậm chí bọn họ không tiếc dùng những từ ngữ ác độc để nói về một đứa trẻ chưa đầy một tuổi, chẳng lẽ chỉ là bởi vì cha của nó là Phó Cẩm Hành sao? Con bé sinh ra ở nhà họ Phó tiếng tăm lừng lẫy thì là tội lỗi sao?



Mạnh Tri Ngư thật muốn chính miệng hỏi đám anh hùng bàn phím tự xưng là chính nghĩa này.



Nhưng bây giờ cô không có tinh lực, cũng không có thời gian



“Đừng xem nữa.” Không biết từ lúc nào, Phó Cẩm Hành đã đi tới, hắn giơ tay đóng màn hình laptop trước mặt Mạnh Tri Ngư lại, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng



“Vì sao..



Vì sao chứ...”



Cô thật sự không hiểu, vì sao ông trời lại muốn Tỉnh Tỉnh chịu đựng nỗi đau khổ này, vì sao không phải là cô?



Cô tình nguyện là mình chịu đựng tất cả! “Chúng ta sẽ luôn ở bên con, đừng buồn.” Phó Cẩm Hành vỗ nhẹ lưng Mạnh Tri Ngư, dịu dàng nói



Mắt hắn cũng đỏ lên, quanh cằm cũng mọc lún phún râu, khuôn mặt tiều tụy



Chị Bình đã tới trường học xin phép cho Tân Tân nghỉ dài hạn, đây cũng là ý kiến của Phó Cẩm Hành.



Bất cứ lúc nào cũng có thể học, nhưng ngộ nhỡ Tỉnh Tỉnh xảy ra chuyện gì, thời gian hai anh em ở bên nhau sẽ không còn nhiều nữa



Vì vậy, hắn thà để cho hai đứa bé ở bên nhau, làm bạn với nhau



“Anh Phó, tôi đã sắp xếp lại lộ trình nửa tháng tiếp theo của anh, anh xem thử có chỗ nào cần sửa không.”



Lạc Tuyết đi đến bệnh viện, cô dựa theo yêu cầu của Phó Cẩm Hành, hủy bỏ toàn bộ hoạt động ra nước ngoài và xã giao, hơn nữa còn giảm bớt lượng công việc, cố gắng làm việc từ xa, họp trực tuyến



Phó Cẩm Hành nhận máy tính bảng, đi sang bên cạnh xem.



Hắn chọn ra hai mục, điều chỉnh một chút, Lạc Tuyết ghi chép lại hết



“Chỗ này, để cho Cẩm Thiêm đi thay tôi.” Hắn chỉ vào một buổi khai mạc, nói với Lạc Tuyết.



“Anh Phó, buổi khai mạc này rất quan trọng, tôi đề nghị anh nên đích thân tham dự, bởi vì bộ trưởng Vương cũng sẽ đến, nghe nói ông ấy cảm thấy rất hứng thú đối với tập đoàn chúng ta...”



Lạc Tuyết nhíu mày, nhẹ giọng nhắc nhở



Đương nhiên Phó Cẩm Hành biết rõ quan hệ lợi hại trong chuyện này, nhưng hắn không có lựa chọn: “Hôm đó là ngày các chuyên gia hội chẩn cho Tỉnh Tỉnh lần thứ hai, tôi phải ở lại bệnh viện...” Không đợi hắn nói xong, Mạnh Tri Ngư đã kiên quyết nói: “Em ở đây, anh đi đi, nếu có chuyện gì, em sẽ gọi điện thoại báo cho anh biết!” Mấy ngày nay, thỉnh thoảng có có thể ngủ một hai tiếng, nhưng Phó Cẩm Hành gần như không chợp mắt



Thật sự mệt mỏi thì hắn sẽ hút một điếu thuốc, hai ba hơi đã hết một điều, vô cùng hốc hác.



“Nhưng mà..” Phó Cẩm Hành do dự.



“Không có nhưng nhị gì hết, bệnh của Tỉnh Tỉnh cũng không phải là ba ngày năm ngày là có thể chữa khỏi, đây là cuộc chiến lâu dài, cũng không thể làm xáo trộn nhịp điệu cuộc sống của mọi người.” Nói cách khác, địa vị Phó Cẩm Hành ở nhà họ Phó tuyệt đối không thể để bất cứ điều gì uy hiếp, ngộ nhỡ sự nghiệp của hắn bị hủy, sau này bọn họ lấy tiền ở đâu để bất chấp mọi thứ mà chữa bệnh cho con gái?



Phó Cẩm Hành cũng hiểu rõ chuyện này



Vì vậy, rốt cuộc hắn vẫn gật đầu với Lạc Tuyết: “Vậy được, tôi sẽ đi.” Lạc Tuyết hiểu rõ tình cảnh khó khăn bây giờ của hắn, nhưng chỉ có thể giải quyết việc chung, sắp xếp thời gian thỏa đáng.



***



Quầy chuyên doanh.



“Anh Phó, bộ âu phục này được đặt may dựa theo dáng người anh, nhất định vừa vặn.” Nhân viên cửa hàng cầm một bộ vest màu đen, thái độ ân cần nói



Phó Cẩm Thiêm quan sát vài lần, lúc này mới gật đầu, đi vào phòng thay quần áo bên cạnh



Thay xong quần áo, hắn nhìn mình trong gương, nhìn trái phải, mỉm cười hài lòng



Nghe nói bộ trưởng Vương cũng sẽ tham dự buổi lễ ngày mai, đây chính là một cơ hội ngàn năm có một



Ngay sáng nay, Phó Cẩm Thiêm nghe được một tin tức xác thực từ người bên phòng Tổng Giám đốc, là bởi vì nguyên nhân cá nhân nên Phó Cẩm Hành hủy bỏ hầu hết các công việc, trong đó bao gồm việc tham dự lễ khai mạc hoạt động thương mại Trung Hải năm nay



Mặc dù hắn không có cách nào tham dự, nhưng theo quy định, Tập đoàn Phó Thị nhất định sẽ phái đại diện khác đi tham dự hoạt động.



Cho dù nhìn từ góc độ nào, Phó Cẩm Thiêm cũng là sự lựa chọn tốt nhất.



Đương nhiên chính anh ta cũng cho là như vậy, nên mới lập tức tới thử âu phục, đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.



“Không tệ, tôi rất hài lòng.” Phó Cẩm Thiêm soi gương, thắt cà vạt chỉnh tề.



Cái cà vạt kia là Bạch Hải Đường đích thân chọn giúp anh ta, có hoa văn áng mây, thật ra Phó Cẩm Thiêm cũng không thích lắm, cảm thấy khoa trương.



Nhưng cô lại cảm thấy đây là một điểm tốt, một bước lên mây, tiền tài liên miên.



Chính vì cái ý này không tệ nên mới lay động được Phó Cẩm Thiêm



Phó Cẩm Thiêm đang chỉnh thẳng cà vạt thì điện thoại vang lên



Nhân viên cửa hàng vội vàng đưa điện thoại cho anh ta, Phó Cẩm Thiêm nhìn lướt qua màn hình, nhận lấy: “A lô!”



“Phó tổng, tình hình không ổn rồi! Trợ lý Lạc vừa trở về rồi, lộ trình bên ngoài của anh Phó được sắp xếp lại, nhưng tôi thấy anh ấy vẫn đích thân đi tham dự lễ khai mạc!”



“Cái gì?”



Phó Cẩm Thiêm lập tức cau mày lại, nâng cao giọng



Thấy vẻ mặt anh ta trở nên dữ tợn, nhân viên cửa hàng không dám thở mạnh, vốn đã chuẩn bị một đống lời ca ngợi, bây giờ nén hết ở trong lòng, không dám nói một chữ.



“Rốt cuộc là chuyện gì thế? Không phải cậu nói với tôi là gần đây Phó Cẩm Hành muốn nghỉ ngơi sao?” Phó Cẩm Thiêm nghiến răng nghiến lợi nói



“Tôi xin lỗi, Phó tổng, tôi cũng không biết rốt cuộc là thế nào..



Có điều, tôi xem tin đồn trên mạng, nói là con gái anh Phó bị bệnh, bây giờ cả nhà bọn họ ở bệnh viện..



có thể là bởi vì nguyên nhân này, vì vậy anh Phó mới có thể hủy bỏ nhiều buổi xã giao như vậy...”



Nghe bên kia nói xong, mặt Phó Cẩm Thiêm đã đen như đáy nồi.



Anh ta lười nghe tiếp, trực tiếp cúp điện thoại.



“Vô dụng, một đám bỏ đi!” Phó Cẩm Thiềm thô bạo tháo cà vạt, vứt nó xuống đất, hung dữ nói.



Lúc rời đi, không biết là cố ý hay vô tình, anh ta giẫm lên cái cà vạt hoa văn áng mây.



Con mẹ nó một bước lên mây à! Phó Cẩm Thiêm rời khỏi quẩy chuyên doanh, không đến công ty ngay



Anh ta hỏi thăm một chút, đã biết rõ bệnh viện Phó Cẩm Hành đang ở



Tiện tay mua hoa tươi và hoa quả, Phó Cẩm Thiêm quyết định đích thân qua xem, nếu không anh ta sẽ cảm thấy không quá yên tâm



Vì che giấu mục đích thật của mình, Phó Cẩm Thiêm đặc biệt gọi điện thoại cho Bạch Hải Đường, bảo cô đến đây một chuyến.



Hai người cùng xuất hiện tốt hơn so với một người nhiều, ít nhất cũng không đột ngột như vậy.



“Em..



em không dám đi..



em sợ cậu ấy mắng em..



rõ ràng là em hẹp hòi, nhưng vẫn đi trách người khác, em thật sự không có mặt mũi gặp cậu ấy...”



Trong điện thoại, Bạch Hải Đường ấp úng nói



Từ ngày Phó Cẩm Hành chủ động đi tìm cô, Bạch Hải Đường lập tức rơi vào tình trạng tự trách trước nay chưa từng có, cô rất muốn xin lỗi trước mặt bạn tốt của mình, nhưng lại không mở miệng nổi.



Bạch Hải Đường học rất giỏi, nhưng ở phương diện khác, cô kém hơn hầu hết mọi người.



Có lẽ là khác biệt giữa chỉ số tình cảm và chỉ số thông minh chăng



“Nghe nói Tỉnh Tỉnh bị bệnh rồi, không phải vừa vặn có thể nhân cơ hội này nói hết hiểu lầm ra sao? Anh đi cùng em, em sợ gì chứ?” Phó Cẩm Thiểm không ngừng dỗ.



“Con bé bị bệnh à? Vậy được rồi, đúng lúc hôm nay em không quá bận, em sẽ qua đó!”



Vừa nghe thấy thế, Bạch Hải Đường không nói gì nữa, lập tức đồng ý



Phó Cẩm Thiêm cầm điện thoại, khẽ cong khóe miệng lên, chậm rãi nở nụ cười.



Có một con rối đơn thuần để điều khiển, lại còn là bạn gái một lòng với mình, đúng là một chuyện tốt



Đến lúc Bạch Hải Đường vội vàng chạy đến, Phó Cẩm Thiêm đã lợi dụng khoảng thời gian chờ đợi này nghe ngóng hết các tin tức có thể nghe ngóng được rồi



Nhưng anh ta vẫn hoàn toàn không biết gì về bệnh tình cụ thể của Tỉnh Tỉnh.



Tình hình bây giờ là, đúng là con bé ở bệnh viện, nhưng rốt cuộc là bệnh gì thì không biết.



“Anh đợi lâu lắm đúng không? Đường hơi tắc.” Bạch Hải Đường ngại ngùng nói, thở hổn hển.



Có thể thấy cô chạy một mạch từ hầm đỗ xe lên đây.



“Không sao cả, chờ em, anh cam tâm tình nguyện.” Phó Cẩm Thiêm dịu dàng nói, làm cho hai tại Bạch Hải Đường đỏ lên.



Hai người bọn họ vừa sánh vai đi, Phó Cẩm Thiểm vừa giả vờ như vô ý hỏi thăm: “Em nói xem, con bé còn nhỏ như vậy lại vào bệnh viện, có thể là bệnh gì?”



Mặc dù Bạch Hải Đường là bác sĩ phụ khoa, nhưng đối với khoa nhi cũng có chút hiểu biết, cô lập tức cau mày, lo lắng trả lời: “Cái này rất khó nói, anh đừng nghĩ là đứa trẻ còn nhỏ thì sẽ không bị bệnh gì nghiêm trọng, thật ra trẻ con lại càng có nhiều vấn đề khó xử lý.”



Dừng một chút, cô lại nói: “Chỉ riêng viêm phổi thôi đã không biết sẽ giày vò phụ huynh thế nào rồi



Đúng rồi, gần đây thời tiết thay đổi rất lớn, sẽ không phải là sốt rồi biến tướng thành viêm phổi chứ?”



Cách nghĩ của Bạch Hải Đường khá đơn giản, nhưng Phó Cẩm Thiêm lại không cho là như vậy.



Nếu như đứa bé kia chỉ bị sốt bị cảm, cho dù là nghiêm trọng, Phó Cẩm Hành cũng không đến mức bỏ tất cả công việc sang một bên



Chuyện này nhất định không đơn giản



Lúc Phó Cẩm Thiêm và Bạch Hải Đường cùng xuất hiện ở cửa phòng bệnh, Phó Cẩm Hành và Mạnh Tri Ngư đều sửng sốt, đặc biệt là đáy mắt Phó Cẩm Hành nhanh chóng lướt qua một tia phức tạp



Nhận được tin tức nhanh như vậy à? Thật là dễ kích động.



Hắn âm thầm cười lạnh một tiếng trong lòng.



Có người nằm vùng ở chỗ Tổng Giám đốc, thám thính tin tức, đã không phải là bí mật gì



Phó Cẩm Hành đã sớm biết, chẳng qua là không đích thân hỏi tới.



Một mặt, một số tin tức là chuyện sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết, bất cứ doanh nghiệp nào cũng không thể bưng bít kín kẽ được.



Mặt khác, người ở phòng Tổng Giám đốc rất thông minh, cái gì có thể nói, cái gì không thể nói, trong lòng bọn họ đều biết rõ



Chính vì thế nên Phó Cẩm Hành mới nhắm một mắt mở một mắt



Nhưng lần này, hiển nhiên có người vượt ranh giới rồi



“Cẩm Thiêm, sao cậu lại tới đây? Còn có cô Bạch nữa, đúng là khách quý.” Phó Cẩm Hành lên tinh thần, bình thản chào hỏi hai người, so với lúc bình thường, nhìn hắn không có gì khác thường.



“Anh, nghe nói chị dâu bị bệnh, em và Hải Đường cùng qua thăm



Chị dâu, chị không sao chứ?” Phó Cẩm Thiêm đặt đồ xuống, ân cần hỏi thăm



Anh ta cố ý không nhắc đến Tỉnh Tỉnh, chính là không muốn đánh rắn động cỏ, không muốn bại lộ sớm mục đích đến đây



Mạnh Tri Ngư chỉ gật đầu một cái, cũng không để ý tới anh ta mà nhìn thẳng về phía người phụ nữ cao gầy đứng bên cạnh Phó Cẩm Thiêm



“Hải Đường?” Giọng nói của cô không quá chắc chắn, mang theo một chút do dự.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom