• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình Tàn Khốc (1 Viewer)

  • Chương 197

“Shit!” Nhâm Mục Diệu lạnh lùng khẽ nguyền rủa một tiếng, tại sao muốn cùng Kiều Tâm Du thân thiết một phen lại gian nan như thế, hồi nãy bị Đinh Hạo Hiên và Ám Dạ Tuyệt cắt đứt, giờ là ai đây? Tự nhiên thay nhau quấy rầy, xem ra chỗ này phi thường không tốt, việc khẩn cấp trước mắt là phải nhanh chóng mang Kiều Tâm Du về nhà, khá ư là quan trọng đây.



“Đến ngay!” Kiều Tâm Du đứng dậy, dùng ngón tay nhanh chóng chải mái tóc dài xốc xếch. Vì nút cài trên áo sơ mi bị hắn giật ra, nên cô cầm lấy cái áo khoác mỏng treo trên tường mặc thêm vào, kéo khóa, che kín da thịt bị lộ ra ngoài.



Kiều Tâm Du mở cửa, hỏi: “Ông chủ, bà chủ, sao hai bác đến đây vậy?” Thông thường, giờ này bọn họ phải ở quán ăn chuẩn bị nguyên vật liệu mới đúng.



Bởi vì trong công việc Kiều Tâm Du luôn nghiêm túc, chưa từng có một ngày đi trễ, thường thường cũng sẽ đến sớm một canh giờ, bắt đầu quét dọn quán ăn.



Hôm nay cô lại trễ như vậy còn không tới, ông chủ và bà chủ có chút lo lắng, nên trực tiếp đến nhà trọ của cô xem qua.



Bọn họ cứ như vậy hùng hồn xông lên, vừa vào cửa, tầm mắt lập tức rơi vào trên người Nhâm Mục Diệu, bị khí lạnh trong đôi con ngươi của hắn làm cho ngây ngẩn cả người. Người đàn ông trước mắt cao to tôn quý, trời sanh có khí tức mạnh mẽ, làm cho người ta ngưỡng mộ, “Cậu là. . . . . .”



Đôi tay Nhâm Mục Diệu đút vào túi quần, mắt lạnh liếc nhìn đôi vợ chồng có tuổi, đối với việc bọn họ quấy rầy chuyện hắn và Kiều Tâm Du thân thiết, Nhâm Mục Diệu dĩ nhiên sẽ không có thái độ hòa nhã.



“Anh ấy là. . . . . .”



Trong lúc Kiều Tâm Du còn chưa kịp giới thiệu, Nhâm Mục Diệu đã vượt lên trước một bước, một tay hắn vòng qua vòng eo mảnh khảnh thon thả của Kiều Tâm Du, ôm cô vào trong ngực, “Tôi là chồng của cô ấy!” Sau đó, Nhâm Mục Diệu quay đầu, nghiêm nghị quát lớn: “Chẳng lẽ em không nói cho người khác biết em là người đã có gia đình sao?”



“Cậu là chồng của Tâm Du?” Bà chủ lầm bầm nói, giọng có chút thoải mái, dường như chỉ có loại đàn ông xuất sắc như thế mới có thể hợp với Tâm Du.



Đuôi lông mày Nhâm Mục Diệu khẽ giương, “Chẳng lẽ bà nghi ngờ?”



“Mục Diệu! Anh có thể nói chuyện hòa nhã chút không!”. Quả đấm nhỏ của Kiều Tâm Du đập một cái vào lồng ngực của hắn, “Hai bác ấy là ông chủ và bà chủ ở quán ăn em làm! Gian phòng trọ này cũng là hai bác cấp cho em đấy, nếu em không gặp được hai bác, nói không chừng, giờ em còn đang ở đầu đường xó chợ. . . . . .”



Nhâm Mục Diệu không nghĩ tới khi rời khỏi hắn, Kiều Tâm Du đã phải chịu nhiều uất ức như vậy, lòng hắn liên tục rối bời, cảm giác áy náy tự trách lan tràn ra tận đáy lòng, “Em làm ở quán ăn?”



Kiều Tâm Du giọng bình tĩnh nói qua cuộc sống khi cô rời đi, mặc dù xen lẫn các loại chua cay, nhưng đối với người đã nếm trải tường tận đủ loại khổ nạn như cô mà nói, những mùi vị này thật rất nhạt rất nhạt.



“Đúng vậy! Ông chủ bà chủ đối xử với em rất tốt. . . . . .”



Nhâm Mục Diệu rất khó tưởng tượng bảo bối hắn nâng niu trong tay phải phục vụ người khác, bị người khác gây khó dễ, còn phải cúi đầu khom lưng. . . . . . Hắn đau lòng, nắm tay cô lên, hạ xuống một nụ hôn, “Thật xin lỗi. . . . . .”



Vì một sơ sót của hắn, đã khiến Kiều Tâm Du chịu đủ uất ức, khiến cô phải lựa chọn cách rời đi, kết quả còn để cô phải chịu nhiều đau khổ như vậy.Nhâm Mục Diệu trong lòng âm thầm thề, sẽ không bao giờ dễ dàng buông tay cô ra, cả đời này hắn đều muốn nắm chặt lấy.



Điều này ngược lại khiến Kiều Tâm Du có chút ngượng ngùng, cúi đầu, “Là em để lại thư trốn đi, là em tùy hứng, là tính khí em quá trẻ con!”



“Ai! Thì ra là vợ chồng son gây gổ!” Bà chủ cười nhìn đôi vợ chồng trẻ.



“Bà à, bọn họ còn rất nhiều lời phải nói, chúng ta nên tránh đi thôi!” Ông chủ dắt tay bà chủ tay đi ra khỏi cửa.





“Chờ đã!” Nhâm Mục Diệu buông lỏng Kiều Tâm Du trong ngực, lấy ra danh thiếp từ trong túi áo vest, “Cám ơn hai bác đã chăm sóc Tâm Du, nếu hai bác có hứng thú với việc kinh doanh nhà hàng, cháu có thể đầu tư để hai bác mở rộng kinh doanh.”



“Chuyện này. . . . . .” Hai vợ chồng chất phác nhìn tấm danh thiếp vàng trước mắt, người có chút mờ mịt.



Ông chủ lắc đầu một cái, không nhận lấy tấm danh thiếp kia, “Việc chúng tôi giúp đỡ Kiều Tâm Du chẳng qua chỉ là việc nhỏ, cũng không cầu xin báo đáp gì. Hơn nữa, quán ăn tuy nhỏ, nhưng buôn bán cũng khá tốt, bác không có ý định mở rộng kinh doanh. Bây giờ, chuyện hạnh phúc nhất là cùng bà nhà của bác đây ở trong phòng bếp bận rộn, cho nên việc này đối với chúng tôi mà nói thật không quan trọng.”



Không nghĩ tới hạnh phúc đối với đôi vợ chồng bình thường này lại đơn giản như vậy. Có lẽ, ở trong mắt người khác, nó không có mấy ý nghĩa.



“Ông chủ, bác trước tiên cứ nhận lấy đi!” Kiều Tâm Du cầm danh thiếp trong tay Nhâm Mục Diệu, kín đáo đưa cho ông, “Nếu sau này cuộc sống gặp phải khó khăn, bác có thể tới tìm chúng cháu, đây chỉ là việc anh ấy muốn thay cháu cám ơn bác đã chiếu cố trong thời gian qua.” Trên mặt Kiều Tâm Du hiện lên một nụ cười nhu hòa dịu dàng, như ánh mặt trời rực rỡ nhất ngày đông, ấm áp phi lòng người.



Trên người của cô chính là tràn đầy loại ma lực này, mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười của cô đều cho người ta cảm giác thư thái, thoải mái.



Nhìn bóng lưng ông chủ và bà chủ rời đi, Kiều Tâm Du thở dài một tiếng, “Bọn họ thật hạnh phúc.”



“Chẳng lẽ chúng ta không phải sao?” Nhâm Mục Diệu đột nhiên đứng ở phía sau cô, từ sau lưng bế cô vào lòng, “Bây giờ có thể cùng anh về nhà chứ?”



Kiều Tâm Du hơi chậm lại, hỏi: “Em từ khi nào nói muốn về nhà?”



“Em muốn tiếp tục chuyện lúc nãy bị gián đoạn, hay muốn cùng anh về nhà. . . . . .”.



“Cả hai đều không muốn!”



“Trong hai phải chọn một!” Nhâm Mục Diệu giọng kiên quyết bá đạo, không cho phép có một tia phản kháng.



“Anh thật bá đạo!” Kiều Tâm Du cong lên đôi môi mềm mại, “Làm sao bây giờ, em đối với gian phòng nhỏ này có tình cảm, muốn tiếp tục ở lại đây?”



Nhâm Mục Diệu ngắm nhìn bốn phía, gian phòng trọ này, một phòng ngủ một phòng khách, nhỏ đến đáng thương. Diện tích phòng vệ sinh nhà họ Nhâm so với nơi này còn lớn hơn, “Nếu em kiên quyết muốn ở lại, anh chỉ có thể, mua đứt mảnh đất trống này, sau đó đem cái nhà trọ so với ông lão còn muốn xiêu vẹo hơn, chỉ chực sụp đổ này phá hủy đi.”



“Anh không được làm thế!” Kiều Tâm Du biết hắn luôn nói được là làm được, không thể bởi vì cô, mà để cho toàn bộ người ở đây bị liên lụy. Cô mấp máy môi vài cái, tâm không cam tình không nguyện nói: “Được rồi! Em về với anh.”



“Thật biết nghe lời!” Nhâm Mục Diệu cúi đầu hạ xuống một nụ hôn dội ra tiếng lên mặt cô, như phần thưởng cho một đứa bé con.



“Hừ!” Kiều Tâm Du bực mình hừ một tiếng. Bất ngờ, lực đạo ở thắt lưng bỗng mạnh hơn, một trận trời đất quay cuồng, Kiều Tâm Du bị hắn bế lên, “Này! Anh làm gì đấy? Mau thả em xuống!”



Nhâm Mục Diệu cúi đầu nhìn cô, khóe miệng chứa đựng nụ cười nhạt xấu xa, “Ngay bây giờ chúng ta về nhà.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom